1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30:
      Edit:taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Trần Nhược Vũ ở cửa ra vào tức đến hai phút. Sau đó móc điện thoại thô lỗ bấm số

      Sĩ nhục mà, nhưng mà số khám bệnh lại thể lấy. với Đường Kim Tài hôm nay lấy, thể giữ lời. Đây là vấn đề uy tín

      Mạnh Cổ nhận điện thoại. Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, lái xe, nghe điện thoại cũng an toàn. Vậy thôi. kìm nén bực bội, buồn buồn lên lầu về nhà

      Đói bụng cả nửa ngày, kết quả đổi lại chỉ được có vậy. Trần Nhược Vũ quyết định sáng mai lại mua cả đống kim châm, phải dùng sức mà găm xuống người Mạnh Cổ. càng nghĩ lại càng đói, vì vậy nấu cho mình tô mì, làm ba quả trứng gà, tức giận cần phải bồi bổ chút

      Ăn mì xong, xem bên ngoài chút, cảm thấy cũng lái xe về đến nhà, vì vậy lại gọi cho Mạnh Cổ

      Lần này, Mạnh Cổ vẫn nhận máy

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, được rồi, lát nữa lại gọi lại

      đợi khoảng 15 phút, lại lấy điện thoại gọi lần nữa, vẫn ai nhận

      nổi giận rồi. Cái người này đến cùng là có chuyện gì? lẽ lại đắc tội ? Liền khiến nổi hỏa lớn như vậy, đến điện thoại cũng nhận?

      càng nhận, càng phải gọi

      Qua 20 phút, Trần Nhược Vũ lại gọi lần nữa, vẫn có người nhận. 10 phút sau lại gọi, vẫn là ai nhận máy

      Trần Nhược Vũ đem điện thoại tắt . Bắt đầu dùng sức mà dọn dẹp, cọ rửa soạt soạt căn phòng, cả căn phòng khách xinh đẹp trông như mới. Duy trì lúc lâu, làm xong việc, lại nhìn đồng hồ, qua hơn giờ, nhưng điện thoại vẫn có ai bắt máy. nhịn được lại gọi lại lần nữa, vẫn cứ ai nhận

      Trần Nhược Vũ ngồi salon thở, chợt có chút bận tâm

      Mặc dù tính khí Mạnh Cổ hỏng bét, miệng lại hư, nhưng lại rất có trách nhiệm, nghe điện thoại mắng chửi người cùng  châm chọc có cái gì tốt, nhưng cũng để người ta gọi điện đến điên cuồng cũng bắt máy

      Chẳng lẽ là đánh rơi điện thoại rồi? Trần Nhược Vũ cẩn thận suy nghĩ chút, khi ở xe còn thấy cầm điện thoại đặt ở vị trí của nó rồi. Vậy là lúc xuống xe, để quên điện thoại rồi

      Nhưng cũng phải người sơ ý như vậy

      Trần Nhược Vũ bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng lo lắng. phải đường xảy ra chuyện gì chứ? tại có sao ? nhịn được, lại gọi lần nữa, điện thoại vẫn chỉ là những thanh “Ục, Ục”

      Trần Nhược Vũ đứng ngồi yên, kiềm chế hoảng hốt. nếu như có việc gì, nhất định gọi lại cho

      phải đợi, đợi đến 11 giờ cũng thấy điện thoại của Mạnh Cổ, trước đó cũng đợi được mà gọi mấy lần, dĩ nhiên cũng có kết quả. Lúc này, Lương Tư Tư về, vừa vào cửa liền kêu la: “Mới vừa rồi mình sợ muốn chết, ở đường đụng phải hai tên đua xe, thiếu chút nước còn đụng vào chiếc xe taxi chở mình. sát qua, còn suýt ngã xuống, thiếu chút nữa là muốn mất mạng. Tài xế cũng bị hù phải dừng ở ven đường hồi mới dám tiếp tục . Tức chết mình rồi, hai tến khốn, mình rủa bất lực, vĩnh viễn cứng nổi, mình phải tắm ngay cho bớt sợ đây.”

      Lương Tư Tư được an ủi rồi, còn Trần Nhược Vũ lại bị kinh động yên. Xong rồi, xong rồi, Mạnh Cổ xảy ra chuyện gì chứ? có biện pháp, gọi cho Doãn Tắc, hỏi có liên lạc gì với Mạnh Cổ

      “Có, tên kia bảy giờ gọi điện thoại tới muốn tới chỗ ăn chực, đường, sắp đến. Kết quả là giờ cũng thấy đến”

      đường? Đó chính là sau khi đưa về gọi cho Doãn Tắc. Nhưng cuối cùng sao lại ?

      “Vậy ấy tới, sau đó sao?”

      “Sau đó đương nhiên tới a” (Câu trả lời đúng trớt quớt lun)

      hỏi thử chuyện gì xảy ra sao?”

      có, Có thể đổi chủ ý rồi? bận, chú ý lắm. Quán của bọn tùy tiện muốn đến lúc nào đến, có lúc cũng có chào hỏi”

      “Lúc tới gọi đến, chẳng lẽ hẹn rồi cũng tới, chuyện như vậy cũng hỏi sao?”

      Doãn Tắc bên kia hình như suy nghĩ chút cũng thấy đúng, liền hỏi: “Sao vậy? Mạnh Cổ xảy ra chuyện gì sao?”

      Trần Nhược Vũ gấp đến yên “Lúc chạng vạng em có gặp qua, ấy còn đưa em về. Sau đó em có gọi điện nhưng vẫn có người nhận. Cả đêm, cũng biết như thế nào. ấy muốn tới chỗ ăn cơm, cũng , có phải có chuyện gì xảy ra ?”

      “Em đừng gấp, có chuyện gì đâu, tìm hỏi chút”

      Có lời này của Doãn Tắc, Trần Nhược Vũ yên tâm chút, phương pháp Doãn Tắc tìm Mạnh Cổ chắc chắn hơn nhiều. Tối thiểu ấy cũng biết Mạnh Cổ thường đâu, hay liên lạc với bạn bè nào khác. “Tìm được ấy, cho em biết tiếng được ?”

      “Được. Em đừng lo lắng. Có tin tức liền báo cho em”

      Hơn 10 phút sau, Doãn Tắc gọi điện thoại tới

      “Tìm được rồi, có việc gì. Chỉ là gặp lại bạn cũ quầy rượu uống mấy chén, điện thoại lại để quên ở trong xe. Mới vừa rồi về nhà gọi lại cho rồi. có việc gì, em đừng lo lắng”

      Nghe được lời này, trong lòng Trần Nhược Vũ cũng biết là cảm giác gì, cảm ơn Doãn Tắc, cúp điện thoại, tâm tình tốt

      giống như kẻ ngu lo lắng hết đêm. về gọi lại cho Doãn Tắc, nhưng gọi cho . Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn chàng trai trong rừng đào cái, dùng sức đâm cái ót . gọi gọi, cũng thèm gọi nữa. Nếu mà còn để ý đến , cũng cần mang họ Trần nữa.

      Trần Nhược Vũ ở trong nhà hờn dỗi, Lương Tư Tư bên ngoài lại kêu “Phòng rửa tay hết nước rửa rồi a”

      Trần Nhược Vũ “Pằng” cái, xoay ngược điện thoại, ném lên giường, nhắm mắt làm ngơ. cũng tắm, cần an ủi, muốn phát hỏa!

      Ở trong phòng tắm xả nước ào ào, chợt nghe được tiếng điện thoại kêu. Trần Nhược Vũ tắt nước, cẩn thận lắng nghe, là tiếng điện thoại kêu. Ý niệm lên đầu đầu tiên chính là: Vẫn phải để ý Mạnh Cổ, nếu ta thèm đưa số khám bệnh cho phải làm sao?

      Có lý do đầy đủ như vậy, chuông điện thoại lại reo, Trần Nhược Vũ chỉ sợ đối phương cúp máy, quấn khăn quanh mình liền chạy vào phòng. Lương Tư Tư từ trong phòng mình thò đầu ra, nhìn thấy Trần Nhược  Vũ như vậy, liền giật mình

      Trần Nhược Vũ để ý tới , vọt vào trong phòng, đóng cửa, bổ nhào lên giường, bắt điện thoại

      “Alo” Thanh ra, phát mình có chút thở gấp

      “Trần Nhược Vũ” Quả nhiên là tiếng Mạnh Cổ. Trái tim của Trần Nhược Vũ cũng nhảy gấp.

      “Em tìm ?”

      Đây phải là nhảm sao? Ác bá tiên sinh, giọng điệu của còn hơn chút

      ở đâu?” Mặc đù mặc y phục, nhưng Trần Nhược Vũ phát mình tương đối có khí thế

      “Dưới lầu nhà em”

      “Cái gì?” nhất thời sững sờ. Theo bản năng muốn mở cửa sổ ra xem chút, vừa muốn hành động lại giật mình bản thân mặc gì, lại rụt vai trở lại

      “Em phải là muốn tìm sao? Cho nên liền tới”

      Vì vậy mà tới? Trần Nhược Vũ xoay quanh, quá bất ngờ

      “Em xuống đây đợi nghĩ kỹ nên ứng đối thế nào, Ác bá tiên sinh hạ chỉ thị

      chờ em!” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng tìm lại được giọng , rất có khí thế câu, sau đó cúp điện thoại, hộc tốc mở tủ tìm đồ mặc

      “Ai nha, chặt quá, cái này sao lại như vậy. Mặc kệ mặc kệ, thích hợp là được” quá nôn nóng, lầm bầm lầu bầu, tiện tay cầm cái bra liền siết người lại, còn kịp chọn trang phục, liền chụp đại món đồ, mặc quần dài, mang dép ra ngoài

      Lương Tư Tư lại thò đầu ra, nhìn Trần Nhược Vũ cuống cuồng ra cửa, tiếp tục kinh ngạc

      Trần Nhược Vũ vào thang máy mới tổ chức lại ngôn ngữ bản thân, nghĩ tới hồi nên cái gì với gã xấu xa đó. Có nên chất vất ta đâu? Tại sao nhận điện thoại? Được rồi, được rồi, nên hỏi. Hỏi có vẻ quá ân cần, nếu ta “Mắc mớ gì tới em” mặt của còn biết để đâu…

      Nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ được lời có trí tuệ nào. Thang máy rất nhanh đến lầu , cảm thấy tốc độ thang máy sao lại nhanh vậy

      rầu rĩ mang dép chạy ra ngoài, liếc mắt thấy xe Mạnh Cổ dừng bên lề, mà tựa sườn xe, cúi đầu, cũng biết nghĩ gì

      Trần Nhược Vũ xuống, ho cái, trấn định tâm tình, từ từ tới

      Mạnh Cổ nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, thấy xuống, chợt cười.

      Cười cái gì mà cười, trong tâm Trần Nhược Vũ oán giận, nghĩ câu đầu tiên là mang số khám bệnh ra đây. Nhưng khi đến gần, lại ngửi thấy mùi rượu người

      uống rượu?”

      “Ừ” gật đầu

      liền nổi giận “Bành Bạch”, hai tay dùng sức đánh tay “Uống rượu còn dám lái xe, lỡ xảy ra chuyện gì sao?”

      tránh, cũng cãi lại. nhìn , mắt lóe sáng

      Nhìn cái gì? Say rượu lái xe chẳng lẽ còn muốn lý luận? hung hăng, càng nghĩ càng giận, tại tỷ lệ tai nạn xe cộ cao như vậy, còn biết thương tiếc chính mình

      “Trần Nhược Vũ, còn chưa ăn cơm” đột nhiên

      cau mày: “ phải gặp lại bạn cũ quầy rượu rồi sao? Sao còn chưa ăn tối”

      “Chỉ là cùng nhau ngồi, còn chưa ăn gì” thấp, nghe có chút đáng thương (Ta nghi ngờ cái đáng thương này)

      “Vậy… ” lập tức mềm lòng “Em nấu gì cho ăn”

      “Lương Tư Tư ở nhà, trễ thế này, cũng tiện” lắc đầu

      Đúng là có chút tiện, Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút. “Đầu đường có quán ăn , mở rất khuya. nhanh ăn chén mì hoành thánh lót dạ trước”

      muốn ăn” lại lắc đầu

      tức giận “Pằng” muốn cho cái tát, lần này lại đánh tay kia “Bụng rỗng uống rượu được, nghiêm chỉnh ăn cơm lại muốn ăn” (Câu này nghe wen wen, hình như mẹ hay trách ba câu này lắm ấy)

      “Vậy cũng được xoay người lên  xe “Lên xe”

      “Lên xe làm gì!” lại tức, dùng sức kéo “Còn dám lái xe. bộ !” Kéo tay , kéo ra ngoài “Cũng phải quá xa, chút, giảm bớt mùi rượu”

      lôi kéo mà giãy ra, cũng rất phối hợp sát

      Bàn tay của mạnh mẽ , Trần Nhược Vũ lôi kéo người nào đó, chợt có phản ứng, có chút đỏ mặt, thể làm gì khác hơn là vội : “ uống say sao?”

      có”

      “Uống bao nhiêu?”

      đếm, nhiều lắm”

      “Là bạn thế nào mà cơm cũng ăn uống rượu?”

      lên tiếng, Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn cái, suy nghĩ chút hình như bản thân có hơi lỗ mãng. Bạn kiểu gì cũng cần phải biết, vấn đề này hình như quá riêng tư rồi

      cho là trả lời, thế nhưng lại : “ người bạn muốn gặp lại”

      “Nha” xem , quả nhiên là nên hỏi. muốn gặp, vậy phải là bạn .

      “Trần Nhược Vũ, vốn là tâm tình tốt lắm, nhưng ngồi xe, thấy có người gọi cho đến 19 cuộc, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình tệ”

      Trần Nhược Vũ cứng đờ. 19 cuộc? Là sao?

      Đến 19 cuộc lận sao?

      Tác giả có lời muốn : chương này quá độ, tương đối lợi hại cũng hơi chậm. Thả thêm chút nhân vật, có lẽ mọi người đoán được là ai

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt có chút nóng. nhanh hơn, muốn tiến lên phía trước, lại phát thấy tay mình còn nắm tay của Mạnh Cổ. mượn cơ hội buông tay ra, quay đầu lén liếc nhìn Mạnh Cổ. Có lẽ là do uống say, cười lười biếng, có chút thích ý, cũng có chút buông lỏng

      Trần Nhược Vũ thẹn quá hóa giận “ cách nào được rồi. Nếu là em, thấy mình hại bạn lo lắng, gấp gáp đến đau lòng muốn chết rồi, làm sao còn có bộ dạng giống , còn đắc ý! Có cái gì mà đắc ý?”

      hung hăng, Mạnh Cổ để ý, chỉ “Hừ hừ” hai tiếng, tiếp: “Ý em , giống như em lần trước, bỏ điện thoại, trốn trong bệnh viện khiến ai cũng tìm được? Làm bạn bè lo lắng, em liền đau lòng chết?”

      Trần Nhược Vũ nghẹn lời, con người này lôi chuyện cũ ra còn lật rất lưu loát

      “Em với , em gọi những cuộc điện thoại kia tìm là có chuyện đứng đắn”

      “Ừ” gật đầu, lười biếng bên cạnh

      quên đưa số khám bệnh chỗ chủ nhiệm Lưu cho em rồi”

      Mạnh Cổ hình như có chút sững sờ, nhưng cũng gật đầu rất nhanh: “A, là vậy sao?”

      “Đúng, chính là như vậy” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng tìm được đề tài tốt. “ mau đưa số khám bệnh cho em, tránh lát nữa lại quên. Em cũng với Đường Kim Tài tiên sinh, nếu đưa số khám bệnh, ngại”

      Mạnh Cổ chợt bước nhanh hơn, Trần Nhược Vũ chân ngắn, thể làm gì khác là tăng nhanh bước chân theo “Bác sĩ Mạnh, bây giờ đưa em liền

      “Để ở xe rồi, hồi cầm về”

      Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ nhìn vẻ mặt , ra vẻ muốn trở về “Được rồi, được rồi, ăn nữa, giờ liền trở về lấy cho em”

      “Ai…” Trần Nhược Vũ nhìn, xa như vậy rồi, ăn cơm làm sao được, vội vàng kéo lại: “Được roofi+, làm gì hẹp hòi như vậy, ăn xong rồi về lấy”

      “Vậy em nhớ lấy” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng em quên cũng nên trách , chọc cho Trần Nhược Vũ muốn đánh

      Đến đầu đường, quán ăn kia lại mở cửa

      Trần Nhược Vũ há hốc mồm. Mạnh Cổ nhìn lời nào, chỉ cắn cắn môi: “Em biết hôm nay họ mở cửa a, bình thường ngày nào cũng mở”

      “Vận số tốt” Mạnh Cổ chau chau mày, sờ sờ dạ dày

      “Này, đầu phố có cửa tiệm MacDonald, hình như cũng là mở cửa 24/24, chúng ta lại ra đó chút”

      “Bao tử đau, muốn ăn mì nóng”

      “Bao tử đau lại còn uống rượu”Trần Nhược Vũ rất muốn mắng đáng đời, nghĩ thế, nhưng vẫn là đem lời nuốt về

      Mạnh Cổ biết tỉnh, lại còn nhìn , khiến Trần Nhược Vũ nhớ tới lo lắng đêm nay, giận nhưng thể làm gì, vậy còn nghiêm túc giúp nghĩ nơi nào có bán mì, nhưng nghĩ nửa ngày cũng ra

      trễ như vậy, em biết gần đây còn chỗ nào bán mì nóng . Nếu về nhà em nấu ăn. Em trước với Tư Tư, như vậy được ?”

      được. Hơn nửa đêm, lại chạy tới nhà em là có ý gì?. ấy lại mặt áo ngủ trong suốt lượn qua lượn lại trước mặt, là ăn được còn phun ra nữa.

      Người này mấy lời khó nghe. Trần Nhược Vũ bất đắc dĩ, mặc dù Tư Tư thích mặc áo ngủ trong suốt, nhưng cũng quá đáng đến như vậy, hơn nữa…

      Được rồi, trong đầu Trần Nhược Vũ ra hình ảnh Mạnh Cổ ăn mì, Tư Tư lại mặc đồ ngủ trong suốt đến gần, sau đó lại đứng ở bên cạnh nhìn tình huống lúng túng này

      Được rồi, được rồi. Tùy

      “Vậy về nhà mình ăn thôi”

      Trần Nhược Vũ chưa xong, chiếc taxi qua. Mạnh Cổ ngoắc xe, kéo biết chỗ nào có bán mì, chút, dẫn em

      lời nào, liền nhét vào xe, lên đường

      Trần Nhược Vũ qua hồi lâu mới lại phản ứng, bị bắt cóc rồi

      Trần Nhược Vũ bị kéo đến quán rượu kiểu Nhật. Mạnh Cổ bên trong có mì kéo rất ngon cùng mấy món ăn, nhưng có gọi mấy món này, chỉ gọi sushi cùng ít thanh rượu

      còn uống rượu!” Trần Nhược Vũ thấp giọng cảnh cáo

      “Thanh rượu chứ phải rượu”

      “Có chữ rượu chính là rượu”

      “Trường đảo Băng Trà còn phải là trà sao?”

      sao lại đến trường đảo Băng Trà rồi, tại chúng ta là thanh rượu! Nó chính là rượu!” Trần Nhược Vũ lại muốn hung hăng rồi

      “Được rồi, nó là rượu” Mạnh Cổ dựa vào ghế “Nhưng muốn uống”

      Trần Nhược Vũ trừng , trợn mắt nhìn lúc lâu cũng chỉ nặn ra câu: “Tí cho phép lái xe, thuê xe về”

      nghiêng đầu nhìn , chợt cười cười: “Được”

      “Giao chìa khóa ra đây” phất tay, canh chừng nghiêm ngặt, tránh hồi thừa dịp về nhà lại lén lái xe về

      Lần này Mạnh Cổ cười ra tiếng, móc chìa khóa ra, đặt trong lòng bàn tay

      bĩu môi, thu chìa khóa xe, sau đó vươn tay: “Đưa em tiền xe, nếu hồi chạy mất, em có tiền ngồi xe về nhà”

      Mạnh Cổ cười ha ha, lần này dứt khoát móc ví ra, để trong tay

      Trần Nhược Vũ nhận lấy ví tiền, lấy ra tờ tiền giấy, đem những thứ khác trả lại toàn bộ “Đây phải là cho em mượn, là kéo em tới, cho nên phụ trách đưa em về, tiền xe này là trả”

      “Ừ, đúng” Mạnh Cổ vẫn cười, phản bác

      như vậy, Trần Nhược Vũ lại có chút ngượng, thầm: “Vốn chính là vậy”

      lại phải”

      Trần Nhược Vũ trừng , hối hận hôm nay lo lắng cho

      Mạnh Cổ cười, nhìn lời nào. Mà bất chợt cũng biết cái gì cho phải, cứ như vậy yên tĩnh

      có cảm giác xấu hổ, rượu được mang lên

      Mạnh Cổ rót hai chén, đem ly đầy đẩy tới trước mặt . lại : “Đau bụng cũng đừng uống lúc bụng rỗng… chờ ăn xong rồi hãy uống”

      “Trần Nhược Vũ, em có em sao?”

      Trần Nhược Vũ sửng sốt “Sao biết?”

      “Em quản rất nhiều”

      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, gì nữa. Mạnh Cổ cũng ngoan ngoãn nghe lời, động đến chén rượu đó

      uống rượu, vì vậy chỉ nhìn . Trần Nhược Vũ bị nhìn, mặt lại càng đỏ, lại hối hận, bằng cứ để uống rượu . Tiệm này xảy ra chuyện gì vậy, sao mang thức ăn lên chậm như vậy?

      muốn lấy cớ toilet tránh chút, Mạnh Cổ lại : “Trần Nhược Vũ, bạn trai cũ đem em quăng , em hận ?”

      Cpp suy nghĩ hồi lâu: “ phải là hận. Cũng quan hệ, lúc đó uổng phí hận làm gì chứ?”

      “Nếu như trở lại tìm em, em làm gì?”

      nghĩ qua”

      “Bây giờ suy nghĩ chút”

      suy nghĩ, sau đó đáp; “ biết, xảy ra liền muốn nghĩ tới”

      “Em thích ở chỗ nào?”

      ra ta cũng tệ, đối với người khác rất khách khí, làm việc rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn”

      “Em là thích loại version 1 này sao?”

      thích sao lại cùng ở chung chỗ, khi đó em còn tính tới kết hôn”

      còn cần em, em đánh ?”

      có, khi đó là đặc biệt khổ sở, lại có vài việc xảy ra. Chờ tới thời điểm em cảm thấy khó chịu, còn muốn để ý tới nữa. Sau đó, em liền chuyển tới đây”

      Sushi cùng ít thức ăn cũng được đưa lên. Trần Nhược Vũ thúc giục Mạnh Cổ ăn mau chút. Mạnh Cổ đưa đũa cho , để ăn sushi cùng  ít thức ăn

      Trần Nhược Vũ nghĩ cũng có phần, có chút cao hứng, suy nghĩ chút, coi đây như là bồi thường

      “Có ăn liền cao hứng?” Mạnh Cổ nhìn nét mặt vui vẻ của : “Em buổi tối ăn gì rồi?”

      “Nấu mì ăn. Em còn ở cửa lầu mắng 2 phút”

      Mạnh Cổ bật cười, suýt bị sặc: “Mắng cái gì?”

      với ” bỏ hai miếng sushi vào miệng, tâm tình rất tốt, ly thanh rượu, mùi rượu nhàn nhạt, cũng tệ lắm, đem ly uống cạn (Cái ly uống rượu bé tí ấy bạn nhé!!!)

      Mạnh Cổ nghĩ đói bụng, hai ba miếng liền đem tô mì ăn sạch, bắt đầu dùng bữa uống rượu

      sao? Nếu bạn trước tìm , gì?”

      cho là rất nhiều, nhưng kết quả lại gì”

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, thế là có ý gì? Chẳng lẽ thất hựn với Doãn Tắc, thất thường quên cầm điện thoại, chính là bởi vì gặp được bạn cũ chính là bạn cũ?

      Trần Nhược Vũ ngừng uống hớp rượu định thần

      ấy muốn cùng hợp lại?”

      “Có ý này, nhưng trực tiếp như vậy, chỉ muốn làm bạn” Mạnh Cổ biết đoán được tối nay gặp ai, cũng kiêng dè đề tài này

      “Vậy sao?” Lỗ tai Trần Nhược Vũ dựng đứng thẳng tắp

      Mạnh Cổ chợt cười tiếng: “ cho em biết.”

      Hừ. Trần Nhược Vũ lườm cái

      Nhưng rất hiếu kỳ nha. nhịn được hỏi: “Lúc đầu tại sao ấy lại chia tay với

      cho là chắc lại : “ với em”, nghĩ tới lần này lại sảng khoái đáp: “Gia đình ấy cùng gia đình giống nhau, ấy có cảm giác an toàn. Khi đó cả hai đều học ở viện y học, ấy thiếu học phí, phải làm thêm đến hai việc, ngày nghĩ cũng về nhà, tiết kiệm lộ phí, còn làm ra tiền, như vậy mới có thể thuận lợi tốt nghiệp. khi đó rất thích ấy, ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, đưa tiền, ấy cần, chỉ hàng ngày cùng ăn cơm, tiết kiệm được tiền cơm. ấy học cũng rất cố gắng, hàng năm đều giành học bổng, cự tuyệt tất cả trợ giúp về kinh tế, ấy phải bởi vì có điều kiện tốt mới chung với

      Trần Nhược Vũ nghe rất nghiêm túc, nhớ tới nữ sinh đơn thuần vì điều kiện bên ngoài của Mạnh Cổ mà mù quáng theo đuổi , chẳng lẽ là vì chịu ảnh hưởng bởi chuyện này?

      nghĩ, sau đó ấy đòi chia tay, cũng là để chứng minh điều này. ấy gia đình cả hai chênh lệch nhau quá nhiều, gánh nặng gia đình của ấy rất nặng, ấy cảm thấy hai người thể ở chung lâu dài. Hơn nữa, khi đó cũng có nhiều người bóng gió xung quanh, ấy dính vào là vì điều kiện gia đình. ấy đặc biệt để ý đến điều kiện gia đình, mà rất ghét ấy để ý, cho nên thường hay gây gỗ”

      Xem là cá tính của cả hai người họ đều rất mạnh. Trần Nhược Vũ thở dài, ra môn đăng hộ đối cũng có đạo lý của nó. Càng nhau càng tự ti.  Tivi có diễn, cái gì mà xứng với xứng, lại còn bị người lớn ngăn cản…

      “Này, bác sĩ Mạnh, trong nhà có viết chi phiếu , phải trả bao nhiêu tiền, mới vừa lòng rời khỏi con tôi” bắt trước diễn viên truyền hình, bày ra chi phiếu đầy tiền

      “Em xem film qúa nhiều rồi”

      “Rất có thể, trong tiểu thuyết cũng có viết, loại này có rất nhiều, chẳng lẽ hỏi ấy, có nổi khổ tâm gì”

      “Ba mẹ rảnh rỗi viết chi phiếu kiểu đó. Chuyện khổ tâm như vậy, làm chuyện thương tổn người khác như thế đâu, ấy cũng than khổ, có gì đáng để đồng tình”

      Trần Nhược Vũ cau mày, có chút đồng ý

      “Năm đó ấy có , đợi tới lúc có thể cùng sóng vai, lúc đó mới là thời điểm chân chính ở bên nhau” Mạnh Cổ ngắm nhìn cảnh bên ngoài, hình như chìm trong ký ức. “ rất cố gắng vãn hồi, nghxi mãi cũng ra chuyện đó có vấn đề gì, ấy chỉ là đem kiêu ngạo của mình đặt tình cảm hai người, đem tâm ý của đạp dưới đất. Sau đó lại uất ức cùng bất đắc dĩ. Sau khi tốt nghiệp ,về quê làm bác sĩ, mà ở lại đây, cả hai liền chia tay”

      Mạnh Cổ lại uống thêm ly rượu, hớp sạch

      “Trần Nhược Vũ, khi đó lĩnh hội ra được chuyện”

      “Là chuyện gì?”

      “Người rơi lệ mới là đáng thương nhất.”

      Mạnh Cổ lại uống thêm ly, Trần Nhược Vũ đem ly mình đưa tới, uống cùng

      “Hôm nay, muốn lái xe tới chỗ Doãn Tắc. Lúc em gọi cho , ở khúc ngoặt nên có nhận. Chờ qua đầu đường, dừng xe bên kia, muốn trả lời điện thoại của em, liền thấy ấy đứng ở ven đường, sau đó ấy cũng thấy , tới, gõ cửa sổ xe ” Mạnh Cổ dừng chút “ ấy cũng thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như vậy”

       “Sau đó hai người uống rượu?”

      “Đúng” Mạnh Cổ gật đầu “ ấy lên xe, đến quán bar Liễu gia, lâu ngày gặp lại, nên uống chút”

       “Vậy là sao?” Giọng Trần Nhược Vũ khi dễ có chí khí

      Mạnh Cổ cười cười: “Tại sao ? muốn nghe thử ấy muốn gì”

      ấy gì vậy?”

      ấy cha ấy qua đời, trong nhà thiếu tiền thuốc, học xong thạc sĩ liền đến thành phố A công tác, chăm sóc mẹ. ấy mình thay đổi, có tư cách sánh vai cùng

      Đây ràng là ám hiệu, Trần Nhược Vũ rất thoải mái “Vậy sao?”

      với ấy, ấy thay đổi lẽ thay đổi? Đợi đến lúc ấy tìm tới, xa rồi”

      ấy lại thế nào?”

      ấy gì, chỉ là chứa chan nước mắt, điềm đạm đáng

      “Đàn ông các là kém cỏi, thấy nữ nhân xinh đẹp chảy nước mắt cho là điềm đạm đáng ” Trần Nhược Vũ bĩu môi

      Mạnh Cổ muốn gì đó. Trần Nhược Vũ chợt lớn tiếng : “Chờ chút, chờ chút”

      “Cái gì?”

      ấy thấy lái xe, muốn cùng hợp lại, lại dẫn uống rượu lại còn lái xe. Đây phải là muốn đụng chết người cũng là muốn ngồi tù!” Trần Nhược Vũ rất tức giận

      Mạnh Cổ sững sờ, sững sờ đến nửa ngày cuối cùng vỗ trán cười: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc có biết trọng điểm ở đâu hả?”

      “Chuyện này rất nặng! Là trọng điểm đó!”

      Edit : bản chất mê của Mạnh Cổ bị phát giác!!!!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [​IMG][​IMG][​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32
      Edit: taichung_mira

      Beta: Quảng Hằng



      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Trần Nhược Vũ tỉnh dậy, thân thể nhàng, tâm tình vui vẻ

      Chuyện tối hôm qua tràn vào trong đầu, nghĩ. cùng Mạnh Cổ có được tình hữu nghị có chút khó tin. Có thể cùng nhau tâm , cùng nhau tán gẫu bát quái, dường như vẫn rất cảm tính, cũng có triết lý khích lệ

      Mình giỏi quá!

      Trần Nhược Vũ vô cùng vui vẻ. nghĩ, hai người cho dù làm được người còn có thể làm bằng hữu

      Trần Nhược Vũ đứng bật lên, rửa mặt, dọn dẹp. nhìn mình trong gương, y phục tối qua còn chưa cởi, bra thít người khiến khó chịu. Vội vàng cởi đồ, giải phóng bản thân chút. Tối hôm qua mặt cả đêm cũng cảm thấy, cũng siết người

      Trần Nhược Vũ vừa đánh răng vừa xem người, xem ra nên giảm cân, mặc dù cũng coi như thon thả, nhưng đúng là so với trước kia có chút mập. Soi soi gương, dường như da cũng tốt như trước, phải chú ý nhiều. Ừ, khẽ cắn răng, có nên lấy tiền tiết kiệm ra mua chút đồ bão dưỡng?

      Lông mày cũng lâu sửa chữa, phải để Tư Tư giúp làm chút. Nhe nhe răng soi gương chút, tạm được, răng còn trắng, phải kiên trì giữ

      Trần Nhược Vũ cuối cùng xử lý tốt bản thân, xoay người ra khỏi phòng rửa tay, lại hù dọa bản thân. Lương Tư Tư ngay cửa phòng, nhìn chằm chằm

      “Cậu làm gì thế?”

      “Lời này nên để mình hỏi a, cậu làm sao vậy? Đánh răng rửa mặt tới tận ba phút, soi gương liền soi mười phút” Lương Tư Tư thần thần bí bí cười, hạ xuống “Nhược Vũ, có phải mùa xuân tới ? Tối qua hẹn ai đến nửa đêm? Đến bước nào rồi?”

      “Cái gì đến bước nào?”

      “Tình kích động a, phóng túng tới trình độ nào rồi?”

      “Tư Tư!” Trần Nhược Vũ duỗi ngón tay, nghĩ nghiêm túc “Tư tưởng cậu thuần khiết, suy nghĩ quá nhiều”

      “Nghiêm túc như vậy?” Lương Tư Tư cười “Khẳng định là rung động rồi, rung động gay gắt”

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, để ý tới ấy, về phòng

      Lòng rung động rồi sao!

      vừa bôi phấn lên mặt, vừa nghĩ, vất vả mới cùng Ác bá Long tiên sinh hòa thuận, hữu nghị,  Tư Tư làm cho lại loạn rồi

      Đúng rồi, cũng biết Tư Tư cùng bác sĩ Mạnh như thế nào rồi? Rốt cuộc bác sĩ Mạnh có cùng ấy ràng ? Lần trước hai người bọn họ phải còn cùng nhau ăn cơm sao, vậy tình trạng bây giờ là sao? Bác sĩ Mạnh xem mắt rồi, theo phong cách làm việc của , chắc cùng Tư Tư có quan hệ ràng. ấy gần đây về , chắc là bỏ qua rồi!

      Trần Nhược Vũ vừa định ra ngoài hỏi câu, lại nghe Lương Tư Tư kêu: “Mình trước đây”, tiếp đó là thanh mở, đóng khóa cửa chính

      Được rồi, được rồi, buổi tối hãy hỏi vậy.

      Trần Nhược Vũ nghĩ, thế giới tình cảm của bác sĩ Mạnh bây giờ tương đối phức tạp, cũ mới đều tụ họp đủ cả, rừng Đào Hoa nguy cơ tứ phía, phải cùng Tư Tư ràng, đừng để cho cậu ấy rơi xuống rồi bị thương

      Đúng rồi, buổi tối còn phải ăn chung với bác sĩ Mạnh, biết là muốn ăn gì nữa. Trần Nhược Vũ chợt xấu xa nghĩ, nếu cho ta hộp chân gà nữa cũng tốt lắm, để ta trở về ăn cơm, dù thế nào nữa hôm qua cũng chưa ăn…

      Chờ chút. Chân gà!

      Trần Nhược Vũ đột nhiên nghĩ tới, hai cái móng còn dư hôm qua bị Mạnh Cổ đặt trong xe, giờ cũng qua đêm rồi, cũng thúi rồi. Ai nha, được, được, chờ buổi tối Mạnh Cổ tan làm đến lấy xe tới, trong xe có mùi của thức ăn hư làm thế nào?

      Trần Nhược Vũ hỏa tốc thay quần áo, chạy đến lầu dưới nhìn cửa sổ xe chút, nhớ là cái hộp để ở chỗ tay lái bên ,. là muốn mở xe ra lấy, lại cảm thấy như vậy lịch , vào xe người ta mà cho phép, suy nghĩ chút, gọi điện thoại cho Mạnh Cổ.

      Điện thoại được nhận, Trần Nhược Vũ còn chưa lên tiếng, liền nghe đến tiếng chuyện của mấy người bên kia, dường như là bàn chuyện. Sau đó truyền đến thanh của Mạnh Cổ: “Trần Nhược Vũ, có việc gấp sao?”

      “Ách, vội” Chỉ là muốn vào xe lấy mấy cái chân gà, chuyện như vậy tuyệt đối coi là việc gấp

      “Tí lại gọi lại, kiểm tra phòng”

      “A nha” Trần Nhược Vũ ngượng ngùng cúp điện thoại, có chút ngượng ngùn, quấy rầy công việc của . nhớ tới lúc kiểm tra phòng, kiên nhẫn lại hài hước trả lời, giảng giải bệnh tình của bệnh nhân, khỏi than thở trong lòng, đàn ông lúc làm việc rất tuấn tú

      nằm ở cửa sổ xe lại nhìn, trong xe của đàn ông chăm chỉ làm việc chắc còn chưa đến nỗi có mùi chân gà thối. còn phải làm, bây giờ lấy, đến trưa mới có thể về lấy ra

      suy nghĩ chút, thôi, mọi người quen như vậy rồi, cũng để ý xâm phạm chút. mở cửa xe ra, ngồi xuống. Lúc lấy hộp cơm, thấy bên cạnh còn bày cái hộp thuốc lá

      Trần Nhược Vũ chỉ gặp qua dáng vẻ hút thuốc của Mạnh Cổ có lần, đó là lần trước nhường lại gian cho chuyện với người nhà, mua bao thuốc. Trần Nhược Vũ cảm thấy Mạnh Cổ giống người nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng hút cũng ảnh hưởng mấy đến bệnh nhân. trả hộp thuốc lại, lại nhìn hộp khăn giấy trong xe cũng dùng hết rồi. Cũng biết có nhớ mua , thời điểm muốn dùng đến

      suy nghĩ, bỗng nhiên có người mở rộng cửa xe ra. Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là nam nhân trẻ tuổi

      “Tiểu thư, có thể đem xe của di chuyển lên trước được ? Xe của tôi ra được”

      “À? “Trần Nhược Vũ sửng sốt, theo trực giáp đáp “Tôi biết lái xe”

      Người nọ sửng sờ, mồm có chút há hốc: “Đây phải là xe của sao?”

      “Của bạn tôi, tôi chỉ lấy ít thứ thôi” Trần Nhược Vũ vừa vừa nhìn dưới chân chút, kỳ lần trước có học qua, nhưng sao dám chạm vào, càng từng ra đường “Chân ga bên phải là cái này phải ?” nhớ

      Người nọ vạch đen đầy mặt “Được, tôi biết rồi, đừng mở, cũng đừng đụng cái đó, đừng động”

      “Nha” Trần Nhược Vũ gật đầu, biết là được, cũng có ý định động. Chỉ là chìa khóa đâu rồi, đụng cái sao nhỉ?

      “Cái đó, tiểu thư, nếu để tôi lên, tôi chuyển xe lên chút được ?” Người nọ thương lượng cùng Trần Nhược Vũ

      được. Ngộ nhỡ đem ra lấy tôi biết tìm ai đây?”

      Người nọ ngờ Trần Nhược Vũ tính cảnh giác cao như vậy, làm cho người ta tức được, cười cũng xong. nhìn chằm chằm, cũng nhìn lại

      Chốc lát sau, người kia : “Được rồi, tôi tìm cách khác”

      Trần Nhược Vũ nghĩ có biện pháp khác là được rồi. cầm chắc hộp cơm rồi xuống xe, đóng cửa xe lại. Quay đầu nhìn, người nọ quan sát chiếc xe màu trắng phía sau, tựa hồ suy nghĩ khả năng

      Trần Nhược Vũ đứng nhìn, lúc này chủ chiếc xe phía sau tới, ta lái xe , chiếc xe hơi màu trắng rốt cuộc cũng có khả năng nhúc nhích rồi. mở cửa xe, nhìn Trần Nhược Vũ ở bên cạnh, hướng cười

      Trần Nhược Vũ cũng mỉm cười trả về, ra trong lòng có chút ngượng ngùng, lúc nãy ra xác định đến tột cùng là làm sao, dám để ta đụng đến xe Mạnh Cổ, bây giờ nhìn đúng là bị kẹt, như vậy có tình người

      Chỉ là người này tính tình cũng rất tốt, giận chút nào, vẫn còn lễ phép cùng chào hỏi. Trần Nhược Vũ nhìn khởi động xe, thấy có chuyện gì, liền cầm hộp cơm hướng cửa lầu mà , mới vừa được mấy bước, chợt nghe chàng trai trẻ tuổi kia gọi: “A, cái đó”

      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, nhìn từ trong xe nhô người ra, hướng kêu to: “Tôi vừa nhìn thấy rất quen mắt, có phải là người đó, chính là người bị tai nạn xe đến té xỉu ?”

      Trần Nhược Vũ kinh ngạc trợn to mắt, lúc này cũng cảm thấy chàng trai này nhìn quen mắt

      “Túi cấp cứu, cốp sau, rút chìa khóa ra” cười nhắc nhở

      “A, là !”

      “Đúng vậy” ta cười to, “ là khéo. cũng ở tiểu khu này sao, trước kia chưa từng thấy . Ai nha, tôi bị muộn giờ rồi, nữa, hẹn gặp lại”

      ta phất tay cái, lái xe

      Trần Nhược Vũ cảm thấy rất ngại, biểu của vừa rồi là hẹp hỏi. ta nhiệt tâm mà giúp đỡ người qua đường như , mà hồi báo ta, lại là biểu như vậy

      Chỉ là, vậy nhưng mà vô tình được gặp lại, Trần Nhược Vũ cũng hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều, về đến nhà, đem hai cái móng thối vứt , sửa sạch hộp rồi cũng làm

      Trần Nhược Vũ làm việc cho đến trưa cũng có chuyên tâm, Mạnh Cổ gọi, cũng gọi lại cho , dù sao buổi tối cũng gặp, lại có việc gì, muốn quấy rầy công việc cảu

      vừa làm vừa thất thần, luôn muốn làm gì đó cho . Lần trước làm móng vuốt có mang theo chút đùa dai, nhưng cũng được ăn, có nên nấu thêm món chân giò cho ăn nhỉ. Lúc bọn họ ở chỗ Doãn Tắc ăn cơm, chú ý thấy thích ăn thịt

      Cứ vậy, Trần Nhược Vũ mực mong chờ đến buổi trưa. Buổi trưa tan việc, Trần Nhược Vũ vội chạy ra ngoài, còn trước cùng quản lý buổi chiều có thể chạy chỗ khách hàng.

      Chạy hơi đến siêu thị, chọn mẻ giò lớn, sau đó lại mua hộp khăn giấy, suy nghĩ chút, mua thêm hộp kẹo cao su, định đặt bên cạnh bao thuốc lá của , ý là để sau khi hút thuốc ăn kẹo cao su. Cầm mấy thứ này, ngang qua khu bán kẹo, do dự chút, có mua vị sầu riêng thích, phải tiết kiệm chút

      Trần Nhược Vũ mua xong, hỏa tốc về nhà bắt đầu hầm giò cách thủy. Giò lò lửa thổi “Phù Phù” mùi thịt, bên ăn mì trứng gà, trong lòng cảm thấy cao hứng

      Buổi tối tan làm, Mạnh Cổ lại tới trễ. Trần Nhược Vũ có mấy lần kinh nghiệm, sớm chuẩn bị tâm tư, cũng quá để ý

      Đêm nay rất vui vẻ, Mạnh Cổ mời ăn bữa thịt bò bít tết lớn, còn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của , chuyện bát quái của cho nghe. Hai bạn sau của , theo đuổi, là theo đuổi . Cả hai người đều có hoàn cảnh tương đối giống , loại hình đều là thanh thoát lại dịu dàng

      Trần Nhược Vũ cảm thấy, lòng Mạnh Cổ sợ, sợ có người bướng bĩnh, cưỡng bức với : “Gia đình chúng ta chênh lệch quá lớn, cho dù ở chung chỗ cũng bền vững”

      Nhưng mà môn đăng hộ đối thế nào? Nửa năm, bốn tháng, có thể duy trì thời gian ngắn

      Trần Nhược Vũ bỗng nhiên muốn uống rượu, chỉ là Mạnh Cổ cho, sợ uống say, chuyện lớn tiếng lại ca hát, nơi này là phòng ăn trang trọng, sợ mất mặt

      Trần Nhược Vũ cười ha ha, tại lời độc ác của vẫn rất khó nghe, cư nhiên lại cảm thấy buồn cười

      Sau khi bọn họ ra khỏi phòng ăn, hát cho nghe

      Ríu ra ríu rít,. Ríu ra ríu rít,

      “Trần Nhược Vũ, em cách xa chút, đừng để cho người ta nhìn ra biết em”

      Trần Nhược Vũ cười ha ha, cố gắng kéo tay . hất ra, nhanh hai bước, lại kéo , nắm chặt. Sau đó nghĩ đến ca khúc, rất muốn hát, lần này nghiêm túc hát lên

      “Nếu phải bởi vì , vì sao lại có tâm tình bất an

      Trong cuộc sống của em mới nhớ , nhớ , rất nhớ

      là giày vó rồi lại bỏ được, thể buông tha

      ngừng suy đoán trong lòng có em hay

      Có phải tình hoàn chỉnh, , ,

      (cái lời này mình edit hơi thoát ra chút)

      “Trần Nhược Vũ, em tỏ tình với sao?”

      cười ha ha, lườm cái: “Nghĩ hay quá nhỉ” chợt lắc lư tay “Bác sĩ Mạnh, nếu đó lại tìm cầu xin hợp lại, nhất định phải với ấy, nằm mơ . Như vậy mới hả giận!”

      nhìn hồi, chợt gõ gõ đầu

      bĩu môi, xoa xoa đầu: “ bỏ được cũng cần gõ em a. Bác sĩ Mạnh, em nghiêm túc đó. Mặc dù tính tình hỏng bét, miệng độc, lại săn sóc, đối với bệnh nhân còn tốt hơn bạn , chỉ là nhất định gặp được người thích hợp a”

      “Em đúng là an ủi người khác, khoe khoang bản thân đối với nguội lạnh”

      Trần Nhược Vũ cười ha ha, dùng sức vỗ cần học Doãn Tắc, che đậy trái tim mình”

      cần, phong cách quá tùy tiện, tự có phong cách của mình” lại lời , đem chọc cười

      Hai người về lại dưới lầu nhà Trần Nhược Vũ. xuống xe, phất tay với hẹn gặp lại. Lúc tới cửa lầu chợt nghĩ tới, phi nước đại quay đầu lại, vỗ vỗ vào cửa sổ xe

      Mạnh Cổ hạ cửa xe xuống . cau mày, trong tay cầm kẹo cao su, đương nhiên là vừa mới phát Trần Nhược Vũ tự thả đồ trong xe

      Trần Nhược Vũ vội vàng : “Bác sĩ Mạnh, lại quên đem số khám bệnh của chủ nhiệm Lưu đưa cho em”

      Mạnh Cổ nhếch miệng, mở hộc đựng đồ, từ bên trong lấy cái kẹp danh thiếp giống như tờ giấy gấp tư, rút thẻ số ra cho . Sau đó, lắc lắc hộp kẹo cao su, bày ra biểu tình nghi vấn

      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, chợt có chút ngượng, dám trong hộp cơm đổi món, cũng dám mình giúp mua khăn giấy. trách xen vào việc người khác sao?

      “A, cái đó, bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại”

      muốn chạy

      “Trần Nhược Vũ”

      Mới chạy đến cửa lầu liền bị bắt lại

      “Là muốn hút thuốc lá hôi miệng?”

      có, có” Oan uổng a, đại nhân.

      rất ít hút”

      gật đầu, biết rồi, biết. Sớm biết vậy cũng mua

      hôi”

      (Ta chết cười vì đối thoại của hai chị)

      “Em phải ý này, tuyệt đối phải” vội khoát tay, có chút nóng nảy. cảm thấy bị làm nhục sao? Chỉ là hộp kẹo cao su, có cần nghiêm trọng đến thế ? Muốn giải thích thế nào mới được? có chút gấp rồi: “ có ý này. Em lại cần cùng bác sĩ Mạnh hôn hít gì, cho nên thể nào có ý tứ này”

      Vừa mới dứt lời, trước mặt tối sầm, cằm bị nắm, môi căng thẳng, xúc giác mềm mại, thế rồi “Oanh” cái, đầu nổ tung

      phải chứng minh, hôi.”

      Trần Nhược Vũ ngây người, hoàn toàn biết nên phản ứng thế nào. ngẩn ngơ, lời ngây ngốc “Em về đây.”. Sau đó xoay người . Tới khi tới cửa thang máy đứng lúc, mới kịp phản ứng

      Con bà nó, bị chiếm tiện nghi

      Gã xấu xa, Ác bá thối, để chứng minh mình hôi lại dám làm ra chuyện như vậy với

      Quá khi dễ người rồi

      tức giận chạy xuống, Mạnh Cổ vẫn chưa , tựa vào bên xe biết suy nghĩ gì

      Trần Nhược Vũ xông tới, chợt tay đè lại, dùng sức hôn tới: “Ăn miếng trả miếng!”

      đúng cưỡng bức nha! Răng cắn rách môi !

      Thấy máu!

      Trần Nhược Vũ ngờ mình lại làm tới kết quả này, giật mình, quay đầu chạy

      Chạy hơi lên cầu thang, chạy vọt vào phòng.

      Tác giả có lời muốn : bài hát Trần Nhược Vũ hát là bài “Tình ”, biểu diễn Mạc Văn Úy, làm thơ Diêu Khiêm

      Link đây, mọi người nghe nhé!!! Bài này cũng hay lắm

      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Yeu-Mac-Van-Uy/ZWZDBCFO.html

      Chương này cắn tới cắn lui cũng thành hôn, mọi người muốn có tiến triển, có!!!

      Mau tới vỗ tay chúc mừng, khích lệ bác sĩ Mạnh cái, để nhanh tay nhanh chan nào…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :