1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 5

      Edit: Naby

      Beta: Quảng Hằng


      Sau lưng xấu người khác bị bắt quả tang, dưới tình huống như vậy nên phản ứng như thế nào đây?

      Trần Nhược Vũ có kinh nghiệm. sững sờ chút, nhắm mắt : ""Lí tiên sinh biết Bác sĩ Mạnh có nghiệp thành danh, rất có tương lai."

      "Người có mắt nhìn như vậy, tôi rất mến đó." Mạnh Cổ đến ngồi xuống bên cạnh Lý Kiện. Trần Nhược Vũ muốn vỗ trán.

      Trả thù, tuyệt đối trả thù.

      "Bạn bè tôi đều hết rồi, tôi rất đơn." Mạnh Cổ hướng về phía Lý Kiện cười cười, cười đến nỗi trong lòng Lý Kiện vô cùng sợ hãi.

      Đây chính là muốn tỏ ý với ? Nhưng muốn bị gã đàn ông xấu xa này hớp ngụm đâu.

      Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, mong giúp đỡ.

      Nhưng Trần Nhược Vũ chính mình cũng là người chờ xử tội, ngay cả động tý cũng dám động.

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Lý Kiện tiếp tục cười, tay còn vỗ lên chân người ta. " biết Lý tiên sinh xưng hô như thế nào?"

      "Lý, Lý Kiện."

      "A Kiện a. . . . . ." Mạnh Cổ kéo dài cuối khiến trong lòng Trần Nhược Vũ run cầm cập, còn gọi A Kiện, có cần gọi buồn nôn như thế ?

      "A Kiện à, cậu đối với giữa quan hệ giữa đàn ông và đàn ông thấy thế nào?"

      Lý Kiện nổi hết da gà lên, có chú ý đến việc chuyện, chỉ vội vàng đem chân lấy ra.

      Mạnh Cổ thèm để ý nghiêng người qua, chỉ nhàng lấy tay khoát lên vai Lý Kiện."Cậu cần thẹn thùng, chúng tôi làm nghề y, gặp qua rất nhiều, rất cởi mở."

      Trần Nhược Vũ là nhìn nổi. "Bác sĩ Mạnh."

      Mới vừa mở miệng liền bị trợn mắt nhìn. Trần Nhược Vũ co rụt lại, nhanh chóng ngậm miệng.

      "A Kiện có phải cậu khiếm khuyết kiến thức, cho nên lòng hiếu kỳ tương đối nặng hay ?" Lời này ý bên trong đến tột cùng có ý gì? Lý Kiện liên tục lắc đầu. chút cũng hiếu kỳ, cần để cho thử nghiệm phen.

      "Nếu hiếu kỳ, đó chính là tính cánh tốt rồi. Bằng sao lại ăn suy đoán lung tung xấu, bịa đặt phỉ báng người khác mà mặt còn đắc ý? Cho dù người ta ở cùng chỗ với người cùng giới tính khác làm cái gì nữa mắc mớ gì đến cậu chứ! Nếu như cậu rảnh rỗi ở đến nỗi nhàm chán có việc gì làm hãy trốn ở trong nhà mình xem vài bộ phim tình cảm, hay hành động để giết thời gian, nên ra ngoài cùng với người xa lạ thể ý nghĩ dâm đãng, như vậy đối với trị an xã hội tạo thành mặt trái ảnh hưởng xấu. Ngay cả khi cậu ra ngoài gieo họa cho người khác, cậu cũng làm ơn ở nhà soi gương nhiều chút, chỉnh đốn tốt lại bản thân chút rồi hãy quay lại gặp người khác. Cậu xem bộ đồ đầy dầu mỡ cậu mặc kìa, nhìn nỗi. đừng đến bộ mặt nhìn như gần bốn mươi còn muốn kết hợp với các trẻ tuổi, dáng dấp cậu như vậy mà chạy ra ngoài xem mắt, cậu sợ làm…. thất vọng xã hội sao?"

      Lần này là liền mạch, suy nghĩ sắp xếp liền bật thốt lên, giọng trước mặt quả thực xoay chuyển 180°, điều này làm cho Lý Kiện trợn mắt hốc mồm.

      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, cảm thấy những lời này giống như cũng cùng bàn tay đánh vào mặt của .

      Chỉ là người bị thương nặng nhất chính là Lý Kiện, ", . . . . . ." Mất hết nửa ngày, nửa lời cũng ra được, làm trò trước mặt Trần Nhược Vũ lại tốt nên thẹn quá thành giận, quan trọng nhất là, tin rằng trò thẹn quá thành giận của mình, có phải là đối thủ của gã bác sĩ Mạnh này hay . Mắt nhìn thấy đối phương khí thế nhàn nhã tràn đầy tự tin, vì vậy toàn bộ khí thế của bị ngăn chặn.

      " A Kiện, có phải cậu cảm thấy tôi như vậy là đúng hay ? đúng chỗ nào? Cậu có ý kiến gì có thể ra, chúng ta có thể thảo luận chút, sâu vào vấn đề chút cũng sao. Tôi theo đến cùng."

      Còn tay kia lại trộm sờ lên bắp đùi người ta.

      Lý Kiện chợt nhảy lên, kịp suy nghĩ, cũng kịp chào tạm biệt với Trần Nhược Vũ, lòng bàn chân như bôi mỡ chạy nhanh.

      Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo, cũng biết phải phản ứng ra sao mới phải.

      Lý Kiện rồi, Mạnh Cổ xoay mặt về hướng Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ liền thẳng lưng lại, biết kế tiếp muốn đối phó chính là .

      "Tôi quay trở lại là muốn cho biết, cuối tuần này Doãn Tắc là bọn họ muốn làm bữa cơm tối, chỉ mời mấy người bạn bè thân tụ họp. Tôi vốn là muốn mời cùng nhau đến. Nhưng mà lại là loại người ở sau lưng đối với bạn bè buông lời bịa đặt xấu người khác, tôi nghĩ tốt nhất nên đến tham gia."

      Trần Nhược Vũ ngẩn ra, mặt đỏ lên như thiêu đốt.

      "Cao Ngữ Lam cũng gọi điện thoại cho muốn mời , tôi hi vọng cự tuyệt, lý do cự tuyệt tự mình nghĩ , đừng làm cho mọi người mặt khó nhìn nhau, cứ ." Lời của Mạnh Cổ có ngữ điệu, tuy nhiên trong giọng vẻ thực nghiêm khắc.

      tức giận rồi, biết.

      Mạnh Cổ xong những thứ này, xoay người khỏi. Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      phải là người như thế, nhưng tại sao lời như vậy, còn hết lần này đến lần khác bị tóm cổ, để cho muốn biện minh cũng thể nào biện minh được. ở trong lòng trở thành kẻ tiểu nhân chuyên lôi kéo người khác bịa đặt sinh , cảm thấy rất khổ sở.

      Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi hồi lâu, gọi tính tiền, Cả người lẫn hồn phiêu du đường. có ngồi xe buýt cũng có gọi taxi, chỉ vùi đầu , cũng biết tới nơi nào, chân mệt mỏi có chút đau, sau đó còn có nước giọt đánh vào mặt của , ngẩng đầu nhìn lên, trời mưa.

      Trần Nhược Vũ than thở, chính là người liên tục gặp xui xẻo mà. cố gắng để tìm trạm xe buýt trong vùng lân cận, xem thwr nên về nhà như thế nào, mưa chợt lớn lên. Trần Nhược Vũ che đầu, chạy nhanh đến đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi. Mới vừa chạy đến dưới mái hiên, lại thấy cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, người đàn ông giơ lên túi mua hàng to bước ra ngoài, vừa đẩy cửa vừa điện thoại: "Mua rồi, mua rồi, các người muốn cá mực sợi, thịt bò khô, khoai tây chiên, bia, đậu rang. . . . . . Cái gì, còn phải Ma Lạt Thang*? Các cậu cút ! Đánh mạt chược ăn nhiều tiền như vậy còn cầu cái quái gì, tại trời mưa có biết hay , có cái gì liền ăn cái đó , đừng có như vậy nữa mấy người cặn bã kia. . . . . ."

      *Ma Lạt Thang: tên loại thức ăn thuộc vùng Tứ Xuyên (TQ), được chế biến với nhiều thành phần khác nhau (thường rất cay), ví dụ như dạng đậu phụ chiên thịt bò với ớt… chung nhắc đến món này mình cũng mập mờ và chung chung thôi. Nó có nhiều loại quá, mình để 1 ảnh minh họa tạm nhé:

      Người đàn ông dứt lời , vừa quay đầu chống lại ánh mắt của Trần Nhược Vũ.

      Tốt lắm, lại là .

      Bác sĩ Mạnh Cổ.

      Đời người vì sao có bất tương phùng, gặp ai tốt gặp lại gặp phải .

      Trần Nhược Vũ trong lòng muốn nôn ra, gặp nhau cần gì phải như từng quen nhau, nếu biết chắc tốt hơn nhiều.

      Trong đầu ngổn ngang, nét mặt đầy kinh ngạc của Mạnh Cổ, xoay người trong đầu buồn bực xông ra ngoài trời mưa. Thà bị ướt hết, cũng cần mất hết thể diện.

      cho là theo dõi chứ? cho là có ý đồ bất chính đối với chứ? cho là trong lòng để ý chứ?

      Trần Nhược Vũ xông về phía trước, trong mưa to, chiếc xe buýt vừa đúng chạy tới, cũng bất kể xe này là tới chỗ nào, dù sao cửa mở ra liền hướng phía bên chạy lên xe. Cuối cùng thân nhếch nhác ngồi ở đuôi xe.

      Ngồi xuống, bắt đầu theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Cổ. lên chiếc xe hơi dừng ở ven đường. Trần Nhược Vũ nhận ra đó là xe của .

      xoay người lại tựa lưng vào ghế ngồi buông ra lời tức giận, bọn họ, là ngồi xe buýt, là có xe riêng, quả nhiên là ở hai cái thế giới.

      Chờ chút, đây phải là điều tại nên tập trung suy nghĩ. Trọng điểm chính là, ràng mới là người tiểu nhân ở sau lưng cùng người khác cười cợt thị phi, nhưng thực tế lại ở trong lòng biến thành kẻ tiểu nhân. Đây mới là hai cái thế giới.

      Khi dễ lẫn nhau, lại cùng nhau vô tình gặp gỡ.

      Đây chính là kết quả.

      Trần Nhược Vũ rất xui xẻo ngồi nhầm xe buýt, cuối cùng đổi hết ba chuyến xe, đội mưa rốt cuộc trở lại nhà.

      Lương Tư Tư ở nhà chờ , rất hưng phấn hỏi thăm kết quả xem mắt. "Như thế nào, người đàn ông xem mắt có phải hợp khẩu vị hay ?"

      gật đầu.

      "Vậy có hay chuyện vô tình gặp được những người khác, để cho lòng của cậu ‘tưng tưng’ nhảy?"

      lại gật đầu, chỉ ‘ầm ầm’ nhảy, thiếu chút nữa nhảy chết .

      "Oa, tớ rồi, quá chuẩn rồi. Này, này, còn trời mưa nữa, có cái chuyện gì mà lãng mạn nữa chứ?"

      Trần Nhược Vũ quay đầu, áo khoác vẫn còn ở tích lại nước từ mái tóc dài giọt, yếu ớt : "Tư Tư à, vô tình gặp được sao chứ, gặp được người tốt chính là gọi lãng mạn, gặp được phải là cơn ác mộng."

      Cơn ác mộng này có chút quá tổn thương sinh lực. muốn tắm, sau đó lên giường đổi lại thành mộng đẹp.

      quả đúng là nằm mơ.

      Trong mơ, Mạnh Cổ mặc chiếc áo dài trắng khí suất đẹp trai, dịu dàng với : " xin lỗi, tôi nên cùng với các y tá tốt, là miệng tôi thiếu nợ, tha thứ ta có được hay ?"

      A, thực là kinh khủng quá! cư nhiên với lời xin lỗi!

      Hơn cả kinh khủng chính là hề liêm sỉ mặt cảm động đáp lại: " sao, tôi ngại."

      đúng, đúng, ai ngại? ràng rất để ý, rất bị tổn thương.

      Nhưng Mạnh Cổ nghe thấy trong lòng hô hào, tiếp tục dịu dàng : "Nếu ngại, vậy là phải cũng có thể với tôi chút gì chứ?"

      Muốn gì? nháy mắt mấy cái, đỏ mặt. Nhanh như vậy phải thích ?

      Chờ chút, mến sao?

      Chẳng lẽ đợi tỏ tình?

      Tỏ tình cái quái gì chứ, cùng cắt đứt quan hệ tuyệt đối lui tới.

      Trần Nhược Vũ vừa ở trong mộng của mình giãy giụa, vừa lộn xộn lung tung loạn tưởng. Chợt, Mạnh Cổ mặt dữ tợn bắt đầu gầm thét: "Ông đây chỉ là mấy câu lời về , ông phải xin lỗi, cùng người đàn ông xấu xa khác vu oan phỉ báng ông đồng tính luyến ái chẳng lẽ nên lòng xin lỗi tôi trăm lần ư? khi nào biết ông đây đàn ông? Ông kết giao qua bạn đứng xếp hàng thành dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà . có cần hỏi các ấy thử ông có phải là nam nhân hay ? Ra lệnh cho xin lỗi tôi! Nếu chuyện này xong đâu!"

      Trần Nhược Vũ vừa chợt mở mắt, tỉnh lại.

      Má ơi, là ác mộng!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 6

      Edit: Naby

      Beta: Quảng Hằng


      Ngày có suy nghĩ, đêm liền gặp mộng.

      Trần Nhược Vũ còn nghiêm túc tổng kết chút, nhất định là trong lòng đối với chính mình bịa đặt phỉ báng Mạnh Cổ còn rất băn khoăn, cho nên mới phải làm thành giấc mơ như vậy.

      Nhưng tại sao sau khi tỉnh mộng dư vị vẫn còn lặp lại, cũng là vì câu kia của Mạnh Cổ "Ông kết giao qua bạn đứng xếp hàng thành dãy từ cửa khoa bệnh viện có thể vẫn xếp hàng đến tận cửa nhà ", kết giao qua rất nhiều bạn sao?

      Trần Nhược Vũ tuy rằng đối với suy nghĩ này của mình tương đối xem thường, nhưng vẫn là nhịn được cứ phải ý đến.Lúc này mới phát , mặc dù sớm đem Mạnh Cổ xácđịnh là mục tiêu, hơn nữa từ khi theo đuổi cho đến buông tha cả quá trình này cũng có kinh nghiệm rồi, nhưng đối với người đàn ông này ra cũng hiểu là mấy.

      Mạnh Cổ là hạng người gì đây?

      Miệng lưỡi, da mặt dầy. Điều này, tất nhiên, là bạn bè của bọn họ cũng biết mà.

      Nhưng khi ở bệnh viện đối dãi với các y tá, bệnh nhân lại là sắc mặt khác.Ít nhất thấy được, sau khi người nọ mặc vào chiếc áo blue trắng đúng là trở thành người mẫu mực. chuyện nhàng hài hước, làm cho người ta như trúng phải gióxuân, y thuật dường như cũng tồi, cho nên số bệnh nhân theo đặc biệt nhiều, ở khu nội trú bên kia cũng là nhân vật được hâm mộ đứng đầu.

      Nhưng ngoài chuyện đó ra, còn biết được gì? phát ra cái gì cũng biết. Chỉ trừ cố ý nghe qua có bạn . Nhưng tình trạng gia đình của , kinh nghiệm tình cảm của , sở thích của ….v.v, biết gì cả.

      Trong lòng buồn bực nghĩ, đúng là phụ nữ mà, mù quáng nên them để tâm đến bất cứ chuyện gì khác, nên mới có thể làm ra chuyệngiống như vậy, cái gì cũng biết muốn đuổi theo người ta, còn kéođến đống chuyện rắc rối?

      Ừ, tổng kết bài học, coi đây là cảnh cáo, chuyện ngu xuẩn như thế tuyệt có thể tái phạm.

      Mặt khác, vì mong muốn tâm được bình an, phải xóa sạch mọi nợ nần cùng .

      Vì vậy, đêm thứ sáu, Trần Nhược Vũ đặt đồng hồ báo thức, rạng sáng bốn giờ bò dậy gọi cho Mạnh Cổ cú điện thoại. Nghe trong điện thoại thanh chờ máy "Đôđô", lòng của cũng thiếu điều "Ầm ầm" nhảy lên.

      Đợi hồi lâu, bên kia điện thoại có người tiếp lên."Trần Nhược Vũ, tại mấy giờ rồi, nếu gọi giờ này tốt nhất là phải có chuyện quan trọng!" Thanh Mạnh Cổ khàn khàn, giọng lớn, hiển nhiên bị đánh thức tâm tình tốt.

      Hung dữ như vậy! Trần Nhược Vũ da đầu run lên, dưới áp lực chợt cảm thấy tiềm năng của chính mình bị kích phát rồi.

      "Là chuyện rất quan trọng. Tôi là vô cùng thành khẩn vì tôi hãm hại vu oan chuyệnvấn đề giới tính nên nhận lỗi với như vậy là tôi đúng, tôi cũng thực cố ý làm như vậy, nhưng biết tại sao lại như vậy, dù sao chính là tôi có lỗi, tôi dám làm dám chịu, nhận lỗi với ."

      "Chọn vào giờ này?" Giọng Mạnh Cổ càng lớn. Đây là đùa giỡn sao?

      "Ừ, là cố ý chọn thời gian này, cảm giác đem đánh thức tệ, tôi cũng coi như là thở ra hơi nhõm. Cũng phải qua, đối với tôi cũng coi là nhân từ, chúng ta có qua có lại, ân oán đều xong. cũng cần mỗi khi nhìn thấy tôi làm uất ức bản thân, bởi vì tôi cũng vui khi nhìn thấy , cho nên về sau nếu như mà tôi có may gặp phải ở đâu, mong ngoảnh mặt, coi như quen biết tôi."

      "Trần Nhược Vũ." Mạnh Cổ bắt đầu thanh tỉnh, trong thanh vừa kinh ngạc vừa tức giận, " là thiếu 3 tệ rưỡi gặp bác sĩ đúng ? Sáng sớm ngày mai tới đây, tôi giúp chen lấn đăng ký lấy số, mau khám, bệnh tâm thần phải chuyện , sớm chút trị liệu, cuộc đời của còn có hi vọng."

      " cần khách sáo. Ngày mai thứ bảy, tôi cần làm, ngủ nướng. Bác sĩ Mạnh, phải khổ cực chút rồi, ngày mai còn phải cố gắng công việc, cố gắng làm ra tiền."

      "Tôi chỉ ngày mai buổi sáng phải làm việc, tại tôi vừa xong ca giải phẫu gấp ngủ tới nửa giờ, liền đánh thức tôi chọc phát điên, chờ đó cho tôi. Người dám đối xử với tôi như vậy như vậy còn chưa có sinh ra."

      A, hơn nửa đêm còn phải làm giải phẫu gấp, sáng sớm ngày mai còn phải tuần phòng bệnh. Ai nha ai nha, là khổ cực. Trần Nhược Vũ cắn răng, đem chút đau lòng đối với toàn bộ dập tắt.

      “Vấn đề sinh tồn của nhân loại này, bác sĩ Mạnh có nghiên cứu thông suốt hay tùy . Mọi điều tôi muốn với đều xong rồi, tóm lại cũng nên kiểm điểm lại mình tốt chút, hẹn gặp lại!"

      "Cạch" cái, cắt đứt điện thoại.

      Nào biết Mạnh Cổ lập tức gọi ngược lại, chuông điện thoại khiến tâm Trần Nhược Vũ cuồng loạn. bấm tắt, lại gọi.

      Ôi trời ơi, lực chiến đấu của gã này sao lại mạnh như vậy, mới vừa xuống tay làm ca phẫu thuật dài mệt mỏi nên ngủ tốt, truy kích làm cái gì chứ? Trần Nhược Vũ đem điện thoại tắt máy, nhét vào dưới gối đầu. Sau đó thở ra hơi, duyên dáng nằm lại trong chăn.

      Tốt lắm, phụ nữ cũng là có tôn nghiêm. Dù là thực bình thường như vậy, bình thường đến nổi chút ánh sáng nào, loại tôn nghiêm này thỉnh thoảng cũng nhấp nháy cái.

      Sau lần đó khoảng thời gian, Trần Nhược Vũ cũng có gặp lại Mạnh Cổ. Sống điềm tĩnh, phẳng lặng như nước. mỗi ngày chạy đến nhà khách hàng đưa phiếu bảo hành, làm nhân viên bán thời gian nỗ lực bán tất cả các loại đồ chơi. muốn kiếm nhiều tiền, ở nhà mặc dù cần gửi tiền nuôi dưỡng, nhưng vẫn là mỗi tháng cố gắng gửi tiền về nhà.

      Làm như vậy phảivì cái gì khác, mà là vì mặt mũi.

      Vì mặt mũi của người nhà, cũng là mặt mũi của .

      Trần Nhược Vũ cũng phải ham hư vinh, chỉ là ở quê hương thành phố C,chỗ đó, các bạn bè thân thích chung quanh đều tự mình ganh đua so sánh. Thành phố người đông, có chuyện gì cũng truyền rất mau, các nhà tất cả nơi hoặc gần hoặc xa đều biết. Vốn là ganh đua so sánh là gia người khác, muốn ứng chiến, nhưng ba năm trước đây tiêu biểu nhất là - bạn tốt của Cao Ngữ Lam bị bạn thânTề Na vu hãm bắt cá hai tay, còn thiết kế cuộc bắt gian trước mặt mọi người đem ra đùa giỡn, vì thế Cao Ngữ Lam trở thành đối tượng phỉ nhổ của các bạn bè, cũng vì vậy chịu khổ bị bạn trai Trịnh Đào vứt bỏ.

      Địa phương đối với chuyện bắt cá hai tay như vậy là rất nghiêm trọng, Cao Ngữ Lam bị bắt bẽ ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn bị Tề Na khiển trách việc có tình ái dạt dào với người đàn ông si tình khác, Trịnh Đào ở ngay trước mặt vừa tổn thương tình cảm vừa thẹn thùng. Hình ảnh đau khỏ, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người chửi rủa Cao Ngữ Lam, mắng cũng cùng ấy vạch giới tuyến, quyết giúp.

      Trần Nhược Vũ là bạn thân Cao Ngữ Lam, cho nên người hãm hại Cao Ngữ Lam là Tề Na cũng vốncoi như là bạn thân, phỉ nhổ Cao Ngữ Lam trướcmấy người cũng là bạn bè của nhau. thời điểm xảy ra kiện kia Trần Nhược Vũ cũng ở đó, cũng chứng kiến được tất cả.

      Cao Ngữ Lam ấy có bắt cá hai tay, là hiểu lầm. Nhưng có ai nguyện ý tin tưởng ấy. Trần Nhược Vũ ở trong lòng tin ấy, thế nhưng ngay tại cái tình cảnh lúc đó, cũng dám đứng ra chuyện giúp bạn tốt của mình. im lặng, câu cũng .

      dám. sợ bị lập, bị phỉ nhổ. Ở cái thành phố xíu đó, bạn bè cũng lòng vòng chỉ có bao nhiêu.

      do dự, sau đó hối hận mãi thôi.

      đứng ở bên đám người gọi là bạn bè chính nghĩa kia, nhưng lại mất người bạn thân là Cao Ngữ Lam này.Cao Ngữ Lam cuối cùng rời khỏi thành phố C đến thành phố A, rời khỏicả đám người bọn họ.

      Đây là như gai nhọn đâm sâu vào tim Trần Nhược Vũ, cảm thấy Cao Ngữ Lam là bị ép phải bỏ , mà chính là đồng lõa. Cái gai nhọn này thường xuyên đâm rất đau, đau đến mức lương tâm đượcthanh thản.

      Rốt cuộc có ngày đau đến chịu nổi, vùng dậy, tin tưởng Cao Ngữ Lam tuyệt phải là người như vậy, tình này bên trong nhất định là có hiểu lầm.

      Nếu như chuyện này là có hiểu lầm, liền chứng tỏ Tề Na cùng Trịnh Đào làm trò quỷ. Tề Na dĩ nhiên cho phép lời nhận xét như vậy xuất . Thân là bị người hại, Trịnh Đào cùng Tề Na lấy đồng tình cùng ủng hộ của mọi người. mình lên Trần Nhược Vũ quả bị chèn ép, xa lánh.

      Kết quả của bị chèn ép là, từng hành động mỗi kiện của đều bị những người này lấy ra bàn luận. tăng hai cân, mặc y phục quê mùa, công việc của tốt, tìm được bạn trai. . . . . .

      Lời độc ác của con người cũng giống như nọc rắn độc, Trần Nhược Vũ bị cắn đến thương tích khắp người. Vì vậy cũng bỏ chạy giống Cao Ngữ Lam, chạy trốn đến nơi lúc trước Cao Ngữ Lam chạy trốn tới - Thành phố A.

      cùng Cao Ngữ Lam bỏ qua hiềm khích trước kia, và lần nữa trở thành bạn bè. Nhưng ân oán quê nhà bên kia cũng bởi vì bỏ mà kết thúc. cẩn thận tận lực cất giấu tin tức của mình, thèm nghĩ đến công việc của mình, chức vị, tiền kiếm được cùng mối quan hệ bạn bè của mình ở trong miệng những người bị thành cái dạng gì.

      Bán bảo hiểm phải là điều vinh quang gì ở thành phố bé như thành phố C. liều mạng làm việc ở thành phố A, công việc cũng thuận lợi, sau lại lại làm nghề bán bảo hiểm, nhưng tới tết về nhà khi trong nhà hỏi đến, đống bạn bè, bà con thân thích, ánh mắt tò mò để ý các loại của họ nhắm đến đành đem cái từ ‘bán bảo hiểm’ này nuốt xuống làm ở công ty mậu dịch.

      Vì vậy cha mẹ lộ vẻ mặt hài lòng, các bà con thân thích cũng có từ gì tốt hơn để bắt bẻ, từ khi cái đám bạn bè kia mỗi người ngả cũng có nghe được bóng gió cái gì nữa. Lúc ấy Trần Nhược Vũ mới thở phào nhõm. Nhưng lời dối tất nhiên là cần nhiều lời dối hơn để che đậy. Cho nên Trần Nhược Vũ rất ít trở về thành phố C, cũng rất ít liên lạc với người trong nhà.

      Nhưng thực tế Trần Nhược Vũ đối với công việc của mình rất là hài lòng, thời gian có co có dãn, có chút tự do phát huy bản lĩnh, đến mức độ nào đó, cũng để giúp đỡ những người khác, mình cũng có thể kiếm được tiền, sống qua ngày là vấn đề, điều này làm cho thỏa mãn. Mà phải chỉ bán bảo hiểm mà thôi, có cố gắng vì khách hàng của phục vụ mọi nhu cầu.

      Này phải chứ, hôm nay, khách hàng của bị tai nạn xe cộ nhập viện, cú điện thoại đánh thẳng vào , Trần Nhược Vũ liền vội vã chạy đến bệnh viện, hỏi thăm tình huống cặn kẽ, sẵn sàng giúp đỡ ta chiến đấu lấy phí bảo hiểm.

      Nhưng cái bệnh viện kia, chết tiệt lại là nơi bác sĩ Mạnh Cổ làm việc. ở phòng bệnh của khách hàng, là có chết cũng được tử tế, ra tên bác sĩ chủ quản lại chính là Mạnh Cổ.

      Mặc dù Trần Nhược Vũ xác định cơ hội ít có khả năng gặp phải nhau trong suốt thời gian này, nhưng vẫn là bị bác sĩ Mạnh Cổ cản đường ở phòng giải khát.

      "Trần Nhược Vũ, còn dám tới đây."

      "Bệnh viện là nơi công cộng, tôi việc gì mà thể tới. Ngược lại là phòng trà nước này phòng tương đối bị khuất, chúng ta nam quả nữ ở chỗ này thích hợp. Bác sĩ Mạnh bận rộn như vậy, nhanh cứu sống người , thế giới này cần đó."

      "Lần đó phát bệnh thần kinh gì, làm cái gì nửa đêm gọi điện thoại mắng tôi?"

      "Tôi có mắng , ràng là tôi gọi điện thoại xin lỗi."

      "Vậy sao?" Mạnh Cổ đưa hai cánh tay ôm ngực, bộ như ‘tôi ở đây nghe ra cảm xúc’.

      tính toán cùng dây dưa nữa sao? Trần Nhược Vũ nhíu chân mày, đem bình nước nóng vừa nấu để xuống, cũng hai cánh tay ôm ngực, bộ ‘ muốn gì.’

      Mạnh Cổ đối với nhếch lông mày cao, nâng cao giọng: "Ai da, đúng là tiến bộ. Tôi cho cơ hội, xem, phạm sai lầm chính là , sao vẫn có khí thế đến vậy."

      Trần Nhược Vũ lời nào. nghĩ ra được lời sắc bén nào, lại liền trầm mặc, nghẹn chết cũng coi như thắng.

      Quả nhiên Mạnh Cổ mất hứng, còn : " tôi nhân từ, là có ý gì? Cũng bởi vì tôi để cho tham gia tụ tập, để cho cự tuyệt lời mời của Cao Ngữ Lam? Khi đó chuyện làm gì tự trong lòng biết, chẳng lẽ tôi còn phải cười tươi ra mặt lời cảm tạ phỉ báng tôi? Tôi là người đàn ông, chịu nổi người khác hãm hại tôi đặt điều này nọ, người khác như thế nào tôi cần quan tâm, đó là tự do của người ta , nhưng vu oan đến nhân phẩm phái nam của tôi được, mà lại là vấn đề rất nghiêm trọng."

      Nghiêm trọng lắm sao? cũng còn có tôn nghiêm của phái nữ đấy. cùng các nữ y tá miệng linh tinh tốt, cũng bị tổn thương đấy.

      " xét lại mình, còn nửa đêm quấy rầy tôi, làm gì vậy, muốn câu dẫn tôi chú ý ?"

      cái liếc mắt ném qua.

      "Thế nào, tôi đúng sao? Vậy khi đó cả ngày chạy tới bệnh viện là có ý gì?"

      Lại còn vạch trần vết sẹo của . Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, mặt có chút nén được cơn giận.

      Mạnh Cổ để ý tới, vẫn còn tiếp tục dạy dỗ." này thay đổi cũng quá nhanh, thực hiểu nổi rốt cuộc suy nghĩ gì. Đột nhiên tới coi như xong, lãng phí tài nguyên chữa bệnh cũng là chuyện tốt. Nhưng xem tôi như kẻ thù là sao? Đột nhiên xa cách còn làm nhục tôi. Đùa giỡn tôi à? Tôi với , chuyện này là đúng. Nhân phẩm của đàn ông cũng giống như thân thể người phụ nữ , thể tùy tiện đùa giỡn."

      Còn đúng. Là thay đổi nhanh sao? sau lưng lôi kéo người thị phi đùa giỡn là được? Vậy mà còn luôn miệng mình là đàn ông!

      Trần Nhược Vũ giận đến đầu nóng lên, lời cũng bật thốt lên: "Bác sĩ Mạnh là cơ thể của đàn ông cao quý, còn nhân phẩm phụ nữ có thể tùy tiện đùa giỡn sao? có khí tiết. Đàn ông có gì đặc biệt hơn người, đàn ông có nhân phẩm, còn phụ nữ có sao? Bác sĩ Mạnh lại quá đề cao mình, còn người khác đều là thối tha chó má à? Đổ lỗi hay quá nhỉ Bác sĩ Mạnh có đọc qua sách , hiểu đạo lý này . Tôi làm sai, tôi dám xin lỗi, Bác sĩ Mạnh dám sao? Tại sao nhân phẩm của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ? Tôi cho biết, nhân phẩm của người phụ nữ cũng khác gì ** đàn ông, mềm yếu chỉ thống khổ, cứng rắn mới có thể mang đến kiêu hãnh.

      (** chỉ bộ phận sinh dục nhé ^^)

      chuỗi dài lời của trượt ra, làm liền mạch hề dừng lại. Mạnh Cổ nghe có chút sững sờ, cuối cùng kịp phản ứng, lại bắt đầu cười.

      Cười cái gì mà cười, đáng ghét.

      " khá lắm. Trần Nhược Vũ, lợi hại, cũng biết ** rồi."

      Cái gì ?Cái gì? Đồ lưu manh!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 7

      Edit: NaBy

      Beta: Quảng Hằng


      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, tự biết lỡ lời. **? nhưng ra là muốn . . . . . . Tiểu huynh đệ? Tiểu đệ đệ? Nhị huynh đệ? . . . . . .

      Mặt càng đỏ, máu càng dồn lại.

      Tại sao phái e thẹn vì cái bộ vị đó của nam nhân chứ? Nhân phẩm người phụ nữ cùng nơi đó có cái quái gì quan hệ chứ, cái gì ** làm ví dụ thôi. Thô tục a thô tục! hối hận, là miệng lời thiếu động não mà.

      Đều là lỗi của , gì nhân phẩm người đàn ông cùng thân thể người phụ nữ , hại dùng phép so sánh theo.

      Tên vô lại, đem làm hỏng mất rồi. Nhưng là người văn minh, lời thô tục như vậy, tuyệt đối phải là . Trần Nhược Vũ chộp cầm lên bình thủy, đẩy Mạnh Cổ qua bên xông ra ngoài.

      "Này, chúng ta còn chưa xong mà, còn có so sánh mới mẻ gì nữa, cho tôi nghe ." Mạnh Cổ ở sau lưng lớn tiếng cười.

      Cười? Có cái gì mà cười chứ!

      Trần Nhược Vũ dưới chân như bôi mỡ, nhanh chuồn . muốn cách xa xa, xa xa, xa xa. . . . . .

      Nhưng cuộc đời là vậy, có lúc người sợ cái gì gặp phải cái đó.

      Trần Nhược Vũ những thể cách xa,khi bước vào phòng bệnh, trùng hợp ngẫu nhiên bác sĩ phụ trách lại là Mạnh Cổ.

      Chuyện là xảy ra như thế đó.

      Vị khách hàng xảy ra tai nạn xe cộ kia chính là người mua bảo hiểm của Trần Nhược Vũ, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kì lạ ở chỗ vụ tai nạn xe cộ này lại phát sinh ra chút vấn đề về thẩm định. Nếu kết quả thẩm định khác , khách hàng của nhận được tiền.Người khách hàng mua bảo hiểm, ta vốn là gà trống nuôi con, Trần Nhược Vũ cảm thấy ban đầu người ta tin tưởng nên mới tiêu tiền mua bảo hiểm của , tại có rắc rối xảy ra, nên hết sức giúp đỡ ta lúc này. Vì vậy chạy vạy khắp nơi, đến công ty, tìm cảnh sát giao thông, tìm các đơn vị liên quan, kết giao các loại quan hệ, nhưng chuyện này thực dễ gì giải quyết, bởi vì người trong cuộc hai bên khẩu cung nhất trí, mà nơi xảy ra vụ tai nạn lại có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng dễ kết luận..

      Giằng co hơn nửa tháng, cuối cùng điểm mấu chốt cũng rơi vào người của người khác trong cuộc. Nhưng bên kia người nọ sống chết cũng cố cãi bay cãi biến, còn người khách hàng của Trần Nhược Vũ tuân theo đúng quy định đụng phải .

      Trần Nhược Vũ vì chuyện này bể đầu sứt trán, vì muốn có được chân tướng của tình, khiến những người kia ra , nhưng phải chạy muốn gãy chân. Hết lần này tới lần khác mấy ngày liên tục người mẹ vĩ đại của ngày ngày gọi điện thoại cho , ân cần hỏi thăm công việc cùng bạn bè kết giao của .

      "Nhược Vũ à, mẹ nghe cậu lớn của con , các công ty lớn tiền lương hàng năm mỗi năm mỗi tăng, công ty của con cũng là công ty lớn, có đúng như vậy phải ? Con làm cũng hơn năm rồi, có phải cũng đến lúc được tăng lương rồi hay hả? Còn nữa nha, A Yến sát vách nhà mình, cũng phải là tốt nghiệp cái trường học cao cấp gì, công việc mới làm hai năm, nghe liền thăng lên chức quản lý, mẹ cũng vậy cùng bên đó chuyện, con cũng là quản lý của công ty thương mại, công ty rất lớn, là giám đốc nghiệp vụ, có đúng ?"

      Trần Nhược Vũ than thở ở trong lòng, nên với mẫu thân đại nhân như thế nào đây, thế giới này thực khó khăn, có mười người làm, năm người tự xưng làm quản lí, trong đó có ba là , hai người kia chỉ nghĩ mà thôi. Quản lý cái cái chức danh này, bao nhiêu tiền.

      Rất nhiều người bề ngoài sang trọng xinh đẹp, thực tế lại là mướn phòng gặm mỳ ăn liền, cũng giống chính là như vậy.

      Nhưng dám cùng mẹ mình đến chuyện đó, sợ chết – Sợ bị phiền chết mất. Mẹ phiền chết cha cũng phiền chết, cha cũng có các người thân trong họ hàng, các thân thích còn có thể mang theo những người bà con xa, dòng họ xa, láng giềng xa mà phiền chết .

      Vì vậy lại dối, phải nhân viên chào hàng bán bảo hiểm, là làm quản lý tỏa chói lọi ở công ty công ty thương mại lớn.

      Chuyện như vậy khiến tâm trạng Trần Nhược Vũ cực xấu. cúp điện thoại của mẹ, lòng tràn đầy cảm giác tức giận,ngồi xổm xuốngchờ trước cửa nhà cái gã gây tai nạn xe cộ.

      giận chính mình. Tên lường gạt! Cuộc sống như thế có ý nghĩa gì? tức cái tên gây tai nạn rồi còn dám gánh chịu trách nhiệm tai nạn xe cộ cho người bị nạn, và dám với mọi người, làm cho người ta bị thương lại mất tiền, tai sao cũng vui vẻ cho được?

      Có lẽ là mặt trời chói chang khiến Trần Nhược Vũ nóng đến váng đầu, có lẽ là bị cú điện thoại của mẹ kích thích thần kinh, dù sao Trần Nhược Vũ vốn là chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo cùng người kia chuyện, sau đó lặng lẽ đem ghi toàn bộ câu chuyện rồi lời khách sáo liền rút lui nhưng kế hoạch bị vỡ tang tành. ghi cuộc chuyện, nhưng là cùng đối phương đánh chửi máu chó trận.

      Bên kia mang theo bạn bè, tổng cộng là hai người đàn ông, vốn dĩ bọn cũng chẳng phải là dạng văn minh lễ độ gì, đối với Trần Nhược Vũ xô xô đẩy đẩy, bị mắng sau càng thêm tức, bắt đầu động tay động chân, tâm tình của Trần Nhược Vũ dưới kích động để lộ ra ý tứ, máy ghi bị người ta xô đẩy còn bị rơi ra khỏi túi xách, bị người tóm lấy, lần này càng thêm nóng giận.

      Đối phương muốn cướp, muốn bảo vệ. Vì vậy thân là phụ nữ cùng hai gã đàn ông đánh nhau.

      cuộc chiến thực !

      là bị đánh!

      Ấn tượng cuối cùng Trần Nhược Vũ nhớ được là đem máy MP3ghi nắm chặt trong tay và ôm ở trước ngực, té xuống đất thân thể cuộn tròn lại, giống như bảo vệ cái gì đó cực quan trọng trong tay. Người đàn ông kéo cánh tay , đá cái ngay bụng, rất đau, mà ở xa xa có người kêu to: "Các người làm gì thế! Dừng tay! Tôi báo cảnh sát bây giờ!"

      Trần Nhược Vũ có chút mơ hồ, rất sợ, sợ tới mức chết khiếp. lớn như vậy trước đây còn có ai từng đánh qua . muốn khóc, lại dường như khóc nổi, nghe được tiếng xe cảnh sát, nghe được có người muốn đưa bệnh viện, sau đó đến lúc tỉnh táo, ở bệnh viện.

      Trần Nhược Vũ tại phòng cấp cứu bị đẩy đến đẩy lui bắt làm các loại kiểm tra, băng bó, khâu vết thương, chích thuốc, giằng co nửa ngày liền mệt mỏi ngủ thiếp . Đợi tới khi mở mắt ra, mới phát mình ở trong phòng bệnh.

      Cảnh sát tới, đồng nghiệp tới, còn có các khách hàng mua bảo hiểm của cũng tới thăm. chuyện xảy ra lần này bên bảo hiểm chịu tri trả, dường như càng thúc đẩy hy vọng phát triển thêm hướng này. Hai cái người đàn ông đánh bị bắt, những gì ghi lại được vẫn còn nguyên, đối phương vì tự bảo vệ mình, trải qua thẩm vấn, sợ hãi thừa nhận trách nhiệm, lại còn có ý cùng tính bồi thường chi phí thuốc men chữa bệnh cho Trần Nhược Vũ và các tổn thất liên quan khác.

      Những thứ này đều là dần dần được biết. Lúc mới vừa nhập viện tình trạng được tốt lắm, buổi tối hôm đó còn nóng sốt. Theo như lời người nhà của bênh nhân cùng phòng với , đêm mê sảng.

      Trần Nhược Vũ nghe xong thực ngượng ngùng, náo loạn cả đêm, chẳng phải là làm cho người khác có cách nào ngủ được sao.

      Người bệnh chung phòng xua xua tay, " sao, sao, nằm viện chính là như vậy, sao có thể giống như ở trong nhà mình được. Nhưng mà nè, có quen biết với bác sĩ ở đây sao, tôi vào đây ở tới mấy ngày cũng liền chỉ khi bác sĩ đến phòng kiểm tra thăm bệnh nới thấy đến , nhưng mới vào ở có đêm, đều luôn ở lại trực, còn thỉnh thoảng ghé thăm chút."

      "A, phải đâu, là tôi sốt quá cao, bệnh tình nguy cấp, lại người thân chăm sóc, bác sĩ trực ban sợ tôi gặp chuyện may." Trần Nhược Vũ sờ đầu cái, bây giờ đầu còn cảm thấy rất choáng váng, tối hôm qua xảy ra chuyện gì có ấn tượng gì, chỉ nhớ mang máng lôi kéo tay của người, rất nhiều.

      "Là sốt quá cao. Nghe 39 độ, y tá chích thuốc cho hai lần."

      Trần Nhược Vũ lắc đầu: "Hoàn toàn có nhớ gì đến chuyện chích thuốc."

      " còn lôi kéo tay của bác sĩ và rất nhiều."

      xấu hổ quá. Trần Nhược Vũ than thở. Chỉ là bệnh nhân khi phát sốt cùng bị điên gần giống nhau, làm bác sĩ kiến thức rộng rãi, hẳn là để ý.

      " quen biết bác sĩ sao?" Người chung phòng bệnh vẫn còn ở đến chuyện này, "Lôi kéo tấm rèm giường, tôi có nghe được , nhưng mà ra nghe được luôn miệng chửi bác sĩ Mông Cổ ."

      Cái gì? lại xúc phạm bác sĩ?

      Trần Nhược Vũ há to miệng, có chút há hốc mồm ."Ặc, bác sĩ kia có tức giận chứ?"

      " có đâu. Tôi thấy được vẻ mặt của ta, chỉ nghe ta vẫncó cùng chuyện qua lại. Bác sĩ Mạnh gì đó gì đó, sau đó Bác sĩ Mạnh còn có trả lời với ."

      Trần Nhược Vũ miệng há lớn hơn, lắp bắp kinh hãi."Tôi gọi tên ta là Bác sĩ Mạnh?" Xong rồi xong rồi, cũng biết kéo cái người bác sĩ nào mà xằng bậy nữa rồi, đều những gì rồi hả ? Coi người khác như thành Mạnh Cổ rồi, kì này quá mất mặt mà. rốt cuộc đều cái gì vậy chứ?

      Trần Nhược Vũ cẩn thận hỏi, nhưng người chung phòng bệnh lắc đầu : "Nghe cái gì nữa, tôi khi đó cũng có chút mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh. có thể hỏi Bác sĩ Mạnh thử xem, hôm nay ta kiểm tra thăm bệnh phòng này."

      "Hỏi Bác sĩ Mạnh?"

      "Đúng vậy, bác sĩ Mạnh Cổ."

      Sấm sét giữa trời quang! Trần Nhược Vũ lúc này miệng há to đến nỗi có thể ngậm cả quả trứng vịt.

      " Tối hôm qua tôi lôi kéo tay bác sĩ Mạnh Cổ chuyện?" hỏi.

      "Đúng. bậy bạ thao thao bất tuyệt dứt, tôi phí rất lớn sức lực mới nghe hiểu được lúc ấy gì." Trả lời là người đứng ở cửa phòng bệnh.

      Trần Nhược Vũ lập tức quay phắt đầu, đối mặt với ánh mắt của Mạnh Cổ.

      Áo dài trắng mặc người , là làm cho thêm phần đẹp trai a.

      Trần Nhược Vũ rất muốn giả bộ té xỉu, nhưng lúc này cần phải kiên cường để giữ lấy tôn nghiêm của người phụ nữ, để cho duy trì các biểu khuôn mặt của mình. chột dạ, mà tỏ ra tự tại vô cùng!

      Mạnh Cổ dẫn theo hai bác sĩ trẻ vào, kiểm tra phòng chẩn bệnh.

      Trần Nhược Vũ nhắm nghiền hai mắt, rốt cuộc hiểu được tình cảnh của mình.

      bị người ta đánh rất mất thể diện, được đưa vào bệnh viện, nằm phòng bệnh rất tốt, bác sĩ phụ trách cũng rất đẹp trai, tên là Mạnh Cổ.

      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, loại tình huống này làm thực muốn chết quách ai có thể hiểu cho thấu?? ràng quyết tâm đoạn tuyệt cùng cả đời qua lại với nhau rồi, nhưng luôn gặp mặt trong tình huống xấu hổ như vậy là sao?

      Lòng tự trọng mỏng manh của giống như cùng cái gì đó của đàn ông đột nhiên bị người ta bay lên đạp cước . . . . . . A, , là người văn minh, thể giống như ta có thể lời khiếm nhã, đưa ra ví dụ thô tục.

      là người văn minh.

      Máu nóng mặt Trần Nhược Vũ dồn lên đỏ bừng, mở mắt nhìn Mạnh Cổ chút, dặn dò bệnh nhân giường bên cạnh cách dùng thuốc, quay đầu thấy nhìn chăm chú, cười như cười liếc mắt đáp trả cái.

      Trần Nhược Vũ vừa xoay đầu, vừa dằn lòng xuống tự ngủ mình là người văn minh, lại vừa rất muốn đạp hai cái.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 8
      Edit: Naby
      Beta: Tuyết



      Dĩ nhiên là đạp .


      cũng tỏ ra như bác sĩ bình thường nghiêm túc xem bệnh, tỉ mỉ truyền thụ kinh nghiệm cho các bác sĩ trẻ kia. đối với bệnh nhân rất kiên nhẫn, có vấn đề gì cũng cặn kẽ giải đáp, hài hước khôi hài, lời dí dỏm, chọc cho bệnh nhân rất vui vẻ, thích thú.[/B]



      Trần Nhược Vũ vẫn lên tiếng trong suốt quá trình kiểm tra phòng bệnh. cảm thấy người đàn ông này khi thực nghiêm túc làm việc, đúng là rất quyến rũ, thậm chí gây phiền nhiễu. Mà cũng có ở trước mặt người khác gây phiền toái cho , chỉ trừ vài thời điểm khi nhìn về phía , lộ ra cái loại biểu tình mập mờ đó.[/B]



      đúng, lại dùng sai từ ngữ để mô tả rồi. Đó phải là mập mờ, người đàn ông xấu xa khinh thường cùng mập mờ. đúng, phải khinh thường cùng mập mờ.





      tóm lại, bệnh nhân Trần Nhược Vũ cùng bác sĩ Mạnh Cổ sống yên ổn, bình an vô hai ngày, bầu khí hài hòa đến độ khiến Trần Nhược Vũ hoài nghi mình có phải hay bị hai gã ác nhân kia đánh đến ngu, xuất ảo giác.



      Nhưng đến ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ rốt cuộc xác nhận có ngu, là người bình thường.



      Ngày hôm đó Trần Nhược Vũ cảm giác thân thể tốt, vì vậy mặc quần áo bệnh nhân ngồi ghế dài ở vườn hoa lầu dưới phơi nắng. tính toán này nằm viện tốn bao nhiêu tiền, là định tìm y tá hỏi xem thử có thể xuất viện được chưa. Lúc này, người mặc áo dài trắng cực kỳ tuấn, đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh .



      Trần Nhược Vũ có chút được tự nhiên, theo bản năng xê dịch ra, lại ho hai tiếng, trong đầu chợt lung bung hết cả. Lúc này Mạnh Cổ lên tiếng.



      "Trần Nhược Vũ, tôi biết suy nghĩ cái gì."



      suy nghĩ gì? là cái gì cũng chưa nghĩ đến.



      Nhiều lắm là suy nghĩ chút nếu cùng bác sĩ Mông Cổ này có quen biết qua tốt . Hoặc là lại suy nghĩ muốn đợi ra khỏi viện coi như biết . Bằng chính là suy nghĩ chút vị bác sĩ Mông Cổ này đối tốt với hai ngày nay, sau đó lại muốn với điều gì khó nghe nữa đây? lần này phải kiềm chế tốt miệng mình, thể ra lời khó nghe. Có lẽ còn nghĩ, nghĩ vì sao ràng tưởng hảo tránh xa ta chút rồi vậy mà lại luôn có thể gặp được ta. Hoặc người nào khác được cho là ......



      "Cần tôi thông báo cho Cao Ngữ Lam ghé thăm ?"



      "À?" Trần Nhược Vũ nhất thời từ trong lúc miên man suy nghĩ bị chấn động tỉnh lại." cần, cần." Tay cùng đầu cùng đua nhau xua."Đừng cho ấy biết."



      Bị người ta đánh phải vào bệnh viện như vậy, cho người khác biết vẫn là tốt hơn. cùng bác sĩ Mông Cổ giữa loại oán khí quỷ dị này, cũng cần cứ để cho bạn bè khác biết là hay.



      "Trần Nhược Vũ, ra hiểu tôi."



      "Cái gì?" Trần Nhược Vũ rất hoài nghi có phải hay mình bị đánh cho não chấn động cho nên khả năng nghe cùng năng lực lý giải có vấn đề, bằng từng lời của Bác sĩ Mạnh thế nào theo kịp?



      Theo những gì nhớ được, đầu tiên là đề cập đến Cao Ngữ Lam, sau nữa lại nhảy tới đề tài hiểu biết . Ngay cả trọng tâm ở giữa hai vấn đề cũng có, vấn đề trước đó khi chuyển sang vấn đề sau chẳng có chút quan hệ.



      Trần Nhược Vũ nâng lên cánh tay chồng chất vết thương của ngăn lại, "Bác sĩ Mạnh, chậm chút."



      Mạnh Cổ nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng, "Đêm đó lôi kéo tay của tôi chịu buông."



      Trần Nhược Vũ trừng , nữa đùa nữa giỡn thử chút.



      Mạnh Cổ tiếp tục cười, "Còn với tôi rất nhiều lời."



      Trần Nhược Vũ ngồi yên."Bác sĩ Mạnh hẹn gặp lại."



      Mạnh Cổ giơ tay ra kéo tay áo đồng phục bệnh nhân của kéo trở lại, chính diện nghiêm sắc mặt, còn : "Trần Nhược Vũ, tôi là loại người nếu là có ý kiến gì đối với người ai, xem ai vừa mắt, nhất định ngay mặt thẳng với họ."



      Chuyện này diễn tả đúng là quá ôn hòa, phải ngay mặt cùng người khác , là ngay mặt làm cho người ta xấu hổ khó chịu, làm cho người ta bị bẽ mặt. Gã đàn ông xấu xa này cũng biết cái gì gọi là lễ phép.



      Trần Nhược Vũ gật đầu."Tôi lĩnh giáo qua."



      vẻ mặt nghiêm túc chọc cười , cười tiếng liền nóng nảy, nhịn được lại trợn mắt nhìn .



      "Cho nên, ở sau lưng xấu người khác tốt phải là phong cách của tôi."



      "Bác sĩ Mạnh cần phải châm chọc tôi nữa, tôi biết lần đó là tôi tùy tiện làm điều có lỗi rồi, tôi theo Bác sĩ Mạnh lời xin lỗi."



      "Tôi phải ."



      phải mới là lạ. Trần Nhược Vũ xoay đầu sang bên.



      "Tôi là ..., ra là có dường như đối với tôi có ý tứ, thường thường tới bệnh viện tìm tôi, có bệnh giả bộ bệnh đến lấy số khám bệnh, còn tìm bạn bè tụ hội mời tôi tham gia, còn đưa tôi đồ ăn. Nhưng là có ngày ấy đột nhiên tới, ở siêu thị vô tình gặp được ấy, ấy còn lộ ra biểu tình như tôi thiếu ấy tám trăm vạn lần chết , lãnh đạm."



      Trần Nhược Vũ trợn mắt hốc mồm, người đàn ông đáng chết này, đúng là nửa điểm mặt mũi cũng cho người khác giữ lại.



      "Tôi thấy rất lạ, này là được sinh ra có nhiều cá tính, hay là quán tính có mới nới cũ, lập tức trở mặt? Hai ngày trước tôi mới thực biết, ra là ấy nghe được chút lời bóng gió, nên bị tổn thương."



      Trần Nhược Vũ cắn răng, nếu cũng ra ràng vấn đề, vậy cũng cần phải khách khí rồi.



      "Bác sĩ Mạnh biết, kia bị mỡ heo che mắt, có nhận tình thế. tìm hiểu mọi việc liền càn rỡ hồ đồ, ấy hối hận."



      Nét mặt của như vật làm cho Mạnh Cổ cười to.



      Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc là chuyện đó rất buồn cười sao?



      "Bị mỡ heo che mắt chính là chuyện lớn, làm được mắt mù mất. Chỉ khám ở mỗi khoa tâm thần thôi đủ rồi, còn phải nhãn khoa xem chút. này đúng là rất đáng thương ."



      "Bác sĩ Mạnh, hẹn gặp lại."



      Bác sĩ Mạnh cười, lại đem Trần Nhược Vũ kéo lại.



      "Trần Nhược Vũ, tôi có cùng bất cứ người nào khác đánh giá gì về . Lời của tôi mặc dù có kiêng kỵ gì, nhưng cũng thích ở sau lưng người khác cho lời nhận xét vô trách nhiệm. Nếu là có cái gì, tôi ngay mặt cho biết."



      Mạnh Cổ chợt nghiêm túc, Trần Nhược Vũcũng nghiêm túc vễnh tai nghe.



      "Tôi với thích hợp, cũng có thể thực đối với tôi nghiêm túc. Vừa thấy , chuyện như vậy xảy ra, huống chi vừa bắt đầu thậm chí biết nên đối với tôi hay là Lôi Phong hành động. Lôi Phong có vị hôn thê, vì thế mới chuyển sang tôi. Cho nên tôi biết liên tục làm mấy việc lấy lòng tôi là có ý gì. Cuộc sống của chúng ta là cái vòng luẩn quẩn, cá tính v..v.. cũng quả quá hợp, nhưng với Cao Ngữ Lam làbạn bè, tôi khi đó với quá quen, cho nên tôi nghĩ chờ chính suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Tôi như vậy, có thể hiểu chứ?"



      Trần Nhược Vũ sững sờ gật đầu.



      Mạnh Cổ tiếp: " đột nhiên có quay trở lại, tôi cho là suy nghĩ hiểu , nhưng lần đó ở siêu thị gặp , lại né né tránh tránh, bộ dáng như tránh địch, tôi liền có chút cảm thấy lạ. Sau lại ở nhà hàng với cái người bạn trai xem mắt tôi như vậy, tôi xác thực rất tức giận. Nhưng mà bây giờ xem ra, là tôi đối với cũng có hiểu lầm, cho nên chúng ta bỏ qua hiềm khích trước kia, vẫn là bạn bè thôi."



      Vẫn là bạn bè?



      Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, tiếp tục sững sờ gật đầu.



      Tại sao sau khi phát ra cũng biết tiếng người, nguyên lai là hiểu lầm , đem nghĩ quá xấu xa, lại khó chịu?



      "Nếu chúng ta là bạn bè rồi, vậy tôi còn có chút lời muốn với ."



      Còn muốn gì nữa?



      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm mặt của Mạnh Cổ, đàn ông nhiều phải ưu điểm chứ? ở trong lòng yên lặng lựa chọn châm chọc , dường như như vậy khoái trá hơn chút.



      " tuy là xuất phát từ lòng tốt, đáng tiếc lại là cái đầu heo. cho rằng nữ thần dũng cảm bất khả chiến bại sao? Như vậy có khả năng chống lại mọi người, cùng người khác gây , còn là cùng hai người đàn ông côn đồ đánh nhau, là muốn tôi theo lời vừa nãy giúp trả 3 tệ rưỡi tiền khám bệnh mà."



      Trần Nhược Vũ oán thầm còn chưa có xong, lại nghe được Mạnh Cổ đối với trách mắng.



      chớp mắt mấy cái, giật mình há to mồm. Mới vừa rồi còn dịu dàng nghiêm chỉnh chuyện, người đàn ông đó giờ chết ở đâu rồi?



      " có biết hay nếu phải là gặp được người tốt bụng báo cảnh sát cứu , tình huống tại có khả năng càng tệ hơn, nghĩ đến kết cục sau này à? Người khách hàng kia thiếu tiền sao? Muốn phục vụ quên mình tới vật lộn đọ sức? là bán bảo hiểm, tại sao phải bán cả mạng nữa? Còn có cảnh sát đâu rồi, còn có tòa án đâu rồi, này khách hàng gì đó của còn có bạn bè thân thích của mình đâu rồi, bọn họ đều làm gì được sao? xem tất cả bọn họ đều là chết hết rồi à?"



      "Cái đó, cái đó người cứu tôi, là ai vậy?" đúng là sơ sót, cũng còn tốt cảm ơn người ta nữa.



      "Đây là vấn đề quan trọng sao? Tôi cho điều này là trọng tâm sao?" Mạnh Cổ còn hung dữ hơn.



      " đống chuyện, ai biết trọng tâm là cái gì?" đối với càng hung hăng dữ tợn gấp đôi



      "Trọng tâm là người phụ nữ quá ngu xuẩn."



      "Ngu xuẩn sao? Mắc mớ gì tới ?" cũng ngang ngược đáp trả .



      "Dại dột như vậy làm cho người ta phải băn khoăn, là người bạn mà đem hướng con đường đúng đắn như vậy tôi cảm thấy xấu hổ."



      " những lúc buông lời châm chọc mắng chửi người khác như thế nào lại cảm thấy băn khoăn cho họ?"



      "Trí thông minh bẩm sinh bị thiếu hụt có thể dùng cần cù dùng khắc phục." Mạnh Cổ căn bản nghe Trần Nhược Vũ phản kích, ràng tiếp tục giảng đạo lý: " làm gì cũng phải tự nhủ trước mười lần đừng quá xúc động, như vậy cuộc sống còn có hi vọng."



      Cuộc sống còn có hi vọng đấy, mặc cho .



      " đừng cho là tôi để ý , nếu phải là bạn bè, tôi thèm để tâm rồi đến với ." Blah blah blah, Bác sĩ Mạnh làm liền mạch dạy dỗ hết mười phút.



      quan tâm , nhận thức này chợt khiến lòng của Trần Nhược Vũ "Ping ping" nhảy nhót.



      Nhịp tim đập nhanh thiếu điều muốn lấy cả mạng người .



      Coi như có chết cũng làm cho cả người phản ứng chậm lụt, đánh mất khả năng chuyện. Cho nên Trần Nhược Vũ còn có mạnh miệng nữa, sững sờ nghe giáo huấn hết mười phút. Cuối cùng còn bị người giáo huấn mình là Bác sĩ Mạnh gõ mạnh cái đầu, "Tôi tận tình khuyên bảo, chỉ ra thực tế của đạo lý, còn trơ ra bộ dáng ngây ngô đó cho tôi xem làm gì ?"



      Trần Nhược Vũ tiếp tục ngây ngô, sau đó vuốt vuốt đầu, nghiêng đầu chạy.



      chửi thầm tiếng trong lòng, đột nhiên hiểu ra chuyện đáng sợ.



      thích .



      Kinh hãi quá mất.



      Chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn mới có thể lúc bị la mắng mới được tình cảm của chính mình.



      Hơn nữa còn là sau khi đối mặt mình ràng cự tuyệt , mới phát thích .



      mặt là miệng xấu xa, da mặt dầy, chịu trách nhiệm - Mông Cổ đại phu, mặt vừa nghiêm túc lỗi lạc – bác sĩ Mạnh Cổ, đây quả thực hai mặt mà, mà sao lại có thể thích chứ?



      Bản thân nhận chênh lệch giữa bọn họ, nhìn thấu ý đồ sau mỗi hành động của , côgiờ mới phát , thế nhưng lại thích ?



      đúng là có bệnh mà! Mà bệnh quả chút nào!



      khổ sở trong lòng, kêu to lên là hay ho rồi.



      Cần cù bù thông minh, để tránh dây dưa càng thêm rắc rối, sợ khống chế được lòng mình nữa, chỉ cần sơ ý chút cùng dính dáng , vì vậy, Trần Nhược Vũ bỏ chạy.



      Lén lén lút lút, thầm xuất viện.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9
      Edit: Naby
      Beta: Tuyết



      Qua thời gian rất dài sau này, Trần Nhược Vũ cũng gặp lại Mạnh Cổ. Các hóa đơn bệnh viện, là Lương Tư Tư giúp tay chạy chuyến. Nghe sắc mặt của Mạnh Cổ dễ chịu gì, làm Trần Nhược Vũ sợ tới mức cửa cũng dám bước ra.

      Né tránh thời gian vẫn là có hiệu quả, sau lần đó dám bước ra khỏi cửa nửa bước tránh cái loại "Lãng mạn hù chết người" vô tình gặp được kia. Bệnh viện, siêu thị, còn có quán cà phê, đều có dám tới nữa.

      ra Trần Nhược Vũ cảm thấy những lời đó của Mạnh Cổ đúng, hai người bọn họ thích hợp.

      bình tĩnh sáng suốt, sớm hiểu . Mà mù quáng nên choáng váng, đụng tường rồi mới biết đau.

      Giữa bọn họ từ đó đến nay khoảng cách xa như đại dương vậy. chỉ là bởi vì cuộc sống thường nhật bất đồng, chỉ là bởi vì tính tình cá tính khác biệt, còn bởi vì có bao nhiêu hành động cử chỉ xấu xí, mất mặt đều thể ra trước mặt cả rồi.

      biết phải thích nên mới theo đuổi, thậm chí còn biết chọn chọn lựa lựa, giữa Lôi Phong cùng làm so sánh lựa chọn, Lôi Phong có vị hôn thê, cho nên mới có thể đối với hành động. Khi nghĩ về người phụ nữ màng đến tình cảm chỉ biết thực dụng như vậy, điều này cũng làm cho Trần Nhược Vũ cảm giác mình rất mất mặt.

      rất muốn , phải cái loại phụ nữ thay đổi thất thường đó, chỉ biết với tay lên cao, coi trọng vật chất tiền của mà bỏ rơi tình cảm. Hi vọng tìm người đàn ông có điều kiện tốt cùng nhau sống qua ngày, ý niệm như vậy có gì sai. Mà người đàn ông có điều kiện tốt, phải là lúc nào cũng có thể gặp gỡ, cho nên gặp được liền chủ động tích cực chọn lựa hành động, hẳn là cũng có gì sai trái.

      Như vậy cũng tốt so với xem mắt, lần đầu tiên thấy mặt có lẽ có ý đương, nhưng là nếu như điều kiện đối phương tệ, cũng nguyện ý kết giao tiến tới tìm hiểu chút, đây phải là đạo lý giống nhau sao?

      Tình cảm là có thể dần xây dựng rồi từ từ vun đắp.

      Được rồi, Trần Nhược Vũ cũng thừa nhận, giải thích như vậy mặc dù có chút đạo lý, nhưng là có chút yếu ớt. Cũng là dạng giống như lúc bị tóm gáy tại chỗ khi cùng người khác vu oan Mạnh Cổ, cảm giác thực bất đắc dĩ khi mà muốn giải thích mà thể giải thích được.

      Tóm lại, nhất định trong mắt phải là đáng gì.

      Cho nên rất ràng cự tuyệt , cả hai làm bạn bè là tốt rồi.

      Nhưng muốn cùng làm bạn bè . thích , cho nên có cách nào cùng làm bạn bè. cũng muốn như vậy, hoàn toàn phá hư hình tượng của mình xong lại thích đối phương, những việc ngu ngốc này muốn tiếp tục duy trì nữa. Nhưng nếu chuyện xảy ra, cũng chỉ có đối mặt với nó. muốn lặng lẽ chặt đứt sợi dây tình cảm này, dập tắt ngay ngọn lửa tình khi mới nhen nhóm lên.

      Cho nên có ý định gặp lại nữa, muốn tiếp tục là bình thường như trước kia vượt qua hỗn loạn này, có lẽ sau này tìm được đối tượng thích hợp, chuyện đương chút, rồi tính toán đến việc kết hôn.

      Nhưng đầu tiên, phải sống sót chống đỡ trước mắt mấy chuyện xui xẻo liên tiếp này mới được.

      Gần đây vận mệnh Trần Nhược Vũ là tồi tệ, tệ đến nổi thể nào tồi tệ hơn được nữa.

      Xui xẻo đầu tiên là việc, là bị hai gã đàn ông ác độc quỵt nợ đánh. Trần Nhược Vũ mặc dù rất sợ phiền phức rác rưởi, nhưng trong chuyện này quan trọng cũng là quyết tâm đạo đức trong công việc. thân thương tích chạy đến đồn cảnh sát, thậm chí tham khảo ý kiến luật sư tư nhân, tính toán nếu cần thiết liền kiện chết bọn họ mới thôi.

      Lương Tư Tư nhìn bôn ba như vậy rất lo lắng."Bọn họ có khi nào trả thù cậu vậy?"

      "Cũng có thể."

      "Cậu có sợ hay ?"

      "Sợ." Trần Nhược Vũ vỗ vỗ vào túi xách: "Cho nên tớ mua bình xịt hơi cay phòng vệ."

      nhìn Lương Tư Tư, cầm tay của ấy."Nếu như mà tớ xảy ra chuyện, phải dựa vào cậu giúp đỡ hộ tớ rồi. Cậu giúp tớ tay thông báo cho người nhà tớ biết. Tớ có mua cho mình bảo hiểm, người được hưởng quyền lợi là mẹ tớ. Các tài khoản ngân hàng những thứ đó có gì phải quan tâm, bởi vì bên trong có tiền gì. Còn có bạn bè tốt của tớ là Cao Ngữ Lam, nếu là tớ có gặp phải bất hạnh, đến thời điểm cuối cùng hãy thông báo cho ấy nhé."

      "Được rồi, được rồi." Lương Tư Tư ngắt lời Trần Nhược Vũ."Trách nhiệm lớn lao này, ngàn vạn đừng ủy thác cho tớ. Chính cậu hãy tự cẩn thận, nếu xảy ra chuyện, cuối cùng phát nhờ đúng người, tớ sợ cậu chết mà nhắm mắt được."

      "Xem cái kiểu hứa hẹn của cậu này."

      "Cậu cũng đừng có viễn vọng nữa. Chuyện này có thể kết thúc như vậy , hai người đàn ông kia phải là dạng người tốt đẹp gì đâu."

      Trần Nhược Vũ gật đầu, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng lại cam lòng bỏ qua như vậy. đời này nhát gan sợ phiền phức, e rằng chỉ có lần này nên liều mình dũng phen, vì cái gì khác, liền vì chính bản thân , nên phải kiên trì.

      Nhưng may mà khách hàng kia của ấy cuối cùng có thể lấy được toàn bộ tiền bồi thường, điều này làm cho trong lòng có biết bao nhiêu là an ủi.

      Nhưng hệ quả của việc này vẫn còn, công ty đối với Trần Nhược Vũ có việc gì gây biểu rất bất mãn. Ngay lập tức vài lãnh đạo công ty thăm hỏi đến, chuyện làm như vậy chính là gây thêm phiền phức cho công ty, chẳng những gây phiền toái, còn để ý gì tới lợi ích của công ty. May mắn cho Trần Nhược Vũ là cấp trực tiếp của vẫn luôn bảo vệ . Thế nhưng mấy ngày liên tục ngừng bị cầu họp và phát biểu, làm cho tâm trí lẫn thể lực chống chọi của Trần Nhược Vũ quá mệt mỏi.

      Trong thời gian này Mạnh Cổ có gọi đến cho Trần Nhược Vũ hai cú điện thoại, đều dám nhận. chỉ nhìn chằm chằm cái tên Mạnh Cổ màn hình điện thoại sáng lên, cho đến khi thấy ánh sáng màn hình tắt xuống, tiếng chuông dừng lại.

      Người nhà Trần Nhược Vũ cũng gọi cho mấy cuộc điện thoại liên tiếp, thậm chí với là có họ hàng sắp tới đến thành phố A, muốn Trần Nhược Vũ tiếp đón. Còn muốn đến ở nhờ nhà Trần Nhược Vũ mấy bữa, còn muốn Trần Nhược Vũ mang người họ hàng này tham quan công ty nơi làm chút.

      Đây quả thực là muốn chết mà. Đừng gì đến căn phòng thuê trọ của có chỗ cho người họ hàng này ở nhờ, ngay cả khi có chỗ ở cũng thể cho ở được. Hai ở chung phòng trọ, bỗng nhiên người đàn ông chui vào ở chung khó coi? Trần Nhược Vũ có lúc cách nào hiểu được suy nghĩ của người nhà của mình. Còn muốn đem người ta đến công ty tham quan chút, loại ngừoi dân tỉnh lẻ quê mùa thích khoe khoang này thực làm cho cảm thấy mất mặt. Hơn nữa công ty của cũng bề thế gì, nào dám chính là bán bảo hiểm.

      Trần Nhược Vũ lấy vài cái cớ qua loa để từ chối việc tiếp đón người họ hàng này, thậm chí dối là mình phải công tác xa. Nhưng nghĩ tới, chuyện làm nghề bán bảo hiểm, vẫn là bị lộ ra.

      Ngày đó cùng quản lý ở quán cà phê tư vấn chuyện với khác hàng, sau khi khách hàng rồi, quản lý ngồi lại tận tình khuyên bảo hết nửa giờ. Đơn giản đúng là dạy dỗ làm người xử phải hiểu, lần trước giúp khách hàng đến nỗi gây chuyện chính là quá thiếu suy xét v.v... Trần Nhược Vũ buồn bực lên tiếng, cúi đầu nghe giáo huấn. Cho đến lúc rời , lại phát bàn sát vách bên cạnh, lại là cha của đối thủ mất còn của người bạn bè Tề Na. biết ông ta, ông ta đương nhiên cũng biết là ai, nhìn thấy được biểu thích thú bên trong của ông ta, biết làm nghề bán bảo hiểm vả lại bị quản lý nhắc nhở, răn đe đủ mọi chuyện, làm cho ông ta vô cùng khoái trá.

      Trần Nhược Vũ vội vã rời , nhưng mà trong nội tâm lại bị tảng đá lớn đè bẹp đến chết.

      Người này, nhất định kể hết tình cho Tề Na . Mà Tề Na đối với đầy oán hận, nhất định thêm mắm thêm muối xung quanh câu chuyện. thậm chí suy nghĩ Tề Na có thể hay cố ý chạy qua nhà chuyến, cùng người mẹ vĩ đại của tâm , để thể cảm tình và tiếc nuối của mình đối với thất bại này vào con của mẹ .

      Tất cả mọi chuyện xui xẻo cứ liên tục đổ dồn đến, Trần Nhược Vũ bị đánh bại hoàn toàn.

      mới vừa thất tình, lén lút nhận điện thoại đắc tội với người trong lòng của . lừa gạt người trong nhà, đến lúc phải lập tức bị vạch trần rồi. bị cái người đáng ghét chế giễu, rất nhanh trở thành trò cười trong mỗi câu chuyện xã giao của cái thành phố kia. bị người ta đánh, hung thủ còn có đền tội, người thân của vẫn tồn tại nguy hiểm. Công việc của tràn ngập bấp bênh, cấp đối với quan sát chặt chẽ. . . . . .

      Trần Nhược Vũ mấy ngày đó ngay cả tinh thần than thở cũng có.

      Điện thoại của ngừng vang lên. Hai gã ác nhân liên tục gọi đến, chửi thề, muốn cho đẹp mắt. Ở bên kia nhà , mẹ luôn hỏi rốt cuộc có phải công tác hay là , lúc nào trở về thành phố A, người họ hàng sắp đến đó rồi. Lại thêm người bạn lui tới nhiều lắm Dương Dương lâu lâu mới liên lạc cho biết, Tề Na gần đây tuyên truyền chút tin tức tốt về , ra để cho biết mà có chuẩn bị chút tâm lý.

      Chuẩn bị ư? có thể chuẩn bị cái gì được chứ?

      Điện thoại vừa kêu lên ngay cả tim gan liền run sợ .

      Vì vậy bất kể tất cả, vừa đúng phí điện thoại hết, nạp tiền nữa, mặc nó ngoài vùng phủ sóng. Giả chết mấy ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát biến mất vài ngày. muốn cách xa những thứ làm cho suy sụp này, muốn lần nữa bắt đầu lại.

      tin còn có thể tiếp tục bị xui xẻo ập đến, cũng tin còn có chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này.

      Nhưng sai lầm rồi.

      Chuyện xui xẻo hơn, hiển nhiên là có !

      bị viêm dạ dày cấp tính, lại phải nhập viện rồi!

      cũng chỉ là tâm tình tốt uống lon bia ăn chén Ma Lạt Thang, như vậy liền bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện. Trần Nhược Vũ ôm bụng nằm ở giường bệnh quả thực muốn khóc.

      Duy nhất có thể may mắn là, lần này tỉnh táo tự mình lựa chọn bệnh viện. Cách cái bệnh viện của gã Mạnh Cổ kia khá xa, cách những người biết cũng xa.

      cần được mình.

      Nhưng là ở mình cũng có làm cho tâm tình của tốt hơn, mềm yếu hơn, khổ sở hơn, muốn trốn đến nơi mà ai biết được chỗ của .

      Trần Nhược Vũ cũng biết, lúc này nằm viện, bạn bè của cũng tụm lại tụ tập về .
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :