1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 90: Hai ta là khéo
      Editor: Bồ CôngAnh

      Tiểu Đào mắt chớp nhìn chằm chằm hai người trong phòng, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lắp ba lắp bắp hỏi, ", , nương, phải nô tỳ hoa mắt chứ?"

      Tại sao Ngọc công tử lại ở chỗ này? Quan trọng nhất là nữ tử khuôn mặt mị trong ngực là ai? Nhìn dáng vẻ mập mờ này của bọn họ, nàng có là kẻ đần độn nữa cũng biết vừa rồi họ làm cái gì!

      Giang Hiểu Tiếu cũng phát luống cuống của mình, dứt khoát đóng cửa lại lần nữa, kiềm chế cảm giác khác thường bỗng chốc lên trong lòng xuống, cố ra vẻ trấn định với Tiểu Đào, "Chúng ta ra ngoài chờ trước."

      Tiểu Đào chịu kêu lên, " nương!"

      Ngọc công tử là rất rất rất rất rất quá đáng! Tại sao có thể trước hẹn nương sau còn cùng người khác làm chuyện như vậy!

      "Tiểu Đào." Giang Hiểu Tiếu vẫn mang khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt chợt tối , thành công ngăn cản lời tiếp theo của nàng, "."

      Tiểu Đào dậm chân, oán hận trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt cái, xoay người theo Giang Hiểu Tiếu .

      Mà bên trong phòng, Lâm Lập Hạ cắn răng nghiến lợi đối diện với hai mắt ngập tràn ý cười của Lý Dục.

      Người bị trừng mắt hơi vô tội , "Là nàng ta cửa đẩy cửa tiến vào." liên quan gì đến .

      Lâm Lập Hạ đẩy ra sửa sang lại y phục của mình, tiếp đó hít thở sâu mấy lần mới khôi phục được vẻ mặt ung dung thản nhiên bình thường của mình, nhàn nhạt với , "Ta biết Cửu vương gia tìm ta có chuyện gì, nhưng ta tin giữa chúng ta có gì đáng ."

      Lý Dục nhíu mày, "Mấy năm gặp nàng vẫn thẳng thắn đến mức làm cho người ta khó chịu như vậy."

      Lâm Lập Hạ kiềm chế kích động muốn đánh cái, ám phúng : "Vậy sao? Vương Gia ngược lại tiến rất xa." Da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng có phong độ của lưu mang.

      Lý Dục tao nhã đứng dậy sửa sang lại vạt áo, môi mỏng cong : "Thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của Lập Hạ khỏi quá đặc biệt rồi."

      Lâm Lập Hạ nặng nề thắt lại đai lưng, nhưng mà mặt vẫn cười : "Đâu có đâu có, ta đây vẫn luôn lấy lễ đãi quân tử."

      Về phần lưu manh... Đáp lễ cái con quỷ.

      Lý Dục lười biếng híp con mắt, ngón tay thon dài làm như vô tình mơn trớn khóe môi bản thân, "Mùi vị... Rất tốt."

      Lâm Lập Hạ sao có thể biết cố ý khích mình, lập tức mặt biểu cảm , "Vương Gia chậm ngồi, ta xuống trước."

      xong cũng thèm liếc nhìn Lý Dục cái, mở cửa bước nhanh ra ngoài, giống như phía sau có quỷ đuổi theo.

      Lý Dục nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, nụ cười trong mắt càng sâu, Lâm Lập Hạ à Lâm Lập Hạ, nàng thú vị như vậy, bảo ta sao có thể cam lòng buông tay?

      Mà Lâm Lập Hạ sau khi ra khỏi cửa trong đầu ra sức xoay chuyển, trong thời gian ngắn ngủi liệt kê vô số phương án núp hoặc chạy trốn, ngay cả Tiểu Đào ngăn ở trước người nàng cũng chú ý đến.

      Mắt thấy nàng phải đụng vào mình, Tiểu Đào bất đắc dĩ né người ra, trong miệng vẫn tha người như cũ, "Này này này, đường có mắt à."

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào nổi giận đùng đùng hơi quẫn, "Ặc, Tiểu Đào, là ta."

      Tiểu Đào nghe giọng này hơi quen, nhưng vẫn kịp phản ứng mỹ nhân trước mặt này chính là Tiểu Lệ, "Ngươi? Sao ta biết ngươi là ai! Ta cho ngươi biết đừng loạn bấu víu quan hệ ha."

      Khóe mắt Lâm Lập Hạ giật giật, nàng thế nào cảm thấy cả ngày hôm này mình đều trèo này trèo kia vậy.

      " nương nhà ngươi đâu?" Nàng cũng chẳng thèm giải thích, trực tiếp hỏi.

      Tiểu Đào cảnh giác nhìn nàng, "Ngươi hỏi nương nhà ta làm gì? Ta với ngươi, Ngọc công tử đúng là rất thích nương nhà ta, ngươi đừng động tâm tư đứng đắn, cẩn thận công tử tha cho ngươi!"

      Lâm Lập Hạ vỗ trán, má ơi, con nhóc Tiểu Đào này sao lại lắm mưu luận như vậy chứ.

      Lúc này bên cạnh có người đến gần giọng , "Tiểu Đào, ngươi xuống trước ."

      Tiểu Đào cam nguyện gật đầu, "Dạ, nương."

      Lâm Lập Hạ cực kỳ vô lực với Giang Hiểu Tiếu, "Hiểu Tiếu, về thôi, bây giờ, lập tức, lập tức."

      Giang Hiểu Tiếu tựa như đùa giỡn , "Thế nào? chào hỏi người quen biết cũ của ngươi sao?"

      Lâm Lập Hạ hơi nhíu mày, nghiêm nghị , "Việc này khi nào về ta với ngươi."

      Giang Hiểu Tiếu ngẩn người, tiếp đó có chút cứng ngắc cười cười, "Được."

      Lúc về hai người cũng chuyện gì với nhau, Lâm Lập Hạ vẻ mặt trầm tư biết suy nghĩ gì, mà Giang Hiểu Tiếu cố gắng bình ổn cảm giác hơi quái dị trong lòng mình.

      Nàng vẫn cho rằng Lâm Lập Hạ là nữ tử xuyên rất bình thường, vẫn cho rằng mình mới là nhân vật chính tỏa sáng lấp lánh, nhưng mà vừa rồi mới phát ra Lâm Lập Hạ bình thường, nàng biết cái nam tử tuấn mỹ tôn quý kia, hơn nữa còn mập mờ , chẳng lẽ Lâm Lập Hạ mới đúng là nhân vật chính? Mà nàng chỉ là vai phụ?

      Giang Hiểu Tiếu phát cả người mình khẩn trương căng thẳng, cố ý vô ý đánh giá Lâm Lập Hạ.

      Bộ dáng Lâm Lập Hạ rất đẹp, nhưng tính cách quá lười biếng, ôm chí lớn, nước chảy bèo trôi, người như vậy ném vào trong đám người liền chìm nghỉm, căn bản có chỗ gì đặc biết.

      Nghĩ như vậy nàng lại thở phào nhõm, sung sướng thầm nghĩ, liều mạng mới có thể thắng, có mục tiêu có chí hướng mới có thể thành công, mà nàng hoàn toàn chính là người vô cùng có mục tiêu có động lực.

      Lâm Lập Hạ bên cạnh hoàn toàn ngờ tới Giang Hiểu Tiếu nghĩ cái gì, nếu mà nàng biết được khẳng định cực kì bất đắc dĩ mà lắc đầu cảm thán, dạo này, tiểu thuyết xuyên hại người ít mà.

      Sau khi Lâm Lập Hạ trở lại Lưu Quang các đợi Giang Hiểu Tiếu lấy hơi liền dứt khoát , "Ta và người kia có quan hệ gì, quen biết cũ mà thôi."

      "Quen biết cũ gặp nhau đều thân thiết như vậy à, cổ nhân là cởi mở.” Giang Hiểu Tiếu che miệng cười .

      Lâm Lập Hạ khẽ cau mày, nhạy cảm nhận thấy được trong lời của nàng là tin tưởng, nhưng nàng có bản lĩnh giải thích mấy thứ vô dụng kia với nàng, "Hiểu Tiếu , ta phải , sau này ta vẫn đến xem ngươi, hẹn gặp lại."

      Lần này Giang Hiểu Tiếu kỳ quái, vội vàng kéo tay của nàng , "Aizzz, ngươi sao lại thế này, vừa liền chứ, Ngọc công tử này là kẻ thù của ngươi hay là ngươi giết người của vậy??"

      Lâm Lập Hạ bi thương phủ lên tay nàng, "Ta gạt ngươi, Ngọc công tử này so với kẻ thù còn kinh khủng hơn nhiều, ta phải trốn xa chút, chậm chút nữa ngay cả bụi cũng còn sót lại, má ơi, quá con mẹ nó dọa người."

      Giang Hiểu Tiếu bị nàng dọa hơi sửng sốt, "Chậc, ta này, khủng bố như vậy?"

      Ánh mắt Lâm Lập Hạ nặng nề nhìn nàng, " nương, khuyên ngươi câu, cách xa chút. Được rồi, ta trước, nhớ lời của ta đấy, đừng xem như gió thoảng qua tai."

      Giang Hiểu Tiếu chỉ cảm thấy trận gió vụt qua, sau đó trước mặt còn người. lúc lâu sau nàng mới phản ứng kịp, hùng hùng hổ hổ : "Kinh , còn nhanh hơn cả Long Quyển Phong*, ngươi có thể cho ta biết mỹ nhân hiếm có như vậy phạm phải sai lầm gì hay , ta đây bề ngoài hiệp hội chủ tịch cũng khó thực mà."

      *Long Quyển Phong: Nhân vật chính trong bộ truyện cùng tên

      Lại Lâm Lập Hạ bên kia bước chân vội vã, lúc qua đều cuốn theo trận gió , nhưng nàng làm gì có thời gian lo lắng những thứ này chứ, trong đầu ra sức suy nghĩ trốn chạy chạy trốn, chạy trốn liền xong đời.

      Sau đó Mạch Tuệ ở nhà tưới nước cho hoa dị hù sợ, bởi vì tiểu thư nhà nàng vừa thấy nàng liền nện xuống câu, "Mạch Tuệ, thu dọn quần áo, nhanh nhanh chạy lấy người."

      Mạch Tuệ hiểu ra sao, "Dạ?"

      Lâm Lập Hạ phén kéo nàng vào bên trong, "Còn tưới hoa gì, tưới nữa tiểu thư nhà ngươi héo rũ rồi. Trở về phòng thu dọn mấy bộ quần áo gọi A La thu mua đồ ăn tới."

      "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Mạch Tuệ nghe lời thu thập y phục hỏi.

      Lâm Lập Hạ vừa sửa sang lại bọc quần áo vừa bi thương, "Mạch Tuệ, ta đụng phải Lý Dục rồi."

      Vẻ mặt Mạch Tuệ trở nên nghiêm túc, " làm cái gì?"

      "À?" Lâm Lập Hạ cảm thấy mình nên chuyện này với đứa bé, vì vậy xua tay, " làm gì cả, ta chỉ cảm thấy có ý tốt, chúng ta vẫn nên tránh xa chút thôi."

      Mạch Tuệ vô cùng đồng ý với những lời này, sau khi bjn họ rời những thứ thuộc về mình sống vô cùng thoái mái, nếu như bây giờ lại để cho Lý Dục dính vào, ngày lành chỉ sợ cũng chấm dứt.

      Vì vậy chủ tớ đồng tâm, kỳ lực đồng tâm, sau nửa canh giờ liền núp trong xe ngựa rách nát ra khỏi thành.

      phải Lý Dục đần, cũng phải là ngu xuẩn, càng phải là ngu, mà là ngờ động tác của Lâm Lập Hạ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức người phái giám thị chỉ nghỉ ngơi nửa ngày thấy bóng dáng của nàng rồi.

      Lúc Lý Dục nghe được tin tức người nhà trống này phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là bất đắc dĩ, phản ứng thứ ba là buồn cười.

      Ngươi chút, Lâm Lập Hạ này sao lại chơi đùa vui như vậy!

      "Gia, người dọa đến nàng rồi." Tô Luân nén cười ra, chế nhạo .

      Lý Dục đùa nghịch nhẫn bảo thạch tay lời nào, chỉ là trong con ngươi u ám thỉnh thoảng léo lên ánh sáng.

      Tô Luân tùy ý dựa người vào tường hỏi, "Gia thích nàng?"

      Lý Dục nâng môi mỏng lên, trong lời mang theo vui vẻ lòng hiếm thấy, "Tô Luân, ba năm trước ta cảm thấy nàng rất thú vị, ba năm sau ta cảm thấy nàng càng thú vị."

      Tô Luân cực kì im lặng, nhưng lại có chút hiểu, Lý Dục đối với mới mẻ chỉ độ ba tháng mà , ba năm là vô cùng vô cùng hiếm có. Chỉ là cái này là nguyên nhân muốn giữ nàng ở bên cạnh sao?

      Tô Luân cười, ai biết được.

      Lý Dục cầm nghiên mực Song Long Hí Châu mới vừa có được bàn lên, đầu ngón tay trơn bóng tinh tết di chuyển dọc theo đường vẫn, trong lòng đều nghĩ đến biểu cảm xấu hổ của người.

      cảm thấy chiêu đánh bất ngờ này của mình dùng đúng rồi, ngươi phải cho nàng chút xíu thời gian để nàng có thể điều chỉnh xong lại cùng ngươi mang mặt nạ, giống như ngay từ đầu vậy mọi thứ đều cần thiết mà chiếm tiện nghi nàng mới đàng hoàng tử tế lộ ra vẻ mặt tức giận và kinh hoàng, người này ấy, là khó đối phó vô cùng.

      tự chủ nâng môi mỏng lên tràn ra nụ cười nhàn nhạt, ba năm gặp nàng ngược lại thay đổi nhiều, thân thể dường như yếu ớt hơn trước kia rất nhiều, nhưng tính nết so với trước kia lười biếng hơn, cũng chỉ thấy nàng lười biếng ngáp, giống như con mèo vĩnh viễn cũng ngủ đủ, làm cho lòng ngươi cảm thấy ngưa ngứa.

      phải chưa từng cho nàng cơ hội, ba năm trước thả nàng chính là chuẩn bị muốn rối rắm với chuyện này nữa, chỉ là ngờ trong đầu mình thế mà lại thường xuyên ra bóng dáng của nàng , có lúc nằm mơ cũng mơ thấy khuôn mặt tái nhợt sức sống của nàng lúc ấy, sau đó hồi kinh hãi. đối với loại cảm giác xa lạ này lại hề e ngại, dù sao nàng là nữ tử đặc biệt, nhất thời quên được cũng là bình thường. Cho nên ba năm sau lại tìm đến nàng.

      Có lẽ chỉ mê muội với đời người cải tử hồi sinh kỳ diệu của nàng, khi gặp lại nàng có cái loại nhớ nhung này, cho nên mới tìm đến nàng muốn nghiệm chứng ảo giác của bản thân, chỉ là ngờ vừa gặp mặt lại cảm thấy bản thân như khô cạn lâu, mà nàng chính là ly trà giải khát đó.

      Lý Dục sung sướng nâng ly trà lên uống ngụm, muốn lấy được nàng, như vậy, liền làm thôi. lười biếng nheo đôi mắt đào hoa, nhìn phía ngoài cửa sổ vừa khéo là hoa đào.

      Lâm Lập Hạ, nàng trốn thoát. Kiếp này, nàng nhất định là của ta.

      Ba ngày sau.

      "Tiểu thư, phía trước là trấn , chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi ngày ?" Mạch Tuệ vén màn xe lên hỏi câu.

      Lâm Lập Hạ miễn cưỡng nằm giường êm rầm rì tiếng, "Ừ, nghỉ ngơi ngày ở chỗ này ."

      Nàng ngồi xe ngựa ba ngày, coi như trong xe ngựa này trang hoàng tốt, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt cả người đều tơi xốp rồi, là... Ôi, đúng là mất hồn mà.

      Nàng mặt biểu cảm nghĩ, đây đều do Lý Dục làm hại.

      Thằng nhãi Lý Dục này chính là nghiệt chướng mà, cuộc sống của nàng vốn vô cùng thoải mái, vừa xuất ngay cả hoàng oanh cũng biến thành quạ đen, vốn nhìn thấy mặt đủ hoảng sợ rồi, nghĩ tới thằng nhãi này vừa xuất liền trận sói hôn cộng thêm gấu sờ, nổ nàng ngoài khét trong sống, ngay cả lý trí cũng bay đến tận nước Nga rồi, như vậy tốt tốt, tốt.

      Lâm Lập Hạ ném quả nho vào miệng, tuy rằng hành vi chạy trốn này rất đẹp mắt, nhưng so với việc đối mặt Lý Dục, nàng tình nguyện lựa chọn hoảng hốt mà chạy, bởi vì tâm tư của quá nặng, nàng căn bản phải đối thủ. Huống chi ở chung chỗ với Lý Dục, cơ hội bị người phát càng lớn hơn...

      Lâm Lập Hạ rủ thấp mí mắt xuống che u ám trong con ngươi, nàng muốn cho người khác biết nàng còn sống, hề muốn chút nào.

      Xe ngựa dừng ở trước cửa khách điếm, Lâm Lập Hạ xốc rèm xuống, vừa lúc thấy được bên cạnh cũng có xe ngựa dừng lại, vừa mới chuẩn bị bước lại bị người quen từ xe ngựa xuống làm chấn động đến mức bảy phách rơi mất sáu phách, chỉ có thể run rẩy ngón tay ra lời.

      Người xe ngựa xuống là ai?

      Ngươi còn có thể là ai.

      Lý Dục đại gia phen mở quạt bằng ngọc tím ra, khuôn mặt tuấn mỹ hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bên trong con mắt đào hoa lại ngập tràn ranh mãnh , "Ah, là khéo."

      Lâm Lập Hạ nghiến răng nghiến loại oán hận nghĩ, khéo cái đầu mẹ ngươi.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 91: Lý Dục VS Lập Hạ
      Editor: Bồ CôngAnh

      *VS: Có nguồn gốc từ tiếng Latinh , là viết tắt của từ VERSUS, nghĩa tiếng là against ; nghĩa tiếng Việt là so tài với, đối đầu với (được sử dụng nhiều trong thể thao).

      Lâm Lập Hạ cảm thấy có câu dùng để hình dung Lý Dục cực kì chính xác – hồn bất tán.

      Ngươi tại sao nàng lại bi thống như vậy, nàng cảm thấy mình tựa như là Tề Thiên đại thánh năm đó, bất kể trốn như thế nào cũng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ. Lại nhìn nụ cười đáng đánh đòn của Lý Dục phía đối diện, nàng đột nhiên liền bất cứ giá nào.

      Ngươi muốn thoe, ta cho ngươi theo!

      Lâm Lập Hạ xem khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ cực hạn của , xoay người lôi kéo Mạch Tuệ vào khách điếm, sau lưng nụ cười của Lý Dục càng sâu, mở bước chân ra cũng vào.

      Trong phòng đóng chặt, Mạch Tuệ và Lâm Lập Hạ mang khuôn mặt đau khổ nhìn nhau.

      Mạch Tuệ chống cằm, chớp chớp mắt, "Tiểu thư, còn phải chạy sao?"

      Lâm Lập Hạ ai oán nhìn nàng cái, "Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chạy được ?"

      Mạch Tuệ nghiêm túc suy tư hồi, nặng nề trả lời, "Nô tỳ cảm thấy chạy thoát. Tiểu thư, để mắt tới người rồi."

      Lâm Lập Hạ che mặt giọng hô tiếng, "Ta đây tạo nghiệt gì vậy, ta... Đời trước ta giết người phóng hỏa gian thi hay là ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc dẫn mối vậy hả."

      Mạch Tuệ "Phụt" tiếng cười thành tiếng, "Tiểu thư, ha ha, người..."

      Lâm Lập Hạ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Cười cười cười, cười nữa trói ngươi lên thuyền cỏ mượn tên*!"

      *Thuyền cỏ mượn tên: trong ba mươi sáu kế của Gia Cát Lượng. Ông dùng kế này để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Bích Xích.


      Mạch Tuệ cười càng vui vẻ hơn, hồi lâu mới ngừng lại, cau mày suy tư mấy phút , "Nô tỳ ngược lại có biện pháp."

      Lâm Lập Hạ lười biếng , " nghe chút."

      Mạch Tuệ ranh mãnh nháy nháy mắt với nàng, "Hay là, tiểu thư liền theo ."

      Lâm Lập Hạ phát xuyên tim, đưa tay nặng nề giày xéo gương mặt của nàng phen, "Đưa ngươi cho Vương Nhị Ma tử làm con dâu ."

      Mạch Tuệ run run chút, cẩn thận , "Vậy hay là, để theo tiểu thư?"

      Lâm Lập Hạ trầm cười tiếng, "Ném ngươi cho Trần Tam thọt làm vợ kế."

      ầm ĩ có người gõ cửa, "Đưa thức ăn tới đây."

      Mạch Tuệ đứng dậy mở cửa, "Chúng ta gọi đồ ăn mà."

      Tiểu nhị thà cười tiếng, "Là gia ở cách vách gọi cho các ngươi."

      "À." Mạch Tuệ nhận lấy thức ăn trở lại bên cạnh bàn, "Tiểu thư, vị gia này dường như chu đáo ít."

      Lâm Lập Hạ chê cười, " có việc gì mà ân cần, phải gian trá cũng là trộm cắp."

      "Vậy... ăn?" Mạch Tuệ nhìn đồ ăn ngon miệng, bụng có chút động tĩnh.

      "Vì sao, vì sao ăn?" Lâm Lập Hạ cầm bát cơm lên và vào miệng, "Người là sắt cơm là thép, ăn bữa chết đói."

      Mạch Tuệ giật giật lông mày, " phải người vị kia phải gian trá cũng là trộm cắp sao?"

      Lâm Lập Hạ gặm miếng sườn, "Ta đây bình nứt sợ bể rồi."

      phải gian trá cũng là trộm cắp VS bình nứt sợ bể, cái quái gì chứ, ai sợ ai!

      Ngày thứ hai kéo Mạch Tuệ lên trấn dạo, phát quán trà vô cùng náo nhiệt, kết quả là, tìm chỗ ngồi liền an vị.

      ra trong quán trà này có người kể chuyện, nghe kể tiết mục ngắn tệ, người trong trấn thường ngày có việc gì đều chạy tới nghe chút giết thời gian.

      Người kể chuyện kia vừa nhuận nhuận cổ họng chuẩn bị mở miệng, Lâm Lập Hạ liền phát cái bàn bị kéo lại hợp thành với cái bàn của mình.

      Tay cầm chén nắm chặt, nàng cố gắng kiềm chế tâm tình bình tĩnh của mình.

      Nhìn kìa, có con ruồi bay qua, thế giới này tốt đẹp cỡ nào. Lại nhìn xem, bây giờ lại là con muỗi. Thế giới quả vô cùng tốt đẹp!

      "Tiểu thư, người kiềm chế chút , cái chén muốn bể rồi." Mạch Tuệ rất lo lắng, , tiểu thư nhà nàng mỗi khi đối diện với vị gia này liền dễ nổi nóng như vậy, kỳ quái hơn chính là vị gia kia hình như còn thích thú...

      Thế giới quả vô cùng phức tạp mà.

      Tâm tình của vị đại gia Lý Dục hợp bàn thành kia hiển nhiên rất vui vẻ, "Quả nhiên là khéo."

      Lâm Lập Hạ muốn hắt chén nước trà vào mặt , người này lời bịa dặt hoàn toàn là trợn tròn mắt, còn hề có chút được tự nhiên nào.

      "Vị gia này, ngươi chắc chắn ngươi phải cố ý theo chúng ta chứ?" Mạch Tuệ vô cùng thuần khiết vô cùng vô tội hỏi.

      Lý Dục híp mắt cười tiếng, tuấn mỹ tà tứ làm cho người ta dám nhìn thẳng, "Dĩ nhiên... xác định."

      Nữ cười của Mạch Tuệ cứng đờ, nháy mắt với Lâm Lập Hạ: tiểu thư, người này công lực thâm hậu, ta đây hoàn toàn phải đối thủ của .

      Ánh mắt Lâm Lập Hạ mơ hồ dao động, cuối cùng quyết định hoàn toàn coi như thấy người này, chuyên tâm nghe kể chuyện.

      Người kể chuyện đài cất cao giọng , "Hôm nay kể chuyện xưa lúc Cảnh đế mười bốn tuổi đấu trí với sứ giả phiên bang, các vị cẩn thận nghe cho kỹ. Lại năm đó Cảnh đế chỉ là đứa bé mười bốn tuổi..."

      Tim Lâm Lập Hạ chợt lỡ nhịp, hơi hơi rủ thấp con ngươi, nước trà phản chiếu gương mặt của nàng, chỗ nào trong trái tim hơi co lại, nàng nhàng kéo khóe môi.

      Cảnh đế Lý Huyền, quả nhiên thiên phú dị nhân.

      "Ách, tiểu thư..." Mạch Tuệ dạ dạ mở miệng, có chút thấp thỏm.

      "Hả?" Lâm Lập Hạ phục hồi tinh thần nhìn về phía Mạch Tuệ, lại phát Lý Dục đối diện có bóng dáng, còn chưa kịp vui mừng đâu, hơi thở ấm áp liền đánh tới bên tai.

      "Lập Hạ nghe đến mê mẫn rồi à?" Trong mắt Lý Dục có chút u ám, gần như là dán vào lỗ tai của nàng .

      Lâm Lập Hạ bị dọa nhảy dựng lên, vuốt ngực căm tức nhìn nam tử tuấn mỹ bên người nàng, cắn răng nghiến lợi quát, "Lý, Dục!"

      Lý Dục nghiêm mặt đáp, "Ta ở đây."

      Lâm Lập Hạ cảm thấy đầu đau quá, "Ngươi làm ơn có thể tránh xa ta ra chút hay ?"

      Lý Dục vô cùng tự nhiên lắc đầu cái, " thể."

      Lâm Lập Hạ nắm chặt tay, đứng dậy tới chỗ của ngồi xuống, "Vậy ta cách ngươi xa chút."

      Lý Dục lóe lóe con ngươi, khóe môi cười yếu ớt lời nào.

      Mạch Tuệ vô tội nhìn hai người trước mắt, ra vừa rồi nàng muốn hành động của vị gia này cho tiểu thư, nhưng tiểu thư giống như mất hồn chút cũng nhận thấy được. Tiểu thư đối với người kia... Vẫn thể hoàn toàn quên , cho dù chỉ nghe được tên của cũng mất hồn. Nhưng vị gia này...

      Trong mắt Mạch Tuệ lóe lên giảo hoạt, mặc dù tiểu thư đối với luôn tức giận đan xen, nhưng tình thần tốt xấu cũng sa sút phải sao?

      Trong lúc bất chợt trong góc có tiếng ồn ào truyền ra, vả lại thanh càng lúc càng lớn, càng về sau người trong quán trà đều quay đầu nhìn về phía người ồn ào, người kể chuyện cũng dừng lời nhìn về phía đầu kia.

      Chỉ thấy gã đại hán vỗ lên bàn cái, khuôn mặt dữ tợn vo thành nắm, "Ông nội ngươi, ngươi vừa mới cái gì?"

      Người bị quát mặc bộ đồ màu xanh, diện mạo nhu, "Ta rượu hoa điêu thượng hạng này bị ngươi lãng phí rồi."

      Đại hán ngờ lặp lại lần, lập tức cảm thấy thể diện của mình mất hết, tức miệng mắng to, "Lão tử uống rượu liên quan [bad word] gì đến ngươi, ngươi ông già thỏ vẫn nên ngoan ngoãn rửa sạch mông ở giương chờ nam nhân là được rồi!"

      Những người bên cạnh nghe thấy cũng ồn ào cười to, nam tử mặc áo xanh kia nhất thời ánh mắt lạnh lẽo, trầm hỏi, "Ngươi cái gì?"

      Đại hán cuối cùng cảm thấy bản thân thở ra, cố ý trêu chọc , "Ta ngươi ông già thỏ, biết điều chút đại gia ta đây chừng tha thứ cho ngươi. Khà khà."

      Lâm Lập Hạ muốn tiếp câu, "Đến, cho gia x cái.”

      Nhưng trường hợp này ràng phải lúc giỡn, sắc mặt của nam tử mặc áo xanh kia lạnh lẽo giống như tuyết tháng mười hai, vừa nhấc chân liền đạp bay cái bàn. Nhìn lại đại hán kia hóa ra cũng phải là đèn cạn dầu, thân thể khổng lồ chợt lóe liền tránh khỏi, trong miệng còn tiếp tục la ầm lên, "Ơ ơ ơ, cái này tức giận, phải là thuần gia môn nhi cũng thể hẹp hòi như vậy chứ."

      Trong mắt thanh y nam tử nhiễm sát khí, động tác lưu loát rút trường kiếm ra đâm tới vị đại hán, lợi đao dường như có mắt muốn , "Lão tử muốn chặt ngươi làm trăm mảnh sau đó lại trăm mảnh chăt ra sau lại chặt làm trăm mảnh!"

      Người xem náo nhiệt bên cạnh cũng chạy tứ tán bốn phía, trốn được chỗ an toàn lại tiếp tục hưng phấn quan sát đánh nhau, Lâm Lập Hạ nghĩ những người này nhất định rất lâu chưa thấy trường hợp như vậy rồi, nếu ánh mắt kia nhìn thế nào cũng lòe lòe ánh xanh tựa như mắt sói.

      Đại hán kia đúng là nhìn ra là người có bản lãnh, thân thể nhìn như cồng kềnh kì thực người như yến, chợt lóe chợt trốn cũng chút nào cố hết sức, còn nhàn hạ thoải mái tiếp tục giễu cợt thanh y nam tử, "Nhìn ngươi mà xem, cánh tay bắp chân , cầm kiếm cũng cầm vững, hay là tối nay ngươi bồi gia đêm, gia dạy dỗ ngươi tốt?"

      Thanh y nam tử vốn bị kích thích nổi giận vậy mà lúc này bỏ tức giận xuống, chầm rì rì vòng quanh đại hán tới.

      Sắc mặt đại hán hơi cứng ngắc, nhưng vẫn thô bỉ , "Thế nào, muốn cùng gia từ từ chơi? Gia hơi bị ‘Kéo dài’ đấy."

      Thanh y nam tử đâu thèm nghe nhảm, nhắm ngay thời cơ ra chiêu với , hán tử lắc mình lẩn tránh, lại ngờ tới thanh y nam tử bên kia lại tới thêm đợt tấn công nữa, vì thế tình cảnh bỗng chốc đảo ngược lại, biến thành thanh y nam tử đuổi theo hán tử.

      Thanh y nam tử cười lạnh , "Hôm nay gia dạy cho ngươi biết thế nào là dạng người thể đắc tội."

      Người vây xem bên cạnh nhìn đến say sưa ngon lành, lại đột nhiên nghe thấy có giọng trầm thấp ưu nhã cất lên, "Ta còn tưởng rằng là cao thủ gì, lại hóa ra cũng chỉ là hai tên vô dụng mà thôi."

      Lâm Lập Hạ rất muốn dán lên mặt mình tờ giấy ghi dòng chữ "Ta biết ", nhưng biết làm sao Lý Dục sớm áp sát vào người nàng tóm chặt lấy bàn tay của nàng, dùng hết sức giãy ra cũng giãy ra được.

      Nàng trợn mắt giận dữ nhìn Lý Dục, ngươi con mẹ nó, muốn chết cũng thể lôi ta theo chứ.

      Lý Dục chỉ cười dịu dàng với nàng, so với bất cứ lúc nào đều dịu dàng cưng chiều hơn, tựa như với người khác, "Hai ta chính là phe".

      Lại hai người đánh nhau đầu kia, lời của Lý Dục vừa ra làm thân thể hai người đều ngừng lại, nhưng lập tức lại phản ứng kịp tiếp tục chiến đấu, ai ngờ bao lâu người nọ vẫn yên tĩnh, tiếp tục lười biếng , "Cầm kiếm có hơi sức... Xuất kiếm sức lực đủ chính xác, đây là sử dụng kiếm hay là chơi kiếm vậy."

      Thanh y nam tử bớt chút thời gian u lạnh lẽo liếc nhìn người vừa chuyện cái, còn tưởng rằng là cao thủ nào, hóa ra là công tử ca bộ dáng còn nữ tướng hơn cả ! Mà hán tử nghe thấy lời của Lý Dục lại vui mừng nhướng mày, khiêu khích nhìn thanh y nam tử.

      Tiếp đó Lý Dục lại mở môi mỏng, "Dáng dấp chả khác gì con gấu nhưng động tác trái lại rất linh hoạt, cũng thiệt thòi cho ngươi học món võ công Lăng Ba Vi Bộ* này, nếu chính là mười cái mạng cũng đủ cho ngươi dùng."

      *Lăng ba vi bộ: Võ công nổi tiếng của Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Đây là thuật khinh công chạy “lăng quăng” theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp và hề đánh lại đối phương.

      Hán tử vừa rồi còn vui mừng gương mặt lập tức tối sầm lại.

      Lâm Lập Hạ nhìn về phía trước suy sụp lắc đầu, xong rồi, xong rồi, tính mạng của nàng bị liên lụy mất rồi.

      Hóa ra hai người đầu kia vốn dây dưa như si như túy với nhau lại ăn ý nhìn nhau, giống như đạt thành loại hiệp nghị nào đó đồng thời dừng tay lại, tiếp theo... Vọt tới chỗ bọn họ!

      Người bên cạnh vẫn còn mang dáng vẻ lười nhác điếc sợ súng, nàng thoát ra khỏi bàn tay của được nên thể làm gì khác hơn là dùng sức kéo, nhấc chân liền túm chạy .

      Nàng thấy được Lý Dục ở sau lưng lộ ra nụ cười gian kế thực được, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng.

      "Tiểu thư, người và gia trước , để nô tỳ chống đỡ!" Mạch Tuệ làm hết phận nha hoàn kiêm hộ vệ hô lên.

      Lâm Lập Hạ đáp tiếng "Được" liền liều mạng chạy, vì vậy hôm nay dân chúng của trấn ra cửa đều có thể thấy, ở đường rộng rãi, nữ tử thanh xuân lôi nam tử mặc hoa phục tuấn mỹ, mà sau lưng lại có hai người nam tử ra sức đuổi theo, lại luôn bị thiếu nữ cản lại.

      Lâm Lập Hạ chạy thở hồng hộc, cuối cùng sau khi trốn vào ngõ hẻm ngừng lại, nàng hung hăng vẩy tay ra, rốt cuộc làm bàn tay vừa rồi giống như nhựa cao su dính vào tay mình rơi ra.

      Lý Dục nhìn chằm chằm vào bàn tay trống của mình, như có điều suy nghĩ.

      Lâm Lập Hạ hít vào hơi ngẩng đầu lành lạnh mở miệng với , "Ngươi có bệnh hả, có bệnh cũng đừng liên lụy đến ta chứ."

      Lý Dục quả là hỏi đằng trả lời nẻo, "Lập Hạ, ở lại bên cạnh ta ."

      Lâm Lập Hạ hơi sửng sốt, lập tức , "Ngươi điên rồi, ta lười phải với ngươi." xong xoay người muốn .

      Lý Dục khẽ vươn tay giữ nàng lại, "Chẳng lẽ nàng muốn trở về hoàng cung gặp sao?"

      Thân thể Lâm Lập Hạ dừng lại, chậm rãi xoay người, "Ngươi uy hiếp ta?"

      Lý Dục khẽ cười tiếng, lại lộ ra nụ cười tà mị thường ngày, "Sao lại thành uy hiếp rồi, ta thương lượng tốt với nàng."

      Giữa lông mày Lâm Lập Hạ ngập tràn ý lạnh, "Lý Dục, ta và các ngươi còn quan hệ."

      "Chỉ sợ nghĩ như vậy." Lý Dục vén lọn tóc đen của nàng lên ngắm nghía, giọng trầm thấp từ tính, "Nàng xem nếu ta cho biết năm đó nàng chết... như thế nào?"

      Lâm Lập Hạ thờ ơ nhìn lời nào.

      Lý Dục lơ đễnh tiếp tục , "Còn nhớ nữ tử tên Hà Tri Thu ở thành Lạc Dương , nàng cũng biết bây giờ nàng ta là phi tử được sủng ái nhất trong cung..."

      Hô hấp của Lâm Lập Hạ đột nhiên cứng lại, chỗ nào đấy bị vùi lấp dưới đáy lòng lại truyền tới đau đớn.

      "Ngươi... Muốn thế nào." Nàng thản nhiên hỏi.

      tay Lý Dục ôm lấy nàng vào trước ngực, "Ở lại bên cạnh ta."

      Lâm Lập Hạ vươn tay đẩy ra, " tháng, tháng sau ngươi thả ta tự do, về sau được tiếp tục quấy rầy ta nữa."

      Lý Dục nửa hí con mắt dài, ngón tay vô ý thức chuyển động nhẫn hồng bảo thạch, Lâm Lập Hạ lời nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.

      "Ba tháng." Lý Dục mở miệng .

      Lâm Lập Hạ chút cử động, " tháng."

      Lý Dục tiến tới gần gương mặt nàng, "Miệng của ta thỉnh thoảng giống như đồng hồ cát..."

      Lâm Lập Hạ thỏa hiệp, từng chữ từng chữ , "Ba tháng ba tháng, chỉ là ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi , hơn nữa, cho phép động tay động chân với ta."

      "Được." Lý Dục dứt khoát đồng ý, động tay động chân, chuyện chu toàn thôi.

      * * *

      Lâm Lập Hạ nghiêm mặt nhìn Lý Dục thoải mái nằm giường êm, trong lòng ghen tỵ cộng với phẫn hận, nơi đó vốn là chỗ nàng nằm! Ai ngờ được tên này thế mà lại bảo nàng làm nha hoàn hầu hạ , làm hại bây giờ nàng chỉ có thể ngồi bên nhìn ngủ say.

      Nam tử tuấn mỹ vốn nên ngủ say đột nhiên lên tiếng, "Rót ly trà giúp ta."

      Lâm Lập Hạ chầm rì rì đứng dậy, chầm rì rì cầm chén lên, chầm rì rì rót nước, chầm rì rì cầm lấy đưa cho , trong lòng suy nghĩ tỷ lệ người uống nước sặc chết là bao nhiêu?

      ác độc suy nghĩ như vậy, xe ngựa chợt khẽ vấp, nước trà trong tay nàng ào cái toàn bộ tạt vào gương mặt tuấn mỹ khôi ngô của , mặt trắng nõn đều đặn rải rác lá trà.

      Nàng nhịn được bật cười, trong lòng thầm hô ông trời có mắt, nhưng vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đào hoa nheo lại đầy nguy hiểm của .

      Nàng khỏi lùi lại mấy bước, oái, , muốn làm gì?
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 92: Nam nữ thụ thụ
      Editor: Bồ CôngAnh

      "Gia, người đừng kích động." Lâm Lập Hạ cố gắng khuyên nhủ, nhưng vừa giương mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục loang lổ phiếm lá trà vàng nàng nhịn đường phì cười, căn cứ vào sắc mặt u của người trước mắt này nàng tiện cười quá mức trắng trợn, đành phải quay mặt sang làm bộ ho khan mấy tiếng, kì thực khóe môi cong cao lại càng cao .

      Môi mỏng của Lý Dục nhàng nâng lên, giọng hỏi, "Hửm? Nàng vui sướng?"

      Lâm Lập Hạ "Khụ khụ" hai tiếng nữa, chậm rãi lắc đầu, "Sao có thể chứ, gia tốt ta tốt, gia tốt đương nhiên ta cũng tốt. Gia, người chờ chút, để ta lấy giẻ lau cho người."

      Khóe mắt Lý Dục hơi co rút chút, "... Giẻ lau?"

      "A." Lâm Lập Hạ cố tỏ vẻ kinh ngạc vỗ trán, tràn đầy vui vẻ , " sai, gia chớ thấy quen, ta người này có đôi lúc mơ mơ màng màng."

      Lý Dục trầm mở miệng , "Ta đây vẫn phân biệt khác nhau giữa giẻ lau và vải sạch." Ý tứ bên trong đó chính là nàng đừng nghĩ giở trò.

      Lâm Lập Hạ nhếch môi cười, mắt hạnh thủy quang lưu chuyển, "Dạ, gia minh. Ta chuẩn bị khăn sạch cho người nhé."

      Dứt lời lưu loát xoay người tìm kiếm, chỉ chừa Lý Dục mặt đầy lá trà đứng tại chỗ, chốc lát sau cũng nhịn được bật cười thành tiếng.

      chưa từng nhếch nhác như vậy.

      Xe ngựa vẫn về phía tây, lúc chạng vạng đến thành , hỏi vị trí khách điếm tốt nhất trong thành, xe ngựa lại chầm chậm tiếp. Chỉ là cũng bao lâu liền dừng lại, tiếp theo đó là trận đánh chửi cộng với tiếng khóc của nữ tử.

      Mạch Tuệ xốc rèm ngó đầu vào, "Tiểu thư, gia, phía trước xảy ra chút việc làm cản đường."

      Lý Dục dường như ngủ say, mí mắt cũng động lấy cái, Lâm Lập Hạ cố gắng chống cự cơn buồn ngủ hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

      "Hình như là ác bá cưỡng đoạt dân nữ hệ liệt tỷ đệ số khổ." Mạch Tuệ nghĩ lát .

      Lâm Lập Hạ ngáp cái, bây giờ Mạch Tuệ chuyện đúng là có khuông có dạng. Sau khi nàng liếc nhìn Lý Dục nhắm mắt nghỉ ngơi liền đứng dậy xuống xe ngựa, "Chúng ta xem chút."

      Sau khi ra khỏi xe ngựa tiếng khóc càng lộ vẻ thê lương, chỉ thấy nữ tử quần áo mộc mạc nhưng dung mạo xinh đẹp khóc vừa gặp càng thương, ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của hai đại hán, "Đừng đánh! Hu hu, các ngươi đừng đánh ! Ta với các ngươi, các ngươi đừng đánh nữa!"

      Nữ khóc đến khàn giọng những vẫn lớn tiếng gào thét cuồng loạn như cũ.

      Lâm Lập Hạ lại nhìn đánh đập náo nhiệt đầu kia, mấy đại hán vạm vỡ vây quanh thân thể gầy yếu hung ác đấm đá, chút lưu tình.

      Bên cạnh có người trung niên hừ lạnh , "Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, bây giờ ta hiếm lạ gì ngươi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết tiểu tạp chủng này. Phi, cái quái gì! Lại dám cắn ta?! Tiểu tạp chủng, ngươi muốn cứu tiểu tiện nhân này sao? Ta với ngươi có cửa đâu! Hôm nay ta cắt đứt mạng chó của ngươi, ngày mai đưa tiểu tiện nhân này vào kỹ viện cho người khác làm! Hừ, ngươi có thể làm gì?"

      Bọn đại hán đánh càng hung hơn, người bị đánh kia vừa vô lực ngăn cản tay đấm chân đá rơi xuốn, vừa đứt quãng , "Ngươi... Thằng chó, nếu ngươi, nếu ngươi dám làm như vậy với tỷ tỷ ta, cho dù ta có chết cũng bỏ qua ngươi! Phi! Ngươi cái loại bằng cầm thú!"

      Ngươi trung niên giận quá hóa cười, "Ngươi vậy mà vẫn còn khí phách như vậy, ta chờ ngươi sau khi thành quỷ nhìn tỷ tỷ của ngươi mặc cho người phóng đãng làm. Mấy người các ngươi hôm nay chưa ăn cơm sao! Đánh! Đánh đến chết cho ta!"

      Nữ tử bên cạnh trong mắt tràn đầy tơ máu căm phẫn hô lớn, "Tần Vũ Lãng cái tên súc sinh kia! Ngươi bằng heo chó!"

      Nam tử trung niên tiến lên tát nàng cái, "Đồ đàn bà thối tha, lão tử cho ngươi chút màu sắc ngươi đúng là muốn mở phòng nhuộm hả, tối nay ta ngược lại phải xem xem ngươi ở phía dưới nam nhân kêu bao nhiêu vui sướng!"

      Khóe môi nữ tử bị đánh nứt ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống, đôi mắt to vốn nên nhu tình như nước oán hận nhìn chằm chằm nam tử trung niên, gằn từng chữ , "Tần Vũ Lãng, ta nguyền rủa nhà họ Tần các ngươi sau này đoạn tử tuyệt tôn, từ đó xuống dốc, vĩnh viễn đứng dậy nổi!"

      Nam tử trung niên trợn tròn đôi mắt, trở tay chính là bạt tai, sau khi đánh xong lại lột áo của nữ tử, lộ ra cái yếm màu vàng nhạt và bờ vai trắng như tuyết, "Tiện nhân! Hôm nay ta để cho ngươi ở đường cái nở mày nở mặt lần!"

      Nữ tử khuất nhục nhắm mắt lại, bất chấp chuẩn bị cắn lưỡi. Nào biết sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, bàn tay mềm mại nhàng giữ cằm nàng lại ngăn cản động tác của nàng, "Vị nương này tuyệt đối đừng coi thường mạng sống của mình chứ, đệ đệ nhà ngươi vẫn còn chờ ngươi chăm sóc đấy."

      Nữ tử mở mắt ra, đối diện là đôi mắt nhàn nhạt ý cười.

      "Ngươi..." nghi ngờ mở miệng.

      Lâm Lập Hạ tiếp tục để ý đến nàng, xoay người tới chỗ nam tử trung niên ngồi mặt đất, nàng cười khe khẽ tiếng, "Ta sao lại ầm ĩ như vậy, hóa ra là dây thừng nhà ai buộc chặt làm súc sinh sổng chuồng ra, Vũ Lãng... Cứ gọi là bánh nướng còn hay hơn."

      Những người vây xem bên cạnh len lén nở nụ cười, thầm trầm trồ khen ngợi nhìn nữ tử áo lam lên tiếng châm chọc và thiếu nữ áo vàng lưu loát ra tay dạy dỗ người.

      "Ngươi..." Nam tử trung niên che miệng bị đánh rớt răng của mình mắng, "Ngươi con mẹ nó là tiện* từ nơi nào nhảy ra…"

      Chữ "Nhân" còn chưa ra khỏi miệng, Mạch Tuệ thu thập xong đám đại hán liền lên trước mạnh mẽ cho cước, nhíu mày : "Dã súc sinh ở đâu ra, nhìn thấy phiền."

      *Do cấu trúc ngữ pháp của tiếng Trung ngược với tiếng Việc cho nên chữ câu này là “từ chỗ nào nhảy ra tiện…”. Mình đổi ngược lại cho thuần Việt.

      Người vây xem lần này ầm ầm cười to, thỉnh thoảng có người phụ họa "Súc sinh". Lâm Lập Hạ buồn cười nhìn Mạch Tuệ, nha đầu này, miệng đúng là càng ngày càng lợi hại. Nàng cất bước tới chỗ người nọ thoi thóp hơi đất, nhìn kỹ lại, ra vẫn chỉ là thiếu niên tuổi. Thiếu niên này bị đánh đến mức còn hình người, mặt chỉ có cặp mắt kia sáng lên trong suốt, cũng bởi vì nàng ngăn cản đám đại hán hung bạo mà lộ ra vẻ cảm kích, ngược lại rụt người về phía sau cái.

      Lâm Lập Hạ nhìn thân thể tàn phá của nhíu nhíu mày, "Vẫn khỏe chứ?"

      Thiếu niên lời nào, mở to mắt cảnh giác nhìn nàng.

      Lâm Lập Hạ thở dài, duỗi tay về phía : "Đứng lên."

      Thiếu niên nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng, lại nhìn thân thể bẩn thỉu của mình chút, chậm rãi lắc lắc đầu.

      Lúc này giọng lười biếng của Lý Dục truyền tới, "Ngươi đúng là tốt bụng, ngay cả ăn mày cũng cứu."

      Lâm Lập Hạ trừng mắt nhìn , người này giữ chút khẩu đức có được hay , lại quay đầu khi tay bị người nhát gan nắm lấy, thiếu niên kéo kéo khóe môi xanh tím : "Ngươi có thể cứu tỷ tỷ của ta ?"

      Lâm Lập Hạ nhìn cười cười, "Được." Bên kia Mạch Tuệ đỡ nàng kia dậy, còn Lý Dục là híp đôi mắt đào hoa nhìn Lâm Lập Hạ.

      Lâm Lập Hạ nhìn cung kính , "Gia, người cứu theo ý của ngài, ngài muốn đưa đến y quán nhà nào?"

      Lý Dục ngờ nàng lại ra chiêu như vậy, vừa định mở miệng lại bị người bên ngắt lời.

      "Vị công tử này là tốt bụng mà, mang bọn họ đến Đồng Nhân Đường ."

      "Đúng vậy đúng vậy, y thuật của đại phu Đồng Nhân Đường rất tốt."

      Lâm Lập Hạ , "Như vậy gia, chúng ta đến Đồng Nhân Đường ."

      Lý Dục cười nhạt xoay người trở lại xe ngựa, chỉ là trước khi lên xe ngựa với phu xe Kỳ, "Đến xách tên tiểu tử kia ." Cả người đều treo người của nàng, còn ra thể thống gì!

      Chậc, quên người có tư cách câu này nhất chính là .

      Bên trong Đồng Nhân Đường, Lý Dục nhàn nhã uống trà, Kỳ đứng bên cạnh , "Gia, Tần Vũ Lãng này là con trai của Huyện thái gia trong thành, đôi tỷ đệ kia là nhà bán đậu hũ ở phía Tây thành, tỷ tỷ Liên Hà đệ đệ Liên Hữu, hai người từ còn song thân, sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, Tần Vũ Lãng này thấy được vẻ thùy mị của Liên Hà liền muốn nạp làm tiểu thiếp, ngờ nàng thà chết theo, hôm nay dẫn theo người cướp đoạt, nhưng đến nửa đường lại bị đệ đệ cản lại."

      Sau đó chính là cảnh tượng bọn họ thấy.

      Ngoài cửa Lâm Lập Hạ vào, " ra là Tây Thi đậu hũ."

      Lý Dục liếc nàng cái, "Ta mới biết cái người này sao lại thích xen vào việc của người khác vậy."

      "Gia, lời này của người đúng rồi, ta đây là muốn giúp gia tích đức nhiều chút."

      Lý Dục sao có thể nghe ra ý tứ trong lời của nàng, phải là thất đức sao, nhướn mày rậm, cười gian, "Nàng muốn ta cứu bọn họ?"

      Lâm Lập Hạ lắc đầu, "Người cả thành đều biết chính gia muốn cứu bọn họ."

      Ngón tay thon dài của Lý Dục gõ gõ mặt bàn, "Có lẽ ta có thể đưa bọn họ cho Tri Phủ sau đó là hiểu lầm..."

      "Gia." Lâm Lập Hạ cười ôn hòa, "Chủ ý này tệ, ta cũng chủ động tự thú."

      Động tác ngón tay của Lý Dục dừng lại, mắt đào hoa híp lại.

      Tại sao cảm thấy dũng khí của mình bị nàng ăn hết?

      Lý Dục cuối cùng vẫn thỏa hiệp, vì vậy vốn là bốn người lại tăng thêm hai người. Nhưng...

      "Tiểu thư nhà ngươi đâu?" Lý Dục vén rèm lên hỏi Mạch Tuệ.

      Mạch Tuệ chỉ chỉ phía sau, "Tiểu thư bôi thuốc cho bọn họ."

      Sắc mặt Lý Dục trầm trầm, xuống xe ngựa liền về phía chiếc xe phía sau.

      Trong xe Lâm Lập Hạ động tác êm ái bôi thuốc lên cánh tay cho Liên Hà, Liên Hữu trầm mặc vươn tay ra đằng sau lưng, nàng cười , ngón tay lấy chút thuốc mỡ thuận tay bôi giúp .

      Đột nhiên rèm bị người vén lên, nàng nhìn người tới , "Gia, sao người lại tới đây?"

      Trong con ngươi dài của Lý Dục là u ám thâm trầm, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Lập Hạ cơ hồ dựa vào Liên Hữu.

      Liên Hữu cũng để ý tới sắc mặt biến thành màu đen, lại dán vào bên người Lâm Lập Hạ.

      Lý Dục đưa tay liền kéo Lâm Lập Hạ vào trong lòng, ôm eo xoay người rời .

      Lâm Lập Hạ vùi ở trong ngực của dựng thẳng ngón trỏ đầy thuốc mỡ hiểu gì cả, ách, sao vậy?

      Mạch Tuệ cười trộm nhìn tiểu thư nhà mình bị Lý Dục ôm vào xe ngựa, trong lòng đối với vẻ mặt ngẩn người khó gặp của tiểu thư vui vẻ thôi. Hắc, ai bảo bình thường tiểu thư vẫn luôn bắt nạt nàng, bây giờ cuối cùng cũng có người có thể quản thúc nàng rồi.

      Lâm Lập Hạ bị Lý Dục phát ném vào giường êm mới hoàn hồn lại, nàng nhìn nhìn ngón trỏ đầy thuốc mỡ màu xanh lá cây của mình lại nhìn Lý Dục chút, cau mày hỏi, "Ngươi có bệnh à?" thấy nàng bôi thuốc cho người khác sao?

      Vẻ mặt Lý Dục như đưa đám, "Ngươi biết nam nữ có phòng à?"

      Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng biết chỉ cái gì, lập tức khách khí bật cười, "Ngươi còn biết xấu hổ vừa ăn cướp vừa la làng."

      Lý Dục bị nàng nghẹn nghẹn, cuối cùng thân thể hơi cúi bá đạo , "Ta có thể, người khác thể."

      Lâm Lập Hạ chê cười, "Lời này của ngươi là có ý gì, vẫn chỉ là đứa bé mười tuổi. Còn nữa, ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi chuyện có chừng mực chút."

      Lý Dục nghe vậy ngực dâng lên cỗ hờn dỗi, cười quỷ dị nâng cằm nàng lên : " có quan hệ? Như vậy còn có quan hệ?" Dứt lời đè gáy nàng lại hôn lên.

      Ai ngờ Lâm Lập Hạ kéo lỗ tai của lại liều mạng vặn, đau thể chấm dứt xâm lược.

      Ánh mắt của u ám nhìn vẻ mặt buồn cười của Lâm Lập Hạ, Lý Dục thế mà lại, lại bị vặn lỗ tay giống như nam tử dân gian bị thê tử mạnh mẽ giáo huấn? Nàng là to gan!

      Lâm Lập Hạ để ý đến vẻ mặt khuôn mặt tuấn mỹ của , nghiêm túc khác thường lên tiếng, "Gia, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Đôi môi mỏng của Lý Dục mím , con mắt dài thoáng qua ánh sáng.

      ngày nào đó làm bọn họ nam nữ thụ thụ có thân.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      Phong nguyetJeremej San thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 93: Vĩnh viễn đủ
      Editor: Bồ CôngAnh


      Mấy ngày gần đây trong lòng Lý Dục có chút thoải mái, nguyên nhân khác, chỉ vì hợp ý cái thiếu niên tên Liên Hữu đó, vô cùng hợp ý.

      Nhìn dáng vẻ gầy yếu trắng nõn kia, vậy mà so với nữ tử còn nhu nhược hơn mấy phần, mỗi ngày thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, ánh mắt điềm đạm đáng y như nai con, làm lòng đồng cảm bên trong lan tràn...

      Đừng hiểu lầm, người cùng đồng cảm kia dĩ nhiên là Lý Dục, người có thể làm Lý Dục thoải mái như vậy, ngoại trừ Lâm Lập Hạ còn có ai chứ? Dọc theo đường chỉ thấy nàng chui vào xe ngựa chạy phía sau, ngăn cũng ngăn được.

      Lâm Lập Hạ chỉnh lại quần áo muốn xuống xe ngựa, Lý Dục lành lạnh mở miệng , "Nàng đây là muốn lên chỗ nào vậy?"

      Lâm Lập Hạ phủi phủi tay áo hơi nhăn, thản nhiên ra, "Ở phía sau vừa nhìn xem."

      Mắt phượng Lý Dục lóe lóe, "Rốt cuộc ai mới là chủ tử của nàng?"

      "Đương nhiên là gia rồi." Lâm Lập Hạ vô cùng lưu loát ra.

      Lý Dục cảm thấy tâm tình hơi chuyển biến tốt, "Nàng biết là tốt rồi."

      "Gia yên tâm, ta sao có thể quên điều này chứ? Ngươi là chủ tử ba tháng của ta đấy." Lâm Lập Hạ nhàng cong môi, nhắc nhở chỉ là ba tháng mà thôi.

      Lý Dục cũng để ý đến tâm tư này của nàng, ngoắc ngoắc tay với nàng, "Tới, tới đây."

      Nụ cười của Lâm Lập Hạ cương cứng chút, ặc, động tác này của , xem nàng như thú cưng nuôi sao? Chỉ là nàng vẫn tới trước mặt , "Gia, có chuyện gì à?"

      Lý Dục nhíu mày, " có chuyện thể gọi nàng?"

      Lâm Lập Hạ nhàng hít vào hơi, giọng điệu vô cùng vững vàng trả lời, "Có thể."

      Môi mỏng của Lý Dục cong lên cười tà ác, "Gia ngủ ở tháp hơi bị sái cổ, nàng tới xoa bóp cho ta."

      "Gia." Lâm Lập Hạ vô cùng nghiêm túc, "Ta biết chiêu thức ấy, nhưng mà có thể đề cử người với ngươi."

      "Hửm?" Là Liên Hà phía sau sao?

      Lâm Lập Hạ cười nhạt, "Liên Hữu."

      Sắc mặt của Lý Dục cứng đờ, Liên Hữu, tại sao lại là Liên Hữu. chợt híp híp mắt, "Sao nàng biết là biết?"

      Lâm Lập Hạ vô cùng tùy ý xoa xoa cổ của mình, "Cái này à, người lớn tuổi dễ bị sái cổ, tiểu Hữu thấy ta thoải mái xoa mấy cái cho ta."

      Nàng khép hờ mắt vừa lòng , "Tiểu Hữu nắm giữ sức lực rất tốt đấy."

      "Nàng vô cùng dư vị?" Lý Dục nhìn nụ cười tươi tắn vô cùng chói mắt, tiểu Hữu sao?

      "Gia, đừng hâm mộ cũng tội gì phải ghen tỵ. Ta đưa tới ngay."

      "Ta , "Lý Dục con ngươi bình tĩnh hỏi, "Nàng chừng nào thân thiết với như vậy?"

      Lâm Lập Hạ cười hòa ái dễ gần, "Ta vẫn luôn thích đứa trẻ nghe lời."

      Lý Dục cau mày, mười tuổi vẫn là đứa trẻ? Hơn nữa còn có chút động tác với Liên Hữu kia làm cực lỳ khó chịu...

      "Gia, ta gọi ." Lâm Lập Hạ tiếp tục chờ Lý Dục đáp lời liền xuống xe ngựa, lúc đến xe ngựa phía sau thấy Liên Hà và Liên Hữu ngồi ở hai đầu xe ngựa nghỉ ngơi, Liên Hà hình như ngủ, mà Liên Hữu cúi đầu thấy được vẻ mặt.

      Nàng hơi nghi ngờ, khẽ gọi : "Tiểu Hữu."

      Liên Hữu nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa, "Lập Hạ tỷ tỷ."

      " tại có rảnh ?"

      Liên Hữu gật đầu, "Tỷ tỷ có chuyện gì?"

      "Tiểu Hữu, đệ giúp ta chút." Lâm Lập Hạ chỉ chỉ xe ngựa trước mặt, "Cổ của gia nhà ta hơi bị sai, bảo ta xoa bóp cho , nhưng…" nàng bất đắc dĩ buông tay, "Ta biết."

      Liên Hữu rất sảng khoái đồng ý, "Được." đứng dậy nhìn chằm chằm Lâm Lập Hạ, con ngươi trong suốt dường như có thể nhìn thấy đáy.

      Lâm Lập Hạ duỗi tay về phía , cười nhạt tiếng, "Tới đây."

      Liên Hữu chút do dự đưa tay tới, nắm giữ chặt.

      Tay của nàng, ấm áp.

      Đưa Liên Hữu lên xe ngựa phía sau chuyện, hai nam tử hán lớn đều liều mạng nhìn thẳng vào mặt đối phương, tia lửa biết tên tanh tách rè rè lóe lên tung tóe.

      Lâm Lập Hạ ho hai tiếng, "Cái đó... Gia, tiểu Hữu tới, ta ra ngoài trước."

      Con mắt hẹp dài của Lý Dục chuyển cái, tầm mắt dời đến người nàng, " cần, nàng ở đây ." Lại với Liên Hữu, "Bắt đầu ."

      Liên Hữu có chút luống cuống nhìn Lâm Lập Hạ, tỷ tỷ, gia này nhìn như phải người tốt đâu.

      Lâm Lập Hạ vỗ vỗ vai , gì kia, đệ kiên nhẫn chịu đựng tùy tiện xoa bóp .

      Lâm Lập Hạ ngồi bên nhìn hình ảnh vô cùng đẹp mặt phía đối diện.

      Thiếu niên thanh tú trắng nõn an tĩnh đứng sau lưng nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bảo xanh tím, ánh mắt chuyên chú, động tác dè dặt cẩn trọng xoa ấn cổ của nam tử. Mà nam tử tuấn mỹ thoải mái nhàn hạ nhắm hai mắt lại, môi mỏng hoàn mỹ nhàng mím lại, cả người tản mát ra hơi thở tà mị...

      Lâm Lập Hạ nghĩ đến luồng khí lưu chợt giữa hai người vừa rồi khỏi run cầm cập, chẳng lẽ bọn họ...

      "Sáng hôm nay Mạch Tuệ chưa cho ngươi cơm ăn sao?" Lý Dục đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp mang theo bất mãn.

      Liên Hữu hơi sững sờ, "Hả, ta biết rồi." Ánh mắt buông xuống, len
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94: Ôn dịch ()
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lâm Lập Hạ nắm chặt tay, giọng tự chủ vô cùng căng thẳng, "Người đốt?"

      Lý Dục giọng lên tiếng, "Ừ."

      Lâm Lập Hạ mơ hồ cảm thấy có cái gì đúng, lúc ngẩng đầu lên liền thấy những người vừa rồi còn vây quanh người lửa kia cầm giáo chậm rãi tới gần bọn họ. Mà Lý Dục cũng cảnh giác nhìn người tới, ánh sáng u trong tròng mắt đen dài di động.

      "Các ngươi là ai? Từ đâu tới? Ở chỗ này làm gì?" tráng hán dẫn đầu vẻ mặt hung ác, giọng hung dữ hỏi.

      Trong mắt Lý Dục lướt qua ánh sáng lạnh, vừa định mở miệng lại bị Lâm Lập Hạ cắt ngang. Nàng tiến lên bước rời khỏi lồng ngực Lý Dục, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh ôn hòa , "Vị đại ca này, chúng ta là du khách ngang qua, vốn là theo tìm đồng bạn, ngờ lại đụng phải..."

      Nàng thầm cắn răng, cố gắng bỏ qua tiếng kêu rên cầu cứu càng ngày càng yếu bên tai, đè xuống từng trận từng trận u lạnh lẽo trong lòng, tiếp tục , "Chúng ta cũng có ác ý, vị đại ca này có thể yên tâm."

      Tráng hán kia nghe vậy hừ lạnh tiếng, giáo mác trong tay chút nào buông lỏng, "Chỗ chúng ta mấy năm rồi có người lạ đế, hôm nay các ngươi ngược lại khéo."

      Vẻ mặt Lâm Lập Hạ thấy khủng hoảng, thản nhiên , "Chúng ta vô ý xông tới đây, chỉ là tìm người mà thôi." Nàng nhìn quanh bốn phía, cũng phát bóng dáng Mạch Tuệ, nhất thời ánh mắt lạnh lùng , " biết các ngươi có nhìn thấy thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng ?"

      Mọi người hẹn mà cùng xoay người nhìn về phía ông lão phía sau. Lão giả tuổi chừng 60, khom người chậm rãi tiến lên, "Vị nương kia là đồng bạn của ngươi?"

      Lâm Lập Hạ gật đầu cái, "Đúng vậy, lão tiên sinh có thấy nàng?"

      Giọng lão giả hơi khàn khàn, trong lúc vô hình tự có phen uy nghiêm, "Vị nương kia mới vừa té xỉu, ta phái người mang nàng trở về thôn."

      "Té xỉu?" Lâm Lập Hạ vừa lo lắng vừa kinh ngạc, con mắt sắc thâm trầm nhìn mấy đại hán kia cái, "Tại sao nàng lại té xỉu?"

      Đại hán tức giận với ánh mắt hoài nghi của nàng, vừa định mở miệng mắng to lại chống lại ánh mắt u ám của Lý Dục, thoáng chốc cả người lạnh lẽo, nuốt vào lời suýt bật thốt ra.

      Lâm Lập Hạ lại nhìn lão giả mở miệng, trong giọng bình thản mang theo vẻ lo lắng, "Lão tiên sinh, chúng ta quả có ác ý, vừa rồi cái gì cũng thấy."

      Lão giả quan sát bọn họ mấy lần, cuối cùng chậm rãi , "Nếu ngại nương và vị công tử này theo lão phu trở về thôn ."

      Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục, Lý Dục híp mắt đào hoa lại nhàng gật gật đầu, "Đa tạ lão tiên sinh, chỉ là chúng ta còn có mấy đồng bạn ở đường bên ngoài, làm phiền tiên sinh cho người thông báo chút."

      Lão giả cười cười gật đầu.

      Bên kia lửa cơ bản tắt, mấy nam tử dọn dẹp, Lâm Lập Hạ dường như lại nghe thấy tiếng rên rỉ thê lương, nhất thời tâm hồn chấn động, cả người lạnh thấu xương. Lúc này Lý Dục bên cạnh đưa tay nắm bờ vai nàng, ánh mắt cũng nhìn nàng, nhưng ấm áp từ người liên tục truyền tới ngừng, tạm thời ấm áp lạnh như băng của nàng. Nàng cố gắng nâng khóe môi lên, lần đầu tiên phản kháng mặc cho ôm lấy mình.

      Ban đầu Lâm Lập Hạ cho rằng địa phương bọn họ muốn chính là thôn trang trước mặt, nhưng sau khi theo đám người kia mới phát nơi bọn họ cần xa hơn rất nhiều. Ước chừng hơn nửa canh giờ bọn họ mới dừng bước, Lâm Lập Hạ quan sát thôn trang, nơi này dường như vô cùng đơn sơ?

      " nương." Lão giả quay đầu lại nhìn nàng, "Ngươi có muốn xem vị nương kia chút?"

      Lâm Lập Hạ gật gật đầu, "Làm phiền tiên sinh dẫn đường." Mấy tráng hán kia đều tản ra trở về nhà mình, bọn họ liền theo lão giả rẽ đông quẹo tây tới gia đình. Lão giả mở cửa ra ý bảo bọn họ vào, bên trong nhà khoảng bảy tám tuổi vui mừng kêu lên, "Ông nội, người trở lại."

      Lão giả hiền lành xoa xoa đầu nàng, "Nhóc con, vị đại tỷ tỷ kia tỉnh chưa?"

      Nhóc con kéo tay của lão giả vào bên trong, "Ông nội, tỷ tỷ chưa tỉnh, còn luôn mớ, là dọa người."

      Lâm Lập Hạ nghe thấy lời này đâu còn bình tĩnh nữa, sau khi vào phòng liền sải bước đến bên giường nhìn Mạch Tuệ ở trong giấc ngủ vẫn mang vẻ mặt khổ sở.

      "Mạch Tuệ..." Lâm Lập Hạ đau lòng xoa mặt nàng, sao có thể, Mạch Tuệ sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy? Nàng có thể vui vẻ vô lo hay tức giận nổi nóng, nhưng phải cau mày khổ sở như vậy.

      "Tiên sinh..." Nàng ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, "Ngươi có thể với ta chuyện xảy ra lúc ấy được ?"

      Lão giả gật đầu, ý bảo nàng ra bên ngoài. Lý Dục nhìn sắc mặt tái nhợt cộng với ánh mắt lo lắng của Lâm Lập Hạ, cúi đầu câu, "Chỉ là hôn mê mà thôi."

      Lâm Lập
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :