1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công tử khuynh thành - Duy Hòa Tống Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 13:
      Edit: Cầm


      Đáng tiếc người ra ngoài lại là Kỳ Mặc.

      Thiếu niên lập tức xụi lơ như cũ, ngón tay xinh đẹp kẹp quả nho, nhíu mày : "Tiểu Mặc tử, ca ta đâu?"

      . . . . . . Cái xưng hô này dị thường quen thuộc, Lâm Trì nhìn về phía Lăng Thư.

      Lăng Thư "Xuỵt" tiếng, dùng khẩu hình : cần hoài nghi, ta chính là học tập .

      Kỳ Mặc mang vẻ mặt làm khó dễ: "Nhị Điện hạ, hay là ngài đến dịch quán nghỉ ngơi trước , Điện hạ . . . . . . Chắc là tiện gặp ngài."

      Khuôn mặt thanh tú của thiếu niên sa sầm lại, hai tay chống ở hai chân ngồi chồm hỗm, ngẩng đầu ngạo nghễ : "! Vậy ta quỳ gối chờ ở đây! Đợi đến khi nào chịu gặp ta mới thôi!"

      Kỳ Mặc càng thành khẩn: "Điện hạ rất bận, Nhị Điện hạ nên làm khó tiểu nhân. . . . . ."

      Lâm Trì: bận sao? Tại sao ta hoàn toàn cảm thấy. . . . . . =|||

      Lăng Thư dùng khẩu hình : Công tử rất chán ghét người đệ đệ này, chủ yếu là do ngày ngày kề cận công tử, nhưng công tử phải chịu đựng động thủ giết chết . . . . . . Cho nên dứt khoát mắt thấy, tâm phiền.

      Lâm Trì: . . . . . . Đây cũng gọi là huynh đệ sao? !

      Lăng Thư: Ai, đều với ngươi rồi, công tử với bọn họ căn bản quen thuộc.

      Thiếu niên kiên trì, Kỳ Mặc cũng đành chịu, thể làm gì khác hơn là lui vào sơn trang.

      Lâm Trì nhìn quả nho cảm thấy đói bụng, trở về ăn điểm tâm, rồi sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy Mạch Khinh Trần được cho là rất bận rộn làm xong đồ ăn sáng đợi nàng.

      Nhìn đồ ăn sáng bàn, Lâm Trì dường như có chút khó chịu.

      Tại sao lại có loại cảm giác lão phu lão thê đáng sợ chứ. . . . . .

      Lắc đầu xua loại ý niệm kinh hãi này, Lâm Trì cầm lấy phần đồ ăn sáng của mình.

      Trong chén sứ trắng tinh xảo đựng cháo thịt, Lâm Trì trợn mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng than thở chấp nhận việc bị mặn chết chuẩn bị húp hớp.

      A, mặn nha!

      Mạch Khinh Trần: "Thế nào?"

      Lâm Trì húp hai hớp, chép chép miệng, thành : "Mùi vị rất ngon!"

      Mạch Khinh Trần nghiêng người qua, động tác cực kỳ tự nhiên liếm sạch vết cháo bên môi Lâm Trì.

      Lâm Trì hóa đá.

      Mạch Khinh Trần mấp máy môi, dường như cảm giác vị cháo mà ràng cảm giác được, câu khóe môi lên : "Vậy tốt."

      Động tác của rất nhanh, có ý vị suồng sã.

      Lâm Trì nhẫn nhịn, có ý tứ phát tác, chỉ yên lặng húp cháo xong, mới : " ra ngươi cần làm như vậy."

      Mạch Khinh Trần: "Hả?"

      Lâm Trì: " cần làm món ăn nào cả. . . . . . Chuyện này tuyệt đối thích hợp với ngươi."

      Mạch Khinh Trần lặng yên chút, bình tĩnh : "Vậy ta thích hợp làm gì?"

      Lâm Trì: "Ách, làm ma đầu giết người? ra ngoài xưng bá võ lâm? Hoặc là lật đổ triều đình tranh đoạt thiên hạ?"

      Mạch Khinh Trần càng bình tĩnh tự thuật: "Ta xưng bá võ lâm rồi, nếu ta muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng cần cướp." Suy nghĩ chút, bổ sung, "Giết chết Cơ Định Loan là được."

      Lâm Trì: ". . . . . ."

      Ngươi phải khoe khoang chứ!

      Còn nữa, nàng chợt có chút đồng tình với nhị hoàng tử Cơ Định Loan có tình cảm luyến huynh ở bên ngoài. . . . . .

      Mạch Khinh Trần bình tĩnh uống chén cháo của mình, hồi lâu mới : "Chuyện này ta đều có hứng thú."

      Xưng bá thiên hạ làm Hoàng đế thế nào, vẫn cảm giác được.

      Phiền toái, hơn nữa cũng có ý nghĩa.

      Có thích hợp hay có quan hệ gì, ai quy định nhất định phải làm cái gì, mà cho tới bây giờ cũng chỉ làm chuyện mình muốn làm.

      Bởi vì muốn giữ nàng lại, bởi vì nàng thích thức ăn ngon, cho nên học làm thức ăn ngon.

      Vốn chỉ là chuyện đơn giản như vậy.

      Tiếng ồn ào bên ngoài thi nhau to dần, dời núi lấp biển mà truyền đến.

      Lâm Trì bị ồn ào đến khóe miệng rút gân, Mạch Khinh Trần vẫn là bộ dạng bình tĩnh bát phong bất động.

      Lâm Trì nhịn được: " ồn ào thành như vậy, ngươi gặp đệ đệ ngươi sao. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần trầm ngâm chốc lát: "Ta bảo bọn họ an tĩnh."

      đợi Lâm Trì phản ứng, Mạch Khinh Trần sải bước ra ngoài.

      Đợi Lâm Trì đuổi đến, tay Mạch Khinh Trần cầm kiếm đẩy cửa ra ngoài, : "Quá ồn, ta muốn giết người."

      Dường như là trong nháy mắt, tất cả tiếng động ngoài cửa lớn đều biến mất, tiếp theo mọi người gào khóc thảm thiết phóng xa xa. Duy chỉ có nhị hoàng tử Cơ Định Loan quỳ mặt đất gào khóc tiếng rồi phóng tới Mạch Khinh Trần.

      Mạch Khinh Trần khẽ nghiêng người, Cơ Định Loan nhất thời đụng vào cây cột, kêu thảm tiếng, ôm lấy đầu, ủy ủy khuất khuất nhìn chằm chằm Mạch Khinh Trần, làm nũng : "Ca ~"

      Mạch Khinh Trần nhìn cái, nhiệt độ trong mắt chẳng có bao nhiêu ấm áp.

      Sau đó, rút kiếm, nhắm ngay đầu của Cơ Định Loan.

      Lâm Trì kinh hãi.

      Mạch Khinh Trần tay nâng kiếm, nhàng xoáy qua đầu Cơ Định Loan, sau đó. . . . . .

      Cơ Định Loan trong nháy mắt biến thành đầu trọc rồi. . . . . .

      "Đừng đến đây nữa." Mạch Khinh Trần thu kiếm lại.

      Cơ Định Loan sững sờ che cái đầu trọc mới vừa ra đời của mình, bóng loáng lóe sáng giống như trứng gà mới lột, vừa vặn vẹo mặt mũi vừa lẩm bẩm : " rất đẹp trai a. . . . . ."

      Lâm Trì nhìn về cái đầu kia, nín nửa ngày rốt cuộc ức chế nhịn được ôm cột cười to. . . . . .

      Tiếng cười khiến Cơ Định Loan ý thức được còn có người ở đây, quay mặt sang, thái độ lúng túng nhanh chóng biến thành cao quý lãnh diễm kiêu ngạo: "Ngươi là ai? Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười? Chưa từng thấy qua đầu trọc sao! Hơn nữa đây là do hoàng huynh ta cạo, thấy , cọng tóc cũng để sót. . . . . ."

      " cọng tóc cũng có, ha ha. . . . . ."

      Lâm Trì đấm tường cười đến bụng đau đớn.

      Cơ Định Loan thẹn quá hóa giận: ". . . . . . Cười cái đầu ngươi ấy!"

      Lâm Trì: "Ha ha ha, ta đúng là cười cái đầu a. . . . . ."

      Cơ Định Loan trầm mặc.

      Lại trầm mặc.

      Trầm mặc nổi nữa: "Người đâu! Cạo sạch cái đầu của tên khốn kiếp này cho ta!"

      "Đây sợ rằng được!"

      Kỳ Mặc lúc này mới tới trễ, nín cười : "Nàng là thê tử Điện hạ vừa lấy về, là tẩu tử của ngài."

      Mặc dù Kỳ Mặc vẫn giữ giọng điệu tao nhã, nhưng bả vai ngừng co giật bán đứng .

      Nhị Điện hạ đầu trọc, là. . . . . . Phốc. . . . . .

      Gương mặt của Cơ Định Loan giận đến đỏ hoàn toàn:
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 14.1:
      Edit: Cầm


      Còn chưa tới phòng ăn Lâm Trì nghe thấy tiếng tranh chấp.

      "Kỳ Mặc, vài ngày nữa nương nương đến, người và bệ hạ tuyệt đối chấp nhận nữ tử như thế làm chính thê của điện hạ!" Người nọ dừng chút: "Xuất thân như vậy nếu làm thiếp sao - nhưng làm chính thê của hoàng tử hoàn toàn hợp với quy tắc, huống chi. . . . . ."

      Giọng của Kỳ Mặc cung kính ôn hòa, cũng rất bất đắc dĩ: "Chuyện này là do điện hạ ra lệnh, tiểu nhân thể can thiệp vào."

      "Hay cho câu thể can thiệp vào, bệ hạ và nương nương để cho ngài phụ tá đại điện hạ là vì muốn ngài thành khuyên can điện hạ, tại đại điện hạ vì hứng thú nhất thời làm ra chuyện hoang đường, ngài can thiệp lại còn ra tay giúp đỡ, cho rằng hoàng thất cần mặt mũi ư!" Người nọ cả giận , "Lão hủ này nên sớm biết ngài theo đại điện hạ chỉ để nịnh hót lấy lòng người! Nên mới để mặc cho nữ tử có xuất thân trong sạch tiếp cận đại điện hạ. . . . . ."

      Kỳ Mặc vội trấn an : "Lý đại nhân bớt giận. Nếu đại nhân đồng ý có thể tìm điện hạ thảo luận chuyện này."

      Người nọ giận quá: "Ngài. . . . . ."

      Lâm Trì đứng ở cửa ra vào nghe hồi, đại khái hiểu được chuyện gì diễn ra.

      Nhưng đây phải là chuyện mà nàng có thể quản, sau khi suy nghĩ xong, cuối cùng Lâm Trì vẫn quyết định ăn cho no trước.

      Mạch Khinh Trần mặc bộ áo trắng đứng ở trong phòng nấu ăn, mái tóc bạch kim được buộc lại thành chùm bằng dây lụa bạc để ở sau lưng.

      Trước cửa sổ có nụ hoa màu hồng nhạt nhô ra, làm nổi bật dung mạo tuấn dật như tiên của , càng giống như bức tranh xinh đẹp yên tĩnh.

      Mặc dù chuyện Mạch Khinh Trần nấu ăn là chuyện vô cùng kinh hãi, nhưng chuyện kinh hãi thấy nhiều, nên tập mãi cũng thành thói quen. . . . . .

      Thậm chí yên lặng này còn mang lại cảm giác thoải mái, Mạch Khinh Trần mạnh mẽ giống người thường, nhưng hành động nấu ăn này của Mạch Khinh Trần giống như kéo từ trời xuống, nhuộm khói lửa nhân gian, trở thành người bình thường quan tâm đến dầu muối tương giấm. . . . . .

      Hơn nữa, quan trọng nhất là. . . . . .

      Lâm Trì xoa bụng lau lau khóe miệng.

      Thiên phú dị thường của Mạch Khinh Trần cũng áp dụng trong việc nấu ăn, chỉ là thời gian gần đây tài nấu nướng của đột nhiên tăng mạnh, có thể là tiến bộ thần tốc, ban đầu Lâm Trì phải nhẫn nại nuốt xuống, nhưng bây giờ chỉ cần Lâm Trì nhìn thấy Mạch Khinh Trần đứng ở trong phòng ăn cũng nhịn được mà nuốt nước miếng. . . . . .

      Mạch Khinh Trần vừa bưng món ăn lên Lâm Trì kịp chờ đợi muốn duỗi đũa ra.

      "Quân tử phải tránh xa nhà bếp, đại điện hạ như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

      tiếng quát hùng hồn mạnh mẽ ngăn cản chiếc đũa của Lâm Trì, nàng ngẩng đầu nhìn thấy lão giả râu tóc bạc phơ mặc hoa phục quơ quơ cây gậy trong tay tới, theo sau ông ta chính là Cơ Định Loan mang bộ dáng sợ hãi rụt rè và Kỳ Mặc với vẻ bất đắc dĩ.

      Lão giả thẳng tới trước mặt Lâm Trì, ánh mắt có chút vẩn đục quan sát nàng.

      Lúc này Lâm Trì vẫn mặc bộ nam trang màu xám đơn giản thoải mái, tóc dài tùy ý cột ở sau ót, ở phía trước để kiểu lưu hải che kín trán, ánh mắt đen láy hề e dè nhìn người đứng trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, sợ hãi cũng cung kính.

      Lão giả cười nhạo, làm rung chòm râu bạc giễu cợt : "Nữ tử thô tục vô lễ hiểu chuyện lại xuất thân từ thanh lâu như ngươi cũng muốn bước vào cửa hoàng thất sao?"

      Lâm Trì dừng lại, Mạch Khinh Trần lạnh lùng : "Kỳ Mặc, đuổi ra ngoài." Rồi tiếp tục bưng thức ăn lên.

      Kỳ Mặc cười khổ: "Công tử, vị này là Quý Xuyên Hầu từng dạy người lúc cùng với Thái phó Lý Diêu Dữ, Lý đại nhân, lần này ông ấy đặc biệt đến để thăm ngài."

      Từ trước đến giờ vị cựu thần này luôn tùy ý làm bậy, nhưng thân phận lại cực cao, ngay cả thánh thượng cũng dám đắc tội ông ta.

      Có lẽ bởi vì Lý Liêu Dữ có chút cảm tình đối với Mạch Khinh Trần, cũng nghiêm túc dạy cho Mạch Khinh Trần đạo làm vua (mặc dù Mạch Khinh Trần thèm nghe chữ nào) nên Kỳ Mặc ghét ông ta cho lắm. Nếu ông ta ở lại Dương Minh sống cuộc sống thanh nhàn sao, nhưng ai ngờ lần này nghe Mạch Khinh Trần lấy vợ nên tự mình tới cửa bới móc. . . . . .

      Mạch Khinh Trần ngước mắt, lạnh nhạt : " biết, đuổi ra ngoài."

      Lý Liêu Dữ tức giận tới nỗi lỗ mũi cũng lệch , dùng sức quơ cây gậy về phía Mạch Khinh Trần: "Đại điện hạ, ngày là vi sư cả đời là phụ thân, sao ngài dám biết lão thần! Hơn nữa lão thần là nguyên lão ba triều, thánh thượng còn phải nể mặt lão thần ba phần, ngài. . . .
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 14.5:
      Edit: Cầm


      Lúc Lâm Trì trở lại sân của Mạch Khinh Trần nội tâm rất phức tạp.

      Đình viện khúc thủy lưu thương, hoa rơi nhàng, trong yên lặng lộ ra mấy phần tĩnh mịch đẹp đẽ.

      Mạch Khinh Trần đứng trong đình vẽ gì đó, vẻ mặt là chuyên chú hay chuyên chú.

      Nhưng mà dường như vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn như vậy.

      Tàn bạo hung dữ, giết người phóng hỏa dường như đều phải chuyện lớn nhưng cũng hiền hoà nhân nhượng, như chuyện gì đều có thể xảy ra, chuyện gì đều quan trọng.

      Hạ bút xuống, Mạch Khinh Trần khẽ cau mày: "Ngươi bị thương?"

      Lâm Trì: "À, có, chỉ là đường cẩn thận vấp ngã. . . . . ."

      Nàng luôn nghĩ đến chuyện của Mạch Khinh Trần, kết quả đường thất thần nên. . . . . .

      Ôm ngang Lâm Trì, để nàng lên giường, Mạch Khinh Trần xé tiết khố ra làm lộ vết thương đầu gối, cẩn thận thoa thuốc, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Suy nghĩ của Lâm Trì vẫn tung bay cho đến khi Mạch Khinh Trần khẽ hôn lên đầu gối nàng, cả người nàng mới run lên, choáng váng mãnh liệt.

      Lâm Trì: "Này này, ngươi làm gì thế."

      Mạch Khinh Trần: " rất nhanh lành." Dừng chút, " được để bị thương nữa."

      Lâm Trì: "Ta cũng muốn vậy, chỉ là kịp phản ứng. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần ra lệnh ngắn gọn: " cho chảy máu."

      Lâm Trì giãy giụa: "Làm sao ta có thể khống chế được chứ. . . . . . Này này, ta bị thương liên quan gì đến ngươi. . . . . ."

      " đau."

      Lâm Trì: "*À?*"

      Mạch Khinh Trần: "Ngươi đau, ta muốn ngươi đau."

      Là. . . . . Nguyên nhân này?

      Lâm Trì chợt hồi tưởng lại, dường như kể từ khi nàng với Mạch Khinh Trần "Ngươi đau nhưng ta đau đấy" vào đêm hôm đó về sau, hình như Mạch Khinh Trần còn ép buộc nàng nữa, cũng làm trật khớp xương nàng. . . . . .

      Hơi rũ mắt xuống, Lâm Trì tìm cớ : "Đúng rồi, đệ đệ ngươi và Lý đại nhân đâu rồi, bọn họ. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần băng bó vết thương cho Lâm Trì xong, : "Đuổi ra ngoài rồi."

      Lâm Trì: "Ngươi vẫn. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần trắng ra: "Ta thích bọn họ."

      Đại khái nghe Mạch Khinh Trần qua nhiều lần nên Lâm Trì tức giận nhiều, chẳng qua là cảm thấy có chút đáng thương.

      Nàng cúi đầu giọng : " bọn họ rất quan tâm ngươi cũng rất coi trọng ngươi. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần: "Ta cần."

      Lâm Trì nhịn được: "Ngươi cái người này sao lại bướng bỉnh như vậy! Nào có người cần người nhà bằng hữu chứ!"

      Chung quy hiểu tại sao Lâm Trì vừa nhắc tới đề tài này là kích động như thế, Mạch Khinh Trần túm lấy cánh tay Lâm Trì kéo nàng vào trong ngực mình, bàn tay có chút lạnh khẽ vuốt lưng Lâm Trì, : "Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta."

      . . . . . . Này này, cần giả bộ đáng thương đâu.

      Ta chịu được bộ dạng này, ngươi. . . . . .

      Lâm Trì yên lặng nắm chặt quyền, bột thuốc dính vào ngực dường như nóng lên.

      Chỉ còn hơn bốn ngày.

      An tâm ở cùng , ít nhất để hoài nghi. . . . . .

      Lâm Trì thả lỏng thân thể, ôm lại Mạch Khinh Trần, dường như cảm nhận được nên Mạch Khinh Trần ôm nàng chặt hơn.

      Bởi vì Lâm Trì biểu cực kỳ khéo léo, ngày kế Mạch Khinh Trần biết từ đâu tìm được mấy quyển sách bí truyền dạy nấu ăn, kế tiếp theo đó mà làm.

      Mặc dù có rất nhiều trình tự rườm rà phức tạp đến cực điểm, nhưng đối với Mạch Khinh Trần mà hoàn toàn khó khăn, tại thậm chí có thể vừa tay vung kiếm ( cảm thấy dùng kiếm tốt hơn dùng dao phay nhiều) thái rau, vừa dùng nội lực nhanh chóng làm nóng thức ăn, hơn nữa đồng thời còn giải quyết được tình huống năm sáu cái nồi bếp lò. . . . . .

      Lâm Trì chống cằm lên nhìn Mạch Khinh Trần, chỉ là. . . . . . rất lợi hại. . . . . .

      Đồng thời làm năm sáu món ăn còn chưa tính, lại có thể nấu ăn đẹp đẽ giống như luyện kiếm!

      thể tưởng tượng nổi!

      Lăng Thư chân chó lại gần : "Thiếu phu nhân, công tử nhà ta từ như vậy rồi, học cái gì đều biến hóa nhanh chóng." bẻ ngón tay, mặt ngưỡng mộ : " sáu tuổi am hiểu văn, bảy tuổi về Dương Minh

      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 15:
      Edit: Cầm


      Khóe môi khẽ cong lên : "Bộ dáng ta rất giống kẻ ngốc sao?"

      Lâm Trì lui về phía sau, mãnh liệt lắc đầu: " giống!"

      Mặc dù tính cách của Mạch Khinh Trần thỉnh thoảng có loại ngây ngô ra được, nhưng chí ít xem ra tuyệt đối ngốc.

      tay giữ chặt cằm Lâm Trì, Mạch Khinh Trần tiến thêm bước, đuôi mắt xếch lên, chậm rãi nở nụ cười làm rung động lòng người.

      Nháy mắt trái tim Lâm Trì như bị cái gì nắm lấy chặt.

      Dung mạo Mạch Khinh Trần vốn hoàn mỹ giống người, chỉ là có thói quen thanh lãnh, mặc dù nhếch môi cười cũng là nhạt nhòa lạnh nhạt.

      Nhưng nụ cười này hoàn toàn bất đồng, trắng trợn mang theo hấp dẫn, nụ cười mị hoặc dọc theo khóe môi xâm nhiễm đến tận cùng, trong con ngươi đen như say như say ánh lên sóng nước, lóe ra mê tính ma mỵ, rồi lại sâu như vực cao u, câu động tinh phách người đời. . . . . .

      Có lẽ ngay cả chính cũng chú ý, loại đẹp đẽ hề che dấu kéo tới trong phút chốc này, giống như lưỡi đao dài lạnh lẽo mà sắc bén, vào lúc ngươi hề phòng bị đánh vào lòng phòng bị trong nháy mắt. . . . . .

      Lúc môi mỏng lạnh lẽo mang theo mùi rượu nồng nặc dán lên môi Lâm Trì nàng cảm thấy trái tim như muốn nổ tung.

      Vậy mà, Mạch Khinh Trần bất chợt nhàng lui ra, tóc dài tuyết trắng màu bạc như được mặt trời chiếu sáng trợt xuống từng sợi, che kín cặp mắt có thể mê hoặc lòng người kia, nở nụ cười lạnh lùng: ". . . . . . giống? Vậy sao ngươi uống?" Bóp lấy cổ Lâm Trì, Mạch Khinh Trần nhấc lấy bầu rượu uống hơn phân nửa, đưa tới bên môi Lâm Trì, đột nhiên trút xuống.

      Lâm Trì giãy giụa, dùng đầu gối đá văng bầu rượu , nhưng vẫn có phần lớn chất lỏng khống chế được tràn vào trong cổ họng của Lâm Trì.

      Nàng vội vã muốn phun rượu ra, Mạch Khinh Trần đè lại cổ của nàng lần nữa, ép buộc nàng nuốt xuống.

      ". . . . . . Ngươi, ngươi say rồi?" Mặt của Lâm Trì bị mùi rượu hun đến đỏ bừng, khó khăn đọc từng chữ.

      Mạch Khinh Trần thong thả ung dung dùng khăn vải lau chất lỏng còn sót lại bên môi Lâm Trì, động tác dịu dàng, nhưng lại khiến Lâm Trì rợn cả tóc gáy: " phải ngươi cố ý muốn ta uống say sao? Còn đặc biệt bỏ thêm nguyên liệu vào rượu. . . . . ."

      Lâm Trì thể tin trợn to hai mắt: "Sao ngươi biết. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần cười cười: "Ta thấy được."

      Lâm Trì: "Vậy ngươi còn. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần vuốt ve da thịt cổ Lâm Trì, giọng hỏi: "Bây giờ ta say, ngươi muốn làm gì ta đây?"

      Lâm Trì chịu nổi dáng vẻ này của Mạch Khinh Trần, đáng sợ cũng nhìn thấu.

      Nàng chống cái bàn muốn đứng dậy: ", ta muốn làm gì cả, có gì. . . . . . Ta về. . . . . ."

      Bả vai bị Mạch Khinh Trần ung dung đè xuống, đồng tử thâm thúy nhìn về phía mắt nàng: "Ngươi muốn chạy trốn có đúng hay ? Ta biết ngươi căn bản muốn sống bên ta, bất luận ta có chiều ý ngươi bao nhiêu, tìm cách để làm ngươi vui mừng bao nhiêu, thậm chí bởi vì sợ ngươi tức giận muốn khiến ngươi đau nên hề làm gì. . . . . . Nhưng ở trong mắt ngươi ta giống như kẻ ngốc có đúng ?"

      Trong lòng Lâm Trì lạnh lẽo, vội đè tay Mạch Khinh Trần lại: ", ta. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần cắt ngang nàng, cười lạnh : "Tại sao ngươi dám trắng trợn nghĩ tới việc chạy như vậy, còn phải là bởi vì xác định coi như ta biết ngươi bỏ thuốc ta, coi như bắt ngươi về lần nữa, cũng làm gì ngươi. . . . . ."

      Lâm Trì dời tầm mắt , lắc đầu: " xin lỗi. . . . . . Ta, ta về."

      "Trở về sớm như thế làm gì?"

      Ngón tay Mạch Khinh Trần xuyên qua Lâm Trì kéo cổ nàng lại, đồng thời nâng cằm lên hôn lần nữa, chỉ là lần này hề lướt qua rồi dừng, nụ hôn kịch liệt bởi vì ngây ngô quá đáng nên có vẻ hơi thô bạo. Lâm Trì bị giam cầm gắt gao, nghiêng đầu tránh ra chút đều là hy vọng xa vời, chỉ có thể mặc cho Mạch Khinh Trần giày xéo môi của nàng, đùa bỡn lưỡi của nàng, cho đến cả khoang miệng cũng trở nên nhức mỏi vô lực.

      Lúc này Mạch Khinh Trần mới buông nàng ra, sau đó chợt ôm lấy nàng, tới phòng của mình.

      Lần này Mạch Khinh Trần tới . . . . . .

      Lâm Trì ngay cả hơi sức nhổ nước bọt cũng có, liều mạng giãy giụa muốn xuống nhưng khí lực của Mạch Khinh Trần hoàn toàn phải nàng có thể chống lại.

      Buông tha giãy giụa, Lâm Trì mềm giọng, tận lực để cho mình có vẻ hoảng loạn: "Là lỗi của ta, ta rót rượu để ngươi uống say nữa, bỏ thuốc ngươi nữa, ngươi buông ta ra có được hay ?"

      Nhưng Mạch Khinh Trần bị uống say và Mạch Khinh Trần ngày thường hiền hoà dễ chuyện hoàn toàn là hai người khác nhau.

      " muộn."

      Bởi vì nụ hôn nóng bỏng mà cánh môi nhiễm sắc đỏ tươi mê người nhếch lên, Mạch Khinh Trần cười khẽ, nụ cười nhuộm mấy phần tà khí: "Tửu lượng của ta được tốt cho lắm, ngươi chuốc say ta, làm ra cái gì, chỉ có thể do ngươi chịu trách nhiệm."

      ******************************************************************************

      Màn trướng đỏ thẫm chợt bị kéo xuống, ngăn cách tất cả khí tức bên ngoài.

      Lúc bị Mạch Khinh Trần áp đảo, Lâm Trì nhìn thấy ánh mắt của còn đen như mực nữa, mà là đen thuần như ban đêm, đậm đến thấy chút ánh sao.

      có bất kỳ hi vọng cứu vãn.

      Tất cả giãy dụa đều phí công, Mạch Khinh Trần nghe lọt bất kỳ lời nào.

      Miệng lưỡi dính mùi rượu qua mỗi tấc da thịt của Lâm Trì, hỏa nhiệt nhóm lên từng tấc. Mùi rượu tiêm nhiễm khiến đại não Lâm Trì chậm chạp , thậm chí ngay cả áo bị cởi ra từng cái cũng phát , cho đến khi Mạch Khinh Trần nắm cằm của nàng, cắn cái đôi môi nhợt nhạt.

      Sau đợt
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 16:
      Edit: Cầm


      Quang minh chính đại ra từ Vô Mặc sơn trang, ánh mặt trời hơi chói mắt, Lâm Trì có loại cảm giác dường như mơ.

      Sư phụ và Tác Đồng ngồi trong xe ngựa chờ ở bên ngoài, Lâm Trì nhảy lên xe ngựa, trực tiếp tìm chỗ tiếp tục ngủ để bổ sung thể lực.

      Nàng là bị đói mà tỉnh.

      Trong xe ngựa lan tràn mùi đồ ăn thơm ngon, sư phụ áo xám mở nắp của cái nồi đất ra, thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt mong đợi mặt thu lại vài phần: "Tiểu Trì, tỉnh rồi à? Ách, đây là do tổng quản kia bảo ta đưa cho ngươi, vi sư trước giúp ngươi thử xem, mùi vị ngon lắm. . . . . ."

      Cảnh tượng này quen thuộc đến mức khiến cho người ta hoàn toàn buông lỏng.

      Lâm Trì túm được ít tóc của tên kia, tiến tới, dùng mũi ngửi ngửi.

      Canh hầm đương quy táo đỏ.

      Vật liệu rất bình thường canh cũng rất bình thường, nhưng có thể làm ra mùi vị đậm đà như vậy chỉ có người.

      Lâm Trì trầm mặc chút.

      Sư phụ kịp chờ đợi uống hai hớp canh, cảm giác ngon miệng khiến cho hận thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình. . . . . . ngờ Vô Mặc sơn trang lại có đồ ăn ngon như vậy! Tuy nỡ ăn nhưng nếu sau này ăn được nữa. . . . . . được, vẫn nên uống mau lên, nếu chờ tiểu Trì phản ứng kịp sợ rằng hớp cũng uống được. . . . . .

      Ngoài dự đoán, Lâm Trì giành với , chỉ hỏi : "Sư phụ, trước đó người có phát khác phải cho ta biết là gì vậy?"

      Lại nuốt xuống cái xương sườn, sư phụ thoáng chốc bình tĩnh mới vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Trì như vuốt tiểu cẩu : "Cái này. . . . . . Trước đó phải ngươi lục soát qua tất cả hồ sơ ở Hình bộ nhưng tìm được vụ án của gia đình ngươi sao? Sư phụ giúp ngươi tra xét về tri phủ Lưu thành thẩm án năm đó, tại sắp Vân quận nhậm chức, vụ án lớn như vậy thể nào nhớ, đến lúc đó chúng ta đến Vân quận hỏi xem sao. . . . . . Dĩ nhiên, quan trọng hơn là, phong cảnh Vân quận tệ lắm, du sơn ngoạn thủy gì đó. . . . . ."

      Lâm Trì: ". . . . . ." Mấy tháng trước hình như sư tỷ có gửi thư nàng muốn khởi hành đến Vân quận. . . . . .

      Nhìn bộ dạng mê mẩn của sư phụ, tốt hơn. . . . . .

      Tóc bị vò rối triệt để, sư phụ lại dùng lực vê mặt Lâm Trì, cười đến mặt vô lại: "Tốt lắm, tiểu Trì, đừng lo lắng, chuyện báo thù có thể bàn bạc kỹ hơn, những ngày sau này vui vẻ là quan trọng nhất mà! Hơn nữa ngươi xem đây là cái gì?" cười híp mắt móc ra xấp ngân phiếu từ trong lòng, "Sư phụ bảo đảm ngươi có thể thoải mái mà đến Vân quận."

      Tác Đồng từ ngoài xe ngựa thò đầu vào, mắt lạnh : "Ngươi lấy tiền của bọn họ!"

      Sư phụ yếu ớt té trong xe ngựa, mặt sao cả : "Có gì thể sao? Chỉ là vị hoàng hậu nương nương này ngờ dễ chuyện như thế, ràng là tiểu Trì ngươi hạ độc nhưng chạy trốn được, nàng lại ôn tồn chiêu đãi chúng ta, còn cho chúng ta xe ngựa với bạc. . . . . . Được rồi, đừng hỏi, mau cút ra ngoài đánh xe cho lão tử. . . . . ."

      Canh trong nồi đất bị ăn sạch .

      Lâm Trì lấy ra lương khô từ trong bao quần áo của sư phụ, uống nửa nước trong bình để lấp đầy bụng rồi chuẩn bị bò về ngủ.

      Sư phụ gọi nàng lại: "Tiểu Trì, sao ngươi chuyện?"

      Lâm Trì cũng quay đầu lại: " có gì, chỉ là ngủ lâu quá nên đầu óc có chút tỉnh táo, sư phụ ngươi cho liều lượng thuốc quá nặng."

      Sư phụ cười hả hê: "Đó là tự nhiên, liều lượng nặng sao có thể hạ độc Mạch Khinh Trần được!" Giọng của càng thêm vui vẻ, "Chỉ là trong cái rủi có cái may, có hoàng hậu nương nương ở đây, truy nã của người kia đáng kể chút nào. . . . . ."

      Giống như nhớ tới việc gì, Lâm Trì giọng: "Đỗ Nhược. . . . . ."

      Sư phụ: " sớm trở về Dương Minh rồi, nhưng mà chúng ta sớm muộn cũng Dương Minh thôi."

      Lâm Trì "À" tiếng, lại ngủ thiếp .

      Sư phụ nàng có thói quen tốt, chính là giữ được tiền.

      Có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, hơn nữa còn xa xỉ thành tính.

      Lâm Trì theo sư phụ vào tửu lâu tốt nhất ăn món ăn đắt tiền nhất, ở khách điếm đắt tiền nhất, nhất thời vui mừng sư phụ lại mua hai con hãn huyết bảo mã tới kéo xe ngựa, sấp ngân phiếu rất nhanh giảm . . . . . . Cho đến vài ngày sau, sư phụ vuốt sống mũi chê cười : "A ha ha, sư phụ thấy bạc ít quá nên muốn kiếm thêm, kết quả vận khí tốt nên bỏ lại ở sòng bạc rồi. . . . . ."

      Lâm Trì tập mãi thành thói quen: "Vậy chúng ta về nhà trước, ngày mai lại kiếm lộ phí."

      là nhà ra chính là nhà gỗ đơn sơ xây ở ngoại thành, chung quanh có hàng rào vây quanh, giấu địa phương cỏ cây tươi tốt, bình thường khó tìm. Mặc dù lưu lạc khắp nơi nhưng có lúc hầu như còn cần chỗ đặt chân, vì vậy nên sư tỷ bức bách sư phụ xây ba bốn nhà gỗ, đều xưng là nhà.

      Tìm được gian nhà kia, đẩy cửa gỗ ra trước mắt cảm thấy trận tro bụi xông vào mặt, tiếp theo đập vào mắt là giường lớn dường như rất thoải mái.

      Cả căn nhà đáng giá nhất chỉ sợ là cái giường mà sư phụ đặc biệt bố trí dưới cầu. . . . . .

      Lâm Trì yên lặng nghĩ, bị mang có thiên lý.

      Bụi bậm quá nhiều, Tác Đồng liếc mắt nhìn, yên lặng cầm cái chổi với đồ lau đặt ở góc lên quét dọn.

      Sư phụ phủi sơ bụi giường rồi thoải mái nằm lên, vui mừng nhìn bóng dáng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :