1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cõng BOSS Đến Hạn Cuối - Tam Thiên Lưu Ly (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 4: Ai là bạn của chứ

      Nam nữ trẻ tuổi cãi nhau luôn làm người chú ý, chẳng lẽ bạn thấy quần chúng nhân dân vừa cầm bát vừa ăn vừa xem chẳng sợ mồ hôi như mưa và tay miệng bị bỏng nhưng vẫn kiên trì ngừng sao? Cho dù là tận thế, "Tính vây xem" mạnh mẽ của nhân loại đều triển lộ sót, cho nên , bất cứ trường hợp nào, vĩnh viễn đều cần người hòa giải.

      Ví dụ như lúc này, Nhâm Cường đứng ra giảng hòa: "Đến đến đến, tất cả mọi người lên xe, chúng ta phải tiếp tục lên đường."

      Hạ Hoàng Tuyền cũng biết lúc này phải là thời điểm để cằn nhằn, vì thế lui về phía sau để người khác nhảy lên trước, làm thành viên mới nhập bọn vẫn khá biết thời thế. Thương Bích Lạc vì đứng bất tiện nên ngồi dựa vào cửa thùng xe, cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền chú ý đến người đàn ông nào đó đến bên cạnh Thương boss, dường như muốn ngồi xuống, liếc nhìn, xoay người lên xe.

      Mọi người xe chỉ thấy có trận gió thổi qua, khi lấy lại tinh thần, phát Hạ Hoàng Tuyền ngồi vững vàng bên cạnh Thương Bích Lạc. Người đàn ông bị chiếm vị trí ngẩn người, lập tức cười cười rồi ngồi đối diện với hai người.

      Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhõm, vừa rồi chú ý tới khí đen vô cùng nồng đậm người người đàn ông kia, quả thực chỉ cách đường kẻ với zombie, liếc nhìn về phía cánh tay trái mà luôn vô thức giữ lấy, là bị cắn sao? Tuy rằng tình huống , tuy có phần ích kỷ, nhưng thể để ngồi bên cạnh Thương Bích Lạc. Dù thế hành động vừa rồi của cũng có chút liều lĩnh.

      Nghĩ như vậy, Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, phát bọn họ hưng trí dạt dào nhìn chăm chú vào , ánh mắt muốn bao nhiêu hóng hớt có bấy nhiêu hóng hớt.

      "Người trẻ tuổi chính là như vậy, càng ầm ĩ tình cảm càng tốt." người phụ nữ khoảng 40 tuổi ngồi ở sâu trong xe cười .

      Những người khác gật đầu liên tục.

      Khóe miệng Hạ Hoàng Tuyền giật giật, có phải hiểu lầm cái gì rồi ?

      "Khụ, được rồi, còn như vậy thẹn thùng." Nhâm Cường ho tiếng, vươn tay về phía Thương Bích Lạc, "Xin chào, tên tôi là Nhâm Cường."

      Sau đó, hai mươi người trong xe đều tự giới thiệu, Hạ Hoàng Tuyền có thiên phú ở phương diện nhận biết người khác nên nghe mà choáng đầu hoa mắt, chỉ miễn cưỡng nhớ kỹ vài nhân vật đặc biệt, ví dụ như người đàn ông có vẻ bị cắn tên là Lưu Lỗi, ví dụ như người phụ nữ lúc trước tên là Lưu Lệ Hồng.

      Sau hồi hỏi han, khí trong xe dường như hòa hợp hơn vài phần, mà từ lời của bọn họ, Hạ Hoàng Tuyền hiểu được tình huống tại —— thế giới này tiếp tục sử dụng giả thiết đại chúng nào đó, nguyên nhân của tận thế là bệnh độc nào đó, nhân loại bị cảm nhiễm trở thành zombie, lấy phương thức săn thực khuếch tán bệnh độc khắp thế giới, mà lần đầu tiên tòa thành thị này xuất zombie là năm ngày trước.

      Những người này là viên chức ở cùng nhà máy, ngày xảy ra cố bọn họ đẩy nhanh tiến độ công việc ở nhà máy, cho đến sáng mới kết thúc, nhờ vậy bọn họ may mắn tránh được kiếp, lại ngờ rằng, thế giới bên ngoài long trời lở đất. Tuy ở trong công ty an toàn, lại phải địa phương để ở lại lâu dài, hơn nữa bên trong công ty cũng có nhiều thức ăn, hai mươi người bọn họ nhiều nhiều, ít ít, có khi chỉ sau mấy ngày đồ ăn hết, tuy rằng nước còn được cung cấp, nhưng con người hiển nhiên thể uống nước mà sống sót.

      Quan trọng hơn là bọn họ còn có người nhà.

      Lúc này, Nhâm Cường nhớ đến, trước khi bệnh độc bùng nổ, vừa đúng có quân đội diễn tập ở ngoại ô thành thị, tuy rằng chỉ là hi vọng nhoi, nhưng cho dù là khi nào, quân đội đều có thể tạo ra cảm giác an tâm, bởi vì bọn họ có được lực lượng mà đại chúng có.

      Hạ Hoàng Tuyền nghe xong, trong lòng kinh ngạc, nhớ rằng mình tới thế giới này nửa tháng, nhưng những người này bệnh độc ở đây bùng nổ mới năm ngày, là nhớ sai hay là những người này nhớ sai? Sau đó mới giật mình nhớ tới, tại bọn họ ở vùng đất bên cạnh thành thị này, cho nên mới có cao ốc bỏ hoang và nhà máy mà những người này làm việc, như vậy, trái ngược với tòa thành thị đến đầu tiên, bệnh độc ở thành thị này bùng nổ muộn hơn chút.

      Lý do ném đến mục đích luôn. . . Là để rèn luyện thân thủ của sao?

      suy nghĩ, Nhâm Cường lại mở miệng: "Tiểu Thương, Tiểu Hạ, hai người muốn nơi nào?"

      Hạ Hoàng Tuyền quả thực muốn ngã lăn, Tiểu Thương Tiểu Hạ là cái gì?! Cảm thấy có thứ gì đó bị đánh bại rồi! Nhưng mà, nếu mũi tên cầu tiếp xúc với bọn họ, tất nhiên là phải theo, vì thế đáp lại, "Chúng tôi cũng ngoại ô."

      "Phải ? Vậy khéo." Nhâm Cường ngừng lại chút, sau đó hơi xấu hổ , "Nhưng mà trước khi ngoại ô, chúng tôi muốn đón người nhà của mình, hai người. . ."

      khí trong xe bỗng lắng xuống, cho dù làm gì, tất cả mọi người đều có ý lẫn vô ý chờ đợi trả lời, hề nghi ngờ, giá trị vũ lực của Hạ Hoàng Tuyền để lại cho bọn họ ấn tượng vô cùng sâu sắc, nếu theo bọn họ, độ an toàn cao hơn rất nhiều.

      Trong ánh mắt thấp thỏm của mọi người, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên làm động tác kỳ quái, tay chống xuống dưới sàn, đầu duỗi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn xung quanh phen, hỏi lại câu càng kỳ quái hơn: "Người nhà của mọi người ở đâu?"

      " tại thẳng là được!"

      "Được, tôi cùng mọi người."

      Phương hướng mũi tên chỉ hoàn toàn đồng nhất với phương hướng xe chạy.

      "Vậy Tiểu Thương. . ."

      Lúc này Thương boss bị Hạ Hoàng Tuyền tận lực bỏ qua lâu bày ra cảm giác tồn tại mãnh liệt, quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó mỉm cười : " ấy đâu, tôi nơi đấy." Giọng tràn đầy kiên định.

      Cây đao trong tay Hạ Hoàng Tuyền rung rung, bọn họ quen được chứ? Tuy rằng sai, nhưng sao nghe kỳ quái như vậy chứ đồ khốn!

      khó chịu, đột nhiên cảm giác được có bàn tay cầm lấy tay .

      "!!!" Hàng này muốn chết hay là muốn chết hay là muốn chết?!

      Đợi chút, đây là cái gì?

      nhíu mày, cảm thấy ngón tay boss vẽ gì đó trong tay , Hạ Hoàng Tuyền tập trung, đây là chữ?

      Lưu —— Lỗi —— có —— vấn —— đề —— gì —— sao

      Chậc, người này là nhạy bén.

      Tuy rằng trong lòng rất vui, vẫn vươn tay qua, cẩn thận viết vào trong tay của đối phương: tôi —— hoài —— nghi —— —— bị —— cắn

      Viết xong, nhìn Thương Bích Lạc, lại phát đối phương vô tội nhìn mình, nghiêng đầu, dường như hoàn toàn hiểu viết gì.

      Thái dương Hạ Hoàng Tuyền giật giật, lại cảm thấy mình bị xem thường. . . Cho dù chữ xấu cũng cố gắng viết ràng được chứ? Làm sao có thể ! kiên trì viết lại, trong lòng thầm thề, lần này nếu còn , coi đầu của như cái búa mà đập vào thùng xe! Hả? Đột nhiên chờ mong là có chuyện gì?

      Nhưng boss cho cơ hội, chỉ vươn tay qua, ngón tay ấm áp vẽ lòng bàn tay cũng ấm áp của , viết ra hai chữ —— cám ơn.

      Hạ Hoàng Tuyền hừ tiếng, rụt tay lại, ôm đao quay đầu nhìn kẻ khiến phiền lòng nữa, nếu có thể nhét vào trong túi để mang theo tốt rồi, mắt thấy tâm phiền. Mà cũng nhìn qua, trong ánh mắt của mọi người, Thương Bích Lạc khẽ thở dài, dịu dàng nhìn chăm chú vào mặt nghiêng của , sau đó cười vô cùng ấm áp.

      Ngồi sát cùng chỗ, nắm tay, ngón tay dây dưa, tách ra, quay đầu, mỉm cười cưng chiều.

      Ngoại trừ việc thứ nhất, còn lại đều là Thương Bích Lạc chủ động, khiến cho hai người bọn họ giống như đôi tình nhân ngọt ngào giận dỗi.

      Ít nhất ở trong mắt những người khác chính là như vậy.
      ly sắc, rjnchan, Tử Mặc2 others thích bài này.

    2. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Càng đọc càng thích, tiếp ntn nhỉ

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Sulli
      Chương 5: Ai muốn lên giường với mi

      Tóm lại, tình huống quỷ dị lúc này nếu được khái quát bằng câu , thể nghi ngờ là —— mọi người thế giới này đều biết, chỉ riêng .

      Hạ Hoàng Tuyền chẳng hề biết mình bị thiệt thòi, ôm đao cúi đầu nghỉ ngơi, dù ngẩng đầu, vẫn luôn quan sát người đàn ông đối diện, ngoại trừ vẻ mặt hơi khẩn trương có gì khác thường, nhưng cho dù như thế nào, cẩn thận vẫn là tốt hơn.

      "Đến đến đến, ăn trưa thôi."
      Người đàn ông đeo kính khoảng 20 tuổi ngồi đối diện với người phụ nữ trung niên Lưu Lệ Hồng bỗng kêu to, vừa vừa lấy ra thùng mì ăn liền từ trong góc, sau đó cầm lên mấy phích nước, giọng điệu có phần tự mãn khoe khoang: "Vẫn là tôi minh, nhớ mang những thứ này , nếu chúng ta sao có thể ăn mì nóng?"

      "Đúng đúng đúng, Trương Khải minh nhất." tóc ngắn trẻ tuổi nở nụ cười, lần lượt phân phát mì ăn liền, "Nhưng cậu còn nhớ nước ấm này là ai đun ?" Bởi vì là người xinh đẹp nhất trong số nữ tính ở xe, cho nên Hạ Hoàng Tuyền nhớ được tên của , là Vu Nhụy.

      "Nếu , công lao này chúng ta mỗi người nửa?"

      "Quyết định như vậy rồi!"

      Hai người trẻ tuổi đùa, những người khác xe khỏi mỉm cười, tại tận thế trống rỗng này, dường như chỉ có tiếng cười gần trong gang tấc mới là chân , cũng là vô cùng đáng quý.

      Cho đến lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới nhớ tới, ăn thứ gì suốt nửa tháng, dường như thân thể bị cải tạo có nhu cầu sinh lý giống như trước, đói khát, vậy cũng cần ăn cơm, còn Thương boss sao? cần ăn cái gì ? Nếu cần, phải cõng đồng thời cõng cả thức ăn nước uống sao? Đợi , với tình huống của , phải toilet như thế nào? Chẳng lẽ cũng cần hỗ trợ? Có phải đại tiểu tiện khống chế hay ? Cứu mạng! Chẳng lẽ ngoại trừ thức ăn nước uống, còn phải cõng đống tã người lớn?!

      là phiền phức, có thể ướp băng rồi mang sao?

      rối rắm, người bỗng đến trước mặt , Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu, đối diện với nụ cười thân cận, Vu Nhụy đưa hộp mì ăn liền tới: "Cho ."

      ". . . cần khách khí, tôi cũng đói." Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, tính cách của thuộc loại rất phổ biến, ở trước mặt người quen biết xấu hổ, trước mặt người lạ nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực chất lại luống cuống chân tay, thể nghi ngờ, đồ ăn ở tận thế rất quý giá, huống chi vốn cần, vì thế liền xua tay, đao trong tay "cạch" tiếng rơi xuống toa xe, vội vã xoay người nhặt lên.

      "Phốc!" Vu Nhụy che miệng cười, nụ cười của rất có sức sống, "Cho cầm , cần ngượng ngùng, bây giờ đói về sau lại ăn." vừa , vừa nhét hộp mì ăn liền vào trong lòng Hạ Hoàng Tuyền, tiện thể nhét cho Thương Bích Lạc hộp, lại cho bọn họ hai cái xúc xích.

      Hạ Hoàng Tuyền ôm hộp mì ăn liền, mấp máy môi, nhìn lướt qua phần đồ ăn dự trữ nhiều lắm trong xe, sau đó nhìn về phía người cầm đầu Nhâm Cường: " đường này có siêu thị ?"

      Nhâm Cường sửng sốt, lập tức hiểu được ý của , liên tục gật đầu : "Có, đương nhiên là có." Vừa vừa vịn cánh cửa mở, nhìn ra ngoài xem, " khoảng 20 phút tới siêu thị lớn."

      Hạ Hoàng Tuyền gật đầu: "Đến lúc đó có thể dừng lại ?" Dựa theo cách của bọn họ, tận thế mới bắt đầu từ năm ngày trước, đồ trong siêu thị dù bị lấy nhưng hẳn vẫn còn đồ ăn sót lại, bọn họ có thể chia đồ ăn cho dù đồ ăn khan hiếm, tuy cậy mạnh, nhưng cũng vui lòng giúp đỡ bọn họ trong khả năng của mình, huống chi cũng cần tìm ít đồ sinh hoạt thiết yếu, hơn nữa nếu Thương Bích Lạc cần ăn cái gì, còn phải tìm đồ ăn thức uống.

      "Có thể, đương nhiên có thể!"

      "Vậy tốt quá." Tiểu tử bốn mắt Trương Khải lại gần, nháy mắt , " Nhậm, đến lúc đó em có thể lấy ít thuốc lá ? Em chỉ còn hai ba điếu thôi."

      Nhâm Cường cười mắng, vỗ đầu : "Cơm ăn đủ no còn muốn hút thuốc!"

      Sau đó, trong toa xe tràn ngập mùi hương của mì ăn liền, cho dù Hạ Hoàng Tuyền đói bụng cũng cảm thấy thèm ăn, thể , mì ăn liền thỉnh thoảng ăn lần khá ngon miệng, đáng tiếc, trước khi biết tình huống thân thể của mình, cho dù thế nào cũng dám nếm thử, nếu như ăn ở phía mà rò rỉ ở phía . . . Vậy xấu hổ biết bao nhiêu a! chỉ có , Thương boss cũng dùng bữa, rốt cuộc là cần ăn cơm hay quen ăn mì ăn liền, vậy thể biết được rồi.

      Mà trong thời gian này, Hạ Hoàng Tuyền còn thấy được màn vô cùng chán ngán, Lưu Lỗi ngồi đối diện ăn từng miếng xúc xích, động tác lỗ mãng phát ra thanh làm da đầu run lên, nước miếng của ngừng chảy xuống khi nhấm nuốt, "tách tách" chảy vào hộp mì trong tay.

      Người bình thường ăn cơm như vậy sao? Hay là bắt đầu chuyển biến?

      đợi nghĩ ra nguyên nhân, Lưu Lỗi nuốt xuống thức ăn trong miệng, thèm nhìn hộp mì ăn liền trong tay, hai mát khát vọng nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền, ánh mắt vô cùng tham lam, thiếu chút nữa khiến rút đao ra.

      Nhưng vào lúc này, Thương Bích Lạc luôn luôn ngồi yên tĩnh bỗng vươn tay về phía đối phương, trong tay là xúc xích mà Vu Nhụy đưa: " muốn thứ này sao?"

      Ánh mắt cực nóng rời về phía tay Thương Bích Lạc, lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý tới, trong lòng cũng là chiếc xúc xích, mắt thấy tay đối phương ngày càng gần Thương boss, hề do dự ném xúc xích vào trong lòng đối phương: "Của tôi cho !"

      Lưu Lỗi rụt tay về, cầm lên đồ ăn, bỏ vào trong miệng cắn mạnh cái, vỏ plastic màu đỏ bên ngoài bị xé rách, bỏ hộp mì, hai tay cầm xúc xích, nhét vào trong miệng, tiếng ăn lại vang lên. Bởi vì những người khác còn ăn mỳ, cho nên màn này cũng làm bọn họ chú ý.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào khí đen nồng đậm người đối phương, đành lòng quay đầu, chỉ thấy Thương Bích Lạc dùng bút viết ở quyển sổ màu đen, lát sau mỉm cười, đưa sổ tới trước mặt .

      —— Suy đoán dựa tin tức bọn họ lộ ra:

      ——1, bị cắn vào buổi sáng khi rời khỏi công ty, 6 giờ sau, bắt đầu vô cùng thèm ăn thịt.

      ——2, Bệnh độc truyền bá qua nước hoặc khí, chỉ có thể thông qua tiếp xúc trực tiếp với chất lỏng.

      ——3, Bị cắn là phương thức truyền bệnh độc thường gặp nhất, nhưng chưa hẳn là duy nhất, miệng vết thương tiếp xúc với máu zombie, hoặc ăn máu thịt của zombie cũng có thể bị cảm nhiễm.

      ——4, Người bị cảm nhiễm biến thành zombie ngay lập tức, trong đó có quá trình chuyển biến, thời gian cụ thể biết, mỗi người có giống nhau hay biết.

      Đây là bày ra giá trị của bản thân để mưu cầu cơ hội sinh tồn từ sao?

      Hạ Hoàng Tuyền bỗng có ảo giác mình biến thành giám khảo còn boss biến thành thí sinh dự thi, muốn hô to tiếng "OUT!" với , đáng tiếc là thực tàn khốc cho cơ hội, cho dù có nguyện ý hay cũng phải mang theo tên kia, hơn nữa có sổ, vừa rồi sao lấy ra? Vẽ đến vẽ trong lòng bàn tay phiền toái chết được! Nhưng cũng đúng lúc, dù sao có việc muốn hỏi, vì thế Hạ Hoàng Tuyền nhận lấy sổ và bút, chút khách khí viết vào.

      —— có nhu cầu sinh lý cơ bản ?

      Nụ cười mặt Thương Bích Lạc cứng lại, do dự lát mới bắt đầu viết, vẻ mặt có phần đắn đo.

      Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, phải hỏi có muốn ăn muốn uống muốn toilet hay thôi sao? Có cần rối rắm như vậy ?

      lát sau, sổ được chuyển lại, đó viết ràng:

      —— Có phải nhanh quá rồi hay ?

      —— Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu thêm về nhau.

      ". . . . . ." Đây là cái gì a? Hạ Hoàng Tuyền nhìn mà hiểu ra sao, ăn cơm uống nước toilet liên quan gì đến việc có nhanh hay nhan? Đợi chút. . . phải hiểu sai chứ?!

      Holy shit!

      cho rằng hẹn lên giường sao?!

      Cho dù mắt có mù cũng làm ra chuyện như vậy được chứ a a a a a?!

      Mọi người xe chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc", khi nhìn lại, chỉ thấy thần bí kia vo quyển sổ bìa cứng trong tay, sau đó ném mạnh ra bên ngoài, hạ xuống người con zombie bị hấp dẫn đến vì tiếng động cơ xe.

      Sau đó, con zombie đáng thương bị mất đầu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 6: Đúng là có nhu cầu sinh lý

      Nhóm zombie còn lại bị tiếng động hấp dẫn, vây quanh người em zombie đáng thương bị mất đầu, mù quáng nhào tới nơi có thanh nhưng có đồ ăn, cũng đuổi kịp xe tải. . . chua xót đáng thương. . . Cuối cùng chỉ có thể về nhà tìm mẹ. . .

      Người xe đều thở phào, tuy rằng lý luận là zombie leo lên xe tải, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, nhưng cũ , mới lại tới, bị đàn quái vật dùng thái độ săn thực đuổi theo, là làm cho người ta dễ chịu.

      Nhưng mà, ràng là em này cố ý a, vợ chồng son cãi nhau rồi hả?

      Theo đạo lý mà , vì đoàn kết tập thể hẳn phải là chuyện lớn hóa , chuyện hóa , nhưng Nhâm Cường do dự, vợ chồng son người ta cãi nhau nếu hòa giải mất công, vợ chồng son này cãi nhau nếu hòa giải nguy hiểm tính mệnh a!


      Đúng lúc này, xe dừng lại, Hạ Hoàng Tuyền dẫn đầu nhảy xuống xe, đá bay cái làm zombie gần nhất biến khỏi tầm mắt, hề ngừng lại mà rút đao xông lên, tất cả buồn bực đều trút lên đám zombie hay ho này. Có lẽ là vì để dễ dàng chết mất, bản năng chiến đấu được khắc sâu vào trong đầu, mỗi động tác của Hạ Hoàng Tuyền đều rất đơn giản, đâm, vung, chém. . . có động tác dư thừa, nhưng cũng vì vậy mà tràn ngập vẻ đẹp thuần túy và mang phong cách cổ xưa, người và đao như hòa thành thể.


      Cùng với động tác lưu loát mà nhanh chóng của , zombie xung quanh bị giết sạch, vung trường đao dính đầy máu hôi, quay người lại, nhìn về hướng siêu thị, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, có thể thấy zombie du đãng trong đó, số lượng còn ít, quầy hàng phía ngoài lộn xộn, có thể thấy được có người vào càn quét siêu thị.


      "Người nào vào siêu thị?" Nhậm Cường hỏi.

      Những người đàn ông nhìn nhau vài lần, sau đó có khoảng nửa số người đứng dậy.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn, phát Lưu Lỗi cũng nằm trong đó đó, đến bên cạnh toa xe, lạnh lùng với Thương Bích Lạc: " cùng tôi." Tiểu nhân, đợi đến chỗ có người tính sổ với mi sau!

      "Được." Thương boss giống như ý thức được mình gặp phải nguy hiểm, trả lời vô cùng dứt khoát.

      Phản ứng đầu tiên của Nhâm Cường chính là —— em này tức giận tới mức muốn mưu sát bạn trai, vội vàng khuyên giải: "Tiểu Hạ, cậu ấy ở đây cũng có người bảo vệ, hơn nữa cõng người . . ."

      Lời thuyết phục bay biến trong động tác của Hạ Hoàng Tuyền, chỉ thấy dùng tay nhấc chàng trai trẻ tuổi từ xe xuống, sau đó khiêng vai cách dễ dàng, quả thực khác gì cầm chai nước khoáng.

      Làm xong hết thảy, vô cùng lạnh nhạt quay đầu hỏi: "Vừa rồi cái gì?"

      ". . . , có gì?"

      Cứu mạng! Nữ tráng sĩ tới từ nơi nào?!

      Tư thế khiêng thể nghi ngờ là vô cùng thoải mái, nhưng Hạ Hoàng Tuyền biết tại nên làm nhất chính là để thoải mái! Hơn nữa cho rằng mơ ước sắc đẹp của phải ? liền mơ ước cho xem! Nghĩ vậy, Hạ Hoàng Tuyền hung tợn vươn tay vỗ vào mông Thương Bích Lạc, lạnh lùng : "Nhìn kỹ đằng sau cho tôi, nếu có zombie đến gần mà với tôi, tôi cho làm thức ăn của nó!" Ôi, rắn chắc nhưng có độ co giãn, hèn gì tự tin như vậy.

      ". . . Tôi biết."

      Tuy rằng giọng điệu của Thương boss vẫn nhàng như trước, nhưng Hạ Hoàng Tuyền cảm giác được sát khí nhàn nhạt, tâm tình bỗng tốt hơn nhiều.

      Chuẩn bị đầy đủ, Hạ Hoàng Tuyền xách lên bịch xốp đựng hộp mì bỏ , sau đó đá văng cửa siêu thị, tay vung hai vòng, ném bịch xốp vào trong siêu thị, mọi người nghe thấy tiếng "Ầm!", bịch xốp đánh trúng giá hàng rỗng ở góc siêu thị, nó đổ xuống, mấy giá hàng bên cạnh cũng đổ theo.

      Tiếng động lớn thu hút hàng loạt zombie, mọi người nhân cơ hội tiến vào siêu thị, phía ngoài cùng là khu đồ ăn vặt, cũng là nơi bị càn quét sạch nhất, Hạ Hoàng Tuyền nhìn lướt qua, phát sai lầm lớn, chính là hề nắm địa hình của siêu thị này, hơn nữa cũng ở tận thế phải lấy thứ gì, suy xét lát, quyết định dùng đầu óc của mình để nghĩ về vấn đề phức tạp như vậy nữa.

      trực tiếp nhảy lên quầy thu ngân, sau đó nhảy ngang dọc vài cái liên tục, sau khi nhảy xuống giá hàng ở trung tâm, tay cầm đao đâm vào đỉnh sắt ở giá hàng, linh hoạt xoay người, vững vàng đứng lên trường đao. nhấc người đàn ông vai lên, giơ người lên cao: "Cho ba phút, nghĩ ra phương án hành động, nếu tôi thả xuống." Từ độ cao như vậy tuy thấy hàng hóa giá hàng, nhưng ít nhất có thể thấy từng khu vực.

      Ba phút trôi qua nhanh chóng, Hạ Hoàng Tuyền nhàng nhảy xuống, lần nữa khôi phục tư thế cõng Thương Bích Lạc, tay rút đao xoay người nhảy xuống giá hàng, trong nguy cơ tận thế, hai người tạm thời trừ bỏ mọi ân oán, cùng hợp tác.

      " thẳng phía trước, giá hàng thứ ba, khu bán ba lô vận động. . ."

      —— Hạ Hoàng Tuyền hề do dự bỏ qua ba lô lớn nhất, cầm ba lô quăng về sau, Thương Bích Lạc tiếp được sau đó nhanh chóng mở ra. . .

      "Rẽ trái, giá hàng thứ nhất, nước. . ."

      —— Nắm lấy! Vững vàng mà nhanh chóng ném cho người sau lưng.

      "Phía bên phải, giá hàng thứ hai phía trước, bánh bích quy. . ."

      —— Tiếp được! Cho dù tại tình huống như vậy, vẫn theo trình tự nhét đồ vật vào ba lô, cố gắng tận dụng gian, động tác hề rối loạn.

      ". . . Đèn pin. . . Pin và bật lửa có ở quầy gần cửa vào. . ."

      Dưới kết hợp của trí lực ưu tú từ Thương Bích Lạc và vũ lực xuất chúng từ Hạ Hoàng Tuyền, từng đồ vật thiết yếu nhanh chóng được hai người góp nhặt, toàn bộ zombie giữa đường bị chém ngã, ngay tại khi sắp xếp đầy đủ có thể rời khỏi siêu thị, mũi tên màu đen đột nhiên xuất ở góc nào đó của siêu thị, Hạ Hoàng Tuyền dừng bước lại.

      Chỉ có thể hướng đó, bây giờ thể ra khỏi siêu thị.

      "Phương hướng . . ."

      "Câm miệng!" Hạ Hoàng Tuyền khó chịu quát lên, nhanh chóng chạy tới địa điểm được chỉ định, sau đó, bỗng sửng sốt.

      Nếu, nếu nhìn lầm. . . Nơi này là nhà vệ sinh nam?

      Cho nên , tới nhà vệ sinh nam để làm gì a! Đỉnh đầu mang vòng sáng "Biến thái", Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng kiểm tra kỹ nhà vệ sinh nam, nhưng phát bóng zombie nào, cho nên , rốt cuộc tới nơi này để làm gì?

      Đợi chút, liên quan đến , chẳng lẽ liên quan tới Thương Bích Lạc?

      vừa nghĩ vừa cố ý tiến gần phòng đóng trong toilet, quả nhiên, người sau lưng hơi run run chút, tuy rằng chỉ trong giây lát, lại bị Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được, cho nên. . . vất vả chạy tới chạy lui như vậy, kết quả là để cho vệ sinh? là bảo mẫu sao? Có cần tự tay lau sạch cho hay ?!

      Đùa gì chứ?!

      Nhưng mà, cũng thể cho nhịn, cho dù chán ghét Thương Bích Lạc đến mức nào, Hạ Hoàng Tuyền vẫn khinh thường làm chuyện này. DDLQĐ

      Vì thế vươn tay tóm lấy người đàn ông sau lưng, ném "Bốp" lên bồn cầu, cúi người nắm cằm , uy hiếp: "Chỉ cho năm phút, đến lúc đó còn chưa xong, tôi tìm zombie nữ xinh đẹp tới mặc quần giúp , thỏa mãn nhu - cầu - sinh - lý của ." ràng, Hạ Hoàng Tuyền còn canh cánh trong lòng việc lúc trước, rốt cuộc tìm được cơ hội trả đũa, cảm thấy sung sướng.

      ". . . . . ."
      tiểu Viên Viên, ly sắc, rjnchan2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Mi làm ta thấy ghê tởm, ta làm mi thấy ghê tởm

      Mắt thấy khuôn mặt tươi cười mà Thương boss miễn cưỡng duy trì sắp vỡ tan, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền nở hoa, mặt biểu cảm hừ tiếng, buông ra, tay nhấc ba lô thản nhiên ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại, có thói quen nhìn lão nhị của người khác.

      Để tránh có nguy hiểm gì, Hạ Hoàng Tuyền xa, sau khi ném ba lô lên bồn rửa tay, khoanh tay đứng tại chỗ, im lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

      Trong gương ảnh ngược ra hình dáng của , so với lúc trước, màu của tử khí người cũng đậm hơn.


      【 Zombie tiến hóa sơ cấp. 】


      "!!!"


      Hạ Hoàng Tuyền bị tin tức bất ngờ làm kinh sợ, zombie lại tiến hóa vào đúng lúc này? , nghĩ kỹ cũng phải có khả năng, trong số tiểu thuyết và điện ảnh, zombie cũng giống như nhân loại, đều có thể tiến hóa ngừng. Siêu thị này bỗng trở nên nguy hiểm trong mắt Hạ Hoàng Tuyền. được! Phải rời ngay lập tức!

      Nghĩ như vậy, xách ba lô, nhanh chóng vọt tới phòng kín, cước đá văng cánh cửa đóng chặt.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      tay Hạ Hoàng Tuyền che mặt: " có lỗi, tôi quên rằng vệ sinh. . ." nửa, bỗng nhớ tới ngữ điệu này phù hợp với hình tượng lãnh diễm cao quý của mình, hơn nữa vì sao phải xin lỗi tên khốn Thương Bích Lạc này chứ, vì thế lập tức thay đổi thái độ, "Chậm chết được! Là đàn ông phải tiểu trong vòng 30 giây!"

      Khóe miệng Thương Bích Lạc run run, định cái gì đó.

      "A!!!"

      Nhưng vào lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm trong siêu thị.

      kịp nghĩ thêm gì nữa, tay Hạ Hoàng Tuyền nhấc lên Thương Bích Lạc, nhanh chóng kéo quần của lên, câu "Tự kéo khóa" rồi cõng lưng, nhân tiện nhét ba lô vào trong tay , sau đó chạy như bay.

      Vừa chạy về nơi phát ra thanh, Hạ Hoàng Tuyền vừa hỏi: "Là ai?" rất có lòng tin với trí nhớ của Thương boss.

      "Là tiếng của Vương Thụy." Thương Bích Lạc khẳng định.

      "Vương Thụy?" Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn có ấn tượng gì về cái tên này.

      "Người đàn ông ngồi chếch đối diện , tuổi khoảng 30, tóc ngắn, râu quai nón, mặc áo khoác vàng, quần jeans xanh và giày du lịch trắng."

      Cùng với giới thiệu ngắn gọn nhưng tường tận của Thương Bích Lạc, bóng dáng nào đó lên trong đầu Hạ Hoàng Tuyền, trong ấn tượng của , xe đúng là có người như vậy, vẻ ngoài của trông có vẻ rất đáng tin, có thể làm phát ra tiếng kêu này, chỉ sợ. . . Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền dâng lên dự cảm xấu, khẳng định, điều này có liên quan đến việc zombie tiến hóa.

      chỉ có , zombie dọc theo đường cũng hướng về phía phát ra thanh, Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, hô tiếng "Nắm chặt!", sau đó lại nhảy lên giá hàng, bằng cách thức mà người bình thường thể làm được, nhảy ngang dọc giữa trung, trong lúc bôn chạy, cảm thấy có phần bất an, lại biết cảm giác này đến từ đâu, cho đến khi người đàn ông sau lưng khẳng định: "Tốc độ của chúng nó nhanh hơn trước."

      Đúng vậy!

      Hạ Hoàng Tuyền bừng tỉnh hiểu ra, đúng là như vậy, tốc độ của nhóm zombie này nhanh gấp đôi lúc trước.

      Nhưng mà, cái gọi là tiến hóa sơ cấp chỉ là như vậy sao?

      Nơi xảy ra chuyện là khu hàng đồ ăn vặt, Vương Thụy nằm bên cạnh giá hàng, đùi phải chảy máu đầm đìa, nhìn dấu vết hẳn là bị cắn, mà những người khác vung vũ khí đối kháng với zombie nhào tới, xem ra những người này luôn hành động cùng nhau, khi như vậy. . . Sao Vương Thụy lại bị zombie cắn?

      Hơn nữa, màu tử khí người những người khác lại đậm hơn trước, nhất là Vương Thụy, quả thực khác gì màu của zombie.

      Cái gọi là tử khí, ra cũng thay đổi sao?

      Hay là, do cái gọi là zombie tiến hóa gây ra?

      kịp nghĩ nhiều, Hạ Hoàng Tuyền rút đao khỏi vỏ, trực tiếp nhảy xuống giá hàng, mọi người chỉ thấy ánh sáng sắc bén lóe trung, con zombie bị chém thành hai nửa từ xuống, giây sau, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng lùi lại, vung tay về sau chém đứt cổ con zombie khác, cho tới lúc này, con zombie phía trước mới ngã xuống, chảy ra vũng máu tanh hôi.

      vừa giết zombie vừa hô: " mau, tôi cản đằng sau!"

      "Mọi người giúp tay!"

      Mọi người luống cuống nâng Vương Thụy dậy, vội vã chạy ra khỏi siêu thị, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng chém giết đám zombie ở gần nhất, theo sát phía sau, khi ngang qua quầy thu ngân, dừng lại lát, lấy ra bật lửa và pin, vừa lấy vừa ném ra sau, Thương Bích Lạc phối hợp ăn ý nhét chúng vào trong ba lô, tất cả chỉ tốn 10 giây, Hạ Hoàng Tuyền chạy đến trước cửa thủy tinh, lại kinh ngạc phát . . . cây gậy gỗ mắc kẹt phía , phá vỡ tường.

      Việc này có khả năng là ngoài ý muốn, hề nghi ngờ, có người muốn mạng của .

      ". . . Vì sao. . ."

      Trong siêu thị bỗng vang lên vài tiếng súng, Hạ Hoàng Tuyền quay đầu, nhìn thấy mấy con zombie bị bắn vào đầu chậm rãi ngã xuống, những zombie khác lại nhào lên bổ khuyết chỗ trống.

      " tại phải là lúc để ngẩn người."

      ". . . Việc này cần phải !"

      【 Nguy cơ xuất , mắt hoàng tuyền hoàn thành tiến hóa sơ cấp. 】

      "!!!" Lại là tiến hóa sơ cấp?!

      Từ khi bắt đầu tiến vào siêu thị, tâm tình của Hạ Hoàng Tuyền giống như lái xe núi, cho tới bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại, khi hệ thống vang lên, chuỗi dài tin tức lại xâm nhập vào đầu , thời gian tưởng như rất dài, thực ra quá trình thực lại chỉ là vài giây ngắn ngủi, mà cuối cùng cũng hiểu ra tiến hóa là gì.

      Đôi mắt màu hổ phách dưới bịt mắt màu đen lóe lên, đồng tử màu đỏ hơi co lại, Hạ Hoàng Tuyền chỉ chạy trốn, ngược lại còn vung lên trường đao vọt về phía zombie, nếu có người cũng thấy được tử khí giống như , kinh ngạc phát , mỗi khi con zombie chết dưới đao của , tử khí nồng đậm quấn thân nó bị bả đao hấp thu.

      sai, đây là trong hai kỹ năng sau khi tiến hóa —— hấp thu tử khí.

      Cho đến khi con zombie cuối cùng mất sức lực hành động dưới đao của , Hạ Hoàng Tuyền ném Thương Bích Lạc sau lưng xuống đất, thở hổn hển ngồi phịch xuống, dựa vào giá hàng bị đổ mà thở từng ngụm, trận này tể nghi ngờ là trận đánh kịch liệt nhất trong nửa tháng ở đây, dù sao từ trước tới nay luôn tuân theo nguyên tắc đánh lại bỏ chạy, giống lúc này, gần như còn sức lực.

      thể , màn phản bội vừa rồi đả kích mạnh.

      Cho đến lúc này vẫn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nếu là vì vật tư. . . Trong siêu thị còn có rất nhiều, từ đầu và bọn họ hề có xung đột ích lợi. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      " sao chứ?" suy nghĩ, chai nước tinh khiết được đưa tới trước mặt , vẻ mặt Thương Bích Lạc tràn đầy lo lắng, ánh mắt chân thành nhìn chăm chú, "Chuyện này xảy ra cũng có cách nào, đừng quá buồn."

      Hạ Hoàng Tuyên kinh ngạc nhìn , đột nhiên cúi đầu, hai tay che mặt, bả vai run nhè , giọng nghẹn ngào: "Vì sao. . . Vì sao bọn họ lại đối xử với tôi như vậy?"

      Sau đó nghe thấy tiếng thở dài của Thương Bích Lạc, bàn tay đột nhiên khoát lên đầu , nhàng xoa vài cái, giọng dịu dàng chân thành vang bên tai : "Nếu rất buồn khóc ra , như vậy trong lòng dễ chịu hơn chút, nếu muốn bị ai nhìn thấy, tôi có thể bịt mắt và che tai lại."

      Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy nhào tới, tựa đầu chôn sâu vào lòng .

      Biểu cảm dịu dàng của Thương Bích Lạc dần biến mất, cười lạnh, rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn miệt thị nhìn xuống con mồi sa bẫy, ngược lại, giọng càng thêm dịu dàng: " có việc gì, đều qua." Vừa như vậy, vừa vươn tay ôm lấy eo Hạ Hoàng Tuyền, vỗ lưng .

      " ?"

      ". . . A!!!" Thương Bích Lạc còn chưa xong, bởi vì bụng bị đấm mạnh.

      Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào thanh niên ôm bụng với vẻ chật vật, buồn bực lúc trước bỗng thành hư , quả có thể tung hoa xoay vòng vòng —— Đồ khốn, có thể tùy tiện ôm chị đây sao?! Tâm linh yếu ớt thừa dịp hư mà vào ư, còn tưởng rằng có thể bịp bợm kiểu gì đâu, chậc, loại kịch ngôn kình rẻ mạt này là gì chứ! Đúng là làm người thất vọng.

      Sau đó, quyết định quan trọng.

      Đó chính là —— thể mãi để Thương Bích Lạc làm thấy ghê tởm, cũng phải làm thấy ghê tởm mới được.

      Vì thế xoa xoa mặt, lộ ra vẻ mặt hoa trắng tiêu chuẩn, ngồi xổm xuống "hu hu hu" xin lỗi: " có lỗi, sao chứ? Tôi cố ý, chỉ là nhớ tới việc toilet sờ lão nhị mà rửa tay rồi lại chạm vào tôi, nhất thời nhịn được. . ."

      ". . . . . ."

      " giận tôi sao?" Mặt hoa trắng khóc như hoa lê đẫm mưa.

      ". . . , làm sao có thể." Hoa sen trắng cười như gió xuân ấm áp.

      Hoa sen trắng chống lại hoa trắng , hai người đồng thời vì hành động của mình mà cảm thấy ghê tởm, lại càng ra sức làm đối phương thấy ghê tởm.
      ly sắc, rjnchanTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :