1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Ngốc, ngốc
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lâm Lập Hạ nhìn thấy nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt lập tức ngẩn người, qua vài giây mới phản ứng được mừng rỡ kêu lên, "Tử Huyền?"

      Mạc Tử Huyền hơi hơi gật đầu, " ngờ có thể gặp huynh ở đây."

      Lâm Lập Hạ cũng ngạc nhiên thôi, vốn tưởng rằng sau khi từ biệt thể gặp lại nam tử này nữa, vậy mà lại ở Lạc Dương cách Tô Châu ngàn dặm gặp được nhau. Nàng bỗng nhiên cười tiếng, " trùng hợp!"

      Mạc Tử Huyền cũng cười theo, mắt phượng đem trang phục của Lâm Lập Hạ thu vào đáy mắt, thiếu nữ búi tóc mặc cây quần lụa mỏng màu xanh lá, quả nhiên bộ dáng này dường như thích hợp với nàng hơn.

      Lâm Lập Hạ theo tầm mắt của cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, lúc này nàng mới nghĩ đến hôm nay mình mặc nữ trang, nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Huyền cười sang sảng, "Tử Huyền, chúng ta tìm chỗ nào chuyện thôi."

      Khóe mắt Mạc Tử Huyền liếc nhìn người xung quanh ngày càng nhiều nhàng gật cái, "Được."

      Lâm Lập Hạ song song với Mạc Tử Huyền phía trước, còn lại Mạch Tuệ và Trọng Lương theo phía sau.

      "Tử Huyền, sao huynh lại nhận ra là ta?" Lâm Lập Hạ cũng xấu hổ, trực tiếp lên suy nghĩ trong lòng mình. Hôm nay nàng đeo mấy thứ dịch dung hầu kết giả gì đó, từ xuống dưới hoàn toàn là bộ dáng của mình, thế mà Mạc Tử Huyền lại liếc mắt cái liền nhận ra, hơn nữa cũng có vẻ mặt kinh ngạc gì, nàng lại nghĩ đến cảm giác nhạy cảm của Mạc Tử Huyền này vượt qua người thường, chẳng lẽ... Người này sớm biết?

      Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Nha hoàn cùng hộ vệ của huynh."

      Lâm Lập Hạ hoài nghi nheo mắt lại, "Hả? Còn gì nữa ?"

      Mạc Tử Huyền rũ mí mắt xuống che kín nụ cười đáy mắt, "Ta đúng là sớm biết huynh là nữ tử, hơn nữa còn dịch dung."

      "Chẳng lẽ ta dịch dung thất bại như vậy sao?" Lâm Lập Hạ sờ mặt của mình cái, nàng cảm thấy mình đeo cái mặt nạ kia lên rất chân mà, lại thêm hầu kết giả nữa, mặc dù vóc người đủ, nhưng cũng dễ dàng bị nhận ra như vậy chứ.

      " ra ban đầu ta cũng phát ra, cái mặt nạ kia của huynh vô cùng tinh xảo." Mạc Tử Huyền .

      Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩng đầu lên dò hỏi, "Vậy chừng nào huynh nhận ra?"

      Mạc Tử Huyền cười khẽ tiếng, ngón tay thon dài quơ quơ, "Tay."

      Lâm Lập Hạ nghi ngờ nghĩ, tay? Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh ngày đó Mạc Tử Huyền kéo nàng lên xe ngựa, chẳng lẽ là lúc đó?

      "Ta vốn cũng hoài nghi giới tính của huynh, dù sao thiếu niên thân hình nhắn tại cũng rất phổ biến, hương vị son phấn cũng ít, chỉ là ngày đó lúc ta kéo huynh lên xe ngựa chú ý tới hai tay mảnh khảnh mềm mại của huynh, liền, " Mạc Tử Huyền Vi hơi dừng dừng chút, cười mở miệng, "Nhận ra."

      Lâm Lập Hạ giơ hai tay của mình lên trước mắt cẩn thận nhìn chút, đôi tay này quả vô cùng tinh tế, nhưng tại sao lại để cho nhìn ra sơ hở chứ? Nàng đột nhiên nhớ tói cái mặt nạ kia, sao đó bừng tỉnh hiểu ra, "Hoá ra là như vậy ! Da mặt của ta vốn là màu nâu, lúc đó ta cũng thoa lên chút phấn nâu, nhưng lại ngại phiền phúc mà thoa lên tay!"

      Mạc Tử Huyền gật đầu cái, "Đúng là như thế."

      Lúc đó phát nàng là nữ tử phải là cảm thấy kinh ngạc, dù sao nàng dễ dàng đồng ý cùng cùng nhau lên đường, còn chút phòng bị ngồi trong cùng chiếc xe ngựa, bắt đầu cho rằng nàng là thiên kim nhà giàu đơn thuần hiểu biết ra ngoài dạo, nhưng chuyện ở Phong trại lại làm cho hiểu ra, nữ tử này cũng phải là kiểu người trong tưởng tượng kia... Tiểu thư bình thường.

      "Đa tạ đa tạ!" Lâm Lập Hạ nghịch ngợm hướng ôm quyền, "Nhờ có hôm nay Tử Huyền cho ta biết, xem ra lần sau ta phải liên tục thoa phấn lên tay mới được."

      Mạc Tử Huyền cười tiếng, " cần khách khí."

      Buổi tối hôm đó Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền tiến vào cùng nhà khách điếm, Lâm Lập Hạ nhóm ba người, bên cạnh Mạc Tử Huyền lại có Mạc Bất Phá, mình người.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền tinh thần thoải mái dạo phố.

      Hôm nay Lâm Lập Hạ đổi thân nam trang lại ra vẻ nam tử hán, dĩ nhiên, nàng còn cố ý ở tay cũng thoa chút phấn, nàng thoải mái duỗi lưng cái , "Dậy sớm tinh thần tốt nha."

      Mạc Tử Huyền mặc bộ cẩm bào màu bạc càng tôn lên khí chất như ngọc của , cười cười, "Hôm nay Giản Chi có chỗ nào muốn hay ?"

      Lâm Lập Hạ nhíu mày suy nghĩ chút, ưmh, nàng hình như có mục tiêu gì, ôi chao, nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Huyền , "Tử Huyền có chỗ nào hay sao?"

      Mạc Tử Huyền hơi mỉm cười cái, "Ta ngược lại có, cũng biết huynh có thích hay ."

      Lâm Lập Hạ tùy ý khoát tay áo, "Tử Huyền đâu ta liền theo đó , trước tiên theo ta ."

      Lâm Lập Hạ cất bước sải bước về phía trước, mục đích, xuống tầng ăn sáng!

      Sau lưng Mạc Tử Huyền bật cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy sắc màu ấm áp.

      * * *

      Chờ bọn họ ăn xong ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi rồi, tiếng người đường cũng bắt đầu huyên náo, Lâm Lập Hạ nhìn Mạc Tử Huyền hỏi, "Tử Huyền, bây giờ chúng ta đâu?"

      "Ta dẫn ngươi đến chỗ ngồi chút , phong cảnh nơi đó rất đẹp." Mạc Tử Huyền nghĩ đén cái hồ ngày hôm qua, khỏi muốn dẫn nàng chia sẻ cảnh đẹp.

      Lâm Lập Hạ vỗ tay, "Rất tốt, thôi."

      xong nàng nâng chân phải định bước , lại bị tên ăn xin xông tới bên cạnh chặn đường lại.

      "Vị công tử này làm ơn làm phước, tiểu nhân ba ngày chưa được ăn cơm, van ngài lòng từ bi thưởng cho ít tiền!"

      Lâm Lập Hạ cảm thấy có chút buồn cười, cái màn này tại sao lại quen thuộc như vậy, nàng vừa định mở miệng bác bỏ lại thấy bộ dáng của tên ăn xin kia, lòng nàng chợt co rụt lại, nụ cười mặt cũng cứng lại, cuối cùng lấy chút bạc vụn từ bên hông cho tên ăn xin kia, "Cái này cho bà."

      Người vừa chính là cụ già quần áo tả tơi, đống rách rưới trùm lên thân thể gầy yếu của bà, đầu đầy tóc bạc bù xù chịu nổi, mặt gầy trơ cả xương đều là những vết nhăn, trong con ngươi vàng vọt mơ hồ có thể thấy được ánh lệ.

      Lâm Lập Hạ cũng nghĩ mình là người tràn đầy đồng cảm, trước kia đường trừ phi thấy ăn xin thân thể tàn tật, nếu nàng cũng cho tiền, nhưng trừ ăn xin tàn tật, còn có loại người có thể để cho nàng bỏ tiền, đó chính là người già.

      Đó cũng chẳng phải là nàng có bao nhiêu tôn trọng người già, nàng biết đó là do mình từ cùng ông bà nội lớn lên. Đưa bé lớn lên cũng với người già đều có cảm giác như thế, đối với người già có cảm giác đặc biệt thân thiết, mà thấy người già đáng thương cánh mũi chua xót. Nàng cách nào làm như thấy đối với người nhà.

      Người ăn xin nhận lấy tiền cảm động cười, "Công tử người tốt! Bồ Tát nhất định phù hộ ngài! Đa tạ đại ân đại đức của công tử !"

      Lâm Lập Hạ khẽ mỉm cười thêm gì nữa, bỏ qua cụ già về phía trước.

      "Tử Huyền ca ca!" giọng non nớt của trẻ con vang lên, tiếp theo là Tiêm Tiêm buộc hai búi tóc hai bên đột nhiên xuất ở trong tầm mắt bọn họ.

      Tiêm Tiêm hưng phấn chạy về phía Mạc Tử Huyền, nhìn thấy người ăn xin bên cạnh bọn họ nhăn mặt lại, bé mới vừa mở miệng muốn lại thấy người ăn xin đó vội vàng chạy vào trong ngõ hẻm, bé tức giận dậm chân nhìn về phía hai người hỏi, "Trong hai người các huynh, người nào vừa mới cho ba ta tiền?"

      Mạc Tử Huyền và Lâm Lập Hạ đều hơi sững sờ, tiếp đó Lâm Lập Hạ mở miệng thừa nhận, "Là ta." Bé này dáng dấp đáng , mắt tròn vo to làn da trắng nõn nà, làm cho người ta chỉ muốn véo cái, chỉ là tức giận mặt bé làm nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, xảy ra chuyện gì sao?

      Tiêm Tiêm nghe vậy càng thêm dùng sức dậm chân, chỉ vào Lâm Lập Hạ , "Huynh ngốc! Chẳng lẽ huynh nhìn ra bà ta gạt người sao! Hừ! Đây là lần thứ năm trong tháng này, ba ta lừa mấy người nhà quô như huynh! là ngốc!"

      Mạc Tử Huyền nghe vậy tiến lên xoa đầu bé, ôn hòa mở miệng , "Tiêm Tiêm, đừng nóng giận, vị tiểu ca này biết người kia là lừa huynh ấy ."

      Lâm Lập Hạ nghe được câu của Tiêm Tiêm chỉ nhàn nhạt câu, "Hả? ra là giả bộ à." Trong giọng căn bản chút tức giận, chỉ là trần thuật lại .

      Tiêm Tiêm có chút bực mình, "Huynh tức giận sao?"

      "Tức cái gì?" Lâm Lập Hạ cố ra vẻ tò mò hỏi.

      "Huynh." Tiêm Tiêm bị nghẹn được gì, thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Huyền , "Tử Huyền ca ca, bằng hữu này của huynh sao lại ngốc như vậy! Bị người ta lừa còn cảm thấy tức giận chút nào!"

      Lâm Lập Hạ bên cạnh nghe vậy thiếu chút nữa cười thành tiếng, quả nhiên là đứa bé, xấu người khác mà biết kiêng dè nàng ở ngay bên cạnh.

      Mạc Tử Huyền ngồi xổm xuống xoa xoa khuôn mặt nhắn của Tiêm Tiêm, "Vậy tại sao Tiêm Tiêm lại tức giận đến vậy?"

      Nhọn tức giận , "Vương bà bà này ràng là có nhà, còn muốn ra ngoài lừa gạt người khác, ra tiền lừa được đều mang đánh bạc! Lừa gạt hết những người trong vùng lừa gạt sang những người xứ khác, mấy người xứ khác đến người lừa người!"

      "À." Mạc Tử Huyền hiểu gật đầu cái, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn hòa, "Tiêm Tiêm chính là hi vọng người khác bị bà ấy lừa gạt đúng hay ?"

      Tiêm Tiêm cong cong môi đáp lại tiếng "Vâng.".

      "Vậy tại sao Tiêm Tiêm hỏi ca ca kia nghĩ như thế nào?" Trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền lên vẻ ấm áp, nở nụ cười nhìn đứa bé trước mặt.

      "Huynh ấy?" Tiêm Tiêm liếc nhìn Lâm Lập Hạ cái, "Huynh ấy có thể nghĩ như thế nào, ngốc!"

      Lâm Lập Hạ vẫn nở nụ cười, "Tiêm Tiêm đúng , ca ca kể chuyện xưa cho muội được ?"

      "Chuyện xưa?" Trẻ con luôn tràn đầy hứng thú với chuyện xưa, vì vậy Tiêm Tiêm sảng khoái đồng ý, "Được."

      === ===== mời mọi người nghe chuyện xưa nào === ====

      Lâm Lập Hạ dắt tay Tiêm Tiêm, vừa vừa kể chuyện xưa,

      "Ngày trước, có lữ nhân rất ngốc, ngốc đến mức nào sao? Ngốc đến mức người khác cái gì cũng tin."

      Lữ nhân ngốc thường bị lừa, hôm nay có phụ nhân (người phụ nữ có chồng) với , ‘Làm ơn cho ra mượn chút tiền để mua thuốc’, lữ nhân liền đem hết tiền người cho nàng.

      Ngày mai có nữ tử với , ‘Muội muội ta ngã bệnh’, liền đem áo choàng của mình cho nữ tử đó.

      Nông phu với , ‘Ta có tiền mua hạt giống để cày cấy’, lại cởi giày của mình ra cho nông phu bán.

      Bởi vì lữ nhân ngốc rất ngốc, cho nên người của trấn cũng đến gạt , sau khi lừa gạt xong đều , ‘Cám ơn huynh, cám ơn huynh giúp đỡ ta. ’

      Khi đó lữ nhân ngốc vẫn rất vui vẻ, cười , ‘ có gì có gì, chúc các ngươi hạnh phúc. ’

      Đến cuối cùng lữ nhân còn thứ gì người, cản người □ cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy quyết định vào trong rừng sâu.

      Kết quả sao, lữ nhân ngốc lại gặp phải quái trong rừng sâu ngân dặm, quái bởi vì muốn ăn thịt , rất nhiều lời để lừa , dĩ nhiên, lữ nhân lại bị lừa lần nữa. Trước cho chân, sau đó lại cho tay.

      Cuối cùng, lữ nhân chỉ còn lại cái đầu.

      Chỉ còn lại đầu, lữ nhân ngốc lại đem hai mắt của mình cho quái, quái vừa ăn mắt của vừa ‘Cám ơn’, còn ‘Ta có quà tặng cho ngươi ’

      Kết quả, quà tặng là tờ giấy viết ‘Ngu ngốc’, nhưng lữ nhân ngốc lại khóc.

      Lữ nhân ngốc vừa khóc vừa ‘Cám ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta được nhận quà, ta rất vui rất vui, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!’

      Trong hốc mắt còn gì cả ngừng chảy nước mắt, lữ nhân ngốc cuối cùng cứ như vậy chết ."

      Lâm Lập Hạ hít sâu hơi, cúi đầu nhìn về phía Tiêm Tiêm tức giận nước mắt lưng tròng, “Tiêm Tiêm, nếu như muội gặp phải người như vậy, muội như vậy đối với sao?"
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Cây đa
      Editor: Bồ CôngAnh

      Tiêm Tiêm giận dữ dùng tay áo lau nước mắt, "Làm sao có thể như vậy, tại sao lại có người ngốc như vậy chứ! Muộn mà gặp được nhất định muội mắng trận! Đại Ngốc Nghếch! Ngốc đến thể ngốc hơn được nữa!"

      Lâm Lập Hạ ngồi xổm xuống dùng đầu ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt cho Tiêm Tiêm, cười , "Tiêm Tiêm cũng cảm thấy rất ngốc đúng , thế nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, cho đến trước khi chết vẫn cảm thấy rất vui vẻ."

      "Chúng ta căm ghét những tên lừa gạt những lữ nhân ngốc, cảm thấy bọn họ nên làm như vậy. Chúng ta đối với những lữ nhân ngốc cảm thấy đồng tình, cảm thấy họ nên ngốc như vậy, nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của chúng ta, chúng ta thay thế được bọn họ, có thể làm chỉ là điều chỉnh lại tâm trạng của bạn thân tốt."

      Lâm Lập Hạ dừng chút, sau đó nhìn vào mắt của Tiêm Tiêm nhàn nhạt câu, "Mỗi người đều có cố chấp của bản thân, cố chấp của lữ nhân ngốc là bị lừa gạt mà vẫn cảm thấy vui vẻ, ôm trái tim tốt đẹp đối xử người khác. Mà ca ca, vô tư như lữ nhân ngốc, cũng cao thượng như lữ nhân ngốc, ta chỉ cảm thấy cần thiết phải tức giận mà thôi, ai sống ở đời mà chưa từng bị lừa gạt bao giờ? Cái gọi là ngã lần khôn hơn chút (tương tự như câu ngày học sàng khôn), coi như có thêm kinh nghiệm là tốt rồi."

      Nàng xoa đầu Tiêm Tiêm, "Cho nên, Tiêm Tiêm cũng cần tức giận."

      Tiêm Tiêm nhìn thiếu niên dịu dàng mỉm cười trước mắt khỏi thấy tim như lỗi mất nhịp, sau đó lại bĩu môi , "Nhưng Vương bà bà đó rất đáng ghét."

      "Ừ, rất đáng ghét vô cùng đáng ghét, nhưng mà trước tiên ta có thể hỏi chút, muội cầm thứ gì tay vậy?" Lâm Lập Hạ cười trộm cái hỏi.

      Lúc này Tiêm Tiêm mới nhớ mình bị mẫu thân sai ra ngoài mua nước tương, nàng vỗ mạnh cái hũ trong tay cái "Thảm rồi thảm rồi, thể nào muội cũng bị mẹ mắng, Tử Huyền ca ca, còn có ca ca này nữa, muội trước!" xong xoay người nhanh chóng chạy .

      Mạc Tử Huyền vẫn đứng bên lắng nghe, nhìn bóng lưng nho chạy xa dần nở nụ cười ôn nhã, nhàng câu, "Hẹn gặp lại."

      Hai người tiếp tục bước chậm đường, Mạc Tử Huyền nghĩ đến những lời Lâm Lập Hạ vừa , khỏi cười cười, " ngờ Giản Chi lại nhìn được thấu đáo như vậy."

      Lâm Lập Hạ buông tay ra, giảo hoạt cười cười, " thiệt cho huynh biết, cái này chỉ là để dỗ dành trẻ con mà thôi."

      "Vậy sao." Mạc Tử Huyền hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Vậy đối với người lừa gạt huynh, Giản Chi làm như thế nào?"

      "Người lừa gạt ta?" Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Đối với loại người như vậy, ta muốn có bất kì quan hệ gì nữa thôi."

      Gương mặt Lâm Lập Hạ vẫn đầy ý cười, lời cũng như gió nước chảy (vân đạm phong khinh), nhưng Mạc Tử Huyền lại khỏi tin tưởng nàng thực .

      Gặp phải người lừa gạt, mang theo tia lưu luyến, tuyệt đối tha thứ.

      * * *

      "Ta này Tử Huyền, mệt huynh có thể tìm được chỗ như vậy."

      Lâm Lập Hạ khen ngợi nhìn cảnh đẹp trước mắt, Bích Hồ trước mắt tựa như khối Phỉ Thúy thượng hạng, cây liễu bên hồ nhàng đong đưa nhành cây theo gió, bồ công biết từ đâu bay tới tựa như những bông tuyết mùa hè bay bay theo gió, nhìn xem nhìn xem, nước hồ trong suốt, mặt hồ có túi ny lon hay những hộp cơm dùng lần, quả nhiên cảnh sắc tự nhiên chút ô nhiễm là đẹp nhất mà.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Huyền lên nụ cười thanh nhã, "Ta cũng là trong lúc vô tình phát ra nơi này, bé Tiêm Tiêm cũng là quen biết ở chỗ này."

      Lâm Lập Hạ kiềm chế được tâm tình hưng phấn của bản thân, cái chỗ chính là cảnh đẹp trong võng du đó, trước kia chỉ có thể nhìn máy vi tính mà chảy nước miếng, ngờ có ngày có thể nhìn thấy tận mắt. Nàng vỗ lên bả vai Mạc Tử Huyền cái, " vô cùng cám ơn huynh, đẹp, rất rất đẹp."

      Mạc Tử Huyền bị vỗ hơi lung lay chút, nghĩ thầm, sức lực của vị Dịch Giản Chi này đúng là ."Giản Chi thích là tốt rồi."

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn cây đại thụ sum xuê, tán lá xanh đậm che ánh mặt trời, tạo ra bóng râm cho người ta hóng mát. Nàng lại cúi đầu nhìn bãi cỏ mặt đất chút, mặt cỏ xanh mượt chỉnh tề lại dễ coi.

      Nàng đột nhiên thấy hăng hái, cả người buông lỏng nằm mặt cỏ, lười biếng nheo mắt lại, hương cỏ xanh dễ ngửi mà.

      Mạc Tử Huyền có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lập Hạ trước mắt, "Giản chi huynh..."

      vị
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46: Cái gọi là diễm ngộ
      Editor: Bồ CôngAnh

      Hai người bị tình huống bất thình lình như vậy làm cho hiểu ra sao, mà nữ tử kia ôm lấy bắp đùi Mạc Tử Huyền bắt đầu khóc lóc kể lể.

      "Công tử người nhất định phải cứu tiểu nữ !" Gương mặt khóc lóc của nữ tử, hoa lê đẫm lệ càng thêm vẻ điềm đạm đáng .

      Mạc Tử Huyền lui về phía sau bước khéo léo tránh tay của nàng ra, cười nhạt hỏi, "Vị nương này, xảy ra chuyện gì sao?"

      Lúc này bên cạnh bọn họ tụ tập đám người, mọi người mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Lâm Lập Hạ đứng bên dở khóc dở cười, Mạc Tử Huyền đây coi là cái gì, diễm ngộ?

      "Công tử, van cầu huynh cứu ta, đừng cho bọn họ mang ta , ta mà , ta mà nhất định còn đường sống!" Nữ tử thanh tú khóc mới thương tâm làm sao, mắt to chớp chớp cái nước mắt lớn liền rơi xuống.

      "Bọn họ mà nương là ai?" Mạc Tử Huyền vừa câu này ra, dân chúng xung quanh liền rẽ thành con đường, "Bọn họ" trong miệng thiếu nữ hoa hoa lệ lệ lên sàn.

      Chỉ thấy mấy người mặt mày hung ác, thân để trần lộ ra lồng ngực đầy thịt, bước dài tới trước mắt hai người.

      Lâm Lập Hạ dịch người chút đứng cạnh Mạc Tử Huyền, hả? Giết heo?

      "Ta vị công tử này, đừng quản chuyện liên quan đến mình tốt hơn." giọng ngả ngớn cất lên, tiếp đó bạch y nam tử dạo bước tới, hai chùm râu cá trê miệng theo mỗi câu của ngừng lay động.

      Lâm Lập Hạ nhìn bạch y nam tử chút lại nhìn sang Mạc Tử Huyền, cuối cùng cảm thán lắc đầu cái. Bạch y nam tử này ràng muốn mặc áo trắng vào để biểu khí chất phong lưu tiêu sái của mình, chỉ là so với tưởng tượng vô cùng khác nhau, nhìn Mạc Tử Huyền mặc trường sam màu bạc trước mặt, bạch y nam tử kia thấy thế nào cũng giống như tên hề.

      Mạc Tử Huyền chỉ cười nhạt cũng chuyện.

      Nữ tử thanh tú sau khi nhìn thấy người tới nhích lại gần Mạc Tử Huyền, sợ hãi , "Công tử, ta muốn cùng , công tử cứu ta!"

      "Tiểu nương tử, lời này của nàng đúng rồi." Bạch y nam tử tự cho là phong lưu phe phẩy cây quạt, "Tại hạ tốn bạc đấy."

      "Ngươi còn biết xấu hổi!" Nữ tử thanh tú phẫn hận chỉ về phía nam tử, "Nếu phải là ngươi ép cha đến bước đường cùng, cha ta sao có thể bán ta cho tên thiếu gia ăn chơi trác táng như ngươi!"

      "Tiểu nương tử cũng cha nàng bán nàng cho ta rồi, nàng còn cầu cứu vị công tử này làm gì nữa?" Lời của bạch y nam tử lại xoay chuyển hướng về phía Mạc Tử Huyền vẫn đứng yên bên cạnh.

      Nữ tử thanh tú tựa như đáp lại lời của lập tức đỏ hốc mắt cầu cứu Mạc Tử Huyền, "Công tử, cầu xin huynh cứu ta, người này thích nhất là ngược đãi nữ tử, ta mà nhất định chỉ còn con đường chết, công tử nếu cứu ta, ta... ta nguyện ý hầu hạ công tử cả đời!"

      Dứt lời nữ tử liền liếc mắt đưa tình nhìn Mạc Tử Huyền.

      Mạc Tử Huyền vẫn ôn hòa trầm mặc nhìn tất cả trước mắt, mà Lâm Lập Hạ vô cùng hứng thú nhướn mày lên, hả?

      Mọi người bên cạnh sau khi nghe được cuộc đối thoại của bạch y nam tử và nữ tử thanh tú trở nên huyên náo.

      " là, nữ tử này đáng thương mà, tại sao lại bị chính cha của mình bán cho kẻ bại loại như vậy." Người qua đường Giáp lắc đầu cái .

      Người qua đường Ất vội vàng gật đầu cái, "Ngươi xem nàng khóc tội nghiệp biết bao, aizzz."

      "Nhìn công tử mặc xiêm y màu bạc có vẻ là người tốt, công tử, huynh hãy cứu nương đáng thương này ." người nhìn Mạc Tử Huyền .

      Những người khác nghe được có người như vậy cũng bắt đầu phụ họa theo, "Đúng vậy đúng vậy, công tử hãy cứu nương đáng thương này ."

      Lâm Lập Hạ đứng bên khỏi cảm thấy buồn cười, đúng là đám người chỉ biết ầm ĩ.

      "Các ngươi, các ngươi đừng đụng vào ta!" Nữ tử thanh tú chợt kêu to, sau đó mấy tên tráng hán phía sau liền giơ tay lên chuẩn bị bắt lấy hai cánh tay của nàng.

      Đến mức này rốt cuộc Mạc Tử Huyền cũng mở miệng, "Vậy phải làm thế nào vị công tử này mới có thể bỏ qua cho nữ tử này đây?"

      Trong mắt bạch y nam tử xẹt qua tia mừng rỡ, tiếp đó vẻ mặt kiêu căng mở miệng, "Việc này …. Tại hạ dùng bạc người tiểu nương tử này cũng phải là ít đâu."

      Mạc Tử Huyền cười yếu ớt, "Công tử muốn bao nhiêu bạc đây?"

      Bạch y nam tử tựa như khổ não nhíu nhíu mày, cuối cùng giơ năm ngón tay lên,"Ít nhất cũng phải là bằng này."

      "Năm lượng?" Người mở miệng hỏi thăm là Lâm Lập Hạ.

      Bạch y nam tử liếc nàng cái, "Vị tiểu công tử này cũng biết đùa."

      "Vậy …” Lâm Lập Hạ tiếp tục , "50 văn?"

      Bạch y nam tử tức đến kịp lấy hơi nghẹn đỏ mặt, "Công tử vui tính!"

      "Chẳng lẽ..." Lâm Lập Hạ ngạc nhiên mở to mắt.

      Bạch y nam tử thấy thế cho là rốt cuộc thiếu niên này cũng hiểu được là bao nhiêu bạc, lúc vừa định cười trả lời lại bị lời của nàng chọc tức đến nội thương.

      "Chẳng lẽ là năm văn!" Lâm Lập Hạ hô lớn, Mạc Tử Huyền bên cạnh nhịn được giật giật khóe môi, lộ ra nụ cười vô cùng thanh nhã.

      "Công tử chớ có đùa!" ra nàng muốn tiểu tử chết toi ngươi đừng có quấy rối nữa!

      tiếng quát lớn vang lên, mọi người nhìn lại, người lên tiếng lại là nữ tử thanh tú vừa rồi còn ra vẻ đáng thương.

      Nữ tử thanh tú thấy ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nàng khí thế lại đột nhiên yếu , nàng khép hờ mắt, vẻ mặt bi thương , “Công tử dù sao nếu ta cũng sống nổi mấy ngày, còn bằng hôm nay ta chết ở chỗ này!”

      xong đứng dậy lao vào vách tường bên cạnh, hai người tả hữu bên cạnh vội vàng xông lên bắt được cánh tay nàng, người trong đó còn cố ra vẻ hung ác , “Hả? Muốn chết? Ngươi vẫn còn là người của thiếu gia nhà chúng ta đấy!”

      “Năm mươi lượng!” Bạch y nam tử vừa bị Lâm Lập Hạ làm cho tức giận đến choáng váng cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt kiên quyết , “Năm mươi lượng, chỉ cần ngươi đưa ta năm mươi lượng tiểu nương tử này tùy ngươi xử lý!”

      Tầm mắt của mọi người lại đồng thời nhìn về phía Mạc Tử Huyền vẫn trầm mặc, “Công tử, nhìn huynh có vẻ cũng là người có tiền, vậy hãy mua tiểu nương tử này .”

      “Này, ta ,” Lúc này Lâm Lập Hạ đột nhiên tiến lên lưu manh kéo Mạc Tử Huyền ra phía sau mình, cho cơ hội lên tiếng, “Các ngươi là thú vị, lôi kéo người hầu của ta bảo mua nữ nhân?”

      Người hầu?

      Nhất thời cằm rơi đầy đất, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn hai người trước mắt, đặc biệt vẻ mặt của nữ tử thanh tú cùng tên bạch y nam tử lại càng thêm dám tin, nam tử khí chất cao quý này lại là người hầu của vị thiếu niên áo lam tuổi kia?

      Mạc Tử Huyền nghe vậy, trong mắt xẹt qua ý cười sâu, mặt lại vẫn biến sắc.

      “Công tử, huynh là người hầu của ?” Nữ tử thanh tú nhịn được mở miệng hỏi.

      Mạc Tử Huyền hơi mỉm cười cái, “Đúng vậy.” Nếu Giản Chi muốn diễn tuồng, vậy liền phối hợp cùng thôi.

      “Đ~con mẹ ngươi, có lầm hay vậy!” Bạch y nam tử tức giận chửi tục, lần này lại có thể nhìn lầm?

      Lâm Lập Hạ phun xuống đất cái, phách lối , “Hôm nay bản thiếu gia mang theo người hầu ra ngoài dạo phố, nào biết lại đụng phải các ngươi, đụng phải tiểu nương tử xinh đẹp này thôi, nhưng vấn đề là...”

      “Mấy tên mắt chó đui mù lại lôi kéo bản thiếu gia, ngược lại lôi kéo người hầu của ta! Mẹ nó, đầu óc bị lừa đá rồi hả? nhìn ra ta là chủ tử của sao?” (-.-!!! Em cũng nhìn ra~)

      Mấy người bị chửi sửng sốt, Ặc, bây giờ nhìn lại thấy thiếu gia này có chút khí thế nha.

      là, là tức chết ta mất!” Lâm Lập Hạ lắc đầu cái mạnh, “Tiểu Huyền Tử, thôi!”

      Dứt lời ống tay áo hung hăng phất cái, thân thể chuyển cái ra phía bên ngoài đoàn người.

      “Dạ vâng, thưa thiếu gia.” Mạc Tử Huyền bỏ lại câu, sau đó lưu lại đám người vẫn còn choáng váng, tiêu sai rời .

      Lâm Lập Hạ ban đầu chỉ bước nhanh đến cuối cùng trở thành chạy gấp, lúc chạy vào cái ngõ hẻm rốt cuộc nhịn được phá lên cười, ha ha, là buồn cười quá.

      thanh trầm thấp nho nhã hòa cùng với tiếng cười của Lâm Lập Hạ, nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mạc Tử Huyền đứng trước mặt nàng, trong môi mỏng ngừng phát ra tiếng cười.

      Lâm Lập Hạ thấy thế càng thêm sung sướng, nàng tiến lên vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Huyền, chế nhạo , “Tiểu Huyền Tử, huynh là diễm phúc cạn nha.”

      Mắt phượng Mạc Tử Huyền lấp lánh, khuôn mặt tuấn mỹ lên vẻ nghi hoặc, “Chỉ là Giản Chi biết bọn họ có vấn đề từ lúc nào vậy?”

      Lâm Lập Hạ cười gian mấy tiếng, “Còn phải là ánh mắt nữ tử kia nhìn huynh sao, ngay từ đầu nàng khóc vô cùng hăng say, nhưng về sau vẫn còn có ý muốn liếc mắt đưa tình với huynh? Bị chính phụ thân của mình bán mà còn có thể có tâm trạng rảnh rỗi như vậy, muốn nghi ngờ cũng khó. Lúc nữ tử đó kêu tiếng ‘đừng đụng vào ta’, khi đó mấy tên đại hán kia còn đứng ở phía sau nàng, nghe thấy câu của nàng mới tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay nàng, hơn nữa lúc tóm nàng còn vô cùng cẩn thận, nếu hôm nay phải đụng phải hai chúng ta, đoán chừng lại có người bị làm thịt. Vậy Tử Huyền làm sao nhìn ra được?”

      “Trước khi ta tới Tô Châu ở dọc đường thành trấn có nghe nhóm người thường dùng phương thức này gạt người, người bị lừa đều cứu nữ tử như vậy về nhà, đến ngày hôm sau, khi tỉnh lại đồ đạc quý giá trong nhà bị trộm hết, mà nàng kia thấy bóng dáng. Quan phủ tìm kiếm khắp nơi cũng thấy người, ngờ là ở Tô Châu.” Mạc Tử Huyền rủ rỉ .

      ra là nhóm người à.” Lâm Lập Hạ sáng tỏ mở miệng, “Những người đó đoán chừng cũng là mấy tên công tử có tiền, nhất thời bị bộ dáng đáng thương của nàng ta gợi lên lòng thương hương tiếc ngọc, hơn nữa người bên cạnh còn ồn ào, lúc này mới rơi vào bẫy.”

      Mạc Tử Huyền đưa tay vén sợi tóc tán loạn của Lâm Lập Hạ ra sau tai, “Chẳng qua ngược lại ta ngờ Giản Chi lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.”

      Lâm Lập Hạ khẽ lùi về phía sau bước, “Vừa rồi ta cũng chỉ là tâm huyết dâng trào thôi Tiểu Huyền Tử.”

      Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, hai người khỏi lại bật cười.

      “Tiểu Huyền Tử, thiếu gia nhà ngươi đói bụng, nhanh dẫn đường cho bản thiếu gia!” Lâm Lập Hạ vung tay lên lấy thái độ cực kì đáng đánh đòn .

      Mạc Tử Huyền nghe vậy giọng đáp được tiếng, nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ lên nụ cười sâu.

      ***

      Chờ sau khi Mạc Tử Huyền và Lâm Lập Hạ chơi đùa trở về mặt trời cũng sắp lặn rồi, hai người thong thả dạo bước đường, nhìn đám người ít ỏi đường bước nhanh hơn chút.

      “Tử Huyền, hôm nay cám ơn huynh.” Lâm Lập Hạ thở dài , rất lâu cảm thấy nhàng thoải mái như vậy rồi.

      Mắt phượng của Mạc Tử Huyền híp lại, “Ta cũng rất lâu được thoải mái như vậy.”

      Hai ngươi vừa vừa cười, ở đầu đường lại gặp được bé trai khóc thút thít, bé trai kia ước chừng khoảng năm sáu tuổi, giọng non nớt vẫn thút tha thút thít.

      Lâm Lập Hạ thấy thế liền tiến lên ngồi xổm xuống nhìn bé trai hỏi, “Tiểu đệ đệ, đệ bị làm sao vậy?”

      Bé trai nâng khuôn mặt nhắn lên nhìn thiếu niên trước mặt, nước mắt trong hốc mắt vẫn ngừng xuống, “Nương... Hu hu... Nương...”

      Lâm Lập Hạ nhìn bé khóc đỏ con mắt xoa đầu bé cái, “Sao vậy, bị lạc khỏi nương sao?”

      Bé trai khóc đến nấc cục, khe khẽ gật đầu.

      “Tiểu đệ đệ,” Mạc Tử Huyền cũng ngồi xổm xuống, giọng so với thường ngày càng thêm dịu dàng, trong con ngươi màu trà tràn đầy sắc màu ấm áp, “Đừng khóc nữa, chắc chắn nương đệ nhanh chóng tìm được đệ.”

      Bé trai hít mũi cái, đại ca ca trước mắt này dịu dàng, nếu mẫu thân cũng như thế này là tốt, nhưng cho tới bây giờ mẫu thân cũng chưa từng cười như vậy với bé.

      “Tiểu Đông!” nữ tử khoảng chừng hai mươi chạy về phía bọn họ.

      Bé trai lộ ra nụ cười vui vẻ chạy tới bên cạnh nàng, “Nương!”

      Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền đứng dậy cũng cười cười, nào biết cảnh tượng kế tiếp lại làm nụ cười chưa kịp nở hết của bọn họ cứng lại ở bên môi.

      “Bốp!”

      cái tát hung ác của nữ tử rơi mặt bé trai, bé trai bị đánh cả người ngã sang bên.

      phải ta bảo ngươi được chạy loạn sao!”
      Last edited: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47: Thương - ác mộng
      Editor: Bồ CôngAnh

      Bàn tay bé của bé trai run rẩy xoa xoa mặt mình, ràng là nhịn tiếng khóc xuống , "Nương, con chạy loạn, con quay người lại thấy mẹ rồi, huhu."

      Nữ tử nghe vậy cau mày, "Còn dám cãi lại ta?!"

      Dứt lời lại muốn giơ tay vung cái mạnh, lại bị người cầm chặt cổ tay. Nàng ngẩng đầu muốn chửi lại thấy công tử vô cùng tuấn mỹ tức giận nhìn nàng, làm nàng nuốt lại những lời mẳng chửi sắp ra khỏi miệng.

      Lâm Lập Hạ sớm chạy tới ôm lấy bé trai tên là Tiểu Đông, nàng đau lòng xoa gò má sưng lên của bé, ôm bé vào trong ngực, nàng ngẩng đầu tức giận nhìn về phía nữ tử kia, "Ngươi làm gì vậy?"

      "Làm gì?" Nữ tử giãy khỏi tay của Mạc Tử Huyền, "Ta dạy dỗ con trai của mình liên quan gì đến các ngươi? Hỏi ta làm gì, là ta hỏi ngươi làm gì mới đúng? Ngươi ôm con trai của ta làm gì? Tiểu Đông, mau tới đây."

      Thân thể trong ngực nghe vậy ngừng run rẩy, tiếp đó giãy ra khỏi cái ôm của nàng. Lâm Lập Hạ thu tay lại nhìn về phía Tiểu Đông, "Tiểu Đông?"

      Mặt Tiểu Đông sưng vù còn hình dáng, có thể thấy được vừa rồi nàng ta xuống tay nặng đến mức nào, "Ca ca, đệ muốn qua chỗ nương đệ."

      Nữ tử nghe vậy khinh miệt mở miệng, "Có nghe thấy , ta là mẹ nó, ta muốn đánh nó mắng nó liên quan gì đến người ngoài các ngươi."

      "Ngươi!" Lâm Lập Hạ nghe vậy tức giận cắn răng, cúi đầu nhìn Tiểu Đông hỏi, "Tiểu Đông, phải sợ, cho ca ca, nàng ta là nương của đệ sao?"

      Tiểu Đông sợ hãi gật đầu, "Là mẫu thân của Tiểu Đông."

      Lâm Lập Hạ thấy khuôn mặt nhắn của Tiểu Đông mang theo sợ hãi, lại nhìn nữ tử mang vẻ mặt cực kì đáng đánh đòn kia, vì chút chuyện mà nặng tay với con mình như vậy, làm nàng thể hoài nghi nàng ta là bà mẹ kế!

      Lúc này Tiểu Đông rời khỏi lòng Lâm Lập Hạ về phía nữ tử kia, vừa đến gần nữ tử liền kéo tay bé, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm, "Cái thói đời gì vậy, ta dạy dỗ con trai của mình còn có người muốn quản, cái này còn có thiên lý nữa hay , cho dù ta có đánh chết nó cũng đến lượt các ngươi quan tâm."

      Lâm Lập Hạ bật dậy, người này cũng quá đáng rồi! Cái gì gọi là đánh chết nó cũng đến lượt các ngươi quan tâm?

      Cũng chờ Lâm Lập Hạ hành động, Mạc Tử Huyền vừa rồi vẫn trầm mặc lại bắt bắt lấy cổ tay của nữ tử kia, bàn tay nắm chặt lại, siết đến mức nàng kia bị đau mà kêu lên.

      " có người quản?" Cúi đầu mở miệng, Mạc Tử Huyền châm chọc cười cười, " có người quản ngươi có thể tùy tiện đánh con của mình hay sao?"

      Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn Mạc Tử Huyền lúc này, ... Sao vậy?

      Chỉ thấy mặt Mạc Tử Huyền sớm thảo bỏ vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn bình thường mà trở nên trầm. Bình thường tao nhã làm người khác như tắm trong gió xuân, mà lúc này lại giống như sắp sửa nổi bão, làm cho người ta khỏi kinh hãi.

      "Ta...ta, " Nữ tử bắt đầu lắp, "Con của ta, mắc mớ gì đến ngươi?"

      Trong mắt Mạc Tử Huyền xẹt qua lãnh, "Ngươi có thể thử xem."

      Nữ tử cảm thấy trận lạnh lẽo từ dưới đáy lòng dâng lên, nàng sợ hãi giãy khỏi tay Mạc Tử Huyền, lôi theo Tiểu Đông bước nhanh, "Ta...ta chỉ là chút mà thôi, cũng phải muốn đánh chết nó, hiểu ra sao cả." xong còn che giấu cười khan mấy tiếng.

      Mạc Tử Huyền nhìn hai người rời , bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại, dưới ánh tà dương, bóng dáng lớn vốn nên có vẻ ấm áp lòng người, thế nhưng lúc này chỉ làm cho tính tình trở nên u ám, cố gắng khắc chế tia mịt mờ ngừng trào ra dưới đáy lòng mình.

      "Tử Huyền."

      Giọng thanh thúy đột nhiên vang lên bên tai, suy nghĩ của Mạc Tử Huyền trở nên tỉnh táo đôi chút, nhìn kỹ lại, gương mặt tuấn tú của Lâm Lập Hạ mơ hồ lộ ra quan tâm, kéo kéo khóe môi, giống như thường ngày nở ra nụ cười ôn nhã, "Giản Chi, chúng ta nên về thôi, thời gian còn sớm." Dứt lời đứng dậy bước trước.

      Lâm Lập Hạ phía sau đưa tay muốn kéo lại, lại chỉ có thể nhìn tự nhiên rời trước, nàng hơi nhíu mày, Mạc Tử Huyền như vậy... Là ảo giác của nàng sao?

      Hoặc là, cái nàng nhìn thấy từ trước đến giờ mới là ảo giác.

      * * *

      Trong đình viện của khách điếm

      Đêm hoa như nước, ánh trăng mông lung bao phủ cả đình viện, Mạc Tử Huyền mình đứng lặng hồi lâu ở trong sân, gió đêm thổi qua trường sam của , làm có vẻ lành lẽo khác thường.

      Ước chừng qua khắc đồng hồ, Mạc Tử Huyền rốt cuộc dời bước ngồi vào ghế dài bên cạnh, tay bứt cái lá xanh, tính tế vuốt ve. Trong mắt chợt dâng lên sương mù, lấy cây tiêu bằng bạch ngọc mang bên mình ra thổi.

      Tiếng tiêu trầm thấp, du dương tựa như lời mê trong lúc đau lòng, êm dịu như nước, lại làm người cảm thấy ưu thương.

      khúc kết thúc, Mạc Tử Huyền nghiêng đầu dựa vào chiếc ghế mây, con ngươi màu trà mệt mỏi nhắm lại.

      Trong mộng biết thân là khách.

      * * *

      Bên trong cung điện trống trải chỉ có chút xíu ánh trăng phía trước cửa sổ, u ám tiếng động, trong điện giống như có ai.

      Hồi lâu sau, trong góc khác trong điện truyền đến thanh huyên náo, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng nho sòa soạng trong bóng tối tới.

      Lý Huyền trợn to hai mắt muốn nhìn cảnh tượng bên trong phòng, nhưng lại chỉ có thể dựa vào cảm giác từ từ di chuyển, hai bàn tay bé vung loạn hình như mò tới cái ghế, trong lòng bé vui mừng muốn bước nhanh về phía trước lại dẫm lên cẩm bào quá dài, cả người liền ngã xuống, cái trán đập mạnh xuống mặt đất.

      "Hu hu..." Hai tay Lý Huyền ôm lấy trán, hàm răng cắn chặt môi dưới dám khóc, nhưng mà tiếng khóc của bé vẫn từ trong miệng thoat ra.

      Mẫu phi buổi sáng bé vẽ tranh thua hoàng huynh, cho nên tối nay chỉ có thể người mình ở chỗ này, nhưng bé khát quá, Hồng di đâu rồi, Hồng di ở chỗ nào, Hồng di cũng để ý đến bé nữa sao?

      Cổ họng khát vô cùng, Lý Huyền lau nước mắt cái lại đứng lên, bé tiếp tục lục lọi, cuối cùng tới bên cạnh bàn, mặt non nớt lên nụ cười, bé nhón chân lên giơ bàn tay bé ra dò tìm cái bàn khá cao, muốn tìm bình trà.

      Lấy được rồi!

      Lý Huyền vui mừng cong mắt cười, đáng tiếc sau khi thấy bình trà còn gì lại thất vọng buông thõng mát xuống.

      Bóng dáng nho độc bị che giấu trong đêm tối, bé lấm lét nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cúi đầu nhìn bình trà trong tay. lát sau rốt cuộc bé lấy dũng khí nhấc nắp trà lên ngửa đầu cố gắng uống vài giọt sương ngọt còn xót lại trong bình, nhưng ngay tại lúc này cửa chính lại "Rầm" tiếng bị người dùng lực mạnh mở ra từ bên ngoài.

      Dáng người nho bị tiếng động đột nhiên vang lên này dọa sợ ném bình trà trong tay , bình sứ rơi xuống mặt đất, thanh rơi vỡ thanh thúy vang lên.

      Gương mặt người mở cửa bị bóng đêm che khuất có vẻ u mơ hồ, Lý Huyền khỏi lùi lại bước, khiếp sợ mở miệng, "Mẫu phi."

      Nữ tử được gọi là mẫu phi hừ lạnh tiếng, đến trước mặt Lý Huyền hung hăng đập cái lên đầu bé, làm Lý Huyền ngã mặt đất, "Vừa rồi ngươi làm cái gì?"

      để ý tới đau đớn đầu mình, Lý Huyền cố gắng đứng vững thân thể non nớt giọng điệu khéo léo , "Huyền Nhi khát, cho nên…"

      "Cho nên?" Nữ tử nâng cao giọng chói tai của mình, "Ngươi là hoàng tử! phải là tên dân đen đầu đường xó chợ! Thế mà lại dám làm ra động tác như thế? Cái thứ sánh bằng đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh của ngươi, ta sinh ngươi ra làm cái gì?"

      "Mẫu phi, Huyền Nhi cố gắng." Lý Huyền nhịn nước mắt xuống .

      Ánh mắt nữ tử chán ghét nhìn bé, tiến lên dùng sức nắm lấy cánh tay của bé, "Ngươi là nam tử! Tương lai là người thừa kế ngôi vị của phụ hoàng ngươi! Cả ngày chỉ biết khóc! Đồ có tiền đồ!"

      Lý Huyền bị bóp đau kêu thành tiếng, ngừng giãy dụa, "Mẫu phi, đau, mẫu phi."

      "Biết đau chịu thua kém chút cho ta! Đừng làm người khác coi thường ta!" Hôm nay nàng ở trong hoa viên đụng phải phi tử, bị ả ta châm chọc khiêu khích nàng phen. Nếu phải nàng sinh ra đứa con trai có tiền đồ như vậy, sao nàng lại có thể rơi vào tình cảnh bị người châm chọc khiêu khích! Nữ tử càng nghĩ càng thấy chưa hết giận, trong mắt lại nổi lên vẻ điên cuồng.

      Nàng xoay người ra ngoài cửa cao giọng phân phó, "Hồng Nhi, tay bình trà khác cho ta, phải nóng."

      Hồng Nhi bên ngoài biết vì sao, đáp tiếng liền lui xuống.

      Nữ tử trở lại trong điện thấy đứa bé ngừng run rẩy khóc thầm trong lòng phiền chán thôi, nàng tiến lên hung ác đá chân Lý Huyền cái, " phải ta bảo ngươi được khóc sao! Ngươi còn muốn đối nghịch với ta hả?"

      Lý Huyền tránh kịp nhận đạp hung bạo, cả người bé cuộn thành đoàn ngừng kêu khóc, "Mẫu phi, đừng đánh Huyền Nhi, Huyền Nhi dám, mẫu phi."

      "Còn khóc còn khóc!" Nữ tử vừa vừa đạp mấy cái, "Ta cho ngươi khóc! Ta cho ngươi mọi thứ bằng người khác! Ta cho ngươi có tiền đồ!"

      Lý Huyền mặt đất đau đỡn chỉ có thể lăn lộn, cũng vô lực phản kháng.

      "Nương nương, nước trà tới." Hồng Nhi tiến vào điện đành lòng nhìn tình huống trước mắt, nhất định là hôm nay nương nương lại bị nương nương khác chọc tức, cho nên mới lấy Tứ hoàng tử trút giận. Hồng Nhi đau lòng nhìn thân hình mặt đất, Tứ hoàng tử đáng thương, mới có năm tuổi lại bị chính mẫu thân của mình đối xử như vậy.

      Nữ tử thở hổn hển, quay đầu nhận lấy bình trà trong tay Hồng Nhi từng bước từng bước về phía Lý Huyền, cười , " phải ngươi muốn uống nước trà sao, mẫu phi có cái này cho ngươi."

      Lúc này Hồng Nhi mới ý thức được nữ tử muốn làm gì, nàng tiến lên muốn ngăn cản cũng còn kịp nữa.

      Lý Huyền mở to cặp mắt, vô hạn sợ hãi nhìn nước trà nóng bỏng giội lên hai bàn tay bé của mình...

      * * *

      "Mạc Tử Huyền huynh tỉnh cho ta!" Lâm Lập Hạ lo lắng lắc lắc Mạc Tử Huyền lâm vào ác mộng, mặt có chút máu, dung nhan ở dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt, mồ hôi trán ngừng tuôn ra, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng hơi hé biết cái gì.

      Bất kể nàng làm gì nam tử tuấn mỹ vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, Lâm Lập Hạ lòng tràn đầy sợ hãi, hung hăng quang cái tát lên mặt , lớn tiếng quát, "Tử huyền!"

      mặt Mạc Tử Huyền nhận cái tát, cả người rùng mạnh cái, rốt cuộc mở cặp mắt vẫn còn mơ mơ màng màng ra, mẫu phi?

      "Tử Huyền!" Lâm Lập Hạ lại nắm bờ vai của lắc lư mấy cái, Mạc Tử Huyền bị sao vậy, cái bộ dáng này của hoàn toàn khác với bình thường, nằm mơ thấy cái gì? Sao lại có thể sợ hãi như vậy?

      Mạc Tử Huyền câu, buông hai mắt của mình xuống, rất lâu rồi nằm mơ thấy chuyện lúc trước, chỉ sợ là nhờ "Công lao" của đôi mẫu tử lúc chạng vạng.

      Lúc còn thỉnh thoảng lại bị chính mẫu phi của mình lấy ra trút giận, hai bàn tay bị bỏng kia cuối cùng bị bà lấy làm cớ mời phụ hoàng đến, chỉ là bất kể bà làm cái gì phụ hoàng cũng nguyện ý vì bà lưu lại, kể cả .

      Mạc Tử Huyền nhìn về phía Lâm Lập Hạ nhíu chặt đôi lông mày nhắn lại, vươn tay kéo nàng vào trong ngực mình, đem bản thân chôn sâu vào cổ của nàng.

      phải là Lý Huyền trước kia, là Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử hoàn mỹ nhất Đại Minh Vương Triều, Tứ hoàng tử được mọi người kính .

      Lâm Lập Hạ cừng đờ biết nên phản ứng thế nào, Tử Huyền... ?

      Bên tai truyền đến tiếng hít thở yên, Lâm Lập Hạ rất quen thuộc với loại thanh đó, đó là động tác tiềm thức của con người, thời điểm trước khi sụp đổ vẫn còn muốn khắc chế bi thương của mình, nàng nghĩ đến người nam tử luôn lịch nho nhã kia, nàng nghĩ đến nam tử luôn mang nụ cười ấm áp, chỗ nào đó dưới đáy lòng lại xoắn chặt lại.

      Nàng chậm rãi vươn tay ôm lấy hông của , cảm thấy bàn tay của đặt eo nàng thu chặt hơn, nàng nhắm mắt lại cảm thụ bi thương tới từ người nam tử này, cái loại bi thương xâm nhập vào tận đáy lòng nàng.

      Môi nàng bất giác gợi lên nụ cười yếu ớt, nàng muốn sưởi ấm nam tử này, nam tử nhìn như ôn nhã kì thực lại vô cùng độc.

      Dưới ánh trăng mê hoặc, hai người lẳng lặng gắn bó.

      * * *

      Buổi sáng hôm sau.

      Lâm Lập Hạ kỳ quái ra khỏi phòng Mạc Tử Huyền trở lại gian phòng của mình, hửm? Trong phòng sao lại có ai vậy?

      "Tiểu thư, người nghĩ gì vậy ?" Mạch Tuệ tò mò hỏi.

      "Hôm qua ràng ta và hẹn hôm nay du hồ, nhưng vào phòng tìm lại thấy người." Lâm Lập Hạ nghi ngờ .

      "Mạc công tử? Sáng nay nô tỳ nhìn thấy ra ngoài mình mà." Mạch Tuệ .

      Lâm Lập Hạ nhướn mày lên, hả?

      Buổi chiều.

      "Tử Huyền!" Lâm Lập Hạ gọi nam từ tuấn mỹ vừa vào khách điếm lại, " phải chúng ta hẹn hôm nay du hồ sao, sao lại thấy bóng dáng huynh đâu vậy?"

      "Hả?" Mạc Tử Huyền nhàn nhạt nhìn về phía thiếu niên trước mặt, "Mấy ngày nay ta có số việc, cho nên thể mang Giản Chi du ngoạn được, xin lỗi."

      Lâm Lập Hạ theo quán tính tiếp lời, " sao."

      Vậy mà sau khi Mạc Tử Huyền nghe được lời này lập tức bước , "Vậy ta về phòng trước, Giản Chi cứ từ từ dạo ."

      Lâm Lập Hạ hiểu ra sao cả nhìn bóng lưng của Mạc Tử Huyền, hành động vừa rồi của là cự tuyệt đúng ?

      Nhưng...

      Lâm Lập Hạ nhíu mày lại, ràng tối hôm qua nàng cảm thấy mình cách con người chân của gần hơn chút xíu, nhưng tại sao bây giờ ngược lại càng trở nên lạnh nhạt?
      Last edited: 23/2/16
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Tâm kết, ngàn kết
      Editor: Bồ CôngAnh

      Mạc Tử Huyền mình có việc bận, Lâm Lập Hạ cũng phải là người hiểu chuyện, nếu như vậy, được thôi, nàng an phận tìm .

      Sau đó, ngày, hai ngày, ba ngày... Bảy ngày.

      Lâm Lập Hạ nhàm chán tính toán lên giấy, toàn bộ là 168 giờ, 10.080 phút, 604.800 giây, thời gian hai người ở chung vượt qua mười phút.

      Cái này, đều là lúc hai người gặp nhau hành lang.

      Mạc Tử Huyền vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng trong nụ cười kia lại tràn đầy xa cách, Lâm Lập Hạ hiểu nổi, có chuyện gì xảy ra rồi hả?

      "Tử Huyền huynh…" Lâm Lập Hạ còn chưa hết, Mạc Tử Huyền liền nhìn nàng vô cùng dịu dàng cười tiếng.

      "Giản Chi, là trùng hợp, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi chút." Mạc Tử Huyền giọng ra.

      "À?" Lâm Lập Hạ buồn bực đáp tiếng, ý là nàng đừng quấy rầy nghỉ ngơi sao? "Vậy Tử Huyền nghỉ ngơi ."

      Mạc Tử Huyền gật đầu với nàng, "Vậy ta trước."

      Dứt lời bước , Lâm Lập Hạ chỉ có thể nhìn lướt qua người mình.

      Gương mặt nhắn của Lâm Lập Hạ ỉu xìu, trước đừng quan hệ giữa hai người bọn họ vốn hòa hợp, đêm hôm đó tốt xấu gì nàng cũng coi như là sưởi ấm cho , sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy rồi hả?

      Nam nhân loại sinh vật kỳ quái. Lâm Lập Hạ buồn bực suy nghĩ.

      Bên kia Mạc Tử Huyền vừa trở về phòng nụ cười mặt thấy bóng dáng nữa, ngồi vào bàn rót cho mình ly trà, đưa đến bên môi nhưng lại cũng uống.

      Nhìn cái bóng của chính mình trong ly trà chán ghét nhíu mày rậm lại.

      Đúng, chán ghét.

      cảm thấy chán ghét với bản thân thế này.

      là Tứ hoàng tử của Đại Minh Vương Triều, Lý Huyền hoàn mỹ có khuyết điểm, nhưng ác mộng hôm đó lại cho biết, phải.

      hề hoàn mỹ, tuổi thơ chịu nổi, mẫu phi ruột của coi như công cụ để tranh sủng, mỗi lúc vui liền đánh chửi.

      trong trí nhớ luôn luôn cất tiếng khóc lóc bất lực, nhớ uất ức cùng nhẫn nại, nhớ ở những nơi nhìn thấy người có rất nhiều vết thương.

      nhớ mình cố gắng muốn có được câu khích lệ của mẫu phi lại chỉ nhận được những lời châm chọc khiêu khích, nhớ bởi vì mình đủ xuất sắc làm mẫu phi ngừng đánh chửi, nhớ bản thân bởi vì mềm yếu uất ức mà rơi nước mắt.

      nhớ khi thấy Cửu hoàng đệ cùng hoàng hậu vô cùng thân thiết cảm thấy hâm mộ chua cay, nhớ bản thân bất lực độc trơ trọi mình.

      còn nhớ ngày hôm đó, trong cung điện chảy đầy máu tươi.

      Đỏ, tất cả đều là màu đỏ.

      Hôm đó mẫu phi nổi cơn điên, lại muốn giết chết , sáu tuổi rốt cuộc biết vùng dậy đấu tranh, cuống quít nhặt con dao găm mẫu phi làm rơi xuống lên muốn bảo vệ mình, lại ngờ rằng mẫu phi dẫm lên nước trà đất bị trượt ngã thẳng vào người , dao găm vững vàng đâm vào lồng ngực mẫu phi.

      sợ hãi rúc vào góc tường, cất giọng thét lên, nhưng ngày ấy, bên trong tẩm cung ai.

      cùng với thi thể của mẫu phi đợi ngày, mẫu phi trợn trừng hai mắt, trong con ngươi tràn đầy vẻ cam lòng.

      Lạnh, cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng.

      Ngày thứ hai, cung nữ trong cung cuối cùng cũng phát thảm trạng trong điện, tỷ tỷ của mẫu phi là Thần Phi chạy tới ôm lấy , tự động xử lý thảm kịch.

      ngày sau, những cung nữ thái giám nhìn thấy thảm trạng trong cung điện ngày đó toàn bộ đều ly kỳ mất tích hoặc chết.

      Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Thanh phi bị đày vào lãnh cung ở trong tẩm cung tự vẫn bỏ mình.

      Bảy ngày sau, Tứ hoàng tử Lý Huyền được gửi cho Thần Phi nương nương nuôi dưỡng.

      Chưa tới tám năm, mỹ danh của Tứ hoàng tử Lý Huyền truyền khắp triều đình.

      gặp được Dịch Giản Chi có nụ cười trong sáng, từ trong thâm tâm vô cùng hâm mộ nụ cười trong sáng cùng tính cách cởi mở, bởi vì đó cũng khát vọng bao giờ có được của .

      Nhưng chuyện đêm đó lại nhắc nhở , hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng, nội tâm của u chịu nổi, mà nàng lại rực như ánh mặt trời =.

      Yếu ớt của hề che giấu mà biểu ở trước mặt nàng, □ trắng trợn, cách hổ thẹn lấy được đồng tình của nàng.

      thờ ơ nhìn nhơ nhớp của bản thân hòa toàn đối lập với thẳng thắn chính trực của nàng, trong lòng như có ma quỷ hung hăng gặm cắn tim .

      Nàng ấy như vậy, làm càng tiếp cận lại càng thưởng thức, lại thấy u ám của mình àm càng ngày càng cảm thấy tự ti.

      là tội nhân, vĩnh viễn rửa sạch được tội ác.

      giết chính mẫu phi của mình.

      Mạc Tử Huyền dùng sức siết chặt ly trà trong tay, tay nổi gân xanh, có thể thấy được kiềm chế cảm xúc của bản thân đến cực điểm.

      "Cốc cốc cốc." Ngoài cửa có người nhàng gõ.

      Mắt phượng của Mạc Tử Huyền chuyển cái, cùi đầu hỏi, "Ai?"

      "Mạc Tử Huyền, là ta." thanh thanh thúy truyền đến.

      Mạc Tử Huyền nhíu mày, Dịch Giản Chi? "Mời vào."

      Cửa bị người thô bạo mở ra, tiếp đó Dịch Giản Chi mang vẻ mặt tức giận xuất trong tầm mắt của Mạc Tử Huyền.

      Mạc Tử Huyền che giấu cảm xúc của bản thân nhìn về phía nàng, ai lại chọc giận nàng rồi sao?

      "Mạc Tử Huyền." Lâm Lập Hạ kêu lên cả tên cả họ.

      "Giản Chi?" Mạc Tử Huyền vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Giản Chi tức giận, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại quên mất ý muốn duy trì lạnh nhạt của mình.

      "Huynh!" Lâm Lập Hạ vô cùng vô lễ chỉ ngón trỏ vào Mạc Tử Huyền, "Cái người này mọn vừa thôi chứ."

      Mạc Tử Huyền kinh ngạc khẽ nhếch môi mỏng, mọn?

      Lâm Lập Hạ giận dữ thu tay về, "Ta vẫn thắc mắc những ngày qua tại sao huynh lại lạnh nhạt với ta như vậy, ra là bởi vì chuyện đêm hôm đó hả?"

      Mạc Tử Huyền ngờ nàng lại trực tiếp như vậy, dù là tâm tư cửu khúc bát loan như cũng biết trả lời thế nào.

      Lâm Lập Hạ cũng đợi câu trả lời của , " phải là ta cẩn nhìn thấy bộ dáng đáng thương của huynh sao, phải là ta xuất phát từ lòng đồng cảm mà an ủi huynh chút sao, phải là chủ nghĩa đại nam tử nhàm chán trong lòng huynh quấy phá sao."

      " phải là bộ dạng mất mặt của huynh bị nữ tử như ta nhìn thấy sao?!"

      Mặt chuỗi " phải là" cấp tốc tới như mưa nặng hạt, lần này Mạc Tử Huyền biết phải gì rồi, Dịch Giản Chi trắng ra, tuyệt kiêng dè, cũng có chút khách khí nào.

      Lâm Lập Hạ vào vỗ mạnh lên mặt bàn cái!"Mạc Tử Huyền, ta cho huynh biết, cho dù ta đồng tình huynh làm sao, đó cũng chỉ là huynh đêm hôm đó mà phải huynh bây giờ, huynh có cần phải nhăn nhăn nhó nhó với ta như vậy , cho dù ta là nữ tử, từ đáy lòng ta cũng cảm thấy xem thường huynh."

      "Tốt lắm, xong rồi, về đây!"

      Lâm Lập Hạ hất đầu, cực kỳ thần tốc xoay người rời muốn để lại cho Mạc Tử Huyền bóng lưng tiêu sái, sau đó, bước quá nhanh, sau đó, đầu ngẩng quá cao, sau đó...

      "Bùm!"

      Sau đó, mỗ nào đó bị trượt chân vấp lên bậc cửa.

      Hơn nữa còn là hoa hoa lệ lệ ngã sấp mặt đất.

      Lâm Lập Hạ mất mặt đưa tay che kín mặt của mình, tình huống này là thế nào vậy, sau khi nàng về phòng suy nghĩ thông suốt lý do tức giận với Mạc Tử Huyền, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra phương pháp như vậy.

      Mạc Tử Huyền nhìn cái cũng biết tuyệt đối là thuộc kiểu người thâm trầm, chuyện gì cũng giữ trong lòng để nó hư thối mới thôi, biện pháp đối phó với kiểu người như vậy cũng đơn giản, thâm trầm nội liễm, được, ta đây liền trực tiếp hùng hùng hổ hổ, ngọn lửa mạnh đốt đến khi nào ngươi trở nên sáng sửa mới thôi.

      Nhưng mà, nhưng mà nàng trăm tính vạn tính cũng tính đến kết cục như vậy!

      Vốn là nàng phải nổi giận đùng đùng trở lại phòng, mà Mạc Tử Huyền nhìn bóng lưng nàng rời mà suy nghĩ kiểm điểm, sau đó ngày hôm sau Mạc Tử Huyền chủ động tới quyến rũ nàng, nàng liền vênh mặt tự mãn, mấy ngày nữa vẻ mặt nàng mới hơi ôn hoà, cuối cùng, hai người hòa thuận như lúc ban đầu.

      Nhưng mà bây giờ...

      Lâm Lập Hạ mang gương mặt đau khổ, bi kịch, đây tuyệt đối là bi kịch, nàng thế mà lại quên "Tưởng tượng luôn tốt đẹp" !

      "Ha ha ha."

      Tiếng cười trầm thấp dịu dàng truyền đến, Lâm Lập Hạ dựng lỗ tai lên, Hả? Nàng ngẩng đầu lên, lại thấy bàn tay trắng nõn thon dài đưa đến trước mặt của mình.

      Mạc Tử Huyền nén cười nhìn nữ tử mất mặt trước mắt, cảm xúc tối tăm vừa rồi trở thành hư , Dịch Giản Chi này quá buồn cười rồi.

      Sau khi Lâm Lập Hạ nhìn thấy nụ cười của sững sờ chút, tiếp đó lập tức phản ứng lại vỗ bàn tay của cái mạnh, "Cười cười cười, cười cái gì mà cười! Bản thiếu gia ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" xong nặng nề hất đầu lên.

      Mạc Tử Huyền cầm lấy tay của nàng kéo nàng lên, "Tiểu Huyền Tử ở chỗ này cho thiếu gia trị tội."

      vô cùng ưu nhã phối hợp với nàng, làm nàng khỏi kinh ngạc thái độ thay đổi nhanh chóng của .

      Đáy lòng nàng thở phào cái, ném chút mặt mũi tính là gì, chỉ cần sao là được rồi?

      Lâm Lập Hạ sang sảng vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Huyền, " như vậy, bản thiếu gia tạm tha cho ngươi, nhưng mà vẫn phải phạt, ừ, đúng, trong khoảng thời gian này ngươi phải tiếp tục dẫn ta vui đùa."

      Trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền thoáng qua ánh sáng, môi mỏng cong thành độ cong duyên dáng, "Tuân lệnh, thiếu gia."

      Rối rắm trong lòng của kể từ lúc thiếu nữ này cố ý nổi giận với , giả bộ tuấn rời lại bịch bịch té ngã đất ầm ầm tan rã.

      Người như vậy, bảo tỏ ra xa lạ kiểu gì đây?

      chán ghét vẫn luôn là chính .

      * * *

      Năm ngày sau.

      "Giản Chi." Mạc Tử Huyền gọi Lâm Lập Hạ vừa muốn xuống lầu lại, "Ta có chuyện muốn với huynh."

      "Hả?" Lâm Lập Hạ xoay người sang chờ Mạc Tử Huyền tới bên cạnh nàng, "Chuyện gì?"

      "Ta sợ là thể cùng Giản Chi du ngoạn nữa." Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Trong nhà gửi thư gia mẫu bệnh nặng, ta phải hồi kinh chuyến."

      "Như vậy à, đó cũng là chuyện có cách nào khác, vậy sau này gặp lại." Lâm Lập Hạ sáng tỏ , "Chỉ là biết lúc nào mới có cơ hội có thể gặp lại lần nữa."

      Ánh sáng trong mắt phượng Mạc Tử Huyền xoay chuyển, môi mỏng hơi cong lên, "Yên tâm, có."

      * * *

      Hàng Châu, tháng sau.

      "Tiểu thư, tiểu thư!" Người chưa tới tiếng tới trước, phải Mạch Tuệ là ai?

      Lâm Lập Hạ chơi với con chim mình vừa mua được bên Tây Hồ i, nghe vậy nhíu mày, "Ta này Mạch Tuệ, là trời rơi xuống mưa vàng hay là mặt đất trải bạc hả?"

      ", phải!" Mạch Tuệ chạy gấp thở hồng hộc, nuốt nước miếng cái tiếp tục , "Đúng, là có thư của lão gia!"

      Lâm Lập Hạ dừng động tác tay lại, hoài nghi nhìn Mạch Tuệ chút, Lâm Viễn Sơn?
      Last edited by a moderator: 23/2/16
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :