1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cùng quân đồng tâm - Đinh Tuệ (5.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1: Hát...


      Trận đấu cuối ban 5 xui xẻo thua 2 màn nên bại trận. Mặc dù Hinh Đồng có chút thất vọng, nhưng vì Tiêu Quân Vũ lần đầu tiên chịu đến xem bóng, còn xem đến khi trận bóng kết thúc, có cảm giác rất thành tựu, cao hứng, cũng thể vì thua trận mà đau lòng.

      Hôm đó đường tan học về nhà, Hinh Đồng hỏi hai vấn đề trong tập sinh học, sau đó bắt đầu chuyện trời đất. Tiêu Quân Vũ vẫn là cẩn thận vừa nhìn, vừa chống gậy chậm rãi từng bước . Hinh Đồng đột nhiên phát nửa ngày cũng gì, liền hỏi , "Cậu suy nghĩ gì thế?"

      ngẩng đầu, chỉ hỏi, "Cậu chừng nào hát?"

      "A? Hát sao?" Ánh mắt của Hinh Đồng trợn to, trong lòng có chút hoảng.

      "Cậu giữ lời sao?" Quân Vũ nhìn vẻ của , có chút buồn cười.

      "Đùa gì thế, mình Phương Hinh Đồng từ trước tới giờ là giữ lời. Chỉ là mình hát, cậu dám nghe sao?" Hinh Đồng bắt đầu mạnh miệng.

      "Ừ? Tại sao tôi lại dám nghe?" Quân Vũ quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc.

      "Bởi vì ta ngũ tốt, " Giọng của Hinh Đồng xuống, "Mình muốn làm cậu sợ."

      Quân Vũ cười cười.

      "Thực . Buổi chiều mình có rất ít người được nghe mình hát, là bởi vì mình hát rất khó nghe, mình chưa bao giờ ở trước mặt người khác hát."

      "Được rồi." Quân Vũ để mình bị đẩy vòng vòng. biết mình có nên tin hay . Chẳng lẽ có người hát khó mà còn lấy điều đó là phần thưởng sao?

      "Vậy cậu được ối hận a!" Hinh Đồng chuẩn bị bất cứ giá nào.

      Quân Vũ nở nụ cười, sao có thể đáng như vậy?"Tôi hối hận."

      "Hay là mình làm cái gì khác có được hay , Tiêu Quân Vũ?" Thử lần nữa xem sao?

      "Cậu cậu hát." tại lòng hiếu kỳ của Tiêu Quân Vũ tăng vọt. Cái gì cũng chịu đổi.

      "Vậy tuần sao mình hát cho cậu nghe." Kéo dài được bao lâu kéo.

      "Vì sao phải tuần sau?"

      "Mình có thể luyện chút!"

      "Ha hả, tuần luyện toàn bộ ngũ ?"

      A, Tiêu Quân Vũ là người luôn dịu dàng như ngọc lúc nào lại trở nên khắc khe như thế?

      "Bắt buộc phải là ngày hôm nay sao?"

      "Cậu ngày hôm nay."

      Mình có ngày hôm nay sao? Hinh Đồng nhớ . Buổi chiều vì để cho Tiêu Quân Vũ chịu xem bóng, hứa thế nào cũng .

      Từ Hinh Đồng cũng phải thích hát, hát đối với như người điếc vậy.Lúc ở trường tiểu học tham gia đội vũ đạo và đội bóng bàn. Nhưng chưa từng bị huấn luyện hát chuyên nghiệp. biết ngũ mình được tốt, cao thể lên, vì thế ngoại trừ người nhà trước mặt, chắc chắn bêu xấu mình. Ngày hôm nay để có thể để cho Tiêu Quân Vũ xem bóng, dưới tình thế cấp bách, lỡ hứa hát, hoàn toàn nghĩ đến hậu quả. tại chỉ trông cậy vào Tiêu Quân Vũ hiền lành dễ chuyện, tính toán. nghĩ tới ngày hôm nay lại tính toán chi li đến thế. Ôi, hát với hát, còn có thể chết người? - Phương Hinh Đồng từ trước tới giờ phải người giữ lời.

      Lúc nãy Tiêu Quân Vũ kêu giữ lời, Hinh Đồng cũng đùa. Từ người rất nghiêm túc, ghét nhất là người giữ lời hứa. Tiêu Quân Vũ kiên trì, cũng chuẩn bị đón nhận dù có ra sao.

      "Cậu muốn nghe cái gì?" Hinh Đồng lấy ra hết khí thế của mình.

      "Oa, cuối cùng chịu hát?" Quân Vũ quay đầu, gương mặt nở nụ cười. ngày hôm nay làm sao vậy? Cao hứng đến như vậy?"Hát bài cậu thích ." Cuối cùng nhàng mà .

      Hinh Đồng làm bộ suy nghĩ chút, nhưng ra là ở trong lòng lấy hết dũng khí, "Vậy bài thời thơ ấu ." Ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Quân Vũ vẫn nghiêng đầu nhìn nàng, Hinh Đồng có chút ngượng ngùng, , "Nhìn phía trước, chuẩn bị bước ."

      Tiêu Quân Vũ nghe lời mà quay đầu , mặt còn mang theo cười, chống gậy nghiêm túc bước . Hinh Đồng cũng liền cúi đầu, bên ở bên cạnh chậm rãi , bên giọng bắt đầu hát lên.

      池塘边的榕树上知了在声声叫着夏天
      Bên hồ nước có tiếng ve sầu kêu mùa hẻ
      操场边的秋千上只有蝴蝶停在上面
      Mùa thu bên sân trường có hồ điệp bay coa
      黑板上老师的粉笔还在拚命唧唧喳喳写个不停
      bảng đen thầy giáo viết bài liên tục
      等待着下课等待着放学等待游戏的童年
      Cùng đợi tan học, cùng đợi tan học đợi trò chơi lúc

      Hát đoạn, Hinh Đồng quay đầu liếc nhìn Tiêu Quân Vũ . cũng cười, cẩn thận đường, mặt cũng có vẻ gì lạ. Nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh lại giống như có vẻ kích động.

      Hinh Đồng quay đầu trở lại, hát tiếp,

      福利社里面什么都有就是口袋里没有半毛钱

      诸葛四郎和魔鬼党到底谁抢到那支宝剑

      隔壁班的那个男孩怎么还没经过我的窗前

      嘴里的零食手里的漫画心里初恋的童年

      Phúc lợi xã bên trong cái gì cũng có hay trong túi có bán tiền xu

      Gia Cát tứ lang và ma quỷ đảng rốt cuộc người nào cướp được chi kia bảo kiếm

      Lớp bên cạnh có cậu bé kia còn bước qua cửa sổ gần ta

      Trong miệng đồ ăn vặt trong tay tranh châm biếm mối tình đầu trong lòng lúc

      Hát xong đoạn này, Hinh Đồng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Quân Vũ. biết có phải ảo giác của hay , nghĩ ánh mắt của có chút mơ hồ, nhìn lắm. hát tiếp


      总是要等到睡觉前才知道功课只做了一点点

      总是要等到考试以后才知道该念的书还没有念

      一寸光阴一寸金老师说过寸金难买寸光阴

      一天又一天一年又一年迷迷糊糊的童年

      Dù sao vẫn phải chờ tới trước khi ngủ mới biết được bài học chỉ làm chút

      Dù sao vẫn phải chờ tới cuộc thi sau đó mới biết được muốn đọc sách còn được

      Thầy giáo từng tấc vàng có thể mua rất nhiều nhưng mua được thời gian

      ngày lại ngày năm rồi lại năm mơ màng lúc
      IluvkiwiTuyết Liên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chuong 5.2
      Hát đoạn, Hinh Đồng quay đầu liếc nhìn Tiêu Quân Vũ . Cậu cũng cười, cẩn thận đường, mặt cũng có vẻ gì lạ. Nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh lại giống như có vẻ kích động.

      Hinh Đồng quay đầu trở lại, hát tiếp,

      "Bên trong nhóm Phúc lợi cái gì cũng có chỉ là trong túi có nửa xu

      Gia Cát tứ lang và ma quỷ đảng rốt cuộc người nào cướp được thanh bảo kiếm kia

      Cậu bé lớp bên cạnh tại sao còn chưa qua cửa số phía trước mình

      Đồ ăn vặt trong miệng truyện tranh trong mối tình đầu trong lòng"

      Hát xong đoạn này, Hinh Đồng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Quân Vũ. biết có phải ảo giác của hay , cảm thấy ánh mắt của cậu có chút mơ hồ, nhìn lắm. hát tiếp


      "Bao giờ cũng phải chờ tới trước khi ngủ mới biết được bài tập chỉ mới làm được ít

      bao giờ cũng phải chờ tới cuộc thi kết thúc mới biết được nên đọc sách hay nên đọc sách

      Thầy giáo từng thời gian là vàng bạc thời gian thể mua được bằng tiền

      ngày lại ngày năm rồi lại năm mơ màng thủa ấu thơ "

      Hinh Đồng ngẩng đầu nhìn cậu, cậu cũng quay đầu lại nhìn . Trong lòng Hinh Đồng hoảng hốt, khẩn trương "Được rồi, hát xong rồi."

      "Chưa xong". cậu ấy hôm nay tại sao lại nhất quyết tha như vậy chứ? Hinh Đồng đành phải tiếp tục hát.

      ai biết vì sao mặt trời lại lặn bên kia núi

      ai có thể cho tớ biết bên kia của ngọn núi có thần tiên ở hay .

      Ít ra trong thời gian này luôn có người luôn ngần người nhìn bầu trời

      Tốt như vậy tại sao lại tưởng tượng tuổi thơ ấu đơn

      Lần này Hinh Đồng ngừng mà tiếp tục hát

      Dưới ánh mặt trời chuồn chuồn bay bay tới ruộng lúa xanh tốt.

      Màu nước bút sáp mầu và Vạn Hoa Đồng vẽ ra dải màu sắc nơi chân trời

      Khi nào mới có thể giống như các bạn học lớn lên và có gương mặt như Trương Thành. ( hiểu gì cả huhu)

      Hy vọng ngày nghỉ hy vọng ngày mai hy vọng lớn lên

      A... ngày lại ngày năm rồi lại năm hy vọng lớn lên.


      Hát xong rồi, Hinh Đồng gì, nhìn Tiêu Quân Vũ. Vẻ mặt của cậu trước sau như , chỉ là nhìn thấy có chút kỳ lạ.

      Tiêu Quân Vũ đột nhiên nhàng ho khan tiếng, đem Hinh Đồng từ trong ảo tưởng bừng tỉnh. biết có phải là ảo giác của , cảm giác được vừa rồi cậu suy nghĩ gì, muốn cái gì đó, nhưng lúc này có lẽ cảm giác được suy nghĩ của mình là đúng nên cậu ấy lắc lắc đầu, đem lời muốn nuốt vào trong bụng. Hinh Đồng biết đó là cái gì, nhưng hơi thất vọng. Sau đó nghe thấy cậu cười "Oa, giọng hát hay, cậu đúng phải khiêm tốn !"

      Hinh Đồng biết trình độ của bản thân, cũng chờ đợi để được nghe lời khích lệ gì. Trong lòng suy nghĩ lúc nãy cậu muốn cái gì? Vừa nghe lời này ngây người, nhìn cậu, sương mù trong mắt chậm rãi dâng lên. Sau này nghĩ lại vì sao ngày đó muốn khóc, có lẽ là cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy mất mặt, hơn nữa trong lòng rất thất vọng. Từ đến lớn đều lớn lên trong sợ khen ngợi của mọi người, bản thân cũng biết cố gắng tránh sở đoản, cho nên chưa từng trải qua chuyện mất mặt. Nhưng mà ngày đó còn cách nào khác, cho nên mới đồng ý hát. Vốn dĩ trong lòng rất khẩn trương, lấy hết can đảm để hát, chính bản thân cũng biết mong chờ cậu cái gì. Nhưng lại nghe được lời cười nhạo của cậu, nước mắt mặt Hinh Đồng nhịn được nữa chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tủi thân.

      Cũng chính từ ngày đó, Hinh Đồng biết Tiêu Quân Vũ sợ khóc. Cậu vừa thấy Hinh Đồng rơi nước mắt, ngay lập tức liền luống cuống. Cậu chống gậy di chuyển từng bước về phía , dùng sức kẹp chặt hai cây gậy, đưa tay lên kéo tay , giọng gọi "Phương Hinh Đồng" lại bị Hinh Đồng đẩy ra. Cậu lại đưa tay lên muốn lau nước mắt cho , lại quay đầu tránh. Cậu cứ ngây ngốc như vậy, lúc hướng lên lúc lại hướng xuống dưới biết chạm vào chỗ nào mới tốt. Hinh Đồng nhìn cậu, cuối cùng cũng có thể hiểu được như thế nào là "Chân tay luống cuống". Nhưng lúc ấy rất đau lòng, cứ đứng như vậy mà khóc, để ý đến cậu.

      Tiêu Quân Vũ càng ngày càng luống cuống, đưa tay ra nắm lấy quần áo của , "Cậu đừng khóc, cậu đừng khóc nữa được ?" Hinh Đồng vẫn để ý đến cậu, cứ tiếp tục khóc. Giọng Tiêu Quân Vũ hơi run, "Phương Hinh Đồng, cậu đừng khóc." Thân thể cậu run run, cậu di chuyển thêm bước. thân thể gần hơn. Cậu kẹp chặt hai chiếc gậy, tay run run muốn ôm lấy . Hinh Đồng xoay người tránh, cơ thể cậu lung lay chuẩn bị ngã. Hinh Đồng sợ tới mức chạy nhanh đến vươn hai tay đỡ lấy, mặc dù đỡ cậu nhưng nước mắt mặt vẫn ngừng rơi.

      Hinh Đồng cảm giác được tay cậu đột nhiên buông lỏng ra. Thân thể cậu cũng hoàn toàn buông lỏng xuống. Nghe được tiếng thở dài truyền từ đỉnh đầu xuống, bên trong tràn đầy bất đắc dĩ và đau thương, còn pha chút thống khổ."Phương Hinh Đồng, tớ làm sao biết cậu làm gì. Cậu vì tớ . . ." Cậu được, giọng và cơ thể lại run hơn. Giọng hát của Phương Hinh Đồng được tốt lắm. Nhưng trái tim của cậu lại rung động lớn hơn so với giọng hát của .

      Trái tim Hinh Đồng trĩu nặng, khóc lớn tiếng hơn. Nhưng lần này là vì hối hận. Nhìn xem phạm vào lỗi gì đây!

      Đoạn đường ngày hôm đó, hai người đều im lặng, gì. Chuyện ca hát hai người tiếp tục đề cập đến nữa.

      Thứ sáu đường về nhà, Phương Hinh Đồng hỏi mấy vấn đề vở ghi chính trị mượn ngày hôm qua. Sinh học, chính trị vốn dĩ chỉ cần chép lại là được, quá lo lắng. Hai người lại đến bưu điện. Hinh Đồng mua cuốn tạp chí 《 châm chọc và hài hước 》của tuần này, đồng thời mua hai cuốn mới của 《 liêu ninh thanh niên 》 và 《 độc giả trích văn》 . Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó mà Hinh Đồng đến trường trung học Phục Đán được hai tuần rồi.

      Đến tuần lễ thứ ba, Hinh Đồng vẫn cùng Tiêu Quân Vũ về nhà, thỉnh thoảng hỏi thăm số vấn đề thắc mắc. Tiêu Quân Vũ luôn luôn ôn hòa và kiên nhẫn giải thích từng câu cho . Mấy ngày nay, Hinh Đồng sớm biết cậu chỉ thông minh mà còn có trí nhớ kinh người. Cậu có thể bằng hiểu biết của mình giải thích sâu xa ý nghĩa của vấn đề. Tuy rằng đứng tiện, nhưng Hinh Đồng chưa bao giờ thấy cậu có chút xíu hối hận nào. Cậu chống hai chiếc gậy, Hinh Đồng cảm thấy hề ảnh hưởng đến khí chất hơn người toát ra người cậu. So với các nam sinh cùng lớp, tính cách thâm thúy nội liễm ung dung lạnh nhạt càng khiến cho cậu như hạc trong bầy gà. Hinh Đồng cảm thấy bản thân càng ngày càng thích ở bên Tiêu Quân Vũ, bởi vì mỗi lúc ở bên cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái và cao hứng.

      Tuần này, Hinh Đồng có mấy bài tập vật lý hiểu lắm, đường về nhà hỏi Tiêu Quân Vũ.

      Quân Vũ giải thích cho , vừa nhìn mặt biết vấn đề này vẫn chưa hiểu. Kiên trì muốn đến nhà cậu lấy giấy bút ra viết công thức, qua 10 phút hiểu rồi.

      Sau khi kết thúc Hinh Đồng vui vẻ đứng lên, "Tớ có thể nhìn xem nhà cậu có sách gì được ?" Thấy Tiêu Quân Vũ gật đầu, Hinh Đồng bước đến trước giá sách. Trong phòng sách nhà Tiêu Quân Vũ có nguyên mặt tường đều là giá sách, phía chỉ sợ là đến vài nghìn quyển sách. Từ Hinh Đồng thích đọc sách, trong nhà cũng có rất nhiều. Nhưng nhiều như nhà Tiêu Quân Vũ vậy. Lần đầu tiền đến nhà cậu rất tò mò, muốn xem nhà cậu có sách gì, nhưng cảm giác như vậy đúng là lắm. Dù sao đến đến đây là để học thêm, phải đến làm khách. Hôm nay Tiêu Quân Vũ giảng đề vật lý rất nhanh, nên muốn nhìn xem chút.

      Hinh Đồng đứng ở trước giá sách, nghe thấy Tiêu Quân Vũ ở sau người , "Hai giá bên trái là sách của bố mẹ tớ, hai giá bên phải là sách của tớ."

      "Tất cả sách ở đó cậu đọc hết rồi à?" Hinh Đồng kinh ngạc.

      "Ừ." Quân Vũ gật gật đầu.

      "Trời ạ, cậu làm sao có thời gian xem nhiều sách như vậy?" Lơì vừa vừa ra khỏi miệng Hinh Đồng liền hối hận. Do chuyện đứng bất tiện, rất nhiều chuyện thể làm, cho nên so với người khác cậu có nhiều thời gian đọc sách hơn. Bản thân tại sao lại có đầu óc lại hỏi ra những câu hỏi như vậy chứ? chỉ hận thể đem đầu lưỡi của mình cắn xuống.

      Quân Vũ nhìn sắc mặt Phương Hình Đồng thay đổi sau khi ra câu kia. nhìn cậu, cau mày, vẻ mặt ân hận, rất lâu mới giọng , "Mẹ tớ có đôi khi chuyện tớ biết suy nghĩ. Xin lỗi nhé!"

      " sao, tớ để ý." Quân Vũ cười. Cậu sớm để ý đến những câu như vậy nữa. Ngày đó Phương Hình Đồng ra về rất sớm.

      Bởi vì tàn tật, Quân Vũ bình thường rất ít chuyện với bạn học. Cũng phải bởi vì cậu trời sinh xa cách. Hồi cậu rất hâm mộ các bạn học vui chơi ở bên ngoài. Sau khi học được cách chống gậy để lại xong, cậu cũng chống gậy vào trong viện, ngồi xem bọn họ chơi. Nhưng có lần có hai cậu bé cướp gậy của cậu, chống đùa. Thậm chí còn nhấc chân trái tên học cậu nhắc. Chơi xong rồi đem gậy trả lại cho cậu, mà tùy tay để ngay bên có đôi lúc còn quăng lên cây hoặc nóc nhà. Sau vài lần, tan học Quân Vũ chỉ ở trong nhà đọc sách, ở trong sách có núi có biển cậu có bất cứ cản trở gì, nên dễ dàng trầm mê trong đó.

      Lúc học tiểu học, trẻ còn chưa biết dối, cho nên bọn họ che dấu được cảm xúc của mình- -- đồng tình, tò mò, chán ghét, ghét bỏ, cái gì cũng có. Có bạn học giúp cậu, lấy bài tập, lấy nước, hoặc đỡ giúp cậu cái gì đó, nhưng ánh mắt đồng tình của bọn họ lại làm cậu đau. Cho nên từ khi đó bắt đầu, cậu cố gắng nhận ít giúp đỡ của người khác, chuyện mình có thể tự làm đều chính mình làm, dần dần trở nên độc mình. Có số bạn học bắt nạt cậu, hoặc cố cướp lấy gậy của cậu để chơi. Ngay từ đầu Quân Vũ có than phiền với mẹ mấy lần. Mẹ với cậu trẻ em còn hiểu chuyện, bọn họ tò mò mới chọc ghẹo cậu, cũng phải cố tình muốn thương hại cậu. Trời sinh tính tình Quân Vũ hiền lành tốt bụng, cũng so đo với bọn họ. Cậu chỉ cố gắng học tập, xem rất nhiều sách, thành tích vĩnh viễn thứ nhất.

      Đến sơ trung và trung học, rất ít có bạn học trêu chọc cậu. Nhưng Quân Vũ quen ở mình. Ở lớp cậu cũng chủ động chuyện với bạn học. Những bạn học có vấn đề cần hỏi cậu, cậu hề giữ lại, nhẫn nại giải đáp hết. Cậu ngồi mình ở cuối dãy. Mỗi ngày yên lặng , yên lặng đến. Cậu ràng được, chỉ biết đây là lần đầu tiên cùng bạn học về nhà, lần đầu tiên cùng bạn học bưu điện, lần đầu tiên mời bạn học đến nhà .
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      6, Trắc nghiệm . . .

      Quân Vũ vẫn còn chưa thích ứng được với những thay đổi này, ở tuần học thứ ba này còn phát sinh chuyện, khiến cậu xúc động lớn hơn nữa.

      Chiều thứ ba có tiết học thể dục. Theo thường lệ Quân Vũ ở lại trong phòng học. Sau khi kết thúc tiết học, tốp năm tốp ba bạn học trở lại phòng học. Có lẽ là tiết đá cầu, có mấy bạn học nam, mồ hôi ướt đẫm, vừa vào phòng học la hét "nóng quá, " "Nóng chết mất, " Sau đó mở tất cả cửa sổ ra. Ngày đó vừa đúng lúc gió lớn. Cửa sổ hai bên phòng học đều mở lớn, từng đợt gió mạnh thổi vào, rất nhiều sách vở bàn đều bị thổi xuống dưới. Các học sinh nam vui vẻ hét lên, “Thoải mái quá, mát mẻ quá!"

      Hinh Đồng vào từ cửa sau phòng học vừa đúng lúc những bạn học kia hét lên. vừa vào cửa, cảm nhận được gió từ ngoài thổi vào phòng rất mạnh. Sau đó thấy Tiêu Quân Vũ ngồi ở vị trí của cậu, trước mặt cậu đặt cuốn sách, hình như cậu đọc sách. Nhưng khi Hinh Đồng qua bên người cậu, lại phát tay của cậu đặt ở dưới bàn vuốt chân trái.

      Hinh Đồng lập tức ý thức được Tiêu Quân Vũ lúc này ngồi trước gió. Chân cậu thể bị lạnh. dừng lại ở vị trí của mình mà ngay lập tức đến trước mặt mấy học sinh nam kia, “Chúng ta đóng cửa sổ lại nhé. Vừa mới ra mồ hôi, mà để trúng gió, rất dễ bị cảm.”

      " sao. Làm gì có ai dễ bị cảm như vậy?"

      "Tớ. Xin lỗi mọi người nhé, từ thể chất tớ tốt, trúng gió rất dễ bị cảm. Các cậu có thể đóng cửa sổ lại được ?

      Mấy học sinh nam đưa mắt nhìn nhau. Học sinh nữ này mới chuyển đến đây được hai ba tuần, chỉ lớn tiếng, giọng chuyện cũng chưa bao giờ nghe thấy. Hôm nay bỗng nhiên chạy đến trước mặt nhiều người ra đề nghị như vậy. Có điều, như vậy, cũng thể nào biết xấu hổ mà từ chối. Vì thế gật gật đầu, vẫy vẫy tay, đồng ý . Hinh Đồng nhanh chóng chạy đóng kín cửa sổ phía sau lại. Sau đó trở về vị trí của mình ngồi xuống chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

      Các học sinh nam sau mỗi tiết thể dục trở về đều mở lớn cửa sổ, đây là chuyện xảy ra hàng tuần. Nhưng hôm nay gió quá lớn. Tiêu Quân Vũ ngồi ở trước gió nhanh chóng cảm thấy toàn thân rét run, chân trái càng lúc càng lạnh lẽo. Cậu dùng tay nhàng mát xa chân trái, hi vọng có thể khiến máu tuần hoàn, đến mức co rút.

      Lúc Phương Hinh Đồng qua người cậu, cậu cảm giác được thân thể dừng chút. Rồi lại thấy về hướng mấy học sinh nam cầu đóng cửa sổ. Nghe bản thân trúng gió hay cảm, trong lòng Quân Vũ mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình. Khi cửa sổ còn chưa đóng, Quân Vũ cảm thấy ấm áp hơn. Rét lạnh người áp chế được ấm áp tỏa ra từ trong lòng. Phương Hinh Đồng! Cậu nhìn về bóng lưng phía trước.

      Khi đó giữa tháng mười. Tuần thứ năm và thứ sáu có tiết thi trắc nghiệm. Học sinh lớp 11, cứ ba ngày có cuộc thi , năm ngày cuộc thi lớn nhưng hoàn toàn đủ. Thực ra mà mỗi ngày học đều có ít nhất môn hoặc là thi trắc nghiệm hoặc là thi viết. Chẳng qua, trừ hai cuộc thi quan trọng vào giữa tháng mười và tháng cuối kỳ ra, chính là cuộc thi trắc nghiệm vào giữa tháng mười và tháng mười hai. Bốn lần thi này đều kiểm tra bảy môn chính, coi như là nắm trước các kỳ thi.

      Cuộc thi trắc nghiệm giữa tháng mười lần này chính là cuộc thi chính thức đầu tiên của Hinh Đồng sau khi đến Phục Đán. ra Hinh Đồng là đứa bé thông minh lại cầu tiến. đến khuyết điểm phải đến chuyện hứng thú với quá nhiều thứ. Sau khi đến Phục Đán, bởi vì bỏ lỡ ba tuần học, mà hiệu trưởng lại là bạn học cũ của mẹ, nên Hinh Đồng muốn làm mất mặt mẹ, lại càng muốn bôi xấu Vũ Hán và Bắc Kinh, cho nên thu liễm lại hết tất cả những thích khác, mỗi ngày trừ lúc chập tối nghỉ ngơi xem chút phim hoạt hình, tất cả thời gian còn lại đều dùng để học tập. Chuyện này đối với Hinh Đồng trước kia chưa từng có .

      Còn có điều Hinh Đồng muốn với bất cứ ai . Tiêu Quân Vũ trước nay luôn đứng ở vị trí thứ nhất. Những điều trao đổi cùng cậu qua mấy ngày học bù, Hinh Đồng phát bản thân và cậu chênh lệch quá lớn. Bất kể như thế nào, cũng muốn rút ngắn chênh lệch này, cho dù chỉ là thứ tự. Còn nữa, cậu ấy chăm chỉ dạy thêm cho như vậy, nếu như thi quá kém, lại làm cậu cảm thấy lãng phí thời gian bản thân.

      Đến trung học Phục Đán được hai tuần tất cả những ghi chép và bài tập trước đó bổ sung đầy đủ, giờ lên lớp cũng quen dần. Tuần thứ ba Mỗi ngày Hinh Đồng đều cùng Tiêu Quân Vũ về nhà, ngoài trừ trao đổi số vấn đề chuẩn bị cho cuộc thi, còn trò chuyện số vấn đề khác. chú ý đến ngoại trừ hai ngày đầu mới quen, cậu có chút kháng cự, về sau cậu luôn hiền hòa cười cười, nhận hai cây gậy đưa cảm ơn.

      Mỗi ngày Hinh Đồng đều học được từ Tiêu Quân Vũ số thứ mới. Đáy lòng kính nể đối với cậu càng ngày càng tăng. biết vì sao, khi ở bên người Tiêu Quân Vũ, luôn luôn hết chuyện để , luôn cảm thấy tự do, ấm áp, an tâm.

      Chủ nhật các thầy giáo chấm xong bài thi, ngày thứ hai thành tích được công bố. Sáng thứ hai thầy giáo Trương gọi Phương Hinh Đồng gọi vào văn phòng, ở lần thi trắc nghiệm này đứng thứ năm lớp. Thầy Trương dường như rất ngạc nhiên và vui mừng. Thành tích ở tầm giữa trở lên của học sinh trường trung học Phục Đán đều đậu vào trường đại học trọng điểm của cả nước, giờ lại xếp thứ 5 ban 5 lớp có thành tích giỏi nhất trường cần phải gì nữa.

      Có thể Hinh Đồng phát huy vượt xa khả năng của người thường, những bài giảng thêm của Tiêu Quân Vũ cũng giúp đỡ rất nhiều cho . Cậu còn dạy rất nhiều phương pháp học tập. Bản thân rất biết ơn, cũng còn rất nhiều điều muốn hỏi cậu. biết vì sao, Hinh Đồng muốn thầy Trương với Tiêu Quân Vũ thành tích của tốt, vì nếu như vậy việc học thêm của rất có khả năng bị ngừng lại.

      Bình thường mỗi ngày đường về nhà, đều là Hinh Đồng chủ động chuyện hoặc hỏi cái gì đó, Tiêu Quân Vũ trả lời. Ngày đó, hiếm khi Tiêu Quân Vũ chủ động lần, hỏi Hinh Đồng, "Thi như thế nào?"

      Hinh Đồng , "Bình Thường."

      Tiêu Quân Vũ nghe như vậy hỏi gì nữa.

      Ngày hôm sau, sáng sớm Quân Vũ vừa bước vào trường học, gặp thầy Trương. Thầy trương , “Tiêu Quân Vũ, cảm ơn trò dạy thêm cho Phương Hinh Đồng. Lần này em ấy thi đứng thứ năm toàn ban. Em ấy may nhờ có em dạy kèm, còn muốn tiếp tục học thêm với em nữa."

      Quân Vũ kinh ngạc. ra thành tích của tốt như vậy. ra sau tuần bản thân cậu phát ra rất thông minh. Thành tích lần thi trắc nghiệm lần này chứng tỏ nắm chắc được các kiến thức thiếu trước đây. Hơn nữa thành tích của tốt như vậy, ra thiết cần mỗi ngày sau khi tan học theo giúp cậu chậm rãi về. Sau này có vấn đề gì, hoàn toàn có thể hỏi cậu lớp. Tuy rằng cậu rất vui lòng tan học có thể cùng về nhà, nhưng trước đây là ấy muốn học bù, bây giờ cần thiết nữa rồi. có tấm lòng lương thiện, có phải do xấu hổ nên muốn ra? ra có vấn đề gì, cậu cùng vậy. Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng có thể cùng bạn học khác cùng nhau về nhà.

      Ngày đó lúc nghỉ giữa tiết học, sân thể dục Hạ Lam ngồi cùng Phương Hinh Đồng. Hạ Lam cầm cánh tay Hinh Đồng , " ra thành tích của cậu tốt như vậy, mọi người còn tưởng rằng…” ấy chỉ nửa, vẻ mặt có chút xấu hổ, ngừng lại.

      "Cho rằng cái gì?"

      "Nghĩ cậu dựa vào quan hệ với Hiệu trưởng Lữ mới vào được lớp, thành tích chắc được tốt cho lắm! Nếu vì sao hiệu trưởng Lữ lại để cho Tiêu Quân Vũ kèm thêm cho cậu? Phải biết rằng ở trường học phải ai cũng chuyện được với Tiêu Quân Vũ đâu!”

      Hinh Đồng ngây dại. chưa bao giờ với bất cứ ai quan hệ giữa và Hiệu trưởng Lữ. ngây ngơ cho rằng ngoài trừ thấy giáo Trương, ai biết nữa. Thậm chí ngay cả thầy Trương cũng chưa chắc biết, cho dù ngày đầu tiên đến học là hiệu trưởng Lữ dẫn đến văn phòng thầy Trương. nghĩ rằng thầy Trương là chủ nhiệm lớp, mới dặn Tiêu Quân Vũ kèm thêm cho . ra mọi người đều biết dựa vào quan hệ với Hiệu trưởng Lữ. Tiêu Quân Vũ tận tâm dạy thêm cho , có phải cũng vì hiệu trưởng Lữ ? Nhớ đến nụ cười ôn hòa của cậu, Hinh Đồng muốn tin tưởng chút nào. Ít nhất sau khi học thêm xong, bọn họ còn có thể cùng nhau về nhà. nghĩ như vậy.

      Bỗng nhiên, Hinh Đồng hiểu tại sao mấy tuần lễ qua, cảm thấy bạn học cùng lớp đặc biệt là nữ sinh, đối với có chút lạnh nhạt. ra phải vì địa phương khác nhau, hay là khác biệt ngôn ngữ, mà bởi vì mọi người đều nghĩ là người cửa sau. Mọi người ở đây đều trăm cay nghìn đắng mới thi đâu vào trường Phục Đán, đối với người dựa vào quan hệ mà vào được thích là có thể hiểu được, Hinh Đồng tự với bản thân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nguội lạnh .
      IluvkiwiTuyết Liên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      7, Hiểu lầm . . .


      Ngày đó sau khi tan học, Hinh Đồng vẫn như trước, đứng dậy trực tiếp về phía sau lớp cầm hai cây gậy của Quân Vũ, cười nhìn cậu, “Khỏe ?”

      "Phương Hinh Đồng, thành tích cuộc thi lần này của cậu rất tốt, cần phải học thêm nữa. Từ nay về sau có phải chúng ta cần về cũng nhau nữa ?” Tuy rằng trong lòng cậu hề muốn, nhưng Quân Vũ vẫn nhìn .

      Quân Vũ thấy nụ cười yếu ớt mặt Phương Hinh Đồng trong nháy mắt đông cứn. Đầu tiên hơi giật mình, dường như khó có thể tin tưởng lời vừa rồi của cậu. Sau đó vẻ mặt như hiểu ra điều gì đó, quả nhiên là thế! Cuối cùng mặt chỉ còn lại vẻ bi thương, thất vọng và khổ sở. nhàng buông gậy ra cho nó dựa vào bàn, rồi cúi đầu , “Cảm ơn cậu, mẹ tớ với hiệu trưởng Lữ”. xong, nhìn cậu, cắn môi, mang túi sách ra từ cửa sau.

      Sau khi Phương Hinh Đồng rồi, Quân Vũ ngồi mình trong phòng học suy nghĩ rất lâu. Cậu suy nghĩ chuyện vừa rồi.

      Phương Hinh Đồng lớn lên với gương mặt tinh thuần và đôi mắt trong suốt nhất đời. giống như cuốn sách mở, mọi người có thể thấy vui buồn giận hờn đó. Vừa rồi, cậu cần học thêm nữa, cũng cần hàng ngày về cùng với cậu, vì sao trông ấy lại bi thương, thất vọng, khổ sở như vậy? Chẳng nhẽ mặc dù học thêm, cũng nguyện ý cùng cậu cùng nhau, tốn thời gian gấp hai lần về nhà? để ý đến người khác gì sao? Câu cuối cùng ấy muốn cái gì? Cám ơn cậu, cám ơn cậu dạy thêm sao? chuyện gì mà cần phải mẹ với hiệu trưởng Lữ ? cái gì, cậu dạy học thêm à? Loại chuyện này cần gì phải nới với hiệu trưởng?

      Ngày đó Quân Vũ mình về nhà. Từ lần đầu tiên học cho tới nay. Mỗi ngày cậu đều cảm thấy con đường này sao có thể dài như vậy, dường như mãi mãi bao hết. Nhưng mà qua vài tuần lễ này, mỗi ngày cậu đều cảm thấy rất nhanh đến nhà? Quân Vũ nhớ đến giọng luôn ríu ra ríu rít bên người, gương mặt tươi cười ngọt ngào, với hai má lúm đồng tiền sâu mặt .

      Cả ngày Thứ tư, Hinh Đồng đều im lặng. Trước kia ban ngày cũng ít chuyện với Tiêu Quân vũ, nhưng ít ra vẫn cùng Hạ Lam cười cười . Quân vũ cảm thấy ngày thứ tư hôm đó, dường như ít chuyện với Hạ Lam rất nhiều.

      Hơn nữa, trước kia bất kể là người trước hay người sau truyền tài liệu gì, Hình Đồng đều hơi nghiêng người dựa đầu về phía sau chút. Hai người luôn người hỏi, người trả lời. Trong thoáng chốc giao tiếp đó, tay hai người đều cầm sách hoặc đề thi, Hinh Đồng đều liếc mắt nhìn Tiêu Quân Vũ chút, điều gì, nhưng trong mắt đầy ý cười ấm áp. Mà khi đó Tiêu Quân Vũ cũng nhìn vào mắt , trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy ý cười.

      Ngày Thứ tư đó, Quân Vũ phát Phương Hinh Đồng vẫn là nghiêng thân về bên trái, vẫn quay đầu về phía sau, nhưng cúi đầu, khi đưa bài cũng ngước đầu lên nhìn cậu. Lần đầu tiên phát sinh, Quân Vũ quá để ý. Lần thứ hai, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, còn suy nghĩ chuyện này chỉ là ngẫu nhiên. Lần thứ ba, cậu hơi lo lắng , vì sao? ấy sao vậy? Ngày đó rất nhiều thứ cần truyền xuống dưới. Lần thứ tư, Quân Vũ nhìn Phương Hinh Đồng nghiêng người, quay đầu, mắt rủ xuống, ánh mắt dừng ở tờ giấy thi trống rỗng, chờ cậu nhận. Quân Vũ nhìn chằm chằm mặt , nhận bài thi, chờ ngước mắt lên.

      Hinh Đồng đợi ba giây, thấy cậu tiếp, đem bài thi nhàng đặt ở ngay trước bàn cậu, sau đó quay đầu lại, từ đầu đến cuối ngước mắt lên.
      Trong thoáng chốc trái tim Quân Vũ thắt lại . Cậu biết, Phương Hinh Đồng vì sao muốn nhìn cậu. Cậu cũng biết, tại sao trái tim mình lại run rẩy như thế.
      Về sau mỗi lần, đối với Quân Vũ mà , đúng là trừng phạt. Cậu biết bản thân sai cái gì, nhưng trái tim cậu lại lần lại lần co rút đau đớn. Lúc này cậu mới phát bản thân quen với việc phía trước mỗi khi quay đầu nhìn cậu, quen với ấm áp và ánh mắt đầy ý cười của .

      Chiều hôm đó sau tiết hai, Phương Hinh Đồng và Hạ Lam cũng ở trong phòng học. Quân Vũ nghe mấy người bạn cùng lớp Ngô , Ngũ Gia Lệ, Trần Hiểu Đình đứng ở ngoài hành lang chuyện. Giọng của các lớn, nhưng Quân Vũ ngồi ở sau cửa, có lẽ do thuận gió, nên cậu nghe rất .

      "Nghe lần nay thi cậu ta đứng thứ năm."

      "Vậy có gì mà tài giỏi chứ? Cậu ta có quan hệ với hiệu trưởng, ai biết có phải thầy giáo cố ý chấm thêm cho cậu ta hay ?"

      " Lúc thi vào trường cao đẳng có ai thêm điểm cho cậu ta."

      "Có quan hệ với hiệu trưởng đúng là khác, ngay đến cả trường Phục Đán đều có thể xếp lớp. Lúc ấy chúng ta thi cử vất vả biết bao nhiêu!"

      "Đúng vậy, tớ khi đó phải nộp rất nhiều tiền mới vào được."

      "Tớ cũng vậy.Azz, ai bảo chúng bảo chúng ta có bố mẹ có quan hệ tốt!"

      " thế nào chứ phải chỉ là nông dân thôi sao."

      "Đúng vậy!"

      "Cậu xem nhà cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì với Hiệu trưởng Lữ? Hiệu trưởng Lữ lại có thể để Tiêu Quân Vũ dạy cậu ta học thêm.”

      " biết. Tiêu Quân Vũ bình thường rất kiêu ngạo để ý đến ai. Hiệu trưởng muốn cậu ta dạy thêm, còn phải cố gắng hết sức làm."

      "Cậu cậu ta có việc gì cứ thích cười ngây ngô là sao chứ? Ngày đó cậu ta cười với tớ, tớ cũng thèm để ý."

      "Tớ cũng vậy!"

      "Nông dân thôi! Trừ Hạ Lam, cậu xem còn ai muốn chơi cùng cậu ta nữa?"
      . . .
      Quân Vũ càng nghe trong lòng càng lạnh. Cậu biết vì sao có số người Thượng Hải lại gọi người bên ngoài là nông dân. Cho dù Phương Hinh Đồng thi được Phục Đán, dựa vào quan hệ mới được chuyển vào, cậu biết vì sao những bạn nữ này lại coi chuyện này là chuyện tốt. Hơn nữa, với thành tích của , muốn thi đậu trường Phục Đán chắc chắn có vấn đề gì! Tuần trước còn nghe ấy hề muốn đến Thượng Hải. Chẳng trách, trừ hôm nhờ mấy bạn nam đóng cửa sổ đó ra, cậu chưa bao giờ thấy trò chuyện với bất cứ bạn nào trong lớp học. Chắc chắn thử. Nhớ lại mặt luôn mang theo nụ cười, trong mắt cũng đều là ý cười, cho cậu biết đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, trong lòng Quân Vũ ấm áp. nhớ lại chuyện bị lạnh nhạt, trong lòng Quân Vũ đau xót.

      Quân Vũ đột nhiên ý thức được bản thân phạm sai lầm. Cậu hiểu vì sao hôm đó vẻ mặt Phương Hinh Đồng chuyển từ khó tin cho đến hiểu ra. Hiểu vì sao lại "Cám ơn cậu, mẹ tớ với Hiệu trưởng Lữ." Trừ Hạ Lam, ở lớp học có bạn học khác. Trời sinh tính cách hồn nhiên hoạt bát, nhất định rất muốn có nhiều bạn bè. Chẳng lẽ ấy để ý cậu là người tàn tật? Chẳng lẽ xem cậu làm bạn? Vậy nên mới cảm thấy bị thương, thất vọng, và khổ sở? Nếu vậy, tổn thương cậu mang đến cho còn lớn hơn so với Ngô , Ngũ Gia Lệ và Trần Hiểu? Nhớ đến những chuyện trong ba tuần lễ vừa rồi, nhớ giọng và nụ cười của Phương Hinh Đồng, đột nhiên trái tim Quân Vũ cảm thấy nhói đau.

      Buổi chiều tan học . Phương Hinh Đồng vẫn giống như trước đây, tạm biệt với Hạ Lam. Mọi người đều nhanh chóng rời , trong phòng học chỉ còn hai người bọn họ. Trong lòng Quân Vũ vừa mới dâng lên tia hi vọng, thấy Phương Hinh Đồng mang túi lên lưng, đứng lên, trực tiếp về phía trước phòng học. Quân Vũ há miệng thở dốc, lại nên lời. Sau đó cậu nhìn Phương Hinh Đồng ra cửa trước.

      Mất mát theo tứ phía dồn về phía cậu. Phương Hinh Đồng thà vòng ra cửa trước, cũng muốn nhìn cậu. Ngày đó, đường về nhà Quân Vũ đặc biệt vất vả. Cậu biết vì sao, con đường mình mười năm, chỉ cùng về với học sinh nữ vốn dĩ hề quen biết ba tuần, giờ trở về mình, lại khổ sở như vậy.


      8, Làm hòa . . .


      Cũng giống như đại đa số đứa trẻ bị mắc bệnh tê liệt, Quân Vũ dùng hai chiếc gậy chống đỡ cân bằng thân thể. Bởi vì sử dụng gậy chống có khả năng thẳng được, mà có độ nghiêng nhất định., hơn nữa phía dưới gậy có diện tích quá , bộ phận chống trượt lại quá ít, nên ở những nơi trơn trượt, ẩm ướt, cát đá, hoặc mặt đất gập ghềnh, chỉ hơi sơ ý chút cũng rất dễ bị trượt chân. Quân Vũ đường luôn chăm chú, nhìn dưới đất cẩn thận . Nhưng cho dù như vậy, từ đến lớn cũng biết ngã bao nhiêu lần.

      Buổi sáng Thứ năm, lúc Quân Vũ nhanh chóng đến trường học, đột nhiên gậy trượt, thân thể cậu ngay lập tức mất cân bằng. Khi cậu ngã xuống tay còn chưa buông gậy ra. Chờ đến lúc cậu muốn chống gậy đứng lên, lại phát cổ tay rất đau, cậu liền biết tay bị sái rồi. Quân vũ cố nén đau đớn, từng bước chậm rãi đến trường học. Vừa mới tiến phòng học, chuông tự học sớm vang lên rồi . Cậu thấy Phương Hinh Đồng ngồi ở vị trí của .

      Hinh Đồng học tiếng nhưng lòng yên. Nghe được thanh “cộc cộc” của gậy, mới an tâm. Nhưng quá 2 phút, lòng lại thắt lại, bởi vì bỗng nhiên ngửi thấy mùi dầu hoa hồng nồng đậm.

      Chắc chắn là vừa rồi đường đến trường bị ngã. Hinh Đồng biết mỗi ngày Tiêu Quân Vũ đều trước vài phút. Vừa nãy đến giờ tự học buổi sáng vẫn chưa thấy cậu, Hình Đồng lo lắng rồi. Quả nhiên là té ngã . biết cậu ấy bị thương ở đâu ? Bàn tay, cánh tay, hay là chân? muốn quay đầu lại xem, nhưng nhịn xuống . Nghĩ lại cậu mang theo dầu hoa hồng bên người, chắc thường xuyên té ngã, Hinh Đồng khỏi xót xa.

      Hinh Đồng nhớ tới năm trước bản thân nhảy dây thun trẹo chân, mẹ dùng dầu hoa hồng ra sức xoa bóp, khi xoa vẫn đau đớn. Mẹ chỉ có xoa như vậy mới có tác dụng. Sau đó xoa ấn như vậy hai ngày đỡ. biết cậu ấy xoa dầu như thế nào, xoa có được ? Hinh Đồng vẫn là cố nén, quay đầu lại.

      Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hít . Tim Hinh Đồng run lên, lập tức quay đầu. Thấy bàn Tiêu Quân Vũ đặt lọ dầu hoa hồng đanh mở nắp. Tay trái cậu cổ tay phải xoa xoa, ràng là xoa rất , chắc là rất đau, hoặc là tay trái cũng bị trẹo, thể dùng nhiều lực.

      Hinh Đồng giương mắt nhìn Tiêu Quân Vũ. Cậu cũng nhìn , mặt có chút xấu hổ, bất đắc dĩ, và đau đớn.

      Tim Hinh Đồng lại run lên."Cậu làm như vậy được, phải dùng sức xoa." Hinh Đồng cầm lọ dầu hoa hồng lên, đổ vào tay, hai tay chà xát chà xát, "Đưa tay ra!"

      Quân Vũ giật mình. Nhìn xem dầu hoa hồng tay , như thế, chỉ còn cách vươn tay ra. Vừa rồi sau khi ngã, còn phải chống gậy đến trường, mỗi bước , tay phải đau nhức như kim châm. Tay trái cũng rất đau, nhưng so tay phải đỡ hơn chút. Cậu biết cậu phải nhanh chóng xoa dầu hoa hồng, nếu tan học về nhà rất khó khăn . Nhưng mà tay trái dùng được lực. Dùng chút lực, hai tay lại đau như dao cắt. Bản thân cậu còn lo lắng xoa được dầu đây!

      Hai tay Hinh Đồng đặt tay phải cậu dùng sức xoa.

      Quân Vũ trong miệng hít hơi, nhưng lên tiếng.

      Xoa xong tay phải, Hinh Đồng lại đổ chút dầu hoa hồng lên tay, chà xát chà xát."Tay trái."

      Quân Vũ ngoan ngoãn vươn tay trái. Hinh Đồng tiếp tục dùng sức xoa. Trừ bỏ lúc mới xoay người có ngước nhìn cậu chút, dám nhìn Tiêu Quân Vũ nữa. muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn và bất đắc dĩ của cậu. Ánh mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình dùng sức xoa, nghe được tiếng hít của Tiêu Quân Vũ, trong lòng ỉ đau.

      "Được rồi! Mẹ tớ này ngày xoa lần là được. Ngày mai tớ giúp cậu bôi thuốc. Cam đoan nhanh khỏi." đậy kín nắp dầu hoa hồng, xiết chặt. sau đó quay người lại.

      Quân Vũ vào phòng học ngồi xuống, lúc vừa mới bắt đầu xoa dầu hoa hồng, trong chớp mắt nhìn về phía trước cậu thấy thân mình Phương Hinh Đồng cứng đờ. Rồi cứ mãi bất động như vậy. Khi cậu cố gắng bôi dầu, tay trái chạm vào tay phải, đau đớn thấu xương khiến cậu nhịn được hít ngụm khí lạnh. Phương Hinh Đồng bỗng nhiên quay đầu lại. nhìn bàn lát, sau đó nhìn về cậu, trong mắt chứa đầy quan tâm, còn chút hoảng loạn và đau đớn. Rồi còn đổ dầu hoa hồng lên tay, bắt đầu xoa dầu cho cậu. "

      Quân Vũ vẫn luôn nhìn , nhưng lại nhìn cậu. Nãy giờ cứ nhíu mi như vậy, lông mi dài chớp chớp, dưới đó có thể thấy được ánh nước trong suốt. cắn chặt môi dưới, xoa rất nghiêm túc, lực lại mạnh. Cảm giác đau nhức tay chống lại được ấm áp trong lòng, Quân Vũ cảm thấy trong mắt ẩm ướt.

      Cả ngày hôm đó, hai người thêm câu gì nữa, cũng còn trao đổi ánh mắt với nhau. Lúc sau khi truyền gì, Hinh Đồng vẫn cúi đầu, giống như chuyện dạy thêm chưa từng phát sinh vậy. Trong lòng Quân Vũ chua xót, ra hành động buổi sáng phải là tình bạn thân thiết mà là đồng tình. Nhớ lại chuyện bản thân từ chối cùng về nhà, giờ trách thế nào? Vốn định giải thích với ,nhưng bản thân hôm nay về nhà chắc chắn rất chật vật. Thôi sau này vậy

      Ngày đó tan học. Hinh Đồng vẫn theo thường lệ đợi cho đến cuối cùng. Lúc Quân Vũ đứng dậy lấy gậy, ra từ cửa trước rồi. Quân Vũ chống gậy ra phòng, kinh ngạc phát thấy bóng dáng đâu nữa. Phòng học đến cổng trường có đoạn đường rất dài, cậu còn tưởng được nhìn thấy bóng dáng chứ

      Quân Vũ chống gậy chậm rãi về phía nhà. Mỗi bước , mặc dù tay khong còn đau đến mức thấu tâm can như lúc sáng, nhưng vẫn làm cho cậu phát run. Cậu cẩn thận bước , cẩn thận nhìn, để cho mỗi bước của bản thân đều vững vàng. Lại có gì sơ suất, chỉ sợ cậu được học nữa. Cậu muốn ở nhà, cậu hi vọng mỗi ngày đều có thể thấy Phương Hinh Đồng. Ý nghĩ này vừa ra, cậu bỗng hoảng sợ.

      Ngày đó cậu hết 30 phút mới về đến nhà. Vừa ngồi chưa được 2 phút, mẹ làm về. Bà vừa vào cửa, nhìn Tiêu Quân Vũ ngồi trong phòng khách : “Mẹ nhớ là con và bạn học kia học thêm xong rồi.”
      "Dạ học xong rồi."

      "Vậy bé đến nhà chúng ta làm cái gì?"

      "Mẹ cái gì?"

      "Mẹ vừa gặp bạn học con ở bên ngoài. bé cúi đầu học bài, mẹ cũng gọi nó.”

      Tim Quân Vũ đập mạnh. theo mình trở về? ! Khó trách vừa ra phòng học thấy ấy đâu. "Thảo luận mấy vấn đề." cậu đáp qua loa. Mẹ cũng có hỏi nhiều.

      Tối hôm đó, Quân Vũ cho mẹ chuyện mình ngã bị thương. Nhiều năm qua, cậu học được che giấu. Chỉ cần phải vết thương lớn, cậu cho mẹ, miễn cho mẹ lo lắng khổ sở.

      Thứ sáu, So với bình thường Quân Vũ dậy sớm hơn. Cậu cảm giác được vết sưng tay giảm bớt, nhưng vẫn hơi đau. Cậu mất gần 30 phút đến trường học, vừa đặt gậy xuống cuối lớp, rồi ngồi xuống, Phương Hinh Đồng mang cặp sách vào. cúi mắt đến vị trí của mình ngồi xuống. Quân vũ giật mình, chẳng lẽ buổi sáng cũng. . . ? ngẩn người, thấy Phương Hinh Đồng xoay người lại, "Dầu hoa hồng đâu?"

      " tốt hơn nhiều. Hôm nay tớ tự làm cũng được."

      "Hôm nay tớ xoa lần cuối. Ngày mai cậu tự làm. Mẹ tớ hai ngày đầu là quan trọng nhất."

      Nhìn ánh mắt trong sáng mờ mờ hơi ẩm, tim Quân Vũ lại run lên. Cậu lấy dầu hoa hồng ra, vươn tay.

      Phương Hinh Đồng vẫn xoa tay phải trước, sau đó lại nghiêm túc xoa tay trái. Xong rồi, giương mắt nhìn cậu , "Cẩn thận chút." Rồi xoay người sang chỗ khác. Chỉ liếc mắt cái, Quân Vũ vẫn thấy được trong mắt đầy quan tâm và đau xót.

      Hôm đó cũng giống như hai ngày trước, Phương Hinh Đồng đưa thứ gì cho cậu cũng nhìn. Nhưng Quân Vũ cảm giác so với hai ngày trước tốt hơn nhiều. Cậu thất thần nữa. Cậu chỉ ngóng trông tan học.

      Cuối cùng tan học . Mọi người đều hết rồi. Hinh Đồng vẫn đợi cho đến cuối cùng, rồi mới ra cửa trước.

      Quân Vũ lấy gậy, ra phòng học. Quả nhiên thấy bóng dáng . Trong lòng Quân Vũ thở phào nhõm. Cậu biết nếu thấy ấy ở phía trước, bản thân có dũng khí kêu hay .

      Hinh Đồng vẫn giống như ngày hôm qua, nhanh chóng vào nhà vệ sinh nữ phía trước. đợi 2 phút, quả nhiên nghe thấy thanh nhàng của gậy chống ở bên ngoài hành lang, “Cọc cọc”, chậm rãi đến gần, lại dần dần xa. lại chờ 2 phút, ra khỏi toilet, thấy Quân Vũ ra cửa chính trường học .

      Hinh Đồng tự với mình chiều hôm nay là lần cuối cùng, ngày mai theo. biết vì sao tan học chiều hôm qua, và sáng ngày hôm nay đến trường đều theo Tiêu Quân Vũ. Sợ tay cậu vừa bị thương, chống gậy dễ ngã? Nếu trượt ngã, nên làm sao bây giờ? Làm bộ vừa khéo gặp? biết. Hinh Đồng chỉ biết là, nếu theo, bản thân luôn luôn lo lắng, chỉ muốn nhìn thấy cậu xuất an toàn ở phòng học. Vẫn nên theo, nhìn cậu ấy an toàn về nhà hoặc đến lớp mới bớt lo.

      Hinh Đồng ra cửa phòng, quẹo phải. Khoảng cách lúc này giữa và Tiêu Quân Vũ là ba mươi bước chân, cố gắng chậm. nghĩ ra cổng thấy Tiêu Quân Vũ cách hơn ba mươi bước. Nhưng khi bước ra cổng, rẽ trái thấy cậu. phải là bóng lưng, cũng phải hơn ba mươi bước. Mà cậu đứng cạnh cửa, hai tay chống gậy, nhìn .

      Hinh Đồng hoảng sợ. hoảng loạn cúi đầu xuống, muốn qua người cậu.

      "Phương Hinh Đồng."

      Hinh Đồng đứng lại, vừa lúc đúng bên cạnh cậu.

      "Nếu cậu chê tớ được chậm, chúng ta cùng nhau về nhà được ?"

      Hinh Đồng lời nào.

      Quân vũ nắm gậy tay khớp xương càng ngày càng trắng.

      "Vì sao?" Hinh Đồng đột nhiên hỏi.

      Cái gì vì sao? Quân Vũ hiểu.

      "Học thêm xong rồi. Nhiệm vụ của cậu hoàn thành. Cậu phải đồng ý sao?"

      "Tớ phải đồng ý. Mà tớ sợ cậu. . ."

      "Sợ tớ cái gì?"

      "Tớ hy vọng cậu vì thương hại tớ."

      "Thương hại cậu cái gì? Thương hại cậu trời sinh thông minh, khí chất xuất chúng, đẹp trai hơn người?"

      "Tớ rất chậm, có khi rất phiền toái." Quân Vũ nhàng , giống như người khác.

      Sau đó Hinh Đồng mỉm cười, "Tớ cũng rất chậm. Tớ chắc chắn còn phiền hơn cậu nữa."

      Nhìn thấy nụ cười tươi tắn đó, Quân Vũ mới biết cậu nhớ nó biết bao nhiêu. Trong giây phút đó cậu nhận ra, trước đây bản thân so sánh người nụ cười như gió xuân, giống ánh mặt trời, giống hoa tươi, đó phải là từ ngữ rườm rà, đó chính là từ để miêu tả nụ cười của Phương Hinh Đồng. Đúng vậy, nụ cười này tồn tại. Nó giống như gió xuân thổi vào trái tim đóng băng của cậu, giống như đóa hoa tươi gợi lên khát vọng tốt đẹp trong lòng cậu. Quân Vũ đứng ở đó, như chìm đắm vào trong nụ cười của .

      " thôi. Tay còn đau ?"

      "Đỡ nhiều rồi."

      đoạn đường về nhà, bọn họ vui vẻ chuyện. Đương nhiên hầu hết thời gian là Hinh Đồng chuyện. nhịn mấy ngày rồi.

      Hai người nhắc đến chuyện chuyển trường, Hinh Đồng lúc này mới biết được Quân Vũ biết quan hệ giữa gia đình với Hiệu trưởng Lữ, kinh ngạc hỏi, "Vậy cậu cần gì phải tận lực dạy tớ như vậy?"

      Quân Vũ dở khóc dở cười, chỉ trong lòng, bởi vì nụ cười rực rỡ của cậu, bởi vì cậu để ý tớ tàn tật, nguyện ý tan học cùng tớ về nhà.

      Thời gian sau, hai người lại cùng nhau về nhà. Tách ra vài ngày giờ lại cùng nhau chuyện, mọi thứ càng tự nhiên hơn, càng ăn ý hơn.

      Ngày đó, khi Quân Vũ đón nhận gậy Phương Đồng đưa, theo thói quen cảm ơn.

      Hinh Đồng nhìn cậu, cười , "Sau này mỗi ngày tớ đưa gậy cho cậu, cậu mỗi ngày đều cảm ơn như vậy sao?”

      Tim Quân Vũ đập thình thịch, ngơ ngác nhìn .

      "Sau này cần cám ơn, được ?"

      "Được."

      Sau này, khi Hinh Đồng lấy gậy cho cậu, Quân Vũ còn cảm ơn nữa.
      IluvkiwiTuyết Liên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      9, Đại hội thể dục thể thao I . . .


      Đại hội thể dục thể thao diễn ra vào tuần cuối cùng của tháng 10. Tuần đầu tháng 10 sau khi thảo luận. Người này đăng ký hạng mục này, người kia đăng ký hạng mục kia, còn ai đăng ký gì đó nữa. Hinh Đồng chú ý lắm. Đăng ký là tự nguyện. là học sinh mới, lớp thể dục mới học được mấy tiết. ai biết sở trường của . cũng biết tình hình học tập của bạn học ở đây, biết đâu nhân tài giấu cả! ai động viên cũng muốn đứng ra nhận việc

      Sức bật của Hinh Đồng rất mạnh, cơ thể lại mềm dẻo, lực nhảy vô cùng tốt, so với các học sinh nữ đồng lứa. Sở trường của là chạy nhanh. Đại hội thể dục thể thao từ lớp đến lớp 10, đăng ký tham gia chạy 50m, 100m, chạy tiếp sức 100m, hoặc chạy vượt rào 100m, thành tích khá tốt. Đối với , có thể chạy ở hạng mục 200m nhưng tạm ổn, 400 m hơi quá sức, 800 m cố được, 1500 m cần phải nữa.

      Bởi vì sức bật tốt, chạy nhanh, cho nên nhảy xa Hinh Đồng cũng tệ. Nhảy cao tàm tạm có thể chấp nhận được, nhưng tham gia mấy hạng mục này. Các hạng mục khác muốn sử dụng lực cánh tay như môn đẩy tạ, ném lao v..v, có hai khả năng là xếp thành tích kém, hai là đạt tiêu chuẩn, có đôi khi phải thi lại vài lần, thầy giáo thể dục nhìn bởi vì cố gắng dùng lực mà nghẹn hồng mặt, hơn nữa đôi mắt to trong suốt làm người khác xúc động, nên mắt nhắm mắt mở cho thi qua.

      ngày giữa tháng 10, lúc nghỉ giữa giờ buổi chiều, uỷ viên thể dục Hùng Kiệt đột nhiên đứng trước bàn Hinh Đồng, cầm tay tờ đăng ký. “Phương Hinh Đồng, đại hội thể dục thể thao lớp chúng ta vẫn chưa đăng ký đủ, cậu có thể đăng ký thi hạng mục nào đó ?"


      Hinh Đồng ngẩng đầu, "Tớ giỏi hạng mục nào cả."

      Hùng Kiệt chuẩn bị tư tưởng từ trước, "Quan trọng là tham gia thôi."

      "Tham gia, nhưng lỡ như chỉ có người tham gia thảm."

      "Nếu có hạng mục nào lớp chung ta đăng ký tham gia, xem như bỏ cuộc, mới càng thảm ấy."

      Cũng đúng. Hinh Đồng lên tiếng. Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh từ phía sau, sau đó là tiếng gậy gõ xuống đất về phía cửa sau.

      Hinh Đồng giật mình, hỏi Hùng Kiệt, "Còn hạng mục gì nữa?"

      Hùng Kiệt mừng rỡ, cầm tờ danh sách tay đưa cho Hinh Đồng. Hinh Đồng nhìn nhìn, cùng là hạng mục thi đấu điền kinh. Bên học sinh nữ tổ 50m đầy, 100 m đầy, chạy tiếp sức 100m thiếu người, 100 m vượt rào thiếu người, 200 m, 400 m đều đầy, 800 m thiếu người, 1500 m thiếu người. muốn nhìn xuống, dù sao ngoài điền kinh hạng mục khác giúp được. viết thêm tên mình vào chỗ trống của hai hạng mục chạy tiếp sức 100m và chạy vượt rào 100m. Sau đó đem giấy đăng ký cho Hùng Kiệt. Hùng Kiệt liên tiếp hai từ cám ơn, vẻ mặt vui mừng rời .

      Chuông vào học vang lên nghe thấy tiếng Tiêu Quân Vũ chống gậy về chỗ ngồi. Chiều hôm đó hai người gì, giống như ngày bình thường. Trong lớp học bọn họ chuyện nhiều lắm.

      Hết giờ học đường về nhà, Hinh Đồng cho Quân Vũ, "Lúc chiều tớ đăng ký chạy tiếp sức 100m và chạy vượt rào 100m."

      "A." Quân Vũ nhìn gật gật đầu."Cậu chạy rất nhanh à?" Quân Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Hinh Đồng chạy bộ. thực tế cậu chưa bao giờ nhìn thấy bạn học chạy bộ. Tiết thể dục cậu được miễn học.

      "Đúng vậy, hồi tớ có biệt hiệu là “Cơn lốc ' và “Đôi chân nhanh” đó! ra mặc dù Hinh Đồng chạy rất nhanh, nhưng ai gọi như vậy cả. Mấy đứa bé nếu đặt biệt danh đều dùng để chê cười người khác, rất ít khi khen ngợi. “Cơn lốc ' và “Đôi chân nhanh” là Hinh Đồng tự khen. Hôm nay vừa đặt.

      "Ha ha." Quân Vũ nhàng cười, " vậy á?"

      "Cậu tin? tin cậu có thể đến xem tớ chạy!" Hinh Đồng cười .

      Quân Vũ ngẩn ngơ. Nụ cười mặt từ từ biến mất. Cậu gì thêm.

      "Tớ ở đây trừ cậu ra có người bạn nào. Tớ sợ đến lúc đó đến người cổ vũ cho tớ cũng có.” Hinh Đồng vẫn tươi cười, "Nhưng mà, cậu đến cũng sao. ra tớ cũng biết ở đây có người chạy nhanh hay nữa. Lỡ may tớ về cuối cậu thấy là tốt nhất. Dù sao người khác tớ thân, nên tính mất mặt ."

      Trái tim Quân Vũ dường như có cái gì đó đụng mạnh vào. Cậu vẫn gì.

      Hinh Đồng ngẩng đầu lá cây ngô đồng ven đường, đột nhiên , "Ngày hôm qua tớ có đọc truyện cười. học sinh tiểu học tham gia đọc diễn cảm trước trận đấu, bé rất khẩn trương, thầy giáo cổ vũ cả buổi, lòng bàn tay của bé vẫn đổ mồ hôi. Đến lượt bé . bé cắn răng cái, lên giữa bục, 'Các thầy giáo, các bạn học, đề tài hôm nay mà em đó là: Lá đỏ điên rồi. . .' ha ha, chắc là lá phong đỏ, thành lá đỏ điên rồi, có buồn cười ?"

      Đoạn đường còn lại hai người vẫn như ngày thường.

      Ngày đó về sau, Hinh Đồng đề cập với Tiêu Quân Vũ chuyện đại hội thể dục thể thao nữa. Cho dù là ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao cũng

      Ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao là ngày mát mẻ cuối thu, Hinh Đồng rất hào hứng. mặc sơ mi trắng, quần lam, giày thể thao màu trắng, đến trường học.

      Cuộc thi diễn ra sân thể dục và sân bóng của trường, đó dùng vôi trắng vẽ thành đường chạy. Xung quanh sân trường cờ đủ loại màu sắc tung bay. Bình thường mỗi tuần sau lễ kéo cờ mở màn cuộc thi bắt đầu treo khẩu hiệu, đó là những chữ cái màu trắng được dùng băng gim gim lại thành dòng chữ "Nhiệt liệt chúc mừng đại hội thể dục thể thao lần thứ 39 của trường trung học phụ thuộc Phục Đán thành công tốt đẹp." sân trường phân chia từng lớp theo từng khu vực. có mấy bạn học chuyển ghế ngồi vị trí của lớp mình.

      8 giờ sáng đại hội thể dục chính thức bắt đầu. Đại diện mỗi lớp tiến vào sân. Kéo quốc kỳ, hát quốc ca, sau đó hiệu trưởng phát biểu diễn văn khai mạc. Đại diện lớp sau khi nghe xong tiến hành ra. Cuộc thi chính thức bắt đầu.

      Trận đấu của Hinh Đồng đều buổi chiều. Chạy 100m vượt rào vào 1h 30' chiều, còn chạy tiếp sức 100m vào 4h chiều. Nếu có bạn học trong lớp nào bước vào trận đấu đều cỗ vũ cố lên, còn thời gian khác cùng bạn học khác chuyện. Có rất nhiều bạn học trước kia chỉ biết tên, nhưng chưa cơ cơ hội chuyện nhiều, hôm nay xem như là lần đầu tiên chính thức chuyện.

      Đề tài chuyện của mọi người đều là thành tích của các trận đấu. Lớp chúng ta cho đến lúc này có bao nhiêu người đứng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, là ai tên gì, so với lớp khác thành tích như thế nào. Các bạn nhìn thấy Lưu Xuân Mai của lớp ba ? Giỏi quá! Diệp Hiểu Đông xếp thứ hai oan quá, Võ Quân ràng chạy trước xuất phát.....

      Rất nhanh đến buổi trưa. Mọi người hôm nay đều mang theo lương khô, lấy ra miếng chia nhau ăn. Hinh Đồng ngồi vị trí được phân cho ban 5. Gió thu lành lạnh thổi vào mặt, ánh nắng ấm áp chiếu người, cảm giác cùng mọi người chuyện ăn cơm ngoài trời cũng tệ. Từ sáng đến trưa, thỉnh thoảng lại nhớ đến Tiêu Quân Vũ. Cậu ấy tại làm gì? Nhưng suy nghĩ đó đều nhanh chóng bị thanh cổ vũ hoặc câu hỏi của người bên cạnh đánh gãy.

      1 giờ trận thi đấu buổi chiều chính thức bắt đầu. Hinh Đồng ngồi tại chỗ nghĩ đến còn 30 phút nữa bắt đầu thi. Tuy chỉ chạy khoảng 20 giây, nhưng trong lòng lại càng ngày càng khẩn trương.

      chuyện với mấy bạn nữ, bên tai hình như nghe thấy tiếng gậy " cốc cốc" quen thuộc. quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Quân Vũ về phía các ngồi. Trong chốc lát Hinh Đồng cảm thấy tràn ngập vui sướng. đựng dậy chạy về phía Tiêu Quân Vũ.

      Hơn hai tuần trước Hinh Đồng có nhắc đến chuyện muốn cậu đến xem trận đấu của . Hơn nữa hai câu cuối cùng mà " Cậu đến cũng sao" "lỡ may tớ về cuối cậu thấy là tốt nhất" . Quân Vũ biết muốn cậu tham gia đại hội thể dục thể thao, nhưng lại sợ cậu vì tàn tật mà mặc cảm, cho nên hỏi rất cẩn thận. Lúc ấy cậu trả lời, ngay lập tức lúng túng đổi đề tài, về sau cũng nhắc lại nữa.

      trước kia tổ chức thi đấu Quân Vũ hoàn toàn có ý định đến. Mà hầu như suy nghĩ đến vấn đề này. Từ cậu bao giờ tham gia đại hội thể dục thể thao ở trường học. Ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao cậu đều ở nhà, giống như các tiết thể dục cậu đều ở mình trong lớp. Cậu tập mãi thành thói quen, hề hối hận, cũng tò mò cái gì. Nhưng biết tại sao, sáng hôm nay thức dậy lại có cảm giác khó chịu. Thậm chí tò mò đại hội thể dục thể thao ở trường diễn ra như thế nào? Chủ yếu là Phương Hinh Đồng lúc này làm gì?

      Trước hai ngày, biết vì sao, Quân Vũ lại đặc biệt quan tâm đến thời gian tổ chức và nơi thi đại hội thể dục thể thao dán bảng thông báo trước cửa trường học. Cậu đặc biệt tìm kiếm thời gian thi của học sinh nữ về hạng mục 100m chạy vượt rào và 100m chạy tiếp sức. Kế hoạch ban đầu ngày hôm nay là ở nhà đọc sách. Nhưng kết quả là sáng hôm nay vừa mới nhìn được vài tờ, mà lại vào được chữ nào. Phương Hinh Đồng lúc này làm gì?

      Mẹ làm. 12 giờ trưa ăn cơm mình. Nhớ đến mấy câu của , “Đúng vậy, hồi tớ có biệt hiệu là “Cơn lốc ' và “Đôi chân nhanh” đó!” " tin cậu đến xem tớ chạy !" "Tớ sợ ngay đến cả người cổ vũ tớ cũng có.” Nhớ đến khuôn mặt tươi cười của , Quân Vũ cầm gậy lên chống ra cửa.

      Đến trường học, tiếng loa vang lên, hình như thông báo thành tích trận vừa rồi. Trong vườn trường mọi nơi đều là người, chỗ nào cũng thấy lá cờ.

      Quân Vũ chăm chú nghe, thậm chí cậu cũng dừng lại xem trận thi đấu sân. Cậu chỉ nghiêm túc nhìn phía bên cạnh sân thể dục, sau đó về phía bên sau sân bóng đến vị trí của ban 5 lớp 11.

      Bên tay trái là vị trí đứng của các lớp được chia, bên tay phải là sân đấu. Hai bên đều có rất nhiều người. Dọc theo đường rất nhiều người dừng lại, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, thông cảm, hoặc tiếc hận , còn rất nhiều tiếng khe khẽ, cũng có rất nhiều thanh ràng có thể nghe thấy, "Trời ah?" "Tại sao cậu ta đến đây ?" "Cậu ta đến đại hội thể dục thể thao làm gì?" "Nghe là bị tê liệt." "Hình như là ban 5 lớp 11 ." "Thành tích của cậu ta xếp đầu đó." "Thực đáng tiếc quá!" . . .

      Quân Vũ chớp mắt về phía trước. Cậu thấy Phương Hinh Đồng . ấy chuyện với hai bạn nữ, cậu nhìn thấy bên mặt của . Còn khoảng gần 20, 30m, đột nhiên Hinh Đồng quay đầu sang nhìn cậu mặt nở nụ cười tươi. chạy nhanh về phía cậu. Đến trước mặt cậu đứng lại, "Quân Vũ, cậu đến rồi?"
      Tuyết LiênIluvkiwi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :