1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95: Ôn dịch (Hai)
      Editor: Bồ CôngAnh
      Hôm sau.

      "Tiểu thư." Mạch Tuệ lấy tay chọc chọc Lâm Lập Hạ, "Vị gia này biết y thuật?"

      Lâm Lập Hạ nhìn thân áo trắng phía xa, chính là Lý Dục bắt mạch cho người ta gật đầu cái, "Có lẽ ... Nhìn qua cũng có chút dáng vẻ."

      Mạch Tuệ lại hỏi, "Như vậy tiểu thư, ầy, tại sao gia muốn mặc thành như vậy?"

      Lâm Lập Hạ nhìn nàng nháy mắt mấy cái, giọng mang chế nhạo , " phải ngươi cảm thấy như vậy rất ngọc thụ lâm phong à."

      Mặt Mạch Tuệ xạm lại, tướng mạo của vị gia này vốn rất được, nhưng lúc này mặt bị tấm vải trắng che kín miệng mũi, tay cũng bọc vải trắng, người quấn xiêm y trắng cực kỳ chặt chẽ, thấy thế nào cũng vô cùng kỳ quái. Nhưng tiểu thư rồi, cái này gọi là công tác phòng hộ, làm được.

      "Tiểu thư." Mạch Tuệ ý vị sâu xa kêu lên.

      Lâm Lập Hạ xoa nắn gương mặt nõn nà hồng hào của nàng, "Làm sao vậy?"

      "Người cảm thấy vị gia này thay đổi rất nhiều sao?" Nàng ngược lại đều thấy ở trong mắt .

      Lâm Lập Hạ ngoài cười nhưng trong lòng cười, "Có sao."

      Mạch Tuệ nghiêm túc gật đầu, " ví dụ như, gia bắt đầu giúp người làm niềm vui rồi."

      "Mạch Tuệ." Lâm Lập Hạ vô cùng bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, "Ngươi quá ngây thơ rồi."

      Lý Dục Lý đại gia giúp người làm niềm vui? Hiểu lầm, cái này tuyệt đối là hiểu lầm.

      Lý Dục Lý tiên sinh giúp đỡ người khkhông mục đích? Chuyện cười, đây tuyệt đối là chuyện cười nhạt nhẽo.

      "Tiểu thư, người... ?" Mạch Tuệ kỳ quái nhìn khóe miệng co quắp của Lâm Lập Hạ.

      Lâm Lập Hạ xua xua tay, " có việc gì."

      Chẳng lẽ nàng với Mạch Tuệ, ra Lý Dục lại giúp chuyện này là bởi vì mình ở cùng ngày? Cái gì chứ, đầu óc đừng nghĩ sai lệch, nàng đồng ý ngày này chỉ là vui chơi phố với mà thôi, tuyệt đối có màu sắc gì khác.


      Lúc này Lý Dục đứng lên về phía họ, giọng điệu trầm thấp , " cho lão tiên sinh, ngàn vạn lần đừng để người khác tiếp xúc với bọn họ."

      Lâm Lập Hạ nghe vậy cả kinh, nhìn những người uể oải phấn chấn trong sân chút, gian nan mở miệng , "Chẳng lẽ bọn họ cũng...?"

      Lý Dục tiện tay cởi áo choàng ngắn người ném xuống mặt đất, "Ừ."

      Lâm Lập Hạ đè xuống cảm giác vô lực trong lòng, đột nhiên nghĩ đến, nếu như nguy hiểm như thế, vậy ?

      "Vậy còn ngươi, vừa rồi bắt mạch cho bọn họ?" Nàng khẩn trương hỏi.

      Khóe môi Lý Dục hơi nhếch lên, ánh sáng trong mắt khác thường, "Ta tự nhiên biết tình trạng của mình, chỉ là nàng yên tâm, bệnh dịch nho này ta thèm để vào mắt, huống chi, phải ta còn bộ quần áo phòng hộ nàng làm cho hay sao."

      " có việc gì?" Lâm Lập Hạ yên lòng hỏi lại lần nữa.

      Mắt đào hoa của Lý Dục híp lại, giọng trầm thấp mang theo tia dịu dàng, "Ừ."

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới thở phào nhõm, lập tức lại phân phó Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, ngươi nhanh đun chút nước nóng cho gia lau người."

      Mạch Tuệ mập mờ nhìn nàng cười cười, "Dạ, tiểu thư."

      Lâm Lập Hạ lại đón lấy ánh mắt u ám của Lý Dục, nghiêm túc , "Gia, người cũng nhanh chóng trở về phòng , chưa tăm rửa ngàn vạn đừng ra ngoài..."

      Khóe mắt tà mị của Lý Dục hơi giật giật, cuối cùng ở trong ánh mắt cố ra vẻ nghiêm chỉnh của nàng quay người rời .

      Phía sau Lâm Lập Hạ lập tức cười khẽ, nhìn biểu cảm ăn nghẹn của đúng là... Quá con mẹ nó sảng khoái.

      Mấy canh giờ sau, Lý Dục cầm đơn thuốc đưa cho lão giả, "Lão tiên sinh, ta còn thiếu loại thuốc dẫn, cho người vào thành bốc thuốc rồi, chờ vị thuốc kia vừa đến mọi thứ đều dễ xử lý rồi. Ông cho người lấy thuốc theo phương thuốc này trước, mặc dù phương thuốc này thể chữa trị cho bọn họ, nhưng có thể tạm thời ổn định bệnh tình của bọn họ."

      Tay lão giả cầm phương thuốc hơi run rẩy, "Công tử, lão phu , vô cùng cảm kích! Ngươi là ân nhân cứu mạng chúng ta!" xong hai chân khẽ cong muốn quỳ xuống.

      Lâm Lập Hạ bên cạnh vội vàng ngăn cản động tác của ông, cười nhạt : "Lão tiên sinh ngàn vạn đừng như vậy, công tử nhà ta chỉ là cái nhấc tay mà thôi, cái quỳ này của ngài lại là đại lễ rồi."

      Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dục chút, "Công tử, người có phải ?"

      Lý Dục nhìn nàng đầy thâm ý, " rất đúng, tiên sinh, ta chỉ kéo dài thời gian phát bệnh của bọn họ, nhưng chủ yếu nhất vẫn là phải dựa vào chính bản thân bọn , nếu kiên trì được đến khi thuốc tới cũng chỉ là công dã tràng mà thôi."

      Lão giả lắc đầu thở dài, "Có hi vọng luôn tốt hơn việc có hi vọng."

      Lâm Lập Hạ hơi chán nản, so với những người bị người đốt, bọn họ đúng là tốt hơn nhiều.

      Lão giả cầm đơn thuốc liền bước chân vội vã ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ để lại hai người bọn họ.

      Lý Dục nhếch nhếch môi mỏng, tay ôm lấy nàng vào trong ngực, "Lời hay đều để cho nàng hết rồi."

      Sắc mặt Lâm Lập Hạ dửng dưng đẩy ra, "Ta đây là tự tích đức cho gia mà, đúng rồi, Liên Hà và Liên Hữu đâu?"

      Lý Dục nhíu mày, "Bọn họ cùng với Kỳ, sao vậy, lời từ biệt với nàng à?"

      Lâm Lập Hạ "Ah" tiếng, tiếp đó suy nghĩ lại liền hoài nghi nhìn , "Ngươi lại gây rối cái quỷ gì?"

      Lý Dục cau mày, con ngươi đen thấy đáy, "Nàng trái lại tiết kiệm sức, chuyện gì cũng hoài nghi ta."

      "Chẳng lẽ phải ngươi?" Lâm Lập Hạ hỏi ngược lại.

      Lý Dục dán sát vào nàng chắc chắn trả lời, " phải ta."

      làm chuyện gì ghê gớm cả, chỉ là phát đánh hôn mê trực tiếp đưa lên xe ngựa mà thôi.

      Lâm Lập Hạ thấy vẻ mặt của mới buông xuống hoài nghi, "Vậy bọn họ đâu?"

      Lý Dục nhàng trả lời, "Ngày sau chính là ngày giỗ của mẫu thân bọn họ, cho nên nhất định phải trở về."

      Câu này hoàn toàn là Lý Dục bịa đặt.

      "Lập Hạ tỷ tỷ, Lập Hạ tỷ tỷ!" Lúc này nhóc con vừa lớn tiếng gọi vừa chạy vào.

      Lâm Lập Hạ phen ngăn cản thân thể chênh vênh của nàng, vươn tay lau mồ hôi trán nàng, "Nhóc con, muội làm sao vậy, đừng nóng vội từ từ ."

      Nhóc con thở gấp ra lời, hồi lâu mới mở miệng , "Lập Hạ tỷ tỷ, tỷ theo ta xem Tiểu Đinh Tử ."

      "Tiểu Đinh Tử? Đệ ấy làm sao vậy?" Lâm Lập Hạ vỗ lưng của nàng hỏi.

      Nhóc con dắt tay nàng liền kéo ra ngoài, "Muội khuyên thế nào Tiểu Đinh Tử cũng chịu xuống, tỷ tỷ, tỷ giúp ta khuyên nhủ ." Lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục vẫn bị xem , "Ca ca, ca cũng khuyên ngăn ."
      Bồ.Công..di..ễ.n.đ.à.nl..ê.q.úy.đô..n

      Lý Dục bật cười, lúc nào lại là người nhân tiện được nhắc đến rồi hả?

      "Nhóc con, Tiểu Đinh Tử là ai ?" Lâm Lập Hạ mặc nàng lôi kéo mình, vừa vừa hỏi.

      Giọng nhóc con đè thấp xuống, "Tiểu Đinh Tử là con trai của Đinh đại phu, nhưng Đinh đại phu ..."

      Lâm Lập Hạ lập tức ý thức được
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96: Dịu dàng
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lý Dục gỡ áo mỏng người xuống tiện tay ném xuống đất, chỉ mặc bộ áo lót màu trắng liền ngồi xuống, mái tóc dài đen bóng trơn mượt kém nữ tử tùy ý phân tán, nổi bật lên dung mạo ngoài vẻ tuấn mỹ tà tứ còn nhiều hơn chút của .

      Con mắt đào hoa dài buông xuống, trong con ngươi màu mực xuất thêm tầng sương mù, mông lung mà mê hoặc. Ánh mắt khinh thường của dừng chiếc nhẫn hồng ngọc ở tay trái mình, giọng trầm thấp từ tính , "Khi nàng còn bé có từng nuôi thú cưng gì ?"

      Lâm Lập Hạ cách bức tường dựa lưng vào vách tường, nàng nhớ hồi mình có nuôi hai con thỏ, có chút bất đắc dĩ mở miệng, "Có, từng nuôi hai con thỏ, chỉ là đều bị chó săn của nhà bên cạnh cắn chết."

      Từ đó về sau nàng liền nuôi thú cưng nữa, mỗi lần nàng nghĩ đến hai cục bông nho mềm nhũn kia bị cắn xé máu thịt be bét liền lạnh run cả người.

      "Thỏ à. giống với thứ nàng nuôi, theo ý ta, nàng nên nuôi rùa đen mới dúng." Lý Dục cười trêu , "Gặp phải chuyện gì cũng co đầu lại liền cho rằng thiên hạ vô , chẳng khác gì bịt tai trộm chuông."

      Lâm Lập Hạ theo thói quen cãi lại, "Vậy theo ý ngươi chẳng phải ngươi nên nuôi quái?"

      Ầy, sai sai, nàng ràng muốn nghiệt cơ mà, đánh đồng với quái? chừng buổi tối bọn quái tìm tới tranh luận, nguyên nhân tranh luận là: Có con quái nào phúc hắc như sao.

      Lý Dục có truy cứu câu sai này, thanh trầm thấp , "Trước kia ta từng nuôi hai con mèo."

      "Năm ấy sứ giả Tây Vực tới tiến cống, lấy ra cái hộp gấm nho , bên trong thỉnh thoảng phát ra thanh rất , ta vô cùng hiếu kỳ núp ở phía sau phụ hoàng, thiếu chút nữa xông lên đoạt lấy. Người sứ giả kia mở hộp ra chỉ vào hai cục bông trắng như tuyết với ta đây là hai con cửu vĩ mao mới ra đời lâu, ta nắm lấy cái đuôi của nó, chất vấn sứ giả kia nếu là cửu vĩ mao vậy tại sao bọn nó chỉ có cái đuôi." lâm vào hồi ức, dường như lại thấy được này hai tên mềm mại trắng như tuyết.

      Lâm Lập Hạ cười ra tiếng, thản nhiên , " ngờ ngươi cũng có lúc chăm chỉ như vậy."

      Lý Dục cũng gợi môi mỏng lên, vẻ mặt giống như hoài niệm, "Khi đó ta sáu tuổi, cầm hai con cửu vĩ thơm thơm mềm mềm thích thôi, theo như bà vú của ta còn kém treo trước ngực làm bùa hộ mệnh rồi. Ta đặt tên cho bọn chúng là Triêu Xuân và Hướng Đông, ngay cả giờ học cũng , chỉ ở lại trong cung trêu chọc bọn chúng."

      dừng chút lại tiếp tục , "Lúc ấy mẫu hậu của ta cũng cực kỳ thích bọn chúng, thường bảo ngự thiện phòng làm ít điểm tâm, cùng ta trêu chọc bọn nó."

      chợt cười khẽ tiếng, mang chút cưng chiều , "Triêu Xuân thích ăn nhất là bánh hoa quế, mỗi lần đều ngậm nửa miếng chạy lên giường, làm cho đệm đều là vụn bánh ngọt. Hướng Đông lại thích nhất uống rượu hoa quế, sau khi uống xong say khướt ở trong phòng ta dạo lung tung, thỉnh thoảng lại đưa móng vuốt ra gãi gãi mặt."

      Trong đầu Lâm Lập Hạ tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhịn được cười thành tiếng, "Ngươi rất thích bọn chúng."

      Lý Dục gật đầu, tâm tư xa xôi, "Ta thích bọn chúng như vậy, lúc dùng bữa chúng nó đều ăn cùng bàn với ta, lúc ngủ giường của bọn nó ở cạnh giường ta, lúc ta ăn mấy thứ linh tinh đặc biệt nhớ tới mang về cho bọn nó ăn, lúc nhìn hạt châu xinh đẹp tưởng tượng ra Triêu Xuân và Hướng Đông vui vẻ bao nhiêu khi thấy đồ chơi này."

      "Có ngày mẫu hậu mở miệng hỏi ta muốn Triêu Xuân, ta lúc đó cần suy nghĩ liền cự tuyệt, mỗi ngày đối mặt với nhóm cung nhân vâng vâng dạ dạ phiền chán, nhóm hoàng huynh hoàng tỷ lại chút thân thiết nào với ta, ta chỉ có đối với Triêu Xuân và Hướng Đông mới có thể mở lòng." ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy bất lực, "Triêu Xuân và Hướng Đông theo ta hai năm, có lần chơi đùa cẩn thận bị Hướng Đông cào ra vết thương , mẫu hậu nhìn thấy về sau lại bắt bọn nó cho bà. Dĩ nhiên là ta nghe theo, để vết thương này ở trong lòng, nhưng qua vài ngày Hướng Đông liền thấy bóng dáng, ta ôm Triêu Xuân tìm khắp cung cũng tìm thấy, cuối cùng mẫu hậu lạnh lùng đứng trước mặt ta, bảo nội thị ném cho ta cái hộp. Hướng Đông cứ như vậy yên tĩnh nằm ở nơi đó, móng trái bị chặt xuống, vết máu đông lại thành cục màu đen."

      "Ta đưa tay ôm lấy nó, nhưng nó lại như bình thường liếm liếm ngón tay của ta, nó chỉ cúi gục đầu, lạnh lẽo khác thường. Triêu Xuân bắt đầu gay gắt kêu dài, cái lại cái liếm cái chân còn móng vuốt của Hướng Đông. Ta ngẩng đầu hỏi mẫu phi tại sao Hướng Đông lại chết, mẫu phi là bà để cho người chặt móng vuốt của Hướng Đông, chỉ vì nó cào ta cái."

      Lâm Lập Hạ nghe đến đó cởi xuống nụ cười, nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì tiếp tục lắng nghe.

      "Mẫu phi còn bảo người bắt Triêu Xuân trong tay ta , Triêu Xuân cắn người nọ cái, người nọ liền hung hăng quăng nó xuống đất. Triêu Xuân nức nở tiếng chạy về phía ta, lại bị người nọ bóp cổ nhấc lên. Lòng ta đau gần chết cũng tức giận nổi điên, cầm bình trà bàn lên đập vào người kia, Triêu Xuân trở lại trong lòng ta, ta thậm chí còn kịp vỗ về nó, mẫu hậu liền dịu dàng bảo ta giết nó."

      "Ta đột nhiên cảm thấy mình căn bản biết mẫu hậu trước mắt, mẫu hậu ta lạnh lùng hiểm nhìn Triêu Xuân như vậy, dịu dàng lại vô tình bảo ta giết chết bảo bối của ta như vậy, cũng để ý tới ta liền bảo người bóp chết Triêu Xuân ngay trước mặt ta." Đáy mắt đen như mực của Lý Dục cất giấu khổ sở dày đặc, giọn cũng bị đè nén , "Cuối cùng mẫu hậu ném Triêu Xuân và Hướng Đông ở bên cạnh ta
      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97: Du đêm
      Editor: Bồ CôngAnh


      chứng minh Kỳ cũng là nhân có thể làm việc, đại phu tìm đến mặc dù nhì qua có chút dùng được, nhưng thuốc lấy ra lại vô cùng hữu hiệu. chỉ có Lý Dục khôi phục tinh thần, phần lớn người mắc bệnh trong thôn cũng được khống chế, chỉ có số ít vẫn còn phải cách ly.

      Lý Dục ở trong thôn nghỉ ngơi bảy tám ngày, sau khi đại phu dựng râu trừng mắt bảo đảm thân thể ngại, mấy người lại lên đường.

      Ở cổng thôn vẻ mặt lão giả cảm kích nhìn Lý Dục, "Lão phu thay người của toàn thôn cám ơn công tử, chút tâm ý hi vọng công tử vui vẻ nhận cho.”

      Lão giả xong liền lấy ra túi vải đưa cho Lý Dục, trong tròng mắt đen của Lý Dục chợt lóe lên kinh ngạc, đưa tay đẩy túi vải về, cong môi mỏng , "Lão tiên sinh cần phải khách sáo, hôm nay ta cứu ngươi chỉ vì nàng nhìn được cảnh tượng đó." ý vị thâm trường nhìn đầu kia Lâm Lập Hạ từ biệt với nhóc con tiếp, "Nếu tiên sinh cho ta bạc ngược lại là lãng phí lòng tốt của nàng."

      Lão giả nghe vậy sáng tỏ cười cười, cảm thán , " ra Lâm nương là người trong lòng công tử, nương cũng thích công tử , ngày đó sau khi công tử bị bệnh nương nôn nóng sốt ruột như vậy. Công tử và nàng là trời tạo nên."

      Trong mắt Lý Dục lên ý cười, theo: "Nhận lời tốt lành của tiên sinh."

      Đầu kia Lâm Lập Hạ cũng chuyện xong với nhóc con, lại tạm biệt với lão giả, hai người lên xe ngựa.

      Rèm vừa buông xuống Lý Dục liền để cằm lên cổ Lâm Lập Hạ, khép hờ đôi mắt đào hoa dài, mãn nguyện hít thở mùi hương thoang thoảng người nàng, "Xem ra thân thể này của ta được rồi, hồi như vậy vô cùng mệt mỏi rồi." xong còn cọ xát da thịt trơn mềm của nàng, trong mắt có tia thỏa mãn.

      Lâm Lập Hạ cũng có chút thương hương tiếc ngọc nào, đưa tay đẩy mặt của ra, vẻ mặt lơ đễnh lành lạnh , "Công tử, ngươi vẫn đừng ở chỗ này ốm mà rên nữa, ta thân thể ngươi rất tốt, hơn nữa, có câu rất đúng, tai họa lưu lại ngàn năm, cho nên ngươi hoàn toàn cần lo lắng mình tráng niên mất sớm. chừng so với rùa ngươi sống lâu hơn ấy."

      Lý Dục nhíu mày, " ra bản thân ta ở trong mắt nàng cũng chỉ có thể so với rùa."

      Lâm Lập Hạ ngoan ngoãn cười tiếng, "Gia chi vậy, sao có thể so ngươi với rùa, phải biết, ngươi làm sao có thế đáng bằng rùa được chứ."

      Lý Dục nghiêng dựa vào giường êm, khuôn mặt tuấn mỹ cười như cười, "Miệng đúng là lanh lợi."

      Lâm Lập Hạ cố ra vẻ thẹn thùng, "Gia quá khen."

      Ngón tay thon dài của Lý Dục vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống của mình, trầm thấp cười , "Nàng đừng quên việc đáp ứng ta là được."

      Lâm Lập Hạ cầm bình trà lên rót cho mình chén nước, đôi mắt đẹp sóng nước lưu chuyển, "Gia cứ yên tâm ."

      Năm ngày sau, Tương thành.

      Tối nay Tương thành náo nhiệt kiểu khác, đám con buôn bán hàng rong đều lấy đồ tốt nhất thú vị nhất trong tay ra, ngập tràn mặt mọi người đều là nụ cười cực kỳ chân thành vui vẻ.

      Các gia, các công tử đều mặc nhân mô nhân dạng, liền cổ lệch mắt lé cũng cố tình phóng khoáng cầm chiếc quạt xếp, vừa thấy nữ tử có diện mạo tốt lập tức u buồn ngắm trăng rằm ngâm vịnh Xuân Thu.

      Các thiếu nữ thanh xuân mang theo dải lụa, dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt trắng nõn được ánh nến sáng ngời đường chiếu vào vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp của các nàng ngậm cười đẹp đẽ động lòng người, đụng phải công tử tuấn tú liền nghiêng mặt sang bên, hay cho dáng vẻ ngượng ngùng.

      Trong đám người có hai người đứng sóng vai, nam tử mặc trường bào gấm màu lam so với nữ tử còn tuyệt mỹ xinh đẹp hơn ba phần, con ngươi dài khép hờ, trong mắt như có vô số hoa đào, mang theo bộ tư thế lười nhác cao quý, lúc này hơi hơi cúi xuống nghe nữ tử bên cạnh chuyện, trong con mắt đen chợt lóe lên dịu dàng.

      Mà nữ tử bên cạnh mái tóc dài nửa búi, vài sợi tóc bướng bỉnh tán lạc bên má, mặc dù nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ như , nhưng bên trong mắt hạnh hơi giương kia ánh mắt như nước, thân váy dài màu xanh nước càng tôn lên vẻ xinh đẹp nho nhã của nàng, nàng nhàn nhạt nâng khóe môi lên nhìn về phía nam tử tuấn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp mang chút ý cười, quanh thân ngập tràn hơi thở say đắm dày đặc.

      Mọi người khỏi thầm than thở, đôi người ngọc tuyệt phối!

      Nhưng thực tế...

      Lâm Lập Hạ ngoài cười nhưng trong lòng cười nhìn Lý Dục, "Xin hỏi, gia đây là ý gì?"

      Lý Dục đàng hoàng nâng khóe môi lên, con ngươi lóe lóe , "Chính là như nàng đoán, nương — tử." Dứt lời cười là vui vẻ.

      Lâm Lập Hạ bị sét đánh ngoài khét trong sống, nương, nương, nương tử? Nàng lui về sau bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Sao ta có thể bôi nhọ thanh danh của gia chứ, như vậy tốt, tốt."

      Lý Dục vươn tay kéo nàng trở lại, tay phải thân mật ôm eo của nàng, đè thấp giọng xuống , "Chính nàng đáp ứng ta, hôm nay đều nghe ta."

      Lâm Lập Hạ cấu véo cánh tay của , thế nhưng giống như có chút cảm giác nào, động cũng động, nàng than thở, "Lý Dục, ngươi thế này có biết gọi là gì , ngươi thế này gọi là giở trò lưu manh."

      "Lưu manh?" Lý Dục vừa ôm vừa hứng thú nhìn nàng, "Lưu manh là có ý gì?"

      Lâm Lập Hạ ý vị sâu xa nhìn chút, đau thương , "Ngươi bưng chậu nước sạch đến, cúi đầu soi bóng mình, sau đó, người mang thân phận đại sứ hình tượng lưu manh ra."

      Lý Dục vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ cái trán của nàng, "Đừng phí tâm tư sang chuyện khác với ta, tối nay nàng chính là nương tử của ta, nàng phải đồng ý cũng sao, ta sợ ở trước mặt những người này cùng nàng thân thân mật mật." Dứt lời thong thả chớp chớp đôi mắt đào hoa, cảm giác mị hoặc và nguy hiểm mười phần.
      di..ễ..n.đ..àn.l.ê.q.u.ý.đô.n..Bồ.CôngAnh

      Lâm Lập Hạ hơi trừng mắt, uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp trần trụi!

      "Nương tử." Lý Dục thân mật nâng sợi tóc tán lạc của nàng lên, tiếp đó dắt bàn tay bé của nàng, "Ta dẫn nàng đến chỗ."

      Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn hai bàn tay nắm chặt chút, sao tên Lý Dục này lại có thể vô lại như vậy chứ.

      Nàng theo Lý Dục xuyên qua đám người náo nhiệt tới trước quầy hàng hơi vắng lặng, phía sau gian hàng này là hán tử mặt đen, cánh tay để trần trêu chọc con vẹt trong tay. Mà xung quang đều là lồng chim, thỉnh thoảng có tiếng chim hót lanh lảnh vang lên.

      Nàng giương mắt nhìn Lý Dục chút, biết mang mình tới nơi này làm gì, Ầy, chẳng lẽ là mua chim? Nhưng nàng hiểu tiếng chim...

      Dĩ nhiên Lý Dục biết được nghi ngờ của nàng, hơi cong môi mỏng, hướng về phía hán tử mặt đen kia , "Vị này chính là Mạc
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98: Chiến tranh lạnh
      Editor: Bồ CôngAnh


      Con ngươi của Lâm Lập Hạ chợt co rụt lại, Tiếu... Phi? Nàng nhìn khuôn mặt tà mị xen lẫn ác ý và tức giận của Lý Dục, đáy lòng vô cùng hỗn loạn. Nàng nhìn chằm chằm vào chậm rãi , "Lý Dục, tại sao ngươi phải làm như vậy?"

      Tại sao muốn đưa Giang Hiểu Tiếu đến bên cạnh người kia, tại sao muốn cho nàng biết chuyện này, tại sao lại tàn nhẫn như vậy!

      "Tại sao?" Lý Dục khẽ cười tiếng, hai mắt lấp lánh nhìn vào đáy mắt nàng, từng chữ từng chữ , "Ta muốn nàng và càng lúc càng xa cho đến hề dính líu, ta muốn trong lòng nàng chặt đứt tất cả lưu luyến với , ta muốn nàng ràng ý thức được hai người có khả năng!"

      Hô hấp của Lâm Lập Hạ cứng lại, trong mắt tràn đầy thể tưởng tượng nổi, "Ngươi quả thể lý!"

      Nàng xoay người muốn rời , lại bị Lý Dục giữ chặt cổ tay, phát kéo vào trong ngực. cúi người ghé sát vào gương mặt của nàng, ngay cả phẫn nộ bé nhất của nàng cũng thu vào đáy mắt, "Ta thể lý, vậy còn nàng là cái gì? Tình cũ khó khăn hay là lạc đường đổi? Nàng vừa nghe được hoàng hậu mang thai có phải đau lòng khó có thể tự kềm chế hay ?"

      Lâm Lập Hạ lạnh lùng , "Cái này có quan hệ gì với ngươi."

      Lực đạo tay Lý Dục tăng thêm, nhìn vẻ mặt nàng ngầm ngầm chịu đựng đau đớn sinh ra tia tự giễu, "Ta làm những thứ này lấy được lại là câu chẳng quan hệ tới ta của nàng, Lâm Lập Hạ nàng tự hỏi xem, nàng biết suy nghĩ dưới đáy lòng của ta?"

      Lâm Lập Hạ quay đầu tránh khỏi ánh mắt bức người của , "Lý Dục, giữa chúng ta chỉ có tháng ba ước hẹn."

      "Cho nên? Nàng căn bản thích ta? Cho tới bây giờ nàng vẫn nhớ mãi quên cái người sớm thê thiếp thành đoàn kia?" chê cười, giọng bén nhọn, "Hay là nàng vẫn muốn trở lại bên cạnh , trở thành trong vô số nữ tử bên trong hậu cung?"

      Lâm Lập Hạ hơi nhếch môi, lửa giận biết tên dấy lên, ra trong mắt nàng chính là người như vậy?

      "Buông tay." Nàng lạnh mặt .

      Lý Dục kiềm chế bản thân sắp dốc ra toàn bộ cay đắng, tà võng , " muộn, Lâm Lập Hạ, đời này ta chắc chắn buông."

      chút do dự phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập khoang miệng tươi ngọt của nàng, nuốt vào tiếng nức nở nghẹn ngào và lời của nàng, mùi vị nếm được tốt đẹp như vậy, nhưng trước mắt lại chợt lên màn thất hồn lạc phách vừa rồi của nàng. để ý chống cự của nàng mà phóng ra cảm xúc phẫn nộ của mình, mặc sức cắn gặm mang theo chút dịu dàng, cho đến khi hai người đều thở hổn hển mới dừng lại.

      Lâm Lập Hạ biết là tức đến đỏ mặt hay là nghẹn cười đến đỏ mặt, trong mắt hạnh ánh nước lấp lánh, "Ngươi…"

      Mới vừa chữ, nam tử tà mị kia liền mập mờ liếm cánh môi của nàng cái, lại nhanh chóng dán lên tiến vào vòng chiến đấu mới. Môi lưỡi triền miên, thỉnh thoảng có tiếng bú mút làm cho người ta mơ màng vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng ưm trầm thấp của nữ tử tràn ra, làm cho người nghe được liền mặt hồng tim đập.

      biết qua bao lâu mới thoả mãn rời khỏi đôi môi của nàng, con ngươi đen ửng lên ánh sáng khó dò, "Cái có thể cho nàng, ta cũng có thể, mà cái ta cho nàng, lại tuyệt đối thể."

      Lâm Lập Hạ há miệng thở hổn hển, thản nhiên nhìn , "Ngươi và đương nhiên giống nhau."

      Lý Huyền là Lý Huyền, Lý Dục là Lý Dục, mỗi người đều là tồn tại độc nhất vô nhị thế giới, ưu điểm và nhược điểm của từng người, bỏ được và quý trọng của từng người, cần gì phải lấy ra so sánh chứ?

      Nàng thể lừa gạt mình ghét Lý Dục nữa, nàng bắt đầu quen với tà mị bá đạo và thỉnh thoảng lưu manh của , trong lòng cũng ràng biết được cùng với là vui vẻ. mượn cơ hội cho nàng biết, và Lý Huyền giống nhau, nhưng Lý Huyền cuối cùng là vết thương dưới đáy lòng nàng, nàng cách nào quên nhanh như vậy, cũng thể yên tâm thoải mái tiếp nhận như thế.

      Lâm Lập Hạ nghĩ như vậy, nhưng lời này vào tai Lý Dục lại hoàn toàn hiểu thành ý nghĩa khác. và Lý Huyền giống nhau? Cho nên người nàng chỉ là Lý Huyền mà phải ? có cái gì bằng Lý Huyền! Lý Huyền thể cho nàng duy nhất, có thể. Trong lòng Lý Huyền luôn nhớ tới giang sơn xã tắc, như vậy. Nhưng nàng lại thích Lý Huyền, mà phải !

      Con ngươi tối đen của Lý Dục trở nên vô cùng thâm trầm, nhìn vào trong như vào vùng biển sâu, vô cùng thâm u.

      Lâm Lập Hạ lùi về sau bước tránh khỏi bàn tay của , "Gia, thời gian còn sớm, cần phải trở về."

      Lý Dục nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, trong trái tim dường như có người cầm dao chuyển động, bước dài lên trước, áo bào gấm màu xanh lam theo gió đêm vung lên.

      Lâm Lập Hạ ở chỗ thấy được cười khổ, nàng phải là động lòng với những gì làm, chỉ là tất cả đều quá nhanh. dồn ép quá gấp, mà nàng còn chưa chuẩn bị xong việc thổ lộ tình cảm .

      Hôm sau xe lên đường, Mạch Tuệ ngồi ngoài xe chống cằm, giọng hỏi Kỳ, " Kỳ, ngươi , tiểu thư và gia sao vậy?"

      Tối hôm qua lúc ra gia vẫn vô cùng cao hứng, trong ánh mắt xán lạn kia giống như mở ra mấy ngàn đóa hoa đào, nhưng lúc trở về lại giống như băng như tuyết, cả người đều lạnh
      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99: Tranh chấp
      Editor: Bồ CôngAnh

      Bên này Lâm Lập Hạ còn chưa lấy lại tinh thần, đầu kia Lục Lung và Thất Xảo liền trăm miệng lời , " nương dậy?"

      Lâm Lập Hạ gật đầu theo phản ứng, hơi hơi chần chờ sau đó hỏi, "Hai vị nương tìm ta là có chuyện gì?"

      Lục Lung cười ngọt ngào, đưa tay kéo tay phải của Lâm Lập Hạ vào bên trong, " nương, tối hôm qua ngủ có ngon giấc ?"

      Vừa dứt lời Thất Xảo cũng chút nào yếu thế giữ lại tay trái của nàng, " nương còn chưa có dùng cơm sáng đúng ?"

      Lâm Lập Hạ bộc phát nghi ngờ, "Ầy, tối hôm qua ta ngủ rất tốt, bữa vẫn vẫn chưa dùng. Hai vị nương tìm ta có chuyện gì ?" Nàng hỏi lại lần nữa, nhưng mà hai thiếu nữ tướng mạo giống nhau như đúc kia cũng vẫn để ý đến câu hỏi của nàng.

      " nương muốn ăn những gì?" Thất Xảo ân cần hỏi.

      Lục Lung liếc nàng cái, " nương muốn ở chỗ này dùng cơm hay là xuống?"

      Lâm Lập Hạ cực kỳ im lặng, vừa định mở miệng lại bị Mạch Tuệ ở cửa cắt đứt. Mạch Tuệ hai tay chống nạnh làm hình ấm trà, mắt tròn trợn trừng, "Hai người các ngươi túm lấy tiểu thư nhà ta làm gì?!"

      Lục Lung và Thất Xảo nhìn nhau cái, vẫn là Thất Xảo bước về phía trước bước , "Chúng ta làm cái gì mắc mớ gì đến ngươi."

      Mạch Tuệ biết gì, "Nàng là tiểu thư nhà ta, ngươi chuyện gì liên quan đến ta?"

      Lục Lung vươn tay vỗ về chơi đùa mái tóc đen rũ xuống của mình, vô cùng tự nhiên , "Từ hôm nay ta và Thất Xảo bắt đầu hầu hạ nương, còn việc của ngươi."

      Mạch Tuệ lập tức liền bùng nổ bất mãn, có lầm hay , đây đều là loại người gì vậy, nàng nhanh nhẹn tới bên cạnh Lâm Lập Hạ khéo léo dùng sức đẩy các nàng ra, với Lâm Lập Hạ, "Tiểu thư, bên ngoài có nhà làm đậu hũ hoa tệ, chúng ta nếm thử chút ."

      "Chưa thử qua sao lại biết tệ, chẳng lẽ là mình ăn trước rồi mới đến cho nương." Lục Lung cố ra vẻ kinh ngạc .

      Thất Xảo lập tức tiếp, "Hay chỉ là nghe lời đồn, aizzz, ngay cả chuyện của chủ tử mình cũng tận tâm làm, đây cuối cùng là làm như hoàn như thế nào vậy."

      Mạch Tuệ lành lạnh nhìn thoáng qua các nàng, rồi nhìn Lâm Lập Hạ , "Tiểu thư, thôi, phải người với với nô tỳ tạp ảnh hướng đến sức khỏe của con người sao."

      Lục Lung và Thất Xảo khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cái gì? Người này lời của các nàng chính là tạp ?

      Trong con ngươi Lâm Lập Hạ mang chút ý cười nhìn nàng, giọng cũng có chút trách cứ, " chuyện kiểu gì vậy, ngày thường dạy ngươi lễ phép đâu hết rồi, ra thể thống gì." Giáo huấn xong Mạch Tuệ lại áy náy với hai thiếu nữ, " xin lỗi, nha đầu nhà ta rất lỗ mãng, hi vọng nương thứ lỗi nhiều hơn."

      xong cũng để ý hai người, cùng Mạch Tuệ ra khỏi cửa.

      Mạch Tuệ hơi tức giận, "Tiểu thư, hai người kia có phải tìm người phiền toái ?"

      Lâm Lập Hạ lắc đầu cái, " phải, mà vừa khéo là ngược lại, ân cần khủng khiếp." Cũng bởi vì quá mức ân cần, cho nên mới kỳ quái.

      Mạch Tuệ cơ trí đảo tròn mắt, đột nhiên gian trá cười tiếng, "Nô tỳ biết rồi."

      "Biết cái gì rồi hả?" Lâm Lập Hạ nhíu mày nhìn nàng.

      Mạch Tuệ buông tay, "Chuyện vô cùng ràng, nhất định là tối hôm qua vị gia kia gì đó với các nàng."

      Về phần cái này là cái gì... Hắc hắc, dùng thanh củi đốt nghĩ cũng nghĩ được.

      Bước chân của Lâm Lập Hạ tạm dừng, tiếp đó khôi phục như thường ngồi vào trước gian hàng kêu lên, "Ông chủ, hai chén đậu hũ hoa."

      Nàng còn lâu mới quản khỉ gió gì với các nàng, dù thế nào nữa bọn họ mới là đám, nàng tiếp cận náo nhiệt cái gì.

      Lúc ăn xong đậu hũ hoa muốn ra đường phố dạo chút liền đụng phải Lý Dục cùng hai thiếu nữ song sinh xinh đẹp kia, nàng chưa từng quên bản thân cũng là nha hoàn của , giọng kêu câu, "Gia."

      khí vẫn có chút quái dị như cũ, mà hiển nhiên chỉ Mạch Tuệ cảm thấy như vậy, còn có Lục Lung và Thất Xảo. Hai người đôi mắt đẹp liền đưa ra quyết định xong, tiến lên trái phải kéo tay Mạch Tuệ nơi khác, còn vừa thân thiết , "Mạch Tuệ tỷ tỷ, giúp ta chọn chút son phấn ." "Mạch Tuệ tỷ tỷ, chọn trang săc với ta ."

      Lâm Lập Hạ đối với đôi song sinh này vừa bực mình vừa buồn cười, lúc sáng còn cái kẹp có gai nhằm vào Mạch Tuệ, bây giờ lại mở miệng tiếng tỷ tỷ, làm nàng nghe cả người được tự nhiên, huống chi là Mạch Tuệ tính tình vô cùng chính trực.

      "Công tử, nương, chúng ta ." Sau khi Thất Xảo kéo Mạch Tuệ khoảng mới bớt chút thời gian quay đầu lại với bọn họ câu.

      Mạch Tuệ nhìn bên trái chút lại nhìn bên phải chút, đột nhiên sáng tỏ cười, "Tiểu thư, nô tỳ cùng các nàng dạo chút, người và gia cũng dạo nha."

      Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn bụi đất tung bay, mấy người này đúng là...

      " thôi." Lý Dục tay mở quạt xếp ra, tư thái phong lưu .

      Lâm Lập Hạ nửa khép mí mắt, "Ừ."

      Hai người trước sau bước , mặc dù nhưng lại làm cho người ta cảm thấy loại khí hết sức hòa hợp. Người đường thỉnh thoảng dừng ánh mắt người nam tử tướng mạo tuấn mỹ gian manh và nữ tử xinh đẹp mỹ lệ, phải biết tướng mạo cùng quần áo như vậy cực ít xuất ở chỗ này, nhất là nữ tử kia, dù sao nơi này của bọn họ chỉ cần nữ tử hơi có chút sắc đẹp cũng bị...

      Lúc này nữ tử áo đỏ đến gần hai người kia, cục diện vốn yên tĩnh bị phá vỡ.

      "Công tử." Hỏa Nhi giọng gọi.

      Lý Dục dừng bước nhìn về phía nàng, mắt phượng híp lại, "Ừ?"

      Hỏa Nhi nhìn Lâm Lập Hạ chút, tiếp đó cúi đầu , "Hỏa Nhi có chuyện bẩm báo."

      Lâm Lập Hạ thấy thế cười nhạt với Lý Dục, "Gia, ta cửa hàng phía trước xem chút."

      Lý Dục nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng gật gật đầu, mắt phượng khẽ chớp động.

      Sau khi Lâm Lập Hạ Hỏa Nhi mới lại mở miệng, "Công tử, trong kinh gần đây có chút động tĩnh."

      Lý Dục lười biếng phe phẩy cây quạt, "Động tĩnh gì."

      "Hoàng thượng tra xét sổ quốc khố, phát nhóm tám bảo vật tiến cống thấy, hoàng thượng tức giận giao cho Khâu Thành Liên, bảo cần phải tra ra chỗ của bảo vật. Mây vị đại nhân trong triều đều dính dáng ở bên trong, có bên thừa tướng cũng có bản thân hoàng thượng, mấy ngày sau có người tiết lộ tin tức với Khâu Thành Liên, là từng thấy qua bảo bối giống như vậy trong Liên Bảo Các, Khâu Thành Liên cho người lục soát, kết quả ở tìm được năm bảo vật trong Liên Bảo Các, hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ giao tất cả mọi người trong Liên Bảo Các cho Hình bộ thẩm vấn, nhưng ông chủ cùng bọn tiểu nhị kia đều là có ngày nam tử tới cầm, bọn họ cũng biết chuyện. Hoàng thượng dĩ nhiên là tin, giam bọn họ vào trong ngục tiếp tục tra hỏi, ban đêm ngày thứ bảy, toàn bộ người bên trong Liên Bảo Các đều chết." Hỏa Nhi giọng điệu
      [​IMG]
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :