1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Linh Lung & Quảng Hằng

      Ngày thứ hai, Trần Nhược Vũ bị áp tải xem mắt

      Hôm nay, cả Trần Nhược Vũ và Mẹ Trần đều khắc chế tính khí của mình, mặc dù lời nào, nhưng Mẹ Trần cũng rất chủ động, mua món Trần Nhược Vũ thích ăn, hai người còn gắp rau cho đối phương

      Mẹ Trần thấy thái độ  Trần Nhược Vũ tệ, cũng mắng nữa. Chỉ buổi tối có tiệc, muốn Trần Nhược Vũ cùng bà ăn cơm, xem thử chàng trai của đối phương có thuận mắt Trần Nhược Vũ hay

      Cha Trần rất ý tứ nháy mắt với Mẹ Trần, nghĩ thầm thể như vậy, sao lại con gáicon mình có nhìn vừa mắt người ta , sao lại bị động như vậy, người trong nhà liền bốc hơi mất hết hay sao

      Trần Nhược Vũ than thở, nhà mình xưa nay mẹ đều có phong cách như vậy, sao cha lại nghĩ quẩn như thế?

      Tóm lại, bữa cơm tối nay, Mẹ Trần mang theo con

      Đến phòng ăn, thấy vị phu nhân, nhìn cũng hơn kém tuổi so với Mẹ Trần là bao, Mẹ Trần khẽ đá Trần Nhược Vũ: “Chào dì .”

      “Con chào dì” Trần Nhược Vũ lễ phép chào hỏi

      Vị phu nhân kia cười híp mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trần Nhược Vũ vòng, khen : “Tiểu Vũ dáng dấp tốt lắm, mày cong mắt sáng, hào phóng lại đoan chánh (Đứng đắn), mẹ con đúng nha”

      “Đâu phải như vậy, là nó may mắn, chọn chỗ tốt đầu thai thôi”Mẹ Trần tất nhiên rất cao hứng, vội vàng đáp

      Trần Nhược Vũ ở bên cười theo, nghĩ thầm trong lời của mẹ có sơ hở, cái gì vậy?

      Ba người đều ngồi xuống, chứng sợ hãi người lớn của Trần Nhược Vũ bắt đầu phát tác, động tác có chút cứng ngắc

      Phu nhân kia gọi món ăn xong rồi, : “Con trai tôi còn bận, xế chiều hôm nay mới về tới, chưa ngồi ở nhà được mấy phút, bạn bè gọi nó làm việc. Nó muốn ở đây mở trường dạy lái xe, có chút quan hệ liền phải chạy nên đến trễ chút, đừng để ý nhé.”

      “Tất nhiên, tất nhiên” Thái độ Mẹ Trần xem ra là tốt, cùng với mẹ bình thường ở trong nhà giống như là hai người

      Trần Nhược Vũ ở bên cạnh đề cập đến, liền nghe hai vị phụ huynh đàm luận thời tiết gần đây, giá bán thức ăn ở chợ, quần áo đại hạ giá, đồ mỹ phẩm, đồ dưỡng sinh có bao công hiệu…

      Trần Nhược Vũ lẳng lặng giúp hai người rót trà, lặng lẽ gọi phục vụ châm nước, bưng món ăn lên, thời gian còn lại liền yên lặng nghe hai người chuyện phiếm

      thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vị tiên sinh kia tốt nhất loay hoay đến được, sau đó hai người lớn này tán gẫu bát quái về chuyện nhà mình, liền được giải phóng

      Kết quả còn chưa thở được hơi nhàng, phu nhân kia đem đề tài chuyển tới Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ ngoan nhỉ, yên lặng điềm tĩnh”

      “Đâu có, đâu có. Trần Nhược Vũ nhà tôi có thể làm nhiều việc”

      Xong rồi, toàn thân Trần Nhược Vũ bắt đầu khẩn trương. Phải bắt đầu rồi sao?

      phải là tôi khen con mình, con tôi ra được phòng khách, vào tới phòng bếp. Nó nấu được món ngon, công  việc nhà cũng thuần thục, việc làm cũng tệ, lúc đầu làm quản lý ở công ty mậu dịch, sau được rèn luyện, liền ra ngoài. Nghiệp vụ rất tốt, cấp vô cùng trọng dụng”

      Mẹ Trần thao thao bất tuyệt, Trần Nhược Vũ khắc chế kích động mà than thở, đảo qua đảo lại ly trà

      Mẹ của đối phương cũng bắt đầu đem con mình ra khoe, con trai làm quản lý ở trường dạy lái xe, cũng là người có hiếu, cảm thấy nên về nhà, có thể ở bên cạnh hai người già bọn họ, cho nên liền về đây gầy dựng nghiệp, đồng thời mở trường dạy lái xe. Tiền bạc liền phải là vấn đề lớn, nhưng chuyện gì làm cũng cần phải có thời gian, công việc bên thành phố A cũng thể nghỉ liền, cho nên đành phải ở lại đó thời gian, để thu xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi mới về

      Mẹ Trần luôn miệng tán dương, còn đây là duyên phận, bởi vì Nhược Vũ nhà bà cũng như vậy. Ở lại thành phố A nhất thời thể về. Cho nên hai người thích hợp, nhất định có nhiều cái chung

      Hai người mẹ chuyện là như vậy, rồi càng ra sức tán gẫu, bắt đầu tính toán nếu kết hôn phải tổ chức thế nào, nhà nào bao nhiêu người, bao nhiêu tiền, lúc nào là mùa đính hôn nên đính, còn có phòng ốc phải an bài thế nào, cả chuyện đứa trẻ nữa

      Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc cũng ngồi yên, tiếng muốn vệ sinh, sau đứng dậy liền

      Vào nhà vệ sinh, tới lui. Sau đó có người vào, liền dứt khoát trốn vào buồng vệ sinh bên cạnh. tại có chút luống cuống, nhìn kiểu này, hai bà mẹ là định chuyện rồi sao? Lần này so với xem mắt Đường Kim Tài còn đáng sợ hơn a, lần đó chỉ có mình mẹ Đường độc thoại, lần này là hai bà mẹ ăn ý với nhau

      khỏi mong đợi con trai đối phương mau đến, cũng đứng ở tại chỗ mà bị mẹ mình bán. Nhưng chợt nghĩ tới nếu ta tới, mà ván đóng thuyền làm thế nào? cũng thể ở trường hợp này mà lật bàn kháng nghị được. Còn nếu như kháng nghị ở đây, trở về nhà, lẽ lại cùng mẹ đại chiến phen?

      Xong rồi, xong rồi, cảm thấy mình thở ra hơi, dạ dày bắt đầu đau. Chuyện này so với tưởng tượng còn khó khăn hơn. Ba còn chỉ cần xem mặt thôi, có việc gì. Bây giờ thấy mặt liền đính hôn rồi, còn thấy hai đứa bé nhà trẻ nữa, đáng sợ quá !

      Trần Nhược Vũ hít sâu, thời điểm như vậy cũng chỉ có thể nghĩ đến người

      Mạnh Cổ!

      vội vàng gọi cho Mạnh Cổ

      Nhưng nhận máy. những nhận, lại còn tắt máy

      Trần Nhược Vũ giận dễ sợ, người này sao lại vào lúc mấu chốt lại giống như xe bị tuột xích chứ?

      Cũng chờ  Trần Nhược Vũ oán giận xong, Mạnh Cổ gọi tới. Trần Nhược Vũ vội vàng nhận, giọng “Alo” tiếng

      Mạnh Cổ hỏi : “Em làm sao vậy? thanh nghe cứ như trộm”

      “Bác sĩ Mạnh, chứng sợ người lớn của em lại tái phát, em cần người khích lệ”

      “Chứng sợ hãi người lớn? Lại xem mắt sao?”

      “Đúng, đúng..” thông minh

      “Tình huống lần này là thế nào?”

      “Lần này trốn được, mẹ em ở đây đó, bà cùng mẹ đối phương vừa thấy , hai người bắt đầu đến chuyện hôn nhân rồi a, lúc em mới vừa , đến chuyện muốn đứa trẻ đến học trường nào, hồi em về chỗ ngồi, chừng đứa trẻ chuẩn bị tốt nghiệp trung học rồi. Bác sĩ Mạnh, sao em lại cứ gặp phải loại nhiệt tình, chủ động đến phát rồ thế này!!!” (Ta bội phục ngôn ngữ của chị)

      “Trần Nhược Vũ, bây giờ em ở đâu?”

      “Nhà vệ sinh. Chỉ nơi này mới có thể lấy hơi”

      “Em lại chỉ có tiền đồ như vậy thôi ư?”

      “Vậy làm sao bây giờ? Em phải tìm cách hoãn chút . Đến dạ dày cũng bắt đầu đau a, mồ hôi lạnh cũng ra, những bệnh trạng kia cũng bắt đầu rồi”

      “Em có gọi cũng được, em lại ở thành phố A, cũng cách nào cứu em” (Ta thấy để cứu lần nữa chắc chị Nhược Vũ chỉ nằm trong nhà xác luôn ấy!!!)

      cần, cần, cho dù có ở đó, cũng thể cứu em, em quên khám bệnh tâm thần, mẹ em còn cho em máu   tưới  phun ba thước sao”

      “Cùng chiêu hiển nhiên thể dùng lại”

      “Vậy còn biện pháp gì?” Chẳng lẽ giống như mẹ Mạnh , mua thuốc trị bệnh trĩ! Cái đó dùng được đâu chứ?

      có thể đứa bé đói bụng, em nên về nhà cho con bú rồi”

      (Điệu cười của ta giờ rất nham hiểm)

      “Đông” tiếng, đầu Trần Nhược Vũ tựa lên ván cửa. Mama Mia, may là ở đây, may mà ở thành phố A, nếu có chuyện như vậy xảy ra nhất định náoloạn  đến chết người

      “Bác sĩ Mạnh, cảm ơn , tinh thần của em tốt hơn nhiều”

      cần khách khí. Vậy em tính lát nữa cự tuyệt hai vị phụ huynh vừa thấy kia thế nào, chờ đợi em cùng ta kết hôn?”

      “Ách, cái này, em tùy cơ ứng biến”

      “Em đủ thông minh có thể ứng phó với cầu cao như vậy sao?”

      “Bác sĩ Mạnh!” Trần Nhược Vũ cắn răng” Tinh thần của em tốt hơn nhiều, mỗi lần cùng bác sĩ Mạnh chuyện phiếm luôn có thể như đón gió xuân, tinh thần phấn chấn”

      “Khách sáo rồi.”

      Lớn lối như vậy! Trần Nhược Vũ phục, hỏi : “ bận gì thế? Mới vừa rồi sao tắt điện thoại của em?”

      cũng dùng cơm”

      “Xem mắt?"

      “Đừng đoán bậy” giọng Mạnh Cổ có chút tế nhị, bị Trần Nhược Vũ nhạy cảm bắt được

      “Nhất định là xem mắt”

      phải”

      “Tuyệt đối phải, em cảm ứng được”

      “Em còn có năng lực đặc biệt sao?”

      “Dù sao đúng là được”

      phải. Chỉ là lần trước xem mắt cùng cha mẹ có quen biết, cho nên hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm thôi”

      “Đó chính là xem mắt a”

      phải. cùng cha có ý gì với ấy, là thể nào, vậy nên chỉ là hai nhà cùng ăn  bữa cơm”

      “Hai nhà ăn cơm là xem mắt đó” đối với điều này rất kiên trì

      “Trần Nhược Vũ!”

      “Cho nên bác sĩ Mạnh, bây giờ cũng ở trong nhà vệ sinh sao?”

      “…” đầu bên kia điện thoại yên lặng

      “Bác sĩ Mạnh, an ủi em nha, gọi điện thoại là quyết định chính xác, chữa khỏi lòng người! Tinh thần của em tốt hơn nhiều, lại có thể ra ngoài chống đỡ hồi rồi”

      “Trần Nhược Vũ, em tốt nhất nên đem đối phương cự tuyệt sạch

      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên”

      “Em xác định mình có thể làm được?”

      thành vấn đề, thành vấn đề”

      “Em định làm gì?”

      “Bác sĩ Mạnh, ở nhà vệ sinh tránh quá lâu tốt. Nữ sinh còn có thể là trang điểm chút, các mà nán lại đây nếu phải táo bón chính là thận hư, dù là loại nào cũng rất tổn hại hình tượng, nhanh ra ngoài . Em cũng phải ra ngoài ứng chiến, chúng ta buổi tối lại gọi thông báo tình hình. Cứ như vậy , em cúp máy đây.”

      “Trần Nhược Vũ!”

      Đáng tiếc  Trần Nhược Vũ nghe thấy,   cúp điện thoại

      Tâm tình lúc này chuyển biến tốt hơn nhiều, ra ngoài rửa tay, soi soi gương, cho mình chút khuyến khích mới ra ngoài

      Trở về chỗ ngồi thấy người phải về quê xây dựng nghiệp, mở trường học lái xe, vị tiên sinh cần xem mắt ngồi rồi

      Trần Nhược Vũ vô cùng kinh ngạc. Đối phương cũng thất kinh nhìn

      “Là ?”

      “Chu Triết?”

      Tác giả có lời muốn hói: Được rồi, người thứ hai trong truyền thuyết đến rồi!

      40 likes FB hoặc 400 click quảng cáo trước 9h nhé các tình ! Bật mí là chương sau có chuyện đặc biej xảy ra, Mạnh Cổ tuyên bố chủ quyền và cả đóng dấu nữa đó 0(^____^)0

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40
      Edit: taichung_mira
      Beta: Linh Lung & Quảng Hằng

      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]



      Sắc mặt mẹ Trần liền thay đổi, nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ. Nhìn hồi, tay chỉ , lại nên lời. Cha Trần ở bên cũng

      hồi lâu, mẹ Trần vung tay cái, đứng lên, nghiêng đầu vào phòng, dùng sức đóng cừa phòng. Cha Trần đuổi theo, quay đầu nhìn con mình cái, cuối cùng cũng lời nào vào phòng

      Trần Nhược Vũ đơn đứng ở phòng khách, trong lòng ra khổ sở bản thân

      Đêm đó, Trần Nhược Vũ trốn ở trong phòng, gọi cho Mạnh Cổ

      “Bác sĩ Mạnh, bây giờ chuyện được ?”

      “Cũng hơn mười giờ, có gì tiện”

      “Đây phải là sợ buổi xem mắt của còn chưa kết thúc sao?”

      Giọng Mạnh Cổ nghe rất vui: “ đó phải xem mắt”

      “Được rồi, phải xem mắt” Trần Nhược Vũ có tâm tình cùng cãi cọ, nhưng rất nhanh bồi thêm câu: “Tình huống này là củng cố cùng tăng cường. Đầu tiên là xem mắt, lần thứ hai chính là xâm nhập, rồi tham khảo khả năng chung đụng”

      Mạnh Cổ tức giận “Trần Nhược Vũ, em lại ngứa da sao?”

      có, có” Tay Trần Nhược Vũ vạch vạch lên chăn “Bác sĩ Mạnh, em cho biết chuyện”

      “Em

      đoán xem hôm nay em gặp ai?”

      “Ai?”

      “Là lần trước chúng ta bị tai nạn xe, sau đó em choáng váng té xỉu, phải là có vị tiên sinh tốt bụng giúp đỡ sao, sau đó em lại phát ta cùng em ở cùng khu nhà trọ, là hàng xóm. Hôm nay xem mắt lại gặp ấy, ấy chính là người em xem mắt”

      Điện thoại bên kia yên lặng mấy giây, sau đó truyền đến thanh của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ, em tính khi nào về?”

      “Sao lại có hứng thú với bát quái của em a, em rất muốn cho biết, hôm nay làm em giật cả mình, hoàn toàn nghĩ tới là ta”

      “Em cự tuyệt sao?”

      “Cự tuyệt. Chẳng qua là mẹ tức giận, trong lòng em rất khổ sở”

      GIọng Mạnh Cổ mềm nhũn, an ủi : “Vậy en cũng thể vì muốn mẹ cao hứng mà cùng người mình thích ở chung chỗ, phải ?”

      ra Chu Triết rất tốt, tên của ấy còn cùng phong cách với em. ấy muốn sống tại thành phố C, em lại muốn ở thành phố A, cho nên thể phát triển”

      “Nếu nguyện ý ở cùng thành phố với em, chẳng lẽ em muốn phát triển với ?” Mạnh Cổ lại hung hăng

      “Ừm…” Trần Nhược Vũ nghiêm túc nghĩ, có phải là tình huống này ?

      “Trần Nhược Vũ, rốt cuộc khi nào em trở lại?” Phách Vương Long tiên sinh bắt đầu biến thân rồi sao? Trần Nhược Vũ cau mày

      “Ngày mai về. Thứ hai phải làm”

      “Ngồi xe mấy giờ, ra trạm xe đón em” Lời này vang vang có lực, giọng kiên quyết

      cần, cần. Chu Triết ngày mai ấy cũng về thành phố A, ta lái xe, có thể thuận đường đưa em về, chúng em lại ở cùng khu nhà trọ, vừa đúng đưa em về đến cửa”

      cũng làm việc ở thành phố A? Em cùng khu nhà trọ, ý là người đó, phải khu nhà trọ ba mẹ em?”

      “Đúng vậy. ấy cũng làm ở thành phố A, nhưng mà có ý định muốn về thành phố C mở trường dạy lái xe, mẹ em hi vọng em có thể về thành phố C, cho nên cảm thấy Chu Triết rất thích hợp”

      Mạnh Cổ trầm lặng, lát sau : “Hai người ở thành phố A làm việc, chạy về thành phố C xem mắt, sau dó về thành phố A đương, sau đó về lại thành phố C thành gia lập nghiệp? Rốt cuộc chuyện như thế này làm sao có thể xảy ra?”

      “Theo kịch bản của mẹ em, chuyện phải là như vậy. Người như vậy bà ấy cũng tìm được, quả là thiên tài phải ?”

      Mạnh Cổ lên tiếng

      Trần Nhược Vũ ngừng , phát giác có gì đúng: “Bác sĩ Mạnh, tâm tình của tốt? Có phải người xem mắt xảy ra vấn đề? thích ấy, ba ép em sao?”

      có. Ông ấy bức được dừng lại chút, lại hỏi: “Rốt cuộc em tính thế nào?”

      “Mẹ em cũng ép, nhưng em về thành phố A bà nổi giận. Thân thể mẹ quả tốt, hôm nay còn uống thuốc. Bác sĩ Mạnh, em mặc dù có giận mẹ, nhưng em cũng thương bà ấy, bà ấy là mẹ em”

      Mạnh Cổ gì, Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, hỏi : “Bác sĩ Mạnh, em thích thành phố C, mặc dù em ở thành phố A cũng có thành tựu gì, công việc giống người ta, có nhà cửa, được trọng dụng, nhưng vẫn thích cảm giác tự do tự tại ở nơi đó, mà em trở về nhìn thấy ba mẹ, nhìn kỳ vọng của họ với em có thể trở nên nở mày nở mặt, em lại cảm thấy trong lòng rất khổ sở. xem, em rốt cuộc phải làm gì đây?”

      “Trần Nhược Vũ, em trước khi cùng Chu Triết xem mắt, có từng do dự chuyện trở về thành phố C ? Bây giờ em nhìn thấy , cảm thấy có cơ hội rồi đúng ? Em cũng cảm thấy ta thích hợp với em?” Mạnh Cổ bắt đầu nóng nảy

      “Sao lại có cả chuyện của Chu Triết ở đây? Em bây giờ ba mẹ em. Mặc dù hai năm qua em cùng họ gây gổ, mặc dù bản thân cảm thấy mệt chết được, mặc dù em thích thành phố A hơn, nhưng cha mẹ lớn tuổi, thân thể mẹ em cũng khỏe, lần này em về, nhìn thấy họ, cảm thấy rất đau lòng. Bác sĩ Mạnh, em khi đó mất liên lạc với người nhà, phải là giận nhất sao? Em cho là có thể hiểu”

      Bên đầu kia im lặng, Trần Nhược Vũ cầm điện thoại, cắn môi, chờ Mạnh Cổ chuyện

      “Trần Nhược Vũ, với em, em cùng Chu Triết hợp đâu”

      “Tại sao?” Sao vẫn còn đến Chu Triết, ràng đến cha mẹ mình

      Em cùng bạn trai cũ phải cũng ở cùng khu nhà trọ sao? Cái tên Chu Triết này lại ở cùng khu với em, em minh chứng về người cùng khu nhà trọ rồi, cho nên hai người nhất định có kết quả tốt”

      Trần Nhược Vũ giật mình há to mồm, đây là chuyện hoang đường gì thế?

      “Đừng lãng phí thời gian người , nhanh về !”

      Trần Nhược Vũ tức giận, nào có người cứ vậy mà nguyền rủa ? Lại còn minh chứng chuyện người cùng khu nhà trọ nữa, phi!

      cúp điện thoại

      Edit : Sau khi xong chương này, ta có thể rút ra hình dung của hai trong lòng chị

      Chu Triết: nha sĩ với hàm răng trắng bóng (Lúc nào miêu tả Chu Triết ta cũng thấy câu này)

      Mạnh Cổ: ma cà rồng – chuyên môn cắn người

      Betaer" _ _! Mình hiểu nhầm, chương 41 mới cắn người!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       Chương 41:

      Edit: taichung_mira

       Beta: Quảng Hằng


      Trần Nhược Vũ cả đêm ngủ ngon giấc. Ngày thứ hai, Mẹ Trần sáng sớm sắc mặt tốt. Cha Trần nhân hội tìm , đem Trần Nhược Vũ lặng lẽ kéo về phòng tán gẫu

      “con nghĩ về nhà, lẽ muốn cứ vậy ở bên ngoài cả đời sao? Tiểu Vũ, con cứ suy nghĩ chút, bên ngoài sao so được với ở nhà?”

      “Nếu con ở bên ngoài tốt, hoặc là tìm được đối tượng, cha mẹ cũng gì. Nhưng mà con tại công việc tốt, cũng biết có thể tiếp tục làm bao lâu, có tiền bạc gì, tuổi cũng còn , mấy năm tiếp, con muốn về đây tìm việc cũng dễ, càng lớn tuổi lại càng khó kiếm đối tượng. Bây giờ ra ngoài gặp người quen, hoặc bằng hữu thân thích tới đây chơi, hỏi đến con, cha mẹ cũng biết nên gì cho phải”

      “Qua mấy năm cha cũng về hưu, đến lúc đó muốn con giúp thu xếp chuyện gì cũng tiện tìm con rồi. Thân thể mẹ con lại như vậy, ngày ngày còn quan tâm, lo lắng cho con, nếu có chuyện gì, trong lòng con thoải mái sao. Cha biết con từ hiếu thuận, hiểu chuyện, nhưng chuyện này sao con cứ cố chấp nghĩ ra vậy?”

      “Con ở bên ngoài nên biết, mẹ con chỉ vì chuyện của con, chạy đến muốn gãy chân, bà ấy thích nhất là mặt mũi, nhưng cũng xệ mặt xuống mà cầu người giúp con giới thiệu đối tượng, bà ấy lại còn bắt bẻ, người ta giới thiệu, mẹ con còn ngại tốt, ngược lại cảm thấy xấu mặt, bực bội nhiều, ăn ngon, ngủ yên, Lần này vất vả mới tìm được người khiến bà ấy hài lòng, sợ bở lỡ, vậy nên mới vội vàng gọi con về”

      “Nếu người ta chẳng ra gì coi như xong, đằng này gia cảnh cùng điều kiện tương đối, đứa bé đó cũng là người hiếu thuận. Nghe bộ dáng cũng đoan cánh, tính khỉ tốt. Mẹ con sợ con ở thành phố A nán lâu quá, nhìn được tiểu tử này, mà Chu Triết chẳng phải cũng ở thành phố A sao. Nó có tầm nhìn, từng trải, con cũng phải ghét bỏ gì. Khó được đối phương mà cả con cùng trong nhà đều hợp ý, hai đứa còn có thể  chung đụng nhiều ở thành phố A, về sau lại cùng về đây, phải rất tốt sao?”

      Cha Trần xong có chút hận, nhu biến thành cương mà tức giận: “Cha ngày hôm qua khuyên mẹ con tốt lắm, để bà ấy đừng nản lòng, con lớn rồi, có tính toán của nó. Nhưng chuyện này là con đúng, tự con chút, rốt cuộc là lý do gỳ, phải là cùng ai trói cùng chỗ ở đó chứ? Nới đó có gì tốt? Bên này xảy ra chút vui, con cùng bằng hữu náo vui, cha biết, con cùng đứa bé nhà lão Trương chia tay, chịu uất ức, cái này cha cũn biết. Nhưng con đời này có ai chịu va chạm sao? Gặp phải ít chuyện cũng cần ba mẹ nữa? Chính con ở bên ngoài chịu cực khổ, đây phải là tự tìm tội sao?”

      cha Trần giáo huấn hơi, Trần Nhược Vũ cũng chuyện. Nhưng nghe đến đây, nhịn được biện bạch: “Cha, con ở thành phố A có chịu khổ, cha mẹ cần nghĩ nhiều. Con rất tốt, công việc rất vui vẻ, phải dạng công việc buộc phải ăn khép nép, nhiều khách hàng cũng trở thành bằng hữu, có thể kiếm tiền, cuộc sống tệ. Con ở bên kia cũng có bằng hữu tốt…” đến đây, trừng hai mắt, chợt nghĩ đến Mạnh Cổ, bản thân có chút khổ sở

      “Chẳng lẽ ở đây con có bằng hữu sao? ở đây thể có công việc tốt sao? Ở đây còn cha mẹ con nữa!” cha Trần cũng tức giận

      “Cha, co nhiểu ý cha, hiểu cha mẹ quan tâm con. Nhưng hai người cũng phải hiểu cho con, con thích ở nơi đó, ở đó rất vui vẻ”

      cha Trần . Nhìn con của mình cả nửa ngày, thanh cứng rắn : “Dù sao cha với mẹ con chính là có ý như vậy, chính con suy nghĩ kỹ. Nhưng thứ khác , thằng bé Chu Triết đó tốt sao? Con phải thích nó? Cha rồi, đừng mang theo tâm tình mâu thuẫn, nếu cảm thấy nó tệ, liền nắm lấy cơ hội. Cha mẹ vĩnh viễn đều ở đây, chạy được, nhưng nam nhân tốt cũng khó tìm được ai hơn đứa bé đó” Cha Trần tận tình khuyên bảo hết lời

      Trần Nhược Vũ ở trong phòng ngẩn người hồi lâu, cuối cùng quyết định ra ngoài dạo

      tìm bạn tốt của mình – Dương Dương. Lúc mà náo loạn mấ tích, Dương Dương cũng phụ tay tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được trong nhà Cao Ngữ Lam

      Trần Nhược Vũ sau đó chỉ ở trong điện thoại báo bình an với Dương Dương, đồng thời cảm ơn, lần này về, đúng là nên gặp mặt, hào hảo hàn huyên chút

      Dương Dương nhìn thấy Trần Nhược Vũ cao hứng vô cùng, hai người ôn lại rất nhiều chuyện cũ. Dương Dương với Trần Nhược Vũ, Zina khoe khoang người , quá kiêu ngạo, hầu hết bạn cũ đều sinh long bất mãn, hơn nữa năm đó chuyện Cao Ngữ Lam bắt cá hai tay, có chút điểm kỳ quặc. cảm thấy Trần Nhược Vũ bị liên lụy vào chuyện này là quá oan

      “Nhược Vũ, cậu trở về , chuyện như vậy cũng cần thiết tránh nữa. Zina ta muốn mời khách làm hội bạn cũ, cũng biết ta rốt cuộc nghĩ cái gì. Mấy người chúng ta biết chuyện, trả lại cho cậu cái công đạo. Chuyện quá khứ qua lâu như vậy, cậu cần phải chịu uất ức bản thân, trở về thôi”

      “Mình thấy uất ức a” Trần Nhược Vũ được cảm giác của mình “Lúc mình có thương tâm khổ sở, nhưng bây giờ tốt lắm, đừng lo lắng cho mình”

      Dương Dương nhìn , ánh mắt đó khiến Trần Nhược Vũ dở khóc dở cười, lại cường điệu lần: “, mình tốt lắm”

      Dương Dương thở hơi dài, ôm lấy : “Nhược Vũ, cậu xưa nay chính là thích cậy mạnh, chỗ đó rốt cuộc có gì tốt chứ? Nếu sống vui vẻ, vậy về đây . MỌi người cũng nhớ cậu”

      Trần Nhược Vũ có chút buồn bực mà về nhà

      Sao tất cả mọi người đều muốn về đây? Tại sao ai cũng đem biến thành biểu tượng của thê thảm vậy? thảm a, rất tốt. Bọn họ sao lại tin?

      sao lại chấp nhất như vậy, bài xích trở về đây. thích thành phố A, thích nơi đí (Vì nơi đó có người chịu iu.. kaka)

      vào khu nhà trọ, vừa nhấc mắt, thấy tở tử xuân cùng nữ nhân bụng lớn tản bộ. Chính là nam nhân nay, bản thân buồn bực, cầu chia tay. tại kết hôn rồi sao?

      Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, nháy nháy mắt. Suy nghĩ chút, chắc là cha mẹ sợ chịu nổi đả kích nên mới cho biết thôi. Vì vậy khi rời nhà mọi người mới cho rằng là bị thương vì tình cảm

      Lúc này, lão thái thái (lão bà) trong khu nhà trọ ra, cùng Trần Nhược Vũ giọng : “Tiểu Vũ a, cháu xem thằng nhóc nhà lão Trương cũng kết hôn, đứa cũng sắp có, cháu cũng đừng đem chuyện xưa để trong lòng, lại đau khổ. Lão bà của nó là hũ nút, thích chuyện, sao với cháu cũng kém hoạt bát, cho nên đừng khổ sở”

      Trần Nhược Vũ giải thích gì được nhìn bà, vị thái thái này, cháu nhớ gì sao?

      Lời này ra miệng, cười nhạt, lên lầu

      tưởng niệm thành phố A, muốn quay về

      vất vả mới qua được buổi chiều, Chu Triết gọi điện thoại tới, muốn cùng về nhà. cha Trần với Mẹ Trần bởi vì nữ nhi đồng ý, nên có cao hứng. Cho đến lúc biết con cùng Chu Triết cùng nhau về thành phố A, lúc này khuôn mặt mới tươi cười

      Khi bọn họ , hai lão nhân gia đưa cho Chu Triết đống trái cây, là để về nhà từ từ ăn. Ân cần, lại có tình cảm, mà lời nào có thể miêu tả nổi (Cái này sao giống quảng cáo dữ vậy nè!!!). Trong tâm Trần Nhược Vũ có bất đắc dĩ, nhưng cũng được gì

      Xe lao vào đường cao tốc, rốt cuộc cũng thở dài hơi

      Nhà đúng là địa phương kỳ quái. Rất muốn trở về, rồi lại kịp chờ đợi mà né ra. Đến tột cùng là có vấn đề gì đây?

      “Chu tiên sinh, điều gì khiến quyết tâm phải trở về thành phố C?”

      “Nên trở về về thôi” Chu Triết cười cười “Cha mẹ ở đây, nhà ở đây. ở thành phố C có nhà, chỉ có phấn đấu. Phấn đấu đến thời điểm nhất định rồi, nên về nhà”

      Trần Nhược Vũ lao vào trầm tư

      ở thành phố C cũng có nhà, chỉ có phấn đấu

      Nhưng lại muốn về, là phấn đấu chưa đủ nên chưa về sao?

      Bọn họ hỏi ở thành phố A có gì tốt, để nhất định phải lưu lại

      ra

      Trong đầu chợt lên hình ảnh của Mạnh Cổ, bất chợt mà nghĩ đến !

      Tác giả có lời muốn : chương này có bác sĩ Mạnh, vốn là phía sau muốn viết thêm chút tình cảnh lúc gặp mặt, nhưng mà hình như có ý nghĩa, nên tôi bỏ rồi. Suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra viết cái gì, vì vậy dứt khoát chương này cứ vậy

      Nội dung chương này nặng nề chút, buồn bực chút, nhưng tôi cảm thấy biểu đạt được nội dung cần thiết. Có lúc gia đình là điều mà ta nhất, ra chỗ nào tốt, nhưng vẫn đau. Có lẽ cái này là đại câu. có nghiêm khác, cũng có giới hạn đúng sai, chỉ là đạo lý chung đụng. người ở hoàn cảnh có phải cảm thấy thoải mái hay , ra là đến cảm giác hạnh phúc???

      Edit ; Cái chương chán nhất trong mọi chương…

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 42:

      Edit: taichung_mira

      Beta: Linh Lung & Nghi Phương


      Trần Nhược Vũ nóng lòng muốn về.

       

      cảm thấy có rất nhiều lời muốn với Mạnh Cổ. Trong lòng mâu thuẫn, có chút mờ mịt về tương lai, công việc của , tình của , muốn nghe ý kiến của Mạnh Cổ. Mặc dù lời xuôi tai, nhưng rất tỉnh táo và khách quan.

       

      Chẳng ngờ đường về cũng thuận lợi. Mới ra xa lộ, xe bọn họ liền bị kẹt xe vì phía trước xảy ra vụ tai nạn giao thông.

       

      Kẹt xe đến nửa giờ, nhúc nhích được gì. Trần Nhược Vũ nóng nảy, gọi cho Mạnh Cổ, nhưng ai nhận máy, Chu Triết an ủi , giúp bình tĩnh lại, còn giỡn: “Hình như chúng ta ở cùng nhau rất dễ đụng phải tai nạn giao thông”.

       

      Trần Nhược Vũ có chút cười nổi, nhớ đến người khác, ở bên cạnh trong tai nạn đó, nhớ đến đầu tiên xông lên cứu người, nhớ sau cốp xe của lúc nào cũng có dụng cụ cấp cứu.

       

      Chu Triết chạy lên phía trước thăm dò tin tức, lát sau trở lại : “Cảnh sát giao thông dọn dẹp chướng ngại đường, phải chờ lâu nữa đâu.”

       

      Trần Nhược Vũ gật đầu, lại gọi lại cho Mạnh Cổ, vẫn ai bắt máy. Chu Triết mở radio xe nghe tin tức nhanh, nghe tám chiếc xe tông vào đuôi xe lớn gây nên tai nạn, trong đó có 2 chiếc xe bus. Số người bị thương quá đông, chia ra cả ba bệnh viện, nhưng con số thương vong cụ thể vẫn còn thống kê.

       

      Trong số bệnh viện đó, có tên bệnh viện Mạnh Cổ công tác

       

      Trần Nhược Vũ nghe tin tức, vô cùng lo lắng.

       

      Hồi lâu sau, đường cũng thông. Chu Triết theo dòng xe từ từ chạy qua trường tai nạn, nghĩ Trần Nhược Vũ có bệnh say máu, nhắc nhở : “ nên nhìn a, bên kia vẫn còn vết máu.”

       

      Trần Nhược Vũ gật đầu, nhưng có ý định cảm kích chăm sóc. bỗng nhiên : “Em muốn về nhà nữa, có thể phiền đưa em tới bệnh viện ?” tên bệnh viện của Mạnh Cổ.



      Chu Triết sửng sốt, chợt nhớ tới: “Muốn thăm vị bác sĩ kia sao? là bạn của em?”

       

      “Đúng.”

       

      “Hai người…” Chu Triết dò xét thử: “Là bạn trai của em? Có phải người nhà biết ?”

       

      phải. Chỉ là bạn tốt.” (Vâng, “bạn tốt” thôi ạ!!!), Trần Nhược Vũ chột dạ, cắn cắn môi, có lý do chột dạ nha, nếu đời này người nào thể thương nhất, thể trở thành người nhất, chính là với Mạnh Cổ rồi.



      Chu Triết gật đầu, hỏi nữa. Xe chạy ra khỏi đoạn đường gặp cố, cuối cùng cũng có thể lái bình thường. Đường thuận lợi rồi, đưa đến bệnh viện.

       

      Tất cả nhân lực đều được điều động, xem ra ít người bị thương. Chu Triết muốn dừng xe đưa Trần Nhược Vũ vào, nhưng bị từ chối. cám ơn Chu Triết, để về trước, sau đó tự mình lặng lẽ chen vào đại sảnh khám bệnh. (Em thắc mắc là hành lý của chị ấy đâu rồi???)

       

      Ký giả, phóng viên, người thân, người bị thương, còn những người khám bệnh bình thường khác khiến nơi đây chật ních. Bước chân của nhân viên cứu hộ cũng vội vã, bận rộn ríu rít.

       

      Trần Nhược Vũ cố gọi cho Mạnh Cổ, vẫn ai bắt máy. đành gửi tin nhắn: “Em về rồi, thấy tin tức tai nạn giao thông, bận ? Nhận được tin nhắn gọi cho em, em đợi ở ngoài vườn hoa.”

       

      Trần Nhược Vũ ngồi ở đình được hồi sắc trời tối , thấy đói bụng rồi. chạy chậm tới tiệm bên cạnh bệnh viện mua bánh bao, mua thêm hai chai nước suối, sợ Mạnh Cổ tới thấy , lại vội vàng chạy về.

       

      Đại sảnh kia thưa người hẳn, Trần Nhược Vũ lại gọi điện lần nữa, vẫn ai nhận, gửi lại tin nhắn lần nữa. Rồi trở lại ghế dài trong đình ngồi.

       

      theo thói quen ăn bánh bao liền uống nước. Lần này có ai giữa chừng xuất chuyện với , Mạnh Cổ cũng có tới. ngẩng đầu, ngắm sao và trăng sáng.

       

      Đây là lần đầu tiên ngồi ở vườn hoa bệnh viện vào buổi tối, trong thơ : “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương”. Nhưng lại sợ nhớ cố hương, mỗi lần nhớ đến đều phiền muộn. giờ ở thành phố A, cảm thấy rất dễ thở, ở gần Phách Vương Long tiên sinh, cảm thấy bớt phiền não.

       

      Khoan , sai rồi, phải là của nha.

       

      Trần Nhược Vũ cắn thêm cái bánh bao nữa. Là Phách Vương Long tiên sinh trong rừng hoa đào mới đúng.

      lại lấy điện thoại ra nhìn, Đào Hoa Lâm tiên sinh vẫn đẹp trai như vậy, đáng tiếc có tin nhắn cũng có cuộc điện nào.

       

      Trần Nhược Vũ nén tâm tình, tiếp tục chờ.

       

      ra Chu Triết cũng là người tệ, tốt người, hòa khí, nhiệt tình, lại có nghiệp, hiếu thuận, ở cùng rất thoải mái, nếu phải chuyện về thành phố C này, bản thân có thể tình nguyện ở cùng hay ?

       

      Nhưng lại có tí cảm giác động lòng, giống như Lương Tư Tư , loại cảm giác đó là gặp nhau liền thấy tim đập loạn, giống như ban đầu phát bản thân thích Mạnh Cổ: hốt hoảng, luống cuống, lại giống như…

       

      “Chịu về rồi?” câu hỏi cắt đứt suy nghĩ Trần Nhược Vũ.

       

      quay đầu, thấy Mạnh Cổ đứng, đổi thường phục, gương mặt mệt mỏi, nhưng giọng và câu hỏi vẫn tương đối tốt.

       

      Trần Nhược Vũ bĩu môi, lờ thái độ ác liệt của .

       

      Mạnh Cổ tới, đặt mông ngồi bên cạnh .

       

      Trần Nhược Vũ đưa chai nước, lắc đầu.

       

      ăn cơm chưa? Đói ?” lắc đầu, lại gật đầu. Trần Nhược Vũ tất nhiên hiểu ý , móc bánh bao ra: “Cho , hương tỏi.”

       

      “Khô quá, muốn ăn.”

       

      uống nước, lại ngại ăn khô, Trần Nhược Vũ để ý tới , cất bánh bao, cùng ngồi với .

       

      Hai người ngồi cạnh yên lặng như thế, chợt Mạnh Cổ : “Trần Nhược Vũ, em bình thường phải rất nhiều lời sao, đôi lời nghe chút .”

       

      “Em nào có?” Trần Nhược Vũ phục: “ quên, em chẳng phải vì quá buồn bực bị ném sao.”

       

      chuyện bán bảo hiểm thế nào?”

       

      “Đối với nghiệp vụ quen thuộc của nghề bảo hiểm, có thể tùy vào tình huống của khách hàng, cụ thể mà làm ăn. Chẳng qua thành tích của em đúng là bình thường.” Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, tiếp: “Chẳng qua khách hàng của em là ổn định nhất, hơn nữa khách cũ giới thiệu khách mới cũng rất nhiều, đó là bởi vì em nghiêm túc làm việc.”

       

      “Ừ.” Mạnh Cổ tựa lưng vào ghế, dường như đối với thành tích nghiệp của cảm thấy hứng thú.

       

      giống như mệt mỏi, Trần Nhược Vũ cũng biết gì cho tốt. Vì vậy lại trở nên yên lặng.

       

      Mạnh Cổ đột nhiên : “Trần Nhược Vũ, tâm tình tốt lắm, em chút gì hạ khí .”

       

      “Thời điểm như vậy phải nên ăn chén mì nóng sao, sau đó vội vàng về nhà ngủ.”

       

      “Quá mệt mỏi, muốn động.”

       

      Lý do này! Trần Nhược Vũ cau mày.

       

      “Tâm tình tốt ăn kẹo là được, nhưng em mang kẹo sầu riêng.”

       

      “Ghét vị sầu riêng.” Mạnh Cổ chút khách khí biểu hiệt chán ghét mùi hương đó.

       

      Trần Nhược Vũ trừng : “Vậy em biết làm thế nào để điều khí, nên ăn cơm sau đó về nhà nghỉ ngơi .”

       

      Mạnh Cổ quay đầu nhìn , ngón tay xoa xoa mi tâm của “Dụ dỗ vui vẻ phải sở trường của em sao?”

      Trần Nhược Vũ cả kinh mở to mắt: “Em làm gì có năng lực này?”

       

      vừa từ phòng phẫu thuật ra, tâm tình tệ đến cực điểm rồi, mệt chết . Nhưng thấy điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái lên chút.”

       

      biến thái. Trần Nhược Vũ trừng , người này lại đem lo lắng của người khác làm trò giải trí.

       

      còn nữa, nhận được tin nhắn, sao gọi lại cho em?”

       

      “Em có người đưa đón rồi, còn đường tới tận cửa nhà, sau này vẫn còn có người chắp tay xin làm quản gia, xong rồi còn phải cầm khăn nóng đắp người. Hôm qua em còn cúp điện thoại của !” tới lại thấy tức giận: “Cúp điện thoại của còn chủ động gọi lại, dĩ nhiên thể gọi trước.”

       

      cáu kỉnh sao? Người này đáng ghét. Trần Nhược Vũ muốn đánh .

       

      “Nhanh ăn cơm.” để ý , lại muốn bỏ qua cho .

       

      có khẩu vị.”

       

      “Em gọi lại cho , đừng nhận, sau đó xem tâm tình tốt nghe điện, thế là có khẩu vị rồi.”

       

      Mạnh Cổ bật cười, vươn vươn chân dài: “ em giỏi nhất là dỗ vui vẻ, phương pháp ngu ngốc vậy mà cũng nghĩ ra được, đúng làm cao hứng.”

       

      “Bộp”, Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhịn được đánh .

       

      Mạnh Cổ xoa xoa cánh tay, thầm oán giận bạo lực, sau đó thở phào, lại tựa lưng vào ghế gì.

       

      rốt cuộc ăn cơm?” Trần Nhược Vũ có chút nhịn được, muốn đánh cho trận, nhưng nhẫn nại, lại hỏi : “Bao tử đau sao?”

       

      “Có chút” gật đầu.

       

      “Vậy nhanh lên, tìm tiệm cháo hoặc tiệm mì, uống chút canh nóng thoải mái hơn.”

       

      kéo , nhưng chợt giơ hai tay lên, : “Trần Nhược Vũ, mới có hai sinh mạng chạy trốn khỏi tay . cứu họ.” Thanh của vừa trầm vừa thấp.

       

      Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, đối mặt với ánh mắt , trong đôi mắt kia có đùa giỡn, có nhạo báng, xác lại bi ai. hết sức khổ sở.

       

      “Trần Nhược Vũ, vốn muốn em trở lại có nhiều lời để lắm, nhưng tâm tình bây giờ quá tệ.”

       

      cúi đầu, nhìn hai tay mình. Trần Nhược Vũ chán nản, biết an ủi thế nào.

       

      cho là làm bác sĩ lâu đối với những chuyện như vậy chai lì, nhưng đạo hạnh của còn chưa đủ, phẫu thuật thất bại ra ngoài, nhìn ánh mắt người thân của họ tuyệt vọng lại gào khóc, khổ sở.” tự lẩm bẩm, hai mắt nhắm lại: “Tay của , cứu được họ.”

       

      Trần Nhược Vũ vỗ vỗ vai , nhưng vẫn biết nên gì cho tốt. suy nghĩ chút, chợt lục ra trong túi thứ.

      lấy chiếc găng tay ra, sau đó kéo tay Mạnh Cổ qua, sờ sờ (Sàm sỡ), sau đó đeo găng tay lên tay . Mạnh Cổ nhìn, kháng cự. giúp chà xát găng tay, xoa bóp, khiến hơi ấm thấm đến da tay.

       

      “Có phải sau khi khử độc bôi kem dưỡng? Tay cần phải giữ tốt. Tay bác sĩ rất quan trọng, cái người này, có biết , chính là bác sĩ, nghĩ mình là thần tiên sao? còn trẻ, còn có nhiều y thuật muốn học, cố gắng cứu họ, bọn họ biết. Hai người cứu được, nhưng phải còn cứu được rất nhiều người khác sao?”

       

      Mạnh Cổ lên tiếng, ngẩng đầu nhìn , lại cúi đầu nhìn giúp xoa găng tay.

       

      “Làm bác sĩ, sao có thể yếu đuối như vậy, áp lực như vậy cũng giải quyết được, về sau làm thế nào phẫu thuật cho nhiều người khác đây? Giống chúng em bán bảo hiểm, thường bị người khác cự tuyệt còn cúp điện thoại, có người còn dùng lời dung tục mắng, nếu em cũng yếu đuối vậy, cả điện thoại căn bản cũng cần gọi.”

       

      “Em nào có yếu ớt, thần kinh của em cùng chân voi thô như vậy.” Mạnh Cổ nhịn được chen vào, thanh khiến Trần Nhược Vũ nghe .

       

      cái gì?” Trần Nhược Vũ xoa hết tay, đổi sang tay khác: “Dù sao , làm bác sĩ nên chăm sóc mình cho tốt, cái gì có khẩu vị ăn cơm, có tâm tình liền ăn vạ về nhà, chuyện như vậy thể lại xảy ra, biết ? Chăm sóc tốt bản thân, mới có thể chăm sóc bệnh nhân a. Tiền lương bác sĩ cao như vậy, khổ cực chút là đúng rồi, có áp lực cũng là bình thường. Như vậy phải cố gắng vượt qua chứ sao.”

       

      càng huấn càng có giới hạn, liền lôi cả tiền lương cao của Mạnh Cổ ra. Mạnh Cổ nghe huấn hồi nhíu nhíu đầu, hồi lại cau mày.

       

      vất vả xoa cả hai tay, Trần Nhược Vũ cầm lấy hai tay nhìn chút, rất hài lòng. “Tốt lắm, xem, hiệu quả cũng tồi. Tay lớn như vậy, lãng phí, phải xoa đến ba lần mới tốt được.” đến có điểm thương tâm, găng tay hàng hiệu này quá phung phí rồi.

       

      thu dọn xong bánh bao, kéo , vênh mặt hất hàm, lên giọng sai khiến: “ ăn cơm. Cơm nước xong về nhà, về nhà liền tắm ngủ. Ngủ giấc tinh thần phấn chấn liền trở về làm bác sĩ đẹp trai.”

       

      Mới vừa kéo vừa bước , lại cảm thấy mánh khóe căng thẳng, có lực lôi ngược lại.

       

      quay đầu nhìn lại, tay Mạnh Cổ ráng sức, lôi vào trong ngực. Trần Nhược Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, cúi đầu, hôn lên môi .

       

      Trần Nhược Vũ nháy nháy mắt, cảm nhận đôi môi mềm mại của . giống như lần trước lướt qua, ngược lại tăng thêm sức, lưu luyến rời.

       

      Trần Nhược Vũ cũng biết bản thân nghĩ gì, chỉ theo bản năng, giơ tay lên ôm cổ , hé ra đôi môi.

       

      Tác giả có lời muốn : quả nhiên, chương trước bác sĩ Mạnh xuất mọi người nhiệt tình a, chương này bác sĩ Mạnh tái xuất, phản ứng của mọi người có thể nhiệt liệt chút đây?

       

      Edit : Hôn rồi, hôn rồi *tung bông, tung bông*

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43
      Edit: taichung_mira

      Beta: Tiểu Thiên

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Nhược Vũ, cậu lại chọc giận Mạnh Cổ rồi hả?” Cao Ngữ Lam vừa mở miệng hỏi vấn đề này.

      Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm: “Sao vậy? Mạnh Cổ thế nào?”

      gọi điện cho Doãn Tắc, gào thét cả nửa giờ. Mình cũng nghe , chỉ là nghe được tên cậu”.

      Uầy, xú nam nhân này là gọi cho Doãn Tắc để kiện sao?

      “Vậy cậu mau giúp mình hỏi thăm Doãn Tắc chút, Mạnh Cổ gì về mình rồi?”

      “Hỏi thăm được, ấy ra ngoài rồi. Mạnh Cổ hẹn uống rượu. Mình thừa dịp ấy ở đây, mới gọi cho cậu vài tin. Cậu làm gì bác sĩ Mạnh rồi?”

      “Mình có thể làm gì ấy. Sao cậu hỏi ta làm gì mình rồi”

      “Được rồi, vậy ấy làm gì cậu?” Cao Ngữ Lam hùng hồn thu thập tin tức bát quái.

      “Mình…” Trần Nhược Vũ nhất thời im lặng. ra cũng rốt cuộc có chuyện gì, chính là hưởng thụ nụ hôn, sau đó liền thác loạn, thác loạn rồi biến thành hỗn loạn.

      “Oa, phản ứng của cậu, đúng là như vậy sao? Mau cho mình nghe.”

      Trần Nhược Vũ đau thương: “Bây giờ mình cũng , chờ mình sửa sang lại, hiểu liền cho cậu nghe.”

      ? giấu giếm nha.” Giọng Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ nghĩ ấy bị Doãn Tắc dạy hư rồi.

      “Ừ, giấu giếm. Chỉ là để mình sớm hiểu chuyện gì xảy ra, cậu phải giúp mình hỏi Doãn Tắc, bác sĩ Mạnh rốt cuộc gì với ấy.”

      “Cái này cần cậu giao phó, mình nhất định hỏi. Mình hiếu kỳ nha! Nhược Vũ, cậu lợi hại, đó là Mạnh Cổ đó, vậy mà có thể gầm thét đến nửa giờ, mình có nhìn đồng hồ, nhiều ít, đúng nửa giờ.”

      Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen. ấy vậy là xong đời khuê nữ rồi, Doãn Tắc là, khiến người ta phiền muộn.

      Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng càng loạn hơn. có chút sợ, Phách Vương Long tiên sinh phóng hỏa cả nửa giờ, chuyện này có bao nhiêu trường hợp a. may là nhận điện thoại của , nếu xảy ra án mạng nha.

      Chờ chút, chờ chút, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm.

      vội vàng gọi cho Cao Ngữ Lam.

      “Lam Lam, cậu mau gọi cho Doãn Tắc, bác sĩ Mạnh tối nay làm thêm giờ vẫn chưa ăn tối, để ấy cho bác sĩ Mạnh ăn gì đó, ấy còn bị đau bao tử, thể uống rượu a. Doãn Tắc ngăn ấy lại.”

      Cao Ngữ Lam rất hưng phấn nhận chỉ thị, gọi điện thoại . lát sau gọi lại cho Trần Nhược Vũ.

      “Doãn Tắc ấy hỏi, hơn nữa là cậu a, nhưng Mạnh Cổ rống: đứa con kia tự với mình!”

      Trong đầu Trần Nhược Vũ tưởng tượng hình ảnh Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam hưng phấn truyền bá bát quái, sau đó rất nhanh bị thay thế bằng hình ảnh phóng hỏa của Phách Vương Long tiên sinh.

      Nhưng xú nam nhân kia ăn cơm, bao tử đau lại uống rượu, rốt cuộc là muốn thế nào?

      càng nghĩ càng lo lắng, lại gọi cho Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, cậu có biết bác sĩ Mạnh lái xe hay xe khác ? Cậu gọi cho Doãn Tắc, nhắc nhở ấy đừng để ta uống rượu còn lái xe.”

      “Biết, Doãn Tắc lúc ra cửa bằng xe ngoài rồi, nếu uống rượu, trong lòng họ cũng tự biết cách”.

      “Bác sĩ Mạnh có như thế, lấy từng uống rượu rồi lái xe, cậu với Doãn Tắc .”

      lát sau, Cao Ngữ Lam trả lời điện thoại: “Doãn Tắc Mạnh Cổ la ấy: đứa con kia tự với mình.”

      Trần Nhược Vũ bĩu môi tức giận, tên đàn ông chết tiệt này là làm người ta chán ghét mà.

      lại ngồi thêm mười phút, thể yên tâm được. Tên Doãn Tắc kia cũng là thích náo nhiệt, thể dựa vào ta để cản Mạnh Cổ uống rượu, ta rốt cuộc có thể cản được a?

      nhịn được, tìm số điện thoại của Mạnh Cổ. Kết quả là Mạnh Cổ nhận điện.

      Vì vậy Trần Nhược Vũ lại gọi vào điện thoại của Doãn Tắc, Doãn Tắc nhận máy.

      ở bên kia la rất lớn tiếng: “Nhược Vũ a, nhớ ? Sao gọi cho ? Có muốn tới đây cùng bọn uống rượu ?”

      Trần Nhược Vũ biết cố ý, muốn để cho Cao Ngữ Lam nghe, nghe xem tính tình của vị đại gia nhà : “Ông chủ Doãn, các uống ít chút. Tâm tình bác sĩ Mạnh hôm nay tốt, lại còn phải làm thêm giờ, khuyên ấy chút a. Các uống bao nhiêu rồi?”

      Doãn Tắc cười hì hì, nghe vô cùng thanh tỉnh: “ uống bao nhiêu đâu, còn có thể đánh nhau cơ. Em đừng để lấy tâm tình tốt làm cái cớ, được chiều đến kiêu ngạo rồi, nhịn được muốn đánh rồi.”

      Trần Nhược Vũ than thở, biết hai người này nháo lên có thể đánh nhau a. Phương thức biểu đạt tình hữu nghị của họ rất đặc biệt. bất đắc dĩ, chỉ đành phải hỏi: “Ông chủ Doãn, có thể đưa điện thoại cho Mạnh Cổ ?”

      nghe giọng Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở bên kia, sau đó Mạnh Cổ mang theo mùi rượu, lớn tiếng rít gào: “ nhận, kêu người đó tới đây .”

      Mẹ nó, đúng là, lần nào cũng câu này.

      Trần Nhược Vũ cắn răng, rất lễ phép hỏi Doãn Tắc: “Ông chủ Doãn, xin hỏi chỗ các tụ tập là đâu?”

      Trần Nhược Vũ muốn giết người rồi.

      Giết Doãn Tắc và Mạnh Cổ ở quầy rượu, liếc mắt nhìn thấy hai con người lười biếng nằm dài ghế. người phụ nữ xinh đẹp đến gần Mạnh Cổ.

      Trần Nhược Vũ tới, liền nghe được ta : “ chàng đẹp trai, tìm bạn chơi cùng sao?”

      Mạnh Cổ cười lạnh đáp: “Hỏi cái vấn đề này sao, trước tiên nên hỏi sao tôi có thể để ý đến ?” Lời ra nồng đậm ý châm chọc khiến người phụ nữ kia nhất thời giận tái mặt. Doãn Tắc ở bên cười ha ha, kêu lên: “Nếu hỏi tôi, câu trả lời của tôi nhất định lễ phép hơn nhiều.”

      Người phụ nữ kia nghiêng đầu , nhìn lướt qua Trần Nhược Vũ, vừa đúng lúc, liền đứng trước mặt Mạnh Cổ.

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm hồi lâu, chợt cười: “Ơ, nhìn xem là ai tới kìa.”

      Doãn Tắc lành lạnh : “Chính là người con mà cậu mắng cả đêm chứ ai.”

      Trần Nhược Vũ để ý tới nhạo báng của họ, hỏi Mạnh Cổ: “ ăn tối chưa?”

      “Chưa.” Mạnh Cổ thẳng thắng khí khái .

      Doãn Tắc ở bên nhìn hai người bọn họ cười.

      lái xe tới sao?”

      “Đúng.” Mạnh Cổ gật gật đầu.

      Trần Nhược Vũ đưa tay kéo , còn tưởng rằng rất dây dưa, nghĩ tới lại ngoan ngoãn bị kéo dậy.

      “Nên ăn chút gì đó, sau đó tắm rồi ngủ. Xe để ở đây, mai quay lại lấy.”

      “Em lo sao?” Mạnh Cổ đáp lại, hất tay ra.

      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn Doãn Tắc. mặt Doãn Tắc toàn bộ là biểu tình xem kịch vui, thấy nhìn sang, liền vuốt tay : “ quản được , rất hung bạo. muốn về nhà, Lam Lam lo lắng.”

      Trần Nhược Vũ trừng , cũng biết thể trông cậy vào người đàn ông này. cũng bất chấp, lôi kéo Mạnh Cổ ra ngoài. Mạnh Cổ giãy giụa, ngoan ngoãn theo sát ra ngoài.

      Ra khỏi quầy rượu, tiếng nhạc vang dội ở khắp nơi cũng giảm bớt nhiều, cảm thấy khí ngoài này tốt.

      Trần Nhược Vũ thở ra hơi, lôi kéo Mạnh Cổ vài bước, quay đầu muốn hỏi muốn ăn cháo hay ăn mì nóng, gần đây có mấy tiệm, nhưng chưa mở miệng, thấy căng thẳng, bị kéo vào ngực.

      đợi phản ứng của , lại cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên, bị đè vào góc tường bên đường, môi đè lên môi , hung hăng hôn .

      Trần Nhược Vũ bị kinh hãi, “Ừ” tiếng giãy giụa, tứ chi bị kiềm giữ, thân bị mạnh mẽ đè ép, thể động đậy được.

      rất tức giận, lắc lắc mặt để đụng vào. tay khống chế cổ , tay nắm lấy cằm , hơi dùng sức, khiến mở miệng.

      Đầu lưỡi của dò xét vào sâu hơn, dùng sức mút lấy lưỡi , bá đạo xâm nhập, lại triền miên hôn .

      Tác giả có lời muốn : được rồi, chương này vẫn có bác sĩ Mạnh, mọi người có phải càng phản ứng nhiệt liệt hơn ?
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :