1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59:
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng

      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]


      Lương Tư Tư tựa cửa cười hì hì: “Bác sĩ Mạnh từ đâu tới vậy? Từ nhà tới, vé máy bay hết nhiêu tiền thế?”
      Mạnh Cổ cau mày, để ý nhạo báng, nghiên người chen vào trong nhà.
      ghế salon phòng khách, Trần Nhược Vũ còn ôm điện thoại, oa oa ngừng. Mạnh Cổ bất đắc dĩ, cúp điện thoại, Trần Nhược Vũ sửng sờ nhìn điện thoại nửa ngày, sau đó khóc lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tư Tư kêu “ ta cúp điện thoại của mình rồi, ta lại dám cúp điện thoại của mình!! Tư Tư, mình cần ta nữa, được ?”
      được!” Hung hăng hô lớn khiến Trần Nhược Vũ sợ hết hồn
      nức nở định thần lại, sao lại có thêm người a? Còn có vẻ giống Mạnh Cổ!
      Trần Nhược Vũ cúi đầu nhìn điện thoại, người mới vừa rồi chuyện với là Mạnh Cổ, trước mắt cũng vậy. Đầu óc nhất thời được ràng, ngây ngốc hỏi: “Có mấy người vậy?”
      Lương Tư Tư cười ha hả. Mặt Mạnh Cổ xanh mét, tay kéo Trần Nhược Vũ lên ”Lần sau em còn thử uống rượu nữa xem”
      Trần Nhược Vũ lần này mới có cảm giác chân , liền nhào tới, dính lên người Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, Bác sĩ Mạnh, tốt còn cúp điện thoại của em, để ý em!"
      Mạnh Cổ bị lao vào nên lảo đảo, thiếu chút nữa là đứng vững. Lương Tư Tư vẫn còn cười ha hả, cười đến nỗi khom lưng ôm bụng. Mặt nén được giận, chỉ đành phải ôm lấy Trần Nhược Vũ, nhếch nhác đến phòng .
      Vừa mới vào, Trần Nhược Vũ liền kêu “Muốn lên giường, ôm em lên giường” Ngay sau đó, ở phòng ngoài, Lương Tư Tư cười to hồi.
      Mặt Mạnh Cổ nhịn được đỏ ửng, đem Trần Nhược Vũ thả vào giường, tức tốc xoay người lại đóng cừa phòng lại, chặn lại tiếng cười của Tư Tư. Xoay người nhìn lại, Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi giường, gương mặt hài lòng.
      có mang giày” .
      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm, nhìn rồi lại thở dài, ngồi xuống bên cạnh . lại muốn ngồi chung với , đạp đạp , động đậy, vì vậy hướng ra bên cạnh mà lăn.
      Mạnh Cổ kéo lại, muốn ôm , lại bị đẩy ra.
      “Trần Nhược Vũ, em muốn ồn ào sao?”
      “Bác sĩ Mạnh, phải da mặt dày sao. Em giận
      Mạnh Cổ trừng , cũng trừng lại.
      lát sau, Mạnh Cổ nhận thua : “Được rồi, nhận lỗi, xin lỗi”
      “Lỗi chỗ nào?”
      “Là do quá hẹp hòi”
      “Tại sao hẹp hòi”
      Với vấn đề này, Mạnh Cổ nghe được.
      Trần Nhược Vũ hỏi tiếp : “Tại sao hẹp hòi lâu như vậy?”
      “Cũng quá lâu" Mạnh Cổ cố gắng tìm thế chủ động "Hai tuần nay cũng rất bận, có cuộc nghiên cứu phải tham gia, còn phải viết luận văn, hoạt động trao đổi…”
      “Vậy làm hoạt động trao đổi là được rồi, còn xong rồi mới tìm em. Luận văn đâu rồi, làm sao thành bác sĩ Mạnh vui buồn bất thường, lạnh nóng đều, là do thành quả của nghiên cứu sao?”
      Mạnh Cổ nghẹn họng. Trần Nhược Vũ nhà uống rượu vào, lực chiến đấu thể hình dung rồi!
      , tại sao để ý đến em”
      để ý đến em”
      nhìn chằm chằm, nhìn rồi mắt lại rơi lệ “ ràng cam nguyện như vậy, còn là để ý tới sao”
      “Được rồi, sai rồi " thầm, đưa tay kéo lại, thay lau nước mắt.
      “Em rất khổ sở, muốn tìm chuyện, nhưng đối xử với em như vậy, em còn khó chịu hơn”
      “Là sai rồi” Phách Vương Long tiên sinh ăn khép nép, thừa nhận sai lầm.
      “Sai chỗ nào?”
      nên chuyện điện thoại với em nhiệt tình, nên hẹp hòi như vậy”
      “Vậy hẹp hòi cái gì chứ?”
      “Giận em cùng nam nhân khác ăn cơm. Em còn trang điểm, ăn mặc đẹp như vậy, em ăn cơm với cũng long trọng thế. Em còn ở chung với Lương Tư Tư, đương nhiên tức giận”
      Trần Nhược Vũ sững sờ, dụi mắt, nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ.
      “Sao lại có vẻ mặt này?”
      “Nhìn thử xem có đúng là Phách Vương Long tiên sinh , em phải uống say nên dẫn lầm người vào phòng chứ”
      Mạnh Cổ đánh đầu : “Ăn cơm còn nhịn, còn dám dẫn nam nhân khác vào phòng, tính sổ với em”
      Trần Nhược Vũ kéo tay xuống "Em nghe hiểu”
      “Em trả lời cái ngoại hiệu cho . Cái gì gọi là Phách Vương Long tiên sinh?”
      “Chính là khen rất có khí khái đàn ông“ Trần Nhược Vũ choáng váng, vội nịnh , suy nghĩ chút lại thấy đúng, nên hả giận chút, thể quá chân chó được “ đúng, em sai, ý tính khí kém lại phân phải trái, giống khủng long. Đây có ý là ghét bỏ
      “Còn gì nữa ?”
      “Còn nữa, là người đào hoa khắp nơi a, là Đào Hoa Lâm tiên sinh”
      Mạnh Cổ ngẩn ngơ, lại còn nhiều tước hiệu như vậy? “Trần Nhược Vũ, bình thường em quá rảnh rồi đúng ?”
      “Giọng điệu này đúng là của , em có nhận sai người, mà em ăn tối với ai?” Trần Nhược Vũ cau mày hồi tưởng, chợt nhào vào trong ngực Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, em đau đầu, giúp em xoa xoa”
      “Như vậy có ích gì chứ?” Mạnh Cổ tức giận, nhưng vẫn giúp xoa đầu.
      “Bác sĩ Mạnh, em khát nước, muốn uống nước”
      Mạnh Cổ trừng nửa ngày, nhưng vẫn chuẩn bị rót cho ly nước. Cửa vừa mở ra, cũng nghe được tiếng khóc của Lương Tư Tư từ phòng ấy truyền ra, Mạnh Cổ chợt cảm thấy nhức đầu, quay đầu lại nhìn hình như Trần Nhược Vũ nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn .
      Ánh mắt ngây ngốc mềm mại này khiến Mạnh Cổ dừng chân, nhịn được quay lại ôm lấy .
      Trần Nhược Vũ cũng ôm , ôm hồi, khí có vẻ tốt, Trần Nhược Vũ đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Mạnh, thị lực của là bao nhiêu?”
      “Làm gì?”
      “Em vẫn nhớ ra mình ra ngoài ăn cơm với nam nhân nào. Có phải nhận nhầm người ?”
      có” Mạnh Cổ cau mày, hình như cũng cảm thấy có điểm lạ.
      “Vậy nhìn thấy em ở nhà hàng sao?”
      “Dưới lầu nhà em”
      “Lúc nào?”
      “Em cùng Lương Tư Tư ăn cơm, thể hẹn với được. xem đến giờ rồi, cố ý tìm em, kết quả là thấy em cùng nam nhân cười về. Đó là Chu Triết sao? đưa em về xong, cũng lên lầu nhà mình”
      Trần Nhược Vũ há to mồm, kinh ngạc tột độ: “ vì chuyện này mà lãnh đạm với em sao?”
      “Em còn gạt , ăn cơm với Lương Tư Tư, dĩ nhiên tức giận. gọi cho em, hỏi em ở đâu, em còn dám mình ở cùng Lương Tư Tư ăn cơm mới về”
      Trần Nhược Vũ tiếp tục ngây ngốc, mồm há to.
      Mạnh Cổ còn : “Lúc đó rất tức giận”
      “À” Trần Nhược Vũ biết nên cái gì, hoặc là cái gì cũng muốn rồi.
      như vậy, Mạnh Cổ lại chột dạ, ho hai tiếng, còn : “Ngày thứ hai tức giận, từng nghĩ nếu em gọi cho , dỗ dành vài câu, nghe em giải thích. Mà em chút cũng đề cập đến, mỗi lần điện thoại cũng rất lạ”
      “À” Trần Nhược Vũ gật đầu, có phản ứng gì
      như vậy khiến Mạnh ̉ nắm được, lại ho tiếng, chột dạ: “, hôm nay xong việc có hai ngày nghỉ, cho nên mới muốn tới thăm em chút. Em mấy ngày rồi tìm …” ra cũng biết thái độ của mình tốt, cũng chẳng có lý do gì phải nhiệt tình, lãnh đạm, khiến sợ. “ lái xe đến tiểu khu của em, đợi lúc, suy nghĩ xem muốn với em thế nào, kết quả là em gọi tới”
      “À" Trần Nhược Vũ vẫn như cũ, có hơi sức.
      “Này.” Mạnh Cổ khom lưng, nhìn ; “ cũng nhận sai. Là mọn. Cái đó, là cũng biết thể trông cậy vào em làm nũng dụ dỗ, cũng rồi, em đừng giận nữa. đảm bảo sau này hẹp hòi như vậy nữa, trong lòng có gì thoải mái nhất định với em, được ?”
      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm, nhìn chút, chợt : “Bác sĩ Mạnh, em khát nước”
      Mạnh Cổ cau mày, suy nghĩ chút rồi ra ngoài rót nước cho . Chờ quay lại, lại phát cửa phòng bị khóa.
      “Trần Nhược Vũ” gõ cửa.
      Cừa mở, ngược lại, phía sau cánh cửa, Trần Nhược Vũ : “Bác sĩ Mạnh, phải chỉ có tức giận, bây giờ em cũng rất tức giận!”
      Trần Nhược Vũ uống rượu say, hậu quả tức giận cũng rất nghiêm trọng.
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      Shironeco thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng


      [​IMG]

      [​IMG]

      Mà ấn tượng đầu tiên của Mạnh Cổ về Trần Nhược Vũ, là do thường xuyên gặp ở bệnh viện.

      Lần đầu tiên gặp là tan việc ở cổng bệnh viện nhìn thấy , chào hỏi, nhàn nhạt đáp, ra nhớ là ai, cho dù là bệnh nhân nào đó nhận ra , nhưng lại xem trọng, khiến chú ý đến, sau đó ra ngoài.

      Lần thứ hai là ở khu nội trú, ở phòng làm việc thông báo trước về việc phẫu thuật, giải đáp vấn đề, muốn người nhà cùng bệnh nhân ký tên sau đó vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ở ngoài cửa dáo dác nhìn vào, cho rằng là người nhà bệnh nhân, có lẽ là do người thân bệnh nên mới có biểu như vậy. Vì vậy mới bệnh nhân chờ chút, ra ngoài, muốn hỏi xem người thân của nằm ở giường nào, có vấn đề gì, kết quả vừa ra liền chạy, còn chạy nhanh, vèo cái thây bóng dáng.

      giải thích được.

      Mạnh Cổ quay lại phòng làm việc, chuyên tâm làm, ném cổ quái này sau lưng.

      Lần thứ ba nhìn thấy , là do đến khám bệnh.

      Bệnh gì?

      Bệnh thần kinh, vì căn bản là bệnh!

      căng thẳng nên lắp bắp, mình là bạn của Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam là bạn của Doãn Tắc

      Phương thức tự giới thiệu kém cỏi như vậy, khiến Mạnh Cổ cảm khái thế gian thay đổi.

      ra lúc Mạnh Cổ thấy tên máy tính, Trần Nhược Vũ, cái tên này khiến nhớ đến lời Doãn Tắc , còn nghĩ có phải do trùng họ trùng tên , lúc nhìn thấy vào, hiểu toàn bộ.

      Theo đuổi đàn ông lại dùng phương pháp lãng phí nhất, làm thích chút nào

      Nhưng có sáng ý thôi , còn kéo theo hết cái ngu của đồng bào phái nữ.

      tặng hoa cho , cảm ơn trị bệnh cho . Làm ơn , khám bệnh cho là vì nộp phí đăng ký, hơn nữa cũng có bệnh, mượn cơ hội này làm ra đống loại kiểm tra hù dọa , muốn biết khó mà lui, kết quả căn bản chịu đóng phí, nhưng lần sau vẫn tới. Liền hỏi đến khám bệnh có đạt được kỉ lục ? Ngu đần!

      Còn nữa, bình thường tặng hoa cho bác sĩ hay khen y thuật cao minh, nhưng đó đa số là dành cho bác sĩ giải phẫu. nhận hoa ít, nhưng đều là do phẫu thuật thành công, cứu chữa bệnh nhân, chứ phải do lời khen từ khám bệnh đơn thuần.

      Chỉ cần biết khám bệnh là biết bác sĩ giỏi hay à, cái này có hiểu ?

      Lại tới cùng Cao Ngữ Lam hẹn ăn cơm, Doãn Tắc cũng , hỏi có muốn . muốn đáp lại , tiểu thư à, biết quan hệ của và Doãn Tắc thân thiết đến đâu sao? Nếu tên kia mời ăn cơm, cần hẹn giúp tay đâu?

      Lại lần nữa, tặng bịch sầu riêng bọc đường. nghĩ phải mất hơi sức rất lớn mới khống chế thay đổi sắc mặt.

      Dạng đầu óc gì mới nghĩ ra đưa loại đồ ăn thối tới cực điểm này cho người đàn ông mà mình theo đuổi.
      Mạnh Cổ vô cùng muốn tham khảo chút: tiểu thư, từng theo đuổi đàn ông sao? Chiêu như vậy làm sao nghĩ ra chứ? cho rằng quà tặng như vậy có thể làm đàn ông động lòng sao?

      đương nhiên cùng thảo luận!

      thực tế, hoàn toàn giả ngu, giả bộ biết . Đối với người khác, có lẽ thẳng thắn khiến người ta bỏ cuộc, vội vàng tìm ai đó khác tốt hơn Nhưng đây là bạn tốt của bạn học cũ của Doãn Tắc, dù sao cũng phải cho cậu ta mặt mũi.

      cảm thấy cho dù có ngu hơn nữa, ấy cũng hiểu ý tứ của , cũng hiểu đây là lễ phép cự tuyệt .

      Nhưng Trần Nhược Vũ lại có dấu hiệu lĩnh ngộ. vẫn tìm đủ lý do để tới đây, cái loại tinh thần dũng của mỗi khi tới đây, cộng với biểu tình lấy hết dũng khí, nhắm chặt mắt, khiến muốn hỏi : tiểu thư, rốt cuộc là để ý tôi ở điểm nào? Làm sao mới có thể buông tha tôi?

      Mạnh Cổ cảm thấy nhịn được muốn ngả bài, cũng chờ làm , Trần Nhược Vũ biến mất.

      Im hơi lặng tiếng, hề báo trước, cả cuộc điện thoại cũng gọi, bất chợt biến mất, xuất nữa.

      Điều này làm Mạnh Cổ thở phào nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị nâng lên mười lần.
      kì lạ này, là đóng kịch sao?

      Tác giả có lời muốn : hai ngày nay bận công việc khác, sau đó cũng khiến truyện này bị kẹt. Viết rồi lại xóa, rồi lại viết, lại xóa, vẫn có tâm tình. Tiết tấu cũng có phần đúng rồi, tiếp tục viết nữa có chút miễn cưỡng. Cho nên tôi đổi góc độ, viết phiên ngoại về Mạnh Cổ, tùy tiện hướng kịch bản sang kịch tính mới, tìm cảm giác chút, sau đó viết tiếp kịch tính chương tới
      Phiên ngoại của Mạnh Cổ cùng kịch tính tiến hành liên quan, chỉ là đổi lại góc độ, chút về Mạnh Cổ trong lòng tôi, để ý bằng hữu. Xin lỗi a!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61: Mạnh Cổ phiên ngoại 2
      Edit: Taichung Mira
      Bta: Minh Minh & Quảng Hằng


      khoảng thời gian sau đó, Mạnh Cổ hề thấy Trần Nhược Vũ, cho đến ngày, lái xe ngang qua siêu thị lớn, nhớ tới đồ ăn trong nhà còn, liền dừng lại mua vài món.
      Siêu thị này có gì đặc biệt, chỉ là quá quen thuộc, thể thẳng tới hàng mua thứ cần, còn phải từ từ tìm xem, xem bảng hướng dẫn mua sắm, chợt nghe đến tiếng vang, tiếng động lớn. quay đầu lại, là có người đụng ngã đống giấy vệ sinh.
      Mắt Mạnh Cổ tinh, thấy Trần Nhược Vũ lén lén lút lút, vẻ mặt chột dạ, hận thể vùi đầu vào đống giấy kia, làm người ta liếc nhìn liền biết là do làm.
      Mạnh Cổ bật cười, này ngược lại rất thú vị, tới chỗ xấu hổ kia
      do dự có nên đến gần hù dọa . Nguyên nhân do dự là vì bọn họ miễn cưỡng mới xem là bạn bè, nhưng có ý với , mà có loại ý tứ đó. Ý niệm này vừa thoáng qua, có người đẩy xe hàng tới, từ bên phải chen qua, bận né trái, quẹo vào gian hàng bên trong, lại vừa đúng phát món đồ muốn mua. Vì vậy, bên chọn đồ, vừa nghe Trần Nhược Vũ cùng bà lão so tài.
      ra là bà lão bị đứa bé đụng phải eo, liền mượn đề tài chuyện cả đời gặp chuyện bất bình. Trần Nhược Vũ tiểu thư ra sân. ngăn người ta lại chửi mắng, vẫn còn tiêu sái móc ra ba ngàn rưỡi, muốn bà ấy đến bệnh viện khám eo. Người ta dĩ nhiên để ý tới , xoay người .
      Mạnh Cổ quẹo ra, vừa đúng lúc nhìn thấy biểu : “ may là cần” của Trần Nhược Vũ, cao hứng bừng bừng, đem ba ngàn rưỡi cất vào túi.
      Bộ dáng đó khiến Mạnh Cổ bật cười, quỷ hẹp hòi này, hẹp hòi như vậy còn làm ra bộ giả dũng.
      Vì vậy Mạnh Cổ nhịn được, xếp hàng tính tiền sau lưng Trần Nhược Vũ, đến gần . Trần Nhược Vũ nhìn thấy , biểu tình rất đặc sắc. bị giật mình rồi, lại cố tình trấn định, có chút phòng bị rồi lại cố tình chấp nhất. Loại tiểu bạch thỏ lại giả bộ làm gấu to này chọc Mạnh Cổ cười ha ha
      Nhưng vẫn biết, tại sao dạo này Trần Nhược Vũ đến tìm , là nghĩ thông suốt rồi, hiểu giữa bọn họ là thể sao? Nhưng nếu như vậy, khi nhìn thấy , phản ứng phải sửa chút chứ?
      Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ vẫn rất tò mò.
      Lại gặp Trần Nhược Vũ lần nữa là ở quầy bar, xem mắt.
      Lúc trước cho là kết luận gì mới tới? Đúng rồi, tới liền xấu hổ, lần này cũng vậy!
      Người khác xem mắt, hoặc là ngượng ngùng, hoặc khách khí, hoặc tan rã trong vui. xem mắt rồi, lại phóng khoáng hề bị ngăn trở mà bán bảo hiểm.
      Đúng, là nhân viên bảo hiểm chào hàng, thể công việc quá tốt, nhưng là bác sĩ, xem qua quá nhiều loại người, cho nên cũng có cảm giác kỳ thị nghề nghiệp, đều là công việc, chăm chỉ làm việc là được.
      là nhân viên bảo hiểm, chào hàng cũng phải là nguyên nhân nhìn .
      Nguyên nhân cự tuyệt có rất nhiều, cảm thấy theo đuổi giống như chơi trò chơi, thái độ của với rất khẩn trương, nhưng lại cảm nhận được . tự nhận mình là nam nhân nghiêm túc, muốn chơi trò chơi.
      Hai là, cảm thấy hai người có thể thành đôi. Bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc cũng có khoảng cách khá xa. hoàn toàn muốn người như vậy. Mà cảm giác của đôi với đừng là chạm điện, thậm chí đều có chút dung thứ nào. làm chuyện gì, vẫn còn nhớ ràng. Mà bản thân cũng phải kiểu mẫu muốn .
      Được rồi, thừa nhận cảm giác của mình quá nhạy so với nam nhân khác, tật xấu cũng nhiều, nhưng cảm thấy ngay cả cảm giác cũng có, cần phải ứng phó, cần miễn cưỡng, cần chấp nhận.
      Cuộc sống, công việc có nhiều chuyện thân bất do kĩ, có nhiều chuyện chấp nhận tùy tiện, mà cảm giác của , là chân , đây là chuyện hoàn toàn có thể tùy hứng, cảm thấy làm như vậy có gì có lỗi.
      tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi , tính toán trong số mấy theo đuổi mình, điều kiện tốt nhất, cũng hợp nhất, là loại con cách xa khuôn mẫu của .
      cùng với , là thể nào!
      Nhưng cũng ngại cùng làm bạn bè bình thường. người bạn rất tốt, rất thú vị, đối với mọi chuyện phản ứng cũng tệ lắm, làm bạn bè, cảm thấy có thể chấp nhận được.
      Cho nên khi tới quầy rượu, tạm biệt bạn bè, đột nhiên nghĩ tới Doãn Tắc cũng có cuộc tụ hội, nghĩ đây là cơ hội cùng biểu đạt ý muốn là bạn bè tốt.
      Có lẽ do trước đây cự tuyệt khiến trong lòng có vướng mắc, vậy chủ động lấy lòng, hẹn , mọi người giữ vững quan hệ bạn bè tốt đẹp cũng tồi. Dù sao xem ra Doãn Tắc cùng Cao Ngữ Lam phát triển, với Trần Nhược Vũ nhất định có nhiều cơ hội tụ họp, thường có thể chạm mặt. Cải thiện qua hệ là điều cần thiết.
      quay lại quầy rượu, muốn cùng chuyện hội họp với bọn Doãn Tắc. Nhưng nghĩ tới, này dám cùng đối tượng hẹn hò của ám chỉ là gay!
      kỳ thị gay, thậm chí còn có bạn thuộc giới tính như vậy. Nhưng lại rất để ý mình bị người ta bịa đặt hoàn toàn, vu hãm, phỉ báng.
      Chuyện giới tính nghiêm trọng như vậy, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống gì tự nhận mình là người đàn ông rất có khí chất.
      Mạnh Cổ thể thừa nhận, lúc tận mắt thấy làm chuyện này, vô cùng có sức sống.
      Vì vậy biết nên biểu lộ bất mãn của mình với . thậm chí muốn lời thoại, muốn cầu xin sau này đừng ở sau lưng bạn bè mà phỉ báng người khác, tốt nhất cần tham gia tụ hội với bọn Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, Cao Ngữ Lam nhất định gọi mời , tốt nhất là tự mình nghĩ lý do cự tuyệt, nếu đến đó, mọi người lại khó nhìn mặt nhau.
      nhìn thấy vẻ hối hận cùng khổ sở mặt , cảm thấy đáng đời. Sau đó rời .
      bây giờ, đối với chuyện đột nhiên buông tha theo đuổi mình nữa, chút tò mò cũng có. may mắn khi như vậy cách càng xa càng tốt. Ấn tượng của với , hoàn toàn rơi xuống vực thẳm rồi.
      Mạnh Cổ rất nhanh vứt Trần Nhược Vũ ra sau lưng. Bởi vì mới vừa đến nhà, nhận được điện thoại của Lôi Phong, bọn họ thiếu chân, tìm chơi mạt chược. đồng ý. Nhưng lái xe đến nửa đường mưa, mà mấy tên có lương tâm kia còn cầu xin thuận tiện mua đồ ăn vặt với ăn khuya, vào quán tiện lợi mua .
      nghĩ tới, tại lúc này, lại thấy Trần Nhược Vũ.
      Đây là loại duyên phận như thế nào chứ?
      rất kinh ngạc, cảm thấy còn kinh ngạc hơn. giống như con thỏ bị thợ săn đuổi theo phía sau, sợ tới mức nhanh chân chạy vào cơn mưa.
      Mạnh Cổ nhất thời lại bị mê hoặc, này, làm người khác thể tìm được từ nào thích hợp để hình dung.
      Chỉ là, cho dù tìm được từ, cũng muốn hình dung , cùng giao nhau, hai người họ, hoàn toàn thể!
      Mạnh Cổ nghĩ như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ bỏ qua cho .
      còn nhớ , hôm đó là thứ sáu, đây là ngày mà đối với đa số những người làm là ngày nhõm và khoái trá, cuối tuần, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.
      Nhưng với bác sĩ ngoại khoa mà , ngày này có lẽ cũng giống như đánh giặc
      Hôm đó, Mạnh Cổ đánh trận ác liệt, lúc nữa đêm, khám gấp, phẫu thuật, trong phòng giải phẫu khẩn trương mấy tiếng đồng hồ, đến hơn ba giờ mới có thể trở lại phòng làm việc, quá mệt mỏi, liền trực tiếp ở bệnh viện mà ngủ giấc
      Nhưng cảm thấy mới ngủ hồi, vừa chìm vào giấc ngủ, điện thoại liền vang lên. sợ tới mức nhảy dựng lên, cho là có việc gì cần cấp cứu, kết quả nhìn lại, là Trần Nhược Vũ!
      Lại là này!
      Trời đánh mới có thể có chuyện quan trọng cần gọi cho vào lúc này! do dự nửa giây, cuối cùng vẫn nhận máy, sợ hay là người thân cần bác sĩ cứu mạng, mà có thể là người duy nhất nghĩ tới
      Kết quả! Con mẹ nó, này dám khiêu khích !
      lại dám khiêu khích !
      Gọi cho muốn xin lỗi chuyện hãm hại với giọng điệu phách lối! Còn chọn lúc người người ngủ như vậy.
      Khiêu khích xong rồi, còn dám tắt máy!
      là đủ rồi!
      nhất định muốn chú ý tới đúng ? muốn đối với nhớ mãi quên đúng ?
      Được, nhớ!
      Tình cảm giữa nam và nữ trừ tình bạn ra, còn có loại tình cảm khác: Oán hận!
      Tác giả có lời muốn : hôm nay tiếp tục với Phách Vương Long tiên sinh

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 62: Mạnh Cổ phiên ngoại 3
      Edit: Taichung Mira
      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng


      Mạnh Cổ cảm thấy, giữa nam và nữ giống như vậy.
      Giống như với Trần Nhược Vũ, kia có thể nổi điên nửa đêm tới quầy rầy , nhưng lại có ý định lãng phí thời gian cùng so đo sức lực. Dù sao làm bác sĩ cũng rất bận, làm nam nhân cũng rãnh rỗi. có rất nhiều việc cần phải làm, nên cùng tính toán chi li.
      Dĩ nhiên, chủ động lãng phí thời gian với việc tới tận cửa so đo là hai việc khác nhau.
      Bởi vì, Trần Nhược Vũ tới cửa để bắt được rồi.
      khách hàng bị thương, tới thăm, ở phòng giải khát, cứ vậy mà kéo lại.
      Trần Nhược Vũ lại lần nữa chứng minh mình là người vô cùng khác thường. chỉ dùng chiêu kỳ lạ để theo đuổi nam nhân, tình gặp lại ra chiêu khiêu khích kỳ lạ, ngay cả cùng gây gổ cũng ra khỏi hai chữ kỳ lạ.
      lại còn : “Bác sĩ Mạnh thân thể đàn ông là thể tùy tiện đùa giỡn sao? có liêm sỉ. Đàn ông có gì đặc biệt hơn người, đàn ông có tôn nghiêm, phụ nữ có sao? Bác sĩ Mạnh, xem mình quan trọng , người khác là chó má à? Trong lòng muốn thi với người khác, bác sĩ Mạnh có đọc qua đạo lý này chưa, đọc hiểu . Tôi làm sai dám xin lỗi, bác sĩ Mạnh dám sao? Tại sao tôn nghiêm của đàn ông đều quan trọng hơn so với phụ nữ ? Tôi cho biết, tôn nghiêm của nam với nữ cũng giống như ‘cái đó’ của đàn ông, phải có chất xúc tác mới có thể căng cứng kiêu ngạo”
      Mạnh Cổ có chút sững sờ, ràng mới là người làm sai chứ?Tại sao còn có thể những lời lẽ khẳng khái đầy lòng căm phẫn như vậy? Chờ chút , gì?
      ‘Cái đó’ là sao?
      Mạnh Cổ kịp phản ứng, cười ha ha, nhịn được mà cười to
      Là dạng phụ nữ gì có thể ra những lời như vậy?
      Thấp kém, có khí chất, rất khôi hài. Nhưng mà, lại sinh động, lại có đạo lý như vậy
      Mạnh Cổ vẫn cười, nhìn thấy mặt đỏ lên. Vẻ mặt lúng túng cùng hối hận, co quắp lại nhếch nhác.
      Trần Nhược Vũ ơi là Trần Nhược Vũ, đúng là tới chỗ xấu hổ nào rồi.
      Giống như đứa bé vậy, sao lại muốn ở trước mặt người khác hãm hại chứ? cự tuyệt , cho nên liền ghi hận trong lòng? Nhưng giống dạng người như vậy.
      Mạnh Cổ tự nhận ánh mắt nhìn người của mình tạm được, nhưng hiểu Trần Nhược Vũ!
      bây giờ, vô cùng hiếu kỳ về .
      Có đôi lúc, cuộc đời chính là như vậy, nên gặp nhau, chung quy là vì tình hình quỷ dị nên mới gặp nhau.
      Bởi vì, nhập viện, thành bệnh nhân của .
      nằm viện, lý do cũng rất phong cách, là do bị người ta đả thương nên nằm viện.
      Thậm chí lý do đó còn vạm vỡ hơn bị người đả thương, vì giúp khách hàng tranh thủ phí bảo vệ, ghi chép cố, cùng chứng cứ mà tội phạm đánh người. Chuyện này kinh động đến cảnh sát. Công ty bảo hiểm, còn muốn trợ giúp khách hàng đó. Cho nên chuyện này khiến các bác sĩ, y tá ai cũng biết.
      Chưa từng thấy người nào bán bảo hiểm nhiệt tình đến mức như vậy. Đây là do hộ sĩ . Mạnh Cổ nghe thấy, nhìn Trần Nhược Vũ toàn thân bị thương, cảm giác mình thể hiểu nổi !
      Trần Nhược Vũ nhập viện trong tình trạng tốt, hai người đàn ông xuống tay đánh cũng là độc ác. Mạnh Cổ rất tức giận, nhịn được, nhất là đối với người cặn bã đối xử với phụ nữ như vậy, mà càng tức Trần Nhược Vũ hơn, biết tự lượng sức mình, có đầu óc, chuyện thu thập chứng cứ lấy bảo hiểm như vậy, tính thế nào cũng đến phiên ra tay.
      tại thành ra như vậy, muốn làm người khác mắng .
      Nhưng mắng, bởi vì căn bản là nghe được. nhập viện ngày đầu tiên bắt đầu phát sốt, hỗn loạn, muốn mắng cũng mắng được. Vốn là muốn thông báo cho Cao Ngữ Lam, nhưng nghĩ Trần Nhược Vũ chắc cũng muốn bạn bè nhìn thấy tình cảnh này, vì vậy ai cũng .
      Mà căn cứ vào đạo làm bạn bè, hoặc là nể mặt mũi của Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc, Mạnh Cổ cực kỳ chăm sóc , bác sĩ trực ban, cũng tự mình chiếu cố bệnh tình của .
      mớ cả đêm. Gọi là bác sĩ Mông Cổ, nghĩ nhất định là tỉnh táo, chuyện mơ mơ màng màng, câu trước,câu sau đáp, phải dùng hết sức lực mới nghe ra cái gì.
      lôi kéo tay xin lỗi, biết vì sao mình lại với đối tượng hẹn hò những lời đó, còn rất giận , bởi vì thích cũng sao, nhưng lại khắp nơi xấu về với y tá, còn đưa người khác đồ tặng , rất khổ sở.
      Mạnh Cổ chợt hiểu ra, ra là vậy.
      Nhưng chưa từng đánh giá về với bất kỳ ai, càng những lời xấu này với hộ sĩ. đưa đồ, cùng người khác đưa mấy món gì đó, chia sẻ với mấy đồng nghiệp, cũng có ý nào nhằm vào . cho là tới, cũng tự mình mở ra, nghĩ tới là vì chuyện này.
      “Trần Nhược Vũ” kêu .
      khẽ mở mắt nhìn , nhìn chút, đột nhiên : “ đừng ồn!”
      Ồn! Từ đầu đến cuối đều là chuyện, rốt cuộc ai mới làm ồn đây? còn dùng sức nắm tay chịu thả ra, cũng oán trách, còn dám phách lối.
      than thở, muốn rút tay ra, với đừng suy nghĩ nhiều quá, hảo hảo ngủ giấc, thuốc cũng uống, hạ sốt cũng tiêm rồi, ngủ thiếp cảm thấy khó chịu như vậy.
      Nhưng vẫn : “Mẹ, cái này có gì mất mặt, chúng ta cứ như vậy, cần gì phải so với ai chứ. phải là người khác xem thường chúng ta, là chúng ta tự mình tự ti khiến mình càng để ý người khác lại càng muốn náo nhiệt, cứ mãi nhìn ngó rồi so sánh, lại cảm thấy người ta tương đối hơn, cảm thấy mất mặt, là tự mình tìm. ra mỗi nhà đều có chuyện của mình, ai rãnh rỗi mà quan tâm con nhà người ta thế nào, kiếm bao nhiêu tiền. Mẹ, con rất nỗ lực, , mẹ đừng tức giận”

      Mạnh Cổ sửng sốt.
      “Cảm thấy mất mặt, là mình tìm” nghĩ tới, lại những lời như vậy.
      Lúc thích Thích Dao, cùng từng những lời như vậy, nếu cảm thấy bị người khác xem thường, đó phải là vì người ta khinh thường, mà bởi vì bản thân tự ti.
      Thích Dao nghe xong mấy lời này giận tím mặt, cùng tranh cãi ầm ĩ. Khi đó, bọn họ ngày nào cũng gây gổ. Thích Dao cảm thấy những lời này là vì đứng ở chỗ cao cúi đầu nhìn ấy, cho nên cho dù có ngẩng cao đầu, ưỡn ngực thế nào, cũng cảm thấy tự ti.
      đáp lễ, đem địch ý bài ra, đầu phải giơ cao hơn nữa, vẫn là tự ti.
      Khi đó, bọn họ ngày càng cách xa nhau. càng muốn đừng để ý, lại càng để ý. để ý lời của người khác, ánh mắt của người khác, thậm khí để ý lời của , ánh mắt của .
      cảm thấy phải ở chỗ đủ cao, tối thiểu cũng phải ngang , mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh .
      Đây là lý do rời khỏi , hoàn toàn cách nào lý giải được. nếu tại ,cả đời này cũng thay đổi được, mà đứng ở chỗ cao nhìn , muốn nhìn lên, hy vọng có thể tay trong tay ở bên cạnh .
      vì cái gì , vẻ đẹp của , thông minh của , kiên cường, kiêu ngạo, khác với người khác?
      dĩ nhiên cũng , có thể cảm nhận được.
      Chỉ là cuối cùng, so với tình dành cho , kiêu ngạo của vẫn thắng.
      Mạnh Cổ bị thương vì chuyện này, cảm thấy nỗi đau này khó phai. phải vì thua nam nhân khác mà thua bởi người con mình .
      Bây giờ, bị thương trước mắt lại : “Cảm thấy mất mặt, là do mình tìm”. muốn nhớ lại bảy năm trước, níu Thích Dao lại, với : “Nghe chút , người ta cũng những lời lòng như vậy”
      Đáng tiếc, thời gian thể trở lại, tình cảm vỡ nát cũng thể phục hồi, tại, coi như Thích Dao xuất trước mặt , cũng muốn cùng thảo luận những vấn đề này.
      Chiều nay, Trần Nhược Vũ tỉnh lại, Mạnh Cổ trông đến hơn nửa đêm, Cũng phải vì đạo làm bạn, chỉ thuần túy là vì cảm thấy hứng thú với những lời khi mê man. ràng biết bản thân cái gì, nhất định là đem những lời bình thường dám hết ra. muốn sao lại bản để khi nào tỉnh cho nghe lại, nét mặt khi đó nhất định rất thú vị, có lẽ với cái gì gọi là “Ngạnh khí kiên cường”, tôn nghiêm phái nữ, ngôn luận cùng với biểu tình đặc sắc.
      Trải qua lần nằm viện này, Mạnh Cổ cảm thấy, Trần Nhược Vũ tốt. Có nghĩa khí, dám đảm đương, tâm tình tốt, và xinh.
      Giống như đứa bé vậy, ra làm bạn vẫn rất tốt.
      Đúng vậy, làm bạn, đó là ý tưởng của Mạnh Cổ. cũng đem mấy lời này với Trần Nhược Vũ, bởi vì phát , vẫn có ý với .
      Lúc nhìn thấy đỏ mặt, thoải mái, nhưng luôn lơ đãng, lại lén lút nhìn . Có điều lúc đối mặt với , lại giống con nhím toàn thân dựng lên gai nhọn, phòng bị mọi lúc.
      thích , Nhưng giống như cũng muốn vậy, hoặc là , là bài xích cùng kháng cự thích .
      Mạnh Cổ cảm thấy như vậy, đây là cảm giác của . cũng hi vọng có tình nam nữ với , tốt, mà hi vọng bởi vì giữa bọn họ thể thành mà tạo nên việc thoải mái.
      Cho nên mới với , bọn họ có thể làm bạn tốt.
      đồng ý.
      Nhưng lại chạy. Lén lút, làm thủ tục xuất viện mà bỏ chạy.
      Khi dạy dỗ ra mặt lúc người ta đánh nhau là hanh vi ngu xuẩn, khi cùng cãi vã, càng đấu tâm tình càng vui vẻ, sau hết tất cả, lại lén lút chạy trốn!
      đúng là gặp quỷ, trốn cái gì chứ?
      rang biểu rất thân thiện với , ràng đem hiểu lầm giải trừ hết, ràng đối đãi với như người bạn. rốt cuộc trốn cái gì?
      Sau khoảng thời gian đó, cha Mạnh Cổ bắt đầu thu xếp cho xem mắt. ra Mạnh Cổ biết, cha mình phải là có tâm để ý đến , mà là do người khác luôn để ý, luôn chủ động tới hỏi.
      Dù sao con trai nhà phó viện trưởng, bác sĩ ngoại khoa, trẻ tuổi, ưu tú, là đối tượng tốt, mình chủ động tìm, cũng có người đến tìm mình. Cho nên mới hỏi thăm đời sống tình cảm của thông qua trưởng bối cũng ít.
      Vì vậy, cha Mạnh cũng liền thỉnh thoảng thu xếp con mấy nhà điều kiện khác lắm cho Mạnh Cổ gặp, quen biết chút.
      Mạnh Cổ cũng có chút kháng cự.
      muốn , muốn có người bạn , nhưng lại muốn bị ba mình sắp đặt.
      Mạnh Cổ cảm thấy cha mình rất nghiêm, là người đàn ông chủ nghĩa, hai cha con luôn được vài câu cãi vã. Mẹ Mạnh Cổ luôn với : “Cãi có gì tốt, con với cha con luôn tính, mặt đối mặt luôn đấu trí, cho nên con oán bận ba tốt, cũng nên ngẫm lại mình chút
      Mạnh Cổ cảm thấy mẹ ràng là thiên vị chồng bà!
      ra , Mạnh Cổ rất hâm mộ cha mình, cảm thấy ông là người vô cùng, vô cùng may mắn. May mắn nhất là, cưới được người vợ tốt. Mạnh Cổ vô cùng thưởng thức người phụ nữ giống như mẹ , sáng sủa, kiên cường, cơ trí.
      cũng muốn cưới như vậy.
      có bề ngoài xinh đẹp, nội tâm thiện lương, khỏe mạnh và cá tính, là người kiên cường nữa.
      Cho nên lúc đó mới Thích Dao.
      Lấy cá tính bắt bẻ khó chịu của , dáng dấp lại là đào hoa chọc người, mà tới đại học mới có tình đầu cũng có nguyên nhân của nó – là do nhìn ai cũng thấy được.
      Thích Dao là tình đầu của .
      Thích Dao xinh đẹp, kiên cường, thông minh, người là tất cả những gì Mạnh Cổ thích. Khi đó, cảm thấy mình rất may mắn, nghĩ lúc mình kết hôn giống như đọc sách, rất thuận lợi.
      giống cha mình, may mắn như vậy.
      Nhưng ra là phải.
      ra cho dù rất giống cha mình, cho dù Thích Dao rất giống mẹ , cho dù Thích Dao có tất cả những cái mà Mạnh Cổ thích, cho dù hai người họ nhau lòng…
      Nhưng mà, ra là, cuộc sống lại có những sắp xếp khác.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 63: Mạnh Cổ phiên ngoại 4
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng

      [​IMG]
      [​IMG]



      [​IMG]

      luôn muốn giữ vững khí thế trước mặt , cũng rất chú ý đến hình ảnh bản thân, ra hình tượng của tương đối tốt, nhưng nam nhân ở trước mặt nữ nhân luôn có hư vinh, cái loại hư vinh chiếm thương phong đó muốn!

      cũng biết nên như vậy. Công Khổng Tước ở trước mặt Khổng Tước cái bày ra mỹ mạo, loại tâm thái này nên xuất khi ở cùng Trần Nhược Vũ.

      Nhưng cảm giác phỉa, bất kể vì thuần túy hay là chịu nổi .

      Là thế này phải sao?

      chợt nhớ, trong ấn tượng của mình, cho dù tới tình cảnh xấu hổ thế nào, chỉ cần gặp này cũng vui vẻ. , thể vui vẻ, dù sao cũng có mấy lần khiến tức giận. Ừ, vậy làm thế nào mà tổng kết?

      A, phải , mỗi lần, đều khiến thần kinh rung lên.

      Lần này, cũng khiến thần kinh của rung lên rồi!

      Vì vậy, cái ý nghĩ sau khi làm thẻ xong, đưa về nhà rồi mọi người giữ khoảng cách với nhau biến mất rồi. Đầu bị lừa như vậy, liền trêu chọc .

      nên, nhưng vẫn trêu chọc!

      cố ý giúp làm thẻ điện thoại, là chủ nợ của , phải mời ăn cơm.

      Trời mới biết, loại cưỡng bức người khác tiếp nhận khoản nợ này, người bình thường cũng nên đá qua bên, để cút xa ra chút.

      Nhưng Trần Nhược Vũ có, vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt, lại u sầu.

      Mạnh Cổ biết vì sao a, bởi vì thích , nên mới có phản ứng như vậy. Nhưng càng có loại phản ứng này, lại càng nhịn được muốn khi dễ .

      cùng cò kè mặc cả xem hôm nào rảnh, đương nhiên đồng ý.

      là hỏng bét, giống như thổ phỉ hẹn đến thứ hai ăn cơm, nhưng vẫn có chút hối hận.

      rốt cuộc làm gì?

      qua tuổi đùa giỡn, trêu chọc nữ sinh rồi mà!

      Lúc còn cùng Doãn Tắc vén váy mấy bạn nữ, đạp giày người ta, để mấy người xe phải tức giận, làm cho mấy ấy giận khóc oa oa, khi bọn họ bị truy đánh, sau đó còn bị Lôi Phong khi dễ, mấy chuyện đó là của thời quá khứ trở lại rồi.

      bây giờ là người đàn ông thành thục, có nghiệp ổn định. Vào tuổi của , rất nhiều nam nhân có con rồi, phải sớm phỉ nhổ loại trò chơi ** lãng phí thời gian này rồi sao?

      rốt cuộc là làm gì đây?

      cần tìm đối tượng thích hợp, chuyện đương chút, sống chết cũng kết hôn. Khi Trần Nhược Vũ tìm được đối tượng thích hợp, thậm khí tưởng tượng nổi bàn ăn có thể cùng tán gẫu cái gì. có thể ngại nhàm chán , mà cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

      Mạnh Cổ có chút rối rắm, nghĩ, đây là lần cuối cùng , cùng ăn xong bữa cơm này, sau đó cùng giữ khoảng cách.

      Nhưng mà kế hoạch luôn là điều an toàn tốt đẹp, biến hóa khiến người khác ứng phó kịp, mà két quả, lại mười phần ngoài dự đoán của mọi người.

      Đến tối thứ hai là ngày hẹn ăn cơm, Mạnh Cổ vẫn chôn thân trong phòng giải phẫu phân thân ra được. công trình xảy ra chuyện, tình huống rất tệ, nhiều người bị thương, rất nhiều bác sĩ tập trung vào việc cấp cứu, Mạnh Cổ chính là trong số những người đó

      có biện pháp, thể làm gì khác hơn là tìm hộ sĩ Điền, giờ này ca trực của , mà ấy lại biết Trần Nhược Vũ, tìm ấy là tiện nhất. nhờ nhìn xem có cuộc gọi nhỡ nào của Trần Nhược Vũ , nếu như có, nhờ lại, vội, thể cùng ăn tối.

      Mạnh Cổ vội vàng, bận đến nửa đêm. kéo thân mệt mỏi trở lại phòng làm việc, híp mắt chạy xe có đầu óc tìm cơm ăn. Hộp cơm bàn sớm lạnh, mà cũng cảm thấy đói, nhưng biết, mình cần ăn cái gì đó.

      Loại chuyện như vậy, giống như đến tuổi thành gia lập thất rồi.

      Nghĩ đến chuyện này, lại nhớ tới Trần Nhược Vũ. biết hôm nay lỡ hẹn cảm thấy thế nào? Chắc là thở phào nhõm rồi, giống như bây giờ cũng cảm thấy nhõm vậy.

      Quả nhiên, nên có loại hành động trêu chọc hỏng bét như vậy, tốt, mà cũng phải là hoa hoa công tử, cho nên có lẽ đây là cảnh cáo mà cuộc sống cho , nhắc nhở được làm chuyện như vậy.

      Mạnh Cổ ở trong phòng ăn cơm nóng, vừa ăn vừa nghĩ, cứ như vậy, cùng , vẫn là nên giữ khoảng cách.

      vừa ăn cơm xong, đồng nghiệp kêu, liền về nhà.

      Ngày mai nghỉ phép, có thể nghĩ ngơi tốt rồi. tính toán ngày mai làm gì, có lẽ nên về cùng cha mẹ ăn cơm, mặc dù sau đó cha mẹ nắm chặt cơ hội giới thiệu người xem mắt cho , nhưng cũng phải lại, có lẽ cũng nên xem mắt, quen biết mấy chút.

      Đàn ông nên sống mình cũng quá lâu, phạm tội lớn.

      Giống như bây giờ.

      Mạnh Cổ về đến nhà, suy nghĩ là xem mắt người con tốt, còn cùng bằng hữu tụ tập lại tìm hiểu người con tốt, bên nghĩ, bên móc túi, tình toán cởi quần áo tắm rồi ngủ, nhưng sờ sờ hồi, mới lấy được điện thoại ra.

      chợt rất muốn xem Trần Nhược Vũ gọi cho lúc nào, có khiến đợi lâu quá hay ?

      mở di động ra, mắt trợn tròn.

      à, còn bận việc, nên chú ý thân thể. Hộ sĩ Điền mỹ lệ dịu dàng chuyển lời với em rồi, sao lại phiền toái người ta như vậy, phải cảm ơn ấy. Bữa tiệc lớn trong vườn hoa đó, em tự mình ăn thôi, cũng đừng đói bụng. Đừng quá nghĩ đến tôi”

      Mạnh Cổ nhất thời nổi cả da gà. này lại nổi điên rồi sao?

      Lần này là chuyện gì chứ? Thứ gì kích thích sao?

      nhìn xuống, trước đó còn có tin nhắn, thời gian sớm hơn rất nhiều.

      “Bác sĩ Mạnh, em đến rồi. Em quyết định mời bữa cơm có hoa thơm, chim hót, cảnh đẹp nhân gian, khí lãng mạn, phòng ăn đầy hoa thưởng thức bữa tối ngọt ngòa, em ở trong đình đợi . gặp về a!”

      Chim hót, hoa thơm, cảnh sắc nhân gian, khí lãng mạn… phòng ăn đầy hoa…

      Mạnh Cổ sững sờ, nhìn chằm chằm vào tin nhắn.

      Nhìn hồi, mới có phản ứng. Bắt đầu cảm thấy hưng phấn, sau đó lại tức giận!

      Rất tốt, vô cùng tốt!

      Khi tỉnh lại vì hành vi tốt của mình, khi khen tốt, nên trêu chọc lung tung, dám đổi khách thành chủ rồi!

      Đây là cái gì?

      Đùa giỡn à!

      còn đừng quá nhớ !

      tại sao thể nhớ! Nội tâm bây giờ nhảy loạn, , rất, nhớ, !

      Có lẽ chưa tính là người thân cận tốt, có lẽ chuyện dễ nghe, có lẽ nhìn rất hiền hòa nhưng thực tế có chút cảnh giác, tóm lại, chưa từng theo đuổi phụ nữ, cũng thường bị con theo đuổi, nhưng chưa từng, chưa từng bị nào đùa giỡn qua!

      , lại, dám, đùa, giỡn, !

      Đó là thói hư của đàn ông, chuyện đó, mình có thể làm, nhưng rất vui khi bị người ta làm.

      chính là như vậy! cũng hoàn toàn thể khắc chế.

      là muốn giữ khoảng cách với , nhưng nghĩ cách xa ra cũng cao hứng. cảm thấy phải cùng thế giới với , nhưng lúc cũng có loại ý nghĩ này, lại thấy chán ghét. trêu , nhưng bị đùa bỡn lại tức giận.

      đúng là hỏng bét rồi!

      Còn cảm thấy Trần Nhược Vũ hỏng bét hơn!!!

      ràng muốn theo đuổi , tại sao còn cố ý như vậy chứ?

      còn trêu chọc , nhiễu loạn , khiêu chiến với

      Trần Nhược Vũ, đến tột cùng em muốn gì đây?

      Tác giả có lời muốn : so với tưởng tượng của tôi hơi dài rồi, nhưng phát triển chi tiếc lại cảm thấy rất quái lạ. Cho nên tôi vẫn cứ viết vậy thôi

      Phiên ngoại Mạnh Cổ đến khi bắt đầu Trần Nhược Vũ kết thúc, quay lại với chính văn, cũng xa, xin kiên nhẫn đợi.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :