1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25
      Edit: Taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng


      Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm

      Lời này nghe thế nào cũng giống như bệnh nhân tâm thần trốn viện vậy?

      Trần Nhược Vũ ngồi ngu ở đó, có tưởng tượng thế nào cũng tưởng tượng ra Mạnh Cổ có thể ra những lời này

      ta quả nhiên là thiên tài!

      hối hận, sai lầm rồi, nên ôm ảo tưởng với bác sĩ Mạnh. Cái gì lương tâm, cái gì lòng từ bi, những thứ này đối với ta là quá xa xỉ

      Mặt Đường Kim Tài kinh ngạc, chứ đừng đến vẻ mặt thay đổi liên tục của Đường mẹ

      “Tiểu Vũ bị bệnh gì?”

      Trần Nhược Vũ xem chút cái này, nhìn cái kia chút, há to miệng phản bác được. Ngược lại, Mạnh Cổ tiên sinh tỉnh táo vô cùng: “ ấy có bệnh say máu, cần phải khám ở khoa tâm thần. Xin lỗi, chủ nhiệm Lưu rất khó hẹn, cần hẹn trước nhiều ngày, hôm nay nhất định phải , tôi mang ấy đến bệnh viện”

      Sắc mặt của mẹ Đường cực kỳ khó nhìn, Trần Nhược Vũ thầm hiểu, bệnh say máu là bệnh gì chỉ sợ bà ấy cũng biết, nhưng khoa tâm thần là cái gì nhất định biết. Cho nên giờ phút này, Trần Nhược Vũ có thể đoán được tình huống

      Hơn nữa vừa rồi mới WC, sau đó là mặt khẩn trương cà lăm, cuối cùng còn đột nhiên nhớ tới có chuyện. Đúng rồi, nhớ tới có chuyện là việc hôm nay phải bệnh viện

      Tóm lại, tất cả những thứ này cộng lại, là đủ cho người ta tưởng tượng nhiều

      Quả nhiên, mẹ Đường đầy bản lãnh : “Trí nhớ Trần tiểu thư sao tốt như vậy, chuyện lớn như bệnh viện cũng quên. Vậy chúng tôi quấy rầy nữa. A Tài, chúng ta thôi”

      Nếu như chuyện này xảy ra phút trước, Trần Nhược Vũ chắc là mừng đến muốn vỗ tay, nhưng bây giờ chỉ trơ mắt nhìn mẹ Đường mang theo Đường Kim Tài rời , trong lòng khó khăn thôi, muốn đem bọn họ kéo về nghiêm túc giải thích chút bệnh say máu phải là bệnh thần kinh, còn có khoa tâm thần cũng chỉ chữa cái bệnh như mọi người tưởng tượng là – Chỗ chuyên chữa bệnh tâm thần

      Nhưng cái gì cũng thể , chỉ có thể nhìn bóng lưng hai mẹ con họ biến mất trong tầm mắt

      “Làm xong rồi, cám ơn ” Mạnh Cổ tranh công.

      Trần Nhược Vũ vỗ “Pằng” cái lên tay Mạnh Cổ (mình còn tưởng là súng nổ” “ phải nhất trí rồi, người sắp chết, chúng ta phải lập tức đưa tiễn sao? Thế sao lại là lý do này rồi hả?”

      Mạnh Cổ cau mày xoa xoa cánh tay, sau đó ngồi xuống đối diện Trần Nhược Vũ: “Em nguyền rủa người ta sắp chết là quá độc rồi”

      “Độc hơn sao?” Trần Nhược Vũ chỉ muốn đạp cho ta phát “ phá hủy danh dự, phá hủy hình tượng của em, quả là Độc Vương”

      đây là cơ sở mà trau chuốt với gia công thêm thôi. Trừ cái tên chủ nhiệm Lưu ra, tất cả đều là . Em có bệnh say máu, nếu cần thiết quả nên khám bác sĩ chút , hiểu chút tình trạng tinh thần bình thường của em. còn với bà ta chuyện em có chứng sợ người lớn, còn có trong quá trình đối thoại còn tạo ra tim đập nhanh, đau bụng, đổ mồ hôi lạnh, tay chân rét run, mặt có triệu chứng tê dại, khó chịu. Em xem, những thứ này phải đều là sao? Mặt khác, nếu ngày nào em muốn gặp chủ nhiệm Lưu xem bệnh, có thể với tiếng, có thể giúp em chen ngang”

      Trần Nhược Vũ là muốn thét chói tai, lật cái bàn “Bác sĩ Mạnh, cái cách giúp người ta xong còn lại làm cho người ta có cảm giác muốn lôi ra hành hung trận, loại bản lãnh như vậy làm thế nào tu luyện được vậy?”

      “Em cứ biết giúp em là được rồi” Mạnh Cổ thong dong, bình tĩnh “Em xem, hai câu liền đem mọi chuyện giải quyết. Em cũng cần vội vã , mẹ người ta liền lôi con trai cưng mình . Bọn họ còn được em có lỗi gì, làm cho bạn của em gặp phiền toái”

      Trần Nhược Vũ há hốc miệng, lại khép lại.Há mồm lần nữa, còn chưa biết có thể gì, lại khép lại. suy nghĩ chút, lại hớp lấy ngụm nước, điều chỉnh tinh thần

      “Nhưng nghe khoa tâm thần rất giống như bị tâm thần, lỡ bà ấy trách bạn em giới thiệu người bị bệnh tâm thần cho con bà ta làm thế nòa?”

      Mạnh Cổ xem thường “Dễ lắm, để bạn em cùng bà ta hảo hảo xóa nạn mù chữ xem khoa tâm thần làm cái gì, còn bệnh say máu là bệnh gì. Sau đó lại uyển chuyển bà ta bỏ lại như vậy là lễ phép, cho nên sợ rắng sau này cũng tiện lui tới nữa”

      Trần Nhược Vũ trừng mắt cách nào phản bác được, cuối cùng nặn ra câu: “Bác sĩ Mạnh, sống chung chỗ với lâu dài có vấn đề về tinh thần chứ?” Ngay cả như ngồi Yun-night Speed (Trò tàu lượn, ta ăn cắp bên nhà Sủng hôn của ss Lam Phượng Hoàng), hồi thích đến chịu được, hồi lại hối hận thôi, hồi cảm thấy muốn để ý đến , hồi lại cảm thấy chuyện phiếm với rất vui vẻ, lúc sau lại cảm thấy ta cơ trí, rồi lại cảm thấy ta ngu ngốc, lúc sau lại thấy là người tốt, hồi nữa lại thấy hết sức ghê tởm…

      “Em quả có vấn đề về thần kinh, bệnh say máu cùng chứng sợ hãi người lớn đều là phạm vi này” Mạnh Cổ đưa tay lấy bị popcorn trước mặt Trần Nhược Vũ mà ăn “ nghĩ hiềm khích lúc trước, để lại mọi chuyện chạy tới đây cứu em, nhiệm vụ cũng hoàn thành, em rốt cuộc còn có cái gì hài lòng?”

      Vậy cứ để ý hiềm khích lúc trước giùm em ! Trần Nhược Vũ thà bị ta cắn cái cũng muốn thành người bị bệnh thần kinh a!

      thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn rất thuận tay chơi em cú, nhất định là trả thù” Trần Nhược Vũ vỗ ngực liên tục “ dùng loại nghệ thuật gia công kia để làm em mất thể diện”

      “Em suy nghĩ chút , là em gọi điện thoại cho hô cứu mạng, em bình an. Cá nhân cảm thấy thời điểm đó em còn mất thể diện hơn. Còn cái gì chứng sợ hãi người lớn, làm sao em nghĩ ra từ này vậy?”

      Trần Nhược Vũ cắn răng, vừa nhìn chằm chằm bên tay “Em để cắn lại là được, về sau thiếu nợ nhau nữa”

      “Giữa chốn công cộng đông người, làm chuyện như vậy thích hợp” Giọng Mạnh Cổ khiến Trần Nhược Vũ rất muốn cắn người, lúc ta nhìn thấy sắc mặt , liền tiếp: “Hơn nữa, cho dù cắn trở lại cũng là ràng món nợ lần trước, ân cứu mạng lần này là chuyện khác”

      Tay Trần Nhược Vũ rút về, đổi lại là da mặt dầy: “Ân cứu mạng nặng như vậy, em có gì báo đáp, duy lấy thân báo đáp rồi. có muốn ? Có muốn hay ? muốn đúng ?” có chút đắc ý: “ muốn chính là qua nợ rồi. Hai ta ai thiếu nợ ai”

      “Lấy thân báo đáp, người ta thèm em, có gì đắc ý? Lúc này nên xấu hổ mới đúng đó” Mạnh Cổ cười cười, cơ bản đem trò xiếc diễn để vào mắt

      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, bĩu môi, lại , vì vậy cầm bịch popcorn mà ném

      “Đừng làm rộn. Làm dơ y phục

      Trần Nhược Vũ cắn môi, lấy thêm nắm chuẩn bị ném

      “Con trai” Sau lưng Trần Nhược Vũ vang lên giọng phụ nữ

      Trần Nhược Vũ sửng sốt chút, tay cầm popcorn cũng ngừng lại, nghe Mạnh Cổ đáp lại tiếng “Mẹ”

      Trần Nhược Vũ chợt quay đầu lại nhìn, chính là người ở phòng rửa tay lúc gọi điện thoại cầu cứu, bà ấy vẫn ngồi sau lưng

      Lại là mẹ Mạnh Cổ! Làm sao có thể? Mẹ mà còn trẻ như vậy?

      hoảng sợ, mở to hai mắt, nhanh chóng xoay người nhìn Mạnh Cổ. Mạnh Cổ nhếch miệng “Phiền em khắc chế chứng sợ hãi người lớn của mình”

      Khắc chế? Chuyện như vậy phải khắc chế như thế nào?

      Xong rồi, xong rồi, cả người đều muốn xong rồi

      ở trước mặt người ta, bảo con trai người ta theo chân mình diễn trò dối? Mới rồi còn Mạnh Cổ cắn nữa chứ! Còn muốn lấy thân báo đáp đúng ?

      còn gì nữa? Còn làm ra trò cười nào nữa?

      Trần Nhược Vũ nghĩ ra, đầu óc trống rỗng

      Tác giả có lời muốn : Chương này có chút ngắn. Phía sau còn hơn 1000 chữ chưa viết xong, mẹ Mạnh Cổ cùng Nhược Vũ giao thủ có phóng ra tia lửa, tôi suy nghĩ nửa ngày cũng có biện pháp viết, ngẫm lại, vì vậy chương này chỉ vậy thôi

      Các bạn nhấn vào các dòng quảng cáo giúp chúng mình nhé, ko giới lượng số lần nhấn, và cũng ko tốn phí hay nhiễm virut đâu Yên tâm nhé ^^
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26
      Edit: Taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng



      Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt muốn rớt luôn rồi, nhìn theo hướng của Mạnh Cổ, nhưng mẹ Mạnh rất vui vẻ tiến tới bàn bọn họ ngồi

      “Sao mẹ lại ở đây?” Mạnh Cổ nhìn theo ánh mắt Trần Nhược Vũ, chỉ theo sát mẹ mình chuyện phiếm

      “Mẹ theo bạn hẹn ra đây chơi chứ sao?”

      “Bạn đâu?”

      rồi”

      “Vậy sao mẹ còn ở đây?”

      “Mẹ vốn là định , trước đó có tới phòng rửa tay, sau đó thấy Tiểu Vũ ở phòng rửa tay gọi điện thoại, ấy kêu bác sĩ Mạnh, mẹ liền cảm thấy thân thiết, mẹ cũng biết bác sĩ họ Mạnh. ấy lại Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đại nhân, liền nghĩ hóa ra cũng tên Mạnh Cổ, cùng tên với con, vì vậy liền lưu lại”

      cho cùng, mẹ chính là ở lại xem náo nhiệt

      Lại còn gọi Tiểu Vũ. Xong rồi, xong rồi, Trần Nhược Vũ nghĩ muốn độn thổ, muốn chạy thôi, mẹ Mạnh nhất định là nghe được cùng với xem thấy tình hình vừa rồi

      “Ai, mẹ cũng dám xác định người ấy cầu cứu là con, nếu như mẹ biết là con, liền nhất định ngồi vào bên cạnh giúp con chuyện rồi”

      Trần Nhược Vũ lắc đầu. thầm nghĩ, dì a, dì là sợ thiên hạ loạn sao?

      Lúc này, Mạnh mẹ đụng đụng bả vai Mạnh Cổ, : “Con trai, con giới thiệu chút sao?”

      Cũng xem xong truyền hình trực tiếp rồi, còn có gì hay để giới thiệu sao?

      “Đây là mẹ , đây là Trần Nhược Vũ” mặt Mạnh Cổ có chút sóng, chút nào nghe thấy lòng Trần Nhược Vũ hô hào

      “Tiểu Vũ, chào cháu” Mẹ Mạnh tương đối hiền hòa

      “Dì, con chào dì.” Trần Nhược Vũ nơm nớp lo sợ, người dì này phải cũng hỏi đống vấn đề thôi chứ. hôm nay thể chịu nhiều hành hạ hơn nữa đâu

      “Tiểu Vũ có chứng sợ hãi người lớn sao?”

      Tới, tới rồi, bắt đầu hỏi rồi. Hơn nữa vừa bắt đầu chính là bắt lấy lời buồn cười kia

      Trần Nhược Vũ lại tự chủ nhìn Mạnh Cổ, nhưng Mạnh Cổ còn chưa kịp gì, mẹ Mạnh liền : “Ở chung với người lớn, khẩn trương cũng là rất bình thường, nhưng mà cần đối với dì như vậy, dì còn trẻ mà.” Mẹ Mạnh xong còn sờ sờ mặt mình, lấy động tác nhấn mạnh lời của mình.

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, hỏi: “Dì, lúc dì mấy tuổi sinh bác sĩ Mạnh”

      Mẹ Mạnh cười ha ha. Mạnh Cổ tức giận “Trần Nhược Vũ, đừng tâng bốc”

      Trần Nhược Vũ mặt vô tội, nào có, mẹ của nhìn rất trẻ mà.

      “Đừng để ý đến nó, dì thích nịnh bợ như vậy” Mẹ Mạnh cười đến mắt híp lại, rất có tinh thần “Mạnh Cổ là con ruột của dì, phải nhặt được”

      “Mẹ, cũng nhờ mẹ làm ơn để ý hình tượng của người lớn chút”

      “Mẹ chú ý rồi đấy. Con trai, con cùng Tiểu Vũ quen biết thế nào?”

      ấy là bạn của bạn Doãn Tắc”

      “Doãn Tắc có bạn ? Ai nha, đứa này cũng rất lâu rồi gặp, con với nó mẹ muốn mời ăn bữa cơm, trọng điểm là xem bạn nó”

      “Nếu như vậy, chắc chắn Doãn Tắc

      “Vậy con đổi lại cách . Dù sao cũng để mẹ gặp lần”

      “Để con , Doãn Tắc càng đồng ý”

      “Đó là do con biết chuyện, phải uyển chuyển, thông minh, linh động chút”

      Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận quan sát hai mẹ con này, xem bọn họ hàn huyên tới chuyện Doãn Tắc, vội vàng tìm cơ hội chen vào: “Cái này, bác sĩ Mạnh, dì, hai người trò chuyện , cháu quấy rầy, cháu trước”

      Mạnh Cổ gật đầu, mẹ Mạnh cũng gật đầu. Trần Nhược Vũ thở phào nhõm, vừa định đứng dậy, mẹ Mạnh lại : “Chúng ta cũng muốn , cùng ra ngoài thôi”

      Trần Nhược Vũ nhìn trộm Mạnh Cổ, có phản ứng gì, giống như rất nghe lời mẹ. Hình tượng con trai ngoan này là ngoài dự kiến của Trần Nhược Vũ

      Ba người tới cửa, Mạnh Cổ lấy xe. Trần Nhược Vũ muốn cáo từ, lại bị mẹ Mạnh nắm tay lại: “Tiểu Vũ a, Mạnh Cổ mới rồi lời lễ phép, là xin lỗi cháu. Dì thay mặt nó nhận lỗi với cháu”

      có việc gì, có việc gì” Trần Nhược Vũ sợ hãi khoát tay “Đó là phong cách của bác sĩ Mạnh”

      Phong cách? xong có chút xấu hổ, lần này mới là nịnh hót

      Cũng may mẹ Mạnh cười híp mắt, tự hồ muốn nhiều: “ Ba Mạnh Cổ nha, cũng sắp an bài cho nó xem mắt. Nếu như vầy , lúc đó cháu đến trả thù?”

      Trần Nhược Vũ mãnh liệt lắc đầu, dùng sức khoát tay: “, ”. Xong rồi, xong rồi, trưởng bối biết muốn làm chuyện gì dọa người hơn rồi

      sao, cần lật bàn. Cháu có thể như nó ngày hôm nay vậy, bóng gió mấy lời về quá khứ của nó”

      bác sĩ Mạnh bị bệnh thần kinh sao?

      “Chiêu này đối với bác sĩ Mạnh là dùng được. Cháu muốn làm sao ấy lại là bệnh nhân khoa tâm thần được, người khác nghĩ là chuyển từ khoa ngoại chuyển đến khoa tâm thần thôi, đạt được hiệu quả” Hơn nữa quậy Mạnh Cổ xem mắt làm gì? ta nghĩ ta đến chết, định liều mình đoạt lấy tình

      Chỉ là cái hiểu lầm này cũng có vấn đến lớn, chỉ sợ sau đó ấy trả đũa, đấu lại đâu….

      “Đương nhiên là phải đổi cách giải thích khác, nhưng cứ dùng bộ dáng hôm nay của nó. Dì giúp cháu suy nghĩ chút, a, đúng rồi, cháu có thể , Mạnh Cổ, thuốc trị bệnh trĩ mà hay dùm rốt cuộc tôi cũng mua được rồi.” (Bác này thâm !!!)

      Phốc…

      Trần Nhược Vũ bị sặc nước miếng của chính mình

      Vị này là mẹ ruột của Mạnh Cổ sao?

      “Cháu cũng thấy chiêu này rất tốt có đúng ?”

      “Dì, Dì a, người là hài hước”

      “Cũng đúng, Mạnh Cổ tính tình tốt, lại kiên nhẫn đều là di truyền của cha nó, lớn lên đẹp trai cùng hài hước là của dì truyền cho” tóm lại, tốt chính là từ dì, còn tốt là của cha Mạnh Cổ.

      Trần Nhược Vũ cười híp mắt, chợt có chút hâm mộ Mạnh Cổ. Nếu cũng có người mẹ đáng thế này, khẳng định liền nguyện ý trở về thành phố C.

      Mạnh Cổ lái xe tới, với Trần Nhược Vũ: “ đưa mẹ về, sau đó còn phải về bệnh viện, tiễn”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, cảm thấy Mạnh Cổ hiếu thuận, khi ở trước mặt mẹ mình, ta cũng có bộ dạng của con người. Mẹ Mạnh cũng khách khí với Trần Nhược Vũ, phất tay với cái, hẹn gặp lại

      Trần Nhược Vũ nhìn xe bọn họ rẽ vào làn xe, sau đó xoay người, đường suy nghĩ nhiều chuyện sâu kín. nghĩ tới, bản thân là di truyền cái gì? Sau hồi lâu, ừ, hẹp hòi là di truyền từ mẹ, nhát gan là di truyền từ ba

      Tối hôm đó, Trần Nhược Vũ cùng Triệu Hạ chuyện điện thoại, đem cuộc gặp mặt với mẹ con Đường Kim Tài ra. Triệu Hạ mẹ Đường quá khoa trương, bảo Trần Nhược Vũ an tâm, nếu Đường gia bên kia tìm ấy, trong lòng có tính toán.

      Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, chợt rất muốn gọi cho mẹ mình. Cũng biết bây giờ mẹ có còn tức chuyện của , mẹ tính khí đặc biệt bướng bĩnh, nhận định chuyện rồi rất khó hòa, làm thế nào để khai thông với bọn họ chuyện muốn trở về đây?

      Muốn so sánh với cha mẹ Mạnh Cổ, gia đình điều kiện tốt, chính bản thân có nghiệp, tiền đồ sáng lạn, Lại có những người bạn chơi cùng từ đến lớn như Doãn Tắc, Lôi Phong. Mà bản thân, bạn nhiều, tiền lương nhiều…

      Trần Nhược Vũ than thở, có chút ghen tị với Mạnh Cổ

      mò mẫm dạo, trong lúc vô tình thấy những bức ảnh cổ xưa. Trong rừng hoa đào, lá sum xuê. nam tử áo trắng đứng chắp tay, mấy phần tiêu sái, mấy phần thanh nhã ngông cuồng

      Trần Nhược Vũ nhìn, chẳng biết sao lại cảm thấy hình ảnh này lại giống Mạnh Cổ. cầm điện thoại bàn, chụp hình đó lại.

      Làm xong rồi, cầm điện thoại di động nhìn quanh, rất hài lòng. Mạnh Cổ bị vứt bỏ ba lần, hiếu kỳ, rất muốn hiểu chuyện gì xảy ra, cũng biêt sau này có còn cơ hội để hỏi hay

      Tối hôm đó, Trần Nhược Vũ nhắm mắt lại, trong đầu còn lên bóng lưng thon dài của người đứng trong rừng đào

      Liên tiếp mấy ngày, có chuyện gì đặc biệt xảy ra

      Đường Kim Tài có tìm Trần Nhược Vũ, cũng có vì Trần Nhược Vũ mà tìm Triệu Hạ. Mạnh Cổ mấy ngày nay cũng có bất kỳ cuộc điện thoại nào, có cả tin nhắn. Trần Nhược Vũ nhìn hình của chàng trai trong rừng đào, nghĩ đây là bình thường, giữa bạn bè cũng có chuyện ngày nào cũng gọi điện thoại. Hơn nữa có chuyện, nếu đột nhiên đến tìm , vậy khẳng định là có phiền toái, cho nên tìm là tốt

      Hôm nay Trần Nhược Vũ gọi điện về nhà, hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, Gần đây mỗi lần gọi về nhà đều có cảm giác khẩn trương, nhưng cảm thấy gọi được

      Mẹ Trần lại hỏi khi nào về, lại lần nữa đáp, muốn về. Lần này mẹ có tắt điện thoại của , nhưng rất cao hứng biết rốt cuộc nghĩ gì. từ thân thể cũng quá tốt, chăm sóc cực khổ nhất, kết quả bây giờ lại hiếu thuận bằng em trai, là uổng công nuôi

      Trần Nhược Vũ có lên tiếng, nhưng trong lòng vô cùng khổ sở. Khi còn bé thân thể tốt, chăm sóc đứa bé như vậy là khổ cực. Nhưng lúc ở nhà, công việc nhà có thể làm đều làm, mua thức ăn, nấu cơm, rửa chén, quét dọn, cho tới bây giờ đều chủ động làm. Em trai cũng chẳng phải động việc gì. Thay ba mẹ mua thuốc, rót nước, nấu cơm, những chuyện nhặt này cũng là làm, em trai bình thường cũng chỉ ở nhà hoặc chơi game

      làm, cho dù kiếm được bao nhiều cũng đều nhớ gửi về nhà, muốn ba mẹ ăn ngon chút, cần cực khổ nhiều như vậy. biết mẹ sĩ diện, cũng muốn làm cho mình ngốc đầu lên nổi với bạn. Những người lớn tuổi này ở cùng chỗ đều thích việc hỏi xem con nhà người ta kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên liền cắn răng làm việc kiếm tiền đưa gia đình

      Mà em trai lớn rồi, đại học còn chưa tốt nghiệp, thậm chí học phí đều là đóng. Mẹ chăm sóc em cũng chẳng phải mệt mỏi, đó là bởi vì từ đều tay chăm sóc nó, cũng bỏ ra rất nhiều

      Nhưng quay đầu lại, cũng chỉ lấy được câu đánh giá hiếu thuận bằng em trai

      Trần Nhược Vũ lên tiếng, mẹ Trần vẫn còn . Bà hỏi bảo hiểm bán thế nào, có phải là khom lưng cúi đầu cầu xin người ta, cả ngày theo sắc mặt người khác mà buôn bán? Bà cũng phải những lời dễ nghe, Trần Nhược Vũ cũng có hơi sức giải thích

      Cuộc điện thoại này làm Trần Nhược Vũ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi liền lấy cớ cúp máy

      Cúp điện thoại, Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi tại mép giường, khổ sở, nhưng lại rơi nước mắt. Cảm thấy khóc vì những chuyện như vậy, khi khống chế được trở thành thói quen, càng làm bản thân yếu đuối, tận lực khóc

      ra suy nghĩ, phải làm sao, người trong nhà mới có thể vui vẻ hài lòng về . Nhưng nghĩ lâu cũng nghĩ ra biện pháp, thích phương thức xử của cha mẹ chút nào, cũng đeo nổi kỳ vọng phương thức sống của cha mẹ. Nhưng nếu như đạt được cầu của cha mẹ, nhất định phải trở về, lấy cuộc sống của mọi người làm của mình, đây cũng là sao làm được

      Trần Nhược Vũ chợt rất nhớ Mạnh Cổ, nhớ rằng dường như để ý đến ai, nhớ về lời độc ác của , nhớ bộ dáng hung ác đùa bỡn của

      Nếu là , cũng khó qua như vậy. mặc dù nóng tính, nhưng tức giận lúc sau luôn là tâm tình tốt lắm

      nhớ .

      biết xem mắt chưa? Đối tượng xem mắt có bộ dạng thế nào? Có phải là con của viện trưởng hay ? A, Vậy con họ đặt tên là Mạnh viện trưởng cũng tốt lắm. Trần Nhược Vũ tự nghĩ tự vui. Nếu gọi bác sĩ Mạnh cũng được, cả nhà đều làm bác sĩ

      xem điện thoại di động, chàng trai trong rừng hoa đòa vẫn thong thả ngông cuồng đứng màn hình. nhớ , nhưng muốn gọi cho , có chuyện gì làm sao gọi cho đây? Ngộ nhỡ , Trần Nhược Vũ, có chuyện gì gọi cho tôi, muốn chết phải ?

      Trần Nhược Vũ tưởng tượng giọng điệu của , cười. Hi vọng sau nay con của viện trưởng khi gọi , Mạnh Cổ, còn thay tã cho con, muốn chết phải ?

      Trần Nhược Vũ để điện thoại gối, gối lên tay nằm dài giường. có cuộc sống cực kì hạnh phúc, cũng nhất định có. thể bi quan, tiêu cực, thể khổ sở, còn trẻ như vậy, ngày tháng còn rất dài

      Mẹ mặc dù ngoài miệng buông tha người, nhưng cũng thương , ba mặc dù dám có ý kiến gì đối với quyết định của mẹ, nhưng cũng theo phe . Em trai mặt dù da dày chút, nhưng là vẫn đối tốt với

      Cho nên, nên tỉnh táo lại, nên tích cực chút

      Trần Nhược Vũ cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều. Ý niệm cuối cùng của trước lúc ngủ, là ngày mai gọi cho Cao Ngữ Lam, hỏi chút tình hình của Doãn Tắc dạo gần đây, có lẽ có cơ hội theo chân bọn họ tụ họp, mọi người tụ tập cùng nhau, có lẽ Mạnh Cổ cũng tới

      Trần Nhược Vũ làm như vậy, nhưng Mạnh Cổ tới. Ngày bọn họ tụ tập, Mạnh Cổ phải trực, Trần Nhược Vũ ngượng ngùng cần chờ Mạnh Cổ rảnh mới tụ tập. Vì vậy muốn náo nhiệt đêm có Mạnh Cổ, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mất mác

      Ngày thứ hai, Trần Nhược Vũ thỉnh thoảng nhìn điện thoại, do dự biết nên gọi cho Mạnh Cổ , hôm qua mọi ngượi tụ họp nhưng có Mạnh Cổ, lấy lý do này gọi cho ? Nhưng là dường như là quá cố ý

      suy nghĩ lại, do dự rồi lại do dự, công việc có hiệu quả

      nắm được chủ ý, nhận được cú điện thoại. Là Đường Kim Tài gọi tới

      đầu tiên liền xin lỗi về hành động của mẹ mình hôm đó, mẹ mình có ác ý, chỉ là hay quản việc đương của , tính tình nóng vội, cái gì cũng muốn lập tức định đoạt

      Trần Nhược Vũ khách sáo đáp, rất sợ buông tha bị bệnh thần kinh này

      Đường Kim Tài ngược lại có nhắc lại ước hẹn xem mắt, ta mấy lời khách khí, vài chuyện với Trần Nhược Vũ. chú mình bởi vì chuyện đả kích, có chứng uất ức, thời gian rồi, gặp nhiều bác sĩ nhưng có gì khởi sắc. Vốn chủ nhiệm Lưu là người nổi danh nhất khoa tâm thành ở bệnh viện đó, hỏi Trần Nhược Vũ ngày đó hẹn khám có phải là chủ nhiệm Lưu của khoa tâm thần bệnh viện này

      Trần Nhược Vũ có chút ngây ngô, hoàn toàn biết chỗ khám bệnh ở đâu? Nhưng tên chức danh cũng là ở bệnh viện chỗ Mạnh Cổ, cái này dám khẳng định

      “Cái đó, chủ nhiệm Lưu vốn nổi danh cả nước, ông ấy quả rất khó hẹn. Hôm trước của tới nhà chuyện phiếm, vài tháng cũng hẹn được. Mẹ lại đột nhiên nhớ tới em có hẹn với ông ấy, bạn hôm đó tới đón em có phải quen biết với chủ nhiệm Lưu , chẳng phải là chủ nhiệm Lưu với ta em khám sao”

      “Ách, có biết thôi”

      “Vậy em có thể giúp chút , gọi cho bạn em giúp lấy số. Bệnh của chú, cả nhà cũng rất lo lắng. Cho nên nếu cần thù lao gì, cứ

      Trong khoảnh khắc đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy mình đặc biệt hiền lành, ý niệm đầu tiên toát ra phải là đồng tình với bệnh nhân, cũng là đúng lúc muốn gọi cho Mạnh Cổ

      Tự dưng hôm nay có hứng thú beta bác sĩ Mông Cổ, ai ủng hộ nhiều tập trung bộ này đến hết nhé ^^~

      Các bạn quay trở lại mấy bài cũ nhẫn vào các dòng quảng cáo giúp mình nhé ^^!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Tối hôm đó. Trần Nhược Vũ gọi cho Mạnh Cổ

      Khi đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh Mạnh Cổ bắt máy, Trần Nhược Vũ mới phát tim của mình nhảy rất nhanh

      Với kinh nghiệm chuyện cùng Mạnh Cổ, biết khách sáo với là cách hay. Vì vậy, sau khi chào hỏi, liền trực tiếp nhờ giúp chuyện,muốn nhờ đăng kí số khám chỗ chủ nhiệm Lưu giúp bạn.

      Mạnh Cổ hiển nhiên nghĩ tới chuyện này, điện thoại đầu bên tĩnh lặng. Trần Nhược Vũ trong lòng đoán chuyện này có phải mang lại phiền toái, rắc rối cho hay ? Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nếu như cự tuyệt, nên gì với ? chỉ muốn cùng chuyện phiếm vài câu

      Sau đó, Mạnh Cổ lên tiếng: “Trần Nhược Vũ, chỉ có lúc cần , em mới có thể gọi cho sao?”

      “À?” Lúc có chuyện gì gọi cho phải là bị mắng sao?

      “Em cùng bọn Doãn Tắc chơi phóng túng vui vẻ thế nào, sao lúc đó gọi cho , đến lúc cần người hỗ trợ mới nhớ tới như vậy sao?”

      “À?”L sao biết cùng những người bạn kia tụ hội?

      “A, cái gì a?”

      “Nha”

      Mạnh Cổ đáp

      Trần Nhược Vũ chợt có chút gấp gáp: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh đừng cúp điện thoại”

      đâu có cúp điện thoại”

      luôn cúp máy trước cũng chào hỏi”

      “Đó là em”

      “Ách…” Đúng, là cúp điện thoại của , còn là nửa đêm

      “Em hôm nay là muốn dùng ngôn ngữ a a ách này chuyện với ? Đại não bị thưởng tổn chức năng ngôn ngữ, gián đoạn hay chướng ngại sao?”

      , ” Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, ràng là vẫn dùng ngôn ngữ ác bá tàn bạo nhất hành tinh chuyện

      “Cái kia, bác sĩ Mạnh biết chủ nhiệm Lưu phải ? bận nên tiện giúp em chuyện này sao?” ra nếu giúp cũng sao. Được rồi, phải người lương thiện

      “Là bạn gì? Tình trạng bệnh là gì?” muốn hỏi tới

      “Là vị Đường tiên sinh lần trước xem mắt, chính là người bạn em giới thiệu” Trần Nhược Vũ đem tình trạng bệnh mà Đường Kim Tài lần trước kể lại lần, lại chính bọn họ thử mấy tháng cũng khó, cách nào hẹn được vị bác sĩ kia, sau đó chờ Mạnh Cổ đáp lời

      “Bệnh này ngược lại đáng giá khiến chủ nhiệm Lưu xem chút. Nhưng em coi người đó là bạn à? Lần trước chẳng phải em hô cứu mạng, sao lần này lại giúp ta cứu người?”

      Trần Nhược Vũ có chút hỏng, thầm may mắn là mình gọi điện thoại, nhìn ra lúng túng “Lần trước là lần trước, người nhà ta bệnh nặng, cũng tiện giúp tay. Chỉ là…” suy nghĩ chút, có chút lúng túng, trong đầu hãy còn buồn bực về lời cầu, cũng biết Mạnh Cổ có tiện giúp hay “Chỉ là biết chuyện này có gây phiền toái cho , nếu dễ làm, vậy coi như có gì.”

       “Phiền . Chủ nhiệm Lưu tuần chỉ ở phòng khám khám bệnh ngày, chỉ cần nhìn số bệnh muốn chữa bệnh liền thấy rất khó có số. Để tìm ông ấy chuyện, thêm số vào chỗ khám bệnh hôm đó là được. Biết rồi, có gì đâu” (cái này có phải là thik chị rồi nhỉ???)

      “A, a, vậy được, quá phiền là tốt rồi” ra là có người làm việc tốt a. Trần Nhược Vũ cố gắng nghĩ xem còn có thể gì nữa . Lại nghe Mạnh Cổ : “ phiền, chỉ sợ em có phiền toái tương đối lớn”

      Trần Nhược Vũ sửng sốt: “Tại sao?”

      “Bởi vì em thiếu nợ nhân tình rất lớn. Chuyện như vậy, khó khó, dễ cùng hẳn, em cũng biết mà, nhờ giúp dù em có tiền cũng trả nổi.”

      “Cái đó, Đường tiên sinh có thể đưa thù lao. để khó xử.”

      “Trần Nhược Vũ”

      “À?” Giọng điệu này, lại vui sao?

      “Em đem thành dạng người nào?”

      vui rồi, Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, hình như đưa tiền là rất vũ nhục .

      “Hối lộ, nhận hối lộ là phạm pháp”

      xin lỗi”

      “Em em nên báo đáp cái gì mới tốt?”

      “Em cũng xin lỗi rồi.”

      nhớ lần trước em chỉ cần cứu em, em muốn gì cũng được, nhưng em chưa cho cơ hội để cầu.”

      “Vậy muốn cái gì?” Người này là, vốn là còn phải tìm đề tài cùng tán gẫu, giờ cũng cần phải tìm nữa.

       “Trần Nhược Vũ, em có cảm thấy đối thoại giữa chúng ta càng ngày càng có dinh dưỡng rồi

      có dinh dưỡng vậy mà còn mãi ngừng thế à. Lời cũng phải là mình , ta còn định trách ai. Chỉ là qua, mặc dù mỗi lần cùng chuyện phiếm đều rất tốt, rất hưng phấn, nhưng tại nghiêm túc nghĩ lại, lại nhớ đến bọn họ từng qua chủ đề gì có ý nghĩa gì.

      chuyện có dinh dưỡng là sao?” hỏi

      Mạnh Cổ bên kia . Trần Nhược Vũ chợt cũng biết nên gì. Cho nên bọn họ chính là có chung đề tài?

      Trần Nhược Vũ ôm điện thoại mà phiền muộn, lại nghe Mạnh Cổ đột nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, khi nào em tới tìm ?”

      “À?”

      “Lại à, hôm nay em cố ý quấy rầy đúng ?”

      mới là có kiên nhẫn đấy” Trần Nhược Vũ cau mày. “Em là kịp tìm ra phản ứng nào thay thế”

      “Em tới tìm , làm sao lấy số của chủ nhiệm Lưu. Chẳng lẽ còn muốn đưa qua cho em”

      “A, đúng đúng… Em nghĩ tới. xin lỗi, xin lỗi, em tìm . xem lúc nào rỗi?”

      “Chờ khi bắt đầu lấy số gọi cho em. Em cũng nên cùng tên họ Đường , chuyện này dễ làm, chỉ có thể giúp lần nầy, lần tới cũng đừng tìm em nữa”

      “Nha” phải do ta có quen, có chuyện gì sao? Sao lại dễ làm rồi. Cầu người làm việc cũng thể biết xấu hổ, Trần Nhược Vũ dám hỏi kỹ, chỉ đáp ứng tiếng

       “ nghiêm túc đó. Em cần ngượng ngùng gì với ta, phải đem lời ràng với ta. ta với em thân thuộc mà có mặt mũi cầu em giúp việc này, em còn thoải mái mà hứa giúp ta, chuyện cũng làm xong. Sau này nhà ta lại còn tưởng chuyện dễ dàng có thể thường xuyên nhờ vả, nếu cứ có chuyện liền nhờ em giúp rất dễ có phiền toái. phải bệnh gì cũng cần đến chuyên gia, nhưng rất nhiều bệnh nhân hiểu. Em hiểu ?”

       “Biết rồi.”

      “Vậy chờ điện thoại của

      “Được”

      Trò chuyện tới đây liền kết thúc, hai bên có chút trầm mặc. Trần Nhược Vũ nghĩ còn muốn chút gì nữa mới phải, nhưng nhất thời nghĩ ra

      Lúc này, Mạnh Cổ lên tiếng gọi: “Trần Nhược Vũ”

      “Dạ, sao vậy?”

      “Thôi, có việc gì”

      có việc gì là sao? Trần Nhược Vũ cắn môi, muốn hỏi thăm nữa

      Nhưng Mạnh Cổ giống như có chuyện gì, : “Cứ như vậy , cúp máy”

      “Chờ chút” lại gọi

      “Ừ, thế nào?”

      “Cái đó, em cũng nên để làm công ?”

      “Đúng vậy, nên giúp mà đòi hồi báo.” Mắt Trần Nhược Vũ nháy cái, biết có phải là ảo giác của hay , cảm thấy thanh của Mạnh Cổ nhàng hẳn: “Vậy em tính hồi báo thế nào?”

      Hồi báo thế nào?

      “Vậy em mời ăn cơm”

      “Lần trước em mời ăn cơm, kết quả còn cắn cái, chuyện này còn chưa tính ràng, giờ lại ăn cơm?”

      “…” Sớm biết như vậy, đừng nên câu kia, đây phải là tự đào huyệt chôn mình sao? Sao lại động kinh như vậy chứ? Còn giả khách khí cái gì đây? Ác bá tiên sinh còn tự đề cập đến chuyện này, còn tự tìm phiền toái.

      “Vậy, bác sĩ Mạnh cảm thấy thế nào mới thích hợp?”

      “Chính em nghĩ , tự mình nghĩ tương đối có thành ý” Giọng điệu của khiến Trần Nhược Vũ xác định, giờ phút này tâm tình của tệ.

      Tự mình nghĩ, vậy làm sao nghĩ? Loại chuyện như vậy là khó nghĩ nhất đời

      Cúp máy, Trần Nhược Vũ hoảng hốt. Vấn đề khó khăn tới, vấn đề khó khăn tới rồi

      Nhưng mà hôm nay Ác bá tiên sinh cũng có chút kì lạ, tâm tình thay đổi nhiều, giống ngày thường.

      Lúc mới bắt máy có chút hung dữ, ở giữa lại trở nên dễ chuyện, lúc sau lại có chút nghiêm túc, cuối cùng nhàng, vui vẻ rồi. Thay đổi như vậy khiến khó suy nghĩ a

      Trần Nhược Vũ cố gắng muốn giải quyết chuyện bản thân làm điều thừa sinh ra phiền toái, Lương Tư Tư về. ấy vừa vào liền hỏi: “Cậu ôm tủ lạnh làm gì?”

      Gì, ôm cửa tủ lạnh? A, muốn làm gì đây? Đúng rồi, muốn lấy nước uống.

      Trần Nhược Vũ lấy đồ uống, lại vòng, nghĩ ra biện pháp tốt, định hỏi Lương Tư Tư chút, xin lỗi cùng với cảm tạ, dùng phương pháp gì ổn. Ừ, quan trọng nhất là, phải cho đối phương hả giận, mang thù nữa.

      Còn chưa kịp mở miệng, Lương Tư Tư ngược lại lên tiếng trước “Tối hôm nay mình đến bệnh viện , hoàn thành việc mời bác sĩ Mạnh dùng cơm”

      Lỗ tai Trần Nhược Vũ lập tức dựng lên, ôm lấy lon nước ngồi xuống ghế salon bên cạnh Lương Tư Tư: “Cậu tìm bác sĩ Mạnh làm gì?”

      “Có quỹ hoạt động từ thiện, cần chuẩn bị chút tài liệu cần ý kiến của bác sĩ chuyên nghiệp, vì vậy mình muốn tìm bác sĩ Mạnh cố vấn”

      Lấy lý do này đến gần quá hoàn mỹ. Trần Nhược Vũ thể bội phục Lương Tư Tư, ấy luôn có thể tìm ra cơ hội tốt

      “Vậy, bác sĩ Mạnh có ?”

      “Chúng mình tán gẫu vài hạng mục, ấy rất khá, cho mình rất nhiều ý kiến, còn ra mấy nội dung mình hoàn toàn nghĩ ra. Sau mình muốn cảm ơn ấy giúp đỡ tay, muốn mời ấy ăn cơm, ấy đồng ý rồi.”

      “Hai người ăn cơm trễ vậy sao?” Lúc mới vừa gọi điện cùng Tư Tư dùng bữa sao?

      có, sớm ăn xong rồi. Mình phải về công ty chuyến, đem tài liệu sửa sang lại sợ quên”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, chợt có chút động đậy nổi. mới vừa rồi trong điện thoại nhắc đến chuyện này, hơn nữa Tư Tư mời ăn cơm, liền , mới vừa mời, cũng đồng ý. Khác nhau ghê gớm ! Hừ!

      ấy còn hỏi đến cậu?”

      “Hỏi mình cái gì?”

      ấy hỏi cậu gần đây bận rộn cái gì? Có phải là lại gặp mặt ?”

      “Cậu sao?”

      a, cậu phải bận, ngày ngày đều ở nhà xem tivi, chỉ là ngày hôm qua cùng bọn Cao Ngữ Lam ra ngoài tụ tập” Lương Tư Tư vừa vừa giơ tay xem móng tay của mình, thầm mình nên làm móng tay rồi

      “Vậy ấy gì rồi?”

      gì”

      gì? Tên ác bá xấu xa này thiên vị. Trần Nhược Vũ nhìn tay Lương Tư Tư chằm chằm, chợt có chủ tính

      nghĩ được cách phải hồi báo Mạnh Cổ như thế nào rồi!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Hai ngày sau Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, chuyện với chủ nhiệm Lưu, Trần Nhược Vũ lấy số

      Có thể cùng Mạnh Cổ gặp mặt, Trần Nhược Vũ cao hứng. đem chuyện này gạt , cố ý về nhà thay quần áo trước. Đổi vài bộ quần áo, ở trước gương soi trái soi phải, cuối cùng cũng hài lòng. Ra khỏi cửa, cúi đầu xem chân chút, lại cảm thấy hình như hợp với quần, vì vậy mở cửa, đổi đôi giày khác. Lần này rốt cuộc cũng hài lòng, mới thực ra khỏi cửa

      Lúc tới trạm xem bus, nhìn thấy đôi tình nhân. Trần Nhược Vũ chợt nghĩ, mình là có bệnh, khẩn trương như vậy làm gì. Mặc dù thời gian thấy , Ác bá tiên sinh cũng vẫn là Ác bá, chắc chắn thay đổi. cần thiết trở nên kỳ kỳ quái quái

      Xe bus tới, Trần Nhược Vũ lên xe, cẩn thận bảo vệ bữa tiệc lớn trong cái hộp cầm tay

      Lần gặp mặt này, có tỉ mỉ chuẩn bị quà ra mắt. Phần lễ này tự nhận là tệ, vừa xin lỗi vừa tạ lỗi, cũng gọi là long trọng lắm, khác lắm phong cách cư xử trước kia của với lúc trước. Trần Nhược Vũ tưởng tượng vẻ mặt của Mạnh Cổ khi thấy phần lễ này, được rồi, thừa nhận, cũng có hơi ác chút, chỉ muốn Ác bá tiên sinh từ nay về sau chuyện cắn nữa

      Xe bus sắp đến bệnh viện, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, tạm thời có hội thảo, cần chờ chút, đến phòng làm việc của ngồi chút. Trần Nhược Vũ muốn tới đó, đối với những y tá kia vẫn còn có chút khúc mắc, vì vậy mình đợi ở đình của vườn hoa bệnh viện

       “Phòng ăn vườn hoa đó?” Chim hót, hoa thơm, chỗ cảnh sắc tuyệt đẹp

      Trần Nhược Vũ ngừng cười, giữa họ dường như có mật khẩu riêng khiến cao hứng. : “Vì để cảm ơn , em mang đồ ăn cho đây”

      “Lại là bữa tối ngọt ngào?” Giọng kia lập tức khiến trong đầu Trần Nhược Vũ ra vẻ mặt ghét bỏ cau mày của

      ngọt ngào nữa đâu. Dù sao cũng thích đồ ngọt”

      “Hừ, em biết rồi sao? Nếu biết ăn ngọt, vậy lần trước em là cố ý chỉnh sao?”

      “Là tự mình cầu, em chỉ là bắt đắc dĩ bị buộc thôi” Rất tốt, hôm nay mồm miệng lanh lợi, rửa sạch sỉ nhục trước kia. Trần Nhược Vũ đối với biểu của mình rất hài lòng

      “Được rồi, thèm nghe em nữa, họp đây. Em cứ ngồi ghế dài chờ

      “Được”

      Hôm nay Ác bá tiên sinh hình như rất dễ chuyện, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất cao hứng, chờ Mạnh Cổ cúp điện thoại trước

      Nhưng cúp máy, lại đột nhiên hỏi: “Lần này mang cái gì theo?”

      “Chờ thấy biết” sợ bây giờ, tới

      “Kinh hỉ?”

      “Ừ” cứ xem như thế

      “Sợ là chỉ có kinh ngạc chứ có vui”

      “Đó là do tính tình quá tốt, nên luôn thấy vui vẻ thôi”

      phải họp rồi”

      “Vâng, em đây”

      “Ừ” bên đầu dây kia còn dừng chút, còn : “Có thể lâu chút, chủ nhiệm chuyện rất dài dòng”

      “Bác sĩ Mạnh, cũng rất dài dòng, đừng trách chủ nhiệm các

      “Cúp” Bị phê bình dài dòng, nam nhân này liền gọn gàng linh hoạt, lại có vẻ thô bạo cúp điện thoại

      Trần Nhược Vũ tâm tình rất tốt, cất di động vào túi, chờ xe bus vào trạm. Tính khí bác sĩ Mạnh Cổ tốt, chuyện câu cũng cao hứng

      Bởi vì Mạnh Cổ nhất thời có cuộc họp, nên Trần Nhược Vũ cũng sốt ruột, chậm rãi từ từ vào đình trong vườn hoa, xem nơi đó chút, còn trêu đùa con mèo núp trong bụi hoa,sau đó nhìn đồng hồ đeo tay chút, mới 20 phút. ngồi vào cái ghế dài lần trước, nhìn chằm chằm bụi cây trước mặt đến ngây ngô

      “Tiểu Vũ” mộng du, nghe có người gọi, Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, bỗng kinh hãi, là mẹ Mạnh Cổ

      “Di…., Dì” Xong rồi, chứng sợ hãi người lớn của bắt đầu phát tác. Trần Nhược Vũ đứng lên đáp lời, phát mình lại cà lăm

      Mẹ Mạnh cười híp mắt tới “Ai nha, trí nhớ dì tệ, nhớ lầm người. Tiểu Vũ, cháu đến khám bệnh sao?”

      , ” Phòng khám bệnh cũng tan việc, nghĩ cũng biết là phải khám bệnh

      “Có bạn bè thân thích nhập viện sao?”

      có, có”

      Mẹ Mạnh tiếp tục cười hì hì: “Vậy là tới tìm Mạnh Cổ nhà dì sao?”

      “Ác… Đúng vậy.” Trần Nhược Vũ bỗng cảm thấy chột dạ, suy nghĩ chút lại giải thích câu: “Cháu nhờ bác sĩ Mạnh giúp ít chuyện”

      “Như vậy à.” Mẹ Mạnh hình như đối với việc đó là gì có hứng  thú, với việc tại sao Mạnh Cổ tới, để mình ngồi buồn bực ở đây cũng thấy lạ, lại : “Dì phải chờ ba nó tan việc, vừa đúng lúc cũng nhàm chán, dì ngồi đây với cháu chút, ngại chứ?”

      sao có thể mình để ý? Vội vàng cười cười rồi gật đầu cái, trong lòng bất đầu bất ổn

      Mẹ Mạnh kéo Trần Nhược Vũ cùng nhau ngồi xuống: “Tiểu Vũ, lần xem mắt trước, có còn tiếp tục ?”

      “A, đó là bạn bè bình thường thôi ạ.”

      “Tiểu Vũ, cháu muốn tìm dạng đối tượng gì?”

      “Chỉ cần là người tốt, đối với cháu cũng tốt.”Trần Nhược Vũ cũng biết tại sao, chỉ cần nhìn về hướng mẹ Mạnh liền đỏ mặt

      “Như thế nào mới coi là đối tốt với cháu đây?” Mẹ Mạnh mỉm cười tiếp tục hỏi: “Phải dịu dàng chăm sóc sao?”

      “Vậy…. Cũng hẳn. Chỉ, hợp là tốt rồi” Trần Nhược Vũ cảm giác mặt mình nóng lên vài phần. cùng mẹ cũng chưa từng thảo luận qua loại vấn đề này. Nhưng ra, nghiêm túc suy nghĩ chút, cầu của cao

      “Ừ” Mẹ Mạnh gật đầu cái: “ cầu cao, mới là cao đấy”

      Trần Nhược Vũ mặt có chút cứng “hắc hắc” cười gượng hai tiếng, bên lại lúng túng gật đầu. Xong rồi, dì này có thể nghe được trong lòng người khác nghĩ gì sao? Cao thâm thế này khó lường, ứng phó nổi đâu. Trần Nhược Vũ xem hoa, xem cây chút, mong đợi Mạnh Cổ nhanh nhanh xuất

      “Mấy ngày trước, Mạnh Cổ cũng xem mắt đấy” Mẹ Mạnh đột nhiên . Đề tài này khiến lỗ tai Trần Nhược Vũ lập tức dựng lên

      “Chỉ là đứa bé kia dì thích” khuôn mặt Mẹ Mạnh có chút u sầu, có chút khổ não (Dì cứ là dì muốn chị ấy làm con dâu cho rồi !!!)

      “Cái đó, ước định rồi?” Trong lòng Trần Nhược Vũ căng thẳng, hiếu kỳ hỏi

      “Vẫn chưa. Ba nó thích, dì thích, cho nên ước định”

      Lời đáp này, khiến Trần Nhược Vũ biết nên đánh giá thế nào. Chẳng lẽ hôn nhân trong nhà bác sĩ Mạnh là do cha mẹ ước định?

      khỏi muốn hỏi tiếp chuyện Mạnh Cổ: “Chuyện kết hôn này, phải là nên xem ý tứ của bác sĩ Mạnh sao? Quan trọng nhất là ấy thích, phải sao ạ?”

      Mẹ Mạnh lười híp mắt cười: “Đúng vậy,, đúng vậy, quan trọng nhất là nó thích, nhưng nó có phản ứng a. Cho nên dì liền cùng cha thông chút”

      cho cùng chính là người ta chưa có nghiêm chỉnh phản ứng chuyện xem mắt, hai ông bà tranh hết mình rồi sao?

      Trần Nhược Vũ cảm thấy Mạnh Cổ đáng thương, ngộ nhỡ ấy thích, trong nhà lại đồng ý làm sao?

      “Dì, dì cảm thấy kia tốt chỗ nào?” quyết định giúp Mạnh Cổ thăm dò ý tứ chút

      ta quá yếu ớt, vừa nhìn là biết chịu nổi khổ rồi”

      Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, Mạnh gia bọn họ là đầm rồng hang hổ ư, gả vào còn phải chịu khổ? Mà mẹ Mạnh liền nhìn cũng là nũng nịu làm việc, còn ghét bỏ yếu ớt khác

      “Dì, thập niên bây giờ giống trước, rất nhiều việc thủ công nghiệp đều có công nghệ cao làm thay, cho dù quá khỏe cũng đâu có sao, có thể mướn người giúp việc hoặc người làm theo giờ. ra đàng có chịu khổ được hay quan trọng, cái chính là hai người sống với nhau sau này thế nào. Bác sĩ Mạnh thích ấy mới là điều kiện tiên quyết nha, hơn nữa hai người sống cùng nhau, dĩ nhiên có thể chịu được cực khổ rồi”

      Mẹ Mạnh cũng tức giận, vẫn cứ híp mắt cười “Dì chuyện khổ cực, mà là làm vợ của bác sĩ khổ cực. Mạnh Cổ cùng cha nó rất giống nhau, cho nên cái khổ này dì là người ràng nhất. Có thể chịu được cực khổ, đương nhiên cảm thấy khổ, như vậy hai người có thể sống vui vẻ. chịu nổi khổ, cảm thấy ngày này qua ngày khác đều rất khổ, như vậy hai người đều có áp lực, sao lại hạnh phúc được?”

      Trần Nhược Vũ há miệng, gì được. Được rồi, chủ đề có chiều sâu như thế thảo luận được, tưởng tượng nổi có bao nhiêu khổ. cảm thấy nhiều lắm Mạnh Cổ có miệng lưỡi hơi độc chút, cả ngày chuyện dễ nghe, nhưng nếu ta ấy, cũng như vậy. lời độc ác cùng với có mấy lời phát giận, ta chính là con người sáng sủa, khôi hài, hơn nữa người đàn ông săn sóc với bệnh nhân, quan tâm như , đối với bà xã cũng kém

      Trước kia thấy rất tệ, cảm thấy nếu là phụ nữ đều ai ưa , cho nên bị vứt bỏ cũng phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng cũng cảm thấy vô cùng tốt, nhiệt tình giúp người, có lòng trách nhiệm, cố gắng trong công việc, bệnh nhân cũng rất mến , Cho nên, bây giờ mẹ cùng sống qua ngày khổ, lại thấy bất bình thay

      ra chuyện này, quan trọng nhất là bác sĩ Mạnh có thích hay . Nếu như hai người nhau, vậy cũng nhất định kiên cường. Dì, dì đừng có gấp gáp kết luận như thế, cho bọn họ cơ hội nhiều chút”  là người ngoài, có thể được chỉ có bấy nhiêu thôi

      Mẹ Mạnh vừa cười: “Tiểu Vũ lo lắng dì làm mẹ chồng ác độc, khi dễ con dâu sao?”

      , ” Trần Nhược Vũ vội khoát tay “Cháu là , nên cho bọn họ cơ hội chứng minh, bọn họ có thể chịu được cực khổ”

      Mẹ Mạnh cười cười gật đầu “Cũng đúng, chúng tôi là những người già, suy nghĩ vấn đề giống góc độ của người trẻ tuổi. Chỉ là dì cũng cần phải làm người ác, ta cùng Mạnh Cổ chung đụng đoạn, đương nhiên cũng có kinh nghiệm”



      Đúng, đúng… Lần này Trần Nhược Vũ cật lực gật đầu, từ trong đáy lòng đồng ý. Cái này cùng suy nghĩ của giống nhau, lúc Lương Tư Tư muốn theo đuổi Mạnh Cổ, chính là nghĩ như vậy

      đến Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ có chút khổ sở, cũng biết đến tột cùng ấy nghĩ thế nào. Gần đây dường như cũng nhắc đến bác sĩ Mạnh, trước kia luôn bác sĩ Mạnh thế này, bác sĩ Mạnh thế kia, để cho biết ít tin bát quái, tại bất chợt , chẳng lẽ Mạnh Cổ gì với ấy rồi?

      Mạnh Cổ xem mắt rồi, có nên với Tư Tư ? Tư Tư rốt cuộc có ý gì với Mạnh Cổ? ấy có thể cũng bị Mẹ Mạnh ghét bỏ vì thể chịu khổ hay ? Ừ, ra Tư Tư đúng là cái gì cũng biết làm. Họ ở cùng phòng, nấu cơm, dọn nhà đều là mình làm

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ, chợt nghe mẹ Mạnh : “Đói bụng rồi”

      Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, mẹ Mạnh lấy từ trong túi ra túi bánh bích quy , bà lấy ra nhìn chút, bĩu môi có chút ghét bỏ, : “Cháu xem, ràng là ông ấy hẹn dì ăn cơm, kết quả làm dì đợi đến đói bụng. Dì còn phải tự chuẩn bị lương khô, nếu đợi đến khi lão già đó nhớ tới dì, dì ở đây đói chết mà đợi ông ấy rồi”

      Trần Nhược Vũ biết lời này nhận thế nào, liền gật đầu lên tiếng. Mẹ Mạnh chỉ chớp mắt, thấy hộp cơm bên cạnh Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ, cháu mang theo gì thế?”

      “A, cái này, vì bác sĩ Mạnh giúp cháu ít việc, cháu mang tới cho ấy ăn”

      “Tự làm sao?” Loại này, chắc hẳn phải mua bên ngoài

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, có chút co giật, lúc này đem hộp cơm giấu có thích hợp ? thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Là cháu tự làm”

      “Cho dì nhìn thử.”

      Lần này xong rồi, cho cũng được, cho cũng được. Trần Nhược Vũ nhắm mắt, đem hộp cơm mở ra

      Mẹ Mạnh cúi đầu xem xét, có chút sững sờ

      bữa cơm của chân

      Chân gà, chân vịt, chân heo

      Trần Nhược Vũ có đất dung thân. Mạnh Cổ muốn mời cơm, liền nghĩ ra chiêu này, làm chút món ăn để tự ăn. Làm các món kho đủ loại chân, để cho gặm, ý là có thù cắn khẽ.(giống như là trả thù cắn chút thôi ấy)  .Tóm lại, mặc dù thô tục hẹp hòi, quê mùa, nhưng cũng rất hả giận, vừa nịnh bợ vừa hả giận, hài lòng

      Nhưng phần tạ lễ “Đặc biệt vui mừng” này của còn chưa đưa, liền bị mẹ của người ta phát , Trần Nhược Vũ cảm thấy lúng túng

      “Nhìn qua ngon, dì có thể dùng chút ? Đói bụng quá à.” Mẹ Mạnh chút khách khí, lấy khăn giấy ra chuẩn bị lau tay

      “Ác…” có thể được sao? “Ở chỗ này có phải có chút tiện ?”

      Phu nhân Phó viện trưởng ở đình hoa bệnh viện gặm móng còn ra thể thống gì nữa?

      Nhưng mẹ Mạnh xuống tay. Bà cầm khối chân heo gặm hai cái liền khen tay nghề Trần Nhược Vũ tệ

      Trần Nhược Vũ ở bên nhìn bà ăn, trong lời mong Mạnh Cổ lâu tí nữa hãy tới, đừng xuống mà nhìn thấy màn như vậy

      “Cháu làm thế nào?” Ăn còn chưa đủ, Mẹ Mạnh bắt đầu hỏi thăm cách làm

      Trần Nhược Vũ bắt đầu giới thiệu, mẹ Mạnh với kinh nghiệm nấu ăn của bà, đề tài này làm Trần Nhược Vũ có hứng thú, cuối cùng cũng bỏ xuống lo lắng, mà hàn huyên

      hết mười món ăn, Mẹ Mạnh cao hứng vô cùng: “Tiểu Vũ, cháu cũng ăn , bọn họ biết bao giờ mới xong”

      Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, dù sao món ăn cũng động đến, cũng sao nữa rồi, hơn nữa đúng là có chút đói. Vì vậy cũng khách khí, cầm móng gà bắt đầu gặm

      già trẻ rất cao hứng, chợt nghe thanh đàn ông kêu: “Tiểu Đông”

      Trần Nhược Vũ quay đầu lại nhìn, nguy rồi, phó viện trưởng đại nhân tới. Bị phát mang theo bà xã của ông ấy, làm tổn hại hình tượng mà ngồi ở chỗ công chúng gặm chân gà, có phải là tội lớn ? Mặc dù cái ghế này có diện tích chênh lệch chút ít, mặc dù ra xung quanh chẳng có ai ( ai giữa trưa nắng ngồi ngắm hoa như chị đâu ạ!!!). Còn nữa, có thể giải thích là do bà xã của ông ấy cầm đầu , mà chỉ gặm có hai cái thôi?

      Mẹ Mạnh hoàn toàn có tính ưu nhã để xương xuống, cầm khăn giấy lau  tay lau miệng, cười híp mắt : “ bận xong rồi? Mau tới nếm thử chút món Tiểu Vũ làm, ăn ngon”

      Còn nếm? phải là nếm chứ?

      Trần Nhược Vũ tuyệt vọng, Mạnh Cổ xuất

      Vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên nghĩ tới cha mẹ mình cũng ở đây. Trần Nhược Vũ nhìn theo tầm măt của , nhìn chút hộp đồ ăn ở giữa và Mẹ Mạnh, còn có túi nhựa chứa xương

      Tâm tình tuyệt vọng của Trần Nhược Vũ chuyển thành thấy chết sờn. cùng họ Mạnh nhất định là quá xung khắc rồi, cho dù là nam nữ, già trẻ. Mỗi lần gặp đều có việc xảy ra

      nhìn thấy hai vị Mạnh tiên sinh, già trẻ tới, hai người đều nhìn hộp đồ ăn của . Trần Nhược Vũ biết, trong cái hộp kia chỉ còn lại móng gà, và cái là móng vịt.

      Năng lực thực chiến của mẹ Mạnh vô cùng mạnh mẽ.

      Trần Nhược Vũ giương mắt chống lại ánh mắt Mạnh Cổ. Mặt cười như cười hỏi: “Đây chính là đem vui mừng đến cho ?”

      Tác giả có lời muốn : chương sau bác sĩ Mạnh Cổ có phần đùa giỡn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng

      Trần Nhược Vũ chợt cúi đầu thu dọn đồ đạc, giả bộ nghe thấy. Người này là ghét, có lời gì thể đợi hai vị trưởng bối rồi hãy . Như vậy cho chút mặt mũi, có mắt mà.

      nhanh nhẹn đem hộp đồ ăn cất , lại đem túi xương thu thập, vo thành cục, chạy vội tới thùng rác vứt bỏ. Lúc về tới vừa đúng lúc nghe phó viện trưởng Mạnh giọng giáo huấn bà xã: “ phải em chờ chút sao? Thứ gì cũng nhặt ăn được”

      Mẹ Mạnh đáp: “Em cũng phải chó”

      Trần Nhược Vũ tự giác đáp: “Mới mẻ, sạch

      Hai vị bác sĩ Mạnh, lớn nhìn qua . Trần Nhược Vũ sờ sờ mũi, cúi đầu cầm cái bọc của . Được rồi, ý của là bữa tiệc lớn này thực mới mẽ, mùi vị rất tốt. Lão bác sĩ Mạnh như vậy có chút vũ nhục món ăn của

      Mẹ Mạnh cười híp mắt, nhưng sắc mặt của ba Mạnh đẹp mắt như vậy. Trần Nhược Vũ cảm thấy có chút uất ức, cũng phải là bảo mẹ Mạnh ăn, muốn tặng cho Mạnh Cổ cũng bị ăn sạch rồi, cũng là người bị hại đó.

      Lúc này, lương tâm Mạnh Cổ đột nhiên xuất : “Cha, mẹ, hai người ăn cơm . Con với Trần Nhược Vũ còn có chút việc”

      Trần Nhược Vũ trong tâm có chút vui mừng, vội vàng gật đầu. Hai người lớn còn khách khí thêm mấy câu, rốt cuộc cũng

      Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng hai người, chợt cảm thấy có chút hâm mộ. Nếu già rồi, cũng có thể cùng bạn già dắt tay nhau như vậy là tốt

      “Bác sĩ Mạnh, cha mẹ rất ân ái”

      “Ừ, tạm được.” Mạnh Cổ cũng xoay người , Trần Nhược Vũ đuổi theo sát

      “Bọn họ sao lại biết nhau?”

      “Xem mắt”

      “Nha”. ra chuyện xem mắt đúng là phân giàu nghèo, cũng chẳng phân biệt thập niên, toàn bộ vũ trụ đều lưu hành. Trần Nhược Vũ tăng thêm lòng tin cho mình, người ta xem mắt cũng có thể tìm được người cùng mình ân ái cả đời, bản thân chừng cũng có thể có vận số này, xem ra vẫn thể tiết bực tức, phải cố gắng tiếp tục.

      “Em cùng Đường tiên sinh chuyện chưa?” Mạnh Cổ đột nhiên hỏi

      “Cái gì? A, em rồi. cho ta biết khi nào em lấy gọi cho ấy”

      Mạnh Cổ ngừng chân: “, em nên ràng với ta, chỉ có lần này thôi, lần sau thể theo lệ mà làm tới”

      Trần Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “ rồi, rồi. Ý người ta muốn cảm ơn , còn muốn mời ăn cơm”

      “Trừ ăn cơm ra cũng có gì mới mẻ nữa sao?” Mạnh Cổ tức giận

      Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay chút, cảm thấy cái này là ý mới. Lại cần cùng nhau ăn cơm, lại coi như sau khi ăn cơm, sau đó còn biểu dạt áy náy của , cũng có thể thực ý nguyện nho là chỉnh cái

      Chỉ là, bây giờ bị nhỡ kế hoạch. đáng tiếc

      Mạnh Cổ nhìn theo tầm mắt của , khóe miệng khẽ nhếch: “Này đúng là vui mừng. Trần Nhược Vũ, em có sáng ý. Em thử xem, người có tính tình vui vẻ đến mức nào mới có thể tìm được niềm vui trong chuyện này?”

      “Vừa rồi dì rất vui mà.” Trần Nhược Vũ cảm thấy cần vì bữa tiệc đại chân giò này mà biện hộ

      Mạnh Cổ nhếch môi cười, xoay người tiếp

      Trần Nhược Vũ đuổi theo sau lưng cười cái gì, mà, mới vừa rồi dì ăn rất vui vẻ. Bà còn khen mùi vị rất tốt”

      “Trần Nhược Vũ, em có biết là thích gặm móng?” Mạnh Cổ ngừng chân, hỏi

      biết” Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, phục hồi lại tinh thần liền biện minh: “Lần này em là vô cùng thành khẩn, ngày hôm qua em cố ý mua đồ ăn về làm. Đồ ăn chín bên ngoài bán đều có thêm hương liệu, khỏe mạnh”

      “Chẳng lẽ phải vì bên ngoài bán đắt, mình làm tiện hơn sao?” Mạnh Cổ quay đầu lại, miệng liệt rồi, đáng tiếc ánh mắt cùng nụ cười đều bại lộ ý đồ của

      “Cái này, dĩ nhiên cũng là nhân tố quan trọng” Trần Nhược Vũ có chút tức giận. giày vò nửa ngày, đạt tới mục đích còn bị cười

      Mạnh Cổ , vẫn tiếp tục . Trần Nhược Vũ nhìn bóng lưng của , vẫn cảm thấy cười . buồn buồn vui, chợt phản ứng kịp, tại sao phải cùng , ràng cầm số là có thể rút lui rồi

      “Bác sĩ Mạnh, muốn đâu? Chuyện đó, em làm phiền nữa. đem số đưa cho em, em phải về từ trước”

      Mạnh Cổ chợt dừng lại, xoay người với : “Qua cầu rút ván vậy sao? Dùng xong liền ném vậy à?”

      Trần Nhược Vũ há to mồm, rất kinh ngạc, lát sau giọng trả lời câu: “Có cần gán tội cho người khác vậy ?”

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm nửa ngày, chợt thở dài. Xoay người tiếp, chỉ để lại câu: “ theo mới đưa số cho em”

      Trần Nhược Vũ cau mày, yên bình lại muốn gì thế? hôm nay mồm miệng lanh lợi, hoàn toàn phát huy tài nghệ làm phiền muộn rồi sao? chạy hai bước đuổi theo , đường đuổi theo đến xe: “Muốn đâu?”

      “Ăn cơm”

      mở cửa xe, nhét vào xe

      Chờ Mạnh Cổ ngồi vào ghế lái, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trần Nhược Vũ

      “Sao?”

      “Chính vừa mới ăn cơm là ý tưởng cũ rích mà.”

      “Ý muốn là, muốn xin lỗi, cảm ơn đều phải gặp mặt, chỉ biết hẹn người ta ăn cơm có ý mới. bây giờ ăn cơm là giải quyết nhu cầu sinh lý, đói bụng rồi phải ăn cơm, cái này cần mới mẻ, cần thực tế”

      “Cái gì cũng được”

      Mạnh Cổ giống như nghe thấy thầm mấy điều bất mãn, vươn tay cho : “Lấy ra xem thử”

      “Cái gì?”

      “Kinh hỉ mà em muốn tặng cho

      có, chỉ còn lại hai cái” Trần Nhược Vũ ôm lấy hộp cơm

      Mạnh Cổ với tay, thu lại, đợi hồi, Trần Nhược Vũ mới bất đắc dĩ đem hộp cơm đưa cho

      Mạnh Cổ nén cười đem hộp cơm mở ra, nhìn chằm chằm hai cái chân, cuối cùng nhịn được lại cười toét miệng

      “Có gì đáng cười. Hộp cơm vốn dĩ rất lớn, nhìn qua rất ngon, lại là ăn quan lần mời nhìn tương đối đáng thương” Trần Nhược Vũ chợt nghĩ đến “Này, phải là tại thích ăn mấy thứ chân gà chân heo, nên mẹ mới vội vàng ăn hết đấy chứ?”

      , chính là vì bà thích ăn”

      “À” Trần Nhược Vũ yên tâm “Vậy tại sao thích? Món kho ăn rất ngon”

      “Phiền toái” Ác bá tiên sinh vừa phiền toái vừa cầm hộp cơm đóng lại, để qua bên

      trả ? Coi là nhận? Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ có nên cho hiểu món chân giò này có ý nghĩ trọng đại, bày tỏ chấm dứt chuyện cắn , lại bày tỏ muốn cảm ơn hai lần giúp đỡ khong?

      còn chưa nghĩ ra thế nào, Mạnh Cổ lái xe . Xe chạy nhanh đường nhựa, hỏi: “Mẹ với em tán gẫu cái gì?”

      “Dì ấy cũng xem mắt” Trần Nhược Vũ vừa vừa lén nhìn

      Mạnh Cổ gật đầu cái

      “Dì còn ba thích kia” Lại tiếp tục lén nhìn

      lại gật đầu

      Trần Nhược Vũ muốn hỏi có thích hay , mà Mạnh Cổ đương nhiên cũng chủ động .

      Bên trong xe yên lặng mấy giây

      Trần Nhược Vũ rất muốn mắng lòng vòng, trong lòng thầm mắng tên nam nhân chết tiệt lại giảo hoạt ấy mấy trăm lần. Mà Mạnh Cổ xoay đầu hướng về phias cười cười, hỏi: “Sau đó sao?”

      “Sau đó…” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc nhìn đường “Sau đó mẹ Mạnh khen em làm món kho rất ngon”

      Lúc này đến lượt Mạnh Cổ nhìn , Trần Nhược Vũ biết

      lát sau, Mạnh Cổ ho tiếng, hỏi : “Còn em, gần đây có xem mắt nữa ?”

      Trần Nhược Vũ len lén nắm lấy vạt áo, trong đầu do dự có nên láo , có nên mình cũng xem mắt , như vậy có phải có chút mặt mũi ?

      “Hả?” Đợi thấy đáp án của , lại hỏi tới

      có” nhụt chí, thôi, mặt mũi cái gì chứ, cứ , láo bị vạch trần có mất thể diện hơn

      “Đường tiên sinh với bạn trai cũ của em có phải cùng loại ?”

      đúng vậy. Trần Nhược Vũ lúc này mới phát ra, bọn họ nhìn qua đều là những người đàn ông sống thực tế “Có giống chút”

      “Cho nên em mới phát mình vẫn ưa thích kiểu nam nhân này?”

      Vấn đề này có chút sâu, phải suy nghĩ cẩn thận chút

      “Dù sao kinh nghiệm thảm bại của quá khứ chứng minh, loại người này hợp với em” Trần Nhược Vũ giả vờ thoải máii chấp nhất phất tay cái “Cho nên loại người khác có thể thử lần”

      như vậy có lỗi. Vừa có thể làm cho an tâm, để cho hai bọn họ có thể thoải mái làm bạn bè, lại cho thấy tương lai của có rất nhiều khả năng, có làm rớt giá trị con người của mình

      Được, tương đối tốt

      Trần Nhược Vũ đối với biểu của mình tương đối hài lòng

      Mạnh Cổ chuyện nữa, hình như là chuyên tâm lái xe

      Mở cửa xe ra, Trần Nhược Vũ phát con đường này có chút quen, lâu sau, mới phát đây là đường về nhà mình. quay đầu nhìn Mạnh Cổ chút, gò má của tuấn đẹp trai, ngay lúc này cũng có biểu cảm gì

      muốn mang đâu?

      Đáp án dĩ nhiên là: Đưa về nhà

      Tự nhiên buồn bực lên tiếng, đưa về nhà!

      Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt

      phải ăn cơm? Chẳng lẽ phải muốn cùng ăn cơm? Chẳng lẽ vừa mới ăn cơm ý là chính ăn mình?

      Xe dừng ở dưới lầu nhà Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ nghiêng đầu nhìn , giống đợi xuống xe

      Tâm Trần Nhược Vũ nổi giận, gạch chéo, gạch bỏ , là lại đùa bỡn sao? mặt nhăn nhó, cầm túi xách, dùng sức mở cửa xe

      “Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại!”

      gặp quỷ mới muốn gặp lại , cái con người hỉ nộ vô thường, tâm tình bất định, khốn kiếp

      “Bùm” tiếng, dùng hết sức đóng cửa xe lại. Tốt nhất là cái cửa này rớt xuống, để tốn tiền tu sửa, để đau lòng

      Vòng qua đầu xe, lên lầu. Chợt nghe Mạnh Cổ gọi

      “Trần Nhược Vũ”

      “Cái gì!” hung hăng quay đầu lại

      “Em qua đây”

      “Qua làm gì?” đứng im. Người này chừng là muốn trêu tức đóng cửa xe

      chịu qua, xuống xe tới

      Mạnh Cổ tới trước mặt Trần Nhược Vũ, nhíu mày nhìn . cũng cau mày đáp trả

      chợt kéo tay , há mồm tiến tới dùng sức khẽ cắn (Thế mà ta còn tưởng là kiss cơ!!)

      “A!” Trần Nhược Vũ vừa sợ vừa đau

      Mạnh Cổ lên tiếng, cắn xong rồi buông ra. Lên xe, liền mất

      Trần Nhược Vũ lâu mới nhận thức được chuyện gì xảy ra. Tay vẫn còn đau, dấu răng rất ràng

      A, a, a! Trần Nhược Vũ muốn hét chói tai, tên khốn khiếp này, lấy món chân gà của còn cắn ! Lừa gạt mang ăn cơm kết quả ném về nhà!

      Chờ chút!

      Số khám bệnh! Số khám chỗ chủ nhiệm Lưu! còn chưa đưa cho !

      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm con đường trước mặt, đem Mạnh Cổ nguyền rủa mười vạn lần

      Khốn kiếp a!

      Tác giả có lời muốn : khụ khụ,  chứng kiêu ngạo của bác sĩ Mạnh Cổ bắt đầu phát tác, mọi người lượng thứ

      Các bạn đừng quên click vào quảng cáo ủng hộ cho web của bọn mình nha!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :