1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chị em mà tìm thủ phạm là chỉ có chuẩn!
      TieuLinh8359, linhdiep17, song ngư5 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Chương 7


      Mục Thư Du thấy Tần Thừa Thích chẳng những nhìn sang chỗ khác, lại còn những lời mập mờ như vậy, tức giận trong lòng.


      là hoàng đế, tất nhiên ai dám nghị luận, nhưng chẳng phải nàng bị người đời nhổ nước bọt dìm chết hay sao!


      Nhìn lại nữ nhân sau lưng Tần Thừa Thích đăm chiêu đánh giá mình, trong lòng nàng càng thêm phiền não, vì vậy nàng nghiêm mặt :


      “Hoàng thượng vậy thần thiếp sao có thể sống yên thân đây. Thần thiếp quả thực tức giận, kính xin Hoàng thượng cho phép thần thiếp trở về.”


      “Thái phi tức giận, sao lại vội vã trở về, cũng ở lại để trẫm dạy bắn cung?”


      Tần Thừa Thích hỏi rất tự nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nếu ăn dấm chua sao lại nhất quyết đòi .


      ràng tên nam nhân phong lưu này làm chuyện thể nhìn được, bây giờ lại còn quang minh chính đại hỏi ngược lại nàng, chẳng lẽ muốn nàng ở lại xem màn dã uyên ương quyến quít nhau hay sao?!


      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Thừa Thích, Mục Thư Du cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nàng đáp lời , chỉ hướng mắt nhìn về nữ nhân kia, hi vọng Tần Thừa Thích có thể nhớ ra còn rắc rối cần xử lý nữa.


      Tần Thừa Thích theo tầm mắt Mục Thư Du nhìn sang, lúc này mới nhớ tới Tạ Trúc Oánh vẫn còn ở đây, lập tức còn thấy vui vẻ nữa, bắt đầu tức giận Tạ Trúc Oánh ở chỗ này làm hỏng việc, làm lỡ cơ hội có thể ở chỗ cùng Thái phi của .


      “Sao ngươi vẫn còn ở đây, trẫm chưa triệu kiến ngươi, ngươi tự ý xông vào. Trẫm thấy Bình Nam vương bệnh nặng nên trách tội ngươi, giờ chẳng lẽ còn muốn trẫm mời Bình Nam vương phi đến dẫn ngươi về ư?”


      Tạ Trúc Oánh bị Tần Thừa Thích trách mắng cảm thấy uất ức, nàng thể tùy ý ra vào hoàng cung, khó lắm mới có cơ hội được lén lút gặp mặt Hoàng thượng. Trước kia Hoàng thượng đối với mình rất mực che chở, vô cùng sủng ái. Sao hôm nay phải triệu kiến mới được gặp?


      Sau khi uất nghẹn chút nàng liền hiểu ra,Hoàng thượng như thế đơn giản là vì vị Vương Thái phi trẻ tuổi trước mắt thôi, nàng vốn tin chuyện Hoàng thượng và biểu thẩm của mìnhcó tư tình, chỉ là vừa nãy nhìn thấy bộ dáng mất hồn và khẩn trương của Hoàng thượng, sợ rằng nàng thể tin.


      nữ nhân gian xảo! Dám dùng thân phận trưởng bối để tiếp cận quân vương, còn ở sau lưng dụ dỗ Hoàng thượng, Bình Khánh vương mới quy tiên vài ngày, nữ nhân này chịu nổi khuê phòng tịch mịch rồi!


      Chăm chú quan sát Mục Thư Du, thấy vị Thái phi này tuy có vài phần tư sắc, nhưng luận tươi trẻ sánh bằng nàng, luận quyến rũ cũng kém nàng. gương mặt lạnh lùng biểu cảm, còn bằng Ô Thục nghi trước đây, hiểu Hoàng thượng vừa ý nữ nhân này chỗ nào.


      Chẳng qua là thứ mới mẻ, lại thêm thân phận chênh lệch làm cho Hoàng thượng thấy hứng thú. Qua ít ngày chán ngay thôi, nàng cần phải tranh chấp làm chi.


      “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp cáo lui.” Tạ Trúc Oánh thức thời, dịu dàng cúi đầu bước nhanh ra ngoài, lúc ngang qua Mục Thư Du còn khẽ hừ tiếng.


      “Chờ chút, trẫm còn phải nhắc nhở ngươi câu, lần này trẫm tha tội cho ngươi, nhưng nếu sau này có bất cứ lời chỉ trích nào về Thái phi truyền vào tai trẫm, đừng trách trẫm vô tình.” Giọng Tần Thừa Thích lạnh lẽo vang lên.


      Tạ Trúc Oánh lập tức bị hù dọa, xoay người quỳ xuống, luôn miệng dập đầu đầu thưa vâng, cho đến khi Tần Thừa Thích lên tiếng mới dám đứng dậy nhanh chóng lui ra ngoài.


      “Bây giờ Thái phi yên tâm chưa? Bình Nam vương trắc phi dám ăn lung tung, Thái phi theo trẫm trở vào học bắn cung .”


      Vốn chuyện có gì, nếu phải tại lời và việc làm mờ ám của người khác cũng nghi ngờ. Vậy mà lại còn uy hiếp người ta, trong lòng Bình Nam vương trắc phi chắc chắn nghĩ tốt về nàng.


      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Mục Thư Du cũng dám làm trái ý của Tần Thừa Thích. Đồng thời cũng nghĩ, nếu Tần Thừa Thích dám xuống tay với nàng, nàng chỉ cần giống như lần trước, thẳng thừng cự tuyệt, cũng là để dạy tên hoàng đế phong lưu này biết phải chặt đứt hoàn toàn ý niệm kia đối với nàng.


      Sau khi suy nghĩ cẩn thận Mục Thư Du liền theo Tần Thừa Thích trở vào bãi tập bắn.


      Vào bãi tập, Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du vẫn nghiêm mặt, suy nghĩ chút lại cười :


      “Thái phi vẫn chưa tin trẫm? Vừa rồi là Bình Nam vương trắc phi tự ý xông vào, cũng biết tên nô tài Vu Trung này làm việc thế nào, lại xảy ra sơ xuất làm cho Thái phi bực mình, lát nữa trẫm trách phạt .”


      Vu Trung đứng bên hàng rào nghe được câu này, gương mặt lập tức đưa đám, muốn giải thích cũng thể, hơn nữa nào có đạo lý nô tài tranh cãi với chủ tử, chỉ cầu Hoàng thượng thấy hầu hạ nhiều năm thương tình giảm tội. Vì vậy cũng dám ở lại chỗ này chọc Tần Thừa Thích vui, lặng lẽ lui xuống.


      Khá khen cho tên nam nhân vong ân phụ nghĩa, Bình Nam vương trắc phi nhất định lui tới với nhiều lần, hôm nay những chẳng niệm tình cũ, ngược lại còn ghét bỏ trút tội lên người nàng tanhư vậy.
      Last edited by a moderator: 12/8/20
      garubi29498, Dang Du San, Kimanh125769 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      Mục Thư Du nghe Tần Thừa Thích giải thích nhất thời nhịn được lạnh giọng :


      “Hoàng thượng tất nhiên là , chỉ là thần thiếp nghĩ ra, nếu Bình Nam vương trắc phi phải từng có hành vi như thế, thái giám bên ngoài sao lại ngăn cản? Với lại thần thiếp cũng tò mò, vì sao y phục nút áo Bình Nam vương trắc phi đều ra, chẳng lẽ y phục chật quá nên bung nút?”


      Tần Thừa Thích nghe vậy, mặt thoáng lên vẻ lúng túng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường vừa cười vừa :


      “Trẫm muốn lừa gạt Thái phi, bởi vì Bình Nam vương quanh năm bị bệnh liệt giường, Bình Nam vương trắc phi cảm thấy đơn, nên trẫm chỉ là an ủi nàng ta chút. Chuyện lần này phải trẫm chủ động, nút áo là Bình Nam vương trắc phi tự cởi, trẫm định khiển trách, ngờ Thái phi lại tới. Nếu Thái phi vui, về sau trẫm gặp nàng ta là được.”


      Mục Thư Du cười nhạt tiếng:


      “Hoàng thượng vất vả như vậy, cứu Bình Nam vương trắc phi từ trong nước lửa, thần thiếp thấy may mắn thay cho Bình Nam vương trắc phi, sao lại vui chứ.”


      Nụ cười này làm cảm giác trong lòng Tần Thừa Thích tê dại, hành động lại bắt đầu thiếu đứng đắn, giữ chặt tay Mục Thư Du giọng cười :


      “Thái phi còn trẻ tuổi, mặc dù gả cho Bình Khánh vương lại là phu thê hữu danh vô thực, tất nhiên là biết chuyện tình nam nữ, đây là việc cực kì vui sướng. Lần trước Thái phi đến chỗ Hoàng hậu chẳng phải là do thẹn thùng hay sao, ngày khác trẫm dạy nàng. Sau này Thái phi và Ngọc chiêu nghi là tỷ muội hầu hạ chung phu quân, có thể xem là giai thoại cho mọi người ca tụng.”


      Mục Thư Du nghe xong mỉm cười trong cơn tức giận:


      “Hoàng thượng rốt cuộc có dạy thần thiếp tập bắn hay , đừng có những lời này nữa, thần thiếp thích nghe.”


      “Được, được, Thái phi thích nghe, trẫm . Cung này nàng cầm lấy, đây là cung do nghệ nhân làm, phải mất đến ba năm mới được thành phẩm này. Trẫm cố ý sai người hồi cung mang tới, Thái phi xem qua chút .”


      Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du như lần trước dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt , cảm thấy có chút hi vọng, vui mừng nhưng cũng nóng lòng, đem cây cung bên cạnh mình đưa cho Mục Thư Du.


      Mục Thư Du nhớ chỉ dạy của Thục Văn nhị phi, nghĩ thầm cung tên nếu kéo mạnh giương ra nổi, vì vậy cầm cung xong liền dùng hết sức kéo dây cung, thiếu chút nữa kéo gãy luôn.


      Tần Thừa Thích thấy thế lập tức ôm chầm Mục Thư Du, xoa cánh tay nàng lại xem mấy ngón tay:


      “Sao lại dùng sức nhiều như vậy, lắc lắc cánh tay , cung này đâu có nặng, nàng kéo mạnh như thế bộ muốn phế bỏ tay mình luôn hay sao, Thục phi và Văn phi dạy cho nàng à?”


      Mục Thư Du cũng thấy kỳ lạ, cung này sao có thể dễ dàng kéo ra thế:


      “Cung tên Thục phi Văn phi đưa cho thần thiếp dùng, thần thiếp dùng hết sức lực cũng kéo ra, sao cung này của Hoàng thượng lại dễ kéo như vậy.”


      “Chắc là cầm nhầm rồi, các nàng hồ đồ, Thái phi về sau đừng đến thỉnh giáo bọn họ nữa.”


      Đôi mắt Tần Thừa Thích rũ xuống, thoáng cái liền hiểu đầu đuôi bên trong, vừa dặn dò Mục Thư Du vừa xoa ngón tay cho nàng.


      Mục Thư Du vừa định phản bác, nhưng lời chưa ra khỏi miệng kịp phản ứng, chẳng lẽ sáng nay là Thục phi cùng Văn phi cố ý gây khó dễ cho nàng?


      Thục phi làm khó nàng còn có lý do, dù sao Ngọc Phù quốc và Nham Chích quốc cũng liên tục bất hòa. Còn Kỷ quốc và Ngọc Phù quốc vốn nước sông phạm nước giếng, vì sao Văn phi cũng muốn gây với nàng. Hay là bởi vì quan hệ giữa hai người họ ở trong cung rất tốt, nên Văn phi mới vì Thục phi ra mặt gây phiền phức cho nàng.


      “Thái phi suy nghĩ chuyện gì mà để ý đến trẫm vậy?”


      Mục Thư Du nghe giọng bên tai, lập tức bình tĩnh lại, phát mình đứng cách bia bắn chỉ khoảng năm sáu thước, liền hiểu hỏi: “Hoàng thượng, vì sao để thần thiếp đứng gần bia bắn như vậy?”


      “Mới học đương nhiên phải thế, bắn được vào tâm rồi lại tăng khoảng cách cũng muộn. Lại đây, trước tiên trẫm dạy Thái phi tư thế cầm cung.”


      Tần Thừa Thích xong, toàn thân liền dán vào phía sau Mục Thư Du, ngực cọ vào lưng nàng, hai tay vòng quanh người nàng, vai kề vai, tay cầm tay dạy Mục Thư Du tư thế cầm cung.


      Mục Thư Du cảm giác được môi Tần Thừa Thích lúc chuyện kề sát vào gáy nàng. Khi bị kéo ra sau, nàng lại phát tên háo sắc này cọ bụng mình ở mông và eo nàng, vốn cơn tức tiêu xuống vài phần lập tức lại bùng lên.


      “Hoàng thượng, thần thiếp hiểu, kính xin Hoàng thượng lui về phía sau chút để thần thiếp tự mình thử xem.”


      “Thái phi cứ việc thử, trẫm quấy nhiễu Thái phi.”


      Tần Thừa Thích tuy miệng quấy nhiễu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái gáy tuyết trắng của Mục Thư Du, nhịn được hôn lên, hai cánh tay cũng từ bả vai của nàng trượt đến chỗ eo thon bóp hai cái.


      Mục Thư Du nắm chặt cây cung đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch, giọng nàng như rít ra từ trong kẽ răng:


      “Hoàng thượng làm gì vậy, nhớ lần trước tại Tử Hương các Hoàng thượng làm khó thần thiếp.”


      “Trẫm làm khó nàng, chỉ là trẫm say, thấy Thái phi tựa như loại rượu ngon nhiều năm khiến tim trẫm phải nhảy loạn, trẫm chỉ muốn hôn nàng chút thôi mà.”


      Tần Thừa Thích ôn tồn , miệng vừa , bàn tay tham lam vừa sờ soạng khắp cơ thể, luồn vào khe hở tà áo để cảm thụ làn da trơn mịn bên trong, chỉ là Mục Thư Du ăn mặc kín đáo, làm cho mò mẫm mãi cũng tìm được chỗ ra tay.


      Mục Thư Du ném cung xuống đất, xoay người lại đẩy Tần Thừa Thích ra, ngửa đầu giận dữ :


      “Hoàng thượng, xin tự trọng!”


      Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du thở hổn hển ngừng, sắc mặt đỏ ửng, biết nàng giận mình, nhưng vẫn rất mềm mại, vì vậy đưa tay nâng mặt Mục Thư Du nở nụ cười:


      “Trẫm vì Thái phi cơm nước màng, biết thể cùng giường chung gối với nàng, nhưng xin Thái phi rủ lòng thương xót cho nỗi tương tư của trẫm , để trẫm vơi bớt đau khổ.” Dứt lời, liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.


      Mục Thư Du có đề phòng, bị Tần Thừa Thích hôn thiếu chút nữa thở nổi, dùng sức giãy giụa lại phát sau ót bị bàn tay giữ chặt lại, căn bản tránh thoát, chỉ có thể phát ra những thanh ưm ưm kháng nghị. Nàng thực tức muốn điên.


      Tần Thừa Thích sít sao quấn lấy Mục Thư Du, ngừng mút lấy cái lưỡi trơn mềm. thấy nước bọt trong miệng thực ngọt thực thơm, còn say lòng người hơn cả rượu.


      Mục Thư Du tức phát run, tại nàng đẩy Tần Thừa Thích được, nàng bình tĩnh lại, chờ đến khi Tần Thừa Thích giảm lực tay sau ót nàng, nàng liền cắn mạnh lên cái lưỡi cố tình quấn chặt trong miệng mình.


      Cũng may nàng chưa hoàn toàn phát điên, đầu óc vẫn còn chút lý trí, vẫn khống chế được lực cắn của mình.


      Tần Thừa Thích tuy bị đau nhưng cũng lập tức thối lui, vẫn hung hăng mút hôn nàng vài cái mới chịu lui ra, tựa đầu lên trán nàng cười nham nhở:


      “Thái phi to gan, dám cắn trẫm.”


      Mục Thư Du vội vàng lui về phía sau vài bước, cách Tần Thừa Thích xa chút, lau môi mình, tức giận :


      “Thần thiếp cũng là bất đắc dĩ, mong Hoàng thượng đừng trêu đùa thần thiếp, nếu thần thiếp bất chấp thể diện với Hoàng hậu, sau này bước vào cung nửa bước.”|


      “Trẫm cũng muốn cách Thái phi xa chút, nhưng vừa thấy Thái phi trong lòng trẫm liền dạt dạo tình cảm, Thái phi cho trẫm cơ hội từ từ sửa đổi .”


      Chuyện như vậy còn có thể từ từ sửa đổi ư?


      Mục Thư Du biết Tần Thừa Thích vốn coi lời của nàng ra gì, cũng muốn phải nhiều lời nữa, vén áo thi lễ xong liền xoay người rời , nàng muốn thêm dù chỉ là nửa câu với tên phong lưu này.


      “Thái phi muốn về, trẫm tiễn Thái phi.”


      Mục Thư Du lười phải nhiều lời, chính là miếng cao da chó gỡ được, chỉ có thể mặc , nàng để ý là được.


      Đến khi tới trước lều trướng của nàng, Mục Thư Du chỉ :


      “Làm phiền Hoàng thượng đưa tiễn, thần thiếp phải thay xiêm y, tiện mời Hoàng thượng vào trong được.”


      xong nàng xoay người thẳng vào trong trướng, khiến cho mấy nha đầu Như Lan Như Ý vội vàng quỳ xuống, sợ Hoàng thượng trách tội Thái phi.


      Tần Thừa Thích đứng ở ngoài trướng, nhếch miệng cười vui vẻ hồi rồi mới dẫn người rời khỏi.


      “Tỷ tỷ trở về rồi.” Mục Thư Du vừa mới vào trong thấy Mục Thư Yến ra đón.


      Mục Thư Du điềm tĩnh cười tiếng: “Thư Yến sao lại tới đây?”


      “Còn phải lo lắng cho tỷ sao, Hoàng thượng có làm khó dễ tỷ ?”


      có, chỉ dạy chút kỹ thuật bắn cung, Hoàng thượng còn có chuyện quan trọng nên xử lý rồi.”


      “Muội đâu cần biết Hoàng thượng dạy những gì, chỉ cần xảy ra chuyện là được rồi. Tỷ tỷ biết gì , muội vừa có chuyện vui. Lúc nãy tất cả mọi người đến chỗ Hoàng hậu tán gẫu, Hoàng hậu cao hứng là khó có dịp ra ngoài, cầu mọi người làm thơ tại chỗ để tìm ra “thủ thơ”.”


      *Thủ thơ: Người đứng đầu, làm thơ hay nhất.


      Mục Thư Du suy nghĩ chút : “Thơ của muội đứng nhất?”


      Mục Thư Yến vỗ tay vui sướng :


      “Tỷ tỷ liệu như thần, đúng ra muội đứng nhất đâu. Kỳ hiếm khi Hoàng hậu vẽ tranh chữ, huống chi muội còn nhiều phi tần như vậy, bàn về ban thưởng chắc cũng tới phiên muội đâu. Nhưng mà Văn phi nương nương khen muội từ lúc tiến cung trầm tĩnh hiền lành, lại là muội muội Thái phi nên danh hiệu “thủ thơ” và tranh chữ của Hoàng hậu cần phải ban cho muội để ngợi khen, Thục phi cũng phải, Hoàng hậu liền đáp ứng, tặng tranh chữ cho muội, còn muội hãy hầu hạ Hoàng thượng tốt, sớm ngày mang thai long chủng đó.”


      xong câu cuối, mặt Mục Thư Yến khỏi ửng hồng, có thể được Hoàng hậu, Thục phi và Văn phi đối xử tốt như thế, sau này nàng ở trong cần quá lo lắng rồi.


      “Tranh chữ của Hoàng hậu ở nào?” Mục Thư Du mới biết Văn phi cùng Thục phi đối với nàng có địch ý, liền bắt đầu lưu ý hành động của hai nữ nhân này.


      “Để ở trướng của muội, lúc ấy mực còn chưa ráo muội sai người hong khô, khi nào về treo ở nơi mọi người dễ nhìn thấy nhất.”


      Mục Thư Du yên tâm, mặc dù nàng nghĩ ra đối phương lên kế hoạch gì, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó ổn. Vì thế, Mục Thư Du muốn xem thử tranh của Hoàng hậu vẽ, sau đó cùng Mục Thư Yến trở về trướng của nàng.


      Mục Thư Du đọc thơ Hoàng hậu làm xong, tấm tắc khen hồi, lúc này hai vị phi tần ở chung trướng với Mục Thư Yến vừa trở về, liền đến chuyện với Mục Thư Yến.


      Mục Thư Du thấy thế, dặn Như Ý vài câu, sau đó nàng cũng tới tán gẫu chung với bọn họ.


      lâu sau, người trong trướng dần dần nhiều, những người khác biết Mục Thư Yến được Hoàng hậu ban thưởng đều đến chúc mừng, trướng vốn nay lại chật kín người.


      “Ngọc chiêu nghi dạo này đúng là rất may mắn, chỉ có Hoàng thượng mến, tấn phong vượt cấp, mà ngay cả Hoàng hậu và Thục phi Văn phi nương nương cũng ưu ái. là hiếm có, về sau chúng tỷ muội còn muốn dựa chiêu nghi chiếu cố.” Lưu chiêu nghi đến gần kéo tay của Mục Thư Yến cười duyên.


      Mục Thư Yến vài câu khiêm tốn, nhưng cũng thể giấu nét mặt vui mừng đắc ý của mình.


      Lúc này Lưu chiêu nghi tiếp: “Bọn tỷ muội chúng ta đây vốn có cơ hội gần gũi bên cạnh Hoàng hậu, chỉ có thể nhờ muội cho chúng ta được mở rộng tầm mắt được thấy thơ Hoàng hậu làm, ta nghe Hoàng hậu dù sức khỏe kém nhưng họa chữ cực đẹp à nha.”


      Mục Thư Yến lập tức đứng dậy cười : “Tranh để bàn kia, mời mọi người qua xem.”


      Mọi người nhìn theo hướng Mục Thư Yến chỉ, thấy bàn có vật gì, làm gì có thơ Hoàng hậu làm đâu.


      Mục Thư Yến sững sờ hỏi cung nữ bên cạnh: “Các ngươi cất bức họa đâu rồi?”


      Cung nữ lắc đầu: “Chiêu nghi chưa dặn dò, bọn nô tỳ dám tự ý động vào, nên có cất đâu cả.”


      “Vậy nãy giờ có ai thấy tấm giấy lớn nào ?” Mục Thư Yến bắt đầu có chút bối rối.


      Tất cả mọi người nhìn nhau đều thấy, còn lúc vào cũng chú ý bàn có vật gì hay .


      Sắc mặt Mục Thư Yến tái nhợt, ngơ ngác đứng tại chỗ. Khi về mình và tỷ tỷ còn đặt thơ bàn, vì sao trong nháy mắt biến mất rồi!
      Last edited by a moderator: 12/8/20
      garubi29498, Dang Du San, Kimanh125776 others thích bài này.

    4. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Bà Oánh chồng nằm bệnh lén phén với Thích Ngựa Giống rồi ở đó mà xấu Du tỷ tỷ:yoyo61::die:.

      Tay Thích thả dê miệng vừa hun vừa thả thính nhưng Du xem như chó điên sủa dại mà Thích tưởng ta ghen. Ôi Thích dưa bở Thích ảo tưởng :059::059::059:

      Bắn cung gì mà ôm sờ hun hít ôi giời :th_90::th_90::th_90::th_90: còn gì là chuyện tình nam nữ là việc cực kỳ vui sướng r dạy cho Du tỷ tỷ. Trò ko muốn học sao dạy dc Thích Thả Dê huynh.:059:
      Last edited: 23/7/17

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Muốn chị em hầu chung chồng? ô kê phai, chị em nhà tao rất phai, very phai.
      Và đây là cái kết:
      [​IMG]
      gió đông bắc, Vân Kibo, Viclu52016 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :