1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 12: Boss là đồ biến thái

      Mưa càng rơi càng to, trận mưa này kéo dài đến tối vẫn ngừng lại.

      Vậy nên Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc liền chạy xe vào trong trạm xăng, quyết định qua đêm ở nơi này. Ngày mưa tầm nhìn kém, đường lại trơn, người mới như nếu mở xe , tỉ lệ tai nạn xe cộ rất cao. Phàm làm việc đều có lợi có hại, ngày mưa tuy rằng bất lợi cho việc đường, nhưng đồng thời, nó cũng cản trở zombie tiến đến. Theo những gì biết được, zombie săn mồi phụ thuộc chủ yếu vào thính giác và khứu giác, ở ngoài trời vang vọng tiếng mưa rơi, chỉ cần phát ra tiếng động quá lớn dẫn chúng tới, đồng thời, nước mưa cũng ảnh hưởng đến khứu giác của chúng.

      Hai người vào nghỉ ở phòng công nhân, nên có tâm hại người, thể có tâm phòng bị người, ai cũng biết ban đêm xảy ra chuyện gì, tại nơi xa lạ như vậy, nên rời xe việt dã tràn đầy xăng và vật tư là tốt hơn.

      Trước đó, Hạ Hoàng Tuyền vào bên trong trạm xăng quét sạch lần, thường thường mà , danh nghĩa là trạm xăng cấm lửa, nhưng trong đó đều có phòng bếp . Đáng tiếc là, bọn họ được may mắn, có lẽ là vì đối phó với kiểm tra của "Lãnh đạo cấp ", mọi thứ được dọn dẹp sạch , mang theo tâm lý thử xem tìm kiếm lát, từ ngăn tủ của công nhân, Hạ Hoàng Tuyền tìm được bình gas , cái nồi và mấy túi mì ăn liền, có thể là niềm vui ngoài ý muốn.

      Hạ Hoàng Tuyền quyết định mang bình gas và nồi , tuy rằng lúc trước cầm bếp cồn từ siêu thị, nhưng tại bọn họ có nhiều xăng hơn cồn, thứ này về sau có thể có nhiều tác dụng, vào mùa này được, đợi đến khi thời tiết rét lạnh hơn, có nước ấm uống đúng là đòi mạng, tính, nếu như tên Thương Bích Lạc này uống nhiều nước lạnh mà chết vì tiêu chảy —còn có thể tìm kiếm việc nào lạ hơn sao?

      Trừ này đó ra, lại vơ vét mấy đồ thảm lông có thể dùng được, so với đám người Nhâm Cường đón người nhà nhân tiện mang theo toàn bộ gia sản hữu dụng, vật tư của Hạ Hoàng Tuyền chỉ đủ để duy trì cuộc sống cơ bản.

      Khi mang mấy thứ này về xe, đám người Nhâm Cường còn thảo luận nên xử lý Lưu Lỗi và Vương Thụy thế nào.

      Người trước biến thành zombie, người sau nếu có bất ngờ gì xảy ra cũng sắp biến thành zombie. Nhưng cho dù biến thành quái vật, dù sao hai người này cũng từng là đồng nghiệp của bọn họ.

      Kết quả cuối cùng là, Lưu Lỗi hoàn toàn mất ý thức bị trói chặt vào cột trạm xăng, thể giết , hoặc nên là nó, nhưng đồng thời cũng thể để nó du đãng xung quanh trạm xăng làm gia tăng nguy hiểm.

      Về phần Vương Thụy còn có ý thức nhưng hoàn toàn mất lý trí, tạm thời bị trói hai tay sau lưng, khi những người khác làm như vậy, người vợ có dáng người gầy của luôn luôn ôm đứa con trai năm sáu tuổi nhà mình nỉ non, từ lúc trước, hai người bọn họ bị những người khác bài xích, bởi vì tình người chồng làm ra. Người vợ vừa khóc vừa ai oán nhìn Vương Thụy, người đàn ông luôn là trụ cột trong nhà, tại chỉ sắp thành quái vật, còn khiến hai mẹ con bọn họ bị lập, ta mẫn cảm thấy được, có lẽ khi ngày mai rời , chồng mình rơi vào kết cục giống như Lưu Lỗi, sau đó ta sao có thể sống yên ở đoàn thể này? ta cảm thấy trời như sập xuống, lại có cách nào.

      "A Ngọc."

      "Chuyện gì, Cường?" La Hiểu Ngọc nghe tiếng, vừa vội vàng lau nước mắt mặt, vừa dè dặt nhìn về phía Nhâm Cường ở phía sau, ta biết, là người đứng đầu trong bọn họ, muốn sống tốt, nhất định thể đắc tội .

      ". . . Chăm sóc Vương Thụy cho tốt." Nhâm Cường vừa , vừa xoa đầu đứa núp trong lòng mẹ, "Bữa tối tôi bảo người mang đồ ăn tới."

      ". . . Được, Cường." La Hiểu Ngọc gật đầu, đáp.

      Nhâm Cường thở dài rời , trừ khi có kỳ tích, nếu chỉ sợ Vương Thụy. . . Để cho nhà ba người bọn họ cùng chỗ trong thời gian cuối cùng . Tuy rằng Vương Thụy làm sai, nhưng phụ nữ và đứa là vô tội, cố gắng hết khả năng để chăm sóc bọn họ.

      Nhưng mà, có số điều ra ngoài, người khác thể lý giải.

      Giống như lúc này, La Hiểu Ngọc nhìn chăm chú vào lưng Nhâm Cường, trong mắt là phẫn hận mãnh liệt — Vương Thụy còn chưa chết, bọn họ khẩn cấp gạt ta và đứa sang bên!

      ta lại hồn nhiên biết, ánh mắt mình bị người khác nhạy bén phát .

      "Làm sao vậy?" Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới ánh mắt của La Hiểu Ngọc, lại mẫn cảm thấy được biến hóa mỏng manh của thanh niên bên cạnh, quay đầu hỏi.

      ", có gì." Thương Bích Lạc kinh ngạc vì trực giác sâu sắc của bên cạnh, mỉm cười đáp lại. Chuyện nhìn thấy "Ánh mắt tồi", tất nhiên thể để biết được. Tối nay, chỉ sợ xảy ra số chuyện thú vị. Tuy rằng thể gián tiếp tham dự đáng tiếc, nhưng tại còn chưa quyết định trở mặt với , mà thưởng thức kịch vui phấn khích do người diễn xuất cũng luôn luôn là hứng thú của .

      Cho nên, ngẫu nhiên làm người đứng xem hoàn toàn cũng có gì tốt.

      " ?" Hạ Hoàng Tuyền nheo mắt lại, trực giác cho biết nhất định có chỗ nào đúng, nhìn về hướng Thương Bích Lạc nhìn theo bản năng, chỉ thấy dáng người yểu điệu ngồi dưới đất ôm đứa —— tuy rằng chưa thấy qua, nhưng nhìn tình hình cũng có thể đoán ra, là vợ của Vương Thụy.

      Hồi tưởng lại kinh nghiệm trải qua của Thương Bích Lạc, sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền bỗng trở nên quỷ dị: ". . . Như vậy là tốt."

      Bị phát rồi sao? , phải, nếu bị phát , đánh rồi, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy, Thương Bích Lạc thử hỏi: " tốt chỗ nào?"

      "Chỗ nào cũng tốt!" Hạ Hoàng Tuyền cau mày , "Dù sao ấy cũng là vợ của người khác, tuy rằng chồng sắp. . . Đạo đức của còn có thể bại hoại hơn sao?!" Tên này tuy chán ghét phụ nữ, nhưng lo lắng đến bối cảnh của , có cảm tình trước người vợ tràn ngập mẫu tính của người khác cũng phải việc gì kỳ quái. . . Chậc! là kẻ biến thái, tại thế giới này cũng có thể động dục được!

      Thương Bích Lạc rốt cuộc hiểu được ý của , đồng thời, cũng phát mình suy nghĩ cẩn thận chút nào.

      Chân ái là vô tội, nhưng vấn đề là Hạ Hoàng Tuyền muốn dắt theo Thương Bích Lạc đồng thời phải dẫn cả vợ và đứa của ! muốn làm bảo mẫu toàn chức được chứ?! Vì kéo ra khỏi vực sâu tội lỗi, ra sức khuyên bảo: "Hơn nữa, chỗ kia của phải nát rồi sao? Vậy thể mang đến hạnh phúc cho ấy, mau buông tha !" Nếu vẫn khăng khăng giữ ý kiến, để ý làm càng nát chút, !

      ". . . . . ." Đầu ngón tay đặt ở ống quần của Thương Bích Lạc run rẩy, vừa muốn nâng lên lại áp xuống, vào lúc này, điều duy nhất có thể làm là đáp lại, " suy nghĩ nhiều quá."

      " sao?" Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nếu tin mình đúng là đồ ngốc!

      "Đương nhiên." Thương Bích Lạc cảm thấy trả lời vấn đề này khiến chỉ số thông minh của mình giảm mạnh.

      Đáng tiếc là, người định bằng trời định, cho dù Hạ Hoàng Tuyền lo liệu trước, lại nghĩ tới, vào giờ cơm tối, vợ Vương Thụy lại về phía xe bọn họ.

      ". . . . . ." Hai người kia, rốt cuộc thông đồng dan díu từ lúc nào?!
      ly sắc, rjnchanngocanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 13: Đến chén canh vợ người

      Khi La Hiểu Ngọc tới, Hạ Hoàng Tuyền ngồi cách xe xa; vừa nhìn thuyết minh thân bếp, vừa loay hoay với bếp, vừa bơm hơi tăng áp, vừa chốt mở van, tăng nhiệt. . . cảm thấy đầu sắp nổ, nhưng vẫn cẩn thận thử. Mà Thương Bích Lạc chuyển vị trí, tựa người vào cửa xe phía sau, hứng thú nhìn động tác của qua cánh cửa xe mở rộng còn lại.

      Mũi tên màu đen lắc lư gói mì ăn liền mà Hạ Hoàng Tuyền đặt bên cạnh —— hề nghi ngờ, đến giờ ăn của tên kia rồi — trời mới biết muốn cầm bếp đập chết tên khốn chỉ biết ăn ngồi rồi kia đến mức nào!

      Nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, lí do muốn đập chết Thương boss lại thay đổi —— đập chết tên khốn mặt trắng chỉ biết ăn ngồi rồi và thông đồng phụ nữ!

      Giống như có hơi sợ hãi , khi ngẩng đầu, La Hiểu Ngọc bỗng dừng lại, co rúm người nhìn về phía Thương Bích Lạc rồi mới gật đầu gọi: "Hạ tiểu thư, Thương tiên sinh."

      Hạ tiểu thư, Thương tiên sinh? Tại sao lại cảm thấy lời này hơi hài hòa chứ?

      Hạ Hoàng Tuyền vứt ý nghĩ quỷ dị sang bên, vẻ mặt lạnh lùng gật đầu: "Có chuyện gì sao?"

      "Là, là thế này." La Hiểu Ngọc giơ lên bát trong tay, "Khi mọi người ra khỏi nhà, đều mang hoa quả đồ ăn dự trữ ra, vừa rồi nấu ít, tôi mang lại cho hai người nếm thử, hi vọng hai người có thể tha thứ cho chồng tôi, trước đây ấy phải là người như vậy, . . ." Vừa , ta vừa dùng tay còn lại che mặt, cúi đầu khóc ra tiếng.

      ". . . . . ." Đừng khóc chứ! còn chưa làm gì đâu?!

      biết làm thế nào trước nước mắt, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía bát canh trong tay đối phương, đó là bát canh đặc, ở trong là rau xanh nấm sò cùng trứng gà và bánh phở, có thịt, nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng có thể hiểu được, mặc cho ai chém zombie ngày cũng muốn ăn thịt, thấy đối phương khóc càng to hơn, vội vàng vươn tay nhận lấy canh nóng trong tay ta: "Cám ơn, sau khi rửa bát tôi trả lại."

      "Vậy, hai người ăn từ từ, tôi về."

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bóng lưng La Hiểu Ngọc, hơi nhíu mày lại, cảm thấy có chỗ đúng lắm, nhưng lại ra được lí do vì sao. Ảo giác ư? Quên , việc cần động não nên ném cho người khác hơn!

      Vì thế dứt khoát quay đầu nhìn về phía Thương Bích Lạc, hề khách khí hỏi: " cảm thấy ta tới để xin lỗi sao?"

      " cảm thấy phải?" Thương Bích Lạc đáp mà hỏi lại.

      " tại là tôi hỏi !"

      Thương Bích Lạc buông lỏng tay, cười tủm tỉm đáp: "Tôi có cùng suy nghĩ với ."

      ". . . Cho nên, mục tiêu của ta đúng là ? Các người thông đồng từ khi nào?!"

      ". . . . . ."

      Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới sắc mặt của Thương Bích Lạc, nhìn về hướng La Hiểu Ngọc rời , bóng lưng kia vô cùng gầy yếu, biến mất khi bước vào cánh cửa lớn của trạm xăng, dự cảm xấu nào đó lại liên tục bao phủ trong lòng .

      Nếu phải đến xin lỗi, chẳng lẽ là đến hạ độc?

      Nghĩ như vậy, Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu xuống, ngửi ngửi bát canh trong tay, làm vậy khiến cảm thấy hơi buồn cười, cũng phải là phim truyền hình, thuốc độc sao có thể lấy tới dễ dàng như vậy, nếu đổ xăng vào chén còn có thể. . . Đợi chút!

      Mắt bỗng mở to, ngẩng đầu hít hơi sâu, lại cúi đầu, ngửi bát canh, lúc này, phản ứng của càng mãnh liệt hơn, tay che mũi và miệng, tay đẩy bát canh kia , mùi vị ghê tởm này đến từ đâu?!

      "Sao vậy?"

      " biết ta để cái gì vào trong canh, là khó ngửi!" Hạ Hoàng Tuyền ghét bỏ đẩy bát canh về phía Thương Bích Lạc, "Muốn uống ngụm sao? Kiệt tác tình của vợ người!"

      "." Giọng cự tuyệt của Thương Bích Lạc dịu dàng rung động lòng người, "So với ta làm, tôi càng muốn nếm thử kiệt tác của ."

      ". . . . . ." Mặt Hạ Hoàng Tuyền tối sầm, hề do dự xách lên Thương Bích Lạc, quăng đến bên cạnh bếp, cầm chai nước khoáng và mì ăn liền ném vào mặt , "Tự cung tự. . . , tự cấp tự túc tên khốn!"

      Dứt lời, quay đầu lại mà tìm chỗ xử lý thứ trong tay.

      Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào bóng lưng của , đôi mắt trầm xuống, chỉ là hạ độc bọn họ thôi sao? Nếu là vậy, thấy quá thất vọng. , hẳn là chỉ thế, oán hận trong đôi mắt kia, chỉ việc là có thể lau .

      Như vậy, tiếp theo có gì xảy ra? cố chặn lại dòng suy nghĩ của mình, nếu biết trước nội dung vở kịch, vậy thú vị và vui sướng khi làm người đứng xem giảm bớt rất nhiều. Đổi lại cách khác, tuy rằng "Cảm giác khống chế" khiến người say mê, nhưng "Cảm giác biết" lại khiến người trầm mê.

      Cho nên khi Hạ Hoàng Tuyền đổ bỏ canh và rửa bát xong, cảnh tượng chứng kiến chính là —— Thương Bích Lạc vui vẻ nấu mì ăn liền.

      Bếp xăng dầu ở trong tay chịu nghe lời, ở trong tay còn dịu ngoan hơn cừu non, tên khốn! Chẳng lẽ bây giờ bếp còn biết phân biệt nam nữ sao?! Nhưng mà. . . Động tác nấu mì của người này lại thuần thục.

      "Muốn ăn chút sao?" Thương Bích Lạc mở nắp nồi lên, đặt đũa trúc dùng nước sôi rửa sạch tới bát inox bên cạnh, ngẩng đầu hỏi.

      " cần." Hạ Hoàng Tuyền hề do dự từ chối, vì tránh tên này hỏi nguyên nhân, sang chuyện khác, "Trông như công tử bột, ngờ lại biết nấu mì."

      Thương boss giơ lên túi đóng gói, quơ quơ. "Phía sau hướng dẫn rất ràng, giống như bếp xăng dầu."

      ". . . . . ." Cho nên người ngay cả bếp cũng biết bật như là đồ ngốc sao?! chịu đủ cách chuyện quanh co lòng vòng này rồi, "Khi chuyện dám trực tiếp hơn sao?!"

      " dám."

      "Vì sao?"

      " bị đánh."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, rốt cuộc nhịn được mắng , "Biết bị đánh mà còn câm miệng sao?!"

      Thương Bích Lạc nghiêng đầu, khó được ăn ngay đáp: "Việc này còn đau khổ hơn bị đánh."

      ". . . . . ." Tên này, rốt cuộc là thành hay là ác liệt?

      Hạ Hoàng Tuyền chớp chớp mắt, quyết định quan tâm kẻ khiến cho người ta đau dạ dày này nữa, nhàm chán ngồi ở bên, nhắm mắt ôm trường đao, nhớ lại tin tức về "Mắt hoàng tuyền", tuy rằng biết nguyên nhân, nhưng thể nghi ngờ, nó có liên hệ chặt chẽ với thế giới này. Thương Bích Lạc ngồi bên cạnh cũng yên tĩnh tiếp tục động tác của mình.

      chuyện, đối chọi gay gắt, hai người làm theo ý mình, vào lúc này lại hòa hợp đến kỳ lạ.

      khí như vậy cũng duy trì quá lâu, khi Thương Bích Lạc ăn miếng cuối cùng, Hạ Hoàng Tuyền mở mắt, lấy khăn giấy lau cả mặt , xách Thương boss quăng lên xe, cất đồ đạc đất .

      Hết thảy được dọn dẹp nhanh chóng, xe cũng có người canh giữ, vậy ——

      nhìn về phía cái bát được rửa.

      Nhưng vào lúc này, trong phòng nghỉ đột nhiên truyền tới tiếng khêu thảm thiết.

      "A!!!"

      phải chưa từng nghe thấy người khác kêu thảm thiết, nhưng tiếng này, so với những tiếng mà Hạ Hoàng Tuyền nghe qua, khiến cho người ta càng sởn tóc gáy. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Có người bị cắn sao?

      Nhưng mà Vương Thụy và Lưu Lỗi đều ở bên ngoài.

      Bên trong có người bị cắn vượt qua tám tiếng?

      , có khả năng.

      Sau khi trải qua việc của Lưu Lỗi, thân thể những người khác đều bị kiểm tra qua.

      Vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
      ly sắc, rjnchanTử Mặc thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 14: Da mặt dày cứu vớt thế giới

      kịp hay làm gì, người vốn nghỉ ngơi trong trạm xăng đột nhiên chạy ra liên tiếp, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu kinh hãi.

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền vừa nhìn thấy bọn họ, bỗng cảm thấy rùng mình, chiếc bát vốn nắm chặt rơi khỏi tay, "choang", bể thành mấy khối mặt đất.

      "Nơi đó có chuyện gì?" Thương Bích Lạc đưa ra câu nghi vấn vô cùng hợp với tình hình.

      Tiếc là Hạ Hoàng Tuyền rời mắt về phía , tất nhiên cũng biết được, trong "Mắt hoàng tuyền" độc đáo của Hạ Hoàng Tuyền, lúc này ảnh ngược ra cảnh tượng hoàn toàn bất đồng so với những gì thấy — tử khí! Tử khí nồng đậm, xám đen, càng ngày càng sâu thẳm phát ra từ mỗi người, nam tính, nữ tính, người già, trẻ , ai có thể thoát khỏi khí thể tối đen nồng đậm kia.

      ràng lúc trước còn có, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?

      vội vã quay đầu, nhìn về hình ảnh của mình trong kính thủy tinh, có, lại nhìn Thương Bích Lạc, vẫn có, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Đợi chút. . .

      Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhớ tới bát canh lúc trước mà La Hiểu Ngọc bưng tới, đây là nguyên nhân sao? Trong bát canh có thuốc độc? vỗ đầu, nghĩ làm cái gì, lúc này còn có việc gì thuyết phục hơn là tự mình xem?

      "Tôi qua nhìn xem, quản tốt mạng của mình!" Bỏ lại câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng chạy về phía trạm xăng.

      "Được, cần lo lắng cho tôi."

      ". . . . . ." Cảm thấy ghê tởm, xoay người rống giận, "Đừng có tự mình đa tình, đồ khốn!"

      Thương Bích Lạc buông tay, nghiêng người dựa vào ghế lái, nhìn chăm chú vào nơi phát ra tiếng huyên náo, nơi đó diễn xuất màn kịch phấn khích, thể xem trực tiếp, đúng là có phần tiếc nuối.

      Nhưng biết, Hạ Hoàng Tuyền quan sát được hết thảy, lại thà rằng mình chưa hề thấy được.

      "A!!!"

      "Cứu. . . Cứu cứu tôi. . ."

      "Oa. . ."

      Tiếng thét chói tai, tiếng khóc lóc, tiếng cầu cứu, rối loạn.

      Hạ Hoàng Tuyền dễ dàng đẩy ra đám người lộn xộn, rốt cuộc hiểu nguyên nhân, sau đó, bụm chặt miệng.

      người mẹ trẻ tuổi ngã xuống đất, vạt áo trước ngực mở rộng, nhìn ra được, vừa rồi cho đứa bé trong lòng ăn, hoặc là , tại vẫn cho đứa bé ăn, chẳng qua. . . Thứ đứa cần, từ sữa tươi biến thành máu thịt.

      Đứa bé vốn thuần khiết, lúc này há to mồm cắn ngực của mẹ, Hạ Hoàng Tuyền từng nghe qua, ngực là vị trí đẹp đẽ và ngon miệng nhất người phái nữ, bởi vì ở dưới có mỡ dày, nhất là phái nữ trong thời kỳ có sữa, ăn có mùi ngọt và mang theo hương thơm nhàn nhạt. Lúc đó vừa nghe xong, liền đánh bạn học biến thái "Phổ cập kiến thức" nào đó trận, lại ngờ rằng, có ngày, tận mắt chứng kiến màn như vậy.

      "Cứu. . . Cứu mạng. . ." Ngực bị cắn máu thịt lẫn lộn, giơ tay lên, giọng suy yếu cầu cứu.

      Có lẽ vì màn này khiến người ta quá sợ hãi, cho nên những người còn lại nhất thời mất khả năng ứng đối trong chốc lát, tới lúc này, mới có người phản ứng lại.

      "Mau cứu người!"

      "Đánh nó vào góc, đừng để nó chạm vào người người khác!"

      "Người già, phụ nữ và trẻ em hết ra ngoài!"

      Sau hồi luống cuống tay chân, zombie trẻ con bị đánh vào góc phòng nghỉ, ngửa mặt nằm, khiến người ta sởn tóc gáy chính là cho tới giờ phút này, miệng nó vẫn ngừng nhấm nuốt máu thịt từ người mẹ, tiếng "tóp tép" ngừng vang lên, mọi người ở đây chỉ cảm thấy da dầu run lên.

      "Con. . . Con của tôi. . ." Người mẹ khó khăn lắm mới cứu được, biết chiếm được sức lực từ đâu, đột nhiên xoay người lại, giãy giụa bò vào trong góc, "Con của tôi. . ." Máu tươi ngừng trào ra từ vết thương, dường như biết đau, mười ngón bám chặt đất, bò từng chút .

      Vì sao thành như vậy. . .

      Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhớ tới những gì Thương Bích Lạc viết giấy —bị cắn là cách truyền bệnh độc thường gặp nhất, nhưng chưa hẳn là loại duy nhất, miệng vết thương tiếp xúc với máu zombie, hoặc ăn máu thịt zombie cũng có thể bị cảm nhiễm.

      Trong bát canh này. . . Có cái gì?!

      nhìn xung quanh phòng nhưng thấy La Hiểu Ngọc, lúc này mới nhớ tới, lúc trước bọn họ để phụ nữ rời , ta hẳn rời vào thời điểm kia.

      Chỉ bò tốn nhiều sức, người mẹ chỉ có thể ghé xuống đất thở quay đầu lại, khẩn cầu nhìn về phía mặc đồ đen đứng tại chỗ, chảy nước mắt : "Van xin , cứu con tôi."

      ". . . xin lỗi." Trừ việc này ra, Hạ Hoàng Tuyền biết nên làm gì.

      "Con của tôi, cũng bị cắn. . . Vì sao biến thành zombie? Vì sao?"

      ". . . . . ."

      Hạ Hoàng Tuyền trả lời.

      sai, La Hiểu Ngọc bỏ thêm máu zombie vào trong canh, có lẽ đây là vợ chồng bọn họ thương lượng tốt. Thương Bích Lạc suy luận sai, ăn máu thịt zombie cảm nhiễm, nhưng mà, có chỗ sai, phải là, sau khi cảm nhiễm bệnh độc, bởi vì thể chất khác biệt mà thời gian chuyển hoán dài ngắn khác nhau, sức chống cự của trẻ con là yếu nhất, cho nên...mới phát sinh tình huống tại.

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát to.

      "A Ngọc, làm cái gì?!"

      "Sao lại thả Vương Thụy ra?"

      Hành động của La Hiểu Ngọc ở bên ngoài chứng minh cho phỏng đoán của Hạ Hoàng Tuyền.

      Những người đàn ông vốn ở trong nhà, nghe thấy tiếng kêu đều chạy ra ngoài, trong căn phòng to lớn, trong nháy mắt chỉ còn lại người mẹ giãy giụa, đứa bé biến thành zombie, cùng với...Nhâm Cường và Hạ Hoàng Tuyền.

      "Tiểu Hạ, ra ngoài trước." Nhâm Cường vốn luôn im lặng bỗng mở miệng.

      "Nhưng mà. . ."

      " ra ngoài ." Nhâm Cường cười cười với , Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng, khi mỉm cười, tay nắm chặt, giống như hạ quyết tâm.

      ". . . Tôi hiểu được." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, xoay người ra ngoài phòng, để lại gian cho bọn họ.

      Sau khi rời , kia lại yếu ớt hô: " cường. . . Giúp em. . ."

      "Được, tại giúp em. . . Giúp hai người. . ." Nhâm Cường nặng nề gật đầu, nắm chặt tay, chậm rãi tới bên người hấp hối, nhìn xuống đôi mắt tràn đầy hi vọng của , thấp giọng , "Giải thoát!"

      Dứt lời, búa trong tay giơ cao.

      Có người bi thương, đương nhiên cũng có người đắc ý, ví dụ như Vương Thụy, ví dụ như La Hiểu Ngọc lúc này.

      Đối mặt với chất vấn của những người còn lại, La Hiểu Ngọc chỉ cười lạnh, gì.

      Nhưng Vương Thụy được khôi phục tự do lại quay đầu khen vợ mình: "A Ngọc, làm tốt lắm."

      "Vương Thụy, có ý gì?" Cho dù là người trì độn đến đâu, lúc này hẳn có thể cảm thấy đúng.

      Vương Thụy cười nhạo: " có ý gì, chỉ biến tất cả thành người giống như tôi mà thôi." vừa , vừa cúi người, bàn tay trúng đạn vén quần lên, bên cạnh miệng vết thương đông máu có vết bị đè ép, "Còn nhớ canh lúc trước các người uống sao? Mùi vị thế nào? Tôi và A Ngọc chú tâm làm cho các người, ha ha ha ha. . ."

      Cùng với tiếng cười giống như kẻ điên của , xung quanh bỗng yên tĩnh.

      " chỉ có các người, còn có bọn họ!" Tay Vương Thụy chỉ về phía Thương Bích Lạc, mặt có vui sướng vặn vẹo, "Người què, bát canh kia có ngon ? Ha ha ha. . ."

      "Ai biết được?" Thương Bích Lạc giống như cảm thấy ác ý tràn ngập trong giọng kia, vô cùng thoải mái đặt tay bên cửa sổ xe, mỉm cười , "Tuy rằng rất muốn nếm thử mùi vị chút, nhưng đáng tiếc, Hoàng Tuyền hoàn toàn cho phép tôi ăn thứ mà người phụ nữ khác làm ra."

      ". . . . . ." Bi phẫn và thê lương trong lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng trở thành hư , chỉ còn lại dục vọng muốn đánh người mãnh liệt.

      Hoàng Tuyền là cái gì, tên khốn!

      Đừng gọi thân thiết cách tùy tiện như vậy!
      tiểu Viên Viên, rjnchanTử Mặc thích bài này.

    4. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      chưa đọc truyện cơ mà nhìn thấy cái văn án có câu: " nhân vật phụ = vật hi sinh cần có tên" là đủ hiểu cái độ hài và độ sủng của nó - ta đúng hok @banglangtrang123

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 15: vui liền đánh BOSS

      Lời vừa ra, Thương Bích Lạc kéo hết thù hận trong nháy mắt

      chỉ có Vương Thụy và La Hiểu Ngọc, thậm chí là tất cả mọi người ở đây, giống như nhận thấy được điểm này, vẫn cười tủm tỉm, dùng lời của Hạ Hoàng Tuyền, chính là biểu cảm này muốn tiện bao nhiêu tiện bấy nhiêu.

      Bạn Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đau đầu, hổ là boss sao? Kéo thù hận đúng là giỏi, còn rất chuyên nghiệp bán rẻ đội hữu, thành công làm nằm cũng trúng đạn.

      Trước khi cho ra kết luận "Giết chết như thế nào", cái tát của vung vào mặt Thương Bích Lạc, thành công làm lăn tự do trong xe lần.

      A? Hỏng bét, đánh dường như trở thành bản năng rồi, làm sao đây?!

      , tại phải là lúc để ý tới việc này.

      Hạ Hoàng Tuyền xoay người, chậm rãi rút ra trường đao, đầu đao chỉ vào Vương Thụy, ánh mắt lạnh như băng: "Vì sao? muốn giết chúng tôi, tôi có thể hiểu, vì sao muốn giết những người khác?" Đây cũng là chỗ mà hiểu nhất.

      Trong những người ở đây, ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc, chỉ có hai người có tử khí rất nhạt, chính là La Hiểu Ngọc và con trai ta, thể nghi ngờ, bọn họ ăn canh có trộn lẫn máu zombie. Nhưng vấn đề là, nếu những người khác biến thành zombie, Vương Thụy sao có thể chắc chắn vợ và con bình an tới chỗ có quân đội? , còn có vấn đề càng cấp bách hơn, chính là. . . Uống xong máu zombie sau tám giờ mới biến thành zombie, chẳng lẽ sợ bị những người này trả thù sao?

      Rốt cuộc là ngu ngốc cỡ nào mới có thể làm như vậy?

      "Vì sao muốn giết những người khác?" Vương Thụy lặp lại câu hỏi mà đưa ra, giọng điệu giễu cợt, cười lạnh , "Ông đây sống nổi, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể sống sót?"

      ". . . . . ."

      "Tất cả mọi người cùng chạy ra từ nhà máy, vì sao người bị cắn là tao? Vì sao người đáng chết là tao? Tao chết cũng sao, nhưng tao muốn chết mình, chúng mày. . . đám nhất định phải theo tao, ai thoát được!"

      Hỏng mất rồi.

      Nội tâm của người này lệch lạc hoàn toàn rồi.

      Người còn lý trí, có thể làm ra phán đoán lý trí nào chứ?

      " nghĩ vậy thôi. . ." Chẳng biết từ lúc nào Nhâm Cường ra, Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng mặt và trước ngực dính đầy máu tươi, đường tới, máu ngừng chảy xuống từ búa, vẽ ra vệt dài màu đỏ đường , "Hiểu Ngọc, vì sao phải làm như vậy?"

      La Hiểu Ngọc ôm chặt đứa con, để nhìn thấy biểu cảm của những người khác, cũng để thấy biểu cảm lúc này của mình, ta oán hận nhìn vào mọi người: "Các người muốn bức tử mẹ con chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế."

      ". . . Vậy sao? nghĩ rằng tôi và mọi người muốn vứt bỏ hai người?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" La Hiểu Ngọc đưa mọi người lên tuyệt lộ, hiển nhiên là chịu đựng áp lực cực lớn, khi Nhâm Cường hỏi, vách tường áp lực mở tung, oán hận ngừng phát ra từ thân hình gầy, ta khàn giọng hô, "Các người muốn tôi và A Thụy chết cùng chỗ, tôi cũng khiến các người đều chết cùng chỗ!"

      "Toàn bộ các người chết hết ! Chết hết ! Chết hết !"

      "Tôi dẫn đứa . . . A!!!"

      Lời của ta kết thúc trong ánh mắt kinh hãi, chỉ là La Hiểu Ngọc, những người khác đều bị biến cố bất ngờ làm sợ ngây người.

      Vương Thụy cười tiếng, vẻ mặt điên cuồng, miệng rời khỏi chiếc cổ bị cắn nát của La Hiểu Ngọc, liếm liếm máu tươi ngoài miệng, : "A Ngọc, tất cả mọi người đều phải chết cùng , em là vợ , làm sao có ngoại lệ chứ?"

      ". . . . . ." La Hiểu Ngọc che cổ, liên tiếp lui về sau vài bước, "A Thụy. . . điên rồi sao?"

      "Điên? Em đúng." cười "ha ha" vài tiếng, đột nhiên vươn tay kéo tay La Hiểu Ngọc, kéo đứa trong lòng ta về phía mình, "Hiểu Ngọc, em và Tiểu Chân đều là người thân nhất của , đương nhiên phải luôn luôn ở bên , buông con ra!"

      "!!!"

      "Buông ra!"

      " được! đừng đụng vào con tôi!"

      "A. . ."

      Màn tranh đấu này, bắt đầu từ tiếng kêu thảm thiết của La Hiểu Ngọc, kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Vương Thụy.

      Cho đến khi ngã mạnh xuống, đôi mắt tràn đầy kinh hãi của vẫn nhìn chăm chú vào tay cầm dao của La Hiểu Ngọc, bởi vì bị cắt đứt cổ, chỉ có thể há miệng, lại thể phát ra tiếng, giống như ống thổi gió bị gãy, ngừng phát ra tiếng khàn khàn đáng sợ.

      ta có quan hệ thân mật nhất, hiểu ta hơn bất cứ ai, ràng là người phụ nữ ngay cả con gà cũng nỡ giết, tại lại giết chết chồng mình, , trước đó, ta hại chết mọi người ở đây.

      "Ha. . ."

      "Ha ha. . ."

      Vương Thụy phát ra tiếng cười giống như hút khí, miệng thào vài từ, cuối cùng, cam lòng khép chặt hai mắt.

      Nếu có người có thể đọc được khẩu hình miệng, như vậy có thể đọc ra, lời cuối cùng là —— "Mẹ nó, cái thế giới thối tha này!"

      Bức điên, bức điên, ngày nào đó bức điên tất cả mọi người.

      Mọi người bị màn thảm kịch này làm kinh động, hoặc là , cho tới bây giờ, bọn họ đều có cảm giác chân thực rằng mình sắp biến thành zombie. . . Cỡ nào hư ảo, xem, bọn họ vẫn còn sống tốt, thậm chí cũng bị cắn, sao có thể biến thành zombie chứ?

      mảnh yên tĩnh.

      Cho đến khi La Hiểu Ngọc từ ngu ngơ lấy lại tinh thần, dao trong tay rơi "keng" xuống đất, ta giơ tay lên, nhìn máu tươi trong tay, lại cúi đầu, nhìn vào con dao đầy máu, ra sức lau tay giống như ở trong mộng vừa tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng lau sạch được, ta hoảng hốt, nhìn trái phải muốn tìm cách giải quyết, ánh mắt nhìn về phía đứa dừng lại.

      ta bỗng vươn tay, ôm cổ đứa con được cứu vì giết chết chồng mình, vừa gào khóc vừa ngừng: "Đừng sợ, Tiểu Chân đừng sợ, mẹ bảo vệ con. . . Mẹ nhất định bảo vệ con. . ."

      Khi Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần, tất cả mọi người rời , bọn họ về phòng nghỉ, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.

      Nhưng thực tế, tất cả xảy ra rồi.

      Thi thể Vương Thụy còn lẳng lặng nằm đất, máu tươi chảy xuống từ cổ, dưới người vũng máu nho , bên cạnh , La Hiểu Ngọc ôm đứa khóc thút thít, giọng khàn khàn mà khô khan, vẫn ngừng lặp lại lời "bảo vệ".

      Mà Lưu Lỗi hóa thành zombie bị trói ở bên kia, dưới mùi máu tươi kích thích, gào thét giãy giụa ngừng, phát ra tiếng kêu đáng sợ vì bị bản năng khống chế.

      Hết thảy. . . Rốt cuộc là như thế nào. . .

      Tuy rằng đến thế giới này nửa tháng, nhưng hôm nay mới gặp được người, gần ngày. . . Hoặc là , ngay cả ngày cũng đến, vì sao hết thảy đều thay đổi?

      ràng khi gặp buổi sáng, mặt những người này vẫn còn nụ cười chờ mong với tương lai, chỉ chớp mắt, tất cả đều thay đổi.

      Hạ Hoàng Tuyền im lặng trở lại xe, nghĩ phát ra điều, chẳng sợ vũ lực có mạnh đến thế nào, vẫn có rất nhiều việc làm được — , cho dù nghĩ như vậy, dường như đều là kiêu ngạo quá mức.

      "Cảm thấy đáng ghê tởm sao?" Thương Bích Lạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

      "Cái gì?"

      "Chỉ vì được đến cái gọi là công bằng, liền tha những người khác xuống nước."

      ". . . . . ."

      tiếng cười truyền đến: "Đây mới là tận thế chân chính."

      ". . . Tận thế. . . Chân chính?"

      Đối diện với mắt phải tối đen xen lẫn nghi hoặc của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cười nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ cảm thấy như vậy sao? Cái gọi là tận thế, luôn luôn bắt đầu từ lòng người."

      "Cho nên?" Mê mang trong mắt Hạ Hoàng Tuyền tán , ánh mắt dần trở nên sắc bén, "Kế tiếp dùng tư tưởng trung nhị [1] tẩy não cho tôi chứ, cái gì 'Muốn thoát khỏi tận thế, muốn sống sót, liền vứt bỏ thứ dư thừa là nhân tâm' hoặc tương tự như vậy?" Vừa , vừa khinh bỉ nhìn Thương Bích Lạc, "Lời này còn hợp thời nữa rồi, tại xu hướng thiếu niên tóc dài đầu xù cũng đáng nhắc tới nữa rồi."

      Chậc, tất cả boss đều phải mang kỹ năng tẩy não sao? là đáng ghét!

      Hạ Hoàng Tuyền thừa nhận Thương Bích Lạc sai, nửa nguyên nhân của tận thế là do ăn bữa hôm lo bữa mai, nửa nguyên nhân là lòng người sụp đổ hoặc trùng tố hoặc càng kiên định, nhưng dù vậy sao? Chẳng lẽ bình thường cũng mặt đáng ghê tởm sao? Cũng như vậy, nhân tính trong tận thế cũng có mặt tốt đẹp.

      Ví dụ như Vu Nhụy từng biện giải thay , ví dụ như La Hiểu Ngọc vẫn bảo vệ con mình. . . Bởi vì nhìn thấy điều mà phủ định những điều khác, đó là việc mà kẻ ngốc mới làm! Cho dù chỉ số thông minh cao, cũng ngu xuẩn đến vậy.

      "Hơn nữa. . ." vươn tay nắm cằm thanh niên, híp mắt , "Nếu tôi vứt bỏ nhân tâm, nhất định ném nó và vào đống zombie, cho nên, tên nhóc, quỳ xuống cảm tạ , vì tôi còn giữ lại nhân tính."

      Thương Bích Lạc hơi ngẩn ra, sau đó cười cong mắt: " nắm cằm của tôi như vậy, tôi nằm sấp xuống làm sao được?”

      "Vậy sao?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, sau đó đấm mạnh vào bụng .

      "A!"

      vươn tay, vỗ vào gáy Thương boss, nhàng : "Xem, phải nằm sấp xuống sao? cần cảm ơn tôi đâu."

      ". . . . . ."

      [1] Trung nhị: ngây thơ và tự cho là đúng
      tiểu Viên Viên, ly sắcTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :