1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng anh chồng bá đạo chiến tranh lạnh - Y Phương (10/10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.3

      Edit: Tiểu Linh .



      Trừ bỏ số nguyên tắc cơ bản, Khương Lai hầu như rất nghe lời Tả Thiên, nghe vậy ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, còn Tả Thiên ngồi nhìn ăn hết sạch chỗ cơm đó.

      Tả Thiên dùng túi plastic đựng hộp cơm mua ở ngoài vứt vào thùng rác, Khương Lai từ trong xe chạy ra theo, nhào người vào trong ngực , "Tả Thiên, em có thể theo đuổi lần nữa đúng ?”

      Tả Thiên lại bị đụng phải chật vật bước ra sau vài bước, " cần phải làm thế."

      Khương Lai dùng sức đẩy Tả Thiên ra, trừng mắt với , khuôn mặt nhắn lại suy sụp, "Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hẹn hò cùng chị ta? Vì sao chịu cho em cơ hội? chừng đến khi bằng tuổi của chị ta bây giờ, em cũng trở nên thành thục ổn trọng giống chị ta, công bằng."

      cho em cơ hội phải em cũng suốt ngày bám theo sao, Tả Thiên nhịn được muốn nổi nóng, nhưng sợ làm Khương Lai thương tâm, hạ giọng lý lẽ với : "Ý của là em cần phải theo đuổi , bởi vì bị em đuổi theo rồi, chúng ta thử hẹn hò ."

      vừa ra khỏi miệng mới phát những rối rắm phiền não cùng buồn bực lập tức trở thành hư , tâm tình cũng trở nên dịu hơn, xem ra Trương Thiến lừa , sớm động tâm với này, nhưng mà do những suy nghĩ trong đầu, vốn tưởng rằng buông tha cho , nào biết đau khổ bức bách, bị bức đến cuối cùng cũng chỉ có thể vào khuôn khổ, thể xác định mình có thể lại có mới nới cũ hay , nhưng mà theo lời Trương Thiến, tình huống càng ngày càng tệ hơn, cho mình lý do, cho Khương Lai cơ hội.

      "Được" Chuyện tốt đẹp này đến trong mơ Khương Lai cũng dám nghĩ đến, đột nhiên rơi xuống ở người của mình, Khương Lai quả thực cho là mình gặp ảo giác, đôi mắt ngập nước trừng lên, ngược lại câu cũng nên lời.

      "Sao lại mang biểu tình kinh ngạc như vậy, khủng bố đến thế sao? Có phải em muốn hẹn hò với chỉ là vui đùa ?" Biết rất đây phải là trò vui đùa, nhưng tâm lý Tả Thiên cũng biết đây là loại tư vị gì.

      "Này, tại sao em có phản ứng gì, nếu em còn tiếp tục im lặng như thế nữa, hôn em, tại chúng ta chính thức là quan hệ người , em cũng chấp nhận đúng hay ? Nếu em chuyện, hôn em."

      Tả Thiên mơ ước miệng Khương Lai rất lâu, lúc ấy được nhấm nháp thỏa mãn đến tận đáy lòng, đó là mỹ vị ngọt ngào đến cỡ nào, tại hai người tách nhau ra, đương nhiên muốn nhẫn nại nữa, đỡ lấy gáy của , bắt đầu nụ hôn tiêu chuẩn.

      Sau đó thở gấp buông ra, nhìn ánh mắt Khương Lai ngập trong sương mù, có chút tức giận kêu to: "Khương Lai, kém cỏi như vậy sao? Em lại có thể chút phản ứng, là quá đáng!"

      Kỹ thuật của trải qua khảo nghiệm, ai thử qua mà tốt, chỉ có này giả bộ đầu gỗ!

      Ánh mắt của Khương Lai như có tiêu cự, vươn tay chỉ vào chóp mũi mình, "Tả Thiên, thích em, hẹn hò cùng với em? Đây phải ảo giác đúng ?"

      Tả Thiên nhìn bộ dáng khó tin của , vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng càng đau lòng nhiều hơn, nếu phải vì năm lần bảy lượt cự tuyệt cũng làm cho tự tin như vậy, "Đúng, phải ảo giác, thích em, muốn cùng em thử hẹn hò, như thế nào, em muốn cự tuyệt ?"

      "Đương nhiên ......"Khương Lai quá nhanh, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, ngẩng đầu phát Tả Thiên bật cười, lại kinh ngạc xuất thần, "Em chỉ là có chút khó mà tin được, vào nhà chị Trương Thiến, vừa vào ra những lời này, hồi lên Thiên đường hồi xuống Địa ngục, so với ngồi tàu siêu tốc còn kích thích hơn, làm em choáng váng hết cả đầo óc."

      Tả Thiên phát ra, đừng nhìn chỉ là đơn thuần, kỳ tâm cơ cũng rất nặng, chứng cớ ràng là cảm thấy Trương Thiến còn uy hiếp được mình nữa, nên mới gọi ấy bằng cái tên khác, mà là ôn tồn gọi Trương Thiến tiếng chị.

      "Bây giờ còn choáng váng ?" xoa đầu của .

      Khương Lai nháy mắt mấy cái, "Choáng váng."

      "Vậy bây giờ như thế nào?" Tả Thiên lại hôn miệng của .

      "Tốt hơn chút." Khương Lai chu miệng, "Tả Thiên, còn muốn."

      Tả Thiên nhàng búng cái vào trán trơn bóng của Khương Lai: ", trở về em muốn làm gì tùy em." Vừa mới chia tay bạn lại ở dưới lầu cùng người khác em em, mặc dù để ý mấy chuyện vặt vãnh cũng cảm thấy xấu hổ.

      Khương Lai ngoan ngoãn vào xe, " như thế nào cũng có thể?" Đôi mắt to tròn ở trong xe phát ra ánh sáng.

      "Đúng." Tả Thiên đáp ứng rất sảng khoái, bởi vì cho rằng Khương Lai đưa ra cầu gì quá đáng, dù sao cũng thua dưới tay này, cho dù đưa ra cầu thực có quá đáng, sợ lại làm tổn thương bản thân mình, gần như thỏa mãn .

      "Tả Thiên tốt, vậy em đây." thể buông tha cơ hội tốt này, khó được lần Tả Thiên nguyện ý cùng mình hẹn hò, nhất định phải nắm chắc cơ hội bắt lấy , Khương Lai hít sâu hơi, lấy hết dũng khí ra câu mà cả đời này cho rằng mình rất to gan, "Tả Thiên, chúng ta làm tình ."

      "Em cái gì?" Tả Thiên thiếu chút nữa lái xe vào đường dành cho người bộ.

      Khương Lai dùng hành động trước để áp chế , " cho phép tức giận, là làm cái gì cũng có thể mà, hơn nữa, hơn nữa cũng thích em, Kiều Sở đàn ông thích phụ nữ cả đầu chỉ nghĩ đến việc làm tình, nếu muốn, vậy đúng là thích em......" những lời này vốn muốn gia tăng sức thuyết phục, nhưng càng càng thấy việc này có chút kỳ quái, tâm trạng lại dần dần chìm xuống.

      Khương Lai kết bạn với người kiểu gì vậy, tại sao lại những chuyện vớ vẩn này với , Tả Thiên kiềm chế xúc động muốn làm cho Khương Lai và Kiều Sở cắt đứt quan hệ ngay lập tức, đỗ xe ven đường trước, tiếp theo xoay người cùng mặt đối mặt, đôi mắt thâm thúy chỉ có hình ảnh Khương Lai, "Khương Lai, thích em, bây giờ rất muốn cùng em làm chuyện đó, nhưng mà em suy nghĩ kỹ chưa? Đây......"

      " thích em là đủ rồi." Khương Lai ngắt lời , nghiêm túc đối mặt với , "Cùng người trong lòng làm chuyện đó, em mới hối hận." xong liền hung hăng nhào tới hôn lên môi Tả Thiên, làm cho rốt cuộc cũng được lời cự tuyệt.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.1

      Edit: Tiểu Linh .


      Tả Thiên mang Khương Lai trở về nhà: "Khương Lai, em xác định đêm nay muốn ở lại đây?"

      Đương nhiên phải ở lại cách đơn giản như vậy, phương diện này bao hàm cái gì trong lòng tất cả mọi người đều biết ràng.

      Giọng điệu của Khương Lai phải muốn gây , chỉ là mực nghiêm túc: "Đúng, trừ khi đổi ý."

      "Làm sao có thể hối hận đây?" Là sợ hối hận.

      Đây là lần đầu tiên Tả Thiên biết mình cũng có thời điểm quả quyết như vậy, muốn cùng Trương Thiến phát sinh quan hệ là vì muốn, muốn cùng Khương Lai tiến thêm bước thân mật, là vì sợ hãi nếu như hai người họ thể quay về giống như lúc ban đầu, làm cho bị tổn thuơng hơn nữa, đây là điều muốn thấy nhất, cho nên mới luôn xác nhận mãi.

      Tả Thiên thở dài, dứt khoát kéo lại gần, dùng hành động bày tỏ nội tâm chân thực nhất, cái miệng của mặc cho nếm bao nhiêu lần, vẫn là hương vị ngọt ngào như vậy.

      Khương Lai chưa bao giờ kháng cự mật với Tả Thiên, đương nhiên lập tức hé miệng nghênh đón xâm nhập, Tả Thiên cũng khách khí với , bắt lấy cơ hội lập tức công thành đoạt đất, ngậm lấy đầu lưỡi của vừa liếm vừa mút, thăm dò tất cả các ngóc ngách trong miệng .

      Khương Lai bị hôn đến choáng váng, hai chân như nhũn ra, may mắn Tả Thiên vươn tay ra đỡ hông của , mới vô lực trượt ngã mặt đất.

      ", chúng ta ***."
      Tác giả để là ba dấu sao đâu mn tự biết rồi đấy-----)

      Những tiếng phát ra mỗi khi hai người tách nhau ra, Khương Lai vốn nghe hiểu được, chỉ cảm thấy hơi thở mãnh liệt xẹt qua lỗ tai, như là bị điện giật, sau đó là trận trời đất quay cuồng, thân mình bỗng nhiên bị Tả Thiên ôm ngang lấy, bước nhanh vào phòng ngủ.

      Thời điểm cơ thể bị ném lên giường, đôi môi mỏng cũng đè ép xuống dưới lần nữa, giống như cả hai đều là những đứa trẻ, mà trong miệng đối phương lại là nước miếng rất ngọt rất kỳ diệu, hai người liều mình mút vào, thỉnh thoảng cũng dành thời gian để thở, hai đôi môi tách ra mang theo sợi tơ bạc, ở dưới ánh đèn lóe sáng lên.

      "Tả Thiên, Tả Thiên, em ."

      ......

      Tả Thiên nhớ Khương Lai là lần đầu tiên, thuận theo nội tâm ***, lòng tham đáy tiếp tục đòi lấy, mà ôm cùng tắm rửa, có lẽ *** làm đủ, ngâm mình trong nước nóng lúc, Khương Lai vốn mệt mỏi muốn ngủ cũng khôi phục tinh thần, nghiêng đầu lại hôn Tả Thiên.

      Tả Thiên im lặng để cho hôn, bàn tay ngăn lại người phụ nữ an phận này, bàn tay cầm vòi hoa sen thay rửa bọt sữa tắm người, Khương Lai lại đối với đầu gỗ là hết sức bất mãn, vươn tay sờ soạng ngực Tả Thiên, những ngón tay mềm mại đùa giỡn hai điểm trước ngực , sau đó ngón tay động vào thứ có chút thần kì.

      Tả Thiên kìm lòng được phát ra tiếng rên trầm thấp.

      " ra chạm vào nơi này, cũng có cảm giác." Khương Lai giống đứa bé vừa phát ra kho báu, sử dụng hai tay, càng thêm hưng trí bừng bừng đùa bỡn hai điểm trước ngực.

      Có chút cứng rắn, giống như hạt đậu nho , bị đụng chạm rất nhàng mà ***, là đáng .

      Thân thể Tả Thiên căng cứng, người phụ nữ này *** ngón tay giống như những phím đàn piano, tuyệt đẹp mà lại khờ dại châm ngòi thổi gió ở người , lần lại lần trêu chọc dục vọng của .

      "Đủ rồi."

      Khương Lai nâng đôi mắt to có chút mờ mịt nhìn , có lẽ do ngâm lâu trong nước nóng, khuôn mặt trở nên hồng nhuận mà bình thường ít khi nhìn thấy, " thoải mái sao? Nhưng lúc làm vậy với em, em cảm thấy rất thoải mái, hay là lực tay em đủ?"

      Tả Thiên bị chọc cho tức đến vô lực, nghĩ bản thân mình hồi khắc chế dục vọng mà người ta cũng cảm kích, còn mang vẻ mặt vô tội khiến giận sôi máu, cầm lấy vòi hoa sen phun thẳng vào mặt Khương Lai, Khương Lai bị phun trở tay kịp, uống vài ngụm nước, trong màn sương mù phát ra tiếng nức nở như mèo kêu.

      Chung quy lại Tả Thiên vẫn đành lòng, ném vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau mặt cho Khương Lai, "Biết sai lầm chưa?"

      Khương Lai trừng mắt nhìn, khí nóng trong phòng tắm tạo thành màn sương mờ, qua màn sương ấy có thể nhìn thấy người đàn ông này có đôi chân thon dài, cơ bắp rắn chắc của cũng phải là khoa trương, ôm trọn lấy khung xương, đường cong có thể là hoàn mỹ, lúc hai người thân mật nhất, cũng hoàn toàn cởi hết quần áo, đến bây giờ mới hoàn toàn thấy thân thể của , hết sức chân thực, nhất thời nhịn được nhìn đắm đuối.

      Tả Thiên nhìn si ngốc nhìn thân thể mình, có chút giống bộ dáng của chú chó khi thấy xương, khỏi trận ***, nhưng mà cũng lười so đo với , lấy khăn tắm lau khô thân thể hai người, sau đó ôm trở về giường.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua hoan ái như vậy, hồi ngả lưng xuống giường, mí mắt Khương Lai cũng sắp chống đỡ được, nhưng vẫn có chút luyến tiếc nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay Tả Thiên, giống như sợ lúc mình chú ý, Tả Thiên biến mất khỏi tầm mắt của .

      "Đêm nay em cũng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi tốt để khôi phục thể lực, ngủ ." Tả Thiên nhìn thấy rất mệt mỏi, vẫn còn cậy mạnh để tỉnh táo, có chút thể lý giải.

      Khương Lai ***: " cần."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì đêm nay rất tươi đẹp, mười hai năm trước cũng là như vậy, khi đó em cũng vui vẻ đến trong mơ, thế nhưng giấc mơ còn chưa hết, biến mất trong đó, em chán ghét loại cảm giác này."

      Khương Lai nhớ lại tâm tình lúc đó, tay chân nhất thời lạnh như băng, nhất thời nhích lại gần Tả Thiên hơn.

      Tả Thiên nghe xong rất đau lòng, thống hận chính mình để lại bóng ma cho Khương Lai lớn như vậy, vươn tay ôm lấy Khương Lai, " tại em còn có cái gì phải sợ? Em biết hết mọi hành động của , bây giờ còn nằm trong nhà của , chạy trốn sao, cho dù muốn trốn, cũng trốn thoát khỏi bàn tay của em."

      Khương Lai nghĩ lại cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, trong lòng Tả Thiên tìm tư thế thoải mái, rất nhanh đắm mình vào trong mộng đẹp, mãi đến khi Tả Thiên nghe được hô hấp vững vàng của mới yên tâm ngủ.

      Khi Tả Thiên tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng, lười biếng vẽ lên màu vàng cho cả căn phòng, người bên cạnh sớm thấy, cảm thấy có chút mất mác, xoa mặt mình, mơ hồ còn có thể cảm nhận được hương vị chỉ thuộc về Khương Lai.

      Có lẽ bởi vì có người phụ nữ kia ở đây nên mới cảm thấy lạnh lẽo thế này, trải qua đêm hưởng thụ, Tả Thiên cảm thấy tinh lực dư thừa, cả người sảng khoái, thu dọn gọn gàng rồi rời giường, ném ga chứng kiến hai người hoan ái vào máy giặt, sau đó xoay người định ra ngoài ăn nhìn thấy bàn cơm có sandwich cùng sữa được bày sẵn.

      đến gần, bàn ăn có tờ giấy , sở nghiên cứu họp, em trước.

      Lời ngắn gọn trong trẻo nhưng lạnh lùng của búp bê xinh đẹp kia, giống hệt như tính cách lạnh nhạt của , hôm qua khi bị thuần phục dưới thân thể , khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt nhắm chặt, bộ dáng lông mi run rẩy hình như càng thêm đáng chút, nghĩ đến biểu này chỉ mình thấy được, trong lòng Tả Thiên có loại thỏa mãn nên lời, giống như chiếm được món quà bí mật.

      Khương Lai vốn nghĩ rằng sau khi hai người phát sinh quan hệ, tình cảm gia tăng, nhưng mà những chuyện sau đó chiều theo ý người, thời gian hai người ở chung giảm bớt rất nhiều, nếu phải thu xếp hành lý của mình, công khai chuyển vào phòng ngủ của Tả Thiên, rất có thể hai người bọn họ vài ngày cũng thấy mặt nhau.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.1

      Edit: Tiểu Linh .



      Tả Thiên mang Khương Lai trở về nhà: "Khương Lai, em xác định đêm nay muốn ở lại đây?"

      Đương nhiên phải ở lại cách đơn giản như vậy, phương diện này bao hàm cái gì trong lòng tất cả mọi người đều biết ràng.

      Giọng điệu của Khương Lai phải muốn gây , chỉ là mực nghiêm túc: "Đúng, trừ khi đổi ý."

      "Làm sao có thể hối hận đây?" Là sợ hối hận.

      Đây là lần đầu tiên Tả Thiên biết mình cũng có thời điểm quả quyết như vậy, muốn cùng Trương Thiến phát sinh quan hệ là vì muốn, muốn cùng Khương Lai tiến thêm bước thân mật, là vì sợ hãi nếu như hai người họ thể quay về giống như lúc ban đầu, làm cho bị tổn thuơng hơn nữa, đây là điều muốn thấy nhất, cho nên mới luôn xác nhận mãi.

      Tả Thiên thở dài, dứt khoát kéo lại gần, dùng hành động bày tỏ nội tâm chân thực nhất, cái miệng của mặc cho nếm bao nhiêu lần, vẫn là hương vị ngọt ngào như vậy.

      Khương Lai chưa bao giờ kháng cự mật với Tả Thiên, đương nhiên lập tức hé miệng nghênh đón xâm nhập, Tả Thiên cũng khách khí với , bắt lấy cơ hội lập tức công thành đoạt đất, ngậm lấy đầu lưỡi của vừa liếm vừa mút, thăm dò tất cả các ngóc ngách trong miệng .

      Khương Lai bị hôn đến choáng váng, hai chân như nhũn ra, may mắn Tả Thiên vươn tay ra đỡ hông của , mới vô lực trượt ngã mặt đất.

      ", chúng ta ***."
      Tác giả để là ba dấu sao đâu mn tự biết rồi đấy-----)

      Những tiếng phát ra mỗi khi hai người tách nhau ra, Khương Lai vốn nghe hiểu được, chỉ cảm thấy hơi thở mãnh liệt xẹt qua lỗ tai, như là bị điện giật, sau đó là trận trời đất quay cuồng, thân mình bỗng nhiên bị Tả Thiên ôm ngang lấy, bước nhanh vào phòng ngủ.

      Thời điểm cơ thể bị ném lên giường, đôi môi mỏng cũng đè ép xuống dưới lần nữa, giống như cả hai đều là những đứa trẻ, mà trong miệng đối phương lại là nước miếng rất ngọt rất kỳ diệu, hai người liều mình mút vào, thỉnh thoảng cũng dành thời gian để thở, hai đôi môi tách ra mang theo sợi tơ bạc, ở dưới ánh đèn lóe sáng lên.

      "Tả Thiên, Tả Thiên, em ."

      ......

      Tả Thiên nhớ Khương Lai là lần đầu tiên, thuận theo nội tâm ***, lòng tham đáy tiếp tục đòi lấy, mà ôm cùng tắm rửa, có lẽ *** làm đủ, ngâm mình trong nước nóng lúc, Khương Lai vốn mệt mỏi muốn ngủ cũng khôi phục tinh thần, nghiêng đầu lại hôn Tả Thiên.

      Tả Thiên im lặng để cho hôn, bàn tay ngăn lại người phụ nữ an phận này, bàn tay cầm vòi hoa sen thay rửa bọt sữa tắm người, Khương Lai lại đối với đầu gỗ là hết sức bất mãn, vươn tay sờ soạng ngực Tả Thiên, những ngón tay mềm mại đùa giỡn hai điểm trước ngực , sau đó ngón tay động vào thứ có chút thần kì.

      Tả Thiên kìm lòng được phát ra tiếng rên trầm thấp.

      " ra chạm vào nơi này, cũng có cảm giác." Khương Lai giống đứa bé vừa phát ra kho báu, sử dụng hai tay, càng thêm hưng trí bừng bừng đùa bỡn hai điểm trước ngực.

      Có chút cứng rắn, giống như hạt đậu nho , bị đụng chạm rất nhàng mà ***, là đáng .

      Thân thể Tả Thiên căng cứng, người phụ nữ này *** ngón tay giống như những phím đàn piano, tuyệt đẹp mà lại khờ dại châm ngòi thổi gió ở người , lần lại lần trêu chọc dục vọng của .

      "Đủ rồi."

      Khương Lai nâng đôi mắt to có chút mờ mịt nhìn , có lẽ do ngâm lâu trong nước nóng, khuôn mặt trở nên hồng nhuận mà bình thường ít khi nhìn thấy, " thoải mái sao? Nhưng lúc làm vậy với em, em cảm thấy rất thoải mái, hay là lực tay em đủ?"

      Tả Thiên bị chọc cho tức đến vô lực, nghĩ bản thân mình hồi khắc chế dục vọng mà người ta cũng cảm kích, còn mang vẻ mặt vô tội khiến giận sôi máu, cầm lấy vòi hoa sen phun thẳng vào mặt Khương Lai, Khương Lai bị phun trở tay kịp, uống vài ngụm nước, trong màn sương mù phát ra tiếng nức nở như mèo kêu.

      Chung quy lại Tả Thiên vẫn đành lòng, ném vòi hoa sen, lấy khăn mặt lau mặt cho Khương Lai, "Biết sai lầm chưa?"

      Khương Lai trừng mắt nhìn, khí nóng trong phòng tắm tạo thành màn sương mờ, qua màn sương ấy có thể nhìn thấy người đàn ông này có đôi chân thon dài, cơ bắp rắn chắc của cũng phải là khoa trương, ôm trọn lấy khung xương, đường cong có thể là hoàn mỹ, lúc hai người thân mật nhất, cũng hoàn toàn cởi hết quần áo, đến bây giờ mới hoàn toàn thấy thân thể của , hết sức chân thực, nhất thời nhịn được nhìn đắm đuối.

      Tả Thiên nhìn si ngốc nhìn thân thể mình, có chút giống bộ dáng của chú chó khi thấy xương, khỏi trận ***, nhưng mà cũng lười so đo với , lấy khăn tắm lau khô thân thể hai người, sau đó ôm trở về giường.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua hoan ái như vậy, hồi ngả lưng xuống giường, mí mắt Khương Lai cũng sắp chống đỡ được, nhưng vẫn có chút luyến tiếc nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay Tả Thiên, giống như sợ lúc mình chú ý, Tả Thiên biến mất khỏi tầm mắt của .

      "Đêm nay em cũng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi tốt để khôi phục thể lực, ngủ ." Tả Thiên nhìn thấy rất mệt mỏi, vẫn còn cậy mạnh để tỉnh táo, có chút thể lý giải.

      Khương Lai ***: " cần."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì đêm nay rất tươi đẹp, mười hai năm trước cũng là như vậy, khi đó em cũng vui vẻ đến trong mơ, thế nhưng giấc mơ còn chưa hết, biến mất trong đó, em chán ghét loại cảm giác này."

      Khương Lai nhớ lại tâm tình lúc đó, tay chân nhất thời lạnh như băng, nhất thời nhích lại gần Tả Thiên hơn.

      Tả Thiên nghe xong rất đau lòng, thống hận chính mình để lại bóng ma cho Khương Lai lớn như vậy, vươn tay ôm lấy Khương Lai, " tại em còn có cái gì phải sợ? Em biết hết mọi hành động của , bây giờ còn nằm trong nhà của , chạy trốn sao, cho dù muốn trốn, cũng trốn thoát khỏi bàn tay của em."

      Khương Lai nghĩ lại cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, trong lòng Tả Thiên tìm tư thế thoải mái, rất nhanh đắm mình vào trong mộng đẹp, mãi đến khi Tả Thiên nghe được hô hấp vững vàng của mới yên tâm ngủ.

      Khi Tả Thiên tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng, lười biếng vẽ lên màu vàng cho cả căn phòng, người bên cạnh sớm thấy, cảm thấy có chút mất mác, xoa mặt mình, mơ hồ còn có thể cảm nhận được hương vị chỉ thuộc về Khương Lai.

      Có lẽ bởi vì có người phụ nữ kia ở đây nên mới cảm thấy lạnh lẽo thế này, trải qua đêm hưởng thụ, Tả Thiên cảm thấy tinh lực dư thừa, cả người sảng khoái, thu dọn gọn gàng rồi rời giường, ném ga chứng kiến hai người hoan ái vào máy giặt, sau đó xoay người định ra ngoài ăn nhìn thấy bàn cơm có sandwich cùng sữa được bày sẵn.

      đến gần, bàn ăn có tờ giấy , sở nghiên cứu họp, em trước.

      Lời ngắn gọn trong trẻo nhưng lạnh lùng của búp bê xinh đẹp kia, giống hệt như tính cách lạnh nhạt của , hôm qua khi bị thuần phục dưới thân thể , khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt nhắm chặt, bộ dáng lông mi run rẩy hình như càng thêm đáng chút, nghĩ đến biểu này chỉ mình thấy được, trong lòng Tả Thiên có loại thỏa mãn nên lời, giống như chiếm được món quà bí mật.

      Khương Lai vốn nghĩ rằng sau khi hai người phát sinh quan hệ, tình cảm gia tăng, nhưng mà những chuyện sau đó chiều theo ý người, thời gian hai người ở chung giảm bớt rất nhiều, nếu phải thu xếp hành lý của mình, công khai chuyển vào phòng ngủ của Tả Thiên, rất có thể hai người bọn họ vài ngày cũng thấy mặt nhau.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.3

      Edit: Tiểu Linh .



      Ầm tiếng, cửa ở sau lưng bị hung hăng đóng sầm.

      Tả Thiên sờ sờ cái mũi, khóe môi lại nhịn được cong lên, rất dễ bị thẹn thùng.

      Hai Tả Thiên tay ôm trước ngực, ung dung nhìn Khương Lai chán ngán thất vọng từ toilet ra, mái tóc dài như tơ lụa theo động tác cúi đầu rơi xuống dưới, che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm đầy đặn, đôi môi đỏ mọng gắt gao cắn lấy nhau, bộ dáng tâm nặng nề.

      "Này, em bị táo bón à, ở trong đó lâu như vậy cũng chưa khỏi hết sao?"

      Khương Lai lại có thể phản bác, chỉ chậm rãi đến trước mặt , đưa thứ ở trong tay cho .

      "Đây là cái gì?"

      Tả Thiên liếc liếc mắt cái, vừa muốn nhận lấy, Khương Lai nhớ ra mặt còn dính chất lỏng nào đó của mình, khuôn mặt nhất thời hơi đỏ lên, liên tục rút về, giấu ở phía sau.

      "Lại cho xem, được rồi, vậy em cho biết, nó là vật gì?"

      "Que thử thai." Khương Lai cúi đầu: "Mặt chỉ có vạch, em mang thai, bắt đầu từ tuần trước ngày nào em cũng thử, nhưng vẫn chỉ là vạch."

      Tả Thiên gãi gãi đầu: "Dù sao cũng là người từng trải, có mang thai hay , ít nhất phải kiểm tra sau chuyện giường chiếu hai tuần, em sốt ruột cái gì?"

      " ?" Lời của Tả Thiên lần nữa mang đến hi vọng cho Khương Lai, ngạc nhiên ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp ngước nhìn .

      Tả Thiên cuộn nắm đấm đặt bên môi ho tiếng: "Nhưng mà lần trước có dùng bao cao su, cho nên...... nghĩ là em biết, em có cảm giác gì sao?"

      Khương Lai trừng lớn mắt, làm sao biết được? Đó là lần đầu tiên của , đến chút kinh nghiệm cũng chẳng có, hơn nữa khi đó bị đùa nghịch đến thần hồn điên đảo, làm sao còn có thể nghĩ đến những cái khác được.

      "Tại sao lại dùng bao cao su?" Là muốn chịu trách nhiệm sao? Sợ có đứa sao?

      "Thói quen của , dùng bao cao su đối với phụ nữ mà loại bảo hộ, là loại tôn trọng."

      Nếu có thói quen tốt này, biết có bao nhiêu đứa , hơn nữa và Hòa Khương Lai vừa mới bắt đầu hẹn hò, tương lai như thế nào còn rất khó , ràng là chuyện xảy ra rất bình thường, Tả Thiên lại bị đôi mắt vừa khổ sở vừa tức giận kia nhìn chằm chằm đến nỗi sinh ra cảm giác áy náy.

      "Đúng rồi, Khương Lai, tại sao hôm nay còn chưa lên giường?" Tả Thiên quyết định nhanh sang chuyện khác.

      ràng là rất thương tâm, Khương Lai vẫn là ngoan ngoãn trả lời vấn đề của Tả Thiên: "Mấy ngày gần đây em rất bận, cũng bề bộn nhiều việc, lâu rồi chúng ta bình tĩnh chuyện với nhau, em muốn lãng phí hết cả ngày, hôm nay em muốn chờ ." Mỗi ngày sau khi lên giường luôn buồn ngủ, chờ Tả Thiên vào giường ngủ mơ mơ màng màng, Tả Thiên chỉ biết hôn trán của , cùng ngủ ngon, cũng có nhiều hành động gì.

      Tả Thiên biết ý của rất đơn thuần, nhưng lại cố ý hiểu sai: "Đúng vậy, nếu muốn cùng nhau làm việc, chúng ta hãy lên giường làm hồi .”

      Khương Lai nghe xong mặt đỏ tai hồng, trông rất giống chú thỏ, trái tim nhảy loạn nhịp: " còn muốn cùng em ân ái?"

      Đây phải là vô nghĩa sao? Hương vị ngọt ngào xinh đẹp như vậy, làm sao có thể chỉ ăn lần đủ, buổi tối đó thương , sợ quá mức mệt nhọc, cũng dám ra cầu gì quá đáng, nhưng trong đầu lại luôn nhớ tới đêm tuyệt vời kia.

      ràng là bộ dáng trúc trắc cái gì cũng hiểu, lại so với quá khứ của vô cùng quyến rũ người, làm cho giống như nam sinh thời kì vừa trưởng thành, trong đầu chỉ có duy nhất việc kia.

      Tả Thiên hành động còn nhanh hơn so với lời , ôm trong lòng chạy vào phòng tắm: "Đêm vẫn còn rất dài, đương nhiên thể phụ ngày tốt cảnh đẹp, tắm uyên ương trước sau đó điên loan đảo phượng sao?"

      Đáp lại tiếng kêu như muỗi: "Vâng."


      Chương 8.1

      Edit: Tiểu Linh .


      Lúc này đây Tả Thiên hề lòng mang thương tiếc, bàn tay chế trụ thắt lưng Khương Lai, lần lại lần đưa mình vào thiên địa cực lạc, Khương Lai là học sinh nghe lời, cho dù bị dạy bày ra tư thế làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng, cũng chỉ cắn môi, yên lặng mực làm theo, mãi cho đến tối muộn, Tả Thiên mới buông tha cho Khương Lai, cho phép mệt mỏi ngủ .

      Khương Lai ngủ khoảng bốn giờ, nhưng đối với , giống như vừa mới nhắm mắt lại đồng hồ vang lên, sợ đánh thức Tả Thiên, định xoay người tắt đồng hồ báo thức , sau đó ngả lưng lúc nữa.

      Tuy rằng lần trước là ***, nhưng di chứng sau tỉnh lại nghiêm trọng lắm, mà lần này Tả Thiên tiết chế cứ đòi quấn lấy , thân thể giống như bị chiếc xe tải cán qua, đau nhức đến đòi mạng.

      nghiêng đầu nhìn người đàn ông nhắm mắt ngủ say bên cạnh, mái tóc đen dày bởi vì buổi tối dây dưa mà hơi rối lên, bên dưới là lông mi đen như mực, lông mi dài mà hơi cong có thể làm cho phụ nữ ghen tị, đuôi mắt rất dài, cái mũi cao thẳng và miệng hơi nhếch lê, biết mơ giấc mơ gì đẹp.

      rất đẹp trai, ngắm thế nào cũng chán, nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này tốt biết mấy, nghĩ đến công việc, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến vấn đề , , dù sao giờ phút này bọn họ gần nhau như vậy, ở dưới đôi mắt của , thuộc về đủ rồi.

      Đồng hồ báo thức vẫn kêu, Khương Lai nhìn chằm chằm kim đồng hồ chuyển động, hận thể phá hỏng đồng hồ, nhưng mà dù sao cũng phải là trẻ con, đồng hồ báo thức chạy cũng có nghĩa là thời gian dừng lại.

      Dùng sức hít sâu, Khương Lai đè lại cảm giác đau đớn, vừa muốn vén chăn đứng dậy, lại bị bàn tay ấn trở về giường lần nữa, quay đầu, đối mặt với đôi mắt còn đen hơn màn đêm của .

      "Ngại quá đánh thức ."

      "Như vậy là tốt nhất, bằng em lúc nào cũng biết." Tả Thiên khoác cánh tay lên đầu vai Khương Lai, vùi đầu vào ngực mềm mại của : "Khương Lai, hôm nay làm được ?"

      Khương Lai nhớ tới bộ mặt mẹ kế của chủ quản, vội vàng : " được, thí nghiệm đến giai đoạn cuối cùng, nếu em bỏ qua thời gian nghiệm thu kết quả, những gì làm lúc trước cũng hóa thành hư ."

      Tả Thiên làm nũng: "Vậy ngủ thêm hai giờ có được hay ?"

      Ngày hôm qua như phát điên, tuyệt thông cảm ngày hôm sau Khương Lai phải làm, chỉ lo thuận theo dục vọng bức thiết của mình, đè nặng mà bùng phát thú tính, làm mệt đến chịu được, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.

      Tả Thiên tỏ ra yếu thế như vậy, Khương Lai mềm nhũn, thiếu chút nữa lời đáp ứng, đúng lúc vẻ mặt mẹ kế của chủ quản kéo về thực tại: " xin lỗi, nghỉ ngơi cho tốt, em làm việc xong hai ngày này, về sau chê em phiền, em cũng tấc rời quấn quít lấy ."

      Tả Thiên đột nhiên ngẩng đầu hôn Khương Lai cái nhanh nhưng cũng rất mạnh mẽ: "Vậy hai giờ, dù sao hôm nay có lớp, đợi cùng em tới sở nghiên cứu hỗ trợ được ?"

      Khương Lai bị hôn đến đầu óc choáng váng, hỏi lại theo bản năng: " có thể hỗ trợ cái gì?"

      Những lời này bóng gió phải là có thể làm cái gì, biết cái gì, cho dù đây là tật cũng quá đả thương người khác rồi.

      Tả Thiên trả thù nhàng cắn cái vào môi Khương Lai, giận dỗi : "Chuyển dụng cụ, ghi chép biên bản cũng được, huống chi em thích như vậy, giả sử đúng tý nào, chỉ cần đứng ở nơi em có thể trông thấy, em nhất định làm được việc lớn."

      Nơi có thể nhìn thấy, cả ngày làm bạn? Những thứ này đối với Khương Lai mà là có năng lực nhưng xa tầm với, gần như chỉ cần hỏi đồng ý, Tả Thiên nhìn đôi mắt sáng lên của , nhàng kéo vào trong lòng.

      " tại cần nghĩ cái gì cả, ngủ , hai giờ sau gọi em."

      "Được." Khương Lai ngoan ngoãn gật đầu.

      Tả Thiên mỉm cười, nhàng in lại dấu hôn trán Khương Lai: "Sáng sớm an lành, công chúa của ."

      Vợ chồng cùng nhau về nhà, Khương Lai ngồi ở trong xe Tả Thiên, những lời này bất ngờ ra trong đầu , nhưng mà cách chính xác hẳn là vợ chồng cùng nhau làm.

      nhìn nghiêng mặt của Tả Thiên khi lái xe, đều người đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, hôm nay mặc áo sơmi trắng, tay áo tùy tiện xắn lên, hai khớp xương ràng cổ tay thoải mái cầm tay lái, hai chân thon dài tùy ý đặt phía trước phanh, quần jean phác họa lên đường cong hoàn mỹ của .

      " thực đẹp trai như vậy sao? Làm em nhìn lâu vậy cũng chưa thấy chán."

      Lúc nhấn phanh dừng xe chờ đèn đỏ, Tả Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Khương Lai, Khương Lai bị ánh mắt trêu tức kia nhìn đến tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn thành thực gật đầu, nghiêm túc cho đáp án: "Cả đời cũng chán."

      " cần tùy tiện cả đời, cả đời rất dài, vĩnh viễn hay vĩnh viễn, phải bài hát vẫn hay viết vậy sao?"

      Khương Lai rất kiên định: "Nhưng với em mà chính là thích cả đời."

      Tả Thiên cười : "Lúc nào tìm cái bút ghi để ghi lại hết những lời ngon ngọt này của em, nếu về sau em kiên nhẫn với , bật lại cho em nghe, kiểu gì em cũng cảm thấy vừa buồn cười vừa vớ vẩn."

      Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Tả Thiên quay đầu, chậm rãi nhấn chân ga.

      Cửa kính xe ngăn cách với người xe như nước bên ngoài, trần thế ồn ào náo động, sau đó tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng ...trong gian tĩnh lặng vang lên: "Nếu nguyện ý cho em thời gian chứng minh, em chứng minh cho xem."

      Nghe thói quen người chỉ cần hai mươi mốt ngày để quên người, tập thành thói quen khác trong cuộc sống là cũng chỉ cần hai mươi mốt ngày, cũng từng dùng loại loại đạo lý này khuyên mình nên buông tha cho cho đoạn tình vô vọng đó, cùng ở chung thậm chí đến bảy ngày, chỉ bằng phần ba so với hai mươi ngày mà thôi.

      Nhưng mà trải qua thời gian mười hai năm rốt cuộc cũng hiểu được, đối với người đàn ông này phải là vấn đề thói quen hay phải thói quen, mà là cơn gió lốc bất chợt kéo đến, vừa thấy mặt quét sạch .

      Trong lòng Tả Thiên có chút rầu rĩ lại hơi đau, dám nhìn biểu cảm mặt Khương Lai: " cần để ý như vậy, xin lỗi, chỉ tùy tiện , chỉ là cảm thấy vĩnh viễn cả đời là thứ rất hư vô mờ mịt, có ý tứ khác."

      Khương Lai cúi đầu, tóc dài che hơn nửa khuôn mặt: "Vâng."

      Phòng nghiên cứu của Khương Lai là phòng thứ nhất bên phải của dãy nhà đầu tiên, hai người bọn họ vào từ cửa bên trái, hành lang trống trơ, thấy bóng người, trống vắng đến nỗi có thể dùng để quay phim kinh dị.

      Nhưng mà chỉ cần hơi nhạy cảm phát ra, cửa ở hai bên hành lang đều hé ra khoảng , thấp thoáng còn thấy vài đôi mắt nhìn qua khe cửa.

      Con ngươi tiếp nhận được chấn động từ thị giác, gửi đến đầu dây thần kinh, người phía sau cửa bắt đầu bình tĩnh, ngang nhiên nhìn thẳng mặt hai người, có người ở vài phòng còn ngó hẳn đầu ra để xem.
      "Người đàn ông này là ai?"

      "Đúng vậy, lại có thể làm cho băng sơn nữ vương động tâm."

      "A, làm tôi giật mình nhất là, băng sơn nữ vương lại có thể động tâm."

      "Đúng vậy, trước kia ấy là học muội của tôi, tôi theo đuổi ấy suốt bốn năm, chưa thấy ấy cho tôi sắc mặt tốt lúc nào, nhưng tôi lại nổi tiếng toàn trường, tâm địa thiện lương, tài nghệ về nhiều mặt, khí chất tuyệt hảo, diện mạo ngang với vương tử Phan An của trường học, trừ bỏ băng sơn nữ vương, toàn bộ nữ sinh phân biệt cao thấp ai mà động tâm tư với tôi."

      "Bớt làm trò , tôi với cũng cũng học chung trường, tôi có theo đuổi đâu.”

      "A, là nữ sao? Đừng dọa tôi."

      " muốn chết có phải hay ?"

      "Này, tôi nhớ ra rồi, chẳng lẽ năm 3 đại học du học ở Thái Lan...... Ông trời ơi, phải vì tôi nên mới đấy chứ, sau khi trở về lại sợ bị tôi coi là kẻ thứ ba, cho nên chậm chạp dám thổ lộ, lại thấy thể gặp tôi trong đám nữ sinh nổi tiếng, nên đối nghịch với tôi ở mọi nơi? Đây là chiếm được tình , là vui buồn lẫn lộn...... được phép nhúc nhích cũng nên có suy nghĩ bá vương ngạnh thượng cung, cho dù tôi đồng tình với , nhưng tôi cũng muốn cống hiến thân thể băng thanh ngọc khiết của mình.

      Người rình coi từ trong cửa bị tăng huyết áp, thiếu chút nữa ngất xỉu, bất chấp Tả Thiên cùng Khương Lai qua cửa phòng nghiên cứu của mình, giống như thuốc nổ vọt lên tới chỗ tiện nam kia.

      Người đàn ông chột dạ muốn đóng cửa, lại có đôi chân thò vào nhanh như tia chớp, sau đó là gương mặt hùng hùng hổ hổ xuất trước mặt , đến mức cái mũi cũng muốn chạm vào nhau rồi, khí thế bức người.

      "Người biết thức thời này, tôi cho biết, tôi đánh tới nỗi mẹ cũng nhận ra , tôi mang họ Lữ!"

      Người đàn ông ngoài mạnh trong yếu biện giải: " vốn phải là nữ......"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.2

      Edit: Tiểu Linh .



      Ngòi nổ bùm bùm bùng cháy, ngọn lửa khét lẹt bùng lên.

      khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Chương ngưng tụ sát khí, hung thần ác sát nhìn thẳng người to gan lớn mật dám nhổ râu hùm, ánh mắt hung ác kia như muốn cắt từng miếng thịt mặt ta ra.

      Miệng người đàn ông này là tiện!

      Tả Thiên vụng trộm nhìn Khương Lai vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng như thường: "Người đàn ông này từng theo đuổi em?"

      Khương Lai gật gật đầu, Ứng Cảnh Nhân là vết nhơ trong đời , bất kể đâu, ta cũng bám đuôi, so với cái đuôi theo sau càng phiền phức và khó chịu hơn, vì vậy trong kí ức của hầu như tồn tại chuyện liên quan đến ta.

      ta có thể tranh cãi gay gắt với giáo sư, nhưng lại giao tiếp đầy tình cảm với , còn có thể bất ngờ quỳ gối dưới chân vào dạ tiệc nguyên đán; thậm chí nửa đêm giả trang thành con xông vào khu kí túc xá của nữ, ở bên ngoài kí túc xá của ngang nhiên tự đàn tự hát tỏ tình.

      Những chuyện cũ theo nhau ùa về, Khương Lai chậm rãi hít vào hơi, đâu phải chỉ là vết nhơ, mà thực ra là cơn ác mộng thể thoát khỏi, may mà về sau ta thấy thể công kích thành lũy của Khương Lai, tự nhận thấy xấu mặt, còn lòng tin cũng còn những suy nghĩ như vậy nữa, lúc này Khương Lai mới thoát ra khỏi

      [​IMG]


      Chương 8.3

      Edit: Tiểu Linh .


      Bên cạnh bàn thí nghiệm là bồn rửa tay nho , Tả Thiên vặn vòi nước, vô cùng nhiệt tình vùi đầu vào công việc được nhờ vả giữa chừng này.

      Rốt cuộc Khương Lai cũng có thể chú tâm hết mình vào công việc, nhưng niềm vui ngắn chẳng tầy gang, mới bật máy chuẩn độ dung dịch lúc, bên cạnh liền truyền đến những tiếng lách cách bộp bộp.

      mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dáng ngây ra như phỗng củaTả Thiên, qua chỗ đó để nhìn xem, bảy tám cái dụng cụ đều vỡ thành đống.

      Sau khi Tả Thiên phát ra Khương Lai đứng bên cạnh, vội vàng luống cuống giải thích: "Lai, phải cố ý, mấy thứ này rất trơn, vừa rửa dưới vòi nước rơi từ trong tay ra."

      "Ừ." Trước đây khi Khương Lai bắt cha mình vào phòng bếp rửa chén Khương Thi lấy ra bao nhiêu lí do để từ chối, điều này coi như có thể chấp nhận được: "Nếu giúp em làm việc khác?"

      Tả Thiên kinh ngạc: " còn có khả năng làm cái khác?"

      Khương Lai chỉ chỉ môi của mình: "Cứ 10 phút lại đây hôn em cái, em nhất định có thể làm nên chuyện lớn."

      Tả Thiên chán nản rũ bả vai, nhưng mà bởi vì đống dụng cụ đó hy sinh lừng lẫy, rốt cuộc cũng nhận thức được, dám cầu để mình làm điều gì vướng víu cho nữa, buồn bực muốn đứng ra chỗ khác, tay phải lại bị kéo lấy.

      "Ừ?" nghiêng đầu.

      "Tới hôn em cái trước ."

      Nội tâm chân thành của Khương Lai Tả Thiên ngu ngơ trở về trạng thái ban đầu, dâng lên môi của mình.

      Ngồi trước máy tính, con mắt Tả Thiên vẫn dõi theo người phụ nữ quýnh lên trước bàn thí nghiệm, lần đầu tiên biết mình cũng mê luyến hình bóng người như vậy, xem thế nào cũng xem chán.

      Tả Thiên cứ 10 phút lại chạy đến bên Khương Lai để hôn, điều này cũng biến thành thời khắc mong chờ nhất, đến nỗi 10 phút đó bị kéo thành đường cong, đặc biệt thong thả.

      Thời điểm giữa trưa, Khương Lai muốn gọi điện cho người đưa cơm, lại bị Tả Thiên mực phủ quyết.

      " được, em bỏ lỡ kết quả thí nghiệm."

      "Sau đó sao?" Tả Thiên nhíu mày.

      "Sau đó?" Khương Lai lộ ra biểu tình hoang mang.

      Tả Thiên hai tay ôm ngực hỏi: "Em muốn hoàn thành công việc nhanh chút là nhằm mục đích gì?"

      "Muốn giành chút thời gian ở bên cạnh chăm sóc ." Đáp án này biết lên trong đầu Khương Lai mấy ngàn vạn lần, tại tự nhiên cần nghĩ

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :