1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 21: Hôm nay mi lại bị bắt nạt


      Nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc lại "phơi thây" trong xe, thể xác và tinh thần thoải mái, Hạ Hoàng Tuyền xoay xoay cổ duỗi duỗi lưng mỏi, bỗng cảm thấy đời người là tuyệt vời.

      chứng minh, suy luận của tiểu ca hút thuốc và Thương Bích Lạc đều sai, chạng vạng hôm đó, tin tức quân đội sắp lên phía bắc liền truyền giữa nơi tụ tập tạm thời, mọi người đều thấy may mắn vì mình tới sớm, đồng thời hạ quyết tâm phải luôn luôn theo bước chân của quân đội để được an toàn nhất.

      Vì đề cao tỷ lệ sống sót, mọi người bắt đầu bù đắp cho nhau, dùng phương thức đổi vật lấy vật để trao đổi thứ mình cần, thể nghi ngờ, tiền vào lúc này mất ý nghĩa tồn tại. Dưới tình huống như vậy, ít người tìm tới cửa thử giao dịch với hai người, dù sao ở trong mắt phần lớn người, trong xe tải hẳn là có ít vật tư.

      " , thấy bình nước hoa này của tôi thế nào? Đặc biệt mua từ ngoại quốc về, đối phó với mùi cơ thể rất hữu dụng, chỉ cần mười cân gạo, nó liền thuộc về !"

      "Chàng trai, cậu xem chiếc đồng hồ này của tôi, có câu quảng cáo như thế nào nhỉ? Đúng rồi, năm ngoái tôi mua chiếc đồng hồ, dấu hiệu thành công của đàn ông, bạn đáng có được!"

      "Đến đến đến, xem này! Quả lê 8 [1] mới ra thị trường vào tháng trước, chỉ cần thùng mì ăn liền, ưu đãi như vậy thể lỡ mất nha!"

      [1] Điện thoại nhái iphone.

      ". . . . . ." X n người.

      Hạ Hoàng Tuyền mồ hôi ướt đẫm nhìn chăm chú vào đám người vây quanh xe, sâu sắc cảm giác được đáng sợ của đảng đẩy mạnh tiêu thụ.

      "A, náo nhiệt."

      Kèm theo tiếng kêu như vậy, người xung quanh im bặt, hoặc sợ hãi hoặc e ngại hoặc giận dữ nhìn về phía phát ra tiếng, người đút tay vào túi với dáng vẻ biếng nhác tới nơi này, tuy rằng mọi người dường như đều rất chán ghét , nhưng cũng tự giác nhường ra con đường.

      Thanh niên giống như cảm thấy được oán khí khắp bốn phía, vươn tay phải quơ quơ về phía Hạ Hoàng Tuyền: "Em , lại thấy mặt, có nhớ ?"

      Hạ Hoàng Tuyền biết nên gì, cuối cùng vẫn lựa chọn câu trả lời bình thường nhất: "Sao lại tới đây?"

      "Nghe chỗ em có vụ mua bán lớn, cho nên đến xem xem." Tiểu ca hút thuốc vừa vừa nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa lắc đầu, "Chậc chậc, may mà đến đây, nếu em bị lừa gạt."

      ". . . ta bậy cái gì vậy?!"

      "Đúng, hươu vượn!"

      Hạ Hoàng Tuyền xoa trán, cho nên , câu của tên này rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người?

      Thanh niên cười nhạo tiếng, trực tiếp xoay người tựa vào xe tải, uể oải vươn ngón tay ra, chỉ đống.

      "Dùng nước hoa đổi gạo? Mệt cho bác nghĩ ra! Zombie dựa vào cái gì để đuổi theo người? Khứu giác a bác , bác chê em của tôi chết đủ mau sao?!"

      ". . . . . ."

      ", chính là , năm trước tôi mua chiếc đồng hồ [2]? Đừng cho là tôi biết mắng người! Có tin tôi đánh hay ?"

      ". . . . . ."

      "Đừng trốn, kẻ đáng khinh bên kia, còn là quả lê 8 mới đưa ra thị trường, ngày đầu tiên tới nơi này dùng hết điện, vậy mà cũng dám mang ra bán? bán Nokia em tôi còn có thể lấy ra đập quả hạch đánh zombie, thứ này lấy ra làm gì? Chơi Fruit Killer sao?!"

      ". . . . . ."

      Người bị chỉ ngón tay vào vội vàng nhanh chóng lui về trong đám người. Tiểu ca hút thuốc rất có dáng vẻ lãnh đạo phất phất tay: "Được rồi, đều tản , nếu em tôi muốn cái gì tự tìm mua, vây quanh như vậy làm gì."

      Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hề nghi ngờ, tất cả mọi người chờ mong có người lên đánh tên khốn này chút, nhưng vấn đề là, tất cả mọi người đều nghĩ vậy, lại có người làm, nguyên nhân khác, đại bộ phận đều biết tên này thoạt nhìn cợt nhả, khi đánh nhau lại giống như chó điên, cho nên có người muốn trêu chọc .

      Mắt thấy đám người dần dần tản , Hạ Hoàng Tuyền nhàng thở ra, tay mở cửa xe nhảy xuống, định cảm ơn, chỉ thấy tên vừa rồi còn khí phách rơi rớt đột nhiên xoa xoa tay cười nịnh nọt: "Em , em thấy biểu vừa rồi của thế nào? Có phải vô cùng uy vũ khí phách hay , em xem. . ."

      Khóe mắt giật giật, đúng lúc này, nghe được xe truyền đến tiếng trả lời, Thương Bích Lạc biết lúc nào chuyển đến vị trí của Hạ Hoàng Tuyền, cúi đầu : "Đây cũng nằm trong phạm vi giao dịch của chúng ta."

      ". . . Em , người này đáng ghét, mãnh liệt đề nghị em đá !" Thanh niên vỗ ngực, lời chính nghĩa, "Mặt trắng đáng tin, nghe , sai!"

      Nếu có thể, cũng muốn quăng , vấn đề là làm được được chứ?! Hạ Hoàng Tuyền im lặng nuốt xuống máu lệ, quyết định nghĩ đến chuyện thương tâm nhất này nữa, hỏi ngược lại: " tìm đến chúng tôi có chuyện gì?"

      tới đây, sắc mắt thanh niên khó được nghiêm túc trong nháy mắt: "Sáng mai bộ đội lên đường."

      "Nhanh như vậy?" Tin tức vừa truyền ra tối nay, ngày mai khởi hành.

      Tiểu ca hút thuốc giang tay, lại khôi phục bộ dáng mặt dày mày dạn: "Có lẽ là phía thúc giục."

      "Vậy a." Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu cân nhắc lát, sau đó quay đầu nhìn Thương Bích Lạc, phen tóm thanh niên, kéo đến bên, "Chuyện này, có thể. . ."

      "Có thể! Đương nhiên có thể! Em , em nhiệt tình!"

      ". . . . . ." đầu Hạ Hoàng Tuyền nổi gân xanh, nhìn chăm chú vào móng sói vai mình của đối phương và cái mặt càng ngày càng sát lại gần, rốt cuộc nhịn được nữa nện vào đầu .

      "A!" Kẻ háo sắc kêu thảm tiếng, bị KO.

      Hạ Hoàng Tuyền ngồi xổm xuống, vỏ đao cắm vào chỗ bên cạnh , mặt u : "Thích nhiệt tình của tôi sao?"

      ". . . Em sai rồi." Tiểu ca hút thuốc rơi lệ đầy mặt.

      thở dài, thấp giọng : "Có thể nhờ tìm chiếc xe lăn cho tôi ?"

      "Xe lăn?" Trong mắt chàng trai lên vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu ra, "Ý của là. . . ta. . ."

      Hạ Hoàng Tuyền im lặng gật gật đầu, tuy rằng chán ghét Thương Bích Lạc, nhưng chuyện này trước mặt có vẻ tốt lắm, hơn nữa lúc trước quăng xe lăn của là vì thể mang theo, tại có xe giống vậy, dù thế nào mang chiếc vẫn tốt hơn, trong thời điểm này, người hiểu khu tập trung thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

      "Được." Tiểu ca hút thuốc gật đầu, "Cứ giao cho , Ngôn Tất Hành, tuyệt đối là làm."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền im lặng quay đầu, đột nhiên cảm thấy từ ngữ tốt bị làm bẩn là có chuyện gì?

      giờ sau, ngay tại khi Thương Bích Lạc ngồi bên cạnh xe bật bếp xăng dầu, Ngôn Tất Hành vui vẻ chạy về, hô: "A, người em, nấu mì sao? Tay nghề tốt."

      "Mì ăn liền đều cùng vị."

      ", trong tay người em nhất định ra mùi vị đặc biệt."

      ". . . . . ."

      "Muốn ăn cùng sao?" chuyện là Hạ Hoàng Tuyền vừa lấy nước từ trong toa xe.

      "Được!" Ngôn Tất Hành vừa vừa để đồ trong tay xuống, "Em , phụ nhờ vả, có thứ kia rồi."

      " sao?" Mắt Hạ Hoàng Tuyền sáng lên, bước nhanh tới, phen cầm lấy thứ dưới đất, lật qua lật lại nhìn, do dự hỏi, "Này. . . Hình như quá đúng?"

      "Chỗ nào đúng rồi hả?" Ngôn Tất Hành nhận lấy thứ kia, bẻ cái, thứ trước mặt ba người thành hình trong nháy mắt.

      "Đây là xe lăn?" Hạ Hoàng Tuyền lại nhìn, "Tại sao tôi cảm thấy nó giống như xe em bé?"

      " hổ là em của , thông minh!"

      ". . . Hả?"

      Ngôn Tất Hành đứng lên, đẩy xe em bé triển lãm lát: "Trừ bỏ hình dạng, công dụng khác gì xe lăn, nhưng lại dễ mang theo, em biết, mua thứ này từ chỗ cha mẹ của đứa bé, hồi lâu mới chịu bán."

      "A." Hạ Hoàng Tuyền sờ cằm, " như cũng rất có lý."

      "Đúng ?"

      qua lại, ánh mắt hai người đồng thời chuyển vể phía Thương Bích Lạc, Thương boss chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, chưa kịp gì, thấy người bẫng, đúng vậy! bị công chúa ôm! bị em công chúa ôm!

      Hạ Hoàng Tuyền dễ dàng đặt thanh niên trong lòng vào xe em bé, đẩy tới đẩy , quả nhiên hề có gì đúng, vừa lòng gật đầu, dựng ngón cái nhìn Ngôn Tất Hành: "Làm tốt lắm!"

      "Đương nhiên!" Ngôn Tất Hành đắc ý nhe răng, ngón tay tìm tòi trong túi quần, lấy ra núm vú cao su nhét vào tay Thương Bích Lạc, "Khi mua người ta đưa cho."

      "Còn có quà tặng?" Mua xe em bé tặng núm vú cao su. . . Cũng coi như bình thường. . . Phải ?

      "Đương nhiên!" cười , " Ngôn ra trận, công đôi việc, lợi hại ?"

      ". . . Ha ha ha, lợi hại." Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ xoa mồ hôi lạnh đầu, trái lương tâm khen ngợi.

      Hai người tán gẫu chú ý tới, tay cầm tay lái của người ông nào đấy, nổi lên gân xanh đáng sợ.

      [2] Câu chửi: "Ta năm ngoái mua chiếc đồng hồ" và "Ta mẹ ngươi bức" (đại loại là đmm) Đều có các chữ cái đầu của phiên là wqnmlkb.
      ly sắc, rjnchanTử Mặc thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 22: Đạt được nụ hôn của tôi


      Đột nhiên, người nắm chặt bàn tay nổi lên gân xanh kia.

      Đầu ngón tay Thương Bích Lạc run lên, cố gắng đè xuống ý muốn công kích, chỉ thấy hai mắt Ngôn Tất Hành hàm chứa tình thâm nhìn chăm chú vào : "Người em, may mắn."

      Khóe mắt Thương boss giật giật, thầm dùng sức, muốn rút tay lại, lại bi ai phát —— đối phương nắm càng chặt rồi.

      "Hoạn nạn gặp chân tình a." Ngôn Tất Hành cảm khái lắc đầu, "Tại sao tôi cưa được tốt như vậy chứ? Chẳng lẽ vì tôi quá đẹp trai?" xong, rốt cuộc bỏ tay Thương Bích Lạc ra, đổi thành vỗ mạnh lưng, "Bộ dạng đẹp trai áp lực lớn a! biết tôi nên hâm mộ , hay là nên hâm mộ tôi."

      ". . . . . ." Cho dù là đại nhân boss tự phụ trước nay, thừa nhận cũng được, ít nhất ở phương diện da mặt, cam bái hạ phong.

      "Cho nên, hai người hãy thu nạp tôi ."

      "Hả?" Hạ Hoàng Tuyền xoa trán, những lời này và những lời phía trước có liên quan sao? Có sao có sao?!

      Trong lúc gì, Ngôn Tất Hành bắt đầu giới thiệu ưu điểm của mình: "Tôi biết lái xe biết giao tế biết đánh nhau biết nấu ăn biết rửa chén biết tắm kỳ biết mát xa còn có thể ấm giường. . ."

      ". . . . . ." Tuy rằng đa phần là điểm khiến người ta châm chọc, nhưng Hạ Hoàng Tuyền thể thừa nhận, tiểu đội của bọn họ đúng là còn cần người.

      Trước tiên, là vấn đề lái xe, hai người hợp tác an toàn bằng chỉ người thành thạo lái;

      Tiếp theo, là vấn đề giao tế, điểm này, thân thể của Thương Bích Lạc phù hợp, tính cách phù hợp, mà Ngôn Tất Hành chỉ mấy ngày thăm dò được tình hình của khu tập trung này, có thể thấy giỏi về nghe ngóng tin tức;

      Cuối cùng, là vấn đề sinh hoạt, cần người giúp chăm sóc Thương Bích Lạc, cùng tính luôn tiện hơn khác phái, dù sao thể lần nào cũng có người tốt như Đường Nghị giúp đỡ.

      Huống chi Ngôn Tất Hành cũng thành trói buộc, ý nghĩa nào đó cũng là trợ thủ tồi. Cho nên, phen giới thiệu có vẻ như nhảm của , thực ra hoàn toàn đánh trúng điểm quan trọng.

      Ánh mắt của chuyển hướng về phía Thương Bích Lạc, hai người nhìn nhau, đạt thành nhận thức chung điểm này.

      Cứ như vậy, Ngôn Tất Hành thành công nhập bọn.

      "Tôi thu xếp đồ đạc, lát nữa tới nương tựa, hãy hưởng thụ thời gian cuối cùng của thế giới hai người ."

      Bỏ lại những lời này, Ngôn Tất Hành liền phủi mông chạy lấy người, hai người còn lại nhìn nhau, ở phương diện "Nghẹn họng gì" ngờ lại đồng điệu cách kỳ lạ, sau khi phản ứng kịp, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền rối rắm, phi phi phi! Vì sao lại nghĩ giống như tên kia chứ?!

      Khi Thương Bích Lạc dùng cơm chiều, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nhàm chán cũng bắt đầu đứng quanh xe em bé quanh sát, chiếc xe mà Ngôn Tất Hành mang đến có màu đen, thoạt nhìn cũng có gì buồn cười, nhưng là, vì để nó giống như xe lăn, có chút bộ phận cần phải dỡ bỏ. Lúc quanh, vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Thương boss ăn mì sợi —— thanh niên nho nhã ngồi khoanh chân dưới đất (ít nhất bề ngoài là vậy), tay trái bưng cái nồi hoàn toàn hợp với khí chất, tay phải cầm đũa inox gắp mì sợi cho vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, hề có tiếng động.

      Dường như là chú ý tới ánh mắt của , mắt Thương Bích Lạc híp lại, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền.

      " có gì." Hạ Hoàng Tuyền nhún vai, "Chỉ là cảm thấy đời này chưa từng chật vật đến như vậy."

      Thương Bích Lạc sững sờ trong chớp mắt, đến khi nuốt xuống miếng cuối cùng, động tác tao nhã lau khóe miệng, mới : "Vì sao lại cảm thấy như vậy?"

      "Vừa nhìn phải biết sao, cả người dạng đại thiếu gia, nhà tư bản độc ác bóc lột nhân dân!"

      " thù hận người giàu?"

      ". . . Người bình thường đều như vậy!"

      "Nhưng tại thế giới này, cho dù nhiều tiền cũng có giá trị gì, giống như lúc này." Thương boss rũ mắt, trong đôi mắt tối đen lóe lên cảm xúc , "Sinh mệnh của tôi nằm trong tay ."

      "A?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, " đúng là biết được ràng."

      "Nhìn những người đó, cho dù hành động giống nhau, nhưng đều lựa chọn thứ có giá trị với bản thân, tôi đối với , giá trị ở chỗ nào?"

      Cho nên , tên này rốt cuộc có cảm giác an toàn đến mức nào, còn muốn thử bao nhiêu lần? Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy phiền toái: "Hả? Vấn đề này phải hôm qua hỏi lần rồi sao? Là đàn ông đừng dong dài như vậy!"

      ". . . . . ."

      "Nhưng mà, cho cũng sao cả. . ." Hạ Hoàng Tuyền giống như lúc trước trả lời , cúi người nắm cằm Thương Bích Lạc, ánh mắt đảo qua đôi môi màu nhạt, gương mặt từ từ để sát vào, khi cảm thấy hô hấp của đối phương rối loạn trong chớp mắt, ngừng lại, vô cùng phúc hậu cười lạnh, "Bởi vì nhìn có vẻ dễ bắt nạt!"

      ". . . . . ."

      Vừa lòng thấy khuôn mặt đối phương lên vẻ hoảng hốt, Hạ Hoàng Tuyền nới tay: "Thế giới đột nhiên biến thành như vậy, tôi cũng rất nôn nóng, vào thời điểm này con người phải đều muốn phát tiết chút sao?" Tay ấn ở đỉnh đầu của , mặt u , "Vào những lúc như vậy, chỉ cần đánh chút, tinh thần lập tức trở nên sảng khoái, đây là chỗ giá trị của ." Dứt lời, xoa xoa tay.

      "Công cụ dùng để tiết dục sao?"

      "Chính, chính là như vậy!" Tuy rằng cảm thấy những lời này có chỗ đúng, nhưng ý chính là như vậy. . . Có lẽ.

      Thương Bích Lạc lắc đầu thở dài : "Lý do này đúng là tồi tệ."

      "Dong dài! Ai bảo có khuôn mặt đáng đánh đòn chứ!"

      "Nhưng tôi rất hiếu kỳ, lần sau khi hỏi lại , đáp án có phải lại thay đổi hay ?"

      "Có lẽ." Hạ Hoàng Tuyền giang tay, sau đó đột nhiên nheo mắt lại, cao thấp nhìn thanh niên phen, , "Chẳng lẽ, được hôn nên thấy thất vọng? tại bổ sung cũng có thể."

      " cần." Thương Bích Lạc trả lời nhanh chóng ngắn gọn.

      "Hừ! Ngữ khí ghét bỏ như vậy là sao? Muốn chết?!" Hạ Hoàng Tuyền bỗng rối rắm, tuy chỉ mà thôi, nhưng nên đả thương tự tôn của người khác như vậy chứ!

      "Đương nhiên muốn."

      ". . . . . ." Chậc, tên này ngày càng đáng ghét rồi!

      Hạ Hoàng Tuyền thèm nhìn tên khốn khiến người ta phiền chán kia nữa, ánh mắt chuyển hướng về phía xe em bé, suy xét lát, dỡ bỏ thanh ngang màu đen vì để tránh trẻ con ngã xuống mà đặt ở trước chỗ ngồi, làm như vậy ngồi xuống tiện hơn nhiều. Phía xe em bé có nóc tránh nắng, nhưng nếu người lớn ngồi vào phần sau lưng chạm tới thoải mái, quanh nhìn mấy vòng, vươn tay bẻ nóc xuống dưới.

      Làm xong, xe lăn màu đen thành công thay hình đổi dạng xuất trước mắt hai người, nếu muốn có gì bất đồng, thể nghi ngờ là bánh xe lăn lớn hơn của xe em bé rất nhiều, hơn nữa cái trước có thể tự di chuyển cái sau lại thể, nhưng đây là tình huống thể thay đổi ngay được.

      xoay người lại, cẩn thận ngồi lên, sau đó thử các độ mạnh yếu khác nhau, sau khi xác định nó rất rắn chắn khiến người ta đột nhiên té ngã, quay đầu nhìn về phía Thương Bích Lạc: " thấy có gì cần sửa hay ? tại cũng chỉ có cái này, đến khi vào thành thị có cơ hội tôi tìm chiếc xe lăn thực cho ."

      Thương Bích Lạc nhìn chăm chú, gì.

      "Sao vậy?" Tên này bình thường phải rất nhiều sau? Tại sao lại đột nhiên im lặng.

      "." Thương Bích Lạc nhếch miệng, đáp, "Tốt lắm, có chỗ nào cần thay đổi."

      ". . . . . ."

      "Sao vậy?" Thương Bích Lạc nghiêng đầu, khó được nhìn thấy vẻ trợn mắt há mồm của , trong lòng dấy lên chút tò mò.

      Chân Hạ Hoàng Tuyền đẩy xe lăn sửa đổi đến bên cạnh thanh niên, hề khách khí : "Lại cười cái cho tôi."

      ". . . . . ."

      "Nhanh chút! Nếu đánh !"

      Khóe miệng Thương Bích Lạc giật giật, nhưng yếu thể địch lại mạnh, cuối cùng vẫn mỉm cười nhìn .

      Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, nụ cười này ràng giống lúc trước. Cho nên, vừa rồi tên này cần thay đổi, là cười sao? Trực giác cho là đúng vậy. Quả nhiên, cười dối trá so sánh với cười chân , khác biệt ràng, ít nhất nụ cười lúc trước đáng ghét đến thế. Nhưng mà, người này cũng cười lòng sao? Cảm thấy thể tin được. , việc này cũng liên quan gì đến .

      lắc lắc đầu, quẳng suy nghĩ nhàm chán kia ra sau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng .

      "A? Tôi quấy rầy hai người chứ?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      " có việc gì, có việc gì, hai người tiếp tục, tôi nhìn thấy gì cả!" Để tỏ vẻ quyết tâm, Ngôn Tất Hành vươn tay bưng kín mắt.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn thấy đôi mắt đáng khinh lóe sắc xanh lộ ra giữa ngón tay, thở dài, đột nhiên có dự cảm lành —— cuộc sống về sau càng phiền toái.
      ly sắcTử Mặc thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 23: Lại có mục tiêu mới


      Ngày hôm sau, dưới chỉ dẫn của mũi tên, ba người Hạ Hoàng Tuyền theo quân đội, người lái xe tất nhiên là Ngôn Tất Hành, thực tế, trước đó chính cũng có chiếc xe, nhưng khi nhìn thấy xe việt dã trong toa xe tải, dứt khoát lấy giá cao bán ra xe của mình. thể , tên này gian thương, thức ăn nước uống mà mình mang đến gần như bằng nửa của hai người, phải biết rằng, Hạ Hoàng Tuyền là kế thừa tài sản của đoàn xe Nhâm Cường, cho nên , Ngôn tiểu ca là được thu nạp, bằng là gia nhập liên minh hoàng kim.

      Cũng may ba người để ý tới này đó, trong đó Hạ Hoàng Tuyền đúng là như vậy nhất, dù sao cần có vật tư gì mà vẫn có thể sống tốt, sinh mệnh có thể so với con gián. Nhưng là, để gây hoài nghi, thỉnh thoảng vẫn ăn chút bánh quy uống chút nước trước mặt hai người, vốn chỉ định nếm thử, nếu thấy có gì khác thường phun ra ngay lập tức, nhưng vào lúc này, phát chuyện quỷ dị —— khi rất có tinh lực, ăn những thứ này có tác dụng gì, nhưng khi mệt mỏi, ăn hoặc là uống gì đó có thể khôi phục được trạng thái tinh thần —— quả giống như bổ sung ma pháp, đây là việc chỉ dũng giả trong RPG mới làm được!

      Nhưng nghĩ đến tin tức đạt được khi mới tới thế giới này —— "Hổ phách đặc biệt, đặc biệt dùng hổ phách làm mắt, mà tại, có lẽ bắt đầu con đường đặc biệt. . .", có chuyện như vậy cũng kỳ lạ, dù sao, có hỏng bét cũng hỏng bét hơn bao nhiêu.

      thực tế, tác dụng của Ngôn Tất Hành xa xa chỉ vậy, ví dụ như gần tối khi bộ đội dựng trại nghỉ ngơi, Ngôn Tất Hành đột nhiên lén lút với hai người câu: "Đường đúng lắm."

      Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, cũng giọng hỏi: "Như thế nào?"

      Thấy hai người dường như có tình huống quan trọng muốn phân tích, Hạ Hoàng Tuyền im lặng ôm lấy bếp xăng định ném cho Thương boss, ngồi khăn vải trải dưới đất, bắt đầu loay hoay với thứ này —— dù có thử bao nhiêu lần, quả nhiên phải sở trường! rối rắm, bàn tay trắng nõn mà thon dài lấy bếp từ trong tay qua, linh hoạt mà thuần thục bật lên, đặt nồi đổ nước, loạt động tác làm liền mạch lưu loát.

      ". . . . . ." Nhất thời Hạ Hoàng Tuyền càng thêm rối rắm.

      "Sao vậy?"

      "Đây vốn là việc của ! Đừng hy vọng tôi cảm ơn!"

      Thương Bích Lạc nhíu mày: "Cảm thấy những lời này quen tai, hình như nghe ở chỗ nào rồi."

      "Câm miệng! Muốn ăn đòn sao?"

      "Tôi. . ."

      "Này, hai người đừng vậy chứ?!" Ngôn Tất Hành rất vui vẻ kháng nghị, "Đừng coi ai ra gì như vậy! Tôi mới rời lát, liền dựng lên màn kịch hai người, hơi quá đáng!"

      "Hả? rời ?" Hạ Hoàng Tuyền ngớ ra.

      ". . . . . ." Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt.

      " có lỗi, để ý nên xem ." Thương Bích Lạc bổ thêm đao.

      ". . . . . ." Ngôn Tất Hành hộc máu, cắn răng , "Hai người nguyện ý bị tôi bóp chết lần sao?!"

      Hạ Hoàng Tuyền thấy buồn cười, cố gắng nhịn xuống, ngẩng đầu với Ngôn Tất Hành: "Vẫn là tiếp tục đề tài vừa rồi ."

      Ngôn Tất Hành yếu ớt thở dài, ngồi khoanh chân, tay lấy tạp chí vừa lục ra từ toa xe để ở giữa ba người: "Xem này."

      "Đây là. . ." Hạ Hoàng Tuyền nhìn lại, sao đó cả người đều sắp hỏng mất, là mắt của có vấn đề hay là thế giới có vấn đề?! nàng mặc đồ bơi õng ẹo làm dáng bìa là sao?! Tiêu đề với chữ to màu đỏ "36 tư thế hấp dẫn nhất", "Thiếu nữ thần bí" là sao?! Đây ràng là quyển tạp chí H!!!

      Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, trong lòng đọc thầm: được, người ta là đội viên mới, thể đánh người, như vậy là đúng, phải, cố gắng, mình phải cố gắng, kìm nén được tức giận mình thắng.

      Đáng tiếc là, hết thảy nỗ lực của tan thành mây khói.

      Bởi vì!

      Tên Thương Bích Lạc này vươn tay cầm lấy tạp chí, ánh mắt dừng ở trang nào đó, cẩn thận quan sát lát rồi lộ ra biểu cảm vừa lòng, gật đầu : " tệ, chi tiết kỹ càng!"

      "Đúng ?" Ngôn Tất Hành cười đắc ý, sau đó chớp chớp mắt với Hạ Hoàng Tuyền, "Em muốn cùng xem hay ?"

      Trong nháy mắt, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy ác ý của thế giới.

      —— Thương Bích Lạc lại có thể say sưa xem loại tạp chí này? Đùa giỡn cái gì chứ!

      —— , nghĩ lại cảm thấy bình thường, tên này dù gì cũng là đàn ông. Có khi vào thời thanh thiếu niên còn vừa xem loại tạp chí này vừa thế này lại thế kia, dù sao có tiền sợ mua được giấy chùi và thuốc bổ.

      —— Nhưng mà, tại vỡ nát còn muốn thế nào nữa!

      —— Cho dù vỡ nát cũng vẫn là đàn ông!

      —— , đây phải trọng điểm!

      —— tổ đội cùng hai người đáng khinh như vậy! hãm hại người a!

      —— Vì cam đoan trong trắng của bản thân, mãnh liệt cầu giải tán, giải tán!

      "Em , làm sao vậy, sắc mặt em rất khó coi, thoải mái sao?"

      Hạ Hoàng Tuyền xoa trán: "Tôi sao." Ngay cả cũng chưa ý thức được, giọng tại nghe suy yếu đến mức nào.

      Thấy biểu như vậy, Thương Bích Lạc nắm tay ho , khóe miệng bất giác cong lên, mà Ngôn Tất Hành đấm đất, cười phá lên: "Ha ha ha ha, em rất đáng . . . Bụng đau quá, ha ha ha ha. . ."

      ". . . . . ." Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, ai có thể cho có chỗ nào buồn cười? Hơn nữa, rất muốn đánh người làm sao bây giờ?

      thể , Thương Bích Lạc nắm chắc cảm xúc của Hạ Hoàng Tuyền cách chuẩn xác, giây trước khi bùng nổ, đưa tạp chí tới trước mặt , Hạ Hoàng Tuyền vừa thấy, bỗng sửng sốt —— ôi, cái này giống những gì nghĩ?!

      sai, trang mà Thương Bích Lạc mở ra, nhìn thế nào cũng chỉ là tấm bản đồ.

      "Em a!" Ngôn Tất Hành biết từ lúc nào cọ đến bên cạnh Hạ Hoàng Tuyền, nắm vai cảm khái , "Thần tượng Khổng Tử của từng qua câu như vậy —— trong mắt ngươi có cái gì, thế giới này ở trong mắt ngươi chính là dạng đó." Sau khi rung đùi đắc ý xong, tên này cười quỷ dị, "Em a, em chỉ thấy tạp chí màu vàng [1], bởi vậy có thể thấy được. . . Khà khà khà khà. . . A!"

      tên tự tìm đường chết ôm bụng ngã xuống.

      Hạ Hoàng Tuyền lãnh khốc thổi nắm tay: "Lần này, tôi đánh thay Khổng Tử!"

      ". . . Vì sao em đánh ta?" Ngôn Tất Hành giãy giụa đòi công bằng.

      "Hai người lan man lâu lắm rồi." Thương Bích Lạc thông thạo đổi đề tài, chỉ vào tấm bản đồ bị kẹp giữa tạp chí , " tại chúng ta hẳn là ở đây."

      "Có vấn đề gì sao?"

      "Đường đến phía bắc nhanh nhất hẳn là qua thành phố H, nhưng xem tình hình tại, quân đội hiển nhiên định bỏ gần tìm xa qua thành phố S."

      "Đúng là rất kỳ quái." Hạ Hoàng Tuyền suy nghĩ, đưa ra khả năng, "Có phải qua thành phố S an toàn hơn hay ?"

      Ngôn Tất Hành biết bò lên từ lúc nào, kề lại đáp: "Rất có khả năng, thành phố H hơn thành phố S, địa thế cũng càng rộng rãi, cho dù là số lượng zombie hay là công kích khó khăn đều bằng cái sau, nếu lo lắng về độ an toàn, nó mới là lựa chọn tốt nhất."

      "Vậy chính là quân đội dự trữ đủ đồ ăn, muốn đạt được càng nhiều tiếp tế?"

      Thương Bích Lạc lắc đầu: "Thành thị càng lớn, đồ ăn dự trữ càng nhiều, nhưng đồng thời, số lượng dân chúng cũng càng nhiều, mật độ dân cư cũng càng lớn, sau khi tin tức 'bệnh độc zombie bùng nổ' truyền ra, phần lớn cửa hàng trong thành thị đều bị cướp sạch, cho nên thành phố S chưa chắc có thể đạt được càng nhiều vật tư."

      "Vậy đúng là kỳ quái." Sau khi thiết tưởng đưa ra bị bác bỏ liên tiếp, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền cũng tràn ngập nghi hoặc, cho nên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      "Cho nên khả năng chỉ còn có ." Thương Bích Lạc mỉm cười.

      "Ừm." Ngôn Tất Hành suy xét hồi, cũng gật đầu, " ra là thế."

      "Cho nên?" Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu hỏi.

      Ngôn Tất Hành im lặng lát, lắc đầu cảm khái : "Em , đơn thuần như em còn sống cũng dễ dàng."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía Thương Bích Lạc, " ta mắng tôi ngốc sao?"

      Thương Bích Lạc lắc đầu: "." Rồi sau đó làm ra động tác tay "Ngón cái", nghiêng đầu , " ta mắng ngu xuẩn."

      "Này!"

      "Hai người đều. . ."

      " đùa!" Ngôn Tất Hành vừa hô to, vừa nhanh chóng lui về phía sau, kéo Thương Bích Lạc đến trước chắn họng pháo, " ta mắng em, mau đánh ta! Muốn giúp sao?!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hạ Hoàng Tuyền nghẹn họng gì, biết từ khi nào lại vậy, ở cùng Thương Bích Lạc ít nhất xuất tình huống như thế, tên Ngôn Tất Hành này rốt cuộc là thần thánh phương nào?! người kéo thấp chỉ số thông minh trung bình của mọi người được sao?!

      "Tóm lại, khả năng chỉ có , chính là trong thành phố S có thứ quan trọng."

      "Thứ quan trọng?"

      "Đúng vậy." Thương Bích Lạc gật đầu, "Nhiệm vụ quân đội nhận được hẳn là nhanh chóng lên phía bắc, hội hợp với quân đội khác, cũng bởi vậy, bọn họ có dư lực cứu viện dân chúng thành thị. Bởi vì nếu thể thành công cách trở bệnh độc zombie ở ngoài phòng tuyến, tiếp tục mở rộng kéo dài, như vậy nguy hại tạo thành lớn hơn nữa, tại tình huống khẩn cấp như vậy, thà rằng bỏ gần tìm xa cũng phải qua thành phố S, thể nghi ngờ, nơi đó có thứ quan trọng hơn sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng."

      "Vậy rốt cuộc là cái gì?" Hạ Hoàng Tuyền thào tự , đúng lúc này, trong đầu truyền đến tin tức.
      【 Tiến vào thành phố S, bảo hộ mục tiêu và an toàn đưa vào tay quân đội. 】

      [1] Tạp chí màu vàng: ở Trung Quốc mấy kiểu sách báo H bị gọi là hoàng... (ví dụ: hoàng thư)
      Tử Mặc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 24: Thần tiến triển [1] thương dậy nổi

      [1] Chỉ kịch tình hoặc là vấn đề phân tích bay vọt, trước sau thống nhất, tình tiết phát triển quá nhanh.

      chứng minh, phỏng đoán của Thương Bích Lạc sai.

      Ngày thứ ba, bộ đội tiến vào thành phố S liền nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, sau đó chia nhau mà ra, đây là việc hề có lúc trước, đối với điều này, dân chúng bình thường đều nghị luận ào ào, nhưng quân đội vẫn duy trì trầm mặc.

      đường này tuy tận lực cứu viện, nhưng số lượng dân chúng theo kịp cũng đạt tới số lượng khả quan.

      Quân đội đương nhiên có khả năng cung ứng lương thực cho tất cả dân chúng, bởi vì số người quá nhiều, hơn nữa bọn họ cũng phải dự trữ đồ ăn để bảo trì sức chiến đấu, dù vậy, người gia nhập vẫn ngày càng tăng, đạo lý "Nhiều người nhiều sức lực" càng thông ở tận thế, huống chi, quân đội có vũ khí sát thương càng tạo nhiều cảm giác an toàn cho dân chúng.

      Bởi vì theo kịp đầu tiên, xe của bọn Hạ Hoàng Tuyền kề sát đội ngũ thứ nhất của quân đội, cũng có thể là nằm ở vị trí an toàn nhất trong người dân.

      An trí Thương Bích Lạc ở trong này, Hạ Hoàng Tuyền tương đối yên tâm, dù sao nếu chết hết thảy đều kết thúc. Nếu gặp nguy hiểm còn có Hứa An Dương, nghĩ Thương Bích Lạc nhất định ngồi chờ chết, tuy rằng Ngôn Tất Hành mới gia nhập, nhưng cũng đến mức vì chiếc xe và chút vật tư mà lái xe chạy trốn, cho nên. . .

      ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phương hướng mũi tên chỉ, khác với lúc trước, lần này lại có hai mũi tên, mũi tên to chỉ về phương hướng quân đội tiến lên, mà mũi tên , thể nghi ngờ chính là mục tiêu mới ra lò.

      "Em , làm sao vậy? Cứ nhìn lên trời."

      Ba người cùng ngồi ở chỗ sau tay lái của xe vận tải, Thương Bích Lạc bị kẹp ở giữa, Hạ Hoàng Tuyền từ cửa sổ rụt đầu lại, lắc đầu : " có việc gì, nhưng tôi muốn ra ngoài."

      "Hả?" Thuốc trong miệng Ngôn Tất Hành rơi xuống đùi, kinh ngạc hỏi, "Em muốn đâu?"

      Hạ Hoàng Tuyền im lặng lát mới đáp lại: "Có chút việc." Dứt lời, mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài, mới ra bước đầu tiên liền dừng lại.

      【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】

      Vật phẩm tùy thân?

      Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu suy xét lát, lại nhìn nhìn người, quần áo đổi, chụp mắt ở đây, đao võ sĩ ở đây, còn có thứ gì mang theo?

      nhảy lên xe, tìm tòi ghế lát, xác định mình bỏ lại thứ gì.

      Có trục trặc sao?

      Em Hoàng Tuyền nhíu mày, lại nhảy xuống xe, chuẩn bị rời .

      【 Xin mang theo vật phẩm tùy thân. 】

      Cho nên , vật phẩm tùy thân rốt cuộc là cái gì chứ?!

      Đợi chút, là. . .

      thử vươn tay bắt lấy Thương Bích Lạc, lùi về sau bước , lại bước, thông báo quả nhiên xuất .

      Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền rơi lệ đầy mặt, cho nên , vật phẩm tùy thân gì chứ, chính là chỉ Thương boss sao? Chẳng lẽ bị coi là đồ trang sức của sao? Có thể cầu thay thế !

      Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cái tay bắt lấy mình, lại nhìn nhìn Hạ Hoàng Tuyền có vẻ rất vui, thức thời nuốt câu "Làm sao vậy" vào trong bụng, sau đó chỉ cảm thấy cả người bẫng, bị xách lưng.

      "Hai người muốn đâu?" Ngôn Tất Hành vô cùng nhàn hạ liền thay từ "" trong câu hỏi vừa rồi thành "hai người".

      "Này. . ."

      "?"

      "Chúng, chúng tôi vệ sinh!"

      ". . . . . ." Khốn khiếp! Vì sao lại thốt ra như vậy!

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc yên lặng rũ mắt, học được rằng khi người nào đó trở nên ngu xuẩn phải câm miệng, tực tàn khốc rửa tội cho bằng máu và nước mắt. . .

      Trái ngược, bình tĩnh nhất là Ngôn Tất Hành, nhếch miệng cười, chớp chớp mắt vài cái với Hạ Hoàng Tuyền: "Mang giấy ?"

      "A?"

      "Tại sao lại sơ ý như vậy." Ngôn Tất Hành vừa vừa móc túi, lát sau, đặt vật thể trắng nõn hình vòng tròn vào tay Hạ Hoàng Tuyền.

      cúi đầu nhìn, khóe miệng giật giật, tên này đưa cho quận băng vệ sinh bị bóp nhũn. . .

      "Tuy rằng vật tư khan hiếm, nhưng vệ sinh là phải dùng giấy, em , em cảm thấy thế nào?"

      ". . . . . ." Cảm thấy hình như hiểu lầm gì đó. Hạ Hoàng Tuyền cố gắng đè xuống xúc động muốn che mặt mà chạy, thống khổ gật đầu , " đúng."

      "Ha, quả nhiên là dối."

      "Hả?"

      Ngôn Tất Hành cười "Khà khà", nheo lại đôi mắt, sờ cằm : "Thực ra hai người muốn vệ sinh phải ? Đừng tiếp tục gạt người, hết thảy đều bị đây nhìn thấu!"

      Chẳng lẽ. . .

      Ảo giác sao? Trong phút giây này, sau lưng Ngôn Tất Hành ánh lên hào quang vạn trượng, chói mắt, quả thực làm cho người nào có thể nhìn thẳng, cho nên Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng được thốt ra: " dám tắt đèn pin sau lưng sao?!"

      " khí! Chú ý khí!"

      Ngôn Tất Hành vứt đèn pin tắt qua bên, nhìn Thương Bích Lạc, lại nhìn Hạ Hoàng Tuyền, gật đầu : "Được rồi, đùa nữa, nhưng mà, A Thương, thứ này phải mang theo." Vừa , vừa tiến đến bên cửa xe, nhét thứ khác vào trong tay Thương Bích Lạc.

      Lại là giấy?!

      Giống như biết được nghi hoặc của , giọng lạnh nhạt của Thương Bích Lạc truyền đến: ", là thứ này." Dứt lời, bàn tay đưa tới trước mặt Hạ Hoàng Tuyền, sau khi nhìn kỹ, trong lòng lại bắt đầu dâng lên dục vọng mãnh liệt muốn đánh người, liếc mắt nhìn Ngôn Tất Hành đắc ý, gằn từng chữ, cắn răng , "Đây là cái gì?!"

      "Em đừng thẹn thùng, đều hiểu hết."

      ". . . có biết cái gì?!" Hạ Hoàng Tuyền thể nhịn được nữa, đoạt lấy thứ trong tay Thương Bích Lạc, "Bốp" cái nện vào khuôn mặt tươi cười đáng khinh kia.

      Ngôn Tất Hành che mặt uất ức : "Tôi là vì tốt cho hai người, từ khi tôi đến hai người liền có cơ hội khụ khụ khụ khụ, muốn tránh tôi cũng có thể lý giải! Nhưng mà, nếu tai nạn chết người tốt lắm!"

      ". . . . . ."

      "Chẳng lẽ?" Ngôn Tất Hành bừng tỉnh lấy ra cả hộp từ trong túi, lại nhét vào trong tay Thương Bích Lạc, "Hai người cảm thấy cái đủ?"

      "Câm miệng!" Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc thể nhịn được nữa, kéo xuống vật trang sức lưng, đập mạnh vào tên ngu ngốc đáng khinh nào đấy, "Mang theo thứ này bên mình, rốt cuộc háo sắc đến mức nào! Hai kẻ biến thái!"

      ". . . Liên quan gì đến tôi?" Vô tội nằm cũng trúng đạn, Thương boss rốt cuộc nhịn được hỏi.

      "Dong dài! Nếu phải khuôn mặt biến thái, làm sao có thể tạo thành loại hiểu lầm này!"

      ". . . . . ." , tạo thành hiểu lầm ràng là hành vi của .

      "Tạo thành hiểu lầm ràng là hành vi của em." Lời Thương Bích Lạc sáng suốt nuốt xuống bị Ngôn Tất Hành thốt ra.

      Cái gì gọi là heo đội hữu? Cái này gọi là!

      "!!!" Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, hai nắm tay phát ra tiếng "Rắc rắc", " , hai người muốn chết như thế nào?!"

      ". . . . . ." X2.

      Kết cục, cũng , thắp nến vì bọn họ!

      Vốn người cuối cùng biến thành ba người . Cũng may sau khi quân đội nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, có ít người rời khỏi đơn vị để tìm kiếm đồ ăn, cho nên hành vi của ba người cũng có vẻ lạ lùng. Bởi vì tiện mang theo xe tải, bọn họ thương lương lát, nhờ người trông xe, sau đó tùy tiện nhặt chiếc xe ở ven đường cách đó xa, bắt đầu hành động theo phương hướng Hạ Hoàng Tuyền chỉ thị.

      Thành phố S là thành phố đông dân, cho nên số lượng zombie so với trước kia chỉ nhiều ít, cũng may suốt mấy ngày, mọi người đều dần dần thích ứng tốc độ sau khi chúng tiến hóa, tại xem ra, chúng hình như có xu thế lại chuyển biến, nhưng Hạ Hoàng Tuyền biết , sớm hay muộn chúng tiến hóa lần nữa.

      "Dừng xe.”

      Thương Bích Lạc vừa xong, Ngôn Tất Hành lập tức đạp phanh.

      "Làm sao vậy?"

      "Phía trước bị thanh lý quy mô lớn."

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn phía trước, quả nhiên, hai bên đường đều là zombie ngã xuống, ở giữa sạch , xem ra chỉ là thanh lý, quả chính là bên nghiền áp, có thể làm được chuyện này chỉ có. . .

      "Là quân đội?"

      Thương Bích Lạc gật đầu: "Dựa vào quy mô, nửa binh lực bị chia ra đều ở trong này."

      "Phía trước là. . ." Ngôn Tất Hành biết từ chỗ nào lấy ra tấm bản đồ của thành phố S, đầu ngón tay do dự lát ở bản đồ, quyết đoán hạ xuống kiến trúc nào đó, "S Đại".

      "Mục tiêu của quân đội là đại học?"

      “Kế tiếp thể xe, gây chú ý."

      Phán đoán xong, ba người ngừng xe ở chỗ xa, bởi vì chung quanh đều là xe người lái, cho nên cũng làm người ta ghé mắt.

      "Để ."

      ", để tôi là được." Hạ Hoàng Tuyền dễ dàng cõng lên trang sức hình người Thương Bích Lạc, nhờ phúc của quân đội, bên đường vô cùng an toàn, nhưng dù vậy, tay trái của vẫn đặt ở vỏ đao, vừa vừa cẩn thận quan sát bốn phía.

      Ngôn Tất Hành cảnh giác theo sau , giận dữ : "Cho nên , em sinh ra vì làm tổn hại tự tôn của đàn ông."

      "Vậy là vinh hạnh." Hạ Hoàng Tuyền quay đầu lại đáp, "Nếu muốn làm đàn ông nữa, tôi có thể giúp đỡ miễn phí."

      ". . . Tha cho ."

      " muốn tiến vào trường đại học?" Thương Bích Lạc đột nhiên hỏi.

      Tuy rằng đưa hai người này ra, nhưng lý do của là "Muốn tìm thứ nào đó", bởi vì biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, nhưng nghĩ đến cầu của nhiệm vụ, Hạ Hoàng Tuyền có thể khẳng định thứ và quân đội muốn tìm là , nhưng đồng thời. . .

      ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hướng mũi tên, tuy mục tiêu có thể là giống nhau, nhưng phương hướng hề nghi ngờ là có khác biệt.

      Hạ Hoàng Tuyền định lắc đầu, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, sau đó, nhìn thấy màn khiến cho người ta kinh ngạc, mũi tên đảo ngược xuống phía dưới, sau đó ngừng di chuyển về phương hướng của bọn họ, sao đó đột nhiên dừng lại ở điểm, đây là có chuyện gì?

      , tại phải là thời điểm để suy nghĩ những thứ này!

      chạy nhanh về phía mũi tên, lên trước, sang trái, lại tiếp tục lên trước, cảnh vật bên đường lui về phía sau khi bôn chạy, tiếng gió vang bên tai, chạy với hết tốc độ, sau năm phút đồng hồ, liền tới nơi.

      Đây là ngõ hẹp, trong đó gần như chật ních zombie, tại góc nào đấy, vài cái thùng rác xếp thành vòng tạm thời cách trở bước chân của chúng nó, người đứng trong đó ra sức vung gậy, hề nghi ngờ, chống cự lại những con quái vật này, nhưng dần dần kiệt sức, động tác của ngày càng chậm, chỉ nghe tiếng "Lạch cạch", cây gậy rơi xuống đất.

      kịp chút gì, Hạ Hoàng Tuyền chỉ hô to tiếng "Ngồi xổm xuống!", sau đó trực tiếp rút ra trường đao bên hông, sử dụng kỹ năng thứ hai sau khi tiến hóa —— tử khí bùng nổ, vài ngày này khi dùng dao chém zombie, đưa vào trong đó ít tử khí để luyện tập, hiệu quả cũng ràng, ít nhất so với lúc ban đầu, bây giờ có thể khống chế tốt.

      Khác với Thương Bích Lạc, đây là lần đầu tiên Ngôn Tất Hành nhìn thấy chiêu này, chỉ thấy đao võ sĩ lóe ra ánh sáng lạnh chém qua khí trước mặt, trong tiếng vang bén nhọn, gian nhìn thấy sờ được dường như bị chém vỡ, người nhóm zombie ở phía trước tuôn ra máu tanh hôi, con lại con ngã xuống, đáng sợ hơn là, chỉ có zombie, mặt đất cũng xuất mấy vết rách dài, lấy mặt đất dưới chân Hạ Hoàng Tuyền là nguyên điểm, luôn kéo dài tới tận chỗ thùng rác.

      Nhìn chăm chú vết rạn, Ngôn Tất Hành nuốt nước miếng, tràn ngập kính nể nhìn về phía Thương Bích Lạc.

      Thương boss cảm giác được, quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Tất Hành dùng khẩu hình với : " hung dữ như vậy cũng có thể cưa được, trâu!"

      ". . . . . ."

      Đối với trao đổi của hai người, Hạ Hoàng Tuyền hề hay biết, nhanh chóng đến bên cạnh thùng rác, cúi người hỏi: " sao chứ?" Mục tiêu, rốt cuộc là người này, hay là thứ người này mang theo?

      suy nghĩ, người đàn ông vốn ngồi ôm đầu ngẩng đầu lên, mắt ngập nước nhào lên ôm cổ .

      ". . . . . ." Đó là loại tiến triển gì?

      Hạ Hoàng Tuyền định đẩy đối phương ra, lại vì câu của mà ngừng lại.

      " tốt quá. . . Hoàng Tuyền, biết em nhất định tới cứu . . ."
      rjnchanTử Mặc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 25: Trúc mã của thanh mai

      Hoàng Tuyền?

      gọi sao? Hay là trùng hợp?

      , ràng thể là trùng hợp, vậy , ta biết ? Khi nào? Ở đâu? Vì sao?

      —— Nếu quen biết, vì sao hoàn toàn có ấn tượng?

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền nổi lên tầng tầng nghi hoặc, nhưng vào lúc này, đột nhiên cảm thấy chỗ cổ hơi ngứa, như là lông mi chạm vào làn da, đột nhiên bừng tỉnh, mới phát tình hình tại quá đúng. vội vã vươn tay đẩy đối phương ra, vô ý thức triển lộ sức lực làm đối phương lảo đảo về phía sau.

      "Cẩn thận!" vươn tay theo bản năng kéo đối phương lại, biết tại sao lại xoay cái, đối phương cũng phối hợp xoay vòng lại, hai người hoàn thành tư thế vô cùng quỷ dị —— cúi người, vững vàng ôm lấy eo đối phương.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Hoàng Tuyền muốn hộc máu, tư thế tiêu chuẩn kết thúc vũ đạo này là sao chứ?! Hơn nữa. . . Nam nữ ràng bị đảo lộn rồi?!

      "Hoàng Tuyền, khí lực của em vẫn lớn như vậy." Giọng của đối phương mềm mại, giống như bản thân , tạo cho người ta cảm giác vô hại.

      Hạ Hoàng Tuyền gì, khi đỡ đối phương đứng lên, tỉ mỉ quan sát phen. Tuổi tác có vẻ rất mơ hồ khi đặt ở người , bề ngoài trẻ tuổi, dường như chỉ là 16 17 tuổi, nhưng trực giác của lại —— trẻ tuổi như bề ngoài. Làn da tái nhợt, dáng người cũng gầy, tây trang màu trắng càng làm nổi bật điều đó, điểm ấy giống với Thương Bích Lạc, nhưng lại bất đồng, tên khốn kia là do thân thể, vị này dường như là thời gian dài vận động mà chỉ ở trong nhà.

      Chú ý tới tầm mắt của , đối phương nghiêng đầu cười rực rỡ, gương mặt tuấn như nhiễm lên ánh mặt trời sáng sớm, tóc hơi xoăn, có vài lọn buông xuống, cả người thoạt nhìn giống như dê con hiến tế cho thượng đế, tràn ngập sắc thái tinh thuần.

      "Này. . . là. . ." câu chưa xong, trong đầu Hạ Hoàng Tuyền bỗng truyền đến tin tức.

      【 Nhập vào tư liệu bối cảnh. 】

      Cùng với thanh này, lượng lớn tin tức nhập vào đầu Hạ Hoàng Tuyền, cũng may quen với việc này, nhận tin tức tưởng như rất dài, thực ra đối với người bên ngoài chỉ là vài giây ngắn ngủi.

      thể nghi ngờ, người đàn ông tên Tô Giác này đúng là "Mục tiêu", nhưng thể nào nghĩ đến, giữa bọn họ còn có cái gọi là "Quá khứ", giống như trò chơi dũng giả, đến nơi nào đó vì dẫn phát kịch tình lại đột nhiên nhớ lại. . . Tại màn ảnh lướt nhanh kia, ban đầu giống như người ngoài cuộc nhìn chăm chú vào "Hồi ức" của mình và Tô Giác, đến cuối cùng toàn bộ thể xác và tinh thần đều dung nhập trong đó, ràng chưa từng làm mấy chuyện này, "Hạ Hoàng Tuyền" trong trí nhớ giống như là , mỗi tiếng cử động, hoàn toàn đều là lời hành vi làm, tìm thấy chỗ nào gượng ép, kết thúc, Hạ Hoàng Tuyền gần như tin tưởng đoạn ký ức này tồn tại, chỉ là vừa nhớ lại mà thôi.

      "Hoàng Tuyền, em làm sao vậy?"

      "Em sao, A Giác." Xưng hô thân mật bỗng thốt ra, giống như đó là việc tự nhiên.

      ràng là người xa lạ, tại lại giống như thanh mai trúc mã chân chính —— Hạ Hoàng Tuyền hơi nghiêng đầu, chột dạ tránh vẻ quan tâm trong mắt đối phương, tuy rằng phải cố ý, nhưng quả nhiên vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, giống như kẻ cướp, dùng thủ đoạn đứng đắn cướp lấy thứ thuộc về mình.

      "Là người quen sao?" Ngôn Tất Hành chẳng biết bu lại từ lúc nào, tọc mạch hỏi.

      ". . . Ừm." Sau khi do dự lát, Hạ Hoàng Tuyền gật đầu.

      Ngôn Tất Hành nhìn "Thiếu niên" chạy đến thùng rác cúi đầu tìm gì đó, lại nhìn Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ngơ, tràn đầy đồng tình nhìn về phía. . . Đỉnh đầu của Thương Bích Lạc, dường như nơi đó đội cái mũ xanh mượt, kìm lòng đậu thay Thương Bích Lạc khóc tiếng.

      ". . . . . ." Tay Thương Bích Lạc run rẩy, mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn bắn người nào đó, quay đầu làm như phát .

      "Tìm được!" Tô Giác rốt cuộc tìm được đồ đánh mất, giơ lên rồi khoan khoái đeo vào.

      "Mắt kính?" Hạ Hoàng Tuyền nao nao, đột nhiên cảm thấy mắt kính này có phần quen mắt, dường như từng nhìn thấy ở nơi nào, "Kính thường?"

      , mắt kính này có gì đẹp, khung đen treo hai hình tròn, rất giống đồ lỗi thời của người già, khi đeo lên gần như che mất phần ba mặt Tô Giác, từ mỹ thiếu niên biến thành quái nhân khoa học trong nháy mắt.

      "Hoàng Tuyền nhớ sao?" Tô Giác đẩy đẩy mắt kính, "Đây là quà sinh nhật em tặng ."

      ". . . Này. . ." khi được nhắc nhở, trí nhớ bị cắm vào trong đầu nhanh chóng lục ra đáp án, đúng là có việc như vậy.

      "Em quên sao. . ." Giọng xen lẫn thất vọng nhanh chóng phấn chấn lên, "Nhưng cũng khó trách, chúng ta gặp ba năm rồi."

      ". . . Ừm."

      Tô Giác đến bên cạnh , cúi đầu mỉm cười hỏi: "Em cố ý tới tìm à?"

      ". . . Quân đội cũng ở S Đại tìm ."

      " ?" Sắc mặt Tô Giác nghiêm nghị, " tại đúng là phải lúc chuyện phiếm, Hoàng Tuyền, cùng vào trường đại học."

      "Được!"

      Vì thế mấy người nhanh chóng ra khỏi ngõ , đối phương ôn chuyện làm Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhõm, tuy rằng tuyệt đối làm lộ, nhưng cảm thấy rất kỳ quái, so với việc này, vẫn tình nguyện làm cu li.

      "Này này, mọi người quên gì chứ?" Ngôn Tất Hành muốn hộc máu, nên coi ai ra gì như vậy! Tiểu Thương Tiểu Hạ ức hiếp người còn chưa tính, tại sao đến người mới cũng coi !

      " cũng ở đây sao?"

      ". . . Này, vừa rồi tôi còn chuyện với được chứ?!"

      " có lỗi, nhìn thấy Hoàng Tuyền nhất thời quá kích động, cho nên quên tự giới thiệu." Tô Giác vừa xin lỗi vừa , "Tôi là Tô Giác, thanh mai trúc mã của Hoàng Tuyền."

      "Thanh mai trúc mã sao. . ." Ngôn Tất Hành dùng giọng điệu dập dờn khiến từ ngữ tốt đẹp này mang hương vị đáng khinh, "Thanh mai trúc mã 'chàng cưỡi ngựa trúc lại, chạy quanh giường đùa với thanh mai' sao?" [1]

      biết Tô Giác nhớ tới cái gì, giọng vui vẻ đáp: "Đúng. Nhưng giữa chúng tôi mà , cưỡi ngựa hẳn là Hoàng Tuyền mới đúng."

      "A? Nghe qua thú vị, Tiểu Tô xem." Ngôn Tất Hành vừa vừa nháy mắt mấy cái với Thương Bích Lạc, dùng khẩu hình "Thu thập tình báo giúp ".

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc tỏ vẻ nhàm chán như vậy.

      "Vừa rồi phải còn tự giới thiệu sao? Đừng lạc đề!" Hạ Hoàng Tuyền cũng có thói quen lấy "Quá khứ" của mình để người khác buôn chuyện, cho dù là giả cũng vậy. Dứt lời, chỉ vào Ngôn Tất Hành, "Kẻ dong dài này là Ngôn Tất Hành, nhưng tên hề liên quan tới con người ta, nhớ bừa là được rồi, nhớ cũng sao."

      "Vậy còn vị này?"

      "Vị này?" Hạ Hoàng Tuyền nhìn theo hướng ngón tay của Tô Giác, mới nhớ ra lưng mình còn có đồ trang sức hình người, , "Người lưng tên. . . A Thương, nhưng hoàn toàn có cảm giác tồn tại, có thể trực tiếp bỏ qua." Nguy hiểm ! Thiếu chút nữa thốt ra "Thương Bích Lạc".

      "A Thương? Dòng họ hiếm thấy."

      ", tôi họ Thương." Thương boss vừa vừa vươn tay về phía "Thanh mai trúc mã" của Hạ Hoàng Tuyền, "Thương Bích Lạc, rất hân hạnh được biết ."

      ". . . . . ." Tô Giác ngẩn người, lập tức vươn tay bắt, "Tô Giác, tôi cũng như vậy."

      Hai người cùng mỉm cười nhìn nhau lát, lại đồng thời buông tay ra.

      Thương Bích Lạc đột nhiên cảm thấy lưng truyền đến lực độ rất , lập tức nghiêng đầu, chỉ thấy Ngôn Tất Hành giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười gian, răng nanh lòe lòe sáng lên, quả thực làm cho người nào có thể nhìn thẳng.

      Trong phút giây này, hai người đàn ông đối thoại:

      —— Làm tốt lắm! Vì em ngay cả tên cũng sửa lại, sùng bái!

      —— Ngu xuẩn, nhìn.

      Hạ Hoàng Tuyền tất nhiên chú ý đến "Trao đổi" của hai người họ, ánh mắt hoàn toàn bị chiếc xe bên đường hấp dẫn khi ra khỏi ngỏ nhõ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh, mở ra cửa xe, vô cùng tự nhiên nhét Thương boss vào vị trí bên cạnh ghế lái, chỉ thấy phối hợp sử dụng ăn ý kỹ năng "Khởi động xe cần chìa khóa", sau đó Ngôn tiểu ca ngồi xuống chỗ ghế lái.

      Tô Giác và Hạ Hoàng Tuyền tự giác ngồi ghế sau.

      "Khụ khụ!"

      ". . . muốn cứ thẳng."

      "Em ngồi bên cạnh !" Ngôn Tất Hành cười nịnh nọt, vì người em mà hy sinh to lớn. Vì sao để Tô Giác ngồi phía trước? Còn phải sao! Trước khi Tô Giác đến đây, ghế sau là thế giới triền miên của hai người, sau khi Tô Giác đến đây vẫn là người bị xem .

      —— Đúng vậy, em tất nhiên quan trọng, nhưng vấn đề là, cũng là thành viên kiên định của đoàn FFF [2] "Chúc người hữu tình trong thiên hạ thành huynh muội, chia rẽ đôi rồi đôi"! Cho nên, A Thương, xin tự do. . .

      Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được ác ý sâu sắc người , nhịn được xoa trán: "Lý do?"

      "Ai nha, em ở bên cạnh người ta cũng dám lái xe."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền hít hơi sâu, giơ tay lên xoay kính chiếu hậu về phía mặt , sau đó từ từ bóp chặt.

      " sai rồi xin tha thứ lập tức lái xe!"

      Chỉ nghe tiếng "Kít" , sau khi lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang lớn, chiếc xe với tốc độ đáng sợ như gió bão ra ngoài, mục tiêu ——S Đại!

      Chậc, quả nhiên đàn ông nghe lời, đánh là được.

      —— Nhận thức như vậy khắc sâu vào trong lòng Hạ Hoàng Tuyền.

      [1] Trúc mai dùng để chỉ tình thắm thiết của đôi thanh niên nam nữ do thành ngữ: Thanh mai trúc mã (mai xanh ngựa trúc) rút ra từ bài thơ của Lý Bạch là bài Trường Can Hành. Bài thơ này, Lý Bạch tả mối tình thơ ngây của chàng và nàng, cùng ngụ trong xóm Trường Can, thuở luôn luôn nô đùa quấn quít cùng nhau, bằng hai câu thơ: Lang ky trúc mã lai. Nhiễu sàng lộng thanh mai. (Chàng cỡi ngựa trúc chạy đến. Chạy vòng quanh giường đùa với mai xanh). Do đó : Trúc mai là chỉ tình thắm thiết của đôi nam nữ .

      [2] Đoàn FFF: Fatal FireFukanzenna – Đoàn thẩm vấn dị đoan, phản cảm hết thảy hoạt động nam nữ kết giao.
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :