1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64
      Edit: taichung_mira
      Beta: Minh Minh




      Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi phía sau cửa, cảm giác mình rất là uy phong.
      phải thích được gã xấu x này, hơi ăn dấm chua cũng làm quá khoa trương . đâu có láo, ràng đều mà, là chính bản thân đần, có ý tốt trách người khác.
      muốn để ý đến , nhưng trong lòng rất khổ sở. Tư Tư muốn , mà bị Phách Vương Long tiên sinh nhà mình oan uổng, Trần Nhược Vũ nghĩ nghĩ lại, muốn khóc.
      “Em phải là ngồi dưới đất đó chứ, đất lạnh .” thanh Mạnh Cổ rất tức giận.
      Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhìn trái nhìn phải, quả có ai, vậy sao lại biết ngồi dưới đất? Suy nghĩ kỹ nửa ngày, mới nhớ lúc nãy mới chuyện với . Có lẽ là nghe thanh nên đoán được ngồi dưới đất.
      Trần Nhược Vũ xoa xoa đầu phản ứng chậm chạp, cảm thấy nhức đầu.
      “Bác sỹ Mạnh, đầu em đau.”
      “Em mở cửa, giúp em xem chút”
      để cho xem, chính là vì mà tức giận”
      Mạnh Cổ nhịn được thở dài: “Trần Nhược Vũ”
      “Làm gì!” Giọng hung hăng.
      “Em đừng ngồi dưới đất, đất lạnh lắm.”
      dậy nổi” ngang ngược.
      “Em muốn thử ngã bệnh sao?!” cũng hung hăng.
      “Thử thử” còn hung hơn nữa.
      Ngoài cửa, Mạnh Cổ lại than thở, rất muốn cước đá văng cánh cửa này. ngồi xổm xuống, ngăn cách qua cánh cửa, với : “Trần Nhược Vũ, em phải khát sao? rót nước cho em rồi nè”
      uống!”
      “Vậy khát sao?”
      “Chết khát thôi, dù sao cũng ai đau lòng”
      Mạnh Cổ muốn mắng rồi, về sau người nào dám cho Trần Nhược Vũ nhà uống rượu, liền mổ !!
      “Trần Nhược Vũ, em uống bao nhiêu rượu rồi?”
      “Em say!”
      phải em say, là muốn hỏi em chút, em cảm thấy bàng quang khó chịu sao?”
      “Bàng quang, cụ thể ở đâu em đều biết”
      “Được rồi, bụng em khó chịu sao? Có muốn nhà vệ sinh ?”
      “Gì?” Trần Nhược Vũ ngẩn người, là, khóa sai rồi, nên đem Mạnh Cổ nhốt ở ngoài, đem mình nhốt bên trong.
      nên uống nước, mót có biện pháp nhà cầu…
      Thất sách a!
      Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy thanh tỉnh mấy phần.
      Ngoài cửa, Mạnh Cổ còn : “Em mở cửa, uống hớp nước trước, sau đó vệ sinh, về ngoan ngoãn nằm nghỉ giương, giúp em xoa bóp đầu chút, đầu đau, em tiếp tục phê bình được ?”
      được!” Bất kể cái gì, dù sao được chính là được. lần này là quá phận, trừng phạt thêm, sau này thế nào chứ?
      Trần Nhược Vũ bắt đầu khóc hu hu, bọn họ còn có ngày sau sao? Sao lại có chút lòng tin nào.
      Ngoài cửa, Mạnh Cổ bắt đầu vỗ trán: “Em khóc cái gì?”
      “Thương tiếc tình hai ngày chết của em” Trần Nhược Vũ vừa lau nước mắt, vừa nghe Mạnh Cổ ở bên ngoài mắng Tam tự kinh: “ còn dám mắng”
      có” Mặt Mạnh Cổ đều là vạch đen, đáng tiếc, Trần Nhược Vũ thấyđược. “Em trước hết đừng tiếp tục ngồi đất” tận tình khuyên bảo.
      cần lo”
      mặc kệ em, nhưng em phải ra ngoài vệ sinh, uống nhiều nước như vậy, kìm nén mà sợ sao? Em đem mình biến thành cái gì?”
      còn chưa dứt lời, luôn nhà vệ sinh, làm đúng là muốn rồi. Ô ô ô, sai lầm rồi, nhưng thể nhận sai a.
      Hai người giằng co hồi lâu, ở bên trong, ngồi bên ngoài. Cuối cùng, Mạnh Cổ hỏi: “Phải như thế nào em mới chịu đứng lên?”
      Bên trong lời nào.
      Lại hỏi: “Muốn như thế nào mới chịu mở cửa?”
      Bên trong vẫn tiếp tục im lặng.
      Mạnh Cổ lại hỏi: “ phải làm sao em mới tức giận?”
      “Em nghĩ ra thông báo cho ” Lần này, Trần Nhược Vũ lớn tiếng.
      “Vậy em cảm thấy làm thế nào mới thích hợp chờ em thông báo đây?”
      về nhà”
      về”
      rời khỏi nhà em”

      Bên trong tiếp tục yên lặng.
      “Hai người cứ tiếp tục như tên ngốc đôi co mãi thế sao?” giọng nữ trong trẻo phá vỡ giằng co giữa hai đứa ngốc.
      Mạnh Cổ quay đầu lại nhìn, Lương Tư Tư ăn mặc chỉnh tề, dung nhanư sạch hai cánh tay ôm nhau đứng ở cửa phòng , dường như tiếng khóc nghe lúc nãy chỉ là ảo giác.
      Mạnh Cổ đứng lên, cảm thấy có chút lúng túng. Lương Tư Tư để ý , gõ cửa phòng Trần Nhược Vũ, hô: “Nhược Vũ, cậu mở cửa
      Trần Nhược Vũ mở cửa nhanh, khiến Mạnh Cổ quắc mắt trừng mi.
      Trần Nhược Vũ nhớ ra chuyện đầu tiên mà cần làm là nhà vệ sinh: “Chờ mình trở lại rồi a”
      Lương Tư Tư và Mạnh Cổ đồng thời bĩu môi, cho bóng lưng vội vã của cái liếc mắt.
      Đợi đến lúc Trần Nhược Vũ ra ngoài, cùng Mạnh Cổ bị xách đến ghế sofa pòng khác rồi. Lương Tư Tư đứng, nhìn bọn họ : “Tốt lắm, ngày mai mình rồi, có cơ hội xen vào chuyện của cậu. Vốn là mình cũng muốn quản, nhưng hai người rất nhàm chán, mình nhìn cũng được nữa. Cho nên bây giờ phải cái gì, thừa dịp mình ở đây mà cho
      Mạnh Cổ nhướng mày: “Tôi phải nhàm chán, chỉ là phối hợp với trình độ của ấy thôi”
      “Trình độ của em?” Trần Nhược Vũ trừng ; “Em thành thục lại đoan trang, giống cái người ngây thơ lại hẹp hòi, khó chịu như
      “Cái loại thành thục mà đoan trang này sao lại có thể phát người em vậy? Là ai muốn ca hát, muốn viết nhật kí, còn đem mình khóa trong phòng thiếu chút nữa là tạm biệt trần thế chứ hả?”
      “Vậy là ai mua sầu riêng ném ra ngoài cửa, còn nghi ngờ có người trộm trái cây hả? Là ai phân tốt xấu đổ tội danh cho người khác, hẹp hòi để ý tới em”
      “Ngừng, ngừng” Lương Tư Tư chịu nổi: “Hai người, có thể chậm chút xem, phía sau cánh cửa là sao hả. Nhược Vũ, cậu trước , sao lại tự nhốt mình”
      ấy , thời gian này lãnh đạm với mình là do ngày mình với cậu ăn cơm, ấy nhìn thấy mình cùng nam nhân khác ăn cơm. Cậu , mình lại nổi giận sao!”
      “Có chuyện này ?”
      “Mình oan uổng, mình ràng có, mình đúng là ở cửa tiểu khu gặp được Chu Triết, liền cùng về nhà thôi”
      “Được rồi” Lương Tư Tư chuyển sang Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, ngày đó Nhược Vũ theo tôi ăn cơm, sau đó tôi hẹn gặp mặt bạn bè, để ấy về mình. Chuyện là như vậy”
      Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh Cổ chằm chằm, nặng nề gật đầu.
      Mạnh Cổ tức cười, biết mình đuối lý, cảm thấy vô cùng lúng túng.
      Lương Tư Tư còn : “Chỉ có chút chuyện này sao a? Bác sĩ Mạnh, phải bắt được cậu ấy hồng hạnh xuất tường sao, bắt được phải ở tại chỗ mắng ấy a, làm gì chẳng phải gây hiểu lầm sao? Còn cậu nữa, Nhược Vũ, cậu cảm thấy lãnh đạm với cậu được, cậu tìm đánh trận, đánh rồi chẳng phải biết nguyên nhân sao? Hai người nghẹn lâu như vậy, có ích lợi gì?”
      Cả hai cùng nhìn đối phương chút, cũng gì.
      Trần Nhược Vũ ngậm chặt miệng, nhịn nửa ngày mới : “Nhưng mà tại sao có thể chửi loạn đánh loạn, tổn thương tình cảm. Hơn nữa những lúc ấy bận rộn, có lúc áp lực, tâm tình tốt mình thông cảm nha, mình đâu biết ấy tới dây đâu. Mình cũng muốn chăm sóc ấy mà, có điều hơn 2 tuần đều lãnh đạm như vậy là quá đả thương người mà. thể nhọn nổi nữa”
      ra đánh mắng cũng làm tổn thương tình cảm. khắc chế nhiều như vậy lại làm cuộc sống thêm khổ sở sao?
      Mạnh Cổ nhìn , muốn lời xin lỗi, lại thấy Lương Tư Tư ở trước mặt, liền đem lời nuốt trở về.
      Trần Nhược Vũ có chút đau đầu, nhịn được lại uống hớp bia.
      Lương Tư Tư cùng Mạnh Cổ trừng , trừng đến khi muốn uống nữa, buông xuống.
      “Là ấy tốt, Tư Tư, cậu nên phê bình ấy”
      “Mình phê bình ấy làm cái gì, cậu cảm thấy ấy tốt liền đá ấy , mình mang cậu thành phố H tìm mùa xuân mới”
      Hai cùng bị Mạnh Cổ trừng mắt.
      Trần Nhược Vũ cúi đầu, : “Mình muốn , mùa xuân ở thành phố H có bác sĩ Mạnh, mình thích ấy lâu”
      Hô hấp của Mạnh Cổ muốn dừng lại, Lương Tư Tư trừng mắt nhìn : “Đừng kích động, cậu ấy say rồi.”
      Mạnh Cổ trừng lại: “Say mới
      “Chờ cậu đến thành phố H, tìm được người còn thích hợp hơn ấy, liền cho mình biết. Là người đẹp trai hơn ấy, còn phải dịu dàng chăm sóc, keo kiệt” Trần Nhược Vũ thấy vẻ mặt hai người bọn họ, cúi đầu tiếp.
      Lương Tư Tư cười, nhìn ánh mắt của Mạnh Cổ :”Lời đấy sao?”
      ấy say rồi.” Mạnh Cổ lạnh nhạt .
      “Tốt nhất cũng là bác sĩ, mình rất thích bộ dáng ấy mặc áo blouse” Trần Nhược Vũ vẫn tiếp tục , sau đó còn tiếp: “Mình mệt quá.”
      Hai người cùng quay đầu lại nhìn , Mạnh Cổ than thở, nhịn được kéo vào trong ngực.
      Lương Tư Tư nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên. lớn tiếng : “Tốt lắm, hai người, thương vui vẻ chấp nhận chút, thông minh chút mới bảo trì được. Tôi muốn về phòng ngủ, hai người có muốn làm gì làm thôi, đừng quấy rầy đến tôi”
      “Vậy cậu cũng để ý đến sao?” Trần Nhược Vũ chợt ngẩng đầu, có chút nỡ.
      “Còn phải trông nom cậu sao? Đến lúc đó mình giúp cậu gả , giúp cậu lên giường, giúp cậu sinh con luôn hả?”
      cần” Trần Nhược Vũ đỏ mặt, tựa người vào người Mạnh Cổ, ôm lấy tay : “Phách Vương Long tiên sinh nhà mình là liệt nam a”
      Lương Tư Tư cùng Mạnh Cổ đồng thời liếc .
      “Cậu say rồi, dọn dẹp thôi” Lương Tư Tư với Mạnh Cổ xong, xoay người vào phòng.
      Mạnh Cổ quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, cũng nhìn .
      “Em mệt”
      “Ừ”
      “Em có say, rất tỉnh”
      “Vậy sao?”
      ! Em thanh tỉnh mới biết xử oan em, còn phân phải trái, hại em mới hai ngày thất tình”
      Mạnh Cổ cãi với nữa: “Trở về phòng, ngủ giấc, tỉnh lại em cũng thất tình nữa”
      , , thể để mình em thất tình được a. Bác sĩ Mạnh, cũng phải thất tình”
      có” Mạnh Cổ đưa tay đem ôm ngang bế lên.
      Trần Nhược Vũ kêu khẽ tiếng, sợ hết hồn. Sau đó mới kịp phản ứng, lại an tâm. ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai , còn với : “Em thất tình”
      “Em có”
      bế đến phòng , muốn những lời có dinh dưỡng này.
      “Bác sĩ Mạnh, ra rất mạnh mẽ” vòng vo hồi cái chủ đề có dinh dưỡng, vừa vừa cấu tay ; “Hùng tráng có lực”
      “Cám ơn” Mạnh Cổ nghe ra ý tứ trong lời khen của .
      “Nếu thử xem cứ ôm em như vậy, xem có thể chống đỡ được bao lâu? Em giúp nhớ”
      Lời này cùng việc thất tình chẳng có chút quan hệ nào.
      Mạnh Cổ hoàn toàn thèm để ý đến , trực tiếp ném lên giường, vén chăn lên, đắp lên người : “Ngủ”
      “Bác sĩ Mạnh, lời hình như rất khó, còn là bệnh khó chữa nữa”
      Mạnh Cổ sửng sốt.
      “Em cảm thấy nó rất khó khăn” phát biểu quan điểm của mình.
      còn có thể chữa bệnh đấy?” rất tức giận, rốt cuộc ai mới là bác sĩ.
      “Em biết trị bệnh, mà em xem bệnh a. BÁC SĨ thường , cái bệnh này, nguyên nhân có rất nhiều loại, tại y học cũng ràng lắm”
      “Cho nên…” mở trừng hai mắt, ngáp cái, lâu sau mới : “Cho nên…” Thanh càng ngày càng , sau đó ngủ thiếp .
      Mạnh Cổ sững sờ, lại như vậy? lại đánh bất ngờ rồi.
      ngồi ở mép giường nhìn hồi, suy nghĩ chút, phía sau từ cho nên đó, rốt cuộc là bệnh gì đây?

      __________________________


      Tác giả có lời muốn : ngày hôm qua, tôi biết được tin dữ, bão nước mắt rồi. Tôi rất thích ở nhà vẽ tranh châm biến phần cuộc đời qua. “cút ngay! U quân” khiến tôi rất cảm động, khích lệ cùng sung sướng, tôi có thể cảm nhận được kiên cường, lạc quan, đáng của ấy. Sách còn đặt bàn tôi, ấy lại đến thế giới ốm đau, nhưng để lại rất nhiều năng lượng, những thứ kia từng cảm động đến tôi, luôn làm tôi cảm động
      Tôi cũng muốn làm tác giả như vậy, lưu lại đến ngày sau, sung sướng gì đó
      Lại , Bác sĩ Mạnh mưu trí tôi tạp rồi, chánh văn lại trở lại rồi, vì vậy chương này là chính văn, bác sĩ Mạnh quay đầu hẹn gặp lại

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 65
      Edit: taichung_mira
      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      , bác sĩ Mạnh. Chuyện quan hệ nam nữ này, trong lòng mỗi người đều có giáo trình riêng, cứ coi như chưa từng qua, cũng có cảm giác đặc biệt. huống gì Bác sĩ Mạnh cũng đào hoa ít, kinh nghiệm cũng phong phú, cần tôi dạy cho

      quá khen, tôi có dính cái gì đào hoa cả”. giỡn, tại là bạn trai hàng hiệu của Trần Nhược Vũ, cái gì mà dính qua ít đào hoa chứ, đúng là vu oan mà!

      Lương Tư Tư cười cười, cũng cùng biện hộ, chỉ : “Tôi chỉ muốn với về Trần Nhược Vũ thôi. Tôi biết Trần Nhược Vũ là do ấy tham gia phỏng vấn ở công ty tôi. Phòng nhân ngu muội của công ty phỏng vấn hỏi ấy có ý kiến gì về việc công tác. Người khác đáp rất đàng hoàng, chỉ có kẻ ngốc Trần Nhược Vũ mới sửng sờ. Chuyện ra rất cao hứng, hỏi ấy tại sao nghĩ lâu như vậy, ấy nót là bản thân đến tìm việc, còn chưa từng làm, tiếp xúc được với nội dung thực tế của công việc, cho nên có ý tưởng gì, nhưng lại cảm thấy ra như vậy tốt, cho nên cuối cùng là biết phải gì. Kết quả, dĩ nhiên là cậu ấy trúng tuyển, phòng nhân cảm thấy ấy đủ trình độ, làm nên được nghiệp gì”

      Mạnh Cổ gật đầu cái, loại tình này đúng là chuyện Trần Nhược Vũ có thể làm ra.

      xem, ấy ra biết gì cho tốt, nhưng lại nghĩ ra. Cậu ấy là có tìm cách, nhưng có cá tính. Cũng phải ngốc, chỉ là có tính toán mà thôi, Cho nên nếu tức giận cậu ấy, phải cho cậu ấy biết tức cái gì. Nếu phải làm nũng hoặc muốn cậu ấy làm nũng với , bày ra bộ dạng lãnh đạm là vô dụng, tốt nhất là nên dùng phương thức trực tiếp ràng chút”

      “Tôi dĩ nhiên biết” Mạnh Cổ có chút phục. Trần Nhược Vũ là người như thế nào đương nhiên , nghiêm túc cân nhắc kỹ càng mới quyết định quen biết , Lương Tư Tư cần vung tay múa chân với .

      có lẽ biết” Lương Tư Tư nhún nhún vai, xem thường “Đàn ông lúc nào cũng mình biết, ra hoàn toàn để gì vào trong lòng cả, biết cùng với biết cũng khác nhau là mấy”

      “Lương tiểu thư chỉ biết đem mọi chuyện cường điệu lên vài lần thôi. cần gì đem hiểu biết về đàn ông giắt nơi miệng chứ?”

      Lương Tư Tư sửng sốt, rồi có chút chật vật, dừng chút, tự giễu : “Được rồi, là tôi nắm được đàn ông, rất đúng”

      Mạnh Cổ chau mày, gì.

      “Bác sĩ Mạnh, ra cũng chẳng có điểm đặc biệt gì khiến người ta thích. Trần Nhược Vũ đúng, phụ nữ chỉ cần chung đụng lâu với , đều bị cá tính của dọa chạy mất”

      cần phải làm tôi sợ, tôi cùng Trần Nhược Vũ cũng rất vui vẻ”

      Lương Tư Tư gật đầu, chợt cười : “Chuyện này nhất định phải làm được, nhất định phải cùng Nhược Vũ sống vui vẻ nhé”

      Mạnh Cổ ngẩn ra, theo bản năng gật đầu, hiểu đây là tâm lòng của Lương Tư Tư, ấy quan tâm đến Nhược Vũ. Mạnh Cổ đối với mấy lời ác độc của mình vừa rồi cảm thấy được tự nhiên, vòng vo hỏi: “Ngày mai muốn đâu?”

      thành phố H”

      trở lại?” Nếu Trần Nhược Vũ cũng khóc thảm đến vậy.

      “Đúng vậy”

      Mạnh Cổ cau mày: “Phòng ốc xử lý thế nào? Muốn trả lại?” Lấy trạng thái quỷ nghèo của Trần Nhược Vũ nhà , sợ rằng thể chịu được gánh nặng mướn tiền phòng này.

      “Ừ. Đây là vấn đề tốt” Lương Tư Tư cười cười “Bác sĩ Mạnh, tiền phòng của chúng tôi trả đến hết mùa xuân, cách khác, Trần Nhược Vũ có thể tiếp tục ở mình khoảng mấy tháng, mấy tháng này, nếu hai người chung đụng tốt, có lẽ đến sang năm cậu ấy cũng cần thuê phòng nữa. Còn nếu tốt, cậu ấy phải chuyển đến phòng khác, sống qua ngày, hoặc là, thể tiếp tục ở thành phố A, phải chuyển về sống ở thành phố C”

      lại muốn hù dọa sao? Mạnh Cổ cau mày, vì khả năng Trần Nhược Vũ rời khiến mất hứng.

      “Bác sĩ Mạnh, đây coi như là khiêu chiến có thời hạn thôi”

      Đây là khiêu chiến a!

      Nhất là khi mới phạm phải sai lầm siêu cấp ngây thơ, Trần Nhược Vũ vẫn còn khảo hạch . Hơn nữa khó khăn nhất là, kể từ khi quan hệ bọn họ phát sinh, trước đó chiêu có hiệu quả với Trần Nhược Vũ, bây giờ hoàn toàn dùng được a.

      Mạnh Cổ cau mày, được, xem ra phải thêm chút sức, tốc chiến tốc thắng!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 66
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng


      [​IMG][​IMG]

      [​IMG]

      Mạnh Cổ lên tiếng, Trần Nhược Vũ lại hỏi: “Bác sĩ Mạnh, thích sạch sao?” nhớ tới làn đó áo sơ mi của có chút bẩn, liền lập tức mua cái khác thay

      chỉ là tương đối thích sạch

      “Trong nhà ai dọn dẹp vậy?” nghĩ nhà chắc là hạt bụi.

      Mạnh Cổ ho khan hai tiếng, mặt tươi cười. Trần Nhược Vũ lườm cái: “Làm gì có vẻ mặt như vậy?”

      có, chính là cảm thấy đề tài chúng ta chuyện rốt cuộc cũng có tiến triển rồi”

      Trần Nhược Vũ nhíu mày: “Tiến triển cái gì?”

      bắt đầu bàn luận xem ai làm việc nhà rồi”

      nghĩ quá nhiều rồi, em chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi, xem có tật xấu nào quá để ý hay thôi”

      làm gì có tật xấu nào”

      “Lần trước, áo sơ mi bẩn chút liền tốn tiền mua áo mới, phải là tật xấu sao?”

      đó có nước mũi của em”

      Hai ngang qua nghe được câu này quay lại nhìn Trần Nhược Vũ cười khanh khách. Trần Nhược Vũ quẫn, trừng Mạnh Cổ cái: “ ràng là phải”

      quần áo có nước mũi, chẳng lẽ còn mặc tiếp sao? mau đổi toàn thân đều khó chịu”

      Trần Nhược Vũ để ý tới , từ từ đến bên. Mạnh Cổ theo phía sau: “Này, em thể bởi vì lại tức giận”

      Trần Nhược Vũ đáp, chỉ lo về phía trước. Mạnh Cổ còn : “Hôm qua ràng chúng ta hòa hảo rồi mà”

      “Vẫn chưa” vẫn còn suy tính hòa hảo có phải là phương thức câu thông hiệu quả .

      “Sao lại chưa?” Mạnh Cổ tới bên cạnh , dùng tay níu lấy : “Quỷ hẹp hòi, vậy em thử xem, em muốn như thế nào?”

      Trần Nhược Vũ còn chưa trả lời, Mạnh Cổ ngửi thấy được mùi hôi đáng ghét, nhìn thấy hai mắt Trần Nhược Vũ nhìn chỗ nào đó sáng lấp lánh, chợt cảm thấy ổn. Quay đầu lại nhìn, cách đó xa là gian hàng sầu riêng.

      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn , tiếng nào.

      Mạnh Cổ nhìn , lại nhìn sầu riêng chút, rốt cuộc ánh mắt ra sức bày tỏ ám hiệu: “Em tự chọn thôi”

      Trần Nhược Vũ cười cong mắt, chạy thẳng tới xách trái lớn nhất lên. Nhân viên siêu thị cân hồi, nhiều hơn 15kg chút. Vẻ mặt Trần Nhược Vũ tiếc nuối: “Quả lần trước là 20kg lận đó”

      Mạnh Cổ đáp, còn băn khoăn đến lần trước cơ đấy.

      Trần Nhược Vũ có sầu riêng, tâm tình liền tốt hẳn, cũng dạo, thúc giục nhanh về nhà ôm sầu riêng. Mạnh Cổ giúp ôm sầu riêng đến quầy tính tiền, hỏi : “Mua xong hết chưa?”

      Trần Nhược Vũ gật đầu, đem trái sầu riêng bỏ vào bàn tính: “Tính tiền”

      tệ, Trần Nhược Vũ rất hài lòng, đây coi như là khỏa sầu riêng, tất cả đều vui vẻ. Vừa hòa hảo lại cảnh tỉnh, lần sau còn khi dễ nữa, liền mua đống sầu riêng thối ăn cho biết.

      Tính tiền xong rồi, Trần Nhược Vũ rạo rực trước dẫn đường, hướng xe mà tới, Mạnh Cổ ở phía sau , giống như vì mình bằng sầu riêng mà phục lắm.

      cái gì?” Trần Nhược Vũ quay đầu lại

      có gì” Mạnh Cổ hung hăng đem sầu riêng ném vào cốp sau, Trần Nhược Vũ có chút đau lòng: “Ai nha, đừng ném hư”

      Mạnh Cổ mím chặt khóe miệng, Trần Nhược Vũ còn lưu luyến: “ muốn ăn bây giờ”

      Mạnh Cổ nhịn được, liền : “Ai nha, quên mua đồ rồi” làm bộ trở về siêu thị, bị Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm phải chui lại vào xe.

      Mạnh Cổ ngoan ngoãn vào khuôn khổ, Trần Nhược Vũ có chút dương dương tự đắc, mặt mày đều mang ý cười. Mùi sầu riêng ngập xe, vẻ mặt Mạnh Cổ đau khổ, lại càng cao hứng.

      đắc ý, Mạnh Cổ đột nhiêm nắm cầm lại, dùng sức hôn cái: “Nếu em hôn sầu riêng rồi hôn em được, trước bù lại”

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, từ chối. Mạnh Cổ thừa dịp xâm nhập, hai người “Cửu biệt tương phùng”, nhiệt tình bị đốt cháy, hôn thẳng đến khi thở nổi mới lưu luyến rời mà tách ra.

      Lúc này, tâm tình u ám chuyển sang rạng ngời rồi, Mạnh Cổ lái xe, thỉnh thoảng còn nắm lấy tay Trần Nhược Vũ. Tim tràn ngập ngọt ngào, lập tức quên sạch chuyện lúc trước.

      Về nhà, Trần Nhược Vũ đứng ở phòng bếp, vừa ăn sầu riêng vừa , mà Mạnh Cổ ngồi ở thế salon phòng khách, tận lực cách xa quả sầu riêng. Trần Nhược Vũ cảm thấy như vậy rất tốt, có mấy phần sợ a.

      Đầu tiên, với chuyện Lương Tư Tư, dụng ý của là muốn tỏ phụ nữ khi có thể quyết định liền hành động rất kiên quyết, nhắc nhở thể xem thường , nếu cũng có ngày dũng cảm giống như Lương Tư Tư vậy.

      Kết quả là, phản ứng của Mạnh Cổ là: “ ấy từng lập gia đình sao? Biết bao tuần rồi? Quả nhiên là bình thường!”

      Trần Nhược Vũ ngậm sầu riêng mặt đen thui, được rồi, tỉ lệ chuyện này quả là hiếm. Hướng phát triển có chút chênh lệch.

      “Em cảm thấy rất lo lắng đúng ?” Vậy trở vể đúng lộ trình , để đối với tốt chút, nếu làm việc ngốc rồi hối hận.

      “Em cần lo lắng. Người giống Lương Tư Tư, vứt xuống núi sâu cũng có thể lừa dối khiến con sư tử phải nghe lời”

      “Vậy còn em?”

      “Em nhất định là kẻ nghe lời vừa mơi đó”

      “Ý là là sư tử?”

      “Mẹ” Mạnh Cổ gật đầu.

      Trần Nhược Vũ lúc sau mới phản ứng được “Hừ” phục lắm, thể tiếp lời thừa nhận mình hung dữ, giả bộ hiểu, lại ăn tiếp sầu riêng “Dù sao em cũng lo lắng”

      “Em còn lo lắng cho ta? lo lắng vậy sao lại còn cho ta lấy người ta chứ?” Mạnh Cổ nghĩ tới trong nhà có ai khác, chỉ có cùng Trần Nhược Vũ nhà mình, liền cảm thấy nhõm rất nhiều “Lại , muốn nhìn xem bộ dáng người đàn ông kia là như thế nào, nếu thấy , phải đem đánh trận”

      “Tại sao đánh ?”

      nên đến sớm mới đúng, sớm đem Lương Tư Tư kia bắt lại, như vậy thời gian chúng ta ở cùng chỗ nhiều, có lẽ cũng phải chỉ tiến triển đến đây”

      Trần Nhược Vũ liếc : “Muốn tiến triển thành dạng gì? Em thế nào cũng cảm thấy lời của …”

      “Em hiểu? Vậy khẳng định trong lòng em cũng có ý niệm… với ?”

      đừng càn” Trần Nhược Vũ thừa nhận cũng từng có mộng xuân, sửa chữa lời : “Em nghiêm túc a, em là muốn lời thương, phải chơi đùa”

      cũng thế” Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ nhà nghiêm túc như vậy, cũng vội vàng trở nên nghiêm túc “ chẳng những nghiêm túc, còn cảm thấy chúng ta tiển triển có chút chậm”

      “Chậm ở chỗ nào?” còn muốn chưa có phát triển đến giường, liền định dùng xác sầu riêng đè đầu .

      “Chậm, chính là chưa gặp mặt cha mẹ. Như vậy hình như được ràng. Trần Nhược Vũ, em chuẩn bị tốt gặp mặt cha mẹ chưa?”

      Người lớn xuất chiêu, ai dám tranh chứ?

      Khí thế Trần Nhược Vũ lập tức yếu xuống. suy nghĩ chút, mạnh miệng : “ chuẩn bị tốt là vì biểu của tốt, em còn muốn khảo sát”

      Mạnh Cổ lập tức im lặng.

      “Cho nên phải đối tốt với em. cẩu của em cao. đừng cố tình gây chọc giận em là được”

      cầu cao sao.

      Ừ, đúng là cầu cao. Mạnh Cổ gật đầu.

      Trần Nhược Vũ nhà đúng là rất dễ lấy lòng, trước kia ác liệt chắc gánh hết rồi, tại đối tốt với , nhất định dứt khoát thôi.

      Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh Cổ tràn đầy tự tin, biết nghĩ cái gì: “Cho nên địn đối xử tốt với em thế nào đây?”

      đương nhiên có thể khiến em cảm động”

      Ngày thứ hai, Mạnh Cổ lại mua đồ ăn, chạy đến nhà Trần Nhược Vũ biểu chút, muốn nấu cơm cho ăn.

      Trần Nhược Vũ hề hoài nghi, bởi vì thấy Mạnh Cổ ở siêu thị mua thịt bò bít tết mắc chết người, hôm trước ở nhà cũng thấy tủ đồ ăn, cộng thêm có bạn là đầu biếp siêu cấp Doãn Tắc nữa. Hơn nữa, cuộc sống của rất để ý đến tiểu tiết, cho là, tài nấu nướng của Mạnh Cổ cũng tệ.

      đồng ý, bày tó bản thân có chút cảm động. Sua đó bỏ lại ở phòng bếp mình, an tâm ở phòng khách xem ti vi, mười phút sau, đến nhìn phòng bếp chút.

      Trợn tròn mắt

      “Ai dùng dao giải phẩu giết cá chứ?”

      Đáp rằng: Có.

      Mạnh Cổ đáp: “Ba

      Trần Nhược Vũ há to miệng sững sờ cả nửa ngày, hỏi: “Mẹ làm thế nào để đối phó với cha ?”

      “Để ông ấy rời khỏi phòng bếp”

      dùng ánh mắt hi vọng nhìn , Trần Nhược Vũ trừng mắt, nhìn chút phòng bếp hỗn độn, chợt hiểu ra cũng là muốn rời khỏi nó. mua thức ăn, nấu cơm cho ăn, chỉ là giả vờ giả vịt thôi.

      Chẳng lẽ cho là : “ cần, cần, em nấu được rồi” sao, sau đó thuận nước đẩy thuyền, để xuống bếp, mà chỉ phải làm cơm theo ý muốn để cảm động?

      Trần Nhược Vũ lại trừng : “”Làm tốt lắm, nhóc con, còn mạnh hơn cha

      Nam nhân này, làm người ta “Cảm động” rồi.

      Tác giả có lời muốn : Mạnh Cổ với Trần Nhược Vũ là hai người thuộc hai thế giới…
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 67
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh


      [​IMG][​IMG]“Chuyển phát gì?”

      “EM chưa nhận được? Bọn họ làm việc có hiệu suất. gọi điện thoại hỏi chút”

      gọi điện, kết quả lâu cũng gọi lại cho . Trần Nhược Vũ có chút yên lòng. rốt cuộc là chuyển phát cái gì chứ?

      gọi cho , điện thoại vang lên lâu mới bắt máy

      gửi gì cho em?”

      “Thứ làm em vui mừng”

      “Cái gì vui mừng chứ?”

      ra mất vui”

      “Kẹo sầu riêng đường?”

      “Chiêu đó dùng rồi, rất mới mẻ”

      “Hoa sao?”

      “Tiểu thư, ngày đó tặng hoa cho em, kết quả em hỏi giá tiền sau đó chừng đó có thể mua hơn mười cân cải, quy định về sau được tốn kém như vậy, có nhớ ?”

      “Nha” Đúng là có chuyện như vậy, đau lòng a, bó hoa kia có thể ăn thêm nhiều thức ăn

      “Vậy rốt cuộc là cái gì? Chuyển tới chỗ nào?”

      giờ có rất nhiều đồ, rất muộn. ngày mai đưa cho em tốt rồi, em phải đợi gì đâu, tan việc sớm rồi về nghỉ ngơi. hôm nay có thời gian, tối mai lại cùng nhau ăn cơm được ?”

      “Được” Nhưng bây giờ lo lắng chuyện ăn cơm, còn nhớ cái túi xách kia “ rốt cuộc là gửi cho em cái gì?” Tại sao lại có dự cảm chẳng lành chứ?

      “Ngày mai em nhận được biết”

      được, bây giờ liền cho em biết”

      Mạnh Cổ bị bức, hết cách liền : “Chi phiếu thôi”

      cái gì?” Trần Nhược Vũ hét to, đột nhiên đứng dậy. Đồng nghiệp xung quanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , vội cầm điện thoại di động ra ngoài

      “Bác sĩ Mạnh, phải cứ như vậy trực tiếp đưa tiền cho em chứ?”

      “Dĩ nhiên phải. là người có thường thức như vậy sao? Đó phải loại chi phiếu, là thẻ tiền lương của ” Mạnh Cổ cảm giác mình vô cùng có sáng ý. Vừa thiết thực lại vừa lãng mạn

      cái gì?” Trần Nhược Vũ cảm thấy mình sắp điên rồi “ giỡn phải ?”

      đùa đâu” Được rồi, Mạnh Cổ thừa nhận, phản ứng của bạn thân ái của thể gọi là cảm động được

      đem thẻ tiền lương nhét vào văn tiến, xong đó giao cho nhân viên gửi bưu kiện, sau đó cho dù người ta có cầm thẻ của , cũng biết ai mà tìm?” lòng Trần Nhược Vũ gào thét dữ dội

      “Ừ…” Mạnh Cổ nhịn được vì mình biện hộ. “Theo như quá trình mà , giao cho là nhân viên chuyển phát, chính là nhân viên chuyển phát trong công ty chuyển , sau đó là người khác chuyển phát mang đến cho em, cho nên là thể có chuyện cầm rồi trốn được, hơn nữa bọn họ cũng biết trong túi là vật gì, đem nó bỏ vào hộp quà, giống như quà tặng, bọc đẹp,rất an toàn. Hơn nữa, bọn họ cũng biết mật mã là bao nhiêu…”

      “Đem số chuyển phát cùng điện thoại gửi qua cho em” Trần Nhược Vũ cắt ngang lời , tại xốc xếch đều đủ đề hình dung tâm tình của rồi

      Mạnh Cổ báo mã số, Trần Nhược Vũ chạy về chỗ làm, nhớ kỹ, trực tiếp cúp điện thoại của Mạnh Cổ, lại ra ngoài gọi cho nhân viên chuyển phát. Nhân viên món quà của Mạnh Cổ, nhưng bây giờ có quá nhiều, phải ngày mai ta mới giao được

      “Bất kể có bao nhiêu quà, cái túi đó là quan trọng nhất, tôi chờ , muộn cỡ nào cũng phải mang đến” khí thế Trần Nhược Vũ hung hăng, khiến nhân viên bưu kiện bị trấn áp. Ấp úng nghĩ cách giải thích thể đưa tới trong hôm nay

      “Đừng những thứ này, hôm nay tôi nhất định phải nhận được nó, đưa tới, vậy tôi lấy! , ở đâu?” Bên trong đó là thẻ tiền lương a, tên bại gia đó chút cũng biết nặng , có loại chơi đùa này sao? Nếu hôm nay tận mắt nhìn thấy tấm thẻ kia, sao có thể ngủ ngon a?

      Cuối cùng nhân viên chuyển phát sợ Trần Nhược Vũ, đáp ứng bây giờ liền mang đến cho , lúc này Trần Nhược Vũ mới bỏ qua

      Kết thúc cuộc chuyện, Trần Nhược Vũ lập tức gọi lại cho Mạnh Cổ, đợi người ta mang đồ đến rồi, ở công ty làm chút chuyện, sau đó hung hăng : “Nếu hôm nay em nhận được nó, tha thứ cho đợi Mạnh Cổ , liền cúp máy

      Cầm điện thoại di động tức cành hông, nhìn màn hình điện thoại hình Đào Hoa Lâm tiên sinh, dùng sức đâm đầu . Đầu óc nam nhân này rốt cuộc làm bằng gi? Chuyển phát thẻ tiền lương cho bạn , cái này gọi là lãng mạn với cảm động sao?

      là, hù dọa đến thể sợ hơn nữa rồi

      Trần Nhược Vũ đợi nửa giờ rốt cuộc cũng giao tới. rất cẩn thận, xem kỹ mới chịu ký tên, Nhân viên bưu kiện nhìn hung hăng cũng có biện pháp, đành phải để mở gói hàng

      Trần Nhược Vũ mở ra, thấy hộp quà xinh đẹp, bên trong nó, thẻ tiền lương vẫn nguyên vẹn nằm đó, nhất thời thở phào nhõm, lúc này mới ký tên nhận bưu kiện

      Nhân viên bưu kiện thấy cái thẻ trong hộp quà, mặt liền sáng: “Bạn trai vẫn là giàu có a”

      Trần Nhược Vũ liếc mắt nhìn ta: “Sao nghe giống như bạn trai tôi là kim chủ vậy”

      “Làm sao được, xem giống người được bao nuôi sao” người chuyển phát khoác tay, thế, thái độ cũng phải chuyện thể xảy ra, bên ra ngoài còn lầu bầu: “Dạo này, loại người gì cũng có”

      Trần Nhược Vũ thấy đồ an toàn, hỏa khí cũng còn lớn như lúc nãy, nhưng vừa nghĩ đến Mạnh Cổ làm chuyện này hù chết , tính, còn khiến người ta nghĩ là loại con kia, lại cảm thấy thoải mái. gọi cho Mạnh Cổ, ngày mai gặp mặt muốn cùng chuyện chút

      Buổi tối, Trần Nhược Vũ nằm giường, cẩm thẻ tiền lương của Mạnh Cổ tay nghịch chơi. Chuyện qua rồi, giận nữa, tại hiểu sao cảm thấy có chút ngọt ngào

      Được rồi, nam nhân này đem thẻ tiền lương giao cho , mặc dù quá trình có kinh hãi chút, nhưng đến tay rồi, vẫn cảm thấy ngọt ngào

      Phách Vương Long tiên sinh a, đâu mất tinh xã hội rồi, vẫn ngây thơ như vậy

      Chỉ là, ngây thơ đáng

      đúng, thể cảm thấy đáng , làm ra loại việc ngu ngốc này, miễn cưỡng chỉ có thể coi là vừa ghê tởm vừa đáng

      Chỉ có chút, chút đáng mà thôi
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Cúp điện thoại, ngồi trong vườn hoa mình, mặt sáng ngời, khí trời có chút lạnh, trong vườn có còn hoa gì ,cũng chỉ còn vài chồi non mơn mởn phát triển, Trần nhược vũ cảm thấy đột nhiên tràn đây chân lý, nhìn , thực vật ở đây là minh chứng ràng nhất, hoa dù có xinh đẹp đến mấy cũng tồn tại lâu đựơc chỉ có cành lá mới có thể trường tồn.

      là cành xanh, thắng được hoa đào

      Mới vừa nghĩ vậy, khóe mặt liếc lên cành hòa, hơn nữa còn là cành chói mắt nhất. Thích Dao cư nhiên mặc áo blouse trắng, cùng bác sĩ nữ khác ngang qua đình

      Trần Nhược Vũ rất kinh ngạc, này chẳng lẽ được điều tới bệnh viện? Trở thành đồng nghiệp của Mạnh Cổ sao?

      Lúc này, Thích Dao cũng nhìn thấy , hình như cũng nhận ra , ta ngừng lại, nhìn

      Ánh mắt đó

      Trần Nhược Vũ nghĩ: “Cuộc đời có gì cần gặp lại, gặp lại chỉ muốn đạp cho cái”, đúng hơn đây là tình cảnh hai tình địch gặp nhau thôi. Cũng biết Thích Dao có biết cùng Mạnh Cổ phát triển ?

      Trần Nhược Vũ ưỡn thẳng sống lưng, nhìn chằm chằm Thích Dao nghĩ tới mình tại là bạn của , tuyệt thể thất bại bởi bạn cũ, nếu mặt mũi Phách Vương Long tiên sinh nhà để đâu chứ?

      Chỉ là Thích Dao có tới dây dưa với , chỉ nhìn mấy lần, sau đó cùng bác sĩ kia khỏi.

      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi xác định quan hệ với Mạnh Cổ nhìn thấy Thích Dao, ra nếu cho đúng là thèm để ý tới ta. Mạnh Cổ cùng ta có tình cảm rất sâu sắc, biết, Mạnh Cổ cũng bởi vì đoạn tình cảm này mà sau đó hai lần đều thành công, cũng biết. Mạnh Cổ bởi vì ta mà đến 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình, cũng biết.

      Được rồi, nhiều chuyện liên tiếp bày ra như vậy, này là loại vi khuẩn, xem ra chỉ làm ngươi ta nhức đầu nhẹt mũi thoải mái, nhưng kỳ nếu cẩn thận cũng trí mạng

      Trần Nhược Vũ sờ sờ túi xách, thẻ tiền lương của Mạnh Cổ sưởi ấm ví tiền của , làm lòng an ủi, thẻ tiền lương của đều ở chỗ , sợ cái gì chứ.

      Đào Hoa Lâm tiên sinh thông minh như vậy, nhất định biết hoa dài, chỉ có cành xanh mới có thể làm bạn.

      Trần Nhược Vũ thầm cổ vũ bản thân cố lên, nhìn chằm chằm cành xanh mà ngẩn người, cũng biết qua bao lâu, chợt đầu bị người ta gõ, mãnh liệt quay đầu, thấy khuôn mặt tuấn tươi cười của Mạnh Cổ

      “Này bạn , bộ dáng ngẩn người của em đáng

      Ơ, lời ngon tiếng ngọt.

      Trần Nhược Vũ vội vàng giúp châm dầu vào lửa: “Đáng bao nhiêu?”

      “Đáng giống như Trần Nhược Vũ”

      Đáp án này nghe tệ, dường như lại khen thêm lần, Trần Nhược Vũ vui vẻ cười cười xong mới phản ứng kịp đó là đáng giống người ngốc.

      Hừ, đầu cơ trục lợi, căn bản phải là khen.

      “Bác sĩ Mạnh, em nhắc nhở , thời kỳ khảo sát còn chưa có qua, hơn nữa, hôm qua còn phạm phải sai lầm lớn, mới vừa rồi còn níu bím tóc em. xem, em nên xử lý thế nào?”

      “Mới vừa rồi kéo bím tóc?” Mạnh Cổ hỏi lại “Trước khi em phạt, cho biết em lại nghe chuyện gì rồi?”

      Ách, sảng khoái như vậy?

      Loại thái độ này lại khiến Trần Nhược Vũ cảm giác bản thân là cố tình gây , cắn cắn môi, còn : “ cùng Thích Dao làm cùng chỗ, sao lại báo cáo với em?”

      “Thích Dao? A, bệnh viện hai bên có hoạt động trao đổi, bác sĩ bên bệnh viện họ chỉ tới đây mấy ngày thôi. Lần trước phải với em có việc trao đổi đặc biệt sao, em còn mắng chỉ tham gia hoạt động trao đổi thôi với em làm gì còn gì”

      “Vậy cũng chuyện của Thích Dao”

      Mạnh Cổ vừa muốn mở miệng, lại chỉ chớp mắt nhìn sau lưng Trần Nhược Vũ

      Trần Nhược Vũ cử động, quay đầu nhìn theo tầm mắt , thấy Thích Dao đứng cách đó xa

      “Các người gì vậy? Tôi nghe thấy tên mình” Thích Dao lúc này cởi bỏ bộ đồ trắng, mặc áo khoát màu vàng nhạt, duyên dáng kiều, mặt mày mỉm cười

      đại mỹ nhân! Trần Nhược Vũ đem vụng về của phỉ nhổ phen, đối với cái loại biểu tình ‘vì tôi’ mà hai người gây gổ là thoải mái của ta càng thêm tức .

      “Nghe được tên ?” Trần Nhược Vũ đợi Mạnh Cổ mở miệng vội cướp lời trước “ là ai?”

      Mạnh Cổ ở sau lưng Trần Nhược Vũ ho khan hai tiếng

      Hai cùng quay đầu trừng , trừng xong rồi, lại quay sang nhìn chằm chằm đối phương.

      “Tôi chính là Thích Dao” Thích Dao biết Trần Nhược Vũ giả bộ, lại vui xệ mặt xuống “Chúng ta ở trong nhà Mạnh Cổ gặp qua, phải là quên rồi chứ? Tôi là bạn củ cũa Bác sĩ Mạnh, nhất định nghe qua rồi”

      tên Thích Dao?” Trần Nhược Vũ để ý tới câu bạn cũ kia, rồi lại hỏi tên ta, giống như vừa rồi nghe

      Mạnh Cổ lại ho khan hai tiếng

      Bây giờ, hai này cũng thèm để ý mà trừng nữa, chỉ nhìn chằm chằm đối phương

      sai, tôi chính là Thích Dao” Thích Dao gằn từng chữ, ràng lặp lại lần, thân hình cao gầy, tương đối có khí thế.

      Trần Nhược Vũ ngẩng cao đầu, nhưng chiều cao cùng khí chất có vẻ tương đối kém so với đối phương, tự biết mình khí thế bằng người, cũng muốn liều mạng, chỉ “Tên rất

      Mạnh Cổ lại khụ hai tiếng

      Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn , sau đó chuyển trở lại: “Chúng tôi mới vừa rồi a, nghe lầm rồi. Tôi ràng là uống thuốc, là uống thuốc, phải Thích Dao”

      Thích Dao nghiêm mặt, Mạnh Cổ cười ha ha

      “Cười cái gì?” Trần Nhược Vũ trừng vẫn khụ, liền uống thuốc

      “Được được, chúng ta mua thuốc uống” Mạnh Cổ khoát tay Trần Nhược Vũ “Em xem tiếng phổ thông của em rất kém, uống thuốc với Thích Dao cũng ràng”

      “Ai , rất ràng nha” Trần Nhược Vũ thích nhìn Thích Dao, lôi kéo Mạnh Cổ . Vừa còn vừa : “Là nghe , là tới giờ uống thuốc rồi”

      Thích Dao đứng sau lưng họ, nhìn chằm chằm hai bóng lưng dần khuất dạng.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :