1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 77: người có tình mẹ

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Ờ, cảm thấy thế nào?”

      Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó vỗ tay: “Hay!”

      “...” Thương Bích Lạc nhìn chằm chằm vào , im lặng lúc rồi hỏi, “Hay chỗ nào?”

      “...”

      Nhìn chột dạ chuyển mắt , Thương Boss lặng lẽ nuốt ngược ngụm máu vào, “ ra nghe hiểu đúng ?”

      , nghe hiểu mà.”

      ?”

      “Ngoại trừ câu cuối.”

      “...” Đó là cái câu quan trọng nhất đấy có biết ? Thương Bích Lạc thở dài, “Thôi, học giỏi được toán tiểu học tệ rồi.” xong đợi xù lông.

      Quả nhiên, vừa xong, lập tức như chú mèo hoang nhe răng đọa người, “Này! khỉnh bỉ tôi đúng ?!”

      Thanh niên vươn tay vỗ đầu : “Cảm ơn cho tôi cơ hội này.”

      “...Tôi...”

      Thương Bích Lạc nhìn hàm răng hổ sắc nhọn của , “Định đánh tôi thêm trận nữa hở?”

      “...” Hơi thở Hạ Hoàng Tuyền cứng lại, nhớ lại mấy hành động lộn xộn liều lĩnh lúc nãy, lòng bỗng thấy chột dạ, vô cùng xấu hổ xoay mặt sang bên kia, “Này, lần này tôi đại nhân đại lượng tha thứ cho vậy.”

      Mặc dù vẫn muốn trêu tiếp nhưng lại sợ lần sau lại vươn chân cào cấu người khác chút khách sáo, nên thanh niên đành tiếc nuối chọn từ bỏ, ngược lại còn giải thích kĩ càng câu sau cùng kia cho .

      ra Hạ Hoàng Tuyền ngốc, chỉ là những người có con mắt tinh tường như trước nay chưa bao giờ hiểu hết được các loại “ý đồ xấu u đáng khinh” (trích đánh giá của Hạ Hoàng Tuyền về Thương Bích Lạc), nhưng nếu có người giải thích cho hiểu rất nhanh.

      Ví dụ như lúc này.

      Sau khi nghe xong, mặt có hơi đắn đo, “Như vậy sao chứ? Đừng hiểu nhầm! Tôi phải tin , chỉ là...” Tuy là nghe qua có vẻ đây là cách tốt, nhưng cứ thấy quá đáng sao ấy.

      “Cảm thấy hơi quá đáng?” thể , giờ thanh niên có thể biết chắc được suy nghĩ của , chuyện mà thấy rất bình thường lại là giới hạn mà khó lòng tiếp nhận. Nhìn xem, rốt cuộc bọn họ khác nhau đến cỡ nào, giống như hai đường thẳng song song bao giờ có thể giao nhau, phải đảo lộn bao nhiêu gian để đôi ta có thể gặp nhau kỳ tích thế này?

      “Ờ... thế nào nhỉ?” Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi mặt. ra phương pháp của Thương Bích Lạc cũng phức tạp lắm, trước giờ thành phố này vốn luôn tôn sùng kẻ mạnh, giờ xuất dị năng lại càng ứng với quy tắc ấy. Bây giờ ở thế giới này “Lấy đức thu phục người” tám phần là bất khả thi, chỉ có quyền lực tuyệt đối mới có thể mang đến quy tắc ổn định –– cách thô lỗ là, nắm tay đứa nào to nghe đứa đấy.


      Nhưng bàn tới đây xuất vấn đề rồi.

      Nếu để cho tình hình phát triển, dù đạt được mục đích cũng dẫn tới thương vong quy mô lớn, dù gì thứ như dị năng cũng rất nguy hiểm, dãu cho co vài dị năng giả phản kháng lại, cũng rất khó đảm bảo những người này chạy bắt nạt người dân bình thường. Cho nên thời điểm này đành phải “Giết gà dọa khỉ thôi”, dao sắc chặt đay rối, thiết lập trật tự mới càng nhanh càng tốt.

      Mấu chốt của vấn đề là “Gà” ở đâu ra?

      Bởi vậy mới nảy ra “Chỉ dẫn” trong lời Thương Bích Lạc.

      đơn giản là mỗi thành phố đều có những kẻ bất ngờ làm phản, cũng thiếu người nhiệt tình “ủng hộ”, dưới tuyên truyền xui khiến của bọn họ, rất nhiều người dần mất lý trí, trở thành con tốt công kích mù quáng. Mà thứ nhóm Hạ Hoàng Tuyền phải làm chính là dụ mấy dị năng giả “ngo ngoe rục rịch” trước mắt này chủ động nhảy ra, trọng quyền xuất kích, hung hăng quăng bọn họ ngã xuống đất, mẻ hốt gọn, lấy việc khoe sức mạnh để khiến người khác sợ hãi, hơn nữa còn gián tiếp bóp chết khả năng xảy ra bạo loạn quy mô lớn trong tương lai.

      “Đại khái bản thân bọn họ mới chỉ xuất động cơ phạm tội, vẫn chưa thực , kết quả chúng ta lại dẫn bọn họ bước vào con đường tội lỗi, rồi lại bị chúng ta bắt làm “mô hình tội phạm” ...” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “Cứ có cảm giác làm chuyện xấu a...” Đối diện với ánh mắt cười như cười của thanh niên, phồng má lên, “ phải ai cũng có thể bình tĩnh làm chuyện xấu như đâu!”

      “Vậy quyết định thế nào?”

      “...” Sau khi Hạ Hoàng Tuyền tự hỏi, hít hơi sâu, “Cứ làm như vậy .” Tuy là bị dắt mũi làm, nhưng cái này ít nhất cũng chứng minh được trạng thái tâm lí của bọn họ bờ nguy hiểm, khi cẩn thận hại mình hại người, hơn nữa... Chỉ áp chế mà thôi, nếu xử lý thích đáng gây tổn hại đến nhân , đợi cho bọn họ khôi phục tâm lý là được.

      Thu được đáp án khẳng định, Thương Bích Lạc híp mắt, bất ngờ chút nào, tin tưởng này làm thấy rất ấm áp, được người mà mình để ý tin tưởng chắc chắn là điều hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, chuyện sắp làm nhất định...

      Sao tam quan của cứ phải ngay thẳng thế nhỉ? Việc kết nạp vào Đội, Đoàn, Đảng tạo được hiệu quả tẩy não tốt thế à? Cho dù có là Boss đại nhân thi thoảng cũng thấy vô cùng bối rối, vì thế quyết định muốn nếm thử lần...

      “Cách trước đó của cũng sai.” Thương Bích Lạc cười khẽ ra tiếng, “Nhưng mà, cách của thành lập góc độ “quy tắc”, giờ ở thế giới này, đặc biệt là thành phố đột biến này, có pháp luật nào đủ để ràng buộc mọi người ?”

      ngụy biện!” ngồi quỳ đất bỗng ngẩng đầu, chọc vào trán tên nào đó, tặng thanh niên cái mặt khinh bỉ, “Đừng nghĩ lừa tôi mà dễ!” Hơn nữa chuyện này chả liên quan quái gì đến chỉ số thông minh cả, luôn có lòng tin vững chắc, thứ trói buộc mọi người ngoại trừ pháp luật còn có cả đạo đức, cái trước có thể mất tác dụng vì nguyên nhân khách quan, nhưng cái sau lại tồn tại vững chắc trong lòng người, thể xóa nhòa, bởi vì khi vứt bỏ là giống như bước qua ranh giới thể bước qua, từ đây còn là người.

      Chuyện tẩy não lại lần nữa thất bại, lòng Thương Bích Lạc có chút bất lực, nhưng đồng thời cũng hiểu –– sai, chính là người như thế.

      Nhưng cũng bởi vậy mới vô cùng quý giá. Ít nhất trong cuộc sống trước đây của , chưa từng gặp ai ngốc như , ban đầu muốn đẩy tới con đường lạc lối, thế mà bất tri bất giác bị dắt về đại đạo, cái này đúng là... Hành vi vô thức thỏa hiệp này đúng là yếu đuối đến cực điểm, nhưng dù biết vẫn thể dừng được nữa rồi.

      Thanh niên nghĩ như thế rồi vươn tay, véo véo gương mặt : “Nếu thích làm, để tôi làm là được.”

      Lại nhận được câu trả lời thế này––

      cái gì đấy?” mở to mắt, trong đó đầy biểu cảm tán thành, “Sao tôi có thể làm chuyện mất mặt như thế được?”

      “...Mất mặt?”

      “Đương nhiên!” Hạ Hoàng Tuyền đứng dậy, tay chống eo nhìn thanh niên, “Chuyện này tôi biết sao, nhưng giờ tôi biết , còn đưa ra quyết định rồi đúng ? Cho dù có nhận được kết quả như thế nào, tôi đều sẵn sàng chịu trách nhiệm.” vươn tay xách lỗ tai tên nào đó, nhấc nhấc, “Nghe cho ! Nếu cùng nhau lựa chọn, tốt cũng được, xấu cũng được, chắc chắn tôi cũng có phần, tên gia hỏa mặt dày nhà đừng mong độc chiếm mình!”

      “...Cái này liên quan gì đến mặt dày?”

      “Dong dài! Trọng điểm phải chỗ này có biết ?!”

      –– ràng là chạy sai trọng điểm...

      Thanh niên biết nên gì mới tốt, đành phải giơ tay nắm lấy bàn tay xách lỗ tai mình, nắm trong lòng bàn tay, hơi hơi nhếch khóe miệng, “Được, tính cho phần.” Cùng người mình thích làm chuyện xấu, hình như cũng có chút tình thú, nhớ trước kia từng gặp đôi vợ chồng hành nghề trộm cắp, chính là...”

      “Ừ, còn phải tính thêm A Giác, tiểu A Giác, Ngôn tiểu ca, sau đó...” Hạ Hoàng Tuyền thu tay lại, nghiêm túc đếm ngón tay.

      “...”

      Nếu lúc này Ngôn tiểu ca mà ngồi đây, tám phần kêu gào: “ được tính như vậy! 1vs1 biến thành NP làm gì, phản đối! Cực lực phản đối!”

      Nhưng dù Thương Bích Lạc có mặt dày đến độ nào cũng phải cạn lời với , vì thế đành vươn móng vuốt tội ác về trước, muốn kéo vào lòng. Hạ Hoàng Tuyền hơi lảo đảo, lập tức quỳ gối giữa đùi , vòng eo bị đối phương ôm chặt vào lòng.

      Bời vì tư thế ôm quỳ đùi thanh niên nên cao hơn Thương Bích Lạc chút. Thanh niên vùi đầu vào cổ , Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy luồng hơi thở nóng bỏng phun lên xương quai xanh của mình, ràng quá nóng nhưng lại như bị bỏng, , giống như bị ném vào nồi nước lớn rồi luộc lên, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng.

      –– Cái này, còn tiếp tục nữa càng ổn!

      “... làm gì đấy?” Con cá Hạ Hoàng Tuyền vừa được vớt lên liều mạng quẫy đuôi, muốn giãy thoát khỏi cái lưới đánh cá của tên Thương Bích Lạc đáng ghét, phát cái tên khốn mặt dày này lại dám rót sương xanh vào tay...Vô sỉ! (trước đó có sương xanh giúp tăng sức mạnh, chuyển vào tay để tăng thêm lực tay)

      Hỗn đản! có thể băm nát móng vuốt tên này ?!

      Giống như cảm nhận người tỏa ra sát khí, tên Thương Bích Lạc này lại dám , “ lại muốn đánh tôi?” Giọng khiến người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ.

      Nhưng là! Giả! Tất cả đều là giả!

      “... giả bộ đáng thương gì đấy?!” ràng tự làm tự chịu phải à?!

      Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, nắm chặt tay múa may hai cái, khóe mắt lại vô tình liếc tới cái hố to bị mình đập thành bàn, hơi do dự, dựa theo nguyên tắc phát triển bền vững... ngày hai trận có phải thường xuyên quá ? Hay là mỗi ngày lần cho xanh tươi an toàn và ô nhiễm?

      thở dài, tay túm lấy đầu Thương Bích Lạc, kéo kéo, “Hỗn đản đứng dậy! Đừng có mà vô sỉ mặt dày bám lấy vị trí này, định tìm tình thương của mẹ người tôi đấy phỏng?!”

      Thương Boss lập tức bị sặc nước bọt.

      liên tục ho khan, rồi lại nhịn được “phì” cười thành tiếng, “Dù tôi có muốn tìm thực có à?” Nếu giờ mà kết hôn, ít nhất... Ừm, chắc cũng phải hai ba tháng sau mới dần dần thể cái gọi là tình mẹ nhỉ? Lúc đó như thế nào đây? Cứ thấy khó tin, nhưng lại thấy trông mong cách kỳ lạ...

      (chắc bảo hai ba tháng mới có tình mẹ ý là bảo mang thai phải)

      hoàn toàn quên mất người nào đó còn chưa đủ tuổi kết hôn theo quy định nước này, suy nghĩ của Thương Bích Lạc hơi phiêu dạt, nên hoàn toàn để ý hiểu ý theo hướng khác, cúi đầu nhìn ngực mình, trong đầu lên thù mới hận cũ, lập tức như núi lửa phun trào!

      “Thương Bích Lạc, cái đồ sắc lang khốn nạn biến thái nhà ! hài lòng mà tìm hồng tỷ ấy!!! Tránh ra cho tôi!!!”

      “...” Hồng tỷ là ai thế?

      Lập tức nghĩ tới cái này nữa.

      Để tiện tiếp tục phát triển tình tiết gặp nhau tình cờ, người này chắc chắn phải lui ra.

      Cho nên mới , lúc đối mặt với nữ bạo long thân mang giáp sắt phải chuyện cho cẩn thận vào, mấy chuyện tổn thương lòng tự trọng phái nữ gì đó được đâu...

      Nhân tiện, vị hồng tỷ từng lần lướt qua*, lúc này trong cái góc nào đó của thành phố hắt xì phát –– bởi vì ta vô tội, nằm cũng dính đạn.

      *bản gốc là tương du, nghĩa đen là nước tương, nghĩa bóng là người qua đường.

      Tác giả có lời muốn :

      Kế hoạch mà Boss đưa ra ở chương này chắc chắn đơn giản như vậy, chắc chắn có vấn đề, nhưng xin mọi người tin tưởng, dù có làm gì đều làm hại đến muội tử! ra chương trước có chỉ dẫn, nhưng chắc có nhiều người chú ý đâu ha ha ha.

      Vì vậy spam hôm nay của Boss là như này: Kết hôn, có con, kết hôn, có con. Ừ, hôm nào nhận giấy chứng nhận tốt nhỉ? Chờ , giờ có chỗ nào cho làm giấy chứng nhận ? (lặp lặp lại trăm vạn lần) –– Thân ái à, nghĩ nhiều rồi, ngươi ta căn bản có muốn gả cho đâu!!!

      P/s: hồng tỷ chắc chắn xuất , lúc trước gặp bả ở đâu quên rồi.
      Last edited: 19/12/20
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 78: Vâng đại tỷ, chào đại tỷ

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trong buổi nghị trước trận chiến.

      “Ừm...Hừm, cứ như vậy...phụt, tôi ...phụt, khụ, sau đó tôi ...phì hừm!”

      “... đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền tức giận trừng cái tên Ngôn Tất Hành ôm bụng cười, “Có thể chuyện bình thường tí ?”

      cũng cố mà, chỉ là...” lặng lẽ liếc Thương Bích Lạc, che miệng quay đầu.

      Thương Bích Lạc: “...” muốn giết người diệt khẩu!

      Hạ Hoàng Tuyền: “...” Chột dạ nhìn trời.

      Chuyện là như thế này.

      Vì câu chuyện trước đó xảy ra sai sót, Thương Bích Lạc chôn đầu thất bại, lại bị tẩm quất thêm trận nữa, nguyên do ở cái tư thế nên hai mắt hứng đòn đầu tiên, chỉ nghe thấy hai tiếng “Bịch” “Bịch”, nháy mắt biến thành chú gấu trúc.

      Ban đầu, nếu bị đánh xong chữa khỏi là ổn.

      Vấn đề là Ngôn tiểu ca lại nhiệt tình quá, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức cầm ngay dao phay vọt vào, đừng hiểu nhầm, phải muốn chém người đâu, chỉ là đúng lúc nấu ăn, nghĩ rằng biết đâu mình có thể khai phá được dị năng thứ hai sao... Đôi tay hóa dao thực rất vi diệu, à được rồi, đây phải trọng điểm.

      Trọng điểm là!

      vừa tiến vào, Thương Bích Lạc còn chưa kịp dùng dị năng, và thế là bị đối phương chiêm ngưỡng cặp mắt gấu trúc ấy.

      Vì thế mới có tình trạng như bây giờ...

      Thương Bích Lạc mà điên cuồng lên bóp chết Ngôn Tất Hành đấy, Hạ Hoàng Tuyền là đầu tàu gương mẫu, liền xách mỗ huynh che miệng, run run đầu vai ra khỏi thư phòng, sau đó vứt thẳng người lên sofa, khom tay đặt lên đầu vai : “ biết tên đó rất hẹp hòi à?”

      “Biết biết, nhưng cứ tưởng tượng tới, liền...” Sau khi Ngôn Tất Hành cười thêm hai cái mới , “Muội tử, đôi ta thương lượng tí , sau này em đánh người có thể tiếng chút ?”

      “...Tạm biệt!” Thôi, cái tên này nhớ ăn mà nhớ đánh, lười quản .

      Đêm đó, Tô Giác và Tô Nhất trở lại.

      Tuy xác suất xuất dị năng giả chỉ có phần ngàn, nhưng giống như đợt sóng cảm nhiễm đầu tiên, thứ gọi là xác suất được chia đều. xuất tình huống “Đội A và đội B đều có 5000 người, cho nên dị năng giả ở mỗi đội là 5 người” Có lẽ dị năng giả có liên quan tới tố chất nào đó của cơ thể, sau ngày phân loại và ghi chép trong quân đội, năm mươi vạn quân nhân có khoảng 700 người, cách khác, so với toàn bộ thành phố, tỉ lệ tiến hóa của quân đội cao hơn chút so với người bình thường.

      *quân đội có 500 ngàn người, tính theo xác xuất 1/1000 chỉ có 500 người có dị năng.

      Đương nhiên, chuyện này cũng có gì đáng ngạc, thực tế khi đợt sóng cảm nhiễm đầu tiên lan đến, tỉ lệ lây nhiễm của quân đội cũng thấp hơn người bình thường chút. Mà cho dù có bị cắn thương, tố chất thân thể càng tốt càng lâu bị hóa thành zombie.

      Xem ra, tố chất thân thể là thứ rất quan trọng, mặt ý nghĩa nào đó mà , Hạ Hoàng Tuyền chính là chú gorila lưng sắt mạnh nhất trong truyền thuyết.

      Đến Ngôn Tất Hành cũng lắc đầu thở dài: “Muội tử có dị năng đáng tiếc, nếu thế giới này bị hủy diệt trong giây lát!”

      Hạ Hoàng Tuyền cạn lời với suy nghĩ này: “...Xin đừng miêu tả tôi ảo tưởng sức mạnh* như thế, cảm ơn!”

      * bản gốc là trung nhị: hội chứng Chuunibyou, còn gọi là hội chứng tuổi dậy , là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên ở tuổi dậy . Có thể lên google gõ “bệnh trung nhị” để biết thêm chi tiết. Mình cũng biết tìm từ nào thích hợp để miêu tả bệnh này.

      “Cái này phải rất tốt à?” Sau khi nghe Thương Bích Lạc phân tích, Hạ Hoàng Tuyền bày vẻ tôi hóng đây.

      Ai ngờ Tô Giác lại lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt bất thường, hình như vô cùng mệt mỏi, ta xoa xoa mi tâm, trông rất phiền não: “Tình huống có hơi nghiêm trọng.”

      “Là sao?”

      đơn giản là, bản lãnh mạnh a~” Tô Nhất vô cùng tự nhiên tiếp lời.

      Cho dù hiểu tình huống, nhưng khi Hạ Hoàng Tuyền nhìn thấy hai “Tô Giác” ngồi trước mặt mình vẫn thấy hơi khó thích ứng, Tô Giác vì phải vào quân đội mà cố ý mặc quân trang, còn Tô Nhất lại ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng phối cùng quần tây, bên ngoài mặc áo vest lông xám nhạt sát nách, cả người giống sinh viên.

      đủ bản lãnh?”

      “Đúng vậy.” Tô Nhất cầm quả táo bàn, tung lên rồi bắt lấy, cắn miếng giòn tan, “Theo thống kê sơ bộ, dị năng giả trong quân đội đa phần là những người trẻ tuổi khỏe mạnh.”

      “Bởi vì tố chất thân thể tốt?”

      “Ai mà biết?” Tô Nhất nhún vai, “Giờ thu thập được mẫu máu, Tô Nhị và Tô Ngũ tiến hành nghiên cứu sâu hơn về chuỗi gen, biết khi nào họ mới giải mã xong.”

      “Tô Nhị và Tô Ngũ?” Hạ Hoàng Tuyền giật mình, hình như hiểu ra tại sao sắc mặt Tô Giác lại tệ như vậy, khỏi lo lắng hỏi, “A Giác, phải là sử dụng dị năng quá độ đấy chứ?”

      “Hình như có chút.” Tô Giác thôi xoa mi tâm, cong cong mắt, nở nụ cười ôn hòa, dường như muốn bớt lo lắng, “Yên tâm, có chuyện gì lớn đâu, nghỉ ngơi mà chút là tốt thôi, sau này như thế nữa.”

      “...Ừ.”

      “Đúng rồi, thế Tô Tam với Tô Tứ đâu?” chú ý của Ngôn Tất Hành lúc nào cũng lạc loài so với mọi người.

      có.” Tô Nhất trả lời.

      “Hả? Vì sao?”

      “Tô Tam là tên của con , Tô Tứ vừa nghe thấy may.”

      “...Được rồi.” Tô Ngũ nghe có vẻ rất lợi hại, Tô Vũ à, hùng nha! Nhưng mà...Nhị gì đó, nghe cũng hơi nhị*!

      *Tác giả chơi chữ: chữ ngũ và vũ đều phát là wǔ, còn chữ nhị đầu tiên là số đếm, chữ thứ hai là ý bảo ngu ngu.

      Nghe thấy Tô Giác hơi phân ra bốn bản sao nữa làm Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhõm, ba cái quá sức lắm rồi…Năm gì đó, toi mạng mất!

      “Tóm lại,” Tô Nhất tiếp tục cạp thêm miếng táo, , “Đa phần dị năng giả trong quân đội là người trẻ tuổi, các sĩ quan cấp cao* phần lớn hơn ba mươi tuổi, số người thức tỉnh dị năng chỉ có đếm đầu ngón tay.” ta xong, học bộ dạng chống cằm của bản thể, cũng cong cong mắt, nở nụ cười ôn hòa, “ sao đây ta? Cái này đúng là ổn, ổn mà.” Tuy thế nhưng nhìn cái bộ dạng tươi cười của , nào có chỗ nào khiến người ta cảm thấy “ ổn”.

      *bản gốc là trưởng quan, tới mấy vị lãnh đạo cấp cao hay quan chức chung

      ràng gương mặt này giống y đúc Tô Giác, cùng làm biểu cảm, nhưng cảm giác đem đến cho người ta lại khác biệt hoàn toàn.

      , trong mấy người, độ hảo cảm Hạ Hoàng Tuyền với Tô Nhất là thấp nhất, đương nhiên cũng cảm thấy người đối phương có bất kỳ ác ý gì, nhưng mà… thế nào nhỉ…Tóm lại, cũng khó mà hình dung được loại tâm lý vi diệu này. Thứ phân thân này hóa ra cũng tồn tại thứ thần kỳ như vậy à? Nếu vậy với Tô Nhị và Tô Ngũ sao? Cũng có tính cách khác biệt vậy à?

      Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt chắc chắn phải cái này, Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành thôi tạm thời , dù là cũng biết tình hình bây giờ chỉ đơn giản là ổn.

      Đưa tay chọc vào mi tâm của , Tô Giác xoa xoa vết nhăn nho kia, cười an ủi: “ cần lo quá đâu, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn xảy ra chuyện gì.”

      Nhưng ngụ ý trong đó ai cũng hiểu, theo thời gian, những quân nhân có dị năng chưa chắc kìm nén xuống tay với những người có dị năng kia.

      Có điều bây giờ phải là lúc lo lắng vấn đề này.

      “…” Cảm giác được dưới bàn có móng vuốt cầm tay mình, Hạ Hoàng Tuyền nghĩ, tên này… phải lại ghen rồi đó chứ? Hoàng Hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ hiền huệ hào phóng đâu rồi?… Từ từ! Tên này đâu phải Hoàng Hậu! Tất cả là do bị ta lừa!

      Tuy lầm bầm trong lòng, nhưng vì phòng ngừa ra cái gì làm chặn đứng cuộc trò chuyện, Hạ Hoàng Tuyền quyết định hi sinh cái tôi, để ta cầm lúc vậy –– coi như bị Husky ngốc ôm tay mà ngủ thôi!

      Tiếp đó, Hạ Hoàng Tuyền đem vấn đề thương lượng trước đó cho Tô Giác và Tô Nhất, năm người phân chia nhiệm vụ rồi đạt thành thống nhất, những thứ còn lại nhiều nữa.

      Sau đó lâu, trong góc nào đó của thành phố này.

      “Hắt xì! Ha…Ha…Hắt xì!

      “Đại tỷ, chị bị cảm à?”

      “Câm…Hắt xì…miệng!”

      “…”

      Người được gọi là đại tỷ kia khoảng chừng hai tư, hai năm tuổi, mái tóc xoăn màu đỏ bồng bềnh cuộn sóng vô cùng đẹp, tuy màu tóc như thế nhưng gương mặt lại đậm chất Á đông, dáng người chuẩn nên rất nóng bỏng, cả người tản mát nét đẹp đậm vẻ hoang dại.

      ta hít hít mũi, quấn chặt áo da người, trừng mắt tên tiểu đệ tóc húi cua bên cạnh cái, “Tôi đường đường là dị năng giả hệ hỏa, sao có thể bị cảm?”

      “Nhưng ràng chị vừa hắt xì?”

      “Hửm?”

      “Đúng! Hồng tỷ minh thần võ, tuyệt đối bị cảm!”

      “Hừ!” Vị Hồng tỷ từng chạm mặt lần với Hạ Hoàng Tuyền khẽ hừ tiếng, lại quấn chặt áo người thêm chút, từ sau khi có dị năng, ta hầu như lúc nào cũng cảm thấy có nguồn năng lượng rực lửa chảy xuôi theo cơ thể, theo đúng lý thể nào bị cảm được. Nhưng biết vì sao, từ hôm qua ta cứ dựng lông hết cả người, cứ như bị cái gì đó khó hiểu ngắm tới…Hình như gần đây ta đâu đắc tội nhân vật lớn nào?

      “Đại tỷ!”

      Đúng lúc này có tiểu đệ chạy tới, chạy tới mức thở hồng hộc.

      “Từ từ nào.” Hồng tỷ nhíu mày, “Có chuyện gì? Hay tên chó chết Hắc Ngũ kia lại chạy tới đây gây ?”

      phải…” Tiểu đệ kia nghỉ ngơi lát, tới khi hơi thở đều lại mới , “Là nghe được tin.”

      “Tin gì?”

      Cái gọi là “xà có xà đạo, thử có thử lộ”, dân cư tụ tập ở đây bởi vì đường có tiếp xúc và hỗ trợ lẫn nhau nên rất dễ hình thành đại đoàn thể, có số đoàn thể tới đây sau khi thành phố sụp đổ, có số vẫn ở lại đây. Dưới hạn chế của quân đội và Hạ Hoàng Tuyền dùng vũ lực áp chế, bọn họ đương nhiên có khả năng làm được gì, nhưng có câu “người đông sức mạnh”, vì thế giữa mọi người vẫn duy trì mối quan hệ tương đối chặt chẽ, liên hệ tin tức và vật tư.

      Đối với chuyện này, mấy người như Ngôn Tất Hành rất quen thuộc.

      “À, nghe số dị năng giả thức tỉnh trong quân đội tới trăm người.”

      Sau khi nghe xong, sắc mặt Hồng tỷ lập tức thay đổi: “Cậu nghe ai ? Tin tức chính xác ?”

      “Là người huynh đệ có tiếp xúc với người trong quân đội nghe ngóng được, nghe là trước đó phòng thí nghiệm nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh gì đó để mấy người đó tiêm tập thể, kết quả thành ra như vậy. Hừ, chỉ lo ôm chỗ tốt cho mình, kết quả lại thành tự bê đá đập chân, đáng đời!”

      Hồng tỷ cười lắc đầu: “Cái tin tức vừa nghe biết là giả này mà cậu cũng tin?”

      “Vốn dĩ tôi tin, nhưng trước đó có người nhìn thấy quân đội bí mật thu thập ít mẫu máu của dị năng giả và người bình thường, hình như muốn làm nghiên cứu. Hơn nữa,” tiểu đệ thấp giọng tiếp, “Đại tỷ, chị còn nhớ vị kia ?”

      “Vị kia?”

      “Chính là vị kia ấy.”

      “À, ấy à.” Hồng tỷ dùng ngón trỏ quấn ngọn tóc trước ngực, nhớ tới mà mình từng gặp kia, trầm tư mất lúc mới hỏi, “ ấy làm sao?”

      “Lúc trước phải luôn chiến đấu võ đài à? Nhưng từ sau khi tiến hóa thấy tới nữa. Có người , bởi vì ta có liên quan tới quân đội cho nên cũng tiêm vắc xin phòng bệnh, bởi thế nên lần này mới tiến hóa ra dị năng, cho nên cũng dám ngoi đầu ra.”

      “…”

      “Đại tỷ, chị xem?”

      Hồng tỷ điểm điểm cánh môi đỏ tươi, “ ấy giống người thiếu can đảm, nếu như nhát gan sợ phiền phức trước đó nhảy ra làm mất lòng dư luận.”

      “Điều này cũng đúng…”

      “Hơn nữa, người con nuôi ba người đàn ông lúc sao có thể là hạng người hời hợt?”

      “…” Trọng điểm ở chỗ này á?! Tiểu đệ nuốt nước miếng, “Vậy theo ý của đại tỷ, có vẻ rất coi trọng ta.”

      “Cũng gần như vậy.”

      “Vậy sao trước kia liên lạc với ấy?”

      Còn chưa dứt lời, Hồng tỷ nhịn được thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Đừng nữa, lần đầu tôi gặp ấy đùa giỡn người đàn ông của người ta, là tiểu thiếp còn tốt, đọc báo hình như vị đấy là chính cung. Hơn nữa tôi còn hiểu nhầm mấy bà vợ của ấy bất hòa với nhau, biết sau đó bọn họ có bị đánh . Ài, vợ của bạn thể đụng, phạm vào kiêng kị, sao tôi có thể biết xấu hổ tìm ấy.”

      “…” Mấy vị tiểu đệ quay ra nhìn nhau, tin tức này lớn !

      Rốt cuộc, có người dũng cảm đứng lên: “…Vậy ý của chị là?”

      “Cứ bình tĩnh xem biến.” Hồng tỷ cười, “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, muốn xuống tay với quân đội phải có chút tài năng.” tới đây, ta nhàng búng ngón tay, ngọn lửa đỏ rực nháy mắt nơi đầu ngón tay, ánh lửa rực rỡ, chiếu lên gương mặt ta lại càng đẹp, “Chúng ta làm chim đầu đàn, hơn nữa, tôi cứ thấy chuyện này đơn giản như vậy.”

      “Đại tỷ minh!”

      “Bớt vuốt mông ngựa !” Hồng tỷ cho ngay đạp, “ tìm hiểu tiếp, có tin tức ngay lập tức báo cho tôi.”

      “Vâng đại tỷ, chào đại tỷ!”

      …Hắt xì……hắt xì…” Hồng tỷ xoa xoa mũi, thầm lẩm nhẩm, “Chẳng lẽ bị cảm ?”
      Last edited: 4/10/20
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Đăng lúc nửa đêm và chợt nhận ra có trang kia edit tới chương 92 rồi, mà bên này ít người đọc quá, biết có nên làm tiếp hay .
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 79: Cha ở trời

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Những cuộc trò chuyện tương tự như của Hồng tỷ diễn ra khắp mọi ngõ ngách trong thành phố này.

      Có người ra kết quả giống ta, cũng có người cho ra kết quả hoàn toàn ngược lại.

      Nhưng dù là thế nào, những tin tức giả giả đó chắc chắn truyền vào tai mọi người, quân đội liên tục thu thập mẫu máu cùng với hành vi đóng cửa ra của người nào đó dường như chứng minh điều này mặt nghĩa nào đó. Dù là ở nước Z mà Hạ Hoàng Tuyền từng sống hay ở nước Viêm Hoàng này, đều có câu thành ngữ “Tam nhân thành hổ”, rất thích hợp để hình dung tình huống mấy ngày nay.

      *Tam nhân thành hổ: chỉ việc cho dù thất thiệt nhưng nhiều người cùng tin cũng dễ khiến người khác bấm bụng tin theo. Ý của câu thành ngữ là chỉ lời đồn đại quá nhiều khiến người ta tin là có thực.

      “Có vài người ngo ngoe rục rịch.”

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào Ngôn tiểu ca vừa câu này, lại thấy bên trái chỗ thái dương có mấy sợi tóc lởm chởm liền tò mò hỏi: “Tóc bị sao vậy?”

      “Bị tên gia hỏa nào đó cắt.”

      “...”

      “Yên tâm, yên tâm.” Ngôn Tất Hành cười cợt nhả, “Để trả thù lao, đây làm miễn phí cho quả đầu siêu smart*, muốn biết đây làm thế nào ?”

      *bản gốc là 杀马特 (sát mã đặc) đọc từ phiên từ smart: killing matt là tiểu văn hóa xuất ở TQ vào những năm 2010 và phổ biến trong giới trẻ nhập cư thành thị. dễ hiểu là kiểu đầu như nhóm HKT thủa mới ra mắt ấy.

      Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán: “Tôi hoàn toàn muốn biết.”

      “Đừng mà.” Thanh niên chuẩn bị khoe khoang chợt thấy bất mãn, vươn tay cầm quả cầu lửa, cười như tên trộm, “ định dùng cái này làm cú homerun* đẹp mắt, nhưng mà...”

      “...Làm sao?”

      cẩn thận ném sượt qua đỉnh đầu , cho nên đầu tên đó biến thành khe rãnh giữa núi cao, cái đó ...Phụt!”

      Homerun là 1 thuật ngữ bóng chày, chỉ cú đánh cực mạnh và cao khiến bóng bay ra khỏi cầu trường. Homerun cũng đồng nghĩa với ăn điểm trực tiếp, và là cú bóng đẹp nhất mà batter nào cũng mơ ước ghi được. Nếu như dunk (úp rổ trực tiếp) là cú ghi bàn gây phấn khích nhất trong bóng rổ Homerun là cú làm bàn tuyệt vời nhất trong bóng chày. Chính vì ý nghĩa đó mà lắm lúc gameshow người ta cũng dùng "homerun" như 1 thuật ngữ chỉ chiến thắng

      Nhìn thanh niên banh miệng cười tiếp, Hạ Hoàng Tuyền co giựt mí mắt, có hơi buồn cười nhưng cố nén lại: “ đừng chạy ra ngoài đánh nhau nữa, lỡ xảy ra chuyện làm sao?” Trước kia thôi , giờ chỗ nào cũng là dị năng giả, loạn hết lên, mặc dù rất tin tưởng năng lực của , nhưng vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      “Cái này lại oan cho rồi.” Ngôn Tất Hành buông tay, “ là người theo chủ nghĩa hòa bình, kiên quyết thực nguyên tắc “người phạm ta, ta phạm người”, là do bọn họ quá cáu kỉnh đấy chứ.”

      “Trong lòng có ngọn lửa, người đương nhiên cáu kỉnh rồi.”

      Câu này chắc chắn phải Hạ Hoàng Tuyền , quay đầu lại, nhìn chăm chú Thương Bích Lạc bộ ra khỏi thư phòng từ lúc nào –– tên này gần đây càng ngày càng xuất quỷ nhập thần.

      có lý.” Ngôn Tất Hành gật đầu tán đồng, “Tới lúc rồi?”

      “Đúng.” Thương Bích Lạc gật đầu, “Làm ngọn lửa này lớn hơn chút .”

      “Khà khà, tôi đây rất thích thêm dầu vào lửa!”

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn hai tên rơi vào chế độ đối thoại hai người, đành bất lực nhún vai, xoay người tới phòng bếp, hôm nay tới lượt nấu cơm trưa.

      Gần như ngay khi vừa rời , Thương Bích Lạc vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt để ý phát ra, nhìn chằm chằm vào bóng cho tới khi hoàn toàn khuất bóng, mới cong khóe môi, dùng giọng trầm hất cho tên gia hỏa khoe khoang kia gáo nước lạnh: “Chú ý, đừng dẫn lửa thiêu thân.”

      “Ha ha, sao có thể chứ? Yên chí, yên chí, chuyện quan hệ của muội tử với quân đội được tôi sắp xếp chu đáo, xảy ra chuyện gì đâu.” Hiển nhiên là Ngôn Tất Hành để mấy lời này trong lòng, ngược lại còn mở cửa thêm lần nữa, “Tôi đây, thể làm giảm danh “tin tức linh thông siêu cấp vô địch soái khí tiểu vương tử” của tôi được.” Cửa đóng lại, lát sau lại bị mở ra, “Đúng rồi, cần chừa cơm trưa cho tôi đâu.” Sau đó chợt xoa xoa cánh tay, “Đừng cười với tôi như thế, tính hướng của tôi rất bình thường, tạm biệt.”

      Thương Bích Lạc nhìn cánh cửa đóng lại thêm lần nữa, hơi nheo mắt, giọng : “Tạm biệt.”

      thầm cái gì đấy?”

      quay người lại, nhìn mặc tạp dề màu hồng nhạt lấy rau dưa từ trong tủ ra, cong khóe môi : “, gì cả.”

      “Quỷ mới tin , quỷ ha ha...”

      “Đúng rồi, Ngôn Tất Hành trưa nay ta về nhà ăn cơm.”

      “À, tôi biết rồi!” Có suy nghĩ nào đó chợt lướt qua đầu , nhưng nó lại quá nên khó tìm được dấu vết, vì thế đành lắc đầu, tiếp tục tập trung vào chuyện trong tay, chỉ có ăn no mới làm việc tốt!

      người phụ nữ tên là “Hồng tỷ” cũng có chung suy nghĩ này với , giờ cũng dùng cơm. Cụm từ “ăn ít giữ dáng” vẫn luôn thể thực người ta được, bởi vì từ trước tới giờ phải vận động cường độ mạnh cho nên sức ăn cũng rất tốt.

      Chỗ ở thành phố W chưa đến nỗi thiếu, nhưng bởi vì hệ thống phân phối, nên bàn đồ ăn khoa trương lãng phí như trước khi xuất đại dịch zombie giờ chỉ còn là giấc mộng của nhiều người. Vận khí của nhóm Hồng tỷ tệ, lúc tới đây mang theo ít vật tư, cho nên mức sống cũng tồi.

      ta làm hành động được nhã nhặn cho lắm đó là, gặm chân gà!

      “Báo!!!”

      Vì thế khi tiếng thét dài này truyền tới, Hồng tỷ suýt nữa bị xương gà trong miệng làm hóc chết, liên tục ho khan vài tiếng mới tức giận : “Gọi hồn đấy à?!”

      Tiểu đệ kia cũng bị tình huống này dọa choáng váng, vô thức trả lời: “ gọi hồn, gọi tỷ!”

      Hồng tỷ giận tím mặt, muốn ném đồ trong tay ra ngoài, nhưng khi ánh mắt quét tới cái chân gà mới gặm được miếng liền quyết đoán thu tay lại, tiểu đệ nhàng thở ra, bỗng ta cầm đôi đũa bàn phi ra ngoài.

      “A!” Tiểu đệ hét tiếng rồi ngã xuống đất.

      Hồng tỷ đứng dậy, vứt chân gà xuống bàn, xoa xoa tay, tới dẫm chân lên ngực thanh niên ngã ra đất: “Đừng giả chết!” Lực ném mạnh yếu ra sao chẳng nhẽ ta biết chắc? Chẳng qua thủ hạ phối hợp thế này làm ta cảm thấy rất vui vẻ, cho nên trong giọng cũng mang theo chút ý cười.

      Tiểu đệ vừa thấy đại tỷ giận nữa liền lập tức mở mắt, sau đó, hai mắt nhìn thẳng, cái này...Hồng tỷ có dị năng hệ hỏa nên đương nhiên sợ lạnh, mà bệnh cảm cúm hôm qua hình như cũng tốt lên rồi, thế nên hôm nay giống với mọi ngày, ta mặc cái váy ngắn bằng da, ngần ngại khoe trọn đôi chân dài miên man với những đường nét tuyệt mỹ, trông rất hút mắt, đặc biệt là...Từ cái góc độ nhìn từ dưới lên này. Cậu ta chỉ thấy mũi nóng lên, chất lỏng ấm áp nào đó lập tức chảy ra.

      “Đẹp ?”

      Thanh niên vô thức trả lời: “Đẹp... Áu! Đại tỷ tha mạng!!!”

      Mấy bạn bên cạnh nhanh chóng che mắt lại, hiển nhiên nỡ nhìn thảm trạng của vị nhân huynh này, nhưng mà thể , vận may tên này đúng là tệ. Sau khi Hồng tỷ sút cậu ta sang bên tiếp tục đánh nữa, ngược lại còn hỏi: “Có thêm tin gì rồi?”

      “Hả?” Vị huynh đệ này bị vận may đột nhiên ập tới làm giật mình, sau khi bị đại tỷ nhà mình trừng cho cái mới tỉnh lại, nhanh nhẹn thông báo, “Là thế này! Nghe vì để ổn định tình thế, đám người phía bắc định tới đây hỗ trợ.”

      “Hỗ trợ?” Hồng tỷ khịt mũi coi thường, “Đám ấy mà dám thò đầu chó tới đây, tôi liền...Cậu họ gì?”

      “Hở? À, em họ Vương.” Tiểu đệ rơi lệ đầy mặt, theo lão nhân gia ngài lâu như vậy, thế mà đến cái họ cũng biết!

      “Nếu bọn họ dám tới, tôi liền viết ngược chữ “Vương”! (王)

      “...” Lão đại, ngài thề liên quan gì đến họ của tôi? Tha cho nó , nó vẫn còn là trẻ con mà! Hơn nữa, chữ “vương” viết xuôi hay ngược khác gì nhau? Khác chỗ nào? Tuy lầm bầm là thế nhưng vẫn đành xấu hổ khuất phục trước bạo lực, vừa thầm khinh bỉ bản thân vừa mặt dày vô sỉ nịnh hót: “Đại tỷ minh!”

      Các bạn sôi nổi thể gương mặt khinh bỉ, rồi đồng loạt vỗ tay: “Đại tỷ minh!”

      “...” Mấy người có tư cách cười nhạo tôi chắc? Tiểu đệ họ Vương vừa gào rú trong lòng vừa tiếp, “Nhưng mà, phía bắc cũng phải cử người tới.”

      “Tình huống cụ thể tạm thời vẫn chưa , nhưng mà có vẻ họ muốn chuyển lô vũ khí lợi hại tới đây.”

      “Vũ khí? Mang mấy cái đấy tới đây?” Hồng tỷ quay sang nhìn những người khác, “Mấy người nghĩ sao?”

      người họ Chu hơi đẫy đà đứng dậy: “Dị năng có lợi hại người sử dụng cũng chỉ là thân thể người phàm, quân đội tuy đông nhưng được bên trang bị vũ khí...”

      “Đồng ý!”

      “Đồng ý +1!”

      “Giật ghế sofa...Xin lỗi, lộn, là đồng ý!”

      *bản gốc là điểm sáp và điểm tán, từ thường được dùng để nhận xét Tấn Giang. Điểm sáp nghĩa đen là thắp nến, nghĩa bóng là từ mạng, dịch ra là giật ghế sofa, chỉ những người bình luận nhanh nhất hoặc chiếm vị trí số 1 trong khu bình luận, điểm tán là biểu thị cho từ like.

      Hồng tỷ nghe xong đầu đầy vạch đen, chân sút bay tên thứ ba ra ngoài: “ mạng còn biết nhiều hơn cậu!” Sau đó dẫm chân lên ghế, suy ngẫm kĩ lưỡng, “Tin tức này chính xác ?”

      “Dù sao cũng truyền khắp nơi, đám người Hắc Ngũ, Cao Kiện kia đều điên rồi, thương lượng nên làm gì bây giờ.”

      “Đúng ...”

      “Đại tỷ!” Số 3 vừa bị đá bay đột nhiên tung ta tung tăng chạy về, trong tay còn cầm cái laptop.

      “Chuyện gì?”

      “Chị xem cái này !”

      Hồng tỷ cúi đầu nhìn, thấy tiểu đồng bọn số 3 mở ra trang web chính thức, đó hiển thị dòng thông báo, nội dung đại khái là ba ngày sau phía bắc chuyển tới ít vật tư, bao gồm lương thực, rau củ và nhu yếu phẩm hàng ngày.

      Trong đó bao gồm vũ khí.

      Nhưng những người từng nghe qua tin tức trước đó đều thấy miên man bất định.

      “Đại tỷ chị xem...”

      “Chúng ta cứ chờ .”

      “Hả?”

      Hồng tỷ lắc đầu, “Tôi chợt nhớ tới chuyện, trước đây cả thành phố rơi vào hôn mê nhưng vẫn có người đăng bài.”

      “Luôn có người tỉnh sớm hơn, cũng đâu có gì lạ? Hơn nữa đây là tin tức từ phía chính phủ, thể giả được.”

      “Tôi vẫn cảm thấy đúng lắm.” Hồng tỷ quấn lọn tóc đỏ trước ngực vào ngón tay theo thói quen, “Khẽ động bằng tĩnh, cứ để đám người nóng vội kia thăm dò trước, tiểu Lý, nhớ để mắt đến bọn họ.”

      “Vâng, với cả...Tôi họ Vương...”

      “Hử?”

      “Em ngay đây!” Tiểu đệ họ Vương lại rơi lệ đầy mặt thêm lần nữa –– trước đó, người cha ở trời và mười tám đời tổ tông của Hồng tỷ, tôi xin lỗi mọi người.

      thực tế, dù Thương Bích Lạc kiến thức dồi dào, nhưng mấy tin tức diễn đàn cũng phải bịa ra, mà là kết quả sau khi Tô Giác liên lạc với phía bắc, chỉ đưa ra chút kiến nghị mà thôi.

      Dù như thế nào, chính phủ vẫn hi vọng quân đội có thể kiểm soát chặt chẽ thành phố này, tuy là bên trong quân đội cũng có dị năng giả, nhưng cái nào ít có hại hơn chọn cái đó*, cho nên bọn họ rất sảng khoái đáp ứng cầu mà Tô Giác đưa ra, chẳng qua là mấy vật tư mà thôi, vốn dĩ cũng định đưa tới, sớm chút hay muộn chút đối với họ cũng khác mấy, việc cấp bách bây giờ là giữ cho thành phố này ổn định hài hòa.

      *lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh: hai bên cùng có hại chọn bên ít hại hơn.

      Đối với bọn họ là thế, nhưng đối với những kẻ nào đó đây đúng là cào tim cào phổi.

      xuất của dị năng sau cơn hôn mê dài mở ra cánh cửa mới cho bọn họ, có được sức mạnh đương nhiên giống như có được quyền lực, sau đó, cơ hội rất tốt được đưa tới trước mặt bọn họ, quả ngon này mà ăn đúng là có lỗi với bản thân. Ai ngờ còn chưa kịp cắn nghe tiếng sét đánh giữa trời quang.

      Nếu chưa nếm qua mùi vị cơ hội thôi , vấn đề là bọn họ được nếm rồi, mới sung sướng cắn được miếng, đột nhiên lại ăn được, thể như thế được!

      Những người vốn định chờ thêm thời gian nữa giờ thể ngồi yên.

      Thời gian chờ ai, nếu trong vòng ba ngày mà ra tay sau này mãi mãi còn cơ hội nữa. Hơn nữa, mặt khác đây đúng là cơ hội tốt. Chỉ cần trong vòng ba ngày nắm chặt quyền khống chế thành phố này trong tay, sau đó có được những vũ khí lợi hại đó, ai có thể lật đổ, cưỡi lên người bọn họ nữa.

      Dị năng giả ư? Trước khi đám pháo hôi ấy bùng nổ chỉ là cặn bã!

      Còn về phía bắc?

      Đợi đến lúc thành phố này về tay, cái đám gia hỏa tới cũng dám tới đấy có thể được gì? Còn phải ngoan ngoãn đàm phán điều kiện vật tư với bọn họ, giúp cho bọn họ ổn định quyền thống trị? Dẫu sao chân đất sợ mang giày, nếu chừa đường sống sửa đường, dẫn zombie tới, cả đám chết chung!

      Tâm trạng này nếu miêu tả trong câu, có lẽ là –– tao tốt, bọn mày cũng đừng mong được sống tốt! (ăn được đạp đổ)

      Dù ích kỷ nhưng đúng là có tồn tại.

      Loại dã tâm này nếu bị điều khiển, bị thầm thúc đẩy tiến hóa thành mạch nước ngầm, cuối cùng là chính thức phun trào trước mặt mọi người.
      Last edited: 10/10/20
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 80: Quần cũng cởi rồi lại cho tôi xem cái này?!

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trong nhận thức của những người này, tổng số quân nhân và dị năng giả trong quân đội ít hơn so với nhân dân, cái sau tạm thời chưa , cái trước đúng là . Thêm là phải tất cả năm trăm ngàn quân đều đóng quân ở trong thành phố, thực tế, phần lớn trong số họ kiểm tra chặt chẽ tình hình dọc theo con sông, tiến hành huấn luyện để đề phòng tình huống zombie ập đến bất cứ lúc nào, số người ở lại trong thành phố cũng quá nhiều.

      Nhưng tục ngữ có câu “lạc đầ gầy còn to hơn ngựa béo”, tuy quân đội nhiều người, nhưng những kẻ tiên phong nhảy ra tạo phản cũng thể xưng là người đông thế mạnh, cho nên bọn họ sau đó cũng tự hỏi nên áp dụng phương pháp nào đây.

      “Ồ, chỗ đầu tiên bị đánh là cục dự trữ vật tư.” Thanh niên có gương mặt giống y chóc người vừa kia ngồi xếp bằng ghế, xoay mấy vòng ghế đẹp rồi vỗ tay bôm bốp, “Chúc mừng , lại đoán đúng rồi.”

      Thanh niên được ta khích lệ chẳng buồn liếc nhìn cái, chỉ lo nhìn chăm chăm vào tình hình tại qua những “cặp mắt” rải rác khắp thành phố.

      Tô Nhất để ý, quay mặt sang hướng khác, ánh mắt chuyển tới người con ôm đao ngồi im bên cạnh, biểu cảm vừa trấn định vừa nghiêm nghị, cả người cứ như hòa cùng thể với trường đao trong lòng, dù chưa ra khỏi vỏ nhưng cảm giác được sức mạnh của nó.

      Chuyện kế thừa ký ức của bản thể thôi tạm thời , từ lúc chân chính “sinh ra” tới nay, đây là lần đầu tiến ta nhìn thấy biểu cảm này của , vì thế quan sát cách thích thú.

      Mà đúng lúc này, người thanh niên mặc quân trang vẫn luôn im lặng bỗng nhấc điện thoại bàn, dùng giọng trầm ổn tương xứng với ngoại hình, : “Bắt đầu hành động.” Sau khi cúp điện thoại, ta quay lại nhìn ba người trong phòng, “Dựa theo kế hoạch, phái phần quân đội tới cứu viện.”

      Đúng vậy, vị trí bây giờ của ba người họ phải là trong tiểu khu mà là ở văn phòng của Tô Giác trong tổng bộ quân đội.

      Giống như trước đó Tô Nhất từng , sau đợt hôn mê, những người có quân hàm cao hơn ta đều xuất dị năng, cách khác, trong các dị năng giả của quân đội, Tô Giác chắc chắn là người có quân hàm cao nhất. Có lẽ cũng bởi do vậy, sau khi đàm phán với phía bắc đạt được quyền chỉ huy cho lần hành động này.

      Đúng như Thương Bích Lạc dự đoán, nhóm người phản động kia áp dụng sách lược “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, ngắn gọn là, mặt ngoài công kích kho vật tư, mục tiêu thực tế lại là tổng bộ quân đội.

      *Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: sạn đạo là đường làm bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, câu này hiểu là dùng hành động ràng tạo ảo giác để che lấp ý định thực tế, gần giống câu Giương đông kích tây, bình thường câu này hay bị rút về thành ám độ trần thương.

      Cũng giống như câu hỏi mà Hạ Hoàng Tuyền hỏi khi lần đầu nghe thấy cái này cách đây mấy tiếng trước: “Cái này có phải hơi đơn giản ?”

      Mà Thương Bích Lạc trả lời lại là: “Mặc dù đơn giản nhưng vấn đề là nó căn bản sợ bị phát .”

      “Hả?”

      Nhìn dáng vẻ khó hiểu của , Thương Bích Lạc cười : “ chắc từng nghe câu “Dân dĩ thực vi thiên” rồi chứ?”

      *câu này nghĩ là người dân xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn

      “Cái này là đương nhiên,” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy khinh thường, khẽ hừ tiếng , “Chỉ cần con người dựa vào thức ăn để duy trì chức năng sinh lý, câu này bao giờ lỗi thời, đúng ?”

      “Đúng là vậy.” Thanh niên hơi gật đầu, “Quân đội có thể thống trị thành phố, ngoại trừ yếu tố vũ lực, còn có điểm rất quan trọng, đó là phải có những vật tư sinh hoạt quý giá. Nó bóp nghẹt cổ họng của hầu hết mọi người, bọn họ đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên mặt ý nghĩa nào đó mà , ai có vật tư, người đó chính là lão đại.”

      “Ừ... đúng vậy .” Hạ Hoàng Tuyền cái hiểu cái gật đầu, trong lòng hiểu được chút nhưng biết sao cho .

      “Khi bọn họ tấn công vào nơi dự trữ vật tư, tất nhiên tuyên truyền bậy bạ, nếu có là người dân mà nghe thấy tin này, làm gì?”

      “Tôi á?” nghiêng nghiêng đầu, sau hồi ngẫm nghĩ trả lời lại: “Chắc có lẽ tôi cũng tới, xem có cơ hội chia cho miếng canh , dẫu sao vật tư cũng bị quân đội giữ trong tay, lúc phân phối ít nhất còn đảm bảo tính công bằng, nếu như bị tư nhân chiếm được, ngày tháng sau này e là tốt lắm?”

      “Đúng vậy.” Thương Bích Lạc dang tay, “Tính hóng chuyện của người nước mình rất mạnh mẽ, trong lúc vô tình, chỗ đó càng tụ tập thêm nhiều người, trong đó có mấy người có tâm gây rối, bùng nổ xung đột tuyệt đối , đủ để cuốn mọi người vào.”

      tới đây, Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn hiểu , thở dài: “Cho nên cái này phải mưu hay dương mưu gì cả. Dù biết vấn đề nhưng quân đội vẫn phải phái người tới, bởi vì họ căn bản thể từ bỏ vật tư.”

      “Chính xác.” Thương Bích Lạc nhỏe miệng cười, vươn tay điểm điểm đầu: “Chỗ này của hôm nay rất linh hoạt.”

      “Này!” Hạ Hoàng Tuyền giơ nắm đấm uy hiếp, “Ngứa đòn à?”

      “Chờ chuyện này chấm dứt sau.” Giờ với Thương Bích Lạc, bị đánh rất giống mát xa, còn tính được thời gian... Cái này làm vô cùng muốn hộc máu!

      hít hơi, nghĩ tới tình thế trước mắt, đành tạm thời vứt bỏ tạp niệm, tiếp: “Hỗn loạn càng lớn, số người quân đội phái tới càng nhiều, thậm chí...” tạm dừng rồi mới tiếp, “Trong những người đó có xuất dị năng giả, quân đội cũng chỉ có thể dùng những người có dị năng mới đủ khả năng đối kháng, cái này đúng thực là...”

      “Trắng trợn táo bạo dụ rắn ra khỏi hang.” Thương Bích Lạc rất ăn ý tiếp, “Nhưng vẫn là câu cũ, biết sao? Vẫn phải .”

      Đối thoại lần này có lẽ tới đây là hạ màn.

      Mà tình thế lúc này hoàn toàn chứng thực cách của Thương Bích Lạc, Tô Giác liên tục nhấc điện thoại, lăp lặp lại mệnh lệnh phái người tới “chi viện” cho kho dự trữ vật tư, duy trì trật tự nơi đó, tới tận khi sau cú điện thoại, ta hơi phái ra hết dị năng giả “còn lại”.

      Nghe tiếng vang khi người thanh niên đặt điện thoại xuống, tất cả mọi người đều biết, thời cơ đến.

      Đối với mấy kẻ nào đó mà , “tổng bộ” trống rỗng, dị năng giả gần như xuất ra gần hết, chẳng lẽ đây phải thời cơ tốt nhất để ngư ông đắc lợi à?

      Nếu đám người phản động kia muốn dụ rắn ra khỏi hang, nhóm Hạ Hoàng Tuyền chẳng nhẽ phải? Chỗ khác nhau là, đối phương công khai còn nhóm họ là thực mà như ảo.

      Đừng quên, số dị năng giả trong quân đội là khoảng hơn 700 người.

      Ai thắng ai thua, ra cần hỏi nữa, nhưng mà...

      Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, cái tên Ngôn Tất Hành kia rốt cuộc chạy tới chỗ nào rồi? Dựa theo tình huống bình thường, hẳn là phải đọc được tin tức rồi chứ? Nếu vậy ít nhất cũng phải chạy tới tập hợp với bọn họ rồi?

      Chắc là... bị sao đâu nhỉ? Dù gì trước đó còn gặp đối phương, người cũng đậm tử khí, mặc kệ chuyện thế nào, chết là được, hơn nữa giờ phải là lúc lo cái này.

      bỗng đứng dậy: “Bắt đầu rồi!”

      Khi người khác còn chưa nhận thấy, dựa vào trực giác nhạy bén mà bắt được bất thường.

      Chỉ thấy vừa dứt lời, khí giống như ngưng đọng, nặng trĩu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tất cả giống như quay về bình thường, nhưng mà cũng chỉ là giống như mà thôi.

      Tô Nhất nở nụ cười: “Quả đúng là dị năng hệ tinh thần, lại đoán đúng rồi.”

      chỉ như vậy, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt.” Tô Giác bổ sung thêm.

      “Đây gọi là bắt rùa trong hũ.” Tô Nhất vươn ngón trỏ quơ quơ, “Nhưng mà hình như bọn họ nhìn nhầm ai là rùa rồi.”

      Có gần ba trăm người nổi dậy lần này, trông quá nhiều, nhưng lại hình thành từ số nhóm lớn và mấy nhóm , hơn nữa gần như toàn bộ là dị năng giả, đối với thành phố chỉ có năm, sáu ngàn dị năng giả mà đây quả phải con số . Đương nhiên mục tiêu của bọn họ là chiếm lấy đại bản doanh của quân đội trước khi quân đội kịp quay về phòng thủ, rồi sau đó khống chế người gọi là “quan lớn”... Vũ khí, quân đội dám tấn công dân chúng cách vô cớ, nhưng có nghĩa là bọn họ dám.

      ngắn gọn, đối với họ mà , chỉ cần chiếm được tổng bộ coi như thắng.

      Đáng tiếc, 200 đấu với 600, cuộc chiến chắc chắn có kẻ thua.

      So với những “bộ đội lâm thời” hầu như hợp tác, những chiến sĩ ăn ý với nhau do cùng trải qua quá trình huấn luyện ngắn hạn hiển nhiên chiếm ưu thế hơn, ít nhất lúc bọn họ tấn công làm đồng đội bị thương. Hơn nữa gần như là cùng lúc, dị năng giả của quân đội khống chế được dị năng giả tạo ra “kết giới” của nhóm kia, để ngừa lỡ tay làm vỡ hũ bắt “rùa”.

      Hạ Hoàng Tuyền ngồi gần cửa sổ lầu hai, nhìn chăm chú vào “trận chiến của các dị năng giả” diễn ra khoảng đất trống bên dưới, cái này chắc là trận đấu đầu tiên kẻ từ lúc các dị năng giả ra đời, hơn nữa... đây cũng là lần đầu tiên đánh nhau với người khác của rất nhiều người.

      Nếu phải dùng câu để hình dung, vậy có lẽ là ––

      “Thảm nỡ nhìn.” Thanh niên đẩy xe lăn tới cạnh , lắc đầu , “Nhìn xem, giữa những người đó chẳng có tí phối hợp nào.”

      Ném nhũ băng lỡ tay cắt rách quần áo đồng đội.

      Lưỡi dao gió bay chệch quỹ đạo.

      Làm cả địch lẫn bạn cùng rơi vào đầm lầy.

      Hạ Hoàng Tuyền quan sát, khỏi đỡ trán, cái tình huống loạn xà ngầu này là thế quái nào?

      Những người này phải chưa từng chiến đấu với zombie, nhưng vẫn chưa nắm chắc cách sử dụng dị năng, so sánh bên quân đội tốt hơn nhiều, ít nhất trước đó bọn họ từng được Thương Bích Lạc tiến hành phân tổ, hơn nữa bản thân bọn họ hàng ngày cũng được rèn luyện chiến đấu.

      Quả cầu lửa bay tới!

      Vị chiến sĩ đứng mũi chịu sào nào đó né mình tránh đòn, đúng lúc đó, chiến hữu bên cạnh ăn ý tiến lên, giơ hai tay lên, nhưng ngay lập tức, mặt đất trước mặt bỗng nhô lên khối nham thạch màu vàng đất làm rào cản.

      Quả cầu lửa đạp vào cái này, lửa văng tứ phía!

      Mấy chiến sĩ gần đó linh hoạt né tránh, còn mấy dị năng giả vẫn chưa kịp phản ứng, nặng bị bỏng trực tiếp, chảy góc áo, lập tức vang lên trận mắng, thậm chí có kẻ còn lấy lại tinh thần, khua khoắng tay với kẻ ném cầu lửa, nắm tay ra vẻ uy hiếp.

      Chẳng bao lâu, kết cục định.

      Hoặc nên , từ đầu tới cuối, cái này căn bản là cuộc đàn áp từ phía.

      cảm thấy thế nào?”

      Đối mặt với vấn đề của thanh niên, Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, sau đó lại thở dài: “Làm tôi nhớ tới câu.”

      “Hử?”

      “Quần cũng cởi rồi lại cho tôi xem cái này?!”

      “Khụ!!!” Thương Bích Lạc bị sặc luôn.

      *câu này là từ ngữ mạng, ý chỉ cái tên tiêu đề với nội dung video đồng nhất với nhau.

      Tuy lời này có hơi bất nhã nhưng lại thể đúng tâm trạng của Hạ Hoàng Tuyền, vốn tưởng đây là chuyện lớn, bất chấp tất cả, làm tốt công tác chuẩn bị như cái đợt tới phía nam kia, ngờ mọi chuyện lại được Thương Bích Lạc giải quyết hết từ đầu tới cuối, kết quả là hoàn toàn có cơ hội lên sân khấu.

      Héo cả người, chịu nổi, chịu nổi mà!

      “Nhưng mà cứ kết thúc bình lặng thế này cũng phải là xấu.” Sau khi Hạ Hoàng Tuyền xong cũng thấp giọng bật cười.

      Thương Bích Lạc quay sang nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười của người con đứng cạnh mình, trong lòng ấm lên, chớp mắt sau lại cụp mắt, ngón tay nhàng xoa tay vịn, tuy là tệ nhưng đáng tiếc là...

      “Khoan ! Mấy người được đụng đến tôi! Nếu chỉ có mình tôi chết đâu!”
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :