1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10

      Edit: Naby

      Beta: Tuyết



      Trần Nhược Vũ mất tích!



      Chuyện này Trần Nhược Vũ sau khi bị Cao Ngữ Lam tìm được mới biết.



      ra là Tề Na ở quê nhà bên kia thành phố C thêm mắm thêm muối gióng trống khua chiêng giúp rêu rao tuyên truyền phen. là nghề bán bảo hiểm vả lại bộ dạng khúm núm nghèo rớt mùng chuyện với người khác để cho tất cả mọi người đều biết. Trần cha, Trần mẹ nghe được tin tức như thế tự nhiên thất kinh, gọi điện thoại cho , kết quả là gọi liên tục mấy ngày điện thoại vẫn thông, điện thoạị tắt máy . Vì vậy Trần cha Trần mẹ bị dọa cho sợ hãi.



      Hai vợ chồng già liên lạc được với con , thể làm gì khác hơn là nhờ bạn bè của con mình giúp đỡ. Vì vậy Dương Dương suy nghĩ đủ cách, cuối cùng nhắm mắt tìm tới người nhà của Cao Ngữ Lam, hỏi xin Cao cha, Cao mẹ số điện thoại của Cao Ngữ Lam, mới tìm được Cao Ngữ Lam. ấy hi vọng Cao Ngữ Lam cùng sống ở thành phố A có thể giúp tay tìm kiếm giùm Trần Nhược Vũ.



      Cao Ngữ Lam nghe hỏi cũng là thất kinh, khoảng thời gian thấy, thế nào Trần Nhược Vũ cư nhiên huyên náo mất tích. Vì vậy Doãn Tắc, Lôi Phong, đến cả Mạnh Cổ cũng bị kinh động phen, mọi người dùng đủ mọi cách tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Trần Nhược Vũ ở bệnh viện .



      "Tớ đổi số điện thoại mới, còn chưa kịp thông báo cho mọi người." Trần Nhược Vũ rất chột dạ những lời này. thực tế, chuyện đổi số điện thoại này kéo hai kéo, muốn kéo dài tới cuối cùng, nhưng mà công việc thực gấp gáp, có điện thoại di động làm sao chuyện công việc được, làm thế nào liên lạc với khách hàng? Vừa thông suốt được điều này, Trần Nhược Vũ mới lề mà lề mề chuẩn bị làm. Vì vẫn là bị chứng sợ hãi tiếng chuông điện thoại, nên muốn có điện thoại. Nhưng cuối cùng vì bị viêm dạ dày cấp tính phát tác, ngã xuống ngay tại đường đến của hàng buôn bán sim số điện thoại.



      Trần Nhược Vũ cảm thấy hơi ngại, mặc dù biết mình cùng mọi người mất liên lạc là rất vô trách nhiệm, nhưng nghĩ tới chuyện này gây ra rắc rối lớn như vậy.



      tình huyên náo như vật cứ coi như xong, nhưng ồn ào Mạnh Cổ cũng đem tới đây, điều này làm cho trong lòng đặc biệt khó chịu.



      Lần này tốt rồi, ấn tượng trong lòng khẳng định lại kém gấp hai lần



      Tùy hứng, hồ đồ, ngây thơ, bất hiếu, đần độn. . . . . . Than ôi!



      Sắc mặt Mạnh Cổ rất khó coi, bất quá khi trước mặt Cao Ngữ Lamc ùng Doãn Tắc, phản đối là lời gì khó nghe, chỉ là tìm y tá trưởng của Trần Nhược Vũ tán gẫu, lúc trở lại tuyên bố Trần Nhược Vũ phải đến lúc xuất viện.



      "Á, tôi hôm nay hỏi rồi, bác sĩ được, phải đợi ngày mai."



      " là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"



      "Đương nhiên chính là ." Trần Nhược Vũ bĩu môi, trong lòng mặc dù phục, nhưng làm chuyện xấu, chột dạ, có chút dám chọc .



      "Bác sĩ cùng bác sĩ tiến hành cuộc trò chuyện xung quanh chuyên ngành, kết luận là tiếp tục nằm viện tác dụng chính là làm giàu thêm cho bệnh viện, cho nên hôm nay là có thể xuất viện, muốn ra viện hay muốn ra?"



      "Muốn, muốn." Đương nhiên là muốn ra, tại còn có chút suy nghĩ nào thực chỉ muốn khóc mà thôi, có thể tiết kiệm chút là tốt chút rồi.



      Vì vậy Trần Nhược Vũ xuất viện.



      Mạnh Cổ lái xe, trước tiên đem Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc đưa về nhà, sau đó đưa Trần Nhược Vũ.



      Trần Nhược Vũ tương đối khẩn trương, nhưng dám đề nghị đưa về trước rồi lại đưa Cao Ngữ Lam bọn họ về sau, côlàm những người bạn này bôn ba lo lắng, mệt mỏi, trong lòng áy náy, cho nên dọc theo đường thành thành , nửa điểm bất đồng cũng dám có.



      may là Cao Ngữ Lam vẫn cùng chuyện, hai hẹn nhau cùng cố gắng tiến lên, cùng nhau quyết chí tự cường. Doãn Tắc ở bên kháng nghị, mãnh liệt cầu Cao Ngữ Lam được xem . Hai vợ chồng son nhất thời cùng , liếc mắt đưa tình, chọc cho Trần Nhược Vũ cười trộm. Nở nụ cười mỉm, chỉ chớp mắt, ở trong kính chiếu hậu cùng ánh mắt của Mạnh Cổ đụng phải, theo bản năng co rụt lại.



      Mạnh Cổ biến sắc, đưa ánh mắt dời . Nhưng lòng của Trần Nhược Vũ “ầm ầm” nhảy dồn dập.



      Mạnh Cổ đưa Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc đưa về nhà của họ, nhưng vẫn dừng lại có lái xe . Trần Nhược Vũ muốn hỏi chờ cái gì, suy nghĩ chút rồi im lặng, ngoan ngoãn cùng ngồi chờ.



      Đợi nửa ngày, Mạnh Cổ chợt mở miệng, "Ngồi vào ghế trước ! Thế nào, xem tôi là tài xế của chắc?"



      Trần Nhược Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, đỏ mặt lên, cuống quít mở cửa xe chuyển đến ngồi trước.



      Ngồi vững vàng, đợi hồi lâu Mạnh Cổ đại gia vẫn còn chưa lái xe .



      Trần Nhược Vũ có chút bất an, len lén liếc cái. Lại thấy trừng , " cài dây an toàn à?"



      "À,ờ." Vội vàng đem dây an toàn đeo vào.



      Nhưng Mạnh Cổ còn , đưa di động móc ra, đưa cho Trần Nhược Vũ .



      Trần Nhược Vũ nghi ngờ nhìn, nhận cũng đúng, nhận cũng đúng, cuối cùng ngập ngừng : "Tôi có điện thoại di động rồi."



      Mạnh Cổ liếc cái, "Tôi có là đưa tặng điện thoại di động nàysao?"



      Trần Nhược Vũ đỏ mặt lên, còn : "Bác sĩ Mạnh di động mang phong cách cao cấp phương tây." Cứ đem điện thoại di động đưa tới như vậy lại lời nào, quỷ mới biết muốn làm cái gì, tùy tiện khen ngợi, xin đừng khách sáo.



      "Cám ơn." Mạnh Cổ tức giận."Xin vui lòng nhập số điện thoại di động của vào trong cái điện thoại cao cấp phong cách phương Tây này."



      "Tôi mất tích nữa đâu."



      "Rất tốt, nhưng việc đó cùng việc cho tôi số điện thoại cũng có gì là mâu thuẫn." dứt khoát đem điện thoại ném đầu gối .



      Trần Nhược Vũ cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm nhìn di động kia, lâu rốt cuộc thừa nhận, "Số điện thoại mới vẫn chưa có làm."



      "Đầu rốt cuộc bên trong đựng gì thế?" Thái độ hung dữ lại làm cho Trần Nhược Vũ có chút chịu phục.



      "Đại não tiểu não cùng bộ óc."



      Mạnh Cổ liếc cái, "Còn rất chuyên nghiệp như vậy sao?"



      "Là biết thưởng thức thôi thôi."



      " làm người xử cũng như vậy biết thưởng thức tốt rồi." Mạnh Cổ khởi động xe, nhanh lên đường.



      Trần Nhược Vũ cắn môi, nhịn xuống kích động có cãi lại. Phải cố khắc chế, cuộc sống mới còn có hi vọng.



      Mạnh Cổ lại liếc cái, thực muốn trừng cái đáp trả.Nhẫn nại, kiềm chế.



      Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Cổ lái xe đến của hàng buôn bán sim số điện thoại, trợn tròn mắt, ra là phải cứ kiềm chế chính mình là mọi việc được.



      "Tôi. . . . . ." Mới vừa mở miệng liền bị trợn mắt nhìn.



      Mạnh Cổ dừng xe xong, quay tới cửa xe bên này đẩy ra."Xuống, làm số di động của . Đừng tìm lấy cớ chớ trì hoãn, xuống xe."



      xuống xe rồi, nhưng vẫn còn ở đó giáo huấn.



      "Cùng bạn bè mất liên lạc coi như xong, còn dám cùng người trong nhà náo loạn mất tích, nghĩ đến tâm tình cha mẹ mình sao? Muốn tránh bất cứ người nào hay chuyện gì, liền bỏ số điện thoại là có tác dụng sao? Là người lớn như vậy rồi, cũng phải là đứa bé, rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào? Chuyện ngây thơ như vậy cũng làm? chỉ mỗi người trong nhà của lo lắng, bạn bè của cũng lo lắng, làm mọi người sợ tới mức náo loạn, vậy mà vẫn còn thoải mái được?"



      "Chính là áy náy nên mới đứng ở nơi này bị mắng, nếu tôi sớm quay đầu bước rồi." Trần Nhược Vũ giọng , dám lớn tiếng.



      " cái gì?"



      " gì."



      "Trần Nhược Vũ."



      "Tôi , Bác sĩ Mạnh là người tốt, thầy thuốc như lòng cha mẹ, tôi tại rốt cuộc hiểu ." Hừ, mới ba mươi tuổi, mà ông con kia, cho là mình là cha luôn rồi đấy, càu nhà càu nhàu suốt ngày.



      Trần Nhược Vũ dám ngẩng đầu, từ đỉnh đầu cho đến chân tóc cũng có thể cảm nhận được Mạnh Cổ là trừng trừng nhìn . trừng đủ rồi, kéo luôn vào cửa hàng buôn bán sim số làm thẻ điện thoại.



      Trần Nhược Vũ đứng ở trước quầy, nghe Mạnh Cổ tự mình với nhân viên mậu dịch muốn làm số điện thoại mới, Trần Nhược Vũ lên tiếng, móc bóp ra, hướng về phía nhân viên mậu dịch khuôn mặt nhắn tươi cười, yên lặng trưng ra ngay trong ví tiền chỉ còn sót 21 đồng 5 tệ



      Khuôn mặt của chàng nhân viên mậu dịch có chút cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Cổ. Mạnh Cổ cũng chuyện, ngay trước mặt Trần Nhược Vũ, yên lặng móc ra tấm thẻ tín dụng.



      " nợ tôi tiền." Mạnh Cổ tuyên bố. Trần Nhược Vũ biết nên phản ứng như thế nào, vì vậy đành lặng im.



      Số mới rốt cuộc làm xong, bác sĩ Mạnh Cổ lấy cái điện thoại cao cấp phong cách tây đem mã số này lưu lại, vì vậy lại áp đẩy về trong xe.



      " về nhà liền gọi điện thoại về cho người trong nhà, biết ?"



      "Ừ." Trần Nhược Vũ mặt mày ủ ê. Cú điện thoại này biết phải gọi như thế nào đây, vừa tưởng tượng tới người trong nhà có phản ứng cùng sắp tới luân phiên oanh tạc liền tê dại cả da đầu.



      "Ngày mai mời tôi ăn cơm, tôi sáu giờ tan việc."



      Mặt của Trần Nhược Vũ lập tức từ sầu khổ biến thành kinh hãi.



      "Thế nào, muốn sao? suy nghĩ chút từ bệnh viện lén , làm cho tôi mệt mỏi vì khắc phục hậu quả, tôi làm thầy thuốc lâu như vậy, còn chưa có bệnh nhân lén lút bỏ như vậy, mặt mũi của tôi cũng bị quăng cả rồi. Còn là đây là bạn bè, có kiểu đối đãi bạn bè như vậy sao? Tiếp đó cũng nhận điện thoại của tôi, làm cho tôi cũng vậy biết chết ở ngóc ngách nào rồi. Sau đó lại náo loạn mất tích, tôi còn phải giúp mọi người cùng nhau tìm . Chính tính tính toán toán, nợ tôi bao nhiêu thâm tình, để cho mời cơm còn ấm ức sao?"



      Trần Nhược Vũ nào dám uất ức, vì vậy : "Bác sĩ Mạnh, tôi gần đây thực rất túng thiếu."



      "Tại sao túng thiếu?"



      "Hai lần nhập viện, tốn ít tiền. Cộng thêm hai tháng này vì cái chuyện khách hàng đó, tôi cũng vậy thể ký thêm nhiều hợp đồng, thiếu chút nữa căn bản tiền lương cũng cầm có nổi. Tôi vốn là có tiền gì gửi ngân hàng.Bây giờ nếu còn thiếu người khác tiền, chút tiền cũng có. Tối về lại phải gặm mỳ ăn liền, rất nghèo. Hơn nữa, tôi mới đổi mới số, tôi còn phải đem số này báo cho các khách hàng lần, tôi rất bận rộn."



      "Nghèo đúng ? Vội đúng ? Tất cả đều là bản thân mình tạo ra, đáng để thông cảm."



      Trần Nhược Vũ than thở, cùng thương lượng."Nếu , chờ tôi có tiền, mời Bác sĩ Mạnh ăn bữa ngon."



      "Chờ có tiền, chuyện như vậy, đời này có hi vọng sao?"



      "Tôi. . . . . ." Trần Nhược Vũ trợn mắt.



      Nhịn xuống, nhịn xuống.



      "Ngày mai 6h ở trong nhà chờ, tôi tới đón ."



      "Tôi bị viêm dạ dày, thể ăn bất cứ cái gì, bằng hẹn hôm nào khác ."



      " cho ăn, là mời tôi ăn cơm, dạ dày tốt có thể ăn ít lại chút."



      Nghe qua chút, còn có thể càng quá phận hơn nữa sao?



      "Cái gì kia, 6h đúng lúc là giờ cao điểm, kẹt xe, Bác sĩ Mạnh tới đón tôi tiện, bằng chúng ta đổi thành cuối tuần, hẹn bữa khác ."



      "Tôi lái xe tiện? nhìn ra còn rất biết quan tâm. Vậy cũng tốt, đổi lại là tới đón tôi nhé, tới sớm chút, 6h đến trước cửa phòng làm việc chờ tôi."



      Giết , , giết cho rồi!



      Đây là thể loại người nào a!



      Trần Nhược Vũ còn khổ não. Vậy phải làm sao bây giờ? Cơm này ăn như thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11

      Edit: Naby

      Beta: Tuyết





      Trần Nhược Vũ đêm mất ngủ.



      chỉ là Mạnh Cổ làm cho phát sầu, càng sầu hơn chính là cha mẹ ở quê nhà bên kia thành phố. cầm điện thoại suy nghĩ đêm, cuối cùng cũng dám gọi điện thêm lần nào nữa về nhà. chính mình tự nhủ chỉ bởi vì do vấn đề Mạnh Cổ đem đến ngày mai, chỉ là chuyện có tiền mời ăn cơm này nọ, mà còn có cả thái độ của . quan tâm làm gì cơ chứ? mặc kệ, tự lo chính mình là tốt rồi. Trong lòng rối tung, biết nên thế nào cùng người trong nhà chuyện, cũng biết nên làm gì để làm tinh thần phấn chấn hơn, cho nên vẫn cứ trì hoãn chút lại thôi.



      Mơ mơ màng màng đêm, làm cả đêm mộng mị.



      Trong mơ bị mẹ mình cầm gậy đuổi theo đánh, mẹ vừa đánh vừa mắng: "Ngươi phải ngay cả mặt mũi cũng cần? Loại chuyện dối trá này mà cũng dám ra, mặt của hai người già chúng ta tất cả đều bị ngươi làm cho mất hết rồi, ngươi còn có mặt mũi nào dám quay trở về."



      Trần Nhược Vũ chạy, giống như gió, vèo vèo . Hai bên có rất nhiều cây, nhìn kỹ, ra là phải cây, là người. để ý, nhưng nghe được tiếng la của mẹ nữa, quay đầu nhìn lại, người mẹ vĩ đại của thấy đâu. cảm thấy kỳ quái, chợt dưới chân bị vấp phải bàn chân, ngã sấp xuống. Té ngã xuống vũng bùn, chỏng vó. "Phì phì" đem bùn phun ra, quay đầu nhìn lại, đưa chân ngáng té , là Tề Na.



      Trần Nhược Vũ lòng phát hỏa, đúng là tiểu nhân vô liêm sỉ mà, dám đối với dùng cách ngáng chân. chợt nhảy lên, nhào tới, tay kéo lấy Tề Na ép ngã mặt đất, ngồi ở người ta. Tề Na giẫy dụa chửi mắng, tát cho ta "Ba ba" hai bạt tai đau điếng, sau đó lấy bùn mặt đất nhét thẳng vào miệng ta.



      Nhét lấy nhét để, cảm giác như ngồi đúng. định thần nhìn lại, làm thế nào mình lại ngồi ở người Mạnh Cổ. Chẳng những ngồi thân người, còn tay níu lấy cổ áo của , đem vạt áo hắng bung cả ra, phảng phất có thể nhìn thấy được lồng ngực cường tráng của .



      A, vóc người đúng là tệ.



      Mặt của Trần Nhược Vũ ngay lập tức "Vọt" cái đỏ bừng, dám nhìn ngực của nữa, ánh mắt chuyển tới mặt . Vừa nhìn cái bị dọa cho nhảy dựng, Mạnh Cổ hung hăng nhìn chằm chằm , làm sợ tới mức nhanh đem bùn trong tay vứt bỏ. Còn chưa lên tiếng, đám phụ nữ chạy tới."Trần Nhược Vũ, dám đối với bác sĩ Mạnh giở trò lưu manh, đúng là muốn chết!"



      Đám người này cứ như thế hung hăng, trùng trùng điệp điệp nối tới.



      Trần Nhược Vũ cả kinh, mẹ ơi, nhìn số lượng người đúng là có thể xếp hàng khoa khám bệnh ngay bệnh viện của Mạnh Cổ đến tận cửa nhà . chợt nhảy dựng lên tiếp tục chạy."Tôi có giở trò lưu manh, tôi làm sao dám đối với lưu manh mà giở trò chứ!"



      Tề Na bỗng nhiên lại xuất , hào quang chói lọi, bộ dáng cả người, che miệng vui mừng."Nhược Vũ, có biết tự cho mình mặt mũi dát vàng ư, coi như là nguyện ý giở trò lưu manh, có cơ hội như vậy đó? đúng là thể chờ đến khi người khác tự nguyện? đúng là, biết xấu hổ."



      Chung quanh chợt xuất ra rất nhiều người, tất cả đều là những gương mặt Trần Nhược Vũ gương quen biết." đúng là, có tiền, nghiệp, có bạn trai, đáng thương. có tiền, nghiệp, có bạn trai, đáng thương. có tiền, nghiệp, có bạn trai, đáng thương. . . . . . ."



      Từ lúc đó, cần biết có muốn hay , hình ảnh cứ luân phiên ra.



      Trần Nhược Vũ da đầu tê dại, mắt thấy cả đám người chi chít chằng chịt tựa như muốn bao phủ lấy cả người , người mẹ vĩ đại của bỗng nhiên lại xuất , bà nở nụ cười, hòa ái, kéo tay Mạnh Cổ tay :"Nếu con của tôi đối với cậu như vậy, đành phải để cho nó chịu trách nhiệm vậy."



      Cái gì? cần!



      Trần Nhược Vũ còn chưa kịp kháng nghị, lại thấy Mạnh Cổ bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liếc cái, chạy trối chết.



      Chờ chút, chạy cái gì mà chạy, còn chưa muốn dựa vào .Cho dù chuyện thế nào, mọi người cũng có thể bàn bạc cân nhắc lại chứ . . . . . .



      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như điên kia, tỉnh lại.



      Tỉnh lại hồi lâu mà vẫn còn thở gấp, tâm trí "ầm ầm" nhảy. Đúng là chạy cả đêm là mệt mỏi. Trần Nhược Vũ trong lòng có sợ hãi, ngồi suy nghĩ hồi lâu, lôi kéo chăn phủ qua tận đầu, muốn đem chính mình chôn vùi .



      Nhưng là, đột nhiên đầu lóe lên. kéo chăn khỏi đầu , nhớ tới bóng lưng Mạnh Cổ trong mơ, đúng rồi, cứ như vậy , có biện pháp đối phó với .



      sợ đeo bám , chỉ mong làm bạn bè. Trước đó quá hàm súc, rồi sau đó lại lẩn tránh , điều này làm cho cảm thấy vừa rất an toàn lại vừa rất có cảm giác cho mình hơn người, vậy nên đối với mới tỏ ra thái độ phách lối. Nếu như cũng rất ngang ngược quấn buông, khẳng định chỉ có chết khiếp thôi. sợ hãi, và khi thấy phải lẩn tránh thôi. Chẳng phải như vậy được bình an sao?



      Mặt dày chính là vương đạo, cuộc đời còn có hi vọng a!



      Đúng, cứ làm như thế!



      Ngày thứ hôm sau, Trần Nhược Vũ đúng 5h58 phút chiều đến bệnh viện. cũng có ngốc như vậy chạy ngay đến phòng khám bệnh của để bị người khác xem xét bình luận, vì vậy trực tiếp vào vườn hoa trong bệnh viện, tìm cái ghế dài có thể nhìn ngắm cảnh đẹp ngồi xuống, sau đó nhắn tin cho Mạnh Cổ.



      "Bác sĩ Mạnh, tôi đến. Tôi quyết định cùng thưởng thức bữa ăn tối lãng mạng nơi công viên có chim hót hoa thơm cảnh sắc cực ngọt ngào, mau xuống đây, tôi ngồi ở đình viện đợi." Suy nghĩ chút, lại tặng thêm câu:" gặp về nhé!"



      Cho thêm dấu chấm than để cường điệu giọng làm nũng.



      Chắc là đủ ghê tởm rồi, cũng tin là thể nào làm chấn động nổi .



      đem này tin nhắn xem lại ba lần, cắn răng cái, rồi gửi ..



      Mạnh Cổ chưa có trở gửi lại tin nhắn. Trần Nhược Vũ nhìn điện thoại di động chút, tưởng tượng đến vẻ mặt cau mày của khi nhìn thấy tin nhắn còn có bộ dáng khiếp sợ, cười.



      Ha ha, để cho ngông cuồng, ép tôi mời ăn cơm, tôi chỉnh chết .



      Đợi nửa ngày, Mạnh Cổ cũng có xuống. Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, quyết định chờ đến 6 giờ rưỡi có tới, lại gửi tiếp tin nhắn tràn đầy tình , sau đó bỏ .



      Giữa sân có mấy đứa trẻ chạy nhảy chơi đùa lui tới, Trần Nhược Vũ nhìn vui mắt, còn trêu chọc mấy đứa bé. chuyện phiếm cùng với mấy đứa bé, chợt nghe giọng nữ kêu lên: "Trần Nhược Vũ."



      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, là Điền y tá.



      Điền y tá xinh đẹp, trang nhã, dịu dàng động lòng người, duyên dáng kiều. Trong truyền thuyết Điền y tá cùng Bác sĩ Mạnh vừa vừa cười, tình ý rất tâm đâì ý hợp.



      Trần Nhược Vũ đứng lên, có chút đề phòng.



      Điền y tá nhìn lên nhìn xuống đánh giá phen, ánh mắt thể là hữu hảo gì, giọng cũng lạnh lùng, "Bác sĩ Mạnh rãnh, các người cùng nhai có bữa ăn tối lãng mạn ngọt chắc là được rồi, ấy nhờ tôi tới thông báo cho tiếng."



      cơn buồn bực như cây gậy đánh xuống, rất tốt, cái tên đàn ông chết tiệt này phái cả người phụ nữ xấu xa kia đến đả kích mà. coi thường dễ đến như vậy sao?



      Bữa ăn tối lãng mạn ngọt ngào — hiển nhiên ấy xem qua được cái tin nhắn của rồi. Trần Nhược Vũ giận đến thể tả, gã bác sĩ Mông Cổ chết tiệt, cư nhiên đem tin nhắn của cho người phụ nữ này xem, còn cho ta xuống tận đay đuổi .



      Đây được coi là cái gì? Gọi đến đến, bảo sao?*



      Trần Nhược Vũ thầm hít sâu hơi, cười cười đáp trả lại ta: "Như vậy ư, sao. Làm bác sĩ luôn là bận rộn như vậy, tôi có thể thông cảm. Có phải hay là lại đột xuất có ca giải phẫu? Bữa ăn tối này đúng lúc mà thôi, có việc gì. Có khi ngay buổi tối ấy phải phẫu thuật gấp xong, nửa đêm 4h còn cùng tôi chuyện điện thoại, hại tôi ngủ ngon giấc, nhưng mà là tôi trách ấy được."



      cười tủm tỉm, bộ dáng rộng lượng bao dung, trong lòng kỳ hận đến cắn răng trong. Như thế nào, đủ mập mờ chứ, có thể tức chết ta rồi chứ?



      Điền y tá mặt có chút cương cứng.



      Trần Nhược Vũ thoáng hài lòng, cười cười, lại tiếp tục tỏ ra lịch ."Vậy ấy chắc bận rộn, tôi quấy rầy. giúp tôi với ấy tiếng, lần sau nếu hẹn hò với tôi hãy tranh thủ lúc rảnh , như vậy thời gian mới thoải mái, phải biết, tôi cũng vậy, phải lúc nào cũng ở ."



      "Lần sau hẹn hò với tôi" mấy chữ này cắn răng mới nặn ra được, cũng láo, đúng là gã bác sĩ Mông Cổ chết tiệt hẹn , còn nghĩ là đến đây.



      Điền y tá sắc mặt của xanh mét, muốn cái gì đó, há miệng lại ra được. Lườm cái, rồi gật đầu"Hừ" tiếng, quay người bỏ .



      "Điền y tá." Trần Nhược Vũ gọi lại, còn : " là nggại quá mất, chuyện giữa tôi và ấy, còn phải làm phiền chạy truyền lời qua lại, lát nữa phải nhắn lại lời của tôi cho ấy."



      cười híp mắt, nhìn sắc mặt Điền y tá càng khó coi hơn, trong lòng cực kỳ hài lòng.



      Điền y tá giận dữ bỏ . Trần Nhược Vũ ngồi trở lại ghế dài, lấy điện thoại di động ra tính toán gửi cho Mạnh Cổ cái tin nhắn.



      Để cho người khác nhìn thấy đúng ? Cố ý coi thường chứ gì? lùi bước đâu!



      "Thân ái, còn bận việc của , chú ý thân thể. Điền y tá xinh đẹp, dịu dàng nhắn lại lời của , thế nào lại phiền toái người ta như vậy chứ, anhi phải tốt cám ơn ấy. Cái bữa ăn tối làng mạn ngọt ngào tại vườn hoa tôi tự chính mình ăn, cũng đừng để đói bụng. Đừng quá nghĩ tới tôi."



      Lần này nhìn cũng thèm nhìn, rất sung sướng đem tin nhắn gửi .



      Sau đó từ trong túi móc ra hai cái bánh mì, và chai nước suối, đem bánh mì đều ăn hết. vừa ăn vừa nuốt, sớm biết như vậy liền mua bánh bao rồi. Bánh bao năm xu cái, bánh mì lại tận 5 tệ cái, là thiệt thòi lớn rồi
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12

      Edit: Naby

      Beta: Tuyết


      Trần Nhược Vũ đem bánh mì ăn xong lại ngồi lúc, sắc trời tối đen thui, Muỗi ở sân đình trong vườn hoa cũng phải là ít, đốt sưng cục nào cục nấy to. nhìn đồng hồ, bây giờ đến 7h.



      Lại thấy tin nhắn đáp trả của Mạnh Cổ, cũng có điện thoại gọi tới, càng có xuất ngay trước mặt .



      Tình huống như thế, là thắng rồi chứ?



      Trần Nhược Vũ đem bánh mì cùng nước suối bỏ vào túi nylon ném vào trong thùng rác ở vườn hoa, sau đó chậm chạp vào hành lang bệnh viện mượn cái nhà vệ sinh, sau đó tiến ra khỏi bệnh viện bằng cửa chính, lề mề đến trạm xe bus.



      Suốt đoạn đường có gặp phải bất kỳ gương mặt quen nào nên an tâm, nhưng lại có điểm náo mình đến tột cùng là có tâm tình gì.



      Bác sĩ Mông Cổ là bị giật mình chứ? Cho nên từ nay về sau dám tùy tiện trêu chọc nữa? đề ra chiến lược đích đáng, kích là trúng, rất có hiệu suất rất có cảm giác chiến thắng rồi, nhưng sao tâm tình của lại xuống dốc thế này, là chuyện gì xảy ra vậy đây?



      Trần Nhược Vũ nghĩ, hẳn là do Điền y tá tức giận. người đàn ông như Mạnh Cổ cư nhiên phái người phụ nữ khác đối phó là quá gian ác, điều này quả có trong dự liệu của , cho nên chắc là phải tức lắm.



      Nhưng lúc này cũng tức giận, cảm thấy, ừ, phải như thế nào, mất mác hay là phiền muộn đây?



      Dùng từ hình dung như vậy liệu có đúng ?



      Về đến nhà, Trần Nhược Vũ lên mạng tìm kiếm.



      "Cảm giác mất mác" cái từ này có nghĩa là tinh thần bỗng sinh ra trống rỗng hoặc mất cảm giác trông mong. Mà"phiền muộn" chỉ là bởi vì được như ý hoặc thất vọng mà thương cảm, ảo não.



      Kỳ quái. Trần Nhược Vũ nhìn về phía màn hình máy vi tính cau mày.



      phải trống rỗng. có nhiều chuyện phải xử lý như vậy, phong phú đến độ muốn rơi nước mắt.



      Trông mong, thất vọng? Chuyện gì thế này, có trông mong gì ở gã bác sĩ Mông Cổ kia chứ, thất vọng cái gì, ràng đánh lui quân địch, đánh thắng trận.



      Lương Tư Tư ôm cái tô lớn tiến vào, ngồi ở bên người Trần Nhược Vũ cùng nhau xem. Sau đó miệng nhồi mì sợi mơ hồ : "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu phải gọi là mất mác cũng gọi là thất vọng, mà gọi là thất tình."





      Trần Nhược Vũ cứng đờ người, vội vàng phất tay."Này, này, cậu lo mà tập trung ăn mì của mình , phun vào người tớ cả cộng mì đây này."



      Thất tình? lại thất tình nữa ư?



      Thất tình hai lần cùng người đàn ông?



      Mười phần là sai, sớm rồi !



      Lương Tư Tư đem sợi mì nuốt xuống, lần này có thể ăn ràng phát biểu cao kiến rồi."Nếu như phải là thất tình, vậy còn có loại giải thích —— khao khát."



      Trần Nhược Vũ lại cứng đờ hết cả người thêm lần nữa. Cái này còn hơn thất tình đấy chứ.



      "Nhược Vũ, cậu làm sao vậy? Gần đây là lạ. Về mặt tình cảm nếu là có vấn đề gì, cậu cứ hỏi tớ, bằng kinh nghiệm của tớ, đủ viết quyển sách bách khoa toàn thư tư vấn bề tình , tớ nhất định đối với cậu biết , hết."



      Trần Nhược Vũ mãnh liệt lắc đầu."Tớ có vấn đề gì về tình cảm cả."



      "Vậy sao?" Lương Tư Tư có hơi thất vọng."Vậy nếu như có vấn đề trở ngại về tình cảm. Cậu cứ hỏi tớ nhé."



      "Tớ cũng có trở ngại về tình cảm" Tiếp tục lắc đầu.



      "Được rồi." Lương Tư Tư thất vọng, nhìn Trần Nhược Vũ hồi lâu, rồi ra.



      Trần Nhược Vũ thở phào nhõm, nhìn chằm chằm màn hình. "Phiền muộn" hai chữ kia, khẽ cắn răng, tắt máy vi tính.



      Cả đêm Mạnh Cổ hề nhắn tin lại, cũng có điện thoại tới, Trần Nhược Vũ trong lòng có chút vấn vương. Nhưng đồng thời còn nhớ kỹ chuyện phải gọi điện thoại cho người nhà, trái lo phải nghĩ, vẫn có nghĩ ra được làm như thế nào cùng người trong nhà giải thích, vẫn nhịn đến lúc lên giường ngủ, rốt cuộc hạ quyết tâm, đợi ngày mai gọi lại.



      Lúc nửa đêm, Trần Nhược Vũ ngủ ngủ ngon giấc, điện thoại vang lên.



      mơ mơ màng màng, có chút biết là chuyện gì, bản năng mò tới điện thoại, bấm nút nghe.



      "Trần Nhược Vũ, động kinh rồi sao?" tiếng rít gào trong điện thoại truyền tới. Trần Nhược Vũ chấn động mạnh cái, tỉnh táo hẳn.



      Mẹ ơi, tên ác quỷ hung thần Mạnh Cổ gọi tới.



      "Bác sĩ Mạnh, làm sao vậy hả?" Trước hết giả bộ ngu ngơ hỏi .



      " gửi cho tôi cái tin nhắn sau cùng kia là có ý gì? Hồ ly tinh bỗng chốc biến hóa thành người dịu dàng nịnh hót là sao đây?"



      "À? Cái gì? chờ chút, tôi xem trước chút tại mấy giờ?" Trì hoãn hồi, suy nghĩ chút đối sách.



      Nhưng vừa nhìn thời gian, 2h45 phút sáng!



      Bà nội nó, nhắc tới phải trả thù lại , tuyệt đối tin.



      " còn quan tâm là mấy giờ, tôi bận rộn muốn chết, đến bây giờ mới thở được hơi, ăn cơm cũng kịp tiêu hóa liền nhìn đến tin nhắn của , đầu bị lừa đá phải hay ?" Dám đùa giỡn ! chán sống rồi à?



      Hung dữ như vậy ư!



      hơn nửa đêm, đầu óc Trần Nhược Vũ còn quá minh mẫn, hoàn toàn bị khí thế của Mạnh Cổ đè lại. Vừa mới nhìn đến thời gian kia chút ngay cả lửa giận cũng dám đốt.



      im lặng.



      " chuyện !" Mạnh Cổ ở đó cầu ngang ngược.



      "Bác sĩ Mạnh, khuya lắm rồi, chuyện nghiêm trọng như vậy chúng ta hôm nào gặp mặt chuyện . Ngày mai còn phải làm, chúng ta trước đều tự nghỉ ngơi trước, thấy thế nào?"



      "Tôi ngày mai được nghỉ, có thể ngủ nướng. tại là có thời gian tán gẫu!"



      Xem , quả nhiên là trả thù mà. Cũng biết Điền y tá kia gì với .



      Trần Nhược Vũ nhất thời cứng họng, biết bước tiếp theo nên thế nào. Vì vậy dứt khoát : " chờ chút."



      đem điện thoại khẽ ném lên giường, mang dép"Cạch cạch cạch" chạy tới phòng của Lương Tư Tư."Tư Tư, Tư Tư, tớ tại có vấn đề về tình cảm cần cậu tư vấn giúp."



      "À?" Lương Tư Tư được tôn vinh tỉnh ngủ , mồm có chút há hốc ."Như thế nào?"



      "Hết sức khẩn cấp! Vấn đề là như thế này, nếu như lúc nửa đêm người đàn ông gọi điện thoại cho chất vấn việc gì đó mà người nữ hồi đáp được vấn đề, ấy muốn cùng dây dưa , vậy nên làm cái gì?"



      "Tắt máy ngủ là được." Lương Tư Tư hồi đáp được vô cùng dứt khoát.



      Trần Nhược Vũ có chút do dự, "Thế nhưng nếu như bị gã đàn ông kia ghi hận, về sau dây dưa làm thế nào?"



      "Tỉnh ngủ còn muốn làm thế nào!"



      Có đạo lý!



      Trần Nhược Vũ "Cạch cạch cạch" phi nước đại trở về phòng, rón rén cầm điện thoại di động lên len lén nghe rồi để xuống, Mạnh Cổ người kia cư nhiên có treo máy, đợi.



      Đáng sợ quá mất.



      Tắt máy, ngủ.



      Trần Nhược Vũ kiên quyết hành động, tất cả đem giải quyết lần. Thế giới thanh tĩnh!



      Đưa di động chôn ở phía dưới gối đầu, trong lòng"ầm ầm" nhảy loạn. Rất có tương lai , vì chính mình mà kiêu ngạo.



      Trần Nhược Vũ gối lên điện thoại di động, ngủ, nghĩ nhiều, dũng cảm lần này là trả giá lớn.



      Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ rời giường chuẩn bị làm, mở ra điện thoại di động lập tức nhận được cái tin nhắn.



      "Thân ái! chết chắc rồi! Nhớ nếu đùa giỡn tôi!"



      12 cái chữ lộ ra sắc bén của Mạnh Cổ, còn thêm dấu chấm than. Trần Nhược Vũ giống như thấy được biểu tình cắn răng nghiến lợi cười lạnh.



      "Á." kêu khẽ tiếng, thiếu chút nữa lấy di động ném ra ngoài.



      Xong rồi xong rồi, tối ngày hôm qua nhất định là ngủ đến hồ đồ mà. Lần này làm thế nào đây?
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13

      Edit: NaBy

      Beta: Tuyết



      Trần Nhược Vũ lo lắng đề phòng cả ngày. Kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

      Bác sĩ Mông Cổ giống như đột nhiên biến mất, tin nhắn, điện thoại, cũng bất ngờ xuất ở trước mặt . Điều này làm cho Trần Nhược Vũ nhìn chòng chọc điện thoại cả ngày, lo lắng lần trước lỡ làm lộ địa chỉ ở, tâm tình lo lắng tất cả đều uổng phí.

      Chẳng lẽ giấc ngủ giúp bồi dưỡng lương tâm, sau khi tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh ngộ hành vi của mình đáng xấu hổ đáng hận, quyết định ra tay với rồi à?

      Lương Tư Tư nhìn Trần Nhược Vũ buổi sáng trước khi xuất môn liền tâm trạng bất an, buổi tối tan việc trở về cũng bộ dạng thất hồn lạc phách, rốt cuộc nhịn được lên tiếng."Cậu đến tột cùng là bị chuyện gì thế?"

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu biết nên như thế nào, cuối cùng : "Tớ chọc tới người nên chọc, dây dưa với người ta."

      Lương Tư Tư trầm tư nhìn hồi lâu, "Nhược Vũ, bộ dáng của cậu như là người nên ."

      "Á?" Người này là có ánh mắt gì vậy trời? Trần Nhược Vũ ý vị lắc đầu." có, có, ." Sớm tám trăm năm cũng . đúng, là còn chưa có liền quyết định thể .

      "Nhưng vẻ lo âu cùng sợ hãi lần này của cậu cùng với lần bị hai gã khốn kiếp đánh, đe dọa kia hoàn toàn khác nhau."

      A, đúng, còn chuyện hai khốn kiếp kia còn chưa có giải quyết xong. mới xuất viện hai ngày đúng là thiếu chút nữa quên rồi.

      "Cho nên rốt cuộc là cậu chọc phải người nào mà lại có tình trạng rối ren thế này?"

      Trần Nhược Vũ bị hỏi đến tinh thần tỉnh lại, suy nghĩ, cân nhắc từng câu từng chữ : "Là người bạn của người bạn, trước có chút hiểu lầm, sau đó chúng tớ xem thuận mắt lẫn nhau, thỉnh thoảng tìm tớ gây phiền phức. đúng, cũng phải là phiền toái, chính là cậu biết đấy, tương đối đáng ghét."

      "Tớ biết, cũng chẳng hiểu gì." Lương Tư Tư lắc đầu.

      "Tư Tư!"

      "Ừ." Lương Tư Tư còn nghiêm túc đáp.

      Trần Nhược Vũ có chút phát điên, đứng lên đến hai bước, vung tay lên, lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ. " đúng ra là, có người đàn ông rất phiền toái thường đến gây với cậu, cậu làm sao?"

      "Nghĩ là theo đuổi cậu?"

      ", dĩ nhiên ." Trần Nhược Vũ giật mình." muốn theo đuổi tớ."

      " muốn đuổi theo cậu vậy chọc giận cậu làm gì?"

      Trần Nhược Vũ mắt mở to mồm há hốc, đây là cái Logic gì?

      "Tớ chưa từng thấy qua, muốn theo đuổi cậu còn trêu chọc cậu làm gì, cũng phải là có bệnh ." Lương Tư Tư bộ ra vẻ giảng dạy."Cho nên Nhược Vũ cậu xác định được sao?"

      Trần Nhược Vũ sững sờ gật đầu, "Tớ xác định muốn theo đuổi tớ."

      "Vậy còn cậu?"

      "Cái gì?"

      "Cậu phiền lòng cái gì?"

      Phiền lòng cái gì? phải mới vừa chứ sao. Trần Nhược Vũ cứ qua lại. Thế nào để bạn học Tư Tư này hiểu nỗi trăn trở trong lòng đây?

      Lương Tư Tư nhìn chằm chằm bóng dáng lúc lúc của Trần Nhược Vũ, đột nhiên hưng phấn."Nhược Vũ! Nhược Vũ, cậu bây giờ có phải hay tuyến đường oan gia sau đó là đương?"

      "À?" Oan gia có, đương thể.

      "Cả hai người nam nữ đều xem vừa mắt nhau, trải qua loạt hiểu lầm cùng dây dưa, cuối cùng phát đối phương là người của mình, đây là câu chuyện đương kinh điển." Lương Tư Tư nhún nhún vai, "Tớ cũng có hai lần đương như vậy rồi."

      ", tớ thích dịu dàng săn sóc ." Kiểu sáng sủa hài hước như vậy đối với triệt tiêu từ lâu, còn kiểu dịu dàng săn sóc còn có chút đáng tin."Cái đó, thích là kiểu xinh đẹp mỹ lệ." Y như vậy chính là Điền y tá.

      Lương Tư Tư trầm mặc ba giây, hỏi: " là kiểu người như thế nào?"

      Trần Nhược Vũ đau khổ nghĩ, cuối cùng nặn ra câu."Tính tình tàn bạo."

      Lương Tư Tư gật đầu, "Nghe rất men."

      Trần Nhược Vũ mặt đổ toàn vạch đen, cái này là thế nào, làm sao đoán được đây hả?

      "Cao lớn thô kệch?" Lương Tư Tư tiếp tục hỏi.

      ", thon dài cao lớn."

      "Đẹp trai ?"

      "Ừ, có chút." ra Trần Nhược Vũ sâu trong đáy lòng là cảm thấy Mạnh Cổ rất tuấn tú, nếu ban đầu thế nào đầu óc nóng lên muốn theo đuổi chứ, nghĩ đến chuyện này thừa nhận quả có mấy phần bị sắc đẹp đó mê hoặc.

      "Làm nghề gì?"

      "Bác sĩ." Lương Tư Tư liên tiếp hỏi, Trần Nhược Vũ ý thức liên tiếp trả lời.

      "Ừ." Lương Tư Tư suy nghĩ sâu xa năm giây."Nhược Vũ, cậu cảm thấy đáng ghét đúng ?"

      "Đúng."

      "Chuyện này dễ thôi."

      "Làm thế nào?"

      "Tớ chính là kiểu xinh đẹp mỹ lệ." Lương Tư Tư vô cùng thành khẩn .

      Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, dưới nhìn nhìn Lương Tư Tư. ấy đúng là xinh đẹp, bộ dáng xinh xắn, cao bằng Điền y tá, nhưng là khí chất khi so với y tá dịu dàng hơn chút, ngũ quan tinh tế, dáng dấp có gì phải phản đối. Cho nên ấy mới vẫn luôn tình trường dạt dào, chuyện đương ngừng nghỉ. Thay thế cái người phụ nữ xấu xa kia, thế nào như vậy liền ngẫu nhiên phát triển tình duyên.

      Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn còn có chút sững sờ. Lương Tư Tư tiếp: "Tớ vừa vặn lúc này đơn, có đối tượng nào, vả lại tớ cũng chưa bao giờ kết giao với kiểu đàn ông cường bạo, tướng mạo thon dài lại là bác sĩ nữa, cho nên cậu hãy đem giới thiệu cho tớ, tớ dùng tình thuần phục , bảo đảm rảnh rỗi nhàm chán còn tìm đến làm phiền cậu nữa đâu."

      Trần Nhược Vũ mồm há hốc tiếp tục sững người, đây tuyệt đối phải là điều nằm trong phạm vi kế hoạch mà tưởng tượng được.

      "Cái này…, ngộ nhỡ, có bệnh sao?" phải là người đàn ông muốn theo đuổi nhưng lại luôn trêu chọc nhất định là có bệnh sao? Lấy lí do này cự tuyệt giới thiệu người đàn ông đó cho Tư Tư có được hay đây?

      " là bác sĩ, có thể có được bệnh gì chứ?" Lương Tư Tư phóng khoáng vung tay lên."Làm bác sĩ áp lực lớn, có lúc tính khí nóng nảy chút, có lẽ cậu lúc nào đó vô tình chọc người ta mất hứng. Cậu yên tâm, tớ thu phục , tớ hỏi ràng vì sao sinh tức giận với cậu, sau đó từ từ hòa giải, tháo gỡ các khúc mắc ân oán của các cậu, như vậy, cậu cũng cần phiền não nữa."

      Dường như Logic có vấn đề gì, nhưng đến tột cùng là vẫn có điểm gì đó đúng cho lắm? Trần Nhược Vũ cắn môi đau khổ nghĩ. thế nhưng lại vì sao vui chuyện này nghe ra tựa hồ đối với là chuyện tốt mà.

      "Nhược Vũ, cứ quyết định như vậy , tìm cơ hội, cho chúng tớ vô tình gặp gỡ, cậu giúp chúng tớ giới thiệu lẫn nhau , sau đó mọi chuyện còn lại cần cậu quản nữa, tớ tự chinh phục."

      Chinh phục cái từ này vang vang có lực, nhưng Trần Nhược Vũ lại cảm thấy tiền đồ mờ mịt, cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến chí mạng.

      biết trả lời ứng phó như thế nào, điện thoại di động của vang lên. Trần Nhược Vũ chạy như bay mà trốn tránh, "Tớ nghe điện thoại đây."

      Là điện thoại của Cao Ngữ Lam gọi tới. ấy vợ sắp cười của Lôi Phong trở về, Doãn Tắc muốn mời tất cả mọi người tụ tập ăn mừng, Cao Ngữ Lam hỏi Trần Nhược Vũ có muốn tới hay .

      "Vợ sắp cưới của cảnh sát Lôi?" Trần Nhược Vũ ánh mắt sáng lên, "Tớ , tớ muốn ! Giữ cho tớ chỗ nhé!"

      Cao Ngữ Lam cười to, "Tớ biết ngay mà, cho nên vội vàng với cậu. Cậu mau tới, đến nhà hàng của Doãn Tắc ngay ."

      Nhà hàng của Doãn Tắc tên gọi"Thực", là nhà hàng rất cá tính lại có phong cách ăn uống đặc biệt. Trần Nhược Vũ thay quần áo khác, đem ví tiền gần đấy lao nhanh ra bên ngoài chạy . Trong phòng khách Lương Tư Tư vẫn chờ cùng nhau bàn đại kế sắp đặt kế hoạch vô tình gặp gỡ, liên tục ngừng mà trả lời chuyện đó bàn bạc lại sau, sau đó chạy như làn khói.

      Cao Ngữ Lam gọi điện thoại là đúng lúc, tốt quá . Chẳng những giúp thoát được trường hợp khó xử dẫn đến kết cục cực kỳ này, còn có thể thỏa mãn hiếu kì trong lòng , rốt cuộc có thể thấy được lần người vợ sắp cưới quí trong truyền thuyết của cảnh sát Lôi Phong.

      Đây là chuyện mà cùng Cao Ngữ Lam đều rất có hứng thú. Nghe gia thế Lôi Phong là thuộc loại có tiền có quyền, cha là cục trưởng cục công an, mẹ là cục trưởng cục thuế, Lôi Phong từ mặc dù được ăn ngon mặc đẹp nhưng cũng dạy dỗ rất nghiêm khắc, cha mẹ cưng chiều nhưng là có nuông chiều , cùng Doãn Tắc,Mạnh Cổ là bạn học cùng lớp suốt những năm ở trường trung học, ở trong trường học lúc đó rất bát nháo, thế nhưng vẫn luôn tỏ ra là công tử lạnh lùng, khó gần, kiêu ngạo. Điều này làm cho Doãn Tắc cùng Mạnh Cổ cùng vừa mắt nên đánh nhau quen biết, cuối cùng ba người hóa thành bạn thân.

      Tình sử của Lôi Phong, theo lời của Doãn Tắc chính là, từ khó lường, khi có mục tiêu nhất định, chẳng biết xấu hổ, cả gan làm loạn, cho nên còn tuổi mà xác định đến nào rồi, mới tí tuổi đầu học cách bá đạo đem con người ta chiếm làm của riêng rồi. Chỉ là kia đúng là tốt, mặc dù bị áp bức dưới uy quyền của Lôi Phong, nhưng vẫn là kiên trì lý tưởng của mình, xuất ngoại du học nâng cao ngành học mỹ thuật. Dĩ nhiên, người bạn học Lôi Phong này rất muốn nhưng mặt gắng phải giúp đỡ người ta, lại khiến ấy cảm động chỉ biết cách lấy thân báo đáp rồi.

      Chuyện xưa này khiến Cao Ngữ Lam cùng Trần Nhược Vũ tràn đầy tò mò, đến tột cùng là như thế nào mà có thể khiến Lôi Phong phải bám lấy gắt gao cho bằng được.

      Bây giờ, ấy quay về.

      Trần Nhược Vũ trong lòng mơ hồ về chuyện đó cảm giác hưng phấn, sau khi ngồi lên xe buýt lại đột nhiên nhớ tới chuyện. gọi lại cho Cao Ngữ Lam."Lam Lam, tớ đường đến, à chuyện kia, tối nay có những ai đến vậy?"

      "À là cảnh sát Lôi cùng bạn , Doãn Tắc cùng tớ, chị Doãn Ninh và bé Nựu Nựu, bác sĩ Mạnh hình như có chuyện bận, tớ nghe Doãn Tắc gọi điện thoại cho như vậy."

      Trần Nhược Vũ yên tâm, Doãn Ninh là chị của Doãn Tắc, Nựu Nựu là con chị ấy, những người này đều quen biết, cư xử cũng tệ. Quan trọng nhất là bác sĩ Mông Cổ có ở đấy, lần này an toàn rồi. Vì vậy mới thêm mấy câu nữa rồi mới cúp điện thoại.

      Đến nhà hàng của Doãn Tắc, chạy lên phòng ăn lầu ba, bàn đầy người ngồi thực vô cùng náo nhiệt. Lôi Phong cùng bộ dáng thực ngọt ngào ngồi cạnh nhau, mặt cười hạnh phúc, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn ấy, ánh mắt ngấy đến chịuđược.

      Trần Nhược Vũ trong lòng hâm mộ, đây mới đích thực là người đàn ông dịu dàng mà.

      Mọi người thấy Trần Nhược Vũ tới, vội vàng đứng đứng lên, lẫn giới thiệu lẫn nhau. Vợ chưa cưới của Lôi Phong tên gọi Đinh Hiểu Vân, cái tên thanh tú, nhưng lại là rất hợp với cả con người ấy. Cả đám cười ha hả nhốn nháo hồi, chợt người từ ngoài cửa vào, lớn tiếng kêu lên: "Bạn thân ái của tôi trở về rồi phải ? Mau tới, để cho tôi ôm cái."

      Trần Nhược Vũ nghe được giọng đó lập tức cứng đờ, mẹ ơi, bác sĩ Mạnh Cổ làm sao lại tới đây hả ?

      Bởi vì cái nội dung tin nhắn uy hiếp trước kia , có hai từ "Thân ái" này đúng là ám chỉ mà, cái câu gì kia"Để cho tôi ôm cái" là làm cho tê dại cả da đầu. may là Lôi Phong lập tức phản ứng, điều này làm cho Trần Nhược Vũ thở phào nhõm.

      Lôi Phong mắng: "Mẹ kiếp, cậu cùng Doãn Tắc đều dạng ti tiện." Vốn là Hiểu Vân nhà trở về, bọn họ nên tốt bụng để cho hai người ở thế giới riêng của mình tâm , kết quả Doãn Tắc phải là náo loạn muốn tụ tập bạn bè tổ chức bữa tiệc đón người ở phương xa quay về. ra tụ tập lúc nào mà được, bọn họ chính là nghĩ phá bĩnh đây mà.

      Mạnh Cổ hì hì cười, căn bản để ý tới Lôi Phong, chạy tới, ôm Đinh Hiểu Vân cái. Lôi Phong đẩy ra, "Cút sang bên."

      Doãn Tắc tại bên chán nản , "Tiếc quá, ** bị thiếu hụt, có người cáu kỉnh nè."

      Lôi Phong lên tiếng: "Các cậu chờ tôi rỗi rãnh tìm các cậu bạo phát."

      Mạnh Cổ với Doãn Tắc cùng nhau lấy tay đè tim, " sợ quá mất."

      Trần Nhược Vũ bị mấy người này chọc cho cười ngừng, toét miệng, lại thấy Mạnh Cổ ngồi xuống đối diện , ánh mắt liếc xuống , che dấu biểu mặt, cúi đầu tìm cái ly uống nước.

      Lúc này Doãn Tắc bắt đầu huyên náo cụng rượu, phải ăn mừng dịp hỷ lớn này, Mạnh Cổ tán thành, cùng hùa theo ồn ào lên lúc. Lôi Phong trợn mắt nhìn, trong lòng biết ngay mục đích của hai tên bỉ ổi này đúng là muốn đem hạ gục, để cho ** được mà.

      " uống được, tớ phải lái xe."

      "Để cho Hiểu Vân lái ."

      " ấy vừa trở về, yên tâm."

      " gọi Taxi đưa về."

      " bỏ xe ở đây được."

      " có khí phách gì cả."

      " cần phải chứng minh chuyện đó cho các cậu, các cậu tự hiểu lấy."

      Nãy giờ vẫn mỉm cười lên tiếng nhìn bọn họ náo loạn,Đinh Hiểu Vân cất giọng, "Tất cả mọi người đừng uống rượu nữa, Doãn Tắc, Mạnh Cổ các cậu cũng phải lái xe, an toàn là quan trọng nhất."

      "Ái chà, chồng tung vợ hứng đấy đấy. Tôi cần lái xe, chị tôi có thể lái giúp." Doãn Tắc đem Doãn Ninh kéo ra làm tấm chắn.

      "Tôi cũng cần lái xe, Trần Nhược Vũ đưa tôi về."

      Trần Nhược Vũ cầm cái ly xem náo nhiệt, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc. lúc nào muốn đưa bác sĩ Mông Cổ về hả ? Bọn họ cần thiết phải có quan hệ thế này có được hay ? nhìn trộm Mạnh Cổ chút, cùng với Doãn Tắc vẫn chuyên tâm cùng Lôi Phong cãi vả, căn bản có có thấy nhìn .

      Trần Nhược Vũ nuốt ngụm nước miếng, được rồi, bác sĩ Mông Cổ chính là chỉ tùy tiện ra câu thôi mà, cũng chớ để bụng làm gì.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14

      Edit: Naby

      Beta: Tuyết



      Cuối cùng mọi người ai cũng uống rượu, chỉ là ngược lại càng náo càng dữ dội. Cánh đàn ông biểu tình bằng hữu bằng phương thức rất kỳ quái, liên tục lật tẩy lẫn nhau, hận thể đem đối phương đánh giá đến cả bộ phận phía dưới.



      "Người rối loạn nhất thế giới lúc này, nhất định là Lôi Phong." Doãn Tắc kết luận như vậy, "Hiểu Vân phải coi chừng , bụng đầy ý nghĩ xấu xa."



      "Cậu lo lắng dư thừa rồi, chỉ là cần phải khích bác." Lôi Phong nhanh như gió đáp lại, "Hiểu Vân đối với lai lịch chúng ta đều là biết . Cả ba người trong đó chỉ có mình tôi là chỉ có mối tình đầu duy nhất, rất chung tình, đâu có phải như hai gã bại hoại các cậu."



      "Mẹ nó, cái người này mới là khích bác." Doãn Tắc chuyển sang Cao Ngữ Lam, mặt thành khẩn, "Đừng nghe cậu ta, mới là ngây thơ vô tội. ra kẻ bỉ ổi nhất nhất chính là Mạnh Cổ, bạn của nhiều vô kể."



      "Cút." Mạnh Cổ ném mấy hạt đậu qua.



      Doãn Tắ cgiơ ngón tay lên đếm, "Lương Tiểu Hà, Mặc Mỹ Hoa, Vương Phương, Lưu Dĩnh. . . . . . Tớ biết cũng sai biệt lắm có khoảng mười người, đó còn là có cả những người tớ chưa biết nữa đấy."



      Trần Nhược Vũ dựng lỗ tai lên nghe, gã này đúng là gã đại hoa tâm mà, quá coi thường , quả nhiên là thể tin cậy được. may là kịp thời quay đầu lại, phải sa chân vào vũng bùn.



      Đinh Hiểu Vân lúc này quay sang chuyện với Mạnh Cổ: "Này thể coi đó là bạn của Mạnh Cổ được, chỉ là do họ theo đuổi cậu ấy mà thôi, hơn nữa do theo bám được còn những lời lọt vào tai chút nào, tớ cảm thấy được Mạnh Cổ mới là người bị hại đúng hơn."



      "Đúng vậy." Mạnh Cổ nhếch môi cười, "Chỉ có Hiểu Vân là hiểu tớ, cho nên tớ cuộc đời này thích nhất đúng là cậu."



      Trần Nhược Vũ trong lòng giật mình, ngẩng đầu lại nghiêm túc nhìn Đinh Hiểu Vân chút. Dịu dàngkhả ái, xinh đẹp hào phóng. Cùng y tá Điền, Lương Tư Tư đều là Version 1 .



      Bên này Lôi Phong sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm Mạnh Cổ, "Muốn chết phải ?"



      " mình đấu sao?" Mạnh Cổ nhướng mày trêu chọc .



      "Chết tiệt. Ban đầu cũng nên giúp cậu, để cho cái người cặn bã như cậu lưu lạc đến chết."



      "Ban đầu là Hiểu Vân quen biết tớ trước, với cậu có cái quái quan hệ gì chứ."



      "Hiểu Vân là nhìn thấy cậu là người em của tớ nên mới nhân nhượng tìm đến cậu, cậu chỉ ỷ vào danh tiếng của tớ mà thôi."



      "Cho nên ấy đối với tớ mới là lòng? Hiểu Vân chỉ là bao che giùm cậu?" Mạnh Cổ vô cùng biết xấu hổ qua kề bên, ôm lấy Lôi Phong."Bạn thân , cậu mà sớm, tớ đối với cậu cũng có tình cảm giống nhau."



      "Tớ cũng vậy, tớ cậu chết mất, Phong ca." Doãn là ôm ngực, "Cậu hãy nghe nhịp tim đập của tớ."



      "Mẹ kiếp." Lôi Phong nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên cho mỗi người mấy cú đấm.



      Ba người đàn ông tránh qua bên mà đánh nhau , Hiểu Vân cùng Doãn Ninh giải hoặc nghi ngờ trong lòng Trần Nhược Vũ.



      ra là Mạnh Cổ khi còn bé tính khí dữ dội nhất, thời kỳ nổi loạn nhất đến sớm và kéo dài, luôn làm trái ngược với tất cả người trong nhà. Bởi vì cha là Phó Viện Trưởng bệnh viện, cho nên vẫn hi vọng Mạnh Cổ có thể kế thừa nghề nghiệp của mình. Ngay từ khi Mạnh Cổ còn bé áp đặt ý định muốn Mạnh Cổ theo nghiệp bác sĩ. Nhưng phương thức dạy dỗ Mạnh Cổ của cha vô cùng nghiêm khắc, Mạnh Cổ cùng cha quan hệ tốt, liền làm ngược lại, học hành nghiêm túc, có đánh chết cũng nguyện ý thi y khoa. Sau lại náo loạn trận lớn, rời nhà bỏ ra ngoài ở.



      Lần huyên náo bỏ này làm người trong nhà đều ngã ngựa, cha mẹ chỉ sợ ra ngoài lỡ chọc phải xã hội đen bị nguy hiểm. Mọi người tìm khắp nơi, nhưng vẫn tìm được. Cuối cùng là do bạn bè Hiểu Vân ở thành phố khác chụp mấy bức ảnh chuyển cho Hiểu Vân xem, trùng hợp như thế nào lại đó trong hình lại có dính bóng dáng của Mạnh Cổ vào. Vì vậy mọi người mới tóm được Mạnh Cổ đem trở về.



      Vốn dĩ là Mạnh Cổ còn có ý nguyện trở về, nhưng do mẹ bởi vì lo lắng cho nên sinh bệnh, thậm chí bệnh trở nặng, phải nhập viện. Mạnh Cổ biết được, lúc này mới về nhà. Cũng bởi vì mệt mỏi chuyện mẹ bị bệnh, thiếu chút nữa mất mạng, Mạnh Cổ mới bừng tỉnh đại ngộ, từ đó nghiêm túc, an ổn sống qua ngày. Cha cũng nhận ra mình dùng phướng pháp dạy dỗ với đứa bé như vậy là sai lầm, người nhà hòa thuận. Mạnh Cổ cũng chấp nhận an bài của người nhà, thi đậu y khoa, làm bác sĩ.



      Mạnh Cổ vốn là thông minh, cố gắng học tập, năm đó thi đậu thủ khoa của đại học y, hơn nữa đường thành tích nổi trội xuất sắc, danh tiếng ở trường học vang dội. Chẳng những tuổi còn trẻ liền được tham dự nhiều đề tài nghiên cứu hàng đầu, còn được nhiều bệnh viện mời gia nhập. Làm cho cha mặt mày rạng rỡ, cũng coi là đền bù của với lỗi lầm tuổi trẻ nông nổi lúc trước.



      Trần Nhược Vũ nghe, thầm nghĩ khó trách đối với việc mình cùng người nhà mất liên lạc có phản ứng lớn như vậy, ngẫm lại chính mình, cũng hiểu được đối với người nhà cảm thấy áy náy.



      Bên này Doãn Tắc bọn họ náo loạn xong trở về bàn, nghe được Đinh Hiểu Vân cùng Doãn Ninh khen Mạnh Cổ, mặc kệ."Tại sao phải khen cậu ta, nhất định thể để cho cậu ta đắc ý, đắc ý biểu ra. Phải chút nhiều xấu xa, hại chúng tôi đánh hội đồng biết bao nhiêu trận, còn có cái khuôn mặt kia cả cái miệng nữa, đắc tội rất nhiều người đó, mẹ kiếp ông đây chính là vô tình kết giao, tại nhớ tới là, nhiều lần đánh nhau đều là do cái miệng thối của chọc những tên côn đồ kia."



      "Cậu cút . Cậu gây họa mới là nhiều."



      "Tất cả các cậu câm miệng, những lời này chỉ có tớ mới có tư cách ." Lôi Phong chỉ vào cả hai người này, "Hai người đều là ngôi sao tai họa. Nhớ hay lần đó chúng ta đến trường đại học của Mạnh Cổ tìm , kết quả bọn họ thấy có người nữ sinh muốn nhảy lầu tự sát. Hai người đê tiện các cậu cùng nhau hợp lại châm chọc người ta, làm tớ ở đó bực bội vì mất mặt chết được."



      "Này, cậu chỉ ở đó gặm khoai tây chiên uống cola xem cuộc vui, chúng tớ mới là mất thể diện."



      "Chính là, kỳ ít nhiều chúng tớ cũng bị phiền phức, cậu xem ấy cuối cùng cũng còn muốn chết nữa."



      "Hừ, ta là muốn chết, vì ấy nghĩ trước hết chém chết hai người các cậu rồi hãy tự tử lại."



      Doãn Tắc nhớ tới chuyện kia, cười rộ lên." kia tên gọi là gì ấy nhỉ, ngày ngày muốn tìm chúng tớ trả thù, chỉ là ông đây có ở đó, vì vậy cuối cùng chuyển sang Mạnh Cổ, chuyện tình này cảm động đến cả trời đất. Ha ha ha, nghĩ đến liền buồn cười. Mẹ của ấy cũng rất thích Mạnh Cổ, đến chết được, là Mạnh Cổ cứu con bà ấy, nhất định muốn Mạnh Cổ làm con rể. Mạnh Cổ khi đó ở trong trường học là may mắn à."



      Lôi Phong nghĩ tới đây cũng cười, chỉ có mặt của Mạnh Cổ là đen thui.



      Doãn Tắc còn bá vai Mạnh Cổ, "Người em à, thực tế, cuộc sống của cậu cũng phải là dễ dàng gì, phụ nữ theo đuổi nhiều cũng tốt, đáng tiếc tổng hết lại là vận đào hoa. Kinh nghiệm cậu bị bám chặt lấy nếm nhiều, các loại chiêu thức theo đuổi nam nhân cậu đều là thể nghiệm qua, thế nhưng lớn đến chừng này tuổi rồi, cậu cậuchưa có cơ hội đương chân chính lần nào sao? Tớ cảm thông với cậu."



      Người vô tâm người nghe hữu ý, Trần Nhược Vũ nhất thời đem mình cũng liên tưởng tiến đến. cũng phải cũng là trong số những người theo đuổi Mạnh đó sao? Với điều kiện của , có lẽ ngay cả vụn đào thối cũng bằng, miễn cưỡng coi như là cành đào thối.



      Lúc này nghe Đinh Hiểu Vân hỏi: "Chuyện này sao tớ thế nào lại biết? Khi đó các cậu gì mà có thể để cho người ta muốn chết nữa."



      "Tớ cái gì cả." Doãn Tắc mặt vô tội, "Tớ chính là tớ còn chưa từng thấy qua người nhảy lầu bao giờ, may mắn, lần này được thêm kiến thức."



      là tốt làm sao.



      Trần Nhược Vũ cúi đầu yên lặng uống nước, đem tiếng lòng ngăn chặn lại.



      "Này,Mạnh Cổ khi đó những gì?"



      Mạnh Cổ suy nghĩ chút, nhớ ra"Tớ dù sao cũng là muốn chết, bằng trước hết ký cái cam kết, để cho tớ lấy xác luyện tập giải phẫu chút."



      Cái này là còn hơn cả bỉ ổi mà.



      Trần Nhược Vũ bị làm cho sặc, ho khan vài tiếng.



      "Sau đó ta vẫn nhảy, tớ liền quyết định, chờ lâu như vậy, thi thể tôi muốn nữa. Sau đó tớ liền bỏ ."



      Đê tiện là quá đê tiện.



      Trần Nhược Vũ nhịn được, tiếp tục ho khụ khụ.



      ra là đối với coi như là ôn hòa lắm rồi, chắc là do ngày càng lớn tuổi, năm tháng tôi luyện, để cho chững chạc hơn chút ít sao?



      "Trần Nhược Vũ, làm gì mà ho khụ khụ như thế, muốn gây chú ý với tôi à?"



      Thôi rồi, làm vừa rồi nghĩ tới. mà chững chạc hơn cái quái gì chứ!



      Lúc này Doãn Tắc nhảy vào đỡ ."Nhược Vũ đừng để ý đến , tên này tính tình xấu ca ước chừng đến chết cũng thay đổi được đâu. Đáng đời cho kiếp đào hoa, những tốt sao mà để ý chứ? Những người bình thường mới có thể chọn trúng kẻ chẳng bình thường. xem Lam Lam thích là tôi, Hiểu Vân thích là Lôi Phong. Nào có phần của ?" Doãn Tắc chẳng biết xấu hổ, rước lấy từ phía Cao Ngữ Lam cái liếc mắt.



      Trần Nhược Vũ tiếp tục cúi đầu, ho liên tục ngớt.



      là mất mặt mà, lại chọn trúng chính là. . . . . .



      ra là chỉ là cành đào thối, mà còn là bình thường.



      sai lầm rồi, đê tiện hơn cả phải là Mạnh Cổ, mà tuyệt đối chính là Doãn Tắc.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :