1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34
      Edit: taichung_mira
      Beta: NaBy - Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      có chuyện gì, chỉ là bạn tốt bình thường thôi”

      Trần Nhược Vũ còn chưa hết, bị Lương Tư Tư cắt ngang “Bạn bè bình thường và bạn bè tốt là hai việc khác nhau, bạn tốt bình thường như vậy”

      “Tư Tư, cậu đừng quấy rối”

      “Mình có, phải mình giúp cậu phân tích sao”

      Phân tích cái gì, cái muốn là ý kiến, phải phân tích tình. Trần Nhược Vũ : “Dù sao cũng là bạn bè tốt, sau đó mình cẩn thận, đụng người ta, làm bị thương rồi. Cảm thấy ngại, nhưng thẳng thắng xin lỗi cũng rất lúng túng, cho nên mới muốn hỏi cậu, có cách nào tốt hơn ?”

      “Đụng phải…” Nhìn vẻ mặt Lương Tư Tư cái, biết ngay ấy nghĩ sai

      phải ở phía dưới!” Trần Nhược Vũ vội vàng . Suy nghĩ chút, lại ủ rủ cúi đầu “Được rồi, được rồi, vẫn là mình tự suy nghĩ thôi”

      “Ai, quay lại, quay lại. phải phía dưới phải phía dưới, mình cũng nghĩ cậu bị cản trở vì chuyện như vậy” Lương Tư Tư bát quái lộn tùng phèo cũng đủ bốc hỏa rồi. Như vậy, cứ muốn lại thôi, lại còn kín đáo, loại quan hệ khiến nữ nhân hao tổn tinh thần, quả là có chuyện rồi

      “Nhược Vũ, Nhược Vũ, cậu cho mình nghe, cuối cùng là loại tình huống gì?”

      có gì, mình vào phòng đây”

      “Ai, ai, đừng nha, phải quan hệ tình nhân, vậy các người chính xác là trạng thái đương sao?” (Hai thứ này phải là sao???)

      phải, thể nào. Chúng mình chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết thôi”

      nam, nữ gần như vậy, còn đụng tới đánh lui, còn kích thích thần bí, thể nào chỉ là bạn bè bình thường”

      “Ai , bọn mình chính là bạn tốt của nhau. Bạn rất thân, bạn bè tốt có thể cùng nhau bày tỏ tâm ” Dĩ nhiên, mấy chuyện thân thiết như vậy cũng liền tự động bỏ qua

      “Được rồi, tiếp xúc thân mật, đến có thể cùng bày tỏ tâm , đánh tới đánh lui, lại kích thích thần bí, nhưng phải là tình nhân, cậu còn thể nào. Cái loại bạn bè này chỉ có quan hệ ..”

      Lương Tư Tư nằm ghế salon, đưa đầu ngón tay ra

      Trần Nhược Vũ bị có chút ngạc nhiên, hỏi: “Là gì?”

      “Tình dục”

      Trần Nhược Vũ ngây người!

      sai lầm rồi! nên tìm đến cái người chỉ lấp đầy cái đầu mình bằng mấy cái tiểu thuyết tình , quan hệ nam nữ, để thảo luận mấy vấn đề quan hệ tình bạn này.

      Trần Nhược Vũ đầu đầy thất vọng về phòng, nằm sấp giường giả chết

      cùng , chỉ là bạn tốt thôi, chỉ là cảm giác rất tốt, so với bạn bè bình thường chỉ có tốt hơn chút thôi… Là bạn tốt

      Hơn nữa còn là cái loại bạn bè sau khi cự tuyệt theo đuổi, mọi người biết tình cảm của nhau, biết ranh giới cuối cùng ở đâu, cho nên mới có thể cố kỵ. Chính là vì như vậy, mới có thể phóng khoáng hơn

      Tình dục! Loại từ này sao có thể xuất ?

      Tư Tư vũ nhục quan hệ giữa bọn họ rồi

      rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Hay là cứ đơn giản mặc kệ , chờ tìm tới cửa rồi mới tùy cơ ứng biến. Như vậy có làm tức giận hơn , cảm thấy lòng chút cũng có hối lỗi?

      Nếu đưa cho chút lễ vật? được, thể đưa. Sai lầm của vứt đâu rồi, là mạo phạm trước. còn hảo tâm hầm chân giò cách thủy cho , mua cho kẹo cao su, còn mua khăn giấy…

      Chờ chút, chân giò!

      Trần Nhược Vũ đột nhiên nghĩ tới, được, được, cái này thể kéo dài, vội gọi cho Mạnh Cổ

      “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, cái hộp cơm em để trong xe , bên trong đựng chân giò hầm mới làm, phải chân gà dư ngày hôm qua, phải lấy ra để tủ lạnh a, nếu lại hư mất”

      xong, bên đầu bên kia yên lặng mấy giây, sau đó thanh trầm thấp của Mạnh Cổ truyền đến: “Trần Nhược Vũ, em gọi điện thoại là vì cái này?”

      “Đúng vậy, điều này rất quan trọng. Những thứ khác có thể từ từ , thức ăn này thể để qua đêm a, buổi trưa hôm nay em cố ý nghỉ làm để hầm cách thủy. về nhà rồi sao? Từ trong xe lấy nó ra chưa? Nhất định phải để tủ lạnh đó”

      “Tút tút tút…” Mạnh Cổ cúp điện thoại

      Trần Nhược Vũ ngẩn người, cũng tức giận. Bác sĩ Mạnh Cổ chết tiệt, dám lễ phép như vậy! Cá tính quá kém, tính khí quá tệ rồi! chút cảm xúc đau lòng của tại biến mất vô tung vô ảnh rồi

      Chuyện này, nhất định phải để lời xin lỗi trước, nếu tuyệt đối lại để ý đến !

      Ngày thứ hai, tâm tình của Trần Nhược Vũ tốt

      đêm ngủ, khiến tinh thần uể oải. Lúc Đường Kim Tài gọi điện thoại tới, ân cần hỏi chuyện, mới nhớ tới, hẹn địa điểm đưa số khám bệnh cho người ta

      Đường Kim Tài luôn miệng cảm tạ, bày tỏ nhất định phải mời Trần Nhược Vũ cùng Mạnh Cổ bữa cơm. Trần Nhược Vũ ý vị lắc đầu, giỡn a, cùng Phách Vương Long tiên sinh bây giờ trong trạng thái chiến tranh, sau có thể cùng ăn cơm

      Cái Phách Vương Long tiên sinh có khí phách này, cả ngày thèm để ý , điện thoại , cả tin nhắn cũng , chẳng lẽ cả cơm của cũng thèm để ý sao?

      Buồn bã, ỉu xìu nhịn đến buổi chiều tan việc, buồn buồn hướng trạm xe bus tới, lúc này điện thoại di động lại vang lên, cầm lên nhìn.

      Mạnh Cổ!

      Thần kinh Trần Nhược Vũ run lên, tiếng lòng gia tốc chạy. Trấn định lại bản thân, ho khan vài tiếng, lúc này mới nhận điện

      “Em tan làm chưa?”

      “Ừ” Đáp lời chỉ tiếng, khô khốc lại có khí thế. Trần Nhược Vũ đối với biểu của mình rất hài lòng

      “Cái chân giò của em, ăn như thế nào? Trực tiếp bỏ vào lò vi sóng là được sao?”

      “Dùng nồi nhiệt nha, bên trong phải để cái rổ có lỗ, toàn bộ cho vào đun, đừng dùng lò vi sóng”

      “Phiền toái như vậy à” thản nhiên oán trách

      Trần Nhược Vũ rất cao hứng, có ăn còn ngại phiền toái, nếu còn cho ăn thêm chính là heo!

      “Nhiều như vậy, mình ăn hết” còn có thể lộ ra tật xấu

      cho phép đem cho đó, rất quý, hơn nữa em hầm lâu, em cảnh cáo , nên lãng phí ”

      “Vậy cũng tốt, còn dư lại ngày mai mang bệnh viện cùng đồng nghiệp ăn”

      Trần Nhược Vũ tiếp tục mất hứng. khổ cực làm, còn muốn đưa cho người khác ăn. Nghĩ lại lần nữa, nếu cho ăn thêm chính là heo!

      “Đúng rồi, hôm nay y tá Điền hỏi đến vết thương miệng”

      Lỗ tai Trần Nhược Vũ lập tức dựng lên “Vậy làm sao?” ấy biết, ấy cũng biết, vậy người khác nhất định hỏi

      ấy hỏi có phải bị đập vào đâu, cho ấy biết là bị em cắn”

      Trần Nhược Vũ ngây người

      cái gì?”

      là em cắn”

      “Bác sĩ Mạnh!”

      “Em cần dùng giọng lớn như thế, có thể nghe được”

      Trần Nhược Vũ hít sâu, tỉnh táo, phải tỉnh táo: “Bác sĩ Mạnh, rất uyển chuyển”

      “Đúng. chỉ đem ra”

      “Chẳng lẽ có kỹ xảo sữa chữa ngôn ngữ của mình chút sao?”

      cần thiết. Em phải nhắc nhở y tá Điền có ý tứ với sao? Vậy liền khéo léo cho ấy hiểu”

      lại bị lợi dụng! Trần Nhược Vũ tức giận

      “Y tá Điền vốn chán ghét em, như vậy ấy khẳng định rất ghét em”

      “Em lại có ý định gả cho ta, sợ ấy ghét làm gì?”

      “Vậy tại sao em lại phải nhận bị người ta ghét? ràng em cũng đâu có làm gì, chuyện này cũng có lỗi, là người khiêu khích trước, em cũng chỉ là lỡ đụng vào mà thôi. với ấy như vậy, ấy nghĩ em thành thế nào, danh dự của em bị phá hủy, em còn muốn làm người a…”

      “Trần Nhược Vũ” chưa dứt liền bị cắt đứt

      “Chuyện gì?” hung hăng, tức cành hông

      “Ngày mai liền mang chân giò bệnh viện, bọn họ khẳng định lại hỏi giò ở đâu ra. là người luôn lời , cho nên chắc chắn ra là em xin nghỉ việc buổi trưa hầm cách thủy món này cho

      Trần Nhược Vũ cả kinh, mồm há to, thể nào, trả thù cũng cần dùng thủ đoạn độc ác như vậy

      “Nhưng nếu hôm nay chân giò được ăn hết, ngày mai cũng có mà mang theo. Em phải là nên đến ăn hết nó sao!”

      “Muốn!”
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Đầu Trần Nhược Vũ nóng cả lên

      thanh “Muốn”  kia nên vang lên có lực mới đúng. phải , muốn mắng trận cho đen mặt. Phải đem hộp chân giò của đoạt lại

      cho ăn , ngửi mùi cũng muốn ngửi được.

      Có vài người là tuyệt đối thể đối tốt. Phách Vương Long tiên sinh chính là ví dụ điển hình.

      chẳng những đùa giỡn , còn đùa giỡn

      Được rồi, tóm lại chính là thừa dịp đối tốt với , khi dễ ! thông minh, nhưng cảm thấy ngu đến thế sao?

      Trần Nhược Vũ ngồi xe bus, thẳng tiến về hướng nhà của Mạnh Cổ. Xe sáng ngời, a sáng ngời, lòng cũng chợt sáng ngời, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần trí sáng tỏ

      ngây thơ, dĩ nhiên, ngây thơ đến chết. Chỉ là cảm thấy phải ngây thơ, cố ý, cố ý đối xử ác tâm với . Mà do tâm tình khẩn trương liền ngây ngốc, đem mọi chuyện nghĩ đến tận cùng. ra mọi chuyện đều là lỗi của , bị thương là đáng đời!

      Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. định đem đồ ăn đoạt lại, sau đó liền tháng để ý tới , chờ ý thức được sai lầm của mình rồi đến xin lỗi , bảo đảm trêu trọc nữa, mới cùng hòa hảo như ban đầu

      muốn xuất ra khí thế, lấy nguyên tắc, thể mềm yếu nữa

      Trần Nhược Vũ chạy như bay tới chỗ ở Mạnh Cổ. Đó là khu nhà trọ hạng sang mới thuê sau khi nhậm chức ở bệnh viện, sạch , xinh đẹp lại trang nhã

      Trần Nhược Vũ có tâm tình thưởng thức cảnh sắc của tiểu khu, tìm được lầu nhà Mạnh Cổ, thang máy lên

      Mới ra thang máy, liền nghe đến thanh của Mạnh Cổ. Lần này cả cửa phòng cũng cần tìm, cứ trực tiếp theo thanh tìm tới là được

      Trần Nhược Vũ mới vừa cất bước tới, liền nghe Mạnh Cổ : “

      ngẩn người, giọng điệu này, chuyện với ai thế?

      bước nhanh hai bước, rất nhanh thấy được Mạnh Cổ đứng trước cửa nhà mở rộng, cùng trẻ chuyện

      ”, ba chữ này đúng là với kia

      “Mạnh Cổ, em nghe mấy bạn học cũ . Bọn họ …”

      kia còn chưa dứt lời, bị Mạnh Cổ cắt ngang: “Cho dù bọn họ có gì, đều phải là tôi , tôi cũng có hứng thú nghe mấy tin bát quái cửu biệt tương phùng (Giống như chia tay rồi quay lại ấy) của mấy người” đến đây, nhếch mắt thấy Trần Nhược Vũ, vì vậy tiếp: “Bạn của tôi tới rồi, thể tiếp đãi được nữa.

      ấy nghe được lời này, quay đầu liếc nhìn. Trần Nhược Vũ đối mặt với xinh đẹp kia, bất giác thở dài trong lòng, là xinh đẹp

      Tư thái cao gầy mảnh khảnh, hai mắt đen bóng, tóc quăn hợp với khuôn mặt nhắn, lại có cảm giác lão luyện.

      Trần Nhược Vũ tuy biết gì, nhưng cảm thấy ấy có thể là người tình cũ của . Mặc dù từng đùa với Mạnh Cổ chuyện này, nhưng xảy ra, lại cảm thấy trong lòng có cảm giác gì đó được

      ta nhìn Trần Nhược Vũ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, chợt cười cười, hào phóng vươn tay, : “Xin chào, tôi tên Thích Dao. Là học muội của Mạnh Cổ ở viện y học… Bạn bè” Hai chữ bạn bè cố ý kéo dài , là có ngụ ý

      Quả nhiên chính là bạn mối tình đầu trong truyền thuyết, rất đẹp, có chút quật cường cùng quả quyết. Trần Nhược Vũ gật đầu, tên mình

      Thích Dao nhìn , cười cười, xoay người lại, với Mạnh Cổ: “Bọn họ còn chưa có bạn

      Mạnh Cổ liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, có ngụ ý: “Tôi có bạn hay có bạn rồi cần phải báo cáo với bọn họ”

      “Bọn họ còn , sau có lui tới với hai , rất khác em” Thích Dao liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, giống như có điều ngụ ý (Sao mà lắm ngụ ý thế!!!)

      Trần Nhược Vũ ở bên nghe được rất giận, ràng là người ngoài cuộc, hai người này là kẹp ở giữa để so tài sao?

      Còn cái người Thích Dao này, suốt ngày “Bọn họ , bọn họ ”, ta đơn giản là muốn chứng minh lời người ta , Mạnh Cổ đối với ta vẫn mãi tình cũ quên. Mà ấy hôm nay rốt cuộc cũng chịu quay đầu là bờ, dứt khoát muốn ôn lại khúc ca tình khi xưa. Đảo quanh vòng lớn như vậy, chuyện cũng tốt chút nào, là đáng ghét

      “Tôi rồi, bọn họ gì cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi có bạn như thế nào, cũng liên quan tới . Tôi biết nghĩ gì, nhưng cần dát vàng lên mặt mình. ” Mạnh Cổ vừa , vừa cầm tay Trần Nhược Vũ kéo vào trong nhà, đặt bên cạnh mình. Bày ra bộ dạng hiên tại tôi có bạn, có biết điều nhanh

      Đây là lần thứ ba Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ : “ ”, nhưng tất nhiên, Thích Dao vẫn có ý định , ta há mồm tính gì đó, nhưng Trần Nhược Vũ còn nhịn được nữa

      “Thích tiểu thư, ngại quá, tôi phải cắt ngang thôi, những lời này còn nhiều thời gian, biết ? Theo tình hình tại, nhiều hơn nữa cũng vô dụng. biết nhà ấy ở đâu rồi, có rãnh rỗi tới chặn đường cũng được, nhưng bây giờ, ở nơi này, trước mặt tôi tiếng bạn học, bạn trước, cảm thấy lễ phép sao? Giờ đến giờ cơm, muốn ăn cơm nhưng tôi đói bụng rồi. Làm phiền muốn đến ôn lại chuyện cũ, hay tán gẫu thảo luận tình cảm, tìm thời gian khác được ?”

      Mạnh Cổ và Thích Dao cùng quay đầu trừng . Sắc mặt hai người đều rất khó coi

      Trần Nhược Vũ nhất nhất nhìn trả lại, thầm nghĩ trừng cái gì mà trừng, tâm tình vẫn còn tốt “Đề nghị của tôi tốt sao?”

      Thích Dao cắn cắn môi, để ý tới lời Trần Nhược Vũ, lại với Mạnh Cổ: “Em gọi cho sau”

      “Cần gì lãng phí tiền điện thoại?” Mạnh Cổ lạnh lùng đáp

      Thích Dao gì nữa, thầm nhìn Mạnh Cổ cái, sau đó cũng gì với Trần Nhược Vũ, quay đầu

      Mạnh Cổ đóng cửa lại, hướng Trần Nhược Vũ nhíu mày “Cái gì gọi là biết nhà ta ở đâu, ngày mai có thể chặn đường, em là ra cái chủ ý cùi bắp gì” (Cái từ “cùi bắp” ấy … ta có cải biên)

      Trần Nhược Vũ cũng cau mày, nhìn miệng , vết thương kia vẫn còn ràng. Mặt mày cũng hốc hác rồi

      “Em ra chủ ý này ấy tới cửa chắc? Hôm nay em cũng ấy tới, ấy cũng tới. Cho nên, về sau nếu người ta tới, nhớ phân tích lý trí chút, liên quan tới em”

      Chân mày Mạnh Cổ nhíu chặt hơn: “ với ấy có gì, lần trước gặp mặt cũng đưa số điện thoại, là ta tìm mấy bạn học cũ, nhận điện thoại, ta liền tìm tới cửa”

      Trần Nhược Vũ đối với mấy cái này quan tâm, hói: “ ấy hỏi tại sao miệng bị thương à?”

      Giọng Trần Nhược Vũ tốt, khiến Mạnh Cổ cũng tốt lành gì mà đứng lên: “ đáng tiếc, ta đúng là hỏi”

      “Tiếc quá nhỉ. Nhân vật mà sắp xếp cho em có tác dụng gì”

      Mạnh Cổ cuối cùng cũng nhịn được nữa “Em náo loạn cái gì?”

      Trần Nhược Vũ để ý tới , xoay người vào phòng bếp, nhìn vòng thấy cái chân giò, mở tủ lạnh, cơm của cùng hộp chân giò còn hảo hảo mà nằm bên trong tủ lạnh, trong đó còn chứa rất nhiều món ăn khác

      Trần Nhược Vũ đem hộp cơm của mình lấy ra, quay đầu nhìn lại, mặt bàn có cái túi, cũng bất kể, cầm túi đem hộp cơm của mình bỏ vào, sau đó chuẩn bị

      quay đầu lại, thấy mặt Mạnh Cổ giật mình, thầm nghĩ chắc nghĩ tới đây là để giành hộp cơm

      “Bác sĩ Mạnh, em lòng đem thành bạn bè. Em trước kia tự lượng sức mình theo đuổi , có lẽ thời điểm đó cũng có quá nhiều thành ý, chỉ là nhìn trúng vẻ bề ngoài cùng điều kiện của , có suy nghĩ kĩ xem với em có hợp hay . Nhưng từ sau khi chung đụng, em cảm thấy rất tốt, nhiệt tình, có trách nhiệm, cho nên em rất quý trọng người bạn là . Em biết cùng Doãn Tắc là bạn thân, phương thức biểu đạt tình hữu nghị có chút dọa người, nhưng em phải là Doãn Tắc cùng Lôi Phong, em có hình thức chung đụng của mình. Có lẽ cảm thấy chuyện em làm rất buồn cười, nhưng khi đem nó ra làm chuyện cười, em cũng khổ sở, tức giận, lại cùng người khác những chuyện này, em cũng cảm thấy lúng túng, khó chịu. Bác sĩ Mạnh, em thông minh, nhưng cũng có tự tôn của bản thân. Khi nửa nửa giả trêu em, lúc hưởng thụ rất vui vẻ đó, cũng xin suy nghĩ chút tới cảm nhận của em”

      “Trần Nhược Vũ…” Mạnh Cổ muốn chuyện, Trần Nhược Vũ giơ tay lên ngăn lại

      “Bác sĩ Mạnh, làm bạn cùng rất thoải mái, em rất vui, mặc dù thể theo đuổi được , nhưng cuối cùng chúng ta có thể trở thành bạn bè. Nhưng tình bạn cũng giống như tình , cũng cần phải có thành ý. ra nếu cần em giúp tay, em cũng sẵn sàng, nhưng lấy lý do nhàm chán gọi em tới đây, cũng mượn vội lấy em làm bạn trước mặt tình cũ, em cảm thấy dễ chịu”

      phải…” Mạnh Cổ muốn , lại lần nữa bị Trần Nhược Vũ cắt ngang

      “Bác sĩ Mạnh cảm tháy làm chuyện phải với em đúng ?”

      Mạnh Cổ há miệng, còn chưa lên tiếng bị Trần Nhược Vũ liếc cái: “Bác sĩ Mạnh, nên lời xin lỗi”

      Miệng Mạnh Cổ mở rộng, ra lời.  Trần Nhược Vũ còn : “Giờ em cũng tịch thu đồ ăn lại rồi, dù sao cũng có thành ý ăn nó, về sau em làm thêm gì cho ăn nữa. Bác sĩ Mạnh nếu tỉnh ra lời xin lỗi, chúng ta rất khó làm bạn lâu dài, bằng cứ hở chút là xảy ra mâu thuẫn cũng vui, quả thể chung đụng, bác sĩ Mạnh, thấy đúng ?”

      hỏi “Đúng ” lại cho cơ hội trả lời, vừa xong nghiêng người rời

      Mở cửa, đến cửa thang máy, ấn phím. Mấy động tác này làm liền mạch, trong tâm Trần Nhược Vũ cũng cảm thấy sảng khoái, ôm chân giò heo, giống như ôm vũ khí. Chỉ là cảm thấy sau khi hết ra, toàn thân thoải mái

      “Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ thế nhưng lại đuổi theo

      Cửa thang máy mở ra, Trần Nhược Vũ vừa bước vào vừa quay đầu lại nhìn muốn cự tuyệt khác, cũng đâu cần phải lấy em làm bia đỡ đạn. muốn trêu chọc để tìm vui, cũng đâu cần tìm em làm mục tiêu” nghĩ nghĩ, dường như thấy mình lỡ lời, vội vàng : “ phải loại trêu chọc phụ nữ làm thú vui… Em”

      Trần Nhược Vũ bĩu môi; “Đây miễn cưỡng coi như là giải thích, tính là xin lỗi”

      “Này” Mạnh Cổ lại cau mày

      Trần Nhược Vũ hướng giả dạng cá mặt quỷ, cửa thang máy cũng đóng

      Thang máy xuống, Trần Nhược Vũ nhớ tới vẻ mặt của Mạnh Cổ, bất giác cười

      Ha ha, cũng biết cuống cuồng! ràng cũng biết cuống cuồng rồi!

      Trần Nhược Vũ ôm hộp cơm, cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào

      nghĩ, đây cũng là cảm giác vui vẻ khi thắng lợi

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]



      “Ăn ngon”

      “Vậy chúng ta coi như hòa?”

      có”

      Trần Nhược Vũ đáp nhanh hơn, đem Mạnh Cổ phản bác. Bên kia điện thoại im lặng hồi, sau đó nghe Mạnh Cổ : “Trần Nhược Vũ, chẳng lẽ em thể biết điều chút sao? Em vừa ăn kẹo, vừa hướng tự cao tự đại là có ý gì?”

      “Đây gọi là tự cao tự đại, cái này gọi là có nguyên tắc. còn lời xin lỗi, tại sao phải hòa hảo. Hơn nữa, lúc đầu em cũng có tặng kẹo cho mà, còn tặng móng heo chân gà, còn có cả giò hầm cách thủy nữa đấy”

      “Mà đến hớp cũng được ăn”

      trách ai chứ?” Trần Nhược Vũ ăn kẹo, phản ứng cũng mau hơn rồi, mồm miệng lanh lợi, tâm tình tương đối tốt

      Vấn đề này là hỏi khó Mạnh Cổ rồi. ho hai tiếng, lại ho khan cái nữa, lúc này mới giọng : “Được rồi, trước kia là có chút lễ phép”

      xin lỗi, là ba chữ đó, như vậy mới tương đối chính thức”

      “Trần Nhược Vũ”

      “Làm gì”

      “Em có chịu nhường hay bảo?”

      “Em cũng đâu bắt ép

      Điện thoại đầu bên kia yên tĩnh chốc lạt, Mạnh Cổ chợt : “Hừ, bận rồi, chào”

      Cúp máy liền cúp. Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cũng nhấn phím tắt. nuốt nhanh kẹo đường trong miệng, nhìn hộp chuyển phát bàn chút, đột nhiên cảm thấy Mạnh Cổ có chút đáng . Phách Vương Long hung tàn cũng xấu hổ, ừ, là đáng

      Ngày này Mạnh Cổ có gọi lại, Trần Nhược Vũ cũng ngại

      Ngày thứ hai, Mạnh Cổ gọi tới, Trần Nhược Vũ có chút quan tâm

      Ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ thỉnh thoảng lưu ý tới điện thoại, vẫn có bất kỳ tin tức nào của Mạnh Cổ. khỏi bắt đầu suy đoán rốt cuộc bận gì. có tức giận hay là làm bộ làm tịch? Nhưng cảm thấy mình có lỗi. làm ra chuyện này, cũng thể còn nuông theo có đúng hay ? lấy thành ý làm bẳng hữu, bọn họ mới có thể giảm mâu thuẫn

      Trần Nhược Vũ chợt nhớ tới, trước kia là muốn tháng để ý tới , kết quả ngày hôm trước phá bỏ rồi. Cho nên bây giờ gấp, tìm , cũng nên để trong lòng

      Cả ngày có việc gì đặc biệt xảy ra. Hôm nay là chủ nhật, mọi người làm nên cảm xúc dâng trào, các đồng nghiệp Trần Nhược Vũ ca hát, cự tuyệt. Trần Nhược Vũ theo lệ thường về nhà. vào tiểu khu, lúc tới lầu nhà mình, thấy được vị tiên sinh vô cùng có nhân duyên với kia

      ta nằm dưới bụng chiếc xe hơi màu đỏ, hình như là sửa xe. Lúc Trần Nhược Vũ tới, gặp đứng lên, với người trong xe: “Tốt lắm, thử nhìn xem” Người trong xe khởi động máy, dẫn đến tiếng “Đột, đột, đột:, người nọ mừng rỡ : “Tốt lắm, tốt lắm, rất cảm ơn

      Tiên sinh qua đường nhiệt tâm cười cười, đem nắp động cơ cài lại. Người xe bước xuống, luôn miệng cảm ơn. Trần Nhược Vũ đến lúc này mới biết hóa ra người này lại làm việc tốt, giúp người khác sửa xe

      “Xin chào” Lúc này, tiên sinh qua đường cũng nhìn thấy Trần Nhược Vũ, gật đầu chào

      Trần Nhược Vũ cười tủm tỉm, cùng tiên sinh qua đường đoạn

      ở lầu này?” Người tiên sinh qua đường nhìn Trần Nhược Vũ chuẩn bị vào trong lầu, cười cười, chỉ chỉ căn phía sau lầu “Chúng ta cách nhau căn, nghĩ gần tới như vậy, trước kia lại chưa từng gặp qua”

      “Đúng vậy a, tiểu khu, còn phải chạy đến đường mới gặp”

      ta cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng tinh, cùng nụ cười của Mạnh Cổ, cảm giác có chút giống. Trần Nhược Vũ bất giác cùng sinh ra mấy phần hảo cảm. vươn tay ra, tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi tên Chu Triết (*)”

      “Trắc trở (**)?” Trần Nhược Vũ ngừng cười. lễ phép nghĩ bắt tay , Chu Triết vậy nhưng chợt nhớ tới, đem tay thu hồi : “Ngại quá, ngại quá, tôi quên mất tay chưa có rửa, có chút bẩn”

      (*) Cái tên 周哲

      (**) Đồng nhưng nghĩa khác Chu chiết = trắc trở 周哲."

      Các bạn nhắn vào quảng cáo để ủng hộ chúng mình nhé

      sao” Trần Nhược Vũ bị vẻ mặt xấu hổ của chọc cười “Tôi tên Trần Nhược Vũ”

      “Xin chào, khỏe. Tên so với tên tôi mạnh hơn nhiều. Tên tôi là Triết học, phải quanh co đứt gãy. Chẳng qua lúc đặt tên cho tôi, cha mẹ lại luôn lo nghĩ triết lý cuộc sống, kết quả làm cho tôi bây giờ rất trắc trở”

      Trần Nhược Vũ cười ha ha: “Tôi có người bạn, tên cũng hảo chút nào. ràng là làm bác sĩ, lại gọi là Mạnh Cổ”

      Chu Triết ngẩn người, ngộ ra ý nghĩ gì đấy, cũng cười: “Ấy là vị bác sĩ rất lợi hại sao?”

      giỏi y thuật có tính là lợi hại?”

      “Ừ, khác biệt cũng lợi hại” Chu Triết cười : “ Lúc đó ngất nên biết, ta đem hai người gây tai nạn kia sửa trị vô cùng thảm. Tôi nghĩ hai người đó khẳng định rất hi vọng được ta cứu”

      Trần Nhược Vũ lập tức theo bản năng chuyện vì Mạnh Cổ: “ trách bác sĩ Mạnh được, hai người kia lái xe vặn vẹo, xiên vẹo, thiếu chút nữa đụng vào xe bác sĩ Mạnh, ấy bảo dừng xe, nhưng họ nghe, còn rất nhanh cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút còn đụng phải người khác”

      “Tôi biết, biết mà, tôi ngày đó có thấy mà” Chu Triết : “Tôi liền cảm thấy ta sửa trị bọn họ hả giạn, hai người kia là say rượu lái xe, những người khác lại phải chịu bất hạnh. Bọn họ nên nhận được chút dạy dỗ”

      “Ngày đó bác sĩ Mạnh làm gì bọn họ?”

      Trần Nhược Vũ tò mò. Vì vậy Chu Triết bắt đầu kể với Mạnh Cổ đánh hai người kia thế nào, mắng họ ra sao khiến họ lời cũng ra được, sợ tới mức hai người kia khi đến bệnh viện cầu đổi bác sĩ, kết quả là bị Mạnh Cổ dạy dỗ thêm trận

      Trần Nhược Vũ nghe chuyện say sưa ngon lành, hai mắt tỏa sáng. Chu Triết cúng khắc sâu trong trí nhớ chuyện đó, nên rất có hứng thú chuyện. Hai người trò chuyện vui, chờ đề tài kết thúc chia tay ai về nhà nấy. Trần Nhược Vũ vừa phát ra mình cùng người xa lạ ở cửa chuyện về Mạnh Cổ hết 20 phút

      Cởi giày, bỏ túi xách, rót cho mình chén nước, muốn cười mình chuyện này, chợt nghe điện thoại vang lên. cầm lên nhìn, là Mạnh Cổ

      “Trần Nhược Vũ, ở dưới lầu nhà em”

      “…” Trần Nhược Vũ thầm may mắn bản thân uống nước, nếu giờ phút này nhất định phun ra ngoài

      “Trần Nhược Vũ”

      ở dưới lầu nhà em làm gì?” vừa vừa chậm chạp chạy tới ban công nhìn xuống, xe Mạnh Cổ dừng ở dưới lầu

      “Nhờ em ban tặng, bị người ta chặn đường, thể về nhà”

      Trần Nhược Vũ há to miệng, vô cùng kinh ngạc. phải chứ, bị trúng?

      “Bác sĩ Mạnh, phải là bị người ta bắt cưới em, mới gọi do em ban tặng, tại bị bạn chặn cửa, có quan hệ gì với em?”

      Mạnh Cổ cùng tranh cãi mấy cái này, chỉ : “Em xuống đây .”

      xuống làm gì?” nằm sấp ban công theo dõi mui xe , đáng tiếc nhìn xuyên qua tấm sắt được, thấy được vẻ mặt của

      “Có mấy lời muốn với em”

      “Là lời xin lỗi sao? xin lỗi em mới chịu xuống”

      “Trần Nhược Vũ, em ngứa da rồi sao?”

      “Bác sĩ Mạnh, có khí thế này, chi bằng về nhà đuổi người ! Hay là bỏ được ấy nên khi dễ em? Em cự tuyệt loại đãi ngộ này. Nếu cảm thấy đơn độc cùng ấy chỗ có chút lúng túng, vậy gọi cho hai bạn trước, bốn người cùng nhau đánh mạt chược chút, giải sầu, có ân oán tình cừu gì liền giải quyết. Như vậy so với ở đây hô to gọi cùng em nhanh hơn rất nhiều, cảm thấy thế nào?

      cảm thấy để mặc cho em ngày càng phách lối phải là kế hoạch lâu dài”

      “Bác sĩ Mạnh đừng quá lo lắng, lại cần gả cho em, cần lo lắng em đạp đỉnh đầu . Hơn nữa tính khí em rất tốt, đối với bạn bè cũng rất nhiệt tình, ngược lại bác sĩ Mạnh có coi lại mình chưa?”

      “Có. Mấy lúc rảnh rỗi cũng có tự suy nghĩ mà.”

      Trần Nhược Vũ bĩu môi:”Nhìn ra”

      “Trần Nhược Vũ, cho dù em muốn cái gì, chẳng lẽ muốn cùng đối mặt chuyện sao?”

      “Chờ có thái độ thành khẩn rồi hãy

      Bên đầu dây Mạnh Cổ chợt yên tĩnh

      Trần Nhược Vũ đợi nửa ngày, nhịn được gọi : “Bác sĩ Mạnh”

      Mạnh Cổ chợt than thở: “Trần Nhược Vũ, ra em cũng cùng dạng với

      “Em với dĩ nhiên giống nhau” Bọn họ căn bản là hai loại người, ở đâu ra mà cùng dạng

      “Chỉ cần đối phương có chút gì đó là xác định được, em cũng cảm thấy vậy, phải sao?”

      Trần Nhược Vũ hiểu được. cau mày, suy nghĩ hồi lâu có chút chần chờ, nhưng vẫn hỏi lại: “Cái gì xác định?”
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Em làm sao vậy?” Mạnh Cổ hỏi

      “Bác sĩ Mạnh, em thể ăn cơm cùng , mẹ em bị bệnh, em muốn về nhà”

      “Bị bệnh? Tình huống cụ thể thế nào?”

      “Em cũng biết, là tim khỏe, nhưng cha cố ý gọi điện thoại em về chuyến, chă chắn rất nghiêm trọng. Em náo loạn trong nhà khiến đoạn thời gian vui, còn lừa gạt cha mẹ, còn để cha mẹ tìm được, mẹ em rất giận, công tác của em được, còn cùng mẹ cãi nhau trong điện thoại, bà nhất định là bị em chọc cho bị bệnh”

      Trần Nhược Vũ gặp người có thể chuyện của mình, nhịn được mà liên tiếp oán trách bản thân

      “Em đừng vội, đừng có gấp. Em hỏi ràng , tim có vấn đề lớn của nó, có lẽ nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Kết quả chẩn đoán là gì? Bác sĩ như thế nào? làm những kiểm tra gì rồi?” Mạnh Cổ rất nhanh bày ra bộ dạng bác sĩ

      “Ba , ông em trở về rồi , có phải là tương đối phức tạp, nên trong điện thoại tiện ? Bác sĩ Mạnh, mẹ em việc gì chứ? Em, em… Em muốn đợi đến sáng mai, bây giờ phải về liền”

      “Bây giờ?” Mạnh Cổ nhíu mày

      “Có xe đêm, xe buýt đến thành phố C chỉ cần hơn 4 tiếng. Em… Em rất lo lắng, có ở lại đây tối cũng ngủ được, còn bằng bây giờ lập tức trở về”

      “Trễ như vậy, em khuya làm sao an toàn cho được?”

      quan trọng, xe bus công cộng cũng phải xã hội đen, có lưu manh”

      “Cái ví dụ rách nát của em” Chân mày Mạnh Cổ lại nhíu hơn, Trần Nhược Vũ cảm thấy lại muốn tức giận

      “Em lời sai nào nha, có liên hệ gì chứ. Xe bus rất an toàn, em ngồi xe qua đêm, có chuyện gì. Em rất muốn về tối nay. rất lo lắng”

      Mạnh Cổ cau mày, suy nghĩ chút: “ đưa em

      “Cái gì?” Trần Nhược Vũ hô to: “Như vậy sao được? Ngày mai làm sao?”

      “Lên xe…”

      tới lui cũng mất tám tiếng, còn phải làm, điên rồi sao? được. cần đưa

      trực ca đêm cũng thường suốt đêm ngủ”

      “Đó là trực đêm, phải đưa bạn về nhà. Đường đêm rât nguy hiểm, lái xe lúc mệt nhọc rất dễ xảy ra chuyện hay. đừng làm em sợ như vậy, nếu em về đến nhà còn lo lắng an nguy của , em cũng ngủ được”

      Mạnh Cổ nhìn chút, chân mày những nhíu, còn nhếch miệng cười.

      Lúc này đến phiên Trần Nhược Vũ cau mày, tiếp tuc càu nhàu: “Hơn nữa là bác sĩ, tin thần tốt làm thế nào xem bệnh cho bệnh nhân. Nếu lỡ chẩn đoán sai bệnh, kê sai thuốc, phải làm sao. Em mà biết bác sĩ chữa bệnh cho mẹ đêm nghĩ ngơi lại cho sai thuốc, em khẳng định đánh

      Mạnh Cổ cười, Trần Nhược Vũ đánh cái: “ cho cười, em nghiêm túc. là bác sĩ, cũng bán bảo hiểm giống em, chúng em có nghỉ ngơi tốt, ngủ đủ giấc hay đều quan trọng, vậy được”

      “Được rồi, biết rồi mà. Em thô lỗ” Còn thích đánh , là sao thế?

      Trần Nhược Vũ bĩu môi, lại cảm thấy có chút đành lòng “Chờ em về, lại mời em ăn tối được ?”

      “Được.” Mạnh Cổ bất đắc dĩ

      Trần Nhược Vũ cười, vui vẻ chiếm tiện nghi “Vậy về trước , em thu thập ít, rồi mới ra trạm xe”

      đưa em ra bến xe” Mạnh Cổ xong, nhìn Trần Nhược Vũ còn kinh ngạc nhìn , buông tay: “Đưa bến xe phải là lái xe mệt nhọc chứ?”

      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, trong lòng có chút cao hứng. Gật đầu : “Được”

      Mạnh Cổ thở phào cùng lên lầu. Trần Nhược Vũ để ngồi ở phòng khách, vào phòng thu thập bọc đồ , sau đó gọi điện cho Lương Tư Tư, mình phải về nhà chuyến, tối chủ nhật mới về. Lời của khiến Mạnh Cổ trợn mắt nhìn

      “Lại buổi tối? Nếu có việc gì sáng chủ nhật liền về, nếu là có chuyện gì lại trễ hai ngày, xin nghỉ, ban ngày ngồi xe mà về. Em nghĩ xe buổi tối rất an toàn sao?”

      “Được rồi, em nhìn tình huống”

      xe ban ngày” Mạnh Cổ rất kiên trì

      “Được, xe ban ngày” Trần Nhược Vũ vội vàng đáp ứng, chỉ sợ người này chợt đứng lên cho về tối này nha

      Hai người cùng đến trạm xe, Mạnh Cổ xem đến cả ba cái xe, thấy xe bus cũng coi như sạch , sắc mặt khá hơn chút. Trần Nhược Vũ mua vé, Mạnh Cổ nhìn thời gian còn đủ, liền kéo đến tiệm MacDonald ăn bữa tối

      Trần Nhược Vũ rất lo lắng vấn đề bệnh đường sinh dục, Mạnh Cổ cho chút kiến thức thông dụng, lại dặn dò nếu bệnh tình quá nghiêm trọng có thể gọi cho , có thể tới bệnh viện thành phố A xem chút, tóm lại là ngã bệnh cũng đừng lo lắng, tất cả (hum… ta phát ra được bí mật!! ^_^)

      Trần Nhược Vũ được an ủi, tâm tình cũng yên tâm chút. cùng Mạnh Cổ về tình trạng trong nhà, còn có vấn đề chính muốn , đến bản thân đáp ứng được kỳ vọng của người trong nhà, lại có chút khó chịu. Chỉ là thổ lộ tâm mới được nửa, giờ đến, còn muốn cùng tán giẫu, nhưng mà nên lên xe (Có ai nghĩ đến bé lọ lem ta???)

      Mạnh Cổ đưa đến xe, vỗ vỗ đầu : “Đến nhà liền gọi cho , trễ cũng sao”

      “Được”

      “Đừng có gấp, ngã bệnh cũng sợ, có bác sĩ đấy thôi”

      “Được”

      “Nếu đường cảm thấy khổ sở, khẩn trương gọi cho

      “Được”

      “Mỗi nhà đều có chuyện khó của nó, có chuyện gì từ từ khai thông, dù sao cũng là cha mẹ mình, có gì được, từ từ , cho họ chút kiên nhẫn, bọn họ hiểu em”

      gật đầu cái, cảm thấy có cái gì nghẹn nơi cổ họng, ra lời

      . đường cẩn thận. Ở xe đừng ngủ gật, chú ý an toàn”

      lại gật đầu cái, sau đó bước lên xe bus. Trong lòng chợt vô cùng khẩn trương. Nếu về nhà, mẹ có còn sức để ý tới nữa ? Có thể hay còn ngờ ? Nếu quả bệnh rất nghiêm trọng nên làm gì?

      suy nghĩ lung tung, bước chân cũng rất nặng

      “Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ chợt kêu

      quay đầu lại. thấy Mạnh Cổ giang hai tay ra,

      “Đến đây.”

      Trần Nhược Vũ nháy nháy mắt, hốc mắt có chút nóng. chạy tới, nhào vào trong ngực

      Đây là cái ôm an ủi cùng khích lệ, Trần Nhược Vũ có chút cảm động (Ta mà tin chỉ trong sáng như vậy ta chết =.:)

      “Đừng suy nghĩ nhiều quá” dùng lực ôm , lại vỗ vỗ đầu chờ em từ từ xác định”

      Xác định cái gì? chưa kịp hỏi, tài xế bắt đầu thúc giục. Trần Nhược Vũ quay đầu lại, liếc mắt nhìn, vội vàng chạy tới. Chạy tới cửa xe, quay đầu lại hướng phất tay “Cảm ơn , bác sĩ Mạnh”

      nhìn thấy Mạnh Cổ bỗng nhiên bày ra sắc mặt khó coi, cũng biết sao lại thay đổi nhanh như vậy

      lên xe, ngồi ở vị trí đầu, xe rất nhanh liền chạy . quay đầu, lại nhìn tới phương hướng của Mạnh Cổ, thở phào cái, về nhà thôi

      Edit : Đọc xong chương này, ta chắc chắn 100% là Mạnh Cổ đổ chị Trần Nhược Vũ rồi!!!!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38
      Edit: taichung_mira
      Beta: Lin & Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trán Trần Nhược Vũ đầy vạch đen, thần kỳ như thế, ba mẹ ở đâu tìm được vậy? Lại công tác ở thành phố A, còn chuẩn bị về đây lập nghiệp, chẳng những vị trí thích hợp, công việc sau này cũng tốt lắm. Đây quả là người đàn ông chế tạo ra từ nguyện vọng của ba mẹ mà

      “Cha với con những thứ này, là để con ngày mai đừng chọc giận mẹ, tính khí bà ấy, con cũng hiểu. Ngày mai gặp cậu trai kia chừng có thể đối xử tốt được. Cha mẹ lớn tuổi cũng luôn muốn có con bên cạnh. Con thể mỗi tháng chỉ gửi tiền về, lại ở bên ngoài, chúng ta cũng thể vui vẻ được. Bán bảo hiểm phải công việc có thể diện gì, nhưng mẹ con tức giận cũng hoàn toàn vì cái này, bà ấy cũng là vì đau lòng cho con”

      Những lời ông ra rất có đạo lý, Trần Nhược Vũ còn biết có thể gì, thể làm gì hơn là gật đầu cái

      “Con hiểu là tốt rồi” Cha Trần còn muốn gì nữa, điện thoại của Trần Nhược Vũ lại vang lên, nhìn lên màn hình, là Mạnh Cổ

      “Con có điện thoại”

      Cha Trần vừa nhìn cũng thấy, vì vậy : “Được rồi, chuyện xong ngủ . Cha nữa, ngày mai con đừng có bướng bỉnh với mẹ con là được, cứ theo bà, để cho bà ấy vui chút. Cha ra ngoài, con nghỉ ngơi sớm chút”

      Cha Trần ra ngoài, còn giúp Trần Nhược Vũ đóng cửa. Trần Nhược Vũ than thở, cha lại chơi chiêu “Lấy tình cảm làm lay động”, là dùng tốt quá mà. bụng đầy oán khí đều phải nuốt vào bụng, lại còn có càm giác mình biết thông cảm cho cha mẹ

      nhấn nút nhận điện thoại, Mạnh Cổ hỏi: “Đến nhà rồi?”

      “Vâng”

      “Tại sao lâu như vậy mới nghe máy?”

      “Mới vừa rồi ba em ở đây”

      “Trong nhà có khỏe ?”

      “Ừ, có chuyện gì lớn. Cha mẹ tuần trước nằm viện quan sát hai ngày”

      “Là vấn đề lớn gì?” Mạnh Cổ phát tác bệnh nghề nghiệp, câu hỏi đầy hiềm nghi. Trần Nhược Vũ nhận được quan tâm của khiến cao hứng

      “À, em có sổ khám bệnh, để em xem chút” lật sổ khám bệnh, đọc chẩn đoán cùng lời dặn dò của bác sĩ, kết quả là xem lúc lâu, cũng đọc được mấy chữ “Chữ của bác sĩ là xấu, sổ khám bệnh em xem đều hiểu gì cả”

      “Em còn có thể ghét bỏ lĩnh vực này như thế sao?”

      “Đây phải là có ý nghĩa xã hội sao? Nếu chữ bác sĩ đoan chính lại đẹp, làm cho bệnh nhân dễ hiểu, trong lòng mọi người thực tế hơn rất nhiều. Giống như em bây giờ cũng biết bệnh tình của mẹ thế nào”

      “Chụp lại, gửi cho xem” Phách Vương Long tiên sinh ra lệnh

      “Được” Trần Nhược Vũ nằm soải giường, cảm thấy lo sầu vừa rồi bớt rất nhiều “Bác sĩ Mạnh, xác định có thể hiểu sao? Chữ của người này còn khó coi hơn

      “Chữ của khó coi.”

      “Nha?” rất có thành ý mà đáp lại. lại hỏi: “Bác sĩ Mạnh, ở viện y học các có học thư pháp sao? Đặc biệt huấn luyện viết loại chữ này, phân biệt với chữ thường”

      “Trần Nhược Vũ, có đúng là em về đến nhà rồi , ngứa da rồi sao?”

      Giọng điệu của khiến nhịn cười được “Bác sĩ Mạnh, tại sao đề tài chúng ta chuyện phiếm rất có dinh dưỡng”

      “Đó là do em”

      phải em. Em vừa rồi mới cùng cha tiến hành cuộc chuyện sâu sắc nha”

      “Đó nhất định là ba em , em ở bên cạnh gật rồi lại gật”

      “Sao biết?”

      “Quá đơn giản, chuyện có ý nghĩa sâu sắc thể nào có quan hệ cùng em được”

      “Mới phải đâu, em cũng được những lời có ý nghĩa nha”

      ví dụ xem?”

      “Bác sĩ Mạnh, cảm thấy tình đầu trở lại tìm muốn hợp lại, cùng nhớ mãi quên, rốt cuộc là ở điểm nào?”

      “Em, em phải dùng giọng điệu ghét bỏ ra ở điểm nào, mới có thể cảm thấy em phải là ôm bụng hỏa khí mà đối đãi với chuyện này”

      “Hôm nay em ngồi xe nhàn rỗi có chuyện gì, có giúp suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này”

      “Có kết luận gì ?”

      có”

      “Xem ra em là nhàn rỗi có việc gì làm” Mạnh Cổ lời này cũng có rất nhiều ghét bỏ. hỏi ngược lại: “Trần Nhược Vũ, vậy em ở điểm nào?”

      “Đề tài này có ý mới. Em phải sớm thẳng thắng rồi sao, hơn nữa trọng điểm là em biết đường quay lại, quay đầu là bờ rồi. Bác sĩ Mạnh, em thỉnh thoảng cũng suy nghĩ về cuộc sống”

      Đầu dây bên kia yên lặng lúc, sau đó thanh nóng nảy của Phách Vương Long tiên sinh truyền tới: “Trần Nhược Vũ, em mau cút ngủ ! muốn chuyện với em nữa, ngày mai làm!” xong liền cúp máy

      Trần Nhược Vũ để ý, dọn dẹp chút rồi cũng ngủ

      Ngày mai còn có trận đánh ác liệt, thể nhõm hơn so với làm. để điện thoại bên gối, nhìn tiên sinh trong rừng hoa đào đứng bên địa đồ chút, thầm : “Ngủ ngon”
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :