1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Tuần này có việc bận, xin lui sang tuần sau, nếu được mình cố đăng 1 chương vào chủ nhật.
      Lee Đỗ thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 73: Đàn ông khi ghen hết cách

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Cứ thế mà về sao chứ?”

      Lúc hỏi câu này, nhóm Hạ Hoàng Tuyền tìm được Tô Giác đưa về nhà, bởi vì trong thành phố này, trước mắt chỉ có mỗi nhóm họ là có thể hoạt động, nên dù có chạy lên phố đánh cướp cũng như vào hẻm vắng, bởi vậy chuyện này tốn sức mấy.

      Lúc này, Tô Nhất chăm sóc cho Tô Giác còn chìm vào hôn mê, Ngôn Tất Hành nấu cơm, Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc tiến hành đối thoại.

      rất lo lắng?” Thanh niên vẫn như xưa, ngồi tĩnh tọa bên án thư, ánh mắt tĩnh lặng như hồ gương, lặng lẽ nhìn chăm chú vào người con đứng giữa nhà, khoang tay trước ngực, đứng thẳng vững vàng như cây tùng, trong ánh mắt đầy sát khí, tư thế này của bản thân rất có sức uy hiếp ––– nếu như mặc bộ đồ ngủ, chân dép lê, đỉnh đầu ướt nước.

      Phía nam xảy ra biến cố lớn như vậy, Chính phủ phía bắc thể nào biết được, nếu vậy họ có những biện pháp gì?

      Phía nam xuất loại zombie mới, ngay sau đó, toàn bộ thành phố bị “lây nhiễm”, rất giống với thảm trạng đợt sóng virus đầu tiên. Ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền biết chân tướng, đa số mọi người đều cho rằng những người rơi vào hôn mê đó sắp biến thành zombie.

      Thành phố này bị con người tiêu diệt? Giống như làm với khu vực phía nam vậy.

      “Lại đây.” Nằm ngoài dự kiến của , thanh niên trả lời, ngược lại còn vẫy tay gọi tới.

      Hạ Hoàng Tuyền cảnh giác hỏi: “ muốn làm cái gì? chuyện thôi mà, tôi đứng đây cũng nghe được.” Tuy có dự cảm xấu, nhưng mà cứ thấy có lòng tốt.

      Thương Bích Lạc giống như gã sói xám giả làm bà ngoại lừa gạt bé quàng khăn đỏ, : “Tôi cho đâu.”

      “...Đê tiện!” “Khăn đỏ” khinh bỉ tên nào đó đầy sâu sắc.

      “Giờ mới biết à?” Tên nào đó vứt bỏ tiết tháo với giới hạn cuối cùng từ lâu, nghe thấy lời này da cũng chả buồn ngứa cái, càng miễn bàn tới chuyện hổ với chả thẹn.

      cũng được, tôi hỏi Tô Nhất với Ngôn Tất Hành!” Ai sợ ai nào? Uy hiếp đều là mây bay* thôi, bị xoay vòng vòng đâu!

      *thần mã: mò baidu đây là từ mạng, thần mã phát gần giống what, nó còn nghĩa khác, thần mã là ngựa thiêng, nghĩa là đến nó chỉ phù du, hư vô, đáng .

      “Vậy à?” Thương Bích Lạc dựa vào bàn, tay chống cằm, mỉm cười, mái tóc mới chỉ khô được bảy tám phần theo động tác ấy mà lướt qua khóe môi nhợt nhạt kia: “Vậy tôi cam đoan được tình huống liệu có nghiêm trọng hơn đâu.”

      uy hiếp tôi?” Hạ Hoàng Tuyền nổi cáu, siết chặt nắm đấm, “Da ngứa rồi đúng ?”

      phải là uy hiếp mà là nhắc nhở.”

      như thế –– trừ việc dễ nghe hơn khác nhau chỗ nào hả?!”

      Thanh niên ngồi thẳng người dậy, buông tay nghiêng đầu hỏi: “Có thể giúp cho lúc đánh tôi tay hơn?”

      “...” Thứ này! Đúng là biết xấu hổ! Hạ Hoàng Tuyền hít vào hơi, lại hít thêm hơi nữa, cuối cùng vẫn thể nhịn được nữa, tiến lên tay nhấc cổ áo , lắc lắc hỏi, “ biết bị đánh mà còn dám thế à!”

      Nhìn chăm chú vào đột ngột phi tới, trong mắt Thương Bích Lạc lóe lên tia gian trá, bắt lấy cái tay túm cổ áo mình: “Bởi vì muốn em chuyện với người con trai khác.”

      “...Tôi, tôi tôi tôi đây!” Sau khi ngây người lúc, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên giật mình cái, sau đó giật tay nắm cổ áo kia ra, “Hỗn hỗn hỗn đản! Đừng có tùy tiện mấy câu buồn nôn như vậy nữa, làm tôi nổi hết cả da gà rồi đây này!” Hơn nữa...Trái tim dường như cũng xuất chút dị thường, đập nhanh hơn lúc nãy chút.

      vội vàng hít hơi sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, đừng tập kích bất tử như vậy, như nghĩ trước đó, cần khoảng thời gian để xếp lại suy nghĩ của bản thân, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác...Lại , rốt cuộc phải làm thế nào thứ này mới bình thường hơn chút? Chẳng lẽ nhất định phải đánh cho mất trí nhớ mới được à?

      đỏ mặt?” Trong giọng của thanh niên xen lẫn cả khó tin, rất hiển nhiên, đây là tình huống chưa thấy bao giờ.

      có!”

      “Nhưng mà...”

      “Tôi có là có!” thẹn quá hóa giận, vung tay đập mạnh lên bàn làm việc, chỉ nghe “Rầm” tiếng, bàn gỗ rắn chắc xuất cái hố sâu, cái máy tính bên cạnh hố rung lên ba cái, suýt chút nữa là rung đến tắt máy.

      “...” Phản ứng lớn đấy...

      “...” , cố ý đâu, đều do tên này sai!

      Bầu khí tĩnh lặng lúc.

      lát sau, Hạ Hoàng Tuyền quay sang , “Tôi đứng đây rồi, giờ được rồi chứ?”

      Thương Bích Lạc khẽ thở dài, khống chế sương xanh giúp mình đứng dậy, cầm cái khăn lông khô ráo tay vịn xe lăn, phủ lên đầu , vừa nhàng lau khô vừa : “Chuyện lo lắng bây giờ xảy ra, ít nhất là phải đợi người dân ở khu phố này tỉnh lại mới thấy kết quả.”

      “Hả?” Hạ Hoàng Tuyền được lau đầu có chút sững sờ –– gia hỏa này bởi vì chuyện ấy mà gọi tới gần à? biết vì sao, cảm thấy có chút áy náy.

      “Chính phủ bỏ qua sức ép dư luận.” Thương Bích Lạc xoay máy tính bàn về phía này, mặc dù phía bắc muốn ép chuyện này xuống, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Thứ như diễn đàn chính là con dao hai lưỡi, mà chẳng qua chỉ là thêm chút củi, làm cho ngọn lửa này cháy lan đồng cỏ.

      Cách thực cũng rất đơn giản, chẳng qua là lợi dụng phần mềm để đăng vô số bài viết của những người khác nhau ở phía Nam, cái này chỉ khiến tình hình tại rối loạn hơn chút, chừng nào vẫn còn nhiều “người sống” ở thành phố W, phía bắc dám công khai tiến hành xử lý nơi đây. Dẫu sao, người dân thành phố này tuy là bị giam lỏng ở đây, nhưng họ cũng có ít người thân, bạn bè ở phía Bắc.

      Nếu ai dám hạ mệnh lệnh “Toàn diệt”, người đó nhất định phải hứng lấy phẫn nộ của dư luận lẫn áp lực cực lớn về mặt đạo đức.

      Hơn nữa, trước mắt tình hình ở phải nam chẳng qua cũng chỉ là sốt cao chung chung, vẫn chưa thực xuất zombie, cho nên chuyện “tiêu diệt” linh tinh gì đó hoàn toàn có khả năng xuất .

      Hạ Hoàng Tuyền ôm máy tính, mím môi, khoanh chân ngồi đất, lưng quay về phía thanh niên: “, đừng lãng phí sương xanh nữa, tinh hạch rất quý đấy!” xong liền nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình, chuyện nữa.

      Thương Bích Lạc dừng tay lát, cúi đầu nhìn vào đỉnh đầu của , hiểu sao lại thấy hơi buồn cười ––– đôi khi đúng là biệt nữu ghê. Làm nhớ tới, khi biết còn sống ngồi quỳ mặt đất khóc lớn, đúng là hiếm khi thẳng thắn như vậy.

      *biệt nữu: có nhiều nghĩa, nhưng ở đây là chỉ trong ngoài bất nhất, khẩu thị tâm phi

      Đương nhiên như bây giờ cũng có gì tốt, như thế cũng rất đáng mà, đúng ?

      lại ngồi xuống, hai tay cầm lấy khăn lông, nhàng lau từng lọn tóc ướt đẫm của , mái tóc mềm mại mượt mà như tơ lụa được vén lên, xoa xoa rồi buông ra để mặc cho chảy xuôi theo ngón tay . Thương Bích Lạc biết mình là người hay cả thèm chóng chán, vì chuyện gì cũng dễ dàng làm được, thường chỉ cần bỏ ra chút tinh thần và sức lực là có thể vượt qua biết bao người phải cố gắng ngoài kia, cho nên cũng dễ mất hứng thú rồi tới từ bỏ với mọi chuyện.

      Nhưng mà, chuyện như “lau tóc” vừa đơn giản lại đơn điệu này lại làm thấy phiền chán, rất hào hứng lặp lặp lại động tác này. Thấy sợi tóc của khô dần từng chút , thế mà lòng lại thấy thỏa mãn mãnh liệt.

      Ngón tay thon dài của xuyên qua mái tóc, giống như chú cá dạo chơi trong đám rong biển rậm rạp, làm biết mệt, tới tận khi giữa những sợi tóc còn ẩm ướt kia tỏa ra mùi hương nhàng, vuốt vuốt, suy nghĩ khẽ động, đột nhiên cầm lấy lọn tóc, đưa tới bên môi, nhàng hạ xuống nụ hôn.

      Nụ hôn này rất , vốn tuyệt đối thể nhận thấy được.

      Nhưng mà, giây tiếp theo, phát vành tai đột nhiên đỏ lên, vừa lúc gió thu lướt qua, quả cành đột nhiên chín mọng, giống như điều kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng, làm thanh niên có hơi hoảng hốt, nhưng ngay sau đó, Thương Bích Lạc chú ý tới, bàn tay ôm máy tính của run lên nhè , chắc chắn những hành động vừa làm lúc nãy phản chiếu lên màn hình.

      Thế mà vẫn chưa bị đánh?

      Mặc kệ tâm lý có thấy kỳ quái thế nào, dẫu sao trái tim thanh niên cũng lên chút vui sướng, vừa mới cong khóe môi, bụng đột nhiên thấy đau xót, hóa ra là trở giáo cho ngay kích, đỏ mặt hét lên: “ được làm mấy hành đồng kỳ quái này rồi mà!”

      –– Được rồi, vẫn bị đánh...Hóa ra là dây thần kinh phản xạ bị nghẽn tí à? Nhưng ít ra mặt đỏ kìa! Tuy là cũng có thể do cáu...

      Thương Bích Lạc bất lực ôm bụng, kích hoạt dị năng, vừa chữa thương vừa hỏi, “Kỳ quái chỗ nào?”

      Hạ Hoàng Tuyền gập máy tính lại, ném sang bên, quay đầu giận dữ trừng người nào đó: “Chỗ nào cũng kỳ quái!” Hôn trộm gì đó, chỉ có si hán mới làm thôi có hiểu ?!

      “Có kỳ quái hơn chuyện giúp tắm ?”

      “Tắm, tắm rửa? nghĩ cái gì đấy?” Hạ Hoàng Tuyền trở nên bồn chồn, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, tắm rửa...Chẳng lẽ là? giật giật khóe mắt, “ rất để tâm tới chuyện Tô Nhất trước đó?”

      ta , đúng ?”

      “...Nếu như vậy, đúng là...” Mặc dù ký ức là giả, nhưng chuyện này đúng là có thực, tuy rằng người giúp tắm rửa ra là bố mình, có điều, “Lúc đó tôi mới có năm tuổi, nghĩ linh tinh gì đấy?”

      “Trọng điểm phải là tuổi tác.” Thương Bích Lạc đáp lại đầy bực bội.

      “Vậy là cái nào?”

      ta nhìn thấy hết của rồi.” Tưởng tượng tới cái này, liền vô cùng vui!

      Hạ Hoàng Tuyền phát điên: “...Lúc tôi sinh ra, bác sĩ với y tá cũng thấy hết của tôi rồi, có muốn tìm bọn họ luôn !

      “Đưa địa chỉ với danh sách cho tôi.”

      “...Này, đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn biết nên đối thoại với tên này thế nào, trong đầu ta rốt cuộc chứa thứ kỳ quái gì thế hả, nghiến răng , “ rốt cuộc muốn cái gì?”

      Thương Bích Lạc cười tủm tỉm cong môi, gằn từng chữ , trả lời rất đúng lý hợp tình: “Tôi ghen tị.”

      “...” dám ... Đây là lần đầu gặp phải tình huống vừa mặt dày vừa quái dị này, quả biết nên cái gì mới đúng, thở dài, “Vậy muốn thế nào?” Vừa dứt lời, cảnh giác tiếp, “Dám chuyện tắm táp gì đó, coi chừng tôi đập chết !”

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 74: Da mặt dày biết xấu hổ, có tiết tháo*

      *tiết tháo: khí tiết vững vàng, bị khuất phục

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đối mặt với sát khí ngập vẻ uy hiếp của , biểu cảm của Thương.da mặt dày.Bích Lạc chút thay đồi, rất bình tĩnh trả lời, “Ồ, đáng tiếc ghê.”

      “Này!”

      “Như vậy...”

      “Từ từ!” bị lừa kia cuối cùng cũng ý thức được ổn chỗ nào rồi, đưa tay ngắt lời đối phương, ra nghi ngờ trong lòng: “Tại sao tôi nhất định phải bồi thường cho ?” Cái logic này có phải hơi quái quái , bản thân hình như cũng đâu làm chuyện gì sai đâu?

      Nghĩ như thế, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía thanh niên với vẻ đầy nghi ngờ, chỉ thấy tên kia lên biểu cảm như tiếc nuối, lập tức nổi cáu, “Hỗn đản, dám lừa tôi?!” khi suy nghĩ thông suốt, giống như mở ra nắp bình nước, suy nghĩ cứ thế “róc rách” chảy xuôi ra, “Hơn nữa cho cùng, người sai là mới phải chứ, vậy mà dám lén...Lén, khụ, gì đó, còn trả đũa tôi, đúng là đáng xấu hổ, tôi khinh bỉ !”

      “Lén hôn à?” Vị boss quân mặt dày đến độ kinh thiên động địa kia lên biểu cảm có phần khó xử, trong mắt lại là vô sỉ đến đáng hận, đáng giận hơn là, còn dám , “Nhưng tôi lại cảm thấy mình rất quang minh chính đại đấy chứ, có điều quyết vậy...”

      Hai người ngồi đối diện, cử động đột ngột của người này rất dễ khiến người kia chú ý tới, ví dụ như lúc này, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền khống chế được mà rơi xuống ngón tay trắng trẻo, khớp xương ràng của Thương Bích Lạc, ban đầu còn thấy nghi ngờ khó hiểu, hay lắm, mà tự nhiên cái tay chuyển động làm gì thế? Sau đó chỉ thấy ngón trỏ của bỗng rơi bờ môi nhạt màu nhưng đường cong lại tuyệt đẹp kia, nhàng điểm điểm: “ cũng có thể hôn trả mà.”

      Khi chuyện, bờ môi hơi hé, biết có phải muốn từ tốn hay , mỗi chữ giống như bồi hồi giữa răng lưỡi lát mỡi chậm rãi bước ra, có lẽ do kéo dài câu chữ giúp bọn chúng có cơ hội làm đẹp cho bản thân, những lời này mặt thính giác làm người ta có cảm giác hưởng thụ cái đẹp. Thế nên, trong khoảng khắc, quên mất chuyện giải nghĩa câu chữ, nhìn chăm chú vào động tác điểm môi của thanh niên, đột nhiên cảm thấy nó có vẻ...Rất “tú sắc khả xan”?

      *tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm

      Chắc do nhận ra sững sờ, thanh niên cong cong khóe miệng, còn quất thêm câu càng khiến người ta điên cuồng hơn: “Tôi phản kháng đâu.”

      “...” Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng ý thức được bất ổn chỗ nào, theo bản năng đưa quyền tới, trận đánh này, lập tức thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, rồi sau đó cả người rơi vào trạng thái “kim cương cuồng hóa”, “ vô vô vô vô vô sỉ! Đê tiện! Lưu manh! Khốn nạn! Ngu ngốc! Ngu ngu ngu ngu xuẩn!” Tiếp theo là trận đánh bùm bụp tơi bời hoa lá!

      “Thủ hạ lưu nhân!”

      Cứ như thế, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thét chói tai, Ngôn tiểu ca mặc tạp dề trông có vẻ vô cùng hiền huệ gần như là trợn mắt há mồm nhìn chăm chăm vào hai người, tình huống gì đây? Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn! Vì thế, kêu to ra tiếng: “Muội tử bình tĩnh, chúng ta phải bình tĩnh! Lỡ như chết người khó dọn xác lắm.”

      Hạ Hoàng Tuyền quay đầu quát: “ trực tiếp đem hầm cách thủy luôn!”

      “Là thế nào... Ấy? Muội tử, sao mặt em đỏ thế?” Bởi vì động tác xoay người của , thanh niên thấy rất gương mặt của .

      “… nhìn nhầm rồi!”

      “Nhưng mà…” Ngôn tiểu ca xoa xoa mắt, có hoa mắt đâu.

      “Tôi! ! ! Nhìn! Nhầm! Rồi!”

      Ngôn Tất Hành run run, ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, “Đúng vậy, nhìn nhầm rồi.”

      “…Hừ!” Hạ Hoàng Tuyền bỏ .

      Nhìn chăm chú vào bóng lưng của , trông như nổi giận đùng đùng, ra lại có vài phần giống chạy trối chết hơn, Ngôn Tất Hành xoa xoa cằm, tới trước, nhìn chằm chằm vào vị nhân huynh vừa bị “lăng nhục” rồi bị ném đất kia, lập tức 囧, cái tên nằm đất này vậy mà hướng đôi mắt thâm sâu nhìn về phía rời , bị đánh đến thế mà tâm trạng còn rất tốt nữa chứ, khỏi thốt lên: “Cảm giác bị đánh thế nào?”

      *囧: từ này có nghĩa gốc là sáng sủa, tươi sáng. Cái này giờ được dân mạng dùng với ý nghĩa tượng hình, biến thành emoji thể tâm trạng.

      “Cũng tệ lắm.”

      “…” Thế giới của người theo khuynh hướng M là thế giới mà người bình thường hiểu nổi! Nhưng mà… nghi ngờ hỏi, “Cậu rốt cuộc làm gì thế?” Ánh mắt lại chuyển tới cái hố to bàn sách, khóe mắt Ngôn Tất Hành co giựt mãnh liệt, “Các người rốt cuộc chơi cái trò nguy hiểm gì đấy?”

      Đối với thắc mắc của , Thương Bích Lạc chỉ trả lời bằng nụ cười nhạt, tuy rằng nguy hiểm đúng là nguy hiểm , đúng thực là giống với hình thức đương của nam nữ bình thường, ngược lại giống với thuần thú hơn, đáng tiếc từ bỏ ngay từ hiệp đầu tiên, tới hiệp thứ hai, bản thân lao lực, trải qua trăm cay nghìn đắng, dường như cuối cùng cũng thành công sờ tới lông thú.

      –– Tuy rằng…Hít-khà-zzz

      ra tay sử dụng dị năng để chữa lành vết thương người.

      –– Đau đấy.

      Chạng vạng hôm sau, Tô Giác cuối cùng cũng tỉnh.

      Người đầu tiên biết là Hạ Hoàng Tuyền, bởi vì ngồi bên giường, cơm cũng là Tô Nhất đưa tới, tên này có vẻ rất thưởng thức tay nghề của Ngôn Tất Hành, ràng cần ăn chung, nhưng lại ăn gần bằng tất cả mọi người.

      Tuy biết mình co đầu rụt cổ như vậy ít nhiều có chút mùi “Lạy ông tôi ở bụi này”, nhưng vẫn cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng, mà sau khi cẩn thận suy xét cả ngày, kết quả làm cho có chút cứng họng nên lời –– hình như có khả năng hoặc ước chừng là…

      Tuy rằng chưa từng đương, nhưng dù là nam hay nữ, đối với chuyện này đều là thầy cũng hiểu, thích hay thích, trái tim mình là nhất, huống hồ Hạ Hoàng Tuyền luôn là người có trực giác tốt.

      Cho nên, tên kia rốt cuộc có cái gì tốt?

      Ngoại trừ cái mặt chả thấy chỗ nào tốt cả.

      Trước kia là tên tàn nhẫn độc ác có nhân phẩm, bây giờ tuy là có cơ hội tàn nhẫn độc ác, nhưng da mặt siêu dày, có tiết tháo, có giới hạn, vừa nhìn là biết đáng tin!

      Hơn nữa, tam quan của hai người khác biệt quá lớn.

      tóm lại… hoàn toàn tìm thấy bất kỳ chỗ nào khiến thích người tên Thương Bích Lạc này!

      Chỉ là, trái tim mà chịu nghe theo lý trí đúng là chuyện lạ.

      Phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não!

      Siêu cấp phiền não!

      Nếu bình thường hơn chú rối rắm như vậy.

      , nên là, chỗ khiến xoắn xuýt thực phải nằm ở kia.

      Mà là, căn bản bọn họ cùng chiều gian.

      nhớ mình từng nghe câu, nội dung đại khái là như này –– “Phàn nàn chuyện người mình thích với mình cùng lớp? cùng khóa? chung khu lớp học? chung trường? chung nội thành? cùng thành phố? Khác quốc gia? Mấy người đúng là yếu đuối! Người tôi thích căn bản còn cùng chiều gian đây này!”

      Lúc ấy, Hạ Hoàng Tuyền còn cảm thấy khá buồn cười, đứa bạn bên cạnh lại “thảm ”, giờ câu này… cảm thấy mình có thể hiểu chút rồi, chỉ chút thôi!

      Dù bây giờ bởi vì nhờ “hệ thống” mà ở chung với nhau, nhưng đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sớm hay muộn cũng phải đường ai nấy phải sao? Lúc đó biết làm sao đây?

      Nỗi lo lắng sâu kín của hình như truyền tới người thanh niên nằm tĩnh lặng kia, vì thế, lông mi ta run rẩy, thức tỉnh.

      Vừa mở mắt ra liền thấy người con ngồi quỳ đất, hai tay yếu ớt để bên mép giường, hai mắt có chút đờ đẫn, biểu cảm mặt lại ngừng thay đổi, trong đó biểu cảm ưu sầu là chiếm đa số, dường như gặp phải chuyện gì bối rối.

      Tô Giác sững sờ, hình ảnh bây giờ giống hệt thủa bé, có lần ta bị bệnh, hình như cũng ngồi bên mép giường như lúc này, vừa thấy ta tỉnh lại liền nhào tới ôm cổ, vừa khóc vừa kêu, “A Giác, A Giác, đừng chết được ?”

      Bây giờ chắc lặp lại như vậy đâu nhỉ?

      Dẫu sao cũng…Trưởng thành rồi…

      bé nho trong trí nhớ biết từ lúc nào biến thành thiếu nữ tràn đầy sức sống thanh xuân, dù gì cũng ba năm gặp.

      Tuy rằng lần đầu gặp lại, từ ngay ánh mắt đầu tiên nhận ra , nhưng thời gian ba năm xa cách cũng đâu thể bỏ qua được, ta có thể cảm giác giữa bọn họ có tầng ngăn cách nhàn nhạt.

      cho cùng cũng là mình sai.

      Nếu là thanh niên, bằng “thiếu niên” Tô Giác, trong mắt ta lóe lên chút ảm đạm, sau đó vươn người, xoa xoa đầu , chợt đối diện với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ của .

      “A Giác, tỉnh rồi?”

      Bộ dạng bé khóc lóc ôm lấy mình trong trí nhớ trùng với bóng , rồi lại chia ra.

      làm sao thế?” Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận nhìn chăm chú vào Tô Giác, có lẽ do hôn mê lâu lại chưa được ăn cơm nên màu da càng thêm tái nhợt, sợi tóc hơi xoăn cũng có vẻ uể oải ỉu xìu. Nếu trước kia là chú sơn dương thuần khiết hiến tế cho Thượng Đế, vậy lúc này như chú dê con đáng thương, cẩn thận mất quá nhiều máu…Phi! Ví von quái đản gì đấy!

      Tóm lại, tinh thần ta có vẻ tốt lắm, tâm trạng hình như cũng…rất tệ!

      , có gì.” Tô Giác quay sang nở nụ cười, nụ cười chút phòng bị này càng khiến trông giống thiếu niên hơn, “Chỉ là di chứng do sử dụng sức mạnh trước đó thôi.”

      “…À” Hạ Hoàng Tuyền cái hiểu cái gật đầu, đúng thực là tình huống của Tô Giác khác với hai người kia, cũng có trường hợp cụ thể nào để tiện tham khảo, lúc này, người đáng tin nhất là bản thân ta cũng chừng.

      “Chà, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

      Ánh mắt của thanh niên và đồng thời chuyển về phía cửa, Tô Nhất dựa vào cánh cửa từ lúc nào, giơ tay chào hỏi hai người họ, “Ngại quá, có phải tôi làm phiền hai người rồi ?”

      Chất giọng giống y đúc, gương mặt y đúc, thân thể cũng từ khuôn, nhưng lúc này khí chất lẫn tính cách đều trái ngược nhau, Hạ Hoàng Tuyền hết nhìn trái lại nhìn phải, phảng phất thấy có chút thần kỳ.

      “Hoàng Tuyền, muốn chuyện mình với .”

      “Tiểu Hoàng Tuyền, tôi có thể chuyện mình với bản thể ?”

      hẹn mà gặp, trăm miệng lời.

      Hai thanh niên có cùng gương mặt non mềm giao mắt giữa trung, dường như lặng lẽ giằng co chút gì đó.

      Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén phát mình thích hợp ở lại đây nữa, vì thế gật đầu bảo, “À, được.”

      Theo hồ sơ chính thức, Tô Giác có lẽ là người tỉnh lại đầu tiên, mà dù phải cũng là nhóm người tỉnh lại sớm nhất. Trong ba ngày sau đó, những công dân hôn mê lần lượt tỉnh dậy, có số người có gì thay đổi, có vài người lại bắt đầu trở nên khác với người thường.

      sai, những đứa con của nữ thần may mắn đủ sức để đối kháng với trật tự trước đó, địa vị thống trị tuyệt đối của quân đội bắt đầu bị lung lay mạnh, vì thế, thành phố W lần nữa nghênh đón đại lễ rửa tội.

      [Giải quyết khủng hoảng ở thành phố W thêm lần nữa]

      Dưới tình huống này, sao có thể tha cho Hạ Hoàng Tuyền được chứ?

      Lời tác giả:

      Gửi Boss quân, sắc dụ gì đó ra cũng rất hữu dụng, tuy là hậu quả hơi thảm thiết tí, nhưng xin ngài cứ tiếp tục giữ vững.

      Muội tử cảm thấy thế mà mình lại thích cái tên khốn biết xấu hổ này, quá mất mặt! Nhưng mà chỉ khi thích mới nghĩ tới chiều gian, có điều mọi người phải tin rằng muội tử tuy hơi kiêu ngạo, nhưng khi hiểu lòng mình tuyệt đối trốn tránh! ấy là hán tử sắt đá!
      Last edited: 19/12/20

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 75: Chiến tranh lạnh cũng cần lý do?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      phải mọi thứ cho thấy xu hướng xấu ngay từ đầu.

      Trước khi đợt tiến hóa này bắt đầu, tuy có số người dân trong thành phố nhìn thấy có mấy xe rút khỏi phía nam, nhưng vì để phòng ngừa khủng hoảng, quân đội cho phong tỏa tin tức nên hầu hết người dân biết có loại zombie mới xuất . Đương nhiên, tất cả mọi suy đoán đều lén lút lan truyền, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Những người lưu lạc tới thành phố này, gần như đều đối mặt trực diện với uy hiếp của zombie và cũng vì nó mà chịu mất mát, cho nên rất nhiều người kiềm chế bản thân, muốn suy nghĩ chuyện này theo hướng nghiêm trọng.

      Bởi vậy tới tận trước khi hôn mê, bầu khí thành phố này vẫn bình lặng.

      Mấy ngày sau, mọi người lần lượt tỉnh lại, rảnh tham khảo nguyên nhân, chuyện đầu tiên là thấy hạnh phúc, đối với những người trải qua đại nạn như này mà , dù trước đó từng xảy ra chuyện gì, còn sống chính là món quà lớn nhất.

      Ngay sau đó, bọn họ phát số người bắt đầu khác với người thường.

      Mặc dù cái gọi là “dị năng” hề xa lạ trong tiểu thuyết, phim ảnh, truyền hình, nhưng khi chúng tồn tại trong thực tế... Đối với nhân dân đất nước này đây đúng là lần đầu tiên.

      Rất nhiều người từng có giấc mơ này thời niên thiếu, nếu ngày bạn có được dị năng như thế nào? Muốn sử dụng nó làm cái gì?

      Đáp án mỗi người mỗi khác.

      Mà bây giờ, những hạt giống vốn thể nảy mầm ấy, dưới hoàn cảnh đặc thù, dùng cách thức thể tưởng tượng được, đâm hoa kết trái, nở ra sức sống phồn vinh mạnh mẽ.

      Thậm chí có ít người bắt đầu lên diễn đàn khoe khoang, đăng nhiều hình ảnh, video, bài viết khác nhau, toàn bộ diễn đàn gần như nổ tung, người phía bắc từ thể tin đến đủ các loại hâm mộ, ghen tị, hận thù, thậm chí có người còn mãnh liệt cầu được chuyển tới phía nam để bị sốt...

      “Oa, lực tốt !” Ngôn Tất Hành bá chiếm máy tính vỗ mạnh xuống bàn, cuồng nhiệt kêu gọi, “Muội tử, mau qua đây xem.”

      “Cái gì thế?”

      Hạ Hoàng Tuyền thò đầu lại nhìn, lập tức câm nín, hóa ra dị năng của giai này là có thể biến đổi đôi tay thành dụng cụ cắt gọt, trong video kia, đầu tiên ta ném mấy củ khoai tây lên trung, rồi sau đó đôi tay hóa thành dao, nhảy múa cuồng loạn rầm rầm trận, những sợi khoai tây mảnh như lông trâu nháy mắt được nằm gọn đĩa. Rồi sau đó, giai đăng bài bày vẻ mặt nghiêm túc, hai tay giao nhau để trước ngực –– hay cho cái kéo tay siêu cấp vô địch!

      “So với mấy người trước đó mọc cánh dài sau lưng cái này thực dụng hơn nhiều.” Ngôn Tất Hành đánh giá.

      sai, có người tỉnh lại mọc ra tám cái cánh gà to bự, trắng muốt tỳ vết, vô cùng thần thánh, nếu đầu mà bonus thêm cái vòng sáng có thể giả làm thiên sứ rồi, vấn đề là... Đôi cánh của ta chính là tác phẩm nghệ thuật thuần túy. Chỗ đặc biệt nhất chắc là, vị huynh đài kia mỗi lần vỗ cánh, quanh người phiêu tán từng đống lông gà màu trắng, bay bay nhưng cánh bao giờ bị trụi, mặt ý nghĩa nào đó đúng là rất thần kỳ.

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy ta mỗi lần quét phòng chắc vô cùng vất vả.

      Kim loại, thực vật, nước, lửa, gian, biến hóa, thân, bay lượn...Chủng loại đa dạng, dị năng thiên kỳ bách quái* làm người ta hoa mắt nhìn kịp, mà những thứ mà mọi người biết chẳng qua cũng chỉ là góc của tảng băng trôi.

      *thiên kỳ bách quái: những thứ kỳ lạ và quái gở

      Còn bao nhiêu người khiêm tốn, thể năng lực của bản thân, ví dụ như ba người đàn ông mà quen.

      Từ sau khi Tô Giác tỉnh lại, Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng “mở nắp chai”, rót đủ cho ta, Ngôn tiểu ca thích hóng hớt thậm chí còn trêu , “Dị năng của em phải là bật nắp chai đấy chứ?” Sau đó bị câu u của dọa chạy, “ ra là bật mở hồ lô mới đúng, có muốn thử ?”

      “Muội tử tới đây xem này!” Ngôn tiểu ca lại lần nữa hô to gọi triệu hoán Hạ Hoàng Tuyền.

      “Lại gì nữa?” Hạ Hoàng Tuyền lại thò đầu tới nhìn, tuy biểu cảm thiếu kiên nhẫn nhưng trong lòng vẫn rất muốn hóng náo nhiệt, “Dị năng độc đáo nhất trong lịch sử... phục tới chiến?” Tiêu đề của gia hỏa này đặt cũng uy vũ nha.

      Vừa nhìn thấy, muốn phun ra.

      Loại dị năng này cũng quá kỳ lạ rồi?

      đơn giản là, chỉ cần cong khóe miệng lên loại đặc biệt... sao giờ nhỉ? Đại khái là “nụ cười tà mị” , sau lưng tỏa ra kim quang lộng lẫy, giống như hiệu ứng của mấy nhân vật chính trung nhị trong truyện tranh ấy.

      Chỉ thấy gia hỏa này cười tà mị đủ loại góc độ, cười cười lại, lấp lánh tới mức khiến người ta thể nhìn thẳng...

      “Phụt! Ha ha ha ha ha...” Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng vẫn nhịn nổi, ôm bụng cười phá lên, đúng là dị năng nào cũng có!

      “Em cuối cùng cũng chịu cười rồi.”

      “Hả?”

      “Trước kia phải lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó à?” Ngôn Tất Hành lấy ví dụ so sánh vô cùng khập khiễng, “Cứ như mấy đứa trẻ sơ sinh chưa nẩy nở ấy.”

      “...Cái phát biểu kỳ quái gì đấy.”

      “Kỳ chỗ nào?” Ngôn tiểu ca nhìn xung quanh, thầm, “A Thương rất lo lắng cho em, em nhìn mà xem, vì em đến cái máy tính cậu ta vẫn luôn âu yếm cũng đưa cho mượn.”

      “...” chắc chắn phải chạy dọa người ta đấy chứ?

      “Nhưng mà, sao em chịu để ý cậu ta?”

      “Bởi vì mặt ta quá dày!” Mặc dù có câu trả lời chắc chắn cho vấn đề tự hỏi trước đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng cảnh tên kia sau khi biết lộ vẻ đắc chí ––– liền! hoàn toàn! ! muốn! đáp lại! !

      phải là ngượng ngùng hay gì, chỉ muốn để quá đắc ý!

      Sau khi Ngôn Tất Hành im lặng vài giây, xúc động than thở: “...Lý do này, thể cãi lại thay cậu ấy!” Là người đàn ông độc thân, cảm thấy lý do lớn nhất khiến mình theo đuổi được muội tử là do da mặt mình quá mỏng! Tiếp theo tò mò hỏi ngược lại, “Tâm trạng em tốt là vì cái này à?”

      “Sao có thể?”

      “Thế là?”

      Hạ Hoàng Tuyền do dự lát, nhàng hỏi, “Tiếp theo, trong thành phố xảy ra chuyện gì?” Nếu nhận được thông báo như vậy của hệ thống, tuy rằng trước mắt chưa có dấu hiệu gì được tiết lộ.

      Ngôn Tất Hành ngẩn ra chút, rồi cười hề hề đầy đê tiện, “Ái chà, muội tử, gần đây chỉ số thông minh tăng lên rồi!”

      “...Này!!!”

      “Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải sợ, chỗ chúng ta có vị Sư Vương bệ hạ đại danh đỉnh đỉnh là đây!” Ngôn Tất Hành vừa vỗ ngực, vừa bày ra bộ dáng đáng tin cậy, “Tiểu nhân thề sống chết hộ giá!”

      đủ rồi đấy!” Tuy là quát như vậy, nhưng thể phủ nhận, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

      , Hạ Hoàng Tuyền cũng sợ chuyện sắp sửa phát sinh, bởi vì tin tưởng vững chắc dù có khó khăn đến đâu, có trở ngại nào là vượt qua được. Chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn chuyến hành trình về phía Nam kia sao? Nhưng mà, chợt nghĩ tới đợt khủng hoảng đầu tiên, có rất nhiều người vô tội bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần, bây giờ, dị năng có thể gây ra tổn thương lớn hơn cho mọi người, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng tới mạng người, chỉ cần nghĩ tới cái này, liền nghẹn ứ họng.

      Chết trong tay zombie là bi kịch đầy bất lực, chết trong tay người của mình...Là cái vẹo gì?

      “Nhưng mà, chuyện này thế nào hỏi A Thương vẫn tốt hơn chứ?”

      “...”

      “Tuy là nhìn kiểu gì cũng toàn thấy cậu ta hay ngồi xổm trong góc tối, nhưng tin tức của cậu ta rất nhanh nhạy, cũng giỏi đưa ra mấy chủ ý xấu.” Ngôn Tất Hành nở nụ cười, vươn tay vỗ vai Hạ Hoàng Tuyền, “Đừng lo quá, Tô tiểu ca và Tô tiểu tiểu ca chắc cũng có thể mang về chút tin tức, theo dõi tình hình bất cứ lúc nào. Đừng quên, thành phố này chỉ là của mình em, mà còn là của chúng ta.”

      Lòng Hạ Hoàng Tuyền nổi lên chút cảm động: “Ngôn...”

      “Có phải thấy vô cùng cảm động ? Có muốn cho cái “moah moah đát” ? Tên da mặt dày nào đó thò mặt lại gần.

      *moah moah đát là đọc lệch của manh manh đát, ý là bảo hôn chùn chụt ấy.

      “Tạm biệt!”

      Cảm động gì đó hoàn toàn tan thành mây khói rồi có biết ?!

      Nhưng mà, phải tìm Thương Bích Lạc à? Thôi kệ, mạng người quan trọng!

      Vì thế Hạ Hoàng Tuyền căng da đầu tới thư phòng, trong ngực còn ôm theo máy tính mà Ngôn Tất Hành mượn trước đó, coi đó làm cái cớ, từng bước vào phòng, kết quả người ta thèm nhìn lấy cái, còn chăm chú đọc sách kệ sách.

      giựt giựt khóe mắt: “Này!”

      Thanh niên vô cùng trấn định quay đầu lại, hỏi: “Có việc?”

      , nhảm! có việc tôi tới tìm làm gì?”

      “À, chuyện gì?”

      “...Máy tính!” bước lên trước, nhét thứ trong tay vào lòng , “Ngôn Tất Hành bảo tôi đưa cho .”

      “Ừ.” Thương Bích Lạc gật đầu, đổi tay để nó sang cái bàn ở bên cạnh, sau đó lại nhìn giá sách, ngón tay thon dài lướt qua loạt gáy sách, dừng lại quyển sách nào đó, hơi dùng sức rút nó ra, sau khi lật được vài tờ, làm như lơ đãng nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “Còn việc gì nữa?”

      Thứ này...chắc chắn cố ý!

      Hạ Hoàng Tuyền xin dùng toàn bộ nhân phẩm của mình để thề.

      ràng trước đó còn có tiết tháo, biết giới hạn, biết xấu hổ, thế mà giờ ai dạy lại biết cách lên mặt cơ đấy?

      Hỗn đản! Mới dạy dỗ lúc ngứa da rồi đúng ?

      nghiến răng, cảm thấy tay mình ngứa ngáy ghê gớm.

      Mới nghĩ như vậy, đột nhiên thấy ánh mắt Thương Bích Lạc tập trung vào phía sau lưng mình, kinh ngạc rất lớn lên trong đó.

      Đằng sau có gì à?

      quay đầu theo bản năng, rồi bỗng thấy lòng bàn tay ấm áp, bàn tay buông cạnh người đột nhiên bị ai nắm lấy.

      Phía sau đương nhiên là có gì.

      Quay lại nhìn, gia hỏa lật mặt nhanh hơn lật sách này thế mà dám nắm tay , cười vô cùng gian xảo, Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, trở tay nắm lấy tay đối phương, ngừng tăng lực của tay lên, trầm , “Tên gia hỏa nhà chán sống rồi đúng ?!”

      Thanh niên cảm nhận được chút hơi ấm nho trong đó, ờ, tuy là lực có hơi lớn tí. lặng lẽ sử dụng dị năng, chữa trị cái tay bị nắm chặt đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt, thoải mái nheo mắt lại: “Cảm thấy mình bị bắt nạt nên rất tức giận à?” Rồi sau đó lại khẽ thở dài, “Nhưng mà dù có thấy thế nào, người bị bắt nạt hẳn phải là tôi mới đúng chứ?”

      “Hả?” Đây là logic thần kỳ gì thế?

      Thương Bích Lạc đưa ngón trỏ của bàn tay còn lại lên quơ quơ, “Đơn phương mở ra chiến tranh lạnh mình là đúng, ít nhất cũng phải gửi lá thư phản đối để tôi biết là do đâu chứ?”

      “...”

      “Tôi chỉ để ý đến có vài ba phút, xù lông muốn đánh tôi.” Thương Boss vừa , vừa tự nhiên thể biểu cảm đầy u buồn, ngừng truyền bá thông điệp “ mau giải thích , giải thích giải thích

      thể , biểu cảm này của có thể lừa người khác, nhưng mà chắc chắn bao gồm Hạ Hoàng Tuyền.

      Sau khi nghe xong, thản nhiên bước tới bên bàn sách, chỉ thấy tay vung lên, múa bút như rồng bay phượng múa, rồi xoay người chút lưu tình dán thẳng lên mặt tên nào đó: “Thư phản đối của !”

      “...” Thương Bích Lạc kéo tờ giấy dán mặt xuống, chỉ thấy đó chình ình mấy chữ to –– Da mặt quá dày, tuyệt giao!
      [​IMG]

      mò thấy cái tám cánh đâu, thấy hình 6 cánh này thôi.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 76: phải thừa tướng mà là hoàng hậu

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhìn cái tên mặt dày nào đó bởi vì lá “thư phản đối” mà lên biểu cảm khó tả, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng vui vẻ, cong cong khóe môi, nắm tay để bên miệng ho , “Được rồi, giờ phải là lúc lải nhải dài dòng.” đưa tay đè đầu Thương Bích Lạc xuống, còn dùng lời lẽ chính nghĩa mà , “Hung nô vị diệt, hà dĩ gia vi?” (1)

      (1) Câu này là câu nổi tiếng của quân gia trứ danh Hoắc Khứ Bệnh. Dịch ra là Hung Nô chưa diệt cần nhà để làm gì. Theo truyền thuyết, có lần Hoắc Khứ Bệnh thắng trận trở về, Hán Vũ Đế đích thân nghênh tiếp, đồng thời muốn xây cho ông ngôi nhà đẹp đẽ, ông câu .

      Thương Bích Lạc giựt giựt khóe miệng: “...Hung Nô?”

      Hạ Hoàng Tuyền trừng cho phát, “Tập trung lĩnh hội tinh thần!” Tiếp theo cúi đầu , “Dù sao, tóm lại, đường đường là nam, à nhầm, nữ tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng.” Mấy cái tư tình nhi nữ gì đó, thời điểm này nên lui hết, lui hết!

      Boss quân đau khổ đỡ trán: Cái thiết lập nhân vật cứ thấy bất ổn thế nào, thôi... thấy vui là được.

      ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nhếch miệng đầy vẻ đắc chí, trong lòng ấm lên, khẽ vươn tay về phía gương mặt ấy, thấy hành động kia, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng lập tức tràn đầy cảnh giác, mắt tròn xoe, như chú mèo con chuẩn bị vồ tới. Ngón tay móc lấy bịt mắt của , nhàng kéo ra, con mắt màu hổ phách bỗng chuyển thành vẻ ngạc nhiên, giống như hỏi, “Tên khốn này định làm gì đấy?”

      “Thế này trông đẹp hơn.”

      “...Này, này! Trọng, trọng điểm phải chỗ này!”

      Thanh niên cong khóe miệng, chọc chọc hai má đỏ bừng của , biểu cảm vô cùng nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại đầy trêu chọc: “Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi? Vậy vị nữ tử hán này, chúng ta chuyện chính .”

      “...” Hạ Hoàng Tuyền kìm nén suy nghĩ muốn cắn thứ này phát, khẽ hừ tiếng, đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, trông vô cùng khí thế, “!”

      ra, tôi cảm thấy cần lo lắng quá đâu.”

      “Là sao?” Thấy đối phương nghiêm túc lên, Hạ Hoàng Tuyền cũng đứng đắn hẳn, nhảy người ngồi lên bàn sách, hỏi ngược lại.

      “Trước mắt, dân thành phố này chia thành hai phe, quân đội và những người theo. Mà trong đó, quân đội trước tiên cần lo lắng.” Thương Bích Lạc vươn ngón tay, gõ tay vịn xe lăn, “Bọn họ có tín ngưỡng, có kỷ luật, có gắn kết, dễ xảy ra binh biến.”

      “Còn về bên dân chúng, tại số dị năng giả...”

      “Năm ngàn người.” Hạ Hoàng Tuyền trả lời chắc chắn, “Đừng hỏi sao tôi biết, xác suất xuất dị năng giả là phần ngàn.”

      “Hơn năm triệu người, phần ngàn quả đúng là năm ngàn người.” Thương Bích Lạc cong cong mắt, khẽ cười , “Toán học của cũng tệ nhỉ.”

      “... xem thường tôi đấy à?”

      “Sao có thể.” Trước đó bị đánh trận nên thanh niên rất sáng suốt bẻ đề tài, “Con số này cũng tính là nhiều nhưng chắc chắn cũng phải là ít.”

      Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, Thương Bích Lạc sai, quen với con số năm triệu, mọi người thường cảm thấy năm ngàn là con số rất , nhưng chỉ cần tới sân thể dục trong trường học nhìn bao quát biết, hai ngàn người đứng chung với nhau cũng đủ khiến người mắc hội chứng sợ đám đông thấy sợ hãi. Cho nên, năm ngàn tuy là ít hơn số dân thành phố này, nhưng bản thân nó phải là con số có thể ngó lơ.

      “Huống chi, bản thân dị năng giả có sức mạnh thể xem thường.” Thương Bích Lạc tiếp, “Ví dụ như Ngôn Tất Hành chẳng hạn, người có thể đối phó mấy chục người thường.” tới đây, dừng lại, nhìn chằm chằm Hạ Hoàng Tuyền sâu, “Đương nhiên, cũng có người có dị năng vẫn có thể làm được chuyện này, đáng tiếc...”

      “Mặt chả có vẻ tiếc nuối tí nào!” Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, ngửi thấy cái mùi sặc vẻ hả hê kia rồi!

      “Khụ! Chúng ta tiếp nào!”

      “...” Hứ, dù có dị năng cũng có thể đánh chết !

      “Đương nhiên, những người có dị năng phải ai cũng thích hợp chiến đấu.” Thanh niên tới đây, chống cằm trầm ngâm lát, “Tạm thời phân loại sơ bộ theo cách của Ngôn Tất Hành , có loại chiến đấu chắc chắn có loại phụ trợ, loại hậu cần và loại đặc điểm. Đương nhiên có gì là tuyệt đối, quan trọng là do người sử dụng và tình huống thiên thời địa lợi nhất định nào đó, số người ngày thường trông có dị năng sở trường gì đến lúc đó có thể mạnh hơn cả loại chiến đấu.”

      có chức nghiệp mạnh nhất, chỉ có người chơi giỏi nhất!’ Hạ Hoàng Tuyền nắm tay, những lời này nghe rất nhiều lần.

      “Cách này cũng hoàn toàn chính xác.” Thương Bích Lạc cười , “Mỗi trò chơi đều có chức nghiệp tương đối mạnh hoặc tương đối yếu, công ty game dựa vào tỉ lệ người chơi để tiến hành điều chỉnh kỹ năng...”

      “Từ từ, mà cũng chơi trò chơi á?” Cứu mạng! Cái này còn đáng sợ hơn việc Boss quân đọc tiểu thuyết ngựa giống nữa ấy!

      Nhưng bản thân Thương Boss lại rất bình tĩnh, giống như mình căn bản chưa từng câu gì gây kinh hãi thế tục, “Từng có đối tượng nghiên cứu rất ham thích cái này, tôi cũng thấy hứng thú với tình trạng tâm lý của , sau đó...”

      “Im miệng!” Hạ Hoàng Tuyền làm động tác “tạm dừng”, “Tôi muốn nghe tích chơi hỏng người này người kia, đừng có lạc đề, tiếp !” Nhưng mà đúng là quen còn tốt, quen rồi phát tên này hoàn toàn phải đoán bạch liên hoa cao thượng chỉ có thể đứng xa nhìn mà thể làm nhục, Ngôn Tất Hành đúng, tên này là kẻ hay ngồi góc tối...Hình như khác gì đàn ông bình thường, ngoại trừ cái mặt đẹp cộng cái tính hơi ác tí...! Giờ phải lúc để thất thần!

      Hạ Hoàng Tuyền hồi thần, nghe đối phương tiếp, “Trong năm nghìn người này, trước mắt có thể tạo thành mối nguy chắc chắn là loại “chiến đấu”, nhưng phải tất cả những người này đều có khunh hướng nguy hiểm.”

      “Ừ, thế cũng đúng.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, có sức mạnh có nghĩa là nhất định phải phá hoại cái gì đó, ít nhất là bản thân làm thế, Ngôn tiểu ca chắc chắn cũng làm.

      “Tâm lý bình thản tạm thời bàn tới, có số người có người thân bạn bè ở phía bắc, bọn họ cũng làm gì.”

      “Hả? Từ từ, bọn họ chắc phải bất mãn chứ? thể đoàn tụ với người thân gì đó...” Ngẫm thế nào cũng khiến người ta thấy oán giận.

      Thương Bích Lạc lắc lắc ngón tay, “Chính vì thế mới làm cái gì. Hầu hết những người này đều tìm thấy người thân, bạn bè thông qua trang web chính thức, mà loại thông tin này lại bị chính phủ nắm chặt trong tay, khi bọn họ làm ra hành động gì thiếu lý trí, rất có thể ảnh hưởng đến người nhà đúng ? Chỉ cần nghĩ tới điểm này, bọn họ rất khó đau đớn hạ quyết tâm gây chuyện. đơn giản là, họ giống như mấy chú chó bị xích lại.”

      “...Đây đúng là ví von kinh khủng.” Hạ Hoàng Tuyền ghét bỏ liếc mắt nhìn, tức giận chỉ tay vào , “ đúng là đồ đen tối.”

      Thương Bích Lạc túm lấy ngón tay , siết chặt, gương mặt lên biểu cảm hết cách, “Hay tôi nữa?”

      dám!”

      phải chê tôi đen tối à?”

      “Cho nên tôi đại phát từ bi cho thêm cơ hội tiếp, cố gắng khiến bản thân bớt tối tăm .” Vừa vừa nâng cằm, ánh mắt kia cứ gọi là bễ nghễ thiên hạ, “Sao? Ý kiến gì?”

      Thương Bích Lạc ‘phì’ cười cái: “Đại Vương vạn tuế, tiểu nhân dám.”

      “...Này!” Hạ Hoàng Tuyền vội rút ngón tay lại, vừa kêu thành tiếng đột nhiên thấy hơi bất ổn, lúc trước chuyện với Ngôn tiểu ca hay bị lạc đề, sao giờ với Thương Bích Lạc cũng như thế? Cái chiều hướng này đúng là ổn mà.

      ngắn gọn, những người chạy gây chuyện, nếu thuộc giai đoạn đầu đa phần chắc chắn có người thân quen ở phía bắc, hoặc dứt khoát có gánh nặng nào, hoặc đó là những người vào thành phố này vào giai đoạn sau.”

      “Giai đoạn sau?”

      “Đúng vậy.” Thanh niên đan hai tay vào nhau, để đùi, gật đầu , “Người thuộc giai đoạn đầu gần như là tới đây nhờ bảo vệ của quân đội, tuy là từng phát sinh xung đột nhưng dấu ấn trong lòng họ là cam chịu, dễ dàng đối đầu với quân đội, ngược lại, những người tới đây giai đoạn sau đều dựa vào sức mạnh của mình để vào thành phố này, đường chắc chắn gặp nhiều thương vong, trong lòng những người này đối với quân đội hoặc là những người khác trong thành phố gần như tồn tại tâm lý cân bằng nào đó. Suy nghĩ này mới là nguồn gốc nguy hiểm.”

      ra là thế...” Nghe xong toàn bộ, Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy tầng sương mù vây quanh mình như tản ra, trước mắt bỗng rộng rãi thông suốt.

      “Đương nhiên, cũng loại trừ số kẻ có dã tâm muốn đục nước béo cò.” Thương Bích Lạc cong khóe miệng, nở nụ cười hơi châm chọc, “Sau khi trở thành người thống trị thành phố, đứng đỉnh cao nhìn xuống phong cảnh bên dưới ra cũng tệ.” tới đây, nhìn về Hạ Hoàng Tuyền đầy ý vị thâm trường, “Sư Vương bệ hạ của chúng ta chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến chưa?”

      “...Cảm ơn đại nhân quan tâm!”

      “...”

      , nếu tôi là bệ hạ, vậy làm Thừa tướng cũng tệ nhỉ? Phụt, giống với Quy thừa tướng phết!” vừa vừa nhịn được bật cười.

      “So với cái này, tôi thấy danh hào khác hợp với tôi hơn.”

      “Hả? Là gì?”

      Thương Bích Lạc nghiêng nghiêng đầu, nụ cười thánh phụ lại xuất , biết tại sao, nhưng trong lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, quả nhiên ngay giây tiếp theo, liền nghe thấy tên vứt sạch tiết tháo lẫn giới hạn của mình đáp lời , “Hoàng phu thế nào?”

      “... nhìn thế nào cũng thấy giống Hoàng Hậu hơn!” Ấy từ từ, vừa gì thế?

      “Nếu vậy, tôi đành miễn cường đáp ứng vậy.”

      “Cấm được miễn cưỡng cho tôi!” Hạ Hoàng Tuyền nhảy xuống khỏi bàn, vươn tay xách tên Thương Bích Lạc lên, chút khách khí mà quát thẳng, “ muốn chọc tức tôi có đúng ? Vô sỉ? Đê tiện!! Da mặt dày!!!”

      “Tôi sai rồi.” Thương Bích Lạc vô cùng biết xẩu hổ giơ hai tay, “Tha cho ta , bệ hạ ~” (khúc này nghĩ đen tối lên mọi người)

      “...” lại bị trêu tiếp đúng ? Khốn, khốn nạn!

      Hạ Hoàng Tuyền tức đỏ mắt, túm lấy tên nào đó đánh cho trận “Bùm bụp” bầm dập, vừa đánh vừa quát, “ được dùng dị năng đồ khốn!” như mát xa cho bằng!

      lát sau.

      Mọi thứ bình lặng trở lại.

      Thanh niên nhàng xít xoa, bắt đầu dùng dị năng chữa khỏi vết thương người, chột dạ nhìn trời, quay mặt , “Tôi dùng dùng à? Ngốc, ngốc chết!”

      Thương Bích Lạc nhếch miệng cười khổ, phải định dùng, mà là... Nhưng mà, hiếm khi gặp trúng cơ hội này, chớp chớp mắt, lại kêu rên thành tiếng thêm lần nữa.

      “Này... sao chứ?” Hạ Hoàng Tuyền thấy hơi hốt hoảng, chẳng lẽ do mình cảm thấy đối phương có năng lực chữa lành nên ra tay nặng quá? Chắc phải đâu? Nhưng phản ứng này của ... bất giác cúi người, cẩn thận chọc đầu vai , “Đau lắm à?”

      Thương Bích Lạc gục đầu xuống, tay vẫn tiếp tục sử dụng dị năng, ngẩng lên nhìn cũng gì –– bởi vì khi làm vậy tám phần bị lòi đuôi.

      Lòng Hạ Hoàng Tuyền dâng lên nỗi thấp thỏm, tuy rằng trực giác mách bảo đối phương gặp chuyện lớn lắm đâu, nhưng cái phản ứng này...Nhìn kiểu gì cũng giống bị làm sao.

      Trong vô thức, đem câu “quan tâm bị loạn” chuyển tới người thanh niên, nhưng biết là do cố ý hay vô tình bỏ qua điểm này, cho nên tin tưởng với mắt nhìn còn vượt qua cả trực giác.

      “Tôi...Tôi phải cố ý đâu...” quỳ xuống, ngón tay vươn ra lại do dự rồi thu lại, nhìn chăm chú vào bàn tay làm trị liệu của thanh niên, “Tôi ngờ nghe lời như thế, ràng bình thường... Tôi biết sai rồi!” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy sau khi làm sai mà cứ viện cớ là điều đáng xấu hổ, cũng rất vô dụng, còn tốt bằng việc ngoan ngoãn xin lỗi đồng thời tìm cách sữa chữa, suy nghĩ rồi , “Nếu , đánh lại ? Tới đây !” nhắm mắt, dang rộng tay, đột nhiên nhớ tới trước đó từng bị “đánh lén”, thế là trộm mở mắt.

      “...Thôi.” Tuy là trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng Thương Bích Lạc ăn khổ ít nên biết lúc này “bất động” mới là cách “động” đúng nhất, lắc đầu, vươn tay vỗ đầu , “Sao tôi có thể xuống tay được.” Ngược lại còn , “Chúng ta tiếp .”

      Quả nhiên, trông có vẻ đứng ngồi yên, hình như cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

      thực tế, Hạ Hoàng Tuyền nhất thời cảm thấy “Thương Bích Lạc có lẽ cũng tới nỗi xấu xa lắm”, nhưng giây tiếp theo bỗng thấy lông tơ sau người dựng hết cả lên, “có mưu” –– ba chữ to đùng chợt lên trong đầu .

      ––– Thứ này rốt cuộc muốn làm gì?

      quyết định ngồi yên xem biến.

      Sau đó chỉ nghe Thương Bích Lạc , “Ức bất như đạo, muốn giảm thiểu tổn thất, so với sử dụng biện pháp áp chế dùng biện pháp chỉ dẫn tốt hơn.”

      “Chỉ dẫn”

      *Ức bất như đạo: áp chế bằng chỉ dẫn, ý là khuyên giải tốt hơn bạo lực.
      P/s: bao giờ chơi mấy game nhập vai với hành động nên mỗi lần edit tới thuật ngữ game là ngu như bò.
      Last edited: 19/12/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :