1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Lần đầu ba người chạm gặp mặt
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lúc này đột nhiên sau tai bị người thổi hơi khí ấm, Lâm Lập Hạ theo phản xạ muốn kêu to, lại bị người sau lưng dùng bàn tay bịt miệng chặt.

      "Lâm đại tiểu thư, còn nhớ ta ?" Người nọ dán sát vào vành tai của nàng, tà tứ .

      Nghe thanh này giọng điệu này...

      Cả người Lâm Lập Hạ căng cứng, xong rồi, Cửu hoàng tử Lý Dục!

      Hơi thở của Lý Dục phun nhè lên da thịt của nàng dẫn tới trận run rẩy, Lâm Lập Hạ vừa định dùng sức tránh ra lại cảm thấy vành tai có cảm giác ẩm ướt kéo tới. Nàng giật nảy người lùi mạnh về phía sau, dùng sức xoa xoa vành tai của mình, tên Cửu hoàng tử này vừa rồi, vừa rồi thế mà lại ngậm cắn vành tai của nàng!

      Bên trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Lý Dục tràn đầy vẻ trêu chọc, nhàn nhã ngồi lên ghế đá, tay chống cằm, lười biếng nhìn Lâm Lập Hạ mở miệng, "Lâm đại tiểu thư hăng hái, ra ngoài dạo vườn hoa sao?"

      Hô hấp của Lâm Lập Hạ có chút dồn dập nhìn nam tử trước mặt, lại là cái cảm giác này, chỉ cần nam tử này tới gần nàng cả người nàng được tự nhiên, hiểu sao toàn thân trở nên cảnh giác.

      Lý Dục cười khẽ, thấy dáng vẻ phòng bị của Lâm Lập Hạ đúng là rất thú vị, "Thế nào, Lâm tiểu thư nhớ ta sao?"

      Sắc mặt Lâm Lập Hạ có chút khó coi, khóe miệng cứng ngắc, "Ha ha, Cửu hoàng tử biết đùa."

      Bị Cửu hoàng tử này nhận ra, đây là tình huống xấu nhất.

      Đối với chuyện cũ của Lâm đại tiểu thư và Cửu hoàng tử, nàng chỉ biết đại khái là Lâm đại tiểu thư thổ lộ với Cửu hoàng tử cuối cùng bị cự tuyệt. Về phần vì sao Lâm đại tiểu thư thích Cửu hoàng tử, trong lòng đối với Cửu hoàng tử là dạng thái độ gì, nàng lại hoàn toàn hiểu . Hơn nữa Lâm đại tiểu thư này cuối cùng lại cùng với bạn tốt của Cửu hoàng là Tô Luân dây dưa với nhau, trong đầu của Lâm đại tiểu thư rốt cuộc là suy nghĩ gì?

      Cho nên đối mặt với tình trạng hôm nay nàng căn bản biết nên biểu như thế nào mới phù hợp với Lâm đại tiểu thư. Nghĩ tới đây nàng thầm mắng Lý Triệt vào câu, thiệt là, nếu phải cứng rắn giữ nàng ở lại nàng cũng đụng phải Cửu hoàng tử này!

      Nhưng mà có câu rất đúng, lấy bất biến ứng vạn biến. Lâm Lập Hạ kiềm chế cảm giác lo lắng dưới đáy lòng khẽ mỉm cười, " ngờ lại gặp được Cửu hoàng tử ở chỗ này."

      Con mắt dài của Lý Dục híp lại, "Thành , ta cũng ngờ ở nơi này lại đụng phải — Lâm tiểu thư."

      Lâm Lập Hạ bị câu cố ý dừng lại hù dọa cả người nổi da gà, làm gì phải chuyện dương quái khí như vậy? "Hôm nay Cửu hoàng tử đến là để tìm vương gia sao?"

      "." Lý Dục lay động ngón tay, tròng mắt đen khóa chặt nữ tử mang sắc mặt hơi tái nhợt trước mắt, "Ta là cố ý tới để tìm ngươi."

      Tìm nàng?

      Lâm Lập Hạ bị cặp con ngươi tà mị của nhìn làm cả người nổi lên cảm giác thoải mái, nam tử này quá bình thường rồi! Nàng lui về phía sau mấy dựa vào cột đá lạnh lẽo, hi vọng có thể khiến bản thân đuổi được loại cảm giác thoải mái đó người mình, " biết Cửu hoàng tử tìm ta có chuyện gì?"

      Dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của nữ tử trước mắt hình như được lòng Lý Dục, khóe môi cong thành nữ cười tuyệt mỹ chậm rãi , " có chuyện gì, chỉ là lâu được gặp Lâm tiểu thư nên có chút nhớ nhung."

      Đầu Lập Lập Hạ đầy vạch đen (-.-|||), tên Cửu hoàng tử này cái gì vậy? phải năm đó cự tuyệt Lâm đại tiểu thư sao? Thế nào bây giờ còn mang dáng vẻ giống như tình cảm cạn như vậy? "Ha ha, hoá ra là như vậy à."

      "Chẳng qua là ta cũng có chút hiếu kỳ," Lý Dục lại mở miệng, "Lâm tiểu thư sao lại quen biết với hoàng thúc, hơn nữa hình như hoàng thúc biết ngươi là ai?"

      Lâm Lập Hạ hơi nghiêng mắt tránh khỏi hai mắt , cố gắng ra vẻ bình thường mở miệng, " ra trước kia ta với Vương Gia cũng chỉ là có gặp qua, chưa tới cái gì mà có quen hay ."

      "Hả?" Giọng điệu Lý Dục hơi sâu xa, "Hoá ra là như vậy à." Trong lời nghe như là hiểu , ra nhiều hơn là cho là đúng.

      Lâm Lập Hạ nghe vậy trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu của tên Cửu hoàng tử này là sao, có tin hay !

      Lúc này Lý Dục từ từ đứng lên đến gần Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ khỏi tiếp tục muốn lui về phía sau, nhưng lại phát sau lưng mình là cây cột rồi, đợi nàng muốn di chuyển sang bên cạnh cơ thể thon dài của Lý Dục đứng ở trước người nàng, cánh tay chặt chẽ khóa nàng lại, để cho nàng có cơ hội chạy thoát.

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Lý Dục chút, lại phát nhìn ngược lại mình, so với nàng hốt hoảng, Lý Dục có phần khoan thai tự đắc... Giống như, nàng chỉ là con chuột đùa bỡn trong lòng bàn tay mà thôi.

      Mắt hạnh của Lâm Lập Hạ trầm xuống, trong lòng xẹt qua vô số ý định, cuối cùng ngẩng đầu lên bình tĩnh đối mặt với tròng mắt đen của Lý Dục, mặt xinh đẹp nhìn thấy chút dấu vết bối rối, "Cửu hoàng tử đây là có ý gì?"

      Mắt thấy vẻ mặt nàng chuyển đổi trong lòng Lý Dục khỏi kinh ngạc, nhưng mặt vẫn ung dung thản nhiên mở miệng trêu chọc, "Lâm tiểu thư cho là ta muốn làm gì?"

      Lâm Lập Hạ đặt tay lên cánh tay Lý Dục chặn đường của nàng, sức lực phải rất lớn nhưng lại vô cùng kiên định dời kiềm chế của , "Ta cho rằng Cửu hoàng tử muốn làm gì."

      Lý Dục híp con mắt dài, "Hả? Nhưng ta lại nghĩ như vậy."

      xong Lý Dục cúi đầu muốn tiến gần đến gương mặt của Lâm Lập Hạ, lại bị nàng khom lưng tránh né.

      "Cửu hoàng tử, cái chuyện cười này buồn cười chút nào đâu." Lâm Lập Hạ lành lạnh , sớm còn phần khủng hoảng như vừa rồi kia.

      Lý Dục nghiêng người nhìn nữ tử kia, môi mỏng có tia cười đắc ý, Lâm Lập Hạ sao?

      Lý Dục chút hoang mang lại bước lại gần Lâm Lập Hạ, hình như chút cũng bị ảnh hưởng bởi tránh né của nàng.

      , phải là càng thêm hứng thú.

      Lập Lập Hạ nhìn xung quanh đình chút, đình này tổng cộng cũng chỉ lớn như vậy, chạy cũng dễ dàng mà.

      nghĩ như vậy, bóng dáng của Lý Dục nhích tới gần nàng, Lâm Lập Hạ vừa hướng bên kia né tránh, thế nhưng Lý Dục vẫn luôn duy trì khoảng cách gần sát với nàng.

      Đáy lòng Lâm Lập Hạ thầm mắng câu, chẳng lẽ nàng có biện pháp nào với tên Cửu hoàng tử này sao?

      Lúc này giọng của Lý Triệt lại đột nhiên truyền tới,

      "Tiểu Cửu?"

      Bóng dáng cao ráo của Lý Triệt xuất ở trong tầm mắt của bọn họ, Lâm Lập Hạ khó được nhìn thấy vui vẻ hồi, cảm thấy Vương Gia này hôm nay là còn giống thiên sứ hơn cả thiên sứ.

      Lý Dục nhíu mày dừng lại động tác truy đuổi của mình, "Hoàng thúc."

      Lý Triệt rất nhanh liền vào đình tới bên cạnh Lâm Lập Hạ, tầm mắt của nhìn về phía Lâm Lập Hạ, tay lại đột ngột ôm lấy eo , "Sao hôm nay tiểu Cửu lại tới đây?"

      Ý tuyên cáo trong động tác của Lý Triệt cần cũng biết.

      Lâm Lập Hạ ngờ tới ra chiêu này, ý nghĩa đại biểu của động tác này rất lớn, thể làm tùy tiện, nhưng mà bây giờ... Ngẩng đầu nhìn Lý Dục cái, Lâm Lập Hạ cảm thấy tại mình nên an phận chút, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp.

      Trong mắt Lý Dục nhanh chóng lên tia sáng, " có gì, muốn tới tới thôi."

      Hoàng thúc hẳn còn chưa biết, cái người được gọi là "Dịch nương" này rốt cuộc là ai, nếu như hoàng thúc biết Dịch nương lại là đại tiểu thư nhà họ Lâm, nhưng cho đến lúc này nàng trở thành người của hoàng thúc có vẻ mặt gì đây?

      Lý Dục tà tà cong khóe môi lên.

      Thú vị.

      Lập Lập Hạ nhìn thấy nụ cười này của khỏi cản thấy gió lạnh vù vù, tại sao người đàn ông này lại cho nàng cảm giác nguy hiểm như vậy?

      Lý Triệt vẫn biến sắc nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Nàng vẫn còn ở nơi này làm gì, có tiểu thư Hà gia tới tìm nàng."

      Trong lời ngoại trừ thành phần giả quen thuộc cùng tự quen thuộc.

      Lâm Lập Hạ ngoài buồn cười lại cảm thấy kinh ngạc, tiểu thư Hà gia? "Hà Tri Thu sao?"

      Lý Triệt gật đầu cái, thuận tay giúp nàng sửa lại mái tóc chút, " ở đại sảnh chờ nàng rồi, nàng nhanh lên chút ."

      Lâm Lập Hạ hết sức vui lòng gật đầu cái lập tức tránh khỏi tay , "Vậy ta trước, Vương Gia cùng Cửu hoàng tử từ từ trò chuyện."

      xong, lấy bước chân cực kỳ thoải mái xoay người rời cho đến khi còn bóng dáng.

      * * *

      Bên trong phòng khách, Hà Tri Thu thân xiêm áo màu hồng có chút thấp thỏm xoay vặn khăn gấm trong tay.

      Nàng ngày ấy sau khi múa xong tâm tình tự nhiên tốt vô cùng, đợi đến khi nàng xuống đài muốn tìm Dịch nương lại phát Dịch nương sớm thấy bóng dáng, sau đó bên ngoài lại có thích khách, ngày đó quả thực là loạn vô cùng, ngày hôm qua nàng nghe người ta ngày đó có nương cứu Bát Vương gia, mà diện mạo nương kia cùng nàng thậm chí có năm phần tương tự.

      Hà Tri Thu khỏi cười cười, nữ tử kia phải là Dịch nương sao.

      Hội hoa thần lần này nàng được chọn làm hoa thần nhưng cũng đứng thứ ba, thứ tự này vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là bây giờ có Xuân Hương nàng cũng có thể múa được, mà tất cả thứ này đều là nhờ công lao của Dịch nương. Cho nên nàng mới tâm tâm niệm niệm muốn tới tìm Dịch nương, hơn nữa nghe Dịch nương bị thương, bây giờ biết thương thế của nàng ấy như thế nào?

      "Hà tiểu thư?" Lâm Lập Hạ bước vào cửa kêu lên.

      Hà Tri Thu lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử ở cửa, trong giọng điệu mang theo mừng rỡ, "Dịch nương."

      Lâm Lập Hạ nhìn Hà Tri Thu cười cái , "Hà tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?"

      Hà Tri Thu hơi rũ mắt xuống, "Ta... ta nghe Dịch nương vì cứu Bát Vương gia bị thương, cho nên muốn tới đây thăm Dịch nương chút." Quả nhiên là nàng quá đường đột rồi sao?

      "Đa tạ Hà tiểu thư quan tâm." Lâm Lập Hạ cười vui vẻ, Hà Tri Thu này tới là đúng lúc.

      Thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Lập Hạ, Hà Tri Thu mới thoáng thả lỏng thần kinh, nàng nhìn sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt trước hỏi, "Dịch nương, thương thế bây giờ của ngươi thế nào?"

      Lâm Lập Hạ liếc liếc bả vai bị thương của mình sao cả , " tốt hơn nhiều rồi, có gì phải lo lắng ."

      "Như vậy à, sao là tốt rồi." Hà Tri Thu lại cảm thấy mình tìm được cái gì có thể , đột nhiên nàng nghĩ đến mục đích khác nàng tới lần này, vội vàng mở miệng hỏi, "Dịch nương, ngươi có muốn tham gia tiệc buổi tối hôm nay hay ?"

      Gì? Tiệc tối? Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Tiệc tối gì?"

      Hà Tri Thu mang chút hưng phấn , "Chính là hàng năm sau khi hội hoa thần chấm dứt tổ chức yến tiệc chúc mừng hoa thần mới, năm nay là cử hành ở trong La phủ."

      Lâm Lập Hạ lại làm sao hứng thú nổi, có chút thời gian còn bằng để nàng ngủ, nàng vừa định lên tiếng cự tuyệt lại bắt gặp đôi con ngươi lóe lên kỳ vọng của Hà Tri Thu, ánh mắt đơn thuần kia giống như muốn nếu cự tuyệt nàng chính là tội phạm.

      Lập Lập Hạ thở dài, chứng minh, nàng đối với loại ánh mắt này hoàn toàn có sức kháng cự.

      Nàng chấp nhận gật đầu cái, "Được rồi."
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Đánh bừa trúng kế
      Editor: Bồ CôngAnh

      Giờ phút này Lâm Lập Hạ cảm thấy cả người có chút được tự nhiên, bây giờ nàng ở trong yến tiệc của La phủ, hơn nữa chỗ ngồi lại tương đối dễ thấy.

      Lão gia La Hải nhà họ La đương nhiên ngồi ở vị trí chủ vị ở giữa, đệ nhất mỹ nữ Lạc Dương La Ti Ti khéo léo ngồi bên cạnh phụ thân.

      Mà những người khác hai bên loạt ngồi xuống vị trí của mình, người thứ nhất bên trái là Cửu hoàng tử Lý Dục, hai nha hoàn xinh đẹp trái phải quan tâm hầu hạ.

      Vị trí đầu tiên phía bên phải đương nhiên là Bát vương Lý Triệt, ngồi bên phải là Úc nương mặc bộ y phục trắng khí chất dịu dàng, bên trái còn lại là Lâm Lập Hạ toàn thân là váy dài màu xanh lam nhạt.

      diện mạo bản thân Lâm Lập Hạ như thế nào, chỉ việc ngũ quan nàng có năm phần tương tự với Hà Tri Thu cũng đủ để đưa tới chú ý của người khác rồi, huống chi nàng còn thân mật ngồi ở bên người Lý Triệt.

      Bên trong phòng khách thỉnh thoảng có người nhìn nàng chằm chằm, châu đầu ghé tai vào người bên cạnh biết những gì. Lâm Lập Hạ có chút bực mình, nhưng lại chỉ có thể cúi đầu ăn trái cây trong đĩa.

      Sớm biết vậy đồng ý với Hà Tri Thu rồi. Đến đây Hà Tri Thu ngồi cách xa nàng, ngay cả cơ hội chuyện cũng có. Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng, nàng sao lại quên mất bữa tiệc của cổ đại giống với đại chứ, nữ nhân là vật làm nền cho nam nhân coi như thôi, còn có tự do ngôn luận, chỉ có thể ngơ ngác làm bình hoa. Lúc ăn cũng thể há to ăn, gắp món ăn cũng phải gắp từng chút từng chút , hơn nữa còn có nhiều đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng như vậy, trời ạ, đây là thế giới khổ sở cỡ nào.

      Lý Triệt chuyện trò vui vẻ với bên quan viên, Úc nương thỉnh thoảng thay rót rượu, ngẫu nhiên thích hợp cười yếu ớt. Chỉ còn lại mình Lâm Lập Hạ nhàm chán ăn nho.

      "Các vị," La Hải đứng dậy cầm ly rượu hướng mọi người trong phòng , "Đa tạ các vị hôm nay tới tham gia yến tiệc của La phủ ta, lão phu kính các vị ly."

      xong La Hải đem rượu trong chén uống hơi cạn sạch, khắp khuôn mặt là vẻ vui mừng.

      Có thể vui mừng được sao? La Hải ông thân là phú thương đệ nhất Lạc Dương nhưng lại vẫn thể hài lòng, nghèo bằng phú, phú lại cuối cùng cũng bằng quyền. Vốn là muốn dựa vào hội hoa thần lần này đưa nữ nhi vào cung, nào biết lại nghe được Đề đốc Lạc Dương cùng Tri phủ chuyện, ra hai người kia sớm thông đồng với quan viên hoàng thượng phái tới, chuẩn bị hội hoa thần động chút tay chân, đến lúc đó nữ nhỉ của La Hải ông chỉ có đứng thứ ba.

      Trong lòng ông há có thể nổi giận há có thể buồn bực? Nhưng ông có biện pháp gì, ông cùng với mấy quan viên trong cung kia căn bản quen biết, huống chi bởi vì lần trước đắc tội với Bạch đề đốc bị ông ta gây cho ít khó khăn, Dụ nhi nhà ông còn bị nhốt ở trong đại lao, ông vốn cho là lần này thể trông cậy vào được, lại nghĩ rằng Ti Ti biết dùng biện pháp gì đoạt được hoa thần.

      La Hải vui mừng cười tiếng, nhìn La Ti Ti bên cạnh cái, xem ra sinh được nữ nhi tuyệt mỹ cũng tệ lắm.

      Mọi người bên trong phòng khách rối rít nâng chén, trong lúc nhất thời tình cảnh náo nhiệt dứt, mà Bạch đề đốc ngồi cạnh Lý Dục cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi thầm mắng.

      Nhìn dáng vẻ vui mừng của La Hải, phải là nữ nhi đoạt được hoa thần sao! Trong mắt Bạch đề đốc thoáng qua vẻ giận dữ, ban đầu ông muốn nạp nàng làm thiếp lại bị La Hải tiếng cự tuyệt, sau khi ông bị cự tuyệt khắp nơi nhằm vào La Hải, tháng trước La Dụ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng nháo đến nha môn, La Hải vốn định dùng tiền khơi thông, lại bị ông nhất nhất cản trở về.

      Muốn cứu nhi tử ông? Mang nữ nhi ông đến để đổi.

      Hôi hoa thần lần này ông biết dùng bao nhiêu quan hệ mới mua được mấy quan viên trong cung, mặc dù có tính đến Bát vương gia, nhưng mà chỉ cần thầm động chút tay chân, hoa thần nhất định là nữ nhi Bạch Hiểu Tuệ của ông!

      Nhưng...

      Bạch đề đốc đảo tròn mắt nhìn Lý Dục bên cạnh lười biếng uống rượu cái, có người với nhìn thấy Tiểu Đề Tử tìm Cửu hoàng tử, chẳng lẽ lần này là Cửu hoàng tử thầm giúp tay?

      Nghĩ tới đây Bạch đề đốc hận hận uống ngụm rượu, coi như người này thông minh, thế mà lại biết nhờ vả Cửu hoàng tử!

      Bạch đề đốc ngẩng đầu nhìn sang chỗ Lý Triệt, chỉ thấy Lý Triệt nghiêm túc uống rượu, bạch y nữ tử bên cười yếu ớt trông mong, nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt còn lại cúi đầu câu.

      Bạch đề đốc đáy lòng cười cười, mỹ nữ có ai lại biết chê ít chứ? đột nhiên đứng lên hướng La Hải mở miệng, "La lão gia, lần này chúc mừng ngươi, ta mời ngươi chén, kính trước ly."

      La Hải cười càng thêm hài lòng, tại lại đến phiên Bạch đề đốc này tới nịnh bợ ông, "Cùng vui cùng vui, nữ nhi Bạch đề đốc cũng là tài mạo song toàn."

      Những lời này ràng là đâm chọt chỗ đau của Bạch đề đốc, khóe mắt rút rút, giọng ngạc nhiên , "Tiểu nữ sao có thể so với La nương, chẳng qua hôm nay ta ngược lại gọi tiểu nữ chuẩn bị ca múa, cố ý chúc mừng hội hoa thần lần này cử hành thuận lợi. biết La lão gia nghĩ như thế nào?"

      La Hải quay đầu nhìn về phía Lý Triệt lại nhìn Lý Dục chút, phát hai người cũng có vẻ gì khác lạ mới gật đầu cười, "Rất tốt rất tốt."

      Bạch đề đốc cúi đầu che dấu ý vui mừng vì thực được kế hoạch mặt, rất tốt, đúng là rất tốt.

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới ngẩng đầu nhìn về phía trong sảnh, ơ, vừa múa vừa hát à.

      Trong sảnh, nữ nhi Bạch đề đốc Bạch Hiểu Tuệ mặc bộ váy lụa mỏng màu hồng, làm da thịt càng thêm tuyết trắng, dung mạo nàng xinh đẹp, trán dán cánh hoa sen, môi đỏ mọng nâng lên, làn điệu mềm mại từ miệng thoát ra, vừa hát vừa múa dải tay áo dài.

      Lâm Lập Hạ nuốt xuống quả nho trong miệng có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hiểu Tuệ, ah, dáng dấp nữ nhân này sao có chút giống minh tinh đại?

      Lý Triệt bên cạnh thấy thế ghé sát vào tai của nàng giọng mà , "Thế nào, bị nàng mê hoặc?"

      Lâm Lập Hạ bị thình lình dọa sợ hết hồn, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Là Vương Gia bị nàng mê hoặc chứ?"

      Mắt to ngập nước của Bạch Hiểu Tuệ này thỉnh thoảng lại lướt qua bàn bọn họ cái, mà trong cái nhìn kia lại hàm chưa bao ý vị sâu nặng.

      Lý Triệt cười khẽ, mắt sáng chớp động, "Chi Chi ghen sao?"

      Lâm Lập Hạ bị cách gọi của làm cả người run rẩy, Chi Chi? Quả nhiên vô cùng buồn nôn." ra Vương Gia, tại ai nghe được, ngươi cứ gọi ta là Dịch nương thôi."

      Lý Triệt khẽ ngồi thẳng người, đưa tay cầm ly rượu lên nếm ngụm , " đến cái này, ta lại muốn hỏi Dịch nương chút, giữa ngươi và Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì?"

      Lâm Lập Hạ lập tức lắc đầu cái, như đinh chém sắt, " có."

      Nàng ngu mới thừa nhận mình chính là Lâm đại tiểu thư trước kia bị Cửu hoàng tử cự tuyệt.

      "Hả?" Lý Triệt nhíu mày, " sao?"

      Lâm Lập Hạ cười tiếng, ánh mắt chuyển loạn, "Ta này Vương Gia, cái này cùng với ngươi có quan hệ nhiều lắm đúng , ta chỉ là cứu ngươi hai mạng mà thôi."

      Nàng là ân nhân cứu mạng của , có ai đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao.

      Trong lòng Lý Triệt bất đắc dĩ cười cười, nàng lúc này ngược lại sử dụng cái thân phận ân nhân cứu mạng này rồi.

      Khi hai người chuyện ca múa của Bạch Hiểu Tuệ bên kia sắp đến hồi kết, chỉ thấy thân thể nàng chuyển cái, đến bàn Bạch đề đốc cầm lên ly rượu lại phối hợp vũ bộ tới trước bàn Lý Triệt, nàng nghiêng người cúi xuống bàn Lý Triệt, sóng lớn trước ngực như như , "Vương Gia, tiểu nữ kính người ly."

      Mọi người trong sảnh thấy thế cũng biết Bạch Hiểu Tuệ này là có ý gì, cười thầm trong bụng mình mấy tiếng, Bạch đề đốc này quả nhiên là cam lòng mà, nữ nhi vào được cung liền dính lấy Bát Vương gia cũng tốt.

      Lâm Lập Hạ có chút chịu được quay đầu che giấu khóe miệng giật giật, Lý Triệt này chính là diễm phúc cạn mà, nhìn xem, mỹ nữ đưa mình tới cửa. Chỉ là bộ ngực của Bạch Hiểu Tuệ này là vô cùng lớn, vô cùng đồ sộ mà.

      Đối với động tác này của Bạch Hiểu Tuệ, Lý Triệt ngược lại có cảm giác gì, nhưng động tác cười trộm của Lâm Lập Hạ lại làm cho chậm rãi cong khóe môi lên.

      Bạch Hiểu Tuệ thấy thế ánh mắt càng thêm lúng liếng đưa tình, thân thể lại càng nghiêng về phía trước chút.

      "Đa tạ Bạch nương." Lý Triệt cũng nhăn nhó, nhận lấy cái ly trong tay Bạch Hiểu Tuệ cũng uống mà đưa cho Lâm Lập Hạ bên cạnh, "Chỉ là tửu lượng của Bổn vương có kém, ly rượu này để Chi Chi thay mặt Bổn vương uống ."

      Nghe vậy vẻ mặt mọi người bên trong phòng khách đồng nhất.

      Phần lớn mọi người sau khi sững sờ vang lên thanh ấp úng cười trộm, nhất là chỗ ngồi của La Hải cùng La Ti Ti.

      Bạch đề đốc cùng với Bạch Hiểu Tuệ còn lại sắc mặt trong nháy mắt biến thành khó coi vô cùng.

      Lý Dục vẫn là lười biếng uống rượu giống như căn bản chú ý tới tình trạng của bọn , mà chính chủ Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn về phía Lý Triệt, người này ràng muốn trêu cợt nàng đúng !

      Lâm Lập Hạ rất muốn vô cùng có cá tính hất đầu " uống", nhưng tóm lại con người phải suy nghĩ thực tế chút, trong đầu nàng nghĩ căn bản là thể thực được, nàng giật giật khóe miệng, cho Lý Triệt ánh mắt "Ngươi được", giọng lại tràn đầy dối trá mở miệng, "Tiểu nữ tử phải cảm ơn Bạch nương rồi."

      Cầm lấy ly rượu, nàng có chút tức giận uống hơi cạn, lúc ngẩng đầu lên lại phát vẻ mặt Bạch Hiểu Tuệ cực kỳ có cái gì đúng.

      Lâm Lập Hạ trong lòng bật cười, phải chỉ là uống ly rượu của Lý Triệt sao, có cần phải mang vẻ mặt như cha mẹ chết như vậy ?

      Lâm Lập Hạ nào biết, ly rượu kia, động tay chân .

      Cha con Bạch gia bởi vì thua La gia, trong lòng dĩ nhiên vô cùng phục, sau lại nghe La Ti Ti tìm Cửu hoàng tử càng thư thái, tốt, La gia ngươi có thể tìm Cửu hoàng tử làm núi dựa. Vậy Bạch gia ta cũng có thể tìm tới Bát Vương gia, thế lực Bát Vương gia thể hơn Cửu hoàng tử của ngươi, coi như La Ti Ti ngươi về sau vào cung làm phi tử, nữ nhi của Bạch gia ta lên làm vương phi cũng kém gì so với ngươi.

      Vì vậy, cha con Bạch gia thương lượng kế sách chu toàn.

      ra trong ly rượu kia bị hạ xuân dược, đến xuân dược này, cha con Bạch gia cũng tốn ít công phu. Xuân dược bình thường uống vào có triệu chứng ngay lập tức, xuân dược này của bọn họ lại giống vậy.

      Sau khi uống xuân dược này xong giống như bình thường thân thể lập tức có phản ứng, mà là trước tiên làm thân thể có chút triệu chứng khó chịu. Mặc dù ở yến tiệc La phủ tổ chức quả có rất nhiều chỗ thích hợp, nhưng Bạch Hiểu Tuệ biết chút y thuật, đến lúc đó thân thể Bát Vương gia vô cùng thoải mái, nàng liền tiến lên mình biết y thuật, để cho nàng mang Vương Gia vào phòng xem chút, lúc đó có người nào cự tuyệt sao?

      Chờ lúc tìm được đại phu đến, bọn họ hoặc là gạo sống nấu thành cơm chín, hoặc là tên lắp vào cung bắn được.

      Về phần bên cạnh Lý Triệt còn dẫn theo hai nữ nhân, cha con Bạch gia cũng để vào trong mắt, dù sao, nữ nhân đưa tới cửa, là nam nhân cự tuyệt, hơn nữa vẻ thùy mị của nữ nhân kia cái gì cũng kém.

      Nhưng nào biết được, ông trời lại để cho người hài lòng, giờ hay rồi, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, à…, đúng, là Lâm Giảo Kim.

      Lại Lâm Giảo Kim bị ánh mắt oán hận của cha con Bạch gia chỉa vào lúc lâu, từ từ cảm thấy đầu mình choáng váng buồn bực, nàng quyết định nhanh chóng với Lý Triệt mình muốn ra bên ngoài chút, bởi vì bằng kinh nghiệm của nàng, nàng bị trúng gió rồi.

      Lý Triệt thấy dáng vẻ nàng quả thoải mái, cộng thêm bên cạnh lại có quan viên đáp lời, cũng liền đồng ý cầu của nàng, chỉ là kêu nha hoàn theo nàng.

      Bạch Hiểu Tuệ ở bên thấy thế cũng vui vẻ, tốt, ngươi mau, sau khi tùy tiện tìm nam nhân tằng tịu với nhau.

      Vì vậy, Lâm Lập Hạ cứ như vậy ra ngoài.

      Sau đó, bao lâu, Lý Dục cũng mình muốn ra ngoài dạo chút.

      Cuối cùng, Lý Triệt bị người quấn chỉ có thể giương mắt nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh cùng chỗ đối diện, miệng vẫn còn phải ứng phó với quan viên.
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Trời ạ, lệch rồi
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lâm Lập Hạ sau khi từ trong sảnh ra theo nha hoàn tới hoa viên La gia, gió đêm hè phất lên gương mặt, nàng nhắm lại hít hơi sâu, hi vọng có thể hóa giải chút bức bối trong ngực, tuy nhiên lại có hiệu quả chút nào.

      Nàng vươn tay nhàng xoa lên trước ngực của mình, cái lại , nhưng vẫn cảm thấy bực mình chịu nổi.

      khó chịu.

      Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày, lướt qua nha hoàn tới trong đình gần đó ngồi xuống. ghế đá truyền tới hơi lạnh làm cho nàng thoải mái thở dài, sau đó lại cảm thấy cảm giác hơi nóng ran, nàng sờ mặt của mình cái, nhiệt độ mặt hình như từ từ cao lên, cổ họng cũng bắt đầu phát khô.

      "Ưmh." Lâm Lập Hạ thử dán sát mặt lên bàn đá, thần trí có chút hoảng hốt, tại sao nàng cảm thấy càng ngày càng nóng?

      "Vị tiểu nương này, ngươi có thể bưng chút trà lạnh tới giúp ta được ?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía nha hoàn đứng nghiêm ở bên lễ độ hỏi.

      Tiểu nha hoàn lịch gật đầu cái, "Xin nương chờ ở chỗ này lát."

      Lâm Lập Hạ cười cười, nhìn nha hoàn kia ra khỏi đình mới lại nằm xuống bàn đá. phải là biết cái bộ dáng này chướng tai gai mắt, nhưng mà bây giờ bốn phía cũng có người, hơn nữa... rất khó chịu.

      Đưa tay sờ thử trán mình chút, nhiệt độ cũng có chút bình thường, Lâm Lập Hạ mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ là bị sốt? Nếu tại sao cả người nàng bắt đầu nóng lên ngay cả thần trí cũng bắt đầu có chút mơ hồ rồi hả ?

      Nhưng mà mùa hè mà bị sốt người bị cảm có phải cũng quá ngu ngốc .

      Nóng quá.

      Lâm Lập Hạ có chút choáng váng nghĩ, thân thể tự động làm ra động tác, muốn xua tan nhiệt độ người. Nghĩ nghĩ lại trong ánh mắt nàng nổi lên sương mù, nhưng động tác tay cũng mơ hồ chút nào.

      Lý Dục thấy chính là cảnh tượng như vậy.

      Giai nhân mặc bộ y phục màu xanh nhạt bị kéo lỏng lộ ra xương quai xanh tinh tế, vốn là búi tóc thiếu nữ chỉnh tề cũng có chút buông lỏng, vài sợi tóc rủ xuống bên má, bên trong mắt hạnh tựa như ánh trăng mông lung, trong mê mang tản ra hơi thở mê người.

      Trong đôi mắt hoa đào dài của Lý Dục lóe lên kinh ngạc, sau lại lên nụ cười, ra lại có thể đụng phải cảnh đẹp như vậy.

      ngờ tối nay có được thu hoạch ngoài dự đoán.

      Dưới ánh trăng đêm hè, bên trong tiểu đình vô danh trong vườn, gương mặt nữ tử mặc y phục màu xanh dương nhạt ửng đỏ, hai mắt nửa hí nằm ở bàn đá. Mà bên ngoài mỹ nam tử mặc cẩm bào màu xanh lam nhìn chằm chằm vào nữ tử trong đình.

      Lý Dục chút do dự bước vào trong đình, đến gần Lâm Lập Hạ, cúi người cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, cuối cùng khuôn mặt tuấn mỹ lên nụ cười ý vị sâu xa.

      Bàn tay Lý Dục vòng lên vòng eo nhắn của Lâm Lập Hạ, thoải mái ôm nàng vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng môi mỏng tà tà nâng lên, cất bước sâu vào trong vườn hoa.

      Ý thức của Lâm Lập Hạ cũng càng ngày càng mỏng manh, đầu óc hỗn loạn, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, duy nhất có thể cảm thấy là vô cùng nóng. Nàng tự chủ được nhích tới gần vật thể có thể bấu víu, gương mặt cái lại cái cọ sát.

      Lý Dục thấy thế con mắt hẹp dài khép hờ lại càng thêm lười biếng, dưới chân càng thêm bước nhanh hơn.

      Cuối cùng tới chỗ trong bụi hoa bỏ trống, Lý Dục đem Lâm Lập Hạ đặt ở đất, tiếp đó mình cũng ngồi xuống theo, lại đem Lâm Lập Hạ đỡ dậy nửa tựa vào lồng ngực của mình.

      Lý Dục đột nhiên khẽ nở nụ cười, môi mỏng phát ra tiếng cười trầm thấp mà gian manh, là có được chẳng mất công sức gì, cha con Bạch gia này còn giúp việc khó đấy.

      Lý Dục nhìn vào gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Lâm Lập Hạ hề cảm thấy chút nguy hiểm nào mà tựa vào người , dùng môi mỏng cái lại cái liếm vành tai của nàng, làm nàng giọng rên rỉ.

      Thức ăn ngon, phải chầm chậm hưởng thụ mới có mùi vị.

      Môi mỏng Lý Dục dời đến chiếc cổ tinh tế như bạch ngọc của nàng, nhàng hôn, êm ái, mang theo trêu đùa.

      Lâm Lập Hạ cảm thấy cổ hơi ngưa ngứa, nhưng lại hề thấy thoải mái, nàng lười biếng hé mắt, càng thêm dán chặt vào người người nọ.

      Lý Dục mở môi mỏng ra cắn váy của nàng, chậm rãi kéo, lộ ra mảng lớn da thịt nõn nà trước ngực, trong mắt nổi lên dị sắc, quả quyết hôn lên ngực nàng, tinh tế gặm nhấm.

      Dưới ánh trăng, xiêm áo giai nhân hé mở lộ ra vai tròn, mà nam tử tuấn mỹ đội phát quan bằng hồng ngọc khẽ thở hổn hển mút mát da thịt xương quai xanh của nàng, lưu lại vết hôn màu đỏ nhạt.

      Xuân sắc vô biên.

      Mạch Tuệ thân trong bụi hoa cắn chặt răng, trong lòng thầm nhắc nhở mình.

      thể ra ngoài, chủ tử Lâm Lập Hạ gặp phải chuyện gì cũng đều là chuyện tốt, nàng thể thay đổi bất cứ chuyện gì, bởi vì cho dù là chuyện nhất cũng làm cho tất cả xảy ra sai lệch.

      Nhưng mà, nhưng mà!

      Đôi tay Mạch Tuệ bỗng chốc siết lại thành nắm đấm, chẳng lẽ để cho nàng trơ mắt nhìn Lâm Lập Hạ dưới tình huống thần chí bị Cửu hoàng tử cướp thân thể sao? Nếu Lâm Lập Hạ tỉnh táo lại biết mình bị Cửu hoàng tử... Nàng trở nên như thế nào? Mặc dù Lâm đại tiểu thư này cũng đoạn tình với Tô Luân và Lâm Hành Dật, nhưng mà ràng Lâm Lập Hạ hoàn toàn khác với nàng!

      Mạch Tuệ nhớ lại thiếu nữ luôn mang nụ cười nhàn nhã, dù cho là người cởi mở như Lâm Lập Hạ cũng thể tiếp thụ nổi chuyện như vậy đúng ?

      Nghĩ đến người thiếu nữ kia lộ ra vẻ mặt bi thương, nghĩ đến gương mặt sáng rỡ bị u buồn thay thế, Mạch Tuệ sờ sờ trâm cài tóc nàng cất trước ngực mình, quả quyết he miếng vải đen đứng dậy xông ra ngoài.

      Thân kiếm sáng loang loáng xuất ở vành tai Lý Dục, Lý Dục nhanh nhẹn vọt tới, trong ngực còn ôm Lâm Lập Hạ quần áo xốc xếch.

      Mạch Tuệ nhìn gương mặt nữ tử đỏ bừng cái, trong mắt nổi lên tức giận, xuất chiêu hướng về phía Lý Dục.

      Lý Dục ôm Lâm Lập Hạ hề tốn sức mà né tránh , tay ôm Lâm Lập Hạ, tay giúp nàng kéo áo, để cảnh xuân lộ ra ngoài.

      Mạch Tuệ thấy thế chiêu thức càng hung hiểm hơn, khắp nơi ép Lý Dục buông người trong tay xuống.

      Lại Lý Dục tránh cũng vô cùng nhanh nhẹn, chỉ là chạy chạy lại lúc lâu cũng có chút chịu nổi. Bản thân cũng có chút võ công, nhưng mà chỉ am hiểu tránh né mà am hiểu công kích, chẳng thế mang Hỏa Nhi bên mình. Cũng đúng dịp hôm nay hiếm khi có hứng để Hỏa Nhi về thăm quê nhà ở Lạc Dương chút, mà Thất Lung và Thất Xảo còn lại bị lưu lại ngoài hoa viên.

      Tóm lại, lần đánh nhau này, ràng rơi vào thế hạ phong.

      Mạch Tuệ nhắm ngay thời cơ hướng về phía cổ tay Lý Dục đâm kiếm, Lý Dục ở tình thế đó chỉ có thể buông lỏng tay ôm Lâm Lập Hạ ra, cả người Lâm Lập Hạ ngã xuống mặt đất, Mạch Tuệ tiếp tục đâm kiếm tới ép Lý Dục lùi lại mấy bước, mà Lâm Lập Hạ được nàng tiến lên ôm vào trong ngực.

      Mặc dù tuổi Mạch Tuệ lớn, nhưng nàng từ lúc sáu tuổi được huấn luyện bên cạnh chủ tử, hơi sức há có thể so sánh với người thường? Nàng ôm Lập Hạ chặt, xoay người nhanh chóng chạy , trước khi còn thâm sâu liếc nhìn Lý Dục cái.

      Bị tình trạng đột phát làm cho dở khóc dở cười, còn lại mình Lý Dục đứng tại chỗ, nhiệt hỏa người còn chưa tan hết, dài trong con ngươi của tràn đầy nụ cười, tiếp đó cất tiếng cười to.

      Thú vị, bí người Lâm Lập Hạ này so với bất cứ chuyện gì trước đây đều thú vị hơn.

      * * *

      Lại đầu kia Mạch Tuệ khống chế được tâm tình của mình mà ra tay cứu Lâm Lập Hạ, nàng ôm Lâm Lập Hạ trốn vào trong núi giả, thấy Lâm Lập Hạ sắc mặt đỏ bừng ngừng thở dốc nhíu mày, lấy bình sứ màu xanh biếc từ trong ngực ra, đổ ra viên thuốc đưa vào trong miệng Lâm Lập Hạ.

      Sau khi Lâm Lập Hạ uống vào lâu lắm liền yên tĩnh lại, đỏ ửng bình thường mặt cũng bắt đầu tiêu tán.

      Lúc này Mạch Tuệ mới thở phào nhõm, nàng nhìn bình sứ trong tay của chính mình, ặc, chủ tử đây là hai viên thuốc giải bách độc duy nhất trong cung, bảo nàng nhất định phải vào lúc quan trọng mới có thể dùng tới, tại lại lấy ra giải xuân dược... ?

      Mặc kệ !

      Mạch Tuệ đóng nắp bình thả lại trước ngực, trước mắt giải xuân dược cũng là việc vô cùng quan trọng!

      (Đồng thời, chủ tử ở nơi nào đó lảm nhảm mình: " biết tại tình trạng nha đầu Mạch Tuệ kia thế nào? Mấy ngày rồi có chút tin tức, chuyện ta dặn dò nàng tuyệt đối đừng quên, còn có hai viên thuốc giải bách độc này, đây chính là ta trộm được từ chỗ Mạc lão đầu, nha đầu kia phải biết quý trọng đấy nha." )

      * * *

      Lý Triệt ngồi hồi lâu cũng thấy Lâm Lập Hạ cùng Lý Dục trở lại, lập tức nổi lên nghi ngờ, khi thấy Lý Dục mình trở lại nhưng Lâm Lập Hạ còn chưa thấy đâu bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ nàng lại bị cuốn vào chuyện gì rồi sao?

      Thân là Bát vương vẫn được, cho nên thể làm gì khác hơn là giọng sai Úc nương ra xem chút.

      Úc nương cùng nha hoàn kia núi giả cách vườn hoa xa phát ra Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ vẫn chút cảnh giác ngủ say, Úc nương cười cười, thấy gương mặt Lâm Lập Hạ có chút hồng hồng cho là nàng say rượu, gọi mấy nha hoàn tới đỡ nàng vào trong đình, mình trở về bẩm báo với Lý Triệt.

      Dĩ nhiên, Mạch Tuệ núp ở trong góc khác nhìn tất cả.

      Lý Triệt vốn bình tĩnh vừa nghe thấy Lâm Lập Hạ say rượu ngủ mê lập tức đứng dậy cứng tắn hướng mọi người cáo từ, để lại đám quan viên nhìn trộm mặt nhau xoay người ra ngoài.

      Lý Dục nhìn bóng lưng Lý Triệt trong mắt xẹt qua nụ cười, người áo đen kia biết là người phương nào đây?

      Lý Triệt tới trong đình thấy Lâm Lập Hạ trong giấc mộng thở phào nhõm, cũng may, chỉ là say mà thôi, ngờ tửu lượng của nàng lại kém như vậy.

      tiến lên tay ôm lấy Lâm Lập Hạ, trong mắt sáng mang theo dịu dàng tự chủ nhìn về phía nữ tử trong ngực, đứng dậy ra khỏi đình.

      Úc nương theo phía sau còn muốn gì đó lại thôi, nét mặt Vương Gia nhìn Dịch nương...

      Úc nương rũ mắt xuống, chẳng lẽ, lần này khác sao?
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Đậu hũ đậu hũ
      Editor: Bồ CôngAnh

      Xe ngựa chạy thong thả mà vững vàng, bên trong xe có ba người, nhưng lại tĩnh lặng tiếng động.

      Lý Triệt cúi đầu nhìn Lâm Lập Hạ trong ngực, tự tay vén sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt mặt của nàng lên, mặc cho nàng dịch chuyển thân thể, điều chỉnh vị trí thoải mái tiếp tục ngủ say.

      Lý Triệt thấy thế khóe môi nở nụ cười tiếng động, tối nay vốn nổi lên ý trêu chọc để cho nàng uống ly rượu kia, nào biết tửu lượng của nàng lại kém như vậy, mới chỉ uống có ly mà ngủ thành như vậy, nhưng mà lúc này nàng thực ngoan ngoãn.

      Lý Triệt nhớ tới ánh mắt Lý Dục nhìn Lâm Lập Hạ ngày đó hơi nhíu mày, chẳng lẽ Tiểu Cửu cũng có hứng thú với nàng? Trong đôi mắt đen của thoáng qua tia sáng, Dịch Tiêm Chi này nhất định buông tay tặng cho Tiểu Cửu, dù sao nơi ấy vẫn còn Hà Tri Thu ở đó phải sao. (Chú thích: Dịch Tiêm Chi = Dịch Giản Chi = Lâm Lập Hạ)

      Nghĩ như vậy lại càng thêm thu lại hai cánh tay ôm Lâm Lập Hạ lại, để cho nàng càng thêm dán chặt vào lồng ngực của mình.

      Lâm Lập Hạ nhàng lầm bầm tiếng, làm ánh mắt Lý Triệt càng càng ánh thêm ý cười.

      Úc nương ngồi đối diện vẫn im lặng rũ mắt xuống che giấu suy nghĩ trong đôi mắt.

      Nàng vốn cho là Vương Gia đối với Dịch nương này cũng chỉ giống như những nữ tử bình thường khác, thu vào liền thôi, nhưng nhìn tình hình bây giờ... E rằng bản thân Vương Gia cũng nhận ra đối với Dịch nương này chỉ là có hứng thú nữa.

      Lúc Vương Gia nhìn Dịch nương tự chủ tháo xuống vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày, khi chuyện mang theo hài hước, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều so với bình thường, càng cần phải ánh mắt lúc nãy của Vương Gia nhìn về phía Dịch nương... mặt Vương Gia bao giờ xuất vẻ mặt cưng chìu như vậy? Cho dù là đối với nàng hay Lam vương phi cũng chưa từng có... Nhưng bây giờ lại hướng về nương lai lịch?

      Úc nương khỏi nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, Vương Gia ràng là động lòng với Dịch nương này.

      Nhiều ngày sống chung nàng cũng cơ bản hiểu vì sao Vương Gia đối xử khác với Dịch nương, Dịch nương giống những nữ tử trong khuê phòng tầm thường nhã nhặn lịch , cũng có nửa điểm nũng nịu ngại ngùng, nàng nhìn qua giống như là người tuỳ tiện kì thực đối với vật quanh mình cũng để ý rất, thái độ đối với vương gia cũng hề đặc biệt.

      Vương Gia chưa từng thấy nữ tử nào như vậy dĩ nhiên cảm thấy mới lạ, nhưng cứ theo đà này, khó bảo đảm ngày Vương Gia thực lún sâu vào.

      Lông mảy nhắn của Úc nương nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện cái, trong mắt nam tử mang theo cưng chiều cùng nụ cười nhìn nữ tử trong ngực, mà gương mặt nữ tử ửng đỏ chìm trong giấc ngủ, cảnh tượng này mặc dù hài hòa, lại làm cho nàng cảm thấy chói mắt đến thể chói hơn được nữa.

      Xe ngựa rất nhanh trở lại phủ đệ, Lý Triệt thận trọng ôm Lâm Lập Hạ xuống xe ngựa, bước dài về phía gian phòng của Lâm Lập Hạ.

      Úc nương ở phía sau bước nhanh hơn muốn đuổi kịp, nhưng dù sao cũng kém khoảng cách.

      Bên trong gian phòng của Lâm Lập Hạ, nha hoàn Mạch Tuệ chống cằm ngủ gật, Lý Triệt ho tiếng, nàng lập tức kinh hãi từ ghế nhảy dựng lên.

      "Vương, Vương Gia! Nô tỳ thỉnh an Vương Gia!" Tay bé của Mạch Tuệ vỗ vỗ trước ngực của mình chưa hoàn hồn thỉnh an Lý Triệt.

      Mắt sáng của Lý Triệt híp cái, giọng khiển trách, " thấy tiểu thư nhà ngươi ngủ sao." xong ôm Lâm Lập Hạ đến bên giường, sau đó lại từ từ thả nàng lên giường.

      Mạch Tuệ há miệng nhìn Lâm Lập Hạ ngủ say, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn Lý Triệt.

      Lý Triệt xoay người phân phó với nàng, "Ngươi cho người chuẩn bị chén canh giải rượu, tiểu thư nhà ngươi say rượu rồi."

      Mạch Tuệ "A" tiếng vội vàng gật đầu cái, "Nô tỳ tuân lệnh!" Dứt lời vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, lúc ra cửa còn chú ý đụng phải Úc nương vào.

      Lý Triệt thấy thế lắc đầu cái, đúng là nha đầu lỗ mãng mà. quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ giường, sau đó ngồi vào bên giường thay nàng đắp chăn mỏng.

      Lâm Lập Hạ trở tay kéo chăn xuống, trong lòng lầm bầm , là, trời nóng chớ mà người nào còn đắp chăn cho nàng.

      "Úc nương, nàng cho người chuẩn bị nước nóng." Lý Triệt bị động tác của Lâm Lập Hạ làm bật cười, cũng quay đầu lại phân phó .

      Úc nương nhàng đáp tiếng liền lui xuống, bên trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lý Triệt và Lâm Lập Hạ.

      "Khát quá." Lâm Lập Hạ đột nhiên nhăn mặt lại , đôi mắt lại vẫn đóng chặt.

      Lý Triệt sững sờ chút liền cười thành tiếng, đứng dậy đến bên bàn rót ly trà, tới giường muốn đỡ Lâm Lập Hạ ngồi dậy, thế nhưng lại đột nhiên dừng lại động tác.

      Khuôn mặt nữ tử ngủ say trước mắt ngây thơ như đứa bé, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, môi đỏ mọng mềm mại mê người, Lý Triệt đột nhiên cảm thấy có chút nóng ran, nhìn lý nước trong tay chút trong mắt xẹt qua xảo trá, môi mỏng nhàng cong lên.

      Lâm Lập Hạ mơ thấy chính mình biến thành bụi cỏ dại bên đường, mặt trời lên cao lại vẫn hề sợ mà phát triển.

      Nhưng chỗ đó hình như rất lâu rồi chưa có trận mưa nào, đất đai trở nên cằn cỗi, ánh mặt trời càng ngày càng nóng bỏng, nàng bắt đầu có chút chịu nổi, hy vọng có thể đột nhiên rơi xuống trận mưa lớn tưới ướt vạn vật.

      Sau đó, mưa tới .

      Nàng nỗ lực đến gần nguồn nước, uống từng ngụm từng ngụm, sợ cảm giác ngọt ngào này chỉ là ảo tưởng của nàng.

      Có thể uống no nước tốt.

      === ===== =v= thực tế... === ======

      Lý Triệt ngửa đầu uống hớp nước trà, cúi người trùm xuống cánh môi kiều diễm, tinh tế hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi từng chút từng chút cố gắng xâm nhập.

      Đôi môi của Lâm Lập Hạ bị nước trà hấp dẫn mà dễ dàng mở ra, Lý Triệt nhắm mắt lại, cố kỵ gì bắt đầu xâm lược của mình.

      Đầu lưỡi dạo chơi khắp ngóc ngách trong môi nàng, dẫn dụ cái lưỡi thơm tho của nàng cùng nhau quấn quít dây dưa, gắn bó như môi với răng, hết sức triền miên. Chút nước trà từ khóe miệng chảy xuống làm ướt sợi tóc của nàng, thoáng khỏi môi của nàng tỉ mỉ liếm gương mặt của nàng, tiếp đó lại uống thêm hớp nước diễn lại động tác vừa rồi.

      Hồi lâu sau mới lưu luyến rời rời khỏi môi của nàng, thấy cánh môi khẽ sưng lên vui vẻ cười tiếng, quả nhiên ngọt ngào như trong tưởng tượng.

      Lý Triệt đứng dậy chuẩn bị cất ly trà, lại thấy Úc nương sững sờ ở cửa nhìn . Mắt hơi trầm xuống mở miệng hỏi, "Nước nóng chuẩn bị xong?"

      Lúc này Úc nương mới hồi hồn lại, nhàng gật gật đầu, "Vâng."

      Lý Triệt nghe vậy quay đầu nhìn nữ tử giường cái sau đó cất bước tới cửa, "Nàng lau giúp nàng ấy, nha đầu Mạch Tuệ tay chân vụng về ."

      Úc nương nhìn tấm lưng kia muốn gì đó, trong lòng tích tụ thôi, nhưng cuối cùng lại mở miệng được.

      Úc nương thở dài, xoay người đến bên giường, nàng nhìn nữ tử ngủ say có chút cảnh giác nào mà nắm chặt chiếc khăn trong tay, nữ tử này, tuyệt đối thể ở lại bên cạnh vương gia.

      Lúc này ngoài cửa nha hoàn mang nước nóng vào, sau đó cửa được đóng chặt lại. Úc nương vươn tay chuẩn bị cởi y phục của Lâm Lập Hạ ra, lại bất ngờ thấy được vết tích trước ngực Lâm Lập Hạ.

      Đôi mắt Úc nương bỗng dưng trợn to, cái đó là...

      Dấu hôn.
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Gặp lại ở Giang Nam
      Editor: Bồ CôngAnh

      Hai tay trắng noãn của Úc nương vươn ra lại thu vào, cuối cùng run rẩy chạm lên dấu vết đó, lúc Vương Gia hoan ái với người khác chưa bao giờ để lại những thứ vết tích này, mà bây giờ lại để lại dấu hôn người nữ tử này, chẳng lẽ nữ tử này khác với những người khác sao?

      Trong lòng Úc nương yên lặng làm quyết định, biểu tình kinh ngạc đau lòng mặt vừa rồi hoàn toàn rút lui, khôi phục lại gương mặt bình tĩnh.

      Hôm sau.

      Khi Lâm Lập Hạ từ trong giấc mộng tỉnh lại trong phòng mảnh sáng ngời, nàng thỏa thích vươn tay chân, cảm giác cả người trần đầy tinh thần, giấc ngủ này đúng là thoải mái mà.

      Trong lúc bất chợt nàng nhướng mày, hử, ngủ?

      Trí nhớ từ từ quay lại, nàng nhớ tối qua mình tham gia buổi tiệc với Lý Triệt, bị trêu chọc mà phải uống ly rượu, sau đó vườn hoa, sau đó bảo nha hoàn mang trà đến, sau đó, sau đó, sau đó...

      Lâm Lập Hạ gõ đầu mình cái, sau đó sao nữa?

      Đúng lúc này Mạch Tuệ đẩy cửa vào, thấy Lâm Lập Hạ tỉnh mừng rỡ kêu tiếng, "Tiểu thư, người tỉnh rồi?"

      Lâm Lập Hạ day day trán, nhìn Mạch Tuệ hỏi, "Mạch Tuệ, tối qua ta trở về kiểu gì?"

      Mạch Tuệ để chậu nước rửa mặt trong tay xuống, đến tủ lấy bộ y phục cho nàng thay, "Tiểu thư, tối hôm qua là Vương Gia ôm người về."

      Lâm Lập Hạ xuống giường tới phía nàng, "Ôm ta về? Ta làm sao?"

      "Vương Gia tiểu thư say rượu rồi." Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ mặc y phục vào .

      Lâm Lập Hạ "À" tiếng, ra là say, khó trách nàng nhớ rồi cái gì cả, nhưng tối hôm qua nàng cũng chỉ uống ly rượu thôi, rốt cuộc là do tửu lượng nàng quá kém hay là rượu kia quá lợi hại? Hơn nữa bây giờ nàng còn có triệu chứng nhức đầu sau khi say rượu nữa?

      Lâm Lập Hạ lắc đầu cái lẩm bẩm : " là trăm mối vẫn có cách giải trăm mối vẫn có cách giải mà."

      "Tiểu thư, người gì vậy?" Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ lấy lau mặt khăn ra hỏi.

      Lâm Lập Hạ nhậ lấy khăn lau mặt, mơ hồ câu, " có gì."

      Cửa bị người nhàng gõ, tiếp đó giọng nhu hoàn của Úc nương vang lên, "Dịch nương?"

      Lâm Lập Hạ nghe vậy liếc mắt nhìn ngoài cửa, Úc nương? "Ừ, mời vào."

      Úc nương đẩy cửa vào, bước những bước về phía Lâm Lập Hạ, mắt nàng khẽ cong lên cười , " tại Dịch nương tốt lên chưa? ngờ tửu lượng của nương lại kém như vậy."

      Lâm Lập Hạ cũng cười tiếng, thản nhiên , "Đúng là kém vô cùng." Kém đến mứu tất cả trí nhớ về tối hôm đều có, kém đến mức bình thường.

      Nàng tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, Mạch Tuệ vội vàng theo cầm lược lên chuẩn bị chải mái tóc dài cho nàng.

      Úc nương thấy thế trong mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa, nàng tiến lên nhàng cầm tay Mạch Tuệ , "Mạch Tuệ, hôm nay để cho ta thay tiểu thư nhà ngươi chải tóc ."

      Mạch Tuệ hơi nghiêng đầu nhìn Úc nương, ồ?

      Ngược lại Lâm Lập Hạ nhìn hai người mơ hồ trong gương đồng mở miệng, "Tốt, vậy phiền Úc nương vậy, Mạch Tuệ, ngươi đến phòng bếp lấy chút đồ ăn sáng cho ta ."

      Mạch Tuệ khéo léo gật đầu cái, đưa lược cho Úc nương liền ra ngoài, thuận tay khép cửa.

      Úc nương sau khi cầm lấy lược ngừng chút liền đưa tay chải mái tóc dài đen bóng của Lâm Lập Hạ, nhàng chải cái lại cái, "Tóc Dịch nương đẹp."

      Lâm Lập Hạ cười nhạt mà : "Đa tạ Úc nương khích lệ."

      Về sau hai người cũng gì nữa, tay thon của Úc nương linh hoạt tinh xảo chải mái tóc của nàng, mà Lâm Lập Hạ còn lại yên lặng lời nào.

      Lâm Lập Hạ chờ. Chờ Úc nương mở miệng trước.

      Mấy ngày ở chung này nàng đại khái cũng biết Úc nương là người như thế nào, phải là nữ nhân của vương gia sao, nhìn thái độ của Vương Gia đối với nàng, đoán chừng cũng là người được sủng ái. Úc nương thuộc về kiểu nữ tử dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, kiểu nữ tử này còn có đặc điểm, đó chính là thận trọng như kim.

      Lâm Lập Hạ nghĩ chắc hôm nay Úc nương là tới tìm mình thị uy rồi, dĩ nhiên, là cái loại thị uy ôn ôn nhu nhu mang theo tia ác ý.

      "Dịch nương."

      Ngữ khí Lâm Lập Hạ thoải mái, nàng cuối cùng cũng mở miệng, "Ừm."

      Nàng ngược lại muốn nghe chút nữ tử nhu nhu nhược nhược như vậy thị uy kiểu gì.

      "Dịch nương, ngươi có thể rời khỏi nơi này ?" Úc nương hỏi, khắp khuôn mặt là bình tĩnh.

      , Lâm Lập Hạ thừa nhận mình có chút ngờ tới, ngờ Úc nương này so với tưởng tượng của nàng còn trực tiếp hơn, trong mắt xẹt qua suy nghĩ ác liệt sâu xa, nàng cười khe khẽ cái , "Ta vì sao phải rời khỏi?"

      Úc nương nghe vậy ngẩn người, sau đó mở miệng , "Dịch nương phải vẫn luôn muốn rời khỏi sao?"

      Lâm Lập Hạ vén lọn tóc trước ngực mình lên, quay đầu liếc nhìn nàng cái, "Làm sao ngươi biết ta có muốn rời khỏi đây hay ?"

      "À, chuyện này..." Úc nương có chút kinh ngạc nhìn nữ tử sinh ra tia quyến rũ trước mắt.

      Lâm Lập Hạ nhìn vào mắt nàng từng chữ từng câu , "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ ta lạt mềm buộc chặt sao?"

      Úc nương khẽ quay mặt , " nương cũng đừng trêu đùa ta, ngươi đối với Vương Gia giống như lạt mềm buộc chặt sao?"

      Vậy dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của nàng ấy cũng quá làm cho người ta cảm thấy thất bại rồi.

      Lâm Lập Hạ nhún vai cái, xem ra Úc nương cũng ngốc, "Hôm nay tại sao Úc nương lại đột nhiên với ta như vậy?"

      Ánh mắt có chút tịch mịch của Úc nương buông xuống, "Dịch nương rất ràng tại sao ta lại muốn như vậy."

      Lâm Lập Hạ có chút buồn bực, chẳng lẽ bây giờ bọn họ chơi tâm ý tương thông sao? Nàng dứt khoát thẳn, "Úc nương sợ Vương Gia nhà ngươi có hứng thú với ta?"

      Trong mắt Úc nương lóe lên tia chán nản, chỉ là hứng thú, bây giờ Vương Gia động lòng, thế nhưng dĩ nhiên nàng cho nàng ta biết."Ừ."

      "Cho nên ngươi muốn giúp ta rời ?" Lâm Lập Hạ lại hỏi.

      "Ừ." Úc nương lần nữa gật đầu cái.

      "Ta ," Lâm Lập Hạ đột nhiên nghiêm túc, "Ngươi sợ Vương Gia nhà ngươi tức giận?"

      Úc nương lắc đầu cái, " sợ là giả, nhưng Dịch nương cũng là nữ tử, nhất định có thể hiểu được cảm thụ của ta."

      Trong mắt Lâm Lập Hạ nổi lên tán thưởng, Úc nương này cũng đủ trực tiếp."Như vậy cứ theo ngươi an bài ."

      Nếu người ta sợ nàng còn có gì phải sợ nữa, đợi sau khi nàng ra ngoài ai còn tìm đến nàng nữa, mấy tên vương gia và Cửu hoàng tử gì đó đều gặp quỷ , hai đại phiền toái.

      "Được." Úc nương cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống, may là nương này đối với Vương Gia có bất kỳ ý niệm gì, may.

      Úc nương quên, bản tính của nam nhân chính là thứ càng có được càng chấp nhất càng muốn chiếm thành của mình.

      * * *

      Lâm Lập Hạ chống cằm cau mày nghĩ, Úc nương bảo ngày mai cái tên vương gia gì đó phải ra ngoài chuyến, nàng an bài xe ngựa cho các nàng, nhưng Trọng Lương còn chưa trở lại mà, chẳng lẽ để cho nàng cùng Mạch Tuệ hai người lên đường?

      A a a a a a a.

      Lâm Lập Hạ cực kỳ ưu nhã gãi gãi đầu của mình, phiền chết được phiền chết được, hay là với Úc nương đợi thêm hai ngày nữa.

      Nàng đứng dậy mở cửa chuẩn bị ra ngoài, lại cẩn thận đụng phải lồng ngực người tiến vào.

      Lâm Lập Hạ bị đụng lùi về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên lại mừng rỡ kêu thành tiếng, "Trọng Lương?"

      * * *

      Mười ngày sau, Tô Châu Giang Nam.

      Mùa hè, trời cao quang đãng, bờ hồ xanh nhạt, cành liễu lả lướt, gió thổi qua, gây ra những làn sóng gợn lăn tăn mặt hồ, thoáng chốc chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ.

      mặc y phục màu xanh buộc hai búi tóc đầu núp ở phía sau cây liễu len lén nhìn nam tử dưới cái cây lớn cạnh hồ, mắt to tròn y hệ quả nho đen thỉnh thoảng chớp mắt có vẻ hết sức đáng .

      "Tiêm Tiêm, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Sau lưng đột nhiên ra bé trai mặc xiêm y màu xanh vỗ bả vai của bé hỏi.

      tên là Tiên Tiêm bị giật mình nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngâm chặt miệng im lặng dám lên tiếng, bé giọng đánh bé trai cái, "Tiểu Dương thối, ngươi muốn hù chết ta hả."

      Tiểu Dương nhe nhe răng, "Đau chết ta nha đầu thối, ai bảo ngươi mình lén lút trốn ở đây biết làm chuyện gì."

      Tiêm Tiêm nghe vậy cong cái miệng nhắn lên, "Ta đâu có lén lén lút lút."

      " có?" Tiểu Dương cười gian tiếng, lên giọng hô, " có… ưmh"

      Giọng của Tiểu Dương biến mất trong lòng bàn tay,

      "Tiểu Dương, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết hả! Ai cho ngươi lớn tiếng như vậy!" Tiêm Tiêm khiển trách.

      Tiểu Dương kéo xuống bàn tay che ngoài miệng mình, hả hê , "Ngươi cho rằng ta biết sao, ngươi phải nhìn lén vị công tử bên kia sao."

      Tiêm Tiêm nâng mặt lên muốn nguỵ biện, "Ta... ta, ta"

      "Ta cái gì mà ta." Tiểu Dương khoát tay, " phải là ca ca áo trắng kia bộ dạng xinh đẹp sao, ta cũng muốn chuyện cùng với huynh ấy."

      Tiêm Tiêm lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy cánh tay Tiểu Dạng, "Sao? sao? Vậy chúng ta cùng có được hay ?"

      Bên trong đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi bập bùng.

      Tiểu Dương hào sảng gật đầu cái, " thôi, chúng ta cùng ."

      Mạc Tử Huyền buồn cười nhìn hai đứa bé trước mắt, ôn hòa mở miệng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

      sớm phát bên kia có y phục xanh lá núp ở phía sau cái cây nhìn , còn nghĩ đứa bé này đúng là nhút nhát ngại ngùng, vậy mà chỉ chớp mắt tới thêm bé nam mang theo bé cùng nhau vọt tới trước mặt của , nhưng cũng chỉ khẩn trương nhìn lời nào.

      Tiểu Dương nhìn Tiêm Tiêm chút, cuối cùng lấy dũng khí lắp ba lắp bắp câu, " có, có việc gì! Chúng ta, chúng ta chẳng qua là cảm thấy đại ca ca rất xinh đẹp, cho nên, cho nên, "

      "Cho nên chúng ta muốn làm quen với đại ca ca!" Tiêm Tiêm cơ trí tiếp.

      Mạc Tử Huyền bật cười, xinh đẹp? Hình dung này làm nhớ tới người .

      cúi người xuống xoa đầu hai bé, trong mắt phượng cười rất đỗi ngọt ngào, "Được."

      Chờ Mạc Tử Huyền cùng với Tiêm Tiêm và tiểu Dương chơi đùa xong gần hoàng hôn, dưới sắc trời chiều tất cả đều được phủ lên tầng ánh sáng ấm áp, Mạc Tử Huyền chào tạm biệt với Tiêm Tiêm Tiêm và tiểu Dương xong liền chuẩn bị đứng dậy trở về nhà trọ.

      hôm nay cũng chỉ là tùy tiện ra ngoài dạo chút, vậy mà thấy được hồ sen liền sinh lòng thích ý, dựa vào đại thụ, mặt đón gió ngồi trong bóng râm, ngờ gặp phải hai gia hỏa thú vị.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Huyền lên nụ cười nhàng, làm người bên đường nhìn thấy cơ hồ muốn rớt tròng mắt.

      Lúc này tại khúc quanh lại truyền ra đối thoại.

      "Trọng Lương, đêm nay chúng ta nghỉ ở khách điếm nào?" giọng thanh thúy hỏi.

      "Tiểu thư, chúng ta đến chỗ kia !" Thiếu nữ mềm mại lập tức tiếp lời.

      "Tùy ." Lần này là giọng nam trầm ổn kết thúc.

      Mạc Tử Huyền nghe được giọng này hơi quen thuộc trong lòng khỏi run lên, chẳng lẽ...

      bước nhanh về phía trước, sau khi nhìn thấy người tới môi mỏng của cong lên thành độ cong duyên dáng, mắt phượng màu trà khẽ nheo lại, giọng điệu nho nhã vững vàng thường ngày khó có được tia phập phồng.

      "Giản Chi, là khéo."
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :