1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng Quân Ca - Thiên Hạ Vô Bệnh ( Hoàn - 104c + 1PN )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 59: Trước Thu yến

      Editor: Bồ CôngAnh

      Thu yến hoàng gia, ý nghĩa như tên là do trong cung cử hành, mùa thu hàng năm trong cung gửi thiệp mời cho các công tử tiểu thư nhà vương công quý tộc vừa độ tuổi, mời bọn họ đến hoàng cung tụ họp chút. Hoàng đế và hoàng hậu cũng lộ diện trong Thu yến, nhưng nhân vật chính vẫn là các công tử tiểu thư trẻ tuổi.

      trắng ra , đó chính là đoàn Hoàng đế khởi xướng ra quần thể hội coi mắt.

      Các hoàng tử tham gia, có ý với tiểu thư quý tộc xinh đẹp, thân phận thích hợp liền cưới về làm chính phi trắc phi, còn lại thân phận tương đối thấp làm thị thiếp, nhưng mà đối với họ mà có thể bước vào hoàng gia cũng là chuyện tốt đẹp rồi.

      Đám công chúa tham gia, có tình có ý với công tử nào, chạy đến bên tai hoàng đế hoàng hậu thẹn thùng câu, chừng mấy ngày nữa thánh chỉ hạ xuống, "Người nào đó thanh niên tuấn tài, trẫm vừa ý, công chúa X của trẫm tướng mạo xuất chúng, cùng ngươi xướng lứa vừa đôi, trẫm tứ hôn cho hai người các ngươi."

      đây, là phần tích toàn diện của Lâm Lập Hạ đối với Thu.

      Giờ phút này nàng ở trong cửa hàng vải vóc lớn nhất kinh hành chọn vải để may quần áo mặc vào hôm Thu yến, Lâm Viễn Sơn , những y phục thường ngày kia của nàng đủ cao quý, cho nên phải may bộ khác.

      Lâm Lập Hạ sờ lên xiêm y nhẵn mịn như tơ trong ngăn tủ, lại so với tấm vải càng tinh xảo hơn trong tay, thầm nghĩ quả nhiên vài này càng thêm tốt hơn cải kia.

      "Tiểu thư, người xem tấm vải hoa này cũng tồi." Mạch Tuệ cầm cuộn vải màu tím tươi đẹp lên với Lâm Lập Hạ.

      Lâm Lập Hạ nhìn nàng lắc lắc ngón tay nhắn, "Quá rực rỡ."

      Bây giờ nàng có thể khiêm tốn khiêm tốn, nếu mặc cái màu sắc “Lẳng lơ” này vào Thu yến, đoán chừng Thu yến còn chưa diễn ra được nửa nàng bị những người đó chê cười làm cho chết ngạt rồi.

      "Vậy cái này?" Mạch Tuệ lại cầm lên cuộn vải màu trắng nhạt.

      "Quá tráng, sau đó có người là đây khóc tang." ra cho dù nàng mặc cái gì cũng bị người ta , điểm tự biết ấy nàng vẫn phải có, cho nên nàng nhất định phải chọn được loại màu sắc tương đối chững chạc.

      "Tiểu thư kia, cái này sao?" Mạch Tuệ lại lục ra cuộn vải hỏi.

      Lâm Lập Hạ nghiêng đầu, trong mắt hạnh lóe lên vẻ kinh ngạc, màu xanh dương rất đẹp.

      Màu sắc luôn luôn là tồn tại thú vị, nó có thể là phân biệt ràng, cũng có thể căn bản có giới hạn.

      Chẳng hạn như ở trong sinh hoạt thường chúng ta tranh luận với nhau là màu lam tím rốt cuộc là thuộc màu xanh dương hay màu tím, màu lam lục rốt cuộc là màu xanh dương hay là màu xanh lá, hỗn hợp màu xanh dương và màu hồng phấn là loại màu vô cùng nhàng, hơi nhạt, nhưng khi ngiên cứu kĩ lại thể kết luận là là thuộc màu gì.

      Lâm Lập Hạ nhớ hình như có người gọi nó là màu XX, dù sao bất luận màu đó tên là gì, nó rất đẹp.

      Mạch Tuệ cười cong đôi mắt, "Tiểu thư, như vậy lấy cái này ." xong xoay người muốn tìm ông chủ.

      "Tiểu nha hoàn kia, bỏ cuộn vải trong tay ngươi xuống." giọng kiêu căng cất lên.

      Lâm Lập Hạ nhìn về phía người chuyện, ra là thiếu nữ áo vàng, nàng hơi nhíu mày cái, thiếu nữ này sao lại quen thuộc như vậy?

      Mạch Tuệ giải thích được nhìn về phía thiếu nữ, "Vị tỷ tỷ này, ngươi có chuyện gì sao?"

      "Tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ cua ngươi. Mau bỏ cuộn vải trong tay ngươi xuống, đây chính là đồ tiểu thư nhà chúng ta đặt trước." Thiếu nữ áo vàng vô cùng phách lối .

      Mạch Tuệ chớp chớp mắt, "Nhưng ta nhìn thấy tấm vải này có viết ba chữ ‘ đạt trước’ mà."

      Thiếu nữ áo vàng lơ đễnh tiếp tục , "Ta tiểu thư nhà ta đặt trước chính là đặt trước, ngươi nhiều như vậy làm cái gì, bảo ngươi để xuống ngươi để xuống." dfienddn lieqiudoon

      Gương mặt của Mạch Tuệ có chút tức giận, "Cái người này ngược lại là thú vị, cuộn vải này là ta tìm được từ dưới đốn vải lên, thế nào lại trở thành của tiểu thư nhà ngươi rồi hả? Ta còn cái này là của tiểu thư nhà ta rồi, ngươi tin ?"

      Thiếu nữ áo vàng căn bản nghĩ tới tiểu nha hoàn nhìn như dễ bắt nạt này lại dám phản bác nàng, lập tức sững sờ chút, "Ngươi... Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai hay ?"

      Mạch Tuệ liếc nàng cái, mang chút cười nhạo , "Ta là càng ngày càng thấy ngươi buồn cười, ngươi ngay cả tiểu thư nhà mình cũng biết là ai, còn chạy tới hỏi ta?"

      Lâm Lập Hạ đứng bên thầm nén cười, những lời này phải là do nàng dạy sao.

      Gương mặt của thiếu nữ áo vàng đỏ lên vì tức giận, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp người nào dám với nàng như vậy, "Cái đồ móng lợn này là có chút bản lĩnh, biết tiểu thư nhà ngươi là ai? Lại có thể cho ngươi cái lá gan lớn như vậy?"

      Hôm nay Mạch Tuệ đúng là nhanh mồm nhanh miệng, lập tức , “Ta đây lá gan của ta là dựa vào bản thân mà có, giống loại người như ngươi còn phải nhờ vào tiểu thư nhà ngươi cấp cho."

      Thiếu nữ áo vàng quẫn đỏ bừng mặt, mắt thấy chiến hỏa giữa hai người càng nhảy càng cao, Lâm Lập Hạ ho tiếng đứng dậy, đầu tiên nàng nhìn Mạch Tuệ cái, sau quay đầu với thiếu nữ áo vàng, "Vị nương này, là thất lễ, nha đầu này bình thường bị ta làm hư rồi."

      ra ngay từ lúc thiếu nữ này câu "Tỷ tỷ, ai là tỷ tỷ của ngươi" nàng liền nhớ ra nàng là ai. Lần đó lúc nàng từ Lâm phủ chạy ra ngoài cản đường chiếc kiệt đường, cái người quát lớn đó phải là thiếu nữ áo vàng trước mắt hay sao?

      Thiếu nữ áo vàng hừ lạnh tiếng, " ra ngươi chính là tiểu thư của dã nha đầu này sao, nha hoàn nhà mình có quy củ như vậy chẳng lẽ còn biết phải xen vào mà giáo dục lại sao."

      Lâm Lập Hạ cười nhạt, cũng là trúng tim đen, "Cái thứ quy củ này cũng phải nương có là có, có là có . Ta thấy nương chẳng qua cũng chỉ là nha hoàn mà thôi, quy củ của nha đầu nhà ta cũng cần phải dùng tới người ngươi chứ?"

      Lâu rồi gặp thiếu nữ này, nàng vẫn mang bộ dáng điêu ngoa như cũ, nghe nàng lại vậy giống như nàng cũng có chút lai lịch, chẳng lẽ đây chính là cáo mượn oai hùm trong truyền thuyết?

      "Ngươi!" Thiếu nữ áo vàng trợn to hai mắt nhưng lại có lời nào để phản bác. Nữ tử này rất đúng, cho dù nàng có bản lĩnh nữa, nàng cũng vẫn chỉ là nha hoàn.

      "Lục Khởi." Bên ngoài vang lên giọng lạnh lùng, tiếp đó nữ tử áo trắng vào.

      Cho dù Lâm Lập Hạ nhìn thấy nhiều nữ tử mang đủ loại màu sắc hình dạng chăng nữa cũng thể than thở tiếng, tướng mạo của nữ tử mặc áo trắng này mặc dù xinh đẹp hơn những nữ tử kia, nhưng thân khí chất kia đúng là người nào có thể sánh được. Trong kiêu ngạo thanh khiết mang theo hương vị thư hương, vừa nhìn biết là nữ tử trí thức thông tuệ.

      " nương," Bạch y nữ tử hướng Lâm Lập Hạ gật gật đầu, "Nha hoàn nha ta đắc tội nhiều, là ngượng ngùng."

      Lâm Lập Hạ cũng phải là người hẹp hòi, lập tức cười , " có gì đáng ngại."

      Thủy mâu của bạch y nữ tử chuyển động, nhìn về phía tấm vải trong tay Mạch Tuệ, " biết vị tiểu nương này có thể bỏ những thứ thích hay , nhượng lại cuộn vải này cho ta?"

      Mạch Tuệ cầm chặt cuộn vải trong tay, "Đây là tiểu thư nhà ta nhìn thấy trước."

      Bạch y nữ tử nghe vậy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Nếu nương chịu bỏ những thứ thích, tất cả vải vóc trong tiệm này tùy nương chon lựa."

      Tuy là giọng điệu hỏi thăm, bạch y nữ tử lại có chút khinh miệt.

      Mạch Tuệ bực mình, vừa định mở miệng đáp lại bị Lâm Lập Hạ dùng ánh mắt ngăn lại.

      Lâm Lập Hạ chậm rãi tới bên cạnh Mạch Tuệ, ý bảo nàng đưa cuộn vài cho nàng. Nàng cầm lấy cuộn vải tùy ý bỏ qua bên cửa hàng nhìn bạch y nữ tử cười nhạt, "Vị tiểu thư này thích cứ cầm , tấm vải này vốn ta cũng có bao nhiêu thích, sao có thể là bỏ những thứ thích?"

      xong vừa dịu dàng mỉm cười vừa với Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, chúng ta qua bên kia xem chút." Dứt lời đứng dậy rời trước.

      Mạch Tuệ nhìn ánh mắt hơi tức giận của bạch y nữ tử kia chút tạ, xoay người theo, trong lòng ngừng thở dài , ý của tiểu thư phải là "Tấm vải này ta vốn cũng thích, ta thích ta đây cần, ta cần ngươi cứ cầm là được."

      Tổn thương người khác cách vô hình. Tiểu thư và nàng đúng là cùng cấp bậc mà, về sau nàng phải học hỏi tiểu thư nhiều mới được.

      Đoạn nhạc đệm ở cửa hàng vải này cứ như mà qua, Lâm Lập Hạ cũng để chuyện nàyở trong lòng, vẫn mang tâm tình thấp thỏm cao thấp chờ đến Thu yến. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      Đoạn thời gian này chạy nhanh như con thoi, mặt trời lại mọc, hôm nay chính là Thu yến.

      Lâm Lập Hạ thân váy dài màu xanh nhạt, vạt áo điểm xuyết những hoa thêu bằng chỉ bạc Lưu Vân, hẳn quá phô trường cũng quá mộc mạc. Mái tóc đen mượt nửa búi thành búi tóc của thiếu nữ, ở giữa tóc cắm cây trâm bằng ngọc lưu ly, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. mặt nàng chỉ trang điểm , hai má mềm mại có vẻ hồng hào, mắt hạnh khẽ hếch lên, ánh sáng rực rỡ lưu động tràn đầy trong mắt.

      Lâm Viễn Sơn nhìn nữ tử kiều mỵ trước mắt cảm thán gật đầu cái, "Dáng vẻ này của Hạ nhi là làm ta nhớ tới Lệ Nương trước kia."

      Thời điểm đó cái nhăn mày nụ cười của thiếu nữ đều tràn đầy linh động, làm lưu luyến dứt. Mà hôm nay, lại là vật còn người mất.

      Lâm Lập Hạ khẽ cười, "Cha, trước kia nương rất đẹp đúng ."

      Lâm Viễn Sơn cười cười, "Quả rất đẹp." Nhưng loại đẹp kia, theo như lời của Hạ nhi, là "Trước kia" rồi.

      Lâm Lập Hạ đưa tay nhấc lên làn váy hơi quét lên mặt đất, "Cha, thời gian còn sớm, ta phải ."

      "Hạ nhi..." Lâm Viễn Sơn nhìn Lâm Lập Hạ muốn lại thôi.

      Lâm Lập Hạ sao lại có thể biết ông ấy đan lo lắng cái gì, nàng trấn an cười cười mà , "Cha, ta biết mình nên làm như thế nào."

      Lâm Viễn Sơn nhìn nụ cười của Lâm Lập Hạ tự chủ mà trở nên an tâm, nự cười rộng lượng trước mắt, Hạ nhi, trưởng thành rồi.

      canh giờ sau Lâm Lập Hạ theo cung nữ trong phồn hoa hoàng cung, nhưng lúc này nàng lại nất cứ tâm tình thưởng thức gì. Nàng cúi đầu, khéo léo theo cung nữ dẫn tới nơi cử hành Thu yến trong hoàng cung, lâm viên phía tây hoàng cung.
      "Lâm tiểu thư, Thu yến còn chưa bắt đầu, người có thể cùng các tiểu thư công tử khác trò chuyện trước, cũng có thể dạo xung quanh trước." Cung nữ quay đầu lễ độ , "Sau canh giờ rưỡi nữ hoàng thượng và hoàng hậu đến, khi đó nương trở lại là được."

      "Làm phiền rồi." Lâm Lập Hạ đáp lại bằng tiếng cười, tiếp đó chờ cung nữ liền bắt đầu đánh giá xung quanh.

      Lâm Lập Hạ trừng lớn hai mắt, trời ạ, cổ nhân này cũng quá hưởng thụ rồi.

      ra là chỗ này gọi là viên lâm, vừa vào vườn thấy khu đất trống rộng lớn, cách nơi nàng đứng phía xa xa còn có thể thấy bày bàn ghế cho yến tiệc, ít công tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá qunói chuyện với những nữ tử xinh đẹp, vui vẻ hoặc thẹn thùng dứt gương mặt.

      Lâm Lập Hạ nhìn xung quanh chút, vẫn chưa có ai chú ý tới nàng tới, nàng nhấc làn váy lên xoay người, bước nhanh ngược lại với nơi diễn ra yến tiệc.

      Còn canh giờ rưỡi, cách khác là ba giờ, nàng mới ngu mà chạy tới làm đối tượng giải trí cho bọn họ.

      Vẫn về phía trước, mất khoảng xấp xỉ mười lăm phút, nàng bất tri bất giác chạy tới mảnh rừng hoa quế, mùi hương thơm mát lững lờ trôi trung, Lâm Lập Hạ nhắm mắt lại hít hơi sâu, trong lòng cảm thấy nhõm ít.

      Hoa quế vụn rơi đầy đất, cảnh đẹp khó mà có được, nàng đột nhiên ngông cuồng ngẩng đầu nhìn trời cười tiếng, ha ha, làm người đại, có ai có thể có cơ hội thấy cảnh tượng như vậy chứ?

      Sau khi cười xong nàng lại cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc, vì vậy vừa gõ gõ đầu mình vừa cười bất đắc dĩ, lúc này còn có thể tự đùa tự vui được, cũng bội phục mình.

      Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây hồi, cuối cùng tìm được cây hoa quế lớn nhất, nàng ngồi xuống dựa vào thân cây, hiếm khi có thể buông lỏng tinh thần chút, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp , khóe môi khẽ nâng lên.

      Lý Dục thấy chính là cảnh tượng này, cây hoa quế to như vậy, mữ tử xiêm y màu xanh dương nhạt nghiêng đầu ngủ say, hoa quế tinh nghịch rơi xuống tóc xuống quần áo nàng, bốn phía tĩnh lặng tiếng động, giống như bức tranh hoàn mỹ nhất.

      Trái tim của Lý Dục đập lỡ nhịp khả nghi, bình tĩnh nhìn nữ tử hồi lâu, cuối cùng chậm rãi dời bước về phía Lâm Lập Hạ.

      hồi làn gió thổi qua qua, vạt áo của hoa phục đẹp đẽ quý giá của nam tử tà mỹ hơi bay lên, sợi tóc màu đen cũng theo đó mà phiêu động.

      Ngón tay thon dài của Lý Dục xoa lên khuôn mặt trắng noãn của nữ tử, khuôn mặt tà mỹ mang theo đùa giỡn khó có được, đáy mắt hình như cất giấu tia mê hoặc.

      hơi cúi người kề sát vào Lâm Lập Hạ, nhìn nàng vẫn hô hấp đều đặc ngủ say như cũ, chút nào phát bản thân ở dước cái nhìn chăm chú của người khác.

      Môi mỏng của Lý Dục nhàng nhếch lên, nhàng gõ xuống gương mặt nàng.

      Lâm Lập Hạ như vậy đúng là đẹp, xinh đẹp làm cho người khác chỉ muốn mang nàng giấu .

      Bên tai nhạy bén nghe được có tiếng bước chân vụn truyền đến, trong đôi mắt đào hoa dài của Lý Dục chợt lên ánh sáng, ôm Lâm Lập Hạ vẫn ngủ say trốn lên cây hoa quế cao lớn, đập vào mắt chính là mảnh hoa quế màu vỏ quýt.

      Lâm Lập Hạ còn hơi mơ hồ tỉnh lại, sau khi thấy gương mặt tuấn mỹ của nam tử phía sau lập tức muốn kêu to, nhưng lại chỉ có thể phát ra thanh “Ưm ưm”.

      Lý Dục thu hồi bàn tay che miệng nàng lại nhưng lại rất nhanh điểm á huyệt nàng, híp con mát hẹp dài đối với nàng mị hoặc cười tiếng, "Đừng chuyện nha, có người tới."

      Cả người Lâm Lập Hạ bị kiềm chế thể nhúc nhích, nghe vậy thể làm gì khác hơn là bỏ qua giãy giụa xuyên qua khe hở của những bông hoa nhìn về phía dưới tàng cây.

      Dưới tàng cây là nam tử tuấn mỹ nho nhã mặc cẩm bào màu xanh dương nhạt cùng với nữ tử thanh tú tao nhã đối diện nhìn nhau chẳng gì mà cười cười, giống như đôi tình nhân rất lâu gặp mặt.

      Nhất thời Lâm Lập Hạ cảm thấy trong tim vang lên thanh "Lộp bộp”, tướng mạo của hai người kia nàng đều hề xa lạ. Nàng kia chính là người nàng gặp ở cửa hàng vải ngày hôm đó, còn nam tử kia lại là...

      Mạc Tử Huyền.

      Chương 60: Thu yến ( )
      Last edited: 11/3/16
      Phong nguyet thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 60: Thu yến ( )

      Editor: Bồ CôngAnh

      Nhất thời cả người Lâm Lập Hạ cứng đờ, tại sao Mạc Tử Huyền lại ở chỗ này? Nhưng lập tức nàng liền phản ứng lại, Mạc Tử Huyền này cho tới bây giờ vẫn chưa từng giấu giếm trong nhà mình "Có chút tổ nghiệp", xem ra cũng là công tử nhà vương công quý tộc trong kinh thành.

      Chỉ là... Nữ tử bên người là ai ? Có quan hệ gì với ?

      Nhìn gương mặt tuấn tú của tràn đầy tươi cười, có thể so với lúc ở cùng chỗ với nàng còn dịu dàng hơn nhiều. Trong lòng Lâm Lập Hạ biết là cảm giác thầm nghĩ.

      "Sao vậy? Ngươi biết bọn họ?" Con mắt dài của Lý Dục cẩn thận chú ý phản ứng của nàng, tiếp đó ghé sát vào tai nàng giọng hỏi.

      Hơi thở ấm áp ướt át làm Lâm Lập Hạ kinh hãi nổi đầy da gà, nàng nhanh chóng phản ứng lại quay đầu ...

      Lâm Lập Hạ vốn bị Lý Dục siết chặt trong ngực, nàng như vậy làm căn bản kịp né tránh, bị đau bưng kín cằm của mình, mày kiếm nhíu chặt, nữ nhân này sao lại thô lỗ như vậy?

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát mình vừa làm ra cái gì, quay đầu lại thấy khuôn mặt luôn mang theo vẻ tà mị giờ phút này xuất vẻ mặt bị đau, trong lòng lập tức sảng khoái kêu tiếng tốt.

      Lý Dục nguy hiểm liếc nàng cái, Lâm Lập Hạ vội vàng rụt cổ lại, cảm giác sống lưng có chút lạnh buốt. Nàng cơ trí chỉ chỉ nữ tử phía dưới lại vẫy vẫy tay, ý bảo phía dưới còn có người đấy, muốn tìm nàng tính sổ cũng phải là lúc này đâu, tỉnh táo, tỉnh táo!

      Lúc này Lý Dục mới thu hồi ánh mắt tràn đầy áp bách, lại cúi đầu chú ý tới cuộc chuyện phía dưới.

      Hai người dưới tàng cây vẫn lẳng lặng đứng thẳng như cũ, căn bản chú ý tới chuyện cây xảy ra.

      "Tứ điện hạ." Cuối cùng nàng kia mở miệng trước, trong giọng của nàng khó có được mang theo xa cách, hình như còn cất giấu tia thẹn thùng, " rất lâu gặp rồi."

      Lý Huyền hướng nàng khẽ gật đầu, cười yếu ớt trả lời, "Quả , gần đây trong phủ ta có chút việc vặt quấn thân, vì vậy mới qua thăm Doãn Thừa Tướng và tiểu thư được. Doãn Thừa Tướng gần đây có tốt ?"

      Nữ tử được gọi là Doãn tiểu thư ngước mắt nhìn cái trả lời, "Phụ thân gần đây rất tốt."

      "Tiểu thư kia đây?" Mạc Tử Huyền màu trà trong con ngươi dạng dịu dàng ánh sáng lộng lẫy nhìn về phía Doãn Vô Song, dịu dàng hỏi.

      cây, Lâm Lập Hạ nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, công tử đến tiểu thư , hai người này cảm thấy phát ngấy à. Chỉ là...

      Tứ điện hạ? Mạc Tử Huyền là Tứ hoàng tử? Chính là Tứ hoàng tử hoàn mỹ khuyết điểm trong mắt người đời? dinendian.lơqid]on

      Lâm Lập Hạ buông hai mắt xuống, hoàng tử? Lại là hoàng tử? Vì cái gì nàng lại cứ có dính dáng đến mấy người trong hoàn gia?

      Bên tai truyền đến tiếng cực kỳ , Lâm Lập Hạ nghiêng đầu nhìn Lý Dục chút, lại phát mang vẻ mặt thú vị nhìn hai người phía dưới.

      Lâm Lập Hạ theo tầm mắt của nhìn xuống, lại vừa lúc thấy Lý Huyền thân mật gỡ hoa quế tóc của Doãn tiểu thư xuống, hai má mềm của Doãn tiểu thư hơi ửng hồng. Lập tức có ngọn lửa bùng lên trong lòng nàng, ra Mạc Tử Huyền này cũng là người phàm tục.

      Tình nhân? Nàng ngược lại nhìn ra Doãn tiểu thư này có tình ý với Mạc Tử Huyền, nhưng nhìn bộ dáng kia của Mạc Tử Huyền lại đáng làm người hoài nghi.

      Từ cuộc chuyện của bọn họ có thể biết Doãn tiểu thư này là nhi nữ của Thừa Tướng, hoàng tử cùng nhi nữ của Thừa Tướng? Trước đến cái gì mà lòng hay , dùng đầu ngón tay mà còn là ngón tay út cũng có thể đoán được trong lòng Mạc Tử Huyền nghĩ cái gì.

      còn làm động tác mập mờ như vậy, phải là cố ý quyến rũ Doãn tiểu thư này là cái gì đây?

      Trong lòng tức giận bất bình, Lâm Lập Hạ lại lập tức bị tức giận bất bình của chính mình dọa sợ.

      Tại sao nàng lại phải tức giận bất bình? Vì cái Doãn tiểu thư kia? Hay là, hay là vì tức giận với Mạc Tử Huyền?

      Lâm Lập Hạ vội vàng lắc đầu, muốn hất hết tất cả suy nghĩ lung tung trong đầu ra ngoài.

      Mạc Tử Huyền, , là Tứ hoàng tử, muốn làm cái gì làm cái đó, hề có chut quan hệ gì với nàng.

      Ừ, đúng, hề có chút quan hệ.

      Lâm Lập Hạ kéo kéo môi cười cười, trong tươi cười lại có tia được tự nhiên.

      Hai người dưới tàng cây yên lặng hồi, nhưng trong khí lại tràn ngập hơi thở mập mờ.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục lên ý cười, xem ra Doãn Vô Song trông xuống rễ cây tình với Tứ ca, nhưng Tứ ca lại biết, Doãn Vô Song này căn bản phải là Tử Thần chi nữ.

      Lý Dục thu chặt đôi tay ôm Lâm Lập Hạ, Tử Thần chi nữ chân chính... Giờ phút này, ở trong ngực .

      Lâm Lập Hạ bị Lý Dục siết chặt có chút hít thở thông, nàng quay đầu lại căm tức nhìn Lý Dục cái, căn bản quên mất phải sợ .

      Lý Dục có chút kinh ngạc, tiện tay giải huyệt đạo lại nhích tới gần bên tai của nàng lần nữa, "Ngươi hi vọng bây giờ ta dẫn ngươi xuống sao?"

      Lâm Lập Hạ nghiêng đầu kéo dài khoảng cách giữa hai người, lạnh lùng , "Tùy ngươi."

      Trong con ngươi của Lý Dục thoáng qua nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền biến mất thấy tung tích, cảm thấy hứng thú nhếch môi khiếu khích, "Kkhông phải ngươi sợ ta sao?"

      Lâm Lập Hạ nghe vậy giọng cười nhạo, "Ta càng sợ Cửu hoàng tử càng dũng cảm, phải sao?"

      Cái này gọi là được tấc lại muốn tiến thêm thước.

      Nếu phải giờ phút này hai người núp cây, Lý Dục muốn cười to khích lệ Lâm Lập Hạ phen, người có dũng khí mà.

      Món đồ chơi như vậy cũng là lần đầu tiên gặp phải.

      Lâm Lập Hạ để ý tới phản ứng của Lý Dục nữa, tiếp tục nhìn hai người dưới tàng cây.

      Động tác vừa rồi của Lý Huyền làm nhịp tim của Doãn Vô Song lỡ vài nhịp, tính tình bình thường tỉnh táo giờ phút này cũng nhịn được mà trở nên rối loạn. Nàng thầm mắng bản thân tiếng có tiền đồ, tiếp đó ổn định tâm tình của mình mở miệng với Lý Huyền, "Lần này Tứ hoàng tử tới Thu yến có nhìn trúng tiểu thư nào ?"

      Lời này vừa ra Doãn Vô Song mới ý thức được mình cái gì, lập tức hối hận thôi. Hỏi lời này là, là...

      Lý Huyền hơi sững sờ, ngay sau đó cười nhạt , " có."

      Doãn Vô Song nghe vậy vừa cảm thấy may mắn vì Lý Huyền trách cứ nàng thất lễ nhưng trong lòng cũng mất mác thôi, có sao?

      "Năm nay Doãn tiểu thư cũng 16 rồi, có vừa ý với công tử nào ?" Lý Huyền cười yếu ớt hỏi.

      Giọng của Doãn Vô Song lạnh lùng, " có."

      Lý Huyền tựa như hề phát lại , " biết công tử nhà nào mới có thể lọt vào mắt tiểu thư."

      Doãn Vô Song vốn bị lời của làm lòng tự ái có chút tổn thương, "Về sau biết thôi."

      Doãn Vô Song vừa ra những lời này, Lâm Lập Hạ cây lại chỉ cảm thấy buồn cười dứt. ưa được phương thức đánh thái cực này của cổ nhân.

      Nơi xa hình như có người cao giọng kêu lên, Lý Huyền hướng Doãn Vô Song gật gật đầu, "Doãn tiểu thư, thời gian cũng còn sớm, chúng ta trở về thôi." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Doãn Vô Song khẽ gật đầu cái, hai người liền cùng nhau rời .

      Sau khi bóng dáng của hai người rời rất xa Lý Dục mới ôm Lâm Lập Hạ nhảy xuống. Vừa xuống mặt đất, Lâm Lập Hạ liền nhanh chóng cách xa Lý Dục, giống như là mầm bệnh độc hại gì vậy.

      Lý Dục cũng tức giận, chỉ là lười nhác dựa vào cây hoa quế nhìn nàng lời nào.

      Lâm Lập Hạ bị nhìn cả người thoải mái, nhưng vẫn kiên trì chống lại tầm mắt của ,

      Hai người đều chuyện, tiếp đó đột nhiên Lý Dục câu, "Rất tốt."

      Lý Dục cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười làm đáy lòng Lâm Lập Hạ nổi lên dự cảm xấu, chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi nàng lại làm trò tiểu khiển của rồi hả?

      Người này là... TMD* biến thái!
      *TMD = Con mẹ nó


      Lâm Lập Hạ hung hắng mắng chửi trong lòng.

      "Có phải bây giờ trong lòng ngươi mắng ta đúng ?" Lý Dục nhíu mày hỏi.

      Lâm Lập Hạ chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu cái, " có."

      "?" Lý Dục giọng lặp lại, " có?"

      " có." Mỗ nào đó như chém đinh chặt sắt (như đinh đóng cột).

      " có à..." Lý Dục phủi phủi cánh hoa áo, " tốt rồi. Vậy ta quấy rầy hứng thú ngắm hoa của Lâm tiểu thư nữa, trước bước."

      Lâm Lập Hạ phẫn nộ vô cùng, hướng về phía bóng lưng Lý Dục dần xa ngây thơ giơ ngón tay giữa lên. Nào biết Lý Dục đúng lúc quay người lại nhìn thấy cảnh này.

      Lâm Lập Hạ vội vàng thu tay về làm như có chuyện gì xảy ra, trong lòng tự an ủi mình, sao sao, chẳng lẽ cổ nhân này còn biết giơ ngón giữa là có ý gì hay sao?

      Lâm Lập Hạ thấy sau lưng Lý Dục khó có được lộ ra nụ cười có tạp chất, ngây thơ giống như đứa trẻ lấy được món đồ chơi mình thích.

      Sau khi Lý Dục Lâm Lập Hạ trở lại dưới tàng cây ngồi xuống, gió thu thổi qua, đột nhiên nàng cảm thấy có chút thương cảm.

      Nàng chỉ muốn đơn giản trải qua cuộc sống cổ đại của mình, nhưng tại sao nàng cảm thấy khôngbiết từ lúc nào mình bị kéo vào trong vòng nước xoáy?

      Nàng cố gắng muốn chạy trốn khoi cái vòng nước xoáy đó, nhưng hình như bất kể nàng làm cái gì cũng phí công vô ích.

      Những người nàng gặp, Mạch Tuệ đáng , Trọng Lương chững chạc, Bát vương gia bá đạo, Tứ hoàng tử dịu dàng, Cửu hoàng tử tà mị.

      Giữa bọn họ hình như có sợi dây liên két nào đó, nhưng nàng lại nghĩ ra đầu mối.

      Cuộc sống phức tạp như vậy thích hợp với nàng, hề thích hợp chút nào.

      Nàng muốn núi ở cao hoàng đế ở xa, muốn tùy tính mà yên ổn, muốn thoát khỏi Kinh Thành.

      Nhưng nếu như cuối cùng thể sao?

      Lâm Lập Hạ thu tay lại, giương mắt kiên định nhìn về phía trung.

      Nếu như quả thể trốn tránh, vậy đối mặt thôi. Nàng cũng tin mình cái gì cũng làm xong, cuộc sống của nàng, phải do chính nàng nắm giữ, phải sao?

      Đứng dậy phủi phủi cánh hoa người, Lâm Lập Hạ vỗ trán của mình cái tự với mình, cuộc chiến ngày hôm nay tại mới chỉ bắt đầu.

      * * *

      tại trong Tây viên rất náo nhiệt, các công tử trẻ tuổi tiêu sái cùng các tiểu thư xinh đẹp đều tự nhập tọa, thân thiết giọng trò chuyện với nhau.

      "Các ngươi nhìn các ngươi nhìn, Tứ hoàng tử đến rồi!" nữ tử hưng phấn giọng kêu lên.

      Nghe vậy mấy nữ nhân bên cạnh đều nhất tề nhìn về phía hai người tới, "Bên cạnh Tứ hoàng tử là Doãn tiểu thư sao?"

      "Aizzz, Đúng vậy đấy, ta nghe phụ thân Doãn tiểu thư vô cùng có khả năng trở thành Tứ hoàng tử phi đấy, dù sao cha người ta cũng là Thừa Tướng mà." người mang theo chút ghen tỵ .

      "Chỉ là Tứ hoàng tử và Doãn tiểu thư này trông cũng xứng đôi vô cùng, ngươi cũng đừng cam lòng." Người còn lại , "Cửu hoàng tử phải vẫn chưa đón dâu sao?"

      Nữ tử vừa dứt lời, bóng dáng của Lý Dục liền xuất ở trong tầm mắt của mọi người. Lý Dục thân hoa phục màu đen kết hợp với tuyệt mỹ gương mặt, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.

      "Dáng dấp của Cửu hoàng tử đúng là đẹp." người nhìn Lý Dục mê muội .

      Người bên cạnh lập tức đẩy nàng cái, "Ngươi cẩn thận chút, mặc dù Cửu hoàng tử đẹp, nhưng mà rất khó để cân nhắc. Vẫn là Tứ hoàng tử tốt."

      Người nọ bĩu môi, "Ta chính là thích Cửu hoàng tử."

      "Ta , các ngươi đừng tranh cãi nữa, xem chút ai tới kia?" thiếu nữ đột nhiên cười , trong nụ cười tràn đầy hả hê.

      Mấy nữ tử lập tức nhìn về phía nữ tử mặc y phục màu xanh dương nhạt đến.

      "Lâm đại tiểu thư à, nàng cũng tới sao." Có người châm chọc .

      "Này, ta , lần này nàng lại muốn đến quyến rũ người nào? Tứ hoàng tử?"

      "Hừ, cũng cân nhắc suy nghĩ đến bản lĩnh của bản thân chút, chỉ bằng cái giày rách như nàng sao?" Còn trông cậy Tứ hoàng tử có thể coi trọng nàng? dieendaanleequuydonn

      "Các ngươi im miệng cho ta." Nữ tử cầm đầu trong đám người , "Xem chút Lâm Lập Hạ này ngồi ở chỗ nào?"

      Lúc này Lâm Lập Hạ theo cung nữ dẫn đường, nhìn thấy chỗ ngồi của mình đen mặt.

      Là ai cố ý chơi nàng như vậy?

      ra, chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ đột nhiên lại ở giữa Tứ hoàng tử và Cửu hoàng tử.

      Chương 61: Thu yến ( hai )http://***************.com/images/smilies/icon_kiss4.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif quái hãy nguyên hình http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif Xem Hạ nhi xuất chiêu đây http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif
      Thu yến có vẻ hot đâyđời này ta gét nhất là mấy thằng dở mà giả vờ thanh cao, lí huyền ràng là quến rũ doãn vô song, toàn làm những việc tâm cơ sâu nặng, may mà ah chưa biết nữ chính, nếu khéo lại ngĩ lừa c http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif gét vô cùg
      mình thíc lí dục, tà mị nhưng làm việc quang minh chính đại, thấy ah này cường đại vc j cũng làm đc http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      Last edited: 11/3/16
      Phong nguyet thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61: Thu yến ( hai )

      Editor: Bồ CôngAnh

      "Lâm tiểu thư." Cung nữ bên cạnh mặt biểu cảm nhắc nhở.

      Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát mình đứng trước chỗ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, nàng nhìn cung nữ như có chuyện gì xảy ra cười cười liền ngồi xuống.

      Dĩ nhiên, chỉ là mặt cười.

      Bên trái, ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tử Huyền đánh tới, Lâm Lập Hạ cười nhạt, ừ, làm như thấy.

      Bên phải, ánh mắt có nhiều thú vị của Lý Dụcliếc đến, Lâm Lập Hạ tiếp tục mỉm cười, khóe miệng có chút co rút.

      Vô số ánh mắt có ý tốt từ bốn phía bắn tới, Lâm Lập Hạ giữ vững nụ cười, làm như nhìn thấy.

      Kì thực trong lòng cắn răng nghiến lợi thầm mắng, con bà nó, rốt cuộc là ai sắp xếp cho nàng chỗ ngồi “Phong thủy bảo địa” như vậy hả!

      Lâm Lập Hạ vẫn duy trì nụ cười "Ngọt ngào động lòng người" "Thờ ơ ơ hờ".

      Nhìn nhìn , nàng là tường đồng vách sắt, tự động ngăn trở ánh mắt độc hại.

      Mắng chửi mắng chửi , nàng là dây anten có trí tuệ và năng lực của con người, tự động che chắn ngôn ngữ có gai.

      câu , họ làm gì mặc họ, còn ta cứ bất vi sở động.

      Nhưng mà nàng ngờ Mạc Tử Huyền bên trái? , cơ nghiệp Lý gia chính là Đại Minh Vương Triều, cách khác là Lý Huyền. Lý Huyền lại vào lúc này mở miệng với nàng.

      "Giản Chi?" Trong mắt phương của Lý Huyền tràn đầy kinh ngạc, mà trong kinh ngạc lại cất giấu mấy phần vui mừng.

      Lâm Lập Hạ cứng đờ khóe miệng. Để ý?Hay là để ý?

      Ừ, đây đúng là vấn đề đáng để suy tính.

      Sau khi đầu óc nhanh chóng chuyển động vài phút, Lâm Lập Hạ hơi hơi ghé mắt nghi ngờ nhìn Lý Huyền, ngay sau đó mừng rỡ như điên , "Hạ điện, à Điện hạ, ngươi là chuyện với ta sao?"

      Ở trong mắt người ngoài nhìn vào, đó chính là Lâm đại tiểu thư được Tứ điện hạ hỏi thăm vô cùng mừng rỡ đến mức năng lộn xộn.

      Lý Huyền bị phản ứng ngoài dự đoán của nàng làm cho cả người ngây ngẩn, cũng quên mình định cái gì. Mà Lâm Lập Hạ lại tiếp tục lắp ba lắp bắp mở miệng.

      "Điện, Điện hạ, ta...ta là Lâm Lập Hạ, ngươi biết ta sao? Vậy là quá tốt, ta còn tưởng rằng Điện hạ căn bản biết ta là ai chứ." Nụ cười của Lâm Lập Hạ rực rỡ tựa như đóa hoa.

      Sau khi thấy trong mắt Lâm Lập Hạ phát tia cảnh cáo Lý Huyền sáng tỏ cười, hướng Lâm Lập Hạ xin lỗi cười cười, "Lâm tiểu thư, là đường đột, là ta nhận lầm người."

      Lâm Lập Hạ thất vọng thở tiếng, " ra là Điện hạ nhận nhầm người à."

      câu bao hàm bao nhiêu mất mác như thế, chúng nữ tử đối diện nghe thấy đều nở nụ cười châm chọc cộng với đắc ý, ngược lại trong lòng Lý Huyền buồn cười dứt.

      Trong ánh mắt hung ác của Lâm Lập Hạ ràng viết, "Ngươi mà dám biết ta ta liền tiêu diệt nhà ngươi."

      Lý Huyền nhịn được quay mặt sang bên, nhìn kỹ có thể thấy khóe môi cong thành độ cong khả nghi.

      Dĩ nhiên, cái bộ dáng này của Lý Huyền trong mắt người khác chính là chịu nổi Lâm đại tiểu thư cho nên nhắm mắt làm ngơ.

      Lý Dục ngồi bên thu hết phản ứng của hai người vào đáy mắt vẫn nhàn nhã vuốt vuốt ly rượu lưu ly trong tay như cũ, chỉ là trong trong mắt đen mị hoặc kia càng thêm chút thâm trầm. dienndnle,qu.y don

      Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, lúc Lâm Lập Hạ sắp biến thành "Bất Động Minh Vương ", chỗ ngồi yến tiệc cơ bản ngồi đầy, chỉ ngoại trừ ba chỗ chủ vị.

      Ba chỗ trống?

      Lâm Lập Hạ nhíu mày, hai trong số đó thể nghi ngờ là Hoàng đế và hoàng hậu, người khác chắc là phi tử của hoàng đế rồi.

      Phi tử này thế mà lại có thể cùng hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, xem ra phải là có lai lịch đặc biệt cũng chính vô cùng được cưng chìu.

      Đúng lúc ấy giọng của nội thị vang lên.

      "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, Nghiên phi nương nương giá lâm!"

      Lâm Lập Hạ học những người khác cùng nhau quỳ xuống.

      "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Nghiên phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Lâm Lập Hạ thầm thầm, chào hỏi này cũng là có sắp xếp.

      Đôi giày đen thêu Đằng Long cất bước lên ghê , nữ tử hai bên cũng rất có phong thái theo.

      Lý Minh Đạt ngồi xuống, lúc này mới nhìn người quỳ đầy đất , "Bình thân."

      "Tạ hoàng thượng." Mọi người đồng thanh , tiếp đó đứng dậy về chỗ ngồi.

      Nàng để lại dấu vết hơi nâng đầu lên nhìn về phía Hoàng đế.

      Hoàng đế khoảng chừng chừng năm mươi tuổi, vóc người hơi mập, mặc dù ngũ quan lộ ra tuổi già nhưng vẫn có thể nhìn ra nhất định năm đó cũng là nam tử diện mạo kém. Ông thân long bào có thể thấy được khí thế của Đế Vương. Nhưng nàng lại khỏi cảm thấy người này rất già nua.

      Bên trai hoàng đế là mỹ phụ trung niên kia đoán chừng chính là hoàng hậu, tuy rằng từ nương bán lão nhưng lại vẫn giữ được vẻ thướt tha mềm mại như cũ, trong con ngươi dài thể người này tuyệt đối là vô cùng người khôn khéo.

      Lâm Lập Hạ bĩu môi, đây chính là nương Lý Dục đấy, đúng là di truyền.

      Phía bên phải hoàng đế là nữ tử tuyệt mỹ tương đối trẻ tuổi, bộ váy màu hồng đào diễm áp quần phương, như hoa vương nổi bật trong muôn loài, loài hoa khác căn bản tranh được diễm lệ của nàng.

      Lâm Lập Hạ thất kinh, người này phải là hoa thần Lạc Dương sao? ra là làm tới chức sủng phi của hoàng đế rồi à, nhưng mà lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách được Hoàng đế cưng chìu.

      Lý Minh Đạt quét mắt nhìn người phía dưới cái, lúc nhìn đến chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ khẽ nhíu mày cái, ánh mắt liếc về hoàng hậu bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, tại sao Lâm Lập Hạ lại ngồi ở đó?

      Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế, phải hoàng thượng bảo ta an bài vị trí tốt cho nàng sao?

      Lý Minh Đạt biết được nhất định là hoàng hậu cố ý làm như vậy, nhưng lại cũng biết làm thế nào.

      Lâm Lập Hạ này lúc trước thể nghi ngờ làm đụng đến hoàng hậu, hoàng hậu liền có chút hào cảm nào với nàng, nhưng mà ông nghĩ tới hoàng hậu thế mà lại đẩy Lâm Lập Hạ lên đầu sóng ngọn gió như vậy.

      Lý Minh Đạt bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía mọi người cười , "Hôm nay là Thu yến hàng năm trong cung, các công tử tiểu thư đều cần gò bó, thả lỏng vui đùa là được rồi."

      Mọi người lớn tiếng trả lời, "Tạ hoàng thượng."

      Lý Minh Đạt lại nhìn về phía vị trí Lâm Lập Hạ bên kia, chỗ ngồi hoàng hậu an bài này đúng là...

      Vốn dĩ, chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ có thể là phong thủy cực tốt, dĩ nhiên, nếu như phải Lâm Lập Hạ ngồi ở chỗ đó.

      Vị đầu tiên là chỗ trống, mọi người đều biết chỗ ngồi kia là để lại cho Bát vương gia, nhưng mặc dù hàng năm Thu yến đều để lại chỗ ngồi cho Bát vương gia, nhưng Bát vương lại chưa từng lần xuất , cũng cưới chính phi. Nguyên nhân người nào biết.

      Vị trí thứ hai là nhi nữ của Thừa Tướng - Doãn Vô Song, đệ nhất tài nữ kinh thành. Vị trí thứ ba Tứ hoàng tử Lý Huyền, vị thứ tư cũng là người thanh danh "Hiển hách" Lâm đại tiểu thư, vị trí thứ năm Cửu hoàng tử Lý Dục, vị trí thứ sáu tô hòn ngọc quý tay Tô Thượng Thư Tô Y Nhi, đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Tiếp theo những người còn lại là các công tử tiểu thư nhà khác.

      Ở trong mắt mọi người, đây là " cục phân chuột phá hỏng cảnh quan”.

      Lâm Lập Hạ sao có thể biết người khác cảm thấy nàng thế nào? Nhưng nàng chỉ có thể vụng về cười nhạt, tỏ vẻ cái gì cũng biết.

      Dưới "Lời vàng" của hoàng đế, Thu yến chính thức bắt đầu.

      Đập vào mắt chính là các thiếu nữ mặc cung trang bưng các loại điểm tâm tinh tế đặt lên bàn, Lâm Lập Hạ học người khác lịch dùng điểm tâm, đôi mắt lại vẫn là nhạy bén để ý bốn phía, trong lòng cũng treo lên cao.

      Lý Minh Đạt dùng ngọc đũa gắp cho hoàng hậu miếng liễu tô, "Hoàng hậu, trẫm nghe nàng thích ăn liễu tô, hôm nay cố ý bảo ngự trù làm thêm món điểm tâm này."

      Hoàng hậu cười cảm ơn, đáy mắt lại có bao nhiêu cảm xúc."Tạ hoàng thượng."

      Lý Minh Đạt lại lập tức gắp miếng điểm tâm khác cho Nghiên phi có chút bị vắng vẻ, "Ái phi, nàng nếm thử cái này chút."

      Nét mặt của Nghiên phi lập tức trở nên tươi cười như hoa, ỏn à ỏn ẻn , "Tạ hoàng thượng."

      Nghiên phi xinh xắn dùng điểm tâm, nhưng lại bị ánh mắt chiếu thẳng vào làm cả người được tự nhiên. d,0dylq.d

      Nghiên phi biết đó là ai, đó là Cửu hoàng tử Lý Dục, người nam tử tuyệt mỹ nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.

      Nghiên phi chính là La Ti Ti.

      Con mắt dài của Lý Dục tùy ý nhìn về phía chỗ ngồi, bỏ sót động tác hơi cứng nhắc của La Ti Ti. Môi mỏng của nhàng nâng lên, ghé mắt nhìn về phía Lâm Lập Hạ bên cạnh, quả nhiên giống những nữ tử tầm thường mà, hôm nay mẫu hậu cũng là cố ý chỉnh trị nàng, nàng bị làm khó còn có thể nhận lấy ánh mắt của mọi người dùng mà điểm tâm.

      Lâm Lập Hạ thầm nghĩ trong lòng, cứ như vậy , ở Thu yến này ăn ăn uống uống mà vượt qua .

      Nhưng mà, đây là việc thể nào.

      Đôi lông mày của hoàng hậu nhíu lại mở miệng với Lý Minh Đạt bên cạnh, "Hoàng thượng, Thu yến năm nay đúng là còn náo nhiệt hơn nhiều so năm trước."

      Mọi người phía dưới thức thời dừng chuyện.

      "Ừ." Lý Minh Đạt gật đầu cái cười .

      "Bổn cung nghe trong các công tử tiểu thư có ít người am hiểu tài nghệ, biết hôm nay có nguyện ý thể phen?" Lời của hoàng hậu tuy hỏi thăm, nhưng trong mắt chắc chắn thể nghi ngờ.

      Có thể nghĩ là biết hoàng hậu vừa như vậy, phía dưới chính là sân biểu diễn tài nghệ rồi.

      Công tử nhà nào đó lên ngâm thơ, Hoàng đế khích lệ, thơ hay.

      Lâm Lập Hạ vừa ăn nho vừa thầm trong lòng, cái người này đọc phải là vè sao?

      Lại mỗ tiểu thư nào đó lên hiến khúc, hoàng hậu khen ngợi, giọng tốt.

      Lâm Lập Hạ khẽ nhấp chút rượu trong ly Lưu Ly, xem ra hơi của tiểu thư này đủ, nốt cao lên được.

      Tam công tử nhà X lên múa kiếm hồi, Nghiên phi kinh ngạc, là kiếm pháp tốt.

      Lâm Lập Hạ thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, má ơi, đây phải là Quần Ma Loạn Vũ sao.

      "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Nghiên phi nương nương." giọng nữ xinh đẹp cất lên.

      Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn lại, ra là thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Lý Dục.

      Tô Y Nhi nhìn hoàng thượng , "Y Nhi nguyện vì hoàng thượng và các nương nương dâng lên điệu múa."

      Hoàng đế khen, "Được."

      "Chỉ là..." Tô Y Nhi nhìn Lý Dục cái lại , "Y Nhi muốn Cửu điện hạ ban khúc."

      Hoàng hậu nở nụ cười hòa ái, "Hoàng nhi, ngươi đàn cho Y Nhi khúc ."

      Lý Dục lười biếng nâng mắt lên lời nào, lúc Lâm Lập Hạ cho là người này muốn dùng trầm mặc để cự tuyệt lại nghe được mấp máy môi , "Được."

      Cổ cầm bằng ngọc màu xanh biếc đặt lên bàn, ngón tay thon dài của Lý Dục nhàng gảy gảy dây đàn, những người ở đây đều bị sắc tạp chất làm rung động.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, ngón tay lại ở dây đàn nhanh nhẹn gảy, tiếng đàn vô cùng mê hoặc lòng người vang lên.

      Tô Y Nhi nam tử tà mị đánh đàn cười tiếng tự tin, tiếp đó thân thể mềm mại nhảy theo tiếng đàn.

      Mọi người khỏi bị tiếng đàn kia mê hoặc, lại bị vũ điệu làm cho say mê.

      khúc kết thúc, mọi người lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Lâm Lập Hạ cũng ngoại lệ.

      Chuyện đầu tiên sau khi nàng lấy lại tình thần là kinh ngạc nhìn về phía Lý Dục, nghĩ tới người này lại có thể dàn ra khúc hay như vậy!

      "Vũ hay!" Lý Minh Đạt từ trong thâm tâm , "Xem ra Tô tiểu thư là tài mạo song toàn!"

      "Đa tạ hoàng thượng khích lệ, Y Nhi dám nhận, nên là tiếng đán của điện hạ vẫn luôn tốt như vậy mới đúng." Tô Y Nhi khiêm tốn , nhưng cho dù ai cũng hiểu được nàng muốn quan hệ của bản thân và Lý Dục tầm thường.

      "Bổn cung nghe Doãn tiểu thư cũng có tay cầm tốt đấy." Lúc này Nghiên phi ở bên .

      Doãn Vô Song bị điểm tên hơi sững sờ, tiếp đó cười nhạt mở miệng, "Đâu có, người ngoài quá khen mà thôi. Vô Song cũng nguyện dâng lên khúc cho hoàng thượng và nương nương."

      Lý Minh Đạt ngừng gật đầu, "Được được được, Huyền Nhi, như vậy ngươi cũng cùng Doãn tiểu thư hợp tấu khúc ."

      khuôn mặt của Lý Huyền tràn đầy nụ cười tao nhã, "Nhi thần tuân chỉ."

      Nữ tử y phục màu hồng ngạo nghễ ngồi ở trước cầm chậm rãi đặt tay lên đàn, mà nam tử tuấn mỹ mặc y phục màu lam nhạt cầm tiêu đứng bên cạnh, tiếng tiêu êm dịu từ từ vang lên.

      Tiếng đàn kéo dài, tựa như mang theo tình vô tận của thiếu nữ lưu luyến tương tư. Tiếng tiêu từ từ, như gió xuân phất qua làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

      Hai người kia thỉnh thoảng nhìn nhau cười tiếng, ăn ý mười phần.

      Lâm Lập Hạ thừa nhận hai người bọn họ hợp tấu mặc dù có loại mê hoặc lòng người giống như Tô Y Nhi và Lý Dục, lại làm cho người ta cảm nhận được như thế nào gọi là “Như tẩm gió xuân”.

      Nhưng mà, nhưng mà. d,0dylq.d

      Nàng buồn bực uống rượu, tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu như vậy?

      khúc của Lý Huyền và Doãn Vô Song dừng lại, nhưng dường như bên tai mọi người vẫn còn nghe thấy tiếng đàn chậm rãi chảy qua, làm cho lòng người ấm áp tựa như được tắm ánh nắng mặt trời.

      Lúc này, giọng hơi hốt hoảng của nội thị ngoài cửa vang lên.

      "Bát, Bát Vương gia đến!"

      Cả người Lý Minh Đạt chấn động vội vàng nhìn về phía cửa, cảm xúc hơi kích động.

      Chỉ thấy nam tử tuấn cẩm bào mặc cẩm bào màu lục dạo bước tới cười : "Hoàng thượng, thứ cho thần tới chậm."

      Lâm Lập Hạ bi thống vươn tay che hai mắt của mình lại, thế nào mà cũng đến góp vui rồi?

      Buổi Thu yến này là... Thê thảm nỡ nhìn.

      Chương 62: Thu yến ( ba )
      Last edited: 11/3/16
      Phong nguyet thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 62: Thu yến ( ba )

      Editor: Bồ CôngAnh


      Thu yến năm nay, Bát Vương gia thế mà lại tới.

      Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Lý Triệt, trong mắt giấu khỏi kinh ngạc.

      Trong con mắt đẹp đẽ của Lý Triệt mang theo ý cười, chậm rãi lướt nhìn mọi người, cuối cùng hướng về phía Lý Minh Đạt vẫn còn sững sờ , "Hoàng thượng, thần, đến chậm sao?"

      Lúc này Lý Minh Đạt mới hồi phục tinh thần, gương mặt lên nụ cười từ trong thâm tâm, " muộn, Bát Vương gia tới đúng lúc."

      Lý Triệt cười khẽ, "Vậy thần liền nhập tọa thôi."

      mở bước chân mang theo chút chần chờ về phía chỗ trống đầu tiên kia, dọc đường dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Lập Hạ cái, nhìn đến khi Lâm Lập Hạ vội vàng dời mắt .

      chỗ ngồi La Ti Ti cười sáng tỏ. Khó trách nàng cảm thấy hình như Lâm Lập Hạ này nhìn có chút quen mắt, thấy Bát vương nàng mới nhớ tới nữ tử này ra là người ngồi bên trái Bát vương gia buổi dạ tiệc hôm đó. Chỉ là ngày đó nhìn quan hệ của hai người dường như đơn giản, nhưng mà bây giờ... ?

      Đôi mắt quyến rũ của La Ti Ti chuyển về phía Lý Dục, lại phát môi mỏng của cười yếu ớt thú vị nhìn Lâm Lập Hạ bên cạnh. La Ti Ti khẽ thở phào nhõm, tiếp đó tầm mắt dừng ở người nam tử ôn nhuận như ngọc kia.

      Nghe Tứ hoàng tử này tâm trí càng thêm cực kỳ thông minh, từ lúc còn khéo léo đánh lui Sứ giả phiên khiêu khích triều ta. Hôm nay gặp mặt lại phát càng thêm tuấn mỹ như thần chỉ, tiếng tiêu vừa rồi kia càng giống như tiếng trời để lại dư vô tận cho người nghe.

      La Ti Ti đột nhiên khẽ nhếch lông mày lên, nàng thế mà lại thấy Lý Huyền cũng hơi nghiêng đầu đặt tầm mắt ở người Lâm Lập Hạ cúi thấp đầu.

      Mà Lâm Lập Hạ bị hai người nhìn chăm chú lại hề hay biét, nàng vẫn cúi đầu nhìn rượu trong chén Lưu Ly phản chiếu cái bóng của mình, trong lòng có chút xúc động muốn giả chết.

      bao lâu nàng cố làm ra vẻ ổn định ngẩng đầu lên, hôm nay dù gì cũng là Thu yến do hoàng đế tổ chức, coi như nàng biết bọn họ như thế nào, đoán chừng bọn họ cũng dám làm gì ở chỗ này.

      "Hoàng thượng, " Lúc này hoàng hậu chậm rãi mở miệng, "Hôm nay là náo nhiệt, ngay cả Vương gia cũng tới."

      khó nhìn ra giờ phút này tâm tình của Lý Minh Đạt đúng là vô cùng vui vẻ, "Đúng vậy, đúng vậy."

      Ông nghĩ tới hôm nay Lý Triệt đến, ông cho là lúc ông còn sống vẫn đợi được, nhưng thế mà lại tới.

      Lý Minh Đạt cười to nghĩ thầm trong lòng, rất tốt, rất tốt!

      Hoàng hậu che miệng cười , tựa như đùa, "Chẳng lẽ trong yến lần này có ý trung nhân của vương gia?"

      Lý Triệt cũng né tránh câu hỏi của hoàng hậu, tự nhiên thoải mái với hoàng hậu, "Thu yến hôm nay quả có ý trung nhân của thần."

      Hoàng hậu ngờ Lý Triệt thế mà lại lại trả lời như vậy, lập tức biết nên gì. Mà Lý Minh Đạt vui mừng qua lập tức nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ người Bát vương nhìn trúng…?

      Mọi người phía dưới bắt đầu có chút bình tĩnh, tất cả mọi người đều suy nghĩ người kia là ai.

      Năm trước Bát vương cũng xuất ở Thu yến mà năm nay lại đến, có nghĩa là nhất định năm trước người đó cũng xuất ở Thu yến. Mà nữ tử có thể làm Bát vương coi trọng khẳng định phải nữ tử bình thường, như vậy chỉ có...

      Nhi nữ của thừa tướng Doãn Vô Song.

      Trong đầu mọi người đều lên đáp án này.

      Đám nam tử cảm thán thôi, ngờ ý trung nhân của Bát vương lại là Doãn Vô Song. Doãn Vô Song này đúng là hấp dẫn người, chỉ là hình như Tứ hoàng tử và Doãn tiểu thư đều có chút cảm tình với nhau, chẳng lẽ Bát vương gia định hoành đao đoạt ái sao? DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      Đám nữ tử còn lại ghen tỵ nhìn về phía Doãn Vô Song biểu cảm chút biến hóa, phải chỉ là có phụ thân làm Thừa tướng thôi sao, thế mà lại có thể làm Tứ hoàng tử cùng Bát Vương gia đều khuynh tâm vì nàng.

      Sau khi Lâm Lập Hạ thấy được phản ứng của mọi người cũng nhìn về phía Doãn Vô Song bên kia, nhưng lại cẩn thận chống lại ánh mắt của Lý Triệt.

      Lâm Lập Hạ vội vàng quay mặt . Vừa rồi có phải Lý Triệt đối với nàng... Cười tiếng vô cùng thâm ý?

      Má ơi, vì sao nàng cảm thấy bản thân lại có dự cảm xấu rồi hả?

      "Vừa rồi tài nghệ của chư vị vẫn còn chưa biểu diễn xong đâu, bên dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?" Lý Minh Đạt đổi chủ đề hỏi.

      La Ti Ti vội vàng phụ họa, "Hoàng thượng đúng lắm, lúc này mới có vài vị công tử cùng tiểu thư lên thôi, phía dưới giờ đến phiên tiểu thư nhà nào rồi hả?"

      Lúc này hoàng hậu lại mở miệng, trong con ngươi dài lóe ánh sáng, "Kế tiếp là... Lâm gia tiểu thư đúng ?"

      Lâm gia tiểu thư?

      Mọi người vô cùng ăn ý nhìn về phía Lâm Lập Hạ. Hoàng hậu mới vừa rồi giống như có toan tính nhìn thoáng qua... Lâm Lập Hạ?

      Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn mọi người chút, bọn họ nhìn nàng làm gì vậy? Họ Lâm trong yến tiệc này cũng phải chỉ có mình nàng.

      "Hoàng hậu nương nương đề cập tới thiếu chút nữa Bổn cung cũng quên mất tiểu thư nhà họ Lâm rồi." La Ti Ti nũng nịu , "Bổn cung nghe khuê danh của tiểu thư nhà họ Lâm là Lập Hạ đúng , Lập Hạ, ngươi có nguyện dâng lên chút tài nghệ?"

      Dĩ nhiên La Ti Ti biết hoàng hậu thích Lâm Lập Hạ, lúc nhìn chỗ ngồi trong lòng cũng hiểu nhất định là hoàng hậu giở trò quỷ, cộng thêm cái nhìn vừa rồi của hoàng hậu...

      La Ti Ti nho nhã che miệng cười cười, thành , nàng thât cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ bị bêu xấu của Lâm Lập Hạ này.

      Lâm Lập Hạ vô cùng máy móc đứng cười cười với những người bên , "Lập Hạ vô cùng vui lòng."

      Vô cùng vui lòng, cái đầu ấy a a a a a a a a a a!

      Lâm Lập Hạ tức giận gào thét trong lòng, bây giờ rốt cuộc nàng cũng biết là ai cố ý chỉnh nàng rồi, tuyệt đối là vị hoàng hậu kia! Mà cái La Ti Ti kia nhất định là đồng lõa!

      Lý Minh Đạt bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Vậy Lâm tiểu thư hãy bắt đầu ."

      Những người khác đều vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Lâm Lập Hạ, xem nàng bêu xấu như thế nào.

      Chỉ có Lý Triệt, Lý Huyền và Lý Dục có.

      Đầu óc của Lâm Lập Hạ nhanh chóng chuyển động, vị hoàng hậu này ràng cố ý chỉnh nàng, phải biết là trước nàng vừa hay lại là Tô Y Nhi và Doãn Vô Song biểu diễn.

      Tô Y Nhi múa rất đẹp kết hợp với tiếng đàn của Lý Dục hay bao nhiêu cần rồi, mà Lý Huyền phối hợp với Doãn Vô Song cũng chê vào đâu được.

      Bây giờ bắt nàng biểu diễn, đây phải là cố ý nhục nhã nàng sao?

      Nàng nên biểu diễn cái gì bây giờ?

      Múa? Điệu múa bình thường nàng biết, cái duy nhất có thể học mà cũng biết chính là múa thoát y.

      Cái này căn bản là thể nào rồi, dĩ nhiên, ngoại trừ lúc này có người đập chậu hoa lên đầu nàng làm nàng trở nên đần độn.

      Ca hát? Bài hát đại ngược lại nàng còn biết, nhưng bắt nàng hướng về phía đám cổ nhân gân cổ hát "Kỳ thực hiểu trái tim của em"?

      Orz, rất tốt rất cường đại, ngày mai, à , tối nay cả kinh thành xôn xao lớn tiếng tuyên dương Lâm gia đại tiểu thư là nữ tử biết xấu hổ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Mặc dù danh tiếng của Lâm đại tiểu thư là tiếng xấu lan xa rồi, nhưng nàng hi vọng bản thân làm ra chuyện gì ngu xuẩn để người khác nàng như vậy.

      Thơ ca?

      Nàng nhớ Lý Bạch "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương." Còn nhớ "Giấc xuân buồn thức, khắp nơi bị muỗi cắn."

      A Phi! Lâm Lập Hạ lập tức phỉ nhổ chính mình, là "Giấc xuân buồn thức, khắp nơi chim ríu rít."

      Nhưng hai bài thơ này dường như chút quan hệ thân thích gì với mua thu?

      Lâm Lập Hạ nhanh chóng đảo loạn đôi mắt, đột nhiên nàng nhìn thấy ly rượu Lưu Ly bàn, trong đầu đột nhiên thoáng qua chủ ý.

      Lập tức tất cả suy nghĩ trong lòng đều tan hết, cả người Lâm Lập Hạ ổn định lại, nàng cùng kính ní với ba người ngồi phía , "Hoàng thượng, nương nương, có thể để cung nhân chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cho Lập Hạ được hay ?"

      Lý Minh Đạt sững sờ, ngay sau đó , "Dĩ nhiên là có thể, chỉ là Lâm tiểu thư cần ly kia để làm gì?"

      Lâm Lập Hạ cười thần bí, " lát hoàng thượng biết biết."

      Lý Triệt nghe được câu trả lời của Lâm Lập Hạ nhíu mày cười tiếng, xem ra cái tiểu sư phụ Ngộ trầm ổn lại trở về rồi sao.

      Mắt phượng của Lý Huyền nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong mắt lóe lên ánh sáng động lòng người.

      Chỉ có Lý Dục uống rượu trong ly của mình như cũ, nhưng trong lòng thú vị nghĩ, ly rượu Lưu Ly?

      Việc chuẩn bị 500 ly rượu Lưu Ly cũng đơn giản, ước chừng qua khắc đồng hồ cung nhân mới đưa ly rượu tới.

      Lúc này mọi người trong yến tiệc vô cùng kiên nhẫn, trong lòng lại càng hi vọng được nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lâm đại tiểu thư.

      Lâm Lập Hạ cười cười, với cung nhân câu "Làm phiền". Điểm tâm bàn của nàng để cho người dời , bàn lớn trống tơn mảnh.

      Lâm Lập Hạ nhìn ly rượu Lưu Ly óng ánh trong suốt cái, trong lòng thầm nghĩ, ông trời phù hộ nàng có thể an toàn rời khỏi đây.

      Ngón tay trắng noãn cầm ly rượu lên, xếp từng chén .

      kiên nhẫn trong mắt mọi người từ từ biến thành nghi ngờ, tiếp đó là kinh ngạc.

      ra Lâm Lập Hạ xếp "Tháp" .

      Bên ngoài dùng mười ly rượu xếp thành hình vuông, bên trong cũng dùng ly rượu lấp đầy, ly rượu vốn tinh tế đẹp đẽ, lúc xếp lên rất ít khe hở.

      Tiếp theo là lại dùng chín ly rượu xếp thành hình vuông, vẫn lấp đầy như cũ.

      Lại đến tám ly rượu bên bên ngoài, bảy ly rượu bên ngoài... Càng lên càng khó khăn, sơ ý chút ly rượu rơi xuống, tháp ly sụp đổ.

      Động tác của Lâm Lập Hạ bắt đầu trở nên càng ngày càng chậm, cực kỳ cẩn thận. cái ly rượu cũng phải mất hai phút mới xếp được.

      Thế nhưng lúc này trong mắt mọi người còn thấy kiên nhẫn, mà là theo động tác của nàng mà ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.

      Tầng thứ bảy rồi.

      Lâm Lập Hạ hít thở hơi sau, nhịp tim cũng đập thình thịch theo quy luật. Nàng vươn tay muốn xếp ly lên, lại phát tay của mình lại cứ run run.

      Lâm Lập Hạ ngừng lại, cố gắng ổn định cảm xúc của mình chút, nhưng lại chút tác dụng nào.

      Nàng thể thừa nhận nàng rất sợ, sợ sơ ý chút ly rượu để tốt liền kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Lúc này bàn tay thon dài trắng nõn xuất ở trước mặt nàng.

      khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền mang theo nụ cười yếu ớt, trong con ngươi màu trà tràn đầy tin tưởng. khẽ gọi : “Giản Chi."

      Lâm Lập Hạ nhìn cầm lấy ly rượu học theo quy luật của nàng đặt ly xuống, động tác của đôi bàn tay kia kiên định mang theo vẻ nghi ngờ, làm lòng nàng cũng bình tĩnh rất nhiều.

      Lâm Lập Hạ rốt cuộc buông lỏng bật cười, cùng cùng nhau cầm ly rượu lên tiếp tục " nghiệp ly rượu" vẫn chưa xong.

      có ai chỉ trích tại Tứ hoàng tử lại giúp Lâm Lập Hạ, bọn họ chỉ rời mắt nhìn cái tháp dưới bàn tay hai người càng ngày càng cao, càng ngày càng tinh xảo.

      Bên trong con mắt dài đào hoa của Lý Dục đều là thể tưởng tượng nổi, Lâm Lập Hạ này thế mà lại, thế mà lại nghĩ đến việc dùng ly rượu Lưu Ly để xây tháp?

      Lý Huyền thanh nhã cười cười, đem ly rượu cầm trong tay đưa cho Lâm Lập Hạ, "Giản Chi."

      Lâm Lập Hạ nhận lấy cái ly nhìn cái, trong mắt hạnh tràn đầy nụ cười.

      Đây là ly rượu cuối cùng.

      Đôi tay của Lâm Lập Hạ bắt đầu khống chế được mà phát run, tình huống ràng so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn.

      ai chú ý tới Lý Huyền đưa tay ra nắm lấy bàn tay buông xuống của Lâm Lập Hạ, ống tay áo dài rộng trở thành thứ giấu đồ tuyệt hảo.

      Lâm Lập Hạ giương mắt nhìn cái, bàn tay của truyền tới nhiệt độ làm nàng khỏi cảm thấy ấm áp, trấn an hốt hoảng của nàng.

      Lâm Lập Hạ giơ tay lên, tất cả mọi người đều nín thở.

      cái ly rượu cuối cung, đặt lên rồi.

      Cả người Lâm Lập Hạ đều thả lỏng, tiếp đó trong lòng nổi lên cảm giác vui vẻ cùng thành tựu khó có thể dùng lời diễn tả được. Còn nữa, đối với Lý Huyền sinh ra tia cảm xúc hiểu.

      "Hoàng thượng, đây là ‘Tháp Lưu Ly’." Lâm Lập Hạ nhìn mọi người mang vẻ mặt tán thưởng chút, cuối cùng từ cung nhân trong tay cầm lấy bình rượu rót xuống.

      Rượu từ đỉnh tháp chậm rãi chảy xuống.

      Mười tầng tháp ly rượu Lưu Ly dần dần được rượu lấp đầy, tiếng chay xuôi nhàng vang lên.

      Mọi người, bao gồm cả Lâm Lập Hạ cũng bị kinh ngạc đến phát ngốc luôn.

      Dưới ánh mặt trời, ly rượu Lưu Ly trong suốt phản chiếu ánh sáng bảy màu sặc sỡ loá mắt cùng với rượu ngừng chảy xuống, hợp thành cảnh sắc tuyệt mỹ,

      Lý Minh Đạt phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng tán thưởng, "Hay cho cái tháp Lưu Ly!"

      Hoàng hậu và La Ti Ti cũng mang bộ mặt khiếp sợ, ra lời.

      Người phía dưới cũng kiềm chế được mà kêu lên, "Tốt!"

      Lâm Lập Hạ cười nhạt tiếng, lấy ly rượu đỉnh tháp xuống, tới chính giữa khom người mà , "Đay chính là đỉnh tháp tôn sư, ngoài hoàng thượng ra còn có thể là ai khác được."

      Lý Minh Đạt càng thêm mừng rỡ, đứng dậy xuống nhận lấy ly rượu trong tay Lâm Lập Hạ uống hơi cạn sạch, "Khá lắm đỉnh tháp tôn sư! Tiểu thư nhà họ Lâm là suy nghĩ kì diệu thông minh tuyệt đỉnh! Tiểu Thanh Tử, đem miếng huyết ngọc ngàn năm của trẫm ra đây!"

      Cung nhân tên là Tiểu Thanh Tử vội vàng đáp tiếng liền lui xuống, chỉ chốc lát liền lấy ra cái hộp.

      Lý Minh Đạt ý bảo Tiểu Thanh Tử đưa cho Lâm Lập Hạ, " Cái tháp Lưu Ly này của ngươi rất được lòng trẫm, tiện đây lấy miếng huyết ngọc này tiện ban thưởng ."

      Lâm Lập Hạ dịu dàng mỉm cười nhận lấy cái hộp, "Tạ hoàng thượng ban thưởng."

      Tría tim của nàng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, XX nó! Cuối cùng nàng cũng vượt qua được cửa ải này rồi!

      Lâm Lập Hạ rốt cuộc được trở về chỗ ngồi của mình, trước mặt nàng sớm đổi cái bàn, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu và La Ti Ti cái, đnhìn thấy khuôn mặt hơi đen của các nàng dễ chịu ít, muốn chỉnh nàng lại làm cho Hoàng đế ban cho nàng miếng huyết ngọc, họ tức chết mới là lạ.

      Nàng liếc nhìn sang Lý Huyền bên cạnh, phát cười nhạt nhìn mình, lập tức trong lòng rối loạn dời ánh mắt.

      Lý Dục phía bên phải chậm rãi chuyển động cái nhẫn ngón tay cái của nàng, trong lòng hứng thú đối với Lâm Lập Hạ càng ngày càng đậm.

      Mà lúc này, Lý Triệt lại đứng dậy hướng Hoàng đế mở miệng, "Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn nhờ."

      Tâm tình Lý Minh Đạt vẫnddnag vô cùng vui vẻ, "Chuyện gì?"

      Lý Triệt nghiêng người, tròng mắt đen láy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, nhìn đến khi cả người nàng vang lên tiếng cảnh báo.

      Khóe môi nâng lên, gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, "Vi thần kính xin hoàng thượng hạ chỉ, chỉ hôn cho Lâm gia tiểu thư cùng thần."

      câu giống như mội quả bom nguyên tử nổ tung đầu óc của đám người.

      Lý Dục dừng động tác trong tay lại nhìn về phía Lâm Lập Hạ và Lý Triệt, trong đôi mắt đen như mức nhìn ra cảm xúc.

      Vẻ mặt Lý Huyền thay đổi vẫn là vẻ nho nhã, nhưng trong mắt phượng nhanh chóng xẹt qua vài tia lãnh.

      Lâm Lập Hạ máy móc quay đầu nhìn về phía gương mặt tươi cười của Lý Triệt, trong lòng cách nào tiêu hóa được những lời này.

      vừa mới ... cái gì?

      Chương 63: Thu yến kết thúc
      Last edited: 11/3/16
      Phong nguyet thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 63: Thu yến kết thúc

      Editor: Bồ CôngAnh


      Bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh, câu đơn giản này của Lý Triệt lại làm cho suy nghĩ của tất cả mọi người ngừng lại.

      Người Bát vương vừa muốn kết hôn cùng chính là... Lâm đại tiểu thư Lâm Lập Hạ?

      Chẳng lẽ ý trung nhân mà Bát vương vừa phải Doãn Vô Song mà là Lâm Lập Hạ?

      Cái này, cái này khỏi cũng quá ngoài dự đoán của mọi người rồi!

      Mà Lý Triệt thân là người trong cuộc lại vẫn mặt đổi sắc ung dung tự tại nhìn về phía Lý Minh Đạt.

      Lý Minh Đạt nhép nhép miệng, lời cự tuyệt môi nhưng lại kiểu gì cũng nên lời.

      Vất vả lắm Bát đệ mới muốn cưới nữ tử, ông phải đồng ý mới đúng. Nhưng ông nhớ tới lời hôm qua của Quốc sư, Tử Thần chi nữ vẫn chưa xác định là ai, ba người này tuyệt đối thể tùy tiện chỉ hôn.

      Mặc dù cơ hội Lâm Lập Hạ này là tử thần chi nữ lớn, nhưng ngộ nhỡ lại đúng là...

      Nhưng hôm nay Bát đệ tự mình mở miệng, ông cự tuyệt kiểu gì đây?

      Lâm Lập Hạ nhìn sắc mặt khổ sở của Lý Minh Đạt khỏi nắm chặt hai tay, Hoàng đế à Hoàng đế, người ngàn vạn lần thể đồng ý đấy.

      "Ha ha ha." Tiếng cười vang lên phá vỡ cục diện bế tắc lúc này, mà người đó lại là Nghiên phi.

      Nghiên phi vươn hai tai xinh đẹp quấn lên bờ vai của Lý Minh Đạt, dịu dàng , "Hoàng thượng, ra ý trung nhân của Bát Vương gia là tiểu thư nhà họ Lâm à, nô tì đúng là ngờ tới."

      Trong lòng mọi người cũng đồng thời thầm nghĩ, chỉ Nghiên phi ngươi ngờ, tất cả chúng ta cũng đều ngờ.

      Lý Minh Đạt hơi mất tự nhiên cười cười, "Ái phi đúng lắm, trẫm cũng ngờ đấy."

      Nghiên phi duỗi ngón tay ra chỉ chỉ Lâm Lập Hạ, mị nhãn chuyển động , "Bát Vương gia ái mộ tiểu thư nhà họ Lâm, vậy còn Lâm gia tiểu thư sao đây?"

      Lý Minh Đạt nghe vậy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, thử hỏi, "Ý của Lâm tiểu thư là?"

      Lâm Lập Hạ nhanh trí, hai tay dưới tay áo dài dùng sức véo bắp đùi mình, đau đớn làm nàng lập tức nước mắt lưng tròng.

      Đôi mắt rưng rưng của Lâm Lập Hạ liên tục phát ra "Tình ý triền miên" nhìn Lý Triệt, trong miệng mở miệng với Lý Minh Đạt, "Hoàng thượng, dĩ nhiên dân nữ cũng ái mộ Bát vương ."

      Lý Triệt nghe vậy cong khóe môi lên, mà ánh mắt của Lý Huyền và Lý Dục lại chợt trầm xuống.

      Trong lòng mọi người hô to quả nhiên, ngờ Lâm gia tiểu thư đến mức này rồi mà còn có thể từ chim tước biến thành phượng hoàng, đúng là vận X chó mà!

      Đám nữ tử càng thêm thầm mắng ngừng, hai mắt ghen tỵ nhìn về phía Lâm Lập Hạ.

      "Nhưng mà..." Ngữ điệu của Lâm Lập Hạ đột nhiên chuyển cái.

      Lòng của Lý Minh Đạt mới vừa bị câu kia của nàng làm cho chìm xuống lại nghe thấy câu này, vội vàng chờ Lâm Lập Hạ phía dưới.

      Lâm Lập Hạ cố làm ra vẻ đau lòng dùng đầu ngón tay lau nước mắt, đột nhiên vung tay áo lên!

      "Mặc dù dân nữ ái mộ Bát vương, nhưng dân nữ phát trong lòng vẫn còn nhớ tới Cửu điện hạ, nếu để cho dân nữ mang theo lòng chứa hình ảnh của Cửu hoàng tử như vậy mà gả cho Bát Vương gia, dân nữ, dân nữ xấu hổ thôi!"

      Nhìn từng câu từng chữ tình chân ý thiết của nàng, giọng nghiêm túc mà nghiêm cân, lại làm cho Lý Dục thiếu chút nữa để ý đến hình ảnh mà phun ngụm rượu ở trong miệng ra.

      Lý Minh Đạt chỗ ngồi kìm được mà cong khóe môi lên nhìn về phía Lý Triệt, lại phát Lý Triệt sớm tháo xuống nụ cười thảnh thơi, tròng mắt đen gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Lập Hạ.

      Mà Lâm Lập Hạ này lại làm ra vẻ như cố ý né tránh ánh mắt của Lý Triệt xoay đầu hướng vế phía Lý Dục bên cạnh, chịu nhìn Lý Triệt.

      "Khụ khụ, " Lý Minh Đạt cố ý ho khan, "Bát vương, cửa hôn này..."

      "Hoàng thượng," Lý Triệt lại vượt lên trước với Lý Minh Đạt, "Thần để ý."

      Lý Triệt phải là để ý, ngược lại, vô cùng, vô cùng để ý.

      hận thể lập tức ôm Lâm Lập Hạ vào trong ngực mà hung hăng dạy dỗ phen, nhưng mà trong lúc vô tình lạ phát cả người nàng có chút rung rung.

      Nàng khóc? Hay là sợ?

      Theo như hiểu biết của đối với nàng, cả hai đều phải.

      ràng lúc ở Lạc Dương nàng gặp Tiểu Cửu nhưng lại làm bộ như quen biết, hơn nữa ràng vô cùng muốn đến gần Tiểu Cửu, thế nào mà đến lúc cầu thân lại biến thành"Nhớ thương sâu đậm" rồi hả ?

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng, đó chính là nàng giả bộ. Mà bây giờ ràng là vụng trộm vui vẻ. dfienddn lieqiudoon

      Lý Triệt bất đắc dĩ mà cười cười, phát Lâm Lập Hạ này càng ngày càng giảo hoạt, nếu hôm nay ở trước mặt Hoàng đế mà bắt nàng vào trong tay, về sau muốn có được nàng đúng là phải tốn ít công phu.

      Lời của Lý Minh Đạt nghẹn lại trong cổ họng, cái gì? Cái người hoàng đệ kiêu ngạo thành tính kia lại dám ngại?

      Bản thân cũng vụng trộm mà mừng Lâm Lập Hạ nghe được câu này về sau dừng lại rung động, trong lòng to bội phục Lý Triệt rộng lớn tấm lòng.

      để ý nữ nhân của mình nghĩ tới nam nhân khác? Đây tinh thần vô cùng đáng để khen ngợi.

      Dĩ nhiên, nếu như để ý.

      Hãy chút phản ứng của những người khác khi nghe được câu này, có chỗ nào mà phải là cảnh tượng trợn mắt hốc mồm.

      Đám nữ tử quả hận đến cắn răng nghiến lợi, Lâm Lập Hạ này đúng là thủy tính dương hoa (lẳng lơ), nhìn dáng vẻ hồ mị của nàng ta mà xem , là triệt triệt để để đồi phong bại tục mà!

      Tiếng bàn luận xôn xao truyền vào tai, Lâm Lập Hạ hơi hoảng hồn, nàng ngàn tính vạn tính cũng tính đến Lý Triệt trả lời như vậy, tại làm sao bây giờ?

      lúc mọi người đều cảm thấy khó khăn, lại có chuỗi giọng nữ vang lên, lần này phải là Nghiên phi nữa, mà là hoàng hậu.

      Hoàng hậu hổ là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu của quốc gia), giờ phút này vẫn có thể bày ra vẻ mặt bình tĩnh lại mang theo chút khí thế, "Lâm gia tiểu thư còn ra thể thống gì!"

      Lâm Lập Hạ bị điểm tên vội vàng cúi thấp mặt xuống, hoàng hậu nương nương, phải ngài nhìn ta vừa mắt sao? Thời điểm báo thù tới, ngàn vạn lần đừng để cho ta bay lên làm Phượng Hoàng đấy.

      Hoàng hậu cũng phụ kỳ vọng của nàng, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lý Triệt, "Bát Vương gia, đến những việc hoang đường trước kia của Lâm gia tiểu thư, hôm nay nàng thế mà lại chần chừ như vậy, thứ người như thế làm sao có thể bước chân vào hoàng gia ta được."

      Lý Minh Đạt vội vàng cau mày lấy cớ, có chút vui nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Mặc dù trẫm cảm thấy tiểu thư nhà họ Lâm thông tuệ lanh lợi, nhưng lời vừa ra này lại là... Bát vương, ở đây còn nhiều tiểu thư khác mà, nếu như ngươi nhìn trúng nương nào khác nhất định trẫm làm chủ cho ngươi."

      Lòng mọi người đều hiểu , hoàng đế và hoàng hậu đồng thời ra những câu này, mối hôn này của Bát vương xem ra vô vọng rồi.

      Lý Triệt cũng tức giận, chỉ là nở nụ cười rất có thâm ý, "Vậy xin đa tạ hoàng thượng hoàng hậu."

      Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng coi như là thở phào nhõm, giương mắt lại đối diện với con ngươi đầy tà khí của Lý Dục.

      Lâm Lập Hạ đối với ngoài cười nhưng trong lòng cười giật giật khóe miệng, ha ha, Cửu hoàng tử, ngài tuyệt đối đừng làm Mary Sue, mới vừa rồi chẳng qua là tùy cơ ứng biến mà thôi.

      ánh mắt từ bên trái phóng tới, Lâm Lập Hạ nghiêng đầu, ngoài dự đoán chống lại ánh mắt ôn hòa của Lý Huyền.

      Trong đôi mắt dịu dàng của Lý Huyền cất giấu lo lắng, Lâm Lập Hạ nhìn cười nhạt tiếng, chẳng lẽ lo mình bị những lời đó của hoàng hậu làm tổn thương?

      Mặc dù ít diễn xuất vừa rồi lại làm hạ thấp thanh danh của bản thân, nhưng ngoại trừ như vậy tì còn có thể làm sao? gả cho cái tên Bát vương gia theo chủa nghĩa đại nam tử kia sao?

      Trong lòng Lâm Lập Hạ rất phúc hậu mà nở nụ cười giả dối, a ha ha, cái chuyện cười này đúng là chút cũng buồn cười.

      Lý Huyền thấy nàng cũng có dị trạng gì mới kéo môi mỏng cười tiếng thanh nhã, làm tim của phần lớn nữ tử ở đây đều lỡ nhịp.

      Tiếp đó Thu yến lấy khí vô cùng đè nén tiếp tục.

      Mặc dù hoàng thượng và hoàng hậu cũng muốn tìm chút việc vui làm cho sinh động chút, nhưng bị đoạn nhạc đêm kia cắt đứt các công tử tiểu thư đều có suy nghĩ của mình, dĩ nhiên thể thoải mái như lúc mới bắt đầu được.

      Đám nam tử thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Lập Hạ, biết rốt cuộc tiểu thư nhà họ Lâm này có sức quyến rũ gì mà làm cho cả Bát vương cũng si mê? Phải biết nữ tử này sớm phải là xử nữ rồi. Chẳng lẽ là... Nghĩ tới đây đều là tư tưởng tà ác.

      Đám nam tử này sao có thể biết hấp dẫn chân chính phải là thân thể, mà là người kia, linh hồn chỉ thuộc về người kia.

      Nữ tử ở dưới đáy bàn nắm chặt khăn gấm, các nàng chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối diện là mấy nam tử tuấn mỹ thôi, nhưng mấy nam tử kia lại ánh mắt dừng người họ.

      Tứ hoàng tử và Doãn Vô Song kia là đôi cũng thôi , Cửu hoàng tử tà mị tuấn mỹ khắp nơi lưu tình các nàng cũng dám trêu chọc, mà Bắt vương gia đâu đâu cũng là rồng trong loài người thế mà lại nhìn trúng Lâm Lập Hạ!

      Đám nữ tử khỏi rối rít nhìn bóng hình phản chiếu trong ly rượu tự cảm thấy bi thương xót xa, họ có điểm nào bằng Lâm Lập Hạ đó chứ, Bát Vương gia đúng là có mắt nhìn. ( ╮(╯▽╰)╭ xem, Mary Sue. – đây là của tác giả )

      Dĩ nhiên, cũng có hai người có cùng suy nghĩ với các nàng. Vĩ dụ như Doãn Vô Song, ví dụ như Tô Y Nhi . Dieenndkdan/leeequhydonnn

      Nếu được xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành, như vậy nhất định Doãn Vô Song phải có tría tim cực kì lý trí.

      Trong lúc vô tình lại thấy ánh mắt của Lý Huyền nhìn chăm chú vào nữ tử bên kia, Trong lòng Doãn Vô Song khỏi dâng lên cỗ tư vị khó tả, hình ảnh vừa rồi Lý Huyền và Lâm Lập Hạ cùng nhau xây tháp kia, ánh mắt nam tử dịu dàng như nước, nữ tử hơi ngửa đầu mìm cười nhìn vào mắt nhau, vả lại hai người vừa khéo đều mang thân màu lam nhạt, người biết còn cho rằng hai người bọn họ đúng là tình nhân rồi. (Những lời này có chút quen tai. – câu này cũng là của tác giả)

      Tóa tháp Lưu Ly vừa rồi của Lâm Lập Hạ làm nàng khiếp sợ thôi, ngờ cái người thanh danh phá nát Lâm Lập Hạ này thế mà lại có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy! Lại nhớ tới lúc ở cửa hàng vải nàng ta biến sắc châm chọc cộng với vừa rồi nàng phen "Thổ lộ chân tình" , Doãn Vô Song khỏi nổi lòng hiếu kì với nàng.

      Lâm Lập Hạ này, là người ngốc nghếch như vậy sao?

      Giờ phút này dưới đáy lòng Tô Y Nhi tràn đầy vui vẻ, mặc dù vui vẻ này đối với người khác mà có chút thể tưởng tượng nổi.

      Nàng ngờ cái nữ nhân ngu xuẩn Lâm Lập Hạ này lại ái mộ Cửu điện hạ của nàng, nàng vừa cảm thấy khinh bỉ lại vừa thầm vui vẻ. Nàng sớm nhìn vừa mắt với đôi tỷ muội bên cạnh Điện hạ, nhưng lại ngại Điện hạ nên thể động vào họ, bây giờ xuất nữ tử như Lâm Lập Hạ...

      Tô Y Nhi cười ngọt ngào nhìn Lý Dục tuấn mỹ bên cạnh, Điện hạ à, bên cạnh người, chỉ cần có mình ta là đủ.

      Lâm Lập Hạ dĩ nhiên biết nàng lại bị người ta tưởng tượng thành "Súng", bây giờ nàng chỉ hy vọng Thu yến nhanh nhanh kết thúc, sớm chút trở thành quá khứ.

      Nàng nhìn bầu trới xám mờ, vui mừng cười cười.

      Trời sắp tối rồi, nên về nhà thôi.

      Hoàng đế ra lệnh tiếng, Thu yến cuối cùng cũng kết thúc.

      Lâm Lập Hạ khẽ xoay vặn cổ của mình, trời ạ, mệt mỏi chết nàng, trận Thu yến này có thể so với đánh giặc còn mệt hơn, may nàng chỉ làm mất chút mặt mũi mà có "Thương vong", đúng là đại hạnh trong bất hạnh (Tương đương với câu trong cái rủi còn có cái may).

      Lâm Lập Hạ cố ý đợi đến lúc đám người dần dần tản mới chuarn bị ra, nhưng lại bị người giữ chặt cổ tay lại. Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn, ơ, đây phải là Bát Vương gia vừa rồi cầu hôn bất thành sao.

      Lâm Lập Hạ làm như có chuyện gì rút tay ra khỏi tay , cung kính với , "Dân nữ tham kiến Bát Vương gia."

      Lý Triệt thấy bộ dáng kia của nàng nhịn được gợi khóe miệng lên, "A? Bây giờ ngược lại lại vô cùng hiểu quy củ."

      Lâm Lập Hạ giãn chân mày ra, "Tạ Bát Vương gia khích lệ, nếu Vương Gia còn chuyện gì khác xin thứ cho Lập Hạ cáo lui trước."

      Lý Triệt hồi lâu gì, Lâm Lập Hạ chiếm được câu trả lời của cũng đứng nhúc nhích, hồi lâu sau mới nghe được mở miệng.

      "Ngươi cứ như vậy muốn gả cho Bổn vương?" Lý Triệt trầm giọng hỏi.

      Lâm Lập Hạ hơi sững sờ, ngờ trực tiếp hỏi những lời như vậy, hơn nữa trong giọng còn tràn đầy nghiêm túc. Nàng cười nhạt , "Vương Gia lòng muốn kết hôn với ta sao?"

      Lý Triệt nhíu mày, "Bổn vương đương nhiên là lòng."

      Thậm chí so đo chuyện trước đây của nàng mà xin hoàng thượng tứ hôn, như vậy vẫn coi là lòng sao?

      "Cái mà Vương Gia cho là lòng lại giống với lòng của ta." Lâm Lập Hạ cười đáp, "Vương Gia nhìn trúng ta, phải bởi vì ta giống với những nữ tử bình thường Vương gia thấy hay sao."

      Lý Triệt trầm mặc , nghe nàng giọng lại kiên định chuyện.

      "Vương Gia cho rằng ta nhiều lần cự tuyệt ngươi chính là khác biệt chính là đặc biệt, cho nên mới nảy sinh hứng thú với ta, muốn có được ta. Vương Gia chỉ là vì dục vọng chinh phục nhất thời, như vậy, gọi là lòng sao?" Hai mắt lạnh nhạt của Lâm Lập Hạ nhìn thẳng về phía Lý Triệt.

      "Nếu ngươi biết là bởi vì ngươi cự tuyệt Bổn vương mới làm cho Bổn vương có hứng thú với ngươi, vậy tại sao hôm nay còn phải cự tuyệt?" Trong mắt đen của Lý Triệt sâu thấy đáy.

      Lâm Lập Hạ khẽ thở dài cái nhìn , "Vương Gia chỉ cảm thấy ta giống với nữ tử bình thường, nhưng Vương Gia biết , chỉ cần tháo xuống chữ ‘tình’, nữ tử nào cũng như nhau mà thôi."

      Nàng nhìn cái sâu, "Vương Gia, ta, cũng chỉ là nữ tử bình thường."

      Sau khi Lâm Lập Hạ xong liền nhìn phản ứng của Lý Triệt nữa mà cất bước rời .

      Lý Triệt nhìn bỏng lưng mảnh khảnh nhưng lộ vẻ mềm yếu của nàng mà rơi vào trầm tư.

      Là bởi vì nàng cự tuyệt mới sinh ra hứng thú muốn có được nàng? Có lẽ đúng là như vậy.

      Nhưng ai có thể ngờ được, cái loại hứng thú đó từ từ lan tràn thành dục vọng cách nào ức chế.

      Cho đến khi, cắt nuốt lý trí của người sạch còn mảnh.

      * * *

      Thu yến hôm đó qua , tin đồn về Lâm gia Đại tiểu thư trong kinh thành lại càng nhiều hơn, có thể nhiều nhất vẫn là cảm thán tại sao Bát Vương gia lại có thể coi trọng nữ tử như vậy, hơn nữa còn ra câu " để ý" kia.

      Dĩ nhiên, những lời đồn đại Lâm Lập Hạ này cũng biết. Nàng kể từ ngày đó sau khi trở về liền cả ngày tránh ở trong viện của mình, ngay cả Lâm Viễn Sơn cũng chỉ gặp mặt lần, hầu hết thời gian đều là cùng ngồi ngây ngốc chỗ với Lâm Diệu Nhi.

      Lâm Lập Hạ căn bản quan tâm bên ngoài lan truyền thành cái dạng gì, nhưng lại có người để ý đến.

      Ngày thứ mười sau khi Thu yến diễn ra, Lâm Lập Hạ nhận được phong thiệp mời. dinendian.lơqid]on

      thiếp mời đoan trang diễm lệ đề tên "Lam Nhiễm Y" .

      Đầu ngón tay Lâm Lập Hạ khẽ xoa huyệt thái dương, tay kia nhàng vuốt ve chơi đùa mái tóc đen của Diệu Nhi, trong lòng thê lương vô hạn.

      Hai vợ chồng này đúng là để cho người ta bớt lo mà.

      Chương 64: Bát vương phủ
      Last edited: 11/3/16
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :