1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 15
      Edit: Na By
      Beta: Quảng Hằng


      Buổi tiệc đón tiếp vị khách phương xa trở về biến thành buổi tố cáo các điểm xấu của nhau vẫn tiếp tục đến mười giờ đêm.



      Về sau dường như mọi hỏa lực đều tập trung nhắm vào người Lôi Phong. Doãn Tắc cùng Mạnh Cổ đem chuyện Lôi Phong khi còn trầm như thế nào, toàn bộ thêm mắm thêm muối ở trước mặt Đinh Hiểu Vân giật tung ra.

      Đinh Hiểu Vân vừa nghe vừa thẹn thùng cười, ngăn chặn tức giận, tự nhiên hào phóng. Điều này làm cho trong lòng Trần Nhược Vũ cảm khái này đúng là làm người khác ưa thích, vừa đẹp vừa đáng .

      Lôi Phong ngược lại thỉnh thoảng cùng hai người này cãi lại mấy câu, nhưng tay vẫn nắm tay Đinh Hiểu Vân chặt, rất phách lối bày ra bộ dáng vợ chồng son sắt, thách thức mặc kệ cho các ngươi như thế nào cũng được.

      Cuối cùng chấm dứt chuyện vạch mặt kia là Đinh Hiểu Vân, ấy : "Các cậu đừng náo loạn, kỳ Lôi Phong dấu rất nhiều chuyện cho các cậu."

      " là người trầm chứ sao."

      "Các cậu biết những chuyện kia, đều chỉ là chút thức ăn phụ." Đinh Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, cười đến ngọt ngào.

      "Chẳng lẽ còn có món ăn chính cất giấu? Hiểu Vân, mau cho tớ biết với."

      "Vậy nên đâu." Đinh Hiểu Vân cười đến ngọt ngào hơn."Muộn rồi, nên giải tán thôi."

      "Cái gì?" Doãn Tắc lấy tay che ngực, "Quá độc ác, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Cứ nhử mồi như vậy, còn tuyên bố giải tán. Chúng ta đều nhìn lầm rồi, ra là Hiểu Vân ấy mới chính làcao thủ ở phía sau màn, tớ cho rằng Phong ca là vô tội."

      Đinh Hiểu Vân ha ha cười. Lôi Phong hôn cái ở mặt ấy, kéo đứng lên lớn tiếng : "Được rồi, giải tán, trễ thế này, Hiểu Vân nhà tớ mệt mỏi lắm rồi."

      Mạnh Cổ châm biếm, "Về nhà với cậu rồi ấy mới mệt mỏi hơn thôi."

      Lời này đen tối. Làm người ngồi nghe, Trần Nhược Vũ có chút đỏ mặt.

      Nhưng khi chuyện này ra, Lôi Phong vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhàn nhạt đáp trả: "Tất cả mọi người trở về nhà mình, ai có vợ ôm vợ, có vợ ôm gối đầu, ngủ ngon nhé."

      Độc ác, độc ác mà!

      Doãn Tắc lập tức quay đầu hỏi Cao Ngữ Lam: " cần ôm gối đầu chứ?"

      Cao Ngữ Lam đỏ mặt, có phản ứng gì với .

      Mạnh Cổ cười hì hì, "Về nhà nhớ đặt tên cái gối đầu cho tớ, cái Phong cái Vân, tớ muốn nằm ở giữa, trái ôm phải ấp."

      Lôi Phong đá cho cước, sau đó cùng mọi người lời từ biệt, lôi kéo Đinh Hiểu Vân .

      Doãn Tắc thân là ông chủ, muốn ở lại dặn dò dọn dẹp, Doãn Ninh ôm con Nựu Nựu của mình ngủ thiếp . Cao Ngữ Lam đương nhiên là theo đám bọn họ don dẹp sắp xếp.

      Trần Nhược Vũ lẻ loi rồi.

      Với tình trạng này, dĩ nhiên là do Mạnh Cổ đưa về. Mạnh Cổ gì, từ đầu đến cuối dường như sau cú điện thoại tối hôm qua đến giờ có gọi lại, tin nhắn hù chết người gì đó cũng có nhắn, cùng Trần Nhược Vũ coi như có chuyện gì xảy ra.

      Trần Nhược Vũ trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng thấy nhiều người nhìn chằm chằm, cũng chỉ có thể giả bộ làm như có chuyện gì xảy theo sau Mạnh Cổ xuống lầu.

      ra rất muốn có khí phách chính tự về, nhưng trễ thế này lại có xe buýt, gọi xe tôixi tốn đến mấy chục tệ, ví tiền đáng thương của đủ, quyết định mạo hiểm ngồi xe Mạnh Cổ.

      Nguyên cả đoạn đường bình an vô . Trần Nhược Vũ vừa bắt đầu còn muốn cám ơn, nhưng cám ơn xong rồi phải gì tiếp theo nữa đây? chưa nghĩ ra, cho nên do dự rồi lại do dự, thời gian kéo dài hơn.

      Trong xe rất yên lặng, yên lặng đến độ càng làm cho khẩn trương.

      Xe tới nửa đường, Mạnh Cổ đột nhiên hỏi: " gọi điện thoại cho người nhà rồi sao?"

      Trần Nhược Vũ cứng đờ, ấp úng ra lời. Cũng muốn xạo, lại dám "Mắc mớ gì tới ".



      len lén liếc nhìn, thấy Mạnh Cổ quay đầu nhìn cái, vội vàng cúi đầu. May mắn Mạnh Cổ lên tiếng, chỉ im lặng tiếp tục lái xe.

      Trần Nhược Vũ thở phào nhõm, nghĩ thầm người đầy năng lượng tàn bạo này đoán chừng mới vừa rồi dùng hết rồi, tại nghỉ ngơi khôi phục lại đây mà. Như vậy cũng tốt, chỉ hồi nữa đến nhà rồi, chừng có thể tránh thoát được kiếp.

      Nhưng vừa nghĩ vậy xong, lại thấy Mạnh Cổ cho xe dừng ở ven đường. nhìn chằm chằm lúc, bỗng nhiên : "Tôi mua bao thuốc, xe chờ."

      Trần Nhược Vũ "À" tiếng, vừa định gật đầu, Mạnh Cổ lại : "Chờ tôi mua thuốc xong trở lại, hi vọng cũng gọi điện thoại xong cho người nhà mình."

      "À?"

      " như vậy, tôi thấy hoài. có người bức ép, liền trốn tránh chui xuống tận lòng đất. Bây giờ còn gọi là quá muộn, cha mẹ ngủ chưa? Chỉ là gọi cuộc điện thoại báo bình an, quá khó khăn đâu."

      Trần Nhược Vũ sững sờ, chằm chằm nhìn .

      " cùng trong nhà cãi nhau?"

      lắc đầu.

      "Cùng cha mẹ đoạn tuyệt?"

      lắc đầu lần nữa.

      "Vậy gọi điện thoại, đừng để cho bọn họ cho là chết ở ngoài đường rồi." xong lời này, đẩy cửa xe ra ngoài.

      Ánh mắt của Trần Nhược Vũ chuyển động theo , nhìn vào cửa hàng tiện lợi ven đường, chỉ chốc lát ra, cầm tay bình nước, dường như còn có bao thuốc lá, sau đó tới vườn hoa ven đường, dựa vào cây đại thụ hút thuốc, nhìn thấy tàn thuốc lập lòe lập lòe, bóng ở dưới đèn đường lộ ra mấy phần cảm giác chán chường thần bí.

      Xem ra có vẻ như nửa cũng muốn quay trở lại xe, Trần Nhược Vũ nghĩ và nghĩ , cuối cùng lấy điện thoại di động ra.

      ra điểm này, cũng xấu, thậm chí còn cảm thấy đúng.

      Nếu ép , cú điện thoại này biết trì hoãn đến bao lâu.

      đem điện thoại bấm, nghe"Đô đô" chờ tiếng chuông reo ba cái, bên kia có người bắt máy.

      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cho chính mình khuyến khích."Mẹ, là con."

      Bên kia vừa bắt đầu "Alo" giọng lớn, nghe được giọng , mẹ cũng là trầm mặc chốc lát. Sau đó mẹ Trần trả lời con mình: "Còn biết gọi điện thoại về à."

      "Con, con thời gian trước bị viêm dạ dày cấp tính, nhập viện, sau đó, đổi số điện thoại di động . . . . . ." biết phải nên gì rồi, trước đây mực láo, tại lại kiếm cớ.

      "Là như thế à?" Ngữ điệu của mẹ Trần có chút chua ngoa.



      "Mẹ, con rất xin lỗi, con muốn các người lo lắng, cho nên mới là làm ở công ty thương mại."

      "Còn có chuyện gì nữa ? có gì khác mẹ cúp máy đây, đánh mạt chược." Mẹ Trần giọng lạnh lùng, đợi Trần Nhược Vũ cái gì nữa, bà"cạch" cái đem điện thoại cúp.

      Trần Nhược Vũ cầm điện thoại di động cứng lại, nghe thanh "Tút tút tút" trong điện thoại trong đầu chốc lát trống . Sau đó chỉ cảm thấy hốc mắt cay cay, tựa hồ có cái gì muốn bừng lên.

      cắn chặt môi, nhắm lại hai mắt, lại dùng sức chớp chớp. đột nhiên cảm thấy thở nổi, đẩy cửa xe ra ngoài đứng, hít thở từng ngụm từng ngụm khí.

      Mạnh Cổ vẫn tựa vào thân cây nhả khói. Mắt nhìn theo cử động của Trần Nhược Vũ, lên tiếng, cũng hề tới.

      Trần Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy người này tồi, có đến nỗi chán ghét như vậy. cảm kích vào lúc này để yên cho , cần mình yên tĩnh, thẫn thờ.

      Hai người dựa vào xe, dựa vào cây đứng. Khoảng cách xa gần, thấy được bóng dáng, lại nhìn vẻ mặt. Đèn đường vàng vọt tỏa ra chói lọi, chung quanh thỉnh thoảng vang lên bước chân người đường cùng tiếng xe xung quanh bọn họ, giống như cái thế giới nho .

      Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Cổ chút, Mạnh Cổ hề nhìn , nhìn chằm chằm đường, giống như đếm xe đến mê hoặc. Điều này làm cho Trần Nhược Vũ có chút yên lòng, theo dõi ngẩn người, trong óc có chút trống rỗng.

      lấy hết dũng khí gọi điện thoại về nhà, hình dung qua các loại cảnh tượng bị chửi, lại ngờ tới chính là lạnh lùng hơn băng đá như vậy.

      Mẹ tức giận, rất tức giận. Trần Nhược Vũ biết, hốc mắt lại có chút cay cay, lại dùng sức chớp chớp.

      Mạnh Cổ tựa hồ nhìn xe đủ rồi, tới, hỏi: "Đẹp trai ?"

      Trần Nhược Vũ có chút sững sờ.

      "Nhìn tôi được bao lâu rồi, chẳng lẽ là phải bởi vì tôi đẹp trai sao?"

      Trần Nhược Vũ rốt cuộc hiểu ý tứ của , hắng giọng cái, gật đầu cái."Đẹp trai."

      "Có đẹp trai nhiều ?" Mạnh Cổ lại còn hỏi.

      Trần Nhược Vũ lại có chút sững sờ, sau đó rất muốn thực là da mặt dầy bao nhiêu, tướng mạo có đẹp bấy nhiêu. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau chợt có chiếc xe hơi màu trắng nghiêng vọt tới, tông mạnh vào xe Mạnh Cổ, làm gãy cái kính chiếu hậu bên trái, sau đó trượt đoạn mới ngừng lại.

      Mắt Mạnh Cổ nhíu lại, đen mặt rồi sải mấy bước vọt tới.

      Chiếc xe kia cửa sổ xe mở ra, trong xe nhạc rất lớn tiếng, ngồi trước thấy có hai tên bộ dáng côn đồ. Bọn họ sau khi đụng xe phải dừng lại, vừa định nổ máy xe chuẩn bị tiếp tục lái . Trần Nhược Vũ sợ Mạnh Cổ thua thiệt, vội vàng cũng theo.

      Người xe kia thấy Mạnh Cổ tới gần cười ha ha, người trong đó vẫn còn đưa lên ngón giữa. Trần Nhược Vũ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn thấy Mạnh Cổ giận dữ, xông tới ra lệnh này hai người đàn ông đó xuống xe. Hai người kia dĩ nhiên nghe , chiếc xe kia cùng trong tiếng cười lớn của gã phóng lên

      Sau đó, giống như trong mấy phim điện ảnh, ở Trần Nhược Vũ trước mắt, chiếc xe hơi màu trắng vượt qua đèn đỏ ở ngã tư phía trước, ngay khúc quanh giao nhau đụng với chiếc xe khác chạy bình thường. Xe kia chợt đảo quanh, sau hồi xoay, ngay sau đó"Ầm" tiếng vang lớn, đụng phải dải ngăn cách giữa làn đường.

      Mạnh Cổ nhanh chân liền hướng bên kia xông đến, Trần Nhược Vũ chút nghĩ ngợi, chạy theo phía sau .

      Đầu chiếc xe hơi màu trắng đụng lõm như cái hố, chỗ ngồi tài xế và người phía trước gương mặt đầymáu, người ngồi ghế trước gào khóc gọi, bên chỗ tài xế ngồi lại tựa như bất tĩnh, còn động đậy.

      "Có thể chuyện nữa ?" Mạnh Cổ nhanh chóng liếc nhìn hai người kia, hỏi trước chính là cái người ngồi bên cạnh ghế tài xế.

      Người nọ phí sức lắc đầu, tựa hồ thở ra hơi, mặt tái đến xanh mét. Trần Nhược Vũ chạy tới, biết chuyện gì xảy ra. Lúc này Mạnh Cổ chợt với kêu to: " đến cốp sau của xe, cầm túi cấp cứu lại đây."

      Trần Nhược Vũ kịp phản ứng, chỉ theo bản năng nghe lời chỉ thị của rồi quay đầu chạy. vô cùng lo lắng chạy đến xe, nắm chặt lấy lại mở ra cốp sau, gấp đến độ lúng túng, người đường chỉ cho đến chỗ ghế lái bấm chốt mở, cốp sau mở ra, liếc nhìn túi cấp cứu to, ôm lấy bỏ chạy. Người đường kia lại kêu: " , khóa xe nè."

      Trần Nhược Vũ đầu óc nóng lên, lại chạy trở về rút chìa khóa xe, ôm túi cấp cứu tiếp tục chạy.

      Đợi đến chạy đến nơi, thấy Mạnh Cổ đem người ngồi ở ghế tài xế mang xuống. Trần Nhược Vũ đem túi cấp cứu đưa cho , hai lời, mở túi ra cầm thực là biết cái gì nhìn đủ loại đồ vật, xé ra y phục của người chỗ tài xế kia, nhấn cái người , người nọ mặt thống khổ vặn vẹo, nhưng rất nhanh biểu tình xanh mét giãn ra, gật đầu cái, có thể thở gấp .

      "Đừng chuyện, đừng nhúc nhích, ngu ngốc. may cho cậu, tôi là bác sĩ." Mạnh Cổ tàn khốc chịu được, Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn.

      "Gọi điện thoại, gọi xe cứu thương." Mạnh Cổ đại nhân lại xuống chỉ thị, lúc này Trần Nhược Vũ mới nhớ tới chuyện này. Người đường theo cũng chạy tới kêu: "Tôi gọi, tôi gọi rồi."

      Lúc này Mạnh Cổ cầm túi cấp cứu chạy tới cái người bị thương nằm dưới đất bên cạnh, nhìn đến bắp chân cũng bị thương, người cũng có thương tích, chảy ra nhiều máu. Trần Nhược Vũ thấy nhiều máu như vậy choáng váng trận, sợ máu.

      Mạnh Cổ lúc này bắt đầu cấp cứu, kêu Trần Nhược Vũ: " lại đây, ấn chỗ này."

      Hai chân Trần Nhược Vũ như nhũn ra, cắn răng tới. Ấn chặt ngay chỗ như lời , mơ hồ hiểu đây là ngăn cản tốc độ mất máu. dùng sức thở, nhắm mắt, chịu đựng cảm giác khó chịu mãnh liệt này.

      Người bị thương này có vẻ còn có tinh thần hơn so với Trần Nhược Vũ, lớn tiếng chửi mắng: "Chân của ông đây bị gãy, con mẹ nó mày đừng đụng vào ông, a. . . . . ." kêu hết sức thảm thiết, Trần Nhược Vũ nhắm chặt hai mắt, cảm thấy muốn ngất xỉu.

      "Chân của tôi, mày đừng có động vào tao, tao bảo mày đừng động tao. . . . . ." người này dùng sức giãy giụa đổi lấy cái tát của Mạnh Cổ, nhất thời an tĩnh.

      Trần Nhược Vũ buồn cười, nhưng lại cười nổi, mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn là ngửi thấy mùi máu, cộng thêm cảm giác dính dính tay, cảm thấy sắp ngất xỉu rồi.

      Lúc này này người bị thương lại gọi: "Con mẹ tụi mày, mày chờ đó, chờ ông đây cắt đứt gân chân của mày."

      "Cậu hãy thử xem?" Thanh của Mạnh Cổ vừa lạnh lẽo vừa khốc liệt."Ông đây cũng phải là chưa từng cắt đứt gân chân người khác, ông đây từ trước đến giờ là chuyên cắt, kỹ thuật tốt lắm."

      Trần Nhược Vũ muốn bật cười, nhưng đúng là cười nổi, dùng sức hít thở, cũng biết mình ra lời liên quan."Bác sĩ Mạnh, tôi muốn té xỉu."
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 16

      Edit: Tuyết

      Beta: Quảng Hằng



      12.00


      Trần Nhược Vũ lại vào bệnh viện.

      Từ khi biết đến bác sĩ Mạnh Cổ, vào bệnh viện dường như thành chuyện thường. Trần Nhược Vũ thầm than thở, nhớ ngày xưa, cho dù cảm chút cũng thèm khám sức khỏe.

      Lần này bệnh say máu tái phát gay gắt khiến Trần Nhược Vũ hôn mê bất tỉnh phải nhập viện. Nghĩ lại cảm thấy xấu hổ. Kỳ chuyện sợ máu từ có, nhưng chỉ là thường trong nhà giết gà làm thịt, nhìn qua cảm thấy rất ghê, nghĩ muốn nôn, nhưng nếu nhìn và nghỉ ngơi bình thường. Sau đó ở bệnh viện chỉ cần lấy máu hay có vết thương bị chảy máu, liền cảm thấy choáng váng nhưng mấy nghiêm trọng.

      Nhưng lần này biết làm sao, có lẽ do chưa bao giờ gặp tai nạn xe cộ hay bị thương nặng tình trạng này, cũng có thể do tâm lí quá mức hồi hộp, nên cứ như vậy đè lên vết thương của người hôn mê bất tỉnh được Mạnh Cổ cấp cứu.

      Đây là do người tốt bụng qua đường cho biết. Khi tỉnh lại người thấy người đó giữ bên xe cứu thương sắp đến, giúp đến bệnh viện. Còn có cảnh sát cũng tới, làm khẩu cung ghi chép.

      “Cảnh sát?” Trần Nhược Vũ có chút kinh ngạc, các vị cảnh sát làm việc có hiệu suất quả là cao a.

      “Là tôi báo” Bác sĩ Mạnh Cổ mặc áo trắng ngời sáng đường đường tiến vào.

      Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, nhớ đến lời người tốt bụng bên cạnh vừa tình hình lúc bị ngất, thầm than thở. Quên quên , dù sao từ trước đến nay trước mặt bác sĩ Mạnh đều có hình tượng tốt, cũng có ý định cố gắng cứu vãn.

      “Bọn họ lái xe say rượu, phạm tội hình . May mắn là chưa gây thương tổn cho ai, nếu tôi …”

      “Bác sĩ Mạnh” Trần Nhược Vũ nhanh chóng chặn lời . Người này miệng thẳng thừng độc đắc che đậy, nơi này còn nhiều người khác, ngộ nhỡ lên điều gì kinh hãi thế tục đem dọa người, thanh danh thầy thuốc của sao có thể tốt đây?

      Mạnh Cổ ngừng lại, nhìn chằm chằm.

      Trần Nhược Vũ vội vàng cười cười: “Tôi cũng quên cảm ơn ” rồi ngay lập tức quay đầu né tránh ánh mắt của Mông Cổ thầy thuốc kia, đối với người tốt bụng khi nãy : “Cảm ơn khi nãy cứu tôi, ít nhiều gì cũng làm phiền rồi, cảm ơn.”

      Người đó ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, liên tiếp khoát tay: “ cần, cần, tôi chỉ là đúng lúc đó tình cờ ngang qua. À đúng rồi, có muốn uống chút nước , bác sĩ tình trạng của nên uống nước ấm và nghỉ ngơi nhiều. Nếu như còn cảm thấy có chỗ nào thoải mái gọi bọn họ.”

      “Cảm ơn, cần. Tôi cảm thấy vô cùng tốt” Thấy đối phương nhiệt tình như vậy Trần Nhược Vũ cũng có chỗ chống đỡ nổi.

      “Vậy….” Vị tiên sinh tốt bụng dường như còn muốn thêm điều gì nhưng lại nghe được tiếng ho của Mạnh Cổ ở bên.

      Trần Nhược Vũ cùng người đó nhìn sang thấy Mạnh Cổ chau mày: “Tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở chút, tôi là bác sĩ. Cho nên lời dặn của bác sĩ và nhiều điều khác tôi cũng có thể phán đoán cách tương quan. Tiên sinh vất vả nhiều, cảm ơn vì giúp tay. Hiên tại rất khuya, tiên sinh cũng nên nhanh về nhà , nơi này giao cho tôi là được rồi.”

      Người nọ ngẫm lại lúc, dường như thấy chính mình có chút giọng khách át giọng chủ. ta thấy hơi ngượng, liền nhanh chóng chào hỏi Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ, ra về.

      “Người đó là nhiệt tình.” Trần Nhược Vũ gợi chuyện.

      Mạnh Cổ rót cho chén nước, “Uống .”

      Nước quá nóng, vừa đúng miệng. Trần Nhược Vũ nghe lời nhận lấy, uống liên tiếp vài ngụm.

      “Còn có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Thấy giọng điệu trở lại giống với bác sĩ thông thường, Trần Nhược Vũ có chút an tâm, lắc đầu : “Cũng may, chỉ cảm thấy còn chút sức nào thôi”.

      “Còn cảm thấy hoảng hốt, ra mồ hôi lạnh ?”

      “Ừ, còn có chút, nhưng có toát mồ hôi”.

      “Choáng váng đầu muốn ói sao?”

      “Bây giờ có”.

      “Trước kia từng có loại bệnh trạng này ?”

      “Có chút sợ máu.”.

      “Cũng ngất xỉu giống như hôm nay à?”

      có.”. Trần Nhược Vũ nghe khẩu lệnh liền đáp nhưng lại sợ bác sĩ Mông Cổ này mượn cớ chỉnh liền vội vàng : “Bác sĩ Mạnh à, tôi thấy khỏe rồi, đây chỉ là thấy máu là choáng, phải bệnh nặng gì, tôi chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi. Kì trước kia tôi cũng từng thấy rất khó chịu nhưng rất nhanh lại bình thường. Lần này chỉ là do tôi chưa thấy qua mấy chuyện xã hội này, bị tai nan xe cộ hù nên mới như vậy, chừng mới bị dọa ngất. đừng bắt tôi kiểm tra gì nhé, tôi có tiền trả”

      Lông mày Mạnh Cổ động, hiển nhiên cho lời là đúng.

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, cái gì là chưa nhìn qua chuyện xã hội thường ngày mà bị dọa ngất, nghe những lời này cũng thấy xấu hổ, dù sao có tiền cũng biết, vô luận đến thế nào cũng đều có ý định tốn tiền, vì vậy dứt khoát chuyện.

      Lúc này Mạnh Cổ cầm lấy chiếc máy đo huyết áp, ý bảo Trần Nhược Vũ đưa cánh tay ra. “Đo huyết áp”

      Trần Nhược Vũ bây giờ mới chú ý quần áo giờ mặc người là quần áo bệnh nhân. Mạnh Cổ vừa kéo tay áo lên vừa : “Quần áo của đều là máu. Tôi kêu y tá giúp đổi lại rồi.”

      Trần Nhược Vũ : “Cảm ơn”, cánh tay liền cảm thấy những ngón tay ấm áp của Mạnh Cổ. cúi đầu ngắm những ngón tay Mạnh Cổ thon dài, sạch , thuần thục buộc băng đo huyết áp. Trần Nhược Vũ ngẩn người nhìn tay của , tim dường như đập nhanh lên vài nhịp.

      Máy đo huyết áp điện tử rất nhanh hoàn thành công việc, vang lên 2 tiếng “đích đích”

      Trần Nhược Vũ dần trở hồi phục tinh thần, lại thấy Mạnh Cổ chau mày nhìn con số máy đo huyết áp vội vàng hỏi: “Con số tốt sao?”

      “Huyết áp có việc gì, chỉ là nhịp tim quá nhanh.” Mạnh Cổ tháo máy đo huyết áp tay ra rồi nhìn xuống cổ tay : “ Đưa tay ra”

      Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nhịp tim nhanh, khỏi chột dạ. Lại nghe thấy muốn đưa tay ra liền rụt tay về : “Làm gì thế?”

      “Tim đập quá nhanh, tôi cần xác định lại chút.”

      “Nga” lại nghĩ nhiều rồi. Trần Nhược Vũ xấu hổ phen, bèn đưa cổ tay ra.

      Những ngón tay thon dài đặt lực ở cổ tay, bàn tay rất lớn, phỏng chừng có thể nắm trọn được cả bàn tay . Trần Nhược Vũ lại nhìn Mạnh Cổ, nhớ tới thần sắc tuấn của khi cứu người, chính là dùng đôi bàn tay này để cứu 2 người kia.

      “ À cái đó, người lái xe ngồi đằng trước là xảy ra chuyện gì mà lại chọc 1 phát thế?”

      “Chứng khó thở, giúp phóng khí.”

      “Là ý gì?” tò mò.

      “Chính là tai nạn xe làm cho phổi bị tổn thương, phá vỡ tổ chức phổi, giúp cho khí tiến vào lồng ngực, khí gây áp lực khiến cho buồng phổi thể hoạt động bình thường, thể hô hấp, rất nguy hiểm, thế nên mới đè lồng ngực , đem khí thoát ra.”. xong còn thêm câu: “Nghe có hiểu ?”

      “Ra thế”. cũng hiểu nhưng nghe hiểu chẳng phải có ý châm chọc sao? tiếp tục hỏi: “Thế người kia có mất nhiều máu ?”.

      Mạnh Cổ đáp lời, nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ.

      Trần Nhược Vũ tiếp: “Còn có gào thét lớn tiếng, chân bị gãy, chân của bị gãy sao? Khi tôi choáng ngã người sao? có đè chết chứ?”

      “Trần Nhược Vũ”

      “Hả?”

      vẫn muốn tôi nắm tay mãi sao?”

      “A” làm sao có thể có ý niệm này.

      lẩm bẩm lảm nhảm yên, tôi sao có thể đo nhịp tim của được.”

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cổ tay mình đúng là bị nắm, mình lại ngồi suy nghĩ yên, quả vừa làm chậm trễ việc chữa bệnh lại vừa khiến hiềm nghi.

      gì, Mạnh Cổ tiếp tục nhìn mặt đồng hồ tay. mọi đều hiểu khiến mặt Trần Nhược Vũ có chút phục liền : “ hai câu liền đếm hết nhịp tim, như vậy có tính là y thuật kém ? Người ta lão trung y còn đồng thời bắt mạch hai tay.”.

      Mạnh Cổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhanh chóng im miệng. cười nhạt, dường như có ý chê cười , may mà gì, chỉ tiếp tục cúi đầu.

      Trần Nhược Vũ có chút ảo não, bầu khí trở nên tế nhị hay là chính quá nhạy cảm. Lòng phản lại đắc chí kêu “ping ping”, ngất do bệnh say máu trước kia sao có?

      Mạnh Cổ cuối cùng cũng buông tay ra, cau mày nhìn chằm chằm, hỏi: “Trước đây nằm viện, ngoại trừ đau dạ dày còn bị sao nữa ?”

      có”

      “Điện tâm đồ có tìm ra gì ?”

      có”

      Mạnh Cổ gì, cầm cái nhiệt kế điện tử ở trán kiểm tra chút, nhiệt độ bình thường. đem dụng cụ để lại bàn, quay sang : “Tôi đề nghị người nên làm lại cái điện tâm đồ.”

      Trần Nhược Vũ liền khẩn trương : “Tôi choáng váng có thể thấy là do quá hốt hoảng,chỉ cần nghỉ ngơi chút là sao. Ta lần trước nằm viện ở đây cũng làm điện tâm đồ, có chuyện gì. Sau đó nằm bệnh viên chuyên khoa cũng làm điện tâm đồ, cũng là bình thường.”.

      “Nhưng giờ nhịp tim của quá nhanh, phương diện bác sĩ, tôi khuyên nên làm tiếp cái điên tâm đồ cho an tâm. Tìm ra vấn đề ở đâu mới có thể điều trị đúng bệnh. Chỉ xem qua thể kê đơn thuốc, còn nếu quá sợ máu dẫn đến choáng ngất, tôi khuyên nên điều trị ở khoa thần kinh.”.

      nghiêm trọng nghiêm trọng, trước kia tôi quả chưa từng bị ngất, lần này tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.”.

      “Vậy làm điện tâm đồ chứ?”

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, : “Bác sĩ Mạnh à, làm điện tâm đồ được ? Ít ra cần tốn tiền, cứ như bắt mạch khi nãy là được rồi. Nếu tôi chỉ cần nghỉ ngơi chút, nhịp tim rất nhanh chóng hạ xuống.”

      “Làm sao biết tôi bắt mạch lấy tiền?”

      “A” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, mất tiền chứ.

      Mạnh Cổ bị vẻ mặt của chọc cười. Trần Nhược Vũ nhận ra mình bị đùa bỡn, liền bĩu môi, làm cho khuôn mặt của Mạnh Cổ càng thêm rạng rỡ. cười đến đủ, rốt cuộc : “Được rồi, vốn chỉ như thế này, nhưng lại muốn tốn tiền nên chỉ còn cách thôi”.

      “Sao cũng được” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu.

      Mạnh Cổ từ túi áo blouse lấy ra chiếc ống nghe, kéo mành che kín giường bệnh. Nằm giường Trần Nhược Vũ nhất thời hiểu ra, mặt đỏ ửng.

      Thấy mặt đỏ lựng như vậy Mạnh Cổ cười: “ nhìn lại , như thế bác sĩ sao xem bệnh được”.

      Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn đem Mạnh Cổ chỉ là bác sĩ thông thường, nhưng mặt vẫn tiếp tục hồng, càng ngày càng hồng lên. Lần này nếu lại đo nhịp tim, có thể khiến tim bay ra ngoài mất.”

      trễ thế này chỉ có thể khám gấp, hôm nay khám gấp tất cả đều là bác sĩ nam, trực điện tâm đồ cũng là nam, có thể tự lựa chọn”.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17
      Edit: Tuyết


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18
      Edit: Tuyết
      Beta: Quảng Hằng



      12.00



      Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng cần nằm viện.


      Cảm ơn máy đo điện tâm đồ kiểm định tráii tim vận chuyển bình thường, cảm ơn vị bác sĩ thao tác chính xác, cảm ơn trái tim của trừ đập hơi nhanh thì cũng tìm được bệnh gì khác, cảm ơn lương tâm của bác sĩ Mạnh ̉ thức tỉnh xuống tay ác độc với

      Tóm lại, đợi được đến hơn 10 phút sau, rốt cuộc cũng có bác sĩ nam khá lạ bước vào. cũng giống như Mạnh ̉, hỏi Trần Nhược Vũ đống vấn đề. Ví dụ như trừ tim đập mạnh và loạn nhịp ra, còn cảm thấy có nơi nào thoải mái . Xác định có gì khó chịu, bác sĩ kia với , có thể về, nếu như trong đêm nay tim còn đập nhanh, tình trạng chuyển biến tốt, ngày mai nên khoa tim mạch khám lại một chút, cũng đề nghị mau chóng sắp xếp thời gian khám toàn thân một lần.

      Trần Nhược Vũ tế nhị gật đầu đáp ứng.


      ở bệnh viện hai lần, mỗi lần nằm viện đều phải kiểm tra toàn thân, nghĩ phương viên trăm dặm này có lẽ cũng tìm được người nào khi nằm viện phải kiểm tra nhiều như .

      Lương Tư Tư chờ bác sĩ kia , lấy quần áo sạch của Trần Nhược Vũ đem ra.

      "Sao cậu lại nhớ mang quần áo cho tớ thế?."


      "À, bác sĩ Mạnh ̉ khi nghe điện thoại nói, quần áo của cậu dính máu hết rồi, bảo tớ mang quần áo sạch cho cậu." Lương Tư Tư nháy mắt, " ấy cũng rất chu đáo phải ?"


      Trần Nhược Vũ đau đầu, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của . nhận quần áo để chuẩn bị thay. Lương Tư Tư lại : "Trước khi tớ phải cưa cẩm một chút, trò chuyện phiếm vài câu cũng là tốt, cậu cứ thay , một hồi rồi tớ sẽ quay lại."


      Trần Nhược Vũ lại gật đầu, nhìn Lương Tư Tư nhẹ nhàng như bướm bay ra khỏi phòng.


      Thay xong quần áo đợi hồi lâu, Lương Tư Tư vẫn chưa về. Trần Nhược Vũ cầm điện thoại di động nhìn chút, lâu, khó trách buồn ngủ.


      ngáp cái, lại đánh một cái. Giương miệng to, nước mắt ép ra ngoài.


      Đúng lúc này Mạnh ̉ tiến vào!


      Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa do ngáp mà nghẹn chết.


      Miệng há đến nơi lớn nhất, thu trở lại được, tay cũng kịp che, nước mắt cũng đòng loạt tuôn trào kịp che giấu, Trần Nhược Vũ dứt khoát thả lỏng, vui vẻ đánh một cái siêu cấp lớn ngáp.


      Lương Tư Tư theo sau lưng Mạnh ̉, vui vẻ hoan hỉ vừa lau nước mắt Trần Nhược Vũ vừa : "Nhược Vũ, bác sĩ Mạnh cần trực, việc cũng làm xong, có thể đưa chúng ta về nhà."


      "Được." Trần Nhược Vũ ngáp xong tỉnh hẳn, hình tượng và ý tứ của đều là cần phải gì đó.


      thoải mái như vậy, hai người khác dĩ nhiên cũng có gì dị nghị. Ba người lên xe, Lương Tư Tư ngồi ghế lái phụ, Mạnh ̉ lái xe, Trần Nhược Vũ ngồi phía sau.


      Xe chuyển động, Lương Tư Tư tìm đề tài cùng Mạnh ̉ tán gẫu, vừa vừa cười. Trần Nhược Vũ ngồi ngẩn người, liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy ánh mắt của Mạnh ̉, Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, dứt khoát ngã xuống, trực tiếp ngủ.


      Buồn ngủ quá a, nằm xuống là thoải mái, da mặt dày là tốt.


      Giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe được Lương Tư Tư : "Nhược Vũ ngủ mất rồi, ấy nhất định là quá mệt mỏi.Bác sĩ Mạnh, là ngại quá."


      " sao, đừng khách khí, ấy luôn coi tôi như người nhà mà."


      Phì, ai là người nhà của hắn.


      Trần Nhược Vũ oán thầm, xe lắc lư, ngủ thiếp .


      Trần Nhược Vũ ngủ cả quãng đường về nhà. Xuống lầu dưới bị đánh thức. Lương Tư Tư đỡ , khách sáo nói cám ơn với Mạnh ̉.


      Trần Nhược Vũ mí mắt cũng nhướng, "Người nhà cần khách sáo."


      Mạnh ̉ nhìn cười khoe lên hàm răng sáng lóa, cũng cười. Sau đó lên lầu vào cửa nhà tiếp tục ngủ. giấc ngủ thẳng đến giữa trưa.


      Cả đêm mộng mị, có mẹ đuổi theo đánh, có giọng nói Mạnh ̉ tàn ác trêu tức . Mở mắt suy nghĩ, cuộc sống ra vẫn rất tốt đẹp .


      Bắt đầu ngày mới, cảm giác tim đập nhanh đã biến mất.


      Trần Nhược Vũ nắm chặt tay, tinh thần phấn chấn. đã nói rồi, thấy máu thì choáng váng, thoải mái, chỉ là tạm thời. Tâm tình xuống thấp, suy sụp muộn phiền, tất cả đều là tạm thời.


      phải cố gắng cố gắng lên, để mọi người trong nhà thấy cũng có thành tựu, khiến cho Mạnh ̉ thấy cũng là có mị lực.


      Mặc vào y phục sáng màu, Trần Nhược Vũ nhìn Lương Tư Tư kinh ngạc bằng ánh mắt sục sôi ý chí chiến đấu rồi làm.

      Công việc rất bận, chạy khách hàng mệt chết , muốn ký hóa đơn cũng rất khó. lòng muốn phấn đấu Trần Nhược Vũ có đến phòng khám bệnh xem bệnh, mà mấy ngày rồi Mạnh ̉ chưa có điện thoại tới, trong nhà chưa cũng chưa có điện thoại, thở phào nhõm, rồi lại cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.


      Mạnh Cổ coi như có rồi. Trong nhà ́ gắng tạo dựng lại tâm lý, chuẩn bị ổn thỏa để có thể trở về.


      Cha mẹ người nhà cách xa vạn dặm, núp tạm thời còn có thể vô , nhưng bác sĩ Mạnh ̉ dễ dàng như vậy để cho thanh tĩnh. đều cần tự ra tay, tuyên truyền của bạn Lương Tư Tư thấm dần hằng ngày.

      "Nhược Vũ, tớ với cậu mà, ra bác sĩ Mạnh ̉ thích ăn đồ ngọt."


      "Làm sao cậu biết?" Trần Nhược Vũ cảm giác mình đối với Mạnh Cổ thích gì có hứng thú, nhưng tò mò mưu kế của Lương Tư Tư là gì.


      Tư Tư ấy luôn tự xưng mình là từ điển sống về tình , lợi hại như vậy sao? ấy là loại hình mà Mạnh ̉ thích, có thể đem Mạnh cổ bắt lại? Thực ấy hề ngại mồm miệng ác độc của chàng họ Mạnh kia sao?

      "Tớ hỏi y tá." Lương Tư Tư sơn móng tay, chút để ý.

      "Y tá?" Đám người thích thị phi, đem bác sĩ Mạnh nhự vật sở hữu của mình, còn có thể tiết lộ thứ bác sĩ Mạnh thích với người ngoài sao?"Họ với cậu ra sao? Sắc mặt như thế nào?"

      "Sao họ phải mặt nặng mặt với tớ? Tớ theo bọn họ tán gẫu kinh nghiệm của phụ nữ, nên chăm sóc nhan sắc thế nào, làm sao thì bộ ngực lớn, làm thế nào để da mịn căng, còn cho bọn họ biết nơi nào giảm giá, nơi nào chiếm tiện nghi, còn theo họ tám chuyện về mấy ngôi sao nữ đến thẩm mỹ viện chỉnh sửa cái gì, mấy sao nam sinh hoạt ra sao, tặng vé xem phim, họ tớ vô cùng, chuyện mà tớ cần hỏi đương nhiên ra hết.”

      Trần Nhược Vũ nghe thế, thấy mình đúng là có chút ngốc, rất bội phục.


      "Vậy cậu có tìm bác sĩ Mạnh?"


      "Tìm rồi, lần thứ nhất, cảm ơn ấy vì đã chăm sóc cậu, sau đó mượn cơ hội làm quen y tá bên cạnh ấy, sau đó cứ tìm y tá đó là được. đánh trước nghe sao được, đem người bên cạnh ấy lung lạc sao thành công chứ?"


      là thông minh a!


      "À y tá Điền đó cậu gặp chưa?"


      "Gặp rồi, xinh đẹp nhất, kiêu ngạo nhất chính là người đó chứ sao."


      "Đúng."


      "Vậy có cái gì? ta xinh đẹp thì sao? Kiêu ngạo có ích lợi gì? tại thời cơ chưa tới, tớ lại tớ muốn đuổi theo bác sĩ Mạnh, ta có thể làm gì? Tớ cho các y tá đưa vé xem phim, đưa quà tặng , tại họ lấy lòng tớ còn còn kịp nữa. Y tá Điền có thể gì."


      Đúng nga, dung đường cong theo đuổi đàn ông đúng là tuyệt chiêu mà. Trần Nhược Vũ lúc này mới hiểu, ban đầu là quá ngu ngốc, chạy thẳng đến chỗ Mạnh ̉, bỏ quên mấy người bên cạnh hắn.

      Chỉ là Lương Tư Tư làm đúng công ty, vé xem phim quà tặng tay đống, lấy ra đưa người dễ dàng. Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút về tài nguyên của mình, bảo hiểm chắc là tặng nổi rồi, mặc dù còn kiêm chức đại diện sản phẩm bao cao su, nhưng bao cao su làm sao có thể tặng cho y tá được chứ?

      "A" Lương Tư Tư đột nhiên gọi , "Cậu còn bao cao su , cho tớ thêm hộp."


      "Làm, làm gì?" Trần Nhược Vũ chợt khẩn trương. Mặc dù làm bạn cùng phòng, ở các thời kỳ của Lương Tư Tư, đây sản phẩm là chủ yếu cung cấp qua, nhưng bây giờ phải chỉ mới ở thời kì cửa sổ sao? phải theo đuổi Mạnh ̉ sao?

      "Dùng a." Lương Tư Tư chuyện đương nhiên.


      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, "Dùng với ai " những lời này là hỏi được. Suy nghĩ chút, đổi lại phương thức."Cậu cùng bác sĩ Mạnh tiến triển nhanh như vậy sao?"


      Gã đàn ống thối tha này, tinh thần có khí tiết, thân thể cũng có trinh tiết.


      " có, mình mới gặp ta có 2 lần thôi, làm gì nhanh như vậy. Bà chị của em vẫn còn có chút nguyên tắc mà."

      A, trách lầm .


      "Đây phải là có hàng, phải chuẩn bị sẵn, an toàn là tốt nhất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì biết đâu được, cậu có đúng hay ?"


      Có đúng hay ?


      Đúng! Xem ra vẫn thể đem cái kết luận trách nhầm hắn dẹp sớm như vậy.


      Chờ chút, cái gì gọi là có đúng hay ? lại dùng qua, nào biết? là có khí tiết có trinh tiết, muốn sống như một nghiêm chỉnh a. Theo đuổi tinh thần cùng ** đồng thời phải phong cách của !


      "Nhược Vũ à, tớ muốn hẹn bác sĩ Mạnh gặp mặt, cậu giúp tớ hẹn ấy ra ngoài có được ?"


      À? Tại sao là hẹn?


      "Tớ muốn tấn công rõ ràng, vừa bắt đầu quá ân cần bị đàn ông coi thường ."


      Là như thế sao? Khó trách. Lúc ấy mình đúng là quá ân cần rồi, chẳng những bị coi thường còn bị đạp lên.

      "Cậu tìm cơ hội, làm lý do hẹn ấy ra ngoài, sau đó chúng ta lần nữa vô tình gặp mặt, cũng giống như gặp mặt ở bệnh viện lần trước đó, rất tình cờ rất tự nhiên, như thế mới hiệu quả”.

      Lần đó là khéo tình cờ, có thể làm cho sắp xếp cũng mất tự nhiên.


      Trần NhượcVũ rầu rĩ, dù bận rộn giúp cũng phải tìm lý do, giúp cũng phải tìm lý do, lý do là với Lương Tư Tư, lý do là với Mạnh ̉.


      đợi nghĩ đến lý do, bác sĩ Mông ̉ gọi điện thoại.


      "Trần Nhược Vũ, nói bạn Lương Tư Tư gì đó của , đừng để ấy quấy rầy y tá của tôi. Họ cả ngày vòng vèo giúp ấy hỏi thăm chuyện của tôi, rất phiền!"


      Trần Nhược Vũ kinh ngạc mồm há hốc, ra là dùng đường cong cũng phải là quá tốt nha.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19
      Edit: TaiChung_ Mira & Tuyết
      Beta: Quảng Hằng


      “Cái gì kia, chuyện riêng của hai người, tôi tham gia vào tốt lắm” Trần Nhược Vũ bắt đầu tìm lý do cự tuyệt

      “Ai cùng ai chuyện riêng?” thanh của Mạnh Cổ ràng vui

      “Đúng mà” Trần Nhược Vũ có chút sợ , nhưng cắn răng cái rồi “Là chuyện của cùng Tư Tư”

      Điện thoại đầu bên kia an tĩnh hai giây

      Bên đầu điện thoại kia an tĩnh hai giây.

      "Trần Nhược Vũ, gần đây sống rất thoải mái, đúng ?"

      Lần này đổi lại đến lượt Trần Nhược Vũ an tĩnh hai giây.

      "Bác sĩ Mạnh, nghề nghiệp của là bác sĩ, phải ác bá."

      "Cám ơn nhắc nhở. Nếu hiểu tôi sâu sắc như vậy, xin vui lòng nói với bạn của rằng hành động của ấy chỉ khiến tôi bị quấy rầy chứ làm cho tôi cảm thấy thoải mái chút nào.

      Trần Nhược Vũ thầm than thở trong lòng, gã xấu xa này lúc nào đã lúc nào cảm thấy vui vẻ chưa nhỉ?

      " chuyện."

      "Tôi suy nghĩ."

      "Suy nghĩ cái gì? Về tôi sao?"

      "Đúng. Trong ấn tượng của tôi bác sĩ Mạnh chưa từng cảm thấy vui vẻ cho nên loại thái độ cùng cảm xúc bình thường này cũng cần phải nhấn mạnh. Tôi cũng biết nên nói thế nào với Tư Tư, bác sĩ Mạnh nên tự chuyển lời với ấy là tốt nhất.

      "Ai tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ. Lúc tôi nhìn thấy tin nhắn của người nhà, muốn mời tôi dùng bữa tối ngọt ngào tại nhà hang hoa viên lãng mạn, tôi đúng là cảm thấy rất vui vẻ.”

      Trần Nhược Vũ đờ người, còn dám , nhắc tới cái này lại muốn bốc hỏa."Bác sĩ Mạnh khi vui vẻ sẽ phái ra một mỹ nữ đem người nhà mình đuổi sao? A, đúng rồi, như vậy , bác sĩ Mạnh thật đúng là thích một nữ nhân giúp mình từ chối một nữ nhân khác."

      " cái gì?" Mạnh Cổ đem thanh ép tới mức thấp nhất, bốn chữ này từng chữ từng chữ từ từ thoát ra, nhất thời khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy nguy hiểm.

      liền dám cất tiếng.

      "Y tá Điền xuống giúp tôi với hiện tại tôi rảnh, tôi còn kịp nhìn thấy cái tin nhắn đó."

      có nhìn làm sao lại sai y tá Điền tới đuổi ? có nhìn y tá Điền làm sao nhìn thấy?

      Trần NhượcVũ lại bốc hỏa. cắn cắn môi, nhịn được châm chọc : "Bác sĩ Mạnh quả ngày kiếm tỷ bạc, còn cần y tá thân cận giúp xử lý điện thoại và tin nhắn."

      " ngày kiếm tỷ bạc thể , nhưng cần xử lý tình huống bất ngờ ít." Giọng Mạnh ̉ vừa lãnh lại vừa cứng.

      "Bác sĩ Mạnh bận rộn, tôi có thể hiểu." Giọng của Trần Nhược Vũ cũng có gì tốt hơn. ràng là lỗi sai của hắn, vậy mà hắn còn chảnh.

      "Tôi bận thật. Xế chiều hôm đó cái giá của công trường bị sập nên xảy ra tai nạn. Lúc chờ tôi ở phía dưới, tôi bận suy nghĩ nên xử lý ống thép xuyên qua bụng người công nhân thế nào để giúp ta sống sót.”.

      Trần Nhược Vũ ngây người. nghe Mạnh ̉ tiếp: "Tôi nhìn đồng hồ treo tường, qua thời gian hẹn với , liền kêu y tá theo y tá Điền , xem xem có tới hay , nếu di động có cuộc gọi đến , để ấy nói với một tiếng là ta thể cùng ăn cơm. Bởi vì Điền y tá biết nên tôi nhờ ấy giúp việc này cũng có vấn đề gì đúng ? Hay là vẫn cho rằng tôi mặc kệ , để chờ tốt hơn?"

      Khí thế của Trần Nhược Vũ tan thành mây khói, chợt cảm thấy chột dạ đau lòng.

      Điện thoại hai đầu cũng tĩnh lặng, cuối cùng là nhịn được hỏi: " Tin nhắn này, nhìn thấy khi nào?"

      "Nửa đêm."

      biết, chính là lúc gọi điện thoại tới đây dạy dỗ. cư nhiên từ xế chiều mực làm việc đến rạng sáng.

      nhịn được lại hỏi: "Phẫu thuật khi đó thành công ?"

      "Thành công."

      Trần Nhược Vũ vừa mới thở hơi, lại nghe thanh của Mạnh Cổ vừa thấp vừa trầm bồi thêm câu, "Nhưng ở phòng chăm sóc đặc biệt sống được quá ngày thứ năm."

      an tĩnh lại, cũng biết trở về nói gì với hắn mới phải.

      lát sau, mới vừa mở miệng : "Vậy. . . . . ." Chữ thứ nhất còn chưa hết, Mạnh Cổ ở bên kia khôi phục biến thân trở thành ác bá tàn bạo.

      " nhớ cùng Lương Tư Tư ràng. Nếu là ấy còn tới phiền tôi, tôi tìm tính sổ."

      Cái gì? nói sao phân biệt phải trái đạo lý gì hết vậy?

      Mặc dù Trần Nhược Vũ lúc này còn có chút khổ sở, nhưng gặp gỡ áp bức luôn luôn phản kháng xuống."Tôi nên nói với ấy thế nào? Tôi ."

      " thẳng."

      thẳng là thế nào? ấy chớ quấy rầy y tá, bởi vì y tá quấy rầy , sau đó làm cảm thấy phiền?

      "Vậy sao tự mình nói thẳng? Tôi đưa số của ấy cho . À , có số của ấy rồi, nên tự mình nói."

      " ấy là bạn của , tôi thẳng quá là nể mặt ."

      "Aaaa…. Vậy lúc đó sao cho Lam Lam chuyển lời đến tôi." Làm hại ngây ngốc theo đuổi, bị y tá chê cười.

      "Lam Lam là bạn gái Doãn Tắc, tôi quen ấy."

      “Vậy còn tôi cũng là bạn của Tư Tư sao, cũng chính là bạn của bạn, cho nên lại càng đúng, có biện pháp giúp truyền lời”

      "Nói như con nhím thì đúng sao? Theo như Lương Tư Tư chính là bạn của bạn của bạn, với tôi quá quen rồi, nên có cách trực tiếp với ta, cho nên, chỉ có thể tìm , người hơi quen thuộc chút chuyển lời”

      mới là Bá vương lí lẽ đó. Tôi mặc kệ” mới thèm để ý đến chuyện của

      “Trần Nhược Vũ, em quên giữa chúng ta còn có sổ sách chưa tính sao?”

      “Vậy sao? Sổ sách gì?”

      “Còn cần tôi đếm từng cái sao? Lúc lạnh lúc nóng, tâm tình bất ̣nh, nửa đêm quấy rầy, cúp điện thoại của tôi, thiếu tôi bữa ăn tối, viết tin nhắn vớ vẩn buồn nôn cho tôi, láo luyên thuyên, muốn đuổi theo tôi, thường tạo ra phiền toái, còn dám đùa giỡn tôi."

      Trần Nhược Vũ mắt mở to, miệng há hốc.Đây là người nào thế này? cần biết có đúng hay , có thể hơi thành như vậy, này trong lòng chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng nhớ rõ ràng à? ghi hận nhiều vậy sao? Hay là trí thông minh cao, độ tồn trữ tương đối lớn, cần cố ý nhớ cũng có thể tự động lưu loát nói ra liền một mạch các lí do?

      " đến chuyện theo đuổi tôi, là người đàn ông mà theo đuổi, tôi có quyền cầu bảo vệ đối tượng mà theo đuổi."

      "A?" Trần Nhược Vũ lại sững sờ, sao chuyện lại chuyển nhanh như vậy? Còn phải cầu bảo vệ đối tượng theo đuổi. Là cho phải giữ thể diện cho hắn, hướng mặt hắn dát vàng?

      "Theo lý thuyết Lương Tư Tư là của tình ̣ch của , nên ngăn cản ấy đến gần tôi." lại còn có thể tiếp tục biên diễn thêm.

      “Nhưng tôi rất có lòng tin với ” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lại ta là chịu nổi mà, hơn nữa lời là tâm tình lòng “Chờ Tư Tư gặp nhiều được, buông tha . Bác sĩ Mạnh, phải là đối tượng tốt, nhất định phải nhận bản thân mình”

      " cần đâu, tôi có rồi, tự nhận rõ là được."

      ". . . . . ."

      kết luận thật gọn gàng, còn mạnh mẽ vang dội nữa. Mặt mũi dày, có lột chắc cũng lột nổi.

      Trần Nhược Vũ cố gắng cất lời, tính toán tái chiến 300 hiệp, lại nghe được bên kia có người kêu “Bác sĩ Mạnh" , còn đôi câu chuyên môn nghe hiểu, Mạnh Cổ đáp lời người nọ, chuyển trở lại với : "Tôi có việc gấp trước." còn chưa có đáp lại, liền nghe phải "Đô" tiếng, bị cúp điện thoại.

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, muốn đem tay xuyên qua điện thoại, đem kéo trở lại, phải là treo điện thoại trước mới đúng!

      ngồi đến ngây người, nghĩ đến nhờ y tá Điền chuyển lời cũng phải cố ý muốn khó coi, ra là hiểu lầm . Ngẫm lại, đúng là có chút độc miệng, tính khí có xấu xa chút, cá tính kém chút, còn lại dường như cũng tệ

      Bệnh nhân của qua đời, trong lòng chắc cũng chịu nổi, mà vẫn vì để leo cây mà trách cứ ghi hận, tựa hồ là nên

      “Trần Nhược Vũ, hợp đồng khách hàng sửa xong chưa? Trước khi tan việc nhất định phải nộp”

      Quản lý hô to đem Trần Nhược Vũ tỉnh táo lại. Đúng rồi, cần gì quản có tốt hay , có chịu oan uổng , cần làm việc cho giỏi, làm việc nghiêm chỉnh kiếm ra nhiều tiền

      Ngày hôm qua nên gửi tiền về nhà, nhưng có tiền, cũng biết nên làm sao. Trước nghĩ tới mượn chuyện này gọi về nhà, nhưng lần trước trò chuyện làm có chút bi thương, rất sợ tháng này thể gửi tiền càng bi thương hơn. Cho nên có chút nóng nảy, muốn kéo dài chút. Chờ lúc có tiền lại gọi về nhà.

      Trần Nhược Vũ bắt đầu chuyên tâm xử lý công việc, công việc văn thư này có nhiều hạn chế, nhưng làm được. tranh thủ lúc quản lý chú ý, len lén gọi điện thoại. Cầu xin bằng hữu làm bao cao su giúp tay, giảm nẹ thời gian giao hang sắp tới, cần dùng tiền gấp, sau này hàng giúp bù lại. Bạn đáp ứng, nhưng tháng phần phải có tiêu thụ cao chút, cũng phải lập tức giảm tiền

      Người bạn kia hỏi có cần giúp hay , cự tuyệt

      Nửa ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, sắp đến giờ tam tầm, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại khiến mừng rỡ

      Điện thoại là từ đồn công an gọi tới, bên kia thông báo chuyện hai hung thủ đánh lần trước bồi thường, đồn công an giúp làm chút việc, tại hai người kia phải trả khoản bồi thường, ngày mai làm thủ tục

      Trần Nhược Vũ hoàn toàn ngờ mình cũng có may mắn như vậy (chị này bị đánh mà còn vui mừng như vậy nữa!!! chậc chậc ). Hai người kia chơi xỏ lá đùa bỡn, sao cũng được, cảnh sát lại làm bên kia biết lý. tại đột nhiên nhân tính hóa rồi sao?

      Cho dù thế nào, muốn đền tiền, đây đối với Trần Nhược Vũ mà là chuyện tốt. Mấy ngày nay đều tăng ca, đuổi theo công việc, sau đó ngày thứ hai đồn cảnh sát chuyến

      Chuyện cực kỳ thuận lợi, thái độ cảnh sát với cũng tốt lắm, Trần Nhược Vũ vui mừng ra ngoài, vừa kinh vừa hỉ. Cuối cùng cũng là lời của cảnh sát thần tiên kia làm khó hiểu, ông ta : “Trần tiểu thư là bạn của Lôi cảnh quan sao sớm. Với quan hệ của Lôi cảnh quan, chúng tôi sao cũng giúp sớm đem chuyện giải quyết. xem chúng tôi bình thường công việc rất nhiều, thể đem mọi chuyện đều giải quyết tốt, có phải hay ? Còn nữa, cuối cùng bồi thường cũng giải quyết được gì, coi như đem bọn họ giam hai ba ngày, cũng làm được gì. Cho nên cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, có thể nhận được tiền bồi thường là được rồi đúng ?”

      Trần Nhược Vũ mới hiểu bản thân đột nhiên được chăm sóc, là nhờ quan hệ với Lôi Phong kia. Nhưng còn chưa qua mấy câu với Lôi Phong, chuyện này cũng chưa từng cho ta biết

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, gọi cho Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc biết chuyện này, có phải là bọn họ cho Mạnh Cổ biết, muốn nghe

      “Lôi Phong? có. Mình biết. Chuyện này kéo dài tới giờ cũng giải quyết sao?” Đó là phản ứng đầu tiên của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ trong tâm có tính toán, nếu là Doãn Tắc ra mặt, ta với Lam Lam, loại chuyện lấy lòng, ban ơn này, Doãn Tắc nhất định làm.

      Cho nên, nhất định là Mạnh Cổ rồi

      Trần Nhược Vũ thầm than thở, là bị cái hồ Xuân Thủy làm đảo loạn. hỏi Cao Ngữ Lam số điện thoại của Lôi Phong, Cao Ngữ Lam có, hỏi Doãn Tắc

      “Cậu gọi cho ta làm gì?”

      “Người ta giúp mình. Dù thế nào cũng phải cảm ơn, mời ăn bữa cơm thôi”
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :