1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ- 3S- TS] Sủng thê như mệnh - Vụ Thỉ Dực( 60/224)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương này dài quá là dài nên ta tách nhé! Chắc đăng nốt trong tuần nha. Mong mọi người vừa đọc vừa đóng góp ý kiến cho ta nha. iu các nàng

      Chương 39.1:


      Editor: Hàn Ngọc


      Ở chính viện Thụy Vương phủ.


      Kể từ khi thái y xác nhận Thụy Vương phi có thai xong, hạ nhân hầu hạ bên cạnh Vương phi dường như là mừng đến chảy nước mắt, tất cả đều chắp hai tay nhắc nhắc lại hy vọng lần này Bồ tát phù hộ Vương phi này có thể sinh nhi tử.


      Thụy Vương phi Lý thị gả vào Thụy Vương phủ được sáu năm, trừ năm đầu tiên gả đến sinh được nữ nhi mấy năm nay vẫn mực có động tĩnh gì, trong lòng bà cũng cảm thấy thầm nóng nảy. Tuy biết là trong phủ vị thế tử, là do đích phi Thụy Vương phi lưu lại, nếu như có gì ngoài ý muốn, vương phủ tương lai là do thế tử kế tục, cùng với việc bà sinh hài tử hề có liên quan, nhưng bà vẫn muốn có thể sinh được nhi tử .


      Trong mắt mọi người ở thời đại này, nữ nhân thể sinh bị người nghi kỵ, nếu chỉ sinh được nữ nhi bị mọi người thầm cười nhạo, đường đường vị Vương phi nhưng cũng chỉ là con gà thể đẻ trứng… Thái hậu mặc dù sủng ái Thụy Vương thế tử, nhưng trong lòng cũng mong đợi trong hậu viện nhi tử có thể đơm hoa kết trái nhiều hơn, người làm mẫu thân tất nhiên trách cứ nhi tử mình, vì vậy người làm con dâu như Thụy Vương phi liền bị trách cứ, khiến cho nàng bị kẹp ở giữa là trong ngoài đều được lòng người.


      Cho nên, dưới áp lực từ mọi phía, trong lòng Thụy Vương phi cũng mong mình có thể sớm sinh hạ nhi tử. Về phần sinh nhi tử vì để nửa đời sau có thể dựa vào cái gì đấy, Thụy Vương phi cũng quá để ý, cho dù sinh được nhi tử, bà cũng là nữ chủ nhân của phủ, chỉ cần nàng phạm sai lầm, ai có thể lay động địa vị của bà, sinh nhi tử chẳng qua là vì phòng ngừa vạn nhất mà thôi.


      Thụy Vương phi lo lắng nhưng ra là dựa vào tính cách của thế tử Vệ Huyên, trong lòng Thụy Vương phi cũng muốn dựa vào đứa con riêng này, sau này có hiếu thuận với bà cũng biết được, nhưng dựa vào tính cách của bây giờ, nếu như Thái hậu cùng Văn Đức đế còn tại vị , nhưng nếu như tân đế thượng vị có thể dung thứ được cho sao?


      Đây là niềm lo âu trong lòng Thụy Vương phi, với điều kiện trước mắt, có hoài nghi gì, Vệ Huyên là hoàn toàn xứng đáng với câu thiên chi kiêu tử, nhưng phần sủng ái này có thể duy trì được bao lâu đây? Sau này còn sủng ái của hoàng đế nữa, mà trong phủ lại có thêm vài hài tử khác ra đời, sợ rằng vị trí thế tử này của Vệ Huyên cũng giữ được đâu? Nhưng là bà chẳng qua là kế mẫu, tất cả người chung quanh đều đề phòng bà, bà cũng thể làm gì được, điều duy nhất có thể làm chính là cái gì cũng đều làm.


      Nghĩ tới đây, ở trong lòng Thụy Vương phi lại thoáng thở dài.


      Đại để thế nhân đều cho rằng kế mẫu đều dung thứ được cho hài tử của con vợ trước, khi có con của riêng mình liền có tính toán. Thụy Vương phi cũng phải thánh nhân, tự nhiên cũng có tính toán của riêng mình, nhưng nàng cũng ác độc đến mức cho người hại Vệ Huyên, nếu như Vệ Huyên là đứa trẻ tốt, toàn gia bình an vô , Vệ Huyên sau này thừa kế vương phủ bà cũng cảm thấy gì, bản thân bà sinh hài tử cũng được coi là con vợ cả, Vương gia bạc đãi nhi tử của bà.


      Nhưng dựa vào tính khí kia của Vệ Huyên... khiến người ta cảm thấy nhức đầu chút.


      đến tính khí Vệ Huyên, chỉ cần đến phòng bị của Thái hậu đối với bà, Thụy Vương phi làm sao biết? Chỉ sợ cho dù bà có hài tử, địa vị của Vệ Huyên cũng đổi, nên bà cũng muốn có tâm tư gì, chỉ mong tính tình kia của Vệ Huyên đừng gây cho vương phủ họa lớn gì là tốt rồi. Thụy Vương phi nhàng sờ chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của bản thân, nhịn được lại thở dài.


      Ma ma thiếp thân của Thụy Vương phi là Việt ma ma biết trong lòng chủ tử đầy suy nghĩ phức tạp, nên cảm thấy cực kỳ cao hứng, miệng lẩm bà lẩm bẩm, muốn Bồ tát phù hộ cho chủ tử lần này có thể sinh con trai, có nhi tử rồi lưng của Vương phi nhà bà cũng có thể thẳng chút, sau này coi như là có cái để dựa vào.


      "Sinh nhi tử hay sinh nữ nhi số trời cũng định trước, cần quá mức câu nệ." Thụy Vương phi lạnh nhạt .


      "Vương phi thể như vậy, dưới gối Vương gia giờ chỉ có hai đứa bé là thế tử cùng đại tiểu thư, các di nương ở hậu viện tất cả đều sinh được, phương diện con cháu của Vương gia có chút đơn bạc, mỗi lần Thái hậu trách tội xuống, đều là do Vương phi đứng mũi chịu sào, bị khiển trách." Hoàng ma ma rất đau lòng cho chủ tử của mình, "Hơn nữa thế tử cũng cần có vài huynh đệ nâng đỡ, đại tiểu thư sau này lấy chồng cũng cần thân huynh đệ ở nhà mẹ đẻ dựa vào, Vương phi nếu có thể sinh thêm mấy nhi nữ, đó chính là điều thể tốt hơn."


      tới chỗ này, Thụy Vương phi cũng muốn nghĩ đến tình hình hậu viện ở Thụy Vương phủ. Ở Thụy Vương phủ có sườn phi, chỉ có vài vị thiếp thất cùng mấy vị di nương chưa có danh hiệu, nghe mấy vị di nương cũng là được bài trí, nên Vương gia thế nào coi trọng. Thụy Vương phi biết, đây là do trong lòng Vương gia vẫn còn nhớ đến tình cảm với vị Thụy Vương đích phi qua đời, cho nên giống những nam nhân khác coi nặng nữ sắc, cũng vì như vậy nên hài tử trong phủ cũng ít.


      Điểm này của Thụy Vương bà cho là cực tốt, bà chưa bao giờ trông cậy vào việc được nam nhân sủng ái các loại, Thụy Vương vẫn nên nhớ tới tiền Vương phi mà làm loạn mới đúng, ít nhất nữ nhân hậu viện có ai vì cậy sủng mà an phận thủ thường, nên có chuyện đấu đá ở hậu viện. giống như nhà mẹ đẻ của bà, do phụ thân bà sủng ái đến thiên vị vị di nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, làm cho trong nhà mù mịt chướng khí luôn yên, khiến cho mẫu thân bà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng vì u buồn tích tụ mà tuổi còn trẻ mất sớm.


      Nghĩ tới đây, Thụy Vương phi liền cảm thấy có chút phiền lòng, nên quyết định nghĩ tới loại chuyện gây buồn phiền này như, dù sao đây cũng là chuyện trong quá khứ.


      Thụy Vương phi ngồi lâu lên thắt lưng có chút mỏi nên muốn đổi cái tư thế khác, liền thấy nha hoàn vào bẩm báo: "Vương phi, thế tử cùng đại tiểu thư tới thỉnh an ngài."


      Thụy Vương phi nghe xong, thiếu chút nữa từ tháp giật mình mà té xuống, hỏi: "Thế tử tại sao lại cùng đại tiểu thư tới?" ra trong lòng bà muốn hỏi chính là, nữ nhi có phải lại chọc tới Vệ Huyên ?


      Vệ Huyên tính khí tốt, hơi có vừa ý trực tiếp động thủ đánh người. Điều duy nhất để cho Thụy Vương phi yên tâm là, ít nhất đại đa số đều là người ngoài chọc , mới xuất thủ. Cho nên bà mực dạy nữ nhi phải ngoan ngoãn nghe lời, gặp Vệ Huyên liền cách xa chút, nên nữ nhi chưa bao giờ chọc Vệ Huyên, hai huynh muội cũng coi như bình an vô . Mà Vệ Huyên bị sủng ái thành như vậy, cũng cùng tìm vị tiểu nữ oa chơi, chỉ cần nhìn thấy nhau có vấn đề gì.


      "Thế tử mới vừa từ bên ngoài trở lại, nghe thân thể Vương phi khỏe nên muốn qua vấn an chút, nhưng ngờ ở đường gặp đại tiểu thư, nên liền cùng nhau tới." Nha hoàn hồi đáp.


      Càng nghe ma ma như thế, liền cảm thấy khẩn trương, lo lắng cái con Gấu Con Vệ Huyên nay lớn, hiểu chuyện, mà tâm tư của nó lại quá mức ác liệt, nếu biết trong bụng Vương phi là hài tử, có thể có chủ ý quỷ dị gì . Cũng phải là có trường hợp ví dụ, nghe trong số gia đình nhở có số con riêng thích kế mẫu sinh thêm hài tử, sợ có thêm hài tử đoạt địa vị của mình, liền thầm sử thủ đoạn làm hại kế mẫu cẩn thận mà đẻ non...


      Thụy Vương phi rất nhanh liền thấy Vệ Huyên tới, nữ nhi năm tuổi được ma ma ôm tới, theo sau lưng Vệ Huyên có mấy bước, hai huynh muội nhìn bình an vô . Thụy Vương phi chăm chú nhìn, nghĩ đến khoảng thời gian này Vệ Huyên biến hóa rất lớn, nên cho là bà suy nghĩ nhiều.


      Chờ hai huynh muội thỉnh an xong, Vệ Huyên ngồi ở bên hỏi: "Nghe mẫu phi có thai?"


      Thụy Vương phi gật đầu, vẫn ôn hòa như bình thường : "Mấy ngày nay thân thể ta có chút khó chịu, nên hôm nay liền gọi thái y tới bắt mạch, lại ngở tới lại chuẩn ra kết quả như vậy."


      Vệ Huyên gật đầu, mặt đổi sắc, cúi đầu uống hớp trà xong, lại với bà: "Nghe có thai phụ thể chỉ cần chú ý tẩm bổ, còn cần vận động nhiều, mẫu phi phải chú ý thân thể, gọi vài vị phu nhân có kinh nghiệm tới vài điều cần chú ý với mẫu phi ." Để phòng trường hợp lúc sinh lại có người.


      Nghe được lời của , Thụy Vương phi có chút ngây ngốc, sau đó gật đầu.


      Hai mẫu tử xưa nay có nhiều việc để , Vệ Huyên rất ít chuyện với bà, khó có dịp với nhau chỉ mấy câu xong liền cáo từ rời , lưu lại người ở khắp phòng đều trố mắt nhìn nhau, có chút hiểu.


      Việt ma ma đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thấy Vương phi nhìn tới, lẩm bẩm: "Những lời vừa rồi thế tử , phải là muốn cho Vương phi biết lúc sinh nở rất nguy hiểm, nếu là lúc Vương phi sinh, muốn..."


      "Câm miệng!" Thụy Vương phi lạnh lùng : "Thế tử mới có mấy tuổi? Ngươi có thể tùy ý bừa sao!"


      Việt ma ma thấy bà giận dữ, vội vàng lấy tay che miệng mình, trong lòng lại cảm thấy thế tử là người bất hảo như vậy, toàn kinh thành đều biết, thế gian này chuyện dám làm, chừng thích hài tử trong bụng Vương phi, đến lúc đó lúc Vương phi ra khỏi viện vào ban đên giờ Tý, bản thân cẩn thận đụng tới làm hại Vương phi đẻ non cũng trừng. Hơn nữa thế tử được sủng ái như vậy, có Thái hậu che chở, coi như có làm loại chuyện như vậy, cũng có ai trách cứ , nhiều nhất chỉ đứa trẻ hiểu chuyện...


      Việt ma ma ở Lý gia thấy vài chuyện mờ ám, nên lúc này suy nghĩ nhiều chút, càng ngày càng cảm thấy lời lúc trước của Vệ Huyên tràn đầy ác ý, trong lòng khỏi cảm thấy hoảng sợ, thầm lo lắng.


      "Được rồi, ma ma cần suy nghĩ nhiều, Huyên Nhi nhìn có vẻ cũng rất mong đợi đứa trong bụng ta này, cho nên nó mới tỏ ra quan tâm thôi." Thụy Vương phi , nếu tiếp tục để cho Việt ma ma tưởng tượng, sợ rằng Việt ma ma bị chính bản thân mình dọa cho sợ mà ngất . Có vị ma ma thích bận tâm đủ thứ như vậy lại hay tưởng tượng linh tinh, Thụy Vương phi cũng biết nên khóc hay nên cười.


      Lúc trước bà thầm quan sát Vệ Huyên, phát ánh mắt thanh chính (Trong sạch chính trực), thong dong tự nhiên, để những lời đó cũng làm khó , còn tuổi có thể biết phụ nữ có thai là thể quá tẩm bổ, đây cũng là có ý tốt muốn nhắc nhở, cho dù thế nào cũng thấy giống là có ý đồ ác ý, với thân phận và sủng ái của bây giờ, thái độ với đứa trong bụng của bà bây giờ chắc cũng có vấn đề gì .


      Nếu là Vệ Huyên lúc trước, đoán chừng Thụy Vương phi phải để ý chút, nhưng là từ mùa thu năm ngoái lúc ở quan dịch ở Hạc Châu bị trận bệnh nặng sau, Vệ Huyên liền thay đổi rất nhiều, dường như cũng hiểu chuyện rất nhiều, mặc dù đối với người ngoài vẫn tỏ ra bất hảo, nhưng là lúc có người cũng làm ra những chuyện bướng bỉnh, khiến cho Thụy Vương phi khỏi cũng cảm thấy được buông lỏng rất nhiều, cho dù biết Vệ Huyên có chút bất đồng với người khác nhưng cũng muốn vạch trần.


      Mọi người chỉ cần hiểu trong lòng mà duy trì hòa bình với nhau, phải là được rồi sao?


      Nghĩ đến biến hóa của Vệ Huyên, trong lòng của Thụy Vương phi liền có quyết định lớn, đem nữ nhi ngoan ngoãn ngồi ở bên nữ nhi ôm đến bên người, cùng nàng giọng vài chuyện.


      Đợi đến giờ lên đèn, Thụy Vương cũng trở lại.


      Sau khi Thụy Vương trở lại, nghe tin tức Vương phi có thai, liền hơi run rẩy, lúc sau liền lộ ra vẻ mặt cao hứng, thuận mồm liền phân phó, Vương phi có thai liền thưởng cho hạ nhân trong phủ ba tháng tiền công.


      Bởi vì Vương gia hào phóng, khiến cho toàn bộ vương phủ liefn trận vui sướng, ở trong vương phủ, Vương gia mới là người bọn hạ nhân phải xoay theo chiều gió.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      bé Vệ Huyên mới 6 tuổi những lời đó
      sao thấy giống ông cụ non quá
      Hàn Ngọc thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ôi.. chương mới tới r.. chương ms tới r.. vui quá thôi. hahaha.. thanks nàng nhaaaa..
      chương này ko đk gặp A Uyển... nhớ bạn ý quá. hihi.
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương mới chương mới . Các nàng đọc nhớ soát lỗi giúp ta nhé. Chúc các nàng đọc truyện vui và cuối tuần vui vẻ.

      Chương 39.2:


      Ở Tùy Phong viện Vệ Huyên nghe thấy chuyện này, chẳng qua là hơi cụp mắt, cũng có quá mức để ý tới.


      *****


      Thụy Vương phi có thai, chuyện này rất nhanh liền truyền khắp các nhà ở trong kinh thành.


      Thụy Vương là bào đệ của đương kim hoàng đế, chỉ nhận được sủng ái vô cùng của hoàng đế, thậm chí hoàng đế còn để cho ông chấp chưởng đại quân ở kinh thành, có thể thấy được tín nhiệm của Văn Đức đế đối với vị huynh đệ này. Cũng bởi vì Thụy Vương ở trước mặt Văn Đức đế là đại hồng nhân, cho nên chỉ cần trong phủ ông hơi có chút gió thổi cỏ lay gì luôn bị chú ý, huống chi là chuyện lớn như chuyện Vương phi có thai.


      Thái hậu ở trong cung sau khi nghe xong tin tức này, tất nhiên là cảm thấy vui mừng, ngày kế liền để cho thái giám mang ban thưởng của bà đến phủ, hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng mấy vị phi tử ở hậu cung tự nhiên cũng phải có gì đó để bày tỏ.


      Nhưng mặc dù Thái hậu thấy cao hứng, nhưng vì chuyện Thụy Vương phi mang thai mà toàn bộ khí ở trong cung cùng ở kinh thành phát sinh biến hóa.


      Thụy Vương tái hôn cũng được năm năm, mà cũng chỉ có trai , so với những nhà khác số lượng con cháu như vậy cũng là vô cùng đơn bạc, nay thân thể Thụy Vương phi có biến động, có thể chuyện vui lớn.


      Nhưng đại đa số người biết được chuyện này xong, có suy nghĩ hoàn toàn khác với Thái hậu, điều đầu tiên người ta nghĩ tới là vị trí Thụy Vương thế tử của Vệ Huyên.


      Nếu như Vương phi hạ sinh nhi tử của riêng mình, mà nếu như Vệ Huyên vẫn bất hảo chịu nổi như vậy, biết sau này vị trí thế tử có thể bị huynh đệ cướp hay . Lúc trước bởi vì Thụy Vương chỉ có duy có nhi tử, cho nên cho dù Vệ Huyên có bất hảo hơn nữa, cũng vẫn là nhi tử duy nhất của Thụy Vương, chắc chắn được làm người thừa kế, có huynh đệ tranh đoạt với .


      Nhưng là nay hoàn toàn khác, nếu như Vương phi sinh được nhi tử, có việc vui xảy ra.


      Tất cả người từng bị Vệ Huyên đùa bỡn hoặc là có cừu oán cùng Vệ Huyên, hoặc đơn giản chỉ là ưa Vệ Huyên có tính bất hảo trong tâm lý của mọi người đều có chút hả hê, tất cả đều mong đợi cái thai trong bụng Thụy Vương phi là nhi tử.


      Đối với tâm tư của mọi người, trong lòng Vệ Huyên đều hiểu, bất quá căn bản có phản ứng gì, cho đến khi vào trong lớp học, tôn thất con của quận vương bị Ngũ hoàng tử xúi giục mà đến trước mặt châm chọc hai câu, Vệ Huyên liền lập tức hất bàn .


      trận đại chiến hỗn loạn liền nổ ra ở Chiêu Dương cung tĩnh, người tham dự là là tất cả học sinh ở đây, ngay cả các hoàng tử cũng bị kéo xuống nước, đánh tới cuối cùng căn bản chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là ta, chỉ biết là mọi người đều lao vào đánh nhau, cung nhân đứng hầu hạ bối rối đến muốn khóc, nhưng cũng dám can ngăn —— những vị này đều là chủ tử, cho dù là người nào cũng đều phải là người bọn họ có thể động vào, chỉ có thể lặng lẽ thay chủ tử nhà mình đỡ chút đòn, nhưng rất nhanh sau đó những người được hạ nhân cản đòn cho đều bị đối phương câu "Đúng là loại chỉ biết lấp ở sau lưng nô tài." Liền đánh đuổi nô tài che chở mình .


      Những lời này quá hiểm, người nào cũng muốn để cho người khác cho là mình chỉ là người mềm yếu chỉ có thể núp ở sau lưng nô tài.


      "Đánh, đánh mạnh cho ta!"


      Sau khi những lời này phát ra, đám tiểu hài tử tầm sáu đến mười tuổi đợi nữa mà thay phiên nhau tung quả đấm tới, ánh mắt cũng bốc lên ánh lửa hừng hực, lúc này làm gì còn phân biệt thân phận gì quái gì, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ đều là chó má, đánh rồi tiếp.


      Mà trong lúc đó, cũng biết có phải là do Ngũ hoàng tử đặc biệt xui xẻo hay mà luôn là bị mấy người vây lại đánh hội đồng , chờ khó khăn lắm mới giãy giụa thoát ra được, biết tại sao thân thể lại nghiêng ngả chút, liền vọt vào trung tâm của đám người, vì vậy lại bị quần ẩu, lại lần nữa cố gắng lao ra, rồi lại lần nữa bị đẩy vào....


      Ngũ hoàng tử sắp điên rồi, chỉ có con mẹ nó toàn thân đều đau, còn cảm thấy rất tà môn, hình như có người cố ý gài vậy, tai sao lại luôn chỉ lao vào đánh mình ? Hơn nữa đều là tập trung chào hỏi mặt của . cảm thấy cái này nhất định là chuyện tốt của Vệ Huyên làm, thừa dịp có khoảng trống lần nữa ôm đầu chạy ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Vệ Huyên, nhìn khắp nơi cái, nhất thời trong lòng cảm thấy kinh ngạc.


      thấy Vệ Huyên!


      "Hoàng bá phụ, bọn họ ở đó đánh nhau!"


      giọng theo thanh ầm ĩ ở xa xa truyền tới, trừ đám người kia đánh nhau nhiệt huyết tới mức não tàn nên căn bản nghe được, số ít người khác còn chút lý trí đều nghe được, nhất thời thân mồ hôi lạnh chảy ra, đồng thời động tác tay cũng đình trệ, bất chấp bị những người bên cạnh đánh trúng, cả người cứng đờ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Vệ Huyên lôi kéo Văn Đức đế khoác long bào màu vàng sáng long lanh vào.


      "Hoàng thượng giá lâm!"


      tiếng giọng bén nhọn vang lên, nhất thời toàn bộ giáo đường loạn xạ dường như được ai đó ấn nút dừng, tất cả động tác của mọi người đều cứng, trường nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.


      Sắc mặt của Văn Đức đế đứng ở phía trước cũng bình yên đến đáng sợ.


      "Hoàng, hoàng, Hoàng thượng..."


      biết là người nào nhát gan lẩy bẩy cả người kêu tiếng, sau đó liền phịch cái quỳ xuống.


      Cái quỳ này của phá vỡ yên tĩnh của trường, đám tiểu hài tử đánh nhau đỏ cả mắt kia rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, liền phịch tiếng quỳ cũng đồng loạt quỳ theo. Các chủ tử cũng quỳ, đám hạ nhân và cung nhân tất nhiên cũng dám đứng, tất cả mọi người đều quỳ sấp xuống, nhất thời mặt đất ở trường quỳ đầy người, người duy nhất đứng chỉ có Văn Đức đế cùng người đứng bên cạnh ông là Vệ Huyên.


      trường im lặng được lúc, lúc tim của mấy tiểu hài tử đập nhanh đến mức quá tải mà sắp hỏng, giọng của hoàng đế mới vang lên: "Đánh nhau ở trong lớp học? Các ngươi là những đứa trẻ tốt, nếu như các ngươi thấy ở đây học tập tốt, ngày mai đều cần đến nữa!"


      Nghe như thế, tâm can tất cả hài tử đều run, đây là hoàng đế nổi giận sao? Nếu như ngày mai bọn họ cần đến, đến phụ thân mẫu thân và các vị trưởng bối trong nhà bọn họ trách tội, sợ rằng sau này mình ở trong xã hội quyền quý cũng ngẩng đầu lên được. Đám hài tử này mặc dù tuổi còn , nhưng cũng hiểu được việc được ở nơi này học có nghĩa ý như thế nào, đó là cơ hội để được tiếp cận hoàng đế, sau này chừng còn có thể vào vũ lâm quân của hoàng đế.


      Văn Đức đế nhìn về phía phòng hỗn loạn, ánh mắt sâu thẳm, trong con ngươi hàm chứa nghiêm túc, "Người đâu, còn chuẩn bị để hầu hạ chủ tử của các ngươi trở về rửa mặt."


      Đám người xui xẻo kia liền thúc giục cung nhân của mình vội vàng xuống chuẩn bị.


      Văn Đức đế nhìn đám hài tử quỳ, người nào người nấy đều bị đánh đến mặt mũi đều bầm dập , người chúng cũng dính đầy mực nước cùng giấy vụn, là chật vật, nào còn tư thái lễ nghi cao quý như bình thường? Nhìn thấy vậy ông cũng nhịn được mà cảm thấy buồn cười.


      "Phụ hoàng..."


      Bỗng nghe thấy thanh run rẩy, Văn Đức đế phát ra là giọng của Ngũ hoàng tử, nhưng khi quay lại nhìn, chỉ thấy tiểu hài tử có cái mặt như đầu heo =. =! Nhất thời lại càng giật mình, Ngũ hoàng tử của ông tại sao lại có thể là đứa trẻ xấu xí như vậy? Bị đánh thành như vậy... Có phải hơi vô dụng?


      Vệ Huyên thấy dáng vẻ Ngũ hoàng tử, thiếu chút nữa phì cười, vội vàng cúi đầu, tránh cho bản thân nhịn được mà bật cười.


      Văn Đức đế lại đặc biệt nhìn thêm chút, trừ mặt Ngũ hoàng tử bị đánh thành cái đầu heo ra, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử tám tuổi, Bát hoàng tử sáu tuổi nhìn hình như có nghiêm trọng như vậy, nhưng chúng đều dính đầy mực nước, quần áo cũng đầy nếp nhăn, nhìn ngốc nghêch ngu xuẩn.


      Văn Đức đế rất nhanh liền thu tình hình bên trong phòng vào trong đáy mắt, sau đó tầm mắt nhàng thoải mái dời trở lại, dời đến người đứa trẻ thò đầu hăng hái bừng bừng nhìn về phía bên trong phòng là Vệ Huyên, lúc phát tầm mắt của ông, tiểu hài nhi còn ngẩng đầu nhe răng cười tiếng với ông, hết sức hoạt bát lại vui vẻ, khiến cho Văn Đức đế nhịn được cũng lây chút vui vẻ.


      Ông đưa tay xoa đầu đứa trẻ, với đám hài tử kia: "Bản thân thu thập sạch xong, rồi đến thiền điện gặp trẫm."


      Dứt lời, Văn Đức đế mang theo Vệ Huyên rời .


      Ngũ hoàng tử quỳ dưới đất, thấy bóng dáng phụ hoàng mang theo Vệ Huyên rời , trong mắt liền tràn đầy oán độc, còn có trong lòng có chút cảm giác hâm mộ cùng ghen tị cách nào xóa hết.


      Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử cũng ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ rời , trong mắt là che giấu được tia hâm mộ.


      Chờ cung nhân mang nước rửa mặt tới, kèm theo đó là bộ quần áo sạch , mọi người rốt cuộc đứng dậy vào phòng trong mới bắt đầu để ý đến bộ dáng của chính mình, khi thấy bóng dáng chật vật của bản thân ở trong nước, đứa trẻ nào cũng nhịn được mà nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng này của mình bị hoàng đế thấy được, quả thực là phạm thượng, thiếu chút nữa nhịn được mà khóc ra thành tiếng.


      Lúc này, trong lòng tất cả mọi người đều hối hận gần chết, trong lòng nhịn được mà đều cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?


      *****


      Trong thiên điện ở Chiêu Dương cung, sau khi cung nữ dâng trà bánh điểm tâm xong, liền yên lặng lui sang bên.


      Văn Đức đế ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn về phía hài tử ngổi ở phía dưới, : "Giải thích, tại sao lại biến thành như vậy?"


      Vệ Huyên ánh mắt vòng vo xoay chuyển, lúc chuẩn bị mở miệng lúc, liền nghe cung nhân báo lại, Thái tử điện hạ tới rồi.


      Thái tử tự năm ngoái được mười lăm tuổi, nên bắt đầu vào triều chấp chánh, nhưng bởi vì tuổi còn quá , thân thể lại tốt, nên cũng gây ra chuyện xấu gì, nhưng thỉnh thoảng Văn Đức đế cũng đem chút việc tới khảo nghiệm Thái tử chút.


      Thái tử cũng nghe tới chuyện mấy tiểu hài tử ở trong Chiêu Dương cung đánh nhau, suy tính chút, liền trực tiếp tới đây.


      Văn Đức đế thấy vẻ mặt Thái tử đầy vẻ buồn rầu vào, thầm gật đầu, mặt lại : "Tại sao Diệp nhi lại tới đây?"


      Thái tử thỉnh an Văn Đức đế xong, liền liếc nhìn Vệ Huyên ngồi ở vị trí ngay phía dưới phụ hoàng, ho khan tiếng, cung nhân bê chiếc ghế tới liền ngồi xuống, : "Lúc nãy nhi thần nghe thấy mấy hoàng đệ đánh nhau ở trong lớp, nên nhi thần lo lắng mấy vị hoàng đệ bị thương, mà nhi thần cũng ràng tình huống lắn, nên tới xem tình hình chút, xem xảy ra việc gì?"


      Hoàng đế sau khi nghe xong mỉm cười : "Trẫm cũng lắm, cho nên bây giờ trẫm hỏi Huyên đệ của con, lúc trước cũng là Huyên Nhi cho người đến với trẫm."


      Thái tử nghe xong, nhìn về phía Vệ Huyên, trực giác của mách bảo chuyện này khỏi có liên quan tới Vệ Huyên.


      Vệ Huyên uống hớp trà, : "Hoàng bá phụ, chuyện là như vầy, việc đánh nhau do con khởi xướng trước, mà con cũng chỉ là hất bàn đánh tên tiểu tử đáng ghét quyền mà thôi, việc sau đó hoàn toàn liên quan đến con." với vẻ vô cùng vô tội, "Hoàng bá phụ, con bị người ra bắt nạt, sau khi mẫu phi con có đệ đệ xong, phụ vương của con để cho hoàng bá phụ phế vị trí thế tử của con để truyền cho đệ đệ của con, con nghe xong trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cho nên liền hất bàn, nhưng sau đó con cũng biết vì sao, những người đó liền ánh nhau. Con lo lắng phát sinh ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nên mới vội vàng cho người tìm hoàng bá phụ tới đấy chứ. Hơn nữa, quần áo của con cũng bị bọn họ làm dơ."


      xong, giơ tay lên, đưa tay áo đến cho Văn Đức đế nhìn.


      Văn Đức đế nhìn thấy tay áo chỉ thấy vết mực nước mờ, nhớ tới mấy đứa trẻ ở trong dường như là được vớt từ trong nghiêng mực ra nhất thời liền cảm thấy dở khóc dở cười. </p>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :