1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (update C105/154)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 96: Thương Bích Lạc là kẻ cuồng theo dõi

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ngôn Tất Hành vội vàng tẩu thoát và Hạ Hoàng Tuyền bận “cười nhạo” kịp chú ý tới rằng sau lưng họ có vài cái bóng kỳ lạ chợt lóe lên, mà Ngôn Tất Hành … bị đuổi đến chết sống lại, chú ý được mới là lạ.

      Sau đó lâu, diễn đàn xuất topic như sau: “Bản ghi chép chuyện tình cảm của Sư Vương: Mặc dù im lặng , nhưng ra chúng tôi vẫn luôn chú ý!”, chỉ cần nhấn vào cái này, phát “Tấm hình mang chân tướng”, trong ảnh là cảnh đuổi theo thanh niên mặc áo gió màu xám nhạt, dù là người trước hay người sau, mặt đều thể nụ cười nhàng đầy sung sướng.

      Mọi người đều biết, tính hóng chuyện của con người vô cùng mạnh mẽ, chi trước tiêu đề còn treo hai chữ “TIN HOT” to, “tám chuyện” (1) phải là người, vì thế…

      (L là viết tắt của lầu)

      L1: Comment đầu!

      L2: Để lại tên trước khi HOT! Với cả, chất lượng hậu cung của Sư Vương cao đấy! Chia bớt cho tôi được ? Xin ghi chú bí quyết!

      L3: Để lại tên trước khi HOT +1! Xin ghi chú bí quyết +10086

      L4: Đồ đôi? Mọi người nhìn xem, áo gió của hai người họ hơi giống nhau kìa!

      L5: Lầu lia giỏi lắm, xin nhận lạy!

      L6: Xin nhận lạy +1!

      Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nhìn thấy cái này, tám phần là muốn hộc máu, quần áo đương nhiên phải giống nhau rồi, bởi bọn họ kiếm được ở khu mua sắm nào đó trước khi vào thành phố W, ra cả ba người đều mặc giống nhau, cũng mua cho Tô Giác cái, tiếc là ta hiếm khi mặc!

      …….

      L20: Ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt biết bao người, nữ tắc ở đâu? Đáng xấu hổ, đáng xấu hổ! Gà mái gáy sáng, thiên hạ tất vong!

      L21: Lầu ngu ngục (2), hoàn tất giám định.

      ……

      L35: Tôi cứ thấy cái ảnh này cứ thiêu thiếu, cho nên vô cùng tốt bụng cho thêm, mọi người cần quá cảm kích đâu!

      Thế là chủ lầu đăng ảnh lên, còn kèm thêm câu thoại.

      sai, mỗi tấm ảnh đều được viết thêm dòng chữ to màu đen, ví dụ như “Ha ha ha ha, đuổi theo ~” “Đáng ghét, đợi em với ~” “Đuổi được đêm nay thưởng cho em ~” “Hi hi hi hi em tới đây ~” vân vân và mây mây…

      L36: lỡ nhìn thẳng…

      L37: Lầu 35 good job! Tôi rất xem trọng thím, mời tiếp tục!

      L38: giai lầu 35…Năm sau tôi mang hoa cúc tới viếng , bảo trọng!!!

      …..

      L50: 23333, cười dại.

      …..

      Tuy nhiên cái topic hài hước này sau khi bị người nào đó nhìn thấy, bệnh mà mất! ít người vốn vui tươi hớn hở nhấn “F5” liên tục chợt kinh ngạc phát …chẳng có gì cả.

      Vì thế, topic cách vách liền xuất .

      Topic bên cạnh đâu rồi? Sao chớp mắt thấy đâu?

      Hay bị quản trị viên xóa mất?

      Quan lại bao che cho nhau bao giờ mới hết! Phản đối! Đòi quyền tự do ngôn luận!

      Chó quản lý tìm chết ! Ngồi chờ khóa IP!



      [Tôi là quản trị viên, chúng tôi xóa topic, tình hình cụ thể xin mời vào đây.]

      Chắc chắn vị quản trị viên kia bị mắng tới tám đời tổ tông phải chịu áp lực rất lớn, cực kỳ lớn…Oan uổng lắm thay! Sau hồi giải thích đại khái rằng cái này cái nọ bị công kích, số liệu kia bị xóa mất cùng với các loại lý luận thực tế (bởi vì sau khi bọn họ điều tra cũng biết tại sao), giai quản trị viên xui xẻo bày tỏ chủ topic có thể đăng lại, hơn nữa còn ám chỉ có thể ghim bài ở đầu trang cũng được.

      Phía dưới có nghi ngờ, có vỗ tay, cũng có chửi móa nó, vô nhất bất toàn.

      Nhưng mà, đáng tiếc là…Chủ topic kia chưa từng xuất lại.

      Xin thắp cho thím cây nến!

      Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành cuối cùng cũng về tới nhà, ngôi nhà mà bọn họ mới chuyển tới có điều kiện kém cái cũ là bao, bởi vì đủ loại…Được rồi, bởi vì Thương Bích Lạc cam chịu làm vật trang sức của nên bọn họ vẫn ngủ cùng phòng, đương nhiên là hai cái giường!

      Tuy nhiên cứ lo tên cuồng nào đó đánh úp trong đêm, nhưng tình hình trước mắt thấy có vẻ rất thành ?

      Gần như là vừa vào cửa, Ngôn Tất Hành nhanh chóng tìm tạp dề đeo lên, gào to “ nấu cơm” rồi chạy biến, tốc độ đến nỗi Hạ Hoàng Tuyền còn hoài nghi thực chất có dị năng hệ tốc độ. Nhưng mà, cơ hội “cười nhạo” còn rất nhiều, lo chỉ có lần này, nghĩ xong liền cởi áo gió màu đen treo lên giá cạnh cửa, thay dép lê vào thư phòng, dù bọn họ chuyển nên thể gặp được Tô Giác, nhưng thường liên lạc với ta qua máy tính.

      Mặc dù A Giác cái gì, nhưng cũng biết được qua miệng Ngôn tiểu ca, phía Bắc bắt đầu gây áp lực khi biết tình hình thành phố W, ràng là lưu luyến “tình hình cụ thể về cơ thể” của và các dị năng giả khác. Tuy là Tô Giác cho bọn họ biết số thông tin về đám dị năng giả bình thường, sau lại lấy lý do qua loa là “Hai bên quyết liệt thể lấy máu của ” mà đẩy chuyện này , tình hình cũng quá tệ, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn thấy lo lắng.

      Đáng tiếc vừa mới vào cửa, thấy tên đối diện nào đó nở nụ cười u với mình, nháy mắt lông tơ của dựng hết lên: “Cái nụ cười quái đản kia là sao đấy?”

      Thương Bích Lạc nhìn cái người xù lông kia, cố nén xúc động muốn chạy tới xoa trận, phát huy xuất sắc hình tượng “ông chồng ghen tuông” kiểu: liếc nhìn cái rồi cúi đầu, khí u bao phủ, thèm phản ứng.

      “…Này!” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy chả hiểu kiểu gì, lúc ra khỏi cửa vẫn tốt lắm mà, sao giờ lại ủ rũ rồi?

      nghiêng nghiêng đầu, trong lòng cố nhịn cười, vươn đầu ngón tay chọc chọc: “Thuốc đâu rồi?”

      “…Thuốc?”

      “Đúng vậy, dù sao phát bệnh thế này, được ngừng thuốc!”

      “…”

      Thương Bích Lạc đỡ trán, thôi được rồi, dù sao cái bộ dạng này dùng được với người theo hệ trực giác, thuộc kiểu “Nhìn thấy giả bộ đáng thương biến thành đáng thương luôn”, lặng lẽ chuyển máy tính qua, “Tự xem .”

      “Hả?”

      Hạ Hoàng Tuyền tò mò nhìn thử, sau đó bỗng cảm thấy… hạn hán từ, nếu người bị nhắc tới phải là chắc chắn thấy rất buồn cười, nhưng vấn đề là đúng vậy! Người bị nhắc tới là đấy!

      “Mấy người này rốt cuộc rảnh rỗi cỡ nào vậy?!” giơ nắm tay bày tỏ phản đối mãnh liệt, “Hack bọn họ! Hack bọn họ!” (3)

      hack.”

      “Ồ, làm tốt lắm!” Khoan …Cái kiểu suy nghĩ này có phải hơi lạ , chết rồi, bị làm hư rồi!

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy hơi bối rối nên ngón tay vô tình chạm vào phím nào đó bàn phím, sau đó, thấy cảnh đáng kinh ngạc, giao diện diễn đàn trong nháy mắt bị biến mất, thay vào đó là những hình ảnh từ camera, hình ảnh cũng rất quen thuộc, sai, đó là chỗ mà trước đó và Đỗ Hướng Vãn đứng chuyện.

      Tên…Khốn nạn này!!!

      “Thương! Bích! Lạc!” xông lên bóp chặt cổ tên nào đó, lay như điên, “ là đồ cuồng theo dõi cuồng theo dõi cuồng theo dõi!”

      “…” Là do sau đó chú ý tới diễn đàn quá nên quên xóa dấu vết à? Thương Bích Lạc bị lắc điên đảo tổng kết được bài học kinh nghiệm, thầm gật đầu, lần sau làm việc nhất định phải cẩn thận chút. Đương nhiên, quan trọng là vẫn kiên định cho rằng: “ phải theo dõi, là chú ý!”

      “Hử? Hai cái này có gì khác nhau à?!”

      “Khụ…”

      hoàn toàn được đúng ?!” Hạ Hoàng Tuyền buông tay, siết chặt nắm đấm, “Chuẩn bị tìm chết chưa?”

      Thương Bích Lạc suy nghĩ sâu xa lát, rất thành khẩn trả lời: “Chết 5 phần được ?”

      “… tưởng làm bò bít tết đấy hả?!” Hạ Hoàng Tuyền hét lên rồi xông tới tẩn tên nào đó, mà quên mất rằng, trước kia đúng là có hỏi Thương Bích Lạc “Muốn chết mấy phần”, nhưng cũng phải lại, nhận bao nhiêu bài học đầy máu và nước mắt thế mà người nào đó vẫn học được đạo lý vững vàng “ tìm đường chết chết”, đủ thấy “thích thú” đến cỡ nào.

      Xin châm nến cho khổ dâm vĩ đại!

      Xong việc, Hạ Hoàng Tuyền châm điếu thuốc…À nhầm, là lấy cái kẹo que lôi ở đâu đó nhét vào miệng, nhưng theo vị danh nhân thế giới nào đó “Kẹo que vừa ngậm là bốc khói!” cho nên là thuốc cũng sai, có lẽ…

      Tóm lại, ngậm kẹo ngồi bàn, vô cùng cặn bã mà nhìn về phía người nào đó “mình đầy thương tích” : “Đừng giả chết!”

      Thương Bích Lạc thở dài: “ cảm thấy em nên quý trọng mới phải.”

      “Vì sao?” Da mặt của tên này rốt cuộc dày cỡ nào vậy!

      “Ngoại trừ ,” thanh niên nhướng mày, “Ai có thể chịu nổi tàn phá mưa gió bão bùng này của em.”

      “…Nếu là những người khác, em ra tay có hiểu ?”

      “Hử?” Thương Bích Lạc thấy xấu hổ mà còn tự hào, ràng còn rất vui vẻ, giọng điệu nhàng trả lời, “ vậy là rất đặc biệt với em.”

      “Đúng vậy! Cực! Kỳ! Thiếu! Đòn!” Hạ Hoàng Tuyền lắc lư đôi chân giữa trung, đá rơi đôi dép lê, đá cái nhìn trông nặng nhưng thực ra lại hều về phía người nào đó, “ là, vì sao mối tình đầu của mình thể bình thường như Ngôn tiểu ca? Thế mà gặp lại tên điên có khẩu vị nặng như , kiếp trước em chắc làm ít chuyện xấu!”

      “Bình thường?” Thương Bích Lạc phát túm được chân của , nắm chặt trong lòng bàn tay, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, nên chân đeo đôi tất màu xanh da trời có in hình mây trắng, mặc dù thể vuốt ve làn da mịn màng ấy, nhưng ít nhất có thể chạm được tới nhiệt độ cơ thể ấm áp ấy, cũng có thể là méo mó có hơn . vừa làm chuyện bỉ ổi, vừa dành thời gian , “Cái kiểu đương láo ngáo tận cùng này bình thường ở chỗ nào?”

      có tư cách người khác à? Ít nhất giờ ta thoát khỏi thời nổi loạn rồi!” Tên khốn này nhìn kiểu gì cũng thấy cả đời chả tốt nghiệp nổi, mãi cứ làm học sinh trung học!”

      “Em rất muốn ta như vậy?” Cái vại giấm nào đó ngừng ra những lời khiến sợ hãi, “Bám theo người ta đường học về như kẻ cuồng , kết quả bị cảnh sát tưởng là biến thái rồi bị bắt, nửa đêm chạy tới dưới lầu nhà người ta đệm đàn ghi ta hát rồi bị chó đuổi theo cắn, cứ tới buổi chào cờ đầu tuần là lại chạy lên cướp mic, làm hại trường phải dừng làm lễ mất cả ba tháng…Ừm, đài phát thanh thành phố mình cũng tệ đâu.” Tên này thấy hơi rục rịch rồi, định tuyên bố quyền sở hữu trước mặt mọi người đây mà.

      đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền bị dọa sợ, nhất thời quên rút chân về, hỏi ngược lại, “Sao lại biết thế?” Lúc chuyện với Đỗ Hướng Vãn còn biết nhiều chi tiết như vậy đâu đấy?!

      “Ha ha.”

      “…Bớt cười giả lả, !”

      Thương Bích Lạc giơ ngón tay khẽ lắc, “Nơi nào có tin nơi đó có người, chuyện của Ngôn gia khi đó cũng , mà lúc đó cũng rất kiêu căng ngạo mạn, mặc dù sau này được đè xuống nhưng nếu tra kỹ vẫn còn rất nhiều dấu vết.”

      “Vì thế…”

      “Muốn biết?”

      “Mặc dù…nhưng mà hình như tốt lắm?” Hạ Hoàng Tuyền vò đầu bứt tai, dù Ngôn tiểu ca có lẽ tức đâu, nhưng cái cảm giác lần mò mấy chuyện cũ “mất mặt” kia, cứ thấy đểu cán thế nào ấy.

      mắc câu?

      Con ngươi Thương Bích Lạc lóe lên, tiếp tục quăng mồi: “ ra, giữa ta và Đỗ Hướng Vãn có hiểu lầm vô cùng lớn, chuyện vốn nên như bây giờ.”

      “Hở?”

      muốn biết?”

      “Em…” Hạ Hoàng Tuyền muốn khóc quá, khốn ! Cái tên khốn túm nhược điểm người khác tha này! Nếu như đó chỉ là chuyện cũ có thể hoàn toàn chọn quyền biết, nhưng nếu có hiểu lầm…Lòng người vốn có nghiêng lệch, dù Đỗ Hướng Vãn có hôn phu, nhưng cảm thấy ít nhất Ngôn Tất Hành có quyền được biết !

      Nhìn biểu cảm thay đổi nhanh chóng mặt , thanh niên nở nụ cười đắc thắng, đột nhiên bị bàn tay vả thẳng mặt…

      “Đừng cười kiểu ngứa đòn thế!” Hạ Hoàng Tuyền sau khi hầm hừ xong, đột nhiên rút mạnh cái chân bị cầm lâu đến nỗi nhiễm phải nhiệt độ cơ thể của đối phương, “ , phải như thế nào mới chịu cho em biết?”

      Thương Bích Lạc sững sờ nhìn “bảo bối” tuột khỏi tay, ngẩng đầu lên, cười “gian trá”, rất giống con cáo ngậm được con mồi trộm được, .

      “Em đoán được à?”

      “…”

      (1) Bản gốc: bát nhất bát, chỉ ngày 18/8 ở TQ, nhưng cũng có nghĩa là tám chuyện, buôn dưa.

      (2) bản gốc là lssb (là câu chửi lầu ngớ ngẩn)

      (3) bản gốc là hắc: phát gần giống hack
      MollisacTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :))))))) thôi được rồi boss đen tối thích khổ dâm

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 97: Nam phụ đánh bại nam chính

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhìn cái vẻ mặt dâm dê đê tiện kia, đoán được đúng lạ.

      Hạ Hoàng Tuyền tức giận liếc mắt, dù rằng thứ này hai năm trước tuy hơi ngốc nhưng tốt xấu cũng được cho là lãnh diễm cao quý, khi giả bộ cũng là đóa sen trắng đúng chuẩn, sao giờ lại thành tên biến thái thế này? Đúng là phản khoa học! Hơn nữa thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu đây?

      Nếu xấu, hình như số người bị ra tay hại thực ít , đúng hơn…Người bị hại chuyển thành mà!

      là…

      Tay trái bỏ kẹo que trong miệng ra, tay phải nắm cằm tên nào đó, mượn tư thế ngồi bàn mà cúi người xuống, “ moa” “moa” rất chi là qua loa lên hai bên mặt trái phải của thanh niên, sau đó buông ra để lộ gương mặt cặn bã: “Được rồi, .”

      “…”

      “Sao? đủ hả?” Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, giơ tay uy hiếp, “Để cho em bới tóc tìm rận cũng được, nhưng mà em kiến nghị nên nhổ sạch cho nhanh!”

      “…Em coi mình thành khỉ đột rồi à?”

      “Lắm vẹo!” Đạp! rất thẳng thắn đáp trả, “Nếu em mà là khỉ đột, cũng khá hơn chút nào đâu nhỉ?” Hoặc cũng là gorilla, hoặc là người đàn ông nhầm khỉ đột…Khẩu bị nặng chết được!

      “…” Thương Bích Lạc hiểu ý nghĩa trong câu của Hạ Hoàng Tuyền nên rất biết điều mà im lặng.

      mau mau!” khoanh chân ngồi lên bàn, tay chống má, tay kia cầm kẹo mút, vừa ăn vừa thúc giục, mùi dâu tây ngọt ngào tỏa ra từ miệng , hương thơm ấy truyền thẳng tới người thanh niên ngồi ngay gần kề.

      “Được rồi.” Ánh mắt Thương Bích Lạc lóe lên, dường như thực “hết hi vọng”, gật đầu ra: “ ra cũng phải bí mật gì, hôn phu của Đỗ Hướng Vãn và em trai ra đều là người quen cũ của Ngôn Tất Hành.

      “Chờ …Mối quan hệ này có hơi loằng ngoằng.” Hạ Hoàng Tuyền bấm tay tính toán chút, cuối cùng cũng ngẫm ra, sau đó kinh hãi , “Ý của là, Thành Tuyên và Thành Dương kia chỉ biết Ngôn tiểu ca, mà còn có thể là bạn bè của ấy?”

      “Đúng vậy” Thương Bích Lạc dường như hề ý thức được lời mình kinh hãi đến độ nào, “Quan hệ của hai nhà cũng tệ, nhưng mà hình như vào lúc hai em họ học cấp hai, bố bị thuyên chuyển đến tỉnh khác nên họ cũng phải theo.”

      “… đúng là biết .”

      “Khi bọn họ quay về, vừa đúng lúc gặp phải cảnh Ngôn gia rơi đài.” Thương Bích Lạc xùy tiếng, “Đương nhiên căn cứ vào nguyên tác bo bo giữ mình, nhà bọn họ ra tay giúp đỡ, nhưng mà có vẻ bọn họ từng gặp lại nhau rồi, cùng ngày, Thành Tuyên rút lượng tiền mặt khá lớn từ ngân hàng.”

      “…”

      “Sau đó, Thành Tuyên và Thành Dương chuyển tới ngôi trường mà Ngôn Tất Hành từng theo học, người học chung lớp với Đỗ Hướng Vãn, hình như còn vì ấy mà dạy dỗ mấy người, về sau ít tin tức liên quan đến Ngôn tiểu ca cũng dần dần biến mất, đặc biệt là chuyện giữa Ngôn Tất Hành và bạn . Lúc lên đại học, bọn họ đính hôn.” Thương Bích Lạc nghiêng đầu, cười khẽ thành tiếng, “Bằng trực giác của em, em cho là lúc ấy xảy ra chuyện gì?”

      “…” Hạ Hoàng Tuyền chậm rãi thở ra, “Cái này đúng là tình tiết trong tiểu thuyết luôn?” cảm thấy tuy Thương Bích Lạc , nhưng manh mối câu chuyện đủ ràng rồi, em Thành gia tài trợ cho Ngôn tiểu ca cùng đường mạt lộ khoản tiền, nhưng lại đem toàn bộ hoặc có thể là phần lớn số tiền kia cho Đỗ Hướng Vãn lúc ấy còn gặp khó khăn, hơn nữa còn nhờ hai người bạn chăm sóc “bạn cũ”, ai ngờ ông chăm sóc hồi…Cứ như vậy, Ngôn Tất Hành bi thảm trở thành “nam chính” bị “nam phụ” đánh bại, là làm người ta biết gì cho phải.

      Nhưng mà, nếu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền chợt tỉnh ngộ, “ ấy phát Đỗ Hướng Vãn cũng ở thành phố W, , có lẽ biết từ lâu rồi, hình như cũng biết tất cả đúng ?” Nghĩ thử mà xem, sau khi gia đình xuống dốc, thân mình lăn lộn ngoài xã hội, chợt ngày nào đó Ngôn tiểu ca lặng lẽ quay về thành phố cũ, kết quả phát ra khi mình chịu khổ huynh đệ NTR gì đấy…

      *NTR là từ mạng: là từ viết tắt của từ ngủ bên Nhật, nghĩa của từ này là bị cắm sừng, hoặc cướp người . Câu này hiểu là nhờ bạn chăm vợ, chăm tới tận giường.

      “Cái này thực là…”

      “Máu chó?”

      “Đâu chỉ máu chó, quả …” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “Suýt chút nữa em còn tưởng mình đóng phim thần tượng, nhưng mà dù như vậy, Ngôn tiểu ca cái gì cũng .”

      “Như vậy tốt sao?”

      Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu, “ phải tốt, chỉ là…Nếu như Ngôn tiểu ca cảm thấy như vậy mới tốt, vậy là tốt .”

      muốn báo thù à?”

      “Báo thù?”

      “Còn nhớ lúc gặp mặt , Đỗ Hưỡng Vãn nhận lấy thứ trong tay Ngôn Tất Hành?”

      “A…” Hạ Hoàng Tuyền sau khi phản ứng lại, đúng vậy, sao ấy lại nhận đồ từ Ngôn Tất Hành vào lúc ấy luôn muốn thanh toán tất cả nợ nần đôi bên?

      Còn chưa đợi ra thắc mắc trong lòng, Thương Bích Lạc giải đáp thẳng: “Bởi vì hai em bọn họ bị thương trong cuộc bạo động trước đó, miệng vết thương khép lại cần phải có dinh dưỡng, thêm là tám phần Ngôn Tất Hành ta bạn của bọn họ.”

      “…” Vậy hành vi sau này của Thành Tuyên cũng có thể giải thích được rồi, sợ chuyện năm đó bị vạch trần, sợ Đỗ Hướng Vãn bị đoạt mất, hoặc là căn bản sợ Ngôn Tất Hành ở cùng chỗ với bọn họ ra tay trả đũa.

      Cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường.

      “Em có thấy tức giận ?”

      Sau khi Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu suy tư lúc, vẫn lắc đầu. Nhìn bên ngoài cũng có thể thấy Đỗ Hướng Vãn là kiểu người thân thể yếu ớt, trông cậy vào việc ấy có thể chiến đấu với zombie là thể nào, nhưng dù như vậy, ấy vẫn an toàn tới thành phố W, bị vứt bỏ, vẫn luôn được bảo vệ chở che.

      “Sau khi Ngôn Tất Hành gặp lại ấy, chắc cảm thấy yên tâm lắm nhỉ?” Năm đó bởi vì nguyên nhân nào đó , đành chọn buông tay, nhưng sau bao nhiêu năm, chứng kiến người khác dù thế giới có lật đổ, vẫn nắm chặt tay ấy, quá khứ tạo thành nỗi tiếc nuối cách nào bù đắp, giờ còn phải bù vào nữa rồi.

      Câu chuyện giữa và Đỗ Hướng Vãn chấm dứt từ lúc buông tay hoặc là vào lúc ấy bắt đầu cuộc sống mới, vậy…là đủ rồi?

      “Em luôn nghĩ quá tốt cho người khác.”

      “Vẫn tốt hơn kẻ hay nghĩ xấu cho người khác như .” Hạ Hoàng Tuyền rút kẹo mút trong miệng ra, chỉ vào người nào đó ra, “Hơn nữa, chúng ta cộng lại chia đôi phải là trình độ người bình thường rồi à?”

      Thương Bích Lạc ràng rất đồng ý, gật gật đầu: “ cũng đúng.” Rồi chợt há miệng, vô cùng thiếu phúc hậu mà ngậm cây kẹo trước mặt.

      “…Này!” Hạ Hoàng Tuyền vội thả cái que màu trắng ra, “Khốn, khốn nạn, làm gì đấy?”

      Thương Boss chớp chớp mắt, rất vô tội trả lời: “Ăn kẹo.” Xem cái biểu cảm này , cứ như , “Ma ma sao cho con ăn kẹo?”

      “…” Đây là lỗi của chắc? , đúng, “Trọng điểm phải chỗ này!” Hạ Hoàng Tuyền nổi sùng , “Kẹo có rất nhiều, sao lại cướp của em?”

      “Bởi vì ngọt hơn.”

      phải đều là , …” Ý còn lại Hạ Hoàng Tuyền ra được, bởi vì sâu sắc ý thức được hàm nghĩa trong câu của tên khốn trước mặt mình, “Thương Bích Lạc, là đồ sắc quỷ! Biến thái! A…” hết lời, bởi vì miệng bị chặn lại, ừm, bị cái kẹo que, đúng vậy, vị nhân huynh kia đem “đầu sỏ tội lỗi” nhét về lại miệng .

      “…” Hạ Hoàng Tuyền là nuốt được mà nhả ra cũng xong.

      “Em xem,” thanh niên tỉnh bơ chớp chớp mắt, “Thực ngọt hơn đúng .”

      “…………………… chết !!!” Bùm bụp!!!

      Đúng lúc đó, Ngôn tiểu ca gõ cửa thư phòng, rất bình tĩnh , “Muội tử, tranh thủ thời gian, mau ra ăn cơm.” Đúng vậy, giờ quen với cảnh người nào đó bị đánh rồi, thói quen thứ đáng sợ mà.

      Ba người cứ thế trôi qua những ngày đánh đập và bị đánh.

      Chẳng mấy chốc, thu đông đến, dù thế giới này có thay đổi thế nào, thiên nhiên dường như vẫn duy trì nhịp điệu của riêng mình, bao giờ dễ dàng thay đổi, làm cho con người cảm khái cũng làm người thấy kính sợ.

      Những gì xảy ra trong khoảng thời gian này nhiều cũng nhiều mà ít cũng chẳng ít.

      Liên minh dị năng giả hoạt động có trật tự. Ra quy định các quy tắc chi tiết, sau đó thậm chí còn xử lý mấy tên dị năng giả tuân theo quy định, có kẻ vi phạm nghiêm trọng, trực tiếp bị Hạ Hoàng Tuyền tiếp đoạt dị năng.

      Quân đội bên Hạ Hoàng Tuyền quen với việc huấn luyện có hệ thống, thể lực và sức chiến đấu cũng càng ngày càng tăng cao, cùng lúc đó, trong nhân dân cũng có nhiều liên minh quy mô vừa hoặc , tuy nhiên thế lực đủ để so sánh với hai “đầu não lớn”, nhưng tổng nhân số cộng lại cũng khá khả quan.

      Lúc này, Bắc địa có vẻ ý thức được “dị tâm của thành phố W”, mối liên hệ thân thiết thể tách rời ban đầu dần dần bị đứt gãy, nhưng lại cách nào hoàn toàn phá vỡ.

      Đầu tiên, quân đội hoặc thậm chí trong chính thành phố này có ít người của Bắc địa, Tô Giác có khả năng hạ lệnh xử lý sạch đám người này, mà Bắc địa tuyệt đối cũng mạo hiểm bị “Nghìn người mắng chửi” (1) mà đem đám thân tín làm con tin.

      Thứ hai, Bắc địa định giảm bớt hoặc ngừng cung ứng hàng, nhưng mà sau đó chợt xuất đông đảo dị năng giả, nên biện pháp này chỉ vô ích mà còn làm mối quan hệ đôi bên xấu .

      Cuối cùng, thành phố W là tuyến phòng thủ mạnh nhất giữa virus zombie là phương Bắc, về mặt ý nghĩa mà , thành phố này phòng thủ càng mạnh phía Bắc càng an toàn.

      Chính vì vậy, mối quan hệ giữa Bắc địa và thành phố W từ bảo dưới nghe thành tương đối bình đẳng và kiềm chế lẫn nhau, phía Bắc vẫn tiếp tục cung cấp vật tư cần thiết cho thành phố này, đồng thời thành phố này cũng kiên quyết lấy chiến lực có để làm tiền tuyến ngăn cản zombie, cũng cắt đứt với phía Bắc mà còn cung cấp tài liệu về virus và phần về dị năng giả.

      Bằng cách này, trong khoảng thời gian có vẻ ổn định này, Hạ Hoàng Tuyền sắp sửa đón chào lễ Giáng Sinh đầu tiên kể từ khi xuyên qua, chính xác, trong thế giới này cũng có lễ Giáng Sinh.

      Vốn Hạ Hoàng Tuyền coi trọng việc này, nhưng vài hôm trước lễ Giáng Sinh, thế mà lại thấy Ngôn tiểu ca ngồi sofa móc đồ cách điêu luyện…Vừa hỏi , lại trả lời rằng: “ móc tất Giáng Sinh, mỗi người cái, để tối treo lên.”

      “…Uầy!” Hạ Hoàng Tuyền ôm trán, “ tin đời có ông già Noel đấy à?”

      tin từ lâu rồi.”

      “Vậy sao…”

      “Nhưng mà,” Ngôn tiểu ca giơ cái tất được móc vô cùng đẹp mắt lên, cầm lấy kim móc và mấy sợi len rực rỡ bắt đầu móc hoa văn, “Nếu thế giới này có zombie, có thêm ông già Noel cũng đâu phải chuyện khó tưởng tượng gì.”

      “…”

      “Hơn nữa,” nở nụ cười, “Thần kinh của mọi người đủ căng thẳng rồi, sao nhân dịp này chè chén say sưa trận?”

      Lời tác giả: Thừa dịp này thỏa thích buông thả trận, bởi vì sau khi mùa đông giá rét kéo đến, đám zombie …. ha ha ha ha, mọi người hiểu mà.

      (1) Thiên nhân sở chỉ, vô bệnh nhi tử (千人所指, 无病而死), nghĩa là nghìn người chửi mắng, có bệnh mà chết.
      Tiểu Ly 1111Mollisac thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Độ này lười edit nên ra chương kiểu ẩm ương, cảm ơn mọi người ghé ngang qua đây để đọc truyện này. Tiện thể cho mình hỏi, điều gì dẫn lối mọi người đến đây vậy, vì ban đầu lượng người đọc ít đến đáng thương, thể loại tận thế zombie này cũng khá kén người đọc.
      Tiểu Ly 1111Mollisac thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      mình cũng nhớ luôn :))) xưa giờ thấy mạt thế là mình né à. biết sao tới ngày đọc trúng rồi thế là lọt hố thôi. Duyên tới là tới :))))

      nhà tiếp tục ăn đậu hủ chị nhà nhiều hơn nữa . Coi mà cười híp mắt hí hí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :