1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công tử khuynh thành - Duy Hòa Tống Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: (Tiếp)

      Editor: Phục Hy



      Đỗ Nhược vốn thích uống rượu, nhưng trong lòng chàng bây giờ có quá nhiều điều phiền muộn, níu chặt lấy trái tim khiến chàng thấy khó thở nên mới tìm rượu giải sầu.


      Nhưng càng uống lại càng thấy khó chịu, trong lòng buồn bực, nhức nhối khó mà diễn tả thành lời.


      Đúng, lo lắng, lo lắng cho phạm nhân.


      Lần này rời khỏi Dương Minh phải vì lùng bắt phạm nhân, chỉ là tiện đường, mà phạm nhân. . . . . . Đáng lẽ chỉ cần là phạm nhân bị Vô Mặc Sơn trang giam giữ, cho nên cần nữa truy xét tiếp nữa.


      Nhưng vừa nhắm mắt lại, lại kìm lòng được nghĩ đến đêm kia, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cùng xúc cảm mềm mại môi.


      Cứ nghĩ đến đây, lại đành lòng nhìn thấy nàng chết.


      . . . . . . đành lòng.


      vòng qua hậu viện sau quán rượu, xa xa nhìn thấy cúi đầu an tĩnh ngồi chỗ, tóc đen được vấn lên bởi cây trâm Tử Ngọc, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp.


      Đỗ Nhược liếc mắt nhìn, bỗng chàng nhớ tới Lâm Trì, sau đó lại lắc đầu cười khổ. . . . . . Nàng ấy làm sao có thể ở đây lúc này, hơn nữa chỉ cần nhìn nàng kia mặc nam trang cũng biết là thể nào. đặt tay lên trán tự hỏi, ta đây làm sao vậy, gặp nương nào cũng đều nhớ tới nàng.


      Chàng bước tới bên cạnh giếng, ấn vào cơ quan, dòng nước chảy xuống qua ống trúc.


      Đỗ Nhược dùng tay hứng nước, hất lên mặt. Từng đợt nước lạnh chạm vào mặt, thông tận óc, cơn lạnh khiến thần kinh chàng từ từ buông lỏng.


      Tỉnh táo lại , Đỗ Nhược.


      Lau hết nước mặt, chàng đứng thẳng dậy, lại phát nương kia vẫn duy trì tư thế kia, ngồi ở chỗ đó.


      Thời tiết tính là ấm, nàng là nương lại ngồi ở chỗ này, có chuyện gì chứ. . . . . .


      Đỗ Nhược tới, giọng hỏi: " nương, nàng bị thất lạc người nhà sao?"


      lắc đầu.


      Đỗ Nhược: "Nàng chờ người?"


      tiếp tục lắc đầu.


      Đỗ Nhược thấy nàng, lại nhớ đến Lâm Trì, khỏi mềm lòng, dịu dàng : "Hay là nương gặp phải phiền toái gì, có cần tại hạ giúp tay ?"


      nương này hình như chịu được mấy câu hỏi của nữa nên nâng váy, tư thế vô cùng quen mắt và vụng về chạy ra ngoài. . . . . .


      Lần này Đỗ Nhược phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng bắt lấy cổ tay .


      "Lâm Trì, đứng lại." Giọng chàng khẳng định.


      Lâm Trì định hích cùi chỏ, lại nhớ tới ngực Đỗ Nhược vừa mới bị thương, nên vội dừng lại, còn Đỗ Nhược dùng lực kéo cả người nàng lại, tóc dài múa ra đường cong xinh đẹp trung, đồng thời cũng lộ ra gương mặt Lâm Trì.


      Đỗ Nhược chỉ nghe trái tim mình nhảy lỡ nhịp trong nháy mắt.


      . . . . . . vẫn chưa nhìn thấy Lâm Trì mặc nữ trang bao giờ, cũng chưa từng thực nhìn thấy khuôn mặt Lâm Trì.


      Đôi mắt Lâm Trì cụp xuống, rồi đột nhiên tiến sát mặt Đỗ Nhược, định dùng lại chiêu cũ.


      Đỗ Nhược giữ đầu vai của nàng, để cho nàng tiến lại gần, đồng thời nhịn được hỏi: "Sao nàng ở Vô Mặc Sơn trang. . . . . ."


      Lâm Trì buồn bực trả lời: "Ta trốn ." Nghĩ tới đây, mặt nàng càng như đưa đám, lầm bầm: "Sớm biết thế này ta liền ở lại đó, ngươi muốn bắt ta bắt , dù sao đợi có cơ hội ta trốn tiếp."


      nương này là, phạm nhân lại dám khoác lác sỉ có cơ hội chạy trốn trước mặt quan sai.


      Nhưng lúc này Đỗ Nhược lại chỉ thấy buồn cười, bỗng chàng nhớ tới chuyện: "Làm sao ngươi biết. . . . . . Ăn mặc như vậy?" Nghĩ tới thái độ của Mạch Khinh Trần ngày đó, hơi cau mày, "Mạch Khinh Trần đối với ngươi. . . . . ."


      đợi chàng xong, Lâm Trì xen vào: "Ách, trừ buổi tối thích ôm ta ngủ tính ra đối với ta rất tốt lắm."


      Đỗ Nhược: ". . . . . ."


      Lâm Trì hiểu nhìn sắc mặt Đỗ Nhược đột nhiên đen sì, đột nhiên lôi kéo tay nàng khiến chân lảo đảo vài bước.


      "Này này, ngươi chút, đau tay ta. . . . . ."


      Chính Đỗ Nhược cũng hiểu tại sao mình lại tức giận, chàng chỉ : "Rốt cuộc ngươi có biết ngươi là nương ? nương chưa xuất giá sao có thể ngủ cùng giường với nam tử!"


      Lâm Trì giọng, bất mãn : "Ta với ngươi cũng phải chưa từng ngủ chung giường."


      Đỗ Nhược nghe vậy liền tránh tầm mắt nàng, mặt ửng đỏ: "Khi đó ta có ý thức, tính."


      Lâm Trì càng thêm bất mãn: "Tại sao tính! ràng ta với ngươi từng ngủ chung giường, ngươi muốn thừa nhận sao!"


      Trước kia khi Đỗ Nhược bị bệnh, nàng cũng từng chăm sóc chàng mấy lần, có lần thời tiết quá lạnh, khiến nàng rét run cầm cập, liền muốn nằm bên cạnh Đỗ Nhược cho ấm. Ai ngờ tại vì giường đệm quá thoải mái nên nàng liền ngủ quên. Khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, mấy ngày sau đó, sắc mặt Đỗ Nhược đều cực kỳ cổ quái. . . . . .


      Hừ, cứ coi như thích nàng, nhưng ràng là chuyện xảy ra, sao chàng lại thừa nhận?


      Đúng lúc chỗ hai người đứng có đoàn người qua, tiếng tranh chấp làm cho người chú ý. Mọi người rối rít đưa mắt nhìn như muốn nhạo báng Đỗ Nhược: "Ai u, dáng dấp phong độ, ngờ là tên phụ tình bạc nghĩa" , "Dám làm dám nhận, vô sỉ, vô sỉ ".


      Đỗ Nhược biết gì, đành trước lôi Lâm Trì trở về quán rượu rồi sau.


      Chàng còn chưa kịp hành động, đột nhiên nghe có người cao giọng thét lên "Tìm được rồi" , theo sau là hồi tiếng vó ngựa dồn dập và khói bụi cuồn
      cuộn.


      Trong chớp mắt, hai người bị cả đám người ngựa vây quanh.


      Kỳ Mặc tung người xuống ngựa, giọng điệu mặc dù vẫn còn nhã nhặn, nhưng có chút mấy phần gấp rút: "Lâm tiểu thư, xin cùng tại hạ trở về."


      Đỗ Nhược ngăn trước người nàng: "Xin lỗi, nàng là phạm nhân Bổn quan bắt được, ta để cho ngươi mang nàng ."


      Nghe vậy, mắt Kỳ Mặc lóe lên tia sắc lạnh: "Phạm nhân ở đâu ra, đây ràng là thiếu phu nhân nhà ta, nếu Đỗ đại nhân cố ý muốn cướp người với thảo dân, vậy đừng trách tại hạ nể mặt."


      Đúng lúc Lăng Thư cũng vừa đến, dứt khoát tung người xuống ngựa, thẳng về phía Lâm Trì: "Kỳ Mặc, nhảm với làm gì, bản đại gia thấy, cướp người nên trực tiếp giành hơn!" Lăng Thư lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhược, cợt nhả : "Bại tướng, ở thanh lâu tuy ngây ngô nhưng thoải mái? Có muốn bản đại gia cho ngươi thêm lần hay ?"


      Lúc này, người trong quán rượu nghe thấy động tĩnh đều ra xem trò.


      Chúng quan sai thấy Đỗ Nhược đứng trước người của Vô Mặc Sơn trang, chỉ cảm thấy khổ lên lời. . . . . .


      Bọn họ vừa mới thoát khỏi thanh lâu, Đỗ đại nhân, ngài xem, tại sao ngài cứ chấp nhất như vậy!


      Nhân lúc bọn họ chuyện, Lăng Thư vung trường đao bổ về phía Đỗ Nhược.


      Đáng tiếc đao chưa bổ xuống bị người chặn lại, Lâm Trì dùng tay nắm chặt thân đao, máu chảy xuôi theo cánh tay trắng nõn, ràng là bị đao cắt vỡ bàn tay. Lâm Trì cắn môi dưới, gương mặt quật cường, mảy may suy chuyển.


      Nhìn thấy Lâm Trì cương quyết như thế, Lăng Thư bị dọa sợ đến mức tay run cái, thanh đao rơi mặt đất.


      Nàng làm vậy khiến ai dám động thủ với Đỗ Nhược động thủ, nhưng cũng dám để Đỗ Nhược mang Lâm Trì rời .


      Hai bên thể làm gì khác ngoài căng thẳng chờ đợi.


      Cho đến khắc sau, thanh trầm thấp vang lên.


      "Tại sao phải rời ?"


      Bóng người màu bạc như mũi tên phi vọt tới, trong chớp mắt, khi chưa ai kịp thấy là cao nhân phương nào, Mạch Khinh Trần đứng trước mặt Lâm Trì.


      Chỉ nhìn bên mặt Mạch Khinh Trần là đủ khiến cả đám người thấy ngẩn ngơ, khách điếm vốn ồn ào chỉ bởi vì người mới đến mà trở nên hoàn toàn yên tĩnh.


      Mạch Khinh Trần rũ mắt, lặp lại câu hỏi vừa rồi, giọng điệu bình thản, khuôn mặt vẻ mặt dư thừa nào lại có thể khiến cho người khác cảm thấy buồn thương thay.


      Lâm Trì vừa rồi còn hung dũng ngăn cản Lăng Thư, chớp mắt thấy người kia xuất khí thế ban nãy chợt biến thành bong bóng xì hơi…
      Last edited by a moderator: 27/6/16
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 9:


      Lâm Trì tự thấy nàng cần phải giải thích với bất kỳ điều gì.


      Nàng muốn , giữa nàng và vốn chẳng có lí do gì đáng để nàng nhất định phải lưu lại.


      Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì bất giác cảm thấy biết những lời này thế nào để hiểu.


      lúc khí rơi vào trầm mặc, Đỗ Nhược chậm rãi bước ra, đứng ở bên cạnh Lâm Trì, cúi đầu hướng Mạch Khinh Trần : "Điện hạ, Lâm Trì là phạm nhân dưới trướng thần, hi vọng Điện hạ có thể tránh đường để ty chức áp giải nàng trở về Dương Minh, hơn nữa. . . . . ."


      “Vết thương tay nàng cũng cần đại phu giúp băng bó lại." Chàng liếc mắt nhìn vết thương bàn tay Lâm Trì vẫn ngừng chảy máu, trong lòng chợt lóe lên cảm giác mà ngay cả chính bản thân cũng hiểu rồi lại biến mất vô tung như chưa từng xuất .


      Lâm Trì phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hiểu ngụ ý trong lời của Đỗ Nhược.


      Nàng vượt ngục bị bắt trở về chắc chắn có quả ngon ăn, bất giác nàng dịch lại gần Đỗ Nhược bước, thanh chỉ đủ cho hai người nghe :


      "Ta muốn trở về cùng ngươi."


      Mạch Khinh Trần nhướn mày, thèm nhìn Đỗ Nhược lấy cái, thẳng tới kéo Lâm Trì vào lòng.


      Động tác này của thuần thục như làm qua cả nghìn lần, tự nhiên như mây bay nước chảy.


      Lâm Trì giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng ôm bá đạo của .


      Rắc rắc.


      Chỉ cần dùng tay, Mạch Khinh Trần dễ dàng làm trật khớp chân Lâm Trì, tác phong giống hệt lần đầu tiên làm trật tay nàng, hề trì hoãn cũng chưa thèm báo nàng câu dùng bạo lực trấn áp.


      Lâm Trì cảm thấy vô lực. . . . . .


      Đỗ Nhược chuyển bước, đứng thẳng lưng, kiêu ngạo siểm nịnh, ngăn trước mặt Mạch Khinh Trần: "Điện hạ. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần nhàng vung tay áo, trong nháy mắt, Đỗ Nhược bị ném bay cách xa mấy chục bước, lưng đụng vào mặt tường phía sau quán , sau đó nặng nề ngã mặt đất. vươn tay đè chặt ngực, khạc ra búng máu.


      Đám quan sai theo Đỗ Nhược vì ngại khí thế kinh người của Mạch Khinh Trần nên chỉ đứng chôn chân tại chỗ, ai dám đỡ Đỗ Nhược.


      Lâm Trì đau lòng : "Mạch Khinh Trần! Thả ta xuống!"


      Mạch Khinh Trần: " thả."


      Đứng trước Mạch Khinh Trần, Lâm Trì có tay chân mà cũng như vô dụng. Nàng tức giận cắn bả vai Mạch Khinh Trần cái mạnh. Cũng bởi vì quá tức giận cho nên vết cắn vừa sâu vừa ngoan, ngay cả chính Lâm Trì cũng ngửi thấy mùi máu tươi ngập đầy khoang miệng.


      Nàng chết đứng, quên cả cắn tiếp, chỉ biết ngậm bả vai . Còn Mạch Khinh Trần lại có chút phản ứng nào, ôm Lâm Trì bước lên xe ngựa.


      "Tại sao phải rời ?" nhẫn nại hỏi nàng lần thứ ba.


      Lâm Trì chậm rãi buông tha cho , quay đầu khoanh tay lại làm như nghĩ để ý Mạch Khinh Trần.


      Chắc hẳn nhìn ra Lâm Trì giận dỗi, Mạch Khinh Trần dọa nạt: " trả lời ta liền trở lại giết tên kia."


      Lâm Trì bực tức quay đầu lại hét vào mặt : "Sao ta lại thể !"


      Mạch Khinh Trần trầm tư lát rồi đưa ra câu trả lời đơn giản nhất đúng ý : "Nàng phải thích ta, gả cho ta, ở bên ta, theo ta đến chết."


      Lâm Trì co quắp khoe miệng: "Tại sao?"


      "Ta muốn như vậy." Mạch Khinh Trần chuyển mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: "Như vậy tốt sao?"


      Lâm Trì: "Dĩ nhiên là ! Chúng ta căn bản. . . . . . Căn bản là. . . . . ." ràng nàng cảm thấy có chỗ nào đúng, nhưng nàng lại ra được là chỗ nào, "Chúng ta căn bản là thân quen. . . . . ."


      Nghe nàng xong, Mạch Khinh Trần hoàn toàn cảm thấy đây vấn đề này là chướng ngại giữa hai bọn họ: "Bây giờ bắt đầu thân quen."


      Bọn họ hoàn toàn thể hiểu ý nhau!


      Nàng vừa lo lắng thay cho Đỗ Nhược vừa phẫn nộ vì bị tháo trật khớp chân nên nhịn được bật thốt lên: "Nhưng ta hoàn toàn thích ngươi!"


      Mạch Khinh Trần rũ mắt, con người dài mà xinh đẹp, tĩnh lặng như bức tranh thuỷ mặc, từng sợi tóc màu ngân bạch rủ xuống, vừa tùy ý vừa phóng đãng. làm như thèm để ý chỉ chuyên chú ngưng mắt nhìn nàng, vẫn bình tĩnh như thường: "Vậy từ bây giờ hãy thích ta."


      Bàn tay thon dài tay nâng bàn tay bị thương của Lâm Trì lên.


      Máu nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay nho , miệng vết thương hở ra, sâu đến mức thấy cả xương, rất đáng sợ.


      Mạch Khinh Trần xem xét trong chốc lát rồi tiện tay mở ngăn kéo xe ngựa, lấy ra chiếc bình ngọc màu lục, mở nút, đầu ngón tay phết lấy ít cao trong bình, tỉ mỉ vẽ loạn miệng vết thương tay nàng.


      Loại cao này có dược hiệu cực tốt. lát sau, cảm giác mát rượi dần dần thay thế đau đớn. Lâm Trì khỏi thở ra hơi nhõm. Mạch Khinh Trần giở trò lưu manh, từ đầu tới cuối đều rất nghiêm túc bôi thuốc cho nàng, cơ hồ gần như làm nàng đau.


      Nhìn chăm chú bôi thuốc cho mình, Lâm Trì cắn môi dưới, nhất thời thể nên lời ngoan tuyệt dưới chăm sóc tỉ mỉ của .


      Chợt nhớ tới cái gì, Mạch Khinh Trần thuận miệng hỏi: "Vết thương lần trước của nàng lành chưa?"


      Lâm Trì trả lời theo bản năng: "Vết thương nào?"


      Mạch Khinh Trần: " mông nàng, muốn ta giúp nàng bôi thuốc sao?"


      Lâm Trì giật mình, chỉ sợ lại cởi quần mình ra bôi thuốc, vội đáp: " tốt hơn hơn nhiều! cần!"


      Nghe nàng vậy, Mạch Khinh Trần khẽ gật đầu, cũng truy hỏi gì thêm. Thấy muốn cất lọ dược, Lâm Trì sửng sốt: "Vậy còn ngươi?"


      Mạch Khinh Trần: "Ta?"


      Lâm Trì giọng như chột dạ: "Bả vai của ngươi. . . . . ."


      Lúc này, Mạch Khinh Trần mới nghiêng đầu nhìn thấy vết thương bả vai do Lâm Trì cắn, máu thấm ra tận ngoại bào.


      Hơi mở vạt áo, Mạch Khinh Trần lấy khăn tay lau qua loa vết máu bờ vai, rồi thèm quan tâm nữa.


      Lâm Trì cắn cắn môi dưới, cúi thấp : "Ta chạy trốn đâu, ngươi lấy thuốc ra , ta giúp ngươi bôi thuốc."


      Mạch Khinh Trần nhìn nàng, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Trì, đưa lọ thuốc cho nàng .


      Lâm Trì cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nguyên tắc của nàng từ trước đến giờ là ngươi tốt với ta ta liền đối với ngươi tốt, ngươi đối với ta tốt ta cũng để ngươi sống yên. Mạch Khinh Trần đả thương Đỗ Nhược, hơn nữa còn làm trật cánh tay của nàng, để ý cảm xúc của nàng tóm nàng trở về, theo lý thuyết nàng nên rất ghét mới đúng. Thế nhưng phải lúc nào cũng đối xử với nàng tốt, như lúc này chẳng hạn, thay nàng bôi thuốc còn nghiêm túc hơn chính nàng làm.


      Lâm Trì được tự nhiên nhận lọ thuốc trong tay Mạch Khinh Trần, nửa quỳ trong xe ngựa, nghiêng người qua bôi thuốc cho Mạch Khinh Trần.


      Quả đúng là dược thượng hạng!


      Lâm Trì vừa thoa thuốc lên vết thương cho , tiện thể suy nghĩ xem kế tiếp nên làm thế nào, đột nhiên thân thể bị ai kia nhấc lên ôm trong vòng tay.


      Thân thể Lâm Trì cứng đờ, theo bản năng muốn chạy trốn khỏi vòng ôm của .


      Mạch Khinh Trần buộc chặt cánh tay, hai tay như gông cùm siết chặt lấy Lâm Trì vào trong ngực, đôi môi mềm mại khẽ in lên cổ nàng, thanh thanh tao nhã, trong vắt thủ thỉ bên tai nàng:


      "Đừng . . . . . ."


      Thanh vẫn vô cảm như xưa, nhưng vào tai Lâm Trì lại giống như giọng đứa bé làm nũng, chỉ biết ôm lấy món đồ chơi duy nhất của , chết cũng chịu buông tay.


      ". . . . . . Ở lại."


      Lâm Trì thở dài, đột nhiên cảm thấy sinh khí với cái tên mặt dày này lãng phí thời gian.


      chỉ là đứa trẻ tùy hứng, căn bản. . . . . . cái gì cũng hiểu.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 10:
      Edit: Cầm


      thể Kỳ Mặc là quản có năng lực vô cùng xuất chúng.

      Chỉ trong ngày ngắn ngủn, toàn bộ Vô Mặc sơn trang hoàn toàn bị bao phủ bởi lụa đỏ, cả đêm tú nương tranh thủ may giá y, chế tạo kiệu hoa cách gấp gáp, bố trí bàn tiệc đầy đủ, thiệp mời được phân phát toàn võ lâm, dĩ nhiên bọn họ có tới hay cũng chẳng sao, làm vậy vốn chỉ để thông báo mà thôi. . . . . .

      Bận trước bận sau, vấn đề lớn nhất là cao đường.

      Phụ hoàng và mẫu hậu của Mạch Khinh Trần ở tận Dương Minh, trong vòng ngày khẳng định đến kịp, về phần phụ thân Lâm Trì. . . . . . may bị thất lạc.

      Lăng Thư xem thường: "Thôi , trong《 Bức hôn nữ tử nhà lành》là trực tiếp bái đường rồi động phòng, đâu có phức tạp như vậy."

      Kỳ Mặc: "Đó là thoại bản ở bên trong!"

      Lăng Thư vuốt đao, nhếch miệng: "Ngươi cảm thấy những chuyện chúng ta làm rất chân sao?"

      Kỳ Mặc trầm mặc hồi lâu, : "Đây là. . . . . ."

      Lăng Thư nhướng mày lên nhìn , dáng vẻ dương dương tự đắc: "Những bước này nọ phải làm khi thành thân đều là hình thức mà thôi, ngươi biết trọng điểm là cái gì ?" Chỉ vào gian phòng, lời lẽ chính nghĩa khạc ra hai chữ to, "—— động phòng!"

      Trong tân phòng.

      ". . . . . . Chuyện này là huyễn hoặc . . . . . ."

      Lâm Trì càng lúc càng tuyệt vọng đập vào xích sắt cổ, mũ phượng đầu lung lay, nhanh như chớp rơi mặt đất, thị nữ nhanh chóng nhặt lên, đội lên đầu Lâm Trì lần nữa, bình tĩnh : "Thiếu phu nhân, ngài cứ tiếp tục."

      . . . . . . cần phải tự tin ta trốn thoát có được hay !

      Trong phòng chỉ có nàng và thị nữ giúp nàng mặc giá y, đánh ngất thị nữ là việc đơn giản vô cùng, vấn đề là Mạch Khinh Trần lại buộc đầu khác của xích sắt ở chân giường!

      Chẳng lẽ nàng phải mang cái giường này theo sao?

      Trong lúc suy tư, thị nữ kêu lên tiếng rồi ngã xuống đất.

      bóng đen nhanh chóng vọt tới, kéo Lâm Trì bỏ chạy.

      Lâm Trì: ". . . . . . Mau, mau phá xích sắt."

      Tác Đồng cúi đầu nhìn qua cái, quả quyết vung kiếm chém vào chân giường, mặc dù chân giường làm bằng vật liệu gỗ rất tốt, nhưng cũng chịu được kiếm của Tác Đồng, rất nhanh vỡ thành hai mảnh, giường trong nháy mắt sụp xuống bên. Tác Đồng thu kiếm, kéo xích sắt ra, sau đó kéo tay Lâm Trì tiếp tục chạy.

      Mới vừa chạy ra khỏi cửa phòng, đợi Lâm Trì vui mừng, nhìn thấy Lăng Thư và Lăng Họa đứng bên ngoài.

      Lăng Thư cợt nhã : "Lâm bá phụ đặc biệt chạy tới chủ trì hôn sao?"

      Tác Đồng mặc kệ , khẽ với Lâm Trì: "Ta ở lại cản trở, ngươi chạy trước ."

      Lăng Thư rút đao: "Này này, đừng như vậy, nếu đả thương bá phụ công tử mất hứng đấy. . . . . ."

      đợi xong, Tác Đồng cầm kiếm xông tới.

      Phối hợp quá ăn ý, dường như vào lúc Tác Đồng mở miệng, trong nháy mắt thân hình của Lâm Trì đột nhiên lao ra ngoài, di chuyển nhanh chóng mái hiên, Lăng Họa đuổi theo sau lưng nàng, nhưng cho dù là tốc độ hay linh hoạt cũng kém Lâm Trì ít, bị Lâm Trì bỏ rơi dễ dàng, vách tường sơn trang gần ngay trước mắt.

      Trong lòng nàng vui mừng, lúc sắp nhảy xuống, giữa trung lại bị người ôm lấy.

      Lúc rơi xuống đất Lâm Trì nằm ở trong ngực người kia.

      Từng sợi tóc màu bạc xõa xuống, lấp lánh như ánh sáng lộng lẫy của nước chảy, khiến gương mặt của Mạch Khinh Trần càng đẹp đến giống người thường, cố tình lúc này lại mặc hồng y, đối lập sắc thái mãnh liệt khiến cho người ta có loại cảm giác chấn động mạnh mẽ thể hình dung.

      Lúc Lâm Trì ngẩn ra Mạch Khinh Trần cúi người hôn xuống.

      nụ hôn lạnh lẽo có nhiệt độ, nhân tử phản kháng trong cơ thể nháy mắt bị khơi lên, Lâm Trì chút do dự cắn phá môi của Mạch Khinh Trần!

      Kết quả có bất ngờ nào xảy ra, cằm bị Mạch Khinh Trần làm trật. . . . . .

      Lâm Trì giãy giụa, tay chân bị Mạch Khinh Trần giam cầm trong ngực, hoàn toàn thể động đậy.

      Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng Lâm Trì, chất lỏng ấm áp mà tanh mặn thậm chí khiến môi Mạch Khinh Trần cũng ấm hơn, thế nhưng dù sao nữa mùi vị chỉ có thể lộ ra tuyệt vọng cùng bất chấp tất cả.

      biết qua bao lâu, Mạch Khinh Trần mới thả môi Lâm Trì ra, môi của nhuộm huyết sắc, nhìn đặc biệt thấy giật mình.

      Sửa cằm của Lâm Trì lại như cũ, Mạch Khinh Trần lộ ra bất cứ vẻ gì nhìn nàng: "Tại sao lại muốn trốn?"

      Lâm Trì dường như trong nháy mắt bật thốt lên: "Ta muốn thành thân với ngươi!"

      Mạch Khinh Trần: "Thành thân với ta được sao?"

      Lâm Trì vứt mũ phượng đầu xuống đất, tức giận : " ai thích bị người dùng xích sắt trói lại ép buộc thành thân cả!"

      Mũi chân Mạch Khinh Trần vừa nhấc, nhặt mũ phượng lên, tỉ mỉ đặt lên đầu Lâm Trì lần nữa, : "Trang phục hôm nay rất đẹp mắt."

      Lâm Trì: ". . . . . ."

      vô lực.

      Ngón tay Mạch Khinh Trần hơi lạnh thay Lâm Trì sửa lại tóc mái có vẻ xốc xếch, muốn ôm nàng về.

      Lâm Trì tiếp tục giãy giụa: "Tại sao phải là ta? Ngươi thể tìm người khác sao?"

      Đầu ngón tay xẹt qua cái trán rơi vào bên má Lâm Trì, khẽ vuốt hai cái, Mạch Khinh Trần mở miệng nhàng : "Về nhiệt độ và cảm xúc, ta chỉ có thể cảm nhận được ngươi."

      Khi người sống hơn hai mươi năm dường như thể cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ hay cảm xúc nào, đột nhiên có ngày phát mình có thể cảm nhận được nhiệt độ và cảm xúc chân khi chạm vào da thịt ấm áp trơn mịn của nàng, sao có thể buông ra được.

      Đương nhiên là vô luận như thế nào cũng phải lưu nàng lại.

      Càng thêm dịu dàng ôm lấy Lâm Trì, giọng của Mạch Khinh Trần có vẻ êm ái: "Lưu lại, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi. . . . . ."

      Lâm Trì quay đầu muốn để ý tới .

      Cái gì ta cũng muốn, ta chỉ muốn được tự do.

      ******************************************************************************

      Việc vội vàng này hoàn toàn là vì để ứng phó hôn lễ tùy hứng của công tử khiến cho Kỳ Mặc loay hoay sứt đầu mẻ trán, còn phải ngừng ứng phó với tân khách đến xem náo nhiệt hoặc đến nịnh bợ, đồng thời mỗi dạng xử lý cũng có khả năng xuất tình hình khẩn cấp.

      Chuyện Tác Đồng muốn mang Lâm Trì chạy trốn dường như coi vào đâu vì để Lăng Thư và Lăng Họa canh giữ ở cửa, dù thắng được chí ít cũng có thể kéo dài thời gian cho tới khi công tử tới.

      Điểm phiền toái chính là Đỗ Nhược, là Hình bộ Thị lang, tuy rằng ở Dương Minh cũng tính là gì, nhưng lại ngồi ở chức quan cao nhất. Đỗ Nhược mang theo đám quan sai mượn cớ tham gia hôn để đến, thậm chí còn tặng lễ, cho nên dù sao cũng tiện đuổi người ra ngoài.

      Kỳ Mặc tìm niềm vui trong đau khổ nghĩ, quên , vất vả cũng chỉ là thoáng qua thôi, chỉ cần công tử có thể thuận lợi cưới Lâm nương là được.

      Thời gian bái đường đến.

      Sau khi gióng trống khua chiêng, tân nương tử mặc giá y đỏ tươi đỉnh đầu đội khăn voan đỏ được hỉ bà nâng đỡ chậm rãi vào, mọi người ngồi rối rít dùng ánh mắt sôi nổi nhìn về phía tân nương tử.

      Đùa à, tân nương của Mạch Khinh Trần phải có bao nhiêu năng lực chịu đựng mới có thể gả cho Mạch Khinh Trần chứ. . . . . .

      Dĩ nhiên, cũng có loại thanh khác.

      Ô ô ô, tại sao Mạch Khinh Trần lại cưới người khác chứ, tâm tư của thiếu nữ giống như sắp tan vỡ. . . . . .

      Nhưng nếu nhìn lại những ai tinh mắt phát được có gì đó đúng. . . . . . Động tác của tân nương tử sao lại cứng ngắc như vậy? Chẳng lẽ. . . . . .

      Đảo mắt nhìn về phía Mạch Khinh Trần vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt hoàn toàn chịu ảnh hưởng đứng, ánh mắt của mọi người có chút phức tạp.

      Quả nhiên. . . . . . Nương tử là do cướp được sao?

      Lại ngẩng đầu nhìn đến chỗ ngồi của nhạc phụ đại nhân, quả nhiên đều vô cùng cứng ngắc. . . . . .

      Lạy đến cái thứ ba, giọng ràng muốn cắt ngang chuẩn bị vang lên.

      Chỉ tiếc Đỗ Nhược còn chưa , bỗng nhiên có mùi son phấn nồng nặc bay đến, trong lúc ngẩn ra tú bà thanh lâu dày dặn kinh nghiệm mang vẻ mặt tươi cười quyến rũ cũng tới, bà cười duyên tiếng, giọng : "Ai u, lần trước Đỗ công tử đến sao lại nhanh như vậy chứ, ta còn chưa kịp phục vụ ngài tốt đấy. . . . . ."

      Giọng như vậy khiến Đỗ Nhược lập tức nhớ lại cảnh tượng thê thảm đau đớn khi bị người của Vô Mặc sơn trang ném vào thanh lâu rồi bị cả đám nữ tử ở thanh lâu bu lại vừa giày xéo đùa giỡn vừa lột y phục sau đó còn sờ soạng, toàn thân nhất thời cứng lại, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn. . . . . .

      Chờ phục hồi tinh thần lại Mạch Khinh Trần và Lâm Trì ra khỏi phòng.

      Kỳ Mặc thở phào nhõm, xem ra để đối phó với chính nhân quân tử phương pháp của Lăng Thư đúng là có tác dụng.

      Dễ dàng ôm lấy Lâm Trì, Mạch Khinh Trần mạch về tân phòng bố trí tốt.

      Song hỷ màu đỏ chót dán đầy góc cửa sổ, lụa trong phòng cũng nhiễm màu đỏ tươi, hai ngọn nến khổng lồ từ từ cháy, ánh lửa toát ra.

      Nhắm mắt, hai thị nữ mang cái mâm vào.

      Dùng hỉ cân vén khăn voan Lâm Trì lên, ngoài dự liệu nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Trì, Mạch Khinh Trần lại cầm hai ly rượu giao bôi lên, Lâm Trì hé miệng cự tuyệt.

      Mạch Khinh Trần: "Nếu ngươi uống ta giúp ngươi." Bổ sung, "Dùng miệng giúp."

      Lâm Trì: ". . . . . ."

      Xem như ngươi lợi hại!

      Uống rượu giao bôi xong, hai thị nữ quả quyết lui xuống.

      Mạch Khinh Trần động phòng hiển nhiên là ai dám đến náo động, trong phòng chỉ có hai người, có vẻ rất an tĩnh.

      Lúc này Mạch Khinh Trần mới giải khai huyệt đạo của Lâm Trì, giải trừ xong Lâm Trì liền nhịn được : "Ngươi ràng biết điểm huyệt nhưng tại sao lại luôn làm trật khớp tay chân ta chứ!"

      Mạch Khinh Trần giải thích: "Thân thể bị điểm huyệt khá là cứng ngắc, làm trật tương đối mềm mại, ôm thoải mái hơn."

      Lâm Trì: ". . . . . ." Lý do này làm cho người khác muốn hộc máu a!

      Lấy mũ phượng của Lâm Trì xuống, ánh mắt Mạch Khinh Trần cong lên.

      Lâm Trì liền có loại dự cảm cực kỳ xấu, trước khi nàng kịp phản ứng, Mạch Khinh Trần thuận tay cởi giá y của nàng ra.

      Thời tiết tính là lạnh, bên trong giá y dày cộm nặng nề Lâm Trì chỉ mặc cái áo lót, cái lạnh làm Lâm Trì giật mình lập tức muốn chạy ra ngoài.

      Tay bỗng chốc bị kéo lại, cả người liền nằm dưới thân Mạch Khinh Trần.

      Sau lưng là chăn gấm đỏ thẫm dày đặc được trải ra, biết là có vật gì đó cấn hông của Lâm Trì, nhưng càng thoải mái hơn chính là loại cảm giác bị áp chế.

      Mạch Khinh Trần cởi hỉ phục ra, hai tay chống ở hai bên đầu Lâm Trì, chân ngăn chặn chân của nàng, tóc bạch kim phân tán ra rũ xuống đầu vai, làm nổi bật áo trong thuần trắng lạnh nhạt, ánh sáng bé tí rực rỡ phân tán trong tròng mắt dài , gương mặt đó càng đẹp đến khiến nhật nguyệt ảm đạm.

      Mạch Khinh Trần hôn gò má của Lâm Trì cái, : "Ngủ ."

      Lâm Trì nuốt ngụm nước miếng: "Ta ngủ đất được ?"

      Mạch Khinh Trần: " được."

      Giãy giụa thất bại, ánh mắt của Lâm Trì trở nên hung ác, nàng dùng sức nhìn chằm chằm Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần mặc cho nàng nhìn chằm chằm, tiếp tục động thủ cởi y phục của nàng, thể , dưới tình huống Lâm Trì hoàn toàn tình nguyện liều chết chống cự chuyện cởi y phục của nàng vẫn là việc rất khó khăn, hai người ở trong gian hẹp giao thủ với nhau mấy lần.

      Đột nhiên, thanh đột ngột vang lên.

      "Ùng ục ùng ục. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần dừng động tác tay lại, hồ nghi nhìn: ". . . . . ." thanh gì thế?

      Lâm Trì lúng túng quay đầu: ". . . . . ."

      Cả ngày chưa ăn cái gì, chẳng lẽ nàng thể đói bụng.


      Chương 11
      Edit: Cầm


      Trước đại sảnh.

      Kỳ Mặc tao nhã lịch : "Nếu chư vị có gì hài lòng cứ việc ."

      Mọi người rối rít bày tỏ là rất hài lòng.

      Khẽ khom người, Kỳ Mặc mới chậm rãi thối lui về phía sau lau mồ hôi trán.

      Lăng Thư biết từ đâu nhảy ra, cà lơ phất phơ đập lên bả vai : "Sao thế, tiểu Mặc tử, hồng lâu khó được gặp ngươi nhìn thấy cũng ỉu xìu đấy."

      Kỳ Mặc hất cái tay bả vai ra: "Có thời gian cười nhạo ta sao lại biết đến giúp đỡ."

      Lăng Thư nhíu mày: "Ngươi xác định để bản đại gia giúp có trở ngại gì sao?"

      Dường như nghĩ đến có khả năng này, Kỳ Mặc thở dài: " biết công tử. . . . . ."

      Lăng Thư cười hắc hắc, vẻ mặt "Ngươi biết mà" mập mờ : "Lúc này khẳng định là động phòng chứ sao!"

      ràng Lâm Trì có ý tứ kia đối với công tử, mạnh mẽ cướp đoạt như vậy biết có thể phản tác dụng hay .

      Kỳ Mặc khỏi than , bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác: "Lăng Thư, ngươi dạy công tử làm sao để động phòng chưa?"

      Lăng Thư sững sờ, gãi gãi đầu: "Ngươi dạy sao?"

      Kỳ Mặc co rút khóe miệng: "Ta chưa có lấy vợ sao dạy được. . . . . ."

      Lăng Thư: "Này này, đừng nhìn ta, ta cũng chưa lấy vợ đấy. . . . . ."

      Kỳ Mặc liếc mắt nhìn , tao nhã mỉm cười: " phải ngươi có tiếng là dạo hết toàn bộ thanh lâu Bắc Chu, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp thiên hạ sao? Ngươi còn thường đến chỗ Xuất Tụ của Thúy Nhan Cư, Tiêm Tiêm của Túy Yên Các. . . . . ."

      Lăng Thư nhanh chóng cắt ngang : "Hồng nhan tri kỷ! Đó là hồng nhan tri kỷ! Là tri kỷ! Là tri kỷ đấy ngươi có hiểu ?"

      Kỳ Mặc ném cho ánh mắt vô cùng ôn hòa "Đúng là đồ vô năng".

      Lăng Thư xù lông!

      Kỳ Mặc tay đè Lăng Thư lại, tay vuốt sống mũi, cúi đầu trầm tư: "Ngộ nhỡ công tử biết nên làm gì. . . . . ."

      Lăng Thư rút đao: "Chịu chết !"

      Kỳ Mặc lắc mình né tránh, tiếp tục trầm tư: "Thôi, Lăng Thư ngươi nên cho công tử xem qua đông cung , nếu công tử xem những loại sách như 《 Giam hoan nghiệt 》, 《 Bức hôn nữ tử nhà lành 》 có thể thông hiểu đạo lí, xem đông cung hẳn là cũng có thể hiểu. . . . . ."

      Lăng Thư: "A đánh! ~"

      Cảnh tượng động phòng hiển nhiên ở trong phạm vi tưởng tượng của Kỳ Mặc.

      Hai người chỉ mặc áo đơn ngồi đối diện trước nến đỏ. . . . . .

      . . . . . . Ăn cơm.

      Đại khái đây là lần đầu tiên Mạch Khinh Trần gặp người có thể chạy trốn nhiều lần trong lúc ăn cơm như vậy.

      Vì phòng ngừa người trong tân phòng bị đói nên chuẩn bị đồ ăn, chỉ là vừa nãy lúc tiến vào ai chú ý tới thôi. Nếu Lâm Trì đói bụng, Mạch Khinh Trần mang tâm tình chăn nuôi người rộng lượng để nàng ăn cơm no rồi mới tiếp tục chuyện còn chưa làm xong. . . . . .

      Vì vậy, bữa cơm này liền trở thành bữa cơm Lâm Trì ăn chậm nhất, dường như là nuốt từng hạt gạo.

      Nuốt xuống ngụm , nàng nhanh chân chạy ra ngoài, dĩ nhiên, tiếp theo chỉ trong chớp mắt lại bị Mạch Khinh Trần bắt về.

      Bồi Mạch Khinh Trần ăn cơm, lại chạy trốn, rồi bị bắt.

      Uống hớp canh rồi ói lên người Mạch Khinh Trần, lại chạy trốn, rồi bị bắt. . . . . . Chuyện đen đủi hơn nữa chính là bởi vì y phục bị ướt nên Mạch Khinh Trần dứt khoát cởi áo ra.

      Cũng giống như khuôn mặt đó, thân thể của Mạch Khinh Trần khiến người xem chớp mắt, thon gầy cũng có vẻ cường tráng, nhưng thoạt nhìn rất khỏe mạnh, toàn thân cao thấp phần thịt dư, khuyết điểm duy nhất đại khái chính là đối với nam tử mà da thịt lại vô cùng trắng nõn, tôn lên mái tóc sáng bạch kim, có cảm giác dường như chân , vừa như tiên vừa như , nhưng lại giống người.

      Nếu cõi đời này có thần tiên, đẹp hơn nữa cũng chỉ có vậy thôi.

      Nhưng. . . . . . Nàng thích thần tiên, nàng thích sinh động khi tức giận khi lại đỏ mặt và cũng có lúc dịu dàng của. . . . . .

      Người kia.

      Trầm mặc ăn cơm rồi uống đến hớp canh cuối cùng, Lâm Trì hít sâu hơi đặt chén xuống, xoay người tiếp tục chạy trốn.

      Mạch Khinh Trần kéo bả vai của nàng lại: "Ăn no rồi?"

      "Ợ. . . . . ."

      Bụng của Lâm Trì rất phối hợp ợ cái. . . . . .

      Mạch Khinh Trần: "Vậy tiếp tục."

      Lâm Trì ôm tia ảo tưởng: "Tiếp tục cái gì?"

      Mạch Khinh Trần: "Động phòng."

      Trong đầu giống như diễn luyện qua rất nhiều lần, Mạch Khinh Trần lại lần nữa dễ dàng áp đảo Lâm Trì ở giường, tư thế của hai người kém trước đó chút nào.

      Lâm Trì co rút khóe miệng nghĩ, vậy vừa rồi ta ăn những món kia có ích lợi gì, phải cũng trở về cái trạng thái này sao!

      Hay là . . . . . . Ý của Mạch Khinh Trần khi để cho nàng ăn cơm là trước cho nàng ăn no, rồi lại ăn. . . . . .

      Nghĩ sao cũng cảm thấy càng tuyệt vọng a. . . . . .

      thất thần, cảm giác đột nhiên có thứ mềm mại từ cái trán của nàng di chuyển xuống dưới.

      Có thể cảm nhận được hô hấp và nhìn thấy gò má chút tỳ vết nào của Mạch Khinh Trần ở gần, giơ tay lên tháo màn che buộc lại xuống, môi của từ trán Lâm Trì hôn xuống dưới, mới đầu còn có chút thuần thục, nhưng rất nhanh hòa hợp được, cái giường hẹp bất tri bất giác bốc lên hơi thở mập mờ. . . . . .

      Lâm Trì trong nháy mắt cứng ngắc.

      Nàng phải là tiểu thư khuê các cái gì cũng biết, mấy ngày ở thanh lâu nàng gặp qua ít nữ tử tình nguyện bị bán vào, thường thường lần đầu tiên tiếp khách đều liên tục kêu thảm thiết, kịch liệt tới nỗi thậm chí sau đó có nữ tử nằm giường mấy ngày cũng xuống được, lúc nàng thu thập giường đệm còn có thể nhìn thấy vết máu khiến người khác giật mình.

      . . . . . . Chẳng lẽ Mạch Khinh Trần nghiêm túc sao!

      Khi môi của Mạch Khinh Trần chạm vào môi Lâm Trì rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo, vô cùng hoảng sợ giãy giụa.

      Mạch Khinh Trần dễ dàng đè tay chân của nàng lại, đồng thời gỡ buộc tóc của Lâm Trì ra rồi cột hai tay của nàng vào đầu giường.

      Lâm Trì càng kinh hãi: ". . . . . . Sao ngươi biết làm chuyện này!"

      . . . . . . Động tác này lúc ở thanh lâu nàng gặp qua rất nhiều lần a!

      Mạch Khinh Trần dừng lại, có chút nghi ngờ: "Trong sách, ta làm đúng sao?"

      Lâm Trì: "Dĩ nhiên đúng!"

      Mạch Khinh Trần xoa lông mày cái: "Vậy nên làm thế nào? Ngươi dạy cho ta ."

      Lâm Trì: ". . . . . ."

      Dạy muội muội ngươi a!

      Ta đứt gân não mới có thể dạy cho ngươi việc này!

      ******************************************************************************

      Mạch Khinh Trần: "Vậy ta cứ tiếp tục thôi."

      lúc chuyện, lại muốn cúi người xuống, đầu Lâm Trì chuyển cái, kêu lên: "Đợi nào...! Ta dạy cho ngươi! Ngươi buông tay ta ra trước !"

      Tay chân vừa được hoạt động, nàng lập tức xoay người áp chế Mạch Khinh Trần.

      Mạch Khinh Trần lẳng lặng nhìn nàng, trong con ngươi xinh đẹp chút gợn sóng mang theo nghi hoặc nhàn nhạt, khiến Lâm Trì dường như có loại cảm giác yên.

      Vì vậy. . . . . .

      Nàng quả quyết dùng dây lưng bịt mắt của Mạch Khinh Trần lại!

      Ít nhất cũng có cái loại cảm giác lo lắng khi bị người nhìn thẳng, Lâm Trì thở hơi, học lại động tác mà Mạch Khinh Trần vừa sử dụng trói chặt tay của .

      Mạch Khinh Trần dường như có chút thích ứng.

      "Đừng động." Lâm Trì giọng .

      Rồi sau đó, nàng rón rén lui về phía sau, muốn từ giường xuống, chưa đợi xuống được giường, chỉ nghe thấy Mạch Khinh Trần : "Sau đó sao?"

      Lâm Trì: "A, ngươi đợi chút để ta lấy thứ. . . . . ."

      Sau đó? Còn có sau đó sao!

      Nàng nhanh chóng leo xuống giường, vừa định thở phào hơi, đột nhiên cảm thấy cổ căng thẳng.

      Mạch Khinh Trần hề khó khăn thoát khỏi, đốt ngón tay giữ chặt đầu dây xích màu đen, nửa ngồi dậy, gạt dây che mắt ra, nhìn nàng: "Muốn lấy cái gì, ta giúp ngươi."

      . . . . . . Tại sao xích sắt vẫn còn chứ!

      Sau khi bi phẫn, Lâm Trì đành tiện tay chỉ cái: "Cái đó!"

      Mạch Khinh Trần xuống giường, cầm cây nến đỏ tới đây, hỏi: "Ngươi là cái này sao?"

      Lâm Trì: ". . . . . . Phốc, có lẽ. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần hơi nghiêng thân nến, giọt sáp nến xuống đầu ngón tay , dần dần ngưng tụ thành khối nến đỏ.

      "Ngươi làm gì thế!"

      Lâm Trì nhịn được kéo ngón tay của Mạch Khinh Trần lại, gạt sáp phía ra, da thịt phía dưới quả nhiên đỏ bừng.

      Mạch Khinh Trần chớp mắt cái: " phải dùng như thế sao?"

      Lâm Trì chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên: "Dĩ nhiên phải!"

      Chuyện nến cũng phải nàng chưa từng thấy qua. . . . . . Nhưng tại sao Mạch Khinh Trần lại làm thế chứ. . . . . .

      "Rốt cuộc ngươi biết những thứ này từ đâu. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần suy nghĩ chút, từ giá sách mang tới xấp sách.

      Lâm Trì nhận lấy lật sơ hai cái, trong nháy mắt có loại cảm giác muốn mù mắt . . . . . .

      Người cho Mạch Khinh Trần xem loại sách này đến cùng là có bao nhiêu biến thái a, toàn bộ dường như đều là cường thủ hào đoạt khẩu vị nặng! So với kiến thức khi nàng ở thanh lâu còn có thêm các thứ mới lạ! Thậm chí còn tự thuật cặn kẽ nhiều cách sử dụng công cụ và tác dụng của nó, bao gồm cả cái thứ cần cổ của nàng, thể Mạch Khinh Trần đối với nàng cũng tệ lắm, lựa chọn tuyệt đối là trình độ nhất . . . . . .

      Trong lúc Lâm Trì hết sức khiếp sợ, Mạch Khinh Trần dựa vào người nàng, hôn lên vành tai nàng : "Ta cảm thấy trong sách dạy tốt hơn ngươi."

      Nụ hôn của rất , ra có sắc thái tình dục gì, nhưng hiểu sao lại khiến Lâm Trì cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Cầm ngược tay Lâm Trì, Mạch Khinh Trần tối nay áp đảo nàng lần thứ ba.

      dường như đối với vành tai mềm nhũn của Lâm Trì cảm thấy rất hứng thú, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, nhàn nhạt : "Ta quyết định vẫn nên dựa theo trong sách mà làm."

      Thân thể Lâm Trì run lên, còn đắm chìm trong cảm giác kinh hãi khi bị liếm vành tai, Mạch Khinh Trần trói chặt tay nàng lần nữa, đồng thời dễ dàng mở áo trong của nàng ra, bên trong là đồ buộc ngực màu trắng mà Lâm Trì vì để tiện hành động nên buộc chặt ngực.

      Khoảng cách gần như thế, Lâm Trì có thể thấy được thân thể của Mạch Khinh Trần.

      Nhiệt độ ôn hoà, da lại vô cùng mịn màng giống như tơ lụa.

      Mà lại gần chút, nàng dường như có thể cảm thấy được nửa người dưới của Mạch Khinh Trần áp chế nàng. . . . . .

      Đầu Lâm Trì nổ tung, mặt hoàn toàn ửng đỏ.

      Mạch Khinh Trần hôn dọc theo môi của nàng xuống phía dưới, chuyển qua xương quai xanh, để lại vết nước.

      Dường như những nơi da thịt bị Mạch Khinh Trần hôn tự chủ được nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, Mạch Khinh Trần khẽ vén tóc mái cản trở trán Lâm Trì ra, hơi ngưng mắt, trong con ngươi nhược thủy trước giờ đều bình thản chẳng biết từ lúc nào nhuộm màu đen, tối tăm tịch lại nặng nề.

      khắc kia, Lâm Trì dưới thân đẹp đến kinh người.

      Cắn môi dưới, Lâm Trì nhắm chặt hai mắt, trong giọng xen lẫn cầu khẩn: "Ngươi thể bỏ qua cho ta sao?"

      Mạch Khinh Trần trả lời hoàn toàn suy nghĩ: " thể."

      Lâm Trì vội : "Tại sao. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần khẽ mím môi, động tác thoáng chốc dừng lại.

      Lâm Trì. . . . . . Giống như khóc. . . . . .

      Mặc dù nàng nhắm chặt hai mắt nhưng Mạch Khinh Trần vẫn có thể nhìn thấy thứ gì đó từ khóe mắt của Lâm Trì xuống, trong suốt lại phát sáng, tốc độ chảy xuống vô cùng chậm chạp lại kích thích lòng người. . . . . .

      Lâm Trì có phát , vẫn hoảng hốt năng lộn xộn: "Ta muốn cùng ngươi động phòng, ta căn bản thích ngươi, tại sao ngươi nhất định phải làm chuyện này với ta, tuy ngươi có cảm giác nhưng ta đau ta khổ sở a. . . . . ."

      Cúi người xuống, Mạch Khinh Trần nhàng liếm liếm chất lỏng óng ánh kia.

      Chất lỏng ấm áp lại hơi mặn lan tỏa mùi vị khổ sở nhàn nhạt mà bi thương, đây là lần đầu tiên nếm loại tư vị này.

      Quá mức xa lạ khiến cho trong nháy mắt biết phải làm sao.

      Trấn tĩnh chút, Mạch Khinh Trần nhàng : "Nhưng ngươi rời . Nếu như động phòng với ngươi, ngươi rời khỏi ta mà ." dừng chút, "Những thứ trong sách mặc dù thể tin hết, nhưng ít ra tất cả sách đều , chỉ cần nam nữ động phòng rồi, vô luận trải qua chuyện gì, cuối cùng nữ tử cũng rời ."

      có cảm giác, động phòng hay động phòng đối với ra cũng khác biệt cho lắm, chỉ muốn để nàng rời mà thôi. . . . . .

      Thời gian tịch mịch quá dài khiến thế giới này dường như trở nên vô vị tẻ nhạt.

      biết tại sao lại sống đời, biết hôm qua có gì khác hôm nay.

      xuất của Lâm Trì như mở ra cho cánh cửa.

      Tất cả các giác quan mãnh liệt kéo tới. . . . . . Lúc ấy thế giới này như nhiễm màu sắc rực rỡ, trở nên có ý nghĩa, chân và khiến chờ mong.

      . . . . . . Sao có thể cam lòng buông tay.

      Ôm lấy Lâm Trì, da thịt dán chặt, Mạch Khinh Trần giọng : " động phòng động phòng, nhưng có thể rời ?"

      Tiếng trống canh bên ngoài lặng lẽ vang lên.

      biết qua bao lâu, Lâm Trì mới giọng trả lời.
      Trâu thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 12.1:
      Edit: Cầm

      Lâm Trì ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

      Khi tỉnh lại, ngón tay của Mạch Khinh Trần chậm chạp vuốt ve cánh tay nàng, thấy nàng tỉnh lại, cong cong tròng mắt, tâm tình có vẻ rất tốt.

      Nến đỏ đầu giường cháy hết, do ánh mặt trời chiếu vào vì thế song hỷ đỏ thẫm trở nên sáng rực rỡ tỏa ra hoan hỷ.

      Tâm tư ngổn ngang ngày hôm qua lúc này mới ùn ùn kéo đến.

      Lâm Trì ngồi thẳng người, hai tay ấn trán khóe miệng co quắp vài cái.

      Chuyện tối hôm qua. . . . . . là mất mặt. . . . . .

      Mạch Khinh Trần trái lại có gì khác thường, ôm nàng đứng dậy, đồng thời lấy cái khăn trắng ở dưới người nàng ra, cắt ngón tay nhuộm máu lên.

      Lâm Trì sửng sốt: "Đây là. . . . . ."

      Mạch Khinh Trần: "Trong sách . . . . . ."

      vừa tới sách Lâm Trì liền nhớ lại tối hôm qua, lập tức nhanh chóng cắt ngang lời : "Ta biết rồi, ngươi tiếp tục !"

      đêm khiến người khác muốn nhớ lại. . . . . .

      Đổi thường phục ra ngoài, đường Lâm Trì thu được vô số ánh mắt vây xem, hơn nữa chuyện khiến nàng thoải mái nhất chính là dường như mọi người cũng đặc biệt thích chú ý tư thế bộ của nàng.

      Bước nhanh tìm được Tác Đồng mặt còn đen hơn đáy nồi, Lâm Trì giải huyệt thay cười đến có chút ngượng ngùng.

      Tác Đồng rầm cái quỳ rạp xuống trước người Lâm Trì, đưa kiếm lên: "Tiểu thư, thuộc hạ vô năng khiến ngài chịu nhục, ngài giết ta ."

      Lâm Trì: "Ách, ra ta. . . . . ."

      Tác Đồng cắn răng nghiến lợi: "Chỉ cần nghĩ tới việc ngài bị. . . . . . Ta liền. . . . . ."

      Lâm Trì: "Ta . . . . . ."

      Tác Đồng đứng dậy, bộ mặt quyết tuyệt: " được, ta phải liều mạng với Mạch Khinh Trần! Giết rồi tự vẫn tạ tội!"

      Lâm Trì: "Ta . . . . . . Này này, đừng . . . . . ."

      Trong lúc bi phẫn, Tác Đồng bộc phát ra tốc độ kinh người, trước khi Lâm Trì phản ứng kịp vọt vào sân của Mạch Khinh Trần, vung kiếm đâm về phía !

      Mạch Khinh Trần giơ ngón tay nhanh chóng phóng ra thứ, Tác Đồng bị đánh trúng huyệt đạo, thoáng chốc đứng yên.

      Lúc Lâm Trì chạy đến, hạt đậu phộng Mạch Khinh Trần dùng để công kích Tác Đồng sắp rơi xuống đất.

      Nhanh tay lẹ mắt, Lâm Trì đón lấy đậu phộng rồi bỏ vào miệng ăn hết. . . . . .

      Mạch Khinh Trần: "Ăn ngon ?"

      Động tác ăn đậu phộng của Lâm Trì nhất thời ngừng lại, gặp lại Mạch Khinh Trần khó tránh khỏi có chút lúng túng.

      . . . . . . Bởi vì luôn nhịn được nhớ tới tối hôm qua, chính mình rất có cốt khí bị dọa đến khóc lên, còn biết tại sao lại đáp ứng lưu lại.

      Mạch Khinh Trần vẻ mặt bình tĩnh: "Ăn ngon ?"

      Lâm Trì chần chờ chút, gật đầu.

      Mạch Khinh Trần lấy ra đĩa đậu phộng ở phía sau, bình thản : "Điểm tâm." Suy nghĩ chút, lại bổ sung, "Ta xào."

      Lâm Trì nhận lấy, đờ đẫn ăn hai hạt.

      Ánh mắt oán giận của Tác Đồng dường như ngưng tụ thành thể, chỉ là rất đáng tiếc. . . . . . Hai người ở đây đều chú ý đến hữu của .

      Cho nên mới , người học thuật thân quá tốt có lúc cũng là loại bi kịch. . . . . .

      Mạch Khinh Trần cầm hạt đậu phộng bỏ vào răng từ từ cắn, giọng vẫn thanh nhã như cũ: "Ngươi thích ăn gì?"

      Lâm Trì nhai đậu phộng, giọng : "Cái gì ta cũng thích ăn. . . . . . Nhưng nếu phải là thích ăn thịt ."

      "Thịt gì?"

      đến chuyện này Lâm Trì lập tức hăng hái, bẻ ngón tay nghiêm túc nghĩ: "Thịt gà, thịt cá, thịt heo, thịt vịt, thịt cua, thịt bò, thịt dê. . . . . . Ừm, ta cũng thích những thứ giống vậy."

      Dĩ nhiên, lúc lời này Lâm Trì hoàn toàn ngờ tới có người làm .

      Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai khi nàng nhìn thấy toàn bộ thịt yến đặt ở trước mặt hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Mạch Khinh Trần bình tĩnh đưa đĩa cho nàng, đồng thời giới thiệu từng cái: "Thịt gà, thịt cá, thịt heo, còn có. . . . . ."

      Lâm Trì nuốt nước miếng, đầy bàn thế nhưng lại thấy chút rau . . . . . .

      Chỉ là bản tính tham ăn rất nhanh khắc phục vấn đề thức ăn cân đối, Lâm Trì nắm chặt chiếc đũa gắp khối thịt gà nhét vào trong miệng. . . . . .

      Ta #@¥%&. . . . . . rốt cuộc làm sao làm được như vậy, tại sao còn mặn hơn rau cải lần trước!

      Nước, nước, ai tới giúp giúp ta !

      Mạch Khinh Trần hình như hiểu ý: "Ngươi muốn uống nước?"

      Lâm Trì liều mạng gật đầu.

      Mạch Khinh Trần trầm ngâm chút, múc chén canh thịt đặt trước mặt Lâm Trì.

      Lâm Trì uống hớp. . . . . .

      Phốc. .

      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 12.5:
      Edit: Cầm


      Phản ứng của con mèo kia còn nhanh hơn Lâm Trì, từ người Đỗ Nhược nhảy xuống, thân hình chạy trốn hai cái nhảy vào ngực Mạch Khinh Trần.

      Sau khi miêu trảo chạy trốn, Đỗ Nhược lấy mu bàn tay che miệng lại ho khan mấy tiếng.

      " cần trốn ta, tại ta có cách nào bắt ngươi về." Đỗ Nhược thả tay xuống, cười khổ tiếng, cúi xuống thấp : "Ngươi nguyện ý gả cho Mạch Khinh Trần, hay là bởi vì muốn bị ta bắt về thiên lao nên mới. . . . . ."

      hiển nhiên có nhìn thấy Mạch Khinh Trần ở sau lưng.

      Mạch Khinh Trần ôm mèo đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh gợn sóng, đôi con ngươi kia, đen trầm như đêm.

      Đột nhiên Lâm Trì có chút chột dạ.

      Hơn nữa, trước đó hình như rất khó chịu khi nhìn thấy Đỗ Nhược, nếu lần này. . . . . .

      "Buông tay!"

      Lâm Trì nỗ lực muốn rút chân bản thân ra, Đỗ Nhược lại cố chấp : "Ngươi trả lời ta trước."

      Tiếp tục nhấc chân, Lâm Trì: "Mắc mớ gì đến ngươi! Ta muốn trả lời ngươi! Ngươi ! nhanh chút !"

      Đỗ Nhược nhìn về nơi khác : "Ta vốn muốn bắt ngươi vào thiên lao, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, ngươi đả thương người mà trong cung cũng có mất cái gì, ta với Thượng Thư đại nhân, vốn là nhiều lắm nhưng giờ chỉ cần nhốt thêm hai ngày ta kêu người thả ngươi ra ngoài."

      Lâm Trì sửng sốt: "Vậy ngươi đường kiên nhẫn bắt ta như vậy là vì. . . . . ."

      Đỗ Nhược trầm mặc chút, : "Vô Mặc sơn trang an toàn." lại , "Mạch Khinh Trần lấy vợ, Dương Minh rất nhanh có người đến, nếu Thánh thượng cho phép, cửa hôn này chưa chắc có thể thành, nếu như ngươi phải tâm muốn gả cho Mạch Khinh Trần, đến lúc đó có thể. . . . . . Thành thân là đại cả đời của nữ tử, mong Lâm nương thận trọng, nên nhất thời giận dỗi. . . . . ."

      Vẫn là thanh quân tử nhàng.

      vốn là như vậy, dễ dàng chặt đứt mộng tưởng của Lâm Trì, lưu lại cái gì để nàng thừa cơ lợi dụng.

      Nàng giãy giụa, chân tay bị bắt được của nàng cũng dần dần thả lỏng ra.

      Lâm Trì quên Mạch Khinh Trần vẫn còn ở đây, lui bước, bẹt bẹt miệng : " cần quan tâm ta, ngươi. . . . . . Vẫn là nên quan tâm vị hôn thê của ngươi tốt hơn!" Xoay người, "Ta nha."

      "Vị hôn thê sao?" Đỗ Nhược chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên tia tâm tình biết là gì, dung mạo càng lộ vẻ lành lạnh, "Nàng tại sợ rằng . . . . . . còn ở đây."

      Lâm Trì bỗng nhiên quay đầu lại: "Vậy ngươi viết thư lại cho nàng!"

      Đỗ Nhược dừng lại, gật đầu: "Nhưng ngươi phát , nàng chưa từng hồi lại cho ta."

      Lâm Trì nghẹn họng.

      Xác thực, nàng thường nhìn thấy Đỗ Nhược viết thư cho vị hôn thê của , dùng từ
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :