1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Mưa gió sắp tới
      Editor: Bồ CôngAnh


      khắc đồng hồ sau, Lý Dục nhàn nhã ngồi ghế thái sư bên trong tiệm trang sức, tay ưu nhã cầm ly trà, thỉnh thoảng nhấp ngụm .

      Lâm Lập Hạ bên cạnh ho tiếng, liếc nhìn nam tử bị đánh sưng mặt sưng mũi còn thấp thoáng ừ hừ hừ nằm bò trong góc, có chút biết làm sao liếc nhìn Lý Dục, "Gia, ngươi xuống tay quá nặng."

      Lý Dục đặt ly trà lên bàn đáp, tay xoay xoay chiếc nhẫn tay liếc mắt với chưởng quỹ run lẩy bẩy bên cạnh, "Vì sao trong thành các ngươi thấy có nữ tử tuổi thanh xuân?"

      Chưởng quỹ lắp bắp mở miệng, "Bẩm, bẩm, bẩm vị gia này, tiểu, tiểu nhân biết." xong còn chột dạ cúi đầu.

      Lâm Lập Hạ nhạy cảm nhận thấy được lúc chưởng quỹ chuyện có len lén nhìn nam tử trong góc cái, lại nghĩ câu hỏi bất thình lình của Lý Dục, trong lòng lập tức có suy xét.

      Lý Dục thản nhiên mở miệng, " dám ? Ta thay ngươi được ? Trong thành này vốn là nghèo rớt mùng tơi, nương gia diện mạo tốt cũng rất ít, nhưng nào biết công tử nhà Giám thành Doãn Khiếu, Doãn đại nhân là nhân vật ham mỹ sắc, mỗi lần thấy nương xinh đẹp liền muốn lấy về. Thuận theo tốt, thuận theo trắng trợn cướp đoạt cũng phải thu vào tay. Có mấy nương gia tính khí cứng rắn, cuối cùng đều bị đánh chết hết. Chưởng quỹ, ta đúng ?"

      Chưởng quỹ lần này chợt ngẩng đầu lên, ngay sau đó phản ứng kịp vội vàng lắc lắc đầu, van xin , "Vị gia này, tiểu nhân quả ràng lắm đâu!"

      Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩn người, tiếp đó chán ghét nhìn người trong góc chút, nàng biết Lý Dục có căn cứ mà oan uổng ai, lời này tất nhiên là , chỉ là nghĩ tới người này lại là tên cặn bã như vậy. Nhìn lại thái độ kia của chưởng quỹ, thấy vậy Giám thành đại nhân chính là Thổ hoàng đế ở chỗ này, mặc cho con trai của mình muốn làm gì làm, cũng phải là thứ tốt đẹp gì.

      Lý Dục tà mị nhìn nàng cái, như hỏi, "Ta làm quá đáng sao?"

      Lâm Lập Hạ nhìn cung kính đồng thời mang theo khen tặng , "Gia, làm tốt."

      Lúc này Lý Dục mới hơi cong môi mỏng lên, con ngươi khép hờ nhìn về phía cửa.

      Ước chừng qua khắc đồng hồ, bên ngoài tiệm trang sức có tiếng bước chân gấp gáp rối loạn vang lên, tiếp đó có hai người vội vã vào. Nam tử trung niên phía trước thân hình mập mạp, hai nét râu có vẻ buồn cười thú vị, cặp mắt giữa đám thịt béo lóe lên tia u lạnh lẽo, chính là Doãn Khiếu, Giám thành đại nhân thành Triệu Đông. Mà người phía sau theo nam tử kia là nam tử dưới hai mươi tuổi, thân nho bào nhã nhặn lịch , nhưng kia cái mũi ưng cao thẳng kia lại cho thấy người này tâm cơ rất nặng.

      Sau khi Doãn Khiếu vào đầu tiên nhìn thấy đứa con trai dấu của mình sợ hãi e dè cuộn tròn người mặt đất, lập tức lửa giận sôi trào muốn chửi ầm lên, nhưng vừa ngẩng đầu đối mặt với chỗ ngồi người nọ, tất cả lời chửi bới liền đều nuốt xuống, vẻ mặt đổi thành nịnh hót, chỉ là trong mắt hạt đậu kia tràn đầy hiểm, khom người : "Ty chức gặp qua Cửu vương gia!"

      Người phía sau nghe vậy cũng sững sờ, lập tức cũng học Doãn Khiếu câu.

      Lý Dục gì, chỉ mang vẻ mặt quan sát bọn họ, hồi lâu sau mới mở miệng , "Doãn Khiếu Doãn đại nhân?"

      Doãn Khiếu gật đầu liên tục ngừng, "Chính là ty chức."

      Lý Dục lười biếng nhìn về phía nam tử trong góc kia, "Người này ngươi biết?"

      Đôi tay dưới tay áo của Doãn Khiếu nắm thành quyền, mặt lại vẫn là cười gượng, "Người này chính là khuyển tử."

      Lúc này người Lý Dục tản mát ra loại khí thế cao quý bức người, đôi mắt đào hoa khép hờ nhàng thoáng nhìn cũng làm người ta cảm thấy áp lực, khẽ cười tiếng , "Doãn đại nhân hiếu kỳ tại sao lệnh tử lại thành bộ dáng như bây giờ?"

      Doãn Khiếu cúi đầu trả lời, "Vừa rồi ty chức nghe người làm của cửa hàng kia , khuyển tử trời sinh tính nết tốt, ty chức biết cách dạy, Vương Gia dạy dỗ tốt, dạy dỗ tốt!"

      Ngoài miệng như thế, nhưng trong lòng Doãn Khiếu lại hận cắn răng nghiến lợi, ông khi già mới có đứa con trai như vậy, thương hận thể hái sao trời cho , mà hôm nay Cửu vương gia vừa tới đánh thành bộ dáng này, cố tình ông vẫn thể gì, chỉ có thể mang gương mặt già nua khen đánh tốt, khẩu khí này, là vô cùng ứ đọng!

      Lý Dục chê cười tiếng, "Doãn công tử ngàn vạn lần nên đánh chủ ý lên người của ta, hôm nay Bổn vương cũng chỉ cho cái dạy dỗ nho , mong rằng về sau đại nhân quản giáo nhiều hơn."

      Doãn Khiếu cung kính trả lời, "Đa tạ vương gia, ty chức nhất định trừng trị khuyển tử cho tốt!" Dứt lời ông giống như vô tình nhìn xuống nữ tử bên cạnh Lý Dục, diện mạo quả tầm thường, chỉ là tiện nhân này thế mà lại làm hại Mạc nhi bị đánh thành như vậy! Trong mắt ông ta xẹt qua lãnh, ông tuyệt đối để cho ả sống dễ chịu.

      Ánh mắt Lý Dục dừng lại người nam tử phía sau Doãn Khiếu, lười biếng hỏi, "Vị sau lưng Doãn đại nhân là?"

      Doãn Khiếu vội vàng giới thiệu, "Hồi bẩm Vương Gia, đây là thuộc hạ
      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Vật trong lồng ()
      Editor: Bồ CôngAnh

      Thời gian ba ngày lâu lắm, gần như là vừa quay người trong chớp mắt liền đến thời khắc dự tiệc. Hôm nay Lâm Lập Hạ vẫn là bạc trang đạm thi, tóc đen mềm mại rũ xuống, váy dài màu xanh dương nhạt tôn lên vẻ quyến rũ bên trong lại mang chút thanh thuần của nàng. Hôm nay Lý Dục cũng thay đổi cẩm bào màu xanh đậm, có bày ra tà tứ tuyệt mỹ vô cùng như thường ngày, lại thêm mấy phần trầm ổn kín kẽ.

      Hai người cao ráo nhắn, tuấn mỹ tà tứ xinh đẹp quyến rũ, đứng chung chỗ có thể là tập trung ánh sáng chói mắt, liếc mắt nhìn qua chỉ cảm thấy phong hoa tuyệt đại, từng người lấp lánh rồi lại xứng đôi vô cùng, đôi tuyệt sắc giai ngẫu!

      Chẳng qua là nữ chính đương cũng có tâm tư suy nghĩ những phong hoa tuyết nguyệt gì đó, nàng nhíu mày suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn mở miệng với Lý Dục ở trước xe ngựa kia, "Gia, muốn ?"

      Con mắt dài của Lý Dục lóe lên, tùy ý mở ra quạt xếp nhuộm mực , "Vì sao ?"

      Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt lười nhác khác gì bình thường của , con ngươi dài kia thỉnh thoảng chợt ánh sáng lộng lẫy tên, trong lòng chẳng biết tại sao lại yên tâm, cười nhạt tiếng , "Vậy thôi."

      Ngay sau đó Lý Dục cũng cong khóe môi lên, trong con ngươi dài khép hờ giấu giếm tâm tư mãnh liệt, xoay người lên xe ngựa, khóe mắt chú ý đến bầu trời đêm nay đen trầm giống như nhuộm mực, chút lóe sáng. tà tà cong khóe miệng, tiếng cười trầm thấp trút xuống.

      Sau lưng Lâm Lập Hạ giơ tay vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai lên, trong mắt hạnh trầm lặng như nước, nàng cũng phải cảm thấy được khí tối nay khác thường, chỉ là có vài chuyện phải tránh là có thể trôi qua.

      Bánh xe ngựa ngừng chuyển động, tiếng vó ngựa chạm đất ở đường phố yên tĩnh lạnh tanh ràng khác thường. Bên trong xe, Lâm Lập Hạ nửa tựa người vào vách xe, hai mắt khép hờ che giấu suy nghĩ trong mắt. Lý Dục nằm ở giường êm nhắm mắt giả vờ ngủ say, hai người đều im lặng , trong khí giấu tia căng thẳng như có như .

      Xe ngựa rất nhanh dừng lại, Lâm Lập Hạ nâng váy xuống trước, đập vào mắt chính là Giám thành phủ vào ban đêm có vẻ hơi u lạnh lẽo. Nàng khẽ mím đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt có chút lạnh lẽo.

      Lý Dục nhìn nàng ưỡn thân thể mảnh khảnh thẳng tắp, tròng mắt đen trở nên càng thêm thâm trầm. tiến lên thân mật dán vào tai nàng, thấp giọng câu, "Tin tưởng ta." Sau đó trước khi nàng kịp phản ứng bước nhanh về phía trước, thân thể thon dài tuấn dật mà trác việt.

      Sau khi Lâm Lập Hạ hơi sững sờ hỗn loạn cảm xúc đột nhiên sáng suốt, nhìn bóng lưng của bất đắc dĩ cười cười, bảo nàng tin tưởng , vậy tin thôi.

      Hai người trước sau bước nóng vội, tùy cho người làm ở sau cửa yên tĩnh dẫn đường. Lâm Lập Hạ thản nhiên thu tất cả vào đáy mắt, nàng nhìn Giám thành phủ lạnh tanh trước mắt đột nhiên cũng nhớ tới tình cảnh nhiều năm trước lúc nàng vừa tới Đại Minh Vương Triều, khi đó mặc dù nàng hoang mang lo lắng nhưng cũng là ung dung tự tại, lúc này lại như là ngàn cánh buồm lướt qua, vô dục vô cầu. Nàng khi đó đối với cảnh sắc Lâm phủ phú quý mỹ lệ cảm thán, tại lại yên lặng nhìn nơi này. Thời gian như nước, ra bất tri bất giác tất cả qua lâu như vậy.

      Nha Nghị xa xa liền tiến lên đón, nụ cười mang theo lấy lòng , "Thảo dân gặp qua Vương Gia, gặp qua nương, đại nhân chờ trong sảnh."

      Lý Dục thản nhiên “Ừ” tiếng, hoàn toàn thấy nhiệt tình của . Nha Nghị cũng thấy lúng túng, cúi đầu khom lưng như cũ, chỉ là Lâm Lập Hạ chú ý tới phần lưng hơi thẳng tắp, giống mặt ngoài cúi người chào nịnh hót như vậy. Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, nhàng dấu suy nghĩ của mình, Nha Nghị này tuyệt đối phải là nhân vật bình thường.

      Mới vừa vào sảnh liền nhìn thấy Doãn Khiếu ghế chủ vị đứng lên, tới trước mặt Lý Dục cung kính ,"Ty chức gặp qua Vương Gia."

      mặt tà mị của Lý Dục nhìn ra tức giận, lười biếng , " cần để ý nhiều."

      Doãn Khiếu vừa nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong cặp mắt hạt đậu gần như thấy được kia xẹt qua căm hận, nhưng trong miệng lại lấy lòng kêu lên, "Gặp qua nương, mấy ngày trước tiểu nhi đắc tội nhiều, mong rằng nương tha lỗi."

      Lâm Lập Hạ cười nhạt, lễ độ trả lời, "Đại nhân cần để ý."

      Doãn Khiếu cười cười, dẫn Lý Dục đến bên trái bàn , "Vương Gia xin an vị." Rồi hướng Lâm Lập Hạ đưa tay ý bảo bên phải, " nương bên kia mời."

      " cần." Lý Dục cầm ly rượu tinh sảo bằng bạc lên vuốt vuốt, "Ở chỗ này của ta lấy thêm phần bát đũa là được."

      Doãn Khiếu nghe vậy lập tức kịp phản ứng, cho đến khi Lâm Lập Hạ lảo đảo tới bên cạnh Lý Dục ngồi vào chỗ của mình mới hoàn hồn lại, kéo mở thịt béo nặn ra nụ cười, "Vậy mời Vương Gia chờ chốc lát."

      Lâm Lập Hạ lời nhìn bộ đồ ăn bằng bạc trước mắt, hơi nhíu mày. biết Giám thành này là bình thường vẫn dùng bộ đồ ăn như vậy hay chỉ có hôm nay cố ý lấy ra? Người trước là tìm độc cho mình, người sau bọn họ giống như cho là đúng tuyên bố ràng những thứ gì.

      Lý Dục ngược lại hề gì, thú vị đảo quanh nhìn
      [​IMG]
      Phong nguyet, Jeremej Sanlinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: Vật trong lồng (Hai)

      Editor: Bồ CôngAnh



      Trong phòng giam u tĩnh lặng tiếng động, xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt thấp thoáng có thể thấy được bên trong nằm cái giường cũ nát có hai người hôn mê. Thời gian cứ như vậy im hơi lặng tiếng chảy xuôi, cho đến khi bóng đêm trở nên càng thêm thâm trầm, khí lạnh thấm vào tận xương, thân thể mảnh khảnh kia khỏi rụt cái, tiềm thức tìm kiếm ấm áp. Phía sau, nam tử tuấn mỹ hơi mở đôi mắt đào hoa ra mặc cho nàng rụt vào trong ngực của mình, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nữ tử, sau đó ôm nàng vào trong ngực chặt hơn, gương mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ của nàng.


      Sắc trời hửng sáng, Nha Nghị sải bước vào phòng giam, thể đè nén mà nhếch miệng, trong mắt ngập tràn điên cuồng khi sắp hoàn thành tâm nguyện. Chẳng qua cảnh tượng thấy được khi đẩy cửa phòng giam ra lại làm cho tạm thời quên cảm xúc của mình, cả người sững sờ.


      Ánh sáng mờ mịt, nữ tử xinh đẹp quyến rĩ điềm tĩnh ngủ yên ở trong ngực nam tử tuấn mỹ, thấp thoáng còn có thể thấy được khóe môi của hai người đều khẽ giơ lên, giống như ở trong giấc mộng ngọt ngào đến cực điểm. Hình ảnh như vậy quá mức ấm áp và mỹ lệ, làm cho người ta dám lên tiếng quấy rầy.


      Nha Nghị sau nháy mắt sững sợ xông lên chính là hận ý đến tận xương, dạo bước vào trong phòng vỗ tay lớn tiếng, phun ra lời châm chọc, " ngờ lúc này Vương Gia và nương vẫn nồng tình mật ý như thế, là ghen chết tiểu nhân mà."


      Nam tử tuấn mỹ ván gỗ chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen như mực thần sắc , "Nha công tử dậy sớm , chẳng lẽ đêm qua căn bản ngủ?"


      Lời vừa định ra khỏi miệng của Nha Nghị bị nghẹn lại, tối hôm qua quả ngủ, bởi vì trong lòng vô cùng hưng phấn. cười cười, "Vương Gia ngược lại ngủ rất tốt, cho dù ở địa phương đơn sơ như vậy cũng là giai nhân trong ngực, là có phúc lớn có phúc lớn đấy."


      Ánh mắt của Lý Dục rơi xuống gương mặt trắng nõn của Lâm Lập Hạ, hơi hơi dịu dàng chút, "Cái này vẫn nhờ Nha công tử, nếu Bổn vương sao có thể mỹ nhân trong ngực?"


      Sắc mặt Nha Nghị biến hóa, nhưng ngay lập tức lại hiểm nhìn , "Theo ta thấy, hôm nay Vương Gia chỉ là ‘Mỹ nhân trong ngực’, còn có có thể ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’."


      Nha Nghị lời này vừa dứt , Lâm Lập Hạ liền khẽ tỉnh lại, con ngươi còn mang theo sương mù của nàng có chút kịp phản ứng nhìn lồng ngực trước mắt, tiếp đó đưa tay đẩy ra liền muốn ngồi dậy. Chỉ là thân thể này sau đêm vẫn suy yếu mềm nhũn như cũ, làm hại nàng chỉ có thể lại ngã trở về lồng ngực kia. Mà loạt động tác này của nàng cũng làm cho Lý Dục trầm thấp cười tiếng. Nàng ngước mắt nhìn , "Công tử, rất buồn cười?"




      Lý Dục ranh mãnh chớp chớp mắt đào hoa với nàng, "Sáng sớm Lập Hạ đối với ta ôm ấp thương, cái này chẳng lẽ đáng giá cho ta cười?" Bàn tay đặt vòng eo của nàng, khiến nàng thoáng có thể mượn lực ngồi dậy.


      Lâm Lập Hạ cũng cự tuyệt, chỉ là con ngươi thu lại ý cười, nhìn về phía người đứng thẳng duy nhất trong phòng giam – Nha Nghị, nàng thản nhiên mở miệng, giọng nghe ra cảm xúc gì, "Hôm nay Nha đại nhân tới sớm , chẳng lẽ để đưa đồ ăn sáng cho Vương Gia hay sao?"


      "Xem trí nhớ của ta này, nếu nương nhắc nhở ta quên mất, là có nhiều chậm trễ có nhiều chậm trễ." Nha Nghị khẩn thiết trả lời, ngay sau đó sắc mặt lạnh lẽo, hướng ra phía lao đầu chờ bên ngoài phân phó , "Có nghe thấy ? Kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng đưa tới, nếu làm khách của ta đói bụng cẩn thận cái đầu của ngươi!"


      "Dạ, tiểu nhân luôn!" Lao đầu cúi người gật đầu lui ra.


      Khóe môi Lâm Lập Hạ khẽ câu, ngầm mang hàm ý châm biếm, ra chỗ này sớm trở thành địa bàn của . Nàng hơi híp mắt lại thuận miệng , "Nha công tử đúng là tìm cho chúng ta chỗ tốt, quả là đông mát hạ ấm."


      Lý Dục trầm thấp nở nụ cười, mập mờ bên tai nàng, "Có ta làm lò sưởi cho nàng phải rất tốt sao?"


      Nha Nghị còn lại sắc mặt bình thường, về phía trước vài bước , " nương đừng nóng lòng, ta tự nhiên thay Vương Gia và ngươi chuẩn bị chỗ tốt, đến lúc đó cung cấp ăn tốt uống tốt. Nhưng mà trước đó..." Con mắt sắc của chuyển cái, lên chút ngoan đọc, "Còn hi vọng Vương Gia và nương phối hợp nhiều hơn."


      Lâm Lập Hạ tựa nửa người vào người Lý Dục, lơ đễnh mở miệng, " biết Nha công tử muốn phương pháp phối hợp như thế nào?"


      Khóe môi Nha Nghị hiểm hơi cong, "Phương pháp phối hợp như thế nào... nương lập tức được biết."


      khắc đồng hồ sau, Nha Nghị nhìn Lý Dục bị treo ngược lên trước mặt lộ ra vẻ mặt sung sướng gần như đơn thuần. Chỉ thấy tứ chi thon dài của Lý Dục giờ phút này bị xích sắt khóa lại, cố định chặt chẽ vách tường, dung nhan tuấn mỹ của lên tái nhợt bình thường, nhưng đôi mắt dài kia lại thấy sợ hãi, vẻ lười nhác và nhàn nhã như cũ.


      "Vương Gia cái gì cũng hỏi à?" Nha Nghị có nhiều thú vị mở miệng hỏi.


      Môi mỏng của Lý Dục nhàn nhạt nâng lên, khóe mắt đào hoa xếch lên có vẻ tà khí mười phần, "Bổn vương cảm thấy có cái gì đáng để cho ta hỏi."


      Nha Nghị có chút thú vị, quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ bên cạnh ngồi dựa lưng vào vách tường, hỏi lần nữa, " nương liệu có cái gì muốn hỏi?"


      Lâm Lập Hạ buồn cười nhìn , đáy mắt lại ý cười, "Nha công tử hi vọng ta hỏi cái gì vậy?"


      Nha Nghị dạo bước tới bên cạnh nàng, khẽ cúi người xuống nhìn nàng , " nương tò mò chút nào?"


      Trong con ngươi Lâm Lập Hạ vẫn sóng nước chẳng xao như cũ, mím môi cười cười mà , "Nha công tử, có câu lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, ta vô cùng tiếc mạng, cái thứ như lòng hiếu kì vẫn

      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103: Bụi trần lắng động ( )

      Editor: Bồ CôngAnh



      Lý Huyền yên lặng nhìn gương mặt trắng nõn sạch của Lâm Lập Hạ, dung nhan cả ngày xuất ở trong đầu sau hơn ba năm dường như hề xảy ra bất kỳ thay đổi nào, vẫn là lông mày thanh tú nhắn, khóe mắt khẽ nhếch, mắt hạnh quyến rũ, cái mũi xinh xắn và cánh môi đỏ thắm mê người. Nàng cứ như vậy cười thản nhiên, vô cùng tự nhiên thành thạo với , lâu gặp.


      gần như là tham lam nhìn chằm chằm nàng trước mắt. Đúng vậy, lâu gặp, rất lâu rất lâu gặp nàng, có lẽ ba năm đối với người khác cũng tính là dài, nhưng đối với lại như sống ngày bằng năm, cuộc sống có nàng, thời gian trôi qua rất chậm.


      Cả ngày ngồi trong ngự thư phòng phê chữa đám tấu chương vô tận, cố gắng dùng quốc làm mình tê liệt, làm được, lúc bận rộn có thời gian nghĩ đến nàng, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cho dù chỉ nửa khắc đồng hồ, lên trong đầu chính là khuôn mặt tươi cười của nàng.


      nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, người thiếu niên mặt mũi bình thường nụ cười tự tại lúc đó, nhớ tới trong sơn trại nàng giảo hoạt nhanh nhạy thông minh cứu người, nhớ tới lúc ở Tô Châu nàng mặc nữ trang xinh đẹp động lòng người, nhớ tới gương mặt thoải mái ung dung thanh thản ngủ dưới cây dương liễu. Hồi ức của đều là nàng, nhớ nhung của đều là nàng, vui vẻ của đều là nàng, bi thương vô cùng của cũng là nàng.


      tại cũng có thể nhớ lại tâm trạng tuyệt vọng và tức giận khi trở lại trong tẩm cung nhìn thấy thân thể lạnh lẽo của nàng ngày đó, tin nàng cứ như vậy liền rời khỏi , ôm nàng Thái Y Viện, lại nhận được câu "Thứ cho thần vô năng" của bọn họ, hung hăng đạp bọn họ sang bên, phân phó thị vệ kéo toàn bộ bọn họ xuống chém. thậm chí mất lý trí bóp chặt cổ quốc sư chất vấn ông, nàng phải là Tử Thần chi nữ sao? Tại sao Tử Thần lại chết dễ dàng như vậy? Nếu lúc ấy phải Bất Phá điểm huyệt ngủ của có lẽ lỡ tay giết quốc sư, nhưng sau khi tỉnh lại lần nữa đối mặt với thân thể hề có chút hơi thở nào của nàng, thậm chí cảm thấy phải chết cũng có gì tốt.


      ôm thi thể nàng ngơ ngác ngồi trong đại sảnh, liên tục chuyện bên tai nàng, cho nàng biết nàng nhiều bao nhiêu, muốn ở cùng nàng đến răng long đầu bạc đến cỡ nào, muốn cùng nàng dựng dục đứa bé thuộc về bọn họ đến cỡ nào, vĩnh viễn nàng, lúc nàng còn trẻ giúp nàng chải đầu búi tóc, sau khi già nắm tay nàng cùng ngồi trong hoa viên ngắm hoa, cả đời nàng đều làm bạn, bọn họ là thân thể hoàn chỉnh, thể tách rời.


      Nhưng nàng bỏ , trước khi chưa hoàn thành bất kỳ nguyện vọng nào của mình liền , đôi mắt linh động của nàng bình thản nhắm lại, da thịt ấm áp trở nên lạnh lẽo, cánh môi đỏ thắm tái nhợt hơi xanh. Bất kể gọi thế nào, nàng cũng tỉnh lại nữa, chỉ là yên lặng ngủ như vậy, ngủ có hô hấp. cảm thấy bản thân hô hấp cũng có thể làm trái tim đau đến tê tâm liệt phế, gắt gao ôm lấy nàng vào trước ngực chịu buông tay. dường như lại trở về cung điện hắc ám trống trải khi còn bé đó, u ám lại lãnh vô biên, tất cả mọi người rời , chỉ còn lại mình . Hốc mắt đột nhiên chảy ra ẩm ướt lâu thấy, ôm nàng muốn dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm nàng, nhưng nàng vẫn lạnh như vậy, lạnh đến ngay cả cũng rùng mình. khóc thành tiếng, thấp, vô hạn đau thương, như thú bị thương rên rỉ.



      nàng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn mất nàng rồi.


      ôm nàng ở trong đại sảnh đợi hai ngày hai đêm, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh ra ngoài. vẫn mặt cười nhạt đối mặt với Thừa Tướng và những quan viên khác, ôn hòa an ủi Doãn Vô Song tìm được đường sống trong chỗ chết, chút lưu luyến nào mang nàng hạ táng, tựa như thu thập xong toàn bộ cảm xúc của mình. Chỉ là nơi lồng ngực bên trái trống rỗng, trống trải, còn có bất kỳ vật gì, bao gồm cả bi thương và tuyệt vọng.


      bắt đầu lòng cai quản triều chính, đó là thứ quan trọng nhất đối với ngoại trừ nàng, bố trí nhiều năm như vậy, mất nhiều như vậy mới có được ngôi vị hoàng đế này, phải ngồi vững, người tịch ngồi yên. càng ngày càng bận rộn, thời gian nhớ tới nàng cũng càng ngày càng ít, ít đến mức cho là bản thân cứ như vậy từ từ quên nàng, nhưng những ảo giác này vào lúc nhìn thấy Hà Tri Thu lập tức ầm ầm tan rã. khống chế được bản thân mà run rẩy đôi tay, luống cuống làm đổ ly rượu trong tay, rồi sau đó ở trong thất vọng và tuyệt vọng ý thức được, vĩnh viễn cũng có cách nào quên mất nàng, nữ tử duy nhất mà sâu đậm.


      Tất cả chuyện có liên quan đến nàng đều tốt đẹp như vậy, thể quên, dám quên, cách nào quên cũng nỡ quên. Đó là Lập Hạ của , Giản Chi của , tình cảm chân thành của . Mà bây giờ nàng cứ như vậy đứng trước mặt , nàng cười thản nhiên, nàng có hô hấp tinh tế, nàng có nhiệt độ ấm áp, nàng còn sống, thực còn sống.


      Lý Huyền cuối cùng kiềm chế được mừng rỡ và yếu ớt của mình nữa, tự tay lôi nàng vào trong lòng, chặt, cái ôm thể tránh thoát, hận thể khảm nàng vào thân thể của mình, hòa tan vào huyết mạch của mình, đời này kiếp này, bao giờ chia lìa nữa.


      Lâm Lập Hạ cứ mặc ôm mình như vậy, lên tiếng trách cứ, đưa tay đẩy ra, lời nào. Nàng có thể cảm thấy thân thể hơi run rẩy, nhận thấy được kích động và mừng rỡ dưới bề ngoài bình tĩnh của , ôm chặt như vậy, chặt đến mức nàng cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhưng vẫn đành lòng đẩy ra. Nàng đột nhiên nhớ tới lần đó sau khi bị thương yếu ớt nằm trong ngực của mình*, lúc đó bọn họ tốt đẹp cỡ nào, cho dù bị thương, cho dù ở hiểm cảnh, lại có gắn
      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Nàng ơi sắp hoàn rồi à??
      SooSyl thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :