1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34: Phiền Toái, phiền toái
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lâm Lập Hạ sau khi thấy Hà Tri Thu múa xong cười cười, nhìn xem, phải nàng làm rất tốt sao. Lúc này nàng đột nhiên phát Mạch Tuệ cùng Trọng Lương, trời ạ, nàng quên khuấy mất bọn họ.


      Nàng xoay người thoát ra khỏi đám người, lúc chuẩn bị ra ngoài lại bị nam tử mặc y phục màu xanh dương thẫm chặn lại đường .

      "Ngộ tiểu sư phụ, lâu gặp." Môi mỏng của nam tử hơi nhếch lên, mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng.

      Lâm Lập Hạ kinh ngạc quên cả chuyện, nam tử trước mắt này lại là…

      " nhớ ta sao?" Lý Triệt vui thích cong khóe môi lên, "‘Ngộ ’ tiểu sư phụ?"

      Lâm Lập Hạ nghe được giọng nhạo báng của mới hồi hồn lại, vô tội nhìn , "Công tử, có phải ngươi nhận lầm người hay ?"

      Nàng sao có thể thừa nhận mình chính là "Ngộ tiểu sư phụ" chứ? Mặc dù như vậy là đúng, nhưng mà trực giác cho nàng biết nếu như hôm nay cùng nam này dính líu quan hệ, vậy sau này nhất định có phiền toái, nàng đến bây giờ vẫn quên vết đao kia. Người nam nhân này tương đương với phiền toái, phiền toái đó.

      Lý Triệt cũng có đối với lời của nàng sinh ra bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ làm bộ quen biết mở miệng, "Tiểu sư phụ đùa rồi,sao ta có thể nhận lầm ân nhân cứu mạng của mình chứ?"

      "Những lời này của công tử đúng rồi," Lâm Lập Hạ lập tức phản bác trở lại, "Nếu là ân nhân cứu mạng, vậy khẳng định là ở lúc sinh mạng công tử bị đe dọa cứu người, khi đó ý chí công tử đều tỉnh táo, nhớ nhàm bộ dáng của ân nhân cứu mạng cũng là chuyện bình thường."

      Lý Triệt thú vị nhìn nữ tử trước mắt cơ trí hồi kích, "Nhưng vấn đề là ta đối với ân nhân cứu mạng này nhớ rất ràng."

      Lâm Lập Hạ mang vẻ mặt áy náy nhìn , "Công tử, xin lỗi, ta phải vị nương ngươi muốn tìm, như vậy rồi, ta trước bước." xong lướt qua bên cạnh muốn rời .

      Lý Triệt kéo tay của nàng lại, tiếp đến ghé sát vào tai nàng , "A, đúng rồi, ta nhớ, sau tai Ngộ tiểu sư phụ có nốt ruồi son ."

      Lâm Lập Hạ trốn về phía sau, cười khan rồi , "Rất xin lỗi, ta có."

      "Hả? có?" Lý Triệt cầm tay của nàng phủ lên phía sau tai của nàng.

      Lâm Lập Hạ xấu hổ, dưới tay có cảm giác nổi lên, nàng trấn định kéo ra cự ly của mình và , thấy vẻ mặt Lý Triệt cười như cười nàng cảm thấy mình giả bộ được.

      Nàng vẫn ung dung nhìn mở miệng, "Đúng, ta chính là ‘Ngộ tiểu sư phụ, sao, ngươi muốn báo ân?"

      Lý Triệt thu hồi lại bàn tay bị giật ra, giống như nghiêm túc suy tư , "Tiểu sư phụ thế, hình như đúng là cần phải làm như vậy nhỉ."

      Lâm Lập Hạ rộng lượng xua tay, "Miễn miễn, thi ân bất cầu báo (làm việc nghĩa cần báo đáp), cứ coi như bèo nước gặp nhau !" xong lại muốn .

      ra là nàng hỏi có muốn báo ân hay chính là để nàng ra câu "Thi ân bất cầu báo".

      Lý Triệt buồn cười bắt được cổ tay của nàng lần nữa, lần này nắm chặt lại, để nàng tiếp tục có cơ hội tránh ra.

      "Tiểu sư phụ, ta sao có thể tri ân báo."

      Lâm Lập Hạ sao lại biết nghĩ cái gì, nàng thử giãy tay ra, "Vị công tử này, cần."

      " được." Lý Triệt nghiêm chỉnh , "Ân này, phải báo, "

      Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn , "Ta cần."

      Nàng còn muốn "Ra cửa nhờ vả bằng hữu, mấy chuyện bé như hạt vừng này ngươi cũng đừng để ở trong lòng" nữa cơ.

      Thế nhưng Lý Triệt là quá cố chấp, "Ta muốn."

      Lâm Lập Hạ có chút buồn cười nhìn , người này đúng là thú vị, aizzz, " xin lỗi, ta còn có việc, chuyện này lần sau bàn tiếp."


      "Được," Lý Triệt vô cùng dứt khoát đồng ý tiếng, "Vậy tiểu sư phụ trọ ở khách điếm nào?"

      "À?" Ngón tay Lâm Lập Hạ tùy tiện chỉ phương hướng, "Ta ở Nhạc Phúc khách điếm bên kia." Quỷ mới biết bên kia có cái khách điếm gì.

      Tâm tình Lý Triệt có [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35: Nguyên nhân dây dưa ( thượng )
      Editor: Bồ CôngAnh

      Trong sương phòng lịch tao nhã ngát hương thơm, thiếu nữ nằm hôn mê giường lớn khắc hoa. Lông mày nhắn của thiếu nữ nhíu chặt lại, trong đôi mắt đóng chặt ngừng chảy nước mắt xuống, cánh môi tái nhợt nhếch lên, thỉnh thoảng lộ ra tiếng khóc sụt sùi.

      Lý Triệt ở bên nhíu chặt mày nhìn người nằm giường, đáy lòng chẳng biết tại sao co rút phen.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phải sao sao?" trầm thấp mở miệng, mơ hồ mang theo tức giận.

      Sau lưng, đại phu khom thấp người , "Bẩm vương gia, thương thế của vị nương này quả còn gì đáng ngại, về phần tại sao nàng còn hôn mê bất tỉnh, lão phu biết."

      Lý Triệt xoay người cái ngồi xuống bên cạnh bàn, uống hớp trà cố gắng hít thở bình ổn cảm giác nóng nảy hiểu trong lòng mình nhưng lại có bất kỳ tác dụng gì, trong cơn tức giận nặng nề buông ly trà xuống, "Tất cả đều ra ngoài cho ta!"

      Nha hoàn cùng đại phu bên trong phòng bị dọa sợ cả người run run, cuối cùng cung kính lui ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Lý Triệt, đứng dậy thong thả bước đến, cuối cùng tới bên giường ngồi xuống.

      giường, sắc mặt của thiếu nữ vô cùng tái nhợt, nước mắt làm ướt sợi tóc hai bên.

      Bàn tay của Lý Triệt chạm lên gương mặt của nàng, dịu dàng thay nàng lau nước mắt, trong mắt mang theo thương tiếc trước nay chưa từng có.

      nhớ tới câu của nàng trước khi hôn mê, nhất thời khỏi quên mất sầu lo mà bật cười, khó trách nàng thừa nhận mình là Ngộ , ra là sợ phiền toái. đúng là phiền toái, mà lần này vừa hay nàng lại cứu .

      mặt Lý Triệt mang theo suy nghĩ sâu xa, khóe môi hơi nhếch lên. Tích thủy chi ân đem dũng tuyền tương báo (chịu ân giọt nước đem suối tuôn báo đáp), phải sao?

      Lúc này đôi môi của thiếu nữ hơi mở, hình như cái gì.

      Lý Triệt vội vàng cúi người xuống, nhưng lại thể nghe nàng cái gì, lúc nhìn nàng lại phát nước mắt nàng chảy gấp hơn, giờ phút này nàng tia nhàn nhã tự tại như bình thường, mà so với nữ tử bình thường càng yếu ớt hơn.

      thưởng thức nữ tử ở trước mặt thông tuệ khéo như rót, nhưng người nhu nhược trước mắt này cũng làm thể dời mắt.

      "Thác..." Trong miệng Lâm Lập Hạ rốt cuộc cũng phun ra chữ ràng.

      Sắc mặt Lý Triệt vốn nhu hòa sau khi nghe thấy chữ này liền lạnh xuống, Thác?

      Thác là ai.

      Lý Triệt đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Lập Hạ đặt ở bên ngoài chăn, nắm chặt.

      Ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vương Gia?" Giọng nữ mềm mại vang lên.

      Lý Triệt buông tay của mình ra mà vẫn duy trì tư thế kia như cũ, nhàn nhạt trả lời câu, "Vào ."

      Cửa bị đẩy mở, tiếp đó nữ tử mặc y phục trắng vào, nhìn diện mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cũng là thanh nhã hiếm có. Nàng đem khay trong tay mình bỏ lên bàn, tới bên người Lý Triệt, đôi tay nhàng đặt lên bờ vai của , "Vương Gia cần phải lo lắng, phải đại phu rồi sao, vị nương này có chuyện gì."

      Chân mày nhíu chặt của Lý Triệt buông lỏng chút, "Úc nương, nàng vẫn rơi lệ ngừng, đây là vì sao?"

      Úc nương liếc mắt nhìn thiếu nữ giường , "Có lẽ là nằm mơ thấy chuyện đau lòng mà thôi."

      Lý Triệt nghe vậy tâm tình càng thêm tích tụ, đau lòng, vì cái người tên Thác kia sao?!

      "Vương Gia, " Úc nương ôn hòa mở miệng, "Vị nương này đến lúc cần phải uống thuốc rồi."

      Cả người Lý Triệt vẫn động chút nào, "Bưng thuốc đến, để ta đút nàng uống ."

      Lần trước lúc bị thương vẫn là nàng chăm sóc , lần này nàng vì cứu mà bị thương, hình như luôn luôn thiếu nàng.

      Úc nương nghe vậy hơi sững sờ, sau đó dịu dàng nở nụ cười, xem ra Vương Gia đối với vị nương này thả chút tâm tư đây. Nàng nghe lời bưng thuốc tới đưa cho Lý Triệt, Lý Triệt đỡ Lâm Lập Hạ dậy nằm ở trong ngực của mình, cầm thìa đút.

      Lâm Lập Hạ cũng coi như phối hợp, mặc dù hôn mê nhưng vẫn khẽ mở miệng uống vào từng hớp từng hớp, chỉ là bên môi vẫn có chút nước thuốc chảy xuống.

      Úc nương bên cạnh thấy thế lấy khăn thêu ra muốn lau giúp nàng, lại thấy Lý Triệt trước bước dùng tay áo dịu dàng thay nàng lau. Trong lòng Úc nương xẹt qua tia khổ sở, nhưng mặt khác lại tự an ủi, Vương Gia cũng phải là lần đầu tiên, chỉ cần người ở bên cạnh lâu nhất chính là mình, những thứ này có tính là gì?

      Rốt cuộc chén thuốc cũng thấy đáy, Lý Triệt đem chén đưa cho Úc nương, lại cẩn thận đem Lâm Lập Hạ thả lên giường, cẩn thận giúp nàng đắp lại chăn mỏng.

      "Vương Gia." Lúc này Hắc Đạc xuất ở cửa.

      Lý Triệt đứng dậy với Úc nương, "Nàng ở lại chỗ này chăm sóc nàng ấy cho tốt, tỉnh lại lập tức phái người cho ta biết."

      Úc nương gật đầu cái.

      Lý Triệt xoay người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Úc nương cùng Lâm Lập Hạ hôn mê giường.

      Úc nương cúi người xuống cẩn thận quan sát Lâm Lập Hạ, qua hồi lâu nàng mới vẻ mặt dịu dàng đứng lên, dường như căn bản chưa từng có ý nghĩ lo lắng như vừa rồi.

      * * *

      "Sao rồi?" Lý Triệt sải bước bước từng bước, hỏi Hắc Đạc sau lưng.

      "Bẩm vương gia, lúc ấy tổng cộng có ba người chạy thoát, bắt được bốn người sống, người còn lại mất mạng tại chỗ." Hắc Đạc , "Thuộc hạ đem mấy thích khách lúc ấy mang về trong trang để thẩm vấn, nhưng mà được nửa đường bốn người cũng phát độc mà mất mạng."

      Mắt sáng của Lý Triệt híp lại, trong lòng tức giận vô cùng, lập kế hoạch hành thích, độc phát mà chết, Diêm Vương các rốt cuộc là nghe theo chỉ thị của người nào!

      "Vương Gia, lúc ấy sau khi người vào Nhu Thủy các liền có người tới thông báo là nảy ra xung đột, thần mang theo thị vệ xuống cũng gặp phải thích khách, thích khách hình như chính là thừa dịp loạn mà ra tay, kéo dài thời gian, người dưới lầu hoảng sợ chạy trốn tứ phía, chúng thần bởi vì dám đả thương người vô tội chỉ có thể cùng bọn họ khổ sở dây dưa. Mà Cửu hoàng tử lầu cũng bị ám sát, trong khoảng thời gian ngắn loạn thể tách rời, chờ lúc thần xử lý tốt chuyện bên kia chạy đến mới biết Vương Gia bị nhiều người vây công như vậy." Hắc Đạc tự trách .

      Lý Triệt bứt lá cành cây bên đường xuống, "Tiểu Cửu cũng bị ám sát?"

      "Dạ." Hắc Đạc gật đầu cái, " Khi đó Cửu hoàng tử đúng là bị ám sát, chỉ là hai nha hoàn kia thế mà lại cũng có võ công trong người, cộng thêm sau lại có nữ tử hồng y ra tay cứu, thị vệ bên người cũng ít, cho nên mới bị thương."

      "Thân phận của mấy hắc y nhân đến sau ngươi có thể tra hay ?" Lý Triệt nhớ tới mấy hắc y nhân ra tay cứu trợ, bọn họ là người ai?

      Hắc Đạc lắc đầu cái, "Mấy hắc y nhân kia thuộc hạ có chút đầu mối nào, biết bọn họ vì gì mà ra tay cứu Vương Gia."

      Cứu ? Lý Triệt nhớ lại cảnh tượng sau khi Ngộ bị thương mấy người kia mới cuống quít chạy tới, bọn họ là tới cứu sao.

      "Hắc Đạc." Trong mắt Lý Triệt thoáng qua tia u ám, "Ngươi xuống trước ."

      Hắc Đạc đáp tiếng liền lui xuống, chỉ để lại Lý Triệt nhìn cây xanh sum xuê lâu cũng thấy nhúc nhích.

      * * *

      Lâm Lập Hạ có chút hoang mang nhìn căn phòng trước mắt, nơi này là nơi nào, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

      "Lập Hạ, mau dậy , hôm nay bà dẫn con đến trường học báo danh."

      Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày, gọi nàng sao?

      Lúc này có giọng trẻ con tiếp lời, "Bà nội, tự con là được rồi."

      Lâm Lập Hạ nhức đầu gõ gõ đầu mình, người vừa gọi "Lập Hạ" kia là ai, đứa bé kia là ai?

      "Lập Hạ ngoan, bà nội dẫn con ."

      Bà nội? Lâm Lập Hạ nghe vậy sững sờ chút, nàng nhìn lại căn phòng trước mắt lần nữa, đây, đây hình như là phòng cũ của nàng ở huyện Y lúc còn bé? Nàng kích động muốn đẩy cửa ra, lại phát thân thể của mình xuyên thẳng qua cánh cửa.

      Lâm Lập Hạ ngơ ngác nhìn tay của mình, sao lại như vậy...

      "Bà nội, hôm nay bà ở nhà nghỉ ngơi , con tự được, con lớn rồi!" cột tóc đuôi ngựa dụi mắt ra, lầm bầm .
      Sau khi ra ngoài nghe thấy bà nội răn dạy, "Đứa bé mới mấy tuổi mà mình lớn rồi, thay quần áo nhanh lên chút."

      để ý đến lời của bà nội mà là bê cái ghế đến đỡ bà ngồi xuống, "Bà nội bà ngồi xuống , tự con được."

      ra là đùi bà nội quấn đầy băng vải.

      Lâm Lập Hạ bưng kín miệng mình ngăn tiếng khóc bật ra, trong mắt lại lăn xuống từng giọt nước mắt.

      Đây là nàng, nàng lúc mười tuổi.

      Vết thương đùi bà nội là do lúc chẻ củi cẩn thận bổ vào, nàng lúc ấy ở bên cạnh xem, nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương dữ tợn. Nàng ngây ngốc ngây ngẩn cả người, có bất kỳ phản ứng nào.

      Cho đến khi bà nội lớn tiếng gọi ông nội ở trong phòng ra.

      Sau đó nàng mực nghĩ tới cảm giác của bà nội, vết thương sâu như vậy, vậy có phải rất đau rất đau rất đau hay ? Mỗi lần nghĩ tới đây nàng cũng cảm thấy tim mực run rẩy, cả người rét run.

      Khi đó nàng sợ, sợ bà nội bị thương như vậy chết sao?

      Che miệng vẫn rỉ ra tiếng khóc, Lâm Lập Hạ nghĩ tới, nàng xuyên vào người cùng tên ở Vương Triều Đại Minh, gặp phải rất nhiều người kỳ quái, rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nàng bị người đâm kiếm, sau đó linh hồn lại trở về nơi này.

      Nếu như đứa bé ngã đau, ai nhìn thấy, nó tự mình đứng lên, phủi phủi đầu gối, nhưng khi người vì mình mà đau lòng tới, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Lâm Lập Hạ cảm thấy mình đau lòng chịu nổi, nàng muốn nhào vào trong ngực bà nội cho bà biết mình gặp chuyện gì, nàng nghĩ muốn bà nội già nua vỗ tay mình an ủi, nhưng mà, nhưng mà…

      "Bà nội..."

      Tại sao bà thấy con... Con là Lập Hạ đây, Lập Hạ ở chỗ này, Lập Hạ rất nhớ người...

      Lâm Lập Hạ khóc muốn ngất xỉu ngã ngồi mặt đất, trước mắt lại bắt đầu mảnh tăm tối...

      * * *

      biết qua bao lâu, Lâm Lập Hạ giường rốt cuộc giật giật mí mắt, cuối cùng run rẩy mở mắt ra.

      Nàng nhìn chăm chú vào màn lụa giường lớn trước mắt, bên môi gợn lên nụ cười khổ, ra chỉ là mộng.

      Lúc này giọng nữ dịu dàng mềm mại vang lên: " nương, ngươi tỉnh?"
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Nguyên nhân dây dưa ( hạ )
      Editor: Bồ CôngAnh

      Mí mắt Lâm Lập Hạ giật giật, cuối cùng run run rẩy rẩy mở mắt.

      Nàng nhìn chăm chú vào màn lụa giường lớn trước mắt, bên môi gợn lên nụ cười khổ, ra chỉ là mộng.

      Lúc này giọng nữ dịu dàng mềm mại vang lên: " nương, ngươi tỉnh?"

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới chú ý tới có nữ tử áo trắng đứng ở trước giường, nàng sửng sốt chút, sau đó khẽ cười cười hỏi, "Xin hỏi nơi này là nơi nào?"

      "Nơi này là phủ đệ của Vương Gia ở Lạc Dương." Úc nương cũng dịu dàng cười tiếng.

      Lâm Lập Hạ nghe vậy nhíu mày cái, Vương Gia? Nàng ràng là vì cứu nam tử kia mà bị thích khách đâm kiếm...

      Nghĩ tới đây nàng sững sờ chút, chẳng lẽ, nam tử kia?

      "Vai phải của nương bị kiếm đâm hôn mê ngày, mặc dù để lại sẹo nhưng vẫn phải nghỉ ngơi tốt." Úc nương nhìn gương mặt vẫn còn tái nhợt của thiếu nữ , "Ta đây gọi người thông báo cho Vương Gia."

      "Đợi chút, " Lâm Lập Hạ nhức đầu gọi Úc nương muốn rời lại, "Ta , cái đó, cần."

      mặt Úc nương lên nghi ngờ, " nương, đây là…"

      "Ta căn bản quen người nào là Vương Gia trong miệng ngươi," Lâm Lập Hạ định ngồi dậy, lại cẩn thận động tới đến vết thương vai đau hít vào hơi, "Ta cùng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi."

      Úc nương nghe vậy cười cười mà , " như vậy, càng phải thông báo cho Vương Gia."

      " nương, cần." Lâm Lập Hạ khó được kiên trì, phiền toái, là phiền toái, tại mà dây dưa với người trong hoàng thất gì đó càng thêm phiền toái.

      Lúc này Úc nương mới phát ra thiếu nữ trước mắt mực chịu đựng đau đớn vai, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Nàng tiến lên cầm khăn thêu lau cho Lâm Lập Hạ , " nương vẫn nên cậy mạnh, vết thương sợ rằng lại muốn rách ra."

      Lâm Lập Hạ kéo kéo khóe môi tái nhợt, "Đa tạ nương quan tâm."

      "Ngươi là ân nhân cứu mạng của vương gia, đây là đương nhiên." tay Úc nương nhàng đỡ nàng dậy tựa vào gối mềm .

      Lâm Lập Hạ vô lực thở dài, mặc áo trắng này tại sao lại biết mình phải là lần đầu tiên cứu tên Vương Gia kia rồi, chẳng lẽ loại chuyện như cứu người cũng có quán tính?

      " nương tại nên suy nghĩ quá nhiều, ở tại nơi này dưỡng thương tốt mới đúng." Úc nương rót ly trà cho Lâm Lập Hạ, đưa tới trong tay của nàng.

      Lâm Lập Hạ cảm kích cười với nàng, này đúng là tỉ mỉ. Nước trà mát mẻ vào trong miệng, cánh môi khô khốc trở nên trơn bóng, nàng khỏi đem chén nước trà uống sạch.

      Úc nương cầm lấy cái ly lại rót cho nàng chén nữa, Lâm Lập Hạ khẽ nhấp vài hớp liền bỏ lên bàn , " nương, ta phải rời ."

      Lông mày Úc nương khẽ nhướn lên, "Ta hiểu tại sao nương lại cố chấp muốn rời như vậy?"

      "Lần này cũng phải mình ta ra ngoài, nha hoàn cùng thị vệ của ta tại khẳng định vội vã tìm ta khắp nơi." Lâm Lập Hạ giải thích, đây cũng là trong những nguyên nhân.

      "Chuyện này..." Úc nương nghe vậy vẫn lắc đầu cái, " nương nếu muốn rời vẫn phải tự mình với Vương Gia thôi."

      Lâm Lập Hạ có chút buồn cười, ra nàng cứu tên Vương Gia kia còn phải cái gì cũng trưng cầu đồng ý của ?

      Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lúc này cửa bị đẩy mở, Lý Triệt thân trường bào màu đen vào.

      "Tiểu sư phụ, nàng tỉnh?" Lý Triệt nhìn sắc mặt tiều tụy giường .

      Lâm Lập Hạ khẽ gật đầu cái, "Ân."

      Úc nương thấy thế đứng qua bên, Lý Triệt tiến lên ngồi ở bên giường, "Tiểu sư phụ còn có chỗ nào thoải mái ?"

      Lâm Lập Hạ nhìn bả vai của mình chút nhạo báng , "Trừ cái này tạm thời còn chỗ nào thoải mái."

      Lý Triệt nghe giọng điệu nàng chuyện cũng biết bây giờ nàng còn gì đáng ngại, đáy lòng nhất thời thở phào nhõm, " sao là tốt rồi. Lần này ít nhiều nhờ có tiểu sư phụ ở đây."

      "Ta ngược lại vô cùng hi vọng mình ở đây tốt hơn." Lâm Lập Hạ cười khổ cái .

      Lý Triệt nghe vậy mặt lên vẻ mặt thú vị, "Tiểu sư phụ, biết nên gọi nàng là gì?"

      Lâm Lập Hạ nghĩ cũng đúng, sau khi bị chọc thủng mánh khóe cũng thể sau này vẫn còn mở miệng tiếng tiểu sư phụ hai tiếng tiểu sư phụ, bọn họ ngược lại biết nội tình, nhưng người ngoài chỉ sợ cũng chân tướng."Ta họ Dịch."

      "Dịch nương." Trong mắt Lý Triệt lên nụ cười, "Bổn vương rất cảm kích Dịch nương cứu Bổn vương, cho nên Dịch nương tạm thời ở lại trong phủ đệ của Bổn vương nghỉ ngơi cho tốt."

      Trong lòng Lâm Lập Hạ cười lạnh, Bổn vương? đây là nàng đồng ý cũng phải đồng ý sao? "Vương Gia, gạt ngươi, lần này ta ra ngoài là cùng với người hầu, ta cũng vì cùng người hầu thất lạc mới gặp gỡ Vương Gia, tại Vương Gia dẫn ta đến đây đoán chừng hai người hầu này của ta hoảng sợ mà tìm ta khắp nơi đấy."

      Lý Triệt gặp chiêu phá chiêu, " như vậy Bổn vương phái người dẫn hai người hầu kia của nàng đến đây."

      Lâm Lập Hạ khỏi hơi giận, người này là, " cần làm phiền Vương Gia, ta chuyến này là tới thăm hỏi thân thích, ta đến ở nhà họ tĩnh dưỡng là được rồi."

      "Như vậy sao được." Lý Triệt ra vẻ kinh ngạc, "Dịch nương là vì cứu Bổn vương mới bị thương, Bổn vương há có thể tri ân báo?"

      Lâm Lập Hạ ngừng lắc đầu trong lòng, dạ dạ dạ, lại kéo về đề tài báo ân cùng báo ân lúc sáng sớm rồi, nếu như bây giờ thân thể nàng còn là khỏe mạnh cường tráng nàng nhất định cự tuyệt sau đó lập tức rời , chỉ tiếc bây giờ nàng bị thương ngay cả chuyện nhiều cũng cảm thấy mệt, có hơi sức tiếp tục đánh Thái Cực với nữa, nàng nhụt chí câu, "Vậy theo lời Vương Gia mà làm thôi."

      Lý Triệt hài lòng cười cười. Úc nương đứng bên trầm mặc nâng mắt lên lẳng lặng nhìn hai người trước mắt.

      * * *

      Lý Dục giờ phút này lười biếng nằm ở giường êm, bên Lục Lung thay xoa bóp bả vai, mà Thất Xảo còn lại khéo tay lột vỏ nho, đem từng quả từng quả nho trong suốt cho vào trong miệng Lý Dục.

      "Điện hạ, thuộc hạ tra được thân phận hắc y nhân ngày đó." Hỏa Nhi xuất ở cửa, giọng mà .

      "Hả?" Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Lý Dục hẹp xẹt qua tia thú vị, " tra được?"

      "Dạ." mặt Hỏa Nhi nổi lên khốn sắc, "Thuộc hạ điều tra tất cả tổ chức sát thủ trong thành Lạc Dương, cũng phát thích khách tương tự với những người đường ngày đó."

      Lý Dục rũ mắt xuống, võ công thích khách ngày đó đúng là chưa từng thấy qua, nhưng ràng là bọn họ có kế hoạch từ trước, chiều hôm qua mới đến Lạc Dương, trực tiếp vào Như Thủy các, cho nên đối phương cũng phải là người trong thành Lạc Dương. Như vậy nghĩa là... Kinh Thành.

      "Ta nghe hoàng thúc đầu kia cũng bị ám sát, có điều lại có người đến cản lại?" Lý Dục khẽ giật giật thân thể, vạt áo vốn rộng lại càng thêm mở ra, lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực còn hơn cả làn da của nữ tử.

      Hỏa Nhi thoáng dời tầm mắt nhìn về phía Lý Dục, "Lúc ấy Bát Vương gia xuống lầu là vì ngăn nữ tử áo tím lại, Bát Vương gia và nử tử kia cùng nhau bị ám sát, sau đó lâu lại có mấy hắc y nhân ra tay tương trợ, nữ tử kia vì cứu Bát Vương gia bị kiếm đam bị thương được Vương Gia mang về phủ, mà mấy hắc y nhân tương trợ là thân phận gì thuộc hạ cũng tra ra được."

      Lý Dục nhớ tới khi đó Lý Triệt đột nhiên đứng dậy bóng dáng cùng mặt vui mừng, Lý Dục tà tà cười cười, áo tím? Xả thân cứu giúp?

      "Hỏa Nhi, để cho người chuẩn bị kiệu, ta muốn chuyến hoàng thúc phủ đệ."

      * * *

      "Tiểu, tiểu thư." Mạch Tuệ len lén liếc Úc nương bên cạnh cái, giọng ở bên tai Lâm Lập Hạ hỏi, "Nơi này là nơi nào vậy?"

      Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn nàng cái, " ra ta cũng ràng lắm."

      "Hả?" Mạch Tuệ ngạc nhiên kêu lên, sau đó phát thanh của mình quá lớn lại giảm thấp xuống, "Tiểu thư người biết nơi này là nơi nào mà tới rồi?"

      Lâm Lập Hạ chỉ chỉ bả vai của mình, "Ta này, Mạch Tuệ, ngươi thấy sao, ta cũng là bất đắc dĩ thôi."

      Đáy mắt Mạch Tuệ thoáng qua tia đau lòng, "Tiểu thư, làm sao người lại bị thương như vậy?"

      "Mỹ cứu hùng xả thân cứu người Lôi Phong* sống phía Đông Bắc." Lâm Lập Hạ tùy tiện .

      * Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc

      "À?" Mạch Tuệ nghi hoặc nhìn nàng, "Tiểu thư mới vừa cái gì?"

      Lâm Lập Hạ nổi lên tâm tư đùa giỡn, "Đổng Tồn Thụy* xả thân nổ lô cốt."
      *Đổng Tồn Thụy ôm bom lao vào lô cốt của địch, dũng hi sinh trong cuộc chiến giải phóng Long Hóa

      Mạch Tuệ gãi gãi đầu, à?

      "Tư Mã Quang* đập chum cứu bạn bè." Lâm Lập Hạ Việt xem thêm sức lực, "Còn có cái đó ai đó người nào rơi xuống nước cứu người."

      *Khi Tư Mã Quang cùng bạn bè nô đùa, chơi trò chơi “trốn tìm” trong vườn hoa, mỗi người chạy ngả để tìm chỗ trốn. Lúc đó, có cậu bé rất tuổi, vì muốn mọi người tìm ra mình sớm nên nhảy vào chum nước mà hề biết trong chum chứa đầy nước. Cậu bé nhanh chóng bị sặc nước và kêu la thất thanh, các bé chơi cùng vô cùng hoảng sợ, lo lắng nhưng biết làm gì để cứu, duy chỉ có Tư Mã Quang là bình tĩnh suy nghĩ và nảy ra hành động cứu cậu bé kia.

      "Tiểu — thư —" Gương mặt Mạch Tuệ xụ xuống, nàng kiểu gì cũng nghe hiểu Lâm Lập Hạ linh tinh cái gì.

      Lâm Lập Hạ cười vui vẻ, lại nghĩ tới vui quá hóa buồn, cười to làm động đết vết thương, làm nàng đến nhe răng trợn mắt trong chốc lát.

      Lần này đến phiên Mạch Tuệ cười, ai bảo tiểu thư có ý xấu đùa cợt nàng.

      Úc nương ở bên nhìn hai người vui đùa cũng cười cười, "Dịch nương, tại nha hoàn cùng thị vệ của ngươi cũng tới ở trong phủ rồi, lần này ngươi có thể an tâm ở chỗ này dưỡng thương."

      Lâm Lập Hạ gật đầu cái, "Đa tạ nương."

      "Dịch nương cần đa lễ, gọi ta là Úc nương là được rồi." Úc nương cười nhạt, "Dịch nương là ân nhân cứu mạng của vương gia, Vương Gia nhắn nhủ chúng ta phải chăm sóc ngươi tốt."

      Vương Gia, Vương Gia, lại là tên Vương Gia kia.

      Lâm Lập Hạ nhức đầu vuốt vuốt trán mình, nàng muốn dính líu quan hệ gì với mấy người của hoàng thất, những người xuyên kia phải dính tới người trong hoàng thất liền dây dưa dứt sao, nàng hay rồi, hai lần cứu phải cái gì mà Vương Gia, đứa ngốc cũng ngốc như nàng, cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là tự mình làm bậy thể sống!

      Nhưng nếu cứu? Dưới tình huống như vậy chỉ cần là người ra tay cứu đúng , lần đầu tiên máu chảy đầm đìa như vậy, lần thứ hai phải cũng vì bảo vệ mình mà đánh lại những người đó.

      Rối rắm, là rối rắm, lại rốt cuộc là ai cứu ai đây?

      Trong lòng Lâm Lập Hạ thầm mắng câu, ¥%#%¥, so với đề số học còn khó hơn!

      "Vương Gia." Úc nương thấy người bước vào cửa mở miệng.

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên, rất tốt, Vương Gia lại tới, biết lại muốn làm gì?

      "Dịch nương vì sao lại nhìn Bổn vương như vậy?" Lý Triệt cảm thấy tâm tình của mình hôm nay hình như đặc biệt tốt.

      Lâm Lập Hạ mặt vẻ gì câu, " có, chẳng qua là cảm thấy Vương Gia hôm nay đặc biệt động lòng người."

      Gương mặt Lý Triệt cương cứng chút, Mạch Tuệ nhịn được quay đầu lại khẽ nở nụ cười, còn lại Úc nương có chút kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lập Hạ.

      Động — lòng — người?

      Đúng lúc ấy , ngoài phòng có giọng trầm thấp mị hoặc của người nào đó truyền tới,

      "Hoàng thúc, ta nghe người giấu vị giai nhân ở chỗn này đúng ?"
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Giống như từng quen biết
      Editor: Bồ CôngAnh

      Đúng lúc ấy , ngoài phòng có giọng trầm thấp mị hoặc của người nào đó truyền tới,

      "Hoàng thúc, ta nghe người giấu vị giai nhân ở chỗn này đúng ?"

      Lý Triệt hơi sững sờ, Tiểu Cửu?

      Ngoài cửa người nọ vào cửa, lúc Lâm Lập Hạ thấy người nọ khỏi mất hồn.

      Chỉ thấy nam tử kia thân hoa phục màu xanh ngọc, bên thêu bức tranh đẹp đẽ quý giá biết tên, tóc dài dùng phát quan bảo thạch màu xanh ngọc buộc lên, sợi tóc dưới ánh mặt trời chiếu xuống hình như mơ hồ phủ lên màu xanh thẫm, bên tong đôi mắt đào hoa hẹp dài tràn đầy vẻ phong lưu gian manh, môi mỏng tà tà nâng lên, gương mặt mị hoặc.

      Nam nhân này … là đẹp. Nội tâm Lâm Lập Hạ kinh ngạc .

      Lúc này nam tử vừa lúc hướng mắt sang nhìn nàng, tầm mắt của hai người thẳng tắp đối diện với nhau.

      Trong mắt nam tử dâng lên ánh sáng biết tên, con mắt dài hơi híp chút.

      Trong lòng Lâm Lập Hạ chợt dâng lên hồi sợ hãi, cuống quít dời tầm mắt . biết vì sao, nàng cảm thấy nam tử này... Rất nguy hiểm.

      "Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?" Lý Triệt nhíu mày, ngược lại ngờ Lý Dục đến chỗ .

      "Ta biết hôm qua hoàng thúc cũng bị mấy hắc y nhân ám sát, lúc này mới muốn tới đây thăm hoàng thúc chút, đến đây mới nghe hoàng thúc giấu vị giai nhân ở chỗ này." Con ngươi Lý Dục chuyển về phía nữ tử giường, "Xem ra hoàng thúc là diễm phúc cạn nha, dáng dấp này quả tệ."

      Tướng mạo nữ tử này ngược lại rất quen thuộc, dáng dấp có năm phần tương tự với Hà Tri Thu, nhưng cảm giác lại giống như phải Hà Tri Thu, từng gặp nữ tử này ở đâu sao? Đáy lòng Lý Dục thầm nghĩ.

      Lâm Lập Hạ khẽ chuyển mắt, dám nhìn nam tử được gọi là "Tiểu Cửu" kia nữa.

      Lý Triệt trái lại tự nhiên thoải mái trả lời, "Quả , ngày hôm qua nếu có Dịch nương cứu giúp người nằm ở giường hôm nay chính là Bổn vương rồi."

      "Ta mà, hoàng thúc sao lại có hứng thú với nữ tử tên Hà Tri Thu, ra là sớm có người trong lòng." Lý Dục cười trêu .

      "Tiểu Cửu, chúng ta thư phòng chuyện , ta vừa lúc có số việc cần tìm ngươi." xong Lý Triệt đứng lên, quay đầu lại hướng Lâm Lập Hạ gật gật đầu, "Dịch nương, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe , Bổn vương ra ngoài trước."

      Lâm Lập Hạ trầm mặc gật đầu cái.

      Sau khi Lý Triệt cùng Lý Dục ra cửa, thần kinh cẳng thẳng của Lâm Lập Hạ mới nới lỏng, đáy mắt nàng tràn đầy suy nghĩ sâu xa, nam nhân kia là ai, nàng thế mà lại, nàng thế mà lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng?

      "Dịch nương nghĩ tới vị kia mỹ công tử vừa mới tới kia?" Úc nương thấy dáng vẻ mất hồn của Lâm Lập Hạ cười mở miệng.

      "Hả?" Lâm Lập Hạ lúc này mới phục hồi tinh thần lại cười gượng, "Hả? Úc nương làm sao biết?"

      Úc nương tựa như hiểu , "Tướng mạo Cửu hoàng tử như vậy có người nào nhìn mà có lòng nhớ thương?" Dung nhan tuyết mỹ như vậy, dù là nữ tử như nàng nhìn mà cũng nhịn được cảm thán tiếng, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành mà, hơn nữa phong cách Cửu hoàng tử tà mị cực độ, chỉ cần gặp qua lần sợ rằng cả đời này cũng quên được.

      Giống như tiếng sấm rền vang lên bên tai, thân thể Lâm Lập Hạ đột nhiên chấn động.

      Cửu hoàng tử? Người được gọi là "Tiểu Cửu" chính là Cửu hoàng tử?

      Cửu hoàng tử nghe dung nhan tuyệt mỹ, thích mỹ nhân, xa xỉ vô độ, hơn nữa còn là đối tượng thổ lộ của Lâm đại tiểu thư?

      Lâm Lập Hạ khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cách khác, Cửu hoàng tử biết nàng?

      "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Mạch Tuệ bên cạnh thấy được khác lạ của nàng mở miệng hỏi.

      Lâm Lập Hạ bị giọng của Mạch Tuệ kéo lại thần trí, suy nghĩ hơi bình tĩnh lại, " có việc gì."

      Lâm Lập Hạ khỏi cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng, Lâm đại tiểu thư thổ lộ với Cửu hoàng tử là vào hai năm trước, thời gian hai năm tướng mạo phong cách con người cũng thay đổi, hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của giống như cũng nhận ra nàng?

      Nhưng khó bảo đảm Cửu hoàng tử này thấy nàng nhiều giây thần kinh của đột nhiên rút ra liền nhớ lại. Đáy lòng có giọng khác lại nhắc nhở nàng như vậy, Lâm Lập Hạ lau giọt nước mắt chua cay trong lòng, nhìn nàng mà xem, đáng thương biết bao, vất vả mới có cơ hội lần nữa lại làm người, tại sao lại đụng phải tình cũ của Lâm tiểu thư rồi, cuộc sống này phút nào được bình thản mà.

      "Tiểu thư, người có chuyện chứ?" Mạch Tuệ kỳ quái, Lâm Lập Hạ bị làm sao vậy, ra sức bóp méo gương mặt của mình?

      " có việc gì." Lâm Lập Hạ cau mày nghiêm túc câu, đáy lòng cho ra cái kết luận.

      Nơi này thể ở lâu.

      * * *

      Trong thư phòng, hai người Lý Triệt và Lý Dục ngồi ở bên cạnh bàn cùng nhau thưởng thức trà, những người khác canh giữ ở bên ngoài.

      Ngón tay thon dài của Lý Dục vuốt vuốt nắp trà, trong mắt đào hoa tràn đầy vẻ lười biếng."Hoàng thúc mới vừa tìm ta là có chuyện gì?"

      Lý Triệt khẽ nhấp ngụm nước trà, trong tròng mắt đen tối tựa như đêm, "Tiểu Cửu có biết những thích khách áo đen đường ngày đó hay ?"

      Lý Dục khẽ nâng mắt lên nhìn , "Hả? Hoàng thúc cũng ràng sao?"

      Cũng? Lý Triệt nhíu mày, "Tiểu Cửu cũng biết."

      "Vừa lúc hôm nay ta tới cũng là muốn hỏi hoàng thúc chuyện này, ra là hoàng thúc cũng ." Lý Dục tựa như đùa giỡn .

      Lý Triệt để ly trà trong tay xuống, "Những người đó ràng là có kế hoạch, người biết ta tới Lạc Dương đếm hết, còn người biết Tiểu Cửu tới Lạc Dương sao?"

      "Ta?" Lý Dục cười khẽ tiếng, tay phải xoay xoay nhẫn hồng ngọc tay, "Lần này ta lên đường ngược lại với người khác, chỉ là ngầm có hay nhìn cũng biết rồi."

      " Tiểu Cửu cần phải để ý nhiều hơn rồi, Lạc Dương này cũng yên ổn." Lý Triệt giống như vô tình nhắc nhở.

      Trong mắt Lý Dục thoáng qua nụ cười, "Đa tạ hoàng thúc quan tâm."

      * * *

      Cuộc tranh tài tuyển chọn hoa thần bảy ngày sau tổ cử hành lại lần nữa.

      La Ti Ti, Hà Tri Thu, Bạch Hiểu Tuệ, hoa thần năm nay trong ba người này.

      Trong sương phòng trong vườn mẫu đơn đệ nhất mỹ nữ Lạc Dương La Ti Ti cắn răng nghiến ném bể cái ly.

      Rốt cuộc là ai phá hỏng kế hoạch của nàng!

      Ngày đó vốn là Hà Tri Thu đầu tiên lên sân khấu, nàng trước đó mua chuộc được nhạc công Xuân Hương kêu nàng hôm đó cần thâm dự, khiến cho Hà Tri Thu bị lăng nhục ở trước mặt mọi người. ngờ biểu ngày đó của Hà Tri Thu còn có chút đáng xem, nhưng cho dù như vậy cũng cách nào so sánh với nàng, .

      Còn có Bạch Hiểu Tuệ kia, nàng động tay động chân đàn tranh của ả ta, chỉ cần hơi dùng sức khảy đàn chút dây đàn bị đứt cắt thương ngón tay mềm mại của ả ta, đến lúc đó máu tươi chảy xuống ngón tay bạch ngọc xinh đẹp vô cùng.

      Vậy mà ngày đó lại có thích khách ám sát! Lòng cho kế hoạch của nàng trở nên rối tinh rối mù, là, là tức chết nàng mà!

      Bảy ngày sau phải tổ chức chọn hoa thần lần nữa, nhưng lần này nào có dễ dàng xuống tay lần trước vậy? Hà Tri Thu sớm tìm nhạc công khác, còn có ả Bạch Hiểu Tuệ kia cũng đổi cây đàn tranh khác, những gì nàng làm lúc trước đều đổ hết xuống sông xuống biển!

      Đưa tay vuốt ve trước ngực của mình, La Ti Ti thoáng thuận thuận khí, ra nàng cũng cần phải động tay động chân, lấy vẻ đẹp của nàng còn đánh thắng được hai người kia? Chuyện cười!

      Chỉ là... La Ti Ti nhướn đôi lông mày nhắn lên, tay ngọc nắm chặt.

      Dân, cuối cùng cũng bằng quan.

      Đột nhiên La Ti Ti nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, ngũ quan vốn diễm lệ càng thêm lộ vẻ chói mắt, nghe , Cửu hoàng tử thích mỹ nhân cũng tới, phải sao?

      * * *

      Vươn mẫu đơn có nhã các, hoàn cảnh u nhã, bốn phía tĩnh lặng, là nơi tĩnh tâm khó có được.

      Lúc này Lý Dục khó có được thân mình bước chậm trong đó, tư thái ưu nhã thong dong.

      Lý Dục hái đóa mẫu đơn diễn lệ nhất trong bụi hoa xuống, đặt ở đầu ngón tay tinh tế vuốt ve.

      Lý Dục ở trong trăm hoa thích nhất là mẫu đơn, đều bởi vì đặc điểm của nó.

      Mẫu đơn này, đóa hoa lớn mà mềm, sắc thái tươi đẹp mà tầm thường, lộ vẻ ung dung cao quý, tráng lệ.

      Nhìn đóa hoa kiều diễm trước mắt khẽ nở nụ cười, thiên hạ này, có cái gì muốn mà có được?

      "Dân nữ La Ti Ti gặp qua Cửu hoàng tử." Lúc này, giọng nữ mềm mại vang lên.

      Con mắt dài của Lý Dục chuyển cái nhìn về phía nữ tử phát ra tiếng, nàng kia tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp, Tô Y Nhi được gọi là Kinh Thành đệ nhất mỹ nữ nhưng lại là xinh đẹp quá mức, mà cả người nữ tử trước mắt này lại bao bộc bởi vẻ hấp dẫn, chỉ cần là nam nhân liền khó tránh khỏi rục rịch ngóc đầu dậy.

      Môi mỏng của Lý Dục nâng lên, có nhiều thú vị , "Hả?"

      "Cửu hoàng tử, dân nữ bởi vì ngưỡng mộ Cửu hoàng tử cho nên hôm nay tới để bái phỏng, dân nữ vốn muốn cho hai vị kia nương ở cửa thông báo tiếng, nhưng mà hai vị kia nương dân nữ có thể trực tiếp vào, cho nên, cho nên dân nữ mới tùy tiện xông vào." tới chỗ này La Ti Ti khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt như có nước mắt trong suốt lay động.

      Lý Dục chậm rãi đến gần nàng, đưa tay nâng lên lọn tóc của nàng, "Ngưỡng mộ ta?"

      La Ti Ti nhìn dung nhan tà mị gần trong gang tấc cả người thể khống chế run run, "Dạ."

      Tròng mắt đen của Lý Dục lóe lóe, cúi đầu hôn lên chiếc cổ như bạch ngọc, tinh tế, chậm rãi, cảm xúc tràn đầy uy hiếp, liếm láp.

      Cả người La Ti Ti hoảng sợ phát run, nàng, có phải suy nghĩ quá mức ngây thơ hay ?

      Sau khi Lý Dục nhận ra nàng sợ hãi liền cười khẽ tiếng, trong tiếng cười nghe ra tia vui, đứng thẳng xoay người , "Trở về thôi."

      "Cửu hoàng tử..." La Ti Ti ngập ngừng, chẳng lẽ nàng chọc vui?

      "Bảy ngày sau ta tự thay ngươi làm chủ." Lý Dục cũng quay đầu lại .

      La Ti Ti nhìn bóng lưng Lý Dục chút lại nghĩ đến hơi thở tà mị tột cùng vừa rồi thân người ki, cuối cùng vẫn lựa chọn rời .

      Lý Dục phải có hứng thú với mỹ nhân hiếm thấy này, chỉ là hôm nay đột nhiên có chút muốn hiếu thuận rồi.

      Trong khoảng thời gian này phi tử của phụ hoàng bị đùa bỡn ít, cơ hồ là mấy nử tử trẻ tuổi xinh đẹp trong cung đều bị trêu chọc qua, tại có mỹ nhân tuyệt sắc ngu ngốc, đưa cho phụ hoàng giải trí cũng tồi.

      "Điện hạ, sao hôm nay ngươi lại rãnh rỗi tới đây thưởng hoa vậy?" Trong vườn lại vào người, nhìn người tới thân cẩm y quạt lông luân mũ, phải là công tử phong lưu Tô Luân?

      "Ngắm hoa chẳng lẽ còn phải xem ngày?" Lý Dục bẻ chiếc lá ném vào Tô Luân, bị Tô Luân suýt nữa tiếp được.

      "Ta này Điện hạ, dù ngươi ghen tỵ ta phong lưu phóng khoáng cũng cần làm như vậy đâu." Tô Luân cố làm vẻ kinh sợ .

      Còn mắt dài của Lý Dục liếc cái sau đó mở miệng hỏi, "Sao rồi?"

      Gương mặt Tô Luân trở nên nghiêm túc, "Nhà họ Thi hôm qua cả nhà bị diệt."

      Lý Dục hơi kinh ngạc, thậm chí có người so với bọn còn tìm được nhà họ Thi sớm hơn? "Biết là ai ?"

      Tô Luân lắc đầu cái.

      Lý Dục rũ xuống đáy mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa.

      "Ta ngược lại ở chỗ này gặp được gương mặt quen thuộc, tiểu thư kia của nhà nào, gọi là Hà Tri Thu đúng ? Khuôn mặt nhắn kia có mấy phần giống nương ta quen." Tô Luân hào hứng bừng bừng .

      Hà Tri Thu?

      Trong đầu Lý Dục lập tức lên khuôn mặt tái nhợt quen mắt, trong mắt nổi lên tia thú, mấp máy môi , "Hả?"

      " ra Điện hạ cũng biết nàng ấy." Tô Luân trêu chọc.

      "Người nào?"

      "Đại tiểu thư của kinh thành đệ nhất phủ, Lâm Lập Hạ."
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Lần đầu ba người chạm gặp mặt
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lúc này đột nhiên sau tai bị người thổi hơi khí ấm, Lâm Lập Hạ theo phản xạ muốn kêu to, lại bị người sau lưng dùng bàn tay bịt miệng chặt.

      "Lâm đại tiểu thư, còn nhớ ta ?" Người nọ dán sát vào vành tai của nàng, tà tứ .

      Nghe thanh này giọng điệu này...

      Cả người Lâm Lập Hạ căng cứng, xong rồi, Cửu hoàng tử Lý Dục!

      Hơi thở của Lý Dục phun nhè lên da thịt của nàng dẫn tới trận run rẩy, Lâm Lập Hạ vừa định dùng sức tránh ra lại cảm thấy vành tai có cảm giác ẩm ướt kéo tới. Nàng giật nảy người lùi mạnh về phía sau, dùng sức xoa xoa vành tai của mình, tên Cửu hoàng tử này vừa rồi, vừa rồi thế mà lại ngậm cắn vành tai của nàng!

      Bên trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Lý Dục tràn đầy vẻ trêu chọc, nhàn nhã ngồi lên ghế đá, tay chống cằm, lười biếng nhìn Lâm Lập Hạ mở miệng, "Lâm đại tiểu thư hăng hái, ra ngoài dạo vườn hoa sao?"

      Hô hấp của Lâm Lập Hạ có chút dồn dập nhìn nam tử trước mặt, lại là cái cảm giác này, chỉ cần nam tử này tới gần nàng cả người nàng được tự nhiên, hiểu sao toàn thân trở nên cảnh giác.

      Lý Dục cười khẽ, thấy dáng vẻ phòng bị của Lâm Lập Hạ đúng là rất thú vị, "Thế nào, Lâm tiểu thư nhớ ta sao?"

      Sắc mặt Lâm Lập Hạ có chút khó coi, khóe miệng cứng ngắc, "Ha ha, Cửu hoàng tử biết đùa."

      Bị Cửu hoàng tử này nhận ra, đây là tình huống xấu nhất.

      Đối với chuyện cũ của Lâm đại tiểu thư và Cửu hoàng tử, nàng chỉ biết đại khái là Lâm đại tiểu thư thổ lộ với Cửu hoàng tử cuối cùng bị cự tuyệt. Về phần vì sao Lâm đại tiểu thư thích Cửu hoàng tử, trong lòng đối với Cửu hoàng tử là dạng thái độ gì, nàng lại hoàn toàn hiểu . Hơn nữa Lâm đại tiểu thư này cuối cùng lại cùng với bạn tốt của Cửu hoàng là Tô Luân dây dưa với nhau, trong đầu của Lâm đại tiểu thư rốt cuộc là suy nghĩ gì?

      Cho nên đối mặt với tình trạng hôm nay nàng căn bản biết nên biểu như thế nào mới phù hợp với Lâm đại tiểu thư. Nghĩ tới đây nàng thầm mắng Lý Triệt vào câu, thiệt là, nếu phải cứng rắn giữ nàng ở lại nàng cũng đụng phải Cửu hoàng tử này!

      Nhưng mà có câu rất đúng, lấy bất biến ứng vạn biến. Lâm Lập Hạ kiềm chế cảm giác lo lắng dưới đáy lòng khẽ mỉm cười, " ngờ lại gặp được Cửu hoàng tử ở chỗ này."

      Con mắt dài của Lý Dục híp lại, "Thành , ta cũng ngờ ở nơi này lại đụng phải — Lâm tiểu thư."

      Lâm Lập Hạ bị câu cố ý dừng lại hù dọa cả người nổi da gà, làm gì phải chuyện dương quái khí như vậy? "Hôm nay Cửu hoàng tử đến là để tìm vương gia sao?"

      "." Lý Dục lay động ngón tay, tròng mắt đen khóa chặt nữ tử mang sắc mặt hơi tái nhợt trước mắt, "Ta là cố ý tới để tìm ngươi."

      Tìm nàng?

      Lâm Lập Hạ bị cặp con ngươi tà mị của nhìn làm cả người nổi lên cảm giác thoải mái, nam tử này quá bình thường rồi! Nàng lui về phía sau mấy dựa vào cột đá lạnh lẽo, hi vọng có thể khiến bản thân đuổi được loại cảm giác thoải mái đó người mình, " biết Cửu hoàng tử tìm ta có chuyện gì?"

      Dáng vẻ cố gắng bình tĩnh của nữ tử trước mắt hình như được lòng Lý Dục, khóe môi cong thành nữ cười tuyệt mỹ chậm rãi , " có chuyện gì, chỉ là lâu được gặp Lâm tiểu thư nên có chút nhớ nhung."

      Đầu Lập Lập Hạ đầy vạch đen (-.-|||), tên Cửu hoàng tử này cái gì vậy? phải năm đó cự tuyệt Lâm đại tiểu thư sao? Thế nào bây giờ còn mang dáng vẻ giống như tình cảm cạn như vậy? "Ha ha, hoá ra là như vậy à."

      "Chẳng qua là ta cũng có chút hiếu kỳ," Lý Dục lại mở miệng, "Lâm tiểu thư sao lại quen biết với hoàng thúc, hơn nữa hình như hoàng thúc biết ngươi là ai?"

      Lâm Lập Hạ hơi nghiêng mắt tránh khỏi hai mắt , cố gắng ra vẻ bình thường mở miệng, " ra trước kia ta với Vương Gia cũng chỉ là có gặp qua, chưa tới cái gì mà có quen hay ."

      "Hả?" Giọng điệu Lý Dục hơi sâu xa, "Hoá ra là như vậy à." Trong lời nghe như là hiểu , ra nhiều hơn là cho là đúng.

      Lâm Lập Hạ nghe vậy trong lòng cực kì khó chịu, giọng điệu của tên Cửu hoàng tử này là sao, có tin hay !

      Lúc này Lý Dục từ từ đứng lên đến gần Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ khỏi tiếp tục muốn lui về phía sau, nhưng lại phát sau lưng mình là cây cột rồi, đợi nàng muốn di chuyển sang bên cạnh cơ thể thon dài của Lý Dục đứng ở trước người nàng, cánh tay chặt chẽ khóa nàng lại, để cho nàng có cơ hội chạy thoát.

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Lý Dục chút, lại phát nhìn ngược lại mình, so với nàng hốt hoảng, Lý Dục có phần khoan thai tự đắc... Giống như, nàng chỉ là con chuột đùa bỡn trong lòng bàn tay mà thôi.

      Mắt hạnh của Lâm Lập Hạ trầm xuống, trong lòng xẹt qua vô số ý định, cuối cùng ngẩng đầu lên bình tĩnh đối mặt với tròng mắt đen của Lý Dục, mặt xinh đẹp nhìn thấy chút dấu vết bối rối, "Cửu hoàng tử đây là có ý gì?"

      Mắt thấy vẻ mặt nàng chuyển đổi trong lòng Lý Dục khỏi kinh ngạc, nhưng mặt vẫn ung dung thản nhiên mở miệng trêu chọc, "Lâm tiểu thư cho là ta muốn làm gì?"

      Lâm Lập Hạ đặt tay lên cánh tay Lý Dục chặn đường của nàng, sức lực phải rất lớn nhưng lại vô cùng kiên định dời kiềm chế của , "Ta cho rằng Cửu hoàng tử muốn làm gì."

      Lý Dục híp con mắt dài, "Hả? Nhưng ta lại nghĩ như vậy."

      xong Lý Dục cúi đầu muốn tiến gần đến gương mặt của Lâm Lập Hạ, lại bị nàng khom lưng tránh né.

      "Cửu hoàng tử, cái chuyện cười này buồn cười chút nào đâu." Lâm Lập Hạ lành lạnh , sớm còn phần khủng hoảng như vừa rồi kia.

      Lý Dục nghiêng người nhìn nữ tử kia, môi mỏng có tia cười đắc ý, Lâm Lập Hạ sao?

      Lý Dục chút hoang mang lại bước lại gần Lâm Lập Hạ, hình như chút cũng bị ảnh hưởng bởi tránh né của nàng.

      , phải là càng thêm hứng thú.

      Lập Lập Hạ nhìn xung quanh đình chút, đình này tổng cộng cũng chỉ lớn như vậy, chạy cũng dễ dàng mà.

      nghĩ như vậy, bóng dáng của Lý Dục nhích tới gần nàng, Lâm Lập Hạ vừa hướng bên kia né tránh, thế nhưng Lý Dục vẫn luôn duy trì khoảng cách gần sát với nàng.

      Đáy lòng Lâm Lập Hạ thầm mắng câu, chẳng lẽ nàng có biện pháp nào với tên Cửu hoàng tử này sao?

      Lúc này giọng của Lý Triệt lại đột nhiên truyền tới,

      "Tiểu Cửu?"

      Bóng dáng cao ráo của Lý Triệt xuất ở trong tầm mắt của bọn họ, Lâm Lập Hạ khó được nhìn thấy vui vẻ hồi, cảm thấy Vương Gia này hôm nay là còn giống thiên sứ hơn cả thiên sứ.

      Lý Dục nhíu mày dừng lại động tác truy đuổi của mình, "Hoàng thúc."

      Lý Triệt rất nhanh liền vào đình tới bên cạnh Lâm Lập Hạ, tầm mắt của nhìn về phía Lâm Lập Hạ, tay lại đột ngột ôm lấy eo , "Sao hôm nay tiểu Cửu lại tới đây?"

      Ý tuyên cáo trong động tác của Lý Triệt cần cũng biết.

      Lâm Lập Hạ ngờ tới ra chiêu này, ý nghĩa đại biểu của động tác này rất lớn, thể làm tùy tiện, nhưng mà bây giờ... Ngẩng đầu nhìn Lý Dục cái, Lâm Lập Hạ cảm thấy tại mình nên an phận chút, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp.

      Trong mắt Lý Dục nhanh chóng lên tia sáng, " có gì, muốn tới tới thôi."

      Hoàng thúc hẳn còn chưa biết, cái người được gọi là "Dịch nương" này rốt cuộc là ai, nếu như hoàng thúc biết Dịch nương lại là đại tiểu thư nhà họ Lâm, nhưng cho đến lúc này nàng trở thành người của hoàng thúc có vẻ mặt gì đây?

      Lý Dục tà tà cong khóe môi lên.

      Thú vị.

      Lập Lập Hạ nhìn thấy nụ cười này của khỏi cản thấy gió lạnh vù vù, tại sao người đàn ông này lại cho nàng cảm giác nguy hiểm như vậy?

      Lý Triệt vẫn biến sắc nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Nàng vẫn còn ở nơi này làm gì, có tiểu thư Hà gia tới tìm nàng."

      Trong lời ngoại trừ thành phần giả quen thuộc cùng tự quen thuộc.

      Lâm Lập Hạ ngoài buồn cười lại cảm thấy kinh ngạc, tiểu thư Hà gia? "Hà Tri Thu sao?"

      Lý Triệt gật đầu cái, thuận tay giúp nàng sửa lại mái tóc chút, " ở đại sảnh chờ nàng rồi, nàng nhanh lên chút ."

      Lâm Lập Hạ hết sức vui lòng gật đầu cái lập tức tránh khỏi tay , "Vậy ta trước, Vương Gia cùng Cửu hoàng tử từ từ trò chuyện."

      xong, lấy bước chân cực kỳ thoải mái xoay người rời cho đến khi còn bóng dáng.

      * * *

      Bên trong phòng khách, Hà Tri Thu thân xiêm áo màu hồng có chút thấp thỏm xoay vặn khăn gấm trong tay.

      Nàng ngày ấy sau khi múa xong tâm tình tự nhiên tốt vô cùng, đợi đến khi nàng xuống đài muốn tìm Dịch nương lại phát Dịch nương sớm thấy bóng dáng, sau đó bên ngoài lại có thích khách, ngày đó quả thực là loạn vô cùng, ngày hôm qua nàng nghe người ta ngày đó có nương cứu Bát Vương gia, mà diện mạo nương kia cùng nàng thậm chí có năm phần tương tự.

      Hà Tri Thu khỏi cười cười, nữ tử kia phải là Dịch nương sao.

      Hội hoa thần lần này nàng được chọn làm hoa thần nhưng cũng đứng thứ ba, thứ tự này vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là bây giờ có Xuân Hương nàng cũng có thể múa được, mà tất cả thứ này đều là nhờ công lao của Dịch nương. Cho nên nàng mới tâm tâm niệm niệm muốn tới tìm Dịch nương, hơn nữa nghe Dịch nương bị thương, bây giờ biết thương thế của nàng ấy như thế nào?

      "Hà tiểu thư?" Lâm Lập Hạ bước vào cửa kêu lên.

      Hà Tri Thu lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử ở cửa, trong giọng điệu mang theo mừng rỡ, "Dịch nương."

      Lâm Lập Hạ nhìn Hà Tri Thu cười cái , "Hà tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?"

      Hà Tri Thu hơi rũ mắt xuống, "Ta... ta nghe Dịch nương vì cứu Bát Vương gia bị thương, cho nên muốn tới đây thăm Dịch nương chút." Quả nhiên là nàng quá đường đột rồi sao?

      "Đa tạ Hà tiểu thư quan tâm." Lâm Lập Hạ cười vui vẻ, Hà Tri Thu này tới là đúng lúc.

      Thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Lập Hạ, Hà Tri Thu mới thoáng thả lỏng thần kinh, nàng nhìn sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt trước hỏi, "Dịch nương, thương thế bây giờ của ngươi thế nào?"

      Lâm Lập Hạ liếc liếc bả vai bị thương của mình sao cả , " tốt hơn nhiều rồi, có gì phải lo lắng ."

      "Như vậy à, sao là tốt rồi." Hà Tri Thu lại cảm thấy mình tìm được cái gì có thể , đột nhiên nàng nghĩ đến mục đích khác nàng tới lần này, vội vàng mở miệng hỏi, "Dịch nương, ngươi có muốn tham gia tiệc buổi tối hôm nay hay ?"

      Gì? Tiệc tối? Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Tiệc tối gì?"

      Hà Tri Thu mang chút hưng phấn , "Chính là hàng năm sau khi hội hoa thần chấm dứt tổ chức yến tiệc chúc mừng hoa thần mới, năm nay là cử hành ở trong La phủ."

      Lâm Lập Hạ lại làm sao hứng thú nổi, có chút thời gian còn bằng để nàng ngủ, nàng vừa định lên tiếng cự tuyệt lại bắt gặp đôi con ngươi lóe lên kỳ vọng của Hà Tri Thu, ánh mắt đơn thuần kia giống như muốn nếu cự tuyệt nàng chính là tội phạm.

      Lập Lập Hạ thở dài, chứng minh, nàng đối với loại ánh mắt này hoàn toàn có sức kháng cự.

      Nàng chấp nhận gật đầu cái, "Được rồi."
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :