1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 49

      Edit: taichung_mira

      Beta: Nghi Phương


      Mạnh Cổ lập tức gọi lại cho , nhưng nhận máy.

      rất tức giận, cũng biết gì, dù sao chuyện trước mắt nhất định phải đợi tới cho ràng.

      bé kia lắc lắc ngón tay, cắn môi, hiển nhiên là ngờ đến việc Trần Nhược Vũ kiên quyết gọi người đàn ông kia đến như vậy. Nhưng cũng có ý định tránh né, tới đây chính là để bảo vệ quyền lực và địa vị của mình, phải đợi tới.

      Trần Nhược Vũ nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hỏi: “ là đối tượng hẹn hò của ấy?”

      bé kia phủ nhận, : “Là biết nhau qua xem mắt, nhưng chúng tôi bắt đầu lui tới thời gian rồi, hai bên gia đình cũng gặp mặt, chuyện của tôi và ấy, căn bản là được định. Hơn nữa chung đụng thời gian, cũng nên chọn ngày làm đám cưới.” bé kia dừng lát, còn : “Cho nên, nên gọi là đối tượng hẹn hò của ấy, gọi là vị hôn thê cũng sai.”

      Trần Nhược Vũ rất giận, tâm tình hỏng bét tới cực điểm. nghĩ bất kỳ người con nào cũng sao nhịn được chuyện như vậy, ngày trước, tên đàn ông mình thích mới tỏ tình, kết quả ngày thứ hai liền bị đứa con khác xưng là vị hôn thê tìm tới của thuyết giáo.

      Trần Nhược Vũ đối với bé kia lạnh lùng : “ là khách mời, mà tôi cũng có ý định mời . Chờ vị hôn phu tới, hai người cùng nhau lại gõ cửa nhà tôi.”

      “Vị hôn phu” – ba chữ này, cắn răng , vừa chua vừa chát.

      xong, đóng cửa, khóa lại.

      Trong lúc đợi Mạnh Cổ đến, như kiến bò chảo lửa vòng tới vòng lui, lo âu rồi lại tức giận. Tên kia ràng với cự tuyệt chuyện xem mặt, mà trước đây căn bản để ý, cũng muốn biết nhiều.

      Bây giờ lại bị người ta tìm đến cửa, người phụ nữ này sao lại biết địa chỉ nhà ? Chỉ có thể là do Mạnh Cổ . Mạnh Cổ địa chỉ nhà với ta là tính toán chuyện gì? là quá đáng! Quá chịu trách nhiệm!

      cảm thấy thời gian trôi qua lâu, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến thanh của Mạnh Cổ, sau đó nghe được tiếng chuông cửa.

      Trần Nhược Vũ bước bừa dài, xông ra mở cửa.

      Ngoài cửa, nam nữ nhìn nhau, nghi ngờ mà quan sát đối phương.

      “Em phát bệnh thần kinh gì vậy, tùy tiện tìm người con tới đây là bạn .” Sắc mặt Mạnh Cổ rất cao hứng, còn có chút trắng, nhìn giống như là gấp rút chạy tới đây.

      đó cũng : “ có ý gì? Tôi còn cho là có gan tìm A Hạo tới đây, rốt cuộc là nghĩ sao vậy?”

      Lần này đến lượt Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, chỉ vào Mạnh Cổ hỏi: “ phải ấy?”

      “Tôi biết ta.”

      biết ta.”

      nam nữ, trăm lời như .

      Trần Nhược Vũ ngây người lại hóa ngốc, lại hỏi: “A Hạo là ai?”

      “Chu Hạo.”

      “Tôi biết Chu Hạo, chỉ biết người tên Chu Triết.”

      “Chu Triết? ấy còn dám dùng tên giả sao? ấy phải tên Chu Triết, ấy tên Chu Hạo.”

      Trần Nhược Vũ trợn mắt hà mồm, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

      Mạnh Cổ ở bên chợt cười, còn : “ là bệnh nhân, muốn ngồi xem chuyện vui.”

      Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn . liền khua tay: “ bị cuộc điện thoại của em hù, đường liền chạy tới đây, đến bây giờ tim vẫn còn nhảy.”

      “Như vậy ràng là có chuyện xấu.”

      “Này, em đừng gán tội cho người khác a. Có đạo lý vậy?”

      “Chuyện xưa của rất mệt mỏi, có thêm bạn cũ hay bạn tại cũng phải chuyện khó. Cho nên mới chột dạ như vậy.”

      “Bây giờ là em thẹn quá hóa giận sao?” Mạnh Cổ mất hứng, nhíu mày khiển trách . “Chuyện Chu Triết với Chu Hạo là cái gì, là ta gây ra phiền phức, nên giải quyết giải quyết chứ, sao lại lấy ra trút giận.”

      Trần Nhược Vũ nghẹn họng, cũng biết mình có chút đúng, nhưng tức giận. “ lại cũng là tiện nam nhân, rốt cuộc muốn trêu chọc thêm bao nhiêu nữa mới hài lòng? khốn khiếp, đàn ông khắp thiên hạ đều như nhau.”

      “Là cái dạng gì?” Mạnh Cổ cũng bực. phải quản , quá hiểu chuyện rồi.

      “Bị coi thường!” Trần Nhược Vũ sống lại, giận bản thân, nhưng chính là nhịn được.

      bé kia thấy bản thân được ai để ý, còn hai người kia lại rùm beng cũng khỏi choáng váng. cố gắng chen vào, tìm cảm giác tồn tại của mình. “Tóm lại, và A Hạo đừng dây dưa nữa. Chúng tôi sắp kết hôn, cũng có bạn trai khác, vậy là ý gì chứ? chứng minh ấy hơn sao? Như vậy là có ý gì?”

      “Làm sao biết là ấy làm?” Mạnh Cổ quay đầu mắng: “ thấy ấy là bạn tôi sao? Quản chồng cái rắm gì? Muốn tỏ ra uy phòng về mà tìm tiện nam nhân nhà !”

      Trần Nhược Vũ và bé kia sửng sốt, Mạnh Cổ nổi đóa, khí thế dọa người.

      Trần Nhược Vũ nhất thời có chút sợ, dám chen chân vào.

      tên gì?” Mạnh Cổ bắt đầu hỏi.

      “Khương Mẫn Lan.” bé kia bị trấn áp, hỏi ta đáp.

      Trần Nhược Vũ cũng kịp phản ứng. Đúng, quên hỏi thân phận đối phương.

      “Làm sao biết địa chỉ nhà này?” Mạnh Cổ lại hỏi.

      Trần Nhược Vũ cũng cảm thấy đây là vấn đề quan trọng, khỏi gật đầu.

      Mạnh Cổ liếc , rồi hỏi tiếp bé kia: “Tốt nhất nên cho ràng chuyện này, nếu tôi coi như xông đến nhà người khác gây chuyện, tôi có thể báo cảnh sát. dễ nghe, là người này bị tổn thương tình cảm nên tìm đến trả thù. khó nghe, là muốn đột nhập trộm cắp!”

      Trần Nhược Vũ nhất thời lại cảm thấy Mạnh Cổ so với khôn khéo hơn gấp mười lần, hoàn toàn có hướng nghĩ nào khác, bây giờ nghe vậy, khỏi thầm may mắn cho người lạ vào nhà.

      “Báo cảnh sát cái gì, các người đừng làm tôi sợ. Tôi nhìn thấy ấy gửi chuyển phát cho , đó viết địa chỉ, tôi mới tìm tới cửa.” Khương Mẫn Lan chỉ Trần Nhược Vũ. “ ấy thường lơ đãng tên , tôi nhớ rất , tên tuổi chuyển phát chính là .”

      “Chu Triết gửi đồ cho tôi?” Cái này Trần Nhược Vũ nhất định phải giải thích.

      “Tại sao , cả biên lai tôi đều thấy, là chiếc nhẫn hơn mười vạn, tôi khẳng định nhìn lầm.”

      Trần Nhược Vũ há to mồm, bị hù sợ. Mạnh Cổ cũng nhíu mày.

      Trần Nhược Vũ hỏi: “Hơn mười vạn, dùng chuyển phát an toàn sao?”

      Mạnh Cổ và Khương Mẫn Lan cùng trừng , rồi Mạnh Cổ than thở: “Phụ nữ thông minh các người là khiến cho người khác phải gấp gáp.”

      Trần Nhược Vũ phục: “Đồ đắt như vậy tất nhiên là phải đưa tận tay, ai mà dùng chuyển phát, bị người ta đánh cắp thế nào? Tôi là lỡ có lỗi.”

      Khương Mẫn Lan cũng : “Chiếc nhẫn là gửi chuyển phát, tôi nhớ tên và địa chỉ là ở nơi này.”

      người tên Chu Triết, người tên Chu Hạo, cả tên cũng giống, hai người còn cả nửa ngày, tại sao lại có vấn đề? Tên đối phương còn đổi được, chẳng lẽ tên đó đổi được sao?” Mạnh Cổ chỉ vào Trần Nhược Vũ mà hỏi Khương Mẫn Lan: “Người biết là ai?”

      Khương Mẫn Lan sững sờ chút, “Dĩ nhiên biết. ấy là Lương Tư Tư.”

      Trần Nhược Vũ lại ngây dại. Là Tư Tư?

      Mạnh Cổ quay đầu lại hỏi Trần Nhược Vũ: “Lương Tư Tư có ở nhà ?”

      Trần Nhược Vũ lắc đầu: “Tư Tư ở nhà, ấy công tác.”

      “Được.” Mạnh Cổ gật đầu, với Khương Mẫn Lan: “Khương tiểu thư, bạn tôi tên Trần Nhược Vũ, phải là Lương Tư Tư cần tìm. Còn nữa, tôi hi vọng các người cảnh giác dùm, chính các người tự giải quyết với nhau , đừng tới đây làm phiền bạn tôi. Khương Mẫn Lan và Chu Hạo, tên hai người tôi nhớ kỹ, có thể tra được lý lịch hai người. Cho nên, nhớ lời tôi … Về sau được đến quấy rầy bạn tôi, nơi này là nhà ấy, hiểu chưa?”

      Khương Mẫn Lan hiển nhiên nghĩ mình gây ra chuyện “đại ô long” như vậy, ngơ ngẩn, có chút phản ứng kịp.

      *Đại ô long: chuyện lớn đáng xấu hổ.

      Mạnh Cổ mang mấy từ tục tĩu quẳng ra hết lượt, Khương Mẫn Lan rốt cuộc gật đầu.

      Vì vậy, Mạnh Cổ khách khí kéo Trần Nhược Vũ vào phòng, đóng cửa.

      Trần Nhược Vũ có chút luống cuống. mới vừa mắng Mạnh Cổ trận, còn bị coi thường. ngồi ghế salon cúi đầu, ngượng ngùng nhìn .

      Cuối cùng là Mạnh Cổ thở dài tiếng, hỏi: “Trần Nhược Vũ, em có cảm giác an toàn với sao?”

      Trần Nhược Vũ muốn phải, thể có cảm giác an toàn. Nhưng há miệng, rồi lại khép lại.

      Cái chuyện nhầm người này giải thích ràng là tốt nhất. Khi Khương Mẫn Lan : “Người đàn ông , là của tôi.”, lời như vậy chỉ cần tỉnh táo chút, hỏi nhiều mấy câu là có thể hiểu . Nhưng trực giác đầu tiên của lại là bạn Mạnh Cổ, còn vô cùng tức giận mà náo Mạnh Cổ đến tận đây.

      Cho nên nếu rất tin tưởng , dĩ nhiên là phải.

      “Được rồi.” Mạnh Cổ lại tự biên tự diễn. “ có thể tự mình an ủi là em rất thích .”

      Trần Nhược Vũ nhảy loạn, dĩ nhiên là thích .

      Cho tới bây giờ, hiển nhiên biết . Nhưng rốt cuộc do dự cái gì? Hốt hoảng ở điểm nào chứ?

      ràng là so với lúc còn là bạn bè với , trong lòng bây giờ thực tế hơn nhiều.

      đúng, có được cảm giác an toàn.

      Nếu như chỉ là bạn tốt của , cần lo lắng mất . Nhưng nếu là bạn trai, vậy quan hệ giữa bọn họ yếu hơn gấp trăm lần.

      vẫn loạn tưởng, đột nhiên thấy hoa mắt, kéo vào ngực, nặng nề hôn. “ mỗi lần nhìn thấy em đều hôn, chính là bệnh còn chưa khỏe, thể phát huy hết.” Giọng đầy nuối tiếc.

      Trần Nhược Vũ phục hồi tinh thần, đẩy ra.

      Mạnh Cổ năng hùng hồn: “ có xem quyển tạp chí, trong đó có ghi quan hệ thân mật giữa nam và nữ có thể giúp gia tăng cảm giác an toàn cho cả hai bên.”

      Trần Nhược Vũ nhíu nhíu chân mày: “Ý là lên giường rồi có cảm giác đối phương chạy thoát sao?” Đây là văn chương do sắc lang viết à?

      Mạnh Cổ cười ha ha: “Thân ái, ý nghĩa thô tục chân chính để giải thích cho.”

      nhịn được đánh .

      “Lúc em dùng bạo lực với cũng đáng lắm, câu này chưa nhỉ?”

      Trần Nhược Vũ có chút buồn cười, nhưng lại giả bộ nghiêm mặt, trừng .

      Mạnh Cổ kéo lại gần, ngồi gần , : “Trần Nhược Vũ, Thích Dao em gặp rồi, chuyện trước đây của với ấy em cũng biết rồi. phải cho em biết, bạn thứ hai của tên Bành Lệ Hinh, là theo đuổi ấy, lúc đó vẫn là do chưa thoát ra khỏi chuyện của Thích Dao, mới nghĩ, con nhiều như vậy, ai cũng tốt hơn ấy, nhất định có thể sống tốt hơn. Nhưng mà hạnh phúc phải cứ giận dỗi là lấy được. ấy quen nhau thời gian, nghĩ là cả hai đều có cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn là hợp. ấy kỳ vọng rất cao về , thích lãng mạn, mà làm được, ấy cường thế, thu hút rất nhiều chú ý, mà cũng thế, nên cả hai đều mệt mỏi chết được.”

      Trần Nhược Vũ tưởng tượng ra nữ cường nhân, Phách Vương Long tiểu thư chống lại Phách Vương Long tiên sinh, hai bên la mắng lẫn nhau, hình ảnh đó quả rất đặc sắc.

      Mạnh Cổ tiếp: “Bạn thứ ba, là ấy theo đuổi . Khi đó mới nhận được dạy dỗ của Bành Lệ Hinh, cảm thấy thể loạn chuyện đương, nhưng đó là bé rất đáng , lại rất nhiệt tình theo đuổi , thời gian rất dài, rất kiên trì, cảm động, cảm nhận được tình cảm của ấy, khẳng định ấy có thể nhân nhượng , mệt mỏi nữa. Vì vậy mới đồng ý.”

      Trần Nhược Vũ nhích nhích, kề sát , thích cảm giác Mạnh Cổ mở rộng lòng với .

      “Nhưng ở bên nhau, khỏi có xích mích, hơn nữa em cũng biết, đây rất đẹp trai, rất nhiều phụ nữ theo đuổi.” vô sỉ khoác lác, chọc cười.

      là bạn trai thứ nhất của ấy, nên ấy thể tha thứ chuyện từng hai lần, cũng thể chấp nhận được chuyện những người con khác theo đuổi . Cuối cùng sinh ra hoài nghi, hy vọng có thể thể rằng ấy rất quan trọng với , muốn có thể cho ấy cảm nhận được ấy rất có sức ảnh hưởng với . làm được, biết làm thế nào mới thỏa mãn được cảm nhân của ấy. Ví như làm thêm giờ, ấy cảm thấy bệnh nhân quan trọng hơn. Đến trễ hẹn, ấy cảm thấy quá để ý đến ấy. Sau đó chia tay. Lần này, còn được hai tháng.

      Trần Nhược Vũ hỏi: “Có phải do tính khí hỏng bét, chuyện lại khó nghe, mới khiến người ta cảm thấy được, hoàn toàn đặt người ta ở trong lòng?” Phụ nữ có được cảm giác an toàn, là lỗi của đàn ông chứ sao lại là của phụ nữ?

      “Em lại muốn lôi tật xấu của ra sao?”

      phải biết chấp nhận khuyết điểm của mình.”

      có nhận a, cho nên sau đó mới ai nữa. phải cứ có điều kiện hợp lý là có thể thoải mái ở bên nhau, cảm giác đúng, nhân nhượng cũng thể lâu dài. ra rất có lỗi với hai người họ, chỉ suy tính điều kiện, nghĩ đến cảm giác. Cá tính con người muốn thay đổi khó khăn, nếu chung đụng với nhau mà thể thay đổi vì người kia, sao cũng là miễn cưỡng bản thân.”

      “Vậy em sao?” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng, nhìn chằm chằm : “ muốn ở bên em, muốn làm bạn trai em, nhưng chút cũng thay đổi, còn rất hung dữ.”

      “Em mới hung dữ, quản em, em ngày càng phách lối.”

      “Em nào có!” phục, đây là oan uổng a.

      Mạnh Cổ kéo vào trong ngực, với : “Chỉ với điều kiện của em, có gì để suy tính cả.”

      lại phục: “Em cũng phải là kém cỏi, ‘Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư’ mà.”

      *Bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư: Trông lên chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng ai bằng mình.

      “Cho nên chỉ nghĩ đến cảm giác.” Mạnh Cổ hoàn toàn để ý đến điều kiện của , so với điều kiện đặt ra cũng tệ lắm, trực tiếp : “ cần sửa, nhớ em cũng đâu có khổ cực nhân nhượng , ở cạnh em rất thoải mái.”



      Tác giả có lời muốn : Tới rồi tới rồi, hôn nay lúc 2h.  Hình như ngày nào tôi cũng ở Tạp Văn, hi vọng Tạp Văn đại thần nhanh mở chút.

      Chuyện đó, ra tôi chính là muốn đem tình cảm nam nữ của họ biến hóa thành vượt qua hoàn cảnh xung quanh, gia đình, các nhân tố khác, cuối cùng có thể chân thực an tâm mà nắm tay nhau.

      có người thứ ba, chính là thương, loại này đối với tôi mà có chút khó viết, nhưng cố gắng, hy vọng thành công.

      Gạt lệ, mong mọi người khích lệ.



      Beta có lời muốn : Đây đây, làm ơn viết ngắn hơn chút ah~~~

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Nghi Phương

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Là Lương Tư Tư gọi.

      Trần Nhược Vũ chợt nhớ đến chuyện quan trọng: “Tư Tư, hôm nay có bé tới tìm người. ấy tên Khương Mẫn Lan.” Trần Nhược Vũ tạm ngừng, suy nghĩ làm sao với ấy chuyện này, ngờ Lương Tư Tư lại : “Tớ biết rồi.”

      “Cậu biết?”

      “Ừ, ấy có gọi cho mình.”

      Trần Nhược Vũ có chút giật mình.

      Lương Tư Tư : “ ấy tới cửa tìm được mình, gọi điện. xin lỗi, chuyện của mình lại khiến cậu bị quấy rầy.”

      sao, sao. Cậu khỏe ?”

      “Mình sao, tốt lắm. ấy là mối tình đầu của mình, mình gặp ấy lúc học đại học, vừa học vừa làm, khi đó cảm thấy ấy rất đẹp trai, tính tình cũng hợp, lại lãng mạn. ấy theo đuổi mình, rất nhiệt tình, mình liền động lòng. Nghiêm khắc coi như mình nghiêm túc , cũng là lần duy nhất mình đồng ý kết hôn. Kết quả, mình phát ấy cũng khác. trắng ra là hai chân hai thuyền. ta mình vì mình xinh đẹp lại đủ nhiệt tình, lại thích bé kia thành thực mà có tiền. Sau khi mình biết chuyện tìm ta…”

      “A, cậu tìm ta rồi?”

      “Đúng, mình làm chuyện như vậy.” Lương Tư Tư ở đầu bên kia tự giễu, “Hôm đó mình cũng giống Khương Mẫn Lan, chính là muốn tìm xem đến tột cùng người con đó là cái dạng gì khiến Chu Hạo bỏ được. Có phải tốt hơn mình , có phải mê người hơn mình ? Mình tìm rồi, mới biết bé đó là tình đầu của Chu Hạo, Nhược Vũ, cậu đời này sao có nhiều chuyện trùng hợp vậy, ấy lớn hơn Chu Hạo hai tuổi, cũng là tình đầu của ấy. Chu Hạo lớn hơn mình hai tuổi, là tình đầu của mình.”

      Trần Nhược Vũ lẳng lặng nghe xong, biết Lương Tư Tư vì nhận được điện thoại của Khương Mẫn Lan trong lòng mới có nhiều lời muốn bày tỏ.

      Lương Tư Tư tiếp: “Hai người bọn họ ban đầu còn phân vân, nhưng sau này gặp lại nhau, mới trở lại với nhau. ta , ta biết mình là ai, nhưng Chu Hạo bỏ ta được, tình cảm ấy đối với ta sâu hơn, cho nên cũng gấp gáp, mà ta cũng nhất định thắng, Sau đó mình tìm Chu Hạo, những lời này với ta, trong điện thoại mình hỏi ta rốt cuộc là nghĩ thế nào. ta đáp được, nhận sai lầm, sám hối, mong mình cho ta ít thời gian để giải quyết.”

      “Sau đó sao?”

      “Dĩ nhiên mình cho ấy thời gian, vì sao thắng bại đều phải do đàn ông quyết định chứ, mình muốn quẳng , mình thắng!” Lương Tư Tư dùng sức , Trần Nhược Vũ nghe được mà đau lòng.

      Trần Nhược Vũ biết nên đáp làm sao. Đây chính là nguyên nhân khiến Lương Tư Tư liên tục thay bạn trai sao?

      “Tiểu thuyết tình rất hay, cho mình biết mỗi loại tình đều có cảm giác khác nhau, cái gì mà tim đập thình thịch, kích tình vui vẻ, ngọt ngào, mình đều hưởng thụ. Nhược Vũ, mình chưa với cậu, tiểu thuyết tình đều viết đúng cả, mình hoàn toàn tinh tưởng, bởi vì mình hưởng thụ rồi.”

      “Ừ.” Trần Nhược Vũ thấy chóp mũi mình ê ẩm, gật đầu. tưởng tượng được đầu bên kia điện thoại, hốc mắt Lương Tư Tư ẩm ướt.

      Hưởng thụ rồi, nhưng có được nó!

      Trong trò chơi này có thắng bại, nhưng vẫn có thương hại!

      Trần Nhược Vũ rốt cuộc nghe được thanh Lương Tư Tư khẽ khóc, quấy rầy, mà chính cũng lấy hộp khăn giấy, yên lặng lau nước mắt.

      Hai người con cầm điện thoại nửa ngày, rốt cuộc tâm tình cũng bình phục đôi chút. Lương Tư Tư chợt : “Nhược Vũ, cảm ơn cậu. Mình thích cậu, hai bọn mình vỗn dĩ khác biệt, nhưng ở chung với cậu rất thoải mái. Lúc cần người thổ lộ những chuyện như vậy, mình cũng chỉ có cậu.”

      “Hai chúng ta mà cứ khóc vậy thành bệnh thần kinh mất.” Trần Nhược Vũ .

      Lương Tư Tư cười ha ha: “Nhược Vũ, lúc này phải cậu nên an ủi mình sao? Lại mình thần kinh.”

      “Mình ràng là cả hai.”

      Lương Tư Tư cười: “Đúng, phụ nữ bình thường đều bị bệnh thần kinh.”

      bình thường sao?”

      bình thường, có bệnh.”

      Trần Nhược Vũ cười, “Tư Tư, loại người như cậu chỉ cần đừng xem xét logic trong lời của mình cảm thấy có đạo lý.”

      “Bởi vì cậu bị bệnh thần kinh chứ sao.”

      Hai người con cười ha ha.

      “Rốt cuộc là buồn cười ở điểm nào a, nhưng mình vẫn cảm thấy rất muốn cười.” Trần Nhược Vũ lấy khăn giấy lau nước mắt. (do cười)

      Lương Tư Tư lại : “Mình cho cậu biết chuyện rất buồn cười.”

      “Là chuyện gì?”

      “Sau đó Chu Hạo kết hôn với tình đầu của , chính là ta thắng đó.”

      “Sau đó sao?” Vậy sao lại có Khương Mẫn Lan xuất ở đây?

      “Bọn họ ly hôn.”

      Trần Nhược Vũ kinh ngạc há mồm, nghe thanh cười lớn của Lương Tư Tư bên kia, “Lúc mình nghe được tin này nghĩ đáng đời, bọn họ khiến lão nương cảm thấy sảng khoái.”

      Trần Nhược Vũ tưởng tượng đến cảnh đó, khỏi nhếch miệng, cảm thấy Lương Tư Tư có khả năng làm như vậy.

      “Vậy Khương Mẫn Lan sao?” hỏi.

      ta, đại khái là dũng khí tìm người có dùng hết rồi, gọi điện cho mình vẫn còn khóc. ta tìm nhầm người, còn cậu nhốt ta ở ngoài cửa, sau đó tên đàn ông của cậu lại mắng ta.”

      Trần Nhược Vũ cười “xì” tiếng, nếu là chắc cũng khóc.

      “Vậy cậu sao?”

      “Mình cho ta biết chiếc nhẫn là mình nhận. Còn mang chuyện trước đây bắt cá hai tay ra, hỏi ta đàn ông như vậy còn cần sao?”

      Trần Nhược Vũ nghe có chút khẩn trương, quả nhiên là Tư Tư sắc bén, thoắt cái bắt được trọng điểm.

      ta khóc có, ta thương .”

      “Vậy cậu sao?” Trần Nhược Vũ nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi hôm nay, ra nhìn Khương Mẫn Lan cũng phải lợi hại.

      “Mình cũng với ta, mình cũng từng , rất . Tình đầu của cũng , rất . Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như vậy. Mình cho ta biết, ngựa quay đầu ăn cỏ là có đạo lý, có tình mới, còn lưu luyến tình cũ là sao? có được luôn là tốt nhất, phải tốt nhất, chỉ bởi vì cam lòng thôi. Mình cho ta hiểu luôn.”

      Lương Tư Tư ngừng chút, còn : “ ấy còn thương , cảm thấy ta cũng ta.”

      Trần Nhược Vũ nghe được thở dài.

      Lương Tư Tư : “Mình cũng có biện pháp. với ta, tên đàn ông này hay lui tới với ta nhưng vẫn dây dưa với người khác, còn tặng lễ vật nặng túi như vậy mà ta vẫn cảm thấy thích ấy, vậy mình cũng còn lời nào để . Dù sao tên đàn ông này cũng thể đẩy tùy tiện a..”

      “Hơn nữa, đồ hơn mười vạn cũng có thể tùy tiện chuyển phát, có chút ý thức an toàn nào, ngộ ngỡ mất rồi, đền ai đây?” Trần Nhược Vũ kịp thời phê bình, phát biểu ý kiến.

      “Nhược Vũ, cái này là trọng điểm sao?” Lương Tư Tư nhịn được .

      “Được rồi.” Trần Nhược Vũ vội quay về đề tài: “Cậu như vậy, Khương Mẫn Lan đáp sao?” đợi Lương Tư Tư trả lời, nhịn được bổ sung thêm câu: “Như cậu , mình cảm thấy việc chuyển phát cái nhẫn là nhà rất giàu, tục khí lại đáng ghét!”

      “Nhược Vũ!”

      “Được rồi, mình đánh giá nữa, cậu tiếp.” hồn nhiên đốt bát quái bên trong, lắng nghe.

      “Mình với Khương Mẫn Lan, nếu ấy suy nghĩ thông suốt, cảm thấy người đàn ông này đáng giá để ấy , hai đứa mình bán chiếc nhẫn chia đôi tiền. Còn nếu ấy cảm thấy người đàn ông đó đáng để ấy , chiếc nhẫn này mình lấy mình, ấy giúp mình chuyển lời với Chu Hạo. Dĩ nhiên lúc ly hôn ấy chắc phải cố gắng chút, tài sản sau ly hôn cũng phải được chia.”

      Trần Nhược Vũ cười nhất, Tư Tư là lợi hại a~

      “Đúng rồi, Khương Mẫn Lan , người tự xưng là bạn trai cậu, mắng ấy trần là bác sĩ Mạnh Cổ sao?”

      “À, cái này…” Trần Nhược Vũ có chút ngượng ngùng, giọng : “ ấy, ấy đột nhiên thích mình. Chúng mình, chúng mình bây giờ… Ừ, chính là có chút ràng.”

      “Thôi , có gì mà ràng. Mình phải sớm rồi, đối với cậu có ý gì trêu chọc cậu làm gì?”

      “Hử? Nhưng lúc đó cậu phải cũng theo đuổi ấy à?”

      “Thử , xem có đáng tin hay , nếu là muốn chơi với mình, mình đương nhiên khuyên cậu đá a. Nhưng mà ta cũng để ý mình, coi như cùng mình ăn cơm cũng là vì hỏi thăm cậu, cho nên coi như qua cửa ải của mình. Chỉ là với cậu phát triển thành thế nào mình cũng quản được nha!”

      “À? ra là vậy?”

      “Cái gì mà a, cậu ngốc muốn chết, mình mà nhiều với cậu cậu nhất định loạn thất bát tao rồi.”

      “À..”

      “À à gì cậu cũng hết rồi, mau cho mình biết, hai người giờ ra sao?”

      “Đúng là, có chút phát triển, thuận theo tự nhiên. Hôm nay ấy với mình, hai người đều cần vì đối phương mà miễn cưỡng thay đổi bản thân, ở bên nhau thoải mái vui vẻ là được rồi.”

      “Nhảm nhí, làm gì có ai người khác mà thay đổi. Cậu còn chưa phát cậu thay đổi rất nhiều rồi à?”

      “Á? hả?” Chính cũng cảm nhận. còn có đạo lý.

      “Chính là nó đấy!” Lương Tư Tư ở bên kia cười ha ha: “Nhược Vũ, cậu tốt nhất là quan sát kĩ ta. Nếu cũng có cảm giác mình thay đổi, vậy cậu có thể an tâm.” Cái loại bất tri bất giác coi trọng người khác đó, chính là .



      Tác giả có lời muốn : Chương này tương đối nhiều chữ.

      Hôm nay còn có việc khác, cho nên mặc dù chương này hơi sớm, nhưng cũng chỉ hai canh giờ thôi, xin mọi người đừng chờ.

      Beta có lời muốn : Chương này quá nhiều chữ rồi.

      Hôm nay còn có việc khác, tuy vậy vẫn cố gắng làm hết chương này, mất khoảng 2 tiếng, dạo này tương đối bận, xin mọi người bớt chờ mong. T^T
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 51:

      Edit: taichung_mira

      Beta: Nghi Phương


      Trần Nhược Vũ nhớ từng phê bình tính xấu chuyện xuôi tai của Mạnh Cổ, lúc đó cũng từng nếu gặp đúng người, muốn sửa cũng sửa.

      đột nhiên cảm thấy mình nên tiếp thu nhiều kinh nghiệm từ bạn bè chút…

      lát sau, Trần Nhược Vũ gọi cho Cao Ngữ Lam, trực tiếp hỏi: “Lam Lam, cậu cảm thấy ông chủ Doãn ra sao mới đồng ý ở bên cạnh ấy cả đời thế?”

      Đầu bên kia yên lặng lúc, sau đó Doãn Tắc cố ý đè thấp thanh: “Nhược Vũ à, rất thích thẳng thắn của em, Lam Lam rửa tay, ai, đợi ấy ra, đưa điện thoại, em hỏi được đáp án rồi nhất định phải cho biết nha.”

      Trần Nhược Vũ mặt đầy vạch đen, sau đó nghe Doãn Tắc với Cao Ngữ Lam có điện thoại, còn vội rồi, ấy cứ từ từ tán gẫu. Trần Nhược Vũ khỏi vỗ trán, họ “từ từ tán gẫu” xong rồi, phải tới hỏi Lam Lam coi trọng ở điểm nào đấy chứ?

      Đầu bên kia rất nhanh đổi thành giọng của Cao Ngữ Lam, Trần Nhược Vũ bắt đầu , dĩ nhiên thể làm trâu lâm trận còn lùi bước, mang hết vấn đề ra hỏi lần.

      “Là Doãn Tắc cậu hỏi sao?”

      Hai người này là!

      Trần Nhược Vũ đáp “ phải!”, suy nghĩ lại thấy khí tán gẫu như vậy có chút khách sáo, liền dứt khoát hẹn gặp mặt Cao Ngữ Lam, ấy đồng ý, lát sau lại gọi lại bảo ấy với Doãn Tắc, họ có thể ở phòng ăn tán gẫu, cung cấp miễn phí bữa ăn tối kể cả đồ uống.

      Trần Nhược Vũ vỗ trán, ông chủ Doãn hào phòng, cái gì cũng cung cấp, chính là muốn có được tin tình báo tốt. Chỉ là Trần Nhược Vũ vẫn đồng ý, lý do rất đơn giản.

      Miễn phí!

      Làm tốt, có thể tiết kiệm tiền tiết kiệm là nguyên tắc cao nhất!

      Vì vậy Trần Nhược Vũ và Cao Ngữ Lam ở “Thực” của Doãn Tắc gặp mặt, sử dụng bàn chuyên dùng. Trần Nhược Vũ vừa ăn vừa mấy lời khách sáo.

      Cao Ngữ Lam cứ như trộm, nghiêm mặt nhìn bốn phía, thấy xung quanh có ai, mới giọng tiết lộ, quyết định sống cùng Doãn Tắc là vì ấy khiến cảm động.

      “Cảm động?” Sao lại giống thế. phải ấy suy nghĩ hết mọi điền kiện thích hợp, phải như Lương Tư Tư thỏa hiệp thay đổi mà chỉ đơn thuần là cảm động à?

      ra mỗi người con lại có tiêu chuẩn khác nhau a~

      Cao Ngữ Lam gật đầu, ra cảm nghĩ của mình: “Doãn Tắc đối với mình tốt vô cùng, bọn mình sống chung cũng tệ, ấy cũng cầu hôn với mình rồi. Nhưng chính mình cũng biết chuyện gì xảy ra, cảm giác như thiếu chút động lực.”

      “Động lực?”

      “Cũng biết phải hình dung làm sao. Ừ, giống như cậu canh nồi cua hấp (Editor: ta thèm!!!), mắt thấy nó sắp cháy, nồi tràn ngập bong bóng, rất muốn mở nó ra, phía cũng bốc hơi nóng, Những cậu phải đợi mà, làm sao nó cũng ra. Ngộ nhỡ cậu phải đâu, nó còn chưa mở, phải làm thế nào? Lúc này cậu mới gấp gáp, cho nó thêm chút muối, nó mới “phốc” cái. Bây giờ mình có cảm giác như vậy đấy, có chút gấp gáp, buồn bực tích ở trong bụng, hy vọng có thể cho muối nhiều vào, để nó sôi trào xuống luôn.”

      Trần Nhược Vũ tức cười, loại ví dụ này, quả là muốn làm vợ đầu bếp rồi phải ? Lại hình như có chút trừu tượng.

      Giống như việc rất thích Mạnh Cổ, Mạnh Cổ cũng thích , theo lý thuyết thuận nước đẩy thuyền, cái gì nên đóng đóng luôn đinh vào ván, có chuyện giải quyết luôn thể là xong, nhưng hình như vẫn xác định được…

      “Nhược Vũ, cậu hiểu ý mình ?”

      “Hiểu. Chính là nhiệt độ sai lắm, đủ rồi, nhưng muốn nó sôi sớm chút, thế mới có thể ăn thịt.”

      Cao Ngữ Lam sững sờ, sau đó đỏ mặt: “Nhược Vũ, cậu sao lại có ý nghĩ như vậy!”

      “Mình nào có a!” Trần Nhược Vũ cảm thấy cực kỳ vô tội: “Lúc nào chờ nồi lẩu là như thế. Đúng rồi, còn thịt nóng lâu, nhưng do lo lắng nó chưa chín, mới để nóng hồi nữa, rồi hồi nữa, nhưng lo lắng quá chín ăn ngon.”

      “À, đúng đúng, cậu rất đúng! Chính là loại tâm tình mâu thuẫn này!”

      (Beta: Mình thề là mình hiểu 2 bạn ấy gì… T___T)

      Hai người con đạt được nhận thức chung, oa oa hồi. Họ biết ông chủ Doãn ở bên ngang qua phòng bếp, hỏi công nhân: “Nghe được họ cái gì rồi?”

      “Họ chuyện cái lẩu.” :))

      Lẩu? Doãn Tắc nghi hoặc, phải là tán gẫu về đàn ông sao? Sao lại về cái lẩu rồi? :v

      “Nhược Vũ, cậu biết , việc năm đó, tình đầu bảy năm chia tay liền chia tay, mặc dù tình hình khi đó quả bất lợi cho mình, nhưng mà bảy năm đó, bảy năm cũng thể bồi dưỡng được hết, tình cảm bảy năm cũng thắng được hiểu lầm này, mà Doãn Tắc cùng mình chung sống được bao lâu chứ? Hơn nữa lý do ấy mình, lại là ba năm trước vô tình gặp mặt, vừa gặp . Nhược Vũ, , mình cũng cảm thấy có sức lực, nhưng loại có sức lực này lại cố tình như có gì để hỏi về . cảm thấy gặp lần nhớ mãi quên là bình thường, mấy năm sau gặp lại liền là bình thường, cảm thấy tệ kết hôn, cũng là chuyện dĩ nhiên. Nhưng quá trình này cũng tốn sức chứ.”

      “Vậy cậu cảm thấy thế nào mới tốn sức?”

      Cao Ngữ Lam bị hỏi khó rồi, há miệng, được. Suy nghĩ hồi lâu chỉ : “Mình xác định mình ấy, cũng xác định ấy mình, hai nhà cũng có vấn đề gì, vấn đề là chính mình lại giải thích được, còn cần động lực gì. Nhược Vũ, cậu biết cá tính mình tương đối mềm yếu, gặp phải chuyện chỉ muốn tránh, nhưng Doãn Tắc lại khác hoàn toàn, ấy muốn mình vui vẻ. Có điều, mọi chuyện lại tiến triển quá nhanh…” nhìn Trần Nhược Vũ mờ mịt, đột nhiên tiết khí: “ ra mình ràng lắm, có lẽ chỉ là cảm giác an toàn quấy phá, mình cần động lực, cần cảm động, có lẽ chỉ là lấy cớ…”

      Trần Nhược Vũ được gì, chống cằm nghĩ, có bao nhiêu giống giải thích được cảm giác này? Chưa đủ cũng giải thích được, có cảm giác an toàn cũng giải thích được, đạo lý, có logic cũng giải thích được. Nhưng đó chính là vẫn thể giải thích được a~~~

      “Lam Lam, cậu , ấy cậu, chẳng lẽ là động lực đúng sao? ấy cậu, chẳng lẽ làm cậu cảm động sao? Sau đó, cậu phải cũng xác định là ấy sao?”

      Cao Ngữ Lam há to miệng, suy nghĩ hồi lâu: “Đàn ông nhất định hận chết mấy phụ nữ như bị tâm thần này mất.”

      “Hôm nay Tư Tư với mình, phụ nữ bình thường mới có thể bị thần kinh.”

      Cao Ngữ Lam suy nghĩ lát, cười ha ha: “Mình phải tranh thủ phát tác chút mới được.” cầm tay Trần Nhược Vũ : “Nhược Vũ, cảm ơn cậu.”

      Cảm ơn ? Cảm ơn gì đây? Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam như trút được gánh nặng vui vẻ cười, đột nhiên cảm thấy mình cũng rất có ích.

      Trần Nhược Vũ mấy ngày rồi thấy Mạnh Cổ đâu.

      Vì Mạnh Cổ trả phép làm. vòng bệnh viện xem xét, sau khi trở về công việc liền chất đống như núi, hơn nữa phải thay ca lại các bác sĩ khác, cho nên rất bận.

      cũng vội. Ngoài việc muốn đương ra, công tác của cũng đột nhiên bước vào thời kỳ bận rộn.

      Triệu Hạ bên kia có mấy loại bao cao su mới sắp đưa ra thị trường. Trần Nhược Vũ mặc dù chỉ là kiêm chức, nhưng Triệu Hạ chăm sóc , có chỗ gọi cùng làm. Mấy ngày nay sản phẩm mới đưa ra thị trường, Trần Nhược Vũ tận dụng ban đêm chạy hàng và khách, đưa ra mấy tình huống, ở trong khu bán hàng giới thiệu sản phẩm mới trưng bày. Từ hôm đó, cả ngày lẫn đêm đều làm việc, có thời gian gặp Mạnh Cổ.

      Hôm đó, Trần Nhược Vũ tận dụng thời gian ra ngoài với khách hàng tới phòng làm việc của Triệu Hạ, thảo luận vấn đề tiêu thụ với ấy, trong thời gian đợi Triệu Hạ, ba Trần gọi cho , hỏi với Chu Triết tiến triển thế nào rồi.

      Trần Nhược Vũ theo tình hình thực tế mà , có hẹn gặp mặt, nhưng thành, mọi người cũng có nhận thức làm bạn bè, ở bên nhau phát triển lên được nữa.

      Ba Trần ở đầu bên kia ngừng lại, thở dài lộ ra tâm tình thất vọng. Trần Nhược Vũ rất muốn than thở, nhưng nhịn lại được. biết mình phải vượt qua cửa ải gia đình này. Cho dù tình có thế nào, cũng muốn tự lựa chọn cuộc sống của mình, cũng biết sau khi trở về thành phố A thế nào, nhưng giờ, vẫn muốn thuận theo trái tim mình.

      Cuối cùng ba Trần mấy câu: “Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh, ba mẹ ép, con tự có chủ ý, nhưng cha mẹ sống nhiều hơn con cuộc đời, kinh nghiệm sống, ba mẹ cũng biết sống qua ngày là như thế nào. Con ở đó tự chăm sóc mình cho tốt, ở cạnh Chu Triết nhiều chút. Lễ mừng năm mới sắp đến rồi, lúc đó các con cùng về , có chuyện gì đến lúc về nhà rồi vãn hồi.”

      Trần Nhược Vũ cảm thấy vô lực, rất ràng, ba lại cố tình nghe hiểu hoặc nghe thấy, tiếp mấy lời kia. Dĩ nhiên cũng là do ở nhà mẹ có vào ít. Ở nhà , mẹ cường thế cay cú, tính khí bướng bỉnh, ba ôn hoàn thuận theo, nhưng hai người từ trước đến giờ đều nhất trí trong hành động và ý kiến.

      Đây chính là cuộc sống qua ngày của hai người họ. Trong nhà có người làm chủ, người nhẫn nhịn thuận theo. Có lẽ nên gọi là nhẫn nhịn, đối với ba mà , đây có phải là phần của hạnh phúc?

      Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, rốt cuộc nhịn được mà thở dài. Đúng lúc Triệu Hạ vào, nghe được thanh thở dài của khỏi hỏi. Trần Nhược Vũ thuận miệng ba mẹ muốn về nhà, Triệu Hạ lại , ấy muốn làm full-time về mảng tiêu thụ. Bởi vì kế hoạch của Trần Nhược Vũ, phương tức hợp tác đánh giá đều vô cùng hoàn hảo, sản phẩm phải tiêu thụ thế nào, đều có lời khen với Trần Nhược Vũ, cảm thấy phải khai thác ấy tốt, phụ trách giao hàng chưa từng có sai lầm.

      Trần Nhược Vũ được khen rất cảm kích: “Những chuyện kia đều chỉ biết chút ít, số lượng cũng ít, cho nên vấn đề nhiều thôi.”

      “Hay là cậu muốn về thành phố C? Thế cũng được, mình có lô hàng chuẩn bị làm đại lý ở thành phố C, xem qua số liệu, thị trường bên đó cũng rất được. Mình muốn làm, nhưng có người tin cậy để giao. Nếu cậu định về thành phố C, nhất định phải cho mình biết, mình xuất người, chúng ta cùng làm, cậu thấy thế nào?”

      Trần Nhược Vũ rất kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược kinh. Từ khi nào có vận khí tốt như vậy rồi?

      Tối đó, Trần Nhược Vũ rất khuya mới về nhà. Mở cửa trong phòng tối om, có ai. Lương Tư Tư du lịch tuần, vẫn chưa về, Trần Nhược Vũ thấy có chút tịch mịch.

      làm cho mình bát mì, vừa làm vừa nghĩ, nếu như kết hôn với Mạnh Cổ, mà lại làm thêm giờ như bây giờ, trong nhà ai nấu cơm đây? biết tài nấu nướng của Mạnh Cổ thế nào, hình như thời gian làm thêm giờ của còn khoa trương hơn.

      Quen mặt rồi, vừa ăn vừa với bản thân, thực muốn quá nhiều.

      Lúc này điện thoại di động báo có tin nhắn, Trần Nhược Vũ cầm lên nhìn, là Mạnh Cổ. nhắn tin nhận được câu hẹn hò nào của Trần Nhược Vũ, nên đến bây giờ vẫn khắc chế giữ nguyên trạng thái.

      Trần Nhược Vũ nhìn tin nhắn cười ha ha.

      gọi điện cho .

      làm gì?”

      “Mới vừa giải phẫu xong, ăn cơm hộp. Em sao?”

      “Vừa về nhà, ăn mì.”

      “Sao lại về trễ vậy?”

      “Ừ, em cũng có công tác mà. ăn cơm xong về nhà liền à?”

      “Ừ, em lại hẹn , thể làm gì khác là về nhà.”

      “Trễ thế rồi, hẹn hò gì nữa. về nghỉ ngơi sớm , ngày mai phải còn làm sao?”

      “Được rồi.” Mạnh Cổ than thở, ra cũng mệt chết được. “Vậy em ăn mì xong muốn làm gì?”

      “Ý định của em là suy nghĩ nhiều về cuộc đời chút.”

      “Em phải tính suy nghĩ chuyện đúng đắn à?”

      “Cuộc sống chỗ nào đúng đắn chứ? Vậy thử xem, cái gì mới gọi là đúng đắn?”

      “Ví dụ như hẹn vị bác sĩ ngoại khoa tuấn lại ưu tú, bồi dưỡng tình cảm này, chuyện đương này.”

      Trần Nhược Vũ cười ha ha, rất dứt khoát : “ cần!”

      “Vậy em muốn suy tính cuộc đời như thế nào?”

      “Hôm nay ba em lại gọi nhắc em về nhà, còn muốn em và Chu Triết phát triển tình cảm nữa.”

      “…” Mạnh Cổ yên lặng, sau đó hung hăng : “Trần Nhược Vũ, chuyện như vậy còn phải suy tính sao?”

      “Đương nhiên phải suy tính, dù sao cũng là ba mẹ em, em muốn làm họ buồn. Vừa đúng hôm nay em lại nhận được tin tốt, cho nên có biện pháp.”

      “Biện pháp gì? Em mà dám em định cùng Chu Triết giả đương lừa gạt mọi người, ngồi đấy chờ dọn dẹp em.”

      “Bác sĩ Mạnh, thân là bác sĩ cứu người lại thích dùng bạo lực sao?”

      “Yên tâm, dùng kiến thức y học chuyên nghiệp, để em quá đau đớn đâu.”

      Trần Nhược Vũ cau mày cười khổ, chắc chắn trong lời của có ý gì .

      “Rốt cuộc em nghĩ ra biện pháp gì?” Mạnh Cổ có chút nóng nảy.

      “Em chưa với , em còn kiêm thêm công việc, phụ trách tiêu thụ sản phẩm người lớn.”

      “Ý em là, về sau chúng ta cần ra ngoài mua sắm phải ?”

      Trần Nhược Vũ xác định ý nghĩa lời , làm bộ biết, tiếp: “Hôm nay chủ chỗ em kiêm chức đại lý ở thành phố C thiếu người, ấy muốn em ở lại. Nhưng nếu em muốn về thành phố C, ấy bỏ tiền, em làm nghiệp vụ.”

      “…”

      Trần Nhược Vũ chờ phản ứng của , kết quả phản ứng. hỏi: “Bác sĩ Mạnh, vẫn ở đó chứ?”

      cả cơm cũng ăn được.”

      “Em có lời gì ghê tởm đâu. Em chính là muốn , nếu ba mẹ lại ép em trở về nữa, em nghe theo, em ở thành phố A bán bảo hiểu nữa, mà về thành phố C bán bao cao su, còn là tổng đại lý. Em hiểu họ mà, đặt nặng mặt mũi đến mấy phần, so với bán bao cao su, họ thà rằng để em ở đây bán bảo hiểm, mắt thấy tâm phiền. xem đúng ?”

      “…”

      “Bác sĩ Mạnh, sao gì?”

      “Trần Nhược Vũ, lúc em dại dột khiến trợn mắt há mồm.”

      “Em nào có!”

      bằng tác dụng của bao cao su sao? Em lấy bao cao su ra làm lý do, còn bằng mang ra !”

      Trần Nhược Vũ ngây người, sau đó nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải : “Bác sĩ Mạnh, dùng cách tương tự, là đặc sắc khiến người khác á khẩu trả lời được.”

      “…” Mạnh Cổ ở bên kia lâu gì, đột nhiên cúp điện thoại.

      xấu hổ! Trần Nhược Vũ nghĩ, đúng, đây là thẹn quá hóa giận rồi!

      cười ha ha, chợt nghĩ đến, Phách Vương Long tiên sinh thông minh bị thoái hóa, lực chiến đấu chưa đủ, đây coi như là thay đổi sao?

      Tác giả có lời muốn : Chương này coi như là bước ngoặt , mọi việc cũng tệ. Bàn giao toàn bộ rồi, muốn bắt đầu từ từ thu lưới.

      Beta: mọi gạch đá vì tội ngâm truyện, bạn Nghi nhận hết về xây nhà :v

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52:
      Edit: taichung_mira
      Beta: Minh Minh


      Chiều nay Trần Nhược Vũ đặc biệt ngủ ngon.
      Sáng sớm thứ hai làm, ngồi xe bus nhịn được gửi cho tin nhắn: “Chào buổi sáng, bắt đầu ngày mới. Bác sĩ Mạnh phải cố gắng lên a, xin cố gắng cứu sống, chữa bệnh cho bệnh nhân tốt nhé”
      Tin nhắn mới gửi , nhận được trả lời của Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ ngại, nhìn thời gian, giờ này phải kiểm tra phòng rồi. nghĩ đến bộ dạng mặc áo blouse trắng nhịn được mỉm cười.
      Ngồi xe có chút nhàm chán, ngoài xe còn là những cảnh quan xem đủ, người xe cũng có ý tứ gì. Trần Nhược Vũ phát ngây ngô, đem quyển sổ tùy nhân lấy ra, nhớ chuyện ngày hôm qua, sau đó viết: “Phách Vương Long lỡ lời, có khôn khéo như trước kia – Có thay đổi”.
      Ừ, nhìn chút, cảm thấy hài lòng. Tính kỹ bằng ghi lại, vẫn là đem những thứ này nhớ kỹ tốt hơn.
      Suy nghĩ chút, lại nhớ,” gì liền cúp điện thoại, có lễ phép – thay đổi”.
      Lúc này, lại nhận được tin nhắn của Mạnh Cổ: “Đây là tiến gần sao? Tiểu thư”.
      Trần Nhược Vũ lén cười, nhất thời chưa nghĩ ra nên nhắn lại cái gì, vì vậy nhắn trả.
      Kết quả, lát sau Mạnh Cổ lại nhắn tới: “Muốn hẹn sao? phải người dễ hẹn như vậy”.
      Trần Nhược Vũ bật cười, suy nghĩ chút mở quyển sổ ra. “Người tự cao tự đại – thay đổi”.
      Nhìn qua lần, chuyện trước mắt cộng thêm ngày hôm qua.
      suy nghĩ chút, ra nên hẹn hò, tiếp xúc nhiều mới có thể quan sát kỹ, hơn nữa cũng cần cùng hảo hảo tâm chuyện tương lai của bọn họ.
      Lại hồi, đến trạm rồi. Lúc xuống xe nghe được điện thoại báo có tin nhắn, tới chỗ ít người liền lấy ra xem, Mạnh Cổ gửi tới, đó viết; “Lớn gan như vậy à? trả lời tin nhắn. Hôm nay em đường uy nghiêm sao? Chỉ thị công tác xong để ý đến ai hết?”
      Trần Nhược Vũ cười ha ha, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn lại: “Nhóc à, cố gắng lên.”.
      Gửi rồi, rất nhanh liền hối hận. nên ghi chú vẻ mặt cùng giọng điệu, nếu bộ dáng nghiêm túc cùng giọng điệu trong đầu , biết có thể xuyên thấu qua đầu .
      Nếu cảm nhận được, lời này cũng còn thú vị.
      Ai nha, ai nha, bệnh nghĩ nhiều lại tái phát, tại ghi chú bổ sung hiệu quả. Trần Nhược Vũ cắn môi, khẽ dậm chân, ảo não, ảo não a!
      Mạnh Cổ nhắn tin trở lại, Trần Nhược Vũ tới phòng làm việc, suốt đường còn suy nghĩ lời đó còn ý tứ gì chọc ? Cất túi xong, rót cho mình chén nước, mở máy tính, còn chưa bắt đầu làm việc, điện thoại di động rung mạnh mẽ.
      vội vàng xem, viết: “Tối nay có thể tan làm sớm”
      Trần Nhược Vũ mỉm cười, suy nghĩ chút. Ừ, ra hai cửa hàng ngày mai đến xem vẫn được. rất lâu chưa có thấy Đào Hoa Lâm tiên sinh.
      Hạ quyết tâm, suy nghĩ mãi, nghĩ ra câu trả lời đặc sắc gì, vì vậy trả lời câu: “Em cũng thế”
      có nên dùng khí thế biểu đạt ý tứ của mình nhỉ?
      Cả ngày nay, Trần Nhược Vũ có chút tập trung, công việc đạt hiệu suất. thỉnh thoảng nhìn điện thoại chút, Mạnh Cổ nhắn thêm tin gì, cũng gọi tới Nhưng Trần Nhược Vũ lại cảm nhận được ước hẹn tối nay, có chút cao hứng, chút nôn nóng lại có chút mong đợi.
      mong đợi, tan việc nhanh nhanh a.
      Có nên về nhà thay đổi quần áo ?
      Cuối cùng quyết định làm gì. Dù sao bình thường cũng như vậy, đổi lại bộ quần áo cũng xinh đẹp thêm được mấy phần. xinh đẹp giống Thích Dao, cũng giống hộ sĩ Điền.
      Nếu như muốn , vậy tốt nhất làm cho thích ứng với việc xinh đẹp.
      Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, Trần Nhược Vũ ngồi . láo quản lý có hẹn với khách hàng, trước giờ chạy ra khỏi công ty. có chút hưng phấn đỏ mặt, lên xe bus tới thẳng bệnh viện. nếu Mạnh Cổ tan làm thấy ở dưới lầu đợi , giật mình chứ?
      tưởng tượng ra vẻ mặt của , liền đặc biệt có tinh thần.
      Trần Nhược Vũ đến bệnh viện, chạy đến đại sảnh ngoại khoa ở lầu ngồi chờ. Nhìn đồng hồ đeo tay cái, sáu giờ kém hai phút, Mạnh Cổ liền lập tức tan việc.
      lấy hơi, may mắn canh thời gian vừa kịp
      Trần Nhược Vũ đợi hồi, phát chỗ mình ngồi chỉ có thể nhìn được bên thang máy, nhỡ qua thang máy đối diện làm thế nào?
      Vì vậy thay đổi vị trí, lần này liền có thể nhìn cả hai bên rồi, nhưng thang máy trong cùng thấy được, phải rướn cổ lên.
      Trần Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn, đột nhiên thấy hộ sĩ Điền cùng hai hộ sĩ quen xuống, chợt rụt cổ lại, đụng vào tường hơi đau, mở miệng hít hà phen.
      Trong đại sảnh có rất nhiều người, đây là thời gian rất nhiều người ra vào, thay ca, thăm bệnh, bệnh nhân dạo, người nhà tới đưa cơm
      Trước thang máy đầy ắp người
      Sóng người từng đợt từng đợt, Trần Nhược Vũ nhìn thấy bóng dáng Mạnh Cổ. có chút bận tâm, có phải mình để sót rồi , bỏ qua rồi. đợi lại đợi, cuối cùng vẫn tính gọi cho , vừa lấy điện thoại ra, di động vang lên
      Là Mạnh Cổ gọi tới
      “Trần Nhược Vũ, em tan làm chưa?”
      tan làm chưa?”
      Hai người trăm miệng lời.
      “Xuống nhà. Em sao? đường về nhà?”Mạnh Cổ đáp
      ở dưới lầu sao?” Trần Nhược Vũ đáp hỏi ngược lại
      “Ở dưới lầu?” GIọng Mạnh Cổ tựa hồ sửng sốt, sau đó hỏi: ‘Em ở bệnh viện?”
      có, có. Em là thuận miệng hỏi” Trần Nhược Vũ ý thức rụt cổ về sau, vẫn có chút vui mừng
      khi nào về?” tiếp tục truy cứu, nhưng nghe như là muốn ước hẹn với . Đây giống như là tâm tý tương thông sao? có chút cao hứng
      “Em lát nữa mới về tới nhà” lén cười, dứt khoát đứng lên, quang minh chính đại nhìn chằm chằm hai bên thang máy “ tan việc cũng nhanh về nghỉ ngơi chút” cố ý như vậy, nghĩ hù dọa giật mình.
      “Được, em cũng sớm về nghỉ ngwoi” vậy nhưng cũng theo
      “Vậy bye bye” Trần Nhược Vũ lè lưỡi, vui vẻ cúp điện thoại. cũng nhanh xuống, có chút hưng phấn.
      Nhưng hai bên thang máy mở ra hai lần, vẫn thấy bóng dáng Mạnh Cổ. Trần Nhược Vũ nghi ngờ nhíu chân mày, đây là xảy ra chuyện gì a?
      do dự có nên gọi cho , Mạnh Cổ lại gọi tới.
      “Em có phải ở dưới lầu bệnh viện ?”
      “À?” Lộ rồi? Bị phát sao? Trần Nhược Vũ lấm lét nhìn trái nhìn phải “ thấy em? Nhưng ở đâu? Em thấy nha?”
      “Cái người ngu ngốc này”
      mới đần” phục, quay vòng, còn thấy núp chỗ nào?”
      “Ai!” Đầu bên kia Mạnh Cổ nặng nề thở dài “ ở dưới lầu nhà em”.
      “À?” Trần Nhược Vũ sửng sờ
      “Cái người ngu ngốc này, mới vừa rồi hỏi, sao em láo em ở bệnh viện? Nếu phải cảm thấy lời của em có gì đúng gọi lại cho em, chúng ta liền uổng công đợi nhau thêm bao lâu đây?”
      ở dưới lầu nhà em làm gì? Hơn nữa mới rồi cũng ở đó!”
      “Em có hỏi sao?” Mạnh Cổ có vẻ rất tức giận “ hỏi em bao giờ về đến nhà, em hồi, theo đề nghị của em để em nhanh về nhà, đúng chỗ nào?”
      “Vậy em ở đây có chỗ nào đúng chứ? Lúc em đễn, ràng còn 2 phút nữa mới tan làm, sao nhanh như vậy liền thây tăm hơi?”
      có gì, về trước”
      sao với em? Em là cố ý về sớm tới đây chờ , muốn cho vui mừng!”
      cũng vậy!” Than Mạnh Cổ? Có chút… Trần Nhược Vũ chợt thấy đỏ mặt.
      cũng vậy! cao hứng!
      “Này, này…” Hai bên bỏ lỡ thế nào?
      “Cái gì này kia, em ngốc hết biết, ở đó chờ ! cho chạy loạn nữa!” Mạnh Cổ huấn hết lời liền cúp
      Trần Nhược Vũ cắt điện thoại xong vẫn nhịn được mà cười vui vẻ, bị mắng vẫn rất cao hứng.
      Mặc dù biết Mạnh Cổ phải lúc nữa mới tới, nhưng vẫn chậm chạp chạy ra đến cửa chính bệnh viện. Lúc này là cao điểm tan tầm, xe đường rất nhiều, đếm xe đường, nghĩ đại khái cũng rất lâu mới tới được
      Nhưng nóng nảy, tâm tình rất tốt, vì vậy bắt đầu ca hát
      “Nếu phải bởi vì em, sao chờ dưới lầu
      Đợi nửa ngày thấy em, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
      Nếu phải bởi vì em, làm sao tan việc đón em
      đường xe nhiều lại bon chen, nhớ em, nhớ em, muốn gặp em
      là giày vò, quỷ khiến thần xui rất tức giận
      Lái xe đừng có gấp, trong lòng luôn nghĩ
      ngổn ngang đổi lời ca, đem bài “tình ” của Mạc Văn Úy hát loạn. Nhưng biết hát bao nhiêu lần, đột nhiên cảm thấy mình tài hoa, quả ca từ tràn ra.
      Đây là tâm tình của Trần Nhược Vũ a! hát tình ca cho Mạnh Cổ.
      Nghĩ như vậy, vội vàng đem lời bài hát nhớ kỹ, quyết định muốn dạy Mạnh Cổ hát bài này, hát cho nghe, tỏ thành ý của với .
      nhìn lại ca từ lần, sau đó hát lại lần, rất thuận, gieo vần rất hợp với Mạnh Cổ, là do thân chế tạo mà, cao hứng hé miệng cười trộm, nghe được tiếng xe ken két vang lên.
      Ngẩng đầu lên nhìn, Mạnh Cổ tới rồi!
      Trần Nhược Vũ chạy như bay tới, mở cửa xe ngồi lên, động tác tiêu sái, làm mạch, nước chảy mây trôi. Mạnh Cổ hồ nghi nhìn : “ xảy ra chuyện gì?”
      “Chuyện tốt!”
      “Tại sao lại có dự cảm lành?”
      “Ai biết!” Trần Nhược Vũ nhún nhún vai.
      Mạnh Cổ trừng mắt nhìn , nửa ngày mới hỏi: “Muốn ăn gì?”
      “Nếu có thể đem sầu riêng cho ăn no liền hạnh phúc!”
      Mạnh Cổ lời nào, chỉ câu: “Em muốn thế nào” Ánh mắt của Trần Nhược Vũ bắt đầu méo mó, đổi đề nghị: “Hay là dẫn em chỗ quán mì cùng quán rượu hôm nọ
      cho rằng đó chính là bước ngoặc trong quan hệ của bọn họ, cũng là lần đầu tiên thoải mái trò chuyện với nhau, có ý nghĩa kỷ niệm vô cùng. Cho nên hôm nay là lần hẹn hò chính thức đầu tiên, nên tới nơi đó mới đúng
      Hơn nữa, cần uống chút rượu, lây thêm can đẩm, mới có thể dạy hát bài “ muốn gặp Trần Nhược Vũ”.
      Tác giả có lời muốn : Bác sĩ Mạnh muốn học tình ca rồi, mọi người rơi lệ chút sao?
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53
      Edit:taichung_mira

      Beta: Minh Minh

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]


      Trần Nhược Vũ nhìn cái sổ chút, tiện tay đem lời của Lương Tư Tư cùng Cao Ngữ Lam ghi vào trong đó.

      Ví dụ như họ bây giờ giữa hai người họ có lòng tin với nhau hay , có cảm nhận được đối phương vì mình mà thay đổi . có miễn cưỡng, cách tự nhiên mà thay đổi vì đối phương

      Hoặc là, giữa bọn họ có cảm động vì nhau . Cái loại thôi thúc khiến tình cảm nóng lên, càng ngày càng cảm động

      Thế nhưng cũng có khác biệt, có thể hai bên cố ý suy nghĩ, cố ý biểu , cuối cùng lại ngược hoàn toàn

      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm cuốn sổ, cảm thấy có chút khổ não

      “Em làm gì lại bày ra dáng vẻ khổ não thế kia?”

      suy nghĩ nên thế nào?”

      “Bộ dáng của em là suy tính làm thế nào để ly hôn với chồng mà được toàn bộ tài sản đúng hơn”

      tưởng tượng ra biểu tình kia, được rồi, đem quyển sổ cất , ngồi ngay lại, uống chum rượu, sau đó ném vấn đề lại cho

      “Bác sĩ Mạnh, cảm thấy chúng bắt đầu như thế nào?”

      “Chúng ta bắt đầu rồi” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng ngu ngốc nhìn

      “Vậy tiếp tục thế nào?”

      “Bắt đầu thế nào cứ thế tiến hành”

      xong rồi cũng giống như chưa .

      Trần Nhược Vũ thể làm gì khác hơn là uống ly rượu. nghiêm túc nghĩ, sau đó : “Ai nha, chúng ta còn có hình đối phương”

      lấy điện thoại ra, suy nghĩ chút, tốt, điện thoại Mạnh Cổ có vẻ cao cấp hơn. Vì vậy, Mạnh Cổ đưa di động cho

      Mạnh Cổ đưa di động cho , rất tiếc biết dùng, vì vậy lại muốn nhờ thao tác dùm. Hai người tựa đầu vào nhau, chụp tấm ảnh chung

      Trần Nhược Vũ nhìn hình, rất vui vẻ, Mạnh Cổ bắn qua điện thoại cho mình.

      Mạnh Cổ vừa bắn vừa ghét bỏ: “Em thể chọn ban ngày chụp sao? Chỗ này bối cảnh tốt, ánh sáng tốt, hình chụp cũng

      Trần Nhược Vũ để ý tới , nhận được hình nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.

      “Phải chờ ánh sáng ban ngày mới chụp sao? Bây giờ nghĩ tới liền chụp. xem xem, tốt, đây mới là thương chứ. Có ảnh chung ngọt ngào, lúc nào muốn nhìn là có thể lấy ra xem”

      Mạnh Cổ xem hình trong điện thoại chút, mặt của Trần Nhược Vũ bởi vì vấn đề góc độ khi chụp hình có vẻ lớn, còn cười đến ngu ngốc; “Xấu hổ chết rồi” đánh giá

      “Này, hình này cho xóa a, nhất định phải giữ lại. Đây là hình chụp chung đầu tiên của chúng ta, rất có giá trị kỷ niệm a”

      “Nữ nhân là” Mạnh Cổ lắc đầu: “Em cũng đừng cầu đổi màn hình di động sang tấm hình này” chính là biểu tình có chết cũng vào khuôn khổ

      “Ai kêu đổi” Trần Nhược Vũ lớn tiếng : “Em cũng đổi”, màn hình Đào Hoa Lâm tiên sinh vĩnh viễn đổi

      Mạnh Cổ hồi nghi, đoạt lấy điện thoại của Trần Nhược Vũ xem: “Màn hình của em là cái gì đây?”

      “Ai da, hình vô dụng” Trần Nhược Vũ chợt có cảm giác bị nhìn đến tận đáy lòng, mặt đỏ lên “Mau trả em”

      Mạnh Cổ nhìn điện thoại của mấy lần, xem rồi lại xem, gì, trả lại điện thoại cho .

      Trần Nhược Vũ nhận lấy điện thoại, có chút khẩn trương, sợ bị phát mình sớm đem để trong điện thoại. khụ khụ hai tiếng, dời lực chú ý, sớm bày tỏ: “ để màn hình là cái gì?”

      “Ừ” hào phóng đưa nhìn, hình nền kèm theo điện thoại, ổn thỏa bền chắc

      có ý nghĩa” khi dễ

      Mạnh Cổ xem thường, “Dù sao cũng đừng đổi màn hình bảo vệ, đừng để hình trong bóp tiền, cũng đừng kéo chụp mấy hình tình lữ này nọ là được”

      Trần Nhược Vũ cười gian xảo: “Vậy mấy bạn trước kia của thường làm gì?”

      Mạnh Cổ cảnh giác, trả lời

      Trần Nhược Vũ tiếp tục cười gian; “Yên tâm, em làm mấy chuyện này. Em còn có chuyện hay hơn”

      “Là cái gì?” cảnh giác

      “Ừ…” suy nghĩ chút, hơi xấu hổ, vội vàng uống hớp rượu “ hồi ra ngoài cho biết” Để cho hát tình ca, phải tìm chỗ có người để hát.

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm, khiến mặt đỏ bừng: “Có chuyện khiến em xấu hổ, rất hứng thú”

      Trần Nhược Vũ bị sặc rượu, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng “Có hứng thú là tốt, có hứng thú là tốt”

      Mạnh Cổ đột nhiên ghé đầu vào, mặt cắn cái : “Mặt đỏ ửng”

      Trần Nhược Vũ đẩy ra, lườm , nũng nịu: “Chỗ công cộng”

      Ánh mắt thâm trầm, ngón tay dài khẽ vuốt mặt : “Còn đỏ hơn. Tới đây, để hôn em cái”

      đừng ép em a” Trần Nhược Vũ lùi ra bên cạnh, cách xa chút, uống ngụm rượu. Nửa đùa nửa giỡn, bắt phải ra ngoài ca hát a!

      Mạnh Cổ cười to, kéo tới ngồi gần

      “Ép em cái gì?” hạ thấp giọng, rất mập mờ

      “Ép em…” Chuyện ca hát này thể ra a, đó là bí mật, vui mừng tốt. “Ép em, ép em dẫn gặp cha mẹ. Ai nha!” Trần Nhược Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện gì! “Đúng rồi, bác sĩ Mạnh, chuyện nhị vị phụ huynh nhà em vẫn còn phải giải quyết”

      “Chuyện như vậy giao cho nam nhân là được” Dẫn vòng về quá khứ của , tin cha mẹ hài lòng

      được, nam nhân còn chưa giải quyết tốt, cho nên thứ tự này có vẻ đúng lắm”

      Mạnh Cổ liếc xéo : “Trần Nhược Vũ, sao có cảm giác câu này của em là làm nhục tôn nghiêm phái nam của ? Em giải quyết là có ý gì?”

      “Tôn nghiêm phái nam của đừng quá yếu ớt nha bác sĩ Mạnh. Đây là chuyện cực kỳ thuần khiết cần giải quyết, đúng hơn là chúng ta còn chưa đến mức gặp mặt cha mẹ. Còn có a, đến lúc đó cũng phải đối phó với cha mẹ a, tại có việc gì, chờ đến lúc cha mẹ ghét bỏ em, lấy mấy đoạn kịch trong điện ảnh, họ liền tìm em viết chi phiếu ép em rời khỏi

      “Em còn cần phải viết chi phiếu sao?” xem cái loại kịch cẩu huyết nào?

      “Muốn a, tại sao lại cần” Trần Nhược Vũ biểu tình rất nghiêm túc “Chúng ta có thể có ít tiền, ngày sau cũng tốt”

      “Em lấy chi phiếu chẳng lẽ định thực lời hứa rời của mình sao?”

      “Nhưng mà có chân nha, có thể tìm em. Em đến lúc đó em rời , nhưng chấp nhận khi đến tìm em đúng ? Mà khoan, lẽ ý là nhà có thể làm như vậy sao?” trợn to hai mắt

      “Em cứ ?” Mạnh Cổ tức giận

      “Nếu là như vậy, vậy chúng ta liền thương lượng xem giá bao nhiêu là tốt. Giá thấp là nhục nhã a, giá cao, cha mẹ muốn đưa” cắn cắn môi, vẻ mặt nghiêm trọng: “ , trăm vạn có ít hay ?”

      Mạnh Cổ nhịn được gõ gõ bàn: “Trần Nhược Vũ, em là đùa giỡn sao?”

      “Đâu có, xem a?” Trần Nhược Vũ cười ha ha, cười đến ngã trái ngã phải: “Bác sĩ Mạnh, là nhân vật nam chính cẩu huyết a, còn viết chi phiếu nữa, cười lên nào”

      Mạnh Cổ ngậm chặt miệng, nhìn cười thành như vậy, hoàn toàn lý giải được: “Rốt cuộc là chỗ nào buồn cười? Là em tự mình diễn mà thôi”

      “Chính là chuyện cười tốt nhất a” Trần Nhược Vũ vẫn cười. Vừa cười vừa phất tay ghét bỏ “Chuyện buồn cười của nam và nữ giống nhau. cũng có khiếu hài hước”

      “Em rất đúng” Mạnh Cổ bỗng nhiên : “Nam nhân vẫn là ưa thích nhiều như vậy”

      kéo tới, ngăn chặn miệng

      phải hôn khẽ, phải nhàn nhạt như mổ thóc

      Mà là cay, là xâm nhập – nụ hôn nóng bỏng

      Cuối cùng Trần Nhược Vũ chạy ra khỏi gian phòng. đỏ mặt, cảm thấy mọi người nhìn mình, nhớ lời bài hát “ muốn đến tìm Trần Nhược Vũ”, đợi Mạnh Cổ kết sổ liền chạy mất

      đừng đợi ở xe , mặt nóng cả lên

      Rất nhanh, Mạnh Cổ cũng ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ núp ở chỗ tối bên xe liền nhịn được cười, tóm lấy , hỏi: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc là làm sao có thể nhịn đến tuần lễ hẹn với ?”

      hỏi xong, lại để trả lời. cúi đầu, lại hung hăn hôn

      Trần Nhược Vũ rất muốn oán trách: “ phải cũng vậy sao, tuần lễ thèm hẹn ” Nhưng ngoài miệng rất bận, tạm thời được, vì trong lòng còn ra sức oán trách

      Bên cạnh còn có người huýt gió, là cười tình nhân bọn họ quá nhiệt tình

      Trần Nhược Vũ rất thẹn thùng. Nhưng Mạnh Cổ buông ra

      ra là hài hước của nam nhân cùng nữ nhân giống nhau, trình độ da mặt dày mỏng cũng khác nhau

      lại ghét bỏ , nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào nên lời
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :