1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 54
      Edit; taichung_mira
      Beta: Minh Minh


      Lúc ngồi vào xe, mặt Trần Nhược Vũ vẫn còn hồng, Mạnh Cổ ngồi ở ghế tài xế vẫn nhìn cười
      giục mau lái xe, nhưng vẫn ngồi yên bất động
      muốn tiễn em về sớm như vậy”
      nghe được lời này có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ: “Vậy chúng ta có thể đến nơi khác dạo vòng”. ra cũng muốn tách ra sớm như vậy
      Mạnh Cổ lái xe đến khu vực nhô lên giữa đường. Dừng xe, hai người vai kề vai tản bộ trong vườn hoa
      tới lui, Trần Nhược Vũ khoác tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, với bạn trước kia cũng là như vậy …” kéo tay “Còn như vậy nữa?” lại khua tay múa chân lôi kéo
      “Ai đường nấy” Mạnh Cổ bỏ tay ra, sóng vai “Cứ như vậy, cùng
      “Tại sao?”
      “Cái gì tại sao?”
      “Tại sao lại có chút tiêu chuẩn nào của tình lữ cùng tản bộ?”
      “Kéo tới kéo lui thấy phiền sao? Cũng phải là đứa bé, còn có thể lạc sao? Hơn nữa kéo tay nhau , đến lúc bất tiện phải thả ra, sau đó lại kéo nữa, rất phiền toái”
      Trần Nhược Vũ bĩu môi, có chút vui
      “Em thích loại nào?” Mạnh Cổ hỏi
      “Em trước kia có bạn trai, rất thích kéo ấy cùng a” Trần Nhược Vũ trực tiếp , liền bị Mạnh Cổ cắt ngang “Chuyện trước kia cần phải cho biết”
      Trần Nhược Vũ để ý tới , tiếp: “Nhưng tương đối cao, tay cũng lớn, nắm lấy rất thoải mái” đem tay mình nắm lấy tay , thoải mái a
      buông ra, còn : “Chẳng qua em thấy bạn trai trước của em cũng thích em kéo, cũng thích, đàn ông các kỳ quái!!”
      “Phụ nữ các em mới kỳ quái, bị bắt tốt chỗ nào chứ?”
      “Gia tăng cảm giác thân mật a, còn có thể công khai biểu thị chủ quyền. Mà cái đầu tiên chính là cùng với nhau, làm cho mọi người đều biết, người đàn ông này là bạn trai tôi” khẽ nhếch cằm, giọng hơi
      “Coi như ai biết, đó cũng là bạn trai em a. Cái này còn có biểu thị hay công khai sao?”
      “Nó giống như vậy nha, là cảm giác thân thiết a, bộ như vậy vui vẻ hơn. Hơn nữa đây cũng là phương thức biểu đạt bình thường của tình nhân a” Trần Nhược Vũ thể để khi dễ; “Bác sĩ Mạnh , ba người kia thế nào?”
      Mạnh Cổ lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn tay .
      “Được rồi” vươn tay, nắm tay “Để em biểu thị chủ quyền công khai, người đàn ông này là bạn trai của em”
      Trần Nhược Vũ lại buông ra: “ sao, dù sao ai biết cũng là bạn trai của em”
      muốn cố ý thay đổi, mọi người cọ sát lẫn nhau, cũng hi vọng khiến Mạnh Cổ thoải mái. bộ là chuyện , ngại
      “Uy” Mạnh Cổ lại để ý rồi “Em sao lại đổi tới đổi lui như thế?!”
      “Đều sao mà”
      “Nắm!” kiên trì
      Trần Nhược Vũ có chút cao hứng, để nắm tay mình. Hai người sáng ngời dạo hồi, buông tay ra, ôm cánh tay
      “Em làm gì thế?”
      “Em muốn thử xem thế nào thoải mái hơn”
      Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em chân vô tán gẫu”
      Trần Nhược Vũ cười hì hì, tuyên bố: “Em vẫn thích ôm cánh tay hơn”
      tươi cười chống lại vẻ mặt bất đắc dĩ của , cuối cùng là để cứ tiếp tục ôm lấy cánh tay mình như vậy.
      Lại lát, Mạnh Cổ rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện dạo đối với nam nhân dễ dàng. Vì vậy tìm chếc ghế dài ngồi xuống.
      Xung quanh có ai, rất yên tĩnh. Bên cạnh ghế dài có đèn, phủ xuống ánh sáng ấm áp.
      Trần Nhược Vũ nhìn gò má Mạnh Cổ, nhớ lúc cùng Thích Dao nhau nhất định cũng thích chụp hình chung, cũng thích nắm tay nhau tản bộ. của 20 tuổi và của 30 tuổi chắc chắn giống nhau.
      “Nhìn cái gì?”
      “Nhìn bạn trai em” học giọng của
      Mạnh Cổ cười: “ cần suy tính lại lần nữa sao?” cũng học giọng điệu của
      khảo sát” nhăn mũi: “Bác sĩ Mạnh, em nghĩ lúc 20 tuổi nhất định nhiệt tình hơn bây giờ nhiều”
      giật mình, tiếp: “Có những nam nhân càng già càng mò mẫm, cũng là càng ngày càng có phẩm vị rồi, điểm này em rât thưởng thức. Nhóc con, cố gắng giữ vững a”
      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm, đầu tiên là bật cười, sau đó cười to: “Trần Nhược Vũ, cách thức khen ngợi bản thân của em là uyển chuyển a”
      Mặt sưng lên: “Chẳng lẽ em sai?”
      sai, sai” Mạnh Cổ ôm vào ngực “Trần Nhược Vũ, may là bây giờ em mới xuất
      Xuất quá sớm, .
      Trần Nhược Vũ hiểu ý tứ của .Bởi vì cũng nghĩ như vậy.
      Xuất quá muộn, có lẽ cũng phải .
      “Trần Nhược Vũ, may là em theo đuổi ”.
      “Nhưng em đuổi kịp”.
      “Bây giờ phải là để em theo đuổi sao?”
      Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ. Chờ chút, chuyện này cũng muốn so đo sao?!!
      “Bác sĩ Mạnh, em nhắc nhở ” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, hắng giọng, nghiêm túc : “Chuyện là vậy, em từng theo đuổi , cự tuyệt, vì vậy chuyện em theo đuổi kết thúc. Sau đó chúng ta là bạn bè, sau đó nữa đột nhiên đòi làm bạn trai em, bây giờ, mặc dù chúng ta coi như trong thời kỳ quan sát, nhưng mà, vẫn còn thiếu điều quan trọng”
      Mạnh Cổ nhìn nháy mắt mấy cái, dường như vẫn chưa hiểu vấn đề
      “Bác sĩ Mạnh, có theo đuổi em, chỉ đột nhiên tuyên bố phải làm bạn trai em thôi”
      “Chỗ nào, đâu?”
      “Cho nên, tại phải theo đuổi em mới phải”
      Mạnh Cổ mặt đầy vạch đen: “Trần Nhược Vũ, em là mượn rượu làm càn sao?”
      phải. cầu của em rất thấp, cần quá nhiều, em liền nhớ vì em làm chuyện, làm em cảm động vui vẻ là được” Trần Nhược Vũ vội vàng , suy nghĩ chút lại bổ sung câu: “Hơn nữa cũng cần động não nghĩ, em đều giúp nghĩ xong, cứ làm là được”
      “Vậy sao?’ Mạnh Cổ quá tin tưởng

      “Rất đơn giản, thích hợp cho nam nhân 30 tuổi làm sao?”
      “Ừ’ Trần Nhược Vũ gật đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn
      Mạnh Cổ vẫn yên lòng “Em trước nghe nào”
      đồng ý trước”
      nhìn , cũng nhìn . Bốn mắt nhìn nhau, suy nghĩ của hai người hình như rất kiên trì.
      Tâm Trần Nhược Vũ đánh trống, đột nhiên cảm thấy bản thân có phần tùy hứng. Như vậy có khiến ghét bỏ ? có chút thấp thỏm, muốn cho lối ra, lại nghe thấy : “Được rồi, được rồi, đáp ứng em, làm cho em chuyện khiến em thấy cảm động, vui vẻ”
      Cảm giác ấm áp đột nhiên tràn vào lòng Trần Nhược Vũ.
      còn cái gì làm được, cũng chỉ là câu thôi mà.
      Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, muốn cười trộm.
      “Dễ dàng vui vẻ như vậy”
      nghe Mạnh Cổ giọng lầm bầm, liền rộng rãi cười tươi rói. từ trong túi lấy lời bài hát ra “Bác sĩ Mạnh, em muốn vì em hát bài”
      Ngẩng đầu nhìn lên, Phách Vương Long tiên sinh nhà mặt tối sầm
      “Trần Nhược Vũ, chuyện hát tình ca là thích hợp với nam nhân 30 tuổi sao?”
      Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, thích hợp sao?
      “Lúc 20 tuổi cũng làm những chuyện này”
      Vậy càng tốt, coi như là chỉ làm vì , như vậy càng muốn nghe hát. “Em đều giúp lựa tốt rồi, cả lời cũng viết xong”
      Sắc mặt Phách Vương Long tiên sinh thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung nữa rồi
      “Lời là do em sáng tác?” Thanh nghe rất nguy hiểm
      gật đầu
      “Trần Nhược Vũ, em ngoài sức tưởng tượng của ” Quả là muốn nổ tung rồi.
      mất hứng sao?
      mới rồi đáp ứng”
      đáp ứng là làm chuyện khiến em cảm động, có đồng ý ca hát”
      ra là mới vừa rồi có vẻ nhượng bộ, nhưng vẫn có cái bẫy bên trong. cảm động vừa rồi của nhất thời quăng xuống đất
      “Nhưng còn chưa coi ca từ là gì” còn muốn tranh thủ lần nữa
      “Ca từ gì cũng thể hát” khẳng định
      chán nản, siết chặt cuốn sổ trong tay
      Mạnh Cổ yên lặng hồi, : “ vì em làm chuyện khác”
      Nhưng đó phải điều muốn. Trần Nhược Vũ có chút khó chịu
      vì em làm chuyện khác” lại lần, hỏi : “Có được ?”
      Trần Nhược Vũ run sợ hồi, tại sao có thể tốt? Chuyện hát tình ca như vậy, cưỡng bức cũng có ý nghĩa. Vì cái này mà cùng cáu kỉnh lại giống như đạo lý, khiến chán ghét
      “Em cao hứng sao?”
      mất hứng nhưng lại lắc đầu. đem bản bút ký thả lại trong túi, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Cổ, nhìn , có chút cẩn thận
      nghĩ, khẳng định cảm thấy, muốn ca hát so với mấy cầu lúc trước đổi hình bảo vệ điện thoại hoặc để hình trong bóp tiền còn khoa trương hơn
      tốt, khí cũng bị làm hỏng
      Trong lòng lại càng thoải mái
      khờ. Hoặc là, bản thân có cá tính
      Mạnh Cổ đưa tay ra, cầm tay biết hát” giải thích.
      gật đầu, muốn cười với sao, nhưng phát hóa ra bản thân hẹp hòi hơn tưởng, mở miệng, ; “Hôm nay, lúc em ở bệnh viện chờ , đột nhiên nghĩ đến bài hát đó, em tự hát, hát bừa lời, vừa hát vừa chờ , sau đó cảm thấy lời ca đặc biệt thích hợp, cho nên…”
      Cho nên muốn hát cho nghe, chính tưởng tượng đó là lời tâm tình của
      khờ
      Coi như hát cũng chứng tỏ nhiều chút, coi như hát cũng có nghĩa ít chút. Giống như vậy, coi như nắm tay , cũng là bạn trai .
      Lúc hai người lái xe về, Mạnh Cổ yên lặng vươn tay nắm tay
      đường về, Mạnh Cổ lái xe, Trần Nhược Vũ nhìn gò má , cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay vẫn còn vương tay co. chợt cười: “Bác sĩ Mạnh, em với a, bài hát đó đổi tên thành “ muốn đến tìm Trần Nhược Vũ”. Là tinh tú văn học của em tích tụ thành, vì để nó cứ yên lặng mà mai táng như vậy, em hát cho nghe lần, sau đó phải khen em có tài”
      Mạnh Cổ bị chọc cười, gật đầu tốt
      Trần Nhược Vũ bắt đầu hát
      “Nếu phải bởi vì em, sao chờ dưới lầu
      Đợi nửa ngày thấy em, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
      Nếu phải bởi vì em, làm sao tan việc đón em
      đường xe nhiều lại bon chen, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
      là giày vò, quỷ khiến thần xui rất tức giận
      Lái xe đừng có gấp, trong lòng luôn nghĩ đến
      hát, nghĩ đến hôm nay cả hai đều gấp gáp để gặp người kia, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
      Tình a, làm cho khổ sở, lại làm cao hứng
      Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ gật gù đắc ý, tiếp tục hát: “ là giày vò gì đó, xui khiến quỷ thần tức giận, lái xe đừng có gấp, trong lần luôn nghĩ đến
      Mạnh Cổ chợt đưa người qua, xoay mặt về phía mình, ở môi hôn xuống. Ánh mắt đen láy, thâm thúy mê người, : “Trần Nhược Vũ, , vô cùng, vô cùng thích em”
      Tác giả có lời muốn : hôm nay tranh thủ hai tiếng, biết có thể viết xong . Chỉ là buổi tối coi như cũng khuya lắm rồi, mọi người ngủ sớm đừng chờ
      Cái khác, phải khúc dạo đầu này, chính tác giả cũng biết có thể làm nên cơm cháo gì . Bởi vì khúc dạo đầu chỉ là muốn viết cho phần ngoại truyện, muốn mở nhiều, tại tình tiết lại khó vòng qua. Cho nên phải chờ viết khác lắm, chọn cảnh tượng tương tự mà đổi . Chuyện này cũng ảnh hưởng lắm đến hướng phát triển của chuyện, muốn với mọi người tiếng
      Edit : Chương trước dài như quỷ, chương này lại ngắn có chút xíu!!! Mà dạo này tác giả cũng dài dòng quá, thành thử ta cũng chẳng hỉu bả gì!!!! Lảm nhảm chút do tâm thần có chút vấn đề, mọi người thông cảm

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 55
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh
      [​IMG]
      nhớ
      người có em hay , em nhất định cảm thấy.
      có thể cảm thấy.
      Xe sớm tới dưới lầu nhà rồi, nhưng cả hai đều có ý định xuống xe. Lời có dinh dưỡng cả đời, cuối cùng lại an tĩnh ngồi hồi lâu.
      Hồi lâu là ngáp cái, muốn ngủ rồi, Mạnh Cổ mới để lên lầu.
      Nhưng đợi tới cửa lầu, lại đuổi theo, đưa lên. Hai người ngốc tay trong tay tới thang máy, nghĩ tới tình cảnh này là cười.
      “Vậy, em muốn vào” .
      Mạnh Cổ gật đầu.
      “Hôm nay Tư Tư vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mình em” xong, nhìn biểu tình của Mạnh Cổ, chợt cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng : “Em có ý tứ gì, chính là ấy về, nhà chỉ có mình em” (Cái này là chị dụ sói đấy ạ!!!)
      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ bừng, Mạnh Cổ cười ha ha
      “Em lên đây” Trần Nhược Vũ lườm cái, đáng ghét, người này đáng chút nào.
      lục tìm trong túi chìa khóa nhà, đứng bên cạnh nhìn. Cả nửa ngày cũng tìm ra chìa khóa, nóng nảy.
      đem túi nhét vào tay , còn mình duỗi hai tay vào túi mà tìm
      “Sao vậy?”
      tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đâu rồi?”
      “Đừng nóng vội, từ từ” trấn an , giúp tìm trong túi xách lần, bên trong có đống dụng cụ, nhưng lại có chìa khóa.
      “Em nghĩ chút coi có để ở đâu , mới vừa rồi ở bên ngoài có lấy ra ? Lúc ăn cơm? Hay là ở công ty?”
      “A, nguy rồi”Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra “Hôm nay đồng nghiệp mượn em cái bấm móng tay, em lấy ra ở trong chùm chìa khóa, ấy dùng xong để bàn, em quên bỏ vào…”
      sơ ý” Mạnh Cổ cau mày “Chìa khóa nhà sao có thể ném loạn như vậy”
      Trần Nhược Vũ cúi đầu, giọng giải thích: “Em bình thường cũng rất chú ý, nhưng hôm nay tập trung”
      thôi” Mạnh Cổ tiếp tục hỏi , lại kéo xuống lầu
      trễ như vậy rồi, thể vào công ty được” Trần Nhược Vũ tâm có chút sợ, làm sao bây giờ? Cũng thể tìm thợ khóa tới, lãng phí tiền
      “A, em gọi cho Lam Lam, ấy cho em ở nhờ đêm”
      Mạnh Cổ phía trước quay đầu lại: “Em thử gọi , Doãn Tắc chắc chắn đồng ý”
      Trần Nhược Vũ bĩu môi: “ ấy muốn cũng thể để em ngoài đường a. Huống chi em với Lam Lam là bạn, ấy cũng thể vô lễ”
      “Nhưng mà đối với rất lễ phép” Mạnh Cổ “Với quan hệ của với , nhất định trả thù người
      “Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chứ!” Trần Nhược Vũ vung quả đấm, động viên Phách Vương Long tiên sinh “Bác sĩ Mạnh, em có lòng tin với , chắc chắn thắng nha!!”
      “Em quấy rầy Cao Ngữ Lam, sau đó còn cùng Doãn Tắc đấu trận, còn bằng trực tiếp giải quyết” Mạnh Cổ nắm tay Trần Nhược Vũ, đứng ở trước xe , mở cửa xe cho .
      “Gì?” Trần Nhược Vũ ngẩn ra.
      Về nhà ?
      Qua đêm?
      nam quả nữ?
      “Trần Nhược Vũ, trong đầu em lại nghĩ cái gì?”
      “Sao vậy?”
      mặt em viết chung giường chung gối, xuân sắc vô biên, tám chữ to đùng!”
      “Em nào có!” gấp đến muốn nhảy dựng! “Em có!!!” nghĩ như vậy! Tuyệt đối ! Chắc chắn là có!
      Sau đó nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mạnh Cổ, nhất thời cảm thấy mình lại bị trêu rồi!
      Xú nam nhân này, đáng chút nào!
      chu chu môi, mất hứng chui vào xe . Cho dù an bài thế nào, cuối cùng cũng là đưa , cho nên lên xe lại bàn, loại chuyện tư mật này, đứng trước cửa lầu tiện.
      Mạnh Cổ cười cười, lên xe, đóng kín cửa, đem túi của để đầu gối, sau đó khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
      “Liền đến nhà , có phòng khách cho em ngủ”
      “Nhiều phòng nhiều giường cũng có nghĩa an toàn” cố ý bới móc
      Mạnh Cổ bị nét mặt của chọc cười, hỏi ngược lại: “Trần Nhược Vũ, có từng với em là nam nhân còn trinh tiết chưa?” ( là đọc câu này xong ta suýt phun luôn ngụm nước trong miệng)
      “Ý là, là xử nam?” Khi dễ , đánh chết cũng tin
      “Ý là loạn quan hệ nam nữ, chơi tình đêm”
      “Nha” kéo dài tiết, bộ dạng còn gì để .
      Còn là biểu tình ghét bỏ nữa.
      Mạnh Cổ bị chọc cười, nhịn được đưa tay nhéo má : “Nếu như cái trinh tiết này thể khiến em an tâm, vậy trinh liệt thế nào?”
      “Ý là gặp phải người ương ngạnh chống cự để bảo vệ trong sạch sao?” Lần này Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng sáng mắt: “ gặp qua chuyện như vậy rồi?”
      hoàn toàn bỏ qua sức tưởng tượng của , : “Ý là có tự chủ ngăn cản hấp dẫn”
      “Gì? Hấp dẫn? Đó là , em là nữ nhân rất có dụ hoặc?” Điểm này chính cũng có lòng tin, nếu muốn khen như vậy, cần phải xác định.
      “Ý là nếu và em phát triển đến mức đó, xuống tay với em”
      “Nha” rất, rất đáng rồi. Lúc này đáng lý ra nên cường điệu khen , rất có lực hút với mới đúng
      “Sao lại có loại phản ứng này?” hài lòng tối nay có xảy ra bước tiến với em sao, vẫn cảm thấy nên khen vóc người em xinh đẹp như hao đúng ?”
      “Hừ” Trần Nhược Vũ nghiêng đầu, ràng biết nguyên nhân, còn đùa giỡn
      Mạnh Cổ nổ máy xe, còn : “Nữ nhân các em kỳ quái. Nam nhân láo các người vui, nam nhân láo liền xảy ra chuyện”
      “Đàn ông các mới kỳ quái. Lúc nên láo láo, nên láo lại láo”
      “Có lẽ là bởi vì khống chế suy nghĩ của nam nhân chỉ có đầu óc”
      “À?” lại bắt đầu có màu sắc sao? Trần Nhược Vũ cảm thấy đỏ mặt, đề tài tán gẫu này nên sâu vào. Nếu cảnh cáo cho phép tiếp có thích hợp đây?
      “Đúng rồi, nếu có rảnh rỗi dạy cho em cách nhận biết kết cấu” Lời của Mạnh Cổ càng làm Trần Nhược Vũ đỏ mặt, còn chưa phát huy, ngược lại xâm nhập đề tài, lời lại đầy màu sắc rồi.
      “Nếu gặp phải lưu manh…, em biết nên đánh ở chỗ nào, muốn cho đối phương bị trọng thương ngã xuống đất mà chết được…” (tội nghiệp thằng lưu manh nào gặp phải Mạnh Cổ)
      “À?” Trần Nhược Vũ sững sờ, sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề lưu manh thế này?
      Mạnh Cổ liếc nhìn : “Sao lại ngạc nhiên vậy? Con ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm phải biết tự bảo vệ mình, em chẳng lẽ cho là đến lúc đó gọi cú điện thoại, liền có thể trong vòng năm giây, từ trời rơi xuống cứu em đấy chứ?”
      dĩ nhiên ngốc đến vậy “Hô cứu mạng so với gọi điện còn đáng tin hơn”
      “Cho nên mới muốn tìm cơ hội để chỉ em. Em vừa ngốc, lại phản ứng chậm, nếu gặp phải chuyện lại bên cạnh làm thế nào?” đâu đâu, sau đó bắt đầu đến mấy bệnh nhân nữ đường gặp tập kích bị thương nặng nằm trong bệnh viện.
      Những thứ kia nếu gặp phải hỏng bét, Trần Nhược Vũ lắng nghe, lại nhịn được nhếch miệng cười. quan tâm , điều này làm cao hứng a!
      đường về, Trần Nhược Vũ vẫn còn muốn tìm cửa tiệm mua quần áo cùng đồ dùng cá nhân, nhưng muộn quá rồi, siêu thị cùng mấy cửa hàng đóng cửa. Cửa hàng tiện lợi cũng chỉ có bàn chải đánh răng với khăn mặt. Mạnh Cổ nhà có, cũng cố ý xuống xe mua lần nữa.
      Tóm lại, Trần Nhược Vũ hai tay trống trơn, theo Phách Vương Long tiên sinh vào sào huyệt của .
      Có chút xấu hổ, cũng có chút tự nhiên.
      Xem chỗ này chút, chỗ khác chút. Tò mò lại có chút hưng phấn.
      “Em nhất định là rất muốn xem nơi này?” Mạnh Cổ đứng ở gian phòng, ra ám hiệu với .
      “Phi, em có” Khuôn mặt đỏ bừng, nghiêng đầu chạy vào gian phòng khác “Đồ lưu manh, khuya lắm rồi, em muốn ngủ rồi”
      “Rồi” Chữ cuối cùng trong hòng, phát mình chạy vào phòng Mạnh Cổ.
      “Em phải ngủ nơi này?” Tiếng cười trầm thấp ở Mạnh Cổ vang lên sau lưng, còn ôm vào lòng: “Trần Nhược Vũ, em chút phòng bị cản trở lại còn rất nhiệt tình, ngộ nhỡ chống đỡ nổi làm thế nào?”
      Mặt đỏ giống trái cả chua, lại bị trêu rồi. Xú nam nhân! Nam nhân đáng ghét!!!
      “Hà? Em , nên làm gì?” còn kéo dài thanh , tạo nên hấp dẫn lan tỏa trong khí, rất đáng ghét.
      Trần Nhược Vũ nghẹn nửa ngày, trở tay vỗ mặt : “Chứng minh trinh tiết cùng trinh liệt của khi thời điểm đến a! Bác sĩ Mạnh, ngàn vạn cần bảo vệ!”
      “Hai từ này là có ý gì?” Phách Vương Long tiên sinh làm nũng chơi trò xỏ lá, Xong rồi, xong rồi, đầu óc Trần Nhược Vũ trống rỗng, hai từ này có ý gì nghĩ ra, nhưng thân thể mềm mại có cảm giác gì biết.
      Cố gắng tỉnh lại a!
      , lại đùa giỡn, em, , tức giận” Lắp bắp, rột cuộc biểu đạt được lập trường, đổi lại là Mạnh Cổ cười ha ha.
      Cười cái gì chứ? chút, chút, đều đáng .
      Trần Nhược Vũ nhíu mày, muốn cắn cái.
      Mạnh Cổ cười đủ rồi, rốt cuộc lương tâm phát ra nên thả ra. lấy cho cái áo chưa mặt làm áo quần ngủ, cũng lấy bàn chải với khăn mới cho , để tắm, đánh răng ngủ.
      Trần Nhược Vũ đỏ mặt cùng đến phòng khách, nhìn thay bao gối mới, đổi drap trải giường, sau đó lại bị kéo vào phòng rửa tay, dạy chốt mở nước nóng cùng đồ dùng để ở đâu, sau đó ra ngoài.
      Trần Nhược Vũ khóa kỹ cửa, mình tỉnh táo. đứng trước gương, thấy trong đó phản chiếu ra nữ nhân với gương mặt đỏ hồng, ánh mắt sáng rỡ dịu dàng hạnh phúc.
      nhìn, lại nhìn, tự nhủ: “Cố gắng lên, Trần Nhược Vũ!”
      Cành đào thối cũng có thể nảy mầm rồi mới biến mất. (ý là cũng cố gắng nhú lên rồi mới chết ấy)
      vui vẻ.
      Mở nước nóng Trần Nhược Vũ giặt đồ lót, sáng mai có thể mặc.
      Giặt xong, bắt đầu tắm. lúc người toàn xà phòng, chợt nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, lông toàn thân dựng đứng lên, thể nào, trễ như vậy rồi còn ai đến tìm.
      Trần Nhược Vũ khẩn trương dám thở mạnh, núp ở phía sau cửa nghe động tĩnh.
      nghe Mạnh Cổ ra mở cửa, lát sau có tiếng bước chân, sau đó là thanh mẹ Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ loáng thoáng nghe được hình như là cha mẹ tụ hội ở nhà bạn, mới tan cuộc. Bên đó tặng trứng gà, mà trứng ở nhà còn nhiều, liền mang tới cho Mạnh Cổ, vừa đúng lúc ngang, liền mang lên.
      Mạnh Cổ đáp mấy câu. Mẹ Mạnh còn cha Mạnh vẫn còn ở dưới đợi bà, bà phải liền.
      Trần Nhược Vũ ở trong phòng rửa tay chấp tay hành lễ, cầu nguyện bà mau rời .
      Nhưng mẹ Mạnh lại : “Mẹ rửa tay cái ” Nghe thanh , đúng tới bên này.
      Trần Nhược Vũ tròn mắt, kinh hãi!
      thể nào a!
      Thân thể tại trần truồng lại toàn bọt! Sao có thể gặp người!
      Bước chân ngày càng gần, Trần Nhược Vũ gấp đến xoay quanh, muốn đập đầu cho bất tỉnh, biết gì cả, mọi đều tốt.
      Làm thế nào a?
      Tác giả có lời muốn : Cũng thế! Hai giờ mới xong.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 56
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh
      [​IMG]
      Trần Nhược Vũ ngu ngốc chặn cửa, cũng nhớ bản thân mình khóa chốt trong, người bên ngoài mở ra được. Dù sao phản ứng đầu tiên của chính là ở bên trong giả chết, sau đó để Mạnh Cổ giải quyết.
      Nhưng quên phong cách hành động của Phách Vương Long tiên sinh khiến hai chữ “giải quyết” này trở nên kinh hãi!
      Mạnh mẹ càng ngày càng đến gần phòng rửa tay, Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ hô: “Mẹ, dùng ở trong phòng ngủ của con ”.
      “Sao vậy?”
      “Trần Nhược Vũ tắm bên trong”.
      Trần Nhược Vũ sợ tới mức cúi đầu cửa. Phách Vương Long tiên sinh nhà muốn cứ vậy mà ấn định tỷ số sao hả?!
      Thà cầu cũng nên tắm a!
      Mẹ ơi, hình tượng của còn đâu!
      Trần Nhược Vũ suy nghĩ liền lớn tiếng kêu: “Dì, cháu với bác sĩ Mạnh có quan hệ đó. Chỉ là tắm bình thường thôi, phải chuyện kia a!” (Đầu óc chị phong phú quá mà!!!)
      Cho dù biết mình la lên như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.
      vẫn muốn giải thích a!
      Trần Nhược Vũ bị thực tế làm nghẹn họng, ủ rũ cúi đầu, sau đó Mạnh mẹ cùng Mạnh Cổ cái gì đều nghe được.
      lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân về phía phòng rửa tay, sau đó nữa là tiếng gõ cửa. Thanh Mạnh Cổ truyền đến: “Trần Nhược Vũ, em có khỏe ? Mẹ rồi, em tắm nhanh chút, giặt đồ xong ngủ sớm ”.
      Mặc dù biết nhìn thấy, vẫn bĩu môi nhìn . đáng ghét, tại sao thể với người khác là tắm?!
      Còn hỏi có được ? chút cũng thấy tốt a!
      chuyện” Mạnh Cổ ở bên ngoài kêu, Trần Nhược Vũ đành phải “Nha” coi như đáp. Sau đó nghe thấy tiếng Mạnh Cổ cười.
      xấu, cũng biết chê cười .
      Trần Nhược Vũ buồn bã ỉu xìu chậm chạp tắm, gương mặt mất hứng ra ngoài.
      Mạnh Cổ nghe được động tĩnh, từ phòng khách quay ra, lấy khăn lông lớn trùm lên lau tóc cho . Bộ dạng giống như con chó bị xoa đầu, lầm bẩm hỏi : “Mẹ gì?”
      gì. Nếu phải cha ở dưới đợi mẹ, bà ấy chắc chờ em ra ngoài hù dọa trận”
      “Ngàn vạn lần đừng chờ em”
      mẹ về rồi, chờ lá gan em lớn chút, mất công em sợ quá đập ngất mình”
      “Em mới nhát gan như vậy” Mặc dù muốn đập ngất mình, cũng thể thừa nhận được.
      “Mẹ biết quan hệ của chúng ta rồi hả?” hỏi.
      “Dĩ nhiên. chưa bao giờ đơn độc chiêu đãi nữ nhân ở nhà. Huống gì là để ấy tắm qua đêm?”
      “Vậy có giải thích với bà tại sao lại lưu em lại đây qua đêm ?”
      “Giải thích cái gì, lưu bạn ở nhà làm gì xưa nay đều cần giải thích, cố ý với bà ngược lại kỳ quái”
      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hồng, giọng : “Mẹ có thể hay cho là, chúng ta là loại quan hệ kia?”
      “Loại nào?” cười xấu xa.
      giãy đầu ra khỏi khăn tắm, trừng , đoạt khăn lông vào nhà.
      “Này, đem tóc thổi khô rồi hẳn ngủ” Mạnh Cổ lấy mấy sáy theo sau . Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, nghe tiếng máy sấy ong ong vang lên. Mạnh Cổ giúp thổi tóc, thổi thổi đến phiền toái, cuối cùng để tự mình làm.
      Trần Nhược Vũ vừa sấy tóc vừa lo lắng: “Bác sĩ Mạnh, mẹ cho cha biết ?”
      “Có”
      “Vậy bọn họ chạy tới đàm phán có phải là phản đối đúng ?”
      phải. Nếu là phản đối bọn họ tìm cơ hội để sau”
      “Vậy…” Trần Nhược Vũ muốn hỏi bọn họ phản đối , nhưng vừa nghĩ hoàn cảnh gia đình đối phương cùng hoàn cảnh bản thân, xác suất của việc này cũng cao.
      “Phải thay đổi ba mẹ , liền trước xông lên trước thôi”
      “Cho nên mới tiếc nuối năng lực hành động của ba mẹ em yếu? Nếu em liền gọi điện thoại để bọn họ tới ngồi chút”
      “Uy” Biết là náo , còn đánh quyền.
      Quả đấm bị giữ lại, đổi lấy cái hôn. Nhịp tim đập nhanh, sau đó nghe Mạnh Cổ : “Trần Nhược Vũ, cầu của em với hôm nay, còn chưa có cầu của
      còn có cầu với em? Em tốt sao!” Trần Nhược Vũ trừng .
      Mạnh Cổ cười ha ha, đánh đầu : “Trần Nhược Vũ, phát nhìn thấy em nhớ, nhớ lúc em mỉm cười, khi đó cảm thấy chuyện có chút tệ”.
      mới là hỏng bét, sấm sét giữa trời quang a”
      Mạnh Cổ còn cười: “Nên muốn với em câu”
      “Là gì?”
      nhìn hồi, : “Trần Nhược Vũ, từng có ba người bạn , từng có tình cảm sâu đậm, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện kết hôn, mà người đó bây giờ quay về muốn tìm tái hợp. Trong lòng có tổn thương, cho nên về tình cảm của vẫn là thất bại. dáng dấp tệ, nghề nghiệp tệ, cũng biết chiêu nữ nhân thích, trước kia có người theo đuổi, về sau khẳng định vẫn có người theo đuổi. là người có cầu rất cao, hay bắt bẻ, cũng ích kỷ. Công việc của rất bận, về sau có lẽ còn bận rộn hơn. Nhà mong đợi ở rất cao, đối với mình mong đợi cũng rất cao, công tác có áp lực cũng có biện pháp hoàn toàn dẫn nó vào sinh hoạt. có thời gian bồi bạn , lãng mạn, lời cũng dễ nghe, tính khí lại hỏng bét, rất bá đạo, thích người khác nghe theo . Trần Nhược Vũ, như vậy, em dám sao?”
      Dám sao? dám cũng nha.
      tại mới hỏi có muộn a?
      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm. xong rồi, vẫn nhúc nhích, cũng nhìn thẳng , nghĩ là, đợi đáp án của . híp mắt lại, muốn câu đặc biệt cảm động, đặc biệt khí phách để đời này thể quên lời .
      Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn ra.
      Vì vậy, đưa tay ôm lấy .
      Ôm hông chặt, tập trung tại vai , đầu .
      Mạnh Cổ sửng sốt hồi, cũng đưa tay ôm chặt, rất chặt, ôm vào ngực.
      “Bác sĩ Mạnh, phải tốt với em chút, biết khuyết điểm của mình ở đâu phải sửa a, đừng cảm thấy em là bạn , liền có thể đối với em khách khí. Em cũng là có tỳ khí. Còn có, biết ưu điểm của mình để hảo hảo phát huy, đem bản thân mỗi ngày giữ vững trạng thái xinh đẹp, còn phải cười với em dịu dàng chút”
      Ừ, ngừng lại chút, ngẫm nghĩ xem còn gì muốn . Nhất thời nghĩ ra, vì vậy cứ từ từ rồi : “Tóm lại, phải đối với em khá hơn chút, nếu , cũng tìm được bạn tốt như em đâu”
      “Trần Nhược Vũ, em năng lung tung lộn xộn gì đó” Mạnh Cổ kéo từ trong ngực ra, nhìn chằm chằm: “Em rốt cuộc có nắm được trọng điểm ?”
      Trọng điểm của có chỗ nào đúng, để đối xử với tốt chút, mà cũng đối tốt với , đây ràng là trọng điểm a.
      Hai người trừng nhau hồi, cuối cùng Mạnh Cổ đầu hàng trước: “Được rồi, được rồi, đầu óc em dùng được, gấp gáp với em là lãng phí tình cảm” nhét vào trong chăn “Em mau ngủ ”.
      Nhưng còn : “Bác sĩ Mạnh, hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta rồi, mới ngày mà kinh tâm động phách như vậy, tình tiết phức tạp”
      “Em nghĩ nhiều quá rồi”
      nghĩ nhiều, lại nghĩ tới chuyện: “Bác sĩ Mạnh, phải muốn vào phòng rửa tay a, dùng phòng ngủ của mình
      “Còn chưa vào cửa định địa bàn rồi sao?”
      “Dù sao cũng đừng
      đừng , còn lập tức . Trời lại : “Đồ lót của em để trong phòng đó khô được, giúp em mang đến ban công”
      Mặt Trần Nhược Vũ đỏ hoàn toàn, để nhìn thấy thôi, còn động thủ nữa
      Nhưng rất mệt mỏi, lười phê bình . nhắm mắt lại, cho là trong căn phòng xa lạ như vậy ngủ ngon, nhưng nghe Mạnh Cổ chúc ngủ ngon, dịu dàng hôn lên môi khiến cảm thấy thoải mái, sau đó dĩ nhiên ngủ thiếp .
      Ngủ giấc thẳng tới sáng.
      Trần Nhược Vũ tỉnh lại là do Mạnh Cổ gọi. mở mắt ra, thấy Mạnh Cổ đứng ở mép giường, muốn làm, gọi dậy rửa mặt, đừng trễ. Sau đó giao cho chìa khóa, là khóa cửa chính, để lúc ra cửa nhớ khóa trái cửa lại.
      “Nha” nhìn chìa khóa tủ đầu giường, có chút sững sờ.
      “Tỉnh chưa?” bấm mặt
      thanh tĩnh chút. lại dặn: “ cho sơ ý đem chìa khóa của vứt bỏ, nhớ cất kỹ”
      “Nha” Sáng sớm liền phê bình, còn lợi hại hơn mẹ nữa.
      “Được” mặt bị hôn cái, sau đó .
      Trần Nhược Vũ sửng sốt nghe thanh đóng cửa lâu, nhìn đồng hồ đeo tay chút, vẫn chưa tới bảy rưỡi. ngồi hồi mới thanh tỉnh hoàn toàn. Đúng rồi, Phách Vương Long tiên sinh nhà làm rất sớm.
      Nhưng mà, buổi sáng phải nam nữ ôm nhau, xấu hổ mấy lời năn nỉ, sau đó lưu luyến rời mà mấy lời cáo biệt sao?
      “A” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt.
      Được rồi, dù sao tối hôm qua bọn họ cũng phát sinh chuyện cẩu huyết gì, tiết mục bắt kẻ thông dâm cũng chỉ có mở màn mà tiến diễn, lời từ biệt bên giường cũng là giúp phơi đồ lót, chuyện lãng mạn kết thúc như vậy.
      Cho nên bọn họ phải tình thân bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp bò dậy.
      Bọn họ mà lãng mạn làm chết đôi tình nhân cổ quái.
      Ngày thứ hai chính thức nhau, lại là cái thực tế lãng mạn.
      Tác giả có lời muốn : Chương này tương đối ngắn, phía giới phải là tiết mục mọi người muốn phối hợp gặt giá, cho nên dừng lại ở đây thôi
      Chẳng qua tôi cũng nghĩ, hai người bọn họ như vậy có phải là quá cẩu huyết rồi ?
      Mọi người nhắn lại ý kiến tôi có thấy, cảm thấy Trần Nhược Vũ biến hóa quá lớn, cảm thấy thích hợp, tôi suy nghĩ cẩn thận, tại cứ viết , chờ quay đầu lại đem toàn văn tu bổ lại lần cụ thể. Cảm ơn đánh giá của mọi ngời, cho dù tốt hay tốt, tôi đều suy nghĩ, hi vọng càng tiến bộ
      Cũng xin mọi người đừng khách khí, cứ tìm cách với tôi thôi. Cảm tạ mọi người nhé!
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 57
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      “Hiểu biết của về nữ nhân quá nông cạn rồi” Trần Nhược Vũ khẳng khái “Nữ nhân ràng là vừa trọng sắc vừa trọng bạn, khác với chiếm hữu toàn bộ”

      “….”

      Đầu bên kia trầm mặc khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy áp lực, ho hai tiếng, nghĩ thầm chút cũng có hư tâm a!

      “Trần Nhược Vũ, khí phách em ngày cáng lớn nha” rốt cuộc cũng chuyện.

      “Phải, cần như vậy” Đây nhất định là gần mực đen.

      bây giờ muốn ăn” tuyên bố, bộ dạng ai nuôi cơm.

      “Uy”

      “Em cứ hẹn , cần để ý đến

      Trần Nhược Vũ hết ý kiến, Đây là người đàn ông 30 tuổi sao?

      phải muốn đến nhà ăn sao, dinh dưỡng đủ là được” Làm bạn , phải tỏ thái độ.

      “Đến nhà ăn liền gọi mấy món có dinh dưỡng”

      có sức lực rồi.

      Trần Nhược Vũ vỗ trán: “ đừng giận dỗi thế”

      “Em cần trông nom

      “Được rồi” Bất kể, cũng trông nom, cúp điện thoại.

      Tan việc, Trần Nhược Vũ trực tiếp về nhà. Xuống xe buýt, lúc vào tiểu khu, thấy Chu Triết cùng trẻ tuổi đứng chuyện.

      Chu Triết thấy Trần Nhược Vũ cùng gật đầu cái chào hỏi. Trần Nhược Vũ mỉm cười đáp lại, sau đó thấy kia nhìn chằm chằm, cũng lễ phép cười.

      bé kia hình như có chút xấu hổ, thấy Trần Nhược Vũ cười lại lại có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, cười tủm tỉm.

      Chu Triết thấy thế, liền giới thiệu chút: “Đây là hàng xóm cùng tiểu khu, Trần Nhược Vũ. Đây là đồng nghiệp của Lục Bảo Ny”

      Hai chào hỏi lẫn nhau, sau đó Trần Nhược Vũ về nhà.

      Lương Tư Tư về, mua quà cho Trần Nhược Vũ, y phục cùng giày. Hai người gặp nhau cũng rất cao hứng, còn cười hồi lâu. Sau đó, Trần Nhược Vũ thử y phục Lương Tư Tư mua, rất đẹp, rất thích.

      Vì vậy, Lương Tư Tư dứt khoát kêu mặc, còn giúp trang điểm, mà bản thân ấy cũng mặc bộ đồ mới, trang điểm lên, hai xinh đẹp, hi hi ha ha cùng nhau xuất môn dự bữa tiệc lớn.

      Ra khỏi cửa tiểu khu, Lương Tư Tư chuẩn bị ngoắc taxi, Trần Nhược Vũ lại phát tại trạm xe bus xa đằng kia, Lục Bảo Ny ngồi khóc ghế dài.

      Trần Nhược Vũ vội vàng kéo kéo Lương Tư Tư.

      “Làm gì?”

      “Cái đó, khoác áo màu lam ngồi ghế, là đồng nghiệp của Chu Triết. Lúc nãy mình về có gặp ấy. Sao lại vậy? Có cần tới xem chút ?”

      “Chính là người hàng xóm nhà cậu mai mối sao? Chính là người phải về gầy dựng nghiệp?”

      “Đúng. Lúc mình về, nhìn thấy bọn họ ở cửa tiểu khu huyện. Chu Triết có giới thiệu chút. Sao ấy lại khóc chứ? Mình có nên hỏi chút ?”

      “Thôi , ấy bị người khi dễ cũng tới phiên cậu trông nom. Sao gọi cho Chu Triết?”

      Cũng đúng nha. Trần Nhược Vũ thấy Lục Bảo Ny khóc đến thảm thương, vẫn có chút lo lắng: “ cần để ý sao? Hỏi xác nhận chút cũng được”

      “Cậu muốn trông nom gọi cho Chu Triết . cho biết ấy khóc” Lương Tư Tư hai tay ôm ngực “ người phụ nữ ở cửa nhà của người đàn ông khóc còn có lý do gì? Như qua, cái tên Triết xem mắt với cậu sạch sao? Là người chưa từng trải qua tình trường sao?”

      phải chứ. Nhìn qua rất tốt, giống như có người lại còn xem mắt. Hơn nữa, ấy có kế hoạch nhất định về thành phố C, cũng ở đây tìm đối tượng. Vì vậy nên mới về nhà xem mắt”

      “Đúng vậy, vấn đề là ở đây, thể tìm đối tượng ở đây, cho nên đồng nghiệp nữ của khóc là đúng rồi”

      Trần Nhược Vũ xác định được, nhưng vẫn gọi cho Chu Triết, coi như là hết nghĩa vụ của người bạn.

      ấy khóc à?” Chu Triết rất kinh ngạc.

      “Đúng vậy a, tôi ngại dám hỏi, cũng biết ấy gặp phải chuyện gì, tôi cùng bạn muốn ra ngoài, cho nên vẫn là với tiếng”

      “Ừ. Tôi đến gặp ấy ngay” Chu Triết cúp điện thoại.

      Lương Tư Tư hỏi: “ sao?”

      ấy xuống xem thử”

      Tư Tư chau mày: “Xuống sao? Vậy chúng ta chờ xem .”

      Đây là hóng chuyện nè! Chỉ là Trần Nhược Vũ cũng phản đối, cũng muốn xem.

      Đáng tiếc là Lục Bảo Ny cho xem náo nhiệt, trước lúc Chu Triết đến, ấy lau nước mắt, lên xe bus rồi. Chu Triết tới nơi, thấy bóng dáng ấy.

      Chu Triết tìm được bóng dáng của Lục Bảo Ny, mặt lên phiền muộn. Lương Tư Tư kéo Trần Nhược Vũ lên taxi, cũng rời .

      “Mình cá với cậu giữa hai người này nhất định có tình cảm rối rắm” Lương Tư Tư tràn đầy tự tin “ đoán sai đâu, mình là chuyên gia tình đó!”.

      Buổi tối lúc ăn cơm, chuyên gia tình này khiến Trần Nhược Vũ giật mình.

      Lương Tư Tư tuyên bố, muốn từ chức, tới thành phố H kết hôn.

      Trần Nhược Vũ sợ tới mức cằm suýt rớt xuống bàn; “Kết hôn với ai ?” nghe Lương Tư Tư có bạn trai ở thành phố H, ấy phải thành phố H du lịch giải sầu sao? Sao mới vừa về muốn từ chức kết hôn?

      “Mình ở đó gặp người đàn ông. Mình theo lên giường…”

      “À” Trần Nhược Vũ gật đầu, Cùng đàn ông lên giường cũng phải chuyện kỳ quái đối với Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ sớm bị tôi luyện chuyện bé xé ra to rồ

      “Là lần đầu tiên của

      “À” Trần Nhược Vũ lại gật đầu, cảm thấy có chút xấu hổ rồi. Chủ đề riêng tư như vậy, đem ra hàn huyên ai cũng thấy xấu hổ.

      “Ý là muốn mình chịu trách nhiệm với

      Lần này Trần Nhược Vũ tiếp tục “À” nữa

      “Tư Tư, cậu tỉnh táo chút. Mặc dù gặp phải người như ta phải dễ dàng, nhưng cậu gặp qua ít nam nhân, đừng nhanh như vậy quyết định. Cậu biết được bao lâu? Huống chi chưa quen với cuộc sống ở thành phố H, cậu từ chức liền kết hôn, ngộ nhỡ tốt sao? Hơn nữa, nếu vì chuyện này mà xem trọng cậu, có thể có vấn đề gì ?”

      phải là ấy đổ thừa mình”

      “Nhưng mà…” Trần Nhược Vũ biết gì rồi

      Lương Tư Tư cười cười, chống cằm, lắc ly rượu: “Nhược Vũ, lúc ở phi trường mình mới quyết định, cho nên mới gọi cho cậu, mình muốn rút lui. đem quyết định ra, nếu như làm, rất mất thể diện. Cậu biết mình trọng sĩ diện mà, cho nên mới lập tức đem chuyện này với cậu, mình muốn mạo hiểm lần”

      “Tư Tư, cậu là bị chuyện Chu Hạo kích thích sao?”

      “Dĩ nhiên phải” Lương Tư Tư thừa nhận “Tên khốn khiếp kia còn có thể ảnh hưởng mình cái rắm. Mình vốn đem để trong lòng. Chính là gặp được người đàn ông kia, bạn đáng ghét, mình thấy được, liền giúp chút, kết quả nư mong đợi. câu dẫn mình, mình lại muốn rồi”

      còn có bạn ? Vậy hai người, hai người…”

      “Bạn kia là do trong nhà an bài, có tình cảm. Mình thấy ta nhìn thấy ưu việt người ấy, ấy lạnh lùng, cũng nâng niu ta, mình nhìn nổi”

      “Cậu nhìn được, cho nên cùng lên giường, giúp tìm cảm giác ưu việt của đàn ông sao?” Trần Nhược Vũ muốn gõ đầu ấy. ấy nhất định là bị tên Chu Hạo kích thích đến điên ở thành phố H rồi

      cho phép cậu từ chức, ngoan ngoãn mà sống ở đây . Chờ cậu tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận lần nữa, rồi cậu thấy mình vô cùng ngớ ngẩn”

      Lương Tư Tư bật cười: “Nhược Vũ, mới hai tuần thấy, cậu có khí thế rồi. Cậu yên tâm, mình rất tỉnh táo, cũng biết mình làm gì. Đfn ông như ấy mình chưa từng thấy qua, mình thích ấy”

      “Loại đàn ông nào?”

      “Chính trực rỗng tuếch, thao thao bất tuyệt, đối với cái gì cũng nhìn quen, cũng ưa mình, ràng… Ừ, mình cũng biết nên hình dung như thế nào nữa”

      Chuyên gia tình Lương Tư Tư cũng có khi hình dung ra đàn ông, Trần Nhược Vũ cảm thấy hỏng bét.

      “Tư Tư, cậu dễ rơi vào bể tình quá. Trước kia mình quản cậu, nhưng lần này cậu lại nghỉ việc, đến nơi hoàn toàn xa lạ, cả người bạn nữ cũng có lại kết hôn cùng người đàn ông đáng tin … đúng, người ta muốn kết hôn với cậu sao? Nếu chuyện này xác định, vậy cậu càng nên . Cậu cứ ngoan ngoãn mà làm chính mình , sống cuộc sống tốt, chuyện này chỉ nên ở trong trí nhớ thôi”

      “Mình phải muốn , chuyện này cũng có gì mà phải tồn tại trong tí nhớ, cũng giống như mấy trò chơi trước kia ở trường thôi. Nhược Vũ, những chuyện đáng giá còn lưu lại trong đầu mình rất ít. Mình muốn như vậy”

      “Nhưng chuyện này đáng tin”

      vốn là chuyện đáng tin rồi. Cũng ai biết lúc nào nó xảy ra, ai biết có thể xảy ra trong bao lâu. Nhược Vũ, mình đủ rồi, muốn nữa, cho nên tìm tình , trực tiếp kết hôn thôi”

      Trần Nhược Vũ lại hiểu “Cậu phải vừa thích sao? Sao lại còn ?”

      “Thích có nghĩa là . cũng phải loại mình , mình cũng phải hình mẫu ấy , cho nên, hai người bọn mình ở cạnh nhau rất an toàn”

      “An toàn?” Trần Nhược Vũ vỗ trán, là muốn nổ lên: “Cậu là ra trận giết địch sao?”

      kém bao nhiêu đâu. Có chút kích thích đúng ?” Lương Tư Tư cười rực rỡ.

      Là quá kích thích rồi! Kích thích, ghét nó!

      “Tư Tư,cậu nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới làm, chuyện này tuyệt đối thể kích động, cho mình nhiều thời gian chút được ?” Trần Nhược Vũ tận tình khuyên bảo, lại hỏi: “ đồng ý kết hôn với cậu sao?”

      “Đồng ý. Mình ở phi trường gọi cho ấy rồi”

      Hai kẻ điên?

      “Tư Tư, thể . Ai biết gã kia có bệnh hay . Cậu tuyệt đối phải tỉnh táo. Suy nghĩ thử , có người đàn ông bình thường lại kết hôn như thế? Cậu phải ưa cậu sao? Nếu ưa sao lại cùng cậu lên giường, bây giờ lại cùng cậu kết hôn, hai người có tình cảm…”

      phải ai ai cũng đều cần tình . Có số người tình vốn dĩ chết rồi” Lương Tư Tư : “Mình lợi hại hơn bạn ngang ngược càn rỡ của . Còn giúp tiết kiệm phiền phức, cần người vợ, mình xuất ,cứ thế mà thôi”

      “Là bởi vì cậu hơn người bạn ngang ngược càn rỡ kia mới đồng ý kết hôn sao? đúng là, bỏ người càn rỡ ngang ngược, sau đó chọn người ương ngạnh hơn sao? bình thường sao?” Trần Nhược Vũ rối loạn, điên rồi, điên rồi, thế giới này sao lại thế?

      “Nhược Vũ, cậu vẫn chưa nắm được trọng điểm?”

      “Trọng điểm, trọng điểm chính là cậu điên rồi mới muốn thành phố H gả cho người đàn ông có bệnh”

      , đó là trọng điểm của mình, phải của cậu”

      “Trọng điểm của mình là mình đồng ý, là làm cho người ta lo lắng mà”

      , trọng điểm của cậu phải là, mình phải , ai cùng cậu gánh tiền thuê nhà? Thu nhập của cậu chắc chắn được rồi, về sau cậu phải ở đâu?”

      Trần Nhược Vũ há to mồm, đúng nga, lại nghĩ đến!

      “Vì tiền mướn phòng, cậu càng thể ! Người đàn ông kia đáng tin được, mau quên !”

      “Mình nhất định , mình quyết định rồi”

      “Vậy mình làm sao đây?”

      “Ừ” Lương Tư Tư thở dài, sờ sờ cằm “Xem ra chỉ có thể giống mình thôi, nên mau chóng gả

      Edit : Xong chap này ta hồi hộp chờ mong cách giải quyết của nàng Tư Tư cũng như phản ứng của Mạnh Cổ.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 58
      Edit: taichung_mira

      Beta: Minh Minh & Quảng Hằng
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]



      “Sợ chứ.” Lương Tư Tư cười, đây là lần đầu tiên ấy thừa nhận mình sợ hãi “Nhưng càng sợ mình càng muốn làm”

      Trần Nhược Vũ nhìn , nước mắt cũng nhịn được.

      “Tư Tư, về sau có ai với mình mấy cái hình thức kinh điển của tiểu thuyết ngôn tình, cũng có ai với mình mấy câu nghe thông nhưng rất có đạo lý”

      “Bây giờ chúng ta liền tranh thủ nhiều chút”

      “Tư Tư, sao làm bạn trai mình, mình còn có cảm giác , bây giờ làm bạn trai mình rồi, mình ngược lại cảm thấy muốn thất tình?”

      “Có lẽ do khi đó lòng cậu tự do hơn”

      Trần Nhược Vũ bĩu môi, khom lưng lấy lon bia uống hớp “Tư Tư, cậu chính là muốn loại tự do này sao?”

      “Đúng vậy a. Mình trừ loại tự do này, muốn cái khác”

      “Làm gì thế, cần bác sĩ Mạnh, đổi lại muốn mình sao?”

      “Nhưng mà bỏ được” Trần Nhược Vũ choáng, rốt cuộc oa oa khóc: “Tại sao đột nhiên đối xử với mình như vậy? Nào có người xấu tính như thế, kém cỏi như thế. Mình trước kia ghét bỏ là đúng, quả nhiên là có nguyên nhân a, quá đáng ghét rồi, mình muốn thích . Mình ở đây khổ sở, là nên dỗ mình vui vẻ mới đúng? Nhưng là lại như vậy. Mình gọi điện thoại qua, nghe ứng phó, chuyện cũng khó chịu, là tên khốn”

      “Vậy cậu có mắng ?”

      có” Lời uất ức đáng thương.

      “Phải mắng . Xem như quan hệ của hai người thay đổi, tự do của cậu thể có. Nhược Vũ, vui vẻ cười, thoải mái mắng, cậu sợ cái gì?”

      Sợ cái gì? Sợ càng được vui, sợ quan hệ của họ hỏng bét, sợ… Đúng vậy, sợ cái gì, còn có thể hỏng cái gì nữa chứ? So lại càng giải thích được

      Trần Nhược Vũ nổi giận, gọi điện cho Mạnh Cổ. ĐIện thoại còn chưa vang được tiếng, Mạnh Cổ bắt máy, Trần Nhược Vũ đợi chuyện lớn tiếng mắng: “Cái tên khốn khiếp này, tại sao ôn hòa với em, còn đùa bỡn em, còn cáu kỉnh, cho rằng mình rất đẹp trai, rất tài giỏi sao? cho rằng mình là bác sĩ giỏi sao? Em trọng bạn khinh sắc thế nào? Em cùng Tư Tư ăn cơm sao. cho mình là đứa trẻ ba tuổi còn cần dỗ ăn cơm sao? Cho biết em cũng kém cỏi như vậy, khách hàng cũng khen em, bọn họ đều khen em, còn giới thiệu khách cho công ty. Bạn bè cũng khen, muốn em sang đó làm quản lý. Em có chỗ nào kém , theo đuổi trước cũng là em, mặc dù em thích trước, nhưng sau đó là thổ lộ mà, chúng ta ai nợ ai, em cho biết, em bỏ đó.”

      “Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?” Mạnh Cổ quát lớn.

      Ngữ điệu quen thuộc khiến Trần Nhược Vũ khóc lớn tiếng: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, Tư Tư muốn , ấy quan tâm em, đừng để ấy có được ?” khóc nức nở, Lương Tư Tư ở bên đạp chân ; “Cậu mắng người của cậu, sao lại sang mình rồi?”

      Trần Nhược Vũ tiếp tục khóc; “Bác sĩ Mạnh, sao lại đối với em như vậy, em rất tức giận, cũng cần nữa”

      Mạnh Cổ ở bên kia cắn răng: “Em đừng hưu vượn”

      “Em mới có. Em vui, đối với em chút cũng tốt. Em với bạn trai trước còn quen nhau được năm, sao em với chỉ có hai ngày. Đúng rồi, với bạn trước quen nhau bao lâu? Ba tháng? Vậy mà em chỉ có hai ngày! Sao lại kém xa như vậy!”

      Mạnh Cổ ở bên kia lên tiếng, Trần Nhược Vũ cũng muốn nghe , mắng dứt, mắt đến nỗi Lương Tư Tư cười ha hả. Trần Nhược Vũ ôm điện thoại mấy phút, kể hết những bất mãn cùng ghét bỏ của với Mạnh Cổ, , lại , đến có người nhấn chuông cửa vẫn tiếp tục .

      Lương Tư Tư lười biếng bò dậy, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nhịn được cười, đem cửa lớn mở ra, Mạnh Cổ cầm điện thoại đứng bên ngoài.
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :