1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 68: Nhảy ra zombie hoang dại

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Hạ Hoàng Tuyền quả thực biết nên gì mới tốt đây, cái cảnh trước mặt như màn game mà từng chơi này là sao đây?

      Boss quỷ xúc nở nụ cười trầm, cùng với đứa trẻ đáng thương bị dùng xúc tua treo ngược người lên.

      Nhìn kỹ có chút khác khác.

      Đương nhiên, vấn đề phải ở chỗ Thương Bích Lạc, vai ác được đắp nặn rất thành công, diễn xuất bằng bản sắc nên chút áp lực. Còn về Ngôn Tất Hành...vốn nên là khóe mắt rưng rưng lệ, ngừng kêu “Yamete (đừng mà) yamete (đừng mà)”, thứ này cười vui vẻ như thế có vấn đề gì ờ?

      Hạ Hoàng Tuyền hiểu sai trong vô thức, bỗng nghe thấy giọng của Ngôn tiểu ca, thanh còn rất đắc chí: “Chậc chậc, may mà hôm nay đây mặc váy, nếu giờ phải lộ hết hàng rồi à?”

      “...” Đại ca, bình thường cũng đâu có mặc váy có được ?

      Rồi sau đó lại nghe thấy điệu cười quái dị của thanh niên: “Hê hê, nếu muội tử thử xem?”

      giật giật khóe mắt, chút nghĩ ngợi, thẳng chân sút vào mông thanh niên chổng ngược kia, “Em cũng mặc váy có được ?!” Ế từ từ...cứ thấy câu này có chỗ nào đúng...

      “À... đáng tiếc ghê...”

      “!!Đáng tiếc cái quỷ ấy!” Lại thêm phát. Hạ Hoàng Tuyền bị kích thích, lựa lời, gào với Thương Bích Lạc, “ ta thích mặc váy như thế, liền thỏa mãn ta !”

      Ai ngờ Thương Bích Lạc lại nở nụ cười với , Hạ Hoàng Tuyền lúc trước chỉ được mỗi cái mặt cũng phải là chơi, tướng mạo của cho dù là thế giới nào cũng cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ nơi đó, lúc này tuy là vì trước đó phải đánh nhau mà tóc có chút rối nhưng gương mặt dính nhiều bụi bẩn, hơn nữa má phải có dây leo lượn quanh, chuyển động lại càng tăng thêm vẻ đẹp thần bí cho .

      Cũng phải , bất kể là đánh nhau ra sao, hộc máu, trọng thương cỡ nào mặt đều phải sạch , đây phải giả thiết thiết lập cho vai chính à?

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn , rồi lại nhìn lại kẻ mặt xám mày tro là mình đây, tâm lý mơ hồ có chút thiếu cân bằng.

      Rồi sau đó nghe thấy : “Được.”

      Hở hở hở? Được... được gì cơ?

      “Ấy ấy! A Thương! Dừng tay! Trọng sắc khinh bạn gì đó mất mặt lắm!”

      “...” Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng cũng nghe “được” là có ý gì, chỉ nghe thấy tiếng rên “ư ư a a” sung sướng của Ngôn Tất Hành, nhịn được phải phỉ nhổ, “ ta đối với như vậy mới chân chính là trọng sắc đấy!”

      “...”

      “...”

      Hai thanh niên nhìn nhau liếc mắt cái, vô cùng tâm ý tương thông ý thức được, còn tiếp tục đúng là quyết định ngu xuẩn.

      Tuy đây là lần đầu sử dụng, nhưng Thương Bích Lạc dùng rất tốt “quái vật xúc tua” này, thả lỏng trói buộc chỗ tay Ngôn Tất Hành, gần như là đồng thời, trong tay Ngôn tiểu ca cùng bốc lên hai ngọn lửa, vẫy tay liền chuẩn xác ném vào dây leo cạnh chân mình, dây leo lập tức bỏ ngay trói buộc, gần như là gặp lửa liền tan.

      Khi thanh niên ngả về sau, lúc tay chống đất mất gần hết sức lực, nhờ ngoại lực mà nhanh nhẹn xoay cái, cả người liền đứng vững, rồi phát ra tiếng kêu “Huh” kinh ngạc.

      “A Thương, thứ mà cậu kiểm soát hình như phải thực vật.”

      Nếu đây là thực vật, cho dù là có lửa đốt cháy sạch vẫn phải lưu lại chút dấu vết, nhưng giờ hiển nhiên cái gì cũng có.

      Đối với điểm này, Hạ Hoàng Tuyền vẫn luôn chú ý mọi chuyện nhìn thấy rất , trong khoảng khắc khi những dây leo đó tiếp xúc với ngọn lửa, so với bị thiêu cháy bằng nó giống như sương khói tản ra.

      Nếu phải là thực vật, vậy đây là cái gì?

      “Đúng là phải.” Thương Bích Lạc hơi gật đầu, mặt chút hoang mang, suy nghĩ của khẽ động, lại lên dây leo xanh lá, lúc này đây, nó phải lặng lẽ ra mà là lơ lửng giữa trung.

      Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, bắt được đoạn, giật xuống, phát nó rất là cứng rắn, tới khi sức lực tay tăng thêm vài phần, nó nháy mắt vỡ ra, giống như lúc nãy, hóa thành làn khói , thoát ra khỏi tay , quấn quanh cổ tay tinh tế, nhưng trong nháy mắt liền tập trung thành vật thể có , khóa chặt tay lại.

      Quả nhiên, chủ nào vật nấy, đáng khinh y chóc nhau.

      Hạ Hoàng Tuyền nhướn mày, hai tay giao nhau cùng kéo, dây leo quả nhiên lại khôi phục hình dạng sương khói, biết vì sao, cứ cảm thấy làn khói xanh lá này mang cho cảm giác quen thuộc nào đó rất lớn, như thế nào đây...Nhất thời nghĩ lắm.

      Nhưng mà...

      “Chắc là có liên quan tới zombie đúng ?” nhìn về phía Thương Bích Lạc.

      vẫn còn nhớ , trước khi Thương Bích Lạc tiến hóa, cả người gần như biến thành zombie, mà dị năng này hẳn là tác dụng phụ khi trải qua giai đoạn kia.

      Tuy chỉ là tác dụng phụ, nhưng hoàn toàn nhìn ra khía cạnh xấu nào, cái loại vô tình gặp nguy cơ ngược lại kết quả lại rất tốt như “nhảy vực tìm được kho báu” này là thế quái nào?

      Hạ Hoàng Tuyền lại thấy mất cân bằng rồi, ràng thiết lập thân nam phụ lại dám công khai mang hào quang nam chính, kháng nghị! Kháng nghị đối đãi bất công!

      Bị lời của làm hấp dẫn chú ý, Ngôn tiểu ca nghi ngờ hỏi: “Zombie?”

      Hạ Hoàng Tuyền ai oán vạn phần, thể buông bỏ sầu khổ trong lòng, giải thích cho , Ngôn tiểu ca vừa nghe vừa gật gù, cuối cùng chốt cho câu: “ hùng cứu mỹ nhân gì đó, làm tốt lắm!”

      “...” Thân ái, căn bản lộn trọng điểm có được ?! cạn lời nhìn về phía tên nào đó vĩnh viễn bao giờ ở trạng thái kia, “Em nhớ lúc ấy cũng bị nhiễm virus đúng ?” Sao chỉ có tên Thương Bích Lạc này trúng thưởng?

      “Chắc là do thời gian khác nhau.” Thương Bích Lạc mở miệng , “So với ta tôi bị nhiễm virus sớm hơn.” Cái thứ gọi là “tiến hóa” kia và viên tinh hạch mà nhất định muốn bóp nát hẳn là cùng nhịp thở, lúc ấy thành bán zombie, thêm là Ngôn Tất Hành lại ở quá xa, cho nên mới sinh ra sai khác này.

      Cùng lúc đó, cũng cảm nhận được người giấu nhiều bí mật, nhưng rất hiển nhiên là định cho bất cứ ai, dù là Ngôn Tất Hành hay là .

      Khi cõng theo nửa mê nửa tỉnh tìm “vua zombie”, hẳn biết như vậy có thể tự cứu bọn họ, nhưng sau khi giết chết nó, vậy mà lại nhanh chóng quyết định bóp nát tinh hạch trong não nó.

      mặt logic ràng thuận.

      Rốt cuộc che giấu cái gì?

      Thanh niên nghĩ như thế, như suy tư gì mà nhìn về tên ngớ ngẩn bên cạnh mình cùng kiên trì bền bỉ ngâm cứu dây leo.

      Bị giấu diếm, nghĩa là hoàn toàn tín nhiệm...

      Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy lưng chợt lạnh, lúc quay đầu lại, đối diện ngay với đôi mắt sói suy ngẫm điều gì của người nào đó, chút khách khí trừng mắt lại, định dùng ánh mắt tỉa chết đối phương, lại nhận ngay nụ cười ôn tồn lễ độ, nụ cười đó chứa đựng trăm ngàn bao dung như biển cả, giống như... là đứa trẻ cáu kỉnh hiểu chuyện vậy.

      Ái chà, lại thấy ngứa tay rồi, làm sao bây giờ?

      “Được rồi, nghĩ cũng nghĩ được, chi bằng dùng thử xem sao.” Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, “Sao nào? Có muốn tìm mấy con zombie luyện tập chút ?”

      Con người ấy à, tìm được cái gì mới cũng muốn dùng thử.

      Lời của Ngôn tiểu ca có gì bàn cãi, huống chi nếu có gì bất trắc xảy ra sau này khi chiến đấu với zombie, dị năng chắc hẳn thành lực lượng trung kiên, làm quen với nó trước cũng là điều tất yếu.

      Vì thế ba tên đồng bọn bước con đường tìm kiếm Pokemon...Phi! Là hành trình tìm kiếm zombie, nhưng kỳ lạ là tìm cả nửa ngày trời vậy mà con cũng thấy đâu.

      Diệt hết rồi?

      Sao có thể?

      Đúng ngay lúc này...

      [Do vua zombie bị diệt, xuất thêm zombie biến dị chưa biết tên.]

      [Tăng chủng loại, thông tin cụ thể cần tự bản thân khám phá]

      [Cấp độ viên tinh hạch được ngưng tụ trong não zombie có liên quan đến sức mạnh của zombie đó, thông tin cụ thể cần tự bản thân khám phá]

      [Lưu ý quan trọng: Con người có thể dùng tinh hạch để tăng thêm sức mạnh. Zombie cũng có thể được nâng cấp bằng cách ăn thịt người. Zombie cao cấp có thể tiến hóa trí tuệ]

      “!!!”

      Cái này là kinh hỉ thình lình xảy ra đúng ? , phải là kinh hãi mới đúng?

      Rốt cuộc nhân loại nên sử dụng tinh hạch như thế nào còn cần thăm dò, mà zombie ...chỉ cần ăn là được, nếu lúc trước có con sông giữ vững cân bằng nguy hiểm, từ giờ về sau, giữa nhân loại và zombie chỉ sợ biến thành cục diện chết ngừng.

      “Gào!!!”

      Đúng lúc này vang lên tiếng rống to.

      Ngôn Tất Hành đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui mừng: “Cuối cùng cũng tìm được rồi, zombie hoang dại!” Rồi nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “ rồi đấy, cấm đoạt quái!”

      Vừa dứt lời, chỉ thấy phía trước “bộp bộp bộp” xuất tá zombie xanh đen khác nhau, có cao có thấp, có lớn có , trong đó có loại trước đó từng thấy qua, cũng có loại chưa thấy bao giờ. Nháy mắt đầu Ngôn tiểu ca toát mồ hôi hột, ra run run khóe miệng, quay đầu lại: “ cảm thấy, vẫn là tổ đội tốt hơn, hai người thấy sao?”

      “...” Hạ Hoàng Tuyền che mặt, tay xách Thương Bích Lạc đứng sau lưng vứt ra đằng trước: “Quyết định là , Thương Bích Lạc!”

      Ngôn Tất Hành nắm tay: “Thương Bích Lạc, đầu tiên dùng dây leo công kích!”

      Thương Bích Lạc: “...” Hai cái thứ ngu ngốc này! Ai thèm để ý bọn họ!

      Mà Ngôn Tất Hành lúc này biết lôi từ đâu ra cái cánh tay zombie lúc nãy, thực lại động tác đánh tennis lần nữa, đúng là đùa mà thực chọn phương pháp tấn công này.

      Quả cầu lửa cháy rực chứa nguồn năng lượng to lớn bị ném lên cao, rồi lại được thanh niên chuẩn xác đánh mạnh ra.

      “Ầm!!!”

      Quả cầu lửa năng lượng chuẩn xác đập trúng con zombie tốc độ, chỉ cú này làm nổ tung cái đầu vốn có tính phòng ngự mạnh kia.

      Nghiêm túc mà , lượt chơi này của bao gồm cả thù mới hận cũ, lúc trước khi mình đánh nhau, loại phòng ngự lẫn loại sức mạnh, ta còn có thể dựa vào nhanh nhẹn của bản thân kết hợp với viên thuốc thần kỳ mà muội tử đưa thành công né qua, chỉ có mỗi loại này...Lỡ trêu trúng rồi bị đánh trả cách nào toàn thân lui về.

      Lúc này có thể báo thù rửa hận nên đương nhiên vô cùng sảng khoái, Ngôn tiểu ca rất vui tươi: “Chậc chậc, đây đúng là quá... Á, cứu mạng!” khoe khoang, Ngôn Tất Hành chợt phát con zombie tốc độ khác ở gần mình, chắc chắn sau khi tiến hóa, viên thuốc mà Hạ Hoàng Tuyền đưa mất hiệu lực, ta chả còn chút cốt khí nào, vội vàng gào rú cầu cứu.

      Còn chưa dứt câu, mấy dây leo sinh ra từ trong hư vô, trói chặt mấy con zombie kia.

      “Làm tốt lắm... Ớ?”

      Nhìn theo thanh, Hạ Hoàng Tuyền cũng thấy ngơ ngẩn.

      Cái đó là...?

      Dây leo của Thương Bích Lạc quả nhiên...
      Tiểu Ly 1111Lee Đỗ thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 69: Nháy mắt đó, cõi lòng rung động

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Ảo giác à? Sao thấy bọn nó trông có tinh thần lắm?” Ngôn Tất Hành gãi tóc, cầm cánh tay zombie, thử chọc vào nhóm tiểu quái mà xúc tua của “Thương – Bulbasuar* – Bích Lạc” trói lại kia, liền nhận được mấy tiếng gầm rú vô cùng khó chịu.

      *bản gốc của từ là đây (妙蛙種子) mò google ra tên em pikachu Fushigidance, hình mình để ở dưới.

      “Kêu cũng dồi dào sức sống như vừa rồi!”

      Hạ Hoàng Tuyền bị lời thoại của làm cho cạn cả lời, nhưng sao có thể là ảo giác được?

      Có lẽ nhìn ra, nhưng Hạ Hoàng Tuyền lại thấy rất , gần như là trong nháy mắt khi dây leo quấn quanh zombie, người chúng nó vậy mà lại phảng phất nổi lên mây mù màu xanh lá, rồi lại theo những cái cành lá màu xanh kia, bay về phía Thương Bích Lạc.

      Cái này có phần giống với tử khí, chỉ là màu sắc khác biệt.

      Suy nghĩ khẽ động, đột nhiên rút đao bên hông ra, hung hăng chém phát lên người zombie –– tử khí được hấp thu!

      Quả nhiên, cho dù sau khi tiến hóa, zombie vẫn còn tử khí người, màu sắc vẫn là màu đen, như vậy...Rốt cuộc thứ mà dây leo của Thương Bích Lạc hấp thu là cái gì?

      “Muội tử vậy mà lại đoạt quái, vô sỉ, quá vô sỉ!”

      “...” Thôi, dù sao sớm hay muộn cũng biết, dù nghĩ ra, nhưng Thương Bích Lạc là người thực chắc chắn biết, đến lúc đó hỏi là được. á? Đánh chết !

      Vì thế thời gian kế tiếp, gần như là sân khấu solo của Ngôn tiểu ca.

      Lúc ta chơi tennis, lúc lại thấy chơi cầu lông, thi thoảng còn trình diễn bóng chày, đánh golf các kiểu... Đúng là vô cùng vui sướng.

      Còn Thương Bích Lạc, tuy là cũng sử dụng dị năng, nhưng hay dừng lại suy tư lát, sau đó tiến hành điều chỉnh rất .

      Hạ Hoàng Tuyền trước kia là người bận rộn nhất, giờ trở nên nhàn nhã hơn rất nhiều, chỉ việc dọc theo đường ngừng dùng trường đao bổ đầu zombie lấy tinh hạch. Cấu trúc não mấy con zombie này khác vua zombie là bao, nhưng có lẽ do mới phát sinh biến đổi nên cấp bậc chúng còn thấp, tinh thể tuy là cũng trong suốt, nhưng nó sáng rực rỡ bằng viên trước đó, cũng chỉ to cỡ quả nho.

      Khi Ngôn Tất Hành thấy viên đầu tiên còn rất hưng phấn, ồn ào đủ thứ “Kim cương” “Phát tài” chạy bay qua đầu, nhưng đến lúc thấy nhiều chuyển sang chết lặng... Đàn ông mà, so với thu thập mấy thứ lấp lánh kia vẫn thích chơi mấy trò dùng sức đánh quái hơn.

      Vì thế Hạ Hoàng Tuyền đành đau khổ vừa cõng Thương Bích Lạc lưng vừa làm công việc nhặt rác mới lòi ra này, cứ như vậy, đường đánh zombie nhặt vật phẩm, bọn họ quay lại chỗ cũ, tất cả vẫn như lúc cùng nhau rời khỏi, mấy zombie trước đó bị giết vẫn nằm lẳng lặng đất. Hạ Hoàng Tuyền bước lên trước, dùng đao bổ đầu ra nhìn thử, đại khái là để phù hợp với ‘giả thiết’ cho nên trong đầu chúng nó đều xuất tinh hạch.

      “Oa, lần này thực phát tài rồi.” Ngôn Tất Hành vuốt cằm, chạy tới bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền, trông rất là hưng phấn.

      chút khách sáo dùng khuỷu tay huých cho cú: “Dọc đường đều là em giúp nhặt, giờ giao lại cho đấy!” Dù sao dị năng tiến hóa cũng miễn dịch với virus, cũng cần lo xảy ra tình huống gì.

      “... phải chứ? Nhiều như vậy, mình làm? Em còn tàn nhẫn hơn cả địa chủ, xã hội đen nữa!”

      “Bớt dong dài?” Đá luôn!

      được hai bước bỗng quay đầu lại: “Muội tử, cho mượn dùng đao lát!”

      “Này!” Hạ Hoàng Tuyền phát ném đao võ sĩ ra ngoài, ở thế giới này, cây đao này ở cùng với thời gian dài, có thể , đem tính mạng ký thác lên nó, là vật phẩm vô cùng quan trọng. Nhưng mà lúc làm động tác “ném” này, có chút do dự nào.

      Mắt thấy người nào đó vài giờ trước còn nằm đất hấp hối, giờ lại biến thành cái vẻ tung ta tung tăng nhảy nhót chạy , Hạ Hoàng Tuyền vô thức cong cong khóe miệng, sau đó tìm chỗ có vẻ sạch , thả Thương Bích Lạc lưng xuống, rồi cũng đặt mông ngồi cạnh , quay sang nhìn thanh niên dường như vẫn còn suy nghĩ, từ trong túi lôi ra viên tinh hạch, giơ lên soi dưới ánh nắng.

      Thứ này...rốt cuộc nên dùng thế nào nhỉ?

      Ngôn Tất Hành cách đó xa hình như cảm giác được, hơi quay đầu lại, chỉ thấy đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai ngồi tựa lên tảng đá. người gõ ngón tay lên đầu gối, hơi nghiêng đầu như suy ngẫm cái gì, mà người khác tay phải giơ tinh hạch lên cao, ngừng điều chỉnh góc độ, đôi mắt dị sắc tập trung nhìn chằm chằm, giống như trong đó có cất giấu bí mật to lớn nào vậy. Tuy là có bất kỳ trao đổi bằng mắt hay ngôn ngữ nào, nhưng thực lại có ăn ý rất khó tìm, vờn quanh hai người họ, thậm chí làm cho ta thấy có phần ấm áp.

      –– ràng đây là nữ nhân bạo lực phái S và nam nhân quỷ súc phái M, đù, chẳng lẽ mình cũng bị chơi hỏng đầu rồi à?

      Thanh niên hình như nhớ tới cái gì, thở tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào bầu trời xanh biếc mùa thu, mỉm cười.

      –– Quên , dù sao giờ như này cũng khá tốt.

      Hạ Hoàng Tuyền tập trung “nghiên cứu” nên biết mình bị quan sát, chỉ lo lật trái lật phải viên tinh hạch trong tay, thi thoảng thay viên khác, sau đó...Vẫn phát được gì sất!

      “Nhìn cái gì thế?” biết từ lúc nào, Thương Bích Lạc nghiêng lại gần, khi chuyện, gương mặt càng sát gần, sợi tóc chọc lên cổ Hạ Hoàng Tuyền làm hơi ngứa.

      che cổ lại, né sang bên, mới trả lời: “Nhìn tinh hạch.”

      nhìn ra là cũng thích mấy thứ lấp lánh này đấy.” Cõ lẽ do tâm tình rất tốt, Thương Bích Lạc vậy mà lại nổi hứng đùa.

      “Này, thế nào tôi cũng là phụ nữ đấy có được ?” Phụ nữ trời sinh có sức chống cự với mấy loại đá quý tỏa sáng đấy, có biết ? Nhưng ở thế giới trước kia, chỉ là sinh viên nghèo, có cơ hội thỏa mãn tâm nguyện, bây giờ... nhìn chăm chú vào đống tinh hạch trước mặt, đẹp đúng là rất đẹp, nhưng chỉ cần nhớ tới nơi bắt nguồn của nó, thể nổi luôn có được ?

      “Được rồi, cũng là phụ nữ.”

      “...Cái giọng điệu miễn cưỡng của là sao đấy hả?!” Hạ Hoàng Tuyền vươn tay thụi ngay đấm vào bụng Thương Bích Lạc, động tác quen tay, ra đúng lực đúng chỗ. Đột nhiên cảm thấy cảm giác đúng, giống như đấm vào khối sắt thép, cứng rắn, tuy là cứng đến nỗi làm tay tê dại, nhưng vẫn khiến vô cùng kinh ngạc, “, luyện được cơ bụng lúc nào thế?”

      “...”

      Thấy ánh mắt đối phương từ hơi khoe khoang rồi biến thành vô cùng bất lực, Hạ Hoàng Tuyền bỗng dừng bừng tỉnh, “ đúng nha, mấy tiếng trước tôi vừa đánh xong, lúc đó đâu phải như này!” vừa vừa vươn móng vuốt tội ác về phía thanh niên, đột nhiên nhớ ra hình như văn minh lễ phép cho lắm, vì thế , “Kéo áo lên cho tôi xem!”

      Hoàn toàn ý thức được mình chuyện rất lưu manh, thế là Hạ Hoàng Tuyền bị cự tuyệt thẳng thừng, có vẻ Thương Bích Lạc sớm đoán được như vậy, vô cùng bình tĩnh trả lời lại: “Nơi riêng tư, người lạ được nhìn!”

      “Ấy!” Cũng đâu phải chưa thấy qua, tới mức này sao? Nhớ năm đó, còn giúp xách quần đấy!

      Hình như nhận ra trong lòng khó chịu, Thương Bích Lạc vươn tay chọc chọc cái má phồng lên của , “Nếu , cho cơ hội từ lạ thành quen nhé!”

      Hạ Hoàng Tuyền nheo mắt: “ cần, cảm ơn!” Biết ngay gia hỏa này có lòng tốt mà!

      nhắc tới còn tốt, nhắc tới lại làm đột nhiên nhớ tới, gia hỏa này hình như ước chừng hoặc có khả năng trước đó... với gì ấy nhỉ? Nếu giờ với cẩn thận quên mất rồi, có khi nào bị bóp chết ngay tại chỗ ?

      Nhưng mà, thừa dịp nhắc tới, Ngôn tiểu ca lại ở gần đây, nguy cơ cũng tan rồi, ràng tốt hơn nhỉ? đến cùng, cảm thấy chuyện như này có nên là hai, thích tiếp nhận, thích nên từ chối ràng.

      Nghĩ như vậy, mở miệng : “Tôi...”

      “Trong này có gì đặc biệt à?” Thương Bích Lạc như vô tình mà cầm lên viên tinh hạch.

      Câu bị cắt ngang, ngừng cố gắng: “Tôi ...”

      “Đúng là có mấy quyển sách nhắc tới rằng nó có chỗ hữu dụng, cảm thấy phải là hư cấu à?”

      “...”Biểu của đối phương có vẻ hoàn toàn quên sạch câu lúc nãy rồi, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy cố ý, chắc chắn là cố ý, tuyệt đối cố ý.

      ràng định căng da đầu hơi cho xong, nhưng nhìn hành động của , biết vì sao, lòng nổi lên chút do dự, trong đầu đột nhiên lên từng cảnh từ lúc hai người ở chung, rồi dừng lại ở hình ảnh lúc nguy cấp, tựa vào tảng đá, bắn về phía vua zombie.

      Biến thành zombie mất lý trí, chuyện này cũng có gì bất ngờ. Nhưng cái gì chống đỡ bước tới bên cạnh ?

      , có lẽ chỉ đơn giản là bước tới.

      Hình ảnh trong ký ức càng thêm ràng, ánh mắt khỏi rơi xuống ống tay áo và đầu gối thanh niên, nơi đó vẫn còn lưu lại dấu vết của ma sát, chỉ có lê lết từng bước đất mới có dấu vết như vậy.

      Cho dù tận mắt nhìn thấy, trong đầu cũng gần mường tượng ra cảnh tượng ấy ––– thanh niên dùng toàn bộ sức lực đẩy tảng đá che đậy kia ra, rồi dùng cả chân lẫn tay bò đất, móng tay có chút phát triển giống zombie đó cắm vào đất, rồi sau đó cả cánh tay và đầu gối đồng thời dùng sức, kéo lê hai cái chân thể cử động của mình về trước. Dần dần, cẳng chân vốn mất cảm giác dần dần nảy lên chút sức lực, bám vào bên của tảng đá, sau biết bao lần ngã cuối cùng cũng thành công đứng lên, bám vào đá đường lảo đảo tới, loạng chà loạng choạng, bị ngã lại bò lên lần nữa, tới khi tìm được .

      Lúc trước khi đọc quyển sách này, Hạ Hoàng Tuyền phát , Thương Bích Lạc là người vô cùng kiêu ngạo, dù có bị chặt đứt hai chân, vẫn cảm thấy tên này luôn coi thường người khác, giống như đem toàn bộ điểm phẩm chất cộng vào tự tin, kiêu ngạo đến độ ngứa đòn.

      Nhưng người như vậy, có thể vì mà làm ra hành động chật vật như vậy, hơn nữa, sau khi nhận ra muốn cái gì, biết có tác dụng nhưng vẫn cẩn thận thay đổi đề tài.

      Hạ Hoàng Tuyền ý thức được chuyện này, trái tim bỗng đập nhanh, đập dữ dội, vô thức ấn lồng ngực mình.

      thể , phụ nữ đúng là sinh vật rất dễ rung động trước chi tiết, có thể khinh thường quay lại nhìn người hàng ngày tặng mình hoa hồng, nhưng lại rễ tình đâm sâu với người cho mình chén cháo nóng vào ngày đau ốm.

      hề nghi ngờ, nháy mắt đó, cõi lòng rung động rồi.

      Được...lừa hay lắm...

      Trực giác kinh người giúp Hạ Hoàng Tuyền lập tức nhận ra điểm này, sau đó chỉ muốn lệ rơi đầy mặt, thời điểm sao lại sai thế này? Cho nên chưa từng đương đúng là bi kịch, dễ bị lừa tới tay!

      Nếu thời gian có thể quay lại, nhất định phải đương mười tám lần, luyện ra trái tim sắt thép!

      Vấn đề là, đời nào có chuyện nếu như, nên chỉ đành thản nhiên tiếp nhận thôi, cảm thấy, mình có lẽ nên xếp lại suy nghĩ chút.

      Vì thế buông tay ra, nghiêm túc nhìn Thương Bích Lạc, : “Đợi sau khi trở về, chúng ta hảo hảo chuyện.”

      Thanh niên từ trước tới nay cho dù sống chết ở trước mặt mặt cũng đổi sắc, vậy mà nghe xong tâm tình lại thấp thỏm, bởi vì phản ứng của nằm ngoài dự kiến của . chung, trong trường hợp này, hẳn nên “Tôi hề thích , hết hy vọng ” hay mấy câu như thế mới phải. sớm đoán trước được chuyện này, hơn nữa còn dự cảm đối thoại vô bổ này kéo dài rất lâu, rất lâu.

      Kết quả...? Đây là tình huống gì?

      phải quá ngu, mà là... Được rồi, tên này quen bị từ chối, cho nên cho dù có bị cái bánh nhân thịt từ trời rơi xuống đập trúng người cũng chưa phản ứng lại được ngay.

      Thương Bích Lạc cảm thấy nhất thời mình nắm được hướng suy nghĩ của , hình như mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đúng ? Vì thế gật đầu, đồng ý với đề nghị của ––– có thể khiến vị Boss quân từ trước đến nay luôn là vẻ tràn đầy tự tin tra tấn thành bộ dáng thiếu tự tin thế này, mặt ý nghĩa nào đó mà , Hạ Hoàng Tuyền đúng là nhân tài.

      Hoặc nên , dù có là người tự tin kiêu ngạo ra sao, đứng trước tình cũng trở nên hèn mọn.

      Ai càng sớm, càng nhiều, càng rơi vào tình thế thiệt thòi thể cứu vãn, khó mà xoay người được. Nhưng dẫu vậy, cũng rất ít người có thể nhanh chóng quyết tâm thoát khỏi nó, ngược lại càng lún sâu thêm.

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền có thể ý thức được điểm này, chắc là cũng hiểu, Thương Bích Lạc có lẽ từng giống cá nhân, nhưng giây phút này, biến thành người đàn ông bình thường như bao người thế giới này, vì mà đau đầu.

      Nhưng hiển nhiên, tập trung nghiên cứu tinh hạch nên có sức lực để ý cái này, chỉ vươn ngón tay búng búng tinh hạch trong tay Thương Bích Lạc: “ cảm thấy cái này nên dùng thế nào?”
      [​IMG]
      Tiểu Ly 1111Lee Đỗ thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 70: Em vẫn có thể ôm

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Cái này?” Thương Bích Lạc nhướng mày, cầm tinh hạch trong bàn tay thon dài khớp xương ràng, có lẽ do trước đó bị thương nặng, nên da mu bàn tay có chút trong suốt, có thể nhìn mạch máu màu xanh lá, “Dựa theo thiết lập bình thường, trong này chắc là chứa năng lượng mà dị năng giả có thể hấp thu nhỉ?”

      Hạ Hoàng Tuyền gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng...” Tôi hoàn toàn biết cách nào hết có được ?

      “Ồ,” thanh niên trầm ngâm lát, đột nhiên rất đứng đắn , “Nếu ăn vào sao?”

      “Oa, đúng là cách hay!” vỗ tay, sau đó nhận lấy tinh hạch...Nhét vào mỏ tên Thương Bích Lạc kia, “Cái thứ đồ ghê tởm này mà ăn!” Hỗn đản, coi là đứa ngu đấy à?!

      “Khụ khụ khụ...” Lại thêm lần hại người thành còn bị đánh ngược, Thương Boss đau khổ phun tinh hạch trong miệng ra, liên tục ho khan vài tiếng, “Dựa theo độ cứng của nó, ngoại trừ có ai có thể cắn đâu nhỉ?”

      “...” Cái này là khen hay chửi nhau đấy?

      “Bóp nát thử xem thế nào?” Thương Bích Lạc vừa , vừa chậm rãi siết chặt tinh hạch trong tay, giống với những gì , thực cảm nhận được trong đó có cất chứa năng lượng.

      “Hở?” Hạ Hoàng Tuyền sợ ngây người, sở dĩ giật mình đương nhiên phải là vì hành động của Thương Bích Lạc, mà bởi vì nương theo động tác của , tinh hạch thực vỡ vụn từng chút ...Thứ này, ngoại trừ việc lén luyện cơ bụng, khi nào còn luyện thêm cả sức lực thế, từ từ! nheo mắt lại, sương mù màu xanh?

      sai, lúc thanh niên làm hành động kia, có vài sợi sương mù vô cùng khó phát xuất dưới da, nếu nhìn kỹ thể nhận thấy, cái này là?

      Cùng với tiếng vang , tinh hạch rốt cuộc hoàn toàn vỡ ra, giống như quả nho bị xoa nát, trong vật cứng vỡ vụn ấy có chút chất lỏng chảy xuôi xuống, trong suốt, sền sệt, nhưng dưới ánh nắng lại lấp lánh vô số ánh sáng, trực giác cho Hạ Hoàng Tuyền, thứ này có thể ăn.

      cẩn thận vươn ngón trỏ, chấm cái, vừa định đưa vào miệng đột nhiên nhớ ra cái này lấy từ trong óc của zombie, nếu tinh hạch tương đương với bộ não của zombie, vậy cái thứ này...Chắc tương đương với tủy não nhờ? Trong dạ dày lập tức trào lên trận gió nổi mây phun, thế nào cũng ăn nổi nữa, lặng lẽ nhìn sang Thương Bích Lạc bên cạnh, tính toán nhân lúc để ý lau .

      Kết quả đương nhiên là thất bại.

      Bởi vì tên này hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm .

      Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền lệ tuôn thành suối, mặt vẫn phải giữ vẻ lãnh diễm cao quý, ho tiếng: “ nếm thử , chắc chắn đại bổ!” Ngược lại, trực giác mách bảo như thế, ăn vào cũng có hại gì, cho nên Boss quân, lên !

      Thương Bích Lạc trả cho nụ cười rất ngứa mắt: “ phải định nếm rồi à?”

      “...”

      “Lãng phí là xấu hổ lắm đấy.”

      “Hừ! Vậy nên làm thế nào?” Hạ Hoàng Tuyền trừng cái, “Nếu ăn trước ?” Đây có lẽ là ám thị tâm lý, ví dụ như mình ăn món đó, nhưng nhìn người khác ăn cũng ăn theo, ăn nhiều mọi người thấy quen, não, à tủy não thôi mà, cũng đâu phải chưa từng ăn, coi như ăn đầu cá thôi!

      “Được.”

      Nằm ngoài dự kiến của , tên Thương Bích Lạc này thế mà trả lời rất sảng khoái, Hạ Hoàng Tuyền vừa định căn cứ vào tinh thần “Đồng đội mình chết chắc rồi” để khen tên này vài câu, nào ngờ phát túm lấy tay , ngay khi giật mình sững sỡ, miệng chó tên gia hỏa này lại dám ngậm ngón tay , đầu lưỡi ấm áp trơn mượt chậm rãi lượn vòng quanh ngón tay, từng chút liếm sạch chất lỏng ấy.

      “!!!”

      Khốn nạn!

      Tên này chập chỗ nào rồi?

      Coi bản thân thành người vượn luôn đấy à?

      Dám liếm lung tung!

      Cả người nổi hết da gà rồi đây này!

      Hơn nữa, quan trọng là...

      Hạ Hoàng Tuyền rụt ngay tay lại, ngón tay ướt dầm dề chà mạnh lên cái mặt của , vừa lau nước miếng vừa quát: “Tôi chém zombie còn chưa rửa tay đâu đấy. muốn ăn xong đau bụng à?! Mang mang mang mang mang đủ giấy vệ sinh hả?!”

      “...” sát phong cảnh chết à?

      “...” Từ từ, vừa cái gì ấy nhỉ? Tóm lại, đều là hỗn đản này sai!

      Hạ Hoàng Tuyền tức đỏ cả mắt, vì thế túm lấy người nào đó tẩm quất trận... Đây quả là câu chuyện xưa bi thương.

      cho chúng ta biết nếu muốn sờ mông con khỉ đột nhất định phải trả cái giá lớn, bằng máu và nước mắt.

      Cùng lúc đó, cách đó xa, Ngôn Tất Hành chạy tung ta tung tăng về để chuẩn bị nghỉ ngơi, lặng lẽ dừng bước, đứng ngó hồi rồi quay đầu rời , ừ, ra cái gì mình cũng chưa thấy, khoe tình cảm gì đó hahaha, mình biết gì hết, vẫn nên tiếp tục đồng hành với mấy em zombie thôi, ít nhất chúng nó nhảy dựng lên đánh người như ai kia.

      Đợi đến lúc Hạ Hoàng Tuyền trút xong cơn giận dữ, sau khi hả giận xong, hả mồm thở hổn hển, đạp người nào đó: “Đừng có mà giả chết, tôi đánh người ra sao tôi còn biết chắc? Khai báo thành cho tôi!”

      Thương Bích Lạc mở mắt ra, mặt lên vẻ bất đắc dĩ, buông tay, xoay người ngồi dậy: “ cái nào trước?”

      “Tinh hạch .”

      “Chất lỏng này thực có thể uống, hơn nữa sau khi uống xong, tôi nhận thấy dị năng trong cơ thể được tăng cường, tuy là chỉ có chút, nhưng đúng thực có tác dụng nâng cao sức mạnh.”

      sao?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng nghiêng đầu, mũi chân hơi gẩy viên tinh hạch đất, chân dùng sức đá về trước cái, viên tinh thể trong suốt liền nằm gọn trong tay , bóp nát như thanh niên từng làm, ngược lại dồn lực vào đỉnh tinh hạch, chỉ nghe tiếng “cộp” giòn tan, đỉnh bị bóp nát. Xuyên qua lỗ hổng, có thể nhìn trong đó là chất lỏng mỹ lệ di chuyển, hít hơi sâu, ngẩng đầu đổ hết đống đó vào miệng.

      Rồi sau đó!

      Chỉ phát !

      Có cảm giác!

      Nhưng nhận thức giống với Thương Bích Lạc, phát thấy nâng cao sức mạnh gì, có điều thân thể mỏi mệt hình như chuyển biến tốt đẹp hơn chút rồi, ăn đồ ăn vào cũng có tác dụng như vậy, cho nên cái này có tác dụng với à? Hay nên , tinh hạch tùy từng người mà cho ra tác dụng khác nhau?

      Về điểm này, tính toán đợi lát nữa tìm Ngôn Tất Hành thử nghiệm thêm lần nữa.

      Sau đó, chuyển chủ đề về phương diện mà mình hứng thú: “Cơ bụng của , còn sức lực nữa, với cả lúc nãy đánh là như thế nào?” Sức đánh giống với ngày thường, nhưng hoàn toàn cảm giác được gia hỏa này nhận được bài học như trước đây.

      chắc hẳn có thể nhìn ra chứ nhỉ?” Thương Bích Lạc , “Khi dây leo của tôi tiếp xúc với zombie, có thể lấy từ người nó ra thứ, tạm thời gọi nó là sương xanh .”

      “Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, “Sau đó sao?”

      “Tôi phát có thể chuyển nó khắp nơi trong cơ thể.” Thanh niên vừa vừa bắt đầu làm mẫu, “Ví dụ, như có thể chuyển nó tới tay, khiến cho sức lực tăng mạnh, hoặc làm da trở nên cứng rắn.”

      “Từ từ, như thế phải giống như zombie à?” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, vô thức nhớ tới zombie phòng ngự và zombie sức mạnh, chẳng nhẽ là do sức mạnh zombie hóa? Hình thức cũng giống nhau, như vậy...Kiểu nhanh nhẹn cũng vậy à?

      đợi hỏi ra miệng, đôi mắt bỗng nhiên mở to, ánh mắt gần như là kinh hãi luôn rồi, thấy thanh niên chậm rãi đứng dậy.

      Tên này...Còn rất cao ––– đây là trực giác đầu tiên của Hạ Hoàng Tuyền.

      Bởi vì lúc nào cũng xách ôm đối phương, gần như chưa bao giờ đối mặt với chiều cao của Thương Bích Lạc cách trực diện, cao hơn cả cái đầu rưỡi, lúc nhìn thẳng, ánh mắt vừa lúc có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của .

      Đương nhiên, có gì chấn động bằng việc “đứng dậy”, thậm chí còn, đỡ bên của tảng đá, bước lên trước hai bước, bước có chút ổn, chuyện này rất hiển nhiên, thanh niên rất lâu chưa làm động tác như thế, mặc dù trước đó từng thử qua lần, nhưng lúc này vẫn thuần thục lắm.

      có thể...”

      “Ừ, tôi có thể đứng lên.” Thương Bích Lạc nở nụ cười, tiền gần hơn chút, Hạ Hoàng Tuyền vô thức lùi lại chút, phải là chưa từng gần gũi, nhưng cứ cảm thấy... thích ứng lắm với hình thức này, quay đầu suy ngẫm, có chút ngốc ngếch hỏi, “Sau này tôi ôm công chúa được nữa à?” Cứ thấy tiếc tiếc sao ấy...Từ từ, tâm tình kiểu này là sao đây? Phủi phui phủi phui nào!

      “...” Thương Bích Lạc co giật khóe miệng, “ chỉ muốn thế này thôi?”

      “A! Chúc mừng!” Hạ Hoàng Tuyền vỗ tay hai lần, “Chúc mừng chúc mừng!”

      “...Dừng.” Dù sao cũng mong đợi gì vào , thanh niên khẽ thở dài hơi, “ đáng tiếc, sau này chỉ sợ vẫn phải “ôm” tôi rồi.”

      Ảo giác à? Cứ thấy nhấn mạnh từ “ôm”, giống như trong đó có chứa siêu cấp ngại ngùng gì đó.

      Nhưng Hạ Hoàng Tuyền hiển nhiên chú trọng cái này, chỉ hỏi ngược lại, “Lời này của là ý gì?”

      “Sương xanh trong cơ thể là vật tiêu hao.”

      “Chúng ta giết tiếp!” Cố theo bản năng sờ đao bên hông, đột nhiên nhớ ra hình như mình ném nó cho Ngôn Tất Hành mất rồi.

      Thương Bích Lạc bởi vì câu chút do dự này, trong lòng dâng lên ấm áp nhàn nhạt, nhưng vẫn lắc đầu, hơi kéo cái cổ áo ra, để lộ hoàn toàn dây leo quấn quanh xương quai xanh, “Có phát ?”

      “Ấy?” Hạ Hoàng Tuyền sát lại để nhì , kinh ngạc phát ra, đoạn dây leo màu xanh lá mà lại có chỗ đậm chỗ nhạt, vô cùng thiếu cân đối, trong lòng bỗng hiểu ra chút ít, hỏi ngược lại, “Chỗ cất giữ à?”

      sai.” Thương Bích Lạc gật đầu, “Sương mù xanh được hấp thu được chứa ở đây, mỗi khi sử dụng phần sương xanh, đoạn dây leo bị mờ , khi dùng hết thể được như thế này nữa.”

      “Tôi hiểu rồi, giống như pin điện thoại.”

      Tuy rằng cái này chỉ so sánh hình ảnh, nhưng sao cứ thấy xấu hổ nhỉ? Thanh niên nghĩ như thế, khóe miệng vô thức kéo ra nụ cười nhạt, tiếp, “Dù có dùng hết nó vào hai chân cũng thể giúp tôi được lâu, như vậy, hiểu chưa?”

      “À, tức là , tôi vẫn phải ôm .” Hạ Hoàng Tuyền hừ tiếng, “Hừ, gần đây béo lên rồi, nặng chết được!”

      “...” Nếu béo cũng là do bị đánh đến sưng người, đương nhiên dám câu này ra khỏi miệng, vừa rồi để chống cự lại bạo lực của dùng gần như là phần ba sương mù màu xanh kia rồi, còn dư thừa để lãng phí nữa. Sức mạnh trong tinh hạch ngoại trừ có tác dụng với việc chữa khỏi hình như nó cũng có tác dụng với cả dây leo, nếu dùng lượng lớn, có thể gia tăng dung lượng pin cho bản thân cũng chừng.

      Có lẽ...có lẽ, ngày nào đó có thể cho niềm vui bất ngờ.

      , có lẽ là kinh hãi cũng chừng.

      Chỉ cần tưởng tượng biểu cảm lúc đó lại thấy buồn cười.

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền biết tên này tưởng tượng gì, chắc chắn vung tay đập nhau thêm lần nữa, nhưng mà, giờ nghĩ làm thế nào để tăng thêm lượng sương mù xanh kia lên.

      mặt ý nghĩa nào đó, suy nghĩ hai người ăn ý cách vi diệu.

      Vì thế, ngay khi hai người đều bắt đầu đào ngũ, Ngôn tiểu ca bộ bên ngoài hồi lâu cuối cùng cũng chịu nổi mà chạy trở về, rồi sau đó, thực cho cú sốc cực lớn, tin nổi nhìn chăm chăm vào Thương Bích lạc đứng thẳng, xoa xoa mắt, rồi lại xoa xoa mắt, sau đó vẫn nhịn nổi mà kêu thành tiếng: “Ai có thể cho tôi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?”

      rốt cuộc bao lâu rồi?

      Chuyển đổi này còn lớn hơn cả chuyển cảnh khung khung dưới truyện tranh nữa ấy!
      Tiểu Ly 1111Lee Đỗ thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Tuần này bận nên chỉ được hai chương thôi.
      Chương 71: Sữa chua trái cây

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhìn thấy đồng bọn sợ ngây người, Hạ Hoàng Tuyền buông tay, ý bảo đương tự giải thích , ai ngờ tên Thương Bích Lạc này có thể lầy lội ngồi xuống, rồi sau đó còn rất bình tĩnh : “ nhìn nhầm rồi.”

      “Này! Cậu khinh bỉ mắt nhìn của tôi hay khinh chỉ số IQ của tôi đấy?” Bị lừa dối cách qua loa, Ngôn Tất Hành cáu lên.

      thực phát ra rồi?”

      “...” Ngôn Tất Hành quay đầu về phía , hung tợn , “ có thể đánh tên này ?”

      “Xin cứ tự nhiên!” Người nào đó tỏ vẻ mình vô cùng thích hóng hớt.

      “Xem đây!” Ngôn tiểu ca hét lớn tiếng, giơ cao trường đao chưa ra khỏi vỏ, trong lúc hành động chỉ nghe thấy tiếng vang “Leng keng cạch”, tinh hạch vốn được ôm trong ngực nháy mắt rơi đầy đất, ngay khi còn ngơ ngẩn, mấy cái xúc tua tà ác kia chớp lấy thời cơ treo ngược lên, tên này vội vàng kêu to: “Ây, đánh lén đáng xấu hổ!”

      “Bắt nạt người khác cũng đáng xẩu hổ kém.”

      “...Tôi bắt nạt cậu lúc nào?”

      Mấy xúc tua quấn quanh đao võ sĩ, đường bò lên, bò tới cánh tay cầm đao của Ngôn Tất Hành, cảm giác lạnh băng làm thanh niên run cả người, lập tức thả lỏng tay ra: “Emma, tôi nổi hết da gà rồi đây này, thứ này đúng là quá tà ác!”

      Thương Bích Lạc điều khiển dây leo “đoạt lại” trường đao, đưa tận tay cho : “ có vũ khí nhưng tôi .”

      “...Thế thứ trói tôi là gì hả đồ trứng thối!”

      “Dây thừng.”

      “...” Thêm lần bị làm cho cứng họng, Ngôn Tất Hành yên lặng nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, tên đàn ông này rất thiếu trung thực, em vẫn nên theo tốt hơn, tốt hơn ! Á!!!”

      Bị xoay tròn 360 độ.

      chứng minh, tên Thương Bích Lạc nếu sau này thất nghiệp có thể chạy tới công viên trò chơi kiếm bát cơm, hơn nữa phỏng chừng thu nhập còn tệ.

      “Xem Arcane of Fire · bóng chày· tay bắn bất khả chiến bại của tôi đây!!!”

      lại tiếp tục chứng minh, nếu Ngôn Tất Hành cũng thất nghiệp theo…Có lẽ có thể chạy tới làm diễn viễn khách mời biểu diễn linh vật tiểu hỏa long nhỉ? Dẫu sao kỹ năng hệ hỏa của tên này cũng kém bao nhiêu!

      Hai tên đàn ông liếc mắt đưa tình, Hạ Hoàng Tuyền rất thức thời quấy rầy bọn họ nữa, trợ tay đem đao treo lại bên thắt lưng, rồi sau đó ngồi xổm nhặt mấy tinh hạch bị rơi đất, thứ này trong mắt giờ chỉ được cái vỏ, tuy phải bình thuốc màu lam*, nhưng đối với dị năng giả mà nó còn bổ hơn cả thuốc bổ.

      Đợi đến khi xếp tinh hạch về chung chỗ, hai tên ngớ ngẩn kia cũng chịu giao lưu xong. Vì thế Hạ Hoàng Tuyền vẫy tay với Ngôn tiểu ca: “Tới đây, tới đây…”

      “Dương Bạch Lao(1)…” Ngôn Tất Hành vô thức đáp lại, sau đó “phụt” cười tiếng, “Xin lỗi xin lỗi, lúc trước thấy người khác tập qua lời kịch này, thế là kìm lòng được mới đáp lại ha ha ha.”

      Thế giới này mà cũng có ‘Bạch Mao Nữ’ hở? Sức mạnh nghệ thuật đúng là vĩ đại.

      Nhưng mà Hạ Hoàng Tuyền rảnh tập trung quá nhiều vào cái này, ngược lại mở tinh hạch trong tay, rồi đưa cho Ngôn Tất Hành: “Uống hết thử xem.”

      Thanh niên nhận lấy tinh hạch, chút do dự, cứ thế đổ hết vào miệng, sau đó chép chép miệng, bình luận, “Hương vị tệ, hơi giống với sữa chua trái cây.”

      Lời vừa ra, người nào đó mặt tối sầm, nheo mắt nhìn về phía tên nào kia.

      “...Nhưng mà sau khi uống xong thấy sau lưng hơi lạnh.”

      “Trừ khi ta…”

      Hạ Hoàng Tuyền còn chưa xong, bỗng nghe thấy Ngôn tiểu ca phát ra tiếng “Ố?”, chậc lưỡi thêm lần nữa, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, mới tiếp, “Thứ này chẳng nhẽ là nước thuốc tăng kinh nghiệm trong truyền thuyết, cái loại mà uống nhiều là có thể thăng cấp ấy?”

      “…Đó là thiết lập quái đản gì đấy!” Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán, muốn quan tâm tới tên này nữa, ai ngờ lại bừng bừng hứng thú nhặt tinh hạch từ đất lên, lăn lộn cả nửa ngày cũng bẻ mở được, Ngôn Tất Hành trực tiếp dùng lửa đốt tinh hạch. Thế mà kết quả lại là có bất kỳ hiệu quả gì, sách tiếng, thu hồi ngọn lửa trong tay, rồi cẩn thận nắm tinh hạch, lại kêu tiếng kinh ngạc thêm lần nữa. Hạ Hoàng Tuyền hỏi trong vô thức: “Làm sao đấy?”

      “Giống như lúc nãy, lạnh như băng, dẫn nhiệt.”

      “Ồ.” gật đầu, chẳng nhẽ thứ này chỉ có thể bóp mới được? Vậy mấy dị năng giả sức lực lớn sử dụng cái này thế nào? Thôi, dù sao đây cũng phải vấn đề cần suy nghĩ lúc này, , từ lúc đào ra thứ này từ đầu zombie, thiết lập tìm kiếm nhiều thứ lạ đều có thể tiếp nhận, nhưng mà, nếu như ăn có thể thăng cấp… quyết đoán cầm viên tinh hạch đất, bắt đầu bóp mở đống, rồi sau đó lần lượt đưa cho hai thanh niên, “Nếu có thể thăng cấp, uống !”

      “Muội tử cần à?”

      “Tôi? Có lẽ tôi vô duyên với dị năng rồi? Cảm giác thứ này có tác dụng với tôi lắm.” nhún vai trả lời.

      Kế tiếp, chính là thời gian “Ma ma ngừng mở bình đút bọn ăn”…Trong lúc đó, thi thoảng Hạ Hoàng Tuyền cũng uống ít, nhưng vẫn thấy có tác dụng mấy, vì thế lãng phí nữa, lần này kiếm được “tài sản khủng”, lần sau e rằng có cơ hội lấy được lượng lớn tinh hạch như vậy nữa.

      Sau đó bọn họ phát được vài chuyện.

      Thứ nhất, tinh hạch đúng là có thể nâng cao sức mạnh, nhưng đạt tới giới hạn nhất định, nó còn nhiều tác dụng nữa.

      Thứ hai, dị năng sử dụng có hạn, thể dùng liên tục trong 24 tiếng mà bị gián đoạn, khi đạt tới giới hạn nhất định, con người cần được nghỉ ngơi để hồi phục, bởi vì mới có được dị năng, nguyên nhân cụ thể còn phải thăm dò. Nhưng lúc này nếu dùng tinh hạch có thể hồi phục phần sức mạnh, đơn giản là, nó ngoại trừ làm nước thuốc tăng kinh nghiệm còn có thể dùng làm bình lam (bình tăng mana) (2)

      Đối với điểm thứ nhất, Hạ Hoàng Tuyền suy đoán là do tinh hạch còn ở cấp thấp, đợi sau này có zombie cao cấp, cũng có thể xuất tinh hạch cao cấp. Nhưng mà, tình nguyện đời này gặp phải tinh hạch cao cấp.

      Còn về điểm thứ hai, giống với Hạ Hoàng Tuyền ăn cái gì cũng có thể giảm bớt mệt mỏi, Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành sau khi trải qua kiểm chứng đưa ra kết luận –– dùng tinh hạch cũng thể giúp cơ thể bớt mệt mỏi. Ví dụ như sau khi chiến đấu, thân thể mệt mỏi đến cực độ, lúc này dù uống xong chất lỏng trong tinh hạch, mặt lý luận vẫn có thể sử dụng dị năng tiếp, nhưng người vì quá mệt mỏi mà cách nào tiếp tục duy trì hoạt động.

      Dùng thuật ngữ trò chơi của Ngôn Tất Hành mà , chính là “Thứ này có thể khôi phục mana, nhưng thể khôi phục giá trị mệt nhọc.”

      Sau khi làm chuyện này, sắc trời cũng dần tối đen, nhóm Hạ Hoàng Tuyền thu thập tất cả tinh hạch còn lại, rồi trở về căn lều lúc trước ngủ, nhìn chằm chằm vào hai mảnh lều bị chém kia, chỉ thấy nước mắt chua xót ––– buổi tối biết ngủ ở đâu đâyyyyyy!

      “Muội tử, lều trại bị em chém nát rồi, tối nay làm sao đây?” Ngôn Tất Hành yên lặng nhìn trời, “ cảm thấy đêm nay mưa đấy.”

      “Oa, dài dòng! Tôi đâu biết thế này!” Khi đó quyết tâm tìm mối phiền toái tên “vua zombie” kia, căn bản nghĩ tới sau này còn vấn đề ăn ngủ nữa, ai biết lại tự bê đá đập chân mình.

      “Sáng mai bình minh lên, chúng ta biến thành nấm à?”

      “…Nếu là như thế, tôi chút do dự nhổ hầm canh uống!” Hạ Hoàng Tuyền dùng lời này uy hiếp để che dấu lương tâm cắn rứt cực độ của mình, ngón tay hướng về phía Thương Bích Lạc, “Hầm cùng luôn!”

      “…” Thương Bích Lạc nằm cũng trúng đạn, chỉ biết đỡ trán, “ muốn làm món gì?”

      “Canh gà hầm nấm!”

      Ai là gà con, ai là nấm , cũng hiểu.

      Cây nấm này tỏ vẻ rất bất mãn: “Tên đồ ăn này khí phách lắm nhỉ?” Thanh niên nhíu mày, hoàn toàn chú ý trọng tâm của mình có chút kỳ quái, suy tư lát rồi , “Ít nhất cũng nên là Bá Vương Biệt Cơ linh tinh gì đó đúng ?”

      “Ha hả.” Ngoại trừ cái này, Hạ Hoàng Tuyền thực nên biết cái gì.

      Ngôn tiểu ca càng thêm bất mãn, nhìn về phía Thương Bích Lạc: “Nụ cười lãnh diễm cao quý của muội tử là ý gì thế?”

      “Đại khái là khích lệ tự hiểu lấy mình.” Thương Bích Lạc cũng nở nụ cười “Ha hả” chứng minh chân lý.

      “Tự hiểu lấy mình?” Ngôn Tất Hành sờ sờ cằm, từ từ, có phải bị chửi rồi ?! Món Bá Vương Biệt Cơ này ngoại trừ gà chính là ba ba! Lại bị hai tên gia hỏa này liên thủ bắt nạt? Cuộc sống này đúng thực là tràn đầy tuyệt vọng mà!

      *ba ba chắc gần với rùa, trong tiếng trung gọi là vương bát, ý chửi xéo nhau.

      Hạ Hoàng Tuyền biết mình cẩn thận cùng Thương Bích Lạc liên thủ đả kích người nào đó, chạy tới chỗ lều trại, nhặt mấy vật phẩm đất, tuy là lều bị phá rồi, nhưng mấy đồ dùng sinh hoạt lúc trước vẫn còn, rất hiển nhiên, zombie hứng thú với mấy cái này. thuận tay đem cái máy tính trong góc để vào ngực Thương Bích Lạc.

      Nhặt mấy mảnh vải vụn đất, tự hỏi làm thế nào để chắp vá chúng cho qua đêm nay, đột nhiên nghe thấy Thương Bích Lạc kêu tiếng “Hử”, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Nhiễu sóng điện từ trước đó biến mất rồi.”

      Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó trong lòng chợt bừng tỉnh, xem ra, nhiễu sóng điện từ trước đó do vua zombie phát ra, giờ nó vừa chết , sóng nhiễu đó cũng biến mất.

      “Kỳ lạ.” Thương Bích Lạc nhíu mày, “Tôi kết nối với mạng nội bộ của quân đội thành phố W, hơn nữa còn gửi tin nhắn nhưng nhận được bất kỳ phản hồi nào.

      “…” Bởi vì toàn bộ thành phố còn tiến hóa ư? Mọi người đều hôn mê, cho nên…Căn bản ai làm việc!

      Cái này đúng là quá tệ, biết những người đó cần thời gian bao lâu mới có thể tiến hóa xong, cũng biết bọn họ phải chờ ở đây bao lâu.

      nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt chững lại, rồi nhắm mắt nghiêng đầu, cẩn thẩn lắng nghe.

      Thương Bích Lạc vẫn luôn nhìn chăm chú vào , biểu cảm cũng thay đổi, vài sợi sương xanh theo gương mặt bò đến bên tai, cũng nghiêng tai lắng nghe.

      lát sau, hai người cùng mở bừng mắt.

      “Có thanh.”

      “Có thứ gì tới gần.”

      “Thứ gì?” Ngôn tiểu ca nguyên do hỏi.

      “Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, hình dung thử, “Nó kêu ù ù, hơi giống với máy cắt cỏ cỡ lớn.” Nhưng mà, nơi này sao có thể tồn tại máy cắt cỏ được?

      Thương Bích Lạc bổ sung thêm: “Tiếng động này phát ra từ phía .”

      như vậy…”

      ràng, là đàn ông nên Ngôn Tất Hành và Thương Bích Lạc chuẩn xác đoán được nơi phát ra thanh.

      “Máy bay trực thăng.”

      “Hả? Máy bay trực thăng?” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, , thứ đó đối với chính là món đồ trong truyền thuyết, biết nó có tồn tại nhưng chưa từng tiếp xúc, cho nên cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện thường.

      Giống như chứng thực suy đoán của hai người kia, chẳng mấy chốc, cái máy bay màu xanh lục dần dần xuất trong tầm mắt của mọi người.

      “Nhìn qua có vẻ là đồ của quân đội.” Ngôn Tất Hành nhìn xung quanh lát rồi .

      Thương Bích Lạc gật đầu: “Ừ, đây là trực thăng quân , loại hình vũ trang.”

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn hai người, hỏi: “Có rất nhiều loại à?”

      “Đúng vậy.” Ngôn Tất Hành cười rồi trả lời, “Tùy theo mục đích khác nhau mà chia ra, có trực thăng vũ trang, trực thăng trinh sát, trực thăng vận tải, trực thăng chống ngầm, trực thăng cảnh báo sớm, trực thăng huấn luyện, trực thăng phản công điện tử, v.v… tóm lại là rất nhiều loại, cái này chính là máy bay trực thăng vũ trang loại điển hình.”

      “Ha…” Dù sao cũng nhìn ra nó điển hình chỗ nào, dẫu có mang tất cả các loại tới trước mặt cũng chả phân biệt nổi, người ta dù gì cũng là đàn ông, “Hóa ra hiểu biết phết nhỉ.”

      “Ha ha ha…” Ngôn Tất Hành cười gượng hai tiếng, trả lời.

      Thương Bích Lạc lại trầm ngâm nhìn Ngôn Tất Hành, cũng gì.

      “Từ từ, máy bay trực thăng!” Hạ Hoàng Tuyền túm lấy tay Ngôn Tất Hành, “Mau, đốt lửa! Đốt tín hiệu SOS !”

      “…”

      cần, hình như nó về phía chúng ta.” Thương Bích Lạc sau khi quan sát lúc liền chắc, cũng đúng như thế, sau khi máy bay trực thăng lượn vòng, có lẽ mặt đất đầy tảng đá với xác zombie quá hỗn loạn, có cách nào đáp xuống được, vì thế người điều khiển từ từ thả xuống cái thang dây.

      Hóa ra là thế sao?

      Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, lấy từ trong túi ra máy định vị mini mà nhét vào lúc trước, rồi lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc nhô ra khỏi máy bay, ánh mắt tối sầm lại.

      Tô Giác…

      “Nhìn kìa, là A Giác!”

      Bên cạnh truyền tới giọng đầy vui mừng của .

      bàn tay đột nhiên chụp lên đầu vai Boss, bạn xấu A thò tới thầm: “A Thương, cậu…Bớt đau buồn!”

      ––– hùng cứu mỹ nhân gì đó rất dễ tăng độ hảo cảm, A Thương, tinh thần, tôi rất đồng cảm với cậu!

      ––– “Đau buồn” gì, hạ thấp chỉ số thông minh của tôi đấy à?

      Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn chú ý tới hai người đàn ông im lặng giao lưu sau lưng mình, tay nhấc Ngôn Tất Hành ném lên thang dây, vô cùng hào sảng vung tay , “ lên trước, tôi cản phía sau.”

      “…”

      “…”

      Quả nhiên, người đáng lo ngại thế giới này ra chính là vị này.
      P/s: chương này edit khó lòi bàn họng, mới gõ được mấy dòng
      đầu muốn vứt luôn cho đỡ nhức đầu rồi.

      (1) Dương Bạch Lao là nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ nổi tiếng của Trung Quốc. Nội dung chính của vở kịch: tá điền Dương Bạch Lao bởi hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Về sau chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là “Bạch Mao tiên ” (nàng tiên tóc trắng). Về sau, được Đại Xuân vốn là người ngày trước của mình, giờ đây tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ.

      (2) Ở có đề cập tới bình thuốc màu lam, mana: Mana hoặc magic là năng lượng dùng để sử dụng chiêu thức hoặc kỹ năng đặc biệt. Pháp thuật được đo bằng điểm mangic hoặc điểm mana, là thanh MP màu xanh bên dưới MP trong nhân vật. Pháp sư là người cần nhiều mana nhất. Bình màu lam dùng để nạp mana.
      [​IMG]
      (3) Sữa chua trái cây: bản convert là dinh dưỡng nhanh tuyến vị, mò ra nó là kiểu gần giống với nước Nutri boost ấy. Tên nhãn hiệu trong hình là Wahaha Nutrition Express.

      [​IMG]
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 72: rốt cuộc là ai?

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Hạ Hoàng Tuyền hề ý thức được hành động của mình giống nữ hán tử cỡ nào, dù sao cũng quen rồi...Là con , phải mạnh mẽ như thế!

      Bò từng chút lên chiếc thang dây bay lượn trong gió, động tác của Hạ Hoàng Tuyền từ quen rồi thành thạo dần. Máy bay lơ lửng , đồng thời co lại thang treo, Hạ Hoàng Tuyền đứng yên bò nữa, chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng lên cao, cũng cảm nhận được gió càng ngày càng lớn, cùng lúc đó là tiếng “vù vù” đinh tai nhức óc, so với thanh nghe thấy trước đó biết to gấp bao nhiêu lần.

      Thương Bích Lạc ôm cổ hình như nhạy cảm cảm giác được cảm xúc nào đó trong lòng , thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?”

      “Hả? À... Tôi chỉ thấy có chút thể tin được.”

      thể tin được?”

      “Đúng vậy.” ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối , ánh mắt nhìn về ánh nắng hoàng hôn màu vàng cam phía cuối chân trời, lúc sau tầm mắt dần dần hạ xuống, nhìn chăm chú vào mặt đất bị tàn phá tan nát dưới chân, cảnh vật đó thê thảm, dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đều khiến con người cảm thấy chấn động từ tận đáy lòng, “Tôi trước kia chưa từng nghĩ tới, ngày như hôm nay... ra chắc tin, ra lúc còn tôi hơi sợ độ cao.”

      Nhưng biết bắt đầu từ lúc nào –– có lẽ là từ lúc tiến vào thế giới này, vật tùy thân chỉ có thanh trường đao dắt bên hông, muốn tiếp tục sống được sợ hãi, giết chúng nó mình bị giết, cứ như vậy, can đảm ngày lớn dần, biến thành dáng vẻ mà trước giờ mình chưa từng nghĩ tới, đồng thời... Cũng gặp được rất nhiều phong cảnh mà trước giờ mình chưa từng thấy.

      Ví dụ như khoảng khắc này.

      Thương Bích Lạc nghiêng nghiêng đầu, sau đó cười : “Đúng là rất khó tin, thế mà cũng có lúc sợ hãi.”

      “...Tôi rất muốn tin rằng khen tôi, nhưng sao tôi muốn đánh thế nhỉ?”

      “Bởi vì thẹn thùng.”

      “...” Mới là lạ! Hứ, cứ thấy chỗ nào bất ổn.

      Đúng lúc này, đỉnh đầu truyền tới tiếng : “Muội tử, đừng thất thần nữa, đưa tay đây!”

      Hóa ra biết khi nào, thang dây lên tới , Ngôn Tất Hành cũng bò lên sườn máy bay, đồng thời vươn cái móng vuốt bẩn bẩn nhưng lại vô cùng ấm áp đáng tin cậy về phía Hạ Hoàng Tuyền.

      Dưới trợ giúp của , Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc cuối cùng cũng an toàn vào trong trực thăng, gần như vừa mới vào, thấy tên gia hỏa nào đó vốn nghiêm túc lái may bay đột nhiên buông tay ra, quay đầu to: “Hoàng Tuyền, em sao chứ?”

      “...Này! lái nghiêm túc vào!” Hạ Hoàng Tuyền bị tên này dọa cho ra mồ hôi lạnh cả người, cái này đúng là tiết tấu chết trùm cả đám mà, là cái kiểu rơi từ xuống, thịt nát xương tan.

      “Được.” Đối phương gật đầu, thành xoay người tiếp tục động tác.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bóng lưng của đối phương, dần nhíu mày.

      “Đúng rồi, Hoàng Tuyền, em còn chưa trả lời .”

      “...Em rất muốn trả lời , nhưng trước hết, có thể trả lời em vấn đề ?”

      “Gì thế?”

      nheo mắt, tay phái lặng lẽ nắm chặt chuôi đao, gằn từng chữ , hỏi, “, rốt cuộc là ai?”

      “Hả?” Thanh niên ngồi khoang điều khiển nguyên do, quay đầu lại, trong mắt đầy dấu hỏi, “Hoàng Tuyền, em hỏi gì kỳ lạ thế? đương nhiên là Tô Giác, nếu còn là ai?”

      “Phải vậy ?” Hạ Hoàng Tuyền vừa hỏi xong, đột nhiên vươn tay, gắt gao kẹp chặt cổ người kia, “Tuy là có chứng cứ, nhưng tôi biết, nhất định phải là A Giác.” Nếu nhất định phải biết lý do, chỉ có thể là trực giác mách bảo như thế –– người trước mắt vô cùng giống với Tô Giác, từ bề ngoại, ngữ điệu cho tới hơi thở đều giống, nhưng lại cho rằng đối phương phải Tô Giác , có lý do gì cả.

      vô cùng tin tưởng trực giác của mình.

      chỉ , đám bạn của Hạ Hoàng Tuyền cũng tin tưởng lời của vô điều kiện.

      Ngôn Tất Hành xoay người cách linh hoạt, đáp xuống ghế trước, duỗi chân đá cho thanh niên bị kẹp cổ đạp: “Người em, vẫn nên nhường chỗ cho tôi .”

      Khóe miệng “Tô Giác” cong lên nụ cười khổ: “Tôi có thể được ?”

      Vừa dứt lời, họng súng xinh chống ngay thái dương ta. Chủ nhân của nó đáp: “Có thể, mời .”

      “...Có tôi thấy mình cũng thể lên lời.”

      Thanh niên hết cách đành lui về sau nhường chỗ, rồi bị Hạ Hoàng Tuyền phát xách xuống ghế sau, dùng dây thừng có sẵn phi cơ trói lại. Nằm ngoại dự đoán của , tên gia hỏa Ngôn Tất Hành này thực có tài năng, nếu lúc đầu lái còn hơi lạ lẫm ngay sau đó lái như cựu chiến binh, hoàn toàn nhìn ra chút cảm giác xa lạ nào cả. Nhưng mà giờ cũng phải là lúc tìm hiểu cái này, vươn tay, kéo kéo thử mặt “Tô Giác”, rồi lại xoa xoa, phát cái gì bất thường.

      ra, cảm thấy rất vi diệu, vô cùng vi diệu.

      mặt, cảm thấy đối phương chắc chắn phải Tô Giác, mặt khác, lại khẳng định hai bên có điểm chung.

      Cái này làm cho có chút bối rối.

      “Tô Giác” này phản kháng chút nào, cứ để mặc đụng chạm, tới tận khi hậm hực thu tay lại, mới mỉm cười hỏi: “Giờ Hoàng Tuyền yên tâm chưa?” Sau đó ta thở dài, “ dối, là Tô Giác. Nếu tin, có thể chứng minh.”

      “Chứng minh?”

      “Đúng vậy.” Thanh niên vừa , vừa nghiêng đầu như nhớ lại, “Khi còn em rất nghịch ngợm, có lần ngoài trời nổi dông tố mà em còn dám ra ngoài chạy loạn, chuồn êm tới giữa công viên, sau đó trơ mắt nhìn cây đại thụ trước mặt bị sét bổ làm đôi...”

      “...” Hạ Hoàng Tuyền có hơi ngơ ra, bởi vì lời ta , phải ở trong trí nhớ giả tạo của hệ thống, mà ở thế giới thực, thực từng gặp chuyện này.

      “Sau đó em bị dọa sợ, lúc tìm được em, chỉ thấy cả người em ướt đẫm, đứng bất động trước cái cây bị đánh thành than đen kia, lời, cả người cứ như bị choáng váng.”

      “Tới tận khi ôm em về nhà, giúp em tắm rửa.” tới đây, thanh niên hình như nghe thấy tiếng động khả nghi giống như tiếng nghiến răng, ta hơi nhíu mày, “Tiếng gì vậy?”

      Hạ Hoàng Tuyền chột dạ nhìn trần: “Chắc là con chuột.”

      máy bay đào đâu ra chuột?”

      “Khụ!!!” Ngôn Tất Hành nghiêm túc hóng náo nhiệt bỗng ho khan tiếng, “Chắc là muốn trải nghiệm cảm giác bay lượn rồi tiến hóa thành dơi, tiếp tục !”

      Thanh niên gật đầu, tiếp: “ giúp em tắm, em đột nhiên ôm lấy rồi òa khóc.”

      “...” Cái này cũng luôn! Nhưng mà! Trong trí nhớ thực , người ôm là bố già nhà mình có được ? Hệ thống làm giả ký ức mà lười quá thể, trực tiếp ctrl+X rồi ctrl+V là xong? Thiếu trách nhiệm, cho 1 sao: «¶¶¶¶!

      “Tới ban đêm, em...” “Tô Giác” lại dừng lại lần nữa, “Chuột lại kêu rồi, lần này còn kêu lớn hơn lúc nãy, mọi người nghe thấy ?”

      “Khụ!!!” x2

      Lúc này, Hạ Hoàng Tuyền lẫn Ngôn Tất Hành đều cùng ho khan, mở miệng cắt đứt câu chuyện của đối phương, “Được rồi, cần nữa.” Còn thêm nữa là máy bay bị chuột gặm lỗ lớn mất, toàn bộ bọn họ cũng biến thành dơi luôn.

      vậy là mọi người tin tưởng tôi?”

      Bởi vì hỏi là “mọi người”, vì thế Hạ Hoàng Tuyền trưng cầu ý kiến của các bạn , Ngôn Tất Hành vừa cười trộm vừa giơ tay kêu lên, “Tôi bỏ phiếu trắng!” lại nhìn về phía Thương Bích Lạc.

      Chỉ thấy tên này vậy mà trực tiếp kéo cửa máy bay ra: “Giả, vứt xuống .”

      “...Ấy!” Cái này là giết người rồi còn đâu? Cho nên mới , gia hỏa này rốt cuộc keo kiệt tới mức nào? Nhưng mà...

      Hạ Hoàng Tuyền xấu hổ quay mặt , họ tiếng, rồi nghe thấy “Tô Giác” hỏi: “Vậy còn em? Hoàng Tuyền.”

      im lặng lâu, gật đầu : “Tôi tin ,” sau khi thấy thanh niên thở phào nhõm, tiếp, “ có được ký ức của ‘Tô Giác’, nhưng tôi cũng đồng thời xác định được, thực phải ấy.”

      “...” Sau khi ‘Tô Giác’ im lặng lúc, nghiêng nghiêng đầu, “ hổ là Hạ Hoàng Tuyền, trực giác vẫn mạnh mẽ như vậy.”

      thừa nhận?”

      “Đúng, tôi nhận thua, đúng là lợi hại như trong trí nhớ của bản thể.”

      “...Bản thể?” Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc hỏi ngược lại, có phải nghe thấy cái từ khó tin nào ? Chẳng nhẽ, đây là dị năng của Tô Giác?

      sai, bản thể, à, có thể gọi tôi là Tô Nhất.” Thanh niên mỉm cười , “Tiếc là, bản thể biết tới tồn tại của tôi.”

      “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

      “Nếu tới rồi, tận mắt chứng kiến chút xem thế nào?”

      Hóa ra khi bọn họ chuyện, mọi người quay về thành phố W, còn chưa kịp đáp đất, Hạ Hoàng Tuyền chuẩn bị tâm lý trước còn tốt, ngay đến người bình tĩnh như Thương Bích Lạc cũng sững người, thậm chí còn kêu lên: “Xảy ra chuyện gì thế này?”

      Nguyên nhân là vì đường phố toàn bộ là cảnh tượng thảm thương – xác chết nằm khắp nơi.

      là “xác chết nằm khắp nơi” quá chút nào, bởi vì đầu đường, tứ tung ngang dọc đều là những người nằm ngã xuống, từ diện mạo và trạng thái của những người này mà suy đoán, đây chắc chắn là tình huống bất ngờ, mà cái này... đúng là thời điểm lây lan đợt sóng virus đầu tiên.

      “Ôi ôi, đùa gì vậy? Chỗ này cũng bị zombie chiến lĩnh rồi à?” Ngôn Tất Hành vừa điều khiển máy bay vững vàng đáp xuống, vừa , trong giọng điệu còn xen lẫn lo lắng tương lai sau này.

      “Ai mà biết?” Tô Nhất nhún vai, “Vào thời điểm xảy ra việc, bản thể cùng các quân nhân khác thảo luận vấn đề ở phía Nam. Theo những người quay lại chỗ đó xuất loại zombie mới, mấy người bị kẹt tại chỗ, cầu bị đứt gãy, máy định vị cũng mất tín hiệu, gần như là muốn tổ chức nghĩ cách cứu viện, nhưng lại có ít người đứng lên phản đối.”

      ta thở dài rồi tiếp: “Dù sao A Giác chỉ có quân hàm chứ có quân quyền trực tiếp, cuộc thảo luận này kéo dài rất lâu mà có kết quả, đột nhiên toàn bộ người dân trong thành phố sốt cao.”

      Tình huống mà ta hề cường điệu, trận sốt cao này xảy ra bất thình lình, gần như là đồng thời, mọi người biến thành tù binh của nó. Trường hợp nghiêm trọng ngất xỉu tại chỗ, người nghiêm trọng giãy giụa muốn bệnh viện, kết quả được nửa đường bị hôn mê bất tỉnh, vì thế mới tạo thành cảnh tượng thảm thương – ‘xác chết’ nằm la liệt.

      “Lúc chuyện này xảy ra, bản thể liền phán đoạn trận sốt cao này có liên quan tới loại zombie mới xuất ở phía nam, nhưng lại nhanh chóng mất ý thức, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Tô Nhất buông tay, “Mà trong lúc bị sốt, thân thể hình như xảy ra thay đổi tên, có lẽ là do chấp niệm “muốn mang Hạ Hoàng Tuyền về” quá mãnh liệt, tôi mới sinh ra trong kỳ vọng của .” ta gật đầu, “ mặt ý nghĩa nào đó mà , bản thể là người tạo ra tôi, cũng là bố tôi, mà , chắc là mẹ của tôi.”

      “...Này!” còn rất trẻ đấy biết ?! Chưa từng đương, chưa kết hôn được ?! Đột nhiên làm mẹ cái gì, đúng là chịu nổi mà!!!

      “Cái gì?”

      ... giống với A Giác chút nào!”

      “Ai biết được.” Tô Nhất nở nụ cười, “Có lẽ tôi mới cũng chừng.”

      “...Dừng.” Hạ Hoàng Tuyền quay đầu, “Tóm lại, tôi phải tìm được A Giác, đưa ấy về.” Dẫu sao cũng thể để ấy nằm bên ngoài suốt được đúng ?

      Hơn nữa, người còn chưa tỉnh lại, dị năng được kích hoạt trước, tình huống này quá đặc thù, gây bất kỳ thay đổi xấu nào chứ? Mặc dù cảm giác được cái này, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn thấy vô cùng lo lắng về điều này, hơn nữa, còn mong rằng –– Tô Giác xảy ra chuyện gì.
      Tiểu Ly 1111Lee Đỗ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :