1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20:

      Edit: Taichung_Mira

      Beta: Quảng Hằng

      Trần Nhược Vũ gọi cho Lôi Phong, khách sáo cảm ơn. Đối với việc muốn mời cơm, Lôi Phong cự tuyệt. cũng chỉ là cái nhấc tay, hơn nữa chuyện này vốn chính là cảnh sát nên xử lý tốt, cũng là phần công việc

      Tuy là như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ cảm thấy rất ngượng ngùng. Chuyện này nếu có người làm áp lực, căn bản cũng lưu loát mà làm xong như vậy. Trước đây chạy gãy chân, hao hết miệng lưỡi, cũng chỉ đổi lấy kết quả kéo dài

      Lôi Phong còn mọi người đều là bạn, về sau có cơ hội cùng nhau tụ tập. Sau còn chuyện này là Mạnh Cổ nhờ , nếu như Trần Nhược Vũ thấy cần phải tìm người cảm tạ, vậy cảm ơn Mạnh Cổ là được

      Lời này khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ lúc lâu, biết về tình về lý là nên cảm ơn Mạnh Cổ, làm sao có thể cảm tạ đây? Chuyện này có chút khó

      Trêu trọc , để cho phiền. Bị trêu trọc, bản thân phiền

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, thôi, cũng là nhờ Lương Tư Tư chút, để ấy nghĩ đối pháp, đùng để cho tiên sinh Ác bá đó phiền lòng. Như vậy, cũng coi như là giúp tay. Sau đó, gọi thêm cuộc điện thoại, lời cảm ơn là tốt rồi

      Buổi tối, Trần Nhược Vũ thừa dịp cùng xem ti vi, thăm dò Lương Tư Tư chút

      “Gần đây cậu cùng bác sĩ Mạnh thế nào rồi?”

      “Làm gì? Bác sĩ Mạnh oán trách hả?”

      Trần Nhược Vũ cả kinh, ấy nhạy cảm như vậy sao? còn chưa cái gì

      Lương Tư Tư cười cười, vừa bôi mỹ phẩm bảo dưỡng lên chân, mắt nhìn TV: “Y tá với mình, bói bác sĩ Mạnh đối với hỏi thăm của mấy ấy có chút mất hứng rồi”

      “A, ấy mất hứng sao” Trần Nhược Vũ giả ngu, trong lòng suy nghĩ cái gọi là “Có chút”, ràng nóng nảy còn la hét mà.

      “Cho nên ấy hướng cậu oán trách phải ?”

      “Ách, cũng thể là oán trách” ngang ngược có vẻ thích hợp hơn. Trần Nhược Vũ đổi đề tài “Vậy cậu định làm thế nào?”

      làm thế nào” Bạn Lương Tư Tư bình thản “Tiến chậm lại, từ từ thấm vào. Đây là tình đó, cũng phải đánh giáp lá cà, cần tốc chiến tốc thắng. Cậu biết lâu ngày sinh tình chứ”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, lâu ngày sinh tình biết, nhưng đó là từ lâu rồi. Trong lòng còn có từ mới, gọi là lâu ngày tàn rụi.

      “Cho nên cậu tính tạm thời bỏ qua ấy?” hỏi

      Lương Tư Tư liếc cái “Cái này cũng gọi là bỏ qua, mình cũng phải là thiếu nữ vị thành niên, ấy cũng phải trai tơ mới lớn. Chúng mình đúng là trai tài sắc”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, vô cùng vui vẻ “Vậy rốt cuộc cậu định bỏ qua cho ta?” Nếu ấy buông tay, khiến tiên sinh Ác bá ngang ngược kia thanh tỉnh, cũng là thời điểm tốt gọi điện thoại tranh công, hơn nữa còn tiếng “Cám ơn”, chuyện liền giải quyết hạnh phúc

      Cả 2 thiếu nợ nhau, dính dáng lẫn nhau

      “Có thể a” Lương Tư Tư dường như phải rất để ý, thuận miệng đáp

      Trần Nhược Vũ trong lòng vui mừng

      “Dù sao mấy ngày nữa mình cũng phải công tác, trở về tiếp”

      A, mấy ngày thôi à? muốn tranh công liền phải điện thoại gấp. Thừa lúc mấy ngày nay liền cùng kết thúc ràng, để về sau ta đừng tiếp tục làm phiền

      “Các ý tá dựa vào được, phải là tự mình” Lương Tư Tư cắm đầu cắm cổ qua kế hoạch tương lai của mình “Chờ công tác về, mình mua phần quà tặng cho ấy, coi như là xin lỗi, sau đó làm thái độ, hấp dẫn chú ý của . Để lại sau lưng đường lui. Sau đó là mấy chuyện còn lại, chậm nữa, chậm

      Trần Nhược Vũ lắc đầu “Bác sĩ Mạnh tích quà tặng”

      “Chỉ cần là người liền thích quà tặng. Vậy còn phải xem là ai tặng quà” Lương Tư Tư dạy “Cậu nha, ấy bây giờ có cảm giác với mình, cho nên tình thế có thuận lợi, nhưng quà thích hợp là tốt. Nhược Vũ, cậu có biết đối với bác sĩ ngoại khoa, quà nào là thích hợp nhất ?”

      Trần Nhược Vũ nhìn bạn tốt, mở trừng hai mât, tinh thần chấn động. “Bảo hiểm! Tư Tư, mình với cậu, bảo hiểm đối với họ thực dụng nhất rồi, bọn họ áp lực lớn, giờ làm dài, bệnh tật cùng nghề nghiệp nguy hiểm vô cùng, cậu mua bảo hiểm cho ta . Cái này rất thực dụng, hơn nữa cũng cần lo ta cự tuyệt. ta những cự tuyệt, hơn nữa chờ đến lúc xảy ra chuyện còn có thể nhớ đến cậu. Nhất cữ đa tiện, đúng ? Cái này mình có thể giúp cậu, cậu nhất định phải mua của mình!” (Cái nì biết là chị ấy bán hàng hay là trù ẻo nam 9 xảy ra chuyện)

      Lương Tư Tư tức giận đánh đầu “Cậu là nghèo đến đen rồi, vẫn còn hận ấy xảy ra chuyện may sao? Có người như cậu sao?”

      Trần Nhược Vũ rất vô tội “Mình nghiêm túc mà.”

      “Xui, xui lắm, đừng nhắc nữa.” Lương Tư Tư phất tay cái “Mình với cậu, đối với bác sĩ ngoại khoa, có thể mua găng tay cho ấy”

      “Găng tay?”

      “Đúng. Y tá với mình. Bọn họ luôn làm giải phẫu, thường rửa tay trừ độc, đối với da tổn thương cũng lớn, vì vậy giúp bác sĩ ngoại khoa chuẩn bị găng tay, bác sĩ nam cũng thường dùng. Cho nên tặng bao tay, lễ nặng, nhưng thân thiết, thực dụng còn tạo nên áp lực. Hơn nữa so với cái bảo hiểm kia của cậu, lãng mạn còn có tình thú hơn”

      Lại còn có chiêu này!

      Trần Nhược Vũ cảm thấy mình là đứa ngốc có trí khôn rồi. Tư Tư là cao thủ mà!

      Cho nên Ác bá ngang ngược tiên sinh, ngày nào đó bị ấy chinh phục thôi

      “Tư Tư, cậu đối với bác sĩ Mạnh là tâm sao?”

      “Thế nào?”

      “Bác sĩ Mạnh là người tốt, nếu như hai người ở cùng chỗ, nhất định phải kiềm chế tâm tính, đừng phụ ta”

      Lấy tốc độ bắt đầu cùng kết thúc tình của Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ chợt thấy có chút lo lắng cho Mạnh Cổ

      “Cậu hôm nay kỳ quái thế nào ấy? Duy trì đoạn tình cảm, phải do người định đoạt, cậu cho rằng mình mỗi lần đều là chủ động chia tay sao? Mình cũng là bị vứt bỏ rất nhiều lần. Cho nên thay vì lo lắng cho bác sĩ Mạnh, cậu nên lo lắng cho mình trước

      “Mình là hy vọng cả hai người đều tốt. Bác sĩ Mạnh tính khí tốt lắm, tính tình cậu lại mạnh mẽ, cho nên mình mới như vậy, dù sao cũng phải có bao dung hơn chút, có đúng ?”

      “Vậy tại sao là mình bao dung nhiều? Nếu ấy mình, chẳng lẽ phải là bao ding mình sao?”

      Trần Nhược Vũ há miệng, biết nên làm sao

      Đề tài đêm nay có kết quả. Ngày thứ hai, Lương Tư Tư công tác

      Trần Nhược Vũ buổi trưa chạy xong khách hàng, ngang qua công ty bách hóa thấy trong tủ kính quảng cáo dưỡng phẩm cho nam bác sĩ, tâm vừa động, nhịn được bước vào xem

      Tiểu thư đứng quầy ra sức đề cử giới thiệu, ba hoa chích chòe, còn đưa quảng cáo sản phẩm cho xem chức năng, Trần Nhược Vũ vừa đáp lời, vừa len lén nhìn giá tiền. Mấy con số khoa trương này làm đành thầm chắt lưỡi, xoay người ra

      Đứng ở ven đường, suy nghĩ, lại gọi điện thoại cho Mạnh Cổ

      Mạnh Cổ nhận.

      Trần Nhược Vũ khách sáo cảm ơn ra tay giúp đỡ. Bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, Trần Nhược Vũ định nhân cơ hội tạm biệt, Mạnh Cổ lên tiếng “ là Trần Nhược Vũ?”

      “Đúng”

      “Em tự dưng dùng giọng này chuyện, cứ nghĩ là lầm rồi”

      Mặt đầy vạch đen. là khách sáo đó, người này ngược lại những lời độc ác a

      “Bác sĩ Mạnh nhất định là công việc quá mệt mỏi, thính lực ôn, nghỉ ngơi tối , tôi muốn cúp máy “

      “Ừ, lần này giống Trần Nhược Vũ rồi.” Mạnh Cổ giống như nghe thấy muốn cúp máy, tiếp “Chẳng lẽ cảm ơn tiếng trong điện thoại là xong rồi?”
      “Trần Nhược Vũ ngẩng ngơ “Vậy, hôm nào mời bác sĩ Mạnh cùng tôi dùng bữa cơm, để cảm ơn”

      “Hôm nay được nghỉ”

      “A, vậy tôi…” muốn muốn gọi cho Lôi Phong, hỏi ấy có thời gian , nhưng Mạnh Cổ tiếp “Em còn thiếu bữa cơm, nhớ ?”

      Trần Nhược Vũ đem lời muốn nuốt trở vào

      “Là bữa tối có chim hót, hoa thơm ngọt ngào” còn nhắc lại tin nhắn ngu đần của “Vừa đúng lúc là bữa tối đấy”

      Ám hiệu ràng nhưu vậy, Trần Nhược Vũ than thở “Vậy tôi mời bác sĩ Mạnh ăn cơm” ta quả giúp nhiều, muốn ăn cơm ăn vậy.

      “Em bây giờ ở đâu?”

      Trần Nhược Vũ địa chỉ, Mạnh Cổ chờ , rời lâu, lái xe đón

      Trần Nhược Vũ ngồi ghế phía ngoài, vừa chờ vừa muốn xin Mạnh Cổ món gì ăn ngon. người có tiền mặt, nhưng còn có thẻ tín dụng có thể dùng, chỉ là phòng ăn có thể quẹt thẻ, giá cả so với mấy tiệm ven đường đều đắt hơn

      xem ví tiền, xem thử số tiền mặt đáng thương, cố gắng nghĩ chỗ nào có thể quẹt thẻ lại quá đắt. Lúc này điện thoại di động đổ chuông, cho là Mạnh Cổ, móc ra xem, là số nhà

      Trần Nhược Vũ có chút khẩn trương, sửa sang lại chút suy nghĩ của mình, hắng giọng cái, tiếp điện thoại

      Đầu bên kia là thanh của mẹ “ Nhược Vũ, mấy ngày nay thế nào?”

      “Tốt vô cùng”  Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, nhịp tim có chút mau

      “Tháng này sao chưa gửi tiền về nhà? đó có phương tiện sao?”

      Trần Nhược Vũ tự chủ ngồi thẳng tắp “Con, con hồi trước mới nhập viện, sau đó, thu nhập tháng này có chút chặt…” muốn tháng này có cách nào gửi tiền, suy nghĩ chút lại đổi lời : “Con mấy ngày nữa có tiền, đến lúc đó rồi gửi sau”

      Trần nương nương lên tiếng, tim Trần Nhược Vũ của nhảy thình thịch, nhanh nghĩ tới nếu mẹ hỏi mấy ngày có tiền, ở đâu ra, làm thế nào giải thích, thể với người nhà là bị đánh, muốn làm cha mẹ lo lắng

      May là mẹ cái này, hồi sau, lại : “Con trở về thành phố C , ở thành phố A cũng làm ra tiền đồ gì được”

      Giọng cứng rắn, lời đơn giản, liền đem lòng Trần Nhược Vũ đả thương

      “Con muốn về, con rất thích nơi này”

      “Thích?” Thanh của mẹ Trần bén nhọn “Thích bán bảo hiểm? Thích láo với cha mẹ? Thích khiến trong nhà mất mặt sao? Con phải là có bản lĩnh sao, với ba mẹ , con của mẹ, mẹ hiểu mà, cũng trông cậy vào con có lợi hại, nhưng con láo gạt người, để cho mẹ mặt mo cũng mất hết, cha con làm sao ăn với bạn bè thân thích đây? Bây giờ ra cửa vừa đụng phải người quen, người ta liền hỏi, còn ra Tiểu Vũ là bán bảo hiểm nha? Con thử xem, làm chúng ta khoe khoang với mọi nguwoif rằng con rất có tương lai, ở công ty mậu dịch làm quản lý, kết quả đây sao?”

      Trần Nhược Vũ ra lời, chỉ có thể lẳng lặng cầm điện thoại nghe

      “Tóm lại, mẹ bàn với cha con rồi, thay vì như vậy, bằng con về đây , ba con tìm bạn bè, an bài cho con công việc bán hàng, tiền nhiều lắm nhưng cũng xem như tạm ổn định. Công việc cũng nghỉ tốt rồi, khi con về ba mẹ tìm đối tượng tốt, con đường thực tế là gả đối với cả nhà cũng coi như là phúc phần. Hai lão già như tôi thể trông cậy vào con rồi, chỉ chờ em con tốt nghiệp đại học, xem nó có thể có tương lai gì

      Trần Nhược Vũ cắn chặt răng nghe mẹ càu nhàu lâu, cuối cùng nặn ra câu “Mẹ, con muốn sống ở đây, công việc của con kém, có thể làm ra tiền, sinh hoạt cũng ổn, con muốn về”

      Mẹ Trần bên kia nghe vậy dừng chút, sau đó hỏa khí cũng nổi lên, lớn tiếng quát “ cứ tự nhiên!” Ngay sau đó dùng sức tắt điện thoại

      Thanh khổng lồ này dọa Trần Nhược Vũ chấn động ít, ngơ ngác nghe tiếng “Ục, ục” từ điện thoại, sau cất điện thoại vào túi

      mờ mịt ngồi, mặt trời chiếu vào người, lại có cảm giác lạnh lẽo

      “Sao vậy?” Có người ngồi bên hỏi

      quay đầu, thấy gương mặt tuấn của Mạnh Cổ. lắc đầu, biết nên gì cho phải

      “Sao lại khóc?” Mạnh Cổ cau mày, nhìn chằm chằm “ chuyện điện thoại với ai? Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Trần Nhược Vũ lại lắc đầu, cúi đầu xuống

        nhìn tay Mạnh Cổ đặt ghế, tay ngay cạnh tay , bàn tay lớn ghê gớm, dường như có thể cầm cả . cũng biết bản thân nghĩ gì, duỗi tay nhét vào trong tay . Tay rất ấm, lúc này lại có cảm giác hốc mắt nóng, nhưng bản thân lại muốn khóc

       Mạnh Cổ có chút thoải mái, nhưng né tránh, chỉ thầm sao lại cùng gặp mặt ngày hôm nay, có chút xui xẻo

      Trần Nhược Vũ chớp chớp mắt, đem dòng nước mắt chua xót nuốt ngược vào tim. nghe Mạnh Cổ hắng giọng, nghe “Nếu khổ sở như vậy, có thể tạm thời cho em mượn bả vai”

      Lần này Trần Nhược Vũ có lắc đầu, cắn cắn môi, xoay người lại, tay ôm lấy cổ Mạnh Cổ, vùi đầu vào lòng . Nước mắt trong mắt ngừng trào ra, nhưng nhìn thấy, những người khác cũng nhìn thấy, điều này làm cho cũng thấy tốt hơn chút

      ôm chặt, khóc ra tiếng. nghe lầu bầu oán trách, ý tứ dường như chỉ cho mượn vai, chứ chưa muốn cho ôm

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21
      Edit: Taichung _ Mira
      Beta: Quảng Hằng




      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Trần Nhược Vũ có chút hối hận vì lỡ miệng, vội vàng bổ sung “Bác sĩ Mạnh, coi như biết chuyện, đừng gì với ấy, cũng đừng gì với y tá a, Tư Tư rất có tâm tư, ngàn vạn lần đừng khó nghe”

      Mạnh Cổ gật đầu: “Được, coi như tôi biết chuyện này”

      Trần Nhược Vũ có chút kinh ngạc khi dễ chuyện như thế, đây phải tác phong của của . Vừa xác định giữ được bí mật, lại bị Mạnh Cổ lôi trở về “Chúng ta quay lại mua đôi, em mua cho

      Cái gì? Trần Nhược Vũ bị dọa tới mức hai chân mọc rễ, đánh chết cũng muốn “Tôi xong rồi, sao phải mua cho ?”

      “Như vậy khi Lương Tư Tư đưa cho tôi, tôi liền có thể lấy cái của em ra Nhược Vũ tặng quà nên có biện pháp nhận thêm cái nữa. Như vậy chính là trước đó biết chuyện ấy muốn mua, còn có lí do uyển chuyển để cự tuyệt,vậy em hài lòng chưa”

      Hài lòng cái quỷ. Trần Nhược Vũ liều mạng lắc đầu

      Đây ràng là hãm hại trung lương, khích bác ly gián. Phá hư tình bạn mà.

      “Vậy để tránh tình huống xảy ra, chúng ta cần mua găng tay thay Lương Tư Tư, em cũng cần nghĩ biện pháp khuyên giải ta cần làm việc lỗ mãng khiến người khác ghét” Mạnh Cổ cười lộ ra hàm răng trắng, khiến Trần Nhược Vũ nhớ về quá khứ

      Con người này sao lại hiểm cùng giảo hoạt như thế.

      “Tôi chuyện với Tư Tư, cần mua găng tay đó, bảo đảm nhất định cố gắng khuyên ấy”Căn cứ vào đạo nghĩa bạn bè, cũng muốn đem diện mạo của Phách Vương Long tiên sinh này cho Tư Tư thấy . Nam nhân này quá kinh khủng, điều kiện tốt như vậy, nhưng bằng tuổi này vẫn có đối tượng cũng có nguyên nhân của nó

      “Tốt, vậy cảm ơn em. Công tác tư tưởng cho Lương Tư Tư tiểu thư mời em làm giúp”

      “Được, được, tôi biết rồi”

      “Vậy chúng ta mua găng tay thôi”

      À? Còn mua?

      “Tôi thực phải mua găng tay, những cái cũ đều dùng hết rồi”

      hay giả? Trần Nhược Vũ có chút sững sờ

      Mạnh Cổ nhìn cười như vậy: “Mới vừa rồi em chiếm tiện nghi của tôi, lấy găng tay này coi như bồi thường”

      Chiếm tiện nghi? Bồi thường?

      cái ôm này cũng quá đắt chứ?

      Trần Nhược Vũ lại bắt đầu lắc đầu “Tôi có tiền”

      “Tôi có, cho em mượn trước” Mạnh Cổ biểu rất rộng rãi

      “Cái nhãn hiệu đó tốt, phải mới vừa ngại nó hôi sao? Chúng ta đổi cửa hiệu khác, tại cũng muộn, tôi đói bụng rồi, mời ăn cơm, khi nào mua đưa qua cho muốn tốn đống tiền đâu

      ‘Mùi tốt cũng là bề ngoài, chất lượng găng tay cũng tệ lắm, vẫn là nên dùng cái này”

      câu đem Trần Nhược Vũ chặn trở lại. Đúng là bại gia chi tử mà, găng tay cũng phải mua đồ đắt tiền như vậy? Nhưng kháng nghị có hiệu quả, cuối cùng vẫn là bị Mạnh Cổ kéo trở về

      Toàn bộ hành trình mua găng tay, sắc mặt Trần Nhược Vũ có chút thay đổi, dù sao bỏ tiền, cũng có ý định thừa nhận thiếu khoản tiền này. Mạnh Cổ cũng nhìn sắc mặt , cười dẫn ra ngoài

      “Tốt lắm, kế tiếp là bữa tối. phòng ăn trong vườn hoa kia ở đâu? “ nổ máy, chuẩn bị lên đường

      Trần Nhược Vũ thầm liếc cái. né tránh nhìn lại

      “Bác sĩ Mạnh, tôi nợ bữa ăn tối, đúng ?” giơ lên ngón tay, nhấn mạnh mấy chữ

      Mạnh Cổ gật đầu

      lại muốn được thưởng thức phòng ăn với vườn hoa ngọt ngào đúng ?”

      Mạnh Cổ lại gật đầu

      “Được” Trần Nhược Vũ cũng gật đầu cái “Lên đường”

      Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ tới tiệm bánh mì gần bệnh viện. Mua túi bánh mì bơ, túi bánh mì nướng, rồi đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh, mua hai chai nước suối

      Mạnh Cổ theo , cuối cùng ngồi xuống trong ghế dài trong đình ở vườn hoa bên cạnh bệnh viện, trong tay bị nhét cái bánh nhân hỗn hợp, cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt

      “Phòng ăn có chim hót, hoa thơm, cảnh sắc mê người?”

      “Đúng”

      lại nhìn cái bánh bao “Bữa tối ngọt ngào?”

      “Đúng” Trần Nhược Vũ đưa tới chai nước suối “Thức uống cũng rất tốt cho sức khỏe.”

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm, đem nước nhận lấy rồi “Tại sao của tôi là đậu đỏ, của em lại là bánh mì nướng”

      “Bác sĩ Mạnh muốn ngọt ngào mà, chỉ cần năm đồng tiền cũng cao cấp theo phong cách Châu Âu, xứng với bác sĩ Mạnh. Của tôi là bánh mì nướng số lượng nhiều, tham ăn no bụng, hợp với tôi. ra bánh bao mắc hơn, chỉ là sợ bác sĩ Mạnh ghét bỏ nên mặt nặng mày ” Trần Nhược Vũ xong, đem túi bánh mì nướng mở ra, bắt đầu dùng bữa.

      Mạnh Cổ cười: “Trần Nhược Vũ, tôi nên khen ngợi em”

      cần khách sáo, cần khách sáo.”

      Mạnh Cổ lộ ra hàm răng trắng bóng “Em là keo kiệt đến đáng . Làm sao bây giờ?”

      Làm sao bây giờ? Là có lời độc ác nào nữa sao? Trần Nhược Vũ ngậm miếng bánh mì lườm cái

      Mạnh Cổ còn cười, mở ra bánh bao đậu đỏ, cũng ăn

      chuyện, Trần Nhược Vũ lại bắt đầu cảnh giác. lén nhìn vài lần, ai nha, lại ăn rất ngon, phải thích đồ ngọt sao?
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22
      Edit: Taichung- Mira
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Em cho dù có hả hê cũng nên dè dặt chút được sao?”

      được”

      “Tay em cầm bánh bao đầy dầu mỡ, đem áo làm dơ, bây giờ lại mua áo khác, lần này nhất định em phải trả”

      Được rồi, Trần Nhược Vũ rụt tay về “Ba lần bị vứt cũng muốn nghe”

      “Tại sao phải cho em biết?”

      , chúng ta là bạn” Trần Nhược Vũ cười rạng rỡ, nịnh bợ lấy lòng “ xem, chúng ta là bạn. Em còn cùng dạo phố mua quần áo, mời ăn cơm, bây giờ lại cùng chuyện phiếm, vì hóa giải ưu sầu nha”

      Mạnh Cổ liếc xéo cái, nhịn được mà bật cười “Trần Nhược Vũ, hóng chuyện liền có thể làm da mặt người ta trong nháy mắt liền dày đúng ?”

      “Người khác em biết, nhưng em là thành khẩn muốn nghe”

      “Muốn nghe làm gì?”

      làm gì a, em chính là giúp phân tích, xem Tư Tư có hợp với hay . Hai người đều là bạn của em, nếu xảy ra chuyện, em kẹp ở giữa cũng rất phiền a”

      “Em phải phiền, tại liền bỏ ý nghĩ đó . cần lãng phí thời gian của mọi người”

      Trần Nhược Vũ cau mày “Bác sĩ Mạnh, tại sao có thể khẳng định như vậy? Em cảm thấy Tư Tư đối với rất có tâm, lại hiểu thấu tính khí của , biết thể trực tiếp, tìm hộ sĩ giúp tay, suy nghĩ, hiểu biết nhiều về . ấy còn rất chăm sóc, biết bác sĩ ngoại khoa cần găng tay, liền muốn mua giúp . Em cảm thấy nếu có người phí tâm đối với em như vậy, em nhất định cảm động. Bác sĩ Mạnh, cùng ấy có chung đụng, cũng hiểu ấy. Nhưng mà ấy là người rát đáng , hơn nữa bây giờ ấy còn có đối tượng, sao lại bài xích? Chẳng lẽ bởi vì ấy là bạn của em, phải là muốn liên lụy đến em đó chứ? yên tâm, suy nghĩ của em giờ thông rồi, cảm thấy chúng ta bây giờ làm bạn tồi”

      Mạnh Cổ lắc đầu: “Em nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này liên quan với em”

      “Vậy tại sao lại bỏ nhanh như vậy? Em là , tối thiểu cũng phải tìm hiểu trước

      “Phải tìm hiểu cái gì đây?”

      nghiêm túc hỏi đó hả? Trần Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn chằm chằm “Hiểu bối cảnh sau lưng ấy, tính cách, nghề nghiệp, sở thích, ấy với có phải cùng chung đường ? Giống em trước kia cũng là dò nghe bác sĩ Mạnh xong mới quyết định theo đuổi , sau đó hiểu thấy thích hợp liền buông tay. Bác sĩ Mạnh cũng là biết tình huống của em mới phán đoán? Em là , bỏ hết mấy cái khí chất hay dáng vẻ bên ngoài đó, Tư Tư giống như em, ấy đẹp, khí chất tốt, hào phóng, sảng khoái, những thứ này chắc thành vấn đề. Trong lúc này, phải nên tìm hiểu nhau sao?”

      cần hiêu nhiều như vậy, chỉ thứ là đủ rồi”

      “Thứ nào?”

      “Trần Nhược Vũ, em cảm thấy ấy thích sao?”

      ấy thích , dụng tâm như vậy làm gì? Em biết là ấy lãng phí thời gian người có liên quan”

      có cảm giác như vậy”

      có cảm giác ấy dụng tâm? Vậy mà còn gọi điện em ngăn cản ấy”

      , có cảm giác ấy thích

      Trần Nhược Vũ kinh ngạc há to miệng

      “Nếu như người , nhất định biết” Mạnh Cổ cười nhàn nhạt “ cảm thấy ý tứ ấy đối với , cho nên muốn cùng chơi với ấy. phải thằng nhóc mới lớn, tâm tư cũng có thời gian chơi loại trò chơi này”

      Trần Nhược Vũ đứng đó, nháy mắt, xoay người ngồi xuống, suy nghĩ lại, cảm thấy sâu trong đáy lòng có gì đó xúc động rồi. ấy có đạo lý. chợt có chút xấu hổ, ban đầu hình như là đúng như vậy, còn chưa có , lại coi trọng tướng mạo cùng nghề nghiệp và điều kiện của ; Đần độn, u mê theo đuổi

      nhất định là phát giác ra

      Cho nên căn bản cần tới việc nhà có thích hợp hay , mà là thành ý mặt tình cảm. Nếu Doãn Tắc cùng Lôi Phong đào hoa như vậy. Người đàn ông này, nhìn bên ngoài tiêu sái, nhưng lại rất để ý cái này, ấy chỉ hy vọng có thể dùng thành ý đối đãi mà thôi

      “Bác sĩ Mạnh, ra đường trong rừng hoa cũng dễ đúng ?”

      vô ý xông vào cánh rừng của , đợi phát phải hoa, chỉ là cành lá rậm rạp, còn kịp rồi. thở dài, có chút phiền muộn

      “Trần Nhược Vũ, em xác định chúng ta là chung đề tài?”

      “Đúng vậy, phải thảo luận chuyện đào hoa của sao?”

      nhìn chằm chằm lúc lâu “Tại sao chuyện đến người kia liền thay đổi”

      “Nào có?”

      “Tại sao ?” Mạnh Cổ cong cong khóe miệng “Theo đuổi có kết quả, tính khí đùa bỡn trở mặt thấy nhiều, nhưng thay đổi thành hài kịch góp vui như em. mỗi ngày đều có thể thấy những kích thương tâm khổ sở của em, em giống chú hề. Còn cái gì mà phòng ăn đầy hoa ngọt ngào, làm đoán lâu em có thể bày ra trò gì, tò mò vô cùng, kết quả như vậy, chuyện tình có phong cách lại bị em diễn dịch thành tục khí khí, hề dễ dàng. Trần Nhược Vũ, ra em là nhân tài”

      Trần Nhược Vũ kinh ngạc há hốc mồm, dùng phương thức khích lệ đem người ta làm nhục đổi sắc, mới là nhân tài

      “Bác sĩ Mạnh, có chuyện em nhất định muốn nhờ

      giật giật chân mày, “Chuyện gì?”

      “Nếu như có ngày em bất hạnh thành bệnh nhân nằm viện cần giải phẫu, khẩn cầu bác sĩ Mạnh nhất định cần tự tay động thủ”

      “Sao vậy, sợ lấy việc công trả thù tư sao?”

      , em sợ bác sĩ Mạnh bàn phẫu thuật hồi tưởng lại chuyện cũ hài hước của em, cười ha ha, cẩn thận dao găm nghiêng cái. Làm giải phẫu cứu mạng bệnh nhân, bác sĩ Mạnh nhất định thấy nhiều, mà em muốn thành người duy nhất bị bác sĩ Mạnh đâm chết bàn giải phẫu”

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm, nhìn chút nữa, cười ha ha

      trừng lại, rồi lại trừng

      lâu, Mạnh Cổ mới ngừng lại, nhưng nụ cười vẫn còn đọng nơi đáy mắt. Trần Nhược Vũ bĩu môi, đối với thái độ của rất hài lòng

      Ánh mắt hai người giao nhau, nhìn thẳng vào nhau lúc lâu. Ánh mắt của Mạnh Cổ trong suốt, ánh mắt sâu thẳm. Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy tâm loạn nửa nhịp, muốn mở miệng chuyện, lại nghe thấy thanh kêu “Mạnh Cổ”

      Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng quay đầu

      vị bác sĩ già

      Mạnh Cổ đứng lên, cùng ông chuyện. Trần Nhược Vũ cảm thấy vị bác sĩ này cũng là thảo luận chuyện chuyên môn, có được tính trong đó, liền lôi cái bánh bao ra gặm. cắn miếng lớn, Mạnh Cổ quay tới, với : “Trần Nhược Vũ, đây là cha

      Cha ta?

      Trần Nhược Vũ suýt bị nghẹn. Trong miệng còn ngậm bánh bao, muốn phun cũng được, mà nuốt lại trôi
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23
      Edit: Taichung Mira

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      hơi lao ra khỏi cửa chính bệnh viện, hướng trạm xe bus mà chạy. Đứng ở trạm chờ quay đầu nhìn lại, may quá, ai đuổi theo. Mặt Trần Nhược Vũ bắt đầu nóng, xác định mình như thế nào. Trước còn tốt, đột nhiên sau đó cũng rất giận

      Xe bus tới, bước bước dài xông lên, lúc này nghe tiếng điện thoại vang lên. Lấy ra nhìn, là người vừa bị cắn, đem điện thoại tắt, nhận điện

      Xe buýt mở ra, điện thoại lại reo. Lòng vừa nhảy, vừa nhìn, lại là Mạnh Cổ. Mặt nóng lên, lại tắt điện thoại

      lát sau, có tin nhắn gửi tới “Vốn muốn lấy xe đưa em về, nhưng em thích chen xe bus hơn, vậy thôi vậy”

      Hừ hừ, giả mù sa mưa. Lái xe đưa về nhất định trả thù lại

      Trần Nhược Vũ cắn môi, ngón tay rục rịch yên, rất muốn gửi lại tin nhắn, nhưng lại chẳng biết viết gì, nhất thời nghĩ ra

      Rất nhanh, tin nhắn thứ hai lại gửi tới

      “Trần Nhược Vũ, em có biết tay bác sĩ ngoại khoa là thần thánh thể xâm phạm !”

      “Phốc…” Trần Nhược Vũ thiếu nữa bật cười, vậy nhưng lại xâm phạm đấy

      “Em xâm phạm đấy, sao nào?” Lần này muốn nhiều, gửi lại nhanh

      Đợi lâu, Mạnh Cổ vẫn chưa nhắn lại

      Trần Nhược Vũ chờ rồi lại chờa, đợi, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi gãi. muốn nhấn thêm lần, nhưng lại biết nên gì. Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy câu “Em xâm phạm đấy, sao nào” của mình là khờ, quá mất mặt

      Đầu óc thế nào mà ra những lời như vậy?

      Mang theo ý hối hận, Trần Nhược Vũ về nhà. ngâm nga bài hát, mở cửa nhà ra, lại thấy Lương Tư Tư vốn nên công tác tuần về

      “Hôm nay phát tài à? Sao cao hứng vậy?” Lương Tư Tư ôm tô mì ngồi xếp bằng ghế sofa, thấy Trần Nhược Vũ về liền hỏi

      Cao hứng? Trần Nhược Vũ sờ sờ mặt mình, biết a. phải nên thẹn quá hóa giận kiêm hối hận đến ngồi nổi mới đúng chứ?

      Lương Tư Tư chau mày, nhìn vẻ mặt Trần Nhược Vũ, lại hỏi “Hôm nay gặp bác sĩ Mạnh”

      “A, ừ” Trần Nhược Vũ ậm ừ, theo bản năng sang chuyện khác, hỏi ngược lại: “Sao cậu về sớm vậy?”

      “Ở bên có xảy ra chút vấn đề về thủ tục, cho nên kéo dài thời gian, bọn mình ở đó cũng vô dụng, nên về trước. Lần sau còn phải

      “A, là thế sao. Mình về phòng trước” Trần Nhược Vũ cầm túi xách, về lại phòng mình

      Tư Tư về

      Trần Nhược Vũ ném mình lên giường, nhớ lời Mạnh Cổ : “ muốn theo ấy chơi trò chơi”, nhất thời tâm hoảng loạn. có nên chút chuyện với Tư Tư ? Xem thử rốt cuộc ấy đối với Mạnh Cổ là nghĩ thế nào. Lỡ nghiêm túc sao? Có lẽ cuối cùng có thể làm Mạnh Cổ dao động? Nhưng nếu như ấy chỉ muốn chơi trò đương làm thế nào?

      Trần Nhược Vũ lôi điện thoại di động ra, Mạnh Cổ còn chưa nhắn lại cho

      thở dài, nghe Lương Tư Tư cười ha ha vì tiết mục giải trí ti vi, cảm giác phiền não lại có chút mất mác

      **********

      Mấy ngày nay tâm tình Trần Nhược Vũ đều tốt

      Mấy ngày nay cũng xảy ra rất nhiều chuyện

      nhận được khoản tiền bổi thường, liền gửi về nhà, lại cùng người nhà chuyện điện thoại mấy vui vẻ. Ba muốn từ chức về nhà, ”, sau đó bên đầu dây kia lâu thanh, cuối cùng nghe được tiếng than thở của cha mình. “Con phải suy nghĩ kỹ” đây là câu sau cùng trước khi ông cúp điện thoại

      Trần Nhược Vũ tưởng tượng ra được điều gì, muốn về thành phố C, tưởng tượng nổi cuộc sống có gì vui vẻ nếu về đó.

      rất muốn gọi điện cho Mạnh Cổ, rất muốn tìm người bày tỏ những điều trong lòng. tìm số của Mạnh Cổ, nhìn hồi lâu, lại đem điện thoại di động cất vào túi

      Mấy ngày nay Mạnh Cổ liên lạc với , có điện thoại cũng tin nhắn. Lương Tư Tư cũng nhắc tới Mạnh Cổ, ấy sớm về trễ, là làm thêm giờ, vội vội vàng vàng

      Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ căn bản cần lo lắng cho phát triển của họ. Thủ đoạn của bọn họ cao minh hơn nhiều, cần thiết phải ngây ngốc chen vào, làm kỳ đà cản mũi

      Mấy ngày nay Triệu Hạ có giới thiệu đối tượng cho . Chính là bạn làm sản phẩm bao cao su với Triệu Hạ

      Khi đó, Triệu Hạ cùng Trần Nhược Vũ cùng vào làm ở tiệm bách hóa, có công ty chuyển hàng , vẫn cùng ấy hợp tác, 29 tuổi, trước mặt có đối tượng, người cũng đàng hoàng. Hợp tác lâu như vậy, vẫn rất vui vẻ. ấy cảm thấy người đó cũng tệ lắm, hỏi Trần Nhược Vũ có muốn gặp mặt lần

      Trần Nhược Vũ đồng ý

      Lần đầu gặp mặt, cảm giác bình thường. Người kia tên gọi Đường Kim Tài, cha mẹ mở công ty vận chuyển hàng hóa lớn lắm, buôn bán cũng ổn. ta cao, bề ngoài bình thường, nhưng vừa nhìn chính là người thực tế chịu làm…

      Triệu Hạ có dạy hoa chiêu để xem mắt gì, hoặc là do Đường Kim Tài cùng họ có buôn án, giới thiệu Trần Nhược Vũ, hai người là bạn hợp tác bán sản phẩm. Đường Kim Tài ra trước đó gặp Trần Nhược Vũ trong phòng làm việc của Triệu Hạ, gặp qua lần thứ nhất, coi như có chút ấn tượng. Triệu Hạ cũng giới thiệu ta, coi như cũng hiểu ý tứ

      Vì vậy, Trần Nhược Vũ cùng Đường Kim Tài coi như quen biết. Hôm đó bán hết hàng, Đường Kim Tài mời Triệu Hạ cùng Trần Nhược Vũ ăn cơm trưa. ta khách sáo, tính là quá nhiệt tình, Trần Nhược Vũ cảm thấy ta và có thể có cùng cảm giác

      tuần sau, Đường Kim Tài gọi Trần Nhược Vũ hẹn gặp mặt ở quán café. Trần Nhược Vũ nghĩ, đây mới xem như chính thức xem mắt, nghĩ nhiều liền đáp ứng

      Kết quả khiến Trần Nhược Vũ sững sờ, Đường Kim Tài mang theo cả mẹ ta cùng đến

      xin lỗi, Trần tiểu thư, mẹ nghe gặp em, liền nhất định theo cùng, khuyên được” Đường Kim Tài thừa dịp mẹ ra ngoài mới giọng xin lỗi với Trần Nhược Vũ

      Trần Nhược Vũ còn có thể gì đây? cảm giác cả người đều tốt

      Đầu là đau, như đứng đống lửa vậy

      Nhịn được, liền lấy cớ vệ sinh, sau đó cầm điện thoại trong chỗ rửa tay tìm người cứu mạng

      “Cái gì? Cậu ở sân bay? Tư Tư, sao hôm nay công tác cũng với mình? A, tạm thời định, còn là hoạt động lần trước, mình biết rồi. có gì, có gì, cậu ở phi trường rồi à. Lên đường may mắn, ở bên ngoài cẩn thận chút”

      “Lam Lam, cậu bây giờ làm gì thế? A, bên chỗ chị Doãn Ninh? Mà chị Doãn Ninh với Doãn Tắc bao giờ về? Bốn, năm giờ lận sao, vậy được rồi. có gì, có gì, mình có việc gì. Giúp mình hỏi thăm Nữu Nữu nha”

      Trần Nhược Vũ gọi hai cuộc điện thoại xong, thiếu nữa muốn khóc, xui xẻo đến vậy chứ?

      vị phu nhân từ phòng ra (phòng trong WC ấy), đến bồn rửa tay. Trần Nhược Vũ cản chỗ của ấy, vội vàng xin lỗi, rồi chừa ra chỗ trống

      Trần Nhược Vũ nghĩ nghĩ, chuyện này thể tìm Triệu Hạ, thể làm hư quan hệ hợp tác được. Nhưng còn có thể tìm ai? gấp đến độ chịu nổi, cuối cùng cắn răng, lục tìm số điện thoại lâu đụng đến

      “Bác sĩ Mạnh, có thể giúp em việc được ?” Có người bắt máy rồi, Trần Nhược Vũ khách sáo, trực tiếp hỏi.

      “Trần Nhược Vũ?” Ngữ điệu của Mạnh Cổ làm trong đầu Trần Nhược Vũ lập tức ra lời ác độc cùng biểu tình ngang ngược của “Em rửa tay xong rồi?”

      “À?” Trần Nhược Vũ nhìn bồn rửa tay chút, vị phu nhân mới vừa rồi kia rửa xà phòng. “Em là ở trong phòng rửa tay, nhưng có rửa tay”

      Bên kia trầm mặc hai giây, “Lần trước nhắn lại cho em, chờ em rửa tay sạch rồi để cắn lại, chờ đến giờ mới nhận được điện thoại của em”

      Trần Nhược Vũ há to mồm “Em nhận được tin nhắn”. Xong rồi, xong rồi, công ty điện tín chết tiệt làm hại . còn tưởng tin nhắn của mình khiến Mạnh Cổ phiền, nào đoán được ra con người này là người có thù phải trả. Khó trách vẫn liên lạc với , hóa ra là vậy

      Nhưng khẩn cấp phải chuyện này, Trần Nhược Vũ chẳng còn đề ý đến mặt mũi nữa rồi: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đại nhân, phải giúp em chuyện này , cứu em mạng trước”

      các bạn click vào quảng cáo củng hộ web nhé!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Quảng Hằng


      “Cứu mạng? Em làm sao vậy?”

      “Em xem mắt”

      “Gặp phải lưu manh?”

      , . Còn lợi hại hơn cả lưu manh” Trần Nhược Vũ nhìn xung quanh chút, ngoại trừ vị phu nhân rửa tay cũng có ai khác, ôm điện thoại, dùng thanh rất : “ ta đem mẹ mình đến”

      Bên kia điện thoại tĩnh lặng, tiếp đó truyền đến thanh ẫn nhẫn của Mạnh Cổ: “Người ta mang mẹ tới thế nào? Em còn gọi cứu mạng? Có thể khoa trương lên chút nữa . Người thích hợp a”

      “Là do bạn giới thiệu, tới có lễ phép”

      “Bạn giới thiệu cũng thể bao cả kết hôn sanh con”

      phải là bạn bình thường, hơn nữa người này còn là người hợp tác với ấy, nếu như làm cho mọi người khó coi, sợ ảnh hưởng đến bạn kia”

      “Vậy em cũng cần làm cho khó coi, cứ cùng họ tâm , sau đó quay đầu tan cuộc, với bạn em truyền lại cảm thấy hai người thích hợp được sao?” cả ngày ghét bỏ lời ác độc của , chẳng lẽ cái này còn cần ta dạy sao?

      phải, phải. Em có chứng sợ hãi người lớn, có cách nào cùng tán gẫu. Mới vừa rồi vẫn cà lăm, sau đó mới ngồi mười phút, mẹ ta đến chuyện sinh con, đầy năm phút đồng hồ, chừng có cháu nhà trẻ rồi cũng nên. Em là cảm thấy thở được, mặt tê dại, tay chân cũng rét run”

      Điện thoại bên kia lại tĩnh lặng “Uống đồ ngọt vào.” Giọng dạy dỗ.

      uống, uống ly sô la nóng.”

      “Em ở đâu?”

      Trần Nhược Vũ đem địa chỉ ra, nghe ý kia, bác sĩ Mạnh Cổ nguyện ý tới cứu . Trần Nhược Vũ nhất thời chấn định rất nhiều “ chờ chút a, em cần suy nghĩ nên thế nào. Ừ ra chính là cần có người tới tìm, em giả bộ bận rộn, sau đó người bạn ngã bệnh, tình huống rất nguy hiểm, để em vội vàng cùng đến bệnh viện, được”

      Mạnh Cổ vỗ trán “Trần Nhược Vũ, loại tiết mục này có thể dùng điện thoại để diễn mà”

      “Gì?” Trần Nhược Vũ bừng tỉnh hiểu ra “Đúng đúng. rất đung. Vậy em cũng cần phiền nữa”

      cúp máy nhanh. Sau đó gọi cho Lương Tư Tư, kết quả tắt máy. Gọi cho Cao Ngữ Lam, lần đầu tiên ai nhận, lần thứ hai quả nhận máy, lẫn vào tiếng trẻ thét chói tai, tiếng cười cùng tiếng chó sủa, hiển nhiên, tình trạng bên kia thích hợp theo diễn trò. Trần Nhược Vũ với Cao Ngữ Lam vài câu, sau đó cúp

      Được rồi, bây giờ chỉ còn lại vị bác sĩ Mạnh Cổ

      Trần Nhược Vũ tâm phiền não, tính toán chút, trước ứng phó tình huống cái

      nhắm mắt về chỗ ngồi, phát vị phu nhân vừa rồi trong phòng rửa tay ngồi sau lưng , lúc nhìn thấy qua, liền mỉm cười gật đầu chào

      Trần Nhược Vũ miễn cưỡng tủm tỉm cười, ở trong lòng tự khích lệ bản thân

      Mới vừa ngồi xuống, mẹ Đường liền hỏi: “Sao lâu vậy, có phải chỗ nào thấy thoải mái ?”

      có, có, ách, cảm ơn dì quan tâm” Trần Nhược Vũ lại thấy dạ dày có chút co rút. uống hớp sô la, nguội rồi, ngọt đến khó chịu

      “Tiểu Vũ trong nhà có mấy người? Nếu quả cùng A Tài kết hôn, người nhà chắc nghĩ tới đây ở chứ?”

      Trần Nhược Vũ cố giữ nụ cười “Dì, bây giờ mấy cái này còn quá sớm, cháu với Đường tiên sinh mới quen” vừa vừa lặng lẽ liếc mắt nhìn Đường Kim Tài, đối phương đáp trả bằng ánh mắt xin lỗi

      sớm, A Tài gần 30 rồi, Tiểu Vũ cũng còn , 26 phải ? Phải cưới gấp rồi. Dì đây cũng có gì, Triệu Hạ cũng quen biết, chúng ta cùn hợp tác thời gian dài, ấy là người tệ, dì thích, ấy giới thiệu cháu, khẳng định phải là giới thiệu lung tung. Dì xem mặt, dáng dấp cũng tệ, cái trán đủ rộng, lông mày vừa đủ, vành tai cũng tròn, mắt sạch , là phúc tướng”

      lắm xui xẻo rồi, còn phúc tướng cơ đấy. Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa cười nổi

      Nhưng mẹ Đường vẫn còn : “Đúng rồi, Triệu Hạ tháng đưa cháu bao nhiêu?”

      “Cháu, cháu lĩnh tiền lương, chỉ là giúp ấy tiêu thụ mặt hàng chút thôi”

      “Vậy có thể có được bao nhiêu” Mẹ Đường cau mày

      Trần Nhược Vũ cầm ly lên, uống hớp cũng thấy phát ngán, muốn đén mấy chuyện này

      “Thôi, cái này cũng phải chuyện lớn. Đến lúc đó cháu đến công ty nhà chúng ta giúp tay là được đều là mình buôn bán, cũng dễ dàng, cần đến người ngoài. Chúng ta cũng để ý con dâu kiếm bao nhiêu tiền, cái này sao cả. Cháu 26 rồi, cũng nên sớm có đứa bé. ra sinh trước 25 tuổi là tốt nhất, cháu bây giờ cũng quá muộn” (Ta muốn đập bà mẹ này quá!!!>’’<)

      Vậy dì ngược lại tìm con dâu 25 trở xuống là được. Trần Nhược Vũ ngồi cũng nổi, cảm thấy xương sống cùng thắt lưng đau

      “Dì, mấy chuyện này quá sớm. Dì, dì uống trà ạ”

      “Các người trẻ tuổi chính là biết nôn nóng, cho nên mới kéo thành lớn tuổi hơn, như vậy sinh đứa bé thông minh. Đúng rồi, đến đứa bé, lúc dì sinh A Tài, chuẩn bị rất nhiều tên dự bị, cũng rất tốt, đến lúc đó cũng cần hao tổn tâm tư, dì đều chuẩn bị xong hết rồi. Nhà trẻ khác bây giờ cũng tốt, cũng đặt chỗ trước luôn, vườn trẻ ở tiểu khu lân cận đều xem rồi, đến lúc đó mang chuyện đứa giao cho dì, cần mời bảo mẫu, cũng cần người nhà cháu lên”

      “Dì, ngại quá, cháu toilet chút” Trần Nhược Vũ chống đỡ nổi, vội vàng lấy cớ chạy trốn

      Trốn vào WC gọi điện, sắp hỏng mất, dạ dày rất đau

      “Bác sĩ Mạnh, em có biện pháp. giúp em chút ” Trần Nhược Vũ sớm quên vừa rồi lễ phép đem điện thoại của người ta cúp , ngược lại nhờ Lương Tư Tư cùng Cao Ngữ Lam

      “Em muốn giúp thế nào?” Mạnh Cổ tức giận, nhưng cũng cắt điện thoại, xem ra vẫn còn hy vọng, Trần Nhược Vũ cảm động khôn cùng

      quá phiền toái, bác sĩ Mạnh, bây giờ gọi điện tới, phối hợp diễn cùng em là được, có việc gấp cần em rời hay có người chết cũng được,”

      Mạnh Cổ than thở “Trần Nhược Vũ, điện thoại thông báo em có việc gấp, chính em có thể tự diễn”

      được, được, tự em giả bộ được, để em bộ dạng chột dạ nghie điện thoại giả liền giả bộ giống. thế nào cũng phải cảm nhận được tiếng chuông reo chân . Hơn nữa, biết, mẹ ta rất lợi hại, có thể tự mãi ngừng, cũng quản người khác gì, có muốn nghe hay . Bà ấy tại đến nhà trẻ rồi, tiếp theo rất nhanh lên đến đại học sau đó cháu cố mất thôi. Em hoàn toàn có biện pháp, bà ấy vừa óc em vừa nở, cách nào suy tư, nếu ai phối hợp cùng diễn, em khẳng định được, sau đó liền lúng túng”

      “Trần Nhược Vũ, cho biết giúp em có gì tốt?”

      “Muốn gì cũng được, nhưng mà bây giờ đừng trước, em hôm nay đủ thảm, bác sĩ Mạnh giữ lại về sau từ từ , trước giúp em chút

      Điện thoại đầu bên kia an tĩnh mấy giây: “Được rồi, em chờ .”

      Trần Nhược Vũ thở phào nhõm, cất điện thoại xong, dùng nước lạnh rửa mặt, thanh tỉnh hồi, lại trấn tĩnh trong lòng, lúc này mới trở lại chỗ ngồi

      Mẹ Đường lại lần nữa ân cần hỏi thăm thân thể , lần này trực tiếp hỏi có phải thận tốt . Sau đó còn nghiệp Đường gia là do ta xây khổ cực xây dựng, mặc dù là công ty , nhưng đưa vào hoạt động cũng rất ổn. Tiếp là chức vụ của Trần Nhược Vũ, sắp xếp xong xuôi, song bắt đầu cùng giới thiệu những công việc phải làm

      Đường Kim Tài ở bên cố gắng chen vào để kết thúc đề tài, cũng bị mẹ mình hung hăng gạt ra. Trần Nhược Vũ thấy tình cảnh này liền dám thêm điều gì. lén lấy điện thoại ra, lén nhìn, kết quả là Mạnh Cổ cũng có điện tới

      Mẹ Đường bắt đầu muốn gặp mặt cha mẹ Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ lắp bắp quá sớm, cùng Đường Kim Tài chỉ là mới quen, có biện pháp an bài gặp mặt. Mẹ Đường bắt đầu mất hứng, sau đó liền chuyển đề tài. Đường Kim Tài là con trai độc nhất, hi vọng sau khi bọn họ kết hôn liền ở chung nhà, cho nên chắc chắn mua nhà tân hôn. Tiền mừng tiệc cưới, bọn trẻ cũng hiểu, muốn cùng cha mẹ Trần Nhược Vũ chuyện

      Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, điện thoại di động còn có vang, lòng rơi xuống đáy cốc, Mạnh Cổ hứa với nhưng lại đến. với mẹ Đường“ Dì à, ngại quá, cháu đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, phải gấp. Để lần sau cháu lại mời dì uống trà?”

      “Có chuyện gì sao? Làm sao lại đột ngột có chuyện? Có phải là cảm thấy dì đáng ghét? phải dì chứ, người già chúng tôi đều thích càu nhàu chút, nhưng đều là muốn tốt cho bọn trẻ mấy đứa. Nếu như hôm nay dì đến, hai đứa cũng có thể ra cái gì? Gặp mặt rồi từ từ quen? Vậy phải chờ đến lúc nào mới tính đến hôn ? Dì là dì thẳng, có điều kiện gì cứ bày ra, như vậy trong lòng mới có đắn đo, phải vô cùng tốt sao” (Vâng, tốt lắm ạ!!! >’’<)

      có, có, là có chuyện. Tại ban nãy cháu quên, giờ mới đột ngột nhớ tới”

      “Trần tiểu thư có việc bận, chúng tôi quấy rầy” Đường Kim Tài ở bên dàn xếp. Trần Nhược Vũ cảm kích gật đầu cái, muốn gọi tính tiền, mẹ Đường tìn hỏi tới : “Có chuyện gì?”

      Trần Nhược Vũ tuyệt vọng, định hạ quyết tâm, để ý tới, muốn trực tiếp , lại vừa liếc mắt, liền nhìn thấy bóng dáng tuấn của Mạnh Cổ vào

      Nước mắt Trần Nhược Vũ thiếu nữa rơi xuống. Cảm tạ thần linh, cảm tạ Mạnh Cổ tiên sinh có lương tâm, . Phải là cảm tạ Mạnh Cổ tiên sinh mở lòng từ bi

      có gọi điện thoại bởi vì là đích thân tới. mới vừa rồi còn oan uổng . nhất định là thấy diễn tốt, sợ thất bại, cho nên mới tự mình tới đây cứu . hùng! Là người tốt thiện lương!

      Mạnh Cổ đứng ở cửa nhìn vòng, thấy khuôn mặt khổ sở của Trần Nhược Vũ, cũng thấy ánh mắt lóe ra cảm kích của , bước nhanh tới, ở bàn Trần Nhược Vũ liền dừng lại

      Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn , mong vội vàng có người bị xe ủi, bị chém rồi, chảy máu não, nhảy lầu… (Chị này trùm ác lun) Tóm lại chính là muốn mau

      Kết quả, Mạnh Cổ : “Sao hôm nay kem hông tới bệnh viên? Chủ nhiệm Lưu khoa tâm thần em có tới”

      Tác giả có lời muốn : Được rồi, bác sĩ Mạnh làm hùng cứu mỹ nhân rồi, hy vọng có người quá mừng rỡ

      Editor : Kiểu này ta thà đừng cứu còn hơn!!!

      Beta Er : uống ngụm cà phê, đọc câu của phun thẳng vô màn hình, bàn phím trắng giờ màu cà phê loang lỗ T_____T

      các bạn click vào quảng cáo củng hộ web nhé!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :