1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69

      Edit:taichung_mira


      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]



      Trần Nhược Vũ nhất thời cứng đờ, lại dám lật lại chuyện năm xưa ra . cho mặt mũi mà.

      Mạnh Cổ liếc nhìn cái, hàm răng trắng cười toe toét: “Sao lại đỏ mặt, em cũng nghe qua lời này sao?”

      Trần Nhược Vũ nén lấy hơi, lớn tiếng : “Coi như ví dụ này rất sinh động, vậy cũng nên đem sinh mạng của mình giao cho người ta gửi tới tay em chứ”

      Mạnh Cổ sửng sốt.

      Trần Nhược Vũ cũng đột nhiên phát có chỗ đúng, vội vàng bổ sung: “Ý em là chi phiếu”

      Mạnh Cổ cười ha ha: “Trần Nhược Vũ, em là muốn cười chết sao?”

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, ra lời.

      Mạnh Cổ tiếp tục cười to: “Em rất đúng, vật kia nên tự tay giao cho em mới đúng”

      “Đem chi phiếu thành cái gì màu vàng rồi? cho rằng muốn tự tay giao cho em cái gì?”

      A a a a, trí tưởng tượng của Trần Nhược Vũ bắt đầu xốc xếch. Vẻ mặt của làm chọ Mạnh Cổ cười ngừng được.

      Trần Nhược Vũ xoay đầu, quyết định để ý đến

      Nhưng Mạnh Cổ chợt ngừng xe lại, Trần Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu: “Sao vậy?”

      Mạnh Cổ ho , : “Ách, để em thẩm tra …”

      Trần Nhược Vũ há to miệng, đỉnh đầu muốn bốc hơi, chuẩn bị phát tác, Mạnh Cổ lại : “Chi phiếu”

      Tay chỉ ra ngoài, Trần Nhược Vũ nhìn theo, thấy ven đường có trạm ATM. Lúc này, mới biết mình lại bị trêu. xoay người “ba ba” , đánh bàn tay của Mạnh Cổ trận

      Mạnh Cổ cười ha ha, Trần Nhược Vũ quắc mắt trừng ; “Lặp lại mật mã lần nữa”

      Mạnh Cổ rồi, Trần Nhược Vũ liếc cái, cầm túi xách xuống xe.

      Đem thẻ cho vào máy, lại cảm thấy khẩn trương, phải vì bên trong có bao nhiêu tiền, chính là vì cảm giác quan hệ của với Mạnh Cổ lại thân thêm mấy phần. quay đầu liếc nhìn Mạnh Cổ, ôm tay lái cười nhìn .

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cắn môi, cảm thấy xấu hổ, cẩn thận từng li từng tí nhập mật khẩu, nhìn lướt qua số tiền trong tài khoản, nhanh lấy ra, đẩy cửa xe bước vào

      “Có hài lòng ?” Mạnh Cổ vẫn cười

      Trần Nhược Vũ “Thùng thùng” đánh hai quyền “Nhiều tiền như vậy, nếu như bị chuyển phát làm mất, em đánh chết

      “Mất liền báo mất chứ sao?”

      “Uy” là tức chết , còn biết hối cải, thái độ là.

      “Được rồi, được rồi, mỗi lần em nắm bắt trọng điểm rất quỷ dị nha, đổi lại là người khác cảm động chạy tới hiến hôn rồi”

      Trần Nhược Vũ trừng , Mạnh Cổ lập tức thay đổi: ‘A, khác hiến hôn cũng liên quan đến

      Trần Nhược Vũ bĩu mỗi, đem thẻ nhét vào trong túi: “Tịch thu rồi”

      “Được”

      “Làm nó ấm ví tiền của em”

      “Được”

      “Em phung phí tiên của , giúp bảo quản”

      sao, em cứ xuống tay mua đồ, đắt tiền cũng được, trừ sầu riêng ra, cái gì cũng có thể”

      “Này, đừng kích động, em rất dễ chịu khích lệ’Trần Nhược Vũ phục liếc

      Mạnh Cổ cười cười, hỏi : “Trần Nhược Vũ, em biết tại sao đưa cho em thẻ sao?”

      Muốn dỗ vui vẻ, khiến cảm động: “Vì muốn tăng tự tin của em?”

      “Vì muốn em nhanh chút tiến vào cuộc sống của ” Mạnh Cổ nhìn : “Trần Nhược Vũ, có người nhắc nhở , cuộc sống của chúng ta, cách sống, sở thích cùng thoái quen tiêu xài tồn tài khác biệt rất lớn. Cái hậu hoạn nấp này sớm phải tiêu diệt đúng ?” xoa xoa đầu : “Em cầm tài chính của , là quyền to, phải giúp đặt mua đồ hàng ngày. Thói quen dùng găng tay của , mặc quần áo loại nào, thích ăn gì, uống gì, em cũng phải phụ trách mua hết, biết ?”

      Trần Nhược Vũ tưởng tượng cuộc sống như vậy, mặt lại bắt đầu nóng lên. có gì, năng nhặt chặt bị mà qua ngày. Nghĩ tới đưa quà tặng, mua gì đó cho , nhưng quan sát nghiêm túc, dùng đồ gì đó mua nổi, miễn cưỡng mua kém hơn cũng dùng được.

      Cho nên có thể làm, là đem mình sạch bóng, để mất mặt. gặp , cũng tận lực thay đổi khá hơn chút, mua quần áo mới, trang điểm, làm mình đẹp hơn chút. Lau giày sạch , ủi phẳng đồ, phải vì hư vinh, mà chỉ là muốn có thể rút ngắn chênh lệch giữa hai người

      ra , nghĩ tới rất nhiều thứ. Mặc dù cái thích tuyệt đối phải là điều kiện bên ngoài, nhưng nếu hai người bọn họ muốn cùng với nhau, phải cố gắng thích hợp với vị trí và hoàn cảnh của , khờ dại cho là bé lọ lem cùng hoàng tử nhau, sau đó ấy mặc bộ đồ dơ , cẩm cây chổi cùng hoàng tử có hạnh phúc tốt đẹp, nhưng ta cũng biết, phải có thứ khí chất mà vị hoàng tử kia thích

      vẫn là Trần Nhược Vũ, nhưng hi vọng mình có thể là Trần Nhược Vũ của bác sĩ Mạnh

      Chỉ là ngờ tới, ra người lãnh khốc lại lãnh đạm như Phách Vương Long tiên sinh cũng như , nỗ lực rút ngắn chênh lệch giữa họ.

      Trần Nhược Vũ cười híp mắt, thò người ra, hôn cái lên mặt ; “Bác sĩ Mạnh, cố lên. Còn kém chút nữa, em liền khẳng định là người của em”

      Mạnh Cổ cũng cười híp mắt, tà đạo : “Muốn khẳng định là của em, chuyện này cũng đơn giản…”

      “Pằng” hạ xuống, đợi lời màu vàng của lưu manh xong, liền bị đánh.

      Tối hôm đó, Mạnh Cổ ở lì trong nhà Trần Nhược Vũ đến khuya mới chịu , Dĩ nhiên có làm chuyện hương diễm xấu xa gì, chỉ là muốn , đông tây tán gẫu.

      Trần Nhược Vũ với nếu chuyện Chu Triết cùng Lục Bảo Ny thành đôi , cùng người nhà khai báo tốt chuyện hai người.

      Mạnh Cổ đối với cảm nhận của người khác có hứng thú, ngược lại nhân cơ hội này cùng Trần Nhược Vũ đám phấn vấn đề gặp người lớn trong nhà.

      như vậy rồi, mấy ngày nữa tìm thời gian, hẹn ba mẹ , chúng ta cùng ăn bữa cơm, sau đó đến mùa xuân sễ gặp cha mẹ em”

      “Như vậy quá nhanh, chúng ta mới nhau bao lâu”

      “Cũng thu tài sản của rồi, còn nghĩ gặp người lớn là quá nhanh sao?”

      “Đó là hai việc khác nhau”

      việc. với em, chút cũng nhanh.Gặp người lớn rồi, mùa xuân tới phòng của em cũng hết hạn rồi, em liền đến nhà ở. Nếu qua đoạn thời gian nữa, em đối với cuộc sống của chúng ta có ý kiến gì, đối với biểu giường của cũng hài lòng, liền kết hôn thôi, thứ tự an bài này vô cùng hoàn hảo rồi”

      Trần Nhược Vũ mặt bắt đầu hồng: “Cái gì giường, lại bắt đầu ăn linh tinh”

      “Cái gì mà linh tinh, là chuyện rất nghiêm chỉnh”

      “Ý của chính là đều thử qua, hai bên đều cảm thấy có vấn đề gì liền kết hôn?”

      “Đúng”

      “Đây coi là cầu hôn sao?”

      “Em nghĩ vậy cũng có thể”

      “Em vẫn cảm thấy quá nhanh”

      , ràng là từng bước từng bước làm”

      “Vậy nếu như đối với biểu giường của em cảm thấy hài lòng sao?”

      “Trần Nhược Vũ,em là khích lệ sao? Cái gì cũng có thể chất vấn, chỉ có cái này tốt nhất em nên nghi ngờ. Nếu nhịn được mà trực tiếp chứng minh”

      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, ôm gối ôm lui về phía sau.

      Nhìn có tiền đồ như vậy, Mạnh Cổ tức giận: “Nhanh chút, gặp người lớn hai nhà. Sau đó coi như danh phận định, đến lúc đó danh chính ngôn thuận xuống tay với em”

      rốt cuộc cả ngày lẫn đêm là nghĩ mấy cái này sao?” Trần Nhược Vũ đạp cước

      “Nghĩ đến vấn đề này là bình thường mà,người đàn ông nào cũng như vậy !” Mạnh Cổ chút nào cảm thấy xấu hổ.

      Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Em còn muốn đợi qua hết mùa xuân, dò hỏi ý tứ trong nhà, dự phòng trước, sau đó mới sắp xếp gặp mặt. Chờ gặp cha mẹ em , rồi em mới gặp nhà

      “Sao lại là thứ tự này?”

      “Em nghĩ, chờ gặp nhà em rồi tính tiếp”

      Mạnh Cổ trừng , nghĩ người lớn nhà là sài lang hổ báo gì sao, thấy rồi bỏ cuộc nửa chửng?

      Nhưng Trần Nhược Vũ có nghĩ đến, người lớn hai nhà ai cũng chưa gặp, người gặp đầu tiên là cha mẹ của Chu Triết.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 70
      Edit:taichung_mira


      [​IMG]

      [​IMG]

      Nếu như ấy chỉ là muốn lấy được phần tình , vậy có lẽ là có, từng có người thích ấy, vậy là cũng như ấy mong muốn. Còn nếu như ấy muốn lòng dạ, vậy bây giờ liền bắt đầu , giải quyết thử thách của tìn , hoặc là cùng thành phố C, hoặc là tranh thủ khiến chàng trai này lưu lại, đây phải là chuyện tốt sao?

      “Nhưng mà có lẽ Chu Triết thích ấy, chỉ là muốn cự tuyệt cách uyển chuyển, ấy ra là người tốt”

      “Vậy nương Lục Bảo Ny kia xác định lại ? ta có hỏi sao? Hỏi chưa? Đàn ông có lúc cũng chăm sóc như mọi người nghĩ đâu. cùng ấy phải là đồng nghiệp, rất nhanh đến thành phố khác gặp mặt nữa rồi, uyển chuyển cái rắm a. Tình huống như vậy ta phải cự tuyệt sạch , để cho đàn chết tâm chẳng phải tệ hơn sao?”

      Trần Nhược Vũ suy nghĩ chút, đúng là khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng lại dám khích lệ Lục Bảo Ny nữa, ngộ nhỡ Chu Triết có ý này, chẳng phải là bảo Lục Bảo Ny rạch vết sẹo lần nữa sao, lại khiến Chu Triết phiền toái

      “Đúng, chuyện này cậu đều lầm lẫn hết rồi” Lương Tư Tư : “Bọn họ như vậy, dù sao phải kết thúc chính là bắt đầu, do bọn họ cả thôi”

      Vì vậy Trần Nhược Vũ với Lục Bảo Ny chuyện này, sau đó cũng gặp qua Chu Triết, chào hỏi hàn huyên mấy câu, ngược lại nhìn ra có gì khác thường, hai người cũng ai đề cập đến Lục Bảo Ny

      Trong khoảng thời gian này, Trần Nhược Vũ cũng có cả đống chuyện phải làm. rốt cuộc cũng quyết định muốn nghỉ việc ở công ty bảo hiểm, tới công ty của Triệu Hạ làm, làm chủ bộ phận tuyên truyền sản phẩm.

      Bởi vì mùa xuân càng ngày càng đến gần, cũng vì cuộc sống sau này của mình mà an bài xong, ở chỗ Triệu Hạ phát triển tốt hơn, tiền lương cũng ổn định, như vậy nếu cần mướn nhà,về phương diện kinh tế cũng có thể chống đỡ được.

      Mặc dù ôm hy vọng lớn có thể cùng Mạnh Cổ sớm tu thành chánh quả, nhưng thời gian quá nhanh, cũng thể khẳng định đến lúc trả phòng này rồi cùng Mạnh Cổ có thể ở chung hay .

      còn chưa nắm chắc, nên hi vọng bản thân có thể độc lập chút, cần phụ thuộc , rồi lại tưởng tượng ảnh hưởng như vậy, cũng có ảnh hưởng như thế với

      Giống như sợ mất hứng mà nhân nhượng, cũng hi vọng cũng giống như vậy đối với . Lại giống như vì để cao hứng chút mà làm những món thích ăn, cũng hi vọng bao dung giống vậy với , lúc mua sầu riêng cũng cần trưng ra bản mặt như vậy

      Giữa bọn họ, cũng có lúc gây gổ.

      Lần thứ nhất là lúc hẹn xem film, Trần Nhược Vũ chọn film hoạt hình mình thích. Nhưng hôm đó Mạnh Cổ lại phải làm thêm giờ, cho nên kéo dài tới rất khuya. Trần Nhược Vũ cảm thấy nếu vậy thôi, đừng xem, sớm về nhà nghỉ ngơi chút. Nhưng Mạnh Cổ lại kiên trì nhất định phải xem, có điều coi được đến phần ba film liền ngủ mất, điều này làm Trần Nhược Vũ rất tức giận

      mấy câu, nếu làm thêm giờ mệt mỏi cũng cần miễn cưỡng xem film, như vậy xem cũng được, trong lòng cũng thoải mái, Nhưng cũng phải mất hứng thôi, còn to tiếng hơn cả , cho là chăm sóc , khổ cực theo xem film, cảm kích thôi, còn oán giận cái này cái nọ.

      Vì chuyện này mà hai người vui. Mạnh Cổ thậm chí còn lẫy sau này xem film nữa, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất thoải mái

      lần, Mạnh Cổ nhịn mấy ngày làm thêm, rảnh liền mang Trần Nhược Vũ ra ngoài ăn cơm. Trần Nhược Vũ cảm thấy ở nhà tùy tiện là được rồi, nhưng Mạnh Cổ đồng ý, cảm thấy mới mấy ngày gặp, sao lại lãnh đạm như vậy. Vì vậy, Trần Nhược Vũ nhân nhượng , cùng ra ngoài. Sau đó ăn lúc liền cảm thấy mệt, khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy thoải mái. Sau khi ăn xong, mình ngồi xe bus về nhà, Mạnh Cổ về nghỉ ngơi. Mạnh Cổ lại cảm thấy rất tôn trọng , để bạn ngồi xe bus về còn mình lái xe , cái này mặt mũi mình còn để ở đâu nữa.

      Bởi vì cái gọi là mặt mũi nhàm chán này, sớm biết ra ngoài ăn cơm, bọn họ cần mất hứng.

      Cũng đừng đến chuyện Mạnh Cổ thích dạo phố, muốn mua cái gì cũng chạy thẳng tới chỗ đó mua, so với cách Trần Nhược Vũ thích từng chỗ so sánh giá, coi tặng phẩm. Còn có thích dạo phố đến cảnh giới nhất định rồi, kể từ khi có Trần Nhược Vũ giúp mua đồ dùng, thậm chí bắt đầu giống lão đại đưa cho danh sách, cự tuyệt cầu của cùng mua đồ, nhưng lại bắt bẻ đồ mua về hài lòng.

      Vì chuyện mua đồ này, hai người bọn họ ít nhất cũng cãi nhau hai, ba lần

      Những chuyện này khiến Trần Nhược Vũ có chút cảnh giác, lo lắng tình cảm của họ còn chưa đủ sâu, nếu như sớm ở chung chỗ, sợ rằng những thứ nhặt này ngày càng nhiều. Tiểu sảo tiếu náo nhiều khiến cảm thấy tình cảm có chút đau. Thay vì như vậy, bằng phát triển chậm chút, đợi đến khi thích hợp, hai người cũng thích ứng được, có thể bao dung lẫn nhau, mới quyết định sống chung vẫn hay hơn.

      Mạnh Cổ đối với ý tưởng của vô cùng bất mãn, cảm thấy trước nay đối với rất bao dung, đới với cũng vậy nên tin rằng là nên

      Trần Nhược Vũ chỉ lần than thở, cùng Lương Tư Tư gọi điện, đôi lúc tán gẫu, Lương Tư Tư thần kinh đàn ông thô như chân voi. Còn đối với hành động ngây thơ thỉnh thoảng xuất của Mạnh Cổ, Cao Ngữ Lam khiến Trần Nhược Vũ biết đủ hết, muốn bàn về ngây thơ, hiếm chàng trai nào hơn được Doãn Tắc nhà ấy rồi. Nhưng ấy xong lại là biện hộ cho Doãn Tắc, trong lòng mỗi người đàn ông đều đưa trẻ, đàn ông nào cũng như vậy cả, mà Doãn Tắc chỉ là do đứa trẻ đó hoạt bát hơn chút thôi .

      Trần Nhược Vũ bật cười, suy nghĩ chút, phụ nữ là loại động vật kỳ lạ, có thể ở trong việc nhất tìm ra lỗi của người đàn ông, rồi lại có thể tìm việc khác giúp người đàn ông đó tìm ra cái cớ.

      Tóm lại, trong lúc Trần Nhược Vũ bận rộn nhiều việc. Cố gắng duy trì công việc và tình cảm, cũng biết Lục Bảo Ny cùng với Chu Triết gợn sóng

      Đầu tiên là ngày nào đó ở tiểu khu gặp được Chu Triết, sau khi chào hỏi lên lầu, chợt nhớ tới lần trước gặp Chu Triết có về thành phố C, nhưng mà giờ qua lúc đó rồi, vậy mà vẫn còn ở đây sao?

      quá hai ngày, nhận được điện thoại của Lục Bảo Ny. Giọng ấy có chút hưng phấn biết Chu Triết bây giờ vẫn chưa , gặp được nhiều lần rồi, còn chuyện với , lúc còn có chút khẩn trương, rất quan tâm , nhưng lại hỏi mấy vấn đề rất ngu ngốc. hỏi Trần Nhược Vũ cái này có nghĩa là gì? Có phải là có hy vọng ?

      Trần Nhược Vũ dám đoán, cũng dám khích lệ ấy tiến về phía trước. thực tế, cần phải khích lệ, Lục Bảo Ny chắc là cũng suy nghĩ ít rồi. Vì vậy, Trần Nhược Vũ chỉ nhắc nhở , Chu Triết bày tỏ được, ý nghĩ rời thành phố A cũng đổi, coi như mập mờ, kéo cũng được bao lâu. Thời gian cũng khoảng cách giết chết tất cả tình cảm ổn định.

      Lục Bảo Ny ở đầu bên kia hít hơi sâu, biết nên làm thế nào rồi, cám ơn Trần Nhược Vũ

      Trần Nhược Vũ sau khi cúp điện thoại đột nhiên cảm thấy, mình cũng lợi hại như Lương Tư Tư, vừa chu toàn được tình cảm của với Phách Vương Long, vừa có thể làm chuyên gia tâm lý

      Sau đó, Trần Nhược Vũ nhận được tin, Lục Bảo Ny bắt đầu theo đuổi Chu Triết rồi. Chu Triết dám đáp ứng, cũng cự tuyệt, hai người coi như động tình

      Lục Bảo Ny thường tới tiểu khu tìm Chu Triết, vì vậy cũng thỉnh thoảng tới trò chuyện với Trần Nhược Vũ. với Trần Nhược Vũ cảm thấy Chu Triết có thích , trước kia dám đối với có ý niệm gì, cho nên đối với quan tâm chăm sóc của cảm thấy là do là người tốt, đối với cũng tốt. Nhưng bây giờ cật lực theo đuổi như vậy, từ phản ứng của , chợt nghĩ thông suốt trước kia đối tốt với , là bày tỏ có tình cảm với

      cảm thấy vì vậy, Chu Triết mới chậm chạp thu dọn hành lý về thành phố C, điều này cũng chứng minh.

      “Tôi cũng có chuẩn bị, nếu hai người đến được với nhau,tuy đau khổ nhưng, coi như có cố gắng, phải hối hận”

      Trần Nhược Vũ cảm thấy Lục Bảo Ny dũng cảm, lại cảm thấy Chu Triết như vậy dứt khoát. Có chút giống Mạnh Cổ ban đầu, cả ngày mập mờ, lại ràng, rốt cuộc là có ý gì? muốn biết trong đầu người đàn ông tìm ra cái cớ.

      Tóm lại, trong kia rốt cuộc là bỏ thứ gì trong đó.

      Vì chuyện này, hỏi Mạnh Cổ. : “Khi đó chắc, dĩ nhiên với em. Em cũng phải biết trước kia khi em tỏ tình với , phải xác nhận trước, xem em có phải hay chỉ là đùa cợt mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đúng ?”

      đúng, có thành ý giống như Bảo Ny vậy, bất kể con đường phía trước như thế nào, cũng dám theo đuổi”

      “Bảo Ny đó là tìm đường sống trong chỗ chết. ấy làm như vậy để có thời gian từ từ tìm hiểu . So với ấy tốt hơn nhiều” (??? câu này mình chẳng hiểu gì hết)

      “Loại ý nghĩ như vậy đúng, rất có trách nhiệm” Nếu thích, liền , sao phải mập mờ chứ?”

      Mạnh Cổ liếc mắt nhìn nửa ngày: “Trong óc em cả ngày nghĩ gì vậy hả, rãnh rỗi quá rồi sao? Mập mờ là chuyện chúng ta có thể khống chế sao? phối hợp của phụ nữ các em, có thể mập mờ sao? Còn chê phụ trách, em làm hồ nước gợn sóng rồi bỏ chạy, em có phụ trách ? nghĩ lúc đầu em tới trêu chọc , vừa quay đầu liền bày ra bộ dạng rất vô tội, kiểu “Cái gì em cũng làm”, liền tức”

      “Dù sao đàn ông các mập mờ cũng đúng” Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu tìm ra được câu phản bác tốt hơn, chỉ có thể câu “Dù sao”

      “Vậy em cứ coi như đàn ông thích tìm ra cái cớ

      Tóm lại, trong thích chiếm hầm cầu để sót gì thôi”

      Lại còn lý luận? “Pằng” Trần Nhược Vũ ngừng đánh Phách Vương Long

      Trần Nhược Vũ nghĩ tới, chuyện của Chu Triết với Lục Bảo Ny chỉ mình quan tâm, Chu Triết chậm chạp về quê. Ngày đó, cha mẹ tới thành phố A, đến cứ đến, nhưng lại còn tới cửa tìm , hẹn ăn cơm.

      Trần Nhược Vũ nhất thời cảm thấy báo ứng tới rồi, nhàn rỗi quản chuyện người khác nên.

      Chuyện đời dạy hết? Dạy ngươi tiểu chiêu thôi.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 71

      Edit:taichung_mira


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      cũng nghiêm túc mất hứng đây. Chuyện như vậy giải quyết tốt là được, em khẩn trương cái gì chứ? Bây giờ liền ra ngoài, em cùng với con trai họ chút quan hệ cũng có, em có bạn trai rồi. Sau đó với họ em thoải mái, liền chào tạm biệt, liền đến bệnh viện, cùng trực với bạn trai em. xem chừng em là được mà”

      muốn ồn ào sao, bây giờ còn thể ra đượck nếu bọn họ nhất định về với cha mẹ em, em còn chưa chuẩn bị xem nên báo cáo với cha mẹ thế nào”

      “Trần Nhược Vũ, gần đây có nhiều thay đổi, trở nên dịu dàng quá đúng ?”

      đừng náo” thế, nhưng náo đến như vậy, cũng cảm thấy trong lòng an tâm rồi, lại có thể ra ngoài ứng phó hai vị người lớn ở ngoài chút

      “Em liền tới bệnh viện trực với . Ngày mai muốn ăn thịt kho, sau đó ăn dấm bài cốt (??? Món gì lạ hoắc), ngày kia…”

      “Được rồi, được rồi” Trần Nhược Vũ cắt ngang lời

      còn muốn cái khác, có điều em phải đồng ý”

      Lời này của Mạnh Cổ khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu, mặt lại bắt đầu hồng: “Bác sĩ Mạnh, phải muốn thành lời ** đó chứ”

      “Nào có **, đây là lòng”

      còn !” Mặt Trần Nhược Vũ hồng lên giáo huấn : “Bên cạnh có ai khác sao?” những lời này mà để người khác nghe được ngại ngùng

      “Có người sao? đùa giỡn bạn mình, ai dám quản?”

      phải có người nghe thấy đấy chứ?” rất muốn dùng sức đánh hai quyền

      “Được rồi, có ai, trong phòng chỉ có mình ” Giọng Mạnh Cổ tương đối vui vẻ, hiển nhiên gấp gáp đến giơ chân làm cao hứng, còn : “Trần Nhược Vũ, chúng ta càng ngày càng ăn ý rồi, nên gặp cha mẹ thôi”

      từ chỗ nào mà thấy càng ngày càng ăn ý chứ?”

      từng cái chuyện **, em đều nghe hiểu, ám hiệu cũng hiểu hết, đây chính là ăn ý, chứng tỏ quan hệ thân thiết ”

      “Phi” tính ra ngoài, nhưng lại nhịn được hỏi: “ hôm nay ăn cơm chưa? Dạ dày còn đau ?”

      “Em còn phi , còn muốn trông nom sao?” Phách Vương Long tiên sinh xỏ

      “Kệ , em ra ngoài đây. Chờ chuyện này xong, em lại gọi cho

      “Này…” Đáng tiếc, Mạnh Cổ còn chưa có gọi xong, Trần Nhược Vũ cúp điện thoại. Quả nhiên, trò chuyện với bác sĩ Mạnh nhà là phương pháp hiệu quả mà, tinh thần lúc này phấn chấn rồi, tâm tình cũng tốt

      Trần Nhược Vũ vừa ra ngoài vừa nghĩ làm cách nào để thoát thân. Chuyện khác sợ, chỉ sợ hai vị ấy gọi Chu Triết tới, mà chuyện có bạn trai cũng lôi ra, như vậy hai người bọn họ ai cũng tốt cả

      Trần Nhược Vũ dự cảm đúng. Cuối cùng cũng vòng quanh đề tài Chu Triết trì hoãn kế hoạch và việc phát triển giữa với ta. BỌn họ đại khái nghĩ là Trần Nhược Vũ có ý định về thành phố C nên Chu Triết mới trì hoãn hành trình

      Mẹ Chu Trần Nhược Vũ là dì Lý hàng xóm giới thiệu cho bà, bà cùng dì Lý có giao tình hơn 20 năm, chỉ nghe dì ấy nghiêm túc khen ngợi như vậy nhất định tốt

      Trần Nhược Vũ có chút ngượng ngùng, đành phải gật đầu cái. Dì Lý biết, ở dưới lầu nhà , cũng coi như là xem lớn lên. Dì ở trước mặt cũng hay khen chịu khó, có hiệu, chỉ hận thể bắt về làm con dâu, có điều đáng tiếc nhà dì cũng là con . Trần Nhược Vũ lại nghĩ đến, làm được con dâu nàh dì Lý, dì lại tận lực bán đến nhà khác

      “Bác nghe rất nhiều chuyện của cháu, cũng cảm thấy cháu là người tốt, cho nên mới tích cực an bài cho hai người trẻ tuổi các cháu gặp nhau. Hai đứa lại có duyên như vậy, ở chỗ này còn ở chung tiểu khu, đây phải là chuyện tốt mà ông trời an bài sao? Bác thấy hôm đó hai đứa trò chuyện rất hợp, vừa cùng nhau kết bạn trở về thành phố A, còn tưởng rằng hai đứa có vấn đề gì, nghĩ tới lâu như vậy rồi, vẫn có tiến triển gì. Người lớn chúng ta cũng rất gấp gáp”

      Trần Nhược Vũ lễ phép cười, gật đầu cũng phải, mà lắc đầu cũng phải, rất muốn : “Dì, ông trời an bài rất nhiều, có an bài mấy chuyện này”, có điều lại thể mạnh miệng ý tốt với người lớn, vì vậy lại ngây ngốc cười gượng

      ra bây giờ cháu muốn về chúng ta cũng có thể hiểu, thành phố A so với thành phố C lớn hơn nhiều, lại náo nhiệt, ở chỗ này phát triển cũng tồi. Nhưng dù sao cha mẹ cháu cũng ở thành phố C, xông xáo mấy năm cũng nên về rồi, cho nên chúng ta mới gấp, hai địa phương cũng quá xa, đến lúc đó cũng có thể thường xuyên gặp mặt”

      Trần Nhược Vũ ha ha cười khúc khích, châm trà cho mẹ Chu “Dì, người uống trà, Chu Triết trở về phải vì cháu, chờ ấy tới, chúng ta mới hảo hảo hỏi thăm chút, đừng gấp”

      Trần Nhược Vũ người khác đừng gấp, trong khi gấp chết rồi. Sao đến giờ Chu Triết còn chưa có xuất , mau tới mà tiếp chiêu của cha mẹ mình, ngăn được rồi. ngoắc ngoắc gọi phục vụ, muốn nhờ người ta đun nóng trà trì hoãn thời gian lát

      Nhưng ngoắc tay lần này, lại nhìn thấy mẹ Mạnh Cổ cầm mấy tùi hàng, đứng ở cái bàn cách đó xa nhìn cười. Nhìn qua giống như mới mua đồ xong, liền khéo bắt gặp

      Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa đập đầu vào bàn, lúc này tránh phòng rửa tay còn kịp ? Giả bộ nhìn thấy cũng được chứ? Được rồi, được rồi, trấn định, có thể là cùng người lớn trong quê ăn bữa cơm thôi, có việc gì cả

      tốt bụng nhìn quanh, thấy Chu Triết ngó nghiêng ở ngoài cửa, nhìn đến bàn họ ngồi, về phía này

      Xong rồi, xong rồi, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch rồi
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Trần Nhược Vũ cảm thấy mình thể tiếp tục trầm mặc nữa, đáp: “Bác, cháu chỉ biết thần kinh cháu tương đối thô mà thôi”

      Mạnh mẹ sửng sốt, sau đó cười to.

      Trần Nhược Vũ biết có gì đáng cười, bối rối chà chà đầu gối mình, : “Bác, cháu lắm làm thế nào lấy lòng người khác. Chỉ là, làm bạn bác sĩ Mạnh, còn phải thông qua cuộc thi y học thường thức sao?”

      “Dĩ nhiên cần” Mạnh mẹ lại cười: “Mặc dù bác cũng học y, chẳng qua là làm bà chủ gia đình cũng lâu lắm rồi, cháu là bạn Mạnh Cổ, phải đồng nghiệp, sao lại phải học y học thường thức chứ”

      “Dạ” mới vừa rồi là bị trêu chọc sao? Trần Nhược Vũ có chút buồn bực, cảm thấy như vậy chút cũng hài hước.

      “Cháu gấp gáp tởi cửa gặp bác, bác cũng thấy là chuyện gì xấu” Mạnh mẹ thong dong uống café, thong thả : “Mặc dù Mạnh Cổ có cùng bác oán trách, nhưng bác vẫn cảm thấy cháu có lỗi. phải là bác khen con trai mình, mà điều kiện của Mạnh Cổ quá tốt, ít theo đuổi nó, chỉ vậy còn hướng bác bày tỏ chút lễ phép”

      Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, hồi tưởng lại, dường như chỉ là rất xấu hổ bị Mạnh mẹ đòi ăn món chân giò, chưa từng nghĩ tặng bà lễ vật gì, cho nên chính là lễ phép sao?

      Mạnh mẹ tiếp: “Mà Mạnh Cổ quen với bạn , trừ cháu ra, đều là sau khi xác định quan hệ liền tới bái phỏng. Gặp người lớn là chuyện quan trọng để xác định bước tiến trong quan hệ hai người, nhưng cuối cùng họ đều cùng Mạnh Cổ chia tay. Cho nên muốn xác định quan hệ của hai người, từ trước đến nay phải do người lớn trong nhà mà do chính hai đứa”

      Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh mẹ, rất mông lung, lòng bàn tay lại bắt đầu chảy đầy mồ hồi, bây giờ có chút hồ đồ, biết Mạnh mẹ muốn gì với . Rốt cuộc là có tiếp nhận hay ?

      “Tiểu Vũ, cháu thần kinh mình thô, ra thần kinh cháu chút cũng thô, bác là cảm thấy cái người con trai khôn khéo của bác thần kinh mới thô. Nó cũng chút chuyện của hai đứa, còn ra ít suy nghĩ của cháu. Tiểu Vũ, cháu nghĩ rất nhiều, suy nghĩ nhiều như vậy là tâm muốn ở cùng với Mạnh Cổ. Nhưng mà Thích Dao cũng vậy, nó rất có cá tính, còn cháu có”

      Trần Nhược Vũ hồ đồ rồi, Mạnh mẹ a, sảng khoái mà. có cá tính gì, nên chứng sợ hãi người lớn phát tác đến rất muốn chết rồi.

      “Dì. Cháu ràng như vậy chứ”

      Mạnh mẹ cười cười: “Tiểu Vũ, có cá tính là tốt, có cá tính cũng chẳng phải chuyện xấu gì. Có lễ phép phải cứ cười cười đưa quà là được, mà phải tâm ý. Cha Mạnh Cổ từng sắp xếp cho nó xem mắt, đó cũng rất có cá tính, đối với lời của bác cũng có ít tranh cải, hoạt bát lại sắc sảo. Mạnh Cổ đánh giá ấy là: chán. Cảm giác của bác cũng vậy. Đối với bác mà , nhẫn khắc chế vẫn hơn so với kích động thẳng tính. coi trọng cảm thụ của người khác phải chuyện tốt gì, nhưng có lúc cũng cần phải nhẫn nhịn, có thể công cũng có thể thủ mới là đúng, cháu hiểu ?”

      Trần Nhược Vũ miễn cưỡng coi là có phản ứng, khẽ gật đầu, nghĩ đây coi như là khen sao?

      Kết quả, Mạnh mẹ : “Nhưng mà cả nhà chúng ta đều có tật xấu là cố kỵ cảm nhận của người khác. Bác còn khá chút, hai cha còn nhà này lại giống nhau, chút cũng đáng

      Trần Nhược Vũ cười gượng, dùng sức gật đầu. Nhưng vẫn hiểu Mạnh mẹ muốn gì. Nghe người lớn nhận xét cái gì đó, rất phí đầu óc

      Mạnh mẹ lại : “ ra nó cùng ba nó giống nhau. Mạnh Cổ có tính khí giống cha, cho nên bác nghĩ, cháu nên biết chung đụng với nó tất có vấn đề”

      Chủ đề chính rốt cuộc cũng tới rồi sao? Trần Nhược Vũ xoa tay lên quần chà mồ hồi, tinh thần lên đến mười hai phần

      “Tiểu Vũ, cháu cũng biết, cuộc sống cũng như thân thể con người vậy, cháu cho rằng rất khỏe mạnh, có bất cứ vấn đề gì, ra nguy cơ tứ phía. Tình cảm con người cũng giống vậy, giống như cơ thể của nó, nhìn có vẻ nhìn thấu, đơn giả là đầu cùng thân thể với tứ chí, nhưng ra lại rất phức tạp, rất khó sờ thấy. Xương, mạch máu, thần kinh, bắp thịt… Lúc mà trong ngờ nhất, có lẽ tế bào ung thư dần khuếch tán”

      Đầu óc Trần Nhược Vũ bắt đầu choáng váng. hổ là nhà bác sĩ, nêu ví dụ cũng muốn dùng tới ung thư sao?

      ra ai hiểu thân thể hơn bản thân mình. Lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chỗ nào đau, có phải bị táo bón hay , kinh nguyệt có đều , bản than là hiểu nhất, chỉ là bao lâu rồi lựa chọn bỏ qua hay thèm để ý. Tình cảm cũng như vậy, vấn đề có cỡ nào cũng đều , nhưng coi thường xem như có, đợi đến lúc thể nhìn thẳng nó cũng phát triển đến giai đoạn cần giải phẫu rồi. Nhịn đau mở dao, cũng cần giải quyết vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết đó phải là u lành, nếu là u ác tính , vậy phải xem nó có lây lan , có thể cắt sạch

      “Có lúc chỗ u lại đúng chỗ, cháu biết nó là ở đó, lại thể làm gì được, Quan hệ giữa nam và nữ cũng vậy, duy trì hàng ngày rất quan trọng, bình thường phải luôn luyện thân thể, để nó khỏe mạnh. thể lười biếng, thể sợ mệt, kiên trì bền bỉ, có vụ làm qua loa. Có lẽ cháu cảm thấy bác khoa trương, làm mệt mỏi như vậy, làm sao mà sống chứ? ra mệt cũng có mệt, mệt cũng đúng, khiến rèn luyện thể lực trở thành chuyện hàng ngày, mọi người cùng hưởng thu nó, nếu có vận động ngược lại cảm thấy thoải mái. Khi thể dục mà cảm thấy mệt mỏi, cs nghĩa là thân thể khỏe mạnh”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, hình như hiểu rồi. cũng cảm thấy như vậy, nghiêm túc duy trì tình cảm của và Mạnh Cổ, cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất tò mò ở chung với như thế nào

      “Tiểu Vũ, bác rất thích cháu. Cháu có thể kiên nhẫn chờ nó tan việc, phiền cũng nóng, còn thông cảm với người khác, ăn được cũng chịu khổ được. Quan trọng hơn là, Mạnh Cổ ở trong mắt bác thay đổi rồi, nhiều năm như vậy, nó chưa từng giống bây giờ buông lòng sống vui vẻ. tật xấu của nó bác nhất, cháu thể nhịn nó, đàn ồng đều là những đứa trẻ cần dạy dỗ. Để nó cháu còn chưa đủ, còn phải lòng với cháu nữa”

      Lần này Trần Nhược Vũ xác định là khen rồi, nhịn được rất vui vẻ, dùng sức gật đầu

      Mạnh mẹ cũng cười, : “Bác mong chờ, chờ cháu sớm có được loại cảm giác chắn chắn đó, sớm tới gặp bác cùng cha Mạnh Cổ”

      Trần Nhược Vũ cười toe toét, vừa định : “Cảm ơn bác”, Mạnh mẹ liền : “Đúng rồi, trước cho cháu biết, ba nó thích cháu, bác mong đợi lúc hai người gặp nhau”

      Trần Nhược Vũ cười có chút cứng, mặt đầy vạch đen. Mạnh mẹ là lợi hại, thích , sau lại đem ba Mạnh ra hù dọa thích làm con dâu, chẳng lẽ giúp chút, để ba tiếp nhận sao? Để mình tự giải quyết là ý tứ gì?

      Còn Mạnh Cổ giống cha , với trí tuệ, ba Mạnh cùng Mạnh Cổ đều khó trị. đúng, ông là người lớn, lại có chứng sợ người lớn, ông ấy so với Mạnh Cổ còn khó hơn

      Trần Nhược Vũ nửa buồn nửa vui, tình của phụ nữ, đúng là ải lại ải

      Kết thúc cuộc chuyện, Trần Nhược Vũ cùng Mạnh mẹ tới bệnh viện. Mạnh mẹ tìm lão bác sĩ Mạnh, Trần Nhược Vũ tìm tiểu bác sĩ Mạnh. Tiểu bác sĩ Mạnh thấy còn chịu hòa nhã, Trần Nhược Vũ có chút tức giận

      Trong phòng làm việc có ai khác, Mạnh Cổ ngoắc ngoắc ngón tay với Trần Nhược Vũ, chỉ chỉ mặt mình, Trần Nhược Vũ để ý tới

      “Trần Nhược Vũ, da em ngứa rồi đúng ? Thấy giận còn hiến hôn làm nũng để bớt giận?”

      “Làm gì, hôn liền đánh em sao?” Trần Nhược Vũ tiếp tục để ý tới , mật báo mẹ mình tới bắt bớ hại thiếu nữa thất bại, còn chưa tính sổ với

      giận, lại bị mãnh liệt kéo qua hung hăn cắn cái. sợ hết hồn, còn chưa tính sổ , còn cắn cái, sau đó hôn

      Trần Nhược Vũ sợ rồi, đây là bệnh viện nha! Bệnh viện! rốt cuộc là có biết phân biệt trường hợp hay chứ? Quá kiêu ngạo rồi! Tên đàn ông xấu xa này quả nhiên là nhiều tật xấu!

      Dùng sức giãy giụa, đẩy ra, sau đó từ từ lùi lại mấy bước

      “Uy” Mạnh Cổ tỏ ra bất mãn

      Trần Nhược Vũ cũng học vẻ mặt của , hai tay ôm ngực, mắt nhìn ngồi ghế, muốn mấy lời có khí thế, có điều nhất thời thể nghĩ ra gì, mới vừa bị hôn qua, tâm còn loạn, quả nhiên thông minh cũng bị ảnh hưởng

      cứ đợi đó, em nghĩ ra cho xuống đài”

      Mạnh Cổ cười ha ha, có ý định để suy nghĩ, lại : “Trần Nhược Vũ, em bây giờ coi như gặp người lớn nhà rồi, mau dẫn về nhà em”

      Tác giả có lời muốn : ngày hôm qua máy tính bị hư, ổ cứng còn bị rớt hai lần, đành gõ chữ bản thảo, tài liệu toàn bộ mất hết

      Cho nên hôm nay mới muộn hơn, khiến mọi người đợi lâu rồi
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 73
      Edit: taichung_mira


      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]



      Chu Triết có lửa bạo với tính cách cường hãn, cũng phải là nhân vật hô phong hoán vũ, chỉ là người đàn ồn bình thường ôn hòa lại lương thiện, có lẽ thời gian rời quá vội vã, có lẽ là cha mẹ ân cần khiến nhanh chóng quyết định, lại có lẽ là do Lục Bảo Ny thổ lộ khiến có lòng tin, tóm lại tốn quá nhiều thời gian, rốt cuộc lớn mật đưa ra đề nghị với Lục Bảo Ny

      Tiền đồ , có tình là tốt rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng cảm thấy, coi như tất cả mọi chuyện đều được định như vậy, ra cũng ngăn được những chuyện nếu phải đến. Cho nên, thay vì suy nghĩ quá nhiều, bằng dũng cảm mù quáng lần. Bởi vậy, Lục Bảo Ny dứt khoát kiên định đáp ứng Chu Triết, cũng quyến định cùng Chu Triết về nhà ăn tết, sau đó lại trở về thành phố A với người nhà xin nghỉ việc

      Khi Chu Triết cùng Lục Bảo Ny mặt đỏ hồng ra ý định của mình, Mạnh Cổ lập tức liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ, bộ dạng hận đá thành kim cương

      Trần Nhược Vũ vội vàng giả bộ nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy mãnh liệt là Mạnh Cổ khinh thường

      Về nhà, Mạnh Cổ bắt đầu tính toán sổ sách với rồi

      “Em xem Lục Bảo Ny , nhà người ta vấn đề còn nghiêm trọng hơn em, người ta lại có quyết tâm lớn như vậy, hình như tại liền muốn thành phố C sống rồi, em thấy hổ thẹn sao?”

      Trần Nhược Vũ cúi đầu thấp, dám lời nào

      Lục Bảo Ny, liền bạn tốt của em Lương Tư Tư, ấy suy tính với cố kỵ chuyện tình nhiều hơn em cũng mấy lần nhỉ? Bốc đồng lên so với em còn lớn hơn đúng ? Hình như bây giờ ấy lập tức kết hôn rồi đúng , em có đau lòng ?”

      Trần Nhược Vũ muốn phản bác, lại nghĩ được cái gì tốt, tiếp tục cuối đầu thấp

      ngoại tộc như Lương Tư Tư, Cao Ngữ Lam , em xem người ta tiến triển đến thế nào rồi? Doãn Tắc so với còn đáng tin hơn sao? Hình như mùa xuân này về nhà làm lễ đính hôn rồi! Còn ?” Mạnh Cổ càng càng tức “ xong rồi mới bị giấu thân phận ràng a!”

      “Thân phận rất ràng” Trần Nhược Vũ giọng giải thích, kết quả bị trừng rồi

      “Em còn dám !” Mạnh Cổ tự nhiên : “Đưa chìa khóa cho

      “Chìa khóa gì?”

      “Chìa khóa nhà

      Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ, chợt cảm thấy đau lòng, giọng : “ cần như vậy”

      “Như thế nào?”

      “Có gì từ từ

      từ từ rồi, ăn ràng, diễn tả đầy đủ” vươn tay ra” Lấy ra”

      Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn , trong lòng vô cùng khổ sở: “Bác sĩ Mạnh, nên như vậy. Tết này em về nhà chuyện với gia đình rồi mới…”

      “Lấy ra” Mạnh Cổ chút thay đổi, tương đối kiên trì

      Trần Nhược Vũ cắn môi, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa là rơi lệ rồi. Nếu lại cầu xin quá thấp hèn

      nghiêng đầu tìm kiếm trong giỏ xách, kiềm lại cảm xúc muốn khóc, lấy ra chùm chìa khóa, muốn hung hăng đập lên đầu , nhưng mặt vẫn là buông tha cho chùm chìa khóa trong tay, rất có khí thế đem chìa khóa của tháo ra

      Ném cho , cũng cần để ý đến nữa, đàn ông xấu, là quá đáng, chưa từng thấy người nào hỉ nộ vô thường như vậy, còn đối với tốt như vậy, đúng là ngốc mà, ngốc đến heo còn muốn cười

      Nhưng chưa cho cơ hội ném chìa khóa cho , vừa đem chìa khóa ra khỏi túi bị đoạt lấy

      Trần Nhược Vũ cắn răng chịu đau, cũng thèm nhìn , chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, khổ sở cực kỳ. ném chùm chìa khóa còn lại vào trong túi, quay đầu nhìn theo hướng cửa chính, tính toán lúc này liền thôi , lần này tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho

      Nhưng Mạnh Cổ nhanh mấy bước tới cửa chính, cạch cạch mấy tiếng, sau đó huýt sáo, lo lắng trở lại, còn lại trước mặt , ném chìa khóa vào túi

      Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, người này có ý tứ gì đây?

      vọt tới cửa chính, vặn vẹo uốn éo khóa cửa, phát cửa động

      dám làm phản, khóa, cửa, rồi!

      Lại dám khóa cửa rồi!

      Trần Nhược Vũ giận kiềm được, xoay người lại đánh Mạnh Cổ cười đắc ý sau lưng , đánh ào chỗ chết của

      “Cái người này, đại **! Tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Sao lại hù dọa người khác như vậy! cho rằng mình là con nít lên ba sao? Lớn rồi còn giống trẻ con như vậy. Thông minh của để đâu hết rồi? cho rằng khi dễ em là tốt sao? Tên khốn khiếp, em chán ghét , ghét nhất! nấu cơm cho nữa! để ý tới nữa! cút ! Tên máu lạnh đâu ! Đem tiền của xài hết, đồng cũng chừa lại cho ! Ngoài cửa khóa mười ổ khóa, cho ở trong nhà luôn! Em ghét nhất! để ý tới nữa… Ô… Ô…”

      Mắng hồi lâu, miệng bị chặn lại

      Người cũng bị đè lên tường

      Túi xách rơi đất, ai quan tâm

      Hai cánh tay của bị chặn lại, thể động đậy, vì vậy đưa chân đá , cuối cùng cả chân cũng bị ngăn lại, bên trong phòng dép bay , cũng ai để ý

      Hai người chuyên tâm, toàn bộ tình cảm, đầu choáng váng, nụ hôn nóng bỏng

      Lòng Trần Nhược Vũ cũng biền di, mặc dù đối với hung hăng, nhưng khi nổi lên tính khí ương ngạnh, đầu óc trống rỗng, có lực chống đỡ

      Nhưng phục, hoàn toàn phục. là quá đáng, tại sao có thể đối xử với như vậy

      Nhưng lồng ngực của ấm áp, nụ hôn của rất thoải mái, cánh tay có lực, mắt lại thâm thúy sáng ngời

      Mạnh Cổ mở môi, hơi buông ra

      Mặt kề mặt, rất gần

      Bốn mắt nhìn nhau, dậy lên gợn sóng……

      Tác giả có lời muốn : hôm nay ở web có tin tức, tôi dời nó qua đây:

      Gần đây tôi đạt đến cảnh giới xui xẻo rồi, vì vậy hôm nay dùng tin tốt xung hỉ, vị thần xui xẻo mau !! Tin tức tốt là: << cùng dây dưa >> có thể xuất bản, giản thể vui mừng, phồ thể ruộng lúa mạch. Nếu tôi nấm mốc thêm, tất cả đều thuận lợi chính là vậy. Dự tính cuối tháng 12 đóng bản thảo.Xuất bản cần chăm sóc của mọi người, cầu xin ban thưởng linh cảm để đặt tên!

      Còn có việc muốn nhờ mọi người. Với vấn đề của << Cùng dây dưa >> về câu cú, tôi chăm chú xem xét nghiêm túc, nhưng biết mọi người đối với chính văn khắc sâu ấn tượng hay là cảm thấy lưu lại trong trí nhớ là gì, nếu có ấn tượng, xin cho tôi biết, cảm tạ!

      chút, lại ngừng, nhưng trừ phiên ngoại Mạnh Cổ đăng, những phiên ngoại khác dành cho sách phát hành, khi đưa ra thị trường bổ sung đầy đủ phiên ngoại

      Cảm ơn mọi người!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :