1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Đúng vậy, chào đại vương

      Khi xe chạy, Hạ Hoàng Tuyền nhìn cảnh sắc lùi dần bên ngoài qua cửa kính, khác với phồn hoa lúc trước, tại xung quanh ngã tư đường đều là zombie hoặc hành tẩu hoặc giãy giụa ngã xuống, khung cảnh tận thế cũng chỉ như thế này mà thôi.

      "Hoàng Tuyền vẫn giống như hồi ." Giọng của Tô Giác truyền đến, "Còn nhớ sao? Hồi đưa em ra ngoài, em luôn ngồi trong lòng , sau đó nằm sấp cửa nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoàn toàn quan tâm đến , giống như bây giờ vậy."

      Hạ Hoàng Tuyền yên lặng quay đầu lại: ". . . oán giận em nhìn sao?" Ngữ khí ai oán này là sao?

      "Đúng vậy." Tô Giác gật đầu như chó con.

      ". . . . . ." Đừng có gật đầu thích thú như vậy chứ!

      Ngay trong lúc này, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhớ tới việc, căn cứ vào trí nhớ được nhập vào, lần đầu tiên gặp Tô Giác là lúc 5 tuổi, hai người qua lại liên tục dến 15 tuổi, rồi sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà tách ra ba năm, cho đến tại mới gặp lại. có vấn đề gì, nhưng quan trọng là, từ lần đầu tiên gặp người này, vẫn là bộ dáng như tại, cho nên , "Năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?"

      Tô Giác đung đưa ngón tay, thần bí : "Tuổi của đàn ông là bí mật nha." Nhìn chăm chú vào vẻ mặt biết gì của Hạ Hoàng Tuyền, nở nụ cười, "Nhưng nếu là Hoàng Tuyền, có thể đối đãi đặc biệt." Vừa , vừa lấy ví da trong tây trang đặt vào tay bên cạnh.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn cái, cúi đầu mở ra ví da trong tay, đầu tiên ánh vào mắt tấm chứng minh thư, năm sinh 1983? tại ở thế giới này hẳn là năm 2012, tuy rằng bệnh độc bùng nổ ở mùa thu chứ phải ngày 21 tháng 12, như vậy. . . Hạ Hoàng Tuyền tính nhẩm chút, thể tin trợn to mắt, lại vươn ngón tay ra tính, sai! Tên có khuôn mặt thiếu niên này 29 tuổi, đùa cái gì chứ!

      Kẻ thù chung! Tên này hoàn toàn là kẻ thù chung của nữ giới!

      quay đầu chuẩn bị gì đó, lại bị che miệng lại, Tô Giác chớp mắt nhìn , : "Hoàng Tuyền, thể ra nha, đây là bí mật của chúng ta."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền kéo xuống tay của thiếu niên, , phải là tay của người đàn ông trưởng thành, nhét ví tiền vào trong tay . như vậy, lúc 5 tuổi gặp Tô Giác, 16 tuổi rồi. . . Người này, nhiều năm như vậy bảo trì thanh xuân bằng cách nào chứ? Khốn khiếp, khiến cho người ta ghen tị!

      Khi lòng đố kỵ thiêu đốt, đột nhiên phát cái tai kéo rất dài, Hạ Hoàng Tuyền híp híp mắt, phen nhéo cái tai kia, xoay 90 độ.

      "Đau đau đau! Đại vương tha mạng!"

      " lái xe tử tế, vươn đầu ra sau làm gì? Muốn xe lật sao?!"

      ". . . Là thế này, lỗ tai của bỗng ngứa quá, định cọ cọ vào chỗ ngồi!" Ngôn Tất Hành lấy lòng , "Nhưng ít nhiều nhờ em véo cái, giờ ngứa chút nào, em lợi hại!"

      Thái dương của Hạ Hoàng Tuyền nổi lên gân xanh, tên Ngôn Tất Hành này còn có thể vô sỉ hơn sao? Nhưng nghĩ rằng còn lái xe, quyết định tạm thời buông tha cho kẻ nhiều chuyện này.

      "Lái xe tử tế cho tôi! Còn dám như vậy. . ." Giơ đao.

      "Vâng đại vương, tiểu nhân hiểu !"

      "Xì. . ." Tô Giác bỗng cười khẽ.

      " cười cái gì?"

      ", có gì." Chàng trai lắc đầu, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu chăm chú nhìn Hạ Hoàng Tuyền, "Thấy em có tinh thần như vậy là tốt quá, sau khi rời khỏi S Đại, vốn định gặp em lần, còn vô cùng lo lắng em để ý đến , dù sao khi lần trước rời . . ." dừng chút, vẻ mặt nặng nề rồi lại tươi cười, giống như sa sút vừa rồi chỉ là ảo giác, " ngờ rằng em lại tới cứu , vô cùng vui vẻ."

      ". . . Đây là việc ngoài ý muốn."

      "Ừ ừ."

      "Đều là ngoài ý muốn rồi!"

      "Ừ ừ, đúng, là ngoài ý muốn."

      ". . . . . ." Cảm thấy vô lực. . . Cảm giác vô lực vĩ đại tập kích Hạ Hoàng Tuyền, cho nên , loại hình này phải là sở trường của , nếu là Thương Bích Lạc trực tiếp đánh là được rồi, dù sao khi tên kia như vậy, tám phần là dối, nhưng vấn đề là, người này nghiêm túc, hơn nữa hề có ác ý, , quả là Bồ Tát toàn thân tản ra thiện ý! Hoàn toàn hạ thủ được!!!

      Nhưng là, lúc này thực ra có người còn rối rắm hơn .

      ". . . . . ." Đây là tiết tấu nam tiểu tam thượng vị thông đồng thành gian! Ngôn Tất Hành lái xe thảm thống che mặt, lại đồng tình nhìn về phía Thương Bích Lạc ở bên cạnh, nếu lúc trước chỉ nhìn thấy cái nón xanh mờ mờ, bây giờ nó rất ràng rồi.

      Khóe mắt Thương Bích Lạc giật giật, trực tiếp nhìn ánh mắt cực nóng của người nào đó, so với quan hệ của hai người ở sau, càng quan tâm lý do quân đội tìm người đàn ông tên là Tô Giác này, rốt cuộc là có giá trị gì khiến quân đội chấp nhất tìm ? Hơn nữa, khi quân đội chuyển đường, kẻ bạo lực ngu xuẩn kia cũng có biểu gì là hiểu tình hình, nhưng khi đến nơi này liền lập tức tìm người, xác định tin tức như thế nào?

      So với điểm trước, điểm sau càng khiến chú ý.

      Trực giác của cho bản thân, cất giấu rất nhiều bí mật.

      Nhưng mà, Ngôn Tất Hành hiển nhiên hề tiếp thu được lối suy nghĩ của , Thương Bích Lạc nghiêm túc suy xét trong mắt chính là người thương tâm thất vọng! thở dài xót xa, làm thành viên đáng tin của đoàn FFF, nam nữ chia tay là việc vui đối với , nhưng vấn đề là ở đây đôi chia tay đôi khác lại thành lập! So với điều đó, càng duy trì nguyên phối, bởi vì vừa thấy người khác ngọt ngào liền đau răng, vẫn là hình thức ở chung như Tiểu Thương Tiểu Hạ phù hợp với khẩu vị của , hơn nữa bạo lực gia đình quá nhiều sau này còn dễ dàng chia rẽ.

      thở dài vỗ vỗ vai Thương Bích Lạc, dùng khẩu hình "Đừng nghĩ nhiều, ít nhất là đặc biệt đối với ấy."

      "?"

      Tiếp tục dùng khẩu hình —— " ấy đánh vô cùng mạnh."

      ". . . . . ." thực muốn loại đặc biệt này được chứ?

      Khi hai người đàn ông im lặng trao đổi, Hạ Hoàng Tuyền bắt đầu chuyển đề tài, thoát khỏi cục diện khó xử trước mắt.

      "Lại tiếp, vì sao ở S Đại? Vì sao quân đội tìm ?"

      "Lý do ở mặt ngoài là trở về tham gia kỷ niệm 100 năm của trường học cũ."

      "Ở mặt ngoài?"

      "Ừm." Tô Giác gật đầu, "Tuy là cơ mật, nhưng cho Hoàng Tuyền sao." Vừa vừa lấy ra điện thoại di động, nhập vào mật mã phức tạp để mở khóa, sau đó vào mail, vươn tay đưa cho Hạ Hoàng Tuyền.

      nhận lấy, đó viết ——

      "Từ nước A mang về thứ thú vị, muốn đến xem sao?"

      Phía dưới còn có hình ảnh.

      Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hoàng Tuyền bỗng mở to: "Đây là. . ." ràng là hình ảnh zombie?! Nhưng mà, ngày gửi mail. . .

      "Chú ý tới sao? sai, ngày là trước khi bệnh độc ở nước A bùng nổ." Tô Giác gật đầu, "Bởi vì tham gia vào hạng mục cơ mật, rất lâu nhận được mail, chờ khi nhìn thấy nó, ở phía nam bắt đầu xuất người cảm nhiễm, sau đó mới biết được tin tức bị phong tỏa." tới đây, mặt lộ vẻ tức giận, "Nếu phải là vậy, tình huống có lẽ nghiêm trọng đến thế, nếu sớm chút. . ."

      " phải lỗi của , cũng ngờ tới việc này, phải sao?" Hạ Hoàng Tuyền mấp máy môi, tiếp, "Hơn nữa, tại cũng phải lúc để sám hối."

      ". . . Ừm, em sai." Tô Giác cười cười, tiếp, "Khi thấy mail, vì chẳng hay biết gì, cho nên tin tưởng trăm phần trăm, nhưng ở trong ấn tượng của , cậu ấy chẳng phải kẻ hay đùa dai, cho nên lập tức liên lạc với cậu ấy, nhưng cho dù là mail hay là điện thoại, đều được đáp lại, khi đó trong lòng có dự cảm xấu, vừa khéo hạng mục chấm dứt, vì thế lập tức chạy về, lấy lý do tham gia kỷ niệm của trường học nhằm lấy được tư liệu mà cậu ấy mang từ quốc gia kia, nhưng mà. . ."

      "Vẫn tìm được?"

      "Đúng vậy, bởi vì lâu liên hệ, biết nơi ở của cậu ấy có thay đổi , cũng thử qua, lại vẫn tìm được người, đúng lúc này, bệnh độc bùng nổ quy mô lớn, trước khi tìm được tư liệu, cho dù thế nào cũng thể rời , cho nên lập tức báo cáo chuyện này cho cấp ."

      " ra là thế."

      Trải qua giải thích của , Hạ Hoàng Tuyền hiểu hết thảy, nhưng. . .

      " có cách khác để tìm ấy sao?"

      Tô Giác lắc lắc đầu: " chỉ có thể khẳng định cậu ấy có phòng thí nghiệm ở thành phố S, mà người hẳn là chưa rời ."

      "Cần phát động quân đội tìm sao?"

      "Trừ đó ra có cách nào tốt hơn rồi."

      "Cũng đúng." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu đồng ý, sau đó lại bỗng nhớ tới việc, "Đợi chút, quân đội đến S Đại tìm , tìm được người sao ở lại nơi đó, chạy tới đây làm gì?"

      ". . . . . ." Tô Giác ngớ ra, sau đó yên lặng quay đầu.

      Em Hoàng Tuyền híp mắt, đúng là khả nghi.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

      "Chuyện này. . ." Trước ánh mắt chất vấn, Tô Giác kiên trì được bao lâu tước vũ khí đầu hàng, dè dặt tới gần , giọng , "Thực ra. . . lạc đường. . ."
      rjnchanTử Mặc thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Tôi thấy được tương lai

      Lạc đường lạc đường lạc đường, lạc đường sao?! Đùa giỡn cái gì chứ!

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền kìm nén để tức đến hộc máu, "Vậy trước đó tìm người thế nào?!"

      "Ngồi taxi."

      "Sau đó. . ." Được rồi, khi bệnh độc bùng nổ tất cả mọi người đều vội vã về nhà hoặc chạy trốn, khẳng định là có taxi, cho nên, sau khi bệnh độc bùng nổ người này luôn qua lại ở tòa thành thị này sao? Vậy mà có thể chạy đến gần S Đại, thể là may mắn tới cực điểm, thở dài, "Quên , người có việc gì là tốt rồi." sở dĩ bị hệ thống nhận định là mục tiêu tám chín phần là do phần tư liệu này, vậy nó tuyệt đối là , lấy được nó chừng có thể giải quyết được mối nguy tận thế, cho nên dù thế nào, tên này có thể sống sót được quá tốt.

      Tô Giác giật mình, đầu tựa vào vai Hạ Hoàng Tuyền, mắt kính lệch xuống theo động tác, trong mắt nâu lóe ra sóng nước trong veo: "Hoàng Tuyền. . ."

      ". . . . . ." Ngữ khí cảm động này là sao? ràng còn chưa sử dụng kỹ năng mủi lòng được chứ?!

      Ngay khi Hạ Hoàng Tuyền muốn đẩy đầu đối phương ra, bên tai đột nhiên ngừng truyền đến thanh.

      "Khụ!"

      "Khụ khụ!"

      "Khụ khụ khụ!"

      Hạ Hoàng Tuyền biết gì: "Có chuyện gì mau!"

      "Đến nơi!"

      vội quay đầu, quả nhiên, đến S Đại, phải chăng khi chuyện xe chạy rất nhanh?

      Mắt thấy hai người ở ghế sau xuống xe từ hai bên, Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, dựng ngón cái với Thương Bích Lạc: " cần cám ơn tôi, tên của tôi là Lôi Phong sống [1]!" Rồi sau đó kéo ra cửa xe phen, mắt thấy Hạ Hoàng Tuyền xuất bên cạnh, lại tiếp, " có tiểu tam bất bại, chỉ có lão nhị nỗ lực, cố lên!"

      "Cái gì tiểu nhị tiểu tam?" hề nghi ngờ, những lời này bị Hạ Hoàng Tuyền nghe được, vừa xách Thương Bích Lạc lên sau lưng, vừa hỏi.

      ", cái gì cũng có!"

      Kỳ kỳ quái quái. . . Nhưng mà quên , tại phải lúc để quan tâm.

      Để tiết kiệm thời gian, Ngôn Tất Hành lái thẳng vào bên trong đại học, trực tiếp hội họp cùng quân đội.

      "Thượng tá Tô!"

      "Chắc chắn là người này sao?"

      "Đúng vậy."

      Tô Giác quay đầu mỉm cười với Hạ Hoàng Tuyền: "Hoàng Tuyền, ở trong này chờ chút được ?"

      "Ừm."

      Ba người nhìn chăm chú vào bóng lưng Tô Giác, Ngôn Tất Hành chịu đơn chọc chọc cánh tay Hạ Hoàng Tuyền: "Bạn hữu này là thượng tá sao, thành niên chưa? Chậc, quan liêu vạn ác!"

      ". . . thành niên từ lâu rồi." Hạ Hoàng Tuyền nhìn cái, "Tuy rằng nhìn trẻ tuổi, nhưng thực ra hơn tuổi tất cả chúng ta."

      " hay giả?"

      "Lừa cũng có lợi gì."

      Ngôn Tất Hành cảm khái lắc đầu: "Quả nhiên, thể suy đoán người đàn ông từ khuôn mặt, nhất là người đàn ông tốt như ."

      " câu cuối cùng liền bỏ ."

      ", đây mới là trọng điểm!"

      Thương Bích Lạc cúi đầu nhìn chăm chú vào hai kẻ lại bắt đầu trở nên ngu xuẩn, mở miệng : "Kế tiếp là muốn tìm đến phòng thí nghiệm."

      "E là vậy." Hạ Hoàng Tuyền gật gật đầu, "Nhưng thành thị lớn như vậy, hẳn là rất khó. . ." Lời còn chưa dứt, sững sờ tại chỗ, đúng vậy! Mũi tên trong truyền thuyết lại xuất , trực giác cho , lần này nó chỉ hẳn là phương hướng tới phòng thí nghiệm.

      "Làm sao vậy?"

      ". . . , có gì." Có manh mối đương nhiên là chuyện tốt! Nhưng vấn đề là, manh mối cho người khác như thế nào? ràng là trước đó hoàn toàn biết chuyện này, tại đột nhiên biết phòng thí nghiệm ở đâu, khiến người hoài nghi mới là lạ.

      Mắt Thương Bích Lạc lóe lóe, đột nhiên cúi đầu, kề vào bên tai Hạ Hoàng Tuyền, giọng hỏi: "Phòng thí nghiệm ở nơi nào?"

      "Ngay tại. . ." Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhớ ra, vươn tay véo mạnh cổ của người nào đó, cắn răng , " muốn ăn đòn sao?!"

      Thanh niên để ý, thấp giọng cười: " quả nhiên là biết gì đó."

      ". . . . . ." Người này rốt cuộc làm sao vậy. . .

      "Này, hai người đùa cái gì?" Ngôn tiểu ca ở bên cạnh chú ý tới khí dị thường giữa hai người, "Chơi trò hít thở thông? Đừng như vậy, tuy rằng dễ dàng đạt tới khoái cảm trong việc tìm tới cực hạn, nhưng rất dễ tai nạn chết người! Người trẻ tuổi đừng tùy tiện chơi đùa như vậy!"

      ". . . suy nghĩ nhiều quá!" Hạ Hoàng Tuyền nới ra bàn tay véo người nào đó, quay đầu với Ngôn Tất Hành, " nên toilet rồi!"

      "Hả?" Ngôn Tất Hành sửng sốt, sau đó xua tay, ", muốn chút nào. . ."

      " tuyệt đối muốn toilet rồi!" Rút đao!

      "Đúng vậy đại vương, sắp đái ra quần rồi!" Am hiểu sâu đạo lí "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt", Ngôn Tất Hành gấp rút chạy trốn, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bóng lưng của , rồi sau đó mở ra cửa xe, ném Thương Bích Lạc vào ghế sau rồi lập tức ngồi xuống, phen nắm cằm của , ép hỏi, " biết được những gì? Làm sao mà biết?"

      "Biểu cảm." Thực ra những gì Thương Bích Lạc biết cũng kỹ càng như Hạ Hoàng Tuyền cho rằng, dù sao thứ như hệ thống, tự mình tiếp xúc cũng rất khó tin tưởng. đến cùng, thực ra chỉ nhìn thấu cảm xúc của mà thôi, tuy rằng luôn cố gắng duy trì khuôn mặt lãnh diễm cao quý, nhưng mà, "Ngẩn người, kinh ngạc và giãy giụa, lúc đó nhìn vô cùng. . ."

      " dám ra từ 'ngu xuẩn' tôi liền giết chết !"

      ". . . . . ." Chính ra được chứ?

      Cho nên , tên này xem thấu biểu cảm của mà suy luận ra sao? Chậc, đúng là kẻ đáng ghét, giống y như linh hồn sau lưng, tại xem ra, biểu kích động của khiến lòi đuôi, nên làm cái gì mới tốt?

      "Muốn giết tôi diệt khẩu sao?"

      Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, rồi sau đó nới tay, vỗ vỗ má Thương boss, cười lạnh : "Đừng dùng lối suy nghĩ đê tiện của mà phỏng đoán hành động của tôi." Nếu như thực làm vậy, cũng có tư cách và lập trường để khinh bỉ người này.

      "Hả?" Thương Bích Lạc nhíu mày.

      "Cho dù là tên khốn như , tôi cũng thể tùy tiện giết chết."

      "A, vậy định làm như thế nào?"

      "Ném vào trong đám zombie."

      ". . . . . ."

      "Đùa." Hạ Hoàng Tuyền ngồi về chỗ, " tò mò như vậy, cho cũng sao, thực ra, tôi có siêu năng lực."

      ". . . . . ."

      "Chính là nhà tiên tri xuất trong tiểu thuyết hoặc TV, đúng vậy, tôi chính là người thần bí như thế." Hạ Hoàng Tuyền vừa vừa gật đầu, "Cho nên, hết thảy đều là ý chỉ của thần."

      Khóe miệng Thương Bích Lạc giật giật: " nghĩ rằng tôi tin?"

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía , nhún vai: " đúng là người đàn ông đáng hổ thẹn, ngay cả lời từ miệng thục nữ cũng nhẫn tâm hoài nghi." Đúng vậy, vừa rồi đột nhiên nghĩ thông suốt, tuy rằng Thương Bích Lạc sâu sắc phát ra, nhưng lại có chuyện gì chứ? có thể cho ai? Ai tin tưởng ? đến cùng cũng giống như , thế giới này đều là lẻ loi mình, chỉ cần để mắt đến , cho tên này trốn , liền có gì để lo lắng!

      Khóe miệng thanh niên nhếch lên, dịu dàng đáp lại: " có lỗi, có thể với tôi thục nữ ở chỗ nào sao. . . A!"

      Hạ Hoàng Tuyền thu hồi lại nắm đấm ở bụng , đẩy , Thương boss liền bị đẩy vào chỗ ngồi, thổi nắm tay, cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại: "Thục nữ dùng tay dịu dàng chào hỏi đó."

      "Làm sao vậy? Nhìn thấy thục nữ sao?" vừa vừa cúi người, tay chống đầu vai Thương Bích Lạc, tay chọc chọc vào mặt , "Lại cho bí mật nữa, thực ra, tôi luôn luôn mang theo cũng là vì tiên đoán."

      "Tiên đoán?" Thương Bích Lạc hít sâu hai lần để giảm bớt đau đớn, híp mắt hỏi ngược lại.

      "Ừ ừ." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, , "Tôi nhìn thấy thảm tôi, luôn luôn đến mức điên cuồng thể kiềm chế, sau đó lại bi kịch bị tôi đá. Bởi vì rất đáng thương, đáng thương đến mức ngay cả tôi cũng nhịn được mà đồng tình, cho nên mới luôn luôn mang theo ." tới đây, thở dài, "Đây là nguyên nhân vì sao trước đây hỏi tôi , sao có thể ra được chứ. . ." Lắc đầu liên tục.

      Tiếng vừa ngừng, giữa hai người lâm vào im lặng ngắn ngủi.

      Người đánh vỡ im lặng là Thương Bích Lạc, đột nhiên vươn tay ra, xoa gương mặt mịn màng của Hạ Hoàng Tuyền: "Tôi ?"

      Khi tiếp xúc, Hạ Hoàng Tuyền bỗng nổi da gà, theo bản năng muốn hất ra, lại đột nhiên nghĩ nếu làm như vậy thua, vì thế kiên trì gật đầu : "Đúng vậy."

      "Tôi đến mức điên cuồng thể kiềm chế?"

      "Đúng vậy."

      "Ha ha. . ."

      " cười cái gì? tin?"

      ", hoàn toàn ngược lại." Thương Bích Lạc cười cong mắt, , "Tôi vô cùng chờ mong ngày này đến." Nếu nó tới.

      ". . . . . ." Người này, đùa với vui chút nào!

      Hạ Hoàng Tuyền hừ khẽ tiếng, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, là Ngôn Tất Hành trở lại sao? , cảm giác giống, vội vã muốn đứng dậy, lại bi kịch phát sợi tóc buông xuống cuốn lấy khuy áo trước ngực Thương Bích Lạc, vừa mới gỡ ra, cửa xe bị kéo mở, ánh sáng bất thình lình bắn vào, ngay khi híp mắt lại theo bản năng, giọng truyền đến.

      "Hoàng Tuyền em ở đây. . . Hai người làm cái gì?!"

      ". . . . . ." Cảm giác như bắt gian tại giường này là sao?!

      [1] Người vui với việc giúp người như Lôi Phong.
      rjnchanTử Mặc thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Chào chú, tạm biệt chú

      Thương Bích Lạc sai, tại trong lòng Hạ Hoàng Tuyền là lệ rơi đầy mặt, mặt mang theo biểu cảm nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực ra có chút, khụ, gì kia, gì, chỉ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào .

      ". . . Ha ha ha ha." Hạ Hoàng Tuyền cười gượng, chống lưng ghế ngồi thẳng, "Thực ra, em chỉ là . . ."

      "A! Xin lỗi! nhìn thấy gì hết!" Ngôn Tất Hành biết xông ra từ chỗ nào, che mắt phen, thống khổ lắc đầu , " là, hai người cũng quá dính thôi, ban ngày ban mặt sao có thể cứ làm chuyện này chứ?"

      ". . . . . ." Ai làm chuyện này?! Hơn nữa cố ý nhấn mạnh chữ "cứ" là sao? cảm giác vô cùng đáng khinh từ trong đó truyền tới.

      "Thượng tá Tô, ngại quá, hai bọn họ luôn như vậy, ha ha ha, có khi tôi cũng cảm thấy mình chính là bóng đèn, còn sao?"

      ". . . . . ." Tô Giác gì.

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền xoa trán, giờ khắc này, sâu ý thức được tính nguy hại của heo đội hữu.

      Tô Giác vẫn , chỉ cúi người, bắt lấy cổ tay Hạ Hoàng Tuyền: " theo ."

      Hạ Hoàng Tuyền liền ngoan ngoãn để kéo , chẳng phải thể phản kháng, chỉ là cảm thấy làm vậy rất xấu hổ, tuy rằng ra rất vô tội.

      Ngôn Tất hành tựa vào xe, nhìn chăm chú vào bóng lưng của hai người, cười ha ha: "Làm tốt lắm!" Dứt lời, gật gật đầu, "Quả nhiên là thực hoàn mỹ phương châm của tôi!"

      "Phương châm?"

      "Ai nha, giả bộ cái gì. . ." Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vỗ đầu vai của Thương Bích Lạc, "Chính là cái kia, có tiểu tam đánh bất bại, chỉ có lão nhị cố gắng.”

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc nhíu mày, nhớ tới tình vừa rồi, khóe miệng hơi nhếch lên.

      ", làm sao vậy?" Ngôn Tất Hành nhảy lên, xoa mạnh cánh tay, "Khuôn mặt tươi cười siêu cấp quỷ súc [1] này là gì chứ? Bị em chơi hỏng rồi sao?!"

      Thương Bích Lạc quay đầu nhìn chăm chú vào , gì, biểu cảm mặt có vẻ thân thiết lại vô tội: " cái gì?"

      ". . . , có gì." Vẻ tươi cười nhìn khác gì khi bình thường khiến Ngôn Tất Hành nhịn được mà rùng mình cái, đột nhiên ý thức rằng, cho tới nay mình nghĩ sai về điều gì đó.

      Cách đó xa, tình cảnh của Hạ Hoàng Tuyền cũng tốt hơn Ngôn Tất Hành bao nhiêu, tuy rằng Tô Giác nổi giận với , chỉ im lặng kéo về phía trước, nhưng cả người tản ra cơn giận là sao chứ? Giống như làm chuyện gì sai vậy, ghen tị? Ghen? Làm sao có thể? Căn cứ vào tư liệu, "" và Tô Giác qua lại từ 5 tuổi đến 15 tuổi, huống chi đối phương còn hơn 11 tuổi, vốn có khả năng nảy sinh tình , trừ khi có chứng luyến đồng, hơn nữa tại bọn họ cách ba năm mới gặp lại. Đợi , hay là . . .

      Còn nghi hoặc, người đàn ông phía trước bỗng dừng lại, hít sâu mấy hơi, xoay người : "Hoàng Tuyền, chờ sau khi chuyện tại kết thúc, cảm thấy chúng ta cần chuyện."

      ". . . Ừm." Ngữ khí nghiêm túc, cho nên , người này xem mình như là cha ? Cứu mạng, tuổi còn chưa tính, chỉ với gương mặt non mềm này cũng thể gọi ra "Ba" được chứ?!

      Có lẽ là vì thái độ nhận tội của Hạ Hoàng Tuyền, Tô Giác chớp chớp mắt, mặt lại lên vẻ tươi cười: "Cứ ước định như vậy rồi."

      "Được." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, nhân cơ hội , "Tìm kiếm phòng thí nghiệm, có thể để bọn em tới giúp sao?"

      "Rất nguy hiểm." Tô Giác nhíu mày, "Em vẫn nên đợi. . ."

      "Đừng xem thường, em rất mạnh." Tay Hạ Hoàng Tuyền rút khỏi tay , vuốt đao võ sĩ bên hông, nghiêm cẩn , "Em chắc chắn có thể giúp được ."

      ". . . Được rồi." Tô Giác thở dài, "Dù sao nếu đồng ý, em cũng nhất định lén chạy tới."

      "Ha ha ha. . ." Đáp lại là tiếng cười gượng.

      "Nhưng mà, hi vọng em hứa với việc." Hai tay Tô Giác đặt lên vai , trong mắt nâu tràn đầy vẻ nghiêm cẩn, "Tư liệu tất nhiên quan trọng, nhưng sinh mệnh của em đối với cũng rất quan trọng, cho nên, nhất định được cậy mạnh, hiểu chưa?"

      Hạ Hoàng Tuyền giật mình, cho dù phần quan tâm này là vì trí nhớ giả dối, nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng tệ chút nào, nhếch miệng, gật đầu: "Ừm, còn có. . . Cám ơn."

      "Đồ ngốc." Tô Giác xoa đầu , " cần cám ơn với ." Sau đó lấy ra súng tín hiệu từ trong túi áo đưa cho , "Nếu gặp nguy hiểm dùng thứ này báo cho biết.:

      —— Giọng hiền lành, tuy rằng mặt non chút, nhưng thấy thế nào Tô Giác đều đủ tư cách là trưởng bối, so với "A Giác", càng muốn nghe xưng hô khác? Tuy rằng thể nào gọi "Ba" được, nhưng chú gì đó thành vấn đề.

      Vì thế Hạ Hoàng Tuyền gật đầu nhận lấy súng: "Cháu nhớ kỹ, chú Tô, chú cũng phải cẩn thận chút."

      Dứt lời, ngượng ngùng quay tìm hai người khác, cho nên hoàn toàn chú ý tới, bối cảnh sau lưng người nào đó chính là sấm sét giữa trời quang, vạn dặm mây đen.

      Chú Tô. . . Chú Tô. . . Chú Tô. . . Chú Tô. . . Chú Tô. . .

      Thế cho nên, phút đồng hồ sau, khi tiếng "Thượng tá Tô" kéo Tô Giác ra khỏi ác mộng tối đen, câu đầu tiên của chính là: " thấy tôi có già ?"

      ". . . . . ." Binh lính nào đó xoa xoa mồ hôi đầu, nghĩ rằng đàn ông đều thích người khác mình "Ngoài miệng có râu, làm việc bền chắc" [2], vì thế đáp, "Thượng tá Tô nhìn vô cùng già dặn."

      ". . . . . ." Orz. [3]

      ". . . . . ." sai rồi sao? Vì sao thượng tá Tô càng có vẻ tuyệt vọng hơn lúc nãy?

      Đương nhiên, Hạ Hoàng Tuyền thể ngờ được lời của mình có sức mạnh lớn đến thế, tuy rằng lòng dạ muốn lấy được tư liệu, mà việc đầu tiên cần làm là ——

      "Ngôn tiểu ca, có thể đưa cho tôi bản đồ sao?"

      " thành vấn đề!"

      Ngôn Tất Hành đưa bản đồ vào trong tay , hưng trí bừng bừng tiến tới gần: "Em muốn làm gì?"

      Hạ Hoàng Tuyền im lặng lát, thở dài: "Đây vốn là bí mật, nhưng tôi cảm thấy tại có thể cho ." Nhờ có Thương Bích Lạc "nhắc nhở", ý thức được rằng về sau chỉ sợ mình ở cùng hai người này trong thời gian rất dài, cho dù có cố gắng che giấu, có số việt sớm muộn vẫn bại lộ, vậy bằng nhân cơ hội này kéo màn che trước, nghĩ thế, vươn tay, kéo xuống chụp mắt bên mắt trái, để lộ ra "Mắt Hoàng Tuyền" hổ phách kia trước mặt thanh niên.

      Thương Bích Lạc híp mắt lại, tuy rằng lần đầu tiên thấy nó có vẻ như ung dung thản nhiên, thực ra trong lòng vẫn để ý chút, trong con mắt kia tản ra điềm xấu, đồng tử màu đỏ đậm nhìn chăm chú tựa như độc xà để mắt con mồi, làm cho người ta thoải mái, có cảm giác hoàn toàn bất đồng so với , lại tại điểm nào đó phù hợp cách kỳ lạ.

      Mâu thuẫn nhưng thống nhất.

      "Đây là. . ." Ngôn Tất hành và đồng bọn ( hề có!) của sợ ngây người!

      "Con mắt này tên là mắt Hoàng Tuyền." Hạ Hoàng Tuyền vô cùng thương tiểu thuyết và phim trinh thám, tuy rằng biết chỉ số thông minh của mình cao, nhưng cũng nhớ —— cái gọi là dối, chính là phải trộn lẫn cả lời dối và , thực tế, tại cũng làm như vậy, "Cái giá là lấy đôi mắt trái, dùng nó tôi có thể nhìn tới thứ nào đó."

      ". . . Thứ nào đó?"

      "Ừm." Mắt Hạ Hoàng Tuyền đảo qua zombie ngã đất còn tử khí, lại nhìn về nhóm binh lính cách đó xa, màu sắc người bọn họ đậm nhạt đồng nhất, có số người, cũng sắp chết. . . mấp máy môi, tiếp, " ngắn gọn, tôi có thể nhìn thấy thứ mà người khác nhìn tới." Ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mũi tên đầu, "Mà thứ này, có thể trở thành chỉ dẫn cho hành động."

      Ngôn Tất Hành sờ cằm: "Tuy rằng có ý gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại!"

      ". . . Này!" Hạ Hoàng Tuyền quơ quơ bản đồ trong tay, "Tóm lại, tại tôi dùng cho xem!" Vừa vừa giơ bản đồ trong tay lên , bộ "vận công" cao thâm.

      Thương Bích Lạc hứng thú nhìn chăm chú vào động tác của , phán đoán dựa vào ngữ điệu và biểu cảm vừa rồi của , mỗi câu đều là , nhưng tổng hợp lại, lại khiến cho người ta có cảm giác giả dối và hợp lý, là che giấu ở chỗ mấu chốt, hay là dùng lời để xây dựng lời dối?

      thể phủ nhận, ngày càng có hứng thú với việc này.

      "Tôi biết!"

      "Như vậy biết?"

      "Nếu ?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào Ngôn Tất Hành, bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng này là sao?

      "Đây cũng quá có lệ rồi." Ngôn Tất Hành kháng nghị , "Ít nhất phải có động tác đặc trưng nào chứ, hoặc là hô khẩu hiệu a! Ví dụ như 'Con mắt hãy ban cho ta lực lượng ' hoặc là 'A. . .nha!" gì đó."

      ". . . đủ!" Khẩu hiệu thấp kém tới cực điểm này là sao? Xem TV nhiều quá phải ! Hạ Hoàng Tuyền xoa trán, " tóm lại, tôi biết địa điểm cần tới tiếp theo, Ngôn tiểu ca, lái xe!"

      "!"

      Hạ Hoàng Tuyền mở ra vị trí bên cạnh ghế lái rồi ngồi xuống.

      Ngôn Tất Hành sửng sốt, sau đó dùng giọng điệu vô cùng ngượng ngùng : "Ai nha, em , em cuối cùng cũng phát vẻ đẹp của sao?"

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền yên lặng xuống xe, chạy đến phía sau, mở cửa xe, kéo Thương Bích Lạc, ném vào ghế cạnh ghế lái, "Người có thể phát vẻ đẹp của ta."

      ". . . Em , định hướng tình dục của rất bình thường."

      "Ừm, mắt của tôi cũng rất bình thường."

      Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt, cho nên là bị khinh thường sao?

      Thương Bích Lạc yên lặng vươn tay, vỗ vỗ vai Ngôn Tất Hành, ngay khi đối phương được sủng mà kinh nhìn lại, nhíu mày cười: " có tiểu tam nỗ lực?"

      ". . . Hiểu lầm, thực ra đây là hiểu lầm. Ôi, đừng cười với tôi như vậy, tôi sợ hãi tay lái được xe!"

      Hạ Hoàng Tuyền ngồi sau, chống má nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy, có hai tên heo đội hữu cũng là việc tệ, tuy rằng có chút đáng ghét.

      [1] Tàn nhẫn, vô tình, tâm lý biến thái có khuynh hướng thích ngược.
      [2] Chỉ người trẻ tuổi làm việc lão luyện và bền chắc.
      [3] Orz: Hình ảnh người quỳ xuống đất.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Cướp quái là thể

      Theo phương hướng chỉ dẫn của Hạ Hoàng Tuyền, chiếc xe băng băng qua sân trường đại học, rẽ mấy ngã tư rồi chạy đến hướng , khác biệt với đường sá thông thuận lúc trước, ngã tư đường chưa được thanh lý che kín zombie kiếm ăn.

      Ngôn Tất Hành vừa vững vàng nắm tay lái, vừa "chậc" ra tiếng: "Loại xe hơi này đâm zombie thích bằng xe tải!" Giọng vừa dứt, vài con zombie nện mạnh ở mặt kính phía trước, bắn tung tóe ra đống máu tanh hôi rồi sau đó ào ào ngã xuống, chỉ còn lại con còn vắt ngang đầu xe, đôi mắt khuôn mặt dữ tợn hoàn toàn thối rữa, lỗ thủng trống rỗng cách tấm kính trong suốt đối diện với người trong xe, làm cho người ta rét mà run.

      "Á! Dọa chết người!" Ngôn Tất Hành xoay mạnh vô lăng, theo động tác mà quăng nó xuống.

      "Tiếp theo rẽ trái!"

      "Hiểu ! Oa! nhiều zombie, dùng xe hơi tuyệt đối chẹt hết được."

      "Để tôi!"

      Hạ Hoàng Tuyền vừa vừa mở ra cửa xe, xoay người liền lên đỉnh, nhanh nhẹn nhảy đến đầu xe, tài xế Ngôn Tất Hành phối hợp ăn ý phóng mạnh để ổn định thân xe, rồi sau đó chỉ thấy hề có chút do dự hay sợ hãi, liên tục vung trường đao, bởi vì động tác quá nhanh, ánh đao cao thấp nối tiếp biến thành mảnh sáng chói, mỹ lệ lại trí mạng, mỗi lần lóe ra, đều mang vô số sinh mệnh của zombie —— nếu phương thức tồn tại bây giờ của chúng có thể được gọi là sống.

      Ngôn Tất Hành nhìn chăm chú vào đầu zombie và thân thể ngừng ngã xuống của chúng, kìm lòng được huýt sáo: "Huýt!" Rồi sau đó hâm mộ ghen ghét , "Cho nên , em cực phẩm như vậy cưa đổ bằng cách nào? Là em truyền thụ chút kinh nghiệm!"

      Thương Bích Lạc quay đầu nhìn : " muốn biết?"

      "Đương nhiên!" Ngôn Tất Hành biết từ lúc nào lại phun khói thuốc xưa nay, "Sau khi gặp em tôi mới biết được —— đao quang kiếm ảnh chỉ là truyền thuyết, làm phát với em như vậy cuộc sống hoàn mỹ."

      "Thực ra. . ."

      "Ừ ừ."

      "Chúng tôi. . ."

      Lời còn chưa dứt, cây đao đột nhiên đâm qua kính, ngăn cách giữa hai người, Ngôn Tất Hành ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Hoàng Tuyền quay đầu cười lạnh nhìn : "Có thể ăn bậy nhưng thể lung tung nha." Dứt lời, rút đao lại, xoay người chỉ chỉ vào tai mình, "Cẩn thận chút, thính giác của tôi rất nhạy bén."

      ". . . nhìn ra." Điếu thuốc trong miệng Ngôn Tất Hành run lên bần bật, xoa mồ hôi lạnh đầu, "Quả nhiên vẫn là quên , cũng có thể chất trăm ngược tàn như A Thương."

      ". . . . . ."

      Khoảng nửa giờ sau, ba người đứng ở trước trung tâm thương mại hơn mười tầng.

      Ngôn Tất Hành nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn cao ốc đứng sừng sững: "Phòng thí nghiệm phải đều tránh tai mắt của người khác sao? Sao có thể xây ở trong này?"

      "Tuy là như thế. . ." Nhưng phương hướng của mũi tên đúng là vào trong tòa nhà kia.

      "Nếu nghĩ ngược lại, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất." Thương Bích Lạc di chuyển đến cạnh cửa xe, "Cho dù thế nào, đến đây cũng nên vào xem."

      Hạ Hoàng Tuyền khen phen: "Hiếm khi được lời có tính xây dựng như vậy."

      Bởi vì zombie ở ngoài cửa đều bị Hạ Hoàng Tuyền xử lý sạch , ba người thuận lợi đến trước cửa cao ốc, này treo tấm bảng màu vàng có khắc phân khu của mười lăm tầng, hề nghi ngờ, những tầng lầu của cao ốc này đều được các công ty khác nhau thuê, nhưng mà, cũng có công ty nào có cái tên liên quan đến thí nghiệm.

      "Công ty rất nhiều, là cái nào?"

      " vào mới biết được."

      "Chậc chậc, bên trong cũng có ít em zombie." Ngôn Tất Hành vừa vừa đẩy cửa, tay cầm gậy thép mét đâm vào zombie nghe tiếng ngửi mùi mà đến, đỉnh đầu bén nhọn chỉ cần kích liền dễ dàng đâm thủng sọ chúng, cổ tay xoay cái rồi rút gậy về, sau đó nhanh gọn lưu loát quét ngang, quái vật ăn thịt người liền vĩnh viễn mất năng lực hành động.

      Hạ Hoàng Tuyền cũng rút đao ra khỏi vỏ, đối với người cần tử khí như , nơi này quả là nơi nạp năng lượng tốt nhất. nhanh chóng chặt đầu hai con zombie ở đằng sau lưng Ngôn Tất Hành, : "Thực ra chỗ này mình tôi có thể đối phó, . . ."

      "Em , em như vậy cũng đúng!" Ngôn Tất Hành mở miệng ai oán , động tác cũng ngừng, "Người đàn ông tự nhiên hào phóng như , lòng tự trọng rất mạnh!" Khi , đột nhiên cầm gậy đâm về phía cổ của Hạ Hoàng Tuyền.

      Hạ Hoàng Tuyền nhếch miệng, hề né tránh: "Vậy sao? Vậy để cho tôi xem xem lòng tự trọng của như thế nào."

      "Vậy em cần phải mở to mắt rồi!" Vừa dứt lời, gậy thét đâm phá thịt thối, chuẩn xác đâm vào hốc mắt của zombie tiến sát Hạ Hoàng Tuyền, Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, chuẩn bị dùng sức đâm qua đầu nó, chỉ nghe thấy tiếng "Phịch."

      Thương Bích Lạc thản nhiên thổi vào nòng súng trong tay, mỉm cười nhìn về phía : " cần khách khí."

      ". . . Sao có thể cướp quái chứ!"

      " có lỗi, nhất thời thuận tay mà thôi."

      "Tuy rằng tôi là người đàn ông rộng rãi, nhưng tôi dễ dàng tha thứ cho , trừ khi cũng để cho tôi cướp quái."

      "Này! Hai người nghiêm túc cho tôi!"

      Cứ như vậy, dưới hợp tác cùng cố gắng (?) của ba người, zombie trong đại sảnh bị thanh lý còn, mấy người đến trước thang máy, ngoài ý muốn phát nó vẫn còn có thể sử dụng. Ngôn Tất Hành ấn nút mở thang máy, vận khí của bọn họ tồi, trong đó cũng có zombie.

      "Tầng mấy?"

      "Đợi chút. . ." Sau khi tiến vào thang máy, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào mũi tên đột nhiên chuyển hướng xuống dưới, tầm mắt nhìn theo, "Phía dưới?"

      "Phía dưới?" Ngôn Tất Hành nhấn nút xuống, lắc đầu , "Cũng có tầng hầm."

      "Tầng bị che giấu sao?" Thương Bích Lạc mỉm cười, " là thú vị."

      "Vấn đề tại là nên xuống như thế nào?" Ngôn Tất Hành gãi cằm.

      Hạ Hoàng Tuyền vén tay áo lên: "Tôi trực tiếp đấm nát mặt đất được chứ, đấm nát hết tầng là có thể. . ."

      ". . . Em , đừng như vậy." Ngôn Tất Hành che mặt, "Em đàn ông như vậy làm cho sinh ra nghi ngờ về giới tính của mình."

      ". . . . . ."

      " được."

      "Hả?"

      Quyết đoán phủ quyết đề nghị của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cúi đầu nhìn cái: " quên ở dưới là phòng thí nghiệm chứ?"

      ". . . A! Ha ha ha, đương nhiên quên, thực ra vừa rồi tôi đùa thôi!" Hạ Hoàng Tuyền chột dạ quay đầu.

      "Đùa sao. . ." Ngôn Tất Hành cười giễu.

      Hạ Hoàng Tuyền yên lặng nắm chặt tay.

      "Đúng! cũng cảm thấy nhất định là em đùa!"

      "Được rồi, tại phải lúc để lạc đề, cửa phòng thí nghiệm rốt cuộc ở đâu?” Hạ Hoàng Tuyền lấy khuỷu tay chọc chọc Thương Bích Lạc, "Cho ba giây, hai ba, xong rồi, nghĩ được chưa?"

      "Được rồi."

      ". . . . . ." Em Hạ Hoàng Tuyền chuẩn bị " có tác dụng gì" yên lặng nuốt xuống lời muốn , hỏi: "Ở nơi nào?"

      "Nhân viên phòng thí nghiệm hàng ngày đều phải ra vào, cảm thấy làm thế nào để tránh tai mắt của những người khác trong tòa cao ốc này?"

      "Ừm, con đường bí mật?"

      "Vậy vị trí ở đâu?"

      "Cái này. . ." Hạ Hoàng Tuyền suy nghĩ chút, đột nhiên có cảm hứng, "Toilet sao, ví dụ như, bên trong có phòng lắp thang máy bí mật. Thế nào, đúng hay ?"

      ". . . . . ."

      "!" bất mãn nhìn Thương Bích Lạc, xách từ sau lưng ra quơ quơ.

      Ánh mắt thanh niên phức tạp nhìn cái, đáp lại: " phù hợp với chỉ số thông minh của ."

      Bị xem thường! Bị xem thường! bị tên này xem thường! Đáng giận!!!

      "Bình tĩnh, lạnh nhạt." Có lẽ là người tản ra hơi thở đáng sợ, Ngôn Tất Hành nhanh chóng chữa cháy, "Thực ra, còn có cách càng đơn giản hơn."

      "Càng đơn giản. . . A!"

      "Nghĩ ra?"

      "Trực tiếp từ tầng xuống, đúng hay ?"

      Ngôn Tất Hành nhiệt liệt vỗ tay: " hổ là em , lợi hại."

      Hạ Hoàng Tuyền yên lặng cõng Thương Bích Lạc, hề thích loại cổ vũ đến muộn này. Nhưng mà, ở tầng đặt thông đạo bí mật, cho dù địa điểm có kín đến đâu cũng bị phát , cách đơn giản nhất chính là —— thuê khu vực nào đó, lấy thân phận viên chức bình thường đến "công ty", sau đó lại từ đường bí mật của công ty tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

      chứng minh, phán đoán của bọn họ sai, sau khi tiến vào tầng , mũi tên luôn luôn chỉ phía dưới lại đảo lên, lần nữa chỉ phương hướng, dưới dẫn dắt của nó, ba người vào căn phòng chất đầy đồ vật, tuy rằng nhìn rất bừa bãi, nhưng đất cũng có bao nhiêu tro bụi, có thể thấy được có người thường xuyên ra vào. Hạ Hoàng Tuyền quan sát lúc, rốt cuộc tìm được đường vào phòng thí nghiệm trong ngăn tủ.

      Nhưng mà, vào lúc này, ngờ vực lại xuất trong lòng Hạ Hoàng Tuyền ——

      "Chỉ là phòng thí nghiệm mà thôi, có cần giấu kín như vậy ?"

      "Vì che giấu bệnh độc?" Ngôn Tất Hành đưa ra lý do.

      "Đúng ?" Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, sắp xếp câu chữ ra nghi hoặc trong lòng, "Cảm thấy có chỗ nào đúng, dựa theo cách trong mail, bệnh độc mang về từ nước A, nhưng phòng thí nghiệm này cũng phải gần đây mới lập ra, thậm chí xây dựng còn sớm hơn cao ốc, cách khác, trước khi có được bệnh độc nó cũng như bây giờ, thấy rất kỳ quái sao?"

      "Em đúng. . ." Ngôn Tất Hành ngẩng đầu nhìn Thương Bích Lạc, "A Thương, thấy thế nào?"

      "Đúng là thích hợp."

      " như thế nào?" Hạ Hoàng Tuyền kéo xuống, đặt tới ghế tựa bị vứt bỏ ở bên, cúi đầu hỏi.

      "Đầu tiên, nếu phòng thí nghiệm này chịu quản lý của quốc gia, vậy quân đội phải biết được địa chỉ, nhưng thực tế bọn họ cũng biết , cách khác, phòng thí nghiệm này là tư nhân thành lập. Tư nhân thành lập, che giấu rất sâu, hai người nghĩ tới cái gì?"

      Ngôn Tất Hành búng tay: "Nghiên cứu phi pháp?"

      "Đúng vậy." Thương Bích Lạc quyết đoán nhận định, "Đây là phán đoán hợp lý nhất rồi." tới đây, tiếp, "Tiếp theo, nếu người nắm giữ phòng thí nghiệm có tài lực và vật lực lớn như vậy, tôi nghĩ ta hẳn là rất dễ tra được Tô Giác là người của quân đội, vì sao lại cố ý mời ta tới đây? sợ hết thảy bại lộ?"

      "Lối suy nghĩ trái ngược như vậy là sao?" Ngôn Tất Hành đưa ra khả năng khác, "Nếu đối phương vốn muốn Tô Giác rời ? Ví dụ như vậy." Ngôn Tất Hành phân tích, "Tô Giác bị mail về bệnh độc đưa đến, cũng hẳn là nghiên cứu phương diện liên quan? Lại nhìn quân hàm của ta, vậy cũng là nhà khoa học nổi tiếng nghiên cứu về phương diện này."

      "Có ý gì?" Mỗi lúc như thế này, Hạ Hoàng Tuyền liền cảm thấy mình đáng thương.

      " đúng là, ta là nhân tài! Phòng thí nghiêm tư nhân muốn thu hút nhân tài cũng là chuyện rất bình thường. Càng là khi tìm tới bệnh độc kiểu mới." Ngôn Tất Hành lấy điếu thuốc từ trong túi, châm lên, tiếp, "Cho nên mới lợi dụng mail của bạn mà lừa ta tới, hoặc là người bạn kia chính là chủ mưu."

      " như vậy cũng khá hợp lý." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu.

      "Đúng !"

      "Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy có chỗ đúng. . . Nên như thế nào đây? Giống như là vì ăn mật mà ẩu đả với gấu. . ."

      Ngôn Tất Hành hút thuốc bị sặc: "Đó là so sánh kỳ quặc gì vậy?"

      Thương Bích Lạc bỗng cười khẽ ra tiếng.

      "Này, cười cái gì?" Cảm thấy mình lại bị khinh bỉ, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng khó chịu.

      " có gì." Thương Bích Lạc lắc lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy, trực giác dã thú trong truyền thuyết có lẽ tồn tại."

      ". . . Xin hãy gọi nó là đại dự ngôn thuật, cám ơn!"
      Tử Mặc thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Chiếm tiện nghi bị đánh nha

      Thương Bích Lạc cười mà cười nhìn cái, cảm giác về ưu việt chỉ số thông minh triển lộ bỏ sót: "Lại , Tô Giác là nhân viên nghiên cứu khoa học được quân đội bảo hộ, đến khả năng có người theo bảo vệ, khi ta mất tích gây ảnh hưởng lớn, những người này cũng khỏi quá mạo hiểm." Thương Bích Lạc tới đây, mỉm cười, "Cũng là cái gọi là cướp được mật lại bị gấu vồ."

      "Này, lúc đến gấu dám nhìn tôi sao?!" Hạ Hoàng Tuyền nhìn khuôn mặt tươi cười thánh phụ của , đột nhiên cảm thấy tay và răng đều vô vùng ngứa.

      Ngôn Tất Hành với năng lực điều tiết khí MAX hợp thời nhảy ra: "Đúng là vậy, nếu hang ổ của bọn họ ở đây còn chưa tính, chờ Tô Giác vừa tới chụp bao tải hành hung cho hôn mê rồi khiêng , vấn đề là tổng bộ ở thành phố này, lá gan của bọn họ cũng quá lớn."

      "Còn có. . ."

      "Còn có?!" Hạ Hoàng Tuyền bưng trán, "Lối suy nghĩ của còn có thể phức tạp hơn sao? Đầu của tôi quay như chong chóng rồi. . ." Quả thực là thể thừa nhận nổi được chứ?!

      Thương Bích Lạc thở dài: "Quên , cũng chờ mong có thể hiểu được." Thực ra vấn đề còn có rất nhiều, ví dụ như nếu mục tiêu đúng là Tô Giác, có khoảng thời gian ngắn giữa lúc tới thành phố S và khi bệnh độc bùng nổ, trong đoạn thời gian kia vì sao bị bắt lại; lại như vì sao bọn họ có thể thuận lợi tới cửa phòng thí nghiệm, là nơi này bị vứt bỏ, hay là có gì ngoài ý muốn; bỏ phòng thí nghiệm xây dựng kỹ càng cũng quá mức tốn kém, mà ngoài ý muốn —— bệnh độc bắt đầu bùng phát từ phía nam, bọn họ biết tin tức hẳn là có phòng bị trước. . .

      Ví dụ như vậy, nhiều kể xiết.

      Nhưng mà, những nghi vấn này cũng liên quan gì nhiều đến bọn họ, tạo thành, cần thiết phải truy cứu nguyên nhân, quan trọng nhất chỉ có —— phần tư liệu này có còn ở đây hay .

      Tại tận thế, đây có thể được coi là bàn đạp. Nếu biết lợi dụng, có thể trèo lên được độ cao mà người bình thường khó có thể với tới, nhưng vấn đề là. . .

      quay đầu nhìn về phía ở bên cạnh, chỉ thấy kích động kéo cửa ra, lấy ra súng báo hiệu từ trong túi: " tại tôi phải phóng tín hiệu để báo cho bọn họ tìm được phòng thí nghiệm! Các cẩn thận chút!"

      Quả nhiên. . .

      Chí công vô tư? , chính là tế bào đơn nên nghĩ gì cả.

      "A Thương." Ngôn Tất Hành nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vươn tay khoác vai thanh niên bên cạnh, "Thừa dịp em ở đây, thành , ấy rốt cuộc là loại người nào?"

      " cho là gì?"

      "Ừm." Ngôn Tất Hành nhả ra tàn thuốc trong miệng, dùng chân dụi tắt nó, "Chẳng lẽ là long tổ [1] trong truyền thuyết? Hay là nữ đặc công số bảy?"

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc cảm thấy mệt mỏi, tại đội ngũ như vậy, duy trì chỉ số thông minh đúng là việc dễ dàng.

      "Đừng như vậy mà." Ngôn Tất Hành nắm tay chặt, gương mặt kề sát vào tai thanh niên, thấp giọng , "Tôi cam đoan ra ngoài! Hơn nữa. . . xem tôi có tư chất để gia nhập hay ?"

      "Cạch!"

      Đúng lúc này, cửa mở ra.

      Phóng tín hiệu xong, Hạ Hoàng Tuyền trở về, ngơ ngác nhìn hai người đàn ông kề vai sát cánh, theo góc độ của , bọn họ giống như . . . đột nhiên cảm thấy mình có thể hiểu tâm tình lúc trước của Tô Giác, im lặng lát, đóng cửa lại: "Ngại quá, quấy rầy rồi."

      —— Đột nhiên cảm thấy lời tiên đoán lúc trước với Thương Bích Lạc " tôi" ngu xuẩn.

      —— Tuy rằng biết chán ghét phụ nữ, nhưng nghĩ lại tới mức này.

      —— Quả nhiên đồng giới mới là chân ái sao? (edit by Sulli)

      —— Mệt mỏi quá. . . Mệt đến mức thể lại rồi. . .

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Ngôn Tất Hành cũng ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Người em, có phải ấy hiểu lầm hay ?"

      Thương Bích Lạc cố gắng kìm nén xúc động muốn rút súng: "Trước khi điều này, có thể buông tôi ra sao?"

      "A, có lỗi. . . Đợi chút! Em , em hiểu lầm rồi! Thực ra định hướng tình dục của rất bình thường a a a!"

      Cuối cùng, Hạ Hoàng Tuyền bị Ngôn Tất Hành kéo về, nhưng khí giữa ba người trở nên vô cùng kỳ quái.

      Thương Bích Lạc ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền dù thế nào cũng chịu nhìn , trong lòng cảm khái rất nhiều, phương diện, dường như cuối cùng cũng có thể làm trốn tránh mình, phương diện khác, lý do thực là đùa người đến cực điểm!

      Ngôn Tất Hành nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, im lặng chạy ra ngoài, để lại phòng cho đôi "Tình lữ" này, thẳng nam bị biến thành nam tiểu tam thương dậy nổi!

      Trong phòng, nháy mắt càng thêm yên tĩnh, khí cũng càng quỷ dị.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn quanh, vốn muốn theo Ngôn tiểu ca, nhưng tên khốn này lại khóa cửa lại, tuy rằng bằng khí lực của , đá bay cửa phải chơi, nhưng cảm thấy càng thêm xấu hổ.

      Thanh niễn vẫn ngồi im ở chỗ cũ, hứng thú nhìn vào nhất cử nhất động của thiếu nữ, bởi vì chịu nhìn về phía , d♥đ♥l♥q♥đ tầm mắt lại càng kiêng nể gì. Khác với lần đầu gặp, tại mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, khoác áo len rộng rãi màu nuy, phía dưới là quần jeans bó sát và giày da cao, khi thay xuống bộ quần áo màu đen kia, còn than thở mấy lời kỳ quái như " tốt quá, may mà cần mặc cả đời!", nhưng mà, bộ đồ tại của có sức sống hơn lúc trước nhiều.

      Thế nhưng, cũng có chỗ thay đổi, ví dụ như chụp mắt đen bên mắt trái và tóc đuôi ngựa buộc cao. . . Chất tóc rất tốt, điểm ấy mỗi ngày đều có thể tự cảm nhận được.

      Ngoại trừ mắt trái, thấy thế nào cũng chỉ là nữ sinh đại học bình thường, cảm xúc cũng luôn lộ ra ngoài, lại vẫn cất giấu ít bí mật, hơn nữa, quan trọng hơn là. . .

      Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc xù lông dưới tầm mắt bắn phá hề che giấu của thanh niên, quay lại chỉ vào , quát: " được nhìn tôi như vậy! khác gì si hán [2] biến thái theo dõi, buồn nôn!"

      Ngôn ngữ đả kích như vậy đối với Thương Bích Lạc là gì cả, chỉ mỉm cười điều chỉnh lại dáng ngồi, hỏi: "Dù sao rảnh rỗi có việc gì làm, chuyện được chứ?"

      ". . . . . ." Tại sao cả đám đều muốn chuyện cùng , nhưng mà chuyện còn hơn cứ bị nhìn đến mức nổi da gà, Hạ Hoàng Tuyền thở dài, đến trước mặt Thương Bích Lạc, khoanh tay đứng dựa vào tường, " muốn gì? Thi từ ca phú hay là nhân sinh triết học?"

      "Đều có thể." Thương Bích Lạc lạnh nhạt đáp lại, "Nhưng mà, muốn về những thứ này?"

      Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, cho nên , lại bị xem thường? Được rồi, thực ra cũng muốn về những thứ này.

      "Tiếp theo định làm gì?"

      Câu hỏi của thanh niên khiến sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

      "Tại thế giới như vậy, về sau muốn có cuộc sống như thế nào?" Đầu ngón tay vỗ vào ghế, Thương Bích Lạc hỏi tiếp, "Rốt cuộc truy cầu cái gì?"

      "Chậc, quả là vấn đề rối loạn." Hạ Hoàng Tuyền hừ khẽ tiếng, đến trước mặt Thương Bích Lạc, cúi người nhìn thẳng , "Thanh niên văn nghệ là đáng ghét rồi. Cho dù tại nghĩ tốt thế nào, giống như có người biết bệnh độc bùng nổ, ai biết sau này xảy ra chuyện gì, cho nên . . ."

      "Cho nên?" Thanh niên nhíu mày.

      "Cho nên , liều mạng sống sót dễ dàng, đâu có rảnh rỗi suy nghĩ có hay là ." Hạ Hoàng Tuyền đứng thẳng, vươn tay vỗ vỗ đầu Thương Bích Lạc, "Nhưng có điều tôi có thể chắc chắn, chính là, đồ khốn như đừng hòng thoát khỏi tay tôi, cho dù chết tôi cũng phải kéo theo ." Vật trang sức tùy thân gì đó phải cất kỹ, ngộ nhỡ người này bị giết chết ở nơi nào đó mà nhìn thấy, hi vọng của biến mất hoàn toàn.

      " ?" Thương Bích Lạc cúi đầu, lát sau đột nhiên cười ra tiếng.

      " cười cái gì?"

      ", có gì."

      "Hừ, tên khốn kỳ quái." oán giận, tay của bỗng bị nắm lấy, kinh hãi cúi đầu, trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào động tác đột ngột của thanh niên, ", làm cái gì?" Ngớ ngẩn sao? Chán ghét phụ nữ đừng có tùy tiện sờ a! Hay là. . . coi là đàn ông? Cảm giác bi thương bỗng dâng lên. . .

      " có thể thấy tương lai, phải sao?" Thương Bích Lạc siết chặt tay, để con mồi trong tay đào thoát.

      ". . . Đúng làm sao?"

      Thương Bích Lạc híp mắt, chăm chú nhìn vào mắt phải của : "Vậy , trong tương lai kia, tôi có làm chuyện như vậy ?"

      ". . . . . ." Vấn đề quái quỷ này làm cho người ta biết trả lời thế nào chứ!

      " có sao?" Thanh niên nghiêng đầu, giọng nghi hoặc hỏi, " phải tôi đến chết sống lại sao? Thích người, muốn tiếp xúc với ấy hẳn là chuyện rất tự nhiên? Hay là. . ." Khi , chậm rãi giơ tay lên.

      Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc phát , người này nắm tay kéo đến bên môi, đùa giỡn cái gì! Da gà sắp nổi lên rồi được chứ?! vội vã rút tay về, nhưng vẫn là chậm bước, đôi môi mỏng màu nhạt kia sát qua mu bàn tay, tri giác giống như bị phóng đại trong nháy mắt —— hơi mát, mềm mại, nhẵn nhụi. . . nghĩ cái gì?!

      Lấy lại tinh thần, tay cọ mạnh vào quần áo, giống như muốn lau đoạn trí nhớ vừa rồi, kích động quá độ, thậm chí trong thời gian ngắn quên đánh đối phương, mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ khinh bỉ: "Câm miệng! thành gay rồi còn cái gì có hay nữa?!"

      Thương Bích Lạc nhún vai, chút để tâm đáp lại: "Thời gian chứng minh hết thảy."

      "Ai cũng muốn chứng minh cho được chứ?!"

      bởi vì tình vừa rồi và vì đột nhiên lạnh cả người mà có chút hổn hển cũng chú ý tới, đôi mắt thanh niên tối lại, hoặc là , cho dù thấy được cũng thể lý giải, bởi vì, rốt cuộc xác định việc —— thấy chán ghét khi tiếp xúc cùng .

      Bị động còn chưa tính, chủ động nắm tay, vuốt ve gương mặt và hôn môi, cũng hề có chút nào thoải mái.

      Thương Bích Lạc thừa nhận rằng vấn đề tâm lý của mình khi đến thế giới khác là có thể chữa khỏi, thực tế, mấy ngày nay bị phái nữ tiếp cận, vẫn cảm thấy thoải mái, quả nhiên. . . là đặc biệt.

      Như vậy, nguyên nhân tạo nên đặc biệt này là cái gì?

      Tiên đoán? Thứ vớ vẩn này sao có thể tin tưởng. . . A!

      Thanh niên suy nghĩ sâu xa bỗng ôm bụng, cảm nhận sâu sắc đánh úp lại, hề nghi ngờ, hồi thần từ trong kinh ngạc rốt cuộc bắt đầu trả thù đến chậm, vừa bẻ tay răng rắc, vừa u hỏi: " , muốn chết như thế nào?!"

      [1] Long tổ: Tổ chức quốc gia thường xuất trong tiểu thuyết.
      [2] Si hán: có nhiều nghĩa, nhưng nghĩa ở đây là nam tính cuồng tình dục.
      rjnchanTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :