1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :))))) Ngôn Tất Thành đáng thương k hiểu được tâm lý bọn nhau đâu

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 90: Đánh nhiều thành quen

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Chuyện gì đây?

      Thực Hạ Hoàng Tuyền cũng biết chuyện này gọi là gì, phải đấu đơn à? Giờ bọn họ hỗn chiến với nhau trước rồi vứt sang bên cạnh đứng nhìn là thế nào! Chẳng lẽ muốn ngồi đây vừa móc chân vừa cắn khoai tây xem kịch hử?

      Đương lúc bối rối, thanh sắc bén mỏng manh đột nhiên vang lên bên trái , chớp mắt nhanh nhẹn nghiêng người tránh thoát.

      “Bùm!”

      cái nhũ băng gần như sượt qua má , hung hăng cắm xuống mặt đất cách đó xa.

      Hạ Hoàng Tuyền vô thức vươn tay ra, vừa lúc tiếp được lọn tóc rơi xuống từ bên thái dương.

      “…” chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.

      Đúng ngay lúc này, lại thêm mấy thanh tương tự truyền đến!

      có kính nghiệm, tay rút trường đao lên khỏi mặt đất, vung đao đầy chính xác và điêu luyện, chỉ nghe được vài tiếng “keng” “keng” “keng” giòn tan liên tiếp vang lên, nháy mắt bên chân rơi đầy mảnh vụn nhũ băng bị chém đôi.

      Hai chân khẽ đạp, đột nhiên nhảy lên!

      Gần như cùng lúc đó, mấy mũi tên màu xanh lá cắm chắc ở nơi vừa đứng.

      Xoay vòng !

      quả cầu sét màu tím nhạt lấy tốc độ khiến người khác kinh ngạc lướt qua bên chân .

      Đáp đất! Lại bật nhảy thêm lần nữa!

      Chỉ trong cú đặt chân ngắn chủi chớp nhoáng ấy, mà chỗ chạm chân hóa thành đầm lầy tối đen.

      phải là đơn đấu à?!

      Hạ Hoàng Tuyền xù lông, nếu trong lúc hỗn chiến vô tình thất thủ đúng là quá xấu hổ đúng ? Khi lửa giận dâng lên vạn trượng, vẫn quên cúi đầu, giây tiếp theo, quả cầu lửa lướt qua đỉnh đầu , mặc dù bị đốt trúng, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở nóng rực kia.

      “!!!”

      Hạ Hoàng Tuyền co giựt khóe mắt, hít hơi sâu: “Mình phải bình tĩnh…” Lại thêm quả cầu lửa ném tới, “…Cái con khỉ ấy!!!”

      “Mấy tên khốn này, biết tóc là sinh mạng thứ hai của phụ nữ hả?!!!” gào thét, hoàn toàn vứt bỏ thứ “đấu đơn” kia, lấy loại kiên cường bất khuất liều chết cùng khí thế đáng sợ vọt về đám người trong sân, lưỡi đao sắc bén trong tay trái chém phải trảm, hạ quyết tâm phải cho bọn kia “bài học bằng máu”. Cho bọn họ biết khi đánh nhau với phụ nữ, có nơi cấm địa, đó chính là - tóc!!!

      “…Úi úi úi, chuyện gì đây?” Ngôn Tất Hành đẩy Thương Bích Lạc chạy thẳng đến trung tâm sân, lệ rơi thành hành phát , vốn là nơi sân nhà để đánh nhau, giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được luôn… Sau khi xông lên, nhà thi đấu hoàn toàn sôi trào, thế nên chả ai có hứng chú ý tới hai nhân vật bé như bọn họ.

      Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào kỹ năng soái khí của , khẽ nhúc nhích ngón tay, mấy dây leo màu xanh lặng lẽ ngoi đầu dưới chân kẻ nào đó, nhanh chóng quấn chặt hai chân bọn họ. cong khóe miệng, búng ngón tay, những người này liền “Rầm” tiếng, ngã trước mặt , trở thành món ăn đáng thương cho lửa giận của . vừa “ nhàng” đùa giai chút, vừa : “Ai cho bọn họ động vào tóc ấy?” nhìn về phía mấy người trước đó từng công kích , chà, còn dư tên…Đôi mắt Thương Bích Lạc thâm sâu, sợi tóc kia mượt mà như tơ lụa, sờ rất thích, suýt chút nữa bị hủy tay bọn họ a…

      “…” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Chỉ vì chuyện này? Tôi này, chỗ cấm địa của phụ nữ phải nên ở chỗ khác à? Ví dụ như khuôn mặt chẳng hạn?”

      “Có thể phẫu thuật thẩm mỹ.”

      “…Bộ ngực?”

      “Ngoại trừ có ai công kích nơi đó?”

      “Này, loại logic quái gở gì đấy!” Ngôn Tất Hành bỗng muốn ói máu, “ thế tóc cũng hoàn toàn có thể sử dụng thuốc mọc tóc đúng ?!”

      “Đốt cháy giai đoạn có kết quả tốt.”

      “…” Não mình hỏng rồi à? Hoàn toàn hiểu cậu ta cái gì cả! Hoàn toàn hiểu!

      Nhưng ràng, cáu kỉnh của ta thể khôi phục lại tình hình hoàn toàn hỗn loạn. Thứ gọi là kéo bè kéo lũ đánh nhau giống như ném tuyết, dù lúc đầu mới nhìn thấy còn cảm thấy, “Ầy, trẻ con”, vừa như vậy vừa kẹp sách vở tựa như thanh niên văn nghệ, lãnh diễm bước ngang qua, rồi sau đó… Bị mấy quả cầu tuyết liên hoàn tán. Đa phần mọi người sụp đổ lý trí, vài người vẫn có thể kiên trì, sau đó hoàn toàn bùng nổ trong “lỡ tay” kiên trì bền bỉ kia. phát vứt sách vở, điên cuồng gào rú “Mấy tên khốn các người ném đâu đấy hả?!” Rồi sau đó…rồi sau đó, còn phải nữa à?

      Túm gọn là, loại bi kịch này cho cùng là căn cứ vào “lòng báo thù” của con người mà ra đời, phải ai cũng giống thần, đánh má trái còn chìa má phải, cũng phải ai cũng như tên nào đó, bị đánh trận còn muốn chịu thêm trận nữa.

      “Chẳng lẽ ai có thể bình tĩnh lại sao?” Ngôn Tất Hành thở dài, loạn thành đống này có ổn đấy?

      “Bởi vì khí.”

      “Hả?

      Cho dù lúc chiến loạn, đôi mắt Thương Bích Lạc vẫn bám sát bóng dáng của : “Cái gọi là khí ra là thứ vô cùng đáng sợ, về mặt ý nghĩa nào đó có thể coi như ma túy.”

      như thế có phải hơi quá ?”

      “Chắc hẳn từng trải qua rồi nhỉ? người tự rồi tự cười, cảm thấy chả có gì buồn cười cả, nhưng mặt khác, tất cả mọi người đều nở nụ cười, cho nên cũng cười theo. Trong cuộc sống hằng ngày, ăn tối, hòa nhạc, kiện thể thao, v.v., khi mọi người đều hưng phấn, liệu có thể kiên trì giữ bình tĩnh ?

      “Cái này…”

      “Con người là động vật quần cư, dù có thừa nhận hay , trong lòng đa phần mọi người đều tồn tại thứ gì đó tương tự gần gũi tâm hồn.” Sau khi Thương Bích Lạc đem “kẻ phạm tội” cuối cùng vấp ngã trước mặt , mới vừa lòng nở nụ cười, “Loại bản chất này giống như tắc kè hoa, liều mạng hoà mình vời môi trường xung quanh.”

      “Khi những người khác hân hoan vui sướng, trái ý mình miễn cưỡng cười vui; khi những người khác im lặng, vô thức tiếng; khi người nào đó bị mọi người coi thường, bản thân cũng bất giác tránh giao tiếp với người đó; khi mọi người thể thái độ cúi đầu trước cường quyền, cũng cong lưng uốn gối theo…và cứ thế, có thể thâm nhập vào mọi khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta.”

      “…” Ngôn Tất Hành nhìn trời, từ khi nào mà chủ đề lại trở nên sâu sắc như vậy?

      xấu xa hơn, bạo lực học đường, đánh bạc, quần ẩu hay thậm chí là giết người tập thể, ít hay nhiều đều liên quan đến cái này.” Thương Bích Lạc ngẩng đầu nhìn Ngôn Tất Hành cái, “Tình huống tại cũng gần như vậy, mặc dù có nhiều người có chủ ý, nhưng trong vô thức rơi vào đó… Đương nhiên, Hoàng Tuyền là ngoại lệ.”

      “Khoảng tạm dừng kỳ lạ trước khi “đương nhiên” là thế nào đấy?”

      , có chuyện này.”

      “Chắc chắn có!”

      “…” Thương Bích Lạc quay sang, tái lại nụ cười thánh phụ, “Tôi , có.” (còn nhớ nụ cười thánh phụ kết hợp giữa thánh quang rải khắp nơi và sát khí bay tứ phía , chính nó đấy)

      “…Muội tử, tới giúp em đây!”

      Vì thế Ngôn tiểu ca sải chân tham gia bầu khí này, so với việc bị người nào đó truyền bá tư tưởng hắc ám, vẫn thích quần ẩu hơn, đấy!”

      Sau đó… rơi vào bi kịch.

      Hạ Hoàng Tuyền được Thương Bích Lạc tuyên bố là “ngoại lệ”, sau đó cũng đánh đỏ mắt, lúc lấy lại tinh thần bình tĩnh, đứng giữa “biển xác chết”, những người đứng xung quanh trợn trắng mắt, mặt toàn vết bầm tím, cả người run lẩy bẩy.

      “…Hở, chuyện gì thế này?” Hạ Hoàng Tuyền giống tên tra nam sau khi uống say tỉnh lại, mặt đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông lõa thể nằm bên cạnh mà hô to, nhưng thực tế chả nhớ cái gì. vươn móng vuốt đầy máu tươi gãi gãi đầu, sau đó chợt phát dưới chân mình có thứ gì đó động đậy.

      vội dời chân, vừa cúi đầu nhìn, bỗng phát gương mặt tưởng như xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, bởi vì mặt sưng thành cái bánh bao nên chỉ miễn cưỡng nhìn được hình dáng, sau khi nhận biết cả nửa ngày, mới giật mình bừng tỉnh: “Ngôn tiểu ca? làm sao thế? Là ai đánh ?!”

      “…” Là đấy!!!

      “Những người đánh ta bị thu thập hết rồi.” Thương Bích Lạc đẩy xe lăn, chậm rãi tiến lên, kỹ năng trợn mắt dối này đạt trọn điểm!

      “Vậy à? tốt quá.” Hạ Hoàng Tuyền nhàng thở ra, nhìn xung quanh, “Cái này rốt cuộc là…”

      “Đây là tai nạn ngoài ý muốn.”

      ra lời này của Thương Bích Lạc cũng tính là dối, mình Hạ Hoàng Tuyền đương nhiên thể “giết chết” nhiều người như vậy, ít người tàn sát lẫn nhau dẫn đến bi kịch, đương nhiên cũng có số người bị tên u nào đó ngáng chân, bị tên u nào đó vứt vào đám người hỗn chiến, bị tên u nào đó ném tới trước mặt muội tử đánh đến đỏ mắt, bị tên u nào đó… Vì sao đều là tên u nào đó?!

      “Ngoài ý muốn?” Hạ Hoàng Tuyền ôm đầu, đầu đột nhiên đau quá… Trực giác mách bảo, tốt hơn hết là nên nghiên cứu sâu thêm, cong lưng, cẩn thận nâng Ngôn tiểu ca lên, ôm công chúa mới bước được hai bước, chợt nghe thấy người trong lòng ngực yếu ớt lên tiếng kháng nghị.

      “Muội tử, có thể đổi sang tư thế nào thẹn thùng như này được ?”

      “…À.” Hạ Hoàng Tuyền bởi vì đau đầu mà rơi vào kỳ lơ ngơ, nghe vậy gật gật đầu, đổi thành tư thế khiêng vai.

      “…Em vẫn cho về tư thế thẹn thùng kia .”

      “…Ồ.” Lại gật đầu, đổi về tư thế cũ.

      Vừa mới tới cạnh Thương Bích Lạc, bỗng thấy dang hai tay ra với : “Đưa cho .”

      “…Ừ.”

      Ngôn Tất Hành bị thay đổi người “ôm công chúa”, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt ác ma của người nào đó, co giựt khóe miệng, hai mắt trợn lên, hình như hoàn toàn mất ý thức. Sau lưng Thương Bích Lạc vươn ra mấy cái dây leo, đem người nào đó trực tiếp trói vào chỗ tựa lưng của xe lăn, nhoẻn miệng cười, vươn tay về phía , “Được rồi, chúng ra về nhà thôi.”

      “…Ừm.”

      Vì thế, cái gọi là cuộc tranh cử hội trưởng đầu tiên hạ màn theo cách thức quái đản này, nhưng mà có ai chết là rất đáng mừng, rất đáng mừng… Chuyện xấu duy nhất là, sau việc này có ít người kết thù với nhau, cùng với mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy bộ phận nào đó thân thể đau ghê gớm, đương nhiên, thân thể đau đớn thế nào cũng thể bằng nỗi đau trong tim. Chúng ta mạnh mẽ hơn! Chúng ta khác xưa! Chúng ta có dị năng! Chúng ta… Tại sao chúng ta vẫn bị đánh! Nhưng mà… nó có vẻ cũng bình thường, cái tâm lý vi diệu này là dư thế nào?

      Nếu bảo tên Thương Bích Lạc ra trả lời họ, có lẽ : “Bởi vì người đều có tâm lý bị ngược, ngược hồi liền…”

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nghe được câu này, có lẽ quát: “Đường tưởng rằng ai cũng giống !”

      Nếu Ngôn Tất Hành nghe được đối thoại của hai tên này, có lẽ khinh bỉ: “Hai người chính là nồi méo với bếp vẹo, đứa nào tốt hơn đứa nào hả?!”

      P/s: Nghi ngờ sâu sắc rằng tác giả là hủ giống mình nhưng ký hợp đồng với Tấn Giang nên viết truyện ngôn tình.
      Mollisac, Tiểu Ly 1111nhoxbina thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 91: Lời cảnh cáo của bố vợ đáng sợ

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lướt qua thời gian đường về, rồi lại lướt qua thời gian về nhà chút.

      Lúc này, vị trí mọi người như sau: Hạ Hoàng Tuyền ở trong phòng tắm, Ngôn Tất Hành bị vứt lên sofa, Tô Nhất hứng thù bừng bừng cầm lấy cái bút lông dầu định viết vẽ bức tranh lên mặt , còn Tô Giác và Thương Bích Lạc ngâm cứu ở trong phòng.

      Từ ý nghĩa nào đó mà , kết hợp của cặp đôi cuối cùng này đúng là bất ngờ. Bởi vì từ lúc bắt đầu cho tới giờ, nếu quan hệ giữa bọn họ tốt đúng hơn nên liên quan gì mới phải. ra chuyện này cũng bình thường, bởi vì hai người này dù là tính cách, xuất thân hay các khía cạnh khác đều có nhiều điểm chung, nếu ở trong đó làm mối ràng buộc, chỉ sợ đến chuyện như bây giờ cũng xảy ra.

      Nhưng nếu nó xảy ra, vậy chắc chắn phải tồn tại lý do nào đó.

      Vậy, rốt cuộc là vì đâu?

      “Dừng tay!” Ngôn Tất Hành bắt lấy tay của Tô Nhất, “Thứ này rất khó rửa!”

      Tô Nhất nhún nhún vai, thả bút lông dầu trong tay ra: “ tiếp tục giả bộ ngủ nữa hả?”

      “…Biết tôi giả ngủ mà còn chơi cái này?”

      “Vui mà.” Tô Nhất cười hì hì, “Dù sao cái mặt vẽ nên người khác cũng nhận ra được.”

      “…” biết vui chỗ nào, Ngôn Tất Hành xoa xoa xái mặt sưng như bánh bao, bối rối mà thở dài, trong nhà này ngoại trừ còn người nào bình thường nữa à? Sau đó nhìn về phía thư phòng, “Bắt đầu rồi?”

      “Coi như vậy.” Tô Nhất ngồi vào cái ghế sofa bên kia, “ đoán xem, liệu bọn họ có đánh nhau ?”

      “Có lẽ tới mức đó…đâu?”

      “Nếu đánh nhau , tôi chắc chắn đứng về phía bản thể của tôi.”

      “Tôi…” Là đồng chí* đương nhiên phải đứng về cúc hoa, à , là đồng chí kia, nhưng! Ngôn Tất Hành nhớ lại những thứ gặp được đường, yên lặng quay đầu, “Tôi ngất rồi!”

      *Gốc là từ cơ hữu: từ đồng tính như gay của tiếng , tiếng Quảng Đông, và chữ “cơ” gần như đồng , nên cơ hữu được dùng để chỉ mấy giai đồng tính.

      “Tôi hiểu mà.” Tô Nhất gật đầu, “Người kia đúng là rất đáng ghét.”

      Vậy, cái người “rất đáng ghét” trong truyền thuyết kia rốt cuộc làm cái gì?

      “Khi nào ?” Sau khi im lặng lúc, Tô Giác cũng chịu câu đầu tiên với Thương Bích Lạc.

      Đối với câu hỏi đầu đuôi này, Thương Bích Lạc hiển nhiên cũng kinh ngạc lắm, chỉ hơi nhướn mày: “Càng nhanh càng tốt.”

      “…”

      Giống như trước đó , dị năng giả có khu vực cư trú được phân chia chuyên biệt, sau khi gia nhập liên minh có thể chọn ở đó hoặc .

      Cái gọi là “chọn hay ra tồn tại đối với nhóm Thương Bích Lạc.

      Vì tị hiềm, duy trì thế chân vạc ba bên, bọn họ đương nhiên thể ở tiếp trong tiểu khu của quân đội, thực tế, Thương Bích Lạc tung tin đồn rằng hai bên ngã ngũ, sau này chỉ cần thúc đẩy chút là được. Còn về mặt khác, tuy Tô Giác là dị năng giả, nhưng lại là nhân vật quan trọng trong quân đội, mặc kệ là xuất phát từ phương diện an toàn hay mặt khác để suy xét, ta đều thể vào ở trong tiểu khu chuyên biệt của dị năng giả.

      gọn là, ly thân là điều bắt buộc.

      Ánh mắt Tô Giác rơi lên người Thương Bích Lạc, người đàn ông này mưu mô và có lòng chiếm hữu đáng sợ đến cực điểm, từ lúc bắt đầu, người này tính toán tốt hết mọi chuyện, hoàn toàn cho người khác có bất kỳ đường thoát nào, đáng giận hơn là, biết như vậy, nhưng ta vẫn phải theo con đường đối phương vạch ra.

      Do giáo dục của gia đình, từ tính cách của Tô Giác rất ôn hòa khiêm nhượng, từ tiểu học cho tới đại học, đa phần bạn học đều khen ngợi có thừa, còn lại vài người nghĩ như vậy nhưng cũng trở mặt với ta, bởi vì ta phải kiểu người khiến người ta ghét.

      Nhưng, bố Tô từng với ta, “Mặc dù con là con của bố, nhưng , bố rất ghét cái tính này của con. Bởi vì ôn hòa khiêm nhượng nên đôi khi chẳng khác nào do dự, nghiêm trọng chút là tương đương với hèn nhát.”

      Lúc ấy Tô Giác còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời của bố mình, bởi vì chưa từng có người nào ta có chỗ nào tốt, nhiều lắm là vào lúc đông người, cảm giác tồn tại của ta khá thấp mà thôi, tới tận lúc này, ta mới hiểu đôi chút, bởi vì trong lòng ta thấy hối hận, vì hai việc.

      Chuyện thứ nhất là bởi vì nguyên nhân nào đó mà rời xa mất ba năm, chuyện thứ hai…là tách ra khỏi chàng trai trước mắt này ngay từ đầu, để mọi thứ tiến triển tới mức thể cứu vãn được như ngày hôm nay.

      Bây giờ, dù ta bị bắt ra khỏi tòa tháp ngà voi mang tên “Nghiên cứu”, chân chính bắt đầu thân phận “quân nhân” đúng với tuổi mình, gánh vác chút gì đó, số việc định sẵn thể về như ban đầu.

      còn ý kiến khác?”

      ra thích hợp với Hoàng Tuyền.” So với câu hỏi của Thương Bích Lạc, câu hỏi của Tô Giác chắc chắn là bước đột phá.

      “Hợp hay hợp phải là được.” Thương Bích Lạc nhếch khóe miệng, nở nụ cười nhạt, “ ấy mới được, đúng ?”

      Thế mà Tô Giác lại gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nhưng dẫu sao em ấy vẫn còn tuổi. Nhưng mà, em ấy trưởng thành.” ta nhìn về phía Thương Bích Lạc, hiếm khi dùng thái độ hùng hổ dọa người , “ ngày nào đó, em ấy phát điểm này.”

      “Nếu tin tưởng vững chắc điểm này mới có thể khiến bản thân yên tâm.” Thương Bích Lạc cười nhạo thành tiếng, “Vậy cứ tiếp tục chờ ngày ấy đến .”

      “Tôi , hơn nữa, cho rằng mình toàn thắng sao?” Tô Giác hỏi lại.

      “…”

      Tô Giác tiếp: “Sau này cậu tính với Hoàng Tuyền thế nào đây? Dù em ấy có đồng ý, lý do có lẽ cũng là vì… muốn mang tới rắc rối cho tôi nhỉ?” thể , chỉ có hiểu biết về Hạ Hoàng Tuyền là ta thua Thương Bích Lạc, dù sao tri thức mà hệ thống cưỡng chế truyền thụ cũng phải lời bịa đặt, “Tôi với em ấy là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, tình cảm mấy năm này tuyệt đối phải vô căn cứ, nếu tôi muốn, nhất định có thể thay đổi nhận định của em ấy. Nhưng mà, trước mắt tôi cũng muốn làm vậy.”

      “Ồ?” Thương Bích Lạc nheo mắt lại, tức giận trong ánh mắt như sao băng chợt lóe giữa trời đêm đen thẳm.

      “Nếu ngày nào đó, tôi phát việc ở cạnh em ấy chỉ có hại, tôi làm.” Tô Giác tháo xuống cặp kính buồn cười mà từng tặng rồi ngắm nhìn, để lộ đôi mắt màu nâu nhạt, hiếm khi xuất tia sáng chói, “Bất kể giá nào?”

      “Vậy sao?” Thương Bích Lạc cười khẽ ra tiếng, “Cho dù là chết?”

      “Cho dù là chết.”

      “Nhưng tôi nhất định để chết, bởi vì làm như vậy ấy giận lắm.” tới đây, thanh niên thu lại nụ cười mặt, gằn từng chữ , “Tôi để sống tốt.”

      Tên đàn ông này nhất định giết ít người.

      Đây là trực giác đầu tiên cho Tô Giác, sau đó ta phủ nhận trong lòng, giữa tận thế này, có ai là giết người? Mặc dù mọi người coi zombie là “người”, nhưng cũng bởi vì nếu cho là vậy, có rất nhiều người thể thuận lợi sử dụng vũ khí trong tay.

      Cuối cùng ta : “Tôi rửa mắt chờ.” Dù là sống để cảm nhận tuyệt vọng hay sống để gặt hái hy vọng, ta vẫn đợi ngày đó dần đến. Hơn nữa trước sau vẫn tin tưởng vững chắc rằng, dù người đàn ông này có bao nhiêu mưu mô xảo quyệt đều có đất dụng võ trước mặt . Nếu có ngày, thứ tình cảm tưởng như thuần túy trước mắt ta bỗng trộn lẫn chút “dối lừa và lợi dụng”, lập tức cảm nhận được ngay, hơn nữa còn quyết tuyệt thay đổi nhận định.

      ta chưa từng hoài nghi điểm này.

      Nếu có?

      cũng có vấn đề gì? Thế giới như vậy, được người đàn ông chân thành, có lẽ phải chuyện gì xấu, ít nhất… ta nhìn ra được, ra cũng thích đối phương.

      Chỉ cần thấy vui, gì là thể

      Mặc dù từng bị gọi là “Chú” mà vẫn chịu nhận, nhưng có vẻ như dù là tuổi tác hay tâm tình, đều già rồi a…

      Tô Giác đứng lên rời , tay nhàng xoa sống mũi, tay còn lại treo kính lên mũi, mở cửa ra, nụ cười dịu dàng và có chút mềm mại của dĩ vãng lại lần nữa xuất mặt ta, rồi sau đó, quả nhiên ta thấy xuất ngay cửa.

      “A Giác, hai người xong rồi?”

      “Ừ, đúng vậy.”

      cười gì vậy? Thần thần bí bí…”

      vừa thỉnh giáo A Thương vấn đề.”

      “Hả? thỉnh giáo ấy?”

      “Đúng vậy, về việc làm sao để bị lạc, A Thương đồng ý làm cho phần mềm định vị để mang theo.” Tô Giác quay đầu lại, nở nụ cười với người đàn ông trong phòng, “Đúng ?”

      “Thứ này đúng là cần thiết.” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “A Giác, thế nào giờ cũng là chỉ huy trưởng, người đứng đầu mà bị lạc, lúc chỉ huy lỡ xảy ra vấn đề coi như tong đúng ? cứ yên tâm, em giám sát ấy chặt chẽ.”

      “Ừ! Vậy giao cho Hoàng Tuyền đấy.” Tô Giác vươn tay, xoa xoa mái đầu còn ẩm ướt của , sau đó thở dài, “Chuyện phải xử lý còn rất nhiều, cuối cùng hiểu dị năng của mình là từ đâu mà đến.”

      “…”

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bóng lưng rời của thanh niên, đột nhiên cảm thấy người vị “thanh mai trúc mã” này xảy ra thay đổi nào đó, nhưng lại chẳng bắt được dấu vết, cho cùng, bọn họ chỉ là “người xa lạ quen thuộc” ở thế giới này, loại quan hệ quá ư vi diệu này khiến đôi khi thể đưa ra nhận định chính xác về đối phương.

      vò vò đầu, cuối cùng quyết định nghĩ tới nữa, vì thế đóng cửa bước vào phòng, bất ngờ phát tên Thương Bích Lạc “được thỉnh giáo” này hình như cảm xúc tốt lắm, tay cầm khăn lông mềm xoa xoa đầu, vừa lại gần vừa tò mò hỏi, “ làm sao thế? Cái mặt…Khụ, mặt như mót ấy.” Từ lúc vào ở trong tiểu khu, mũi tên nhắc nhở “nhu cầu sinh lý” chưa từng làm phiền , đôi khi bỗng thấy hoài niệm. Nhưng mà, tên này rốt cuộc là bị sao đấy? Tô Giác bắt nạt ? Sao có thể! Tên khốn này bắt nạt người khác cảm tạ trời đất rồi!

      Thanh niên dường như tự vấn điều gì, lời.

      chớp mắt vài cái, sau vài bước thành công tới bên cạnh , vươn tay cẩn thận chọc chọc đầu vai , “Này…!!!” Cổ tay bị nắm lấy, cả người bị kéo vào lồng ngực đối phương, sau đó, mặt bị đôi tay hơi lành lạnh ôm lấy, khuôn mặt tuấn tú ấy của đối phương gần trong gang tấc, mang theo khí thế cho phép phản kháng, nụ hôn vội vàng tràn đầy cướp đoạt kéo theo sau.

      “Ưm…”

      Tên khốn này, làm cái quỷ gì đấy?!

      Lời của tác giả:

      Boss quan tâm tới lời cảnh cáo của Tô Giác, mà quan tâm đến “Bọn họ từng ở chung nhiều năm”, nện đất cười, ra cái này có lẽ có, nhưng vì hệ thống hạn chế nên muội tử thể , vì thế nên, Boss, ngài cứ tiếp tục ghen đê xDDD
      Mollisac, nhoxbinaTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 92: Liếm liếm cũng cần luyện tập

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nụ hôn giữa những người nhau thường mãnh liệt và nóng bỏng, bản thân nó có vấn đề gì, nhưng đối với người lần đầu bước vào con sông như , nhiệt độ mà nụ hôn thanh niên trao cho lúc này vượt quá giới hạn nhất định, khỏi nhớ tới câu chuyện xưa mà mình từng nghe, muốn cho người cởi quần áo, cần có gió bắc hoặc mặt trời (1).

      Mặc dù cái suy nghĩ này chẳng đâu vào đâu, nhưng mà, nụ hôn này giống như bị giam cầm trong song cửa sổ bỗng nhiên bị gió mạnh thổi tung, cành hoa bồi hồi bên cửa sổ lợi dụng chỗ trống rồi tiến vào, dây leo hòa cùng gió bắc mãnh liệt và mặt trời rực nóng, là… được…

      Tay Hạ Hoàng Tuyền túm đầu vai Thương Bích Lạc, dùng sức đẩy ra, thở hổn hển, quả đúng là tưởng được, làm loại chuyện này lại còn vất vả hơn đánh nhau, giận dữ : “ làm cái quái gì đấy?”

      Tiếc là, cái mà tự cho là “thu trước tính sau” trong mắt đối phương lại là cảnh tượng hoàn toàn khác: bởi vì động tác nhiệt tình lúc nãy, đôi môi trước nay luôn giữ màu hồng nhạt của có chút sưng đỏ, ánh nước nhàn nhạt lấp lánh cánh môi hé mở, từng tiếng thở dốc dồn dập vang lên, đôi mắt phủ làn sương mỏng nhìn chăm chú vào , có vẻ cật lực truyền đạt tức giận, nhưng ràng thất bại, ánh mắt như hoa xuân trong sương ấy thay vì là tức giận, trông giống oán trách hơn, vốn có lẽ ban đầu là vì khiến người khác sợ hãi, nhưng giờ phút này… Chỉ khiến người ta cảm thấy quyến rũ thâm sâu.

      Khó lòng kiềm chế.

      Thương Bích Lạc nghe theo tiếng gọi trong lòng, lại lần nữa sán tới, bỗng bị cái tay mềm mại ngăn lại.

      Sau khi dùng móng vuốt vững chắc ngăn miệng người nào đó, Hạ Hoàng Tuyền có chút bực bội: “Cái tên khốn nhà là kẻ cuồng dâm đấy à?” (2) Rồi sau đó giống như bị điện giật, tay vội rụt về, bất chợt dùng áo ngủ lau lau, môi tên khốn này ướt át, giống như môi , đó là vì…

      Vì thế, thanh niên nhìn thấy ràng mặt lại lần nữa đỏ phừng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm đấm, quát lên đe dọa: “ rốt cuộc là bị điên gì thế?”

      Tâm trạng của Thương Bích Lạc cứ tốt lên cách kỳ lạ như vậy đấy, bởi vì chuyện có thể xảy ra mà lo được lo mất, lại vì chuyện bé đáng kể mà tâm hồn vui sướng, hoàn toàn đem toàn bộ khả năng chi phối cảm xúc giao vào tay đối phương, nhưng hình như cũng có gì tốt cả.

      “Chỉ là đột nhiên muốn hôn em.”

      “… Đừng, đừng đừng đừng có câu biết xấu hổ như thế! Cái gì gọi là đột nhiên chứ, cho em là điểm tâm đấy à? Muốn ăn ăn!”

      Vừa mới xong những lời này, Hạ Hoàng Tuyền liền thấy gương mặt Thương Boss nở rộ nụ cười “tràn ngập ác ý”, còn vô cùng mặt dày thêm: “Về độ ngon, quả rất giống.”

      “…Khốn nạn!!!” phát đấm thẳng vào con mắt dâm dê đê tiện của tên khốn này!

      Rồi sau đó kéo theo tràng đánh “bùm bụp” vô cùng mãnh liệt.

      Sau trận mây mưa, á nhầm, là mưa gió, Hạ Hoàng Tuyền phát nhấc Thương Bích Lạc nằm đất ném lên ghế, hừ tiếng, cong lưng nắm cằm : “Nghe cho đây! Em biết rốt cuộc và A Giác gì với nhau,” liền lộ ra ánh mắt có phần đơn đánh thương, giống như con chó dữ bị vứt bỏ, , bản thân chó dữ gì đó phù hợp với giả thiết bị vứt bỏ, “Nhưng mà, có số việc, người thực đưa ra quyết định là chính bản thân mình đúng ?”

      “…”

      “Khụ,” Hạ Hoàng Tuyền quay đầu , mắt nhìn thanh niên, , “Mặc dù đáng ghét, vô liêm sỉ, da mặt dày, ác độc, nhưng mà, em cảm thấy… như vậy cũng…cũng…Tóm lại!” quay đầu lại, “Đừng suy nghĩ lung tung, là, người có đầu óc tốt luôn đáng ghét thế đấy, luôn thích nghĩ đông nghĩ tây!”

      Biểu cảm Thương Bích Lạc ban đầu từ hơi kinh ngạc rồi chuyển sang thoải mái, giờ thành buồn cười, nhàng cười : “Em an ủi à?”

      “Ai mà làm chuyện buồn nôn thế chứ” Biểu cảm lại “Hung dữ” lên rồi.

      “Hóa ra phải à…” Tái vẻ mặt thất vọng, dùng ánh mắt đáng thương công kích!”

      “…” ràng biết tên khốn này giả bộ, nhưng mà… khác trước rồi sao? Nếu trước kia mà nhìn thấy biểu cảm này, làm lơ còn cười nhạo, thậm chí là đánh dã man là đằng khác, nhưng bây giờ, thế mà lại hơi muốn vuốt lông.

      ổn, rất ổn!

      “Hóa ra phải à…”

      “… đủ rồi nhá!” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, hơi lắc lắc cằm thanh niên trong tay, bất ngờ cúi người hôn , mà mục tiêu phải khóe miệng, mà là…

      “!”

      Trong mắt Thương Bích Lạc lóe lên tia kinh ngạc, nụ hôn của mềm tựa như lông vũ vuốt ve trái tim, mềm mại ngứa ngáy, tê dại nhưng ấm áp, lại như chú mèo làm nũng với chủ, cẩn thận dùng cái lưỡi liếm liếm từng chút , bởi vì chưa từng làm thế bao giờ nên có phần mới lạ, còn chứa vài phần thấp thỏm, nhưng biết rằng, ngây ngô này chính là liều thuốc thúc tình tốt nhất.

      Tay nhàng ôm lấy eo , kéo lại gần mình hơn, rồi sau đó dừng động tác, có bài học phía trước, đương nhiên biết bây giờ làm cái gì cũng được, nếu gây phản tác dụng, người ta hay gọi là “Trộm gà thành còn mất nắm gạo”, cái này đúng tra tấn ngọt ngào mà.

      Thương Bích Lạc chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình đem loại chuyện này xem là tra tấn, cũng có gì khó tin, có thể đây hoàn toàn là sản phẩm của thời gian và gian khác đối với bản thân trong quá khứ, đương nhiên, thời gian và gian này ràng là chiều gian cấp thấp. Nhưng khi việc xảy ra, nhận ra rằng có số điều cần phải suy nghĩ kỹ càng, cứ tự nhiên mà muốn lại gần muốn thêm thân mật như thế ấy, đây là bản năng tồn tại sâu trong thân thể mỗi người. Nhưng có lẽ bản năng này của sâu hơn người khác, khó bị chú ý hơn, ngoại trừ cái này, khác gì.

      Thanh niên bất giác thở , cảm nhận nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên mà chủ động trao cho .

      thuận theo động tác của , khẽ hé môi, rồi sau đó… Lại bị đẩy ra thêm lần nữa!

      “…” Quần cũng cởi… , vẫn chưa cởi, mới chỉ liếm môi?!

      “Đừng, đừng được tấc lại muốn tiến thước!” Cái này cực hạn rồi đấy! Còn tiếp tục làm nữa thấy ngại lắm! Tiến thêm bước nữa là bước vào thế giới khác luôn đó biết ?!

      Hạ Hoàng Tuyền đỏ mặt che miệng lại, nhảy xuống khỏi đùi thanh niên, liên tục lùi về sau vài bước: “Mặt em có dày như đâu!” Nhìn động tác đỡ trán của thanh niên, nổi giận, “Cái biểu cảm thất vọng của là sao đấy?” Dù vậy, ràng, ràng người chịu thiệt là mới đúng chứ?

      Thương Bích Lạc thở dài: “Xem ra chúng ta sau này cần phải luyện tập nhiều hơn mới được.”

      “…Ai muốn cùng luyện tập với !” Đá! Đấm! Dẫm!

      Vì thế, nguy cơ nho giữa hai người liền trôi qua hạnh phúc trong màn tay đấm chân đá…Hả? Tóm lại, ngày hôm sau, Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành, ba người cùng dọn đồ ra khỏi ngôi nhà mà họ sống thời gian dài, mà nguyên nhân đồng ý cũng giống như lời Tô Giác , đó là muốn gây thêm phiền phức cho ta.

      Rồi sau đó, tất cả chính thức bước vào quỹ đạo.

      Sau khi hiểu hoàn cảnh của tất cả dị năng giả và người thường, Thương Bích Lạc tiến hành phân tổ cho bọn họ, nhằm vào phối hợp khác nhau mà thực huấn luyện.

      Hạ Hoàng Tuyền vốn còn lo những người này kiêu ngạo khó thuần, hoặc tỏ vẻ bất mãn với chuyện huấn luyện, kết quả xem thử, phát bọn họ bị tên khốn Thương Bích Lạc này dạy dỗ tốt bất ngờ, vì thế hoàn toàn yên tâm.

      Sau khi giúp vài người tiến hành thức tỉnh dị năng, kết quả bài kiểm tra cho “Vương chi ban cho” của Hạ Hoàng Tuyền cũng có (Thương Bích Lạc cái tên gọi này đại diện cho khả năng ai có được, Hạ Hoàng Tuyền bị kiên trì của đánh bại, đành bất lực nghe theo), đúng có thể trao dị năng cho người khác, nhưng cũng phải chịu hạn chế :

      Đầu tiên, dị năng phải phù hợp với tính chất đặc biệt của bản thân;

      ngắn gọn là, cho dù là người thường, trong cơ thể cũng tồn tại khuynh hướng nào đó, chỉ vì quá mức mỏng manh nên đủ thức tỉnh trở thành sức mạnh, tinh hạch được thả ra tiến hành lựa chọn người phù hợp với mình.

      Nhưng, cái gọi là phù hợp chỉ là cách tương đối, ví dụ như viên tinh hạch có độ phù hợp với mọi người là 1%, người bị nó lựa chọn là 2%...Tuy là chọn “” nhưng cũng đủ bi kịch rồi.

      Tiếp theo, thức tỉnh dị năng theo kiểu bị động có khả năng thất bại;

      So với thức tỉnh theo kiểu tự nhiên, nguy cơ dựa vào các yếu tố bên ngoài để có được năng lực tự nhiên tăng lên, vì vậy tỉ lệ thành công phải là 100%. Xét cho cùng, độ phù hợp với tinh hạch càng cao xác suất thành công cũng càng cao và ngược lại.

      Cuối cùng, “dị năng giả nhân tạo” thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của tinh hạch.

      Tên gọi “dị năng giả nhân tạo” do Thương Bích Lạc ra định nghĩa, ý nghĩa cần cũng hiểu, nhưng cũng chính là vì thế bọn họ mới thể phát huy hết sức mạnh của tinh hạch, hiệu suất sử dụng cao nhất cũng chỉ có 80%, còn thấp… trong mấy cái thực nghiệm trước mắt, thấp nhất là 60%, nhưng biết liệu có thay đổi gì , cũng loại trừ có khả năng thấp hơn.

      Bởi vì điều thứ hai và thứ ba, khiến mấy “dị năng giả tự nhiên” muốn có thêm dị năng đều thấy nản lỏng, dẫu sao nỗi đau khi thức tỉnh dị năng nhân tạo phải ai cũng chịu được, thậm chí có người còn bị vỡ mạch máu, xương cốt đứt đoạn, nội tạng xuất huyết, cả người gần như biến thành người máu, dù vậy nễu lỡ như thức tỉnh hoặc thức tỉnh rồi nhưng hiệu suất sử dụng quá thấp, vậy thí đúng là bị hố rồi.

      Hơn nữa những người này đều biết , dùng tinh hạch của zombie có thể thăng cấp dị năng, nhưng mà, năng lượng này được hấp thu vào trong cơ thể được chia đều cho tất cả các dị năng… Túm gọn là, nếu lỡ thức tỉnh cái dị năng ăn hại, dùng được nhiều lắm còn suốt ngày bị kéo chân sau, chỉ muốn nằm xuống đất cầu xin người khác thu lại dị năng, lỡ mà đem luôn cái dị năng thức tỉnh trời sinh kia lấy luôn biết làm sao?

      Nếu có thể lấy về lại lần nữa, ai biết nó là “tự nhiên” hay “nhân tạo”, hiệu suất sử dụng có bị hạ thấp !

      Theo lời Ngôn Tất Hành là: “Dị năng thức tỉnh giống như đục lỗ người, có người đục cái, có người hai ba bốn năm cái lỗ, hơn nữa còn được khảm đá quý phù hợp. Mà dị năng của muội tử chính là cướp đá quý của người này rồi khảm vào lỗ của người kia, cũng như giúp những người có lỗ khoan thành công và khảm đá quý vào, đương nhiên vẫn có khả năng khoan thất bại, cái này tùy thuộc vào phẩm chất của đá quý!”

      Muốn giải thích kỹ nguyên nhân thức tỉnh dị năng phải dùng tới khoa học để giải thích, trước mắt chưa có kết luận nào, nhưng nếu dùng ngôn ngữ game để giải thích…Vẫn dễ hiểu hơn chút.

      “Còn về dị năng giả đa hệ và dị năng giả đơn hệ, giống như chơi trò chơi, là kỹ năng tăng nhanh? Hay là nhiều kỹ năng cùng tăng?”

      ràng người trước chiếm ưu thế, đương nhiên, nếu người sau có hai kỹ năng cũng hỗ trợ nhau cũng có thể lợi hại hơn người trước, tình huống cụ thể còn phải đợi phân tích.”

      Nhưng mà vì số lượng tinh hạch có hạn, thức tỉnh dị năng giả nhân tạo có tỷ lệ thất bại, hơn nữa “dị năng giả nhân tạo” muốn làm chủ được năng lực cũng phải mất rất nhiều thời gian, giống như “dị năng giả tự nhiên” làm dễ như uống nước, cho nên dưới tình huống tại, chỉ khoan lỗ cho vài người được Thương Bích Lạc lựa chọn, luôn cảm thấy kiểu này hơi ác.

      Có điều, đương lúc mọi chuyện phát triển tốt đẹp, tên khốn Ngôn Tất Hành này bỗng gặp gỡ mối phiền toái lớn , gọi tắt là “kiếp đào hoa”.


      (1) The North Wind the Sun: là trong những chuyện ngụ ngôn của Aesop’s Fables, câu chuyện liên quan đến cuộc cạnh tranh của Gió Bắc và Mặt Trời để quyết định xem ai là kẻ mạnh hơn. Thử thách là làm cho du khách ngang qua phải cởi áo choàng. Tuy nhiên gió Bắc càng thổi mạnh, người lữ hành chỉ càng quấn quần áo chặt hơn để giữ ấm, nhưng khi mặt trời chiếu sáng, người lữ hành chịu nổi cái nóng và phải cởi áo choàng ra. Câu chuyện ngụ ý rằng thay vì hoàn toàn kiểm soát đối phương, tốt hơn nên buông tay và thuyết phục đối phương.

      (2) bản gốc là từ si hán: tiếng trung có nghĩa là người chân thành ai đó (si tình) hoặc cũng có nghĩa là đồ ngốc, còn trong tiếng Nhật, nó có nghĩa là kẻ cuồng dâm, biến thái. Mình nghĩ tác giả muốn dùng theo nghĩa tiếng Nhật.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Chậc, tui có cùng cảm giác tiếc nuối như Thương ca :))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :