1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công tắc tình yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Chương 12





      Ngày hôm sau, bọn họ thận trọng ra khỏi nhà. Tiểu Quang theo, Chu Diễn Chiếu mặc áo khoác có mũ trùm đầu, quần bò và giày đế bằng, trông như học sinh. Chu Tiểu Manh buông tóc mái xuống thành lớp dày che kín cả trán, rồi trang điểm đậm, Chu Diễn Chiếu nhìn cặp lông mi giả dài cả lóng tay của cảm thấy tức cười, : “Phong cách phi chủ lưu à?”



      Chu Tiểu Manh có vẻ cáu kỉnh: “ mới phi chủ lưu ấy! Cả nhà đều phi chủ lưu!”



      Chu Diễn Chiếu cũng lấy làm bực mình, ngược lại còn bật cười: “Cả nhà phải là cả nhà em à?”



      Đường phố bên ngoài vẫn đông đúc ồn ào như thế, vì sắp có triển lãm quốc tế, nên người và xe đường đều đông hơn thường ngày. Phần lớn lực lượng cảnh sát được điều tới vùng phụ cận nhà triển lãm, những nơi tập trung dòng người như ga tàu điện ngầm cũng được tăng cường bảo vệ. Hai người bọn họ ra bến xe buýt đợi xe ngoại ô. Giờ là mùa đẹp nhất trong năm của thành phố này, trong bầu khí đượm vị thuần hậu và mùi hương của mùa thu, sạp hoa quả ven đường còn bán cả trà giải khát, các loại hoa quả tươi rói được bày biện gọn gàng ngăn nắp. Chu Tiểu Manh mua chai nước mía, cắm hai ống hút vào, hai người đứng ở dưới đường uống hết sạch, bộ dạng thân thiết tựa như cặp tình nhân trẻ. Chu Diễn Chiếu nhớ lại thời thiếu niên, mỗi lần tan học Chu Tiểu Manh hay thèm ăn quà vặt, về sau lần nào ta cũng nhớ mang về cho suất bánh cuốn. Giờ chắc cái quán ấy đóng cửa từ lâu. Nếu tương lai có cơ hội, thế nào cũng phải tìm lại lần.



      xe buýt đông người, Chu Tiểu Manh đứng sát cửa sổ, Chu Diễn Chiếu đứng cạnh , những lúc xe phanh lại luôn có rất nhiều người huých tới, ta bèn ôm lấy vai , giúp chặn dòng người lại. Mái tóc Chu Tiểu Manh rất thơm, Chu Diễn Chiếu phải nhịn rất lâu mới nhân lúc ai để ý hôn lên tóc cái, có lẽ bị ngứa, ngẩng đầu lên liếc nhìn ta.



      Họ phải đổi ba chuyến xe mới đến được gần nhà tang lễ, rồi mua vòng hoa và giấy tiền vàng bạc trong cửa hàng, Chu Tiểu Manh mua thêm bó hoa cúc trắng. Chu Diễn Chiếu luôn nghĩ rằng khóc, song có lẽ thời gian bà Diệp Tư Dung nằm giường bệnh quá dài, dài đến mức Chu Tiểu Manh dần dần bị động tiếp nhận này, nên sau khi vào nhà tăng lễ, nét mặt rất trang nghiêm, khóe mắt ửng đỏ, nhưng hề rơi nước mắt.



      Thi thể Diệp Tư Dung đặt trong phòng số 6, phòng số 5 bên cạnh diễn ra lễ truy điệu, có khá nhiều người. Bọn họ giả làm thân hữu đến chia buồn, trà trộn vào đám đông đứng lúc. Chu Diễn Chiếu cẩn thận quan sát, cảm thấy có gì khác thường, bèn khẽ khàng kéo kéo góc áo Chu Tiểu Manh.



      Chu Tiểu Manh theo ta vào phòng số 6. Phòng này là phòng cỡ , bên trong bật đèn, ánh sáng mờ mờ tối, cũng chỉ có cỗ quan tài đông lạnh trơ trọi kê ở đó. Chu Tiểu Manh vừa nãy để hoa cúc trắng ở phòng số 5, chỉ giữ lại bông len lén mang sang bên này. Bà Diệp Tư Dung nằm trong quan tài đông lạnh mà như giường bệnh, say ngủ, tĩnh lặng dưới tấm kính chắn.



      Chu Tiểu Manh rạp người nắp quan tài, nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra. Từ khi còn rất lờ mờ biết được, bố còn nữa, chết rồi, chết rồi là bao giờ quay trở lại nữa. Sau này có Chu Bân Lễ, mặc dù ông đối xử với rất tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khang khác. đời này, người thân thiết nhất, ở gần bên nhất vẫn là mẹ, khi bà Diệp Tư Dung xảy ra chuyện, gào khóc ầm ĩ, đến tận bây giờ người Chu Diễn Chiếu vẫn còn vết sẹo do cào cấu khi ấy. Lúc đó, bổ nhào tới cắn xé như con báo , cắn chặt đến nỗi ta sao giằng ra được. Chỉ là, mấy năm trôi qua, vết sẹo mờ dần, nhưng cảm giác đau đớn hề giảm bớt. khóc lóc đập đầu vào nắp quan tài, toàn thân đều run lên lẩy bẩy.



      Con người vào lúc đau khổ nhất, thực ra lại thể phát ra bất cứ thanh nào. Chu Diễn Chiếu nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, nhưng phục người quan tài nhúc nhích, mặc cho nước mắt chảy tràn như lũ.



      Chu Diễn Chiếu khom người định an ủi mấy câu, nhưng lại cảm thấy gì cũng phù hợp lắm. Có điều khi vừa cúi xuống, ta chợt nghe thấy tiếng Chu Tiểu Manh lí nhí cơ hồ thể nghe , gần như phải nhìn khẩu hình mới nhận ra : “Chạy mau!”



      ta thoáng ngẩn người, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như điện xẹt, đột nhiên hiểu ra. ta đưa tay nắm lấy cánh tay : “!”



      Chu Tiểu Manh ngoan ngoãn để ta kéo lên, nhưng quá muộn, bọn họ còn chưa kịp lao ra cửa, bức tường giữa phòng số 5 và phòng số 6 đột ngột nổ tung, chỉ sử dụng công cụ chuyên nghiệp mới đạt được hiệu quả đó. Lựu đạn cay bốc khói mù mịt lăn vào, trong chớp mắt khiến người ta tức thở. Chu Diễn Chiếu phản ứng rất nhanh, chân đạp tung cửa sổ bên cạnh, kéo Chu Tiểu Manh nhảy qua đó. Chu Tiểu Manh bị sặc khói, ho liên tục. Đạn bay vèo vèo sát bên hai người, hỏa lực quá dữ dội, tưởng như kết thành tấm lưới vô hình, ép bọn họ lùi vào trong phòng. Chu Tiểu Manh bị hun khói nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe thấy Chu Diễn Chiếu nổ súng bắn trả. người ta lúc nào cũng mang theo vũ khí, bao nhiêu năm cẩn trọng rốt cuộc có lúc dùng đến. Chu Diễn Chiếu kéo cổ áo Chu Tiểu Manh lên bịt chặt mũi miệng lại, Chu Tiểu Manh tức thở nhưng chẳng biết làm sao, liền sau đó bỗng lạnh toát cả người, biết bị ta đẩy vào đâu, chỉ cảm thấy khí vừa khô vừa lạnh, khói mù cay sè mắt cũng còn nữa. mở mắt ra mới phát mình bị đẩy vào trong quan tài, xung quanh đều là khói mù, nhìn thấy gì cả. Bà Diệp Tư Dung nằm sát bên cạnh , gương mặt lạnh lẽo quen thuộc mà xa lạ, Chu Tiểu Manh khóc òa lên, đập mạnh vào nắp quan tài, nhưng Chu Diễn Chiếu chẳng đè vật nặng gì bên , dốc hết sức cũng đẩy ra được.



      Điện thoại vẫn rung lên bần bật, vừa khóc vừa nghe máy, giọng Tiêu Tư Trí lộ vẻ lo lắng: “Tại sao ra trước như kế hoạch?”



      “Tôi muốn ở bên ấy!”



      …” Tiêu Tư Trí chắc hẳn rất bất ngờ, nhất thời tắc tị được lời nào.



      Chu Tiểu Manh dập máy, điện thoại lại rung lên ngừng nghỉ, cách lớp thủy tinh, tiếng súng vang lên trầm đục mà xa xăm. dồn hết sức đẩy nắp quan tài, lần sau mạnh hơn lần trước, nhưng quan tài đông lạnh ấy làm bằng thủy tinh hữu cơ, vừa dày vừa cứng, đẩy đến nỗi tím bầm cả tay, máu chảy đầm đìa mà nó vẫn chẳng hề nhúc nhích, Chu Tiểu Manh khóc hụt cả hơi, mới đầu còn gọi: “ ơi!” về sau liền gọi: “Chu Diễn Chiếu!” hết lượt này đến lượt khác gào lên: “Chu Diễn Chiếu!”



      chưa bao giờ dốc sức gào lên như thế, gào hét cái tên ấy, nhưng ai trả lời , tiếng súng thưa thớt dần, chỉ còn lại thanh thê thiết của chính văng vẳng trong chiếc quan tài. Cổ họng khản đặc, còn chút sức lực nào nữa, nhưng hai tay vẫn cào loạn lên nắp quan tài. khí trong quan tài có hạn, Chu Tiểu Manh vùng vẫy hồi lâu, dưỡng khí dần dần tiêu hao hết, rốt cuộc cũng chìm vào hôn mê, các động tác chậm dần lại, ấn tượng sau cùng là mình vẫn ra sức đẩy nắp quan tài, móng tay bật tung hết, đầu ngón tay toàn máu là máu, rồi tài nào nhúc nhích nổi nữa.



      Có lẽ là bao lâu sau, cũng có lẽ là rất lâu sau đó, rốt cuộc cũng tỉnh lại, trong cơn choáng váng chỉ nhìn thấy ánh đèn chói mắt, mọi thứ xung quanh đều khe khẽ lay động, mặt nạ dưỡng khí chụp lên mặt làm ngâm ngẩm đau, bên cạnh ngoài bác sĩ và y tá còn có Tiêu Tư Trí mặc cảnh phục, trông xa lạ như người hề quen biết vậy.



      tay quấn băng, cũng may bị còng, được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu cắt áo ra, vừa hỏi han vừa lớn tiếng mô tả rành rọt thương thế của : “Mặt bị trầy xước! Tay trái bị trầy xước! Tay chân gãy xương! Vết thương ở tay được xử lý…”



      Sau khi kiểm tra xong, được đưa về phòng theo dõi, hai viên cảnh sát gác ngoài cửa, chỉ có Tiêu Tư Trí vào chuyện với , nhưng ta hỏi gì, cũng làm thinh, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “ tôi đâu?”



      bất ngờ ban đầu của Tiêu Tư Trí lùi xa, ta dường như đoán được hỏi vậy, liền đáp: “ ta bị thương, vẫn làm phẫu thuật.”



      Chu Tiểu Manh nhìn thẳng vào mắt đối phương, Tiêu Tư Trí lại tiếp lời: “Tôi biết muốn giúp ta, vậy hãy hết những gì biết ra . Thoạt đầu là chủ động cầu hợp tác với chúng tôi, bây giờ thủ phạm quy án, những người khác cũng trong quá trình truy bắt, hãy nghĩ cho kỹ xem nên khai thế nào.”



      Chu Tiểu Manh vẫn nhắm nghiền mắt, cuối cùng, mới : “Tôi chẳng biết gì cả, hỏi Chu Diễn Chiếu ấy.”



      Tiêu Tư Trí có cảm giác dường như biến thành con người khác, vẻ mặt ấy rất khó tả, toát lên vẻ giễu cợt và khinh thường đầy lãnh đạm, như thể chủ động hợp tác của khi trước, giờ đây thành chuyện nực cười. ta trước đây từng bỏ công nghiên cứu tâm lý học tội phạm, nên cũng miễn cưỡng. Đến tối, Tiêu Tư Trí lại đến chuyến nữa, bảo Chu Tiểu Manh: “Tình trạng Chu Diễn Chiếu được tốt lắm, đến xem .”



      Bên ngoài phòng bệnh của Chu Diễn Chiếu bị canh gác hết sức nghiêm ngặt, toàn bộ đều là cảnh sát mang súng, lúc vào phải kiểm tra thân phận mấy lượt, cả bác sĩ y tá cũng phải cởi bỏ khẩu trang để xác nhận. Bác sĩ điều trị chính đứng đợi họ trước giường bệnh, : “Tình hình đại để lúc chiều tôi báo cáo với lãnh đạo tổ chuyên án rồi. Vết thương mở đầu, đạn xuyên qua xương sọ gây tổn thương màng não cứng và cuống não, trước mắt chết não, xét về mặt y học còn hy vọng chữa khỏi. Đương nhiên, theo tiêu chuẩn lâm sàng của nước ta nay, thể dựa vào chết não mà phán đoán…”



      Chu Tiểu Manh nghe lọt câu nào, toàn bộ chú ý của đều tập trung vào giường bệnh, toàn thân Chu Diễn Chiếu cắm đầy các loại ống, tóc đầu bị cạo sạch, ngay cả cũng thấy khó mà nhận ra nổi. ta chưa bao giờ nằm ngoan ngoãn, yên ả thế này. Nhiều khi lúc ngủ ta vẫn khuỳnh tay khuỳnh chân gác lên người , khiến thường hay thức giấc lúc nửa đêm vì tức thở, nhưng Chu Diễn Chiếu nằm yên thế này, lại thành ra xa lạ, khiến có cảm giác, tất thảy đều phải là .



      nay bệnh nhân thể tự chủ hô hấp, chúng tôi chủ yếu muốn nghe ý kiến của phía cảnh sát và người nhà, quá trình cấp cứu kết thúc, tình trạng của bệnh nhân như vậy còn hy vọng khôi phục ý thức nữa rồi. Nếu bây giờ rút hệ thống duy trì sống ra, bệnh nhân ngừng thở, tim ngừng đập, có thể tuyên bố tử vong…”



      Xét cho cùng, Tiêu Tư Trí tuổi đời còn trẻ, tuy rằng tốt nghiệp lớp chất lượng cao của trường cảnh sát, nhưng cũng cảm thấy hơi áy náy, ta đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, hỏi: “Thực ra lúc chiều, lãnh đạo của chúng tôi mở cuộc họp bàn bạc, việc vậy, mặc dù ta là nghi phạm, nhưng dẫu sao cũng nên tôn trọng ý kiến của người nhà. Vì vậy… có cần… trở về suy nghĩ thêm ?”



      cần suy nghĩ.” Chu Tiểu Manh : “Tắt máy .”



      “Cái gì?”



      “Tắt hệ thống duy trì sống .” Giọng Chu Tiểu Manh hết sức bình tĩnh, như chuyện nhặt: “ ấy từ lâu với tôi, nếu có ngày ấy thành người thực vật nằm giường giống mẹ tôi, nghe biết, cũng thể cử động thà chết còn hơn. ấy có , nếu ngộ nhỡ ngày nào đó ấy rơi vào tình cảnh ấy, tôi hãy dằn lòng xuống, nhất định phải rút ống thở của ấy ra, để ấy ra , để ấy chết có tôn nghiêm.”



      Tiêu Tư Trí hơi chấn động nhìn , nét mặt bình tĩnh đến độ gần như cảm xúc. : “Tôi chỉ có cầu, để tôi tự mình tắt hệ thống duy trì sống của ấy.”



      Tiêu Tư Trí gọi điện xin ý kiến, cuối cùng cũng đồng ý.



      Bác sĩ điều trị chính chỉ cho công tắc của hệ thống duy trì sống, Chu Tiểu Manh bước tới tắt công tắc , tất cả máy móc liền trở về tĩnh lặng, lồng ngực Chu Diễn Chiếu nằm giường ngừng phập phồng, ở khoảng cách gần, Chu Tiểu Manh có thể nhìn thấy hàng mi ta, ấm áp, tựa hồ còn hơi ươn ướt, tưởng chừng như có thể mở ra bất cứ lúc nào.



      Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, áp môi lên cặp môi vẫn còn chút hơi ấm của Chu Diễn Chiếu, thấp giọng thầm: “Em tắt công tắc rồi, yên tâm nhé… Chu Diễn Chiếu, điều em muốn nhất… kỳ thực là lắp cái công tắc ở trong tim mình, có thể bật tắt bất cứ lúc nào. Như thế, khi nào em muốn , khi muốn nữa, nữa…”



      Nước mắt rơi gương mặt ta, Chu Tiểu Manh nhớ lại, từ rất lâu rất lâu về trước, có người với , lúc chết em được khóc đâu đấy, nước mắt rơi xuống mặt, kiếp sau thành cái bớt, xấu lắm.



      Nhưng phải như thế, kiếp sau mới nhận ra được chứ.



      đứng thẳng người lên, vừa hít vào vừa ho sù sụ, cuối cùng mỉm cười : “Cảnh sát Tiêu, cảm ơn dẫn tôi đến gặp ấy.”



      Tiêu Tư Trí sực hiểu ra, vội nhào tới đè xuống đất, bẻ ngoặt hai tay ra phía sau, nhưng quá muộn, mặt sau chiếc đồng hồ cổ tay bật tung ra, toàn thân run lên chập, cả thế giới dần trở nên mơ hồ, xa xăm, dường như còn có gió, loáng thoáng nghe thấy bác sĩ điều trị kêu lên kinh hoảng: “Cyanua… kịp nữa rồi…”



      Trúng độc tử vong là chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, Tiêu Tư Trí và bác sĩ điều trị chính cho Chu Diễn Chiếu đều có mặt, thậm chí kịp làm bất cứ động tác cấp cứu nào, bác sĩ lấy lượng lớn nước muối sinh lý chạy tới, lớn tiếng gọi y tá chuẩn bị rửa ruột, nhưng đồng tử mắt Chu Tiểu Manh dãn, hô hấp cũng ngừng hẳn. phải Tiêu Tư Trí chưa từng thấy người chết, nhưng ta chưa từng thấy người nào chết lại mỉm cười tươi tắn đến thế, nụ cười cuối cùng của Chu Tiểu Manh ấm áp mà ngọt ngào, tựa như đối mặt với phải thần Chết, mà là cuộc hẹn vậy.

    2. An Yu

      An Yu Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      13
      Chương 13





      Tiêu Tư Trí bị xử lý kỷ luật, sau khi Chu Diễn Chiếu chết, Chu Tiểu Manh trở thành nhân chứng quan trọng, vậy mà lại tự sát trong phòng bệnh của Chu Diễn Chiếu. Lãnh đạo tổ chuyên án thở dài: “Tiểu Tiêu, tôi biết cậu cũng ngờ, nhưng kỷ luật là vậy.”



      “Vâng, là tôi sơ suất.”



      Lãnh đạo vỗ vỗ vai , an ủi: “ , nghỉ ngơi thời gian. Hay là, gặp bác sĩ tâm lý chuyện vài buổi.”



      Đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, có thể là thất bại trở về, nhưng lãnh đạo rất thông cảm, dẫu sao cũng là người trẻ tuổi mới ra đời, huống hồ tư liệu các bên trước nay đều nhấn mạnh rằng quan hệ em nhà họ Chu rất căng thẳng, mà Chu Tiểu Manh lại chủ động tìm đến cầu cảnh sát hợp tác, chẳng ai ngờ đến phút cuối cùng lại giở ra chiêu này.



      Tưởng Khánh Thành từ lâu ngấm ngầm tự thú và hợp tác với cảnh sát, Tưởng Trạch cũng bị bắt giữ thuận lợi. Tưởng Khánh Thành cung cấp khá nhiều chứng cứ về Chu Diễn Chiếu đáng tiếc lúc thu lưới mấy nhân vật quan trọng hoặc chết hoặc bỏ trốn, số chứng cứ xác thực hơn, số vật chứng và nội tình bên trong công ty nhà họ Chu, thảy đều tìm thấy.



      Trong thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Tư Trí nghe được số tin đồn về nguyên nhân cái chết của Chu Diễn Chiếu, tin kiểu gì cũng có. Tiêu Tư Trí gì, Chu Diễn Chiếu chết như thế nào, là người biết nhất.



      Khi đội đặc nhiệm xông vào, Chu Diễn Chiếu ngồi quan tài. Tay ta máu tong tỏng, còn cầm khẩu súng, ràng hết đạn. Đùi ta cũng chảy máu, mình biết có bao nhiêu vết thương, cả người trông như mới vớt từ biển máu lên vậy. Tiêu Tư Trí đeo mặt nạ phòng độc xông vào, qua lớp kính mặt nạ nhìn thấy dường như khóe miệng ta nhếch lên cười, sau đó giơ súng lên, nhắm vào đầu mình bóp cò.



      Tiếng súng vang lên “pằng” tiếng, khi ấy, toàn đội đặc nhiệm đều ngờ Chu Diễn Chiếu vẫn còn đạn, thân hình ta đổ vật ra, nặng nề gục xuống cỗ quan tài. Đến khi xác nhận an toàn, còng tay ta lại, các đội viên đội đặc nhiệm hò nhau khiêng ta xuống, mới phát trong quan tài chỉ có bà Diệp Tư Dung, mà còn cả Chu Tiểu Manh gần như tắc thở.



      Sau đấy, họ phát người Chu Diễn Chiếu vẫn còn băng đạn đầy nguyên, có người trong đội đặc nhiệm hiểu nổi: “ hết đạn đâu nhỉ, sao lại tự sát? Theo lý mà , loại người hung hăng thế này, đến phút cuối cùng, lấy địch mười, làm sao cam tâm.”



      Đến ngày hỏa táng Chu Tiểu Manh, Tiêu Tư Trí mới chợt hiểu ra, bấy giờ nếu Chu Diễn Chiếu tự sát, cuộc đấu súng kéo dài thêm lúc nữa, rất có thể Chu Tiểu Manh trong quan tài chết ngạt.



      Tình của hai người này, nồng nàn đến độ bất cứ vật nào thế gian cũng thể xen vào giữa, thể tách rời ra. Trải qua rất nhiều chuyện, đó vẫn là tình sâu đậm. Có lẽ, trong khoảnh khắc nào đấy Chu Diễn Chiếu hy vọng Chu Tiểu Manh có thể tiếp tục sống, nhưng cuối cùng Chu Tiểu Manh vẫn lựa chọn đồng sinh cộng tử với ta.



      Vì ậy cũng hiểu ra, tại sao Chu Tiểu Manh chủ động cầu hợp tác với cảnh sát, chắc từ khi đó có quyết định rồi, từ rất lâu, rất lâu trước đây.



      Tổ chuyên án vẫn làm việc, văn phòng của Chu Diễn Chiếu bị niêm phong lục soát, số nhân chứng vật chứng quan trọng còn chưa tìm được. Vu Tiểu Quang vẫn ở đâu, có người gã ta sớm lên thuyền chạy trốn đến Việt Nam rồi. Công tác phá án của tổ chuyên án tiến triển cách chậm chạp, cũng may là các nhân vật ngoài rìa ngừng sa lưới, dần dần hình thành nên chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh. Đúng lúc này, Tưởng Trạch trong trại tạm giam đột nhiên tự sát. Trại tạm giam được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, phạm nhân như Tưởng Trạch đều bị giam riêng, giám sát 24/24, nhưng ta lại cắt mạch máu chết giường, lấy chăn che lại, đến sáng hôm sau mới phát ra, thi thể lạnh. Tổ chuyên án chịu áp lực vô cùng lớn, ai nấy đều vì Tưởng Khánh Thành lên tiếng nên Tưởng Trạch mới chết trong nhà giam. Nhưng khi nghe được chuyện này, Tưởng Khánh Thành chỉ câu: “Tiểu Quang trở về rồi.”



      Có lẽ Vu Tiểu Quang căn bản rời khỏi Nam Duyệt, gã ta là người bản địa, mạng lưới quan hệ sâu rộng, sau khi Chu Diễn Chiếu gặp chuyện, gã liền như bùn chìm đáy biển, còn tăm tích gì nữa. Nhưng cái chết của Tưởng Trạch khiến cả tổ chuyên án lần nữa chấn động, bất luận thế nào, Vu Tiểu Quang là thủ phạm, nhất định phải bắt về quy án.



      Lệnh truy nã toàn quốc được phát ra, cả thành phố lại giăng lưới lục soát, nhưng Vu Tiểu Quang tựa như tan vào khí, chẳng thấy tăm hơi, Tưởng Khánh Thành dù tích cực tự thú, được hưởng lượng khoan hồng, nhưng tính tội ra vẫn bị phán mười lăm năm tù giam. Vụ án lớn rầm rộ Nam Duyệt cuối cùng cũng được công khai trước dư luận, nhất thời gây nên chấn động vô cùng lớn. Tưởng Khánh Thành là “thế lực đen” nổi tiếng Nam Duyệt, rất nhiều án hình đều có bàn tay y thao túng, nhưng cảnh sát trước giờ vẫn đủ chứng cứ, lần này y chủ động đầu thú, đồng thời còn hiệp trợ cảnh sát triệt phá tập đoàn thế lực đen khác, phóng viên bắt đầu liên tục đăng tin, đài truyền hình cũng làm riêng chuyên đề về chuyện này.



      Ra khỏi tòa án, đám phóng viên vẫn chưa hết hứng thú, đuổi theo chụp cảnh Tưởng Khánh Thành bị áp giải lên xe cảnh sát, đột nhiên có tiếng nổ, tựa như ai đốt pháo, tất cả còn chưa kịp định thần, viên cảnh sát kinh nghiệm dày dạn lớn tiếng quát: “Nằm xuống!”



      Tay bắn tỉa chỉ bắn phát, chuẩn xác hạ gục mục tiêu, Tưởng Khánh Thành ngã xuống trong vũng máu, trường thành đám hỗn loạn. Tiêu Tư Trí khi đó vừa kết thúc kỳ nghỉ làm, nhưng đến tòa án, lúc thấy cảnh tượng này chương trình tin tức, lòng ta trầm hẳn xuống. Có mấy đồng nghiệp nhìn màn hình ngẩn người ra, còn có người lớn tiếng mắng: “Khinh người quá mất!”



      Tiêu Tư Trí đột nhiên vớ chùm chìa khóa xe lao ra ngoài, đồng nghiệp hỏi: “ đâu đấy?”



      thăm người bạn!”



      Lúc hoàng hôn ta mới đến nghĩa trang, tài sản nhà họ Chu đều bị tịch thu, ông Chu Bân Lễ được đưa vào viện dưỡng lão, vì có người thân nên tro cốt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh được bộ phận dân chính an táng ở đây.



      Nghĩa địa dưới ánh chiều tà bóng người, chỉ có từng hàng thông xanh lắc lư trong gió bầu bạn với những tấm bia mộ ngay ngắn thẳng hàng, sắc trời tối dần, lũ chim bay về, càng làm toát lên vẻ thê lương tịch mịch.



      Vị trí đặt mộ rất chật hẹp, mộ huyệt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh đặt cạnh nhau, vì khoảng cách rất gần nên hai tấm bia mộ chừng như chập vào làm . Trước bia mộ đặt chậu hành, lá hành mọc rất dài, ngọn còn vương giọt nước như vừa được tưới tắm. Bên cạnh còn có hai mẩu gỗ, Tiêu Tư Trí cúi xuống cầm lên, nhìn lúc lâu mới nhận ra đấy là đôi giày gỗ, làm rất tinh xảo, biết tại sao lại bị người ta dùng khoan điện chọc thủng lỗ chỗ khắp nơi, dưới đế hai chiếc giày đều có chữ, nhưng cũng bị mài gần hết, ta vất vả lắm mới đọc được, ra là “Suốt đời bên nhau.”



      Tiêu Tư Trí biết mình nghĩ gì, ta nhìn tấm ảnh Chu Tiểu Manh bia mộ, mắt sáng răng trắng, cười tươi như hoa nở. Còn Chu Diễn Chiếu trong ảnh lại hơi chau mày, đây là nét mặt thường thấy nhất ở ta, Mười danh tiếng lẫy lừng của Nam Duyệt, giận mà oai.



      Suốt đời bên nhau, cuối cùng vẫn làm được rồi.



      Sau cùng, trời cũng sập tối hẳn. Tiêu Tư Trí mượn chút ánh sáng từ màn hình điện thoại di dộng, chầm chậm xuống núi. Rốt cuộc cũng thấy được bãi đỗ xe, lờ mờ nhìn thấy chiếc xe cảnh sát mình lái đến đậu ở đó, nhưng bên cạnh dường như có bóng người thấp thoáng.



      Tiêu Tư Trí chưa kịp phản ứng gì, nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú lao vút , đèn sau xe lóe lên như tia chớp, nhoáng lên rồi biến mất.



      Tiêu Tư Trí lao đến bên cạnh xe cảnh sát, chụp lấy máy bộ đàm, gọi tất cả lực lượng chi viện cản đường. Từ nghĩa trang ra đến khu nội thành chỉ có con đường, nhưng cũng tự biết thể chặn nổi. Vu Tiểu Quang thậm chí còn cố ý để trông thấy. Tiêu Tư Trí lái xe đuổi theo, vừa đuổi vừa dùng bộ đàm kêu gọi, cảnh sát dọc đường đều nhao nhao xuất kích. Màn đêm buông thấp, những đốm sao li ti lắc rắc bầu , Tiêu Tư Trí hai lần nhìn thấy đèn ở đuôi chiếc mô tô ấy, đạp ga tăng tốc đuổi theo, nhưng tiếng động cơ chỉ thoắt thoát , cuối cùng lại vọt xa, tan biến vào màn đêm mờ mịt.



      Gió lướt qua bên tai, vành tai đội mũ bảo hiểm bị gió quất ngâm ngẩm đau, Tiểu Quang dừng xe lại, châm điếu thuốc. đường quốc lộ cách đó xa, mấy chiếc xe cảnh sát hụ còi lao nhanh. tay lái mô tô vốn cắm đóa hồng, giờ bị gió làm rụng mất khá nhiều cánh hoa, Tiểu Quang lấy bông hoa xuống, nhàng vuốt ve cánh hoa mềm mại. Đóa hoa này gã định đặt trước mộ, nhưng cuối cùng, lại chỉ để chậu hành kia.



      Gã trịnh trọng, cẩn thận, nhàng hôn lên đóa hồng tả tơi, giống như rất nhiều năm trước, từ sâu thẳm nội tâm, gã khao khát làm điều đó.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :