1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 8: Tôi chịu trách nhiệm

      Làm lẫn nhau cảm thấy ghê tởm lát, Hạ Hoàng Tuyền bỗng chán ngấy, quyết định tạm thời kết thúc, lần sau lại tiếp tục. Cùng lúc đó, thể lực mất lúc trước cũng dần khôi phục, thể , tố chất thân thể lúc này của là tốt đến mức kinh người.

      đứng thẳng, nhìn vật tư rực rỡ muôn màu trong siêu thị im ắng, có phần đáng tiếc : "Có gian tốt." Chỉ có thể nhìn thể lấy, quả là làm cho người ta đau lòng.

      " gian?" Có lẽ là vì bị biểu vừa rồi của Hạ Hoàng Tuyền ảnh hưởng, người coi mỉm cười là biểu cảm quán tính như Thương Bích Lạc cũng thu lại tươi cười, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, "Là đạo cụ trữ vật của nhân vật chính trong tiểu thuyết internet sao?"

      "!!!" Cho nên , rốt cuộc phải nếm thử tư vị khiếp sợ trong siêu thị này bao nhiêu lần a! Thương boss cũng xem loại tiểu thuyết này sao? Hạ Hoàng Tuyền vừa khiếp sợ, vừa khỏi ảo tưởng hình ảnh tên này đeo mắt kính chảy nước miếng ngồi bên máy tính đọc tiểu thuyết ngựa đực, là. . . Tưởng tượng cũng thể sao?! Hơn nữa, nếu người này thành độc giả, cảm giác nguy hiểm, nếu như đầu voi đuôi chuột hoặc bị ngừng lại, tác giả chắc chắn bị coi như đất bùn trầm sông Hoàng Hà, nhất định là vậy!

      " có vẻ rất kinh ngạc?"

      Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần: "Ai, ai kinh ngạc chứ!" Sau đó hất cằm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn , "Tôi chỉ ngờ rằng YY những chuyện thực tế như vậy thôi, hừ!"

      Vừa nghe thấy kèn chiến đấu, Thương Bích Lạc lập tức mặc thêm áo giáp, bởi vì ngồi, khi trả lời ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Tuyền, ánh mắt giống như nhìn đứa nghe lời: " có lỗi, chỉ là nghe , đột nhiên nhớ tới mà thôi."

      ". . . . . ." Cho nên người YY trước là , muốn khinh bỉ cũng phải khinh bỉ chính mình trước sao?

      Đồ khốn! chuyện cùng người này đúng là rất mệt, lối suy nghĩ của cũng cong y như ruột già của ! Chậc, muốn lôi ra kéo thẳng!

      Đợi chút. . .

      nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc, hơi nhíu mày: "Tên nhóc, sao bán rẻ nụ cười nữa?"

      Thương Bích Lạc trả lời lạnh nhạt: "Bởi vì tôi phát rất ghét vẻ tươi cười của tôi."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền im lặng lát, môi lên vẻ cười lạnh, cúi người xuống, kề sát khuôn mặt , gằn từng chữ , " sai lầm rồi, tôi cũng chán ghét vẻ tươi cười của ."

      "Hả?"

      "Tôi chán ghét cả người ."

      ". . . . . ." Đối với câu trả lời này, Thương Bích Lạc vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy bất ngờ, dù sao luôn luôn che giấu cảm xúc của mình, nếu phải quen biết trước đó, chỉ sợ là dựa vào trực giác dã thú mà cảm nhận được bản chất của , nhưng mà, có chỗ vô cùng kỳ quái, " khi như vậy, vì sao muốn dẫn tôi theo?"

      cho rằng muốn làm như vậy sao?!

      Nhưng mà, hiển nhiên thể ăn ngay , bằng hiểu biết của về , nếu biết được chân tướng, nhất định khách khí mà giày vò chết được chứ?!

      Cho nên , vào thời điểm này, phương pháp duy nhất chỉ có ——

      " thông minh như vậy, bằng đoán thử xem sao."

      Ném vấn đề cho chính , người càng thông minh, càng thích nghĩ nhiều, nghĩ nghĩ lại, liền đưa bản thân vào vòng luẩn quẩn.

      Ngài tự xoay vòng vòng thôi, tôi phụng bồi.

      Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền xem trình độ da mặt dày của Thương Bích Lạc, chỉ thấy nhếch mày, trả lời: "Chẳng lẽ miệng cứng lòng mềm, ra rất thích tôi?"

      "!!!"

      có thể giết sao? Có thể chứ?! được, cảm thấy thử gì đó, nếu tức giận liền thua.

      Hạ Hoàng Tuyền ra sức kiềm chế lửa giận trong lòng, đúng lúc này, đột nhiên nghĩ tới việc, tên Thương Bích Lạc này. . . Bởi vì việc nào đó, trong lòng vô cùng chán ghét phái nữ, đến mức thành bệnh tâm lý, khi như vậy. . . Hừ hừ hừ hừ, ác ma trong lòng vung đôi cánh tội ác.

      cúi người nâng lên cằm Thương Bích Lạc, mắt dừng ở đôi môi màu nhạt của , kiến thiết tâm lý trong giây, cúi đầu hôn "bẹp" cái (Phi! Chị coi như lúc toilet cẩn thận áp băng vệ sinh dùng rồi vào mặt!), sau đó dịch ra, dùng ánh mắt (tự cho là) tình cảm nồng nản nhìn chăm chú, : "Đúng vậy, tôi chết mất, bây giờ muốn cởi quần cho tôi đè cái hay ?"

      Đến! Nôn mửa ! Phẫn nộ ! Phản kháng ! Sau đó ta liền quăng mi xuống đất đánh chút!

      Hạ Hoàng Tuyền chờ mong nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc, chỉ thấy yết hầu của run run, mắt cụp xuống, giống như cuối cùng nén được tức giận, rồi sau đó —— lại có thể lộ ra nụ cười thánh phụ phát sáng với : "Được."

      ". . . . . ." Boss, tiết tháo của mi đâu?! Mau nhặt nó về!!!

      Tuy rằng biết đối phương dối, nhưng Hạ Hoàng Tuyền thể vì chứng minh điểm ấy mà cởi quần đè được, hơn nữa Thương boss ràng muốn mất trinh tiết, nhìn , cười tươi để làm thấy ghê tởm rồi.

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy có hứng thú, chậc tiếng, xách Thương Bích Lạc dưới đất đến vị trí cũ: " thôi!" Tuy rằng zombie ở nơi này bị diệt sạch, các cửa đều được đóng kín, thức ăn, nguồn nước, đồ dùng hàng ngày đều thiếu, cho dù những người khác đến, bằng vũ lực của cũng cần phải lo lắng, nhưng dần dần, những người vốn nhốt mình ở trong nhà phải ra ngoài tìm đồ ăn, luôn có người chết, sau đó chuyển hóa thành zombie, biết khi nào lại có lần tiến hóa trung cấp rồi tiến hóa cao cấp, tòa thành thị này ngày càng nguy hiểm.

      Hơn nữa, hệ thống khống chế hết thảy cũng cho phép luôn ở trong này.

      "Rời là quyết định sáng suốt."

      "Đương nhiên!"

      Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, vừa trả lời vừa nắm giá hàng lên, chạy lấy đà vài mét, ném mạnh ra ngoài, chỉ nghe tiếng nổ long trời lở đất, đạp đất đầy vụn thủy tinh, chạy ra bên ngoài, vung đao chém giết zombie bị tiếng động thu hút đồng thời hấp thu tử khí, giương mắt nhìn mấy người tránh ở góc đường đối diện, quay đầu nhìn siêu thị lần cuối, xoay người bước nhanh rời .

      Ít nhất, tại siêu thị vô cùng an toàn, nếu tốc độ nhanh, bọn họ có thể lấy được nhiều vật tư, làm chúng nó trở thành chất dinh dưỡng chống đỡ cho cuộc sống, còn hơn là lãng phí.

      Mũi tên trời vẫn chỉ hướng phía trước, ngừng ở chỗ xe vận tải phía xa rồi biến mất, cho tới bây giờ, vẫn nguyên nhân tạo thành mọi việc là gì, nhưng tại phải lúc để rối rắm, tốc độ của zombie nhanh hơn, bộ ra khỏi thành phố quá chậm, cần phải tìm phương tiện giao thông mới được, giờ phút này, vấn đề tới rồi!

      biết lái xe!

      Xe ở đây chỉ có xe hơi, còn có xe máy, thậm chí xe đạp.

      Đúng vậy, từ đến lớn vẫn luôn bộ!

      Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền dừng ở chiếc xe đỗ ở ven đường, quay đầu lại, hỏi: "Biết lái xe ?"

      "Có, nhưng phải là xe chuyên dụng."

      ". . . . . ." Hỏi vô ích, Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhớ ra, với tình huống hai chân của , làm sao có thể lái được xe hơi bình thường, xem ra vẫn là tay mới như phải ra tay rồi! Cũng may là tận thế, cần thiết phải thi bằng lái lại càng cần tuân thủ luật giao thông.

      "Xe kia được chứ?" Được rồi, ngay cả tội trộm cắp cũng phạm phải.

      "Chiếc kia là xe việt dã ngụy trang." Đồng phạm cũng có rồi.

      Hạ Hoàng Tuyền chạy nhanh đến bên cạnh xe việt dã, cùng lúc đó, chú ý tới việc kỳ quái, ràng phát ra tiếng động gì, nhưng vẫn có zombie tiến tới phía , trùng hợp? di chuyển sang bên cạnh đoạn, chỉ thấy động tác của zombie dừng lại, cứng ngắc quay người, lại tiến về phía .

      "Đây là. . ."

      "Khứu giác." Thương Bích Lạc khẳng định, "Sau khí tốc độ tăng cao, zombie bắt đầu có khứu giác."

      Khứu giác. . . Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc biết vì sao Vương Thụy bị cắn, nhóm zombie xung quanh giá hàng phần lớn đều do chém giết, còn lại ở trong góc đều đủ gây sợ hãi, mà vì biết điểm ấy, bọn họ sơ suất, tự cho là phát ra tiếng động lớn đưa tới kẻ địch, kết quả, trong lúc đề phòng, bị đám zombie biết tiến hóa ra khứu giác từ lúc nào bao vây.

      Tốc độ nhanh hơn, có được khứu giác. . . Đây là tiến hóa sơ cấp sao?! Còn có biểu gì khác sao? Zombie càng ngày càng mạnh, xem ra phải nhanh chóng rời nơi có nhiều người cư trú.

      cần chìa khóa, Hạ Hoàng Tuyền vươn tay kéo , cửa xe được xưng là hiệu quả phòng trộm MAX lập tức bị kéo mở, sau đó, ý thức được bi kịch —— có chìa khóa a! Nhưng mà, có boss, hề khách khí ném Thương Bích Lạc đến ghế lái, Hạ Hoàng Tuyền : "Cho 2 phút, mở được tôi dùng đầu của làm tay lái." Hàng này ngoại trừ ăn cơm ngủ toilet, ít ra cũng phải làm chút chính .

      hổ là kẻ phạm tội tiêu chuẩn, Thương Bích Lạc nhanh chóng khởi động xe, tay mới Hạ Hoàng Tuyền dứt khoát để cầm lái, mà lúc dẫm xuống chân ga lúc dẫm xuống phanh xe, dùng cách thức này hợp tác lái xe.

      "Tôi khởi động đây!"

      "Xe việt dã phải tăng tốc từ từ. . ."

      Thương Bích Lạc còn chưa xong, chân phải Hạ Hoàng Tuyền đạp ga, bánh xe quay tròn kịch liệt, khiến cho xe giống như chạy ở trong tuyết, nhanh chóng xoay vòng tại chỗ.

      "A a a! Đúng rồi, phải dừng lại!"

      "Phanh phải từ từ. . ."

      Vẫn chưa xong, Hạ Hoàng Tuyền đạp mạnh xuống phanh, trọng tâm của xe việt dã đột nhiên chuyển về phía trước, sau đó nghiêng về trước, Hạ Hoàng Tuyền kịp tránh né, đầu đập mạnh vào cửa kính thủy tinh.

      "A!"

      Xe cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Hoàng Tuyền che đầu, kêu đau: "Đau đau đau. . ."

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cửa thủy tinh có mấy vết nứt do bị va vào, biết nên gì, đầu của người bình thường có thể làm được như vậy sao? chỉ đổ máu, ngay cả thâm tím cũng có.

      Nhưng mà, tại hiển nhiên phải lúc để nghĩ tới việc này, Thương Bích Lạc liếc nhìn sang bên cạnh: "Zombie đến đây!"

      "A? Đúng!" Hạ Hoàng Tuyền lại đạp xuống chân ga, bởi vì bài học lúc trước, lần này động tác của rất nhàng, từ từ tăng tốc.

      Xe được Thương Bích Lạc điều khiển, nhanh chóng thoát khỏi zombie tuy tốc độ nhanh hơn nhưng vẫn thể đuổi kịp xe, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào cảnh tượng ở ngã tư đường, phải chưa từng ngồi xe, chỉ là, tự mình tham gia lái xe vẫn là lần đầu tiên, thể nghiệm này mới mẻ đối với .

      Nhưng vào lúc này, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên quét tới cảnh tượng khiến kinh hãi, thế nên lại đạp mạnh phanh lần nữa.

      Thân thể lại nghiêng về trước, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng có kinh nghiệm chống tay lên trước, rồi sau đó nghiêng người sang bên, đầu nện xuống. . . giữa hai chân Thương Bích Lạc.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hạ Hoàng Tuyền bật người lên, im lặng nhìn thủy tinh vỡ, lại nhìn giữa hai chân Thương Bích Lạc, hồi lâu mới lộ ra vẻ mặt lãnh diễm cao quý để che giấu chột dạ mãnh liệt trong lòng: "Dù, dù sao cũng cần nó, nát nát, là đàn ông đừng đê ý!"

      Nhưng mà. . . tại cũng là đàn ông sao? Quên , tóm lại, tuyệt đối chịu trách nhiệm!!!
      rjnchan, Tử Mặcngocanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 8: Tôi chịu trách nhiệm

      Làm lẫn nhau cảm thấy ghê tởm lát, Hạ Hoàng Tuyền bỗng chán ngấy, quyết định tạm thời kết thúc, lần sau lại tiếp tục. Cùng lúc đó, thể lực mất lúc trước cũng dần khôi phục, thể , tố chất thân thể lúc này của là tốt đến mức kinh người.

      đứng thẳng, nhìn vật tư rực rỡ muôn màu trong siêu thị im ắng, có phần đáng tiếc : "Có gian tốt." Chỉ có thể nhìn thể lấy, quả là làm cho người ta đau lòng.

      " gian?" Có lẽ là vì bị biểu vừa rồi của Hạ Hoàng Tuyền ảnh hưởng, người coi mỉm cười là biểu cảm quán tính như Thương Bích Lạc cũng thu lại tươi cười, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, "Là đạo cụ trữ vật của nhân vật chính trong tiểu thuyết internet sao?"

      "!!!" Cho nên , rốt cuộc phải nếm thử tư vị khiếp sợ trong siêu thị này bao nhiêu lần a! Thương boss cũng xem loại tiểu thuyết này sao? Hạ Hoàng Tuyền vừa khiếp sợ, vừa khỏi ảo tưởng hình ảnh tên này đeo mắt kính chảy nước miếng ngồi bên máy tính đọc tiểu thuyết ngựa đực, là. . . Tưởng tượng cũng thể sao?! Hơn nữa, nếu người này thành độc giả, cảm giác nguy hiểm, nếu như đầu voi đuôi chuột hoặc bị ngừng lại, tác giả chắc chắn bị coi như đất bùn trầm sông Hoàng Hà, nhất định là vậy!

      " có vẻ rất kinh ngạc?"

      Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần: "Ai, ai kinh ngạc chứ!" Sau đó hất cằm, vẻ mặt khinh bỉ nhìn , "Tôi chỉ ngờ rằng YY những chuyện thực tế như vậy thôi, hừ!"

      Vừa nghe thấy kèn chiến đấu, Thương Bích Lạc lập tức mặc thêm áo giáp, bởi vì ngồi, khi trả lời ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Tuyền, ánh mắt giống như nhìn đứa nghe lời: " có lỗi, chỉ là nghe , đột nhiên nhớ tới mà thôi."

      ". . . . . ." Cho nên người YY trước là , muốn khinh bỉ cũng phải khinh bỉ chính mình trước sao?

      Đồ khốn! chuyện cùng người này đúng là rất mệt, lối suy nghĩ của cũng cong y như ruột già của ! Chậc, muốn lôi ra kéo thẳng!

      Đợi chút. . .

      nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc, hơi nhíu mày: "Tên nhóc, sao bán rẻ nụ cười nữa?"

      Thương Bích Lạc trả lời lạnh nhạt: "Bởi vì tôi phát rất ghét vẻ tươi cười của tôi."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền im lặng lát, môi lên vẻ cười lạnh, cúi người xuống, kề sát khuôn mặt , gằn từng chữ , " sai lầm rồi, tôi cũng chán ghét vẻ tươi cười của ."

      "Hả?"

      "Tôi chán ghét cả người ."

      ". . . . . ." Đối với câu trả lời này, Thương Bích Lạc vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy bất ngờ, dù sao luôn luôn che giấu cảm xúc của mình, nếu phải quen biết trước đó, chỉ sợ là dựa vào trực giác dã thú mà cảm nhận được bản chất của , nhưng mà, có chỗ vô cùng kỳ quái, " khi như vậy, vì sao muốn dẫn tôi theo?"

      cho rằng muốn làm như vậy sao?!

      Nhưng mà, hiển nhiên thể ăn ngay , bằng hiểu biết của về , nếu biết được chân tướng, nhất định khách khí mà giày vò chết được chứ?!

      Cho nên , vào thời điểm này, phương pháp duy nhất chỉ có ——

      " thông minh như vậy, bằng đoán thử xem sao."

      Ném vấn đề cho chính , người càng thông minh, càng thích nghĩ nhiều, nghĩ nghĩ lại, liền đưa bản thân vào vòng luẩn quẩn.

      Ngài tự xoay vòng vòng thôi, tôi phụng bồi.

      Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền xem trình độ da mặt dày của Thương Bích Lạc, chỉ thấy nhếch mày, trả lời: "Chẳng lẽ miệng cứng lòng mềm, ra rất thích tôi?"

      "!!!"

      có thể giết sao? Có thể chứ?! được, cảm thấy thử gì đó, nếu tức giận liền thua.

      Hạ Hoàng Tuyền ra sức kiềm chế lửa giận trong lòng, đúng lúc này, đột nhiên nghĩ tới việc, tên Thương Bích Lạc này. . . Bởi vì việc nào đó, trong lòng vô cùng chán ghét phái nữ, đến mức thành bệnh tâm lý, khi như vậy. . . Hừ hừ hừ hừ, ác ma trong lòng vung đôi cánh tội ác.

      cúi người nâng lên cằm Thương Bích Lạc, mắt dừng ở đôi môi màu nhạt của , kiến thiết tâm lý trong giây, cúi đầu hôn "bẹp" cái (Phi! Chị coi như lúc toilet cẩn thận áp băng vệ sinh dùng rồi vào mặt!), sau đó dịch ra, dùng ánh mắt (tự cho là) tình cảm nồng nản nhìn chăm chú, : "Đúng vậy, tôi chết mất, bây giờ muốn cởi quần cho tôi đè cái hay ?"

      Đến! Nôn mửa ! Phẫn nộ ! Phản kháng ! Sau đó ta liền quăng mi xuống đất đánh chút!

      Hạ Hoàng Tuyền chờ mong nhìn chăm chú vào Thương Bích Lạc, chỉ thấy yết hầu của run run, mắt cụp xuống, giống như cuối cùng nén được tức giận, rồi sau đó —— lại có thể lộ ra nụ cười thánh phụ phát sáng với : "Được."

      ". . . . . ." Boss, tiết tháo của mi đâu?! Mau nhặt nó về!!!

      Tuy rằng biết đối phương dối, nhưng Hạ Hoàng Tuyền thể vì chứng minh điểm ấy mà cởi quần đè được, hơn nữa Thương boss ràng muốn mất trinh tiết, nhìn , cười tươi để làm thấy ghê tởm rồi.

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy có hứng thú, chậc tiếng, xách Thương Bích Lạc dưới đất đến vị trí cũ: " thôi!" Tuy rằng zombie ở nơi này bị diệt sạch, các cửa đều được đóng kín, thức ăn, nguồn nước, đồ dùng hàng ngày đều thiếu, cho dù những người khác đến, bằng vũ lực của cũng cần phải lo lắng, nhưng dần dần, những người vốn nhốt mình ở trong nhà phải ra ngoài tìm đồ ăn, luôn có người chết, sau đó chuyển hóa thành zombie, biết khi nào lại có lần tiến hóa trung cấp rồi tiến hóa cao cấp, tòa thành thị này ngày càng nguy hiểm.

      Hơn nữa, hệ thống khống chế hết thảy cũng cho phép luôn ở trong này.

      "Rời là quyết định sáng suốt."

      "Đương nhiên!"

      Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, vừa trả lời vừa nắm giá hàng lên, chạy lấy đà vài mét, ném mạnh ra ngoài, chỉ nghe tiếng nổ long trời lở đất, đạp đất đầy vụn thủy tinh, chạy ra bên ngoài, vung đao chém giết zombie bị tiếng động thu hút đồng thời hấp thu tử khí, giương mắt nhìn mấy người tránh ở góc đường đối diện, quay đầu nhìn siêu thị lần cuối, xoay người bước nhanh rời .

      Ít nhất, tại siêu thị vô cùng an toàn, nếu tốc độ nhanh, bọn họ có thể lấy được nhiều vật tư, làm chúng nó trở thành chất dinh dưỡng chống đỡ cho cuộc sống, còn hơn là lãng phí.

      Mũi tên trời vẫn chỉ hướng phía trước, ngừng ở chỗ xe vận tải phía xa rồi biến mất, cho tới bây giờ, vẫn nguyên nhân tạo thành mọi việc là gì, nhưng tại phải lúc để rối rắm, tốc độ của zombie nhanh hơn, bộ ra khỏi thành phố quá chậm, cần phải tìm phương tiện giao thông mới được, giờ phút này, vấn đề tới rồi!

      biết lái xe!

      Xe ở đây chỉ có xe hơi, còn có xe máy, thậm chí xe đạp.

      Đúng vậy, từ đến lớn vẫn luôn bộ!

      Ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền dừng ở chiếc xe đỗ ở ven đường, quay đầu lại, hỏi: "Biết lái xe ?"

      "Có, nhưng phải là xe chuyên dụng."

      ". . . . . ." Hỏi vô ích, Hạ Hoàng Tuyền bỗng nhớ ra, với tình huống hai chân của , làm sao có thể lái được xe hơi bình thường, xem ra vẫn là tay mới như phải ra tay rồi! Cũng may là tận thế, cần thiết phải thi bằng lái lại càng cần tuân thủ luật giao thông.

      "Xe kia được chứ?" Được rồi, ngay cả tội trộm cắp cũng phạm phải.

      "Chiếc kia là xe việt dã ngụy trang." Đồng phạm cũng có rồi.

      Hạ Hoàng Tuyền chạy nhanh đến bên cạnh xe việt dã, cùng lúc đó, chú ý tới việc kỳ quái, ràng phát ra tiếng động gì, nhưng vẫn có zombie tiến tới phía , trùng hợp? di chuyển sang bên cạnh đoạn, chỉ thấy động tác của zombie dừng lại, cứng ngắc quay người, lại tiến về phía .

      "Đây là. . ."

      "Khứu giác." Thương Bích Lạc khẳng định, "Sau khí tốc độ tăng cao, zombie bắt đầu có khứu giác."

      Khứu giác. . . Hạ Hoàng Tuyền rốt cuộc biết vì sao Vương Thụy bị cắn, nhóm zombie xung quanh giá hàng phần lớn đều do chém giết, còn lại ở trong góc đều đủ gây sợ hãi, mà vì biết điểm ấy, bọn họ sơ suất, tự cho là phát ra tiếng động lớn đưa tới kẻ địch, kết quả, trong lúc đề phòng, bị đám zombie biết tiến hóa ra khứu giác từ lúc nào bao vây.

      Tốc độ nhanh hơn, có được khứu giác. . . Đây là tiến hóa sơ cấp sao?! Còn có biểu gì khác sao? Zombie càng ngày càng mạnh, xem ra phải nhanh chóng rời nơi có nhiều người cư trú.

      cần chìa khóa, Hạ Hoàng Tuyền vươn tay kéo , cửa xe được xưng là hiệu quả phòng trộm MAX lập tức bị kéo mở, sau đó, ý thức được bi kịch —— có chìa khóa a! Nhưng mà, có boss, hề khách khí ném Thương Bích Lạc đến ghế lái, Hạ Hoàng Tuyền : "Cho 2 phút, mở được tôi dùng đầu của làm tay lái." Hàng này ngoại trừ ăn cơm ngủ toilet, ít ra cũng phải làm chút chính .

      hổ là kẻ phạm tội tiêu chuẩn, Thương Bích Lạc nhanh chóng khởi động xe, tay mới Hạ Hoàng Tuyền dứt khoát để cầm lái, mà lúc dẫm xuống chân ga lúc dẫm xuống phanh xe, dùng cách thức này hợp tác lái xe.

      "Tôi khởi động đây!"

      "Xe việt dã phải tăng tốc từ từ. . ."

      Thương Bích Lạc còn chưa xong, chân phải Hạ Hoàng Tuyền đạp ga, bánh xe quay tròn kịch liệt, khiến cho xe giống như chạy ở trong tuyết, nhanh chóng xoay vòng tại chỗ.

      "A a a! Đúng rồi, phải dừng lại!"

      "Phanh phải từ từ. . ."

      Vẫn chưa xong, Hạ Hoàng Tuyền đạp mạnh xuống phanh, trọng tâm của xe việt dã đột nhiên chuyển về phía trước, sau đó nghiêng về trước, Hạ Hoàng Tuyền kịp tránh né, đầu đập mạnh vào cửa kính thủy tinh.

      "A!"

      Xe cuối cùng cũng dừng lại, Hạ Hoàng Tuyền che đầu, kêu đau: "Đau đau đau. . ."

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cửa thủy tinh có mấy vết nứt do bị va vào, biết nên gì, đầu của người bình thường có thể làm được như vậy sao? chỉ đổ máu, ngay cả thâm tím cũng có.

      Nhưng mà, tại hiển nhiên phải lúc để nghĩ tới việc này, Thương Bích Lạc liếc nhìn sang bên cạnh: "Zombie đến đây!"

      "A? Đúng!" Hạ Hoàng Tuyền lại đạp xuống chân ga, bởi vì bài học lúc trước, lần này động tác của rất nhàng, từ từ tăng tốc.

      Xe được Thương Bích Lạc điều khiển, nhanh chóng thoát khỏi zombie tuy tốc độ nhanh hơn nhưng vẫn thể đuổi kịp xe, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào cảnh tượng ở ngã tư đường, phải chưa từng ngồi xe, chỉ là, tự mình tham gia lái xe vẫn là lần đầu tiên, thể nghiệm này mới mẻ đối với .

      Nhưng vào lúc này, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên quét tới cảnh tượng khiến kinh hãi, thế nên lại đạp mạnh phanh lần nữa.

      Thân thể lại nghiêng về trước, Hạ Hoàng Tuyền vô cùng có kinh nghiệm chống tay lên trước, rồi sau đó nghiêng người sang bên, đầu nện xuống. . . giữa hai chân Thương Bích Lạc.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hạ Hoàng Tuyền bật người lên, im lặng nhìn thủy tinh vỡ, lại nhìn giữa hai chân Thương Bích Lạc, hồi lâu mới lộ ra vẻ mặt lãnh diễm cao quý để che giấu chột dạ mãnh liệt trong lòng: "Dù, dù sao cũng cần nó, nát nát, là đàn ông đừng đê ý!"

      Nhưng mà. . . tại cũng là đàn ông sao? Quên , tóm lại, tuyệt đối chịu trách nhiệm!!!
      Tử Mặcngocanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Sulli
      Chương 9: phải là boss mà là thú cưng

      Hạ Hoàng Tuyền rối rắm mà hoàn toàn biết mình thành "cặn bã", đột nhiên nhớ tới vì sao dừng xe, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, tay chỉ về phía ngoài cửa sổ: " nhìn cái kia. . . Có phải rất quen mắt hay ?"

      Sở dĩ phải dừng lại là vì thứ mà chỉ vào, tại có lẽ thể gọi là "người", đó là người bị gặm cắn gần như còn, thịt bị ăn sạch toàn bộ, đầy đất chỉ có xương trắng và quần áo rách nát, còn có. . . gọng kính vỡ.

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy dạ dày sôi lên, cho rằng mình nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn có. thể nghi ngờ, vài ngày nay tâm lý của bị rèn luyện đến mức chính cũng cảm thấy đáng sợ.

      "Là Trương Khải."

      "Trương Khải?" Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, khỏi nhớ lại thanh niên mang theo phích nước khoe khoang công lao rồi cười lấy lòng muốn hút thuốc, chỉ trong nháy mắt, biến thành đống xương trắng ở ven đường, nhưng mà, "Vì cái gì. . ." Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghĩ đến, khi bọn họ lấy đồ trong siêu thị, xe tải đỗ ở bên ngoài, sau khi zombie có khứu giác, xe tải đầy người quả thực giống như đồ ăn với hương thơm ngon miệng, có lẽ trước khi bọn Nhâm Cường ra ngoài, xe cũng vị vây quanh, rồi sau đó trong loạn đấu, có thương vong cũng bình thường.

      "Nhìn đủ?"

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn Thương Bích Lạc, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của đều lạnh nhạt, khác với . ràng hôm qua vừa đến thế giới này, lại khó khăn gì mà tiếp nhận hết thảy, quả nhiên biến thái giống người bình thường, hừ tiếng, quay đầu: " thôi."

      Xe tiếp tục chạy, bởi vì bệnh độc bùng nổ còn ở trong thời kỳ đầu, zombie đường còn nhiều, dù vậy, số lượng vẫn gia tăng ngừng, Hạ Hoàng Tuyền vừa cẩn thận giẫm xuống chân ga, vừa chú ý hướng mũi tên trời, chỉ cần có nó ở đây, chẳng sợ có định vị hay bản đồ cũng sao, cuối cùng đều có thể tìm được đích đến tiếp theo.

      . . . nên vừa nghĩ ra chủ ý ôi thiu như vậy!

      Hạ Hoàng Tuyền mặt máu nhìn chăm chú vào mũi tên màu đen lại xuất người Thương Bích Lạc, lúc này lại phải làm gì? Thay tã giấy giúp sao? Cứu mạng!

      Có lẽ là nhận ra nghi hoặc của , mũi tên rẽ ngoặt, bay đến ba lô ghế sau, Hạ Hoàng Tuyền quay lại, tay cầm lấy ba lô, mở ra, sau đó giống như hiểu được cái gì, thử hỏi: "Ăn cái gì?"

      "Bánh bích quy."

      ". . . . . ." Đúng là đói bụng a! Cho nên , nuôi thú cưng bản người QQ [1] sao?! Đói cho ăn khát mớm nước, người ngứa còn phải mua bàn chải chà lưng?! Như vậy tình nguyện mang theo chim cánh cụt được chứ? Ít nhất nó đáng hơn Thương Bích Lạc nhiều. Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy mình rốt cuộc hiểu vì sao Thương Bích Lạc còn có nhu cầu sinh lý, tất cả đều là do ham mê bất lương của hệ thống.

      gì lấy túi bánh bích quy từ trong ba lô, lại vừa thấy hai tay đối phương cầm lái, chậc tiếng, mở túi bánh ra, đặt nó ở chỗ trống trước tay lái, Thương Bích Lạc rất lễ phép cảm ơn, sau đó thường thường vươn tay cầm lấy bánh bích quy, ăn từ từ, khi ăn rất yên tĩnh, phát ra tiếng động, lượng ăn cũng nhiều, chỉ ăn nửa gói bánh rồi ngừng lại, dùng khăn giấy trong xe lau tay, tiếp tục nắm tay lái vững vàng.

      Hạ Hoàng Tuyền vươn tay gói kín túi bánh rồi cất vào trong ba lô, quăng ba lô về sau. Có thể xem mà thể ăn, đúng là ngược đãi, cảm thấy mình ngày càng chán ghét Thương Bích Lạc, ôm tâm tình rối rắm như vậy, nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ là vì hôm nay vận động quá nhiều, lát sau ý thức của lâm vào vừa ngủ vừa tỉnh, giống như chỉ chợp mắt cái, lại giống như có giấc mơ rất dài, dù sao khi Hạ Hoàng Tuyền mở mắt ra, bầu trời vốn sáng ngời bên ngoài lại trở nên u ám, trời đầy mây đen, giống như sắp đổ mưa, vươn tay duỗi người, vừa ngáp vừa hỏi: "Tôi ngủ bao lâu?"

      "Gần hai giờ."

      " . . ." Gần hai giờ, vậy mà chân vẫn duy trì động tác nhấn ga, Hạ Hoàng Tuyền bị chính mình làm cảm động, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng nằm úp sấp bên cạnh cửa sổ để nhìn ra ngoài, sau đó thở phào nhõm, may mà bọn họ lệch hướng mũi tên, bởi vì theo mũi tên chỉ bọn họ gần như xuyên qua cả thành phố này, cho nên dù liên tục hai giờ mà vẫn chưa ra khỏi thành phố, nhưng đường phố vô cùng vắng lặng, vậy rất gần ngoại thành rồi.

      nhìn chăm chú vào bầu trời u, cau mày : “Xem ra có mưa to.”

      “Sắp tới rồi.” Thương Bích Lạc đột nhiên .

      “Cái gì?”

      “Trạm xăng dầu.”

      Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, sau đó nhớ ra, đúng vậy, người bộ cũng cần bổ sung năng lượng, huống chi là xe, lúc này đột nhiên cảm thấy mang theo người này vẫn có chỗ tốt, ít nhất cần khổ sở chạy bộ, lúc lái xe cũng có thể ngủ. Trong lúc thể ăn thể uống như tại, đây có thể xem là an ủi duy nhất đối với .

      “Cần bao nhiêu xăng?”

      “Đặt đầy chỗ trống xe.”

      “. . . . . .” Vậy nên lúc trước lái xe, mới nhắc nhở mang thêm vài thứ trong siêu thị rồi đặt vào xe sao?

      Giống như biết suy nghĩ gì, Thương Bích Lạc nhìn chớp mắt mở miệng lần nữa: "Đồ ăn dễ dàng lấy được hơn nhiên liệu."

      ". . . cần ! Chuyện này tôi biết!"

      Thương Bích Lạc gì, khóe miệng hơi nhếch lên, điều này khiến Hạ Hoàng Tuyền rất bất mãn, vô cùng bất mãn, vươn tay đè đầu , cắn răng : "Tên nhóc, mi cười chị sao?"

      "Làm sao có thể?" Thương boss nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng, thoạt nhìn muốn chân thành bao nhiêu có bấy nhiêu chân thành.

      Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt nhìn.

      Nhưng Hạ Hoàng Tuyền sao có thể bị lừa?! híp mắt, giận quá hóa cười: "Cười xinh đẹp, giống như đóa hoa đuôi chó, lại muốn chị hôn mi cái sao?"

      ". . . . . ." Quay đầu, lái xe.

      Hạ Hoàng Tuyền đắc ý nhếch miệng, cười thầm, hừ hừ hừ, nhìn xem ai có thể khiến ai cảm thấy ghê tởm chết!

      Thương Bích Lạc dối, trạm xăng dầu nhanh chóng lên trước mắt hai người, nhưng khéo, nơi đó nghênh đón đám khách trước bọn họ; trùng hợp chính là, khách này là nhóm bạn cũ.

      Đúng vậy, là đám người Nhâm Cường lúc trước. Vận may của bọn họ từ lúc chạy trốn ở sáng sớm tiêu hao gần như còn, bằng thị lực tốt, Hạ Hoàng Tuyền có thể thấy xe mất bốn năm người đàn ông, mọi người còn lại dựa lưng vào xe vận tải, vung vũ khí cũ kỹ để đối kháng với nhóm zombie xông lên. Trong đàn quái vật kẻ trước vừa ngã, kẻ sau tiến lên ngừng này, có con mặc đồng phục công nhân trạm xăng, có con mặc âu phục.

      "Tại sao lại có nhiều zombie như vậy?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, nhìn tình hình xung quanh trạm xăng dầu, nơi này hẳn là có quá nhiều người tới.

      Bởi vì xe dừng lại, có thể tự do sử dụng hai tay, Thương Bích Lạc chỉ vào băng rôn phía trạm xăng dầu, Hạ Hoàng Tuyền nhìn lên, chỉ thấy ở viết —— hoan nghênh lãnh đạo cấp tới trạm xăng kiểm tra hướng dẫn.

      ". . . . . ." Này này, đây là cái gì? Trò cười nhạt nhẽo của tận thế sao?

      Hạ Hoàng Tuyền định gì đó, đúng lúc này, mọi người luống cuống tay chân chiến đấu với zombie bên xe vận tải cuối cùng cũng phát ra chiếc xe việt dã đột nhiên xuất , hơn nữa nhận ra người ngồi trong đó.

      Nhâm Cường vui mừng hô to: "Tiểu Hạ! Mau tới hỗ trợ!"

      ". . . Ha!" Hạ Hoàng Tuyền im lặng lát, phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi, sau khi làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc da mặt bọn họ dày tới mức nào mà có thể ra những lời này?

      Tay Thương Bích Lạc chống cằm, hứng thú nhìn vào bên cạnh, rồi sau đó thấy tức giận quay đầu, quát: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?!"

      cười cong mắt, gật đầu : "Đúng vậy, trong đời tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp như ." Ngữ khí của khi lời này đúng là thâm tình khẩn thiết.

      ". . . Shit!" Hạ Hoàng Tuyền nổi da gà vì thấy quá ghê tởm, đồ khốn Thương Bích Lạc, đừng ném da mặt xuống hố xí cách dễ dàng như vậy!

      [1] QQ là phần mềm chat của Trung Quốc, có biểu tượng là hình con chím cánh cụt.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 10: Xúc xích cũng là thứ quan trọng

      "Tiểu Hạ!!!"

      Lại là tiếng kêu thảm thiết, ngắt lời hai người trong xe, Hạ Hoàng Tuyền ra hiệu bằng mắt cho Thương Bích Lạc, ánh mắt rời về phía xe tải cách đó xa, tay nắm chuôi đao siết chặt.

      "Oa. . ."

      "Oa oa oa. . ."

      ". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, tiếng khóc trẻ con? nhanh chóng tập trung nghe kỹ, trong khoang sau khép chặt của xe vận tải, đúng là truyền đến tiếng khóc trẻ con đứt quãng, bỗng nhớ ra, đúng vậy, bọn họ ra khỏi thành phố hẳn là đón người nhà họ Liễu trước, như vậy có đứa cũng kỳ quái gì, đợi ! nhìn về phía những người đàn ông chiến đấu lần nữa, bên trong có Vương Thụy, cũng có Lưu Lỗi. Họ đều bị zombie cắn, người trước còn chưa tính, theo như Thương Bích Lạc ghi lại, sau sáu giờ bị cắn mới bắt đầu thèm ăn thịt vô cùng, cho dù ở trong toa xe cũng gây nguy hiểm cho người khác; sau đó, nếu qua tám giờ từ khi bị cắn, nếu lúc này ở trong toa xe, vậy . . .

      Sợ cái gì cái đó xảy ra, quả nhiên là thay đổi từ xưa tới nay.

      đợi Hạ Hoàng Tuyền nghĩ ra nguyên do, cửa khoang xe phía sau đột nhiên bị mở ra.

      Tiếng khóc trẻ con càng trở nên to hơn.

      "Câm miệng, nếu ném mày ra ngoài!" Tiếng của Lưu Lỗi truyền đến.

      "Dừng tay! Nó vẫn là đứa trẻ, làm cái gì. . . A!!!"

      Cùng với tiếng thét chói tai, Vu Nhụy đứng lý luận với Lưu Lỗi bên cửa khoang xe bỗng bị đẩy ngã xuống xe, zombie vốn vây quanh những người khác nghe tiếng ngửi mùi mà đến, vừa khóc hô " được!" vừa vịn xe muốn leo lên, nhưng càng khẩn trương tay lại càng run, mà Lưu Lỗi đứng ở cạnh xe vốn có thể kéo lên, lúc này lại ôm đầu ngồi xe, đầu vai thường run run, giống như đắm chìm trong thế giới chỉ có riêng mình.

      "Oa. . ." Tiếng đứa khóc càng to hơn.

      Hạ Hoàng Tuyền nhắm mắt, đột nhiên vươn tay về phía Thương Bích Lạc: "Xúc xích đâu?!"

      "Cái gì?"

      "Tôi , mấy cây xúc xích mà em kia đưa cho đâu?!"

      ". . . . . ." Thương Bích Lạc im lặng trong nháy mắt, sau đó đưa cây xúc xích vào trong tay Hạ Hoàng Tuyền.

      "Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ trả xúc xích mà thôi!!!"

      Sau khi nhận lấy, cầm theo đao rồi nhảy xuống xe, chạy nhanh vài bước sau đó dừng lại, lần đầu tiên sử dụng kỹ năng khác ngoài "Hấp thu tử khí" sau khi mắt hoàng tuyền thăng cấp —— tử khí bùng nổ!

      "Lui hết ra sau cho tôi!"

      Cùng với tiếng kêu to này, Hạ Hoàng Tuyền rút đao ra khỏi vỏ, tin tức ở trong đầu bùng nổ trong nháy mắt, mỗi khối cơ bắp trong thân thể đều được điều chỉnh tới trạng thái cao nhất, nếu có người nhìn kỹ đôi mắt của , kinh ngạc phát , đồng tử tối đen lộ ra ngoài dường như trống rỗng, sau đó, đao võ sĩ trong tay chém qua khí trước mặt, phát ra tiếng vang bén nhọn.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Chém ?

      Mọi người kinh hãi vô cùng trước hành động vô lí của , nhưng vào lúc này, việc quỷ dị xảy ra, người nhóm zombie ở phía trước bỗng lần lượt tuôn ra máu tươi tanh hôi, từ từ ngã xuống giống như phim điện ảnh quay chậm, ngã xuống đất tạo thành khối hình quạt hoàn mỹ, lấy tử vong làm kết thúc.

      Zombie cách gần nhất bị chặt đứt thành hai nửa, mà đứng cuối cùng chỉ bị vỡ vụn xương sọ, có thể thấy được thương tổn càng gần càng cao —— Hạ Hoàng Tuyền vừa phân tích vừa đứng thẳng lên giống như có việc gì, sau đó chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cánh tay cũng vô cùng đau nhức.

      Nguyên lý của chiêu này đơn giản như cái tên của nó, chính là bùng nổ tử khí tích lũy trong đao trong nháy mắt, có thể thả hết ra, cũng có thể chia làm vài lần, để thí nghiệm uy lực, Hạ Hoàng Tuyền dùng hết tử khí chỉ trong kích này, kết quả là tuy nhìn như rất mạnh, nhưng cũng ảnh hưởng vô cùng lớn tới thân thể.

      Xem ra lần sau phải khống chế tốt trị số tử khí, thầm nghĩ.

      Cũng may tại những người khác rảnh quan tâm , đều thừa dịp này trừ bỏ đám zombie còn lại, cho nên Hạ Hoàng Tuyền cũng có được cơ hội nghỉ ngơi hồi sức.

      Khi con zombie cuối cùng ngã xuống, những người khác đều thở phào nhõm, gần như toàn bộ đều ngồi phịch xuống đất, há mồm thở hổn hển, Nhâm Cường cũng là như vậy —— nếu bọn họ làm chuyện có lỗi với , tại sao dám thả lỏng như vậy trước mặt ? Nếu . . . Vậy cánh cửa bị mắt kẹt là do đâu?
      Ôm nghi ngờ như vậy, Hạ Hoàng Tuyền lẳng lặng chờ tại chỗ lát, cho đến khi cảm thấy mệt mỏi vơi phân nửa mới có động tác, cùng lúc đó, Nhâm Cường ngồi dưới đất cũng đứng lên, về phía : "Tiểu Hạ, lần này ít nhiều. . . làm cái gì vậy?" ngạc nhiên nhìn chăm chú vào trường đao mà Hạ Hoàng Tuyền chỉ thẳng vào mình.

      "Người nên hỏi là tôi mới đúng?" Tay vững vàng cầm đao, Hạ Hoàng Tuyền vừa vừa chú ý tới vẻ mặt và động tác của những người còn lại, "Vào lúc đó, tại sao cửa siêu thị lại bị đóng?"

      "A? làm gì vậy?" Mặt Nhâm Cường tràn đầy vẻ kinh ngạc, kích động hỏi lại, " cửa siêu thị đóng lại sao? Chúng tôi làm? Làm sao có thể?! Chúng tôi giết zombie ngoài cửa rồi còn chờ hai người hồi. . . Sau này có cách nào mới rời , sao chúng tôi có thể hại ."

      ". . . . . ." dối? , giống. Nếu dối, vậy chỉ có thể chứng minh Nhâm Cường là chuyên gia dối giỏi nhất, bởi vì biểu cảm của vô cùng chân thành tha thiết.

      Nhưng vào lúc này, bỗng liếc nhìn thấy gì đó, sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền biến đổi, đột nhiên ném mạnh vỏ đao bên hông, bởi vì lực lượng mạnh mẽ, nó bỗng biến thành hung khí đáng sợ, cắm mạnh tay người đàn ông nào đấy vào sàn.

      Những người khác còn kinh sợ chưa lấy lại được tinh thần, Hạ Hoàng Tuyền chạy đến bên xe, nhàng nhảy lên như con mèo đen, sau đó rút lên vỏ đao, chân đạp mạnh người đàn ông kia ra ngoài xe.

      " làm cái gì?"

      "A Lỗi!"

      Những người còn lại đều giơ vũ khí.

      "Đừng xúc động!" Nhâm Cường vội vàng hô, "Lỗi Tử có gì đó bình thường."

      "Zom...zombie! A Lỗi biến thành zombie!"

      " bị cắn khi nào?!"

      ", biết!"

      "Mau lui về sau!"

      Người đàn ông vốn ôm đầu ngồi xe, người đàn ông giãy giụa giữa lý trí và bản năng, biết từ lúc nào bị chuyển hóa hoàn toàn thành zombie, hai mắt trắng dã, khóe miệng nứt ra, nước miếng giàn giụa, giống như cảm thấy đau đớn ở tay trái, chỉ ngừng giãy giụa muốn bò lên, lao về phía đám người tản ra mùi đồ ăn.

      Vu Nhụy được cứu rồi vẫn đứng ở cửa xe, quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền: "Cám, cám ơn ." Theo vị trí vừa rồi, nếu Hạ Hoàng Tuyền ném vỏ đao, Lưu Lỗi bị bản năng khống chế nhất định cắn vào người hề phòng bị như , nghĩ đến đây, Vu Nhụy khỏi rùng mình, trong nhất thời lại thêm vài phần cảm kích.

      Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu, lấy ra hai cái xúc xích trong túi, ném vào tay : "Tôi chỉ tới trả nó cho mà thôi."

      Thương Bích Lạc ngồi xe, hứng thú nhìn chăm chú vào tình cảnh còn thú vị hơn tuồng kịch, ánh mắt cuối cùng dừng ở đứng im xe, chú ý tới, những người khác dám nhìn thẳng vào quá ba giây, là bị lực lượng giống người thường của làm kinh sợ sao? màn vừa rồi, đúng là làm cho người ta kinh ngạc, nhưng càng khiến người khác kinh ngạc chính là, người có được lực lượng này lại dùng tam quan của người thường để trói buộc lối suy nghĩ của chính mình.

      Bản năng? Giả nhân giả nghĩa? Hay là tự mình thỏa mãn?

      Dựa theo lối suy nghĩ đơn giản của , có lẽ đáp án chính là cái thứ nhất.

      Nhưng dù vậy, tại tận thế hết thảy đều sụp đổ nhưng được trùng kiến này, có năng lực giữ vững điều đó đến khi nào? Là trở nên càng nhạy bén hay bị hủy hoại, hoặc là. . . có thể luôn kiên trì tới cùng?

      Nhưng có điều thể nghi ngờ.

      Thương Bích Lạc nghĩ vậy, tay áo trái hơi run, cây súng lục bỏ túi màu bạc bỗng nằm trong tay , mặt biểu cảm vươn tay ra ngoài, hề do dự bóp cò súng, hướng về phía Hạ Hoàng Tuyền.

      Cùng lúc đó, Vu Nhụy ngẩng đầu chăm chú nhìn Hạ Hoàng Tuyền bỗng sợ hãi kêu: "Cẩn thận!!!"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 11: biêt lí do ngày đó

      Trước khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Vu Nhụy, bằng trực giác và lưu động mỏng manh của khí, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy có lực lượng đánh úp lại từ phía sau, vội vã quay người, rút ra đao theo bản năng, sau khi nhìn ràng tình hình, nhanh chóng tra đao vào vỏ, cùng lúc đó vươn tay trái, cố làm vậy để ngăn cản công kích sắc bén bất ngờ.

      "A!!!"

      Sau tiếng hét thảm, bụi bặm bay đầy.

      Người phát ra tiếng kêu thảm thiết tất nhiên phải là , Hạ Hoàng Tuyền thu tay lại mà có chút thương tổn nào, lui về phía sau nửa bước, lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông che bàn tay trúng đạn nằm quay cuồng mặt đất, bên người con dao găm sắc bén, vừa rồi người đàn ông này muốn dùng nó để công kích .

      "Súng! Tên kia nổ súng!!!"

      "Giết người!"

      ", phải, là Vương Thụy định đâm Tiểu Hạ trước!" Vu Nhụy cảnh báo trước, thể nghi ngờ là người thấy hết thảy ngoài Thương Bích Lạc, cao giọng giải thích, "Vừa rồi còn ôm Na Na để làm tấm chắn!" thấy rất ràng, nếu phải vì bé trong lòng Vương Thụy, đao của Hạ Hoàng Tuyền mới rút ra nửa cũng thể thu lại. May mà sau khi thất bại, bé bị dọa sợ được người già ở bên cạnh ôm về.

      thể , thời gian và phương hướng mà Thương Bích Lạc bắn ra viên đạn chuẩn xác —— sớm giây, bắn trúng đứa trong lòng Vương Thụy; chậm giây, vậy bắn trúng cổ tay của Hạ Hoàng Tuyền khi vươn tay chắn lưỡi đao.

      im lặng nhìn chăm chú vào màn trải qua nhiều biến hoa nhưng cuối cùng cũng có kết quả, lạnh nhạt thu về tay cầm súng.

      là bản năng cũng được, giả nhân giả nghĩa cũng được, tự mình thỏa mãn cũng thế, đều để ý.

      Nhưng có điều thể nghi ngờ — trước khi có thể đảm bảo an toàn của mình, thể mất sức chiến đấu.

      Thương Bích Lạc híp mắt lại, hai tay chống cằm xem diễn.

      Bị vạch trần hết thảy, Vương Thụy dứt khoát giấu giếm nữa, bình nứt sợ bể vươn tay trái trúng đạn để bắt lấy dao găm dưới đất, trước khi chạm vào được, bàn tay bị Hạ Hoàng Tuyền giẫm mạnh.

      "Vì sao?" Tại sao có sát ý mãnh liệt như vậy đối với , thể nghi ngờ, gậy gỗ mắc kẹt ở cửa siêu thị tám phần là bút tích của , "Vì sao lại chắn cửa siêu thị? Vì sao muốn giết tôi?" Giữa bọn họ có thù hận phải sao?

      Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Nhâm Cường thể tin nhìn về phía người đàn ông chật vật ghé vào xe: "Vương Thụy, rốt cuộc có chuyện gì? Đúng là chắn lại cửa siêu thị?"
      " sai, chính là tôi!" Vương Thụy cười vặn vẹo, "Các người vừa ra khỏi cửa nhìn thấy zombie vây quanh xe đều bị dọa choáng váng, tôi liền nhân cơ hội nhét cây gậy tay vào cửa, ngờ mạng ta lớn như vậy, thế mà chết."

      "Vì sao? Tiểu Hạ chỉ có thù oán với chúng ta, lúc trước còn giúp đỡ chúng ta, nếu phải ấy, chúng ta cũng thể tiến vào siêu thị dễ dàng như vậy. . ."

      "Đừng nhắc đến siêu thị!" Vương Thụy rít gào, "Nếu phải ta muốn tới siêu thị, sao tôi có thể bị cắn!"

      ". . . . . ."

      Mọi người đồng thời im lặng.

      "Đừng cho là tôi biết! Bị zombie làm bị thương nhất định chết, giống như Lỗi Tử! Tôi chết sao cả, nhưng tuyệt đối buông tha người hại chết mình." Vương Thụy vừa hô to, vừa vùng vẫy kịch liệt, "Trương Khải tôi giết chết, tại chỉ còn ta!"

      . . . Trương Khải?

      Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhớ tới đống xương trắng ở đường, đây cũng là... làm sao?

      "Có liên quan gì tới Trương Khải?" có người hỏi ra vấn đề thay .

      "Nếu phải muốn tới khu đồ ăn vặt lấy kẹo cho đồ quỷ kia, tôi bị cắn!" Vương Thụy vừa hô vừa hung tợn nhìn về phía đứa lúc trước bị ôm làm tấm mộc.

      "Tại sao có thể làm như vậy?"

      "Vì sao tôi thể làm vậy? Tôi biết, bởi vì ta đủ mạnh, cho nên các người muốn hy sinh tôi để lấy lòng ta, đúng ? Tôi cho các người, ta vốn coi chúng ta là gì, nếu khi tiến vào siêu thị cũng ôm kẻ tàn phế kia mà chạy lâu như vậy, trơ mắt nhìn chúng ta bị zombie vây đánh. Nếu như ta tốt bụng, sao tôi có thể bị cắn? Khẳng định là bọn họ cướp được ít thứ tốt, lưu lại mấy thứ bỏ đáng tiền cho chúng ta, đám các người còn mang ơn, giống chó Nhật. . ."

      "Đủ! Đừng nữa!"

      "Tôi càng muốn ! Các người. . ."

      Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy lòng mình nguội lạnh, cũng cảm thấy buồn nôn, có lẽ lúc này nên hoặc làm gì đó, nhưng chỉ rời chân, nhảy xuống xe, quay đầu lại mà rời —— nếu lúc trước còn có ý định muốn "báo thù", vậy lúc này hoàn toàn có chút hưng trí nào mà làm vậy.

      Cho dù làm, cũng cảm thấy vui vẻ hơn; cho dù làm, cũng tự chịu diệt vong.

      có ý nghĩa.

      Nghĩ như vậy, xoay người vào trạm xăng, lấy vài thùng và bình sắt đựng xăng, tuy rằng thùng nhựa hơn chút nhưng rất dễ sinh ra tĩnh điện dẫn phát hỏa hoạn, huống chi bằng sức lực tại của , đồ bằng sắt và đồ bằng nhựa cũng khác gì nhiều.

      Có lẽ là vì nghênh đón lãnh đạo cấp tới kiểm tra, trữ lượng trong trạm xăng rất nhiều, tiếc là chỉ có thể mang phần . Nhấc lên những thùng sắt chứa đầy xăng, Hạ Hoàng Tuyền lại tìm dây thừng buộc vòng ở phần dưới bình sắt, hai tay nâng lên tòa núi sắt này, ra khỏi trạm xăng, trong vẻ trợn mắt há mồm của những người khác, vững vàng chuyển chúng nó ra sau xe việt dã, sau đó nhét hết thùng sắt to vào cốp sau xe việt dã, bình sắt đặt ở ghế sau xe.

      Sau khi làm xong hết, lại mở cửa xe, ngồi chỗ trống phía bên phải.

      Gần như là trong cùng lúc, bầu trời hạ mưa, ban đầu chỉ là vài giọt mưa rơi xuống mặt đất, nhưng chỉ lát, mưa bụi trở nên dày đặc như lông trâu, từng giọt tí tách, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy khoảng mờ mờ.

      Thương Bích Lạc vừa bật cần gạt nước, vừa : "Tám giờ."

      "Cái gì?"

      "Thời gian từ khi bị cắn đến khi chuyển hóa thành zombie."

      ". . . Ừm." Hạ Hoàng Tuyền do dự quay đầu, nhìn Thương Bích Lạc rồi nhanh chóng quay đầu , lát sau, lại quay đầu lại.

      Thương Bích Lạc nhíu mày: "Sao vậy?"

      ". . . Lúc trước tôi cứu ! Cho nên chúng ta hòa rồi!" Hạ Hoàng Tuyền hơi chột dạ cất cao giọng, hít hơi sâu, "Hơn nữa cho dù nổ súng tôi cũng có thể đánh bại ! Cho, cho nên, tên nhóc, tôi cảnh cáo , đừng hy vọng tôi cám ơn!"

      " cái gì với tôi?"

      "Cám ơn a!"

      Thương Bích Lạc nghiêng đầu, lộ nụ cười dịu dàng rất có khả năng là ra vẻ: " cần khách khí, đây là việc tôi phải làm."

      ". . . . . ." Ba giây sau, nắm đấm của Hạ Hoàng Tuyền nện trúng bụng Thương Bích Lạc, vẻ mặt trầm , "Tên khốn, mi đùa giỡn chị sao?!"

      Thương Bích Lạc che bụng ngã xuống, bị KO!

      Hạ Hoàng Tuyền hừ , thể , sau khi đánh tên này, tâm tình tối tăm vừa rồi của tốt hơn rất nhiều, làm thú cưng, ít nhất điểm "Điều chỉnh tâm tình chủ nhân" làm cũng tệ, đương nhiên, nếu đáng ghét như vậy tốt rồi.
      ly sắc, rjnchanTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :