1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng anh chồng bá đạo chiến tranh lạnh - Y Phương (10/10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.3

      Edit : Tiểu Linh .

      Khương Thi tràn ngập lửa giận nhất thời tiêu tán còn mảnh, đâu còn hơi sức mà tức giận ,lòng tràn đầy bất đắc dĩ .

      Tả Thiên nâng cằm Khương Lai lên, thừa dịp chưa kịp chuẩn bị hôn cái. Khương Lai cũng vì sao, khi mà môi Tả Thiên lướt qua cảm thấy vừa mềm vừa ngọt , còn ngọt hơn so với kẹo đường.

      "Cậu cảm thấy bẩn sao?"

      Khương Lai ngơ ngác ***.

      Tả Thiên mỉm cười: "Vậy qua hôn ba ba cái ."

      Khương Lai ngây người lát rồi ngoan ngoãn về phía cha, Khương Thi mừng đến muốn khóc, ngồi xổm người xuống nhìn con tới, ở mặt mình hôn cái.

      Đây là nụ hôn đầu tiên từ khi Khương Lai còn dành cho Khương Thi, làm Khương Thi kích động như điên, vừa định ôm lấy con biểu lộ mừng rỡ Khương Lai vội chạy đến bên Tả Thiên, kéo người cậu xuống.

      Tả Thiên bị bị đập đau đến nỗi phát ra tiếng kêu, Khương Lai cũng đau đến nước mắt lưng tròng, chất lỏng trong suốt dính ở lông mi dài, ở dưới ánh đèn nhìn sáng như pha lê, " xin lỗi."

      Tiếng kêu xin lỗi thực bất đắc dĩ, vẫn nghĩ là muốn cường hôn cậu mà cẩn thận làm cậu bị đau rồi ! Tả Thiên sờ sờ môi, biết nên đáp lại cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Khương Lai cố tỏ ra trấn định, vươn tay sờ sờ đầu của , " đau, quan hệ." Nghe Tả Thiên như thế, Khương Lai đột nhiên vọt vào trong ngực cậu.

      Ôi! Xương sườn bị đập vào đến phát đau nhưng Tả Thiên vẫn cố nhịn đau, vươn tay ôm bả vai Khương Lai, nhóc này thoáng nhìn qua im lặng nhưng làm việc đứng lên đều hấp tấp, khí lực cũng lớn, là làm cho người ta hao tổn tâm trí.

      Khương Thi nhìn bộ dáng lớn ôm nhau, trong lòng hơi có chút ghen tị, nhưng phần nhiều là thoải mái, là kỳ quái, người xa lạ lại có thể mang đến nhiều cảm xúc như vậy.


      Ngày thứ tư, Tả Thiên muốn Tây Môn quán để thăm thú, hành trình này xem ra cũng tương đối nhàng, vì thế cậu với Khương Lai .

      Khương Lai mắt sáng rực lên: "Tôi cũng muốn , nhưng cậu đợi tôi chút, tôi phải đem cơm trưa nấu cho ba đặt ở trong tủ lạnh."

      Tả Thiên câm nín, "Để cho chú ấy ăn cơm ở ngoài được à , bây giờ là kì nghỉ hè của cậu cậu có thể làm thứ gì mình muốn ,chú ấy tự lo cho bản thân được sao?"

      Khương Lai nhìn sang Khương Thi bước vào thư phòng, đối với hai người nhắm mắt làm ngơ, "Trước kia khi phải học tôi cũng làm sẵn cơm cho ba đặt trong tủ lạnh, ba thích ăn đồ bên ngoài, nếu tôi làm, ba nhịn đói cả ngày."

      Có người cha như thế sao? Tả Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nổi giận, cậu rốt cục
      cũng biết bé này vì sao lại có tính cách như vậy, ràng là bị người cha hoàn toàn có tính tự giác bức đến mức này.

      Cảm giác được Tả Thiên vui, tưởng cậu muốn chờ mình, Khương Lai đứng dậy từ ghế, "Cậu cờ tôi lát là được rồi, tôi ra nhanh thôi." Bóng hình nho nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
      Last edited: 2/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp).

      Khương Lai rất ít khi ra ngoài, lần này ra ngoài còn có ý nghĩa lớn hơn những lần trước đây, có lẽ bởi vì tính cách lạnh nhạt, rất ít bạn bè thân thiết, đôi khi cũng có bạn rủ ra ngoài chơi, nhưng lo lắng cho cha ở nhà ăn uống cẩn thận nên luôn từ chối lí do.

      Mà cái người gọi là cha kia lại cố tình là nhà thiết kế rất kén ăn,hứng thú mỗi ngày là làm sao đấu khẩu cùng con để được ngủ nướng thêm chút.

      Khó được có ngày có vướng bận gì có thể ra ngoài, lại cóTả Thiên cùng, tâm tình Khương Lai giống như được ánh mặt trời dịu chiếu qua, sáng lấp lánh .

      Tả Thiên cũng quên ở khuôn mặt lạnh nhạt của nhóc tìm thú vui mới.

      "Ăn kem phải dùng mũi để cảm nhận vị ngọt mát lành, như thế mới vui thích."

      " đường ngẫu nhiên phải dùng cả tay và chân để nhận biết thứ mới,như vậy mới giúp mở mang đầu óc.”

      "Khi rảnh rỗi cũng có thể tán gẫu cùng người khác, cậu phát qua bóng hình của người cũng có thể lên vài điều về vận mệnh của người đó!."

      Khương Lai ràng là bé thông minh, nhưng lại đối với những câu đùa của Tả Thiên lại rất tin tưởng , chút nghi ngờ, Tả Thiên im lặng chống cằm nhìn Khương Lai ăn kem bị dính lên mép cùng mũi, rốt cục nhịn được cười ha hả.

      "Sao vậy?" Hoàn toàn biết mình bị trêu đùa, Khương Lai quay sang nhìn Tả Thiên.

      Tả Thiên cười đến đau bụng :"Khương Lai , giờ cậu rất đáng !."

      Khương Lai nghiêm túc phản bác, "Tôi lúc khác đáng sao!" chính là người duy nhất khi chuyện luôn mang khuôn mặt lạnh lùng.

      Tả Thiên sửng sốt hồi, Khương Lai thành công làm cho cậu cười té ghế.

      Mà Khương Lai vươn đầu lưỡi liếm vết kem mũi, hương vị ấy,rất ngọt.

      Tối hôm đó Tả Thiên tắm rửa xong ra, Khương Lai ngồi ở bên giường nhìn cậu , hai chân tinh tế đu đưa lúc lúc , như được chạm từ ngọc mà thành.

      "Ngày mai chúng ta câu cá ?"

      Tả Thiên ngơ ngẩn: "Câu cá?"

      Khương Lai lắc lắc chân mình: "Tôi gần đây vẫn giầy thể thao."

      Tả Thiên cúi đầu, lúc này mới phát phía đầu giường có đôi giày chơi bóng, có lẽ bởi vì cậu quá mức chú ý đến biểu tình biến hóa của Khương Lai nên có chú ý tới giầy của .

      "Cũng tốt." thể ngờ còn nhớ cậu hươu vượn, nhóc này rốt cuộc muốn cho cậu bao nhiêu kinh hỉ đây, chỉ là...... Tả Thiên gãi gãi đầu :"Chúng ta sau hãy , ngày mai tôi muốn rời Đài Bắc."

      "Ngày mai?"

      Khương Lai có chút phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn thiếu niên lười biếng cầm máy sấy đưa đưa cho : "Đúng rồi, chỉ chớp mắt qua năm ngày rồi, thời gian trôi nhanh quá!”

      Khương Lai yên lòng giúp cậu sấy tóc, tâm phập phồng như chìm nổi ở trong nước, rốt cuộc vẫn thể làm mình an tâm được , ràng là lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo......

      "A a a...... Đau......"


      Tiếng kêu đau của Tả Thiên đem hồn phách Khương Lai trở về, sợ hãi phát ra tóc Tả Thiên bị cuốn vào trong máy sấy , cỗ mùi khét rất nhanh tràn ngập căn phòng.

      Khương Lai vừa vội lại vừa sợ, nhất thời nghĩ ra biện pháp giải quyết, nghe thấy Tả Thiên nhe răng trợn mắt : "Kéo ,kéo."

      Khương Lai phảng phất như được đặc xá ,ném máy sấy bỏ chạy. Bị ném thương tiếc như vậy, máy sấy rơi bộp xuống đất, cùng lúc đó vang lên kêu đau thất thanh của Tả Thiên.

      Đến khi Khương Lai cầm kéo hớt hải chạy lại, Tả Thiên dùng ánh mắt mang theo lệ quang nhìn chằm chằm, chỉ chỉ vào máy sấy thổi làm tóc bay phấp phới, "Thôi khỏi cần,cứ để nó cuốn hết !”

      Khương Lai bối rối vì bản thân lại mắc phải chuyện tốt, nàng ảo não cắn môi, nước mắt bắt đầu ở trong hốc mắt đảo quanh, Tả Thiên sờ sờ da đầu còn đau chưa hết, tiến lên ôm Khương Lai, "Quên , cháy hết tóc cũng vô dụng, rút bớt việc."

      "Là tại tôi, là tôi làm cháy tóc của cậu......" Khương Lai càng nghĩ càng khổ sở, ở trước mặt mọi người luôn là bé thông minh hiểu chuyện, biết vì sao chỉ cần gặp phải chuyện của Tả Thiên lại sai lầm chồng chất? nhất định bị chán ghét.

      Tả Thiên thở dài, ràng mình mới là người bị thương tổn, nhưng dù sao cậu cũng là người mềm lòng, thể để Khương Lai mang bộ dáng khổ sở như vậy, giống như khi vui vẻ tâm tình cậu cũng trở nên trầm trọng, " sao đâu, tôi nhiều tóc, mất mấy sợi cũng sao đâu, tôi còn muốn cảm ơn cậu giúp tôi sấy tóc, sau khi sấy tóc, mấy ngày nay tôi ngủ rất ngon đấy!."

      Khương Lai bán tín bán nghi, " ?"

      Tả Thiên dùng sức gật đầu, " ."

      Khương Lai nhìn cậu, "Cậu ghét tôi?"

      Tả Thiên buồn cười vuốt tóc Khương Lai : "Làm sao có thể ghét cậu đây, tôi còn rất thích cậu đấy!."

      Khương Lai nghe vậy thiếu chút nữa tim ngừng đập, qua lúc lâu mới trở lại trạng thái bình thường, thẹn thùng chui vào trong chăn, Tả Thiên cũng quá mức để ý đến tâm tình rối rắm phức tạp của nhóc ,nghĩ đến điều này đại diện cho việc cậu an ủi được Khương Lai, tâm tình thoải mái tắt đèn, định nghỉ ngơi.

      "Ngủ ngon."

      biết qua bao lâu, cái đầu nho trong chăn vụng trộm chui ra, dưới ánh trăng màu bạc,Khương Lai thấy thiếu niên tuấn tú tốt đẹp đó vẫn giống như trong hồi ức về buổi đầu gặp mặt.

      mê muội vươn tay lướt qua mắt cậu, ánh mắt này luôn phảng phất ý cười, vừa nhìn qua bị say mê ngơ ngẩn.

      "Tôi cũng thực rất thích cậu, tôi năm nay mười tuổi, cậu mười tám, chờ tôi lớn lên, chúng ta ở cùng chỗ được ? Tôi rất thích cậu đấy!." Thanh rất vang lên khe khẽ trong phòng, Khương Lai cẩn thận ở môi Tả Thiên nhàng chạm vào chút rồi nhanh chóng dời .

      Đáy lòng bùm nhảy loạn, Khương Lai khẩn trương đem thân mình nhét vào ổ chăn, sợ tiếng tim đập rộn ràng của mình làm vương tử âu yếm bị đánh thức.

      Ngủ ngon, Tả Thiên của tôi.

      Dưới ánh trăng màu bạc, có giấc mơ ngọt ngào, đến cả khóe môi cũng hơi hơi giơ lên.

      Tả Thiên mở mắt, ánh mắt phức tạp dừng ở người nhóc nằm mơ mà khóe miệng cũng nhếch lên, lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động đậy, giống như công chúa Bạch Tuyết ngủ say, ngủ sâu nhưng cũng rất an ổn, khóe miệng hơi hơi giương lên làm người ta rất muốn biết mơ giấc mơ đẹp như thế nào.

      Ánh mắt Tả Thiên lưu chuyển chút sau đó dứt khoát dời , cậu xốc chăn lên, ở dưới ánh trăng mặc quần áo, sau đó bước .

      Khụ!Thực xl mn về cách xưng hô của 2 nv chính .TT hơn KL 8 tuổi nhug mình lại để cách xưng hô cậu-tôi tại lúc đầu mih ko để ý lúc sau mới biết nhug trót dại nên lười sửa với lại mình nghĩ tính cách KL khá lạnh nhạt nên gọi như vậy có hơi ki cục chut nhug thôi mn bỏ qua nhé!!!
      Last edited: 2/6/16
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp).

      Mười hai năm sau.

      Thành phố Đài Bắc , tiệm ăn nhanh nhiều người rất náo nhiệt.

      "Này, cậu nhìn về phía bên trái xem, chị của bé kia rất được phải ?." Phan Dương chép chép miệng.

      Tả Thiên trong tháng này mới từ nước Mĩ trở về, đảm nhiệm công việc phó giáo sư ở đại học, Phan Dương là đồng cùng khoa của , hai người tuổi xấp xỉ, đến vài ngày trở nên thân thiết.

      Tả Thiên liếc mắt cái, ngồi bên kia là bé khoảng chừng mười tuổi, để tóc ngắn ngang vai, vừa nhìn làm người ta thích, chỉ là im lặng cúi đầu ăn sợi khoai.

      "Chị của xếp hàng, đếm ngược từ người thứ hai, tóc buông dài kia kìa."

      Lấy thị giác của Tả Thiên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng của tóc đen dài kia, nước da của so với em càng thêm trắng sáng hơn,cánh mũi nho mười phần kiên định, giống như ám chỉ cá tính của , này cùng im lặng ăn kia có vài phần rất giống.

      Tả Thiên quay đầu lại nhìn Phan Dương, "Đúng vậy, nhưng phía trước cũng có mấy nữ sinh mua đồ, tại sao lại cố tình coi trọng ấy?"

      Phan Dương nghe thế thấy rất thú vị, hưng trí bừng bừng giải thích: "Cậu biết đấy thôi, này chỉ có bộ dáng xinh đẹp, chỉ số thông minh cũng rất cao, tại thời điểm hai mươi mốt tuổi hoàn thành chương trình học thạc sĩ chuyên ngành hóa học, thời điểm tốt nghiệp thuận theo tự nhiên vào viện nghiên cứu, ba tháng trước, ấy còn ở trường học của chúng ta giảng dạy buổi, lời ngắn gọn súc tích, đến bây giờ bản thân tớ còn rất ấn tượng đấy."

      Tả Thiên nhướn mày buồn cười nhìn , "Cậu cảm thấy hứng thú?"

      Phan Dương gãi gãi đầu, "Tớ hai mươi lăm tuổi mới lấy được bằng thạc sĩ, tại cũng còn khát vọng mãnh liệt gì nữa, ấy lại là người sống có nguyên tắc, có cá tính, khẳng định là đáng để chú ý."

      Ý tứ này ràng là có hứng thú.

      Tả Thiên cười vỗ vỗ bả vai Phan Dương, "Được rồi, đừng bày ra cái vẻ mặt đó nữa, tớ giúp cậu xem xét ý tứ của người ta, nếu hoa có chủ, có thể làm cậu sớm hết hy vọng, nếu còn là người độc thân, cậu cứ việc thoải mái làm quen." xong liền bước tới chỗ ngồi của cắm cúi ăn.

      Tả Thiên gõ gõ vào bàn, im lặng ăn cơm ngẩng mặt lên, "Có việc gì sao ạ?"

      Vừa rồi bé cúi đầu ăn làm Tả Thiên để ý lắm, bây giờ nhìn thấy toàn bộ diện mạo của bé làm cho Tả Thiên lắp bắp kinh hãi,khuôn mặt kia giống như khuôn mặt từng quen biết trong trí nhớ của ùa về, khuôn mặt của bé này và khuôn mặt trong trí nhớ rất giống nhau.

      "Cháu tên là gì? Chú nhìn cháu rất quen mắt." ràng là mạo muội, nhưng Tả Thiên có chút cảm xúc khống chế được, chưa kịp suy nghĩ câu hỏi bật thốt lên.

      "Cháu tại chỉ có mười tuổi." bé lạnh nhạt trả lời câu, ngụ ý chính là mời chú muốn bắt chuyện cũng nên chú ý đến đối tượng chút.

      Tả Thiên nhíu mày, "Chú biết, nhưng chú thích bồi dưỡng từ ."

      bé lạnh nhạt liếc mắt xem thường, "Ghê tởm." xong cúi đầu tiếp tục ăn, mặc kệ Tả Thiên gõ bàn hay chuyện như thế nào cũng buồn quan tâm.

      Tả Thiên có cảm giác thất bại, còn tưởng rằng bản thân mình thuộc loại người được bé hoan nghênh cơ đấy .

      "A...... Tả Thiên?" Tiếng kinh hô đột nhiên phát ra từ bên cạnh, Tả Thiên quay đầu lại, lúc này mới phát người chị của mang đồ ăn lại bàn họ ngồi, bởi vì quá kích động mà mặt bàn ăn côca tràn hết ra.

      " quen biết tôi?" Trong ấn tượng của Tả Thiên có người nào như thế.

      Nghe thấy câu trả lời của , sắc mặt tóc đen dài đối diện lập tức thay đổi, từ chỗ bàn ăn hung hăng bước tới bên Tả Thiên, túm lấy cổ áo của , " vậy mà nhớ em?"

      Khi hai người đứng gần nhau, Tả Thiên đối diện với cặp mắt trong suốt hắc bạch phân minh, giống như nước chảy ra từ khe núi, nghĩ đến bé giống như từng quen biết, bừng tỉnh đại ngộ, "Khương Lai?"

      tóc đen dài nghe thấy hai chữ này, giống như bị ủy khuất lớn nhào vào trong lòng Tả Thiên, bởi vì sức lực quá lớn, Tả Thiên lảo đảo vài bước sau đó mới ổn định đứng vững, cái tính hấp tấp này thực ra thay đổi bao nhiêu , thấy kinh ngạc nhưng cũng hơi vui mừng, ra cảm giác được người khác nhớ đến cũng quá xấu.

      Phan Dương ở bên nhìn xem lại bừng bừng lửa giận, còn tưởng rằng bạn tốt chống lại được ma lực của tóc đen dài, tức giận định lại chỗ Tả Thiên tính toán, "Buông ấy ra, ấy phải đối tượng để cậu có thể tùy tiện chơi đùa ."

      Bên thái dương Tả Thiên giọt mồ hôi, những lời này hơi quá đáng, ràng là người ta chủ động thương nhung nhớ mình Phan Dương cậu cũng thấy, lại miễn cưỡng muốn lừa mình dối người, bẻ cong cũng thôi , lại còn là tùy tiện chơi đùa người khác, có kiểu gạt người như vậy sao?

      Khương Lai nghe thấy vậy muốn bạo phát, đẩy Tả Thiên ra, đôi mắt lóe lên lệ quang hung hăng trừng , "Tùy tiện chơi đùa? chơi đùa rất nhiều ?"

      Tả Thiên thở dài ai oán : "Nếu em tin tưởng sao?"

      Khương Lai nhìn lúc lâu, có lẽ bị khuôn mặt thành khẩn làm cho rung động, có chút bình tĩnh lại, bên Phan Dương lại bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa, "Đừng để bề ngoài của cậu ta đánh lừa, là đồng của cậu ta, tận mắt chứng kiến cậu ta tuần đổi người bạn , thỉnh thoảng nửa đêm còn ra ngoài quán ăn đêm để tìm kích thích."

      Tả Thiên lập tức cho Phan Dương ánh mắt nhanh chuẩn sắc như dao.

      Phan Dương bất vi sở động, vì mỹ nhân, tiếp tục dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào bôi đen bạn tốt của mình, "Chỉ cần là người làm việc cùng bọn , là giống cái, hầu như người nào tránh được ma chưởng của cậu ta, vài sinh viên còn bị cậu ta làm lớn bụng......" Phan Dương liên miên ngừng.

      Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ.

      là sơ suất, cho đến hôm nay Tả Thiên mới hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này.

      Mà Khương Lai ban đầu sắc mặt xanh mét, hết xanh lại đen, từng đợt sát khí hướng về phía Tả Thiên,Tả Thiên bỗng nhiên có dự cảm rất tốt, ngay cả Phan Dương bên thuận miệng bịa chuyện cũng nhịn được hạ thấp thanh.

      Chỉ thấy Khương Lai đầu tóc đen, cầm tay ăn khoai ngồi yên lặng kéo đến trước mặt Tả Thiên, "Mang thai em cũng mang thai, hừ, nhưng mà đừng dùng thủ đoạn để đối phó những người con khác ra để đối phó với em, ngay cả đứa bé em cũng sinh rồi, phải phụ trách với mẹ con em."

      Như sét đánh ngang tai,khóe miệng Phan Dương run run, "Em, em mới chỉ có hai mươi hai tuổi?"

      Khương Lai trừng , "Có ý kiến?"

      Phan Dương nhìn bé mười tuổi đứng bên cạnh, lại nhìn thiên sứ trong lòng mình, rốt cục chịu nổi đả kích mãnh liệt như sóng lớn này, bụm mặt lệ tuôn rời .

      Tả Thiên có thể coi như trấn định, dù sao loại chuyện này bản thân mình có làm hay ràng nhất, bất đắc dĩ cười, "Khương Lai, đừng giỡn nữa, buồn cười chút nào đâu!”

      Khương Lai ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, "Ai em ở đây giỡn." vỗ bả vai của bé, "Noãn Noãn, kêu cha."

      bé im lặng nghiên cứu Tả Thiên hồi, ngờ cũng kêu tiếng: "Cha."

      Tả Thiên có chút cười nổi, "Khương Lai, lúc ấy em mới chỉ có mười tuổi, tại sao lại cố kị mà làm ra chuyện phải với em.”

      Khương Lai sửa lại lời , " hôn em."

      Tả Thiên phảng phất bắt được tia hi vọng, "Đúng rồi, chỉ hôn em, chỉ có hôn môi chắc là thể sinh ra đứa ."

      Khương Lai lạnh lùng bác bỏ: "Ai hôn môi thể sinh đứa , em có thể là có thể, dù sao đứa cũng ở đây, gì cũng vô dụng, phải phụ trách với em."

      Lời này ràng là ngụy biện, nhưng người ta cắn chặt khớp hàm buông lỏng, vậy nên Tả Thiên đến biện pháp cũng có.

      Tả Thiên còn muốn thêm cái gì, lại nhìn thấy Khương Lai chìa tay trước mặt , "Di động."

      Có lẽ vì thái độ của Khương Lai quá mức đương nhiên, khí thế cũng đủ mạnh, Tả Thiên đưa điện thoại của mình cho Khương Lai, đầu tiên Khương Lai nhập số điện thoại di động của mình vào điện thoại của Tả Thiên, sau đó lưu lại rồi gọi đến điện thoại của mình, đợi đến khi nghe được điện thoại di động của mình kêu lên, mới trả lại điện thoại cho Tả Thiên.

      "Cho thời gian ngày để suy nghĩ xem phải phụ trách với mẹ con em như thế nào, ngày mai cho em câu trả lời." dứt lời cũng quan tâm Tả Thiên nữa, lôi kéo bé bên cạnh lần nữa ngồi xuống, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, hai người bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

      Tả Thiên mặc dù thấy là sao cả, nhưng đối mặt với đủ loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khiển trách, tò mò, cũng giữ nổi bình tĩnh, dui dụi mắt, nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn nhanh.

      Mười hai năm thấy, nhóc vừa ngoan vừa lạnh lùng kia, tại sao lại biến thành người kiêu ngạo thô lỗ phân phải trái? Đều năm tháng thay đổi đời người, đúng là có vài phần đạo lý, Tả Thiên nằm sấp xuống bàn, nhìn đến hai chữ trong di động mà chợt ngẩn người.
      Last edited: 2/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.
      Edit: Tiểu Linh .

      thực tế Khương Lai chỉ cố gắng tỏ ra trấn định thôi, chờ Tả Thiên rời , liền đứng lên vọt vào toilet, che mặt, có phần thể tin nổi chính mình cái gì, làm cái gì, cố tình gây như vậy,chắc là ai nhìn cũng thấy thích .

      Nhưng mà những từ chán ghét nhất *** lọt vào tai , lý trí phòng tuyến của đều hoàn toàn bị đánh tan, trong đầu chỉ có ý niệm, nhất định phải bắt lấy Tả Thiên, thể để cho giống mười hai năm trước ở bên cạnh mà im hơi lặng tiếng rời .

      Khương Lai cả đời này cũng quên, ngày đó sau khi tỉnh lại thấy vị trí bên cạnh mình trống rỗng vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra,chỉ đơn thuần nghĩ là đối phương dậy sớm, cho đến khi thoáng nhìn qua tờ giấy bị laptop đè lên tủ đầu giường, tôi rồi, có dịp đến phía nam tìm tôi chơi.

      Chữ viết ngay ngắn có lực, như thể được trưng bày động lòng người thôi, ngay lúc đó gắt gao nắm chặt tờ giấy mỏng manh, ngay cả dép lê cũng chưa vọt vào phòng Khương Thi.

      Khương Thi còn buồn ngủ bị tỉnh lại, định xuống giường đưa ra kháng nghị như bình thường nhìn thấy sắc mặt con tái nhợt, có chút lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Ba có biết nhà Tả Thiên ở đâu ?" Khương Lai trực tiếp hỏi.

      Khương Thi lúc này mới tỉnh ngủ, qua hồi lâu mới kịp phản ứng, trong quá trình Khương Lai chờ đợi vẫn nín thở, dường như sợ nghe phải tin tức xấu.

      "Ba làm sao biết được, cậu ta phải ở trong phòng của con sao? Con qua đó hỏi thử xem."

      Đúng vậy, qua hỏi chút rồi, nhiều việc thực ra rất đơn giản, đáng tiếc người ta còn ở đây nữa.

      Khương Lai che miệng lại, cơ thể theo bên giường chậm rãi trượt xuống, dường như thân thể chìm trong trời đông đầy tuyết, cả người ở bên chân giường thu thành đoàn, ngăn được từ đáy lòng phát ra từng trận ớn lạnh.

      Tả Thiên như vậy cũng vội vàng, bỗng nhiên hiểu ra tối hôm qua kỳ cậu ta ngủ sớm như vậy, đây hẳn là cự tuyệt tiếng động của cậu.

      Kế tiếp là kì nghỉ hè nghiêm túc, Khương Lai ở mặt ngoài thoạt nhìn có gì thay đổi, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên như vậy, nhưng tính cách lại trở nên táo bạo, cho dù Khương Thi đồng tình cho lắm nhưng cũng có biện pháp.

      May mắn là Khương Lai vẫn sống rất vui vẻ, chính xác hẳn là cuộc sống càng thêm phấn khích, mặc kệ là học tập, diễn thuyết, thư pháp...... Chỉ cần là cuộc thi mà tham gia, đều là người xếp thứ nhất.
      giống như chứng minh điều, có cậu ta, vẫn có thể sống rất tốt.

      gặp qua rất nhiều người, có người so với cậu ta dịu dàng hơn, có vài người so với cậu ta đẹp trai hơn, cũng có những người so với cậu ta hài hước hơn rất nhiều, nhưng làm người ta vô cùng uể oải là, trong đầu vẫn chỉ có cậu .

      Khương Thi : " Đứa mười tuổi biết cái gì gọi là tình ."

      Khương Lai nghĩ đến bây giờ cũng biết cái gì gọi là tình , chỉ là có người như vậy, người vừa vặn như vậy, cứ đón ánh mặt trời như vậy, lấp lánh tỏa sáng lên rồi vào trong mắt , vì thế rốt cuộc thể quên được, hơn.



      nhóc im lặng ngồi cạnh nhìn Khương Lai vọt vào toilet liền dừng động tác ăn cơm lại, tới trước cửa phòng rửa tay, nghe được người trong đó cúi đầu phát ra những tiếng khóc đè nén.

      Nhìn giống người muốn vào toilet, thân thể nho ngay ngắn đứng ở ngoài cửa toilet, im lặng dịu dàng chờ đợi.

      Khương Noãn vẫn đợi cho người ở bên trong khóc mệt mỏi, thanh trở nên khàn khàn, mới nhàng gõ cửa.

      Khương Lai lắp bắp kinh hãi, rút đống lớn giấy vệ sinh lau loạn ở mặt, "Ngại quá, tôi ra ngay đây."

      "Chị, là em."

      Khương Lai dùng giấy vệ sinh tùy tiện lau mặt hai lần rồi ném vào thùng rác, hít sâu hơi rồi mới mở cửa, "Chị hình như ăn nhiều đồ quá bị đau bụng rồi, đau bụng, đau quá, đau đến rớt nước mắt, ha ha......"

      Tiếng cười khô khốc có sức thuyết phục, nhìn Khương Noãn ánh mắt sáng lên, Khương Lai chậm rãi chột dạ đứng dậy, thu liễm biểu tình tại, làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, "Em ăn xong rồi đúng , thời gian cũng còn sớm, chị đưa em quay về trường học."

      Khương Noãn bây giờ vẫn ở tại kí túc xá của trường học, Khương Lai sợ mình ở trong đó nhàm chán, thỉnh thoảng đưa ra ngoài ăn chút gì đó.

      Tay bị người nhàng kéo lấy, "Chị, đó là người mà ba từng nhắc tới đúng ?"

      Khương Lai dừng lại bước chân, thong thả quay đầu lại, khuôn mặt lạnh nhạt như tuyết, ánh mắt lại lộ ra tia sáng yếu ớt, giống như chỉ nhàng chạm vào như bông tuyết biến mất thấy, " xin lỗi, vừa rồi chị dối như cuội còn kéo thêm em vào , khó có được em đồng ý phối hợp, sau đó cũng giải thích với em tiếng, người làm chị này cũng khỏi quá mức thất bại rồi."

      KhươngNoãn***, " sao cả, em chỉ là muốn với chị, chỉ cần chị cần, lúc nào cũng có thể tìm em giúp, chỉ cần chị hạnh phúc, như thế nào cũng sao."

      " Noãn Noãn." nhóc mười tuổi tuổi kiên định nắm lấy tay , ngẩng đầu nghiêm túc coi chừng , Khương Lai cảm thấy chóp mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lên, phải hít sâu vài lần mới áp chế được chua xót trào dâng này.

      Có lẽ bởi vì có người nhà ủng hộ, cảm xúc hối hận trước kia giống như bị gió thổi , cuối cùng chậm rãi xuôi xuống, Khương Lai ngồi xổm xuống, cùng Khương Noãn nghiêm túc đối diện.

      "Cám ơn em, chị nhất định làm cho chính mình hạnh phúc !"

      nghe theo tiếng của trái tim mình, dũng cảm giành lấy hạnh phúc thuộc về mình.

      ◎◎◎

      Khương Noãn là con của Khương Thi với người vợ thứ hai họ Nhâm, gần đây Khương Thi cùng vợ hưởng tuần trăng mật thứ hai mươi tám, đem con ném cho con lớn cùng cha khác mẹ là Khương Lai chăm sóc, tài liệu mà nhờ người điều tra còn có ảnh chụp của gia đình họ,hơn nữa đến ba giờ có tư liệu mới được mang đến.

      Khi mang tiền qua, người xã trưởng hói đầu cười đến nịnh nọt, "Về sau có điều tra như vậy nhớ tìm nha, có thể tính rẻ cho chú." như vậy số người cần động não mà vẫn có thể kiếm tiền à?


      Tả Thiên trăm phần trăm khẳng định bé con kia cùng mình có bất cứ quan hệ nào, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận bé con vô cùng giống Khương Lai này tại sao lại xuất , cho nên nhịn được tìm người thăm dò, có lẽ cũng có chút xác định như vậy.

      Ai có thể cam đoan hôn môi trăm phần trăm mang thai? Dù sao thế giới này vô kì bất hữu( thiếu những điều lạ), hơn nữa Khương Lai lại còn mang bộ dáng vô cùng chắc chắc, làm cho thể hoài nghi những quan niệm tồn tại rất lâu.

      Tả Thiên gõ đầu, thể tin được chính mình tự nhiên cũng có luận điệu như vậy.

      để bản thân ngã vào sô pha, nhìn về trần nhà cao cao, trong đầu ngây dại, biết mình làm sao vậy, mơ hồ cảm thấy đây chính là trò đùa dai, nhưng bởi vì đương quá cứng rắn cố chấp, trong đáy lòng cũng sinh ra tia áy náy.

      Tả Thiên dù sao cũng thể quên buổi tối chạy trối chết kia, *** nếu như có cảm xúc gì mới cần xem xét lại chính bản thân mình...... trong cái nóng nực thôi của mùa hè ,có bé lạnh lùng như ngọn gió làm mát tâm hồn người khác...
      Last edited: 2/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp).

      Hai mươi tư giờ có dài là bao lâu, có lẽ ngủ thêm lát trôi qua rồi, có lẽ có thể đủ để suốt đêm chơi trò chơi, có lẽ ngay cả thời gian để nghĩ viết ra luận văn cũng đủ.

      Khương Lai nằm dài bàn***, lặng yên nghe tiếng nhịp tim của mình, cảm thấy kim giây còn chạy chậm hơn tiếng nhịp tim của mình, giống như ông lão tuổi già chậm chạp đường.

      Nếu lúc ấy nửa ngày tốt rồi, Khương Lai ảo não thở dài.

      Người con trai mà nhìn trúng, thời thiếu niên cũng đủ đẹp trai, huống hồ là mười hai năm sau, bộ dạng trưởng thành của càng thêm có tư vị, nụ cười lười biếng kết hợp cùng ngũ quan xuất sắc, cả người lộ ra cỗ hương vị ấm áp như ánh nắng mặt trời giữa mùa đông, làm cho ánh mắt mọi người dứt ra được, trong đó cũng bao gồm cả .

      Lần đầu tiên liếc mắt nhận ra , hơn nữa còn bị bắt làm tù binh.

      nhàng bâng quơ câu biết tôi sao, làm cho chịu đả kích nặng nề, tất nhiên biết mười hai năm này đối với bé mà , là mười hai năm thể quay lại, từ xuống dưới đều có *** thay đổi, nhận ra là đương nhiên , nhưng trong lòng thể nào quên được, bởi vì quan tâm như vậy.

      Thời điểm chuông điện thoại rung lên, Khương Lai nằm úp mặt vào gối, yên lòng cầm lấy di động tủ đầu giường, "Ai vậy?"

      "Là , Khương Lai, em......"

      vốn lạnh nhạt đột nhiên hét ầm lêm, Tả Thiên che lỗ tai, chờ người kia hét xong, mới nghe được tiếng bình tĩnh từ đầu dây bên kia, " tìm em có chuyện gì?"

      Trong đầu Tả Thiên bỗng nhiên tự động lên bộ dáng Khương Lai ôm ngực làm làm mặt lạnh, khóe môi nhịn được hơi hơi cong lên, "Buổi tối có rảnh ? Cùng nhau ăn bữa cơm ."

      Tuy rằng Khương Lai cho kỳ hạn ngày, nhưng thời gian còn lại vẫn làm thể bình tĩnh lại, trong đầu luân chuyển việc làm trong đêm đó *** hôn môi, cảm giác như tội ác như hòn đá nặng nề đè ngực.

      Năm đó người con trai trưởng thành, mà đối phương lại là bé cái gì cũng biết, nên tự cho là đúng dứt khoát ra khỏi sinh mệnh đối phương, mà phải dùng lý trí để khiến hiểu, trong lúc đó bọn họ tồn tại khoảng cách thể vượt qua.

      Tả Thiên mời làm Khương Lai quá mức giật mình, rất lâu mở miệng chuyện.

      Tả Thiên có chút tiếc nuối, "Em có việc? Vậy để lần khác , chẳng qua là chúng ta nhiều năm gặp, cũng hơi tò mò về cuộc sống trước mắt của em, rất muốn cùng em ôn chuyện."

      ", phải......" Sợ đối phương hủy bỏ cuộc hẹn, Khương Lai vội vàng lên tiếng, lại bởi vì dùng sức mạnh nên thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, "Em sao, em lúc nào cũng được, bây giờ em có thể ra ngoài."

      Tả Thiên nhìn đồng hồ tay chút, "Thời gian cũng còn nhiều lắm, em cho biết địa chỉ, đến đón em."

      "Được." Khương Lai cắn cắn môi, Tả Thiên tính gác điện thoại, bên kia lại truyền đến thanh chần chờ , "Này, là Tả Thiên đúng ?"

      "Chẳng lẽ còn có Tả Thiên giả?"

      "Em có ý tứ này, em chỉ là cảm thấy bất khả tư nghị ( thể tin nổi), lúc giữa trưa xảy ra chuyện như vậy, em nghĩ nhất định thích em, cho dù em cho phương thức liên lạc, cũng nhất định liên lạc với em, có lẽ còn có thể vì tránh cùng em tiếp xúc mà đổi số, em thậm chí còn lo lắng nếu muốn gặp em, em nên bắt đầu tìm ở đâu, dù sao Đài Bắc cũng lớn như vậy, em có khả năng cứ như vậy mà bỏ qua ."

      Tả Thiên bật cười, trong lòng lại cảm thấy nỡ, "Đứa ngốc."

      Bất mãn buổi trưa vì bị đối xử như vậy cũng như như cơn gió mà bay mất , xong hai chữ này cũng biết nên cái gì, đầu bên kia điện thoại cũng im lặng nghe, mơ hồ truyền đến tâm tình là làm sao.

      Tả Thiên tận lực xóa bầu khí được tự nhiên, "Có chuyện gì chờ gặp mặt sau, bây giờ em đưa địa chỉ cho trước, xuống lầu lái xe, thuận tiện ngẫm lại muốn ăn cái gì, mời em."

      "Được."

      ◎◎◎

      Mười hai năm trôi qua, Khương Lai thay đổi chỗ ở.

      Khi Tả Thiên lái xe tới căn nhà lớn tràn ngập sắc thái ảo mộng được sơn màu trắng Khương Lai đứng ở cửa chờ ,áo ngắn tay màu đen đơn giản cùng quần jean, đem dáng người lồi có lõm có lộ ra thể nghi ngờ, ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên thanh tú, nhưng trưởng thành thành xinh đẹp, Tả Thiên thể cảm thán tạo hóa thần kỳ.

      vừa xuống xe, Khương Lai giống như vừa vào cõi thần tiên dường như có linh cảm quay đầu sang, Tả Thiên cười cười thay mở cửa xe, "Lên xe , tiểu công chúa của ."

      Khi quay đầu, ánh mắt thể nào nhìn thấy phía sau, Khương Lai ngượng ngùng sờ lỗ tai nóng lên.
      Last edited: 2/6/16
      PhongVytrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :