1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ,ngụy thái giám]Dưới lớp long bào - Đại Phi (update c7)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Kim

      A Kim Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      259
      Chương 5: Căng đầy phá

      Dung Khâm vóc người cao lớn, tự nhiên trầm thực, áp chế trọng lượng Sở Luyến thở dốc đều, thế nhưng tay chân vặn vẹo thế nào cũng thoát khỏi được năm ngón tay của , tóc đen tán loạn như lụa như nước ở phía dưới thân, nam nhân kia tựa hồ vô cùng thích thú, vuốt đầu nàng, ngón tay xuyên vào mái tóc đen.

      Như vậy cử chỉ vô cùng thân thiết giống như trấn an nàng tức giận, đợi khi tay quay lại sờ má nàng, Sở Luyến nhịn được duỗi tay đẩy ra.

      “Ngươi sờ như vậy, trẫm thoải mái!”

      Sở Luyến cho rằng Dung Khâm cũng nên rời , nào ngờ tên hoạn quan tâm tư khó định này phen chế trụ cổ tay nàng, ngược lại ấn ở bên, chế trụ nàng lực độ thình lình xảy ra có chút phát khẩn, khẩn làm Sở Luyến sợ hãi.

      Giam cầm tiểu nhân nhi ngoan, Dung Khâm lại khôi phục nhất quán đạm bạc quạnh quẽ, điệt lệ trong mắt chợt lóe hung ác nham hiểm nặng nề, tay còn lại đem trung y sớm hỗn độn của Sở Luyến mặc lại, khí thế là đem nàng áp chế dám lại động.

      “Bệ hạ thả nhớ kỹ, vô luận là nơi này, nơi này, vẫn là nơi này…”

      Ngón tay lạnh lẽo, chút điểm ở môi nàng, trước điểm ở trước ngực nàng, cuối cùng chút, theo bụng xuống, nơi đó quần áo thấu mỏng, ngón tay lướt qua vùng đất gồ lên, tựa như vô tình khẽ xoa.

      “Chỉ có ta mới có thể nếm, mới có thể sờ, mới có thể cắm.”

      “Tay, bỏ tay ra! cần, thể sờ! A! Ngươi, cái tên thiến nô đáng chết này, ta nhất định phải giết ngươi!”

      như cưỡng bách nàng phải vĩnh viễn nhớ lời , bị dùng đầu gối đỉnh khai đùi ngọc kép lại được, đầu ngón tay cách vải mỏng trung khố hướng phùng nhi đóng chạt dùng sức đỉnh đầu, Sở Luyến lập tức đau đến phát khóc, vải dệt nhét vào non nửa lòng bàn tay hề tiến vào, dừng lại ở làm Sở Luyến kinh sợ lại thẹn nhục .

      sao, tương lai bệ hạ giết thần cũng được, chỉ là nếu người dám để nam nhân khác như vậy chạm vào ngươi, cho dù bị nghiền xương thành tro, thần cũng tụ linh hồn bé trở về, đem hài tử nghe lời ăn…”

      tới gần, môi hồng răng trắng trầm trầm cười, ngược lại lại giống ác quỷ trong địa ngục, bất đồng duy nhất chính là, là con quỷ đẹp cố chấp biến thái.

      Sở Luyến bị dọa , nơi riêng tư đau phai nhạt chút, chút cũng dám lộn xộn, kẹp ngón tay Dung Khâm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, là sợ , lắp kiều miên thanh nhi: “Lấy, ra, ra ngoài.”

      Sau khi qua sinh nhật mười ba tuổi, Sở Luyến càng giống thiếu nữ mềm mại, tựa như đóa hoa sắp nở, lúc trước Dung Khâm tuy gần nàng, cũng cảm thấy khác người, tổng cảm thấy vẫn là tiểu hài tử, hôm nay lại giống như vậy.

      Ngón tay tiến vào địa phương kia sâu, chỉ ở huyệt nhi xoa, nhưng như vậy thâm nhập cũng có thể cảm giác được xuất li đè ép lực độ, hàm súc chặt chặt, phiếm ấm áp thoáng có chút ướt át, đành phải mạnh mẽ giam cầm cuồng thú trong lòng, nhắm lại đôi mắt ngọn lửa sôi trào, khi lại mở ra, mới khôi phục mảnh thanh minh.

      “Bệ hạ nhớ kĩ lời thần ?”

      thanh đều là áp lực, nghe nguy hiểm dị thường, Sở Luyến vội ngừng gật đầu: “Nhớ kỹ nhớ kỹ.”

      Ngón tay chiếm cứ mệnh môn lúc này mới chậm rãi lui ra ngoài, Sở Luyến lại khó chịu vặn vẹo eo cứng còng, khuôn mặt trắng bệch nhiễm đỏ, Dung Khâm hơi nâng lên thân mình nhìn xuống, sườn môi liền nhiễm ý cười, chế nhạo lại ái muội.

      “Bệ hạ kẹp chặt.”

      ôn thanh , lại mới đem ngón tay kia đưa tới, dưới ánh sáng , mơ hồ có thể nhìn thấy vệt nước.

      người trọng lượng đè lên chút, Sở Luyến xấu hổ buồn bực tự nhiên dám lại nằm, thừa dịp Dung Khâm chưa chuẩn bị, tiểu thân thể nhanh nhạy chuyển cái, mông nhi tròn trịa chui xuống phía sườn long sàng, Dung Khâm tay so với nàng còn nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, đem eo liễu mảnh khảnh túm vào trong lòng ngực.

      “Bệ hạ gấp chờ nổi như vậy, khó tránh khỏi bị thương thần tâm.”

      Thanh tuyển tuấn mục híp lại, sớm đoán được tiểu nha đầu này chính là bằng mặt bằng lòng, Dung Khâm cười lạnh ngồi xuống long sàng, lại dựa vào tư thế lâu trước đây đem Sở Luyến đặt ở đùi, gỡ những sợi tóc đen tán loạn má Sở Luyến, đem dung nhan kiều bạch lộ ra.

      “Trẫm còn bệnh, thoải mái, nên ngủ.”

      Dung Khâm chỉ dùng tay nắm khiến cho eo vô pháp động, cầm lấy tay Sở Luyến, đột nhiên hướng tới giữa hai chân mình, để ý tới tiểu hoàng đế khiếp sợ, lại mang theo ngón tay ngọc tế nhuyễn sờ soạng mấy lần.

      “Bệ hạ cũng biết đây là vật gì?”

      Sở Luyến hoàn toàn ngu si, ngây thơ lắc lắc đầu, cách lòng bàn tay đồ vật thô cự thả ngạnh, hạ thường khinh bạc, nàng thậm chí cho rằng mình sờ quả cầu lửa, cực nóng phỏng tay.

      biết cũng sao, chỉ là sau anỳ nếu làm thần nghe thấy ba chữ kia, thần liền đem vật này nhập vào kiều hoa nhục động như của bệ hạ, căng đầy phá …Ân?

      Bỗng nhiên giương lên cuối, giống như dùi trống nện ót Sở Luyến, tim đập lợi hại, biết được mình bị ba từ “tử thiến nô” kia chọc họa , cũng kịp phân biệt cái gì, vội vàng gật đầu.

      Sở Luyến từ khi hiểu chuyện, từng hỏi qua mẫu thân, hoạn quan là như thế nào? Mẫu thân chỉ mịt mờ , khi đó nàng mới biết hoạn quan cùng người bình thường giống nhau, sau này nàng lại biết đời này nguyên lai còn có nam nhân, mà hoạn quan cùng nam nhân bất đồng, về phần cái gì bất đồng.

      tại, nàng hình như hiểu.

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      Kuen, Chôm chôm, xukem25 others thích bài này.

    2. A Kim

      A Kim Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      259
      Chương 6: Tấn Vương thế tử

      phen kinh tâm động phách, ban đêm Sở Luyến lại bắt đầu sốt cao, thái y viện đều túc trực trong điện, khăn lau mồ hôi đều có thể vắt ra nước, đến cả đại thái giám Diêu Hiển cũng bị kinh động qua đây, cùng Dung Khâm trấn tọa trong Vạn Thanh Cung.

      Trong lúc hôn mê, Sở Luyến còn hai mắt đẫm lệ la hét muốn đổi chỗ ở, tẩm cung của hoàng đế qua các triều đại quá mức trang nghiêm áp lực, nàng nằm bất an, muốn Tây Cung Sùng Minh Uyển.

      là ngự lệnh của bệ hạ, hạ thần nghe theo, người đâu chuẩn bị kiệu, dời thánh giá Sùng Minh Uyển.”

      Diêu Hiển truyền lệnh xuống, trong cung lúc này loạn cả lên, liên tục chuẩn bị, cuối cùng vẫn là Dung Khâm ôm chăn bọc lấy tiểu hoàng đế lên kiệu trăm người kéo, hơn ngàn người theo sau, đem thánh gia di đến Tây Cung.

      Đợi đến khi Sở Luyến hạ sốt thanh tỉnh, là chuyện của mấy ngày sau.

      Bệnh tới cũng nhanh, mà cũng nhanh, rời khỏi Vạn Thanh Cung, Sở Luyến rất nhanh hồi phục lại, ở trong Sùng Minh Uyển ngược lại so với lúc trước tự do hơn nhiều, bất quá Cẩm Y Vệ cũng nhiều gấp hai lần lúc trước.

      Ngày mùa hè nắng chói chang, Sở Luyến mặc thân thường phục của đế vương, ngồi trong đình hóng mát, Sùng Minh Uyển tuy nằm ngoài tiền tam cung, nhưng cảnh trí lại rất đẹp, cẩm tú phồn hoa, mê sơn ỷ trạch, hồ sen, lầu các là tâm huyết của muôn vàn thợ công, phù dung tiêu hết sáng lạn, thải điệp phi hí.

      Lười biếng nằm dựa vào gấm tháp, hai bên đều có nội thị quạt hầu hạ, mát lạnh lượn lờ quanh quẩn, Sở Luyến khỏi buồn ngủ.

      “Bệ hạ, Tấn Vương thế tử tới.” Tiểu An Tử tế bước chạy vào trong đình, thấy Sở Luyến tựa hồ ngủ rồi, do dự vài phần, vẫn là giọng

      "Ừ? Đường huynh sao?"

      Cơn buồn ngủ mới vừa dâng lên lập tức tản phân nửa, Sở Luyến bỗng dưng ngồi dậy nhìn phía bên ngoài đình, xa xa dưới tàng cây là thân hình thiếu niên cao lớn đứng yên, đúng là đường huynh Sở Trinh.

      “Mau thỉnh đường huynh lại đây.” Thanh châu ngọc đụng vào nhau đều giấu được nhảy nhót.

      Sở Luyến sau khi làm hoàng đế, mới biết được mình cũng có rất nhiều hoàng thúc, đáng tiếc phần lớn đều chịu được phụ hoàng nàng, địa phủ, còn ít cũng bị phụ hoàng nàng cho lưu đày, còn sống, lại là thân vương tôn quý chỉ còn Tấn Vương, vốn là trấn thủ ở Thái Nguyên, khi Sở Luyến đăng cơ liền hồi kinh, đến nay cũng chưa về Thái Nguyên.

      Tấn Vương thế tử mười chín tuổi là tôn thất cao quý, văn võ song toàn, dung nhan tuấn lãng, người tự nhiên sinh ra cỗ thiên gia quý khí, tới trước ngự giá vén mãng bào quỳ xuống, cao giọng hô: “Bệ hạ vạn an.”

      “Đường huynh mau đứng lên , ban ngồi.”

      “Bệ hạ bệnh nặng, thần mấy ngày trước nghĩ muốn tiến cung, thế nhưng… biết bệ hạ nay thánh thể có an khang?” Sở Trinh tạ lễ ngồi xuống, liền quan tâm .

      dừng lại lát, Sở Luyến liền biết là vì sao, Dung Khâm cố ý ngăn cách nàng cùng người ngoài gặp mặt, chặn tai mắt của nàng, cho dù là tôn thất, bình thường muốn gặp nàng, cũng khó như lên trời.

      khiến hoàng huynh phải nhớ đến, trẫm còn đáng ngại, nhưng nghe hoàng thúc cũng bị bệnh, có cần phải phái thái ý viện đến?”

      Hoàng thúc bị bệnh cùng nàng có liên hệ lớn đến nhau, đều bởi vì Tấn vương tuyên bố thánh giá bị quản chế, muốn giết hoạn thần thiến nịnh, bị Diêu Hiển Dung Khâm chèn ép, Cẩm Y Vệ Đông Hán luân phiên ra trận, cắt Tấn Vương hơn phân nửa binh quyền, trong cơn tức giận, Tấn Vương đổ bệnh.

      Ngày ấy Sở Luyến bị Dung Khâm mang Đông Hán xem hình, lăng trì mấy dại thần đều là người của hoàng thúc.

      Sở Trinh ánh mắt lơ đãng dừng ở tay Sở Luyến, nhẵn nhụi oánh bạch thon dài, mấy cái móng tay đều no đủ mượt mà, phấn phấn cực kì sinh đẹp.

      “Đa tạ thánh ý của bệ hạ, phụ vương còn đáng ngại, cần nhọc đến Thái Y viện, thần hôm nay vào cũng, là mang theo vài thứ muốn dâng lên cho bệ hạ.”

      ?” Sở Luyến cười,nhìn nội thị từng người từng người mang đồ vật vào trong đình

      “Đều là đồ vật dân gian, so được với với đồ vật ngự dụng của bệ hạ, chỉ là thần thấy thú vị, liền tuyển chút tới khiến bệ hạ nhìn cái mới mẻ.” Sở Trinh , bỗng nhiên đứng dậy, nhân lấy cái lồng sắt che lụa, đến trước mặt Sở Luyến, khóe môi nhếch lên: “Bệ hạ nhìn xem cái này.”

      thể Sở Trinh rất hiểu Sở Luyến, trong cung tất cả vật phẩm ngự dụng đều là vô cùng khéo léo, nhưng nhìn nhiều cũng còn gì mới mẻ, đồ vật dân gian Sở Luyến chưa từng thấy qua.

      “Trong này là cái gì vậy?” Sở Luyến khỏi tò mò nhìn Sở Trinh.

      Sở Trinh nhanh chậm vén lên tấm lụa màu đen, trong lồng chính mà con mèo béo mắt lam, thấy người cũng lười nhác bất động, liếm liếm móng vuốt, kêu meo tiếng.

      ~~
      Cốt truyện so với trước nhiều hơn, đương nhiên cũng có thịt, chờ nữ chủ hớn hơn chút, phía sau đầy đủ các loại thịt

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      Kuen, Chôm chôm, xukem24 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Truyện hay lắm, cảm ơn nàng edit
      A Kim thích bài này.

    4. A Kim

      A Kim Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      259
      CHƯƠNG 7: Ngươi đây là muốn mưu hại trẫm

      Sở Trinh đem miêu nhi từ trong lồng sắt ôm ra, tự mình đặt vào trong lòng Sở Luyến, nhìn tiểu hoàng đế vui sướng thôi ôm miêu nhi, cũng cười vui vẻ theo.

      “Đây là thuộc hạ của ta ở chỗ thương nhân Ba Tư mua được, chủng loại hiếm thấy, thần thấy nó thực ngoan ngoãn liền mang đến đây, bệ hạ thích chứ?”

      Sở Luyến dĩ nhiên là rất thích, đây là lần đầu tiên trong đời thấy tiểu động vật đáng như vậy, thích buông tay mèo con có chút cao ngạo, lúc xoa xoa tai mèo hồng nhạt, lúc lại sờ sờ đuôi mèo, đối với Sở Trinh liền ngọt ngào cười: “Thích cực kỳ, cảm ơn Trinh ca ca!"

      Kim Long quan buộc lên tóc đen, long bào gấm màu nguyệt bạch rộng thùng thình, tuy là trang phục của hoàng đế, nụ cười của Sở Luyến lúc này vẫn làm Sở Trinh xao động, vô luận là thanh mềm mại hay là tươi cười ngọt mềm, Sở Luyến đều biểu nửa phần giống nam nhi.

      “Bệ hạ thích là tốt rồi.” thần sắc ung dung .

      Giờ Dậu dùng bữa, Sở Luyến cũng ôm mèo con luyến tiếc thả ra, gắp thức ăn nội thị để trong đĩa trước mặt, Sở Luyến ăn vui sướng, so với 12 năm sinh hoạt bi thảm trong lãnh cung, có thể ngày ngày dùng hết mỹ thực, với Sở Luyến mà , lo lắng đề phòng khi làm hoàng đế cũng đáng.

      Khi muốn ăn bỗng thấy Dung Khâm bước vào, chốc lát trở lên đần độn vô vị.

      “Đốc chủ phúc yên!”

      Mọi người đều cung kính quỳ xuống, Dung Khâm vung tay lên, người hầu hạ nối tiếp nhau rời khỏi.

      Sở Luyến ném xuống đũa ngọc ăn nữa, ôm mèo con khẽ vuốt, ở khi Dung Khâm quét mắt tới, mím môi, hướng nhìn lại, thân ảnh thanh nhã thon dài toàn thân đẹp đẽ cao quý.

      Chỉ thấy Dung Khâm vẫy tay, Phương thượng cung tiến lên.

      “Đem toàn bộ người hôm nay hầu thiện Tư Lễ Giám lãnh phạt.”

      khỏi lên tiếng, Sở Luyến huyệt thái giữa trán nhảy dựng thình thịch, ánh mắt nhìn Dung Khâm sinh ra vài phần chán ghét cùng sợ, khó hiểu cất giọng :”Vì sao?”

      “Bệ hạ dùng bữa mà lại ôm súc sinh này, người hầu thiên chưa từng khuyên can, đừng là nên lãnh phạt, y theo thần nhìn, đánh chết cũng chưa đủ.” Dung Khâm bên phong khinh vân đạm , bên dạo bước lại đây.

      Bọn họ xác chưa từng khuyên can, nhưng Sở Luyến là hoàng đế, nàng dùng bữa muốn ôm cái gì, làm sào bọn họ có thể khuyên can, Sở Luyến cắn hàm răng, căm giận : “Lần này liền thôi, lần sau trẫm , để cho họ tiến vào , trẫm phải dùng thiện.”

      Tiểu An tử đứng hầu bên vội tiếp miêu nhi từ trong lòng Sở Luyến, lại sai người mang khăn lụa cho nàng lau tay, mười tám ngọn đèn lưu kim tước đài quang hỏa rạng rỡ, Dung Khâm cười thanh nhạt, nhưng ra thuận theo ý Sở Luyến, sửa lại lệnh, nhưng cũng để cho hạ nhân tiến vào, cũng hạ lệnh cho người còn lại trong điện ra hết.

      Ngón tay xanh ngọc vén lên tay áo, nặng nề : “Thần tới hầu hạ bệ hạ.”

      Phương thức phục vụ có chút đặc biệt, trực tiếp đem Sở Luyến ôm vào trong ngực, muỗng lại muống đút cho nàng.

      Sở Luyến cực thích điệu bộ của như vậy, hàng mi dài khẽ động che dấu tiểu tâm tư, khẽ nhếch phấn môi tình nguyện ăn, Dung Khâm cũng luôn đúng lúc chọn đồ ăn nàng thích nhất đưa tới, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay chà lau khóe miệng cho nàng, cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng ôn nhu, lúc sau, Sở Luyến đều bị uy đến sởn tóc gáy vẫn thấy dừng lại.

      "Trẫm ăn được nữa."

      Có chút ủy khuất lại có chút căm hận, thầm nghĩ nam nhân này phải là muốn đem nàng no chết chứ?

      Dung Khâm cầm muỗng bạc quấy canh hoa ngọc nhĩ, hơi híp mắt, vốn là cặp mắt đào hoa quạnh quẽ, biên giác chọn, nhưng ra nên lời tà khí mê người.

      “Bệ hạ phải là thích dân gian sao, cũng nên thông cảm với họ chứ, chớ có lãng phí đồ ăn này.”

      Sở Luyến giật mình kinh sợ, nhìn Dung Khâm giống như đùa giỡn, lại nhìn bàn gần trăm món kia, nếu nếu lãng phí, chẳng lẽ nàng phải mình ăn hết? Ngồi giữa hai chân Dung Khâm eo khỏi dựng thẳng, cầm tay dùng sức bóp.

      "Ngươi, ngươi đây là muốn mưu hại trẫm!"

      “Bệ hạ cẩn thận, thần luôn trung thành, nhật nguyệt chứng giám.” Dung Khâm chút để ý cười cười, ánh mắt liếc tới tiểu hoàng đế sắp khóc, nếu là trong khắp thiên hạ, ai muốn nàng ngồi vững ngôi vị hoàng đế nhất, sợ chỉ có

      (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
      Kuen, Chôm chôm, Hale20526 others thích bài này.

    5. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      thương mà phải giấu kín, thương nam chính quá
      Bao giờ mới đc rửa sạch đây
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :