1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ- 3S- TS] Sủng thê như mệnh - Vụ Thỉ Dực( 60/224)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      trưởng công chúa là thông minh ah, càng ngày càng thik nhân vật này.

      nàng ơi có 1 vài chỗ sai sót ah
      - ko cần chiết => ko cần thiết
      - phụ than con vui vẻ => phụ thân
      - xâm hại mấu nhi tử=> mấy nhi tử
      - tuyệt ko cảm thấy....=> bỏ chữ cảm thấy ở phía sau suôn hơn ah
      Hàn Ngọc thích bài này.

    2. Tịch Vũ

      Tịch Vũ Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      69
      Truyện hay quá đọc 1 lèo qua giờ phải tạo tài khoản dô khen editor:yoyo52: :yoyo52: tiện thể hóng chương mới hiehie:yoyo51::yoyo51:
      Mà ta có thắc mắc 1 tẹo là sao Mạnh Tự gọi A Uyển là muội mà với VH lại gọi ca nhỉ @@
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      @Tịch Vũ thank bạn soát lỗi cho mình. Mình xem lại chi tiết này:yoyo49::yoyo25:.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      @Hàn Ngọc
      lão thái gia sờ sờ bộ dâu hoa râm -> ... râu hoa râm
      ngụ ý là để trừ tà ách -> ... để trừ tà
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Sorry các tình iu ta có soát lại và phát ta nhầm cách xưng hộ của Vệ Huyên và Mạnh Tự. Đáng nhẽ Vệ Huyên phải gọi Mạnh Tự là biểu muội nhưng do sơ sót ta nên xưng hô nhiều chỗ còn chưa khớp. Nên từ h ta sửa lại cách xưng hô của hai người nhé. Các chương trước khi nào rảnh ta sửa lại. Thank các tình iu soát lỗi cho ta ná. Các phản hồi của các nàng ta sửa lại trong bản word sửa lại ở bài đăng sau. lần nữa thank các nàng rất nhiệt tình. Iu các nường nhìu . Và h chúc các nàng đọc truyện vui và tuần mới vui vẻ.

      Chương 38:


      Editor: Hàn Ngọc


      A Uyển ngồi ở trong phòng khách, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ở khoảng sân bên ngoài, hai con ngỗng trắng lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức uy vũ tới lui ở trong sân, bước ung dung, ngông nghênh, bộ dáng dò xét lãnh thổ, lúc cảm thấy hài lòng liền phát ra hai tiếng "Cạc cạc".


      Nhìn hai con ngỗng trắng này, khóe miệng A Uyển khẽ co quắp, Vệ Huyên là đưa cho nàng hai con ngỗng trắng , cần thử cũng biết từ bộ dáng của chúng có thể nhận thấy bọn chúng hung dữ đến mức nào.


      Mặc dù trước kia A Uyển chưa bao giờ tiếp xúc với ngỗng trắng, nhưng thông qua ít hình vẽ và cuốn sách ấy biết về loại gia cầm ngỗng trắng này, hồi học tiểu học nàng có đọc được bài thi ngữ văn chủ đề "Ngỗng trắng ", bài viết tả ngỗng là loại động vật rất cao ngạo, cao ngạo biểu ở tiếng kêu của nó, dáng cùng cách ăn. Bây giờ A Uyển thấy dáng dấp bộ của chúng, quả nhiên rất cao ngạo, hơn nữa tiếng kêu cũng tựa như mắng người, chợt nghe có vẻ chói tai.


      Vệ Huyên chạy tới gần rồi gặm mặt của nàng mấy cái xong, liền ôm nàng từ giường xuống, sau đó lôi kéo nàng ra khỏi phòng khách, tới hành lang.


      Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, gió cũng rất nhu hòa, khi thổi vào người khiến cho người ta cảm thấy trận thoải mái thích ý, nhàng vừa phải, nên ngay cả người vừa bệnh nặng mới khỏi như A Uyển cũng được phép ra bên ngoài chơi lúc.


      Vệ Huyên dắt tay của A Uyển tới phía hành lang, lấy ra cái hà bao, từ bên trong móc ra hai cái Mộc Tiếu đưa cho nàng nhìn.


      "Cái này dùng để làm gì?" A Uyển kỳ quái hỏi.


      "Mộc Tiếu là vật để cho bọn chúng nghe lời." Vệ Huyên xong, đưa cái Mộc Tiếu lên miệng, sau đó thổi ba tiếng ngắn.


      Lúc tiếng tiếu tử vang lên, hai con ngỗng trắng nhàn nhã tản bộ trong sân kia lập tức chạy nhanh tới, chạy về phía bọn họ càng chạy càng gần, bộ dáng hung hãn làm A Uyển và vài nha hoàn nho bên cạnh đều sợ hãi kêu lên, nếu phải A Uyển vẫn còn ở đây, đoán chừng các nàng mặt mày hoảng sợ mà bỏ chạy mất, bây giờ chỉ có thê đứng chỗ hai chân run lập cập, chuẩn bị tùy thời tiến lên hộ chủ.


      Ngoài dự liệu là, hai con ngỗng trắng chạy tới trước mặt xong, liền đứng ở chỗ đó, hướng về phía tiếng còi của Vệ Huyên cạc cạc kêu mấy tiếng, cũng có ý công kích mọi người.


      "A, bọn chúng đuổi theo cắn người?" Thanh Chi kỳ quái nhìn hai con ngỗng trắng hết sức nghe lời kia, giải thích được: "Nô tỳ nhớ khi còn bé nhà hàng xóm có nuôi mấy con ngỗng, chúng rất hung hãn, mỗi lần có người vào sân nhà bọn họ, mấy con ngỗng kia nếu như bị giam lại, nhất định đuổi theo cắn người, chỉ khi chủ nhà hung hăng đạp cho bọn chúng cước, khiến bọn chúng sợ mới dám cắn."


      Những nha hoàn bà tử khác mặc dù chưa trải qua việc này, nhưng cũng nghe việc ngỗng trắng hung hãn đả thương người, nay thấy hai con ngỗng trắng này lại rất nghe lời vừa nghe tiếng còi liền chạy tới, khi tiếng còi vừa dừng lại liền dừng lại, mặc dù hai con ngỗng kia vẫn nhìn hết sức hung tàn, nhưng lại có lao đến cắn người nên đều có chút kinh ngạc.


      Nghe được giọng của Thanh Chi, hai con ngỗng trắng kia hướng nàng cạc cạc hai tiếng, dương như là khinh bỉ nàng có kiến thức vậy, dáng điệu kiêu ngạo kia đúng là để người ta ghét hận.


      Ít nhất nương lúc nào cũng thích cười lại hiền hòa như Thanh Chi như vậy mà lại có loại ý muốn giơ chân đạp bọn chúng mấy phát.


      A Uyển vốn là cũng bị hai con ngỗng trắng hung mãnh chạy tới làm cho sợ hết hồn, nên đặc biệt tiến lại gần người đứng trước, cũng biết có phải là do ảo giác của nàng hay , nàng luôn cảm thấy ánh mắt nhìn hai con ngỗng trắng rất hung tàn , rất hợp với dáng vẻ hung tàn của chúng, là làm cho người khác dám đến gần. Bây giờ thấy bọn chúng công kích người, liền cảm thấy hứng thú .


      "Bọn chúng được người huấn luyện ngỗng huấn luyện qua, tùy tiện cắn người, trừ phi có người cầm tiếu tử này chỉ huy nó." xong, Vệ Huyên lại huýt hơi sáo, liền chỉ vào gã thị vệ mang tới đứng trong sân : " cắn ."


      Hai con ngỗng trắng cạc cạc hai tiếng, cái mông nhếch lên, liền xoay người đuổi theo thị vệ kia.


      Thị vệ đáng thương kia cảm thấy vì sao mình lại xui xẻo vừa vặn đứng ở đó để chủ tử nhìn thấy vậy? Nhưng chủ tử muốn khoe khoang trước mặt Thọ An quận chúa, cũng thể làm mất mặt mũi của chủ tử, chỉ đành phải để cho hai con cầm thú kia chạy đuổi theo, cuối cùng chạy tới núi giả, ai biết kia hai con ngỗng trắng lại cũng hung hãn quạt hai đôi cánh cạc cạc cạc đạp núi giả muốn đổ.


      "Phốc!"


      chỉ có A Uyển bị chọc cười, bọn nha hoàn cũng cười đến run hết cả người, ràng cũng đều bị chọc cười.


      Hai con ngỗng trắng này cũng biết đùa giỡn mà.


      Vệ Huyên thấy thị vệ bị hành hạ đủ, lại huýt sáo, lúc này thổi là hai tiếng ngắn ba tiếng dài, hai con ngỗng trắng lớn liền đuổi nữa, lại chạy tới rất nhanh, mắt chăm chú nhìn Vệ Huyên ngoắc, liền thấy trong tay Lộ Bình dâng lên cái hộp đựng thức ăn, bên trong là thức ăn của ngỗng được chuẩn bị tốt, Vệ Huyên đem hộp để xuống dưới đất để thưởng khích lệ hai con ngỗng trắng nghe lời.


      "Thế nào? Chơi vui ?" Vệ Huyên đem cái Mộc Tiếu khác được mài dũa hết sức tinh xảo đưa cho A Uyển, "Bọn chúng được huấn luyện qua, chỉ nghe hiệu lệnh đặc biệt để hành động, sau này lúc tỷ nhàm chán, ngươi chỉ cần thổi cái Mộc Tiếu này, dù vô luận cách bọn chúng bao xa bọn chúng cũng tới tìm tỷ, nghe theo mệnh lệnh của tỷ mà làm việc."


      A Uyển có chút biết nên khóc hay nên cười, tiểu chính thái này chỉ là tùy tiện tìm cho nàng hai con sủng vật để giải buồn sao? Có thể đem ngỗng trắng huấn luyện thành sủng vật, nàng mang tâm trạng khó hình dung nhìn Mộc Tiếu trong tay, Mộc Tiếu tản ra cỗ mùi hương đặc thù của gỗ, nhìn tỷ mỉ chút liền phát nó dùng cây trầm hương chế thành, thân tiếu tử còn khắc hoa, lúc cầm trong tay, giống như thưởng thức món tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.


      A Uyển có chút thích buông tay, cũng biết Vệ Huyên tìm được sư phụ điêu khắc gỗ nào chế tác, hơn nữa còn dùng cây trầm hương lớn như vậy để làm.


      "Ngươi đừng xem bọn chúng, bọn chúng cũng chỉ để giải buồn, còn có thể để bọn chúng đấu." Vệ Huyên làm sao có thể chỉ đơn giản đưa hai con ngỗng trắng để cho A Uyển giải buồn như vậy, "Trong dân gian có tương truyền, nuôi ngỗng tương đương với nuôi chó, nó cũng có thể trông chừng môn hộ, nếu có khách lạ vào cửa, nó nhất định kêu to để chủ nhân cảnh giác, thua gì danh khuyển."


      Vệ Huyên lại phụng bồi A Uyển chơi hồi với hai con ngỗng trắng ở trong sân, A Uyển phải thừa nhận, hình như nuôi ngỗng cũng thú vị.


      chơi, liền nghe Tỷ đệ Mạnh gia tới.


      Tỷ đệ Mạnh gia cũng nghe phải chưa từng nhìn thấy ngỗng, dù sao lúc đến thôn trang cũng có thể thấy, có lúc cũng có thể thấy có người đấu ngỗng ở đường, nhưng lúc nghe là Vệ Huyên đặc biệt để cho người huấn luyện chúng, cho nên cũng muốn biết ngỗng trắng sau khi huấn luyện có thể thành bộ dáng gì. Nên lúc nghe Vệ Huyên đưa ngỗng trắng tới, ba tỷ đệ Mạnh Vân, Mạnh Phong, Mạnh Tự liền chạy tới xem, Mạnh Xúc an tâm ở nhà đợi gả, nên đối với loại chuyện như vậy có hứng thú, cho nên cũng đến.


      "A Uyển, ngỗng trắng đâu, ngỗng trắng đâu?" giọng của Mạnh Tự từ xa xa truyền đến.


      "Tiểu muội, đừng om sòm quá, cẩn thận bị đạp xuống hồ." Mạnh Phong mang thanh trêu chọc nhạo báng .


      Rất nhanh liền thấy người hầu dẫn ba người Tỷ đệ Mạnh gia tới.


      Chính là lúc cảnh xuân tươi đẹp, ba người thiếu nam thiếu nữ mặc y phục thêu hoa tới, cả người sáng sủa rực rỡ, khí chất lẫm liệt, so với cảnh sắc mùa xuân càng rực rỡ hơn.


      Vệ Huyên hơi hé mắt nhìn bọn , lại quay đầu nhìn về phía A Uyển, thấy đôi mắt của nàng xưa nay luôn bình tĩnh giờ nên nét vui vẻ, chậc tiếng, cũng để ý nhiều đến việc này làm gì, tùy bọn họ .


      "Ngỗng trắng ở cái ao bên kia, tỷ chờ chút, ta kêu bọn chúng tới" A Uyển xong, liền lấy ra cái Mộc Tiếu đưa lên miệng thổi ba tiếng ngắn, rất nhanh liền thấy hai con ngỗng trắng khí thế hung hăng từ đàng xa bay nhào tới.


      Đám người Mạnh Phong thấy vậy tất nhiên sợ hết hồn, thiếu chút nữa muốn chạy trốn, chờ phát hai con ngỗng trắng khi đến trước người bọn họ liền dừng lại, rướn cổ đứng ngó bọn , cạc cạc kêu hai tiếng, lại có công kích người, nên khỏi cảm thấy chơi thú vị, nên hướng A Uyển muốn muộn Mộc Tiếu chơi.


      Cái Mộc Tiếu này là được thợ mộc có kỹ thuật tinh xảo làm, hoàn toàn khác những cái chợ làm, bên trong còn có càn khôn khác, thanh cũng giống vậy, chỉ có thanh của cái Mộc Tiếu này hai con ngỗng trắng kia mới nghe lời đây là do Vệ Huyên đặc biệt để cho người ta chế tác vài cái, chủ yếu là sợ gặp phải tình huống như vậy, chán ghết dính nước miếng người ngoài, cũng thích A Uyển dính nước miếng của người khác.


      Tỷ đệ Mạnh gia thấy mấy con ngỗng trắng được huấn luyện chơi vui, cũng cầm Mộc Tiếu thổi bên này bên kia chỉ thị bọn chúng chạy từ nơi này đến nơi khác, thậm chí Mạnh Phong còn nảy ra trò ranh mãnh, liền chạy đến núi giả, dạy ngỗng trắng leo núi =__=!


      Mạnh Tự rất thích hai con ngỗng trắng, nàng chưa từng gặp qua con ngỗng trắng nào được huấn luyện đến có linh tính như vậy, trong lòng liền vui mừng, trực tiếp bỏ quên tính cách của đại ma Vương Vệ Huyên, chạy đến trước mặt ngẩng khuôn mặt nhắn : "Biểu ca, huynh có thể cho hai ta con ? Ngỗng trắng lớn chơi vui, ta cũng muốn nuôi."


      Vệ Huyên vốn muốn để ý đến cái nương ngu xuẩn này, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, đặc biệt hòa ái : "Dĩ nhiên có thể, nhưng ta chỉ có thể để cho người ta huấn luyện mấy con ngỗng trắng bình thường, ta có hai con có linh tính nhất đưa cho A Uyển, mấy con còn lại dã tính chưa mất, nếu như đưa cho muội chừng nó có thể đả thương người khác."


      "Chúng sao lại đả thương người?" Mạnh Tự thấp thỏm


      Vệ Huyên lười biếng : " ra bọn chúng cũng rất nghe lời, chỉ cần có người chọc giận bọn chúng là được, nếu chọc giận bọn chúng chúng đuổi theo cắn người ngừng."


      Mạnh Tự suy nghĩ chút, cảm thấy hoàn toàn thành vấn đề, nàng là người tốt như vậy, chọc bọn họ, liền : "Vậy cứ đưa cho ta , ta để cho người ta chăm sóc chúng tốt, ta nuôi chúng ở trong hồ ở nhà." Mạnh Tự xong, quay đầu nhìn về phía nghiên cứu Mộc Tiếu Mạnh Vân, "Nhị tỷ tỷ, tỷ cảm thấy như vậy có được hay ?"


      Mạnh Vân nhàn nhạt gật đầu, có ý ngăn cản.


      A Uyển trong lúc nhất thời lấy làm kỳ lạ, ngỗng trắng chưa huấn luyện tốt hung hãn như vậy, tỷ tỷ Mạnh Vân này tại sao lại đáp ứng?


      Đối với lần này, Mạnh Tự cùng Vệ Huyên có cách giải thích như vậy :


      "Nhị tỷ tỷ chính là thích những gì hung hãn!"


      "Nàng ngay cả con người còn dám làm thịt, con ngỗng trắng tính là gì?"


      A Uyển kinh ngạc nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Vệ Huyên, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như vầng trăng độc trong đêm của Mạnh Vân, thân hình mềm mại uyển chuyển nhàng như liễu, dù nhìn thế nào cũng đều chỉ nhìn ra là tiểu mỹ nhân nhu nhu nhược nhược, liền với Vệ Huyên: "Ngươi chớ nhảm."


      Vệ Huyên thầm bĩu môi, mới linh tinh đâu, trong số tỷ muội Mạnh gia thấy nàng đáng sợ nhất, là người có kết quả khó coi nhất. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại chút, đời trước A Uyển rơi vào số phận thê thảm như vậy, ra cũng là do bị Mạnh gia liên lụy, nhưng mặc dù biết Mạnh gia làm liên lụy tới A Uyển, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của A Uyển, có vẻ vô cùng thích mấy hài tử Mạnh gia lui tới, chỉ riêng tình cảm này dứt bỏ được, có liên hệ máu mủ lại càng dứt cỏ được.


      Trong lòng Vệ Huyên thầm than, vấn đề gì, chỉ cần A Uyển có thể mực ở bên cạnh là tốt rồi, nàng thích thứ gì, cũng giúp nàng bảo vệ thứ đó.


      "A Uyển A Uyển, đặt tên cho hai con ngỗng trắng , bọn chúng ngoan đó!" Mạnh Tự ôm con ngỗng trắng với A Uyển.


      Những con ngỗng trắng này trước khi được đưa tới đây, được tắm rửa đến sạch , lông người cũng có người đặc biệt xử lý quá, còn bôi thêm huân hương, cho dù có ôm vào trong ngực cũng ngại bẩn, toàn thân được bao bọc bởi lớp lông trắng muốt dính chút bụi, đứng từ phía xa nhìn lại trông giống như hai luồng mây trắng di động cho nên Mạnh Tự đặc biệt thích, thêm nữa bọn chúng có kêu loạn cũng đả thương người, lại cứ để yên cho dù bị ôm như vậy.


      Mạnh Phong vẫn còn có chút lo lắng, kéo muội muội lại : "Muội buông tay ra, cẩn thận nó cắn muội."


      Mạnh Tự vẫn chịu buông tay.


      Cuối cùng vẫn là Mạnh Vân tới kéo lỗ tai của nàng kéo đem nàng , nếu cứ để cho nàng tiếp tục ôm như vậy, khi hai con ngỗng trắng kia cảm thấy phiền, chừng cắn nàng.


      "Tên cứ gọi là Đại Bạch cùng Nhị Bạch là được" hợp A Uyển nhìn toàn thân bọn chúng là màu trắng như vậy, lớn đều giống nhau, cho nên cảm thấy cho dù lấy tên gì cũng đều là phù vân.


      Mọi người: "…. "


      "Gọi chúng là tướng quân ." Mạnh Phong cảm thấy nếu gọi chúng là Đại Bạch cùng Nhị Bạch ủy khuất bọn chúng, " con gọi là uy vũ tướng quân, con gọi là uy viễn tướng quân."


      A Uyển: "…."


      Chơi đến khi mệt mỏi, Trưởng công chúa Khang Nghi liền gọi đám hài tử vào trong phòng uống canh ngọt và dùng điểm tâm, nhìn thấy hôm nay bọn họ tình cảm như vậy. mặt nữ nhi cũng thường xuyên tươi cười hơn, giống trước kia chỉ yên lặng ngồi chỗ, trong lòng bà cũng cảm thấy cao hứng. Bà cảm thấy quả nhiên nữ nhi cần số bạn để chơi cùng, Tỷ đệ Mạnh gia cùng là con nên cũng có vấn đề gì, mặc dù tính cách có chút khác nhau, nhưng đều là những hài tử tốt, chơi cùng nhau vẫn tốt hơn.


      Vệ Huyên kéo A Uyển ngồi xuống, nhìn rất là khéo léo dễ thương, sau đó tiến tới cầm thìa súp và chén canh đưa cho A Uyển, lại đem táo đỏ trong chén bản thân múc hết đưa sang cho nàng.


      "Ăn nhiều táo đỏ bổ huyết." Vệ Huyên cười híp mắt


      A Uyển da mặt lại bắt đầu co rút, thấy bộ dáng rất nghiêm túc, lên chỉ tiếp tục cúi đầu uống canh ngọt, lặng lẽ tự với mình, đối phương chẳng qua chỉ là đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, phải nhẫn nại nhường nhịn .


      Đến khi sắc trời muộn, Tỷ đệ Mạnh gia cùng Vệ Huyên cũng cáo từ rời .


      Lúc rời khỏi phủ công chúa, Mạnh Phong tiến lại gần Vệ Huyên xã giao vài câu, cười : "Biểu đệ, đệ nhân tài, lại có thể để cho người đem ngỗng trắng huấn luyện đến mức có linh tính như vậy, chỉ vì để vừa lòng mỹ nhân, biểu đệ còn tuổi mà cũng là người si tình a!."


      Vệ Huyên bắt tay của lại, dùng khăn tay xoa xoa tay, chậm rãi : "Biểu ca muốn cứ thẳng ra ." gọi tiếng biểu ca, chỉ vì kiếp trước Mạnh Phong chỉ nợ gì ngược lại còn từng giúp qua .


      Mạnh Phong người này ra tay rộng rãi, cách làm người trượng nghĩa, người được trợ giúp qua đếm hết, là người ghét nổi. Vệ Huyên ở kiếp trước cả đời cũng trải qua bình yên trôi chảy, trừ duy nhất việc bị buộc phải rời kinh thành ra quan ngoại nhưng cũng cảm thấy nhiều vui vẻ gì, khi việc của A Uyển xảy ra, lúc ấy Mạnh Phong cũng đưa tay ra trợ giúp cho nên mặc dù Mạnh Phong cũng được coi là gián tiếp làm liên lụy tới A Uyển, nhưng Vệ Huyên cũng có cách nào oán hận được.


      Hoặc giả, đây là lựa chọn đời trước A Uyển tự đưa ra, cho nên cho dù đau lòng khổ sở nhưng cũng phải nhẫn nại.


      Mạnh Phong hướng cười sang sảng, ánh nắng chiều chiếu lên thân hình thon dài của người thiếu niên, khiến cho khuôn mặt càng trở lên tuấn tú sáng sủa giống hệt như kim đồng bên cạnh Bồ tát vậy, đưa tay về phía Vệ Huyên, "Biểu đệ, gần đây trong tay biểu ca có chút việc, bằng đệ cho ta mượn ít đồ của biểu đệ . Đừng nóng vội phủ nhận, biểu đệ làm việc mặc dù cẩn mật nhưng cũng có lúc sơ ý, Tiểu Thường sơn cũng là cái địa phương tốt."


      Vệ Huyên cũng có bởi vì phát ra bí mật mà nóng nảy, ngược lại tự tiếu phi tiếu nhìn , "Sắc trời tối, ta muốn trở về phủ, lần sau trò chuyện tiếp, chỉ cần biểu ca có thể đưa ra điều kiện làm cho ta hài lòng, hết thảy mọi việc đều có thể thương lượng."


      Mạnh Phong đưa tay gõ vào vai tiểu nam hài hơn bốn tuổi tiếng tốt.


      Từ biệt Tỷ đệ Mạnh gia, Vệ Huyên mang theo thị vệ của trở về phủ, người đường thấy xe ngựa có dấu hiệu phủ Thụy Vương, nay Thụy Vương phải ở trong quân doanh, cần nghĩ cũng biết ai ngồi ở trong xe ngựa này, vội vàng nhanh chóng tránh ra xa, tránh cho cẩn thận đụng vào đến lúc đó chết cũng mất vài lớp da.


      Vệ Huyên ở trong xe ngựa suy nghĩ mọi chuyện, phát ra việc khác thường này, ngược lại Lộ Bình xuyên qua màn xe đung đưa nhìn thấy, mí mắt liền nhảy lên.


      Được rồi, cũng biết chủ tử nhà mình là tiểu bá vương danh chấn kinh thành, nhưng là cũng là tiểu bá vương rất có lý trí và có nguyên tắc, trừ việc thường xuyên khi dễ mấy người kia, gần đây phải đều chọc ghẹo các vị triều thần nữa sao? Còn rất an phận lên lớp học, nên thế nào có giờ ở kinh thành trung hoành hành ngang ngược nữa, những người này có cần thiết phải tránh né như vậy sao.


      Mới vừa trở lại Thụy Vương phủ, Vệ Huyên vừa vào cửa liền nghe được hạ nhân bẩm báo lại, hôm nay thái y tới bắt mạch cho Vương phi, chẩn đoán ra tin tức Vương phi có thai.


      Bước chân Vệ Huyên hơi chậm lại nhịp rồi lại tiếp tục về phía trước.
      Last edited: 14/8/16
      Sweet you, Dung Nguyễn 1995, xukem43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :