1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ- 3S- TS] Sủng thê như mệnh - Vụ Thỉ Dực( 60/224)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      A Tự ngoan nha, cần sợ, đại ma vương có Uyển biểu muội rồi
      milktruyenkyHàn Ngọc thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ôi.. mấy đứa trẻ dễ thương quá. thanks nàng nhiều nha.
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. hoàng ngọc san

      hoàng ngọc san New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      6
      hay quá >_< chương mới ... đợi ~~~~~~~~~
      Hàn Ngọc thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Sorry vì dạo này ta bận quá nên đăng chương muộn:nod::nod::nod::nod:. Các nàng vừa đọc vừa soát lỗi giúp ta nhé:yoyo26:. Chúc các tình iu đọc truyện vui vẻ.:yoyo45:
      Chương 34:


      Editor: Hàn Ngọc


      Lúc Vệ Huyên lại giở cái thái độ lưu manh đấy, A Uyển cảm thấy hay là nàng cứ nên nhận lấy lễ vật đưa tới cho xong, tránh cho đem chúng vứt bỏ.


      "Lần sau nhớ đừng tốn kém nữa, đệ lấy nhiều đồ của phụ vương đệ như vậy, cẩn thận khi ông phát tìm đệ tính sổ!" A Uyển đe dọa , hy vọng biết cái gì gọi là sợ, sau này làm việc thu liễm chút.


      Lưu manh sở dĩ gọi là lưu manh, đó chính là do sợ trời sợ đất, phất phất tay, vừa ăn trái cây để bên cạnh vừa lắm để ý đến : " sao, phụ vương cũng biết ta đến tư kho của ông cầm đồ , ông chỉ cần ta ra gây họa, tùy ta muốn lấy gì lấy!"


      A Uyển: "…."


      Mạnh Tự: " thích a."


      A Uyển vỗ vỗ mặt tiểu nương vô cùng hâm mộ bên cạnh, đẩy đĩa bánh đậu chiên bơphòng bếp vừa mới làm xong đến trước mặt nàng, tiểu nương kia rất vui sướng bắt đầu gặm bánh, vừa gặm vừa lui sang bên, tìm mọi cơ hội để có thể chuyện với A Uyển, đơn giản là tận dụng đủ mọi thứ, miệng thấy dừng lúc nào.


      Vệ Huyên chuyện với A Uyển lúc lần thứ tám bị cắt đứt, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nương ngu xuẩn kia, trầm gằn từng chữ : "Ngươi còn dám chen miệng nữa, cẩn thận ta kim khâu nó lại."


      Mạnh Tự bị dọa sợ vội vàng dùng hai tay che miệng mình.


      Vệ Huyên rốt cuộc cũng hài lòng.


      Bất quá thể chuyện đối với người nhiều mà là quá đau khổ, coi như mạnh mẽ gặm đồ ăn cũng thể kìm được bất mãn vì thể chuyện như dòng nước muốn tràn đê, tiểu nương kia kìm nén đến rất khổ cực, mỗi lần muốn tận dụng mọi cơ hội để có thể chen miệng vào, gặp ánh mắt u của Vệ Huyên nhìn tới, đem lời nàng định ra miệng vì bị dọa sợ mà nuốt trở về. Nàng khó khăn lắm mới tìm được cái vị tỷ muội tốt ngại nàng nhiều, nhưng lại bị cái đại ma Vương kia bá chiếm, hơn nữa còn để cho nàng mở miệng chuyện, mất hứng.


      lúc tiểu nương kia sắp nhịn được, đắn đo biết nên chuyện hay lựa chọn giữ sinh mạng đây, lúc nàng chuẩn bị mở miệng chuyện, hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình tới.


      Trưởng công chúa Khang Bình vừa vào thấy ba đứa bé ở kháng thượng chơi, mà Vệ Huyên dường như là ước gì được gắn chặt người đứa bé gầy yếu kia, khỏi hạ chân mày, cười : "Huyên Nhi, hôm nay con lại cúp cua? Cẩn thận phụ vương con biết mắng con đó. "


      Vệ Huyên nhìn bà cái, : "Con sợ, hoàng tổ mẫu biết, cho phép con."


      "Con là biết trối tội." Trưởng công chúa Khang Bình nhàng sờ đầu cái, mỉm cười .


      Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, gương mặt bà vẫn còn rất trẻ tuổi xinh đẹp diễm lệ, tính tình rộng rãi khoát đạt, tùy ý tự tại, khiến nàng nhìn chỉ giống như mỹ phụ chừng ba mươi, tôn quý xinh đẹp, khiến cho người ta hoàn toàn cách nào tưởng tượng được mười mấy năm sau, tâm bà như tro tàn, tiều tụy đến mức tưởng tượng nổi.


      Trưởng công chúa Khang Bình hồi với Vệ Huyên, rồi lại quay người dang tay ôm A Uyển cái, cười : "Thọ An nhìn cao lớn ít, trong lòng dì cũng cảm thấy yên tâm."


      A Uyển rất thích vị dì tính cách rộng rãi khoát đạt này, nên khi nghe vậy liền hướng về phía bà nở nụ cười tươi, : " phải để cho dì lo lắng rồi."


      Sau khi đem A Uyển để xuống, Trưởng công chúa Khang Bình thấy Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn mình chớp mắt, ánh mắt có chút gì đó kỳ quái, khỏi cười : "Thế nào? Mới mấy tháng gặp, Huyên Nhi nhận ra ?"


      Vệ Huyên thu hồi ánh mắt, toét miệng cười : " có, Khang Bình là tới để đón người lắm lời này hay sao? Vậy hãy nhanh nhanh đón biểu muội thôi, có biểu muội ở đây con thể chuyện với A Uyển biểu tỷ được, mỗi khi con câu biểu muội đều phải chen miệng lần, là đáng ghét."


      Mạnh Tự được mẫu thân ôm, nghe vậy len lén hướng về phía làm cái mặt quỷ.


      Trưởng công chúa Khang Bình bất giác buồn cười, đem khuôn mặt nhắn nữ nhi áp vào trong ngực, bà lo lắng nàng ngây thơ hiểu chuyện, chọc cho cái vị tiểu bá vương này phải xù lông. Tuy những năm này mặc dù Trưởng công chúa Khang Bình có thể coi như là đạt được vinh sủng, cũng bởi vì bà nhìn được đại thế, chưa bao giờ phạm vào cấn kỵ của người nào, Thái hậu cùng Văn Đức đế cũng hết sức hài lòng đối với bà. Dựa vào sủng ái của Thái hậu cùng hoàng đế đối với Vệ Huyên, Trưởng công chúa Khang Bình tự nhiên cũng đắc tội .


      Ngồi chuyện thêm chút, Trưởng công chúa Khang Bình liền dẫn nữ nhi cáo từ rời .


      Thấy trưởng công chúa Khang Bình mang vị tiểu nương nhiều chuyện kia , Vệ Huyên hết sức hài lòng, tay nắm lấy viên trân châu cực lớn do Nam Hải tiến cống lăn qua lăn lại chơi, trái tim của mấy người hạ nhân hầu hạ chung quanh thấy vậy đều như treo lủng lẳng, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi, nhìn thấy viên trân châu được ném mặt giường hơn nữa còn hết sức xấu xa đợi đến tận khi viên trân châu kia sắp lăn đến mép giường , mới chầm chậm đưa chân ra chặn lại.


      "Đứa bé kia chính là kẻ nhiều chuyện, lời của nàng ta chỉ cần nghe chút là được rồi, cái gì hữu dụng nhớ, vô dụng cần để ý tới." Vệ Huyên với A Uyển.


      A Uyển cảm giác thấy cũng có ác ý đối với Mạnh Tự, ít nhất cũng giống loại ác ý so với Tam công chúa cùng Tứ công chúa, chỉ thuần túy chê Mạnh Tự là tiểu nương hiểu chuyện ngu xuẩn mà thôi, nàng khỏi cảm thấy vẫn còn có chút hiểu chuyện, liền cười : "A Tự với ta rất nhiều chuyện bát quái, nghe rất thú vị, đệ cảm thấy những chuyện nàng sao?"


      Vệ Huyên yên lặng nhìn nàng, trong lòng luôn cảm thấy có chút nghi ngờ, cảm thấy A Uyển giống như đứa trẻ ngây thơ hiểu chuyện, ngược lại cảm thấy nàng hiểu chuyện đến đáng sợ, khiến cho hoài nghi A Uyển cũng trọng sinh giống như . Đáng tiếc thử dò xét quá, A Uyển phản ứng rất bình thản, căn bản hiểu lời của , khiến cho phủ nhận giả thuyết này.


      Kiếp trước, thời điểm lúc sáu tuổi chỉ biết hoành hành ngang ngược ở trong cung, người chung quanh cũng chỉ hùa theo , luôn tuân theo ý muốn của mà làm việc, khiến cho ngộ nhận cái thế giới này chính là như vậy, dường như còn phân biệt được ai là người có ý tốt ai là người có ác ý, luôn lấy mình làm trung tâm, ai có quyền vâng lời .


      nhớ trước lúc mười tuổi A Uyển có bộ dáng gì, nhưng ở ngày sau khi nàng được mười tuổi, ở trong bữa tiệc ngắm hoa do Trưởng công chúa Khang Bình tổ chức, đem số quý nữ chạy tới nịnh bợ đạp xuống hồ, lúc ấy cũng biết thân phận của A Uyển, hiểu lầm nàng cũng là đồng bọn với những thứ quý nữ kia, sau đó khi xuống tay thay đổi, bị nàng làm cho té lộn mèo cái, sau đó nàng vung tay hướng về phía mũi của thưởng cho quả đấm, đánh tới máu mũi chảy ròng.


      Lần đầu tiên bị người khác đánh tới thảm như vậy, hơn nữa còn bị đánh, lúc ấy ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, chờ lúc đám người hầu hạ tìm được , A Uyển sớm chạy trốn vào trong đám người của Phúc An quận chúa, thậm chí trong đoạn thời gian rất dài cũng tìm ra nàng, cho đến ba tháng sau, vào dịp tình cờ mới đụng phải nàng.


      Kế tiếp, người kia cướp mất trái tim , trở thành ma chướng của cả đời khiến cầu mà được!


      Lần đó mới là lần đầu tiên chân chính biết A Uyển, trước kia căn bản quá để tâm, nhưng cũng bởi vì lần kia, làm hại ánh cứ đuổi theo hình bóng của nàng, đáng tiếc lúc vẫn còn chưa hiểu tình cảm của mình, A Uyển đính hôn cùng thế tử phủ Tĩnh Nam quận vương.


      A Uyển luôn là như vậy, bình thường chỉ đơn giản mà khiêm tốn ngồi ở bên, thậm chí có thể khiến cho người khác coi thường, nhưng rất nhiều lúc lại thành thục chững chạc hơn rất nhiều so với nương cùng lứa, giống như là nhìn thấu hết thế tục chẳng lẽ A Uyển…… là người trưởng thành sớm?


      Kiếp trước nàng như thế nào?


      A Uyển bị nhìn đến được tự nhiên, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"


      Vệ Huyên muốn lại thôi, cuối cùng nghĩ đến coi như nàng có trưởng thành sớm như thế nào? Chỉ cần nàng là A Uyển là đủ rồi, tình kiếp trước rốt cuộc cũng tính là mỹ mãn, chỉ cần nhớ là được, cần gì phải khiến cho nàng phải phiền não thêm?


      Cũng đúng thôi, thoải mái cười tiếng, lại bưng mặt của nàng lên gặm cái, : "Chúng ta phải lớn lên nhanh chút! Đến lúc đó ta liền có thể mang ngươi về làm thế tử phi của ta!"


      "…."


      A Uyển bình tĩnh cầm khăn tay tiếp tục lau mặt, làm như nghe thấy những lời tẩy não đấy của .


      Đến buổi trưa, sau khi Vệ Huyên dùng cơn trưa ở phủ công chúa xong, rốt cuộc cũng phải lưu luyến rời mà rời . Mặc dù rất muốn ở ỳ ở chỗ này cả ngày để bồi dưỡng tình cảm cùng A Uyển và tẩy não cho nàng, nhưng là buổi chiều còn buổi học cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó Văn Đức đế đích thân đến nhìn, thể trốn học.


      Sau khi Vệ Huyên rời , Trưởng công chúa Khang Nghi kiểm tra những lễ vật mang tới, lắc đầu bật cười, để cho hạ nhân ghi vào sổ sách, sau đó chuyển vào trong kho của A Uyển đây là lễ vật Vệ Huyên đưa cho nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Nghi quyết định chờ tương lai khi nữ nhi xuất giá đặt chúng vào trong số đồ cưới của nàng —— điều kiện tiên quyết là hôn của A Uyển cùng Vệ Huyên có thể thành.


      A Uyển lại có chút bất an, "Mẫu thân, như vậy có vẫn đề gì chứ?"


      Trưởng công chúa Khang Nghi thấy thần sắc nàng có chút xác định, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, dán mặt mình vào khuôn mặt hơi lạnh của nữ nhi, khẽ cười : " Vì sao A Uyển lại như vậy?"


      A Uyển cụp mắt, thấp giọng : "Vật biểu đệ đưa tới mặc dù tính là vô giá, nhưng cũng là vật rất quý trọng, thậm chí còn là vật hiếm thấy, con…." nàng sợ mối hôn này cuối cùng thành, nếu tình cảm của Vệ Huyên tấm chân tình, cuối cùng chẳng phải bị tổn thương?


      Mặc dù trong lòng nàng vẫn ngại hai người có quan hệ máu mủ quá mức thân cận, với lại bây giờ vẫn còn là trẻ con, tạm thời có cách nào thay đổi tâm ý, nhưng nếu cứ tiếp tục chung sống như vậy, nàng cũng biết sau này như thế nào, đứa trẻ bất hảo trong lời đồn mà có thể đối sử tốt với nàng như vậy, nếu bảo nàng xúc động cũng khó.


      Chẳng qua là đối phương chỉ là đứa bé trai mới sáu tuổi, hơn nữa còn là biểu đệ có quan hệ máu mủ gần với nàng a! ! orz


      "A Uyển cần phải để ý như vậy, chúng ta thân là nữ nhân, trời sinh thể chất yếu ớt hơn so với nam tử, nên chúng ta phải được sủng ái, nếu như được sủng ái, đó mới gọi là cuộc sống đáng sợ." Trưởng công chúa Khang Nghi nhàng với nữ nhi: "Cái thế đạo này vốn có nhiều trói buộc đối với nữ, nam nhân bất quá là áp đặt sở thích của chính bọn họ thành quy phạm cho nữ nhân, nếu như nam nhân quyết định quy củ, bọn họ sủng ái nữ nhân cũng là việc đương nhiên. Nếu như thế giới này là do nữ nhân thống trị, đến lúc đó nữ nhân lại phải sủng ái nam nhân, chúng ta cũng phải làm loại chuyện như vậy, có gì gọi là đúng hay đúng, đó là do cách nhìn của từng người mà thôi."


      "A?" Công chúa mẫu thân lại nhắc tới những suy nghĩ kinh thế hãi tục rồi.


      Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ nở nụ cười, lại : "Con bây giờ còn , cần suy nghĩ quá nhiều, Huyên Nhi tặng quà cho con con liền nhận, tương lai hãy thêm nó vào trong đồ cưới của con là được."


      A Uyển: "…."


      Công chúa mẫu thân cho việc Vệ Huyên lấy lòng A Uyển như vậy là lẽ đương nhiên, nhưng A Uyển vẫn cho rằng có bỏ ra mới có nhận lại, nàng cảm thấy như vậy lương tâm có chút bất an, nàng lại xoắn xuýt trận.


      Hơn nữa, A Uyển phát chỉ có mình Công chúa mẫu thân của nàng cho đó là chuyện đương nhiên, ngay cả mấy vị biểu tỷ của nàng cũng cho đó là chuyện đương nhiên, ví dụ như ba vị nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Bình, là ba vị biểu tỷ của nàng.


      Tình cảm của Trưởng công chúa Khang Bình cùng Khang Nghi trưởng rất sâu đậm, hai phủ công chúa lại gần, ra hai nhà rất thân, nếu phải do từ khi ra đời thân thể của A Uyển yếu ớt nên thế ra ngoài gặp người, chừng mấy vị biểu tỷ này thường xuyên qua lại.


      Từ khi ra đời thời gian A Uyển ở kinh thành cũng nhiều, trước lúc nàng được gần bốn năm tuổi, khi đó thân thể suy yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết yểu, nên căn bản ai dám để cho người nhà tới quấy rầy nàng, chỉ cần cẩn thận để nàng dính chút gió chỉ sợ nàng sống qua được bốn tuổi, sau này nàng lại theo chân mẫu thân xuống Giang Nam, nên thời gian nàng qua lại cùng biểu tỷ muội nhiều lắm.


      nay, A Uyển trở lại, mà tại thân thể của nàng so với lúc bốn tuổi tốt hơn nhiều, vì vậy mấy vị biểu tỷ cùng mấy vị biểu ca trong phủ Trưởng công chúa Khang Bình trong ngày đẹp trời đến phủ thăm nàng.


      Mấy hôm nay mặt trời bị che phủ, mặc dù cũng tỏa nắng ấm, nhưng cứ như vậy liên tục nửa tháng, như vậy hơi muốn thấy ánh nắng mặt trời cũng là rất khó, A Uyển thậm chí muốn cho nha hoàn đem nàng bọc thành con gấu rồi đưa nàng ra sân ngắm hoa mai, đáng tiếc bị đám nha hoàn khóc lóc ngăn cản, họ dám đem thân thể nàng ra đùa giỡn.


      Lúc phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi biết được tỷ đệ Mạnh tới phủ bái phỏng, La Diệp còn cảm thấy có chút kinh ngạc, liền vội vàng cho người mời bọn họ vào.


      Bởi vì hai nhà có quan hệ thân thiết, cho nên khi tới cửa bái phỏng trực tiếp bỏ qua việc đưa thiệp tới trước.


      Nhìn bốn đứa trẻ có phong tư bất đồng kia, Trưởng công chúa Khang Nghi hết sức vui mừng: "Tại sao các con đều tới thế này? A Xúc mùa thu sang năm phải lấy chồng, phải cần ở nhà thêu đồ cưới sao?" Bà trêu ghẹo người thiếu nữ lớn tuổi nhất.


      Dáng người của thiếu nữ mười sáu tuổi yểu điệu, gương mặt trái xoan, chân mày to đôi môi hồng nhuận, khí chất dịu dàng ung dung, nhất cử nhất động vô cùng đoan trang thủ lễ, cười lộ răng, giống như tiên tử trong bức vẽ khi nghe được những lời trêu ghẹo của dì, cả khuôn mặt của Mạnh Xúc đều đỏ bừng, có chút xấu hổ quay đầu : "Dì chúng con hôm nay tới là để thăm A Uyển biểu muội, rất lâu rồi chúng con gặp biểu muội."


      xong, sợ lại bị trêu ghẹo, vội vàng nhìn về phía mấy đệ muội ở đằng sau, đáng tiếc đệ muội của nàng có thèm liếc nhìn nàng đâu.


      , bà vú ôm A Uyển được bọc kín thành to như con gấu tiến vào.


      Trong thính đường có đốt địa long, rất ấm áp, A Uyển sau khi vào liền để cho nha hoàn đem quần áo phía ngoài cởi ra, mũ đầu cũng lấy xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bốn người thiếu niên thiếu nữ ở phía trước. Đầu tiên A Uyển ra mắt với bọn họ, chẳng qua chỉ là thấy mặt nhiều, nay găp lại, bọn họ hình như đều trưởng thành rồi, nàng cảm thấy cũng rất xa lạ.


      "Ra mắt mấy vị biểu tỷ, biểu ca" A Uyển làm lễ ra mắt với bọn họ.


      Mạnh Phong vừa được mười tuổi khuôn mặt mang bộ dáng tươi cười hết sức cởi mở, tính cách cách hành xử giống như đúc Trưởng công chúa Khang Bình, gương mặt lại cực kỳ tuấn tú, ý cười trong suốt nhìn sang, đôi mắt đào hoa dường như muốn câu người, bình thường hoa đào của cũng bay tán loạn, bất cứ ai bị đưa mắt nhìn cũng khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập. đưa tay sờ sờ đầu A Uyển, cười : "Chỉ mới chớp mắt mà A Uyển biểu muội lớn như vậy "


      A Uyển hướng hé miệng cười tiếng, vị biểu ca này tính tình cực tốt, rất dễ chung sống.


      Trừ Mạnh Tự, ra ba người còn lại A Uyển cũng quen thuộc lắm, lúc này nhìn thấy, trong lòng nhịn được thầm khen ngợi, Trưởng công chúa Khang Bình chỉ sinh bốn người con, nhưng ai cũng là nhân trung long phượng, đến khí chất, chỉ cần dung mạo ai cũng là cực phẩm, Mạnh Xúc dịu dàng đoan trang, Mạnh Vân trong trẻo lạnh lùng như nguyệt, Mạnh Tự điềm tĩnh khả ái, Mạnh Phong cũng tuấn mỹ bất phàm.


      Mạnh Tự lôi kéo A Uyển, quay đầu với các ca ca, tỷ tỷ của nàng: "Nhị tỷ tỷ, A Uyển rất khá tốt, luôn an tĩnh nghe muội chưa bao giờ cắt đứt lời của muội, lại bảo muội câm miệng! giống các tỷ tỷ và ca ca, bao giờ nghe người ta xong, dùng đồ vật chặn miệng của muội, đại ca cũng hư, nghe cũng thèm nghe câu nào liền lập tức bỏ chạy."


      Thấy nàng lại bắt đầu chuẩn bị huyên thuyên, Mạnh Phong vội vàng che miệng của nàng, "Muội muội tốt, hôm nay chúng ta là đến thăm A Uyển biểu muội, phải là đến nghe muội tố khổ càu nhàu, ngoan, trước hết im lặng, về nhà để cho muội huyên thuyên cùng nha hoàn."


      Mạnh Tự dùng sức gạt tay của ca ca, hừ hừ : "Đại ca là xấu! A Uyển, cần để ý đến huynh ấy, chúng ta cùng chơi, nghe trong sân của muội hoa mai nở, chúng ta chiết cành về cắm ở trong bình."


      Sau khi hành lễ cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi xong, ba tỷ muội Mạnh gia rất nhanh liền theo A Uyển đến Tư An viện.


      Mạnh Phong tự cảm thấy bản thân trưởng thành, thể chơi cùng đám nương gia, nên sau khi đưa lễ ra mắt cho A Uyển sau, liền theo dượng La Diệp thư phòng ngắm cảnh cùng bình tranh chữ.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi, ta nghĩ là "chối tội" or "trốn tội" đúng hơn là "trối tội"
      Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :