1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng anh chồng bá đạo chiến tranh lạnh - Y Phương (10/10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp)

      “Khương Lai…” Tả Thiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhắn của ngồi trong góc khuất, trong lòng giống như bị kim đâm cái, có chút đau xót.

      Trương Thiến ho khan tiếng, “Khương Lai, em còn cho nên , thích là chuyện của người, nhưng kết giao lại là chuyện của hai người, nếu em thích ấy, ấy thích chị, chị lại thích người khác, sau đó chún ta lại phải kết giao, vậy thế giới phải là rối loạn sao?” bé nữ sinh này nhìn ngoan ngoãn như vậy mà sức bật thậ giống người thường, là có chút xem thường người ta rồi.

      Khương Lai trừng , “ được , tôi chán ghét chị.”

      Trương Thiến lộ ra biểu tình bi thương, Tả Thiên nhắm mắt, “Khương Lai, em hơi quá đáng, mau xin lỗi Trương Thiến.”

      “Em cần.” Khương Lai trừng mắt nhìn Tả Thiên, “Các người kết giao kết giao, dù sao em cũng buông tha, em chỉ biết hạnh phúc là phải dựa vào chính mình mà giành lấy, chỉ có cố gắng mới có thể thi đỗ được thành tích tốt.”

      xong lại ngồi xuống, cầm lấy thực đơn gọi rất nhiều món ăn, cũng thèm nhìn sắc mặt của hai người kia, trực tiếp gọi người phục vụ đưa ra ngoài.

      Trương Thiến nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng này bị thương tâm muốn chết nên chạy ra ngoài, trong đầu Tả Thiên vẫn còn lại hình ảnh cái liếc mắt của Khương Lai trước khi bỏ ra ngoài, ánh mắt trong sáng như vậy, dường như làm mê muội đôi mắt của .

      Bữa cơm này thập phần quỷ dị, ba người đều đạt tới cảnh giới cao nhất của việc chỉ ngồi ăn mà , giữ im lặng cúi đầu ăn cơm, Trương Thiến vốn có ý đồ muốn vài lời thân mật với Tả Thiên, nhưng Tả Thiên hiển nhiên yên lòng, quan tâm tới , Trương Thiến biết là thể để bản thân như vậy nữa, phát triển thành tác dụng ngược nên cũng đành im lặng.

      Cơm nước xong, Tả Thiên đề nghị đưa hai về nhà. Trương Thiến có chút thất vọng, đứng lên mở cửa chính của phòng, cửa vừa mở ra, bóng người ập vào người , nếu phải luyện võ thuật vài năm, thế nào cũng ngã ra sàn.

      “Kiều Sở?” Tâm tình Khương Lai tốt cũng liếc mắt cái nhận ra bạn tốt.

      “Ha ha… Vừa vặn ngang qua, khéo nha, Khương Lai, cậu ăn cơm ở nơi này sao, mấy người nhất định là bạn, mấy người quan hệ tốt, ha…” Kiều Sở nở ra nụ cười vô hại, chỉ là cho dù có cười đến thuần khiết cũng có ai tin, nhưng mà có ai cố tình cùng so đo.

      Tả Thiên liếc mắt nhìn Kiều Sở cái, “Kiều Sở, bằng phiền toán đưa Khương Lai về được ?”

      Khương Lai lập tức nổi giận, “ cần, tôi muốn Tả Thiên đưa về.” Ngay lúc đó bắt chước tình huống trong phim, hai tay bé ôm chặt lấy cánh tay Tả Thiên.

      Kiều Sở quả nhiên là bạn tốt của Khương Lai, thời khắc mấu chốt ra tay trượng nghĩa, “Đúng rồi, nhà của tôi và Khúc Man Lăng vừa vặn ngược hướng, đưa ấy về rất phiền toái, bằng tôi thay đưa vị xinh đẹp này về cũng được.”

      Tt suy tư chút, “Vậy cũng tốt, nhờ cả.”

      Đến người thành thục ổn trọng như Trương Thiến cũng phải thốt lên, “Như thế này cũng quá vớ vẩn, Tả Thiên.”

      xin lỗi, Trương Thiến, liên lạc với em sau.” Tả Thiê tùy ý để Khương Lai ôm cánh tay của mình, đưa cái đuôi này .

      Nhìn bóng lưng hai người, Kiều Sơ giơ tay hình chữ V, nhìn Trương Thiến tức đến bụng khí, lần đầu tiên hẹn hò thập phần chờ mong lại kết thúc bằng phương thức như thế này, quá hoang đường!
      Last edited by a moderator: 9/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1

      Edit: Tiểu Linh .


      Chiếc xe chạy an ổn đoạn đường được bật đèn sáng trưng.

      Ngọn đèn giống như chiếu vào đôi mắt Khương Lai, mảnh ánh sáng ngọc, "Tả Thiên, đừng coi em như trẻ con, em biết mang ta tới là muốn để em chết tâm, em cần, người em thích là Tả Thiên."

      Tả Thiên trừ bỏ thở dài cũng chỉ có thể thở dài, được người ta thích sâu đậm như vậy, cảm động là gạt người, từ trước đến giờ gặp gỡ bạn , tình cảm của họ đối với có lẽ cũng chưa được bằng nửa tình cảm Khương Lai dành cho .

      Nhưng mà Trương Thiến có câu có sai, thế giới của Khương Lai và hợp nhau, thời điểm ở nước ngoài, có thói quen ăn đêm, thói quen suốt đêm cuồng hoan, thói quen có tình nhanh chóng, hợp ở mà hợp tan. Khương Lai từ đến lớn đều ngoan ngoãn, sinh viên tốt nên có thói quen đó, cũng muốn có những thói quen như vậy.

      "Khương Lai, chúng ta thích hợp, rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể hiểu đây?"

      Ở phương diện này Khương Lai cố chấp đến nỗi những người hay cố chấp nhìn thấy cũng ngán ngẩm, "Chúng ta cũng sớm chuyện qua, cho nên thích hợp cũng chỉ là lấy cớ."

      "Nhưng mà có bạn ."

      " ràng là em với hai người rồi, ta mới là kẻ bại hoại chen chân vào giữa chúng ta!"

      Tả Thiên trầm giọng quát: "Khương Lai, được người khác như vậy!"

      Từ Khương Lai có thói quen tranh chấp với người khác, nhưng hôm nay khác, biểu đạt nguyên vẹn địch ý với Trương Thiến.

      Khương Lai nhìn ánh mắt thập phần nghiêm khắc của Tả Thiên, ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, " xin lỗi, phải em cố ý, nhưng em thể khống chế bản thân mình, vừa nhìn thấy ta thân mật ở cùng chỗ với như vậy, em cảm thấy tức giận, rất tức giận.”

      Tả Thiên nhìn mái tóc đen nhánh của người kia, làm sao còn tức được, nhưng cũng trở nên càng phiền não, rốt cuộc làm thế nào mới có thể cạy đầu gỗ của Khương Lai ra, để cho buông tha thích ? đường phiền não, đưa Khương Lai về nhà.

      " lên , em làm rơi cái gì ở xe sao?" Tả Thiên thấy Khương Lai đứng ở cửa chính nửa ngày nhúc nhích, kéo cửa kính xe xuống với .

      Cũng biết vào thời điểm then chốt xúc động cái gì mà để ngốc nghếch kia chạy lại nhanh như tên lửa, thò đầu vào trong xe, dùng sức cắn vào môi .

      Ai, môi Tả Thiên lại bắt đầu hơi đau.

      Lúc này đây Khương Lai tiến sát lại, nhưng tiếp tục vào sâu hơn, dùng hai tay bé nâng khuôn mặt Tả Thiên lên, đôi mắt to tròn nghiêm túc chăm chú nhìn con ngươi đen của , "Tả Thiên, em biết muốn cùng em thử hẹn hò, em miễn cưỡng, , về sau khi cùng ta ra ngoài, cũng gọi em được ?"

      Như thế này còn gọi là miễn cưỡng, ba người hẹn hò thành cái thể thống gì? Lúc này Tả Thiên muốn nổi điên rồi, nhưng ánh mắt vừa chạm vào khuôn mặt nhắn nghiêm nghị của Khương Lai, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy chờ mong, con ngươi màu đậm phát ra ánh sáng, làm như bị lạc trong đôi mắt ấy.

      Mãi đến khi nghe thấy thanh, mới kịp phản ứng rằng mình cho câu trả lời khẳng định rồi.

      "Cám ơn, em lên rồi, ngủ ngon." Khương Lai lại lần nữa cắn môi của Tả Thiên, sau đó vô cùng cao hứng rời .

      Tả Thiên Nhất ngơ ngác ngồi trong xe, nhìn ngọn đèn sáng lên lầu, với thị giác của , ánh sáng trong căn phòng nho kia như ánh mắt của người nào đó, nhưng mà trong căn phòng thấy bóng dáng của xinh đẹp kia đâu.

      "Nghĩ cái gì vậy?" Tả Thiên cốc đầu mình, bởi vì đau đớn mà cả người nhất thời thanh tỉnh hơn, "Quên , theo theo , đến lúc đó ấy nhìn thấy bộ dáng thân thiết của mình cùng Trương Thiến, chừng có thể chết tâm."

      đóng cửa kính xe lại, khởi động xe rời khỏi nơi đầy thị phi này.

      Trương Thiến muốn phát điên rồi, buổi hẹn hò lãng mạn, tại sao lại xuất cái đuôi theo nhìn chằm chằm , phàn nàn với Tả Thiên, đây là làm cho đối phương hết hy vọng, ông trời ơi, buổi hẹn hò của cũng phải là buổi tuyển tú mà, đến lần thứ năm, rốt cục nhịn được mà bạo phát.

      "Tả Thiên, xin lỗi, em chịu nổi, bộ phim điện ảnh hay như vậy, này lại chen ngang giữa chúng ta, em có thể so đo với ấy, bởi vì ấy tuổi còn hiểu chuyện, nhưng sao? Em vẫn vô cùng ưa thích cách hành xử ổn trọng và quyết đoán của , nhưng tại sao lại phóng túng ấy để ấy phá hư buổi hẹn của chúng ta?”

      "Trương Thiến, nơi này là cửa rạp chiếu phim, có chuyện gì đợi sau." Tả Thiên cũng biết làm khó Trương Thiến, nhưng nên lý trí, lựa chọn nơi đông người như vậy để nổi nóng.

      " xin lỗi, em làm được, tại em hoàn toàn có cách nào cùng ấy ở cùng chỗ, cho em đáp án cuối cùng, muốn em hay là ấy, nếu lựa chọn ấy, em lập tức rời ."

      Tả Thiên kéo cổ tay , "Em bình tĩnh chút."

      Trương Thiến hất tay ra.

      Khương Lai đứng mình chen vào, "Tả Thiên, hai người cãi nhau, hai người thích hợp."

      theo hai người bọn họ lâu như vậy, tận mắt thấy hai người bọn họ ở trước mặt mình coi ai ra gì, làm bộ em em, trong lòng cũng rất đau, nhưng cũng thuyết phục bản thân mình, tuyệt đối phải giữ vững suy nghĩ, trời phụ người có lòng, rốt cục cũng nhìn thấy đường lớn tươi sáng của mình rồi.

      Trương Thiến mở to hai mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người như Khương Lai, cá tính cổ quái , nhiều lần đều thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của Khương Lai, sắc mặt trắng bệch theo phía sau bọn họ tự chuốc lấy cực khổ, lần này thấy bọn họ cãi nhau, mình tỉnh lại cũng thôi, thế nhưng còn nhảy ra trả đũa, bọn họ cãi nhau còn phải bởi vì đầu sỏ gây nên là ta sao!

      Tả Thiên thế nhưng có tức giận, ôn tồn giải thích với Khương Lai, "Cãi nhau với người nhau là rất bình thường, thế giới đâu có người phù hợp trăm phần trăm."

      "Em tin, ba em ông ấy cùng mẹ em suốt ngày cãi nhau ầm ỹ nên mới có cảm tình, cho nên tại ông ấy cái gì cũng làm cho dì, tình cảm bọn họ mới có thể tốt như vậy." mới dễ bị lừa như vậy đâu.

      "Khương Lai, cãi nhau cũng chia ra rất nhiều loại, ầm ỹ quá là chuyện đáng thương cảm, nhưng ảnh hưởng toàn cục ngược lại là tình thú, em có đúng ?" Tả Thiên quay đầu tìm kiếm Trương Thiến.

      Trương Thiến cười lạnh, "Nhưng em cảm thấy chúng ta đùa giỡn tình thú, Tả Thiên, em nghiêm túc cãi nhau với , em trước, gây trở ngại hai người chuyện phiếm !"

      Tả Thiên muốn đuổi theo, quần áo lại bị kéo lấy, "Tả Thiên."

      Đôi chân Tả Thiên bước được, dường như trúng phải độc dược mất rồi, phát mình đối với ánh mắt điềm đạm đáng của Khương Lai càng ngày càng còn sức kháng cự.

      Trương Thiến lúc rồi mới phát Tả Thiên đuổi theo, quả thực tức giận đến mức tất cả trước mắt đều biến thành màu đen, đôi chân đôi giày cao gót mười phân giẫm cạch cạnh đất quay trở lại, "Tả Thiên, em muốn có buổi hẹn hò kì dị như thế này lần nào nữa, nếu nghĩ thông suốt, hãy tới nhà của em tìm em, cần phải biểu kinh ngạc, em tin là loại người bảo thủ chịu thay đổi, số lần hẹn hò của chúng ta cũng thiếu, phát triển đến bước này cũng hết sức bình thường." Lần này xong, cũng quay đầu lại mà bước luôn.

      Khương Lai kéo kéo Tả Thiên lâm vào trầm mặc, "Tả Thiên, có phải ta muốn làm chuyện gì tốt hay ?"

      "Cũng phải." Tả Thiên nhíu nhíu mày, thập phần đau đầu, " thôi, cũng còn sớm, đưa em trở về."

      Đương nhiên phải là quân tử mà bảo thủ chịu thay đổi, thời gian còn ở nước ngoài, chỉ cần nhìn đối phương có vừa mắt hay , lần đầu tiên hẹn hò vào khách sạn cũng tính là kỳ quái, nhưng vớ vẩn là lần này thế mà nổi lên ý định với Trương Thiến, kỳ quái, khi nào trở thành Liễu Hạ Huệ rồi!

      Khương Lai vừa về tới nhà, liền vội vàng gọi điện thoại cho quân sư quạt mo của mình, "Kiều Sở, ta câu này, là có ý gì đây?"

      Đừng nhìn Khương Lai có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, từ chỉ số thông minh của rất cao, gặp qua là quên được, nghe qua cũng quên, lặp lại lời của người khác sai chữ, đối với là chuyện dễ dàng.

      Kiều Sở ở đầu bên kia điện thoại hét đến chói tai, "Khương Lai, nguy rồi, người phụ nữ này quả nhiên phải là kẻ dễ bắt nạt, ta muốn cùng Tả Thiên làm tình."

      "A?" Di động trong tay Khương Lai thiếu chút nữa rơi xuống.

      "Khương Lai, cậu bình tĩnh lại , tại, lập tức, cậu lập tức gọi điện cho Tả Thiên, từ giờ trở theo dõi nhất cử nhất động của ta hai mươi tư giờ." Nếu phải người đàn ông đó tuấn tú lịch , ngọc thụ lâm phong, khí chất cũng là trăm dặm mới tìm được , thể soi mói, bỏ qua đáng tiếc, cũng giúp Khương Lai theo đuổi ta như vậy, người con vừa xinh đẹp lại thông minh như Khương Lai, đàn ông đuổi theo cũng kịp đâu.

      "Ơ."

      Điểm này cần Kiều Sở nhắc nhở, chờ sau khi Khương Lai khiếp sợ lấy lại tinh thần, trong đầu toàn là suy nghĩ làm sao có thể bám lấy Tả Thiên cả ngày, cho tới nhà người phụ nữ đó.

      Nếu để Tả Thiên , mất .

      Trong đầu của Khương Lai suy nghĩ, làm tình là việc làm phi thường thần thánh, khi làm, cùng nhau lấy giấy đăng kí kết hôn là chuyện cần bàn cãi, cho nên nhất định thể để cho Tả Thiên .
      Last edited by a moderator: 17/7/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2.

      Edit: Tiểu Linh

      Tả Thiên biểu gì ra ngoài, nhưng mấy lần hẹn hò gần đây cũng làm cho rất đau đầu.

      Có lẽ do tình cảm của và Trương Thiến chưa đủ ổn định, nên khi có hay khiến người ta thương tiếc là Khương Lai theo, cho dù coi ấy như em , cũng luôn tự chủ được mà dồn lực chú ý lên người , do vậy mà xem bạn chính thức là Trương Thiến, loại đạo lí phù hợp lẽ thường bên nặng bên này đối với người nào cũng có lợi, ít nhất thể khiến ngốc Khương Lai kia hết hy vọng, có lẽ nên nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Trương Thiến.

      Nhưng từ trước đến nay có thói quen tùy tâm sở dục, nếu có tâm tình kia, miễn cưỡng chính mình, nhưng mà nếu làm cái gì cả, tiếp tục mãi như vậy, việc ngày càng giải quyết được mất.

      Nghĩ nghĩ lại Tả Thiên vào cái ngõ cụt, phiền chán vò đầu, sau khi đưa Khương Lai về nhà, quay đầu xe, lái đến quán bar.

      Đây là quán bar thích nhất, có rượu ngon ăn no có lộc ăn, có mỹ nhân nhìn mắt, ánh đèn nhấp nháy, nhạc vang lên, tất cả phiền não đều ném lên chín tầng mây, nhưng lần trở lại này có điểm ngoại lệ, mặc kệ dùng cách nào để dời lực chú ý, những phiền lòng này vẫn quanh quẩn ở trong đầu, bỏ được.

      Giằng co hơn nửa buổi tối, Tả Thiên uống hơi nhiều nên gọi tắc xi về nhà, đầu tiên thấy có người ngồi ở cửa, chống cằm ngủ gà ngủ gật, thân thể của có xu hướng nghiêm về vali hành lí để ở bên.

      "Khương Lai?"

      Trong chớp mắt tay phải của Khương Lai trượt xuống, mất sức lực nghiêng đầu cái, thân mật tiếp xúc với cửa lớn.

      "Ôi!" ôm cái trán đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo góc độ của là người đàn ông cao lớn, cả người được bao trùm bằng ánh sáng lấp lánh, " trở về, tốt."

      Cũng biết có phải do tác hại của rượu hay , khuôn mặt Tả Thiên đỏ bừng tim đập thình thịch hỏi, "Em đừng với , em chơi trò trốn nhà ?" Nhà của trừ bỏ cũng có ai sống có được !

      Khương Lai nhìn tiếng nào, tay chống xuống đất để đứng lên, nhưng ngồi nền đất lâu, hai chân bởi vì máu thông mà tê cứng, nghiêng ngả đứng lên nhưng trong nháy mắt lại ngã ập xuống chỗ Tả Thiên đứng, đàu của va vào ngực
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1

      Edit: Tiểu Linh .


      Mùa thu qua thời gian ngắn nhưng cái nóng bức của ngày mùa hè vẫn chậm chạp tiêu tan, vào nửa đêm thậm chí còn có thể nổi sấm chớp mưa rào, Tả Thiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy sấm sét vang dội như muốn xé rách màn đêm, cả người cảm thấy phiền muộn, trằn trọc nửa ngày cũng có cách nào ngủ được.

      Cũng biết ngoài phòng khách có ngủ ngon hay ?

      Nghĩ vậy, đơn giản đứng dậy ra xem tình huống bên ngoài, lại ngoài ý muốn thấy phòng khách vốn tối đen như mực lại đèn đuốc sáng trưng, mà vốn nên ngủ lại ngồi ghế sô pha, quay lưng về phía bịt kín hai tai lại, cho dù cách khoảng nhất định, cũng có thể nhận thấy sợ hãi.

      Lớn như vậy còn sợ sét đánh.

      Tả Thiên vừa buồn cười lại đau lòng, lại gần định an ủi, nhưng Khương Lai vừa thấy , lập tức vọt vào trong lồng ngực của , làm suýt ngã hít vào ngụm khí lạnh, "Đừng......" Thiếu chút đầu đụng gãy đoạn xương sườn của rồi.

      Khương Lai tự chủ tiếp tục rúc vào trong ngực Tả Thiên, giống như chú chó , "Em sợ sét đánh......"
      (Uầy! Sao phải là mèo mà lại là chó .)

      Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thân là người đàn ông khỏe mạnh lâu vận động, Tả Thiên rất khó tập trung lực chú ý, nhưng cả người Khương Lai sợ hãi, cũng thể tàn nhẫn đẩy ra, tự hỏi hồi, vươn bàn tay nhàng vuốt lưng , "Được rồi được rồi, biết, đừng sợ, ở trong này." Tay kia véo bắp đùi của mình, dùng đau đớn nhắc nhở chính mình cần tâm viên ý mã.

      cũng biết mình dỗ bao lâu, cả đùi đều là vết bầm tím, cảm xúc của Khương Lai mới chậm rãi ổn định lại, bên ngoài còn sấm chớp nữa, trời đất bên ngoài được cơn mưa thanh tẩy dễ chịu hơn rất nhiều.

      "Được rồi, đừng sợ nữa, phải sáng sớm mai em còn muốn theo ra ngoài sao, bây giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt."

      Tả Thiên đẩy ra Khương Lai muốn rời , nhưng lại đứng bên kéo quần áo của , bên dùng đôi mắt ngập nước ngước nhìn , "Tả Thiên, em sợ......"

      "Mưa rào và sấm chớp ngừng rồi, đấy, em xem, có gì để sợ."

      Mặc kệ Tả Thiên nhẫn nại giải thích như thế nào, Khương Lai cũng chịu buông tay ra, khuôn mặt nhắn lộ ra biểu cảm như bị người ta vứt bỏ, hốc mắt đỏ hết lên.

      Nhìn bộ dạng này của , Tả Thiên biết làm sao, chỉ có thể thở dài, "Vậy em xem nên làm cái gì bây giờ đây? Chúng ta cũng thể đứng cả đêm ở phòng khách, buổi sáng ngày mai còn phải lên lớp." Từ sau khi gặp lại Khương Lai, số lần thở dài của cộng lại còn nhiều hơn cả năm trước.

      Khương Lai nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Em ngủ với ."

      Tả Thiên đề cao lượng, "Em cái gì?"

      " đừng tức giận, chỉ là ngư chung phòng với , em có thể ngủ mặt đất, em cam đoan lợi dụng lúc gặp khó khăn mà gây rối." Khương Lai nhìn giống như sắp tức giận, vội vàng giơ tay thề.

      " có ý tứ này, trời ơi....Đầu óc em toàn chứa những thứ gì vậy hả?" Tả Thiên lại thở dài, "Quên , đến đây, nhưng mà cho phép cởi quần áo ngủ, biết ?"

      Thấy Tả Thiên có vẻ đồng ý, Khương Lai lập tức gật đầu như giã tỏi, " thành vấn đề."

      Tả Thiên đương nhiên để Khương Lai ngủ sàn nhà , người ta là con yếu đuối mảnh mai, loại chuyện vứt bỏ mặt mũi như thế này vẫn làm được, nhưng để cho cho ngủ sàn nhà, còn chưa có giác ngộ kính dâng người khác như vậy, cho nên cuối cùng vẫn là hai người mặc quần áo, quy củ nằm cùng giường.

      cũng phải từng ngủ cùng Khương Lai, nhưng đó là chuyện cũ của mười hai năm trước, lúc đó Khương Lai đứa trẻ mười tuổi chưa phát dục, có thể cam đoan lúc ấy mình xuất bất cứ tà niệm nào, nhưng tại tuy rằng tâm lý Khương Lai phát triển nhiều so với thời điểm đó, ở trong mắt của có gì biến hóa, nhưng dù sao cũng vẫn là phát triển bình thường, nếu chút bị ***, đó là vũ nhục với sức quyến rũ của phụ nữ.

      * hiểu sao trong raw cứ có những kí tự này chẳng biết chỗ đó tg viết từ gì

      "Tả Thiên, ngủ chưa?" Người nằm bên cạnh khẽ phát ra chút thanh, lại đợi hồi lâu, Khương Lai mới nhàng mà hỏi.

      Tả Thiên có tâm tình chuyện đêm khuya, làm bộ ngủ rồi trả lời , ngủ ngủ , ngủ xấu hổ.

      Trong khi thôi miên chính mình, bên cạnh truyền đến tiếng động đứng dậy muốn vào toilet? phải sợ nên goi dậy cùng đấy chứ? Đầu óc của vừa nảy ra giả thiết này, ngoài miệng nhiều hơn thứ gì ấm áp, so với bông còn mềm hơn, so với mật đường còn ngọt hơn.

      Lần hôn này còn chưa chạm vào răng của , Tả Thiên khó có thể tưởng tượng đây ý nghĩ đầu tiên xuất trong , sau đó mới chợt phát ra hình như thời gian có phải hơi lâu rồi , phải cam đoan làm ra chuyện gì với sao? Xin hỏi bây giờ làm cái gì?

      Nếu lúc này giả bộ bị đánh thức tránh được xấu hổ, trăm phần trăm thể để cho Khương Lai khẩn trương được, nhưng nếu đuổi lại đành lòng, sợ sét đánh như vậy, ra ngoài biết sợ thành cái dạng gì đây, đây là lần đầu tiên Tả Thiên biết nguyên nhân vì sao mình mềm lòng.

      Tiếp tục giả bộ ngủ? Nhưng mà hình như Khương Lai càng ngày càng biết đâu là đủ, đơn giản chỉ là hôn moi của , còn hôn đôi mắt của , hôn lông mi của , quả thực là bôi nước miếng lên khắp khuôn mặt , mùi vị của trẻ giống như thuốc phiện, từng đợt lan tràn vào chóp mũi , trái tim của càng ngày càng đập kịch liệt, giống như bệnh tim phát tác mất rồi.

      Khi lý trí của gần mất hết, khống chế được dục vọng cuồn cuộn trong người mình, muốn lật người áp chế , rốt cục Khương Lai cũng thưởng thức đủ hương vị của , chấm dứt mà lui ra.

      lần nữa còn mùi vị thanh khiết hỗn tạp của Khương Lai trong miệng Tả Thiên biết là may mắn hay mất mát, trái lại Khương Lai đặc biệt cảm thấy mỹ mãn, trở mình bao lâu phát ra tiếng hít thở vững vàng, chỉ còn lại mình trừng mắt nhìn trần nhà, hai tay nắm lấy nhau, liều mình vứt bỏ những hình ảnh này ra khỏi đầu óc, mãi đến khi chính mình mơ màng ngủ mất.

      "Thơm quá, mềm." Trong lúc ngủ mơ, Tả Thiên mơ mơ màng màng rúc đầu vào trong lòng đối phương, cách lớp quần áo mỏng manh, mũi dụi dụi vào chỗ mềm mềm của đối phương.

      Thân thể Khương Lai cứng đờ dám động, vừa mở mắt chính là hình ảnh Tả Thiên nhắm mắt lại cắn mình, vừa sợ vừa thẹn, hoàn toàn biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

      "Tả Thiên, Tả Thiên?"

      Thanh có chút quen tai, hơn nữa nghe qua có vẻ rất ngọt ngào, phải là trẻ nào đấy chứ? Cho dù uống rượu cũng đến mức làm hại rường cột tương lai của Tổ quốc đấy chứ, nhưng mà hôm nay đầu của cũng đau, tối hôm qua hẳn là uống rượu mới đúng, nếu quán bar, người phụ nữ này là ai? Nghe qua cũng phải giọng của Trương Thiến.

      Tả Thiên mở to mắt, sau đó lại trừng mắt nhìn, sau đó lại giật mình khi nhìn thấy Khương Lai nên ngã lăn xuống dưới giường, thanh thân thể va chạm với mặt đất thập phần thanh thúy.

      " sao chứ?" Khương Lai rất lo lắng.

      ", có việc gì." Tả Thiên phát có ngày bản thân mình cũng cà lăm, nhìn mấy vết cổ Khương Lai, chuyện xảy ra tối hôm lại ùa về trong đầu , dám tưởng tượng chính mình còn bằng cầm thú, thời điểm thanh tỉnh ra vẻ đạo mạo, nhưng lúc ngủ lại làm bậy với Khương Lai.

      Khương Lai thấy ánh mắt Tả Thiên vẫn dừng ở cổ mình, khuôn mặt nhắn vẫn mang vẻ lạnh lùng nhất thời có chút đỏ lên, "Vừa rồi còn cắn em ở chỗ này..... Tả Thiên, phải có chút thích em chứ?"

      khó nén được nội tâm vui sướng, đôi mắt mở to lộ ra tia vui mừng, vốn nghĩ rằng đây là môt cuộc chạy đua Marathon, nghĩ tới nhanh như vậy Tả Thiên bị mình thu phục.

      " phải, em đừng nghĩ nhiều." Tả Thiên mở miệng phủ quyết, đầu óc của kêu loạn, như thể có hàng ngàn con ong bay lượn trong đầu, hoàn toàn thanh tỉnh mà suy nghĩ, ý niệm duy nhất trong đầu chính là phá vỡ ảo tưởng của , " xin lỗi, Khương Lai, coi em thành Trương Thiến, em đừng để ý."

      " gạt người!" Mang cảm giác từ thiên đường bị đánh bay xuống địa ngục, Khương Lai cảm nhận được giờ phút này cả cơ thể mình đều cảm thấy lạnh lẽo, trừ bỏ phản bác theo bản năng, trong lúc nhất thời thể ra câu nào.

      " gạt người." Đối mặt với đôi mắt đáng thương kia, Tả Thiên bắt buộc chính mình được mềm lòng, thể mềm lòng lần nữa, nếu và Khương Lai có khả năng, mềm yếu của trở thành độc dược mãn tính với Khương Lai, đối với chỉ có thương tổn, đứng lên, nhắm mắt lại, đưa ra quyết định, "Mặc kệ em có cùng hay , đều quyết định, tối hôm nay muốn tìm Trương Thiến."

      Khương Lai há to miệng, nhưng chữ cũng nên lời, chỉ thấy khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch, như là bị ma cà rồng hút hết máu, chút huyết sắc.

      Tả Thiên nhìn được, dời ánh mắt chỗ khác, " còn sớm, đến trường học trước."

      Đến ngay cả quần áo cũng thay, cầm cặp tài liệu liền ra bên ngoài, đằng sau chút động tĩnh, lần này xoay người, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cũng muốn quay đầu lại nhìn căn phòng có Khương Lai ở đó.

      Giải quyết xong lớp dạy buổi sáng, thời gian còn sớm, Tả Thiên dám trực tiếp về nhà xác nhận Khương Lai còn ở đó hay , tìm điện thoại công cộng, gọi về điện thoại trong nhà, tổng cộng ba lần đều có người nghe.

      "Xin lỗi, tuy rằng tại em rất thương tâm, chừng còn có thể hận , nhưng về sau chờ khi em gặp được người đàn ông chân chính mà em thích, mà đối phương cũng thích em, em nhất định hiểu được nỗi khổ tâm của .”

      Ai, em ? giải thích cho em nghe, thứ nhất em phải loại người thích; thứ hai vẫn coi em là em ; lí do thứ ba quan trọng hơn, muốn thương tổn em, hoàn toàn muốn qua loa tắc trách với em, đây là .

      Nhìn bộ dạng lớn lên làm cho người ta nghĩ rằng rất đáng giá để dựa vào, nhưng ra phi thường đáng tin cậy, đối với tình cảm cực kỳ có mới nới cũ, chưa từng hẹn hò với nào vượt qua nửa năm, cho nên thích làm quen với những người phụ nữ thành thục độc lập, bởi vì cho dù chia tay, các ấy cũng có thể tỉnh lại đứng lên rất nhanh.

      Nhưng em được, như vậy mà ôm ấp tình cảm nhớ thương đến mười hai năm, em như vậy, làm sao dám trêu trọc đây? khi thương tổn em, cả đời cũng có biện pháp tha thứ chính mình."

      Tả Thiên tràng với cái điện thoại người nghe, tâm tình buồn bực buổi sáng có chút chuyển biến tốt đẹp, cho dù trong nhà ngốc ấy, cũng muốn trở về.

      Ở bên ngoài dạo chơi ban ngày, rốt cục đợi cho trời tối, đúng hẹn tới nhà Trương Thiến, vừa mở cửa xe, bóng người liền vọt tới, "Tả Thiên, đừng lên được ? đừng lên......"

      Tả Thiên ngạc nhiên khi Khương Lai biết chỗ ở của Trương Thiến, trước đây mỗi khi đưa Trương Thiến về nhà đều có này theo, nhưng làm cho cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngón tay lạnh lẽo của Khương Lai.

      Nhìn kỹ lại, cho dù dưới ánh trăng, bộ dáng suy yếu của Khương Lai vẫn có thể dễ dàng nhìn ra, toàn bộ cơ thể giống như lá cây, mảnh mai như thể trận gió có thể thổi bay.

      "Em ở chỗ này chờ bao lâu, có phải chưa ăn cơm chiều hay , hay là ngay ca cả cơm trưa em cũng ăn?" Khuôn mặt Tả Thiên trầm xuống, biết rằng khôngd dàng nghe lời, theo cũng đợi ở nhà , tám chín phần mười là sáng sớm chạy đến đây ôm cây đợi thỏ, vừa nghĩ tới giày vò bản thân như vậy, liền khống chế được cơn tức của mình.

      Khương Lai hoàn toàn để ý tới ép hỏi, chỉ khẩn trương khẩn cầu, "Tả Thiên đừng lên, nếu lên rồi, về sau em co biện pháp theo đuổi , em rất khổ sở rất khổ sở......"

      Tả Thiên mở cửa xe, nhét Khương Lai vào trong xe, sau đó thay gọi điện thoại kêu cho người đưa cơm, "Em ngoan ngoãn đợi xe, đây là chìa khóa xe , ăn no xe của trở về hoặc là kêu xe về nhà đều tùy em, lên rồi, tạm biệt." xong hơi, cho mình thời gian do dự, xoay người thẳng về phía trước.

      "Tả Thiên, Tả Thiên......"

      bỏ mặc tiếng khóc ở sau lưng, thẳng lên lầu.

      " đến rồi?" Trương Thiến kinh ngạc mỉm cười.

      Tả Thiên miễn cưỡng nở nụ cười, " cần vui mừng như vậy chứ, đến để trả lời em."

      Trương Thiến cười, "Đúng nha, nhưng mà em chuẩn bị tốt tâm lý, mở cửa chuẩn bị nghênh đón hai người, thuyết phục kiểu gì vậy? ấy lại có thể theo kịp.”
      AikoNguyen thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2

      Edit: Tiểu Linh .


      Nhắc đến Khương Lai, Tả Thiên buồn cười nhưng cũng nén được giận, " ấy ở dưới lầu."

      "Hả?" Con luôn như vậy, khi giành được thắng lợi tình trường, biết được địa vị của mình thể dao động, rảnh rỗi quan tâm tới chuyện của tình địch, " ấy có chuyện gì sao?"

      " biết."

      Lông mày Tả Thiên càng ngày càng vặn chặt, đứng dậy đến cửa sổ, nương theo ánh trăng nhìn xuống dưới, cũng biết bên trong thương tâm thành cái dạng gì rồi.
      Trương Thiến ý thức được nguy hiểm, vội vàng kết thúc đề tài này, "Được rồi, chúng ta chuyện về ấy nữa, em chuẩn bị rượu đỏ, lại đây uống ly ."

      Tả Thiên nhúc nhích.

      "Tả Thiên." bất an lên giọng.

      Tả Thiên mờ mịt quay đầu lại, "Hình như nghe thấy ấy gọi tên , bên cạnh đó còn vừa khóc vừa gọi tên ”.

      Trương Thiến lộ ra nụ cười miễn cưỡng, "Chỗ này của em là tầng 6, hơn nữa ngay cả cửa sổ cũng chưa mở ra, làm sao có thể nghe được thanh gì, nhất định là ảo giác, Tả Thiên, đừng nghĩ tới ấy có được ?" xong liền kiễng mũi chân định dâng lên đôi môi mình, thân thể lại đột nhiên bị đẩy ra, bất ngờ chuẩn bị, lảo đảo vài bước ngã vào sô pha, "Tả Thiên, làm gì thế?" có chút tức giận.

      " xin lỗi."

      Tả Thiên cũng biết phản ứng của mình có chút quá, định an ủi Trương Thiến bằng cái hôn, nhưng trong đầu lại tràn ngập bộ dáng Khương Lai thầm khóc, mà Trương Thiến dưới thân tại sao lại xa lạ như vậy, làm cho thể nào làm gì được.

      Trương Thiến nhắm mắt lại đợi nửa ngày thấy động tĩnh, đến khi mở to mắt lại nghe thấy tiếng xin lỗi, nhưng tiếng xin lỗi này cùng ý tứ trong đó giống lúc trước, thông minh như Trương Thiến làm sao có thể nghe hiểu.

      thua, nhưng mà là thua có cốt khí, nhanh chóng đứng lên từ sô pha, " quả xin lỗi với em, kéo dài của em nhiều thời gian như vậy, ràng sớm động tâm với người ta còn dây dưa với em, chẳng lẽ biết em và cái nữ sinh kia giống nhau, tuổi thanh xuân của em đặc biệt quý giá."

      " hề động tâm ——" Tả Thiên bình tĩnh phản bác.

      " hề? Buồn cười, gạt em hay gạt chính mình? Có lẽ nên đưa cho chiếc gương để cho biết khi nhắc tới vẻ mặt của ấy, lo lắng hận thể nhảy xuống cửa sổ thế nào!" Trương Thiến cười nhạo.

      " coi ấy như em , nếu lo lắng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

      " nghĩ rằng em biết gì đúng , những người đàn ông em nhìn qua còn thiếu sao? bớt lừa mình dối người , người đàn ông có tình cảm với người phụ nữ, tuyệt đối có ánh mắt như thế này, loại vẻ mặt này, em sớm hiểu rồi, là em chịu hết hy vọng, chỉ là em lừa mình dối người mà thôi."

      Trương Thiến nhìn khuôn mặt trầm của Tả Thiên, lạnh lùng cười, "Em biết kiên trì cái gì, ấy đúng là , thoạt nhìn nhưng cũng coi là , cũng trưởng thành, lại thích như vậy, cũng thích ấy, tại sao lại hẹn hò tốt lần đây, nếu được chia tay, nhiều lắm là cục diện hôm nay, được rồi, chỗ này của em phải là chỗ tránh nạn của , hãy ngay , em thất tình, nhìn thấy lại thấy phiền, lập tức biến mất trước mắt em !"

      Xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, những gì nên đều xong rồi, có nghĩa vụ phải để ở chỗ này làm trở ngại, làm cản trở đôi mắt của mình.

      " xin lỗi." Tuy rằng đầu óc Tả Thiên loạn thành đoàn, nhưng biết quả thực mình nên đợi tiếp nữa, nghiêm túc xin lỗi lân nữa, sau đó ra khỏi nhà Trương Thiến.

      Trong lúc nhất thời cũng biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với Khương Lai, đứng ở cầu thang hồi lâu nghĩ nghĩ lại đều là những lời của Trương Thiến, chẳng lẽ thích Khương Lai? càng nghĩ càng phiền chán, từng tiếng gọi Tả lại vang lên trong lòng , giống như bị kim châm, châm lại châm đâm sâu vào trong lòng , rốt cuộc đợi được nữa, lập tức chạy nhanh xuống dưới tầng.

      Tả Thiên vừa mới đến cạnh xe, cửa xe đột nhiên bị mở ra, vừa vặn đụng vào đầu gối , đau đến mức nhíu mày, "Khương Lai, tại sao em......"

      chưa kịp xong, bóng dáng nho nhào vào trong ngực của , giống như vừa rồi làm đau đến kêu ra tiếng cam lòng, dường như tại tiếp tục ngừng cố gắng.

      Tả Thiên hoàn toàn hiểu được nên xoa đầu gối trước, hay là xem xương sườn có bị gãy chợt nghe thấy trong lòng khóc : "Tả Thiên, Tả Thiên, Tả Thiên, Tả Thiên......" cố chấp kêu tên của , tất cả là bi thương khó có thể kìm nén.

      bắt đầu thấy may mắn khi mình xuống, bằng thương tâm đến mức nào đây.

      " ở đây, có việc gì, ngoan."

      Khương Lai để ý đến , cũng biết kêu bao nhiêu lần Tả Thiên, rốt cục kêu nữa mà đẩy ra, "Tả Thiên, về sau em quấn quít lấy nữa, được tự do."

      xong đẩy Tả Thiên ra, lần này Tả Thiên thấy khuôn mặt đầy nước mắt của , đôi mắt to sưng đỏ hết lên, giống như quả hạch đào*, quả thực phải ảo giác của , vừa rồi khóc nhiều đến đáng thương.
      *Thực ra là quả óc chó

      đau lòng thay lau mặt, tay lại bị Khương Lai đẩy ra, " cho phép làm động tác này với em, là bạn trai của chị Trương Thiến, nên làm chuyện có lỗi với người ta." Tuy rằng vẫn là rất thích rất thích Tả Thiên, nhưng đạo đức ăn sâu bén rễ mách bảo mình thể làm gì mờ ám với Tả Thiên.

      " cùng Trương Thiến có quan hệ gì?" Tả Thiên lặng lát, đột nhiên chợt nhận ra vừa thêm dầu vào lửa" Đứa ngốc, và Trương Thiến chưa làm bất cứ thứ gì cả."

      "Gạt người, làm sao có thể." Khương Lai rất tức giận, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, thể tưởng được bản thân mình cũng có lúc nhìn nhầm, Tả Thiên lại có thể là người như thế, dám làm dám nhận.

      "Đừng kích động, nghe lời." Sau khi chia xa đây là lần đầu tiên Tả Thiên chủ động hôn trán của , "Em hãy nhìn , nếu làm cái việc đó, xuống dưới nhanh như vậy, còn ăn mặc chỉnh tề như thế này sao?"

      Khương Lai nghe vậy hơi bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thập phần nghiêm túc nghiên cứu mặt Tả Thiên, Kiều Sở đó là loại vận động vô cùng hao phí thể lực. Nhưng mặt Tả Thiên đỏ cũng thở mạnh.

      "Cho nên giữa hai người chưa phát sinh bất cứ chuyện gì?"

      "Đúng." Cuối cùng Tả Thiên cũng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia lại khôi phục xinh đẹp như ngày xưa, sáng trong như tất cả ngôi sao trời đều rơi vào mắt , từ đáy lòng lộ ra nụ cười.

      "Đúng rồi, bên ngoài đưa đồ đến rồi đúng ? Em ăn ?"

      Khương Lai gật đầu xong lại lắc, làm cho Tả Thiên cảm thấy mờ mịt, mở cửa xe, chỉ chỉ vào cơm hộp bên trong, " lên rồi, em rất khó chịu, có tâm tình ăn uống."

      Tả Thiên vốn định trách cứ vài câu, nhưng xét cho cùng là tốt, làm cho thương tâm như vậy, làm sao có thể nuốt trôi thứ gì, thở dài, "Bây giờ tâm tình tốt hơn rồi, Khương Lai, vào trong xe ăn hết ."

      "Ách."
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :