1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 44:

      Edit: taichung_mira

      Beta: Tiểu Thiên
       

      P.S 1: Sáng nay cứ suy nghĩ xem có đăng vì beta chưa kịp, cơ mà bạn Lam Phượng Hoàng nhà ta cứ gật đầu lia lịa nên ta quyết định đăng đây :)):))

      --------------------------------------

      Trần Nhược Vũ bất động.

       

      dùng sức trừng , còn cậy mạnh càng chiếm đoạt nhiều hơn.

       

      dùng hết toàn lực, nhưng vẫn bị Mạnh Cổ ép gắt gao. Trần Nhược Vũ sống đời 26 năm. Vẫn là lần đầu tiên chân chính, nghiêm chỉnh thể nghiệm chênh lệch giữa nam và nữ. Nếu chẳng may gặp phải lưu manh… đúng, người đàn ông trước mặt này chính là lưu manh!

       

      nghĩ, chờ buông ra, việc đầu tiên phải là là trừng mắt nhìn , đá , bẻ tay , sau đó cùng tuThieenanh.



      Cũng biết có phải oán niệm của quá mạnh mẽ nên bị Mạnh Cổ cảm ứng được, trừng .

       

      cắn môi .

       

      tức giận, muốn cắn lại, nhưng vừa phục thù liền bị dùng sức mút cắn.

       

      Hô hấp của trở nên nặng nề, tình thế của vô cùng bất lợi, thức thời mới là tuấn kiệt ( hùng), tạm liều mạng với . Nhưng lại được tấc lại muốn tiến thước, hết cắn môi lại cùng lưỡi dây dưa.

       

      Trần Nhược Vũ chịu được nữa, giãy dụa.

       

      vật vã như vậy, nhưng lại trở nên dịu dàng. Mặc dù thân thể và tay chân vẫn dùng sức ấn , nhưng phương thức dây dưa của môi lưỡi lại giống như dụ dỗ, êm ái lạ thường.

       

      Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, như vậy ngược lại khiến biết làm sao. thoáng mềm mại, đổi lấy dịu dàng của , lá gan lại lớn, rốt cuộc cũng cắn lại hớp.

       

      Sức lực dùng cắn lớn, Mạnh Cổ “Ừ” tiếng, cắn lại.

       

      Trần Nhược Vũ cau mày, lại cắn lại .

       

      Mạnh Cổ nhíu chân mày, dùng sức hôn , cuối cùng cũng tha cho miệng .

       

      Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, vừa thở gấp vừa quên trừng mắt nhìn .

       

      Mạnh Cổ đè ép   thả, đối với việc trừng mắt nhìn rất hài lòng, nhíu chặt chân mày, hung tợn : “Về sau gặp em lần, liền hôn em lần.”

       

      Cái… cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, lời như thế này sao lại có thể ra miệng được!

       

      Đồ lưu manh!

       

      Trần Nhược Vũ gọi lớn: “ khốn kiếp, buông tôi ra!”

       

      buông.” lời vô cùng khí khái và vô lại.

       

      Khốn kiếp!

       

      “Buông tôi ra!” Trần Nhược Vũ hét lên, giận đến được rồi, rốt cuộc phát điên gì vậy!

       

      “Em xin lỗi, dụ dỗ cao hứng mới thả.”

       

      còn phải xin lỗi sao? Sao lại muốn xin lỗi? Con mẹ nó, muốn cắn chết .

       

      Trần Nhược Vũ chuẩn bị mắng, chợt nghe bên cạnh có người quát to: “Này, mau buông ấy ra.”

       

      Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng nhau quay đầu lại, thấy hai người con trai đứng cách đó xa nhìn chằm chằm họ.

       

      Hai người kia thấy Mạnh Cổ nhìn lại, liền thét lên: “Này, ! làm gì đấy? Mau buông con người ta ra.”

       

      Trần Nhược Vũ có chút sợ, nhìn Mạnh Cổ cái. Mạnh Cổ hơi híp mắt, biểu tốt, thân thể có chút căng thẳng. buông Trần Nhược Vũ ra, che ở phía sau.

       

      Trần Nhược Vũ gấp đến độ thở được. Mặc dù hai người này cao lớn vạm vỡ, nhìn sao cũng giống người lương thiện, nhưng lời họ , ràng chính là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, chuyện như vậy giải thích chút là được.



      Nhưng bộ dạng Phách Vương Long tiên sinh như muốn đánh nhau là sao?

       

      Loại thời điểm này, kích động lẫn nhau liền dễ xảy ra chuyện.

       

      là uống rượu vào nên hiếu chiến sao?

       

      Trần Nhược Vũ kịp suy nghĩ nhiều, vội kêu lên: “ xin lỗi, xin lỗi, là hiểu lầm.”

       

      Hai người kia coi bộ muốn xông vào đánh nhau với Mạnh Cổ rồi, đứng ra, giải thích với hai vị hùng: “ xấu hổ, tôi sao, là hiểu lầm thôi.”



      Hai người kia nhìn Trần Nhược Vũ, lại nhìn Mạnh Cổ, có chút cao hứng: “Chú ý chút, đây là đường lớn, nơi công cộng.”

       

      Trần Nhược Vũ bị đỏ bừng cả khuôn mặt, Mạnh Cổ đứng phía sau lành lạnh : “Tôi cùng bạn thân thiết, các người quan tâm làm gì.”

       

      Hai người kia nhàn rỗi trông nom mọi việc, vốn có chút thoải mái, người trong đó bị Mạnh Cổ kích như vậy, nổi giận, hùng hổ xông lại động thủ.

       

      Người còn lại vội vàng kéo lại. Trần Nhược Vũ sợ tới mức cũng vội vàng xoay người lại ôm lấy Mạnh Cổ, đẩy về phía sau.

       

      đừng làm ồn.” dùng sức giữ .

       

      Mạnh Cổ cúi đầu nhìn , Trần Nhược Vũ thấy hai mắt lóe sáng như sao, cũng biết rốt cuộc say đến độ nào, trong lòng bực vô cùng, lại giữ lại.

       

      Người bên kia kéo được lại, xông tới nữa. Trần Nhược Vũ lúng túng, luôn miệng xin lỗi với họ: “ xin lỗi, ấy uống say rồi, xin lỗi, xin lỗi.”

       

      Mạnh Cổ hài lòng, mình bị quấy rầy sao còn phải xin lỗi người ta. Trần Nhược Vũ xoay người lại, mạnh mẽ giữ lấy cánh tay , trong lòng biết nên ở lâu ở đây, chỉ sợ lại gặp chuyện may, lần nữa xin lỗi, sau đó kéo Mạnh Cổ : “Về nhà, đừng gây ồn ào?”

       

      Gọi taxi ở ven đường, tài xế đứng bên cạnh xe xem náo nhiệt. Trần Nhược Vũ đem Mạnh Cổ lôi tới, tài xế vội vàng làm việc.

       

      đường ai chuyện. Mạnh Cổ ngồi thẳng, tựa vào người Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ nổi giận đùng đùng, nhưng có tài xế trước mặt, chỉ đành tức trong long.

       

      Đến dưới lầu nhà Mạnh Cổ, hung hăng: “Lấy ví tiền ra”. rồi, giúp trả tiền xe.

       

      Mạnh Cổ chậm chạp lấy ví tiền ra, bỏ vào trong tay Trần Nhược Vũ. nhanh nhẹn lấy tiền ra trả, hận thể ngay lập tức đem tên say rượu gây chuyện này đá về nhà.

       

      Tài xế kia vừa nhận tiền vừa thối tiền lẻ, rốt cuộc cũng nhịn được nhạo báng mấy câu: “ nương a, chồng tồi, vừa nhiệt tình lại nghe lời, còn có thể che chở cho , đừng… hung dữ với quá, dụ dỗ cũng tốt mà.”

       

      Trần Nhược Vũ cắn răng lời nào, rất muốn người này phải là chồng tôi. Nhưng Mạnh Cổ ở bên cư nhiên “Hừ” ra câu: “Đúng vậy.”

       

      Trần Nhược Vũ mãnh liệt quay đầu, trừng : “Đúng cái đầu .”

       

      Tài xế thối tiền lại, cười ha ha : “Hai người nhau cũng rất có tình thú.”

       

      Mạnh Cổ “Ừ” tiếng, còn muốn phát biểu ý kiến, liền bị Trần Nhược Vũ kéo xuống xe.

       

      Trần Nhược Vũ mạch đem Mạnh Cổ kéo vào thang máy, ở nơi có ai, hung hăng đánh “Bốp bốp” lên người . Mạnh Cổ lười biếng tựa vào thang máy, chợt đói” (Bó tay!! Cái này là người sao hỏa gặp người sao kim hở trời)

       

      “Đáng đời.” Trần Nhược Vũ cũng quay đầu lại.



      “Bao tử đau.” Mạnh Cổ tiếp.



      “Đáng đời.” tức giận đến nỗi biết phải mắng cái gì.

       

      Mạnh Cổ bị thế cũng nữa.

       

      Hai người yên lặng đến cửa nhà Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đứng bất động ở đó. Trần Nhược Vũ đợi hồi cuối cùng cũng nhịn được, lại với : “Mở cửa.”

       

      Mạnh Cổ chậm chạp móc chìa khóa, Trần Nhược Vũ đoạt lấy, mở cửa đẩy vào.

       

      Mạnh Cổ vào nhà, lết tới sofa phòng khách nằm xuống. Trần Nhược Vũ ở phía sau kéo lại; “ đừng ngủ ở đây, cảm lạnh.”

       

      “Bao tử thủng cũng sợ, cảm sợ gì”

       

      Giọng vô lại khiến Trần Nhược Vũ lại đánh : “Như vậy còn dám uống rượu!” suy nghĩ chút lại quát hỏi: “ gần đây còn hay hút thuốc ?”

       

      Mạnh Cổ quay đầu nhìn , lấy giọng tương đối nhẫn nại, ân cần dạy dỗ: “Hút thuốc lá làm tổn thương đường hô hấp, ảnh hưởng đến dạ dày”

       

      Trần Nhược Vũ nghẹn lời: “Em có có quan hệ sao? Chỉ là thuận miệng hỏi chút.”

       

      “Sao em đến chuyện khác quan trọng hơn?”

       

      Trần Nhược Vũ rất tức giận, dù thế nào nữa cũng là muốn khiêu khích . lớn tiếng: “Chuyện này quan trọng? Dạ dày mới quan trọng!”

       

      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm ,sau đó chợt nghiêng đầu, để ý tới .

       

      Trần Nhược Vũ đứng cạnh ghế sofa hồi, giận đến muốn ngất, muốn quản gì hết, muốn về nhà, nhưng nhìn cuộn người ghế sofa, lại có chút thể nhấc chân.

       

      khẽ cắn răng, do dự lâu, xoay người vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn, lại lật hộc tủ trong bếp, sau đó lấy ra cái nồi, mì sợi cùng trứng gà, đánh lửa nấu mì.

       

      vừa nấu mì vừa tức giận, cảm thấy trong lòng kìm nén đến mức đáng sợ. Cái con người đó còn cố tình khởi xướng, còn chạy xuống bếp nhìn .

       

      Trần Nhược Vũ để ý tới . Mạnh Cổ cố tình muốn phát biểu ý kiến “ muốn cho nhiều hành.”

       

      Trần Nhược Vũ khóe mắt cũng nhìn .

       

      Qua hồi lâu, Trần Nhược Vũ còn tức giận hơn. là, tiện cái gì chứ, nên làm là đem tô mì trút lên đầu chứ phải lo lắng cho cái dạ dày của .

       

      Mạnh Cổ lúc này còn : “Trần Nhược Vũ, trong mắt em, trọng điểm là có uống rượu , có ăn cơm , có đau bao tử , có hút thuốc lá sao?”

       

      “Đúng!” lớn, đem tô mì bưng ra, nặng nề đặt bàn. lại muốn chọc cái gì ? Trọng điểm của cùng giống nhau, như thế sao chứ?

       

      Mạnh Cổ chuyện, cúi đầu.

       

      Lại là hai chén, để hành cắt .

       

      Trần Nhược Vũ để ý tới , cầm đũa tự mình ăn.

       

      Mạnh Cổ biết, bất đắc dĩ cầm đũa, ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt .

       

      Trần Nhược Vũ thấy thế nhịn được : “Nhìn gì vậy? Em tự làm, thể ăn sao?” hôm nay vì chờ , cơm tối chỉ gặm cái bánh bao, còn gặp phải chuyện như vậy, tức cũng đói bụng (Mình tưởng no vì tức chứ???)

       

      “Trần Nhược Vũ, muốn làm bạn trai em” (Edit: Yeah… yeah…. Thổ lộ rồi!!! Ai vỗ tay cái coi!! Beta: Blap..Blap) đáp lời , đột nhiên lời này.

       

      Tên lưu manh này sàm sỡ , càng giận.

       

      “Ai để ý !” rống xong, nhìn chằm chằm cái chén trước mặt , chợt đoạt lấy, đem thịt của bữa trưa cùng toàn bộ trứng gắp vào chén mình.

       

      Loại xú nam nhân này, nên nấu mì cho ăn.

       

      “Oày.” Mạnh Cổ cau mày, mặt mất hứng.

       

      có ăn ?” lại càng cao hứng.

       

      há miệng, cuối cùng cũng lên tiếng, cúi đầu ăn mì.

       

      Trần Nhược Vũ trong đầu buồn bực, nhìn  cũng nhìn , ăn xong rồi, cầm chén bỏ vào bồn rửa.

       

      “Tự rửa chén.” Sao đó rửa miệng, lau tay, cầm túi chuẩn bị .

       

      “Trần Nhược Vũ.”

       

      Mới vừa tới cửa, liền nghe ngữ khí Mạnh Cổ tốt gọi .

       

      “Làm gì!” mãnh liệt quay đầu lại, hung hăng. Nghĩ mới phát khi vào cửa cởi giày, nam nhân khiến người chán ghét đó cũng cởi, cho nên hai người bọn họ nhất định là đem sàn gỗ đạp bẩn rồi, mới vừa rồi ngồi salon, biết có phải cũng khiến chiếc ghế salon bằng da đạp bẩn rồi .

       

      rất tức giận, phát đầu óc mình vĩnh viễn đều nghĩ đến những chuyện đáng kể này. Giày này, sàn nhà, đều phải trọng điểm, nhưng rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm đây?

       

      muốn làm bạn trai em!”

       

      Tác giả có lời muốn : đùa giỡn tình cảm viết tốt a a a a!!!!!!!!!!!



      P/S 2: Lại câu cũ, ủng hộ quảng cáo của nhà mình nhóe :"> Like thanks nhiệt tình để kích thích tinh thần của beta :-<
      Shironeco thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45
      Edit: taichung_mira
      Beta: Nghi Phương


      [​IMG]

      [​IMG]



      [​IMG]



      “Cho nên muốn em xin lỗi! Nếu em coi như xong rồi đó!”

      Thế vẫn chưa xong à? Nên mới ra khỏi quầy rượu liền đánh sao? Vậy muốn làm bạn trai là ý gì đây? Đùa bỡn sao?

      Trần Nhược Vũ cũng nổi giận: “ mới là người nên xin lỗi mới đúng! nghĩ là ai, đáng đời con người hôn người khác, vô lễ, còn giở trò lưu manh! mới là người nên xin lỗi, nếu xong với em đâu!”

      Đầu dây bên kia yên lặng luccs, sau đó vọng lại thanh mềm nhũn của Mạnh Cổ: “ xin lỗi em hết giận sao? muốn làm bạn trai em.” Giọng nghe rất có vẻ rất uất ức, giống như giọng đứa trẻ yếu ớt, rồi lại lười biếng lộ ra hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

      Trần Nhược Vũ sửng sốt, cảm giác như bị đánh cái. Tha thứ cho à? tức giận nữa? Chuyện này phải xử lý sao đâu? Sao cứ có cảm giác ràng.

      biết nên đáp lời Mạnh Cổ thế nào, đầu bên kia, Mạnh Cổ hung tợn : “Từ nay về sau, thấy em lần nào hôn em lần đó, hôn đến khi em còn ghét bỏ nữa thôi!”

      Trần Nhược Vũ lại bị tập kích, càng biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

      Gặp lần nào, hôn lần đó? Bây giờ là tình hình gì đây? Đầu óc bị chế, mặt vừa nóng vừa lạnh, sau đó, đột nhiên nhớ ra chuyện rất quan trọng.

      “Mạnh Cổ! Những chuyện này với Doãn Tắc đấy chứ? mắng , con người này nếu cả loại chuyện này cũng hưu vượn với người khác, chắc cần làm người nữa rồi.

      “Lại gì nữa? Bây giờ chuyện với em đó. Trần Nhược Vũ, ngu xuẩn này.” Mạnh Cổ rống càng lớn: “ muốn làm bạn trai em! Em dám với ai để ý em, rồi còn bỏ rơi em. Đứa con này, em xong với !”

      Lại chuyện bạn trai?

      Trần Nhược Vũ lơ thái độ hỏng bét kia của , chợt tim đập rộn ràng, muốn nghe trọng điểm.

      “Bác sĩ Mạnh, sao lại hôn em? Vì sao muốn làm bạn trai em?” thừa dịp say, cơ hội thể lỡ, nếu bỏ qua nhất định có lần thứ hai.

      “Vì sao, còn phải hỏi nữa? Em biết…” Lời còn chưa hết, điện thoại đột nhiên ngắt.

      Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm tiếng “tút tút” của điện thoại, có chút sửng sờ, đoán là muốn “Em là đồ ngốc!” nhưng sao điện thoại lại ngắt giữa chừng?

      ngây người, lại ngây người, lấy hết dũng khí gọi lại, nhưng điện thoại vang lên thanh thông báo khóa máy.

      Chẳng lẽ…

      Điện thoại của hết pin rồi!

      Hết pin vào lúc này sao?!

      Ngay vào lúc này à?!

      Trần Nhược Vũ rối loạn. giờ muốn biến thành di động của Mạnh Cổ, để ràng. Rốt cuộc vì sao mà phát điên?

      thể nào thích ! Cả thế giới đều biết kiểu con thích cái thể loại xinh đẹp kia… Từ lần đầu rất quật cường, người thứ hai hay thứ ba đều khéo léo, hào phóng. Dù xét về ngoại hình hay cá tính, đều khác .

      từng cự tuyệt ! hai người chỉ có thể là bạn bè!

      là Đào Hoa Lâm tiên sinh, có rất nhiều đóa hoa đào, mà cũng chỉ là cành đào thối.

      Hôm nay bị đả kích, tâm tình vui, lại xuất đúng lúc, quan tâm , hiểu , biết cần chăm sóc, động viên, cho nên cảm động? Cha sắp xếp cho xem mắt, thích, tình đầu tìm đến, thấy phiền, cho nên cần người bạn ? lại ở cạnh , thích , biết, vì vậy mới có cơ này?

      Chiều nay Trần Nhược Vũ ngủ ngon. Nhưng càng suy nghĩ, càng dám hỏi .

      Quả nhiên, lúc muốn lại mất , mất rồi trở lại sao?

      Hai ngày liên tiếp, Trần Nhược Vũ thất hồn lạc phách. chưa gọi cho Mạnh Cổ, mà Mạnh Cổ cũng gọi cho .

      Nhiều lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, cảm thấy, mình nên gọi trước. Dù sao nữa cũng là trêu chọc , gọi cho trước mới phải. Nếu gọi cho , càng nên mặt dày mà liên lạc với làm gì.

      Hơn nữa cái con người muốn làm bạn trai kia, mới ngày thứ hai chơi trò mất tích, điều này khiến cũng thấy dễ chịu. Mấy ngày trôi qua, rốt cuộc Trần Nhược Vũ cũng nhận thấy, bản thân cứ chần chừ rối rắm là sai lầm, thông minh cũng bị hạ thấp, tình cảm của bản thân cũng trở thành trò cười. Chuyện của Mạnh Cổ, hẳn nghĩ là , nên khi Chu Triết hẹn , liền đồng ý.

      Vừa cúp điện thoại của Chu Triết, lại nhận được điện thoại của Đường Kim Tài. muốn cảm ơn Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ giúp nhà lần trước, gia đình vô cùng cảm kích, muốn mời Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng ăn bữa cơm, mong bọn họ nhận lời.

      Trần Nhược Vũ muốn tìm cách từ chối, nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là lý do quang minh chính đại để gọi cho Mạnh Cổ sao? Vì vậy mình thử hẹn trước , xem bác sĩ Mạnh có rảnh .

      Đường Kim Tài ở đầu dây bên kia quanh co: “Nếu bác sĩ Mạnh rảnh, Trần tiểu thư tới cũng được, cũng lâu gặp . Tí nữa tôi gửi địa chỉ cho , nhất định phải tới a.”

      Trần Nhược Vũ có chút…, ý tứ trong lời khiến có chút thoải mái, nhưng vừa rồi cự tuyệt, chỉ hỏi Mạnh Cổ, bây giờ lại bản thân rảnh được, quanh co, cũng coi như đồng ý.

      nghĩ rất, xem phải sao với Mạnh Cổ. Bữa tiệc của Đường Kim Tài, Mạnh Cổ nhất định rồi, mà cũng phải muốn hẹn , điều quan trọng là, phải lấy chuyện này làm cớ dạo đầu, để tiếp với chuyện hôm nọ.

      Quan hệ của hai người bây giờ có chút ngập ngừng, dù sao cũng có vấn đề. Hơn nữa, nghiêm chỉnh mà , bọn họ lại kéo dài quan hệ ràng thế này, có đến với nhau hay cũng phải cho ràng.

      Trần Nhược Vũ vẫn chần chừ tới tận bữa tối, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm gọi điện cho Mạnh Cổ. Dù sao cũng chỉ là gọi điện, tùy cơ ứng biến là được, cũng phải thử trước thái độ của xem thế nào.

      Mạnh Cổ nhận máy, ràng bằng giọng mũi.

      Cảm giác với người này! Bốc lên! Rồi!

      Trần Nhược Vũ chưa được mấy câu bắt đầu tức, cũng biết! Hôm đó náo nhiệt như vậy, bệnh mới lạ!

      kiềm chế tâm tình, chuyện Đường Kim Tài với Mạnh Cổ, trong lúc chờ Mạnh Cổ từ chối, nghĩ kĩ xem sau đó gì nữa. muốn vờ hỏi sao lại bệnh, rồi dẫn dắt câu chuyện trở lại đêm hôm đó, cầu giải thích.

      Kết quả ngờ tới, Mạnh Cổ lại : “Được, . Mấy giờ, ở đâu?”

      “Hả?” Trần Nhược Vũ sững sờ, muốn náo nhiệt rồi à? “ còn bệnh, cái gì?”

      muốn .”

      “Bệnh an phận nghỉ ngơi .”

      muốn .” Mạnh Cổ tương đối kiên trì.

      ngồi bàn ăn mà hỉ mũi rất vô phép.”

      “Đó phải là vấn đề!” Mạnh Cổ căn bản chấp nhận lời khuyên, chỉ hỏi: “Ngày mai chúng ta gặp mặt ở đâu?”

      Tác giả có lời muốn : Phách Vương Long tiên sinh bị cảm đến hỉ mũi, ha ha ha…

      Beta có lời muốn : Tình hình là thế này các tình iu ạ :3 Hai ngày nay wifi nhà bạn Nghi bị hư ah~ Cho nên load được nhà mình (load dở dở ương ương, chả ra làm sao), mà load được đọc truyện khó khăn quạ :-(, mà đọc truyện được đâm ra bạn Nghi GATO - thèm post truyện luôn :)) Cho nên các tình iu thông cảm ah~ :3 tại net tạm ổn rồi nên bạn Nghi tiếp tục lăn le bò trườn để beta tiếp (Sếp ra lệnh tuần 4 chap mà :v), nên từ đây đến CN cố gắng hết sức để cho ra lò đủ 4 chap nhé :3
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46

      Edit: taichung_mira

      Beta: Nghi Phương




      Trần Nhược Vũ coi như là thỏa hiệp.



      Bởi vì cũng muốn gặp Mạnh Cổ, người này bệnh ba ngày, giọng mũi còn nặng đến vậy, có thể thấy là bệnh nặng đến cỡ nào. yên lòng, muốn nhìn xem thế nào.



      Ngày thứ năm, là ngày Đường Kim Tài hẹn ăn cơm ở Cảng Thức Trà. Trần Nhược Vũ đến trước mười phút, đứng ở cửa đợi Mạnh Cổ.



      Đợi được lát, Mạnh Cổ tới.



      mặc áo khoác màu lam, thân hình thon dài ở trong đám người bắt mắt, cho nên mới xuống taxi bị Trần Nhược Vũ thấy được.



      nhịn được nhìn chằm chằm. mặt còn dấu vết bị bệnh, trán còn khắc bốn chữ mới khỏi bệnh xong, nhưng tinh thần có vẻ cũng ổn, mới xuống xe cũng thấy Trần Nhược Vũ, ánh mắt lấp lánh, cũng nhìn chằm chằm.



      Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nhưng đánh cược hơi, dời tầm mắt nhìn nữa, nhưng cũng chủ động bước tới.



      Mạnh Cổ đứng bên nhìn đủ, chậm rãi bước qua.



      Hai người ai mở miệng, chính là nhìn em, em nhìn . :))



      lâu sau, Mạnh Cổ mới ho khan, hắng giọng, gọi tiếng: “Trần Nhược Vũ.”



      Giọng mũi nặng nề khiến Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc nhịn được giáo huấn : “Sao lại để bản thân mắc bệnh? phải rất lợi hại sao? sợ cảm, sợ hỏng dạ dày mà?”



      Mạnh Cổ sờ sờ lỗ mũi, mạnh miệng nữa.



      “Uống rượu nữa , ra ngoài uống chưa đủ còn về nhà uống tiếp nữa.” Trần Nhược Vũ cũng biết vì sao, vừa rồi còn muốn gặp mặt , bây giờ gặp rồi lại tức.



      Mạnh Cổ giọng biện hộ: “Trong nhà chỉ có rượu đỏ, bữa đó uống liền hai chai, sau đó ngủ.”



      “Cái gì mà sau đó ngủ, nghĩ em biết gì à, nửa đêm còn gọi Doãn Tắc, mắng em đến nửa tiếng!”



      “À, chính là mắng em xong rồi mới ngủ.”



      Ý tứ của tốt quá!



      Trần Nhược Vũ trừng : “ đến tột cùng là bị gì về thần kinh rồi hả?”



      Mạnh Cổ vừa muốn chuyện, lại nghe cách đó xa có người gọi: “Trần tiểu thư.”



      Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng quay đầu lại, thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Kim Tài, bên cạnh còn có mẹ của ta.



      Trần Nhược Vũ nhìn thấy mẹ Đường, lập tức khẩn trương, theo bản năng nhích lại gần Mạnh Cổ. Mạnh Cổ liếc cái, cười : “Tiểu quỷ nhát gan.”



      Trần Nhược Vũ nghiêng mắt trừng , trước mặt người ngoài cùng so đo.



      Đảo mắt, mẹ con Đường Kim Tài tới trước mặt, còn có người phụ nữ theo sau, Đường Kim Tài giới thiệu, đây là dì Chín của .



      Cả dì Chín cũng tới? Trần Nhược Vũ càng khẩn trương hơn. Vừa chào hỏi vừa đưa tay kéo vạt áo Mạnh Cổ.



      Năm người cùng vào phòng ăn, khách sáo cùng nhau dùng bữa. Trong trường hợp này Trần Nhược Vũ là tự nhiên nhất, biểu của khách sáo, cũng bắt đầu hối hận tại sao mình muốn tới đây. nhìn Mạnh Cổ, trong lòng oán, lại đều là lỗi của .



      Trái ngược với , Mạnh Cổ rất an nhàn, ăn ít cháo mặn, còn có vẻ ăn nhiều hơn, lại chuẩn bị dùng sang món mới.



      Quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ còn chưa ăn gì, dứt khoát giúp ăn điểm tâm. Trần Nhược Vũ ở trước mặt người ngoài, đối với tự chủ trương của cũng kháng nghị, nhưng lúc giúp lấy phần sầu riêng trong lòng cũng có chút vui vẻ.



      Lúc này, Đường Kim Tài và dì Chín muốn cảm ơn Mạnh Cổ, làm phiền bác sĩ Mạnh giúp tay… Trần Nhược Vũ cũng hiểu ý tứ muốn nịnh bợ lấy lòng đó. Ý là muốn về sau còn có thể nhờ Mạnh Cổ tiếp tục giúp, dù sao bây giờ khám bệnh cũng khó như vậy, có bác sĩ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.



      Mạnh Cổ hoàn toàn mắc chứng sợ hãi người lớn, tự mình ứng đối, đáp lại vấn đề, lại chủ động hỏi thăm bệnh tình của chú Đường, nghe bệnh tình có chuyển biến tốt gật đầu, biểu rất có thành ý: “Bệnh muốn chữa phải kiên trì, cháu làm ngoại khoa, quen biết những khoa khác lắm, nên chuyện khác cũng thể giúp được rồi, nhưng có bệnh gì nan giải cần giúp đỡ nữa, mọi người có thể tìm cháu, nhất định cố hết sức.”



      Trần Nhược Vũ nghe được thiếu chút nữa là phun cơm ra, đây là nguyền rủa người ta sao? Đường gia với dì Chín có chút , nhưng thấy thái độ Mạnh Cổ tốt như vậy, vội vàng cảm ơn.



      Trần Nhược Vũ giả bộ bày ra dáng vẻ bận rộn ăn cơm, muốn thừa nhận bản thân ở cùng người đàn ông ăn tùy tiện toàn lời độc ác này.



      Còn Đường Kim Tài, nãy giờ vẫn chú ý đến Trần Nhược Vũ. gắp thêm thức ăn cho , lại hỏi gần đây thế nào. Trần Nhược Vũ lễ phép cười, con mắt liếc trộm, thấy Mạnh Cổ trong lúc cấp bách còn nhìn về phía .



      Nhìn cái gì vậy? Nếu phải có người ngoài ở đây, muốn trừng lại .



      Đường mẹ lúc này hỏi: “Tiểu Vũ, cháu với bác sĩ Mạnh là quan hệ thế nào?”



      Trần Nhược Vũ hề do dự đáp: “Bác sĩ Mạnh là bạn của bạn trai của bạn thân cháu.”



      Lời này vừa thốt ra khiến Mạnh Cổ trừng mắt nhìn . cúi đầu uống trà, giả bộ nhìn thấy.



      Đường mẹ chậm hồi mới hiểu ra, thích thú ra mặt, tự cho là hài hước : “Vậy là quan hệ bám váy đàn bà đó.”



      Quan hệ này cũng tiện cho lắm. Trần Nhược Vũ biết nên phản ứng thế nào, vì vậy tiếp tục dùng bữa.



      Nhưng Mạnh Cổ tất nhiên là chịu đơn rồi, còn chen vào vài câu. hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Đường mẹ, lại hỏi dì Chín ăn uống bình thường thế nào, sau đó lại đống tật xấu về vấn đề sức khỏe mấy ông lão hay gặp phải, dường như nhờ ôn hòa và ân cần, mới làm hai người lớn hoảng sợ. Rất nhiều triệu chứng đều có, ví dụ như ngủ ngon, mệt mỏi, dễ tức giận, khát nước, hay quên.



      Rốt cuộc do Mạnh Cổ nhiều lời, hai người lớn quyết định hôm nào đến bệnh viện Mạnh Cổ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát toàn diện, hơn nữa còn làm phần đắt tiền nhất, sợ đủ tỉ mỉ. Lớn tuổi, đối với bệnh tật cần chú ý nhiều, trước đây họ sơ sót, chịu bệnh viện. Loại quan niệm này đúng chút nào.



      Trần Nhược Vũ lúc này mới nhận thức được là Mạnh Cổ làm việc tốt. Nhưng Đường mẹ và dì Chín lại rất vui vẻ, thỉnh giáo mấy vấn đề sức khỏe của người lớn tuổi, Đường mẹ thậm chí còn hỏi tuổi của Đường Kim Tài phải bồi bổ thân thể thế nào cho tốt, làm Đường Kim Tài ở bên cũng được thoải mái.



      Mạnh Cổ vô cùng kiên nhẫn giải đáp. Còn Trần Nhược Vũ từ đầu tới cuối chen vào được lời nào.



      Bữa cơm này chủ yếu là giọng nghẹt mũi của bác sĩ Mạnh, Đường Kim Tài và Trần Nhược Vũ gì. Mạnh Cổ lại chợt : “Hai dì nên chú ý thân thể, sức khỏe là quan trọng nhất. Người em nọ của cháu chính là ví dụ, mấy ngày trước chú ý bị té, cháu với Trần Nhược Vũ lát nữa còn phải qua xem thế nào, cũng trễ rồi, chúng cháu xin phép trước.”



      Hai người kia bị dụ vui vẻ, luôn miệng khách sáo, Đường Kim Tài cũng tiện gì, chỉ với Trần Nhược Vũ là gọi cho .



      Mặt Trần Nhược Vũ đầy vạch đen, Phách Vương Long tiên sinh tốt, còn trộm chiêu thoát thân, nguyền rủa Doãn Tắc.



      Mạnh Cổ thêm lời nào, lôi kéo Trần Nhược Vũ ra ngoài. Ra khỏi cửa, câu đầu tiên với Trần Nhược Vũ là: “Cái tên họ Đường đó có gọi, em cũng đừng để ý đến .”



      quản được sao!



      Trần Nhược Vũ mặc kệ , hất tay ra. Mạnh Cổ đuổi theo, kéo lại: “Chúng ta chờ chút.”



      Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, đúng, suýt quên mất. Hất ra rồi như vậy rất tiêu sái, nhất thời hí hửng, thiếu chút nữa quên chính rồi.



      Mạnh Cổ nhìn dị nghị, lôi kéo lên taxi, kéo đến quầy rượu mấy ngày trước tìm được .



      Trần Nhược Vũ lập tức nhìn chằm chằm: “Lại uống rượu?” dám đúng, liền đánh chết .



      “Đại nhân, oan uổng a, xe của còn ở đó chưa lấy đấy.” Vẻ mặt Mạnh Cổ vô tội, còn buông tay ra, giả bộ đáng thương.



      Trần Nhược Vũ lúc này mới thu lại vẻ mặt, Mạnh Cổ cười hì hì, sờ sờ đầu : “Càng ngày càng dữ a.”



      đánh tay , hỏi: “Sao nhiều ngày như vậy còn lấy xe, chiếc xe bị sao chứ, có phải nộp tiền phạt ?”



      dám lấy a, nếu bị bạn của biết cảm cúm choáng váng mặt mày còn lái xe, lại còn tới chỗ uống rượu, ấy đánh .”



      Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn , nghiêng đầu để ý tới nữa.



      Ai là bạn , đồ lưu manh!



      nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghiêm túc tính toán, phải tỉnh táo, muốn với cho ràng, việc gì phải dùng dằng mập mờ, mọi người đều là người trưởng thành.



      Lấy xe xong, hai người ngồi vào xe , Trần Nhược Vũ còn suy nghĩ tiếp chuyện này.



      Mạnh Cổ hỏi: “Về nhà ?” (Editor: E hèm… ta có ý nghĩ trong sáng kaka)



      Xông vào hang hổ? Trần Nhược Vũ lắc đầu.



      “Vậy em muốn đâu?” Mạnh Cổ lấy thuốc, liền uống nước.



      Trần Nhược Vũ cau mày, chịu đựng ý nghĩ muốn dạy dỗ : “Ở đây là được rồi.”



      “Ở đây cũng khí, muốn về nhà , vậy tìm chỗ uống chén cũng được.” lại dám ghét bỏ.



      “Bác sĩ Mạnh, định kéo hai hàng nước mũi khắp nơi sao.”



      nào có nước mũi a?” Phách Vương Long tiên sinh bỗng chốc bị đâm cái, thiếu chút là dựng ngược lên: “ xác nhận khỏi bệnh rồi, chảy nước mũi.”



      Trần Nhược Vũ lời nào, hé miệng liếc . Mạnh Cổ hắng giọng, thái độ tốt lắm, : “ tốt hơn nhiều, .”



      Như vậy là tốt hơn nhiều, có thể thấy mấy ngày trước bệnh còn nặng hơn thế.



      “Cũng là tự , rốt cuộc là muốn thế nào? Ngây thơ hay ngây thơ? Còn là bác sĩ nữa, cảm thấy mất mặt sao?” Bộ dạng bây giờ hoàn toàn như giáo huấn đứa trẻ.



      “Này, chúng ta là thảo luận cảm giác, đừng công kích người thân.”



      “Ở đây ai là người thân?”



      “Mắng đàn ông ngây thơ, ghét bỏ nụ hôn của , đều là công kích người thân. Vu oan đàn ông cũng giống như làm tổn thương tự ái của .” (???)



      Trần Nhược Vũ há to mồm, sửng sờ.



      “Bác sĩ Mạnh, cần những lời như vậy, đây tính là quấy rầy…”



      cũng chỉ là lấy ví dụ, tôn nghiêm phái nữ mấy em với đàn ông kìa…”



      Trần Nhược Vũ vội vàng cắt ngang lời của : “Ngừng, ngừng, bác sĩ Mạnh cần tự hạ tiêu chuẩn chấp nhất với em.”



      đỏ mặt, bộ dạng gấp gáp chọc cười . cười, liền tức giận, “Cười cái gì, nhanh lên, rốt cuộc là muốn thế nào?”



      “Muốn làm bạn trai em.”



      vẫn những lời này, là quá trực tiếp. Mặt Trần Nhược Vũ có chút nóng, cố gắng duy trì vẻ mặt của mình, bày ra bộ dáng ung dung trấn định: “Tại sao?”



      “Muốn làm bạn trai em còn phải hỏi tại sao, dĩ nhiên là chỉ có lý do khiến đàn ông phải thổ lộ.”



      “Những người khác thổ lộ với em, em biết.” Trước mắt chỉ có người, nên mới phải để ý .



      nhìn chằm chằm, rất nghiêm túc, Mạnh Cổ bị nhìn chằm chằm cảm thấy thoải mái, ho hai tiếng. Trần Nhược Vũ biết chắc Mạnh Cổ có đỏ mặt hay , sắc mặt nom tốt lắm, khiến người khác muốn quan sát.



      “Chuyện đó…” Thanh của lại, lớn lối: “Thích em mới muốn làm bạn trai em.”



      “Thích điểm nào ở em?” lập tức hỏi. Tốc độ nhanh đến khiến Mạnh Cổ trợn mắt.



      “Thích gì còn phải hỏi nữa sao?”



      còn từng hỏi em sao em theo đuổi còn gì, có thể hỏi, đương nhiên em cũng muốn hỏi.”



      “Vậy lúc em theo đuổi , em thích cái gì?”



      đẹp trai a, em đáp vô số lần rồi.” Trần Nhược Vũ rất thản nhiên mà phách lối. tin dám xinh đẹp.



      quả nhiên , bởi vì đẹp. nhiều lắm cũng chỉ là thanh tú, nhìn cảm thấy đặc biệt thoải mái… im lặng cả nửa ngày, cuối cùng : “Em rất đáng .”



      “Đáng chỗ nào?” liền nắm bắt tra hỏi , rất có khí thế của người bức cung.



      Mạnh Cổ há miệng, cuối cùng nhịn được mà oán trách: “Trần Nhược Vũ, em tra hỏi sao?”



      “Bác sĩ Mạnh, mặc dù bị cảm, nhưng mất trí nhớ. Em có thể cho năm phút, cố mà nhớ lại mọi chuyện từ lúc chúng ta bắt đầu quen biết nhau đến giờ, chuyện này em từng trải qua, nên em hiểu rất . cũng cố mà nhớ lại, có phải dùng hành động với ngôn ngữ từ chối em, còn với em đống đạo lý đương ? Sau đó đến giai đoạn chúng ta vững vàng hòa thuận, lại đột nhiên giở trò lưu manh đòi làm bạn trai em. cảm thấy chuyện này bình thường lắm sao?”



      Mạnh Cổ lại há miệng, lời nào. Trần Nhược Vũ thừa thắng xông lên: “Bác sĩ Mạnh, có phải từng muốn theo đuổi ai đó phải có thành ý, phải làm cho người ta cảm nhận được? Em còn chưa so đo với quá trình theo đuổi thế nào, bây giờ chỉ muốn thảo luận về thành ý, muốn sao đây?”



      Mạnh Cổ bị nghẹn, thốt nên lời. (Editor: ngậm ngùi câm nín – ta thêm vô cho đủ màu sắc)



      “Bác sĩ Mạnh, còn từng ba lần rồi đấy. nhớ lại , ba người kia chỉ là qua loa làm loạn thôi sao?”



      chưa từng đối với ai qua loa, tình huống của hai chúng ta giống như vậy.”



      “Dĩ nhiên giống nhau. Khác ở chỗ hoặc là theo đuổi thành công, hoặc là người theo đuổi thành công. Giống em vậy này, theo đuổi nhưng bị cự tuyệt, sau đó còn phải tỉnh ngộ suy nghĩ nhận ra mình thiếu thành ý, còn phải cố gắng nghiêm túc phân tích chúng ta hợp nhau ở điểm nào, thậm chí còn từng thay suy nghĩ xem tính cách của như vậy tại sao lại sống độc thân nữa. Tiếp nữa còn vô cùng có thành ý trở thành bạn bè của , thậm chí còn cảm động vì có thể cùng sống vui vẻ. Kết quả thế nào? đột nhiên bộc lộ, chẳng thể gì, lời tốt đẹp cũng chưa , còn trả lời được vấn đề của em. xem như thế gọi là qua loa, vậy thế nào mới là qua loa?”



      Mạnh Cổ sững sờ; “Trần Nhược Vũ, em uống rượu sao?”



      “Em uống rượu cũng giảng đạo lý, chứ giống nam nhân ngây thơ nào đó uống rượu liền điên lên gọi điện thoại mắng chửi người, còn mang tình cảm của mình ra .”



      “Này… Này…”



      “Bác sĩ Mạnh, có phải là trường hợp nên khám ở khoa tâm thần ? Mà vì nhiều tiền hơn em, vì vậy phí khám em trả.” (Chị này thù dai !!!)



      Mạnh Cổ nhìn chằm chằm. ôm hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, cũng nhìn chằm chằm.



      “Được rồi, được rồi, coi như nhường em.” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng thỏa hiệp, “Em vừa hỏi cái gì?”



      “Em đáng chỗ nào?”



      Tác giả có lời muốn : Đúng là Phách Vương Long tiên sinh còn kéo hai hàng nước mũi dài ra ngoài, nhưng vì ngã bệnh mà lực chiến đấu quá yếu, chương này, tôi tuyên bố, Nhược Vũ thắng!

      Beta có lời muốn : Hic, còn 1 chap nữa mới hết nợ tuần này, tác giả ơi, viết ngắn chút được ah~~~ :-(
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 47

      Edit: taichung_mira

      Beta: Nghi Phương
      Lời Beta: Òa òa, xin lỗi các tình iu, do sáng nay bạn Nghi mắc học :-( nên mất 1 khoảng thời gian buổi trưa, chiều đến lu bu quá, nên bây giờ mới xong, cũng nhờ công tác giả viết ngắn quá mà :v Chap này toàn đối thoại thôi nên khá nhàng, có điều ngắn quá :v Hy vọng ngày mai kịp ra thêm chap cho tuần mới :-(

      ----------------------------------

      Đáng chỗ nào?

       

      Cái vấn đề này là khó nghĩ.

       

      Mạnh Cổ suy nghĩ, đáp: “Chỗ nào cũng đáng .”

       

      Trần Nhược Vũ liếc cái, ràng là đồng ý.

       

      có thành ý.

       

      “Bác sĩ Mạnh, trước kia lúc ngâm ca đương với người khác, vấn đề này trả lời thế nào?”

       

      Mạnh Cổ híp mắt nghĩ, Trần Nhược Vũ tiếp: “Đừng có là họ hỏi đấy nhé, em tin. Tất cả phụ nữ đều giống nhau hết.”

       

      Mạnh Cổ xoa xoa lỗ mũi, : “Nghẹt mũi làm nhức đầu quá.”

       

      Trần Nhược Vũ nhìn , có chút đồng tình nào.

       

      Mạnh Cổ bất đắc dĩ, đành : “Năm đó còn rất trẻ.” Cho nên đại khái là năm đó chỉ mấy lời văn hoa vậy thôi.

       

      Trần Nhược Vũ lại lườm cái, khi dễ đáp án của , nhưng hỏi tới nữa.

       

      Mạnh Cổ cũng phục: “Này, chúng ta cũng phải nam sinh nữ sinh mới mười mấy mà, sao phải chơi trò em hỏi đáp có chút dinh dưỡng gì thế này. Tình cảm chứ đâu phải toán học, làm gì có tiêu chuẩn như vậy?”

       

      “Bây giờ phải là em đòi tiêu chuẩn, mà là trả lời được.”

       

      “Lúc em có tật xấu cũng rất đáng .” chợt đáp.

       

      “Sao câu này nghe giống khích lệ quá vậy.” tức giận.

       

      “Em xem em , lúc tức giận vì bị người ta đùa bỡn rất đáng . Lúc em cao hứng cũng rất đáng , lúc gấp gáp vội vàng  cũng đáng . Lúc uống say rất rất đáng . Tóm lại là em lúc nào cũng đều rất đáng .”

       

      có trình tự, còn sau khi nghe mặt có chút hồng.

       

      Mạnh Cổ lại vội vàng bổ sung thêm câu: “Lúc mặt em hồng lên cũng rất đáng .” vừa xong, đột nhiên luống cuống kéo hộp khăn giấy, rút ra hai tờ bịt mũi, hắt xì cái lớn.

       

      Mất hết cả khí. Chờ Mạnh Cổ lại rút mấy tờ khăn giấy lau hết nước mũi, Trần Nhược Vũ hết đỏ mặt.

       

      “Bác sĩ Mạnh, nếu em mà là nữ sinh mười mấy tuổi, nhất định bị mấy lời vừa rồi của làm cảm động rồi.”

       

      Mạnh Cổ ôm hộp khăn giấy, chóp mũi hồng hồng, mắt long lanh, nhìn có chút đáng thương. :))

       

      Trần Nhược Vũ nhịn được cười, đưa tay vuốt vuốt tóc ngắn trước mái: “Ý em là Trần Nhược Vũ mấy tháng trước, nhất định vì mấy lời vừa rồi mà mừng rỡ như điên. Nhưng mà…”

       

      thấy Mạnh Cổ nhếch môi, nhíu mày cảnh giác, khỏi bật cười: “Em được giáo dục dạy dỗ rồi, cảm thấy mấy lời rất có đạo lý. Vì vậy, em cũng muốn thấy được thành ý của tình .”

       

      Mạnh Cổ lại càng phục: “ có thành ý chỗ nào, có thành ý sao còn muốn hôn em?”

       

      Cái đó có thể coi là thành ý sao?

       

      Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Đàn ông cái , cứ động đến vấn đề đó là giống đực tự chủ rất kém, chuyện nam nữ thân mật đều rất tùy tiện.”

       

      Mạnh Cổ híp mắt trừng (Editor: Sao Mạnh Cổ lúc nào cũng híp mắt thế nhỉ???), đột nhiên : “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc bị bao nhiêu đàn ông hôn qua rồi?”

       

      “Dù sao cũng phải người thứ nhất.”

       

      “Cầu xin em, muốn là người cuối cùng.” :))

      “Ai thèm để ý .” Trần Nhược Vũ tiếp tục ghét bỏ: “ nhất định cũng có n người rồi còn gì.”

       

      cũng mong em là người cuối cùng.”

       

      Trần Nhược Vũ vờ như thấy, tuyên bố: “Chờ xem thành ý của , lúc đó chúng ta mới đến chuyện khác.”

       

      rất có thành ý nha.” Mạnh Cổ cố gắng biện minh cho bản thân: “Nụ hôn của phải tùy tiện, còn là xử nam.” :))

      bắt đầu chuyện kiểu này từ khi nào vậy? Trần Nhược Vũ rất muốn cười. Xử nam, hai từ nay đặt lên người Đào Hoa Lâm tiên sinh rất buồn cười.

       

      “Này, vẻ mặt của em là sao đây. rất nghiêm túc.” Mạnh Cổ thầm, để hộp khăn giấy xuống, cầm chai nước suối uống. làm bệnh nhân dễ dàng, tổn thương thần kinh lại tốn nước bọt nữa. Bây giờ bị ma bệnh chiếm cứ thân thể, đầu óc cũng còn phản ứng thông minh được như trước.

       

      thỉnh cầu hôm nào lại tái thẩm.” .

       

      Trần Nhược Vũ để ý , tiếp tục hỏi: “Sau khi phát điên xong, sao đến tìm em?”

       

      Mạnh Cổ quanh co: “ bị bệnh nha, biết em mắng , sao còn gọi để em mắng chứ.”

       

      cũng biết mình đáng bị mắng? Bây giờ em vẫn còn muốn mắng đấy.”

       

      “Hơn nữa gặp em lần, liền hôn em lần, lời vừa ra lại làm được rất mất thể diện, nhưng mũi lúc nào cũng khó chịu, hôn tốt cũng mất thể diện. Cho nên, trước mắt cứ phải hoãn lại.”

       

      Trần Nhược Vũ nhịn được, dùng sức đánh cái.

       

      Mạnh Cổ xoa xoa đầu, nhanh chóng hôn lên môi , “Được rồi, bị cảm thể hôn em tốt được, hôn cái coi như nuốt lời.”

       

      “Này!” lại cho quyền, “Đừng đùa vô lại như vậy, như thế em tức giận.”

       

      “Lúc em tức giận cũng rất đáng , vừa mới rồi mà!” cười, đúng là vô lại.

      Trần Nhược Vũ trừng . lại xoa xoa lỗ mũi, thở dài cái: “Được rồi, được rồi, hiểu rồi, phải cho em thấy thành ý chứ gì, hiểu rồi.”

       

      Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu, “ sai!”

       

      “Vậy hôm nay cũng được coi như rất có thành ý rồi. Em nghĩ xem, biết em có chứng sợ người lớn, nên cố ý đến xã giao giúp em. rất chăm sóc em mà, đúng ?”

       

      “Là vậy à?” Trần Nhược Vũ nhớ đến lúc đó mình gọi cho cũng vốn là có “rắp tâm tốt”, mới tin con người này có chút tư tưởng lệch hướng.

       

      còn giúp em ăn điểm tâm sầu riêng, thứ đó rất hôi, cũng chịu đựng được, cho nên cũng gọi là chăm sóc, đúng ?”

       

      đúng. Cũng phải do mời khách.”

       

      Mạnh Cổ lại uống hai ngụm nước, giọng, bắt bẻ.

       

      Trần Nhược Vũ trừng , cười cười: “Lúc em lựa chọn này nọ cũng rất đáng , lúc nãy với em chưa?”

       

      Trần Nhược Vũ tiếp tục trừng , nhìn chằm chằm, chằm chằm, chợt cười “xì”.

       

      cười, Mạnh Cổ cũng nhịn được mà cười.

       

      Trần Nhược Vũ : “Bác sĩ Mạnh, gần 30, còn dùng mấy lời ngon tiếng ngọt như con nít, buồn cười.”

       

      “Ấy.” cười.

       

      “Bác sĩ Mạnh, nếu muốn ở bên em, em hy vọng có thể có chuẩn mực nào đó, chỉ cho bây giờ, mà còn là cho về sau. Em muốn tìm đối tượng có thể kết hôn chứ thừa năng lượng tìm đối tượng chỉ để . Em muốn giống như người bạn trai trước, ghét bỏ em vì buồn bực hoặc là vì lý do nào khác, em nhớ cũng hy vọng em giống Thích Dao, với giữa chúng ta có chênh lệch, em cách nào vượt qua nó nên muốn rời khỏi .”

       

      Mạnh Cổ vuốt vuốt sống mũi, nghiêm túc nghe .

      “Bác sĩ Mạnh, chúng ta đều phải là con nít nữa, cũng từng có kinh nghiệm thất tình. Mặc dù phải là chuyện kinh thiên động địa gì, cũng giống với rất nhiều người thế giới này thôi. Em từng hỏi bản thân, lúc em theo đuổi , có phải thích , thích bao nhiêu, thích điểm nào. Mặt khác, chúng ta hợp nhau sao? có thể ở bên nhau sao?”

       

      “Bác sĩ Mạnh, mẹ từng với em, bà ấy thích được xem mắt đó, bởi vì bà nghĩ ấy chịu khổ được. Mẹ chịu khổ, phải là hành quân đánh giặc, phải là làm việc tay chân cực khổ, phải là do nhịn đói, mà là nhẫn nại bao dung trong sinh hoạt, bà , làm vợ bác sĩ rất khổ.”

       

      “Bác sĩ Mạnh, có lẽ cảm thấy em nhiều điều quá xa vời, nhưng muốn làm bạn trai em, mà chúng ta lại phải vừa mới biết nhau. thực tế, em từng theo đuổi , từng cự tuyệt rồi, chúng ta cũng cùng nhau chuyện phiếm rất nhiều rồi, cho nên em nghĩ mình có tư cách với những chuyện này. Em xem mắt, là muốn tìm người đàn ông có thể cùng mình chung sống trọn đời. xem mắt, cũng là vì muốn tìm người phụ nữ có thể kết hôn với mình.”

       

      là bị ép buộc, em về nhà xem mắt cũng là miễn cưỡng mà.” Mạnh Cổ rốt cuộc cũng tìm lại được lời của mình.

       

      “Em xem mắt Đường Kim Tài phải bị ép, là em tự nguyện.”

       

      “Đó phải là vấn đề. Vấn đề là, chúng ta đều có ý với nhau, thích em, em thích , những đối tượng hẹn hò xem mắt khác đều liên quan gì ở đây hết.”

       

      “Điều mới phải là trọng điểm. Trọng điểm là, chính cũng từng , từng tuổi này rồi, nên chơi trò đương nữa. Vì vậy, bây giờ thích em, thích bao nhiêu đây? Có thể thích đến mức lấy kết hôn làm mục tiêu ? Có thể thích đến mức rất lâu sau còn em ? Có thể thích đến mức dù chịu bao nhiêu cực khổ cũng thấy xứng đáng ?”

       

      Mạnh Cổ lâu được lời nào. nhìn , vẫn nhìn, sau đó mỉm cười: “Trần Nhược Vũ, chưa từng , lúc em thao thao bất tuyệt, chuyện nghiêm túc cũng rất đáng .”

       

      nhịn được trợn mắt nhìn : “Em chưa lúc chơi xỏ lá, đứng đắn rất đáng ghét đúng ?”

       

      than thở, xoa xoa lỗ mũi: “Trần Nhược Vũ, từ khi nào em có tài ăn tốt như vậy hả.”

       

      “Em cũng biết. Lúc nãy ngồi trong taxi, em còn suy nghĩ phải gì với , như thế nào, nhưng em nghĩ tới, bản thân phải mở miệng bằng cách nào. Nhưng bây giờ, em cảm thấy ra được những lời tự đáy lòng là tốt rồi. Rất nhiều lời em cũng nghĩ tới.”

       

      nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ, trong ánh mắt kia, có hình bóng của .

       

      “Em nghĩ, có lẽ là vì em mừng rỡ rồi lại nơm nớp lo sợ.”

       ------------------------------------

      Tác giả có lời muốn : chương này dài, hơn nữa tất cả đều là đối thoại, nhưng tôi lại mất rất nhiều đầu óc để nghĩ ra lời thoại. Việc rất mất thể diện chính là, viết đến câu cuối, tôi cư nhiên làm dịu hốc mắt.

      Phải có thành ý với tình , mới có thể gạt mọi cách trở trong thực tế? Ngọt ngào và cảm động, vừa hay có thể kéo gần lại chênh lệch ? Tình , có lẽ chính là vừa mừng rỡ vừa nơm nớp lo sợ.

      Gào khóc, tác giả điên rồi, mọi người đừng để ý tới ấy!!!

       

      Edit : Vâng.. “chương ngắn” đến khủng khiếp!!! ra ta cũng hiểu lắm về hốc mắt của tác giả????

      Beta : Công nhận là cũng ngắn thiệt đó, cái này chắc chừng gần 11 – 12 trang thôi hả? Ta đo A3 là 5,5 trang đó. Beta cho mới giật mình, 2 người này lắm thế à ~”~

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48
      Edit: taichung_mira
      Beta: Nghi Phương


      [​IMG]



      [​IMG]

      [​IMG]

      Cái gì? Trần Nhược Vũ sửng sốt hồi mới nhận ra mình bị trả thù.

      “Ngày mai em còn có hẹn phải ? Ai nha, như vậy đáng tiếc, thể tặng cho em rồi.” Hình như đỡ nghẹt mũi rồi, giọng nghe cũng ràng hơn.

      Trần Nhược Vũ tức giận lời nào, tiểu tử này đáng ghét!

      “Nếu ngày mai em có hẹn, qua tặng cho em, thấy sao?”

      “Chẳng ra sao cả. Em hẹn với người ta, thể giữ chữ tín.” cũng thể khí chất nữ nhi.

      “Thế thôi vậy.” Bộ dáng Phách Vương Long tiên sinh như có gì lạ. “ mua cái đó giữ lâu được, hư. Em tự xem xét , chờ em chủ động hẹn mới gặp mặt em.”

      Còn phải đợi chủ động hẹn ? Trần Nhược Vũ muốn cắn phát cho chết luôn tên đàn ông kiêu ngạo này.

      Chỉ là, mua đồ để lâu được, vậy nhất định phải là sầu riêng đường, lẽ là sầu riêng tô? Hoặc là sầu riêng trái? Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa chảy nước miếng, cực kỳ thích sầu riêng, nhưng sầu riêng trái rất đắt, vẫn chưa bỏ tiền ra mua được.

      chờ điện thoại của em.” Mạnh Cổ lành lạnh xong liền cúp máy.

      Trần Nhược Vũ giận đến muốn cầm điện thoại đập vào sau đầu Đào Hoa Lâm tiên sinh. Cái gì hả, làm gì có người nào đem khẩu khí chuyện thành như vậy. Ghét, quá đáng ghét rồi, càng muốn hẹn. thèm gọi cho .

      Có điều Trần Nhược Vũ ngờ đến, ngày thứ 2 xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

      Đầu tiên, đầu bữa trưa, Chu Triết gọi cho , có người bạn phải vào bệnh viện cấp cứu, phải thăm, buổi trưa thể cùng ăn cơm.

      Trần Nhược Vũ lập tức rất phúc hậu nghĩ đến sầu riêng, liền vứt ý niệm này, an ủi Chu Triết mấy câu, đừng quá lo lắng. Chu Triết đáp, vài câu hẹn hôm nào lại gặp, xong cúp máy.

      Trần Nhược Vũ ngồi ngây người ghế sofa, rất muốn biết có phải Mạnh Cổ mua sầu riêng cho , nhưng cảm thấy vì vậy mà tìm mất mặt. Cuối cùng, quyết định, phàm là phụ nữ phải có cốt khí, hôm nay nhất định thể tìm , thể để đắc ý. vất vả mới thắng được ván, trạng thái này nhất định phải giữ vững.

      ở trong phòng quay vòng, có gì để quét dọn. Lương Tư Tư giữ giấy tờ ấy cần chuyến đến vùng khác, trong nhà chỉ còn lại mình , có chút nhàm chán. Để giết thời gian, chạy chuyến ra chợ, mua đống đồ ăn, quyết định nấu ăn, như vậy mới có chuyện để làm, ít nhớ chút. Có đồ ăn, ít nghĩ đến sầu riêng chút.

      Nhưng rất nhanh lại muốn mua móng, muốn mua móng giò, cuối cùng cũng nhịn được. mua món mình thích ăn, bán rau tặng thêm cho ít, nhìn nó, lại nghĩ tới Phách Vương Long tiên sinh.

      Trần Nhược Vũ mang đồ về nhà, vừa nấu cơm vừa nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, thể kích động, muốn thuận theo tự nhiên, phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu đối tượng là Mạnh Cổ, nhất định phải chân thương, nếu có ngày kết hôn với nhau, còn có thể chung sống đến già.

      Cho nên, bây giờ thể để đầu óc choáng váng, hy vọng bản thân có thể tỉnh táo mà suy nghĩ mọi chuyện. thậm chí còn nghĩ có nên liệt kê danh sách, ghi hết tất cả vấn đề của bọn họ ra, giải quyết từng cái , sau đó mới xác định ràng?

      Ăn xong cơm, nằm ghế salon ngơ ngẩn, thể nhớ hết những chuyện cần suy nghĩ. Cho nên trong đầu nghĩ, có những chuyện lại chẳng muốn giải quyết. Trong đầu bây giờ chỉ nụ cười tuấn của , nhớ đến mấy lời tức người lưu manh của , nhớ mặc blouse trắng, nhớ lúc cúi đầu nghiêm túc viết báo cáo bệnh án, chữ viết rồng bay phượng múa nhưng lại xấu xí nhìn chẳng ra…

      Nghĩ nghĩ lại, lại ngủ thiếp , chợt nghe tiếng chuông cửa.

      Chẳng lẽ tới? lập tức nhảy dựng lên, nhưng hưng phấn chỉ thoáng liền trôi tuột. thể nào là Mạnh Cổ. hủy hẹn với người ta mà với , thể chọn đúng thời điểm ai ở nhà mà tới được.

      Trần Nhược Vũ ra mở cửa, thấy xa lạ chừng 20 tuổi đứng ngoài cửa.

      tìm ai?”

      “Tìm .” bé kia có chút khẩn trương, lại có phần phách lối.

      Trong tâm Trần Nhược Vũ dâng lên dự cảm chẳng lành.

      là ai?” hỏi lại.

      người đàn ông kia à, ấy là của tôi!”

      Trần Nhược Vũ sững sờ, nhịp tim đập mạnh hơn. phải đâu, chuyện cẩu huyết như vậy sao lại có thể xảy ra người ?

      nhìn chằm chằm bé kia, đầy vẻ tươi trẻ, xinh đẹp hào phóng, đúng là loại Mạnh Cổ thích. Nhưng gặp Thích Dao, cho nên đây chắc chắn phải tình đầu của Phách Vương Long tiên sinh. Vậy đây là gì của Mạnh Cổ? lẽ là người cũ? Nhưng sao lại trẻ như vậy, chẳng lẽ là, người mới cùng xem mắt?

      Nhưng ràng đối tượng xem mắt có gì hấp dẫn, cùng người nhà đối phương ràng rồi mà?

      Trần Nhược Vũ hỏa khí đầy người, chưa từng gặp chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy giận đến tê liệt, cái gì cũng nghĩ được.

      “Tôi còn tưởng xinh đẹp cỡ nào, ra cũng chỉ có thế.” bé kia cắn răng, nhìn có vẻ có chút kích động. “Chị này, chúng ta đều là phụ nữ, xảy ra chuyện gì chúng ta đều biết, có cần phải huyên náo đến xấu hổ như vậy ? Đàn ông vốn dĩ tham lam, có rồi vẫn muốn ăn món mới, nhưng bây giờ ấy là của tôi, tôi nhất định phải ràng với .”

      “Ngừng, dừng lại!” Trần Nhược Vũ trướng não rồi, da đầu tê dại, vội vàng khoát tay, cho đối phương tiếp nữa.

      hít sâu hơi, cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ: “Vị tiểu thư này, tôi biết , cũng biết tôi với có gì để . Còn nữa, tôi , miệng tôi đần, bị người ta tới cửa đòi hỏi cách chuyện như vậy tôi ứng phó được. cũng biết chuyện này xấu hổ, tôi đề nghị gọi người đàn ông kia tới đây chuyện.”

      Trần Nhược Vũ vào nhà cầm lấy di động, giận đến tay cũng có chút run. phải ở trước mặt bé kia mà cho Mạnh Cổ quyền. Bên kia nhanh chóng nhận máy. Mạnh Cổ cười hì hì hỏi: “Nhanh như vậy hẹn sao?”

      Trần Nhược Vũ cả chút lảm nhảm trong lòng cũng có, trực tiếp hỏi : “ làm à?”

      có, ở nhà.”

      “Tốt, đến nhà em, ngay lập tức!”

      “Sao vậy?” Giọng nghiêm túc, khiến Mạnh Cổ đầu bên kia hiểu gì.

      “Bạn của ở nhà em!” lớn tiếng gầm thét, rồi cúp máy.

      Beta : Huhu, đúng là càng ngày càng dài :-((
      Last edited by a moderator: 10/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :