1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Phong trại, kế
      Editor: Bồ CôngAnh

      Mạc Tử Huyền cũng trả lời câu hỏi của nàng..., mở miệng , "Hai con thánh thú này vốn là tám năm trước Tây Vực tiến cống ấu thú cho triều ta, lại ngờ tới bị người cướp ở núi cửa khẩu. Sứ thần khi đó có cứu được nương xinh đẹp, nhưng sau khi thánh thú bị cướp thấy bóng dáng nàng đâu nữa."

      Sắc mặt của đại đương gia càng ngày càng kém.

      "Cho đến mấy ngày trước trong cung mới nhận được tin tức, thánh thú là bị Phong Lĩnh cướp ." Mạc Tử Huyền tới chỗ này nhìn nàng cười tao nhã, "Bây giờ nhìn bộ dáng này của di nương, chắc mỗi tháng đều uống máu của thánh thú đúng ?"

      Đại Đương Gia kinh ngạc thôi, người này thế mà lại có thể biết chuyện về thánh thú tám năm trước như vậy, lông mày nhắn của nàng nhíu lại lại hỏi, "Chẳng lẽ ngươi là người trong cung?"

      Nhuyễn tiên vốn quấn chặt Mạc Tử Huyền đột nhiên buông lỏng, Mạc Tử Huyền vô cùng tự nhiên đứng dậy, "Xem ra đầu óc của di nương vẫn còn có thể sử dụng được."

      Đại Đương Gia kinh ngạc nhìn nam tử này dễ dàng tránh thoát được trói buộc, "Ngươi thế nhưng có thể mở được ‘ngàn kết’ của ta?" xong trong mắt lóe lên nghi ngờ, "Vậy vì áo ngươi lại để ta bắt về đây?"

      Lời vừa dứt cả người nàng đột nhiên chấn động, nam tử này lại cố ý về trại với nàng, chẳng lẽ muốn…

      Mạc Tử Huyền vỗ tay tán thưởng, "Di nương cuối cùng cũng hiểu ra. Vốn là ta cũng muốn tiêu diệt hoàn toàn các ngươi, để cho các ngươi con đường sống cũng sao. Nhưng ông trời lại để ta phát ra mưu kế của ngươi. phải ngươi muốn huyết tẩy thanh trấn sao, người có lòng dạ độc ác như vậy sao có thể giữ lại. Thả Lang Đa chính là để kêu ngươi tới thu thập ta."

      " ra là ngươi muốn dụ ta." Đại Đương Gia ngờ mình lại có thể trúng mưu kế của người trước mắt này, tối hôm qua nàng nghe Lang Đa báo lại gặp được nhân vật lợi hại như vậy, cho nên mới định mang theo thánh thú trước, ngờ lại là công tử tuán mỹ như vậy, nàng lập tức liền nổi lên tà tâm muốn dẫn trở về trại, nàng thống lĩnh Phong trại mấy chục năm, cộng thêm mấy năm gần đây sau khi thuần phục hai con thánh thú này mọi việc càng thêm thuận lợi, lại nghĩ rằng hôm nay thua ở trong tay nam tử nhìn qua có vẻ vô hại này. Vốn Lang Đa vị nam tử này rất hiểm nàng còn cảm thấy Lang Đa chuyện bé xé ra to, nhưng hóa ra mọi phản ứng của mình đều trong dự đoán của nam tử này.

      Mạc Tử Huyền mỉm cười, "Nếu phải ta tự mình đến nghênh đón Đại Đương Gia, những tên quan phủ ngu xuẩn kia sao có thể bắt được ngươi chứ?"

      Trong mắt Đại Đương Gia thoáng qua sát ý, "Hả? Công tử bây giờ định bắt ta sao?" xong đoản kiếm cất giấu trong tay nàng đâm về phía Mạc Tử Huyền.

      Thân hình Mạc Tử Huyền lóe lên dễ dàng né ra, bên trong mắt phượng của tràn đầy nụ cười nhìn Đại Đương Gia , "Đại Đương Gia cho rằng ta chuẩn bị mà tới bắt ngươi?"

      Đại Đương Gia hơi nheo mắt, "Ngươi là có ý gì?"

      " người ngươi trúng độc, ngươi vẫn phát sao?" Mạc Tử Huyền .

      Đại Đương Gia nghe vậy nở nụ cười khinh thường, "Loại thủ đoạn ngây thơ này cũng muốn lừa gạt ta sao, đứa bé ngu ngốc."

      Nụ cười của Mạc Tử Huyền càng tăng lên gật đầu , "So sánh với di nương ta xác thực coi như là ‘đứa bé’ rồi."

      Đại Đương Gia tức giận sắc mặt đỏ bừng, nàng thế nhưng lại tự đâm vào chỗ đau của mình. Lửa giận trong lòng càng thêm dâng cao, nàng bắt đầu ra chiêu ác độc tấn công Mạc Tử Huyền.

      Mạc Tử Huyền có chút cố sức ứng phó tiến công của nàng, nhưng mà mặt vẫn mang bộ dáng gợn sóng."Di nương, đừng trách tiểu chất ta nhắc nhở ngươi... Ngươi càng vận công độc phát tác càng nhanh đấy."

      "Ít lời vô ích !" Dao găm của Đại Đương Gia xoẹt qua cánh tay của Mạc Tử Huyền, cẩm bào màu xanh nhạt bị cắt rách, ít máu tươi chảy ra ngoài.

      Cho dù là như vậy Mạc Tử Huyền vẫn mặt đổi sắc, Đại Đương Gia Phong Lĩnh này quả có chút bản lĩnh, thân là nữ tử chỉ huy đám mãng phu đó cũng phải là chuyện dễ. Nhưng nữ tử cuối cùng cũng chỉ là nữ tử, xinh đẹp chính là nhược điểm trí mạng của nàng.

      Tám năm trước nàng vì muốn giữ tuổi thanh xuân mà cướp thánh thú để lấy máu, hôm nay vì lấy lại thánh thú cũng dùng điều nàng kiêng kỵ nhất để nhiễu loạn tâm trí của nàng.

      Thủ đoạn ngây thơ sao? Mạc Tử Huyền cười thần bí.

      Mạc Tử Huyền vẫn khắp nơi tránh né công kích của Đại đương gia, võ công của ở trước mặt nàng căn bản là múa rìu qua mắt thợ, công phu của Đại đương gia này cũng coi là rất tốt rồi, bây giờ muốn chính là kéo dài thời gian đợi Mạc Bất Phá đến. Nhưng theo tình huống bây giờ sợ là phải ăn chút đau khổ.

      Lâm Lập Hạ sau khi thoát khỏi phòng chứa củi ở trong ổ thổ phỉ này tám quẹo bảy rẽ, vất vả mới thấy được mấy người cười cười ra ngoài, nàng chuẩn bị lén lén lút lút theo bọn họ sau đó tìm đường ra, lại chú ý đến cuộc chuyện của bọn họ.

      Nội dung trong câu cuyện của bọn họ là. . . . . .

      "Hắc hắc, hôm nay Đại Đương Gia mang về công tử dáng dấp đúng là xinh đẹp, phải là ả đàn bà chứ." tên nam tử □.

      "Ngươi cứ nằm mơ , nếu là đàn bà Đại Đương Gia phải giận điên lên sao." người khác nhổ ngụm nước miếng, " vất vả bắt được nam nhân xinh xắn, Đại đương gia cũng phải hưởng thụ tốt, chừng về sau chúng ta phải gọi là ‘trại chủ phu quân’ đấy. Ha ha."

      "Ta này, " Lại có người mở miệng, "Sao hôm nay thấy hai con bảo bối của Đại đương gia đâu?"

      "Hôm qua Tam Đương Gia trở lại tố cáo Đại Đương Gia, ngày hôm qua ở Thanh trấn đụng phải công tử tuấn mỹ biết sống chết, ngươi cũng biết Đại Đương Gia thích nhất chính là nam sắc, nghe Tam Đương Gia như thế hứng thú tới, hôm nay mang theo hai con bảo bối chặn đường đường bọn họ. Ngươi xem. Hai con bảo bối kia đoán chừng dọn dẹp mấy người kia đấy."

      tên nam tử than thở, "Làm sao lại có nữ tử xinh xắn chứ, ta thèm sắp chết rồi!"

      "Phòng chứa củi phải còn có mặt trắng tuấn tú sao, ngươi dùng tạm !" nam thô bỉ .

      "!@#$%$@, lão tử thế nào phải là ả đàn bà chứ, lão tử muốn cùng Đại đương gia chơi đùa nam nhân!" tên nam tử tức giận .

      Mấy người bên cạnh nghe thấy cũng cười ha ha.

      "Nếu nữ nhân đều giống như Đại đương gia như vậy ta con mẹ nó cũng muốn thành nữ tử!" Mấy tên khác thở dài.

      Chỗ tối, Lâm Lập Hạ có dự cảm xấu trong lòng…

      Nam nhân xinh đẹp giống như nữ nhân?

      Nữ nhân như Đại Đương Gia?

      … Hai con bảo bối?

      Kết hợp máy tin tức lại, Lâm Lập Hạ coi như hiểu, ra là, mỹ nữ áo đỏ kia là sơn tặc, còn là thủ lĩnh của những sơn tặc này. Còn có, Mạc Tử Huyền bị Đại Đương Gia bắt, chuẩn bị "Bá Vương ngạnh thượng cung" .

      囧. . . . . . Nghe bọn như vậy đại đương gia này hình như rất có bản lĩnh phải? Quả nhiên, nữ nhân dám cản đường cướp bóc có năng lực kiêu ngạo như vậy.

      đến Mạc Tử Huyền bị bắt, hình như là có liên quan đến nàng. . . . . . Nhưng theo tình trạng lúc đo, nếu nàng trước chính là tận diệt rồi !

      Bây giờ tối thiểu. . . . . . Gì kia. . . . . . Nàng còn có thể làm "Mỹ nữ cứu hùng" ?

      Lâm Lập Hạ cảm thấy mấy lời hùng cứu mỹ nhân sách đều là cái P! Ít nhất mấy lần nàng bị bạt tai hùng đều trốn đâu mấu. Đầu năm nay lưu hành phản công! Ngay cả cứu người cũng thế.

      Nàng đột nhiên nghĩ đến "Mặt trắng trong phòng củi" mà mấy người kia , những lời ấy là phải là chỉ nàng sao?

      Theo lý thuyết bây giờ nàng trắng mà, vì sao còn nàng là mặt trắng chứ?

      Nàng lập tức lại bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu mình, đúng rồi! Vóc dáng mấy người kia đều giống như gấu đen, so sánh với bọn họ mình chính là mặt trắng sao!

      Xoa xoa bả vai đau đớn của mình về phía mấy người kia vừa ra, tìm gian phòng đặc biệt tinh sảo, cuối cùng lại có thể để nàng tìm được!

      Lâm Lập Hạ than thở, may nhờ Đại đương gia này là nữ tử, nếu ở trong cái ổ thổ phỉ lớn như vậy cũng là khó tìm.

      Ai cũng để ý đến cửa nhàng bị đẩy ra khe hở.

      Lâm Lập Hạ ngoài cửa cảm thấy mình chỉ nhức đầu, ngay cả răng cũng thấy đau. Nàng cẩn thận chú ý tới cánh tay của Mạc Tử Huyền có nhiều vết thương, ra Đại đương gia “chưa thỏa mãn □” dẫn tới "Thẹn quá thành giận" cuối cùng muốn "Giết người diệt khẩu" ?

      Bên này nàng suy nghĩ biện pháp, bên kia Mạc Tử Huyền hiểm hiểm tránh khỏi đoản kiếm của Đại Đương Gia, gương mặt tinh sảo như bạch ngọc nhiều hơn vết máu.

      Đại Đương Gia thấy thế đau lòng , "Ôi, sao lại vạch đến mặt của ngươi rồi."

      Lâm Lập Hạ ngoài cửa thầm mắng trong lòng, dao kia nếu tránh được liền trực tiếp tước lỗ tai của Mạc Tử Huyền, người này giỏi giả bộ!

      Mạc Tử Huyền vẫn mang dáng vẻ khí định thần nhàn như cũ, giống như người bị thương phải ."Di nương đùa, gương mặt ta chỉ cần bảo dưỡng tầm vài ngày có thể khôi phục rồi, giống di nương, mặt nếu có vết thương sợ là rất khó khôi phục được đúng ? Ta nhớ Thánh Huyết hình như có công hiệu khép lại vết thương."

      Đại Đương Gia khỏi khí huyết dâng trào, tiểu tử chết tiệt, lại đem dung mạo của nàng chuyện, hôm nay nhất định phải làm thịt !

      Chiêu thức của Đại đương gia càng ngày càng hung ác, Mạc Tử Huyền cũng càng ngày càng chống đỡ được, Lâm Lập Hạ ngoài cửa cũng càng ngày càng tỉnh táo.

      Bây giờ nên làm thế nào?

      Trong sân tại có ai, cho nên nàng cùng Mạc Tử Huyền là hai đối . Đại đương gia có võ công, còn thấp. Võ công của Mạc Tử Huyền bình thường, nàng lại thời gian, cho nên chỉ có thể dùng trí.

      Lâm Lập Hạ xoay người nhìn quanh sân, tới bên dưới tàng cây chọn mấy viên đá to cầm chắc trong tay.

      Nàng tính toán khoảng cách từ cửa đến căn phòng, cuối cùng nhanh chóng lùi đến cửa sân, ánh sáng trong mắt chợt lóe xông lên phía trước.

      Trong phòng, Đại Đương Gia cười hài lòng trong lòng, hôm nay dù có Thiên Vương lão tử tới đây cũng cứu được công tử xinh đẹp này.

      Mà mặc dù mặt Mạc Tử Huyền vẫn thay đổi gì nhưng trán cũng thấm xuống giọt mồ hôi.

      Lúc này, tiếng bước chân vội vã từ ngoài phòng truyền tới, tiếp đó lại có người vội vàng gõ mạnh lên cửa phòng, người nọ sợ hãi lớn tiếng kêu lên,

      "Đại Đương Gia! xong! Hai con bảo bối kia xong rồi!"
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: biết giả
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lúc này, tiếng bước chân vội vã từ ngoài phòng truyền tới, tiếp đó lại có người vội vàng gõ mạnh lên cửa phòng, người nọ sợ hãi lớn tiếng kêu lên,

      "Đại Đương Gia! xong! Hai con bảo bối kia xong rồi!"

      Hai người bên trong nghe thấy vậy phản ứng giống nhau.

      Trong mắt Đại Đương Gia lóe lên vẻ kinh ngạc hoảng loạn, động tác tiếp theo tay bỗng nhiên dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu về phía cửa.

      Mạc Tử Huyền lại lập tức nhận ra người ngoài cửa dối. Mục đích của bọn họ lần này vốn là thánh thú, Mạc Bất Phá căn bản thể ra tay làm thương tổn được thánh thú, huống chi là " xong rồi" ? nhếch môi cười tiếng, trong nháy mắt Đại Đương Gia phân tâm. Hướng về phía bả vai của nàng hung hăng vỗ chưởng.

      Sau khi Đại Đương Gia chịu chưởng quay người lại, chú ý tới cánh cửa sau lưng nàng bị người nhàng mở ra.

      Sau khi Mạc Tử Huyền nhìn thấy người ngoài cửa bên trong mắt phượng tràn đầy nụ cười, chiêu thức tay đột nhiên đổi thành bén nhọn, dẫn tới Đại Đương Gia nhăn mày lại càng thêm chuyên chú cùng so chiêu.

      Lâm Lập Hạ làm bộ lớn tiếng la lên liền từ sau khe cửa cẩn thận quan sát phản ứng của bọn họ, khi Mạc Tử Huyền đánh lên bả vai Đại đương gia nàng thầm kêu lên tiếng, khi lực chú ý của Đại Đương Gia lại bị Mạc Tử Huyền dẫn nàng cười cười, khuôn mặt tuấn tràn đầy tự tin cùng chuyên chú.

      Kế tiếp liền đến phiên nàng rồi.

      Lâm Lập Hạ thừa dịp lúc Đại Đương Gia xoay người mở cửa, tầm mắt tập trung vào phía sau đầu gối của Đại đương gia, cục đá trong tay cũng nhao nhao muốn thử nhắm ngay nơi đó. Ai da, kể từ sau khi nàng lớn lên còn bắn chim rồi, khi nàng còn bé chính là bắn con trúng con.

      Đầu kia dao găm của Đại đương gia suýt chút nữa là đâm vào lồng ngực của Mạc Tử Huyền, ngay lúc ngàn quân nguy kịch (tương tự với ngàn cân treo sợi tóc), Lâm Lập Hạ dùng sức ném hòn đá, Đại Đương Gia chỉ cảm thấy chỗ đầu gối bị vật cứng gì đó đập vào, chân khỏi mềm xuống, mà Mạc Tử Huyền trước mặt nàng lại phản công, bạch ngọc tiêu đánh vào cổ tay của Đại Đương Gia làm trùy thủ của nàng rơi xuống, lúc này Lâm Lập Hạ lại ném hòn đá vào bả vai mới vừa rồi bị Mạc Tử Huyền đánh vào của Đại Đương Gia, hơn nữa còn là vét hết sức lực.

      Liên tiếp ba tập kích phối hợp chặt chẽ khăng khít làm Đại Đương Gia ứng phó kịp liền bị đánh trúng, mũi chân Mạc Tử Huyền hất chùy thủ mặt đất lên, phản ứng cực nhanh ép tới gần cổ Đại Đương Gia.

      "Di nương, lần này ngươi muốn gì nữa?" Mạc Tử Huyền ghé sát bên tai Đại đương gia giọng , ngón tay thon dài điểm vào á huyệt cùng khớp xương đại huyệt của nàng.

      Đại Đương Gia trợn trừng mắt nhưng lại thốt ra được lời nào, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh dâng lên khắp cơ thể, nàng thử dùng nội công áp chế, nhưng có bất kỳ hiệu quả nào, nàng giật mình nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của Mạc Tử Huyền, tiểu tử này làm gì với nàng vậy?

      Mạc Tử Huyền thấy thế cười thần bí, cũng để ý tới nàng, lướt qua thân thể của nàng đến gần Lâm Lập Hạ."Giản Chi, vừa rồi cám ơn huynh."

      Tay trái Lâm Lập Hạ ngừng xoa bả vai phải của mình, ngẩng đầu lên cười cười với , "Ngày đó huynh cứu ta, hôm nay ta cứu huynh, vừa lúc hòa nhau."

      Mạc Tử Huyền nhìn về phía bả vai của nàng, "Vai Giản Chi bị làm sao vậy?"

      " có gì." Đoán chừng là bị tên tráng hán kia đả thương, mới vừa rồi lại còn dùng lực. "Đúng rồi, sao huynh biết chỗ này?"

      Mạc Tử Huyền Vi mỉm cười cái, "Những lời này phải là ta hỏi Giản Chi chứ ."

      Lâm Lập Hạ cảm thấy hơi khó xử, "Lúc đó ta mang theo Mạch Tuệ chạy thẳng, chờ đến lúc ta lấy lại tinh thần sớm thấy bóng dáng của nàng đâu nữa, sau đó lại đụng phải tên tiểu nhị chết tử tế kia, ra là Tam Đương Gia của sơn trại này, Tam Đương Gia đó! Ta bị bọn nhốt ở phòng chứa củi, vừa rồi vất vả lắm mới trốn thoát được, lại nghe thấy mấy người ở đó cái gì mà Đại Đương Gia bắt được công tử xinh đẹp về. Ta nghe vậy liền đoán nhất định là huynh bị bắt, cho nên mới tìm tới đây."

      Mạc Tử Huyền chăm chú nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Lập Hạ, ngờ thiếu niên này còn có chút bản lĩnh.

      Đột nhiên trong sân tràn vào đoàn quan binh khám xét bốn phía, mà giữa đám quan binh có bóng dáng quen thuộc.

      "Công tử!" Mạc Bất Phá bước nhanh về phía trước tới bên cạnh Mạc Tử Huyền, nhìn vết thương người nhíu mày, "Công tử vẫn nên nhanh chóng băng bó vết thương."

      Mạc Tử Huyền khoát tay, " có gì đáng ngại. Ngược lại vết thương bả vai Giản Chi khẳng định , vẫn là mang Giản Chi khám trước ." Mặc dù Dịch Giản Chi có việc gì, nhưng nhìn vẫn luôn xoa bả vai của mình, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại biết vai chắc chắn rất đau đớn.

      Lúc này Mạc Bất Phá mới chú ý tới Lâm Lập Hạ sau lưng , hướng nàng khẽ gật gật đầu, "Dịch công tử, mời theo ta."

      Lâm Lập hạ cuống quít khoát khoát tay, "Mạc công tử cần khách khí, ta có việc gì."

      Quả nhiên… Sức quan sát của tên Mạc Tử Huyền này cực kỳ nhạy cảm mà, chút chuyện này cũng chú ý tới.

      "Đúng rồi, Mạc công tử, Trọng Lương cùng huynh sao?" Lâm Lập Hạ hỏi.

      Vừa xong, bóng dáng màu vàng hơi đỏ chạy vào sân vọt vào trong ngực của Lâm Lập Hạ.

      "Thiếu gia! Nô tỳ rất lo lắng cho người!" Mạch Tuệ mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên.

      Trước mặt nhiều người như vậy làm Lâm Lập Hạ có chút xấu hổ nhìn dè Mạch Tuệ ôm chặt mình, Chậc… Thôi, dù sao thiếu gia cổ đại tư tình với nha hoàn của mình cũng ít. Nàng vươn tay ôm lấy Mạch Tuệ âu yếm , "Mạch Tuệ, sao, ngươi xem ta đây phải vẫn rất tốt sao."

      Mạch Tuệ ở trong ngực của nàng chỉ lắc đầu, "Thiếu gia đều là nô tỳ tốt, khi đó theo sát thiếu gia, nếu thiếu gia cũng bị bắt mình tới đây."

      Ánh mắt của Lâm Lập Hạ trở nên nhu hòa, "Mạch Tuệ, là ta tốt, khi đó ta chạy quá nhanh, cũng để ý đến ngươi. Ta sao cả, tự nhiên có biện pháp tự bảo vệ, ngược lại nữ tử mình như ngươi mới nguy hiểm. Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ta mới thể tha thứ cho mình."

      Mạch Tuệ chôn ở trong ngực nàng nghe vậy hơi sững sờ,… Nàng lo lắng cho mình có năng lực tự vệ? ra người có năng lực tự vệ nhất chính là nàng.

      "Thiếu gia." Trọng Lương đứng bên cạnh vẫn trầm mặt từ khi vào liền mở miệng gọi tiếng. Đối với chuyện của Mạch Tuệ cũng muốn hỏi nhiều, người nào phái nàng tới bảo vệ Lâm Lập Hạ, tại sao muốn bảo vệ Lâm Lập Hạ, những thứ này đều liên quan đến .

      "Trọng Lương!" Lâm Lập Hạ thấy được mới coi như chân chính yên tâm, "Là ngươi mang Mạch Tuệ lên núi sao?"

      Trọng Lương gật đầu cái. Thiếu nữ trước mắt nhìn kiểu gì cũng thấy là tên tiểu quỷ mơ, cũng biết nha hoàn thân cận của nàng là ngưởi thâm tàng bất lộ. Nếu muốn giết nàng đúng là dễ như trở bàn tay.

      Lâm Lập Hạ biết nàng lại bị người coi thường. Nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Bất Phá : " Mạc công tử, nhờ huynh mang Trọng Lương băng bó trước."

      y phục của Trọng Lương tràn đầy vết cắt, khắp nơi đều là vết thương.

      Mạc Bất Phá gật đầu cái, "Vậy còn Dịch công tử?"

      Lâm Lập Hạ chỉ chỉ nha đầu trong ngực mình, giọng bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều, "Ta có Mạch Tuệ là đủ rồi."

      Nghe vậy trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền xẹt qua vẻ sáng tỏ, "Vậy Bất Phá mang Giản Chi cùng Mạch Tuệ nương đến sương phòng ."

      * * *
      Mạch Tuệ có chút mất hồn nhìn rượu thuốc trong tay.

      Ta có Mạch Tuệ là đủ rồi.

      Câu này vốn cho là sớm nên quên mất, hôm nay lại nghe được từ trong miệng người khác.

      bao nhiêu năm rồi nhớ tới… Phụ thân cưng chiều ôm nàng với mẫu thân, "Ta có Mạch Tuệ là đủ rồi."

      "Mạch Tuệ, Mạch Tuệ?" Lâm Lập Hạ gọi vài tiếng, nàng cởi y phục ra rồi, mà Mạch Tuệ lại chỉ cúi đầu nhìn rượu thuốc trong tay mình biết nghĩ cái gì.

      Mạch Tuệ lúc này mới hồi hồn lại, nhưng mà mặt lại có mang nụ cười sáng lạn kia nữa, "Tiểu thư, ta thay người thoa rượu thuốc."

      Lâm Lập Hạ nửa cởi áo lộ ra bờ vai mảnh khảnh, làn da trắng nõn có vết bầm tím.

      Mạch Tuệ thấy thế nhíu mày cái, vươn tay dùng sức vừa phải xoa xoa thương thế của nàng .

      Lâm Lập Hạ khẽ nhe răng, là đau, nhưng xoa được.

      Mạch Tuệ trầm mặc thay nàng thoa thuốc. Lâm Lập Hạ cũng trầm xuống tâm tư của mình.

      Nàng cái gì cũng biết sao?

      , nàng biết.

      Mạch Tuệ phải người bình thường, nàng từ lúc bắt đầu từng chút từng chút hoài nghi, đến bây giờ khẳng định.

      Trọng Lương lúc ấy với nàng trình tự mang mặt nạ, nhưng nàng còn nhớ ràng lắm. Nàng hưng phấn muốn trực tiếp đeo lên, Mạch Tuệ lại vô ý hỏi, “Cứ như vậy trực tiếp mang vào sao.”

      Sau đó bôi thuốc mỡ, Trọng Lương từng nhắc nhở nàng phải nhắm mắt lại, bởi vì thuốc mỡ hơi có tính kích thích, mà Mạch Tuệ cũng rất tự nhiên "Tiểu thư người nhắm mắt lại."

      Trọng Lương, Mạch Tuệ.

      Trọng Lương là người giang hồ, cho nên biết dịch dung. Mạch Tuệ chỉ là nha đầu bán mình cho Lâm phủ, nhưng cũng biết dịch dung, đúng, Mach Tuệ biết. Mặc dù nàng cố ý làm vẻ thủ pháp kém cỏi, nhưng lúc mang mặt nạ cho Lâm Lập Hạ vẫn vô cùng tinh xảo như cũ, tinh xảo đến nỗi căn bản thể là người lần đầu tiên tiếp xúc với mặt nạ.

      Còn nữa, nha đầu mười hai tuổi bình thường, tại sao sức lực xoa bóp lại nắm giữ tốt như vậy?

      Lâm Lập Hạ cười cười tự giễu, nếu là đại còn có thể từng học qua xoa bóp.

      Nàng rốt cuộc biết thái độ của Trọng Lương với Mạch Tuệ có cái gì đúng, Trọng Lương phòng bị Mạch Tuệ.

      Nàng đối với Trọng Lương cùng Mạch Tuệ cũng biết gì cả, nhưng nàng muốn tin tưởng bọn họ, tin tưởng bọn họ làm gì thương tổn đến nàng.

      Thời gian Mạch Tuệ ở cùng với nàng tính là ngắn, từ đầu đến giờ được hai ba tháng rồi. Người có nội tâm sợ hãi luôn hi vọng bên cạnh mình có người bạn có thể tin tưởng gửi gắm kỳ vọng của mình, nàng chính là người như vậy. Nàng đem kỳ vọng của mình gửi gắm vào người nha đầu thoạt nhìn như thiên chân đáng , cho dù biết trong lòng nàng nghĩ như thế nào .

      Lâm Lập Hạ lại nghĩ tới Mạc Tử Huyền, người này, nhìn cái cũng biết đơn giản. Lại lần đó ở khách sạn cứu nàng, chuyện sơn tặc lần này nàng cảm giác cùng có quan hệ. Sao có thể có chuyện khéo như vậy, sau khi bọn họ bị bắt quan binh liền tìm được hang ổ của bọn sơn tặc? Phải biết những tên mãng phu này đối với vị trí của ổ sơn tặc rất bí mật đấy. Dù sao, bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đến Lạc Dương liền mỗi người ngả rồi.

      Lâm Lập Hạ thừa nhận nàng là người thích trốn tránh, trốn tránh suy nghĩ những vấn đề phức tạp này.

      Xe tới trước núi tất có đường, nên chân tuóng cần hiểu sau này hiểu , tại cần gì phải tự tìm khổ não? Nàng chính là người lười như vậy, quý trọng tại mới là tốt nhất.

      Lâm Lập Hạ đưa tay chọc chọc gương mặt của Mạch Tuệ, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm, đây mới là phải sao?

      "Tiểu thư?" Mạch Tuệ giải thích được ngẩng đầu lên.

      " có việc gì, ngươi tiếp tục." Nhìn gương mặt trắng nõn nà của Mạch Tuệ, Lâm Lập Hạ cười nhạt mà , đúng vậy, cứ như vậy là đủ rồi phải sao?
      Last edited by a moderator: 22/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Hội hoa thành Lạc Dương
      Editor: Bồ CôngAnh

      Đêm hôm đó

      Trong phòng giam của Thanh trấn, Đại Đương Gia Phong trại rốt cuộc giải khai huyệt đạo của mình. Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng thể giở trò gì, bởi vì bọn nha dịch xích hết tay chân của nàng lại.

      Đại Đương Gia hừ lạnh tiếng trong lòng, nàng chưa đến nhà tù bao giờ, còn phải vẫn ra ngoài được hay sao? Bằng cái này liền muốn khóa nàng lại, là quá ngây thơ rồi.

      mặt nàng lộ ra nụ cười đắc ý, thân thể mềm nhũn cố ý ngã xuống mặt đất nũng nịu kêu lên, "Ai da!"

      Nha dịch trông trừng bên ngoài phòng giam giống như nghe thấy tiếp tục ngủ gật.

      Đại Đương Gia thấy thế lớn tiếng kêu lên, "Đau chết ta mà!"

      Mí mắt nha dịch giật giật, nhưng vẫn mở mắt.

      Đại Đương Gia tức giận cắn răng, càng thêm ỏn ẻn mở miệng, "Vị quan đại ca này, ta nơi này té đau, quan đại ca có thể xoa xoa giúp ta được ?"

      Nha dịch lần này rốt cuộc cũng mở đôi mắt to như hạt đậu ra.

      Đại Đương Gia ném cho ánh mắt quyến rũ, đưa tay kéo kéo quần áo mình lộ ra bả vai.

      Nha dịch thấy thế trợn to hai mắt, tiếp đó con ngươi lại rụt cái.

      Trong lòng Đại Đương Gia mừng rỡ nghĩ, tiểu tử thối, ngươi bắt ta ta vẫn có thể ra ngoài được! Nàng càng thêm ra sức hướng nha dịch làm ra tư thế lẳng lơ, ai ngờ. . . . . .

      "Làm ơn! Lão thái bà, ngươi có thể an phận chút hay ?" Nha dịch chịu được lớn tiếng .

      Đại Đương Gia nghe vậy sửng sốt ngẩn người, cái gì? Lão thái bà?

      Đầu kia nha dịch vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ : "Tuổi cũng cao còn học nương quyến rũ người, cũng tiểu bãi mà nhìn gương mặt của mình, nếp nhăn cũng có thể kẹp chết con ruồi, muốn làm ta ghê tởm mà chết hay sao?"

      Đại Đương Gia tức giận hận thể cắn chết , tên nha dịch này bị mù hay sao? Nàng vừa định mở miệng chửi lại trong lúc vô tình liếc nhìn bàn tay của mình.

      Ngón tay ban đầu đẫy đà trắng nõn giờ phút này thế mà lại trở nên khô gầy khô quắt, giống như trái cây mất lượng nước!

      "A!" Đại Đương Gia thê lương sợ hãi cất giọng thét lên, nàng nghĩ lời Mạc Tử Huyền từng với nàng, cái tiểu tử thối kia, cái tiểu tử thối kia đối với nàng làm cái gì!

      * * *

      Bảy ngày sau, đoàn người Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng đến Lạc Dương.

      Lâm Lập Hạ mới vừa vào thành liền nghe thấy tiếng người huyên náo ngoài xe, rất náo nhiệt. Nàng nhấc lên màn xe lên nhìn chút, lập tức bị phồn vinh náo nhiệt đầu đường hấp dẫn.

      Người đường phố tâm tình hình như vô cùng cao, nhìn sang đều là những khuôn mặt tươi cười, Lâm Lập Hạ khỏi cũng cười cười, " náo nhiệt."

      Bên trong xe Mạc Tử Huyền chậm rãi uống hớp trà , "Lân này Giản Chi tới là đúng lúc, ngày mai chính là hội hoa thần Lạc Dương đấy."

      "Hội hoa thần?" Lâm Lập Hạ nghe vậy quay đầu lại, "Hội hoa thần gì?"

      "Hoa Mẫu đơn của Lạc Dương có thể là nổi tiếng thiên hạ, nhưng mỹ nữ Lạc Dương cũng vô cùng nổi danh." Mạc Tử Huyền buông ly trà xuống, "Hàng năm ngày mùng sáu tháng sáu là ngày mẫu đơn Lạc Dương nở đẹp nhất, cũng là ngày Lạc Dương tuyển chọn nữ tử làm hoa thần."

      Lâm Lập Hạ nghi ngờ hỏi, "Mẫu đơn? phải thời điểm nở đẹp nhất của hoa mẫu đơn là vào đầu hạ sao?"

      Mạc Tử Huyền khẽ cười gật đầu cái, "Vốn loài mẫu đơn đúng là như vậy . Nhưng vài chục năm trước nông dân chuyên trồng hoa ở nơi này nghiên cứu ra loại hoa mẫu đơn mới, ngày nở hoa của loài mẫu đơn đó muộn hơn bình thường khoảng hai ba tháng, mà nở cũng là đẹp hơn.”

      "Hả? Có chuyện này?" Lâm Lập Hạ hơi cảm thấy ly kỳ, "Vậy hoa thần kia là như thế nào?"

      "Hội hoa thần này ra chính là chọn ra nữ tử tài mạo song toàn nhất, nữ tử tham gia hoa thần phải là người trong gia đình uy tín danh dự tuổi tròn 15, thêm nữa mỗi vị nữ tử cũng phải tinh thông nghệ kỹ, tìm thêm quan viên Lạc Dương làm đảm bảo mới có tư cách tranh cử hoa thần." Mạc Tử Huyền giải thích.

      Lâm Lập Hạ coi như hiểu , phải là tuyển chọn mỹ nhân cấp độ cao sao, "Nhưng phải nữ tử trong khuê phòng thể dễ dàng xuất đầu lộ diện sao? Mà cũng là người có thân phận, bọn họ làm sao để cho nữ nhi tham gia?"

      Mạc Tử Huyền tao nhã cười tiếng, trong con ngươi màu trà tràn đầy ý cười, "Phàm là nữ tử dự thi đều muốn dùng quan viên làm bảo đảm, Giản Chi biết là có hàm gì sao?"

      Quan viên? Lâm Lập Hạ nhíu mày, chẳng lẽ…

      " tệ." Mạc Tử Huyền ra suy nghĩ trong lòng nàng, "Trong cung hàng năm cũng phái người tới hội hoa thần. Mà hoa thần được tuyển hàng năm đều bị đưa vào trong cung, những nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp khác cho dù được chọn làm hoa thần cũng được quan lại quyền quý theo tới trong kinh nhìn trúng."

      Lâm Lập Hạ đưa tay chống cằm, đem nữ nhi mình làm công cụ bay lên cao sao? Cha mẹ cổ đại thế nào đều như vậy, hoặc là , là gia đình có "Thể diện" mới như vậy? Có tiền rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây.

      "Đúng rồi, Tử Huyền tới Lạc Dương là tìm người à?" Lúc nàng ở đường hình như có nghe qua.

      "Ừ, " Mạc Tử Huyền gật đầu cái, "Giản Chi định đâu, muốn ta tiễn huynh đoạn đường ?"

      Lâm Lập Hạ lắc đầu cái, "Ta vốn chính là tới du ngoạn, có địa điểm muốn cố định. Đến đầu đường trước mặt ta liền xuống xe."

      Ngón tay thon dài của Mạc Tử Huyền cầm lấy ly trà, "À…"

      đối với đôi mắt tràn đầy ý rảnh rỗi của thiếu niên kia cười nhạt chút, cái này là muốn tách ra sao.

      Xe ngựa ở qua con đường ngừng lại, Lâm Lập Hạ nhảy xuống xe, quay đầu lại hướng Mạc Tử Huyền cười cười, "Tử Huyền, đoạn đường này nhờ có huynh chăm sóc."

      Mạc Tử Huyền cười thanh nhã tiếng, "Nào có, cùng Giản Chi ở chung chỗ ta ngược lại vô cùng vui vẻ."

      "Như vậy cáo biệt từ đây thôi." Lâm Lập Hạ nhìn gật đầu cái, "Ta , sau này còn gặp lại."

      "Sau này còn gặp lại."

      Nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ xoay người xa trong lòng Mạ Tử Huyền nổi lên tia cảm giác biết tên.

      Tại sao… lại cảm thấy Dịch Giản Chi vô cùng dứt khoát? có chút mê mang nghĩ.

      "Công tử." Mạc Bất Phá gọi tiếng.

      Mạc Tử Huyền lúc này mới hồi hồn lại, khôi phục vẻ lịch nho nhã thường ngày, "Bất Phá, đến nhà họ Thi xem chút ."

      * * *

      Hôm sau hội hoa thần Lạc Dương.

      Lý Triệt hôm nay mặc thân cẩm y màu xanh lam, tay áo cùng vạt áo thêu hoản diễm Kỳ Lân, cả người lộ ra cỗ khí phách, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng khỏi nổi lên lòng sợ hãi.

      Lý Triệt tại ngồi ở trong "Như Thủy các" thưởng thức, Như Thủy các là người Lạc Dương đặc biệt vì hội hoa thần xây lên. ngồi ở vị trí này vừa lúc có thể ràng nhìn thấy tình huống của hội hoa thần, để lựa chọn hoa thần năm nay.

      Quan viên ngồi bên cạnh cũng dám chuyện lớn tiếng, chỉ có thể đảo trong mắt nhìn những nữ tử dung mạo xinh đẹp dự thi bên dưới dưới chút.

      Lý Triệt rảnh rỗi nghịch ly trà, trong con ngươi đen tối sâu thấy đáy.

      Đột nhiên quan viên bên cạnh bắt đầu di chuyển, Lý Triệt ngẩng đầu lên nhìn lối vào, chỉ thấy có ba người hướng tới.

      Hai bên là hai thiếu nữ sinh đôi mặc xiêm y màu xanh lá cùng màu hồng đào, mà ở giữa là nam tử áo đen dáng dấp cực đẹp cả người tà mị.

      Lý Triệt thoáng giật giật con ngươi, Hả? Tiểu Cửu?

      "Tham kiến Cửu hoàng tử!" Bên cạnh, quan viên cũng hốt hoảng đứng lên quỳ xuống, cúi đầu .

      Con mắt hoa đào hẹp dài của Lý Dục liếc bọn họ cái, "Đều đứng lên ."

      chậm rãi tới bên cạnh Lý Triệt, tùy ý lên tiếng chào hỏi, "Bát Hoàng Thúc."

      Lý Triệt để ly trà trong tay xuống nhìn chút, "Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?"

      Lý Dục rất tự nhiên ngồi vào vị trí cạnh , vốn là quan viên ngồi ở chỗ đó cuống quít lui xuống. Thiếu nữ xiêm y màu hồng đào lập tức pha cho ly trà, mà thiếu nữ xiêm y màu màu xanh lá còn lại cầm lấy điểm tâm đưa tới môi .

      Lý Dục lười biếng cắn miếng điểm tâm, qua hồi lâu mới lên tiếng, "Ta nghe này lần hoa thần có đệ nhất mỹ nữ thành Lạc Dương, cho nên muốn đến đây xem xem mỹ nhân kia rốt cuộc như thế nào."

      Lý Triệt cũng hỏi nhiều, chỉ là dời tầm mắt tiếp tục nghịch trà.

      "Mang danh sách hoa thần lần này ra." Lý Dục miễn cưỡng .

      Quan viên phía sau run rẩy từ trong tay áo lấy ra danh sách, "Cửu, Cửu hoàng tử, danh sách đây."

      Nha đầu xiêm y hồng đào chặn ngang đoạt lấy đưa cho Lý Dục, trong miệng lảm nhảm: " có tiền đồ."

      Tất cả quan viên ở đó đều nghe được những lời này, nhưng lại đều chỉ có thể kìm nén bực bội mặc cho nha đầu nhục mạ quan viên triều đình.

      Ai kêu nàng là trong hai nha đầu Cửu hoàng tử thương nhất?

      Lý Dục nhận lấy danh sách nhìn vài lần.

      Nhi nữ Bạch Hiểu Tuệ của Đề Đóc Lạc Dương.

      Nhi nữ Hà Tri Thu của Tri Phủ Lạc Dương.

      Nhi nữ Na La Ti Ti của Thủ Phủ Lạc Dương.

      Lý Dục duỗi ra ngón tay xẹt qua tên ba người kia, "Ba người này là ‘trọng tâm chính’ của lần này?"

      Bên cạnh lập tức có người tiến lên trả lời, "Hồi điện hạ, đúng vậy."

      Lý Dục khép lại sổ con ném lên bàn, vươn tay kéo thiếu nữ xiêm y màu xanh lá vào lòng, ngón tay xinh đẹp chơi đùa mái tóc đen của thiếu nữ.

      Lý Triệt vẫn như cũ tựa như thấy tiếp tục khẽ uống ngụm nước trà.

      Quan viên sau lưng thấy thế trong lòng hẹn mà cùng nghĩ đến, Cửu hoàng tử này quả nhiên như người ta vẫn tà mị lại xinh đẹp như vậy, nhưng lại tùy ý làm bậy mà.

      * * *

      Nhộn nhịp đầu đường, thiếu nữ tuổi thanh xuân hấp dẫn tầm mắt của đại đa số người.

      Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mặt trái xoan trắng nõn có nụ cười thản nhiên, trong mắt hạnh có lưu quang chuyển động, môi đỏ mọng khẽ cong lên.

      gấm màu tím mỏng thêu đóa hoa sen lớn màu bạc, cổ áo hởi mở lộ ra da thịt trắng noãn trơn mịn của thiếu nữ, đai lưng màu xanh tím thắt eo thon có vẻ đủ nắm, mái tóc đen dài của nàng chỉ để vài lọn thả ở trước ngực, còn lại đều bị được búi thành búi tóc đơn giản lại tinh sảo, giữa tóc cài trang sức xinh xắn màu xanh tím.

      nương xinh đẹp! Mọi người khen ngợi nghĩ tới, cả người thiếu nữ này ràng là trang phục lưu hành nhất cũng là bình thường nhất nay trong thành Lạc Dương, nhưng thiếu nữ này mặc vào lại có cỗ ý vị khác, làm cho người ta dời tầm mắt được.

      Mặc dù bàn về mỹ thiếu nữ này bì nổi Na La Ti Ti diễm áp toàn phương, nhưng diện mạo nàng cũng là câu hồn khó gặp, vả lại cái loại xinh đẹp đó lại mang theo cảm giác ôn hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái từ trong đáy lòng. Thiếu nữ này là ai ? Cũng là tiểu thư tham gia hội hoa thần sao?

      Thiếu nữ áo tím - cũng chính là Lâm Lập Hạ có chút được tự nhiên nghiêng mặt, nàng cũng biết trang phục này rất lưu hành rồi, đường cảm thấy cả người có cái gì đúng.

      "Tiểu thư, người đừng sợ…, người ta là thấy tiểu thư quá xinh đẹp thôi." Mạch Tuệ kéo tay của nàng .

      Lâm Lập Hạ khẽ mỉm cười cái, nàng dĩ nhiên biết như vậy rất đẹp, nhưng nàng được tự nhiên chính là chỗ này.

      Lúc giả trang thành thiếu niên nàng có thể lớn tiếng cười sảng lảng, mình nghĩ đến cái gì làm cái đó. Nhưng khôi phục nữ trang phải thời thời khắc khắc chú ý tới hình tượng của mình, huống chi lối ăn mặc này đưa tới người chú ý nàng nhiều hơn.

      Nàng hơi nhíu nhíu mày, nàng rất quen loại cảm giác này, trước kia nàng thuộc kiểu phụ nưa sắc đẹp trung đẳng thanh tú, bình thường làm chuyện gì cũng dẫn đến chú ý của người khác. Nhàn nhã quen lập tức thay đổi bị người chú ý, loại cảm giác này… Rất kỳ quái.

      Nàng thừa nhận từ sau khi ra khỏi Lâm phủ tâm tình của nàng liền kéo dài ngẩng cao lên, cho đến hôm qua mới có chút lắng xuống. Hôm nay Mạch Tuệ dắt nàng muốn mua nữ trang, gì mà mặt nạ mang nhiều đối mặt nàng tốt. Nàng biết Mạch Tuệ là hay giả, nhưng mà suy nghĩ chút cũng có chút đạo lý, cho nên mới nghe lời của nàng tiệm quần áo.

      Sau đó… biến thành cái bộ dáng này.

      Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn Trọng Lương cái, Trọng Lương thấy dáng vẻ khổ não của nàng khẽ cười cười.

      Nàng ngăn khóe môi cười khan tiếng, ơ, ta còn là trò giải trí của ngài à.

      Trọng Lương thấy thế nhịn được quay mặt , gương mặt xinh đẹp kia kết hợp với dáng vẻ muốn cười mà cười được, kỳ quái có kỳ quái.

      Lâm Lập Hạ cũng nhịn được cười lên, được rồi được rồi, phải cũng rất tốt, bây giờ nàng là mỹ nữ, chừng về sau cũng có thể dùng vẻ đẹp này làm vũ khí gì đó.

      Nghĩ tới đây Lâm Lập Hạ cười tiếng, thiệt là, nàng cần gì vì dung mạo mà phiền não, dù sao nàng cũng chỉ thỉnh thoảng khôi phục lại nữ trang, bình thường toàn là giả trang làm nam nhân. Lại hôm nay khó được lần nhìn thấy hội hoa thần, tại phải đến nơi nhìn chút mới đúng.

      Nghĩ tới đây nàng xoay người dắt tay Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, chúng ta bên kia xem chút ."

      Hai người ở trong đám người khó khăn lại tâm tình vui thích tới, Trọng Lương phía sau cũng là khó được buông lỏng nét mặt.

      Cứ để cho họ vui chơi thỏa thích ở hội hoa thần này thôi.
      Last edited: 22/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Tiểu thư Hà gia
      Editor: Bồ CôngAnh

      "Tiểu thư tiểu thư, người xem cái này!" Mạch Tuệ tới quán bán đồ trang sức , hưng phấn cầm lên cây trâm.

      Lâm Lập Hạ buồn cười vội vàng theo, nha đầu này dạng giống như chưa bao giờ gặp qua chợ náo nhiệt như thế, sinh động vô cùng."Ngươi thích cái này sao?"

      Mạch Tuệ cầm trong tay cái trâm gỗ cực kỳ bình thường, phía khắc Hoa Mẫu Đơn.


      "Vâng." Mạch Tuệ gật đầu cái.

      "Ông chủ, cái này bán bao nhiêu?" Lâm Lập Hạ quay đầu hướng phía chủ quán kia hỏi.

      Ông chủ mặt mày hớn hở , " nương con mắt tinh tường, cây trâm này là do sư phụ tôi điêu khác, vô cùng tinh sảo. Ta cũng nhiều lời với ngươi, 20 văn, như thế nào?"

      "Tốt." Lâm Lập Hạ từ bên hông lấy ra tiền đồng đưa cho , sau đó quay người lại cầm lấy cây trâm trong tay Mạch Tuệ thay nàng cắm búi tóc, "Mạch Tuệ năm nay cũng là 13 , nữ hài tử cần phải hiểu được ăn mặc."

      Mạch Tuệ vì bởi nàng cài trâm lên tóc cho mình, hướng nàng nghiêng đầu cười cười, "Tiểu thư đẹp mắt ?"

      Lâm Lập Hạ che miệng cười cười, tóc Mạch Tuệ vốn là búi thành hai búi tóc nữ hài tử dễ thường, hai bên có dùng sợi tơ màu hồng thắt thành nơ con bướm, có vẻ đáng lanh lợi, tại đột nhiên cắm cây trâm, có bao nhiêu hợp có bấy nhiêu hợp.

      Mạch Tuệ thấy thế cố làm vẻ tức giận bĩu môi, "Tiểu thư lại giễu cợt ta!" xong muốn đưa tay lấy cây trâm búi tóc ra.

      Lâm Lập Hạ bắt lại tay của nàng, "Mạch Tuệ, đây chính là tiểu thư ta tự mình thay ngươi đeo lên, làm sao ngươi có thể lập tức liền lấy xuống?"

      "Thế nhưng trông rất kỳ quái." Mạch Tuệ làm sao mà có thể biết ý xấu của Lâm Lập Hạ.

      "Ha ha." Lâm Lập Hạ vui thích cười cười, vươn tay đem cây trâm cầm xuống bỏ vào trong tay Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, phải giữ gìn cho tốt đấy. Tốt lắm, chúng ta bên kia xem chút."

      xong nàng xoay người trước bước ra. Trọng Lương cũng theo, chỉ có Mạch Tuệ ở lại tại chỗ có chút mất hồn nhìn cây trâm trong tay mình.

      lát sau nàng nắm cây trâm chặt trong lòng bàn tay, bước nhanh đuổi theo, "Tiểu thư, chờ ta chút!"

      * * *

      Ước chừng lại qua canh giờ, Lâm Lập Hạ rốt cuộc nhớ tới hôm nay còn có tiết mục chọn hoa thần.

      Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng hướng về phía thiếu nữ diện mạo thanh tú hỏi, "Vị nương này, xin hỏi chọn hoa thần được tổ chức ở nơi nào?"

      nương kia nghe vậy sửng sốt chút, nhưng rất nhanh hồi hồn lại nhìn ba người trước mắt này cười , "Các ngươi là vùng khác tới à."

      Lâm Lập Hạ gật đầu, "Quả , chúng ta vừa tới Lạc Dương ngày hôm qua, nghe được người khác hôm nay có hội hoa thần cho nên muốn xem chút."

      mặt thiếu nữ lên vẻ mặt "Ta biết ngay mà", "Vậy các ngươi cũng đúng dịp, đến kịp hội hoa thần. Chỗ chúng ta chọn hoa thần đều là ở trong “Vườn Mẫu Viên” phía trước, ngươi cứ thẳng, chỗ nào có nhiều người nhất chính là chỗ đó. Gần nửa canh giờ nữa là bắt đầu đấy."


      Lâm Lập Hạ nhìn con đường trước mặt chút, quả có cũng rất nhiều người di chuyển về phía kia, nàng nhìn thiếu nữ cười cười, cảm kích , "Cám ơn vị nương này."

      Mắt hạnh nàng hơi cong, trong mắt lóe ánh sáng, nụ cười nhàn nhạt xuyên thẳng đến đáy lòng người, nữ tử đối diện khỏi nghĩ, nếu như nữ tử này tham gia hoa thần thế nào đây?

      Bên trong Mẫu Đơn Viên, La Ti Ti ngồi trước gương đồng tinh tế nhìn gương mặt tinh xảo của mình.

      Nàng đưa tay mơn trớn cánh môi đầy đặn của mình, đột nhiên cười khẽ tiếng, nghe năm nay người trong cung tới là Bát Vương gia, nếu trong cuộc tuyển chọn hoa thần mà được Bát Vương gia coi trọng cũng tồi…

      Nghĩ tới đây mặt nàng đột nhiên nổi lên tia mịt mờ, , nàng phải lên làm hoa thần năm nay, phải vào cung đoạt được sủng ái của hoàng thượng, phải leo lên vị trí ai bằng.

      Phụ thân là đệ nhất thủ phủ Lạc Dương (nhà giàu có nhất Lạc Dương), nhưng dân cuối cùng cũng thể bằng quan, kể từ sau lần phụ thân cự tuyệt hợp tác với Bạch đề đốc, Bạch đề đốc khắp nơi làm khó phụ thân.

      Lần này ca ca chọc phải chuyện phiền phức, vốn có thể như bình thường dùng tiền bạc để giải quyết, nhưng lần này Bạch đề đốc lại thế nào cũng chịu bỏ qua, làm hại ca ca bây giờ còn phải ở trong đại lao.

      Bạch đề đốc hướng phụ thân ám chỉ muốn nạp nàng làm thiếp, phụ thân dĩ nhiên đồng ý, nhưng mắt thấy ca ca ở trong đại lao chịu khổ, phụ thân cũng khó xử.

      Là Ti Ti nàng là đệ nhất mỹ nữ thành Lạc Dương! đên dung mạo, cầm kỳ thư họa nàng tinh thông mọi thứ, tuổi của tên Bạch đề đốc kia so với phụ thân nàng còn lớn hơn, thế mà lại dám vọng tưởng muốn nàng làm thiếp của ông ta?

      Còn có nữ nhi của ông ta, hồi thích cướp đồ của nàng, chỉ cần là thứ nàng thích liền dựa vào thân phận của mình mà đoạt .

      là buồn cười!

      Nàng phải nhận được thứ tốt nhất thế giới, Đề đốc Lạc Dương tính là gì! ngày nào đó nàng muốn ông ta phải ăn khép nép trước mặt mình! ngày nào đó nàng muốn dùng năng lực của mình làm Bạch Hiểu Tuệ chiếm được bất cứ thứ gì nữa.

      Đôi môi nâng lên thành nụ cười hiểm, Bạch Hiểu Tuệ, Hà Tri Thu, các ngươi là nữ nhi của gia đình quan lại như thế nào, hôm nay người thắng nhất định là nàng.


      * * *

      Nhìn tình cảnh người người chen chúc nhau phía trước, Lâm Lập Hạ khỏi run run phen, gì kia, quá náo nhiệt mà, xem ra bất kệ là ở cổ đại hay đại, tuyển chọn mỹ nhân đều hấp dẫn con mắt của mọi người nhất.

      "Tiểu thư, nhiều người vậy căn bản chúng ta nhìn được gì cả." Mạch Tuệ oán trách .

      Lâm Lập Hạ đẩy nàng về phía Trọng Lương, "Cho hai ngươi nhiệm vụ, tiến về phía trước giành chỗ ."

      "Giành chỗ?" Mạch Tuệ hơi giật mình.

      "Đúng đúng đúng, ta chờ các ngươi tìm chỗ xong rồi qua, ta bên cạnh xem chút." …Bên cạnh có rất nhiều đồ ăn vặt.

      "A..." Mạch Tuệ gật đầu cái nhìn về phía Trọng Lương. Trọng Lương nhìn Lâm Lập Hạ cái, cũng gì liền cùng Mạch Tuệ.

      Lâm Lập Hạ có chút hưng phấn chuẩn bị tới sạp hàng , vậy mà lại bị người tóm lấy cổ tay.

      "Ta Hà tiểu thư này, mau trở về ! Hoa thần sắp bắt đầu rồi, ở đây ầm ĩ cái gì vậy!" phu nhân mặc y phục hoa sặc sỡ vừa kéo Lâm Lập Hạ vừa .

      Lâm Lập Hạ giải thích được nhìn bà ta cái, "Vị phu nhân này có phải nhận lầm người hay ?"

      Phu nhân có chút bất đắc dĩ , "Hà tiểu thư, ta biết xảy ra chuyện như vậy trong lòng dễ chịu, nhưng hoa thần này vẫn còn phải tiếp tục, nhanh lên chút trở về thôi, ta còn muốn trang điểm cho !" xong có chút thô lỗ lôi kéo Lâm Lập Hạ hướng về phía Mẫu Đơn Viên.

      "Ta phu nhân, ngươi nhận lầm người rồi!" Lâm Lập Hạ nghĩ muốn giải thích, "Ta phải Hà tiểu thư gì đó mà bà ."

      "Hà tiểu thư, hội hoa thần này cũng phải chuyện đùa," Phu nhân cười , nhưng nụ cười kia mang lại cảm giác đúng, "Trong cung phái Vương Gia xuống, nếu đột nhiên tham gia, Hà tri phủ nên thế nào đây?"

      "Nhưng ta phải là Hà tiểu thư!" Lâm Lập Hạ oan khuất, tại sao người này căn bản nghe nàng giải thích!

      đường lôi lôi kéo kéo, Lâm Lập Hạ bị phu nhân dẫn tới sương phòng, mà sau khi phụ nhân vào liền ngây người.

      Bà nhìn Lâm Lập Hạ lại nhìn thiếu nữ khác trong phòng, cuối cùng nhìn thiếu nữ trong phòng kia nghi ngờ mở miệng, "Hà tiểu thư?"

      Thiếu nữ được gọi là Hà tiểu thư có chút kinh ngạc gật đầu cái, "Nhược di nương."

      Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ , "Phu nhân, ta bà nhận lầm người rồi mà."

      "Vị tiểu thư này xin lỗi, " Nhược di nương , "Mới vừa rồi Hà tiểu thư chạy ra ngoài, lúc ta ra ngoài tìm vừa lúc thấy được ngươi, cho nên liền…"

      Lâm Lập Hạ cười cười mà , " có việc gì, cũng khó trách bà nhận lầm."

      ra là ngũ quan Hà tiểu thư này thế nhưng cùng Lâm Lập Hạ có năm phần tương tự, chỉ là Lâm Lập Hạ thiên về xinh đẹp, mà Hà tiểu thư này cũng là dịu dàng thanh tú. Cộng thêm Hà tiểu thư mặc thân xiêm y màu tím, vóc dáng hai người cũng khác biệt lắm, nếu nhìn kỹ nhận lầm.

      "Nhược di nương." Hà tiểu thư mở miệng, giọng cũng mềm mại, " xin lỗi, mới vừa rồi là ta quá luống cuống rồi."

      "Aizzz, " Nhược di nương thở dài cái, "Hà tiểu thư, vẫn nên nhanh chóng trang điểm di, nếu còn kịp rồi."

      Hà tiểu thư vẻ mặt ảm đạm gật đầu cái.

      Lâm Lập Hạ nghi ngờ mở miệng, "Vị Hà tiểu thư này, làm sao vậy?"

      "Aizzz, " Nhược di nương vừa giúp trang điểm Hà tiểu thư vừa , " đến chuyện này, đúng là quá xui xẻo mà, Xuân Hương sao có thể là người như vậy."

      Lúc này Hà tiểu thư đột nhiên , "Nhược di nương, bà ra ngoài trước chút được chứ, ta muốn cùng vị nương này chuyện chút."

      Nhược di nương có chút kinh ngạc, Lâm Lập Hạ lại càng kinh ngạc hơn, cùng nàng chuyện chút?

      Nhược di nương vốn còn muốn cái gì nữa, lại nhìn thấy sắc mặt có chút khó coi của Hà tiểu thư liền lui ra ngoài.

      Lâm Lập Hạ đứng yên ở đó có chút biết làm sao, Hà tiểu thư này tìm nàng có chuyện gì?

      "Vị nương này, xin hỏi ngươi có biết múa hay ? Ngươi thay ta tham gia cuộc so tài hoa thần có được ?" Hà tiểu thư tới trước mặt Lâm Lập Hạ cầu khẩn .

      Lâm Lập Hạ sửng sốt, "Ta?"

      Hà tiểu thư mong đợi gật đầu cái.

      "Nhưng ta biết múa." Lâm Lập Hạ là đầu óc mơ hồ, "Xảy ra chuyện gì?"

      Hà tiểu thư giống như muốn khóc ngồi vào cái ghế bên cạnh, "Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ."

      "Trước đừng khóc, cho ta biết có chuyện gì." Lâm Lập Hạ giọng ra.

      Hà tiểu thư hốc mắt hồng hồng lúc này mới mở miệng, "Ta...ta, nhạc công của ta thấy đâu."

      "À?" Lâm Lập Hạ cực kì mê hoặc, múa? Nhạc công? Chẳng lẽ nàng là muốn múa khi tham gia chọn hoa thần? Nhưng…"Nhạc công ngươi tìm người khác phải là được rồi sao."

      "Nhưng ta nếu có nàng đánh đàn múa được!" Hà tiểu thư khóc lên, nàng tại sao phải như vậy lệ thuộc vào Xuân Hương như vậy, lệ thuộc đến mức bây giờ có nàng căn bản được!

      Lâm Lập Hạ 囧… Tại sao có thể như vậy? "Ngươi thể thử chút sao?"

      " cần thử, Xuân Hương với ta từ lớn lên cùng nhau, chỉ cần ta múa nàng đánh đàn cho ta, có tiếng đàn của nàng ta múa được." Hà tiểu thư ảm đạm , ngờ Xuân Hương thế mà lại vào lúc này, nàng… Nên làm cái gì bây giờ.

      Cho nên. . . . . . Hà tiểu thư liền cái gì cũng thử tuyệt vọng hỏi nàng có thể mua hay ? Mặc dù dáng dấp họ giống nhau, nhưng mà biết múa giống nhau - cái tỷ lệ này cũng quá , hơn nữa, thay nàng tranh tài? Xem ra Hà tiểu thư là hỗn loạn rồi.

      Lâm Lập Hạ ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng bình tĩnh mở miệng, "Ngươi cảm thấy mình được sao?"

      Hà tiểu thư ngẩng đầu lên, " có Xuân Hương ta múa được."

      "Tại sao?" Lâm Lập Hạ hỏi.

      "Tại sao?" Hà tiểu thư khổ sở , "Bởi vì trước kia đều như vậy, tiếng đàn của nhạc công khác căn bản phải ý ta , ta múa được."

      "A ~" Lâm Lập Hạ hiểu gật đầu cái, "Như vậy ngươi có nghĩ qua tự mình múa sao?"

      "Tự mình múa?"

      Lâm Lập Hạ cười , " có Xuân Hương, cũng cần nhạc công khác, chỉ mình ngươi múa."

      Hà tiểu thư nghe vậy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt, cần nhạc công, chỉ mình nàng múa?

      "Xuân Hương có ở đây, nhạc công khác cũng được, như vậy, ngươi liền tự mình múa."
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Bỗng nhiên gặp nhau
      Editor: Bồ CôngAnh

      Hà tiểu thư nghe vậy nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt, cần nhạc công, chỉ mình nàng múa?

      "Xuân Hương có ở đây, nhạc công khác cũng được, như vậy, ngươi liền tự mình múa."

      "Làm sao có thể!" Hà tiểu thư lúc này mới nghe hiểu lời của Lâm Lập Hạ, lập tức lớn tiếng kinh hô.

      Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nhìn nàng cái, "Sao lại thể?"

      "Đương, đương nhiên là thể nào!" Hà tiểu thư bị ánh mắt kiên định của Lâm Lập Hạ nhìn chẳng biết tại sao lại có chút hốt hoảng , "Làm sao có thể múa mà có nhạc công chứ."

      "Có." Lâm Lập Hạ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn Hà tiểu thư từng câu từng chữ , "Ta thấy vũ điệu như vậy."

      " nhạc, có sân khấu, có người xem, họ vẫn có thể múa xuất thần như vậy, cho đến khi hấp dẫn ánh mắt của mọi người."

      Hà tiểu thư nghe có chút mơ hồ, "Họ là ai?"

      "Họ là người bị chúng ta coi thường, có thân thể khỏe mạnh giống như chúng ta, lại có trái tim kiên cường hơn chúng ta rất nhiều."

      Đó là những người tàn tật trong xã hội, có người nhìn thấy nổi tia ánh sáng, có phát ra được thanh mỹ diệu, nhưng tình cuộc sống của họ, cũng bị mịt mờ ăn mòn tâm hồn.


      Sáng sớm phố, người đường vẫn còn ít ỏi, họ mặc Vũ Y vừa vặn, tiếng động bắt đầu vũ điệu của mình.

      Tứ chi mềm mại ưu nhã múa, họ nhắm chặt hai mắt, mặc sức chìm trong vũ điệu, dường như cùng người khác tách rời ở hai gian.

      Từ từ, mọi người bắt đầu vây quanh bọn họ, có ai mở miệng, chỉ yên lặng nhìn họ.

      Lâm Lập Hạ cho đến bây giờ vẫn quên được cảm xúc lúc đó, đó là loại hi vọng tiếng động, hi vọng với cuộc sống.

      Hà tiểu thư nhìn nụ cười yếu ớt mặt Lâm Lập Hạ chậm rãi mở miệng, " ra ngươi ở đây gì ta cũng hiểu, nhưng mà có nhạc công có thể ?"

      Bây giờ nàng còn biện pháp nào khác, từ lệ thuộc vào tiếng đàn của Xuân Hương mới có thể tìm được cảm giác múa, nàng từng thử để nhạc công khác đàn cho nàng múa, nhưng mà kết quả đều là rối tinh rối mù.

      Nàng biết mình rất vô dụng, nàng vốn muốn rút hội khỏi hoa thần… Nhưng cứ rời khỏi như vậy liên lụy đến phụ thân.

      Người thiếu nữ trước mắt này nàng có thể cần nhạc công, nàng biết mình có thể hay , nhưng mà bây giờ chỉ còn cách ngựa chết chữa thành ngựa sống, hơn nữa, thiếu nữ trước mắt cho nàng loại cảm giác an tâm. Giống như, có người khác nàng vẫn có thể.

      "Có thể chứ." Lâm Lập Hạ cười híp mắt , đặt tay lên bả vai của nàng, "Hà tiểu thư, ngươi có thể làm được."

      "Ừ." Hà Tri Thu gật đầu lia lịa, đúng, nàng có thể!

      * * *

      Nước trà tay Lí Triệt biết đổi qua mấy chén, mặt vẫn có cảm xúc gì nhìn đối diện. đài đối diện thiếu nữ xinh đẹp ra sức gảy đàn tranh, mồ hôi trán lấm tấm rỉ ra.

      Trước mắt giai nhân đông đảo, tâm tư Lý Triệt lại nửa điểm đều ở chỗ này.

      Lý Triệt khẽ nhíu mày, cách lần bị ám sát qua hơn tháng, cách Hắc Đạt hồi báo với Diêm Vương các bị tiêu diệt cũng hơn tháng, nhưng chuyện lại đúng như Hắc Đạt quá mức thuận lợi.

      Mười ba phủ là sát thủ bí dưới tay , luận võ công dĩ nhiên là giống bình thường, nhưng những người lần trước ám sát võ công ly kỳ cổ quái, dù là mười ba phủ cũng phải mất phen công phu mới có thể diệt sạch, nhưng những người đó lại bị giết có chút phản kháng nào.


      sai Hắc Đạt điều tra tin tức về Diêm Vương các, nhưng Hắc Đạt mang về cũng chỉ là những thông tin lưu truyền giang hồ, cũng có tin tức gì đáng giá.

      Diêm Vương các, rốt cuộc là tổ chức gì? Các chủ Diêm Vương các là ai ? Diêm Vương các là bị ủy thác của người nào ám sát ? Những thứ này cũng biết gì cả.

      Nghĩ tới đây hai tay cầm ly trà của Lý Triệt nắm chặt, bất luận là người nào, đều muốn đem bắt lại.

      Lúc này đột nhiên đám người huyên náo, quan viên đứng sau lưng cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, Lý Triệt giương mắt nhìn về phía đối diện, sau khi nhìn thấy thiếu nữ đài khỏi ngây ngẩn cả người.

      Ngộ ?
      ( mỗi lần thấy nhắc đến cái tên này là lại thấy buồn cười)

      đài, Hà Tri Thu khẩn trương buông mắt xuống, lòng bàn tay nắm chặt ươn ướt rồi.

      "Chuyện gì xảy ra với đại tiểu thư Hà gia này vậy, phải múa sao, sao mà lên đài lại nhúc nhích gì vậy."

      "Tại sao có nhạc công vậy, nhạc công của nàng đâu?"

      "Chẳng lẽ lại có ở đây, lần đó Hà tri phủ làm đại thọ muốn cho nữ nhi hiến vũ khúc, đúng lúc nhạc công nàng bị nhiễm phong hàn, thể làm gì khác là thay nhạc công khác, nào biết lại múa loạn thất bát tao!"

      "Chuyện này ta cũng biết , chỉ là ngờ Hà đại tiểu thư này lại vô dụng như vậy. Xem ra hôm nay còn xấu xí hơn."

      Những lời huyên náo lọt vào tai, ở giữa xen lẫn những lời châm chọc châm biếm cùng chất vấn của người khác, trong lòng nàng đột nhiên khiếp sợ, con ngươi lo lắng chuyển động.

      Nàng vẫn chưa được, được, phía dưới đài nhiều người như vậy, Xuân Hương lại ở nơi này, nàng múa được , giống như trước kia!

      Nghĩ như vậy nàng càng thêm sợ hãi rụt người cái, trong lòng ngừng hét to, nàng, nàng muốn xuống, nàng căn bản múa được!

      Lâm Lập Hạ cách đó xa nhìn nàng thấy thế nhíu chân mày lại.

      Hà Tri Thu hốt hoảng ngẩng đầu lên, tầm mắt tìm kiếm trong đám người, Xuân Hương, Xuân Hương ở chỗ nào, Xuân Hương có ở đó hay .

      Chợt nàng nhìn thấy Lâm Lập Hạ trong đám người, nàng hơi nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, Hà Tri Thu hình như lại trở về ngày ấy, mẹ cũng nhìn nàng như vậy, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.

      Hà Tri Thu lại theo thói quen hồng vành mắt, đừng nhìn như vậy nàng, nàng muốn như vậy , nàng muốn như vậy!

      Lâm Lập Hạ thở dài trong lòng cái, Hà tiểu thư này lại loạn rồi, mới vừa rồi làm công tác tư tưởng cho nàng hình như còn chưa đủ. Nàng hướng Hà Tri Thu vẫy vẫy tay, khẩu hình với nàng.

      " nên suy nghĩ quá nhiều, múa."

      Hà Tri Thu thấy ràng lời "" của Lâm Lập Hạ, tiếp đó mặt Lâm Lập Hạ lại lộ ra nụ cười, nụ cười tràn đầy tin tưởng.

      Đáy lòng Hà Tri Thu nảy sinh chút cảm giác mới lạ, đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng, nàng sao lại vô dụng như vậy.

      Nàng thử bình ổn tâm tư, cắn răng nghĩ, hôm nay bất luận thế nào nàng đều phải múa, ít nhất, ít nhất còn có người nhìn nàng, kỳ vọng nàng múa.

      Dịch nương nàng cần nghĩ quá nhiều, cũng cần nhìn phản ứng của người khác, tin tưởng mình là tốt rồi.

      Hà Tri Thu nhắm mắt lại hít hơi sâu, cần để ý đến suy nghĩ của người khác, cần để ý đến suy nghĩ của người khác, suy nghĩ chút bình thường mình múa như thế nào, suy nghĩ chút tiếng đàn của Xuân Hương nhu hòa dường nào.


      Nàng muốn múa, tựa như tại còn có tiếng đàn của Xuân Hương.

      Hà Tri Thu giơ tay lên bắt đầu múa, thở hổn hển, tay chân cứng ngắc.

      Dưới đài ngoài dự đoán mảnh ồn ào, nhưng đài, Hà Tri Thu cũng hỗn loạn giống như lúc vừa bắt đầu.

      Trước mắt của nàng là vùng tăm tối, nhưng nàng giống như thấy được cảnh tượng năm sáu tuổi lần đầu tiên thấy Xuân Hương, nàng ngã nhào đất đau lòng khóc lớn, Xuân Hương kéo tay của nàng cùng nàng ngồi xuống đất.

      "Tiểu thư, người làm chuyện gì nô tỳ cũng ở cùng với người."

      Vì vậy nàng múa, Xuân Hương đánh đàn. Nàng thành thói quen chuyện gì đều có Xuân Hương làm bạn, nhưng Dịch nương rất đúng, Xuân Hương cuối cùng thể vĩnh viễn ở cùng với nàng, nàng muốn dựa vào chính mình.

      có Xuân Hương, nàng cũng có thể.

      Tứ chi Hà Tri Thu từ từ thả lòng xuống, mặt cũng nở nụ cười nhu hòa. Nàng nhắm mắt rốt cuộc cũng giải khai tâm kết, đúng, bây giờ nàng múa, có tiếng đàn của Xuân Hương cũng có thể múa.

      Lâm Lập Hạ thấy thế trong mắt tràn ngập nụ cười, xem ra Hà Tri Thu hiểu được mấu chốt rồi. Hà Tri Thu cũng phải thể, mà là từ quá lệ thuộc vào cái người nhạc công tên là Xuân Hương, có thói quen có tiếng đàn nàng, cộng thêm có thể nhiều lần gặp khó khăn, nàng càng ngày càng tự tin, trong lòng nhận định có Xuân Hương nàng thể, cho nên mới biến thành bộ dáng bây giờ.

      Nếu nàng có thể múa được, cũng có nghĩa đó là thực lực của chính nàng, những thứ khác cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, người nào có thể cướp bản lĩnh của chính nàng. Chỉ cần tin tưởng mình, có cái gì mà thể?

      Lâm Lập Hạ có chút khổ não dùng ngón tay chọc chọc trán của mình, những lời này sao lại quen tai như vậy, là trong quảng cáo nào đây?

      Trong lầu Như Thủy, nét mặt Lý Triệt cùng Lý Dục giống nhau.

      Lý Triệt sớm để ly trà trong tay xuống, nhìn chớp mắt thiếu nữ có thân thể mềm mại đài, lát sau trong mắt thoáng qua tia thất vọng mà bản thân cũng nhận ra.

      Thiếu nữ tên Hà Tri Thu phải Ngộ .

      Trong mắt Ngộ nữ tử nhàn hạ, quan tâm ánh mắt thế tục, giống nữ tử bình thường đụng phải ít chuyện chỉ biết run lẩy bẩy mảnh mai chịu nổi, mặc dù diện mạo nữ tử này rất giống Ngộ , nhưng thân khí chất nhu nhược làm thế nào cũng giống.


      khôi phục tư thế cũ, lần nữa lại cầm ly trà lên uống.

      "Hoàng thúc có hứng thú với nữ tử Hà Tri Thu sao?" Lý Dục ở bên lười biếng mở miệng, Lý Triệt từ khi Hà Tri Thu lên đài liền sửng sốt ngơ ngác nhìn nàng, dĩ nhiên, biểu của Hà Tri Thu này quả rất thú vị.

      Lý Triệt nghe vậy nhàn nhạt nhìn cái, " có, ngược lại Tiểu Cửu có nữ tử nào hợp ý ?"

      Lý Dục duỗi ra ngón tay lắc lắc, "Chuyến này ta đến đây vốn là đặc biệt vì đệ nhất mỹ nữ tới Lạc Dương."

      "Hả?" Lý Triệt nhíu mày, cách khác tại thay đổi mục tiêu.

      Lý Dục tà tà cười cười, "Hoàng thúc, ta đột nhiên đối với Hà Tri Thu này cảm thấy hứng thú."

      Lý Triệt mặc dù biết người nọ phải Ngộ , nhưng thấy dung nhan tương tự này vẫn còn có chút vui mừng, nhưng nếu Tiểu Cửu mở miệng vậy coi như xong, "Tiểu Cửu thích là tốt rồi, nghe Hà Tri Thu này cũng vô cùng có tri thức hiểu lễ nghĩa."

      Lý Triệt quay mặt sang tiếp tục nhìn nữ tử đài, Hà Tri Thu vừa lúc nhảy xong điệu múa, hô hấp rối loạn mở mắt, tầm mắt chặt nhìn về phía bên phải đám người.

      Lý Triệt theo tầm mắt của nàng nhìn sang, lúc nhìn thấy người chợt đứng lên, gương mặt tuấn tú lên nụ cười.

      * * *

      Lâm Lập Hạ sau khi thấy Hà Tri Thu múa xong cười cười, nhìn xem, phải nàng làm rất tốt sao. Lúc này nàng đột nhiên phát Mạch Tuệ cùng Trọng Lương, trời ạ, nàng quên khuấy mất bọn họ.

      Nàng xoay người thoát ra khỏi đám người, lúc chuẩn bị ra ngoài lại bị nam tử mặc y phục màu xanh dương thẫm chặn lại đường .

      "Ngộ tiểu sư phụ, lâu gặp." Môi mỏng của nam tử hơi nhếch lên, mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng.
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :