1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng anh chồng bá đạo chiến tranh lạnh - Y Phương (10/10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.1

      Edit: Tiểu Linh .


      "Trời ơi, cậu ngốc đấy, ta chỉ được , vậy cậu đừng , chỉ chú tâm mà làm là được rồi." Kiều Sở biết phân lượng của người đàn ông này ở trong lòng của Khương Lai, cho nên cho dù nghe thấy vận may đắc ý muốn giơ chân từ trong miệng Khương Lai, cũng mát cái gì mà "Đối phương chịu trách nhiệm, đá ta , mình tìm cho cậu người ưu tú hơn ", mà đồng ý nghĩ kế sách cho Khương Lai.

      "Chỉ chú tâm làm? Giấu bao cao su của ấy , có cần phải ràng như thế hay ?" Khương Lai rất do dự.

      "Giấu ta mua, chiêu này hoàn toàn thể thực được." Quả nhiên thể năng hàm súc với Khương Lai: "Ý của mình là, cậu vụng trộm châm thủng hết bao cao su của ta, như vậy bao cao su an toàn, tỷ lệ thành công cao hơn, hơn nữa cho dù trúng thưởng, ta cũng thể đổ chuyện này lên đầu cậu được, hiệu quả của bao cao su cũng phải trăm phần trăm, ai có thể đảm bảo tỷ lệ bé đến gần 0 phần trăm kia rơi vào ta.”

      "Hả, còn có thể như vậy?"

      Kiều Sở đắc ý nhướng mày: "Trong sách đều như vậy, hẳn là sai được, yên tâm , Lai, có mình làm hậu thuẫn của cậu, cậu nhất định có thể mang thai con của ta......"

      mới được nửa, điện thoại di động đột nhiên bị cúp, có tính người mà, căm giận bất bình, tốt xấu vắt hết óc giúp Khương Lai nghĩ biện pháp, vậy mà người kia lại có thể qua cầu rút ván, ngay cả tạm biệt cũng gác điện thoại, ít ra hai cũng có giao tình bạn bè mười mấy năm, chẳng lẽ đề tài chuyện ngoại trừ đàn ông ra có thứ khác?

      Kiều Sở hết sức tức giận, phi thường tức giận, định trực tiếp tìm Khương Lai để bắt ấy xin lỗi mình, tin nhắn di động lại vang lên, là tin nhắn của Khương Lai, rất xin lỗi, Tả Thiên vào.

      Vậy cũng là giải thích? Còn phải gián tiếp địa vị của bằng Tả Thiên hay sao, Kiều Sở chép chép miệng, nhưng bất mãn trong đầu lại giống như sương khói bị gió thổi bay, biết nhiều về tình , những thứ dạy Khương Lai cũng chỉ là lý luận suông, nhưng mà trong lòng tin chắc, nhất định mình cũng gặp gỡ người đàn ông đặt mình ở vị trí thứ nhất.

      "Em chuyện điện thoại với ai vậy?"

      Tả Thiên tắm rửa xong, dùng khăn tắm lớn quấn lấy nửa người dưới, tóc đen mềm mại rũ xuống hai chân mày, lông mi đen sẫm và ánh mắt giống như bị hơi nước bao phủ, có loại gợi cảm làm cho người ta mê luyến.

      "Là Kiều Sở, chúng em cũng còn gì để , nên......" Khương Lai vô cùng bối rối thậm chí bất chấp thưởng thức sắc đẹp trước mắt, giấu đầu lòi đuôi giải thích.

      "Nên cái gì?" Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, thần sắc hốt ha hốt hoảng của làm phát có quỷ, lại là cái Kiều Sở kia, dính vào ta tuyệt đối có chuyện gì tốt.

      " có gì có gì, Tả Thiên em giúp sấy tóc."

      Thấy cầm máy sấy tóc chuẩn bị lại gần đầu mình, có kí ức lúc trước nên Tả Thiên cũng dám gì làm cho phân tâm, đến lúc đó chừng làm hỏng hết tóc , nếu bị nhổ nhúm tóc, ngay cả con người kiên cường như cũng đau đến nước mắt lưng tròng.

      Quên , Khương Lai là người rất ngốc, cần thiết phải lấy cứng đối cứng, bằng dùng chút kiên nhẫn mà đợi , nhất định lộ ra dấu vết, Tả Thiên rất nhanh tính toán xong như thế.

      lâu sau khi tắt đèn nghỉ ngơi, ngoài suy đoán của Tả Thiên, người phụ nữ bên cạnh có động tĩnh, đầu tiên là mở đèn ngủ cạnh giường, ánh sáng vàng ấm áp kia làm nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được, sau đó biết làm gì với cái tủ đầu giường, động tĩnh quá lớn, cho dù ngủ cũng có thể bị đánh thức.

      Tả Thiên
      [​IMG]


      Chương 9.2

      Edit: Tiểu Linh .


      Đầu Khương Lai đầu bắt đau đớn, cảm thấy mình bị buộc đến đường cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ngực khó chịu: "À, em sai rồi, kỳ hôm nay em mệt muốn chết, em muốn......"

      Tả Thiên lạnh lùng cười, ánh mắt cũng rất khổ sở: "Cần gì phải tìm những lí do vớ vẩn như vậy? Nếu hôm nay có hứng thú, muốn làm, em có thể với , điều này rất bình thường, em tìm những lí do này chỉ có thể chứng minh việc, chính là em chột dạ, Lai, phải em chán ghét chứ?"

      " có chuyện này, em thích Tả Thiên, cả đời cũng có ngày đó."

      Khuôn mặt Khương Lai trắng xanh, vội vàng kéo tay Tả Thiên, Tả Thiên có đẩy ra, mà chỉ hông nhìn , cúi đầu nhàng cười: "Lại là cả đời, nhưng mà , chán ghét, vì sao còn muốn tốn tâm tư để dối chứ?"

      "Em sai, em thích , rất thích rất thích......"

      Khóe mi Khương Lai thoáng cái chảy nước mắt ướt nhẹp, nước
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10.1

      Edit: Tiểu Linh .


      Tỉnh lại sau khi thiếp lúc, Khương Lai phát mình thoải mái nằm giường, còn Tả Thiên chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn .

      “Bỗng nhiên hiểu được cái gọi là nhìn cả đời cũng chán."

      ràng vẫn là lông mi như vậy, ánh mắt như vậy, nhưng mà như thể từ sau khi động tâm với , này càng xinh đẹp lóa mắt, càng nhìn càng thích.

      "Ừ?" Đầu óc Khương Lai còn có chút hỗn độn, lấy tay nhàng gãi gãi đầu mình: "A, bây giờ là mấy giờ rồi? Em là phải về nhà, ba nhất định chờ sốt ruột."

      xốc chăn lên muốn xuống giường, thân thể lập tức xuất tầng da gà, lúc này mới phát người mình mặc quần áo, làn da trắng nõn như ngọc được làm nổi bật bởi viên ngọc đỏ tươi ***.

      Trí nhớ giống như đột nhiên ùa về, cảnh tượng quá giới hạn lại về trong đầu, khuôn mặt Khương Lai lập tức trở nên trắng bệch, hoảng sợ ngẩng đầu: "Chúng ta làm, làm?"

      Tâm trạng Tả Thiên vốn ngọt ngào lại bị phá vỡ thương tiếc, lạnh mặt thản nhiên : "Đúng, chúng ta làm, cũng phải chưa làm qua, cần gì làm bộ làm tịch như vậy, hơn nữa em cũng chấp nhận lời cầu hôn của rồi, cho dù còn chưa kết hôn, nhưng chúng ta phát sinh quan hệ phải đương nhiên sao?"

      "Em biết em đồng ý lời cầu hôn của , nhưng mà, nhưng mà......" Nước mắt Khương Lai như nước suối chảy ra dứt.

      Tả Thiên nhìn mà vô cùng đau lòng: " hiểu em suy nghĩ gì, có phải em có tâm hay , có thể thẳng hay ? ghét nhất cái trò cứ đoán lại em đoán này!"

      chỉ có làm tốt mà đến cũng xong, bị Tả Thiên chán ghét...... Khương Lai vô cùng thương tâm, quấn chăn nhảy xuống giường, muốn tìm quần áo mặc vào.

      Tả Thiên tức giận giữ chặt lấy tay , vừa muốn bão nổi lại bị cánh tay lạnh lẽo của làm cho ngơ ngẩn, có lấy chút độ ấm, như thể vừa ra từ hầm băng, như thế này làm lòng mềm nhũn ra.

      "Lai, là tốt, có lẽ do cho em đủ tín nhiệm, cho nên em muốn tâm với , nhưng chúng ta đều ở cùng nhau rồi, em có thể thẳng thắn thành khẩn chút hay ? Có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, đây mới là chuyện nên làm của nam nữ khi muốn sống cả đời với nhau, bằng cho dù hôm nay chúng ta chuyện, nhưng bởi vì thái độ thăng thắn với nhau, ai có thể cam đoan về sau thuận buồm xuôi gió đây?"

      Khương Lai đưa lưng về phía Tả Thiên đứng, thân thể nhàng ***, bộ dáng gầy yếu đơn bạc giống như có thể bị gió cuốn bất cứ lúc nào.

      Tả Thiên thở dài, nhặt quần áo của Khương Lai bị cởi đưa đến trước mặt : "Đêm nay em có thể trở về, nhưng hành lý phải để lại, em có thể trở vì suy nghĩ kĩ chút, hy vọng em dùng loại thái độ dương quái khí này đối xử với lần nữa, cũng bị tổn thương, cũng thể giúp đỡ chia sẻ với em mà khổ sở."

      "Tả Thiên......"

      Thấy Tả Thiên dứt lời liền tránh tầm mắt của , nỗi sợ hãi nhen nhóm trong lòng Khương Lai, dám nghĩ gì chạy vội đến ôm thắt

      [​IMG]



      Chương 10.2

      Edit: Tiểu Linh .


      câu cho cùng, người ngu xuẩn cũng đáng sợ, đáng sợ là còn thiếu dây thần kinh, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

      Tả Thiên cắt ngang lời , vuốt tóc : " được em thích sâu đậm như vậy, nguyện ý vì mà suy nghĩ thấu đáo, vinh hạnh còn hết đấy."

      Khương Lai vẫn tự với mình được tiếp tục khóc, nhưng mà nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, tí tách, thấm ướt hõm vai Tả Thiên.

      Tả Thiên kéo Khương Lai từ trong ngực mình ra: "Lòng cứng, cho dù em khóc, em làm sai chỗ nào nhất định phải chỉ ra, thứ nhất có việc gì xảy ra cũng được mình gánh chịu, nếu là bạn trai của em, vậy em đừng cảm thấy phiền hà gì và cứ hết với ; thứ hai nên suy nghĩ bậy bạ buồn lo vô cớ, ai cho em ở trong môi trường có phóng xạ sinh ra đứa quái thai, nên nghe người ta vớ vẩn; thứ ba mong em tin rằng thực rất em, việc em như này, liên quan đến việc em có thể sinh con hay .”

      Tả tiên sinh có trái tim cứng rắn càng giọng càng dịu dàng, cuối cùng giống như lời tâm tình nỉ non, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của , mải mê nghe lời cần quan tâm đến nội dung lời đó như thế nào.

      " ?" Bởi vì Khương Lai quá mức vui mừng mà thể tin.

      nghĩ sau khi ngả bài, Tả Thiên chắc chắn tức giận đến nỗi đạp cửa rời , nhưng mà tình phát triển theo hướng hoàn toàn dám nghĩ tới, Tả Thiên chỉ trách , trái lại còn mang đến cho trái bom ngọt ngào như vậy.

      Hiển nhiên Tả Thiên hiểu sai ý, cam chịu gãi đầu: "Được, bị em nhìn thấu, thực ra cũng là người ích kỷ, lần đầu tiên được người ta thích sâu đậm như vậy, cho nên muốn nếm thử chút tư vị của tình chút, hoàn toàn vĩ đại như trong tưởng tượng của em, hoàn mỹ sứt mẻ, ràng thể biết mình có thể dùng quan hệ ngang hàng để đối xử với em , tùy tiện đồng ý với em, ......"

      " có, Tả Thiên ở trong mắt em chính là tốt nhất." Khương Lai ôm lấy bả vai Tả Thiên, chữ chữ phản bác : "Đối với em mà , ở bên cạnh , em vui vẻ, nguyện ý cho em cơ hội để chứng minh tình giữa em và , em vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng!"

      Đồng tử ướt sũng nước của Khương Lai phản chiếu hình ảnh của mình, nghiêm túc mà trong suốt, giống như là tín ngưỡng của , là duy nhất của , sinh mệnh của .

      Từng mạch máu trong cơ thể Tả Thiên đều nhảy dựng lên, trái tim rất đau nhưng đau đến vô cùng sung sướng.

      "Lai, ......" Tả Thiên kìm lòng được muốn hôn Khương Lai, lại bỗng xuất cánh tay ngăn trước mặt : "Lai, em sao vậy?"

      Khương Lai trừng mắt nhìn, nước mắt còn vương lông mi lại ơi xuống: " được hôn em."

      Lòng Tả Thiên như có thiên quân vạn mã gào thét chạy qua.

      Khương Lai lại có thể, lại có thể cự tuyệt !

      Tả Thiên thương tâm quay đầu sang bên, càng xa Khương Lai hơn chút: " phải em còn cái gì gạt đấy chứ?"

      "Hả?"

      Trong miệng Tả Thiên là tư vị gì: "Bằng làm sao em cho hôn em?"

      Hậu tri hậu giác Khương Lai mới phát có chỗ kỳ lạ: " phải, em......"

      Tả Thiên trừng mắt nhìn , mặt vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt to sưng đỏ, cái mũi và đôi môi hồng hồng, lại vô tội lại đáng thương, muốn tức giận cũng có chỗ phát tiết.

      Khương Lai vẫn đáng thương như vậy nhìn : " xin lỗi Tả Thiên, em cho biết hết rồi, có chuyện gì gạt ."

      Tả Thiên kiêu ngạo bĩu môi: " tin, bằng em hôn .”

      Khương Lai cắn môi, xem ra vẫn muốn thỏa hiệp.



      Tả Thiên nhéo lỗ tai lại dám dùng sức, vân vê làm Khương Lai nổi lên trận da gà: "Những thứ lúc nãy em nghe tai này rồi bỏ qua tai kia phải , hai người kết giao quan trọng nhất là khai thông, khai thông biết chưa?"

      Khương Lai ủy khuất : "Vừa rồi chưa khai thông."

      Tả Thiên giận dữ : "Được rồi, coi như chưa qua, nhưng chúng ta rất vất vả mới giải quyết được vấn đề giữa ha người, phải em lại muốn thầm gây chuyện nữa đấy chứ." Cả ngày hôm nay khiến rơi vào tình trạng kiệt sức, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

      Khương Lai đỏ mặt, cắn cắn môi rốt cuộc : "Bao cao su bị ném , vừa rồi khí tốt như vậy, hôn em, em biết là mình chắc
      [​IMG]

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 10.3
      Edit: Tiểu Linh .


      Nhưng tục ngữ , tào lao *** tào lao *** đến, cũng chưa ra khỏi miệng, quang cảnh kia luôn quay vòng trong đầu , chuyện lo lắng xảy ra.

      "Tả Thiên, làm sao bây giờ? Thiếu chút nữa em quên, gần đây em luôn ở trong phòng thí nghiệm, lại khéo mang bầu như vậy, có thể hay ......" Khương Lai bị chính mình dọa sợ, khuôn mặt nhất thời trắng xanh.

      "Nào có chuyện trùng hợp như vậy." Tả Thiên rất đau lòng: "Đừng buồn lo vô cớ."

      "Nhưng mà nếu như vậy phải làm sao bây giờ?" Khương Lai nắm chặt tay lại, ở đốt ngón tay chút huyết sắc cũng có: "Bằng chúng ta bỏ đứa bé này có được ?"

      Tả Thiên hít vào hơi mà ngực như ngẹn lại, biết Khương Lai bất an, khổ sở, nhưng có cách nào tin được mình lại nghe thấy hai từ phá thai từ trong miệng .

      " xin lỗi, đồng ý."

      Khương Lai chưa từ bỏ ý định: "Em biết làm như vậy tốt, nhưng nếu em bé vừa sinh ra mang thân thể dị dạng, cả đời này cũng thể vui vẻ được, đây phải là chúng ta hủy cả đời của con hay sao?"

      Tả Thiên lạnh lùng cười: "Đừng đứa bé có bị dị dạng hay , cho dù là vậy, nếu em bỏ nó , đến cơ hội được sinh ra nó cũng có, đây mới thực là hủy cả đời của nó."

      "Nhưng mà......" Tay Khương Lai lạnh như băng muốn kéo Tả Thiên lại, nhưng nghiêm khắc bị bỏ rơi.

      Đây là lần đầu tiên Tả Thiên hoàn toàn cự tuyệt , trước kia Tả Thiên có tức giận cũng đối xử với như vậy.

      Tả Thiên ràng từng chữ: "Em có ý nghĩ như vậy, rất khó chấp nhận, ." xong rời quay đầu lại.

      Khương Lai như bị sét đánh, mềm nhũn ngã vào sô pha, nước mắt cuồn cuộn dứt từ trong hốc mắt trào ra, rơi sô pha từng giọt từng giọt lóng lánh.

      biết khóc bao lâu, Khương Lai khó khăn lám mới ngủ, mơ thấy giấc mơ hết sức đáng sợ.

      Trong bóng đêm, có thứ gì đó nho chui ra từ trong bụng , bộ dạng tuyệt giống người, thân thể xù lông, bốn chân ngắn mềm nhũn chống đỡ người , cái đuôi dài có lẽ phải bằng chiều dài cơ thể, nhưng lại mang khuôn mặt thu của Tả Thiên.

      "Tả Thiên, ......"

      Khuôn mặt nhắn nhíu nhíu lông mày: "Con phải Tả Thiên, con là con của mẹ.”

      " vậy ? đáng ." Ánh mắt Khương Lai bắt đầu sáng lên.

      "Gạt người, trước kia mẹ như vậy, mẹ là con quái thai, còn muốn bỏ con , con chán ghét mẹ, muốn làm con của mẹ, ba cũng chán ghét mẹ tâm ngoan thủ lạt*, cần mẹ."
      *Lòng dạ độc ác, bụng dạ nguy hiểm

      Trái tim Khương Lai giống như bị đâm cho đao: "Con đừng bậy, Tả Thiên thích mẹ, Tả Thiên bao giờ quan tâm mẹ, con là con của mẹ, được bỏ mẹ ."

      Đứa bé khinh miệt trừng mắt nhìn cái, theo luồng ánh sáng bỗng nhiên biến mất trước mặt , Khương Lai sợ hãi kêu to tên của Tả Thiên, nhưng trong bóng đêm xuất luồng lốc xoáy, lập tức hút tiếng kêu của vào trong đó, có bất cứ tiếng đáp lại nào.

      "Tả Thiên, Tả Thiên em sai rồi, Tả Thiên ở nơi nào, cho em cơ hội nữa có được ? Tả Thiên em thích , rất thích rất thích, về sau nhất định em nghe lời ......"

      Vừa vặn Tả Thiên ở bên ngoài mua hoa quả trở về, lập tức nhìn thấy Khương Lai gặp ác mộng, quăng hoa quả tay , trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Lai bóp mũi của : "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, Lai, là , Tả Thiên."

      Khương Lai thở nổi lại nghe được giọng mình mong nhớ ngày đêm, cái ***, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh trong mơ, thấy khuôn mặt dịu dàng tuấn tú phóng đại trước mặt, lên tiếng khóc lớn.

      Tả Thiên ôm lấy , nhàng vuốt lưng của : "Được rồi, là sai rồi, nên mắng, đừng khóc."

      Làm sao có thể thực nổi giận với được, quả lúc trước hận có lấy chút tự giác của người làm mẹ, nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, những bài báo là có , hơn nữa ra những lời như thế còn khổ sở hơn rất nhiều, nên thông cảm chút với mới phải.

      Khương Lai khóc đến nỗi cổ họng trở nên khô khốc, sau đó đáng thương nhận sai với Tả Thiên: " xin lỗi, xin lỗi, em bỏ đứa nữa, em tận lực sinh đứa ra, đừng rời bỏ em có được ?"

      Tả Thiên thở dài: "Khi nào rời bỏ em vậy?"

      "Ở trong mộng, con của chúng ta ." Khương Lai năm mười kể lại ràng giấc mộng kia lần, xong trong lòng vẫn còn sợ hãi, dùng hết sức chui vào trong lòng Tả Thiên.

      "Là tốt, về sau những lời này." Tả Thiên đau lòng trấn an: "Nhưng mà em có thể nghĩ thông là tốt rồi, Lai thực hiểu chuyện đấy." xong hôn đôi mắt của Khương Lai.

      Có lẽ Khương Lai bị dọa sợ, mặc kệ Tả Thiên an ủi như thế nào, nước mắt của vẫn ngừng rơi xuống, Tả Thiên càng thêm tự trách, cuối cùng có lẽ khóc mệt mỏi, rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Tả Thiên thay lau nước mắt dính vào tóc, lộ ra gương mặt nhắn ngoại trừ xinh đẹp vẫn chỉ là xinh đẹp, phụ nữ đẹp gặp qua ít, nhưng chi riêng mình mới có thể bước vào tim .

      "Lai, Lai......" cũng biết vì sao, chỉ muốn ngừng gọi tên , tiếng so với tiếng càng dịu dàng hơn, mềm mỏng đến độ có thể hóa thành vũng nước.

      Hình như trong lúc ngủ cũng cảm nhận thấy, lông mày nhíu lại chậm rãi buông lỏng ra, Tả Thiên nhìn thấy mà vui mừng, cúi đầu liếm đôi môi của rồi lại hôn chút......

      Rèm cửa sổ màu trắng bị gió gợi lên, theo gió lộ ra đường cong hoàn mỹ.

      Kết thúc

      Khương Lai để ý đến chủ quản luôn uy hiếp, dứt khoát kiên quyết xin nghỉ hơn nửa năm, tuy rằng mặc kệ đứa như thế nào, nhất định sinh nó, thương nó, nhưng trong tiềm thức vẫn hy vọng có thể sinh ra đứa bình an khỏe mạnh.

      Lúc rảnh rỗi ở nhà, luôn nghiêm khắc tuân thủ lời dặn của bác sĩ, ăn nhiều hoa quả rau dưa, tránh xa máy tính, TV và di động, thời điểm nhàm chán đọc cho đứa nghe thơ Đường thơ Tống chút, ra công viên tản bộ, vô cùng an nhàn thoải mái, nhưng khổ chính là Tả Thiên.

      Thứ nhất Khương Lai chịu dùng điện thoại, chỉ để lại tờ giấy mình nơi nào, làm cho khi về nhà gặp được người cũng liên lạc được, mưa thu ***, lại lo lắng đến đòi mạng, chỉ sợ mình xảy ra chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác thể làm gì, tinh thần bị thương trăm phần trăm.

      Thứ hai nguyên tắc ăn uống của càng ngày càng nhiều, chỉ ăn thực phẩm sạch xuất phát từ thiên nhiên, đến vài ngày, Tả Thiên bị Khương Lai cứng rắn thay đổi khẩu vị, lại muốn đả kích Khương Lai, chỉ có thể liều mình bồi quân tử, cùng nhau ăn những thứ nhạt nhẽo vô vị gì đó, sinh lý bị thương trăm phần trăm.

      Thứ ba cũng là điểm làm cho Tả Thiên khó có thể chấp nhận, người phụ nữ này muốn tốt cho em bé, chạm vào chút cũng được, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn mà ăn được, muốn tìm bất mãn, sinh lý cùng thú vui tinh thần bị thương trăm phần trăm.

      Ngày hôm đó thực còn cách nào khác để vượt qua, Tả Thiên kháng nghị nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều bị đôi mắt hắc bạch phân minh của nhìn chằm chằm, tất cả những bất mãn của đều chuyển thành đau lòng với , vì thế giải quyết được gì.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Khương Lai dần dần to hơn, cho dù mặc vào áo lông rất dày cũng có thể nhìn ra thân thể mang thai.

      Tả Thiên cùng Khương Lai đến bệnh viện phụ sản để kiểm tra, bởi vì bọn họ vô cùng quan tâm đến thể trạng của em bé, ngoại trừ siêu ba lần như thường lệ, lần này cố ý chẩn đoán bênh theo kiểu thời Đường và châm cứu nhau thai.(chỗ này mình ko hiểu gì sất!!)

      "Khương Lai, em cần khẩn trương, em bé rất bình thường cũng rất khỏe mạnh."

      " vậy sao?"

      "Ừ." Bác sĩ đưa ra câu trả lời khẳng định.

      " tốt quá, Tả Thiên, con của chúng ta khỏe mạnh."

      Tả Thiên sụp đổ thở ra ngụm khí lạnh, người phụ nữ này bị dưỡng thành thói quen xấu rồi, khi kích động chui đầu vào ngực , mỗi lần đều là tư thế chỉ hận thể làm gãy xương sườn của , mỗi lúc như vậy đều muốn sửa lại tư thế đúng, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của , lại yên lặng dung túng loại hành vi này.

      Tả Thiên mang theo Khương Lai trở về nhà, dọc theo đường Khương Lai đều nhịn được hưng phấn, hoàn toàn có dáng vẻ lo lắng mà luôn tươi cười, quả thực làm cho Tả Thiên cảm động muốn thở dài.

      Tuy rằng càng ngày càng đắm chìm vào trong vũng nước sâu ***, bất cứ khi nào dục vọng nửa người dưới cũng chịu được mà kháng nghị, nhưng vào giờ phút này biết, chỉ cần có thể thấy tươi cười như vậy, tình của dành cho ngừng tăng lên, vĩnh viễn ngừng.
      ---Hoàn---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :