1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng thú triền miên - Nhàn Thính Lạc Vũ (57c+PN2)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Mấy người gặp chuyện may


      Uể oải vươn vai ngáp, nghiêng đầu nhìn sang tiểu bảo bảo mở mắt ra cái giường gỗ bên cạnh. Đồng tử màu vàng kim giống Lord, ánh sáng lóng lánh như lúa mạch màu vàng, khuôn mặt mũm mĩm đen như những tiểu thú nhân khác trong bộ lạc mà lại càng giống Đường Lâm hơn.

      Trắng muốt nho mềm mềm, giống như đậu hũ non mịn, cái miệng nhắn hồng hồng cong lên, mắt liếc qua liếc lại như tìm gì đó. Quả đấm nắm lấy da thú người, phát ra tiếng nức nở khe khẽ, mong dẫn tới chú ý của Đường Lâm, vịn giường như muốn bò lại gần.

      "Cục cưng đói bụng?" Đường Lâm ngạc nhiên mà nhìn tiểu tử có thể bò. Mới qua nửa tháng mà tiểu tử tăng ít cân, thêm chút sức đúng là ôm được. bóp tay của cục cưng, để sát lại mà cắn vài cái vô cùng thân thiết, "Sao hôm nay lại yên lặng vậy?" Nếu là ngày thường bọn Arthur sớm tới đây trêu đùa tiểu tử. Hôm nay sao vậy?

      cở vải thô ra, để lộ gò núi trắng tinh, ngay sau đó cục cưng liền mút cách vui vẻ. Tay trái vỗ nhè lên cánh tay cục cưng, trong miệng ngâm nga làn điệu biết tên, giương mắt quét nhìn căn nhà gỗ trống . Bọn Arthur đâu? Ngay cả Da La luôn thích dính lấy cũng thấy bóng dáng.

      Mấy ngày này loáng thoáng nhận ra được bọn họ có chuyện giấu mình. hỏi bọn họ ai cũng , chỉ giả vờ thần bí.

      "Lâm chắc chưa ăn nhỉ? Tỷ đem đồ ăn tới cho muội đây!"

      Ngoài cửa vang lên giọng Joss. Tay cầm cái giỏ, thản nhiên mà vào. lấy từ trong giỏ ra chút thịt nướng, chén rau dại. Theo chỉ bảo của Đường Lâm, tay nghề của đám người càng ngày càng tiến bộ, từ từ cũng lười, chỉ ngồi bên cạnh vài lời. Mấy ngày nay vẫn luôn là Bối Lý xuống bếp.

      Ngửi mùi thơm của thịt nướng, Đường Lâm ôm cục cưng tới cạnh bàn, đưa chân dịch cái ghế ra.

      "Joss, bọn Arthur đâu vậy?" tay cầm đũa gỗ chuẩn bị ăn, nhìn xung quanh vẫn thấy bóng dáng mấy người Arthur, chau mày, lòng thầm thấy lo lắng.

      "Sao? Tỷ đặc biệt học với Bối Lý, Horry ăn xong cũng rất ngon." Joss lệch miệng, nhìn Đường Lâm bằng ánh mắt ngây thơ, giống như học sinh mong được giáo viên công nhận vậy. Về phần chuyện mà Đường lâm hỏi, hoàn toàn giả vờ như nghe thấy.

      Đường Lâm hơi híp mắt, lau sữa dính khóe môi cục cưng. Cục cưng còn chưa đầy tháng. Cục cưng ở thời khác phải tròn hai mươi ngày mới có thể coi là đầy tháng. Hôm nay là ngày thứ tư cuối tháng Maya. Đợi ! Bỗng suy nghĩ tốt nảy ra trong lòng Đường Lâm. Cục cưng đầy tháng, chẳng lẽ ••••••

      "Bọn họ đâu?" Mặt Đường Lâm lạnh lại, nhìn thẳng vào Joss, buông bát đũa trong tay ra, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tràn đầy sát ý. Nhiệt độ trong nhà đột nhiên hạ mạnh xuống. Cục cưng trong lòng Đường Lâm như cũng nhận ra hốt hoảng, thông minh mà nép vào lòng , ngậm ngón cái, nhìn Joss ở đối diện.

      "Ra ngoài săn thôi mà! sao đâu. Lâm nên mau ăn cơm tốt hơn, tránh để bị nguội." Joss mất tự nhiên mà quay đầu , vẻ mặt hơi lúng túng, thầm nghĩ những người này vậy mà lại quẳng chuyện này cho . Biết chỉ cần Đường Lâm biến sắc mặt là ai trong bộ lạc cũng dám lên tiếng, hu hu •••••• Vẻ mặt của Lâm là khủng khiếp! Ai có thể cứu rỗi đây? Người khỏi bắt đầu lùi lại.

      " săn? Chỉ là săn à? Joss, muội thích nghe lời vô ích." Đường Lâm mím môi, khẽ cau mày, mang theo chút mùi vị kiên nhẫn. khẽ nhếch mày, quét nhìn Joss, hơi thở nguy hiểm tràn ngập.

      Khụ khụ! Joss khỏi ho khẽ vài tiếng, buồn rười rượi mà nhìn Đường Lâm.

      "Sao lại muốn ? Nghe gần đây Joss thèm ăn, biết có phải là ghét bỏ Horry vì cố lấy gò núi bên kia mà lạnh nhạt Joss ? Là thành viên bộ lạc Hắc Sơn, muội có trách nhiệm suy nghĩ vì mọi người. Tỷ thấy sao hả Joss?" cuối kéo dài, để lộ lửa giận bùng phát trong lòng lúc này. Mấy người này chơi cái gì sau lưng vậy? như cả bộ lạc đều biết mà chỉ có mình biết?

      Cảm giác này khiến rất khó chịu!

      Thấy Đường Lâm giận , Joss vặn vẹo người, xê dịch về phía cửa, rụt cổ, : "Tháng sau cục cưng đầy tháng, mấy người Arthur ra ngoài săn, để ăn mừng cục cưng đầy tháng." giải thích d.đ.l.q.đ nhanh lần, xong cũng bắt đầu nhìn ngang nhìn dọc, hai tay xoắn vào nhau. Nếu phải ngại vì khí thế chèn ép của Đường Lâm, muốn tông cửa chạy trốn.

      "Có chuyện này à? săn ở đâu? Sao lại giấu muội? Trong chuyện này có mưu gì?" Đường Lâm đặt cục cưng lên giường gỗ , nhặt đũa lên, bắt đầu thong thả mà ăn. Có điều thu lại độc ác vương vấn xung quanh lại chút nào.

      "Vực, vực phía tây." Joss ưỡn ngực lớn tiếng xong trốn ra sau cánh cửa ngay lập tức, sợ hãi mà ló đầu ra, xoắn hai tay lại, vẻ mặt rụt rè, "Bọn Arthur cho rằng chỉ có máu bạo long trong vực phía tây mới có thể ăn mừng cục cưng đầy tháng.

      "Vực phía tây!" Cơn tức giận cuồng bạo phô thiên cái địa mà ập vào mặt, dọa Joss sợ tới mức mặt trắng bệch. Ai trong bộ lạc cũng biến hẻm núi phía tây là cấm địa, cho dù săn bình thường mọi người cũng cố gắng tránh xa vực phía tây này. Vực này được gọi là vùng đất tử vong, cực ít người có thể sống sót mà ra.

      Bạo long độc ác tàn nhẫn sinh sống quanh vực, quần cư với liệt diễm sư và sói hung dữ khát máu ••••••

      Bất kể là gặp chuyện gì cũng chỉ có con đường chết. Bọn Arthur muốn sống nữa nên mới bước vào vực phía tây, còn định săn bạo long. Bàn tay nắm chặt đôi đũa tới mức gân xanh nổi lên, "rắc", trực tiếp bẻ gãy đũa gỗ. Khuôn mặt mỹ lệ vặn vẹo mang theo sát khí, đồng tử đen nhánh thâm thúy chứa đựng tàn nhẫn.

      "Xin lỗi! Tỷ ngăn cản được." Joss tràn đầy áy náy mà nhìn Đường Lâm.

      " quan tâm tới lời tỷ, bốn người bọn họ vẫn ?" Cười vân đạm phong khinh, khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt nhưng nụ cười này trong mắt Joss càng khiến thấy lo lắng hơn.

      Joss nuốt nước miếng, gật đầu: "Bốn người bọn họ cùng , để muội lo lắng, bọn họ về nhanh thôi."
      luongnhu96 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Mấy người gặp chuyện may (tiếp theo)


      "Joss, trước giao cục cưng cho tỷ chăm sóc, muội..."

      Đường Lâm thay váy thú, gài chủy thủ ở đùi, buộc chặt giày cỏ chân, hôn vài cái lên mặt cục cưng trong lòng, đưa cục cưng cho Joss, vẻ mặt tràn đầy cứng rắn. thể biết mấy người Arthur vào vực phía tây mà vẫn thờ ơ được.

      Sắc mặt Joss khó xử, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt kiên quyết, nhận lấy cục cưng, muốn lại thôi.

      Săn bạo long là chuyện cực kỳ nguy hiểm. ngăn cản được, cũng thể ngăn cản. Nhìn bóng dáng từ từ rời của Đường Lâm, với bóng đen: "Horry, xem em làm vậy có sai ? Biết nếu Lâm biết bọn họ vào vực nhất định theo mà còn làm vậy."

      Thân thể cao lớn của Horry vọt ra ngay lập tức, ôm lấy Joss, khẽ , "Đây là chuyện của bọn Arthur, chúng ta thể tham gia. Chắc hẳn Đường Lâm cũng hiểu. Nhóm lửa , tin rằng bọn họ trở về nhanh thôi."

      Nếu trong bộ lạc có giống đực ra ngoài săn mọi người đốt đống lửa ở chỗ đàn tế. Lửa đỏ rực mà nóng hầm hập là mọi người ở bộ lạc chờ người ra ngoài cầu khẩn cho tộc nhân của họ bình an trở về.

      thẳng đường, dáng người cường tráng nhanh chóng di chuyển trong rừng như con thoi. Vực phía tây cách bộ lạc Hắc Sơn chừng năm ngày đường. Thấy vậy, Đường Lâm khỏi hơi sốt ruột. thể biến thành hình thú, tốc độ cũng chậm. Biết với tốc độ này căn bản đuổi kịp bọn Arthur. Lúc lo âu bước chân trở nên hơi lộn xộn.

      Bất thình lình, ý nghĩ xẹt qua đầu Đường Lâm. còn nhớ lúc vừa tới thời này, lúc Arthur làm chuyện kia với sau khi giống cái trưởng thành đón nhận tinh dịch ban đầu của giống đực đầu tiên có xác suất rất lớn có thể biến thành hình thú. Có điều xác suất quá . Joss chỉ có thể biến tay, Kama chỉ có thể biến thân.

      Tứ chi Đường Lâm chạm đất, trong đầu suy nghĩ về thân thể sư tử to lớn của Arthur, từ từ, cảm giác đau đớn thấu tận xương phóng mạnh về tứ chi từ trong lòng. cắn chặt môi, biết lúc này tuyệt đối thể ngất xỉu. khi ngất liền kiếm củi ba năm thiêu giờ. Vốn là Arthur định sau khi sinh cục cưng hướng dẫn xem xem có thể biến thành hình thú . Dù sao cho tới tận lúc này trong bộ lạc cũng có bất kỳ giống cái nào có thể biến thành hình thú thành công.

      Arthur từng giống cái cực kỳ khó để thay đổi thành hình thú. Chủ yếu là thân thể giống cái quá yếu. Lúc trải qua biến đổi chịu nổi nỗi đau lớn lao đánh thẳng vào thần kinh, chỉ có rất ít giống cái có thể biến thành hình thú từng bộ phận.

      Đau triệt nội tâm, Đường Lâm cuộn tròn người, gian nan kéo thân thể trốn vào dưới cây đại thụ. cắn chặt môi, từng giọt máu đỏ rỉ ra theo tứ chi. Làn da trắng nõn như bị ngâm trong hồ máu vậy.

      Từ từ, đầu bắt đầu biến hóa, tiếp theo là thân thể, cuối cùng là tứ chi.

      Tới cuối cùng, con sư tử trắng như tuyết vô lực quỳ đất, hình thể cân xứng duyên dáng, gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh. có chỗ nào người con sư tử trắng này tồn tại lực sát thương mạnh mẽ.

      Đường Lâm mở mắt ra, nhìn tứ chi. Hình thú? vui mừng khôn xiết tràn vào lòng . thành công, biến thành hình thú thành công. biết chậm trễ bao nhiêu thời gian. nhìn mặt trời ngã về tây qua rễ cây. ngày qua. thu hồi móng vuốt sắc nhọn, tứ chi nhàng chạm đất, như đứa trẻ bi bô tập chập chững bước những bước đầu tiên, mơ màng ra từ cái hang làm bằng rễ cây.

      Nhìn lên bầu trời bắt đầu chuyển tối, lòng thầm lo lắng. kéo dài càng lâu bọn Arthur càng nguy hiểm. nhất định phải mau chóng sử dụng thành thạo hình thú của mình. Đường Lâm đoán hình thú của mình hơn của Bỉ Á Sắt hai ba bậc. Khác với Arthur có đôi mắt vàng, khi Đường Lâm biến thành hình thú mắt vẫn là màu đen như cũ. Trong đồng tử đen nhánh lộ ra chút tàn nhẫn.

      Sau thời gian khoảng mấy chung trà, Đường Lâm có thể bước cách mạnh mẽ. ngửi mùi hương quen thuộc còn sót lại đất, nhanh chóng chạy thẳng về phía tây. Thừa kế khả năng của Arthur, cộng thêm kỹ xảo lúc làm sát thủ, đoạn đường này Đường Lâm rất thuận lợi, lần nào cũng rời trước khi dã thú phát ra tung tích của .

      Bối Lý mình cây đại thụ, nắm trong tay cọc gỗ sắc nhọn. Những người khác chia ra nấp ở những nơi khác nhau xung quanh đó, nhìn chằm chằm vào bạo long nằm ở mép hồ phía dưới. Đây là con bạo long cái trưởng thành, thân thú cao lớn cường tráng, chân sau có lực, cái cổ dài phủ đầy vảy, mở to cái miệng như chậu máu mà xé con mồi trong miệng. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp cả bầu trời hồ. Nó gào lên mấy tiếng, đuổi tất cả dã thú chộn rộn xung quanh mình .

      Bạo long trưởng thành đều rời khỏi cuộc sống theo đàn. Bạo long cái trước mắt bất kể là thân hình hay là khí lực đều đạt tới tiêu chuẩn trưởng thành. Nó vồ mồi cách dã man tàn nhẫn, sức lực hung hãn mà cuồng dã.

      Mấy người Bối Lý hơi nặng nề. Săn bạo long khó, khó là kinh động những dã thú độc ác tàn nhẫn khác trong vực. Nhưng nghe hành động tuyên bố địa bàn của mình của bạo long cái, có lẽ hồ này thuộc địa bàn của nó.

      Lord vươn tay vào trong vạt áo, sau đó làm vài thủ thế với những người khác. Mấy người Arthur mau chóng móc ra mấy bọc trong vạt áo. Thứ bên trong là thảo dược Lord chuẩn bị trước. Cỏ này có dược tính khiến bạo long buồn ngủ. Thức ăn của bạo long đều cao cấp, thủ đoạn bình thường thể nào chế ngực được bạo long hung tàn.

      Bạo long cái ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong khí lúc ăn, khỏi hít nhiều thêm vài hơi. Thân thể khổng lồ vì hít quá nhiều mà hơi lảo đảo, bước nặng nề khiến mặt đất vang lên từng hồi tiếng vang như tiếng nổ.

      Bối Lý nắm lấy cơ hội, dẫn đầu ra trận, cây giáo sắc bén trong tay đâm ngập vào người bạo long cái. Máu tươi d'đ'l'q'đ chảy ra ngay lập tức. Hành động của Bối Lý khiến bạo long cái rơi vào điên cuồng. Con sâu bé mà lại khiến bạo long vĩ đại bị thương! Cái đuôi dài mà có lực vung về phía Bối Lý.

      Mấy người khác cam chịu yếu thế, ào ào nhảy xuống từ cây, múa cây giáo cắm vào chỗ hiểm của bạo long.

      lực khua lớn quăng thẳng mấy người ra ngoài.

      Mấy người bị quẳng bay ra ngoài lập tức biến thành hình thú, đánh úp về phía bạo long cái từ bốn góc, cắn chặt lấy khắp nơi người bạo long. Có lẽ nhận thấy thể chiến thắng, bạo long cái bỗng buông bỏ giãy giụa mà ngửa mặt lên trời kêu dài.

      " hay rồi. Arthur, nhanh dùng bình gỗ đựng máu. Con bạo long cái này bắt đầu gọi bạn lữ của mình rồi."

      Lord nhảy mạnh cái, rơi lên cổ bạo long, móng vuốt sắc bén cắt qua động mạch của nó ngay lập tức. Máu tươi phun ra đầy trời. Arthur nhanh chóng khôi phục hình người, mở bình gỗ buộc ở eo ra, hứng lấy máu nóng phun ra ngừng.

      "Gào gào gào!" Mấy người còn chưa kịp rút lui con bạo long đực lớn hơn bạo long cái cỡ chạy như điên ra từ trong rừng. Cách xa mà mùi máu tanh tàn nhẫn chui vào khoang miệng mấy người.

      Nín thở ngưng thần, ngờ bạo long cái cũng lạc đàn mà cũng có bạn lữ, hơn nữa còn là bạo long đực dũng mãnh trưởng thành. Con bạo long đực cường tráng trước mắt này tuổi tráng niên, độc ác hung hãn khiến lòng người kinh hãi. Mấy người rối rít đề phòng, người căng lên nhìn chằm chằm vào con bạo long đực chạy như điên tới. khuôn mặt tối sần tràn đầy kinh hãi. Arthur cất kỹ cái bình gỗ, hóa thành hình thú, nhìn con bạo long đực trước mặt chằm chằm. Ngay lập tức, bầu khí đông cứng lại.

      Nhìn bạo long cái chết thảm, bạo long đực mở to cái miệng tanh mùi máu, rống vài tiếng lên bầu trời, ngay sau đó hung hăng mà nhìn mấy người Arthur chằm chằm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Dục vọng đau khổ

      Thấy bạo long đực nổi điên, bốn người nhanh chóng lùi lại, cầm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt bình tĩnh mang theo chín chắn. Lúc này tuyệt đối được thả lỏng, hơi sai lầm chút là có thể mất mạng. Bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng đại lục này. Vì Lâm, vì cục cưng, bọn họ tiếc mạng, thủ đoạn công kích cũng lưu tình chút nào.

      Chỉ đánh nhau lúc, máu tươi thấm ướt người bốn người. Có điều bạo long đực cũng tốt hơn là bao. Chân trái Arthur bị gãy, sườn trái Bối Lý bị gãy vài xương, toàn bộ tay phải của Da La lqđ bị trật khớp, chỉ còn Lord là hơi khá hơn. Nhưng bụng trái bị rạch đường, máu ra ngừng từ miệng vết thương. Toàn bộ đuôi của bạo long đực bị chém đứt, máu thịt lẫn lộn, cặp mắt đỏ tươi càng tản ra sát khí tàn bạo, há cái miệng to như chậu máu, như hận thể nuốt sống mấy người bọn họ.

      Lúc Đường Lâm tìm tới thấy ngay màn như vậy. Đồng tử co lại của Đường Lâm hóa thành hình thú tràn đầy tức giận, nhìn dáng vẻ thảm hại như vậy của mấy người Arthur, thậm chí ngay cả hình thú cũng thể giữ vững. Thân thể bọn họ yếu ớt, té đất.

      Miệng thú há ra đầy dữ tợn, lộ ra hàm răng sắc bén, tựa như tên rời cung mà rơi xuống người bạo long được, cắn chặt lấy cái cổ là nơi yếu ớt nhất của nó. Hàm răng sắc bén cắm ngập vào ngay lập tức, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn, móng vuốt sắc nhọn ở tứ chi đâm vào người bạo long đực.

      Đau đớn thấu tim khiến bạo long đực ngửa mặt lên trời rống to. Nó lâm vào đường cùng, bất ngờ, Đường Lâm bị quăng ra ngoài. Nhưng lại cắn lấy cái cổ yếu ớt của bạo long đực cực nhanh. Mấy người Arthur nhìn hình dáng sư tử nhắn xinh xắn ngạc nhiên thôi, ngay sau đó mừng như điên, rống to về phía Lord, "Mau ra tay giúp Lâm. Là Lâm đó. Lâm vậy mà cũng hóa hình rồi."

      Mặt Arthur tràn đầy khiếp sợ. Tuy hình thú xinh chỉ bằng phần ba hình thú của , nhưng đáp lại từ huyết mạch khiến hiểu được trước mặt là Lâm, là giống cái bọn họ luôn nhớ nhung.

      Chưa từng có giống cái có thể biến thành hình thú, ngờ Lâm vậy mà lại làm được , hơn nữa còn dưới tình huống có bọn họ. Lần đầu tiên hóa hình có bao nhiêu đau đớn, dù những người khác đều hiểu. Nước mắt bọn họ lưng tròng mà nhìn Lâm dũng cảm, là mạnh!

      Bị Arthur rống, Lord nhanh tay luồn vào vạt áo lấy thuốc bột, rắc lên vết thương của bạo ong đực. đau đớn như kim châm muối xát càng khiến bạo long đực điên cuồng hơn. Thừa dịp ngươi bệnh d'đ'l'q'đ mà muốn mạng của ngươi, lời này ai cũng biết, Lord nhếch môi thành độ cong lạnh lẽo, rơi xuống bên kia, phối hợp với hành động của Đường Lâm, cắm hàm răng sắc bén vào bên kia cổ của bạo long đực.

      Tiếng gầm gừ càng ngày càng , thân thể cao lớn cường tráng của bạo long đực "ầm" tiếng té xuống, bụi bay đầy trời.

      Đường Lâm quỳ rạp đất thở hổn hển, hình thú từ từ lui , toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, yếu đuối nằm mặt đất. nhìn Lord bên cạnh, đáy mắt tản ra vui mừng. May mà đuổi kịp, bằng tuyệt đối hối hận cả đời. Mắt Lord đỏ lên, ôm chặt lấy đất, giọng mang theo nức nở mà : "Lâm, Lâm ••••••" Gọi tên Đường Lâm ngừng, như muốn khảm vào linh hồn mình. Người khẽ run. Dù cho có đối mặt với bạo long đực cũng từng sợ hãi như vậy. Trong khoảnh khắc Đường Lâm xuất , trái tim bị sợ hãi lấp đầy.

      "Là em. Em sao, đừng lo lắng."

      vươn bàn tay bé vô lực, vỗ lên người run lên của Lord. Sao biết sợ hãi. cũng như vậy mà!

      Cổ khỏi bị nước mắt nóng ấm thấm ướt, Lord mừng rỡ mà ôm lấy Đường Lâm, từ từ tới bên cạnh mấy người khác, cẩn thận chuyển mấy người bị thương tới cái hang cách hồ nước tầm trăm thước. Chỗ này vừa xảy ra chiến đấu, dư uy của bạo long vẫn còn, những dã thú khác tới nhanh như vậy. Dù sao chỗ này cũng được coi là khu vực của bạo long.

      Nhanh chóng xử lý vết thương cho mấy người, sau đó nhìn mặt trời từ từ ngã về tây, đốt đống lửa trong hang, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng xử lý tốt xác của bạo long.

      Arthur quan tâm tới thân thể bị thương, ôm chặt lấy Đường Lâm, "Lâm, xin lỗi! Lúc em hóa hình ở bên cạnh. Đau lắm phải ?" hận mình, đồng thời lại càng có ham muốn lqđ vô tận khi đụng vào người . Lâm và huyết mạch tương liên, phần huyết mạch này thậm chí còn thân thiết hơn Joss. Mấy người khác im lặng , đều hiểu vì sao Arthur lại kích động như vậy, ào ào nhìn Đường Lâm chằm chằm, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.

      " sao. Sao mấy người các tới vực này mà cho em tiếng."

      hừ lạnh, nhìn Arthur dời mắt. Arthur nhìn Đường Lâm sau khi bị mồ hôi thấm ướt mặt đỏ ửng, quyến rũ lộ ra giữ lại chút nào, chỗ đó sung huyết căng đau cứng rắn, kêu gọi —— đoạt lấy ấy, hung hăng mà chiếm Lâm mị trước mắt.

      Cây gậy lập tức đứng thẳng, rỉ ra giọt nước trong suốt, cả cây gậy căng lớn tới cực điểm, chống lên đôi mông tròn trịa của Đường Lâm. Cánh tay bị thương giữ lấy eo , kéo tới trước người, để đầu cây gậy to lớn tráng kiện vào lối vào của , khẽ khàng cọ, chà lên, vuốt ve, an ủi thân thể trống rỗng khao khát.

      Đường Lâm cảm thấy có thứ gì đó vừa lớn lại vừa cứng rất nhanh, thỉnh thoảng nó còn chọc vào chỗ nhạy cảm phía dưới, cảm nhận nó cọ cọ lên qua lần vải thô mỏng manh. Trong lòng sau khi thầm lo lắng thả lỏng, trở nên hết sức thoải mái. Lúc bị chọc vào người khỏi run rẩy, nhưng ••• nhìn mấy người như lang như hổ xung quanh, bảo vệ chặt phòng tuyến cuối cùng nhưng thân thể khao khát lại ồn ào muốn được thỏa mãn.

      Lord chế biến thức ăn, thỉnh thoảng liếm môi nhìn hành động của Arthur. Da La và Bối Lý cũng vậy, đều ngồi trong góc có bất cứ hành động gì. Nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi thân thể mềm mại trắng như tuyết của Đường Lâm.

      Bị Arthur trêu chọc như vậy, vuốt ve như thế, Đường Lâm kìm được mà di chuyển cái mông trắng, đong đưa dưới, muốn nuốt thứ có thể lấp đầy trống rỗng vào. Cọ xát hồi lâu, chỉ có hô hấp hai người hổn hển thôi, ngay cả ba người xung quanh cũng d.đ.l.q.đ phát ra tiếng thở dốc khó nhịn. Nhìn Lâm lắc lư thân thể xinh đẹp, đồ chơi bên dưới gần như phát nổ, nhưng ai cũng nhúc nhích. Arthur cởi sạch đồ Đường Lâm, chỉ để lại váy thú ở dưới. Cái mông trắng như tuyết hợp với nơi riêng tư, như như , vô cùng mê hoặc thần kinh của mấy người khác trong hang. Đường Lâm di chuyển người cách cẩn thận, từ từ cọ nơi trống rỗng của mình lên thứ cứng rắn. Nhưng nó quá lớn, nhất thời vào được ••••••

      Chân trái Arthur bị thương, tạm thời thể di chuyển. Đường Lâm ôm chặt lấy thân thể cường tráng của , dán sát gò núi trắng ngần vào

      xương quai xanh quyến rũ của Arthur. Đóa hồng mai nho bị đè xuống.

      “Arthur,muốn, muốn …” kìm được, trong đồng tử màu đen của Đường Lâm lên cầu khẩn. Lúc này cần vận động kịch liệt để khẳng định mấy người Arthur bình yên vô , thần trí sớm bị vứt xa.

      Nhìn Lâm như vậy, Arthur giơ tay lên ôm chặt eo , bàn tay chạy thân thể mềm mại của . nâng thắt lưng mảnh khảnh của lên, đẩy thứ cứng rắn ở lối vào vào thẳng chỗ ướt át, vọt tới nơi sâu nhất. “Ôi á …..” Đau quá! Chưa được bôi trơn mà bị cây gậy tròn cực lớn đâm thẳng vào người, Đường Lâm có cảm giác trong nháy mắt cả người như bị xé rách, còn đau đớn hơn cả lần đầu tiên.

      Căng chặt, còn chặt hơn trước kia. Nhận thấy người Đường Lâm căng cứng, bàn tay to bắt đầu từ từ chạm lên người , thứ vùi vào u kính tham quan vòng rồi quay lại, răng môi quấn quýt, xoa lên đóa hồng mai mềm mại. Ánh mắt sâu lắng quan sát phản ứng của Lâm dưới người. Thấy hai người kết hợp, tiếng thở gấp trong hang khỏi càng nặng nề hơn --

      lúc sau, đau đớn như bị xé rách từ từ tiêu tan, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy tập kích lên người Đường Lâm. Căng quá! Đầy quá! Nơi u kính ngừng cảm thấy ngứa ngáy, ngứa ngáy thấm tận xương khiến Đường Lâm hận thể vươn tay mà gãi gãi. Vì vậy khẽ nâng mông, rồi từ từ xuống. Ừm! U kính bị căng ra nhàng chậm chạp ma sát, cảm thấy rất dễ chịu!

      Arthur thấy nước mắt trong mắt Lâm tản , thay vào đó là quyến rũ thấm đẫm ham muốn, trong u kính cũng bắt đầu co rút lại. biết Lâm chuẩn bị xong, thứ to lớn bỗng rút ra, sau đó bỗng chốc tiến vào rất nhanh mà mạnh mẽ, tay nắm chặt lấy mông Đường Lâm, ép chân xuống thấp hơn. Thứ cứng rắn như sắt hung hăng mà xuyên vào, mãnh liệt mà tiến lên, chút chất lỏng tràn ra. Tiếng va chạm “bành bạch” kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ mà chầm chậm của Đường Lâm vang lên.

      Người ba người Da La căng chặt, mắt sáng như đuốc mà nhìn hai người kết hợp cách mình tới ba thước. Thứ bên dưới sớm ngẩng cao đầu, kiềm được mà nhìn hai người chằm chằm, tay đặt lên thứ cứng rắn mà xoa mà nắn mà bóp. Ham muốn dâng lên từ đáy lòng bọn họ. Họ liếm đôi môi khô khốc, hơi thở càng dồn dập hơn.

      “Ừm! Rất dễ chịu ……” Cảm nhận được xuyên qua mạnh mẽ mà có lực của Arthur, Đường Lâm quên tất cả lo lắng, hoàn toàn sa vào kích tình. Arthur hề chần chừ, mở rộng thêm bắp đùi trắng như tuyết, cúi người tiến tới bên tai Đường Lâm, : “Lâm, đổi tư thế để bọn họ nhìn cho kỹ xem thương em thế nào.” Dứt lời, liền ôm lên, mượn tư thế kết hợp của hai người mà lật lại, biến thành ôm từ phía sau.

      Arthur gặm cổ trắng bóc của , nhìn những người khác trong hang, khẽ bóp gò núi trắng như tuyết, biến nó thành đủ loại hình dáng trong tay, phía dưới càng thêm dùng lực, đưa thứ căng đau lần lượt tiến vào u kính nho , lần sau càng mạnh hơn lần trước, lần sau càng hung hãn hơn lần trước.

      Hơi thở của ba người kia nặng nề, nhìn thân thể yếu đuối của Đường Lâm bị đụng lắc lư theo tiết tấu chạy nước rút ngừng của Arthur. Đường cong gò núi trắng nõn như mỡ đông càng thêm mê người. Điểm đỏ phấn nộn càng cứng rắn hơn, đứng thẳng hơn ……

      “Ư! Nhanh quá!” Mở to đôi mắt hơi khép nhìn ba người ngồi ngay ngắn trong góc, cảm giác xấu hổ xông lên đầu, toàn thân bỗng chốc biến thành màu hồng.

      “Lâm thích nhanh chút à?” Arthur nở nụ cười câu hồn khuôn mặt tuấn mỹ, đánh thẳng vào u kính mềm mại của Đường Lâm chút lưu tình. Nụ cười của càng ngày càng đậm hơn. đủ, làm thế nào cũng đủ. Chân thể di chuyển nhưng eo vẫn có thể, sức lực càng nặng hơn.

      được, Arthur, chậm chút …… bọn họ còn nhìn, , đừng --” Người trống rỗng được lấp đầy, nhưng công kích của Arthur khiến hơi chịu được. Người như sắp bị đâm hỏng. Hơn nữa trước mặt còn ba người như lang như hổ ngồi đây. Ánh mắt khát khao mang theo ham muốn khiến Đường Lâm càng cảm thấy ăn tiêu. có thể cảm nhận sợ hãi mất của bọn họ. Nỗi sợ này hành hạ Đường Lâm gắt gao. Đây cũng là lý do vì sao Đường Lâm từ chối Arthur cầu hoan. So với cảm giác xấu hổ càng lo mất bọn họ hơn. thể thừa nhận chuyện để tâm tới bọn họ, chú ý tới bọn họ.

      Đường Lâm phải là người kiểu cách, cho nên quyết định ở bên bọn họ, có số việc buông ra sao đâu? vươn đầu lưỡi phấn nộn, vẽ vòng đôi môi khiến nó ướt át đỏ tươi, lộ ra mê hoặc vô hình, khiến ba người kia càng kìm nén được.
      Last edited: 9/3/15
      Aries293, Fuuluongnhu96 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49: Trở về

      "Chậm mộ chút? Nếu chậm nữa bọn họ đợi kịp rồi!" Arthur tựa đầu vào người Đường Lâm, giọng nặng nề tràn đầy dụ hoặc, nâng cao chân lên, để lộ nơi u mật của cách thản nhiên trước mắt ba người kia. cúi đầu, gặm gò núi trắng tinh, liếm mút lấy quả nho chín mọng, khiến người khỏi cong lên. Mùi vị tiêu hồn vương vấn trong phòng, chọc cho Đường Lâm kiềm được mà càng kêu to.

      "Ừm ư!"

      Đột nhiên xuất co rút, vặn tới nỗi người Arthur cứng đờ, mồ hôi nóng hổi lớn bằng hạt đậu chảy xuôi mặt, xuống ngừng. để ý tới tiếng kêu to của Đường Lâm, khóe môi nhếch lên thành nụ cười uể oải, tay vuốt ve nơi u cốc thần bí, thăm dò bí trong đó. Lực ở eo tăng lên ngừng, từng hồi tiếng thở hổn hển bị đè nén khiến khí như đông lại. Tại nơi diễm ngừng thấm ra càng nhiều chất lỏng.

      Ngón tay dính đầy chất lỏng dò vào dũng đạo chật hẹp, nghênh hợp với lực đánh vào ngừng, trêu chọc hoa hạch phấn nộn, hài lòng nghe tiếng thở gấp đầy ham muốn khó nhịn của Đường Lâm.

      "Ừ, chậm chút, được •••••• "

      Nghe tiếng rên rỉ của Đường Lâm, ba người kia cũng khá hơn chút nào, trán sớm toát mồ hôi hột do kiềm chế lâu. Thứ bên dưới căng cứng tới cực điểm. Thấy người Arthur cứng đờ, bỗng run run mấy cái, sau đó xụi lơ, dựa vào Đường Lâm thở dốc dồn dập, Da La ra tay trước. kéo mạnh hai chân Đường Lâm để kẹp lấy mình, để hai người dán sát vào nhau. Bả vai bị trật khớp của sớm được Lord nắn lại. rút tay ra, đỡ lấy cây gậy lộ gân xanh, đẩy mạnh vào trong, chìm vào hoa hành ướt đẫm ngay lập tức.

      Tiến lên mãnh liệt, vật to lớn rất mạnh qua lại ở nơi u tĩnh với sức lực vừa nhanh vừa mạnh, khóe miệng nhếch lên thành đường cong thỏa mãn. nhanh chóng vận động, đồng thời bàn tay to cũng quên chạy người Đường Lâm.

      "A! được, Da La, nhanh quá •••••• ưm, ưm!" Da La chết tiệt, hổ là dã thú. ràng trước đây lâu vừa bị thương, sao thể lực còn tốt như vậy chứ? Đôi mắt hơi khép của đối mắt với đồng tử đỏ như máy của Bối Lý và Lord bên cạnh, người khỏi run lên, vô cùng ai oán mà thầm .

      "Lâm cảm thấy thế nào? Có phải tốt hơn Arthur ? Có phải có thể thỏa mãn em hơn ?" Dứt lời, thứ nóng như lửa khác chộn rộn ở chỗ cái mông tròn lẳn của , thăm dò gì đó. Người Đường Lâm bỗng đơ ra, đầu đầy vạch đen.

      Chợt liếc thấy hành động này của Da La, đáy mắt Lord tràn đầy để ý, "Da La đừng quên chúng tôi vẫn chờ, nếu muốn thứ đồ chơi này thiếu mất cây đừng ngại thử chút xem."

      Động tác thăm dò của Da La cứng đờ, cảm nhận được ánh mắt hàn được phóng ra từ Lord, lưỡi dao trong tay tỏa sáng, nhất là có tính toán thành lời nào với thứ đồ chơi bên dưới của . Lập tức, lạnh run người, lực tiến lên nặng hơn, "Dừng! Đây là các ghen tỵ." Dứt lời, eo khẽ uốn cái, thứ nổi gân xanh trong người Đường Lâm va chạm mãnh liệt. Chống lại ánh mắt của Lord, miệng lưới và tay mang theo mê hoặc vô cùng mà trêu chọc, xoa nắn thân thể Đường Lâm. Khuôn mặt tà mị tràn đầy ý cười, giọng điệu vô cùng đáng đánh đòn.

      Da La còn chưa xong Lord dùng lực lớn nhấc Đường Lâm lên, nháy mắt với Bối Lý, đè xuống thứ ngẩng cao đầu của Bối lý. Nghe hai người phát ra tiếng hít khí đầy thỏa mãn, tay từ từ chạy người Đường Lâm. màn dâm mị này rơi vào mắt Arthur và Da La, thể nghi ngờ gì là thêm dầu vào lửa. Dục hỏa vừa phát ra vọt lên ngay lập tức. Đồng tử đỏ như lửa gần như lồi ra ngoài. Da La chưa được ăn no liếm môi, rục rịch định tiến lên, nhìn Arthur cũng nóng lòng muốn thử ở đối diện, đáy mắt bắt đầu bốc lên ngọn lửa hừng hực.

      Họ nhìn nhau rồi về phía Đường Lâm. Lord thấy thế cũng cản trở. Có thể hóa thành hình thú thành công, đương nhiên Lâm có thể tiếp nhận tình của bọn họ ••••••

      "Các định làm gì?" Đường Lâm ngạc nhiên mà nhìn mấy người vây tới, khuôn mặt nhắn bỗng chốc thay đổi, trong mắt kiềm được chút sợ hãi và chút chùn bước. Bọn sắc lang này, là người đó! Làm vậy chết người mất!

      "Lâm, em biết mà. Yên tâm, phải tin tưởng bọn cho em vui vẻ. Có thể biến thành hình thú thành công em có thể chịu đựng được mấy người bọn . Mùi của bạo long còn chưa tan , những dã thú khác tới đây xâm chiếm nhanh vậy đâu. Chúng ta có ít nhất ba ngày." Lord kề sát lại tai Đường Lâm, khẽ liếm lấy vành tai , giọng trầm thấp đậm đà như rượu ủ lâu năm, lúc này vào tai Đường Lâm thể nghi ngờ gì là tiếng sấm rền kinh thiên. giãy giụa, Bối Lý ở phía dưới như nhận ra ý định lui bước của , lực tiến lên càng nặng hơn.

      Mặt trời dần lặn về tây ở ngoài hang, ráng đỏ nhàn nhạt nhuộm đầy chân trời, mà lúc này, trong hang xuân sắc tràn đầy ••••••

      Xoa cái eo đau đớn, Đường Lâm cắn răng nghiến lợi mà nhìn mấy người vô liêm sỉ chằm chằm. vô lực nhũn người dựa vào Da La. Những người này hóa thành hình thú, trong tay cầm thịt bạo long được mổ ra, chạy như bay về phía bộ lạc.

      Da La vừa ôm Đường Lâm trong lòng, tay ngừng gạt cành cây, theo sát mấy người khác. Bọn họ rời khỏi bộ lạc gần mười ngày. Đường Lâm khỏi hơi lo lắng cục cưng khó chịu. Mọi người trong bộ lạc chắc cũng sốt ruột thôi. Ai ngờ mấy người này lại an phận, suốt ba ngày thả xuống. Dù cho bôi thuốc của Lord nhưng u kính vẫn hơi khó chịu, tinh thần cũng hơi uể oải.

      "Lâm thế này có sao ?" Da La lo lắng mà nhìn Đường Lâm yếu ớt mệt mỏi trong lòng. Nếu là bình thường Lâm sớm nổi giận. Nhưng lúc này lại vô lực dựa vào lòng . Thậm chí Da La còn nghi ngờ chỉ cần buông tay bất cứ lúc nào Lâm cũng có thể rơi xuống từ trong ngực .

      Lord dừng bước chân chạy như bay lại, liếc nhìn Đường Lâm buồn ngủ trong lòng Da La, " sao đâu. Khụ! Mấy ngày nay hơi quá mức chút. Lâm vừa trải qua thay đổi, khó tránh khỏi hơi hư nhược. Về nghỉ ngơi vài ngày tốt là được."

      Nghe Lord vậy, mọi người cũng thoáng yên tâm ít. Tuy Da La hóa thành hình thú nhưng tốc độ cũng chậm hơn những người khác. Vốn là hành trình năm ngày bị bọn họ lqđ giảm xuống thành hai ngày. Hai ngày này Đường Lâm vẫn luôn nghỉ ngơi, giống như sức khỏe bị cạn kiệu. Mấy người Lord nhìn trong mắt, gấp trong lòng.

      Trong hơn mười ngày này, ngày nào mấy người Joss cũng quanh quẩn ở cổng bộ lạc, ngóng về chỗ nơi phương xa, chờ đoàn người Arthur trở về. Nhìn cục cưng chỉ vài ngày gầy vòng, lo lắng nơi đáy mắt họ càng sâu. Vành thâm dưới mắt rất đậm nhưng những người khác cũng đâu. Những ngày qua bộ lạc cũng ra ngoài săn, đều ở đây chờ đoàn người Arthur. Họ rối rít xoa tay định tới phía tây, may mà Horry vẫn ngăn cản quát mắng mọi người chớ làm loạn. Lần săn này khác với những lần trước, chỉ có thể để tự bọn Arthur hoàn thành.

      "Horry, xem phải làm sao bây giờ? Mấy ngày này cục cưng ăn uống, phải làm sao đây? Nếu Lâm về thấy cục cưng ăn uống, phải làm sao đây? Nếu Lâm về thấy cục cưng thế này chắc chắn đau lòng lắm." Joss vuốt ve khuôn mặt càng ngày càng gầy cục cưng, nước mắt lập tức tràn đầy vành mắt. Khuôn mặt nhắn vốn hồng hào trắng nõn bây giờ như chỉ còn da bọc xương, môi cũng khô khốc. Cũng may mà Kama nhắc dùng vải thô thấm nước, làm ướt môi cục cưng, nếu còn biết nên làm thế nào cho phải.

      Lâm giao cục cưng cho chăm sóc, nhưng hôm nay cục cưng lại biên thành thế này, chỉ có sốt ruột mà những người khác trong bộ lạc cũng vô cùng lo lắng. Bọn họ tin chắc thiên tính mẹ con như xương với thịt. Cục cưng thế này chắc chắn Đường Lâm cũng được tốt. Lúc đầu nên để những giống đực khác trong bộ lạc cùng Lâm.

      "Vẫn ăn à?" Horry xoa xoa tay, nhìn quả sữa trong tay Kama. Tiếng khóc của cục cưng cũng khô khốc khàn khàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở rất khẽ, có thể khiến người ta thương tận đáy lòng.

      Kama lắc đầu, dùng đũa gỗ quấn chút vải thô, thấm chút nước quả sữa lên đôi môi khô khốc tới tróc da của cục cưng. Chắc là cục cưng đói quá, vươn đầu lưỡi tròn tròn liếm vải thô. Thấy cảnh này, Kama bỗng hưng phấn mà khóc lên. Mọi người khiêng ghế gỗ tới, để Joss ngồi xuống, Kama chấm nước quả sữa cẩn thận.

      "Tốt quá! Cuối cùng cục cưng ăn chút rồi." Joss mừng như điên, ôm cục cưng cẩn thận. Sau khi Kama đút được hơn nửa quả sữa cho cục cưng nó mới coi như yên lặng lại, ồn ào nữa mà ngoan ngoãn ngủ say, tay nắm lọn tóc xõa xuống của Joss, cái đuôi ở sau mông cũng hoạt bát ít, cuốn lên tay Joss, thỉnh thoảng quét đuôi qua tay .

      "Về rồi! Bọn Arthur về rồi!"

      Bỗng phía trước có tiếng rống to, mọi người đứng bật dậy, nhìn vài chấm đen từ phía tây, xuất trước mặt mọi người từ xa tới gần.

      Da La ôm Đường Lâm chạy vào bộ lạc đầu tiên, mấy người khác cũng cam chịu yếu thế mà vác con mồi chạy vào. Đường Lâm mở mắt, dựa vào Da La, chân còn hơi nhũn, nhìn lướt qua bốn phía, hỏi thăm: "Cục cưng, cục cưng ở đâu?" Mọi người nghe câu hỏi của Đường Lâm ào ào tản ra để Joss tới từ phía sau, ôm cục cưng tới trước mặt .

      " biết xảy ra chuyện gì mà muội vừa cục cưng liền ăn uống, khóc ngừng, người cũng gầy vòng lớn. Vừa mới chịu ăn chút quả sữa, ngủ rồi." Joss đau lòng mà ôm lấy cục cưng, đưa cho Đường Lâm. Những ngày qua vẫn luôn chấm chút thức ăn đút cho nó nhưng tiểu tử phối hợp. Chỉ hơn mầy mười ngày ngắn ngủi mà gầy vòng lớn.

      Nhìn cục cưng gầy gò trong lòng, khuôn mặt hồng hào chút thịt, cái miệng đáng vì bị tróc da nên hơi có tia máu. Tựa như ngửi được mùi hương quen thuộc, nó cọ vào lòng Đường Lâm lập tức há miệng định bú sữa. Thấy vậy vành mắt Đường Lâm khỏi hơi đỏ, hung dữ mà liếc Da La cái. Thấy thế, Da La ôm Đường Lâm, khẽ gật đầu với những người khác, chạy về phía nhà gỗ.

      nhanh chóng cởi vải thô nửa người ra, để lộ gò núi trắng muốt, đóa hồng mai căng đau tiết ra sữa thấm ướt vải thô, tạo thành vòng ẩm ướt. Ngửi mùi sữa quen thuộc, cục cưng nhanh chóng mở miệng cắn lấy, bú mút vô cùng vui vẻ.

      Lúc tới nhà gỗ Dạ La cẩn thận đặt Đường Lâm trong lòng xuống, nhìn cục cưng gầy gò, khỏi mang theo chút đau lòng. Phải trách bọn họ quá chậm, nếu cục cưng cũng như vậy.

      " đưa máu bạo long cho Horry, đợi lát nữa để mọi người trong bộ lạc chuẩn bị, sau đó cử hành lễ thử thách dũng sĩ cho cục cưng." Máu bạo long chỉ là trong các thứ cần thiết. Bọn họ còn phải ra ngoài bắt con dã thú, giết nó ngay trước mặt cục cưng, dùng máu nóng của dã thú làm lễ mở đường làm dũng sĩ cho cục cưng.

      "Cục cưng thế này có sao ?" Nhìn cục cưng yếu ớt trong lòng, Đường Lâm khỏi có thêm chút lo lắng. Tay khẽ vuốt khuôn mặt gầy nhom của cục cưng, mặt tràn đầy lo lắng.

      "Dũng sĩ được lùi bước. Đây là con đường cục cưng phải , chúng ta thể tham gia. Ở đại lục này là cá lớn nuốt cá bé. Em cũng mong sau này cục cưng luôn phải sống dưới che chở của chúng ta chứ!" Lúc Da La tới đây vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chứ tùy tiện như bình thường. Cục cưng trong lòng như nhận ra Đường Lâm lo lắng, mở mắt ra, an ủi cảm xúc nôn nóng của , đối mắt với Da La chút sợ hãi.
      Last edited: 15/3/15
      Nhok_Njco, lee, Fuu3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Chợ

      Ánh lửa lấp lánh chiếu sáng nửa bầu trời. Đường Lâm ôm cục cưng, từ từ lên đài cao. Xung quanh đốt bốn đống lửa, mọi người trong bộ lạc vung gậy gỗ, nhảy điệu múa biết tên, tiếng động to vang dội khắp bầu trời bộ lạc.

      đài cao đặt cái bàn gỗ, đó có chén máu đỏ tươi, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc. Hai đầu bàn đặt đầu bạo long mà mấy người Arthur giết được. Luồng khí dữ tợn dâng lên cách tự nhiên.

      Đường Lâm đưa cục cưng cho Arthur, sau đó đứng bên trái đài cao, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Arthur đặt cục cưng trong lòng bàn tay, giơ cao tay lên. Lord đứng bên cạnh thả con thú trong lồng gỗ ra. Như cảm nhận được nguy hiểm, con thú con nhe răng nhếch miệng rống lên với những người xung quanh. Da La cầm dao bàn gỗ, nhảy điệu chém giết động vật.

      Tay nhanh chóng kiềm chế thú con đài cao, lưỡi dao chọc vào cái cổ non nớt của con thú con ngay lập tức. Máu tươi tuôn ra, nhuộm đầy nửa đài cao. Arthur vươn tay hứng chút máu tươi, vào trán cục cưng, thầm.

      lúc sau, xoay người bưng chén máu bạo long bàn gỗ, đổ xuống đỉnh đầu cục cưng. Cục cưng sạch lập tức như bò lên từ trong ao máu.

      "Luân Ân!" Arthur ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà tuyên bố tên của cục tưng trong lòng bàn tay với tộc nhân xung quanh. Luân Ân - sư tử mạnh mẽ nhất thảo nguyên, vua của rừng rậm. Nghe thấy Arthur gọi ra tên của cục cưng, tộc nhân phía dưới lập tức phát ra tiếng hoan hô vang dội, chào đón người mạnh mẽ của tương lai.

      Đường Lâm nghe hai chữ Luân Ân đáy mắt trào ra vui mừng. Tên này đúng là rất hợp với cục cưng. Hình thú của cục cưng là sư tử trắng, sư tử cường tráng nhất, có thể tranh giành chức vua của bách thú. Cục cưng nghe thấy ? Đây là kỳ vọng của mọi người với con!

      Làm xong tất cả chuyện này, sao đó chính là bộ lạc chè chén say sưa.

      Đường Lâm chạm lên dây chuyền cổ. Nó được làm từ vỏ sò và đá, là sau khi Bối Lý ra ngoài mang về cho . Thời gian trước vội vàng việc bộ lạc, quên hỏi xem dây chuyền này là thế nào.

      "Lâm, dây chuyền này đẹp quá. Sao đổi về được vậy?" Kama kinh hỉ mà nhìn dây chuyền cổ Đường Lâm. Đá ngũ sắc còn có cả vỏ sò đủ loại, ở trái đất chỉ xem như hàng thô nhưng ở đây lại thành hàng hiếm.

      kinh ngạc hề che giấu nơi đáy mắt Kama khiến Đường Lâm hơi giật mình. Nhưng đây chỉ là dây chuyền bình thường mà thôi. Kiếp trước phải chưa từng có dây chuyền kim cương, đôi khi lúc làm nhiệm vụ tham gia các yến hội, phải chưa từng đeo dây chuyền kim cương trăm vạn. Đối mắt với ánh mắt của Kama, nhất thời cũng hơi xấu hổ.

      "Đẹp lắm à?" cau mày, nhấc dây chuyền ngực lên, đúng là đón ánh lửa đỏ rực cũng có vẻ đẹp khác. bĩu môi, thể thừa nhận dây chuyền này đúng là có chỗ hơn người. vươn tay gỡ nó ra, đặt trong lòng bàn tay, áng chừng vài cái, ngẩng đầu lên nhìn Kama đầy nghi ngờ. Vẻ mặt những giống cái khác xung quanh đều là hâm mộ.

      Kama vươn tay chọc lên trán Đường Lâm đầy tức giận, trợn trắng mắt, : "Tiểu vô lương, sợi dây chuyền này đủ để bộ lạc chúng ta đổi muối tinh dùng trong hai tháng Maya đó." Có điều bây giờ bô lạc cần tới chợ đổi muối tinh. Dù sao muối tinh ở chợ là có tiền mà mua được, bộ lạc cư ngụ ở bờ biển cực ít, có bộ lạc nào sẵn lòng dùng muối tinh ra ngoài đổi thành hàng hóa.

      "Đắt vậy à? Tôi còn tưởng rằng Bối Lý làm. Đổi thành hàng hóa? Sao tôi biết còn có thể trao đổi?" hiểu ra sao mà nhìn Kama. biết còn có cách như vậy. Nhưng mới tới nơi này được gần năm tháng Maya, tuy có hiểu biết sơ lượt về thời này nhưng có rất nhiều chi tiết biết .

      Joss mỉm cười tới, , "Lâm biết cũng có gì lạ cả. Chợ này cách bộ lạc chúng ta vài ngày đường. Bình thường tộc nhân trong bộ lạc cực ít tham gia chợ này. Ngoài vài giống đực ra ngoài săn mới có thể mua vài thứ."

      "Còn có chợ nữa à?" Lần này Đường Lâm giật mình . trợn tròn mắt nhìn Joss. Tiểu Luân Ân cười ha ha, hóa thành hình thú, được mọi người trong bộ lạc nâng lên. Mấy người Arthur ở bên cạnh chăm sóc.

      "Ừ! Vừa hay lần này bộ lạc cần đổi ít đồ, tới phiên Arthur ra ngoài. Muội bảo đệ ấy dẫn ra ngoài xem chút. Chợ có thể có ít thứ đấy." Joss cười : "Đá màu sợi dây chuyền này của muội tượng trưng cho bảo vệ và hạnh phúc, bình thường chưa chắc chợ có. Vận may của Bối Lý tệ, lại được đổi được . Dây chuyền này của tỷ cũng có đá màu sặc sỡ như của muội." Giọng điệu nhạt nhẽo, mang theo chút phẫn uất, hung dữ mà nhìn Horry chằm chằm. Có điều cũng biết có số việc cưỡng cầu được, chỉ có thể mang theo nuối tiếc. Những giống cái xung quanh cũng ào ào gật đầu. Đổi được đồ ở chợ cũng phải có vận may, đúng là có vài thứ bình thường đổi được.

      Đường Lâm cười ngượng ngập, đáy lòng lại tràn đầy ngọt ngào. cẩn thận đeo dây chuyền vào, xuyên qua mọi người nhìn mấy người Arthur bảo vệ Tiểu Luân Ân, có cảm giác ấm áp thành lời. thầm tính chợ này chút.

      Chỉ có vài bộ lạc sức mạnh cường đại, sống ở nơi cố định mới có thể tổ chức hoạt động họp chợ trao đổi hàng hóa này. Bộ lạc vội vàng di chuyển, tìm đủ thức ăn, đâu còn có tâm trạng mà chuẩn bị chợ này. Đương nhiên là có vài bộ lạc vì để tránh bị diệt tộc mà nương nhờ vào bộ lạc lớn khác, biến thành bộ lạc phụ thuộc.

      Cách lúc giao mùa còn hai tháng Maya, thức ăn dự trữ trong bộ lạc đủ để vượt qua lúc dạ trú phủ xuống. Heo sinh sản vượt qua cả dự đoán của Đường Lâm. Ngay cả lúa nước được trồng cũng sinh trưởng tệ. Tất cả đều phát triển tốt. Điều đáng lo duy nhất là dạ trú sắp tới, bộ lạc sắp phải di chuyển. Trước mắt phòng ngự của bộ lạc đủ để ngăn chặn dã thú đánh lén vào dạ trú. Gần đây Horry bắt đầu bảo tộc nhân tìm kiếm nơi ở mới.

      Chuyện này Đường Lâm cũng lực bất tòng tâm. chưa từng trải qua dạ trú nên dám mở miệng gì. Cuộc sống trong khoảng thời gian này khiến hiểu thế giới này tàn khốc cỡ nào.

      Dù là bạch trú trong bộ lạc cũng xuất dã thú. Cũng may mà cây dùng để xây nhà gỗ đều vô cùng vững chắc, dã thú vào giống cái nhanh chóng trốn vào nhà gỗ, giống đực ào à ra tay áp chế dã thú xông vào bộ lạc. Nhưng dù như vậy cũng thường xuyên có người bị thương, thậm chí chết.

      Từ những gì mọi người trong bộ lạc với nhau, Đường Lâm biết khi dạ trú phủ xuống dã thú càng bạo động thường xuyên hơn. Hơn nữa lũ lụt cũng càng nhiều. Hạn hán, lở đất...những chuyện này có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì vậy muốn định cư phải xem xét rất nhiều yếu tố. Đường Lâm than tiếng, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy!

      Trờ về nhà gỗ, tắm sạch cho Tiểu Luân Ân rồi đặt nó lên giường gỗ .

      Đường

      Lâm dựa vào giường, nhìn Arthur bận rộn. Mấy ngày nay vì tìm kiếm nơi dừng chân mới mà mấy người có thời gian dày vò . Họ thay phiên ở cùng mỗi đêm. Dù sao dù là ban đêm trong bộ lạc vẫn đáng sợ.

      “Ngày mai em với tới chợ.” Đường Lâm liếc nhìn thân thể gầy gò khỏe đẹp của Arthur, người khỏi hơi nóng lên, môi hơi khô. kéo da thú che nửa người, thân thể mềm mại nửa hở nửa che, vô cùng đáng chú ý. Thấy thế Arthur bận bịu khỏi hơi có động thái khác thường, người bỗng cứng đờ, dừng lại, bình tĩnh mà nhìn Đường Lâm giường, lại nhìn Luân Ân giường gỗ . Khóe môi hơi cong lên thành đường cong mập mờ, mang theo hơi thở mê hoặc.

      “Chợ hơi xa, em chắc chắn muốn ?” Arthur cởi da thú người, để lộ thân thể to lớn. Hơi thở đầy mùi hormone nam tính tràn ra khắp phòng ngay lập tức thứ phía dưới sớm ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo. Đường Lâm tức giận trợn mắt trừng Arthur.

      “Ừ, tò mò nên muốn xem.” Ngoài bộ lạc Thiết Chùy, hình như chưa từng tới bộ lạc khác. vất vả mới có cơ hội ra ngoài thăm quan, đương nhiên muốn bỏ qua. Hơn nữa qua bao lâu nữa là tới dạ trú, lúc đó càng thể ra ngoài.

      “Được. Nhưng Luân Ân làm sao?” Bọn Bối Lý phải ra ngoài tìm chỗ dừng chân mới. Chỗ bọn họ ở bây giờ là lúc bạch trú lần trước tìm được, cũng hợp để sống vào dạ trú, cho nên nhất định phải tìm được chỗ ở mới.

      “Để Lord chăm sóc. ấy cần sắp xếp dược thảo, có thời gian ra ngoài.” suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định mang Luân Ân ra ngoài. Dù sao muốn mạo hiểm lặn lội đường xa. Ai biết chợ có chuyện gì xảy ra. Chợ này do bộ lạc khác tổ chức, mang theo Luân Ân ít nhiều hơi bất tiện.

      Suy nghĩ chút, cuối cùng gật đầu.

      Ngồi người Arthur, men theo bìa rừng rậm về phía trước, liếc nhìn cây cối ngừng lùi lại phía sau, từ từ hai bên xuất người thú khác. nhìn chợ càng ngày càng gần phía trước, người cũng càng lúc càng nhiều, đủ loại hình thú xuất .

      Nhìn làng được bảo vệ chặt chẽ trước mặt, Đường Lâm sửng sốt ngay lập tức. ngờ còn có bộ lạc có trình độ phát triển như vậy. Hàng rào gỗ nặng nề như mãnh thú ngủ đông. Hai bên hàng rào gỗ có vài giống đực khỏe mạnh, tay cầm cây gậy gỗ sắc bén. Lúc tới nơi, mọi người ào ào biến thành hình người, tới trước giống đực trước hàng rào gỗ lấy ra ấn tín bằng đá ném cho giống đực.

      “Đó là cái gì?” Đường Lâm chỉ vào ấn tín bằng đá giống đực ào ào ném ra, tò mò mà hỏi.

      Đợi tới lúc Đường Lâm xuống Arthur mới hóa thành hình người, ôm vào lòng, ngăn cản những giống đực ngấp nghé. Lần này theo bọn Arthur còn có Wall, bên cạnh là Karen nhắn xinh xắn dựa sát vào. Bên cạnh Karen còn có giống đực khác, vóc người gần bằng Wall, cũng là giống đực của Karen. Giống đực Karen vừa ý là Wall, tới lúc ra ngoài săn, cẩn thận suýt chút nữa bị dã thú giết, vừa lúc được Nặc Mã ra ngoài bắt gặp.

      Wall nhìn Đường Lâm được Arthur bảo vệ chặt chẽ trong lòng, đôi mắt hổ chứa nước mắt, ngón tay vặn lên da thú, ngoan ngoãn đứng sau lưng Karen. Karen bĩu môi nhìn Wall uất ức, vỗ vỗ Nặc Mã, xoay người tới trước mặt Wall, vươn tay kéo da thú của rồi chìa tay cho ôm. Nhìn Karen trước ngực, lại nhìn Đường Lâm chút, cuối cùng cam chịu mà ôm lấy Karen.

      “Karen, xin lỗi! phải cố ý.” Nặc Mã lo lắng mà nhìn Karen. chiếm đoạt nhất định phải chịu trách nhiệm với . ngượng ngùng mà nhìn Arthur. Chuyện của Wall và Nặc Mã, mọi người trong bộ lạc đều biết. Nặc Mã cũng biết nếu phải nhờ lần săn đó Karen cũng chấp nhận . Giống cái trong bộ lạc có mấy giống đực cũng kỳ lạ. ngại Wall.

      Chuyện này phải do bọn họ giải quyết. Lần tính kế Wall đó cũng có tham gia. Thân là giống đực của Karen, muốn vui. Đường Lâm là giống cái của bọn Arthur, đây là chuyện . Ngay cả nghi thức cũng cử hành. Nếu đường Lâm có thể tiếp nhận Wall, vậy khác rồi. Đường Lâm chấp nhận nên Karen làm vậy cũng chẳng sao. Mọi người trong bộ lạc cũng đều vui mừng khi thấy chuyện thành. Karen theo đuổi sau lưng Wall cũng phải chuyện ngày ngày hai.

      Karen kề sát mặt vào mặt Wall, cầm tay phải của đặt lên bụng mình, : “ sao, em để ý. chừng trong này có cục cưng của chúng ta. Wall là của Karen, được nghĩ tới người khác. Nếu em đau lòng.” Vẻ mặt chân thành mà nhìn Wall, khẽ chạm vào , khóe môi tràn đầy ý cười.

      Nghe Karen vậy, mặt Wall thoáng lên xấu hổ, liếc nhìn Đường Lâm cái sâu rồi cúi đầu nhìn Karen, gật mạnh đầu.
      Last edited: 20/3/15
      Phương Lăng, lee, Nhok_Njco4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :