1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Công Tước Và Em [The Duke and I] (Bridgerton #1) - Julia Quinn (23 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 19


      Nữ Công tước mới của Hastings bị nhận ra ở Mayfair vào hôm nay. Philipa Featherington là người đầu tiên trông thấy Quý Daphne Bridgerton hít thở khí trời trong lúc thoăn thoắt qua các khu nhà. Featherington thét to gọi, nhưng Nữ Công tước vờ như chẳng nghe thấy.

      Và chúng ta đều biết Nữ Công tước phải giả vờ, vì cuối cùng, chỉ có người chết mới chú ý đến tiếng thét của Featherington.

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 9 tháng Sáu năm 1813.

      * * *

      Nỗi đau khổ, cuối cùng Daphne học được, bao giờ thực thuyên giảm; nó chỉ trầm trọng hơn. Cơn đau sắc nhọn, nhói lên như bị dao đâm mà người cảm thấy ở mỗi hơi thở, cuối cùng lộ ra thành cơn nhức nhối giảm hơn, yếu hơn – mà người ta có thể phần lớn – nhưng hoàn toàn bao giờ – phớt lờ .

      rời khỏi Lâu đài Clyvedon ngay sau ngày Simon bỏ , hướng về London với mỗi mục đích nhất là trở lại Ngôi nhà Bridgerton. Nhưng quay ngược về ngôi nhà của gia đình lại bằng cách nào đó, trông giống như thừa nhận thất bại, vậy nên vào phút cuối cùng, ra chỉ thị cho người xà ích thay vào đó đưa đến Ngôi nhà Hastings. ở gần gia đình nếu cảm thấy cần ủng hộ và bầu bạn, nhưng giờ đây là người phụ nữ lấy chồng; nên ở ngôi nhà của chính .

      Và thế là giới thiệu bản thân với đội ngũ nhân viên mới, những người chấp nhận câu hỏi nào (nhưng có số lượng tò mò đáng kể), và sắp đặt cuộc đời mới của như người vợ bị bỏ rơi.

      Mẹ là người đầu tiên đến thăm. Daphne báo tin cho bất kỳ ai khác về chuyến trở về London của , nên chuyện này chẳng ngạc nhiên chút nào.

      "Cậu ấy đâu?" Violet hỏi mà mào đầu.

      "Chồng con, con đoán thế?"

      ", người chú Edmund tuyệt vời của con." Violet gần như cáu kỉnh. "Dĩ nhiên ý mẹ là chồng con."

      Daphne hoàn toàn nhìn vào mắt mẹ khi . "Con tin là ấy chăm lo công việc, tại trong những dinh thự trong nước của ."

      "Con tin là thế?"

      "À, con biết thế." Daphne sửa lại.

      "Và con có biết tại sao con ở cùng cậu ấy?"

      Daphne nghĩ tới việc dối. nghĩ tới việc tỏ ra trơ tráo và với mẹ vài việc vô nghĩa, về tình trạng khẩn cấp dính líu đến đến vài người tá điền, và có thể vài con thú nuôi hay bệnh tật hoặc bất cứ gì khác. Nhưng cuối cùng, với đôi môi run rẩy, với những giọt lệ bắt đầu dâng lên trong khóe mắt, và giọng lí rí, . "Vì ấy chọn mang con theo."

      Violet nắm lấy tay . "Ồ, Daff." Bà thở dài. "Có chuyện gì xảy ra sao?"

      Daphne lún vào ghế sofa, kéo mẹ theo cùng. "Nhiều hơn cả những gì con có thể giải thích."

      "Con có muốn thử làm điều đó ?"

      Daphne lắc đầu. chưa bao giờ, dù chỉ lần trong đời, giữ bí mật với mẹ . Chưa bao giờ có bất cứ thứ gì cảm thấy thể thảo luận với bà.

      Nhưng phải lần này. vỗ vỗ tay bà. "Con ổn thôi."

      Violet trông hoài nghi. "Con chắc ?"

      "." Daphne chằm chằm nhìn vào sàn nhà trong lúc. "Nhưng dù sao con phải tin thế."

      Violet rời , rồi Daphne đặt tay nơi bụng và cầu xin.

      ---o0o---

      Colin là người tiếp theo đến thăm. Khoảng tuần sau, khi Daphne trở về từ buổi dạo ngắn trong công viên, thấy đứng trong phòng khách, tay khoanh lại, biểu cảm giận dữ.

      "À." Daphne , kéo đôi găng tay ra. "Em thấy được nghe về trở lại của em."

      "Chuyện mắc dịch gì xảy ra?" cầu.

      Colin, Daphne nhăn nhó ngẫm nghĩ, hoàn toàn thừa hưởng tài năng ăn khôn khéo của mẹ .

      " !" quát tháo.

      nhắm mắt lại lúc. Chỉ lúc để cố gắng làm dịu cơn nhức đầu quấy rầy trong suốt những ngày này. muốn những nỗi phiền muộn của cho Colin. thậm chí muốn nhiều với như làm với mẹ , dù cho rằng biết. Tin tức luôn di chuyển như vũ bão tại Ngôi nhà Bridgerton.

      thực chắc lấy được năng lượng từ đâu, nhưng vì lợi ích chắc chắn mạnh mẽ để trưng ra vẻ mặt tốt đẹp, nên kênh ngang vai lên, nhướng bên mày, rồi . "Và câu đó có ý gì...?"

      là," Colin gầm lên, "chồng em đâu?"

      " ấy ở nơi khác." Daphne đáp trả. Như thế nghe tốt hơn là, " ấy bỏ em."

      "Daphne..." Giọng Colin gì hơn ngoài cảnh cáo.

      " ở đây mình?" hỏi, lờ tông giọng của .

      "Anthony và Benedict ở vùng quê trong tháng, nếu đó là ý em." Colin .

      Daphne gần như thở phào nhõm. Điều cuối cùng cần là đối mặt với cả . ngăn ấy khỏi giết hại Simon lần, chắc có thể thành công trong việc ấy lần thứ hai hay . Tuy nhiên, trước khi có thể bất cứ gì, Colin đế thêm. "Daphne, đề nghị em cho biết tên con hoang đó trốn ở đâu ngay tức khắc."

      Daphne cảm giác xương sống cứng đờ. có thể có quyền gọi người chồng lang thang của bằng những cái tên tồi tệ, nhưng trai chắc chắn . "Em tin rằng," lạnh lùng , "'tên con hoang đó' ám chỉ đến chồng em."

      "Chết tiệt là em đúng –"

      "Em cầu rời khỏi đây."

      Colin nhìn cứ như đột nhiên mọc lên những cái sừng. "Em gì cơ?"

      "Em cóc quan tâm đến việc tranh luận về vấn đề hôn nhân của em với , nên nếu thể ngăn lại những ý kiến tự phát ấy lại, phải rời ."

      "Em thể cầu rời ." ấy cách tin được.

      khoanh tay lại. "Đây là nhà em."

      Colin trân trối nhìn , rồi nhìn xung quanh căn phòng – căn phòng khách của nữ Công tước Hastings – rồi nhìn lại về phía Daphne, như thể chỉ vừa mới nhận ra em , người luôn coi như hình ảnh mở rộng vui vẻ của chính , chính bản thân trở thành người phụ nữ.

      với tới và nắm tay . "Daff." lặng lẽ . " để em giải quyết chuyện này như ý em."

      "Cám ơn ."

      "Chỉ bây giờ thôi." cảnh cáo. "Đừng nghĩ để tình trạng này tiếp diễn vô thời hạn."

      Nhưng nó như thế, Daphne suy nghĩ vào nửa giờ sau, khi Colin khỏi nhà. Nó thể tiếp diễn vô thời hạn. Trong hai tuần, biết.

      ---o0o---

      Vào mỗi buổi sáng, Daphne tỉnh giấc và thấy nín thở. Ngay cả trước khi chu kỳ của đến thời điểm, cắn môi, thầm lời cầu nguyện, và cẩn thận lật ngược tấm ra giường để tìm kiếm máu.

      Và vào mỗi buổi sáng, thấy gì hơn ngoài tấm vải lanh trắng như tuyết.

      tuần sau thời điểm chu kỳ của đến, tự cho phép nỗi hy vọng le lói đầu tiên. Chu kỳ của chưa bao giờ chính xác cách hoàn hảo; chúng có thể, lập luận, vẫn đến vào bất cứ lúc nào. Nhưng dù sao, chưa bao giờ trễ như thế...

      Tuy vậy, sau tuần nữa, thấy mình tự mỉm cười vào mỗi buổi sáng, giữ chặt lấy bí mật của mình như kho báu. chưa sẵn sàng để chia sẻ với bất kỳ ai. phải với mẹ, với các trai, và dĩ nhiên cả với Simon.

      cảm thấy tội lỗi chút nào về việc giấu tin ấy khỏi . Sau cùng, ngăn hạt giống của khỏi . Nhưng quan trọng hơn, sợ rằng phản ứng của bùng nổ cự tuyệt, và chỉ sẵn sàng để bất mãn của hủy khoảnh khắc niềm vui hoàn hảo ấy nơi . Tuy nhiên, gửi tin nhắn cho người quản lý của , cầu cậu ta gửi lại cho địa chỉ mới của Simon.

      Nhưng rồi cuối cùng, sau tuần thứ ba, lương tâm trở nên thanh thản hơn, ngồi xuống bàn làm việc và viết cho lá thư.


      ---o0o---

      may cho Daphne, với cơn giận nguôi, thậm chí chưa gửi lá thư khi trai , Anthony, ràng là trở về từ chuyến lưu lại tạm thời ở thôn quê, hung hãn xông vào phòng. Vì Daphne tầng , trong căn phòng riêng, nơi cho tiếp khách, thậm chí muốn nghĩ có bao nhiêu người hầu ấy làm hại đường leo lên đây.

      trông phát cuồng, và biết chắc chắn nên khiêu khích , nhưng luôn khiến cảm thấy đầy mỉa mai, nên hỏi. "Và làm sao lên được đây? Em có người quản gia sao?"

      "Em có người quản gia." ấy gầm rống.

      "Ôi, trời ơi."

      "Tên ấy đâu?"

      " ở đây, là thế." Chẳng có vẻ như có thể có bất cứ giả vờ nào là biết chính xác ấy về ai.

      " giết ."

      Daphne đứng dậy, mắt lóe sáng. ", làm thế!"

      Anthony, chống nạnh, chồm tới trước và xiên cái nhìn trừng trừng vào . " lời thề với Hastings trước khi cậu ấy cưới em, em có biết ?"

      " nhắc rằng chuẩn bị giết cậu ấy vì làm mất thanh danh em. Chúa phù hộ cậu ta nếu phá hủy tâm hồn em."

      " ấy phá hủy tâm hồn em, Anthony." Tay lạc đến nơi bụng. "Thực là hoàn toàn ngược lại."

      Nhưng nếu Anthony có thấy những lời của kỳ lạ, cũng bao giờ biết, vì mắt bay đến chiếc bàn viết của , rồi nheo lại. "Cái gì đây?" hỏi.

      Daphne dõi theo đường thẳng nheo lại của mắt đến mảnh giấy viết nháp cho lá thử gửi Simon. " gì cả." , với tới để chộp lấy chứng cứ.

      "Em viết cho gã đó bức thư, đúng chứ?" Vẻ giông tố của Anthony hoàn toàn biến thành cuồng nộ. "Ồ, vì Chúa, đừng thử cố gắng dối về điều đó. thấy tên cậu ta phía mảnh giấy."

      Daphne vò nát những tờ giấy bỏ , và quẳng chúng vào thùng rác dưới bàn. "Đó phải chuyện của ."

      Anthony nhìn cái thùng rác cứ như phóng nhào tới cái bàn và lấy lại những mảnh giấy chỉ được viết phân nửa ấy. Cuối cùng, chỉ nhìn ngược lại phía Daphne, và . " để tên ấy thoát khỏi việc này."

      "Anthony, đây phải việc của ."

      đáp lại mà đề cao lời bình luận ấy. " tìm cậu ta, em biết mà. tìm, và giết–"

      "Ồ, vì Chúa." Cuối cùng Daphne bùng nổ. "Đây là hôn nhân của em, Anthony, phải của . Và nếu xía vào việc của em, thề có Chúa, em bao giờ chuyện với lần nữa."

      Đôi mắt kiên định, giọng mạnh mẽ, và Anthony khẽ run lên trước những lời đó. "Được rồi." ấy lầm bầm. " giết ."

      "Cám ơn ." Daphne , hoàn toàn châm biếm.

      "Nhưng tìm." Anthony thề. "Và làm cho phản đối này ràng hơn."

      Daphne nhìn cái vào gương mặt , và biết rằng có ý đó. "Tốt thôi." , với tới lấy lá thư hoàn chỉnh mà cất trong ngăn kéo. "Em để giao cái này."

      "Tốt." với tới lá thư.

      Daphne kéo nó ra khỏi tầm với của . "Nhưng chỉ khi hứa với em hai chuyện."

      "Hai chuyện...?"

      "Thứ nhất, phải hứa rằng đọc nó."

      ấy trông bị sỉ nhục khủng khiếp vì thậm chí gợi ý làm điều đó.

      "Đừng thử ' xứng đáng' với em." Daphne khịt mũi. "Em biết , Anthony Bridgerton, và em biết đọc nó ngay giây phút nghĩ có thể mang nó ."

      Anthony trừng trừng nhìn .

      "Nhưng em cũng biết," tiếp tục, " bao giờ phá vỡ lời hứa hứa ràng với em. Nên em cần lời hứa của , Anthony."

      "Chuyện này hoàn toàn cần thiết, Daff."

      "Hứa !" đề nghị.

      "Chậc, thôi được rồi." gầm gừ. " hứa."

      "Tốt." đưa lá thư. nhìn nó đầy khao khát.

      "Thứ hai," Daphne lớn, lôi chú ý của lại về phía , " phải hứa làm tổn hại ấy."

      "Nào, khoan , chờ giây nào, Daphne." Anthony lồng lên. "Em đòi hỏi quá nhiều rồi."

      giơ tay ra. "Em lấy lá thư lại."

      giấu nó sau lưng. "Em đưa nó cho ."

      nhếch mép. "Em đưa địa chỉ."

      " có thể tìm địa chỉ." đáp trả.

      ", thể, và biết thế." Daphne bắn ngược lại. " ấy có vô số dinh thự. mất hàng tuần để tìm ra ấy ở đâu."

      "À há!" Anthony đắc thắng . "Vậy cậu ta trong những dinh thự đó. Em, em quý, ra đầu mối sống còn."

      "Đây có phải là trò chơi ?" Daphne hỏi trong kinh ngạc.

      "Chỉ cần cho cậu ta ở đâu?"

      " cho đến khi hứa – bạo lực, Anthony." khoanh tay lại. "Ý em là thế."

      "Được thôi." ấy làu bàu.

      " điều đó ."

      "Em là người phụ nữ khó tính đấy, Daphne Bridgerton."

      "Là Daphne Basset, và em có những thầy giáo giỏi."

      " hứa." ngắn gọn. Những từ ngữ hoàn toàn khô khốc.

      "Em cần nhiều hơn thế." Daphne , duỗi hai cánh tay khoanh lại ra và vặn xoắn xoắn tay phải, cứ như để lôi những lời ra khỏi môi . "Nào, bắt đầu với ' hứa ...'"

      " hứa làm tổn hại đến tên chồng đần độn chết dẫm của em." Anthony phun ra. "Rồi đó. Thế đủ chưa?"

      "Hiển nhiên đủ." Daphne cảm thông . với tới ngăn kéo và lấy lá thư nhận tuần trước, từ người quản lý của Simon về địa chỉ của . "Của đây."

      Anthony chộp lấy nó với vẻ chết chóc thô kệch – và nhạt nhẽo – mở tay ra. ấy chòng chọc nhìn xuống, quét mắt từng dòng, và . " trở lại trong bốn ngày."

      " hôm nay?" Daphne ngạc nhiên hỏi.

      " biết có thể giữ kiểm soát thôi thúc bạo lực này bao lâu." dài giọng.

      "Vậy bằng tất cả các cách, hôm nay ." Daphne .

      ấy làm theo.

      ---o0o---

      "Cho tôi lý do xác đáng tại sao tôi nên kéo xuyên hai lá phổi ra từ mồm cậu."

      Simon ngước lên từ bàn, nhìn thấy Anthony Bridgerton với bụi bám đầy từ cuộc hành trình, ngùn ngụt lửa giận ngưỡng cửa phòng làm việc của . " tốt được gặp cậu, Anthony." lầm bầm.

      Anthony, bước vào phòng với tất cả nét hoa mỹ của cơn bão giông tố sấm chớp đì đoàng, đặt hai tay lên bàn của Simon, và rướn người về trước với vẻ đe dọa. "Cậu có phiền cho tôi tại sao em tôi ở London, khóc thầm vào mỗi đêm trong giấc ngủ, trong khi cậu ở–" ấy nhìn xung quanh căn phòng và quắc mắt. "Chúng ta ở cái nơi phải ôn nào?"

      "Wiltshire." Simon cung cấp.

      "Trong khi cậu ở Wiltshire, lăng xăng quẩn quanh trong dinh thự tầm thường?"

      "Daphne ở London?"

      "Cậu có nghĩ," Anthony gầm vang, "là chồng con bé cậu phải biết điều đó."

      "Cậu nghĩ nhiều thứ quá đấy." Simon lẩm bẩm. "Nhưng phần lớn thời gian, cậu đều sai." hai tháng từ ngày rời khỏi Clyvedon. Hai tháng kể từ khi giương mắt nhìn Daphne và chẳng thể được chỉ từ. Hai tháng hoàn toàn trống rỗng.

      lòng, Simon ngạc nhiên khi Daphne mất nhiều thời gian như vậy để liên lạc với , dù là quyết định làm thế thông qua người cả có phần hiếu chiến của mình. Simon biết chính xác tại sao, nhưng nghĩ liên lạc với sớm hơn, nếu chỉ để quấy rầy lỗ tai . Daphne phải là kiểu người để mọi việc trong im lặng khi đau khổ; nửa hy vọng theo dõi bắt được , và giải thích trong sáu cách khác nhau tại sao hoàn toàn là thằng ngốc.

      là, sau khoảng tháng, nửa ước mong làm thế.

      "Tôi nhổ phăng cái đầu chết toi của cậu ra." Anthony sừng sộ, phá vỡ những ý nghĩ của Simon với chú ý đáng kể. "Nếu phải tôi hứa với Daphne là gây hại đến cơ thể cậu."

      "Tôi chắc rằng đó phải là lời hứa được hứa dễ dàng." Simon .

      Anthony khoanh tay lại, dán chặt cái nhìn trừng trừng vào Simon. " dễ để giữ lời."

      Simon hắng giọng khi thử nghĩ ra cách gì đó để hỏi về Daphne, mà quá ràng. nhớ . cảm thấy như thằng ngốc, như gã đần, nhưng nhớ . nhớ tiếng cười , nhớ hương thơm , nhớ cách thỉnh thoảng vào giữa đêm, luôn cạ chân mình vào chân .

      Simon quen với đơn, nhưng phải độc này.

      "Có phải Daphne gửi cậu đến đây để lôi tôi về?" Cuối cùng hỏi.

      "." Anthony với tay vào túi, lấy ra lá thư màu ngà , và quăng phịch nó xuống bàn. "Tôi theo lời ra lệnh của con bé đến gửi cho cậu thứ này."

      Simon chằm chằm nhìn bức thư với khiếp sợ. Nó chỉ có thể có ý nghĩa duy nhất. cố thử điều gì đó tự nhiên, như "Tôi hiểu.", nhưng cổ họng siết lại.

      "Tôi với con bé tôi hạnh phúc được đưa cho cậu bức thư." Anthony hết sức châm biếm .

      Simon phớt lờ ấy . với tới bức thư, hy vọng Anthony thấy những ngón tay run rẩy như thế nào.

      Nhưng Anthony thấy. "Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy?" ấy hỏi bằng giọng cộc lốc. "Cậu trông như quỷ."

      Simon vồ lấy lá thư và kéo nó về phía . "Cũng luôn luôn hài lòng khi thấy cậu." xoay sở để nhạo báng.

      Anthony bình tĩnh lom lom nhìn , cuộc chiến giữa giận dữ và lo lắng lộ mồn gương mặt. Hắng giọng vài lần, cuối cùng Anthony hỏi, bằng giọng dịu dàng đến ngạc nhiên. "Cậu ốm?"

      "Dĩ nhiên là ."

      Anthony trắng bệch. "Vậy Daphne ốm?"

      Đầu Simon ngẩng phắt lên. "Đó phải là những gì ấy với tôi. Tại sao? ấy trông ốm ư? ấy có–"

      ", con bé trông ổn." Đôi mắt Anthony ngập tràn tò mò. "Simon." Cuối cùng ấy lắc đầu, . "Cậu làm gì ở đây? ràng là cậu con bé. Tôi có thể thấy là rất nhiều, và con bé trông cũng cậu nhiều như thế."

      Simon ấn những ngón tay vào hai thái dương, cố gắng ngăn chặn cơn đau đầu dộng ầm ĩ đeo đuổi suốt trong những ngày này. "Có vài chuyện cậu biết." kiệt sức , nhắm mắt để chống lại cơn đau. "Vài chuyện cậu bao giờ hiểu."

      Anthony im lặng trong cả phút. Cuối cùng, chỉ khi Simon mở mắt ra, Anthony quay khỏi bàn và bước về phía cửa. "Tôi kéo lê cậu về London." ấy bằng giọng . "Tôi nên làm thế, nhưng tôi . Daphne cần biết cậu về vì con bé, phải vì ông cả như tôi dí súng vào lưng cậu."

      Simon gần như chỉ ra đó là lý do tại sao lấy , nhưng ngậm họng lại. Đó phải là . Ít nhất, hoàn toàn là . Trong cuộc đời khác, khụy gối xuống, cầu hôn .

      "Tuy nhiên, cậu nên biết," Anthony tiếp tục, "mọi người bắt đầu xì xầm. Daphne trở lại London mình, chỉ mới hai tuần sau đám cưới vội vã. Con bé giữ được bộ mặt thản nhiên, nhưng như thế cũng đủ gây tổn thương. ai thực đến và xúc phạm, nhưng phải người chỉ có thể tỏ ra tiếc thương đau xót bằng cách đó. Và mụ Whistledown chết dẫm viết về con bé."

      Simon nhăn mặt. trở lại quốc lâu, nhưng cũng lâu đủ để biết Quý bà Whistledown hư cấu có thể giáng đòn tổn thương và đau đớn cùng cực.

      Anthony chửi thề kinh tởm. "Tự lê thân gặp bác sĩ , Hastings. Và rồi tự lê thân trở lại với vợ cậu ấy." Với những lời đó, ấy sải bước ra khỏi cánh cửa.

      Simon trân trối nhìn bức thư trong tay nhiều phút trước khi mở nó ra. Nhìn thấy Anthony đủ sốc. Biết được ấy chỉ vừa mới ở cùng Daphne khiến trái tim Simon nhói đau.

      Khốn nạn. mong nhớ .

      Tuy vậy, như thế phải là còn giận dữ với . lấy thứ ở hoàn toàn lòng hề muốn cho . muốn những đứa con. với điều đó. biết chuyện ấy rồi cưới . Và lừa .

      Hay làm thế? mệt mỏi chà xát hai bàn tay vào mắt, vào trán khi cố gắng nhớ lại chính xác những chi tiết của buổi sáng định mệnh đó. Daphne chắc chắn là người dẫn trong cuộc ái ân của họ, nhưng ràng nhớ giọng của chính , thúc đẩy . nên cổ vũ những gì biết thể dừng lại.

      Dù sao nữa, có lẽ mang thai, lập luận. phải điều ấy mang mẹ khỏi khi bà sinh ra đứa con còn sống duy nhất?

      Nhưng khi mình giường ngủ vào mỗi tối, biết . cảm thấy thế vì Daphne lừa dối , hay vì có cơ hội có đứa con.

      vụt bỏ thể chịu được cách ở bên . khiến hóa thành thằng ngốc cà lăm, lắp bắp như thời thơ ấu. làm cho câm lặng, mang lại cái cảm giác kinh hãi, tắc nghẹn, hoảng sợ vì thể những gì cảm thấy.

      chỉ biết có thể sống cùng với , nếu điều điều đó có nghĩa quay ngược trở lại là cậu bé thể thành lời. thử tự nhắc nhở bản thân về thời gian tìm hiểu của họ – thời gian tìm hiểu vờ vịt, nghĩ với nụ cười vu vơ – và nhớ rằng dễ dàng ở bên như thế nào, dễ dàng chuyện với ra sao. Nhưng từng ký ức đều bị vẩn đục khi nơi mà tất cả những gì nó dẫn đến – là phòng ngủ của Daphne vào buổi sáng kinh tởm ấy, với bị mắc kẹt vào lưỡi của chính mình, và cổ họng tắc nghẹn.

      ghét chính bản thân như thế.

      Nên cố gắng gấp gáp bay đến trong những dinh thự khác của – vì là Công tước, có đến hàng đống. Ngôi nhà đặc biệt này ở Wiltshire, mà lý luận, xa là mấy so với Clyvedon. có thể trở về trong ngày rưỡi nếu phi ngựa đủ nhanh. giống như chuồn , nếu có thể dễ dàng trở về.

      Và giờ đây trông giống như phải trở về.

      Hít vào hơi thở sâu, chộp lấy bức thư để mở và xé toạc nó ra. kéo ra mảnh giấy duy nhất và nhìn xuống.

      Những nỗ lực của em, như đặt tên, thành công. Em tự chuyển đến London, để có thể gần gia đình, và đợi lời chỉ dẫn của ở đây.

      Em,
      Daphne.

      Simon biết ngồi đấy đằng sau chiếc bàn bao lâu, hầu như chỉ thở, miếng giấy màu kem nắm trong những ngón tay. Rồi cuối cùng, cơn gió rít qua , hay có lẽ ánh đèn thay đổi, hay có lẽ ngôi nhà kêu cót két – nhưng cái gì đó phá vỡ tan nát mơ màng khỏi , và nhảy dựng lên, sải bước vào Đại sảnh, và rống ầm với tên quản gia.

      "Thắng xe ngựa cho ta." quát mắng khi tên quản gia xuất . "Ta đến London."
      Last edited: 6/12/15

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 20


      Cuộc hôn nhân mùa này có vẻ như trở nên xấu . Nữ Công tước Hastings (trước kia là Quý Daphne Bridgerton) quay trở lại London gần hai tháng trước, và Tác giả đây thấy người chồng mới của , Ngài Công tước, dù chỉ là cọng tóc.

      Tin đồn rằng Ngài ấy ở Clyvedon, nơi cặp đôi hạnh phúc tận hưởng tuần trăng mật. ra, Tác giả đây thể tìm được bất cứ ai tự nhận là biết chỗ ở nay của Ngài. (Nếu vợ Ngài có biết, ấy cũng ra, và hơn nữa, ai có cơ hội để hỏi, khi tránh xa tất cả khách khứa, ngoại trừ gia đình rộng lớn mênh mông của .)

      Dĩ nhiên, nhiệm vụ và bổn phận thực tại của Tác giả là nghiên cứu nguồn gốc của rạn nứt này, nhưng dù có bị ai ngăn cản, Tác giả đây phải thú nhận điều. Họ trông có vẻ rất nhau.


      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 2 tháng Tám năm 1813.


      * * *

      Chuyến mất hai ngày, đó là hai ngày dài hơn những gì Simnon muốn để có thể ở mình với những suy nghĩ của . mang theo vài cuốn sách để đọc, hy vọng giữ xao lãng trong suốt cuộc hành trình nhạt nhẽo, nhưng bất cứ khi nào xoay sở mở cuốn ra, nó đều được gấp lại chưa đọc trong lòng .

      khó để giữ tâm trí ra khỏi Daphne.

      khó hơn để giữ tâm trí ra khỏi viễn cảnh của cương vị làm cha.

      Khi đến London, chỉ dẫn cho người xà ích đưa thẳng đến Ngôi nhà Bridgerton. mệt lử sau cuộc hành trình, và dĩ nhiên thể có cơ hội thay trang phục, nhưng làm gì hơn trong suốt hai ngày nay ngoài việc diễn tập đương đầu với Daphne – nó nghe có vẻ ngốc nghếch khi hoãn lại cuộc gặp gỡ này như phải nên làm thế.

      Tuy nhiên, khi được cho vào Ngôi nhà Bridgerton, khám phá ra Daphne ở đấy.

      "Ngươi có ý gì," Simon hỏi bằng giọng chết chóc, đặc biệt kệ xác lão quản gia chẳng làm gì liên quan đến cơn giận dữ của , "nữ Công tước có đây?"

      Viên quản gia đón nhận chất giọng giết người của , và cong môi lên, cất cao giọng. "Ý tôi là, thưa Đức ngài" – câu này hề được với vẻ đặc biệt lịch – " ấy sống ở đây."

      "Ta có bức thư từ vợ ta–" Simon thọc mạnh tay vào túi, nhưng – chết tiệt nó – kiếm được lá thư. "À, ta có bức thư từ vợ ta để ở nơi nào đó." gầm gừ. "Và nó cụ thể là ấy tự chuyển đến London."

      "Và ấy chuyển về, thưa Ngài."

      "Vậy ấy ở cái nơi ôn dịch nào?" nghiến răng.

      Viên quản gia chỉ đơn thuần nhướng bên mày. "Tại Ngôi nhà Hastings, thưa Ngài."

      Simon ngậm họng lại. là nhục nhã hơn nhiều khi bị chơi khăm bởi tên quản gia.

      "Sau cùng ," lão quản gia tiếp, ràng hài lòng với bản thân lão tại, " ấy cưới ngài, phải ?"

      Simon trừng trừng lườm lão ta. "Ngươi chắc hẳn hoàn toàn bảo đảm vị trí của mình."

      "Chắc chắn thế."

      Simon gật đầu ngắn gọn với lão (vì thể tự cám ơn người đàn ông ấy) và hiên ngang bước , cảm thấy giống thằng ngu hết sức. Tất nhiên Daphne phải đến Ngôi nhà Hastings. Cuối cùng , bỏ ; chỉ muốn ở gần gia đình.

      Nếu có thể tự đá chính bản thân đường quay trở lại xe ngựa, làm thế.

      Tuy nhiên, tự đá thầm chính mình. sống ở bên kia Quảng trường Grosvennor cách khỏi gia đình Bridgerton. có thể chỉ đến đó trong nửa giờ.

      Dù vậy, thời gian, chứng tỏ đặc biệt hợp tác, vì khi giật mạnh mở tung cánh cửa Ngôi nhà Hastings và hầm hập xông vào Đại sảnh, khám phá ra vợ có nhà.

      "Bà ấy cưỡi ngựa." Jeffries .

      Simon chòng chọc nhìn tên quản gia của hoàn toàn tin được. " ấy cưỡi ngựa?" lặp lại.

      "Vâng, thưa Ngài." Jeffries trả lời. "Cưỡi ngựa. lưng con ngựa hẳn hoi."

      Simon tự hỏi hình phạt thích hợp cho việc bóp cổ tên quản gia. " ấy," cấm cẳng, " đâu?"

      "Hyde Park, tôi tin là thế."

      Máu Simon bắt đầu chảy rần rật, và hơi thở trở nên đứt quãng. Cưỡi ngựa? Chết toi nó, có mất trí ? Vì Chúa, có thai. Thậm chí ngay cả cũng biết phụ nữ có mang được phép cưỡi ngựa.

      "Thắng yên ngựa cho ta." Simon cầu. "Ngay lập tức."

      "Bất kỳ con ngựa nào ạ?" Jeffries hỏi.

      "Con nhanh nhất." Simon quát lại. "Và làm ngay . Hay tốt hơn, ta làm nó." Với những lời đó, quay gót và bước ra khỏi nhà.

      Nhưng nửa đường tới chuồng ngựa, cơn hoảng loạn của tăng tốc di chuyển từ máu đến tận xương tủy, và Simon quyết định chạy thục mạng thay cho bước .


      ---o0o---​

      Ngồi cưỡi ngựa hai bên giống như trước, Daphne nghĩ, nhưng ít nhất di chuyển rất nhanh. Ở vùng quê, nơi lớn lên, luôn mượn quần ống túm của Colin, và tham gia cùng các trai trong những cuộc đua phi nước đại. Mẹ thường phát hỏa bốc hơi ngùn ngụt công kích, mỗi khi bà trông thấy con lớn nhất của mình trở về với mình mẩy dính đầy bùn, và hoàn toàn thường xuyên trưng ra vài vết thâm tím mới, nhưng Daphne chẳng quan tâm. chẳng quan tâm họ cưỡi ngựa đâu, hay họ cưỡi ngựa đến đâu. Tốc độ là tất cả.

      Trong thành phố, dĩ nhiên, thể mặc quần ống túm, và vì vậy phải chuyển qua ngồi bên lưng ngựa, nhưng nếu dẫn ngựa ra ngoài đủ sớm, khi xã hội thượng lưu vẫn còn yên giấc giường, và nếu chắc chắn giới hạn bản thân ở những khu vực tách biệt hơn trong Hyde Park, có thể rạp người yên ngựa và phi nước đại. Cơn gió lùa vào tóc làm xõa tung búi tóc, và khiến mắt rát bỏng, nhưng ít nhất nó cũng khiến lãng quên.

      lưng con ngựa cái thích, lao qua cánh đồng, cảm thấy tự do. Chẳng có phương thuốc nào tốt hơn cho trái tim tan vỡ.

      bỏ rơi người giữ ngựa lâu, vờ như nghe khi cậu ta hét lên. "Đợi ! Thưa bà! Đợi !"

      xin lỗi cậu ấy sau. Những người giữ ngựa tại Ngôi nhà Bridgerton quen với những màn biểu diễn của , và nhận ra kỹ năng lưng ngựa. Cậu trai giữ ngựa mới này – trong những người hầu của chồng – chắc chắn lo lắng.

      Daphne cảm thấy cắn rứt lương tâm – nhưng chỉ nhói lên. cần ở mình. cần phóng nhanh hơn.

      chậm rãi xuống dốc, khi đến khu vực có nhiều cây cối, và hít vào hơi thở sâu của khí trời mùa thu khô lạnh. nhắm mắt lại trong thoáng, để những thanh và mùi vị của công viên lắp đầy những giác quan . nghĩ đến người đàn ông mù mà có lần gặp, người với các giác quan khác của ông trở nên nhạy bén hơn, kể từ ngày ông mất thị giác. Khi ở đây và hít vào hương thơm của khu rừng, nghĩ ông ấy có thể đúng.

      lắng nghe kỹ càng, đầu tiên nhận ra thanh cao the thé chíp chíp của lũ chim, rồi là tiếng chân nhàng, gấp gáp của những chú sóc, khi chúng tích trữ hạt dẻ cho mùa đông. Rồi là–

      nhăn mặt và mở mắt ra. Chết tiệt. Đây ràng là thanh của tay cưỡi ngựa khác đến gần.

      Daphne muốn bạn đồng hành. muốn mình với những suy nghĩ và nỗi đau của , và chắc chắn muốn phải giải thích cho vài thành viên trong giới tại sao lại mình nơi công viên. lắng nghe lần nữa, nhận ra vị trí của tay cưỡi ngựa tới, và quay về hướng khác.

      vẫn giữ cho ngựa bình tĩnh phi nước kiệu, suy nghĩ nếu chỉ cần rẽ sang hướng khác, để yên. Nhưng bất cứ đường nào, ta có vẻ như theo sát sau.

      tăng tốc, nhanh hơn vận tốc nên có trong khu vực rậm rạp cây cối này. Có quá nhiều những nhánh cây thấp và những rễ cây nhô ra. Nhưng giờ đây Daphne bắt đầu cảm thấy sợ. Mạch đập thình thịch bên tai, nghe như những câu hỏi kinh hãi chấn động xuyên qua đầu.

      Chuyện gì xảy ra nếu tay cưỡi ngựa, như nghĩ lúc đầu, phải là thành viên của giới thượng lưu? Chuyện gì xảy ra nếu tên tội phạm? Hay kẻ say? quá muộn rồi; có ai ở quanh đây. Nếu Daphne gào thét thất thanh, ai có thể nghe ? có đủ gần với người giữ ngựa ? Cậu ta có ở lại nơi để cậu ấy lại, hay cố gắng đuổi theo? Và nếu đuổi theo, liệu thậm chí cậu ấy có đúng hướng?

      Người giữ ngựa của ! gần như hét lên nhõm. Đấy phải là người giữ ngựa của . ngoặt ngựa lại để xem có thể nhìn thoáng qua người cưỡi ngựa hay . Trang phục của những người trong nhà Hastings là là màu đỏ dễ nhận biết; chắc chắn có thể thấy nếu–

      Rắc!

      Tất cả khí như bị tống ra khỏi cơ thể cách đầy bạo lực, khi cành cây đập mạnh vào ngực . tiếng làu bàu lạ lùng thoát khỏi môi, và cảm thấy nàng ngựa phi tới trước mà có mình. Và rồi rơi... rơi...

      tiếp đất với tiếng huỵch chói tai đau thấu xương, những chiếc lá thu nâu trải ra mặt đất vừa đủ như tấm nệm. Cơ thể ngay tức khắc cuộn tròn lại như bào thai, như thể nếu càng làm cho bản thân mình bé, có thể giảm được những thương tổn.

      Và, Chúa ơi, đau thể tưởng. Chết tiệt, đau khắp mọi nơi. nhắm chặt mặt lại, làm gì khác ngoài việc tập trung thở. Tâm trí tràn ngập những tiếng nguyền rủa mà bao giờ dám lớn ra. Nhưng mới đau làm sau. Chết tiệt, ngay cả thở cũng đau đớn.

      Nhưng phải cố gắng. Thở. Thở nào, Daphne, cầu. Thở. Thở . Mày có thể làm được mà.

      "Daphne!"

      Daphne trả lời. thanh duy nhất có thể phát ra là những tiếng thầm. Thậm chí cả những lời rên rỉ cũng nằm ngoài khả năng .

      "Daphne! Lạy Chúa, Daphne!"

      nghe ai đó nhảy xuống khỏi ngựa, rồi cảm thấy những chiếc lá di chuyển xung quanh.

      "Daphne?"

      "Simon?" thầm ngạc nhiên. Chẳng có nghĩa lý gì rằng ở đây, nhưng đó là giọng . Và ngay cả khi vẫn mở mắt ra, cảm giác này giống như có . khí thay đổi khi ở bên.

      Hai tay chạm vào , kiểm tra những đoạn xương bị gãy. " cho em đau ở đâu." lên tiếng.

      "Khắp mọi nơi." thở hổn hển.

      chửi thề dưới hơi thở, nhưng chạm vào những chỗ đau dịu dàng và êm ái hơn. "Mở mắt ra nào." khẽ khàng cầu. "Nhìn vào này. Tập trung vào ."

      lắc đầu. "Em thể."

      "Em có thể."

      nghe tiếng cởi đôi găng tay, và rồi những ngón tay ấm áp thái dương , dịu dàng xoa căng thẳng. di chuyển những ngón tay ấy đến hàng lông mày , sau đó đến sống mũi. "Shhhh." suỵt khẽ. "Hãy để nó . Để cơn đau qua . Mở mắt ra nào, Daphne."

      Chậm chạp, và với nhiều khó khăn, làm theo. Gương mặt Simon lắp đầy tầm nhìn , và trong khoảnh khắc ấy, quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra giữa họ, quên hết tất cả mọi thứ, ngoại trừ , và ở đây, làm dịu cơn đau.

      "Nhìn này." lần nữa, giọng và đòi hỏi. "Nhìn và đừng rời mắt khỏi ."

      xoay sở gật đầu. tập trung vào đôi mắt , để cảm xúc mãnh liệt trong ánh nhìn chú tâm nơi đôi mắt ấy giữ yên tĩnh.

      "Bây giờ, muốn em thả lỏng." . Giọng dịu dàng nhưng ra lệnh, và đó chính xác là những gì cần. Khi , di chuyển tay dọc theo cơ thể , kiểm tra những chỗ xương gãy hay bong gân.

      Nhưng mắt chẳng lần nào rời khỏi mắt .

      Simon tiếp tục với bằng giọng , nhàng, khi kiểm tra những thương tổn cơ thể . có vẻ phải trải qua bất kỳ thứ gì đau đớn hơn, ngoài vài vết thâm tím, và choáng váng, nhưng người cẩn thận vẫn hơn, và với đứa bé...

      Mặt tái nhợt còn giọt máu. Trong hoảng loạn dành cho Daphne, quên mất tất cả về đứa trẻ mà mang. Đứa con của .

      Con của họ.

      "Daphne." chậm rãi . Hết sức thận trọng. "Em nghĩ mình ổn ?"

      gật đầu.

      "Vẫn còn đau chứ?"

      "Vài chỗ." thú nhận, lúng túng nuốt khan khi chớp mắt. "Nhưng tốt hơn nhiều rồi."

      "Em chắc chứ?"

      gật đầu lần nữa.

      "Tốt." bình tĩnh . im lặng trong vài giây, và rồi thét ầm lên. "Em nghĩ em làm cái gì vậy hả!"

      Hàm Daphne rớt ra, và mí mắt bắt đầu mở rồi nhắm lại với vận tốc nhanh đến đáng kinh ngạc. khịt mũi đầy kỳ lạ, thanh nghe có lẽ thực biến thành từ, nhưng Simon cắt ngang lời với tiếng rống.

      "Em làm cái chết toi gì ở ngoài này và có người nài ngựa? Và tại sao em lại phi nước đại ở đây, nơi địa hình ràng là cho phép?" Lông mày dính chặt lại với nhau. "Và vì Chúa, đúng là phụ nữ, em làm gì lưng ngựa?"

      "Cưỡi nó?" Daphne yếu ớt hỏi.

      "Em thậm chí thèm quan tâm tới con chúng ta? Em thậm để đến phút giây nào nghĩ về an toàn cho con sao?"

      "Simon." Daphne , giọng rất .

      " người phụ nữ có thai thậm chí nên chỉ ba mét lưng ngựa! Em nên biết hơn mới phải."

      Khi giương mắt nhìn , đôi mắt trông lạ lẫm. "Tại sao quan tâm?" thẳng thừng hỏi. " muốn con mà."

      "Phải, muốn, nhưng giờ con ở đây, muốn em giết nó."

      "Vậy , đừng lo gì cả." cắn môi. " có đứa bé nào hết."

      Simon ngừng thở. "Ý em là gì?"

      Đôi mắt rời khỏi gương mặt . "Em có thai."

      "Em –" thể kết thúc câu . cảm giác lạ lùng rung chuyển trong cơ thể . nghĩ đó là thất vọng, nhưng chẳng dám chắc. "Em dối ?" thều thào.

      lắc đầu mạnh mẽ khi ngồi dậy đối mặt với . "!" bật khóc. ", em bao giờ dối. Em thề. Em nghĩ em có mang. Em nghĩ là em có mang. Nhưng–" nghẹn giọng nức nở, và nhắm chặt mắt để ngăn những giọt lệ ào ạt tuôn ra. ôm lấy chân mình và vùi mặt dựa vào đầu gối.

      Simon chưa bao giờ thấy như thế, hoàn toàn bị nỗi đau khổ tác động. chăm chú nhìn , cảm giác thể giúp gì đến mức nhói lòng. Tất cả những gì muốn là khiến cảm thấy tốt hơn, và chẳng dễ chịu gì khi biết là nguyên nhân gây ra tổn thương cho . "Nhưng sao, Daff?" hỏi.

      Cuối cùng, khi ngước lên nhìn , đôi mắt mở lớn, và ngập tràn khổ đau. "Em biết. Có thể vì em quá mong mỏi đứa con, nên bằng cách nào đó em buộc chu kỳ của em . Em rất hạnh phúc vào tháng trước." thở ra hơi run rẩy, hơi thở chênh vênh mỏng manh rìa của tiếng nấc. "Em chờ và đợi, ngay cả khi miếng lót của em sẵn sàng, và chẳng có gì xảy ra."

      " gì sao?" Simon chưa bao giờ nghe về những việc như thế.

      " gì cả." Môi run lên trong nụ cười mờ nhạt tự châm biếm bản thân. "Chưa bao giờ trong đời em lại hạnh phúc như thế, khi có gì xảy ra."

      "Em có cảm thấy buồn nôn?"

      lắc đầu. "Em cảm thấy gì khác. Ngoài việc em chảy máu. Nhưng rồi hai ngày trước..."

      Simon đặt tay vào tay . " rất tiếc, Daphne."

      ", thấy tiếc." chua chát , giật mạnh tay ra. "Đừng giả vờ những thứ cảm thấy. Và Chúa tôi, đừng dối em lần nữa. bao giờ muốn đứa bé này." bật ra tiếng cười trống rỗng, vỡ tan. "Đứa bé này? Lạy Chúa, em cứ như nó thực tồn tại. Cứ như nó thậm chí nhiều hơn hình ảnh tưởng tượng của em." cúi xuống, và khi tiếp, giọng đau đến nhói lòng. "Và tất cả giấc mơ em."

      Môi Simon há ra vài lần trước khi xoay sở được. " thích thấy em đau khổ."

      nhìn với vẻ trộn lẫn giữa tin được và hối tiếc. "Em hiểu làm sao có thể mong đợi vào bất cứ thứ gì khác."

      "A-a-–" nuốt khan, cố gắng thư giãn cổ họng, và cuối cùng chỉ điều duy nhất trong trái tim . " muốn em quay về."

      chẳng bất cứ gì. Simon im lặng cầu xin gì đó, nhưng làm thế. Và nguyền rủa im lặng của , vì điều đó có nghĩa phải thêm nữa.

      "Khi chúng ta tranh cãi," chậm chạp , " mất điều khiển. A- thể ." nhắm mắt lại, đau khổ khi quai hàm siết chặt. Cuối cùng, sau hơi thở dài, run rẩy, lên tiếng. " ghét bản thân mình như thế."

      Daphne khẽ nghiêng đầu khi cau mày lại. "Đó là lý do tại sao bỏ ?"

      gật đầu.

      " phải là vì – những gì em làm?"

      Đôi mắt gặp mắt . " thích những gì em làm."

      "Nhưng đó phải là lý do bỏ ?" dai dẳng.

      nhịp đập im lặng, và rồi . "Đó phải lý do bỏ ."

      Daphne ôm lấy đầu gối vào ngực, cân nhắc về những lời của . Suốt quãng thời gian này, nghĩ bỏ rơi vì ghét bỏ , căm ghét những gì làm, nhưng , thứ duy nhất ghét chính là bản thân .

      khẽ khàng . " biết em đánh giá thấp khi người lắp."

      " đánh giá thấp bản thân mình."

      chậm rãi gật đầu. Đương nhiên là thế. quá tự trọng và cứng đầu, và tất cả giới thượng lưu đều kính trọng . Đàn ông nịnh hót, phụ nữ ve vãn như phát khùng. Và tất cả khoảng thời gian kinh hãi là mỗi lần mở miệng.

      Chà, có thể phải là hầu hết thời gian, Daphne nghĩ khi chăm chú nhìn gương mặt . Khi họ ở bên nhau, thường trò chuyện rất thoải mái, trả lời nhanh đến mức biết có lẽ hề cố gắng tập trung vào từng chữ.

      nắm lấy tay . " phải là cậu bé như cha nghĩ."

      " biết." , nhưng nhìn vào mắt .

      "Simon, nhìn em ." đề nghị nhàng. Khi làm theo, lặp lại. " phải là cậu bé như cha nghĩ."

      " biết." lần nữa, trông có vẻ khó hiểu và có thể là chút bực mình.

      " chắc ?" dịu dàng hỏi.

      "Chết tiệt, Daphne, biết–" Những từ ngữ của rơi vào im lặng, khi cơ thể bắt đầu rung lên. Trong khoảnh khắc sửng sốt, Daphne nghĩ khóc. Nhưng những giọt nước mắt ngập trong đôi mắt bao giờ chảy ra, và khi ngước lên nhìn , cơ thể run rẩy, tất cả những gì là, " ghét ông ấy, Daphne. g-g-g–"

      đặt hai tay mình lên má , quay đầu lại phía , buộc nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh nơi . "Ổn rồi." lên tiếng. "Nghe như thể ông ấy là người dễ sợ. Nhưng phải để ông ra ."

      " thể."

      " có thể. có thể giận dữ, nhưng thể để điều đó trở thành nhân tố chi phối cuộc đời . Ngay cả bây giờ, vẫn để ông sai khiến những lựa chọn của ."

      Simon quay .

      Tay Daphne rơi khỏi gương mặt , nhưng đảm bảo chúng ở đầu gối . cần kết nối. cảm thấy lạ khi sợ rằng nếu bỏ tay ra khỏi bây giờ, mất mãi mãi. "Có bao giờ ngừng tự hỏi nếu muốn gia đình? Nếu muốn đứa con của chính ? người cha tuyệt vời, Simon, vậy nhưng, thậm chí để bản thân nghĩ về điều đó. nghĩ trả thù, nhưng thực chỉ để ông điều khiển từ dưới mồ mà thôi."

      "Nếu cho ông đứa trẻ, ông ấy thắng." Simon thầm .

      ", nếu cho chính bản thân đứa trẻ, thắng." nuốt chấn động xuống. "Cả hai ta đều thắng."

      Simon gì, nhưng có thể thấy cơ thể run lên.

      "Nếu muốn đứa con vì muốn, đó là lẽ. Nhưng nếu từ chối niềm sung sướng làm cha của chính bản thân người chết, kẻ nhát gan."

      Daphne cau mày khi lời xúc phạm ấy lướt qua môi, nhưng phải ra. "Đây là lúc cần để ông lại phía sau và sống cuộc đời cho bản thân . cần bỏ giận dữ và–"

      Simon lắc đầu, đôi mắt vô vọng và lạc lõng. "Đừng cầu làm thế. Đó là tất cả những gì có. Em thấy sao, đó là tất cả những gì có?"

      "Em hiểu."

      Giọng tăng cao. "Em nghĩ tại sao học hết sức mình? Em nghĩ cái gì thúc đẩy ? Đó là giận dữ. Đó luôn là giận dữ, luôn luôn muốn chứng tỏ cho ông ấy xem."

      "Simon–"

      tiếng cười mỉa mai bật ra khỏi họng . " phải nó thú vị quá sao? căm ghét ông. ghét ông rất nhiều, thế mà ông lại là lý do duy nhất để cố gắng đến thành công."

      Daphne lắc đầu. " phải thế." quả quyết . " thành công dù có chuyện gì nữa. ngoan cố và rất thông minh, và em biết . học vì bản thân , phải vì ông ấy." Khi gì, thêm vào bằng giọng nhàng. "Nếu ông ấy cho thấy thương, mọi chuyện dễ dàng hơn."

      Simon sắp sửa lắc đầu, nhưng cắt ngang bằng cách nắm tay và siết lấy nó. "Em cho thấy thương ." thầm. "Trong suốt quãng thời gian lớn lên, em biết gì hơn ngoài tình tận tụy. Hãy tin em, nó khiến mọi thứ dễ dàng hơn."

      Simon ngồi bất động đến vài phút, thanh duy nhất là tiếng thở khẽ khàng, khi chiến đấu để kiểm soát những xúc cảm. Cuối cùng, chỉ khi Daphne bắt đầu lo sợ rằng mất , ngước lên nhìn với đôi mắt tan nát.

      " muốn được hạnh phúc." thều thào.

      " hạnh phúc." thề, vòng tay qua bao phủ . " hạnh phúc."
      Last edited: 6/12/15

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 21.1

      Ngài Công tước Hastings trở lại!

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 6 tháng Tám năm 1813.

      * * *

      Simon gì khi họ chậm rãi cưỡi ngựa đường về nhà. Nàng ngựa của Daphne được tìm thấy, thỏa mãn tóp tép nhai bãi cỏ cách đó khoảng hai mươi mét, và thậm chí ngay cả khi Daphne khăng khăng chắc rằng ổn để cưỡi ngựa, Simon cũng khăng khăng rằng cóc quan tâm. Sau khi buộc dây cương hai con ngựa lại với nhau, đẩy Daphne lên yên ngựa của , nhảy lên phía sau , và quay ngựa ngược về phía Quảng trường Grosvenor.

      Ngoài ra, cần giữ chặt .

      tới việc nhận ra cần giữ chặt điều gì đó trong đời, và có thể đúng – có lẽ giận dữ phải là giải pháp. Có lẽ – chỉ có lẽ có thể học được cách thay vào đó là nắm lấy tình .

      Khi họ đến Ngôi nhà Hastings, người nài ngựa chạy ra để lo cho hai con ngựa, vậy nên Simon cùng Daphne lê bước chậm chạp đến những bậc cấp, rồi bước vào Đại sảnh.

      Và nhận thấy chính họ bị lườm chòng chọc hết sức đáng sợ bởi ba em nhà Bridgerton.

      "Mấy người làm cái quỷ gì trong nhà tôi?" Simon cầu. Tất cả những gì muốn làm bây giờ là lỉnh lên những bậc thang và ân ái với vợ , vậy mà thay vào đó bị chào đón bởi bộ ba như tham chiến ấy. Họ dứng dạng chân ra giống hệt nhau, tay chống hông, ưỡn ngực ra. Nếu Simon quá điên tiết trước họ, có lẽ để tâm đến hồi chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí.

      Simon hề nghĩ là có thể chống lại người trong số ấy – hai có thể – nhưng chống lại cả ba, ngủm là cái chắc.

      "Bọn tôi được nghe rằng cậu trở lại." Anthony .

      "Đúng vậy." Simon trả lời. "Giờ biến ."

      " nhanh vậy đâu." Benedict , khoanh tay lại.

      Simon quay sang Daphne. " có thể bắn ai trong số họ trước?"

      trừng mắt về phía các trai. "Em thích thế này đâu."

      "Bọn tôi có vài cầu trước khi để giữ Daphne." Colin lên tiếng.

      "Cái gì?" Daphne rú lên.

      " ấy là vợ tôi!" Simon rống, hiệu quả đến mức xóa sạch câu hỏi giận dữ của Daphne.

      "Con bé là em bọn tôi trước." Anthony gầm vang. "Và cậu làm con bé khổ sở."

      "Đây phải là chuyện của mấy ." Daphne nhấn mạnh.

      "Em là việc của bọn ." Benedic .

      " ấy là việc của tôi." Simon đốp chát. "Vậy nên biến quách ra khỏi nhà tôi ngay."

      "Khi nào ba người các có hôn nhân của chính mình để mà lo, khi ấy các mới có quyền tự phụ cho em lời khuyên." Daphne tức khí . "Nhưng trong khi chờ đợi lúc ấy, các bỏ ngay những cơn can thiệp bốc đồng này ."

      " xin lỗi, Daff." Anthony lên tiếng. "Nhưng bọn nhúc nhích khỏi đây đâu."

      "Dựa cái gì?" thét. "Các có nơi nào để xen vào dù bằng đường này hay đường khác. Đây phải việc của các !"

      Colin bước tới. "Bọn cho đến khi nào bị thuyết phục là ấy em."

      Daphne tái nhợt. Simon chưa lần . thể nó, trong hàng trăm cách khác nhau, nhưng chưa lần những từ ấy. Khi những từ ấy đến, muốn chúng do áp lực từ những ông trai độc đoán của ; muốn chúng đến từ sâu thẳm và tự nguyện trong trái tim Simon.

      "Đừng làm việc này, Colin." thầm, căm ghét vẻ thống thiết, tái nhợt trong giọng . " phải để em chiến đấu những mặt trận của chính mình."

      "Daff–"

      "Xin ." van nài.

      Simon bước tới giữa họ. "Cho phép chúng tôi." với Colin, và mở rộng hơn, là với cả Anthony và Benedict. dẫn Daphne đến góc cuối Đại sảnh, nơi họ có thể chuyện riêng tư. thích di chuyển qua phòng khác hơn, nhưng hề tự tin là cái đám trai ngu ngốc của theo.

      "Em xin lỗi về các trai em." Daphne thầm, những từ ngữ phát ra gấp gáp giận dữ. "Họ là những tên ngốc thô lỗ, và có quyền gì xâm phạm nhà . Nếu em có thể thừa nhận họ, em làm thế. Sau thể này, em ngạc nhiên nếu bao giờ muốn có con–"

      Simon đặt ngón tay lên môi để khiến im lặng. "Thứ nhất, đây là nhà chúng ta, phải nhà . Và với các trai em – họ phiền phức chết được với , nhưng họ chỉ cư xử vì tình cảm thương." nghiêng người, chi cỡ hai centimet, nhưng như thế cũng đủ khiến gần hơn, cũng đủ khiến cảm thấy hơi thở làn da . "Và ai có thể trách họ?" thào.

      Tim Daphne như ngừng đập.

      Simon di chuyển tới gần hơn, cho đến khi mũi chạm vào mũi . " em, Daff." thầm.

      Tim bắt đầu đập trở lại, vội vã hơn mong đợi. " em?"

      gật đầu, chóp mũi cạ vào mũi . " thể ngăn được điều đó."

      Môi run run, ngập ngừng mỉm cười. "Điều ấy nghe chẳng lãng mạn chút nào."

      "Đó là ." , thể ngăn được cái nhún vai. "Em biết hơn ai hết là muốn bất kỳ cái nào trong số ấy. muốn người vợ, gia đình, và chắc chắc hoàn toàn muốn phải ." nhàng chà môi vào môi , khiến cả hai cơ thể họ run rẩy. "Nhưng những gì tìm thấy" – lại chạm môi vào môi lần nữa – "khiến kinh hãi khi" – và lần nữa – " quá dễ dàng để em."

      Daphne tan chảy trong vòng tay . "Ồ, Simon." thở dài.

      Môi giữ lấy môi , cố cho thấy qua nụ hôn trao những gì vẫn còn học để diễn tả thành lời. . tôn thờ . bước vào lửa vì .

      –vẫn còn cái đám ba trai làm khán thính giả.

      Chậm rãi dứt khỏi nụ hôn, quay về phía ấy. Anthony, Benedict và Colin vẫn còn đứng như trong phòng giải lao của rạp hát. Anthony nghiên cứu cái trần nhà, Benedict vờ như mê mải với lũ móng tay, và Colin nhìn chằm chằm hoàn toàn biết xấu hổ.

      Simon siết chặt quanh Daphne, dù ngay cả khi bắn cái lườm trừng trừng xuống Đại sảnh. "Ba người các cậu vẫn còn làm cái ôn dịch gì ở nhà tôi?"

      Chẳng lấy làm ngạc nhiên, ai trong số họ nhanh chóng trả lời.

      "Biến ngay." Simon lồng lộn.

      "Làm ơn." Giọng Daphne chính xác có tý lễ độ nào.

      "Được thôi." Anthony trả lời, vỗ vào sau gáy Colin. " tin việc của chúng ta đến đây là kết thúc, các chàng trai."

      Simon bắt đầu hướng Daphne về phía những bậc thang. "Tôi chắc cậu có thể tự mình ra khỏi đây." vọng qua vai.

      Anthony gật đầu và thúc hai em trai về phía cửa.

      "Tốt." Simon cộc lốc . "Chúng ta lên gác."

      "Simon!" Daphne ré lên.

      " phải họ biết chúng ta định làm gì." thầm vào tai .

      "Nhưng dù vậy – ý họ là các trai em?"

      "Chúa phù hộ chúng ta." lầm bầm.

      Nhưng thậm chí trước khi Simon và Daphne có thể đến đầu cầu thang, cánh cửa trước bật mở cùng là tiếng gào ràng là giọng nữ công kích dữ dội.

      "Mẹ?" Daphne , từ ngữ lúng búng trong cổ họng.

      Nhưng Violet chỉ phóng mắt đến những đứa con trai. "Mẹ biết thể nào cũng tìm thấy cả đám ở đây." Bà buộc tội. " lũ ngu ngốc, cứng đầu cứng cổ–"

      Daphne nghe được phần sau bài diễn văn ấy. Simon cười giòn giã bên tai .

      "Gã ta làm con bé đau khổ!" Benedict phản kháng. "Là những trai của con bé, nhiệm vụ của tụi con là–"

      "Đủ tôn trọng trí thông minh nó có để nó tự giải quyết những vấn đề của chính mình." Violet nạt lại. "Và ngay lúc này con bé trông bất hạnh tý nào."

      "Đó là bởi vì–"

      "Và nếu con là đó là bởi vì con tham gia đột nhập vào nhà em như bầy cừu suy nhược thần kinh, mẹ từ cả ba đứa bây."

      Cả ba bèn ngậm họng lại.

      "Giờ ," Violet tiếp tục cách mạnh mẽ, "mẹ tin là đến lúc chúng ta rời , đúng chứ?" Khi mấy thằng con trai di chuyển đủ nhanh để làm hài lòng bà, bà với tới và–

      "Làm ơn, mẹ ơi!" Colin ăng ẳng. " phải–"

      Bà với tới và chộp lấy tai .

      "Tai." ấy rầu rĩ.

      Daphne túm lấy cánh tay Simon. Bây giờ cười nắc nẻ đến mức, sợ rằng ngã nhào xuống khỏi những bậc thang.

      Violet dồn mấy đứa con trai của bà thành bầy ra ngoài cửa với tiếng ầm ĩ, "Bước!" rồi quay lại phía Simon và Daphne những bậc thang.

      " vui mừng được gặp con ở London, Hastings." Bà gọi, tặng nụ cười tươi rói, rực rỡ. "Thêm tuần nữa và ta đích thân lôi xềnh xệch con về."

      Sau đó, bà bước ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại phía sau.

      Simon quay sang Daphne, cơ thể vẫn còn rung lên vì cười. "Đó có phải mẹ em ?"

      "Bà ấy có những năng lực giấu."

      " là thế."

      Gương mặt Daphne trở nên nghiên túc. "Em xin lỗi nếu các trai em buộc –"

      "Vớ vẩn." cắt ngang. "Các trai em bao giờ buộc được những gì cảm thấy." nghiêng đầu và cân nhắc. "À , khi mà thiếu khẩu súng."

      Daphne đánh mạnh vào vai .

      Simon phớt lờ, và kéo lại gần. "Đó là những gì muốn ." thầm , bao tay quanh thắt lưng . " em. biết điều ấy thời gian, nhưng–"

      "Được rồi mà." Daphne , dựa má vào ngực . " cần phải giải thích."

      "Có, cần phải thế." khăng khăng. "–" Nhưng những từ ngữ ấy tuôn ra. Trong cất lên quá nhiều xúc cảm, quá nhiều cảm giác rung chuyển chơi vơi. "Hãy để cho em thấy." khản giọng . "Hãy để cho em thấy em nhiều như thế nào."

      Daphne trả lời bằng cách ngẩng mặt lên nhận nụ hôn nơi . Và khi môi họ chạm nhau, thở dài. "Em cũng ."

      Môi Simon giữ lấy môi với hiến dâng đói khát, hai bàn tay giữ chặt lưng , cứ như sợ có thể biến mất vào bất cứ lúc nào. "Lên gác nào." thầm. "Bây giờ hãy đến với ."

      gật đầu, nhưng trước khi có thể bước được bước nào, nhàng kéo vào vòng tay và bế lên những nấc thang.

      Khi Simon đến tầng hai, cơ thể hân hoan tuyệt đối và căng cứng muốn giải thoát. "Em chọn dùng phòng nào?" thở dốc.

      "Phòng ." trả lời, nghe ngạc nhiên khi thậm chí có thể hỏi.

      lầm bầm tán thành và nhanh chóng bước tới phòng , phòng họ, đá cánh cửa đóng lại phía sau. " em." , khi họ ngã nhào xuống giường. Giờ đây, khi những lời ấy lần, chúng nổ tung trong , đòi hỏi được ra. cần cho , đảm bảo rằng biết, đảm bảo rằng hiểu có ý nghĩa như thế nào với .

      Và nếu cần phải ra tới cả trăm lần, cũng mặc xác.

      " em." lần nữa, những ngón tay cuồng loạn với vận tốc nhanh nhất áo váy .

      "Em biết." bẽn lẽn . khum gương mặt trong tay , và gài chặt mắt với mắt . "Em cũng ."

      Rồi kéo môi xuống môi , hôn bằng nụ hôn ngọt ngào ngây thơ, khiến bừng cháy.

      "Nếu có bao giờ, có bao giờ làm tổn thương em lần nữa," mạnh mẽ, môi di chuyển đến khóe môi , " muốn em giết ."

      " bao giờ đâu." trả lời, mỉm cười.

      Môi kéo đến chỗ hõm nhạy cảm nơi quai hàm gặp dái tai . "Vậy làm tàn phế." thều thào. "Bẻ tay, làm trặc mắt cá chân ."

      "Đừng ngốc thế." , chạm vào cằm , và quay mặt lại về phía . " làm tổn thương em."

      Tình cho người phụ nữ này ngập tràn trong . Nó dâng lên trong ngực, khiến những ngón tay tê dại, và đánh cắp từng hơi thở nơi . "Có đôi khi," thầm , " em nhiều đến mức khiến hoảng sợ. Nếu có thể cho em cả vũ trụ, em biết làm thế, đúng ?"

      " là tất cả những gì em muốn." thầm. "Em cần cả vũ trụ, chỉ cần tình của . Và có lẽ" thêm vào với nụ cười gượng gạo, "muốn tháo đôi bốt ấy ra."

      Simon cảm thấy gương mặt mình sắp kéo ra thành nụ cười toe toét. Chẳng biết bằng cách nào, vợ luôn trông như biết chính xác cần những gì. Chỉ khi những xúc cảm thắt chặt lấy, mang gần cách nguy hiểm đến việc phát khóc lên, xoa dịu tâm trạng , khiến mỉm cười. "Mong ước của bà là mệnh lệnh đối với tôi." , và lăn qua bên cạnh để giật mạnh đôi bốt được cầu ra khỏi chân.

      chiếc nhào lộn xuống sàn nhà, chiếc còn lại là đà bay sang phía kia phòng.

      "Gì nữa , thưa Đức bà?" hỏi.

      nghiêng đầu duyên dáng. "Áo sơ mi của cũng có thể cởi ra, em cho là thế."

      tuân theo, và lớp áo ngoài của nằm thẳng hàng cái bàn đầu giường.

      "Đó là tất cả?"

      "Những cái này," , móc tay vài cạp quần nơi chiếc quần ống túm của , " ràng là làm ngáng đường."

      " đồng ý." thều thào, cởi sạch chúng ra. trườn qua, hai bàn tay và đầu gối, cơ thể nóng hổi giam cầm quanh . "Giờ sao nào?"

      ngưng thở. "À, hoàn toàn khỏa thân."

      "Điều đó đúng." đồng tình, đôi mắt bừng cháy xuống .

      "Và em thế."

      "Điều đó cũng đúng." mỉm cười như con mèo. "Và đáng tiếc là nó như thế."

      Daphne gật đầu, rơi rạc hết từ ngữ.

      "Ngồi dậy nào." khẽ khàng .

      làm theo, và hai giây sau áo váy bị giật phắt qua khỏi đầu.

      "Giờ ," , giọng khản đục, bắt đầu khát khao đến ngực , "đây là cải thiện."

      Bây giờ cả hai đều quỳ đối diện nhau cái giường ngủ bốn cọc to lớn của họ. Daphne chăm chú nhìn vào chồng , mạch đập nhanh hơn trước việc nhìn thấy bờ ngực rộng của , tăng lên và hạ xuống với mỗi hơi thở nặng nhọc. Với bàn tay run rẩn, với tới và chạm vào , những ngón tay nhàng lướt qua làn da nóng ấm nơi .

      Simon ngừng thở cho đến khi ngón trỏ chạm vào đầu ti , và tay bắn ra bao phủ tay . " muốn em." .

      Đôi mắt vụt hạ xuống, và môi khẽ cong lên. "Em biết."

      "." rên rỉ, kéo lại gần hơn. " muốn ở trong tim em. muốn–" Cả cơ thể rung lên khi làn da họ chạm nhau. " muốn ở trong tâm hồn em."

      "Ồ, Simon." thở dài, lùa những ngón tay vào mái tóc đen dày của . " ở đó rồi."

      cần thêm bất cứ lời nào nữa, chỉ có đôi môi, bàn tay, và xác thịt.

      Simon tôn sùng trong mọi cách mà có thể biết. di chuyển tay dọc theo chân , hôn phía sau đầu gối . véo hông , cù vào chỗ trung tâm . Và khi thăng bằng để vào trong , toàn bộ cơ thể căng ra đối mặt với tất cả khao khát mà chưa bao giờ nếm trải, nhìn chăm chú từ xuống dưới với tôn kính khiến chảy cả nước mắt.

      " em." thầm . "Trong suốt cuộc đời , chỉ có mỗi mình em."

      Daphne gật đầu, và dù lời nào, môi vô vẽ ra những từ, "Em cũng ."

      đẩy vào, chậm rãi, dứt khoát. Và khi đủ đầy trong , biết về nhà.

      nhìn xuống gương mặt . Đầu ngửa ra sau, hông tách khỏi mỗi khi cố gắng thở. Môi chạm vào gò má ửng hồng nơi . "Em là thứ xinh đẹp nhất từng được thấy." thầm. " chưa bao giờ – biết như thế nào–"

      cong lưng lại trả lời. "Chỉ cần em." hổn hển. "Làm ơn, hãy em."

      Simon bắt đầu di chuyển, hông nhô lên và hạ xuống theo nhịp điệu cổ xưa. Những ngón tay Daphne ấn vào lưng , móng tay đâm vào da mỗi lần đẩy sâu hơn trong .

      rên rỉ và rền rĩ, và cơ thể bùng cháy trước thanh đê mê của . dần dần mất kiểm soát, di chuyển của trở nên giật mạnh, điên cuồng hơn. " thể giữ lâu hơn nữa." thở dốc. muốn đợi , cần biết rằng mang lại cho hạnh phúc tột cùng, trước khi cho phép bản thân tự giải phóng.

      Nhưng rồi, chỉ khi nghĩ cơ thể vỡ tan vì nỗ lực kìm nén đó, Daphne run rẩy bên dưới , những bắp cơ co lại xung quanh , khi thét gọi tên .

      Hơi thở Simon ngưng lại trong cuống họng khi quan sát gương mặt . luôn quá bận rộn để đảm bảo đổ hạt giống vào trong , nên chưa bao giờ trông thấy gương mặt khi đạt đỉnh. Đầu ngửa ra sau, những đường tao nhã nơi cổ họng căng lên, khi môi mở ra cho tiếng hét câm lặng.

      thảng thốt.

      " em." . "Ồ, Chúa ơi, em biết bao." Rồi đâm vào sâu hơn.

      Đôi mắt Daphne vụt mở ra khi tiếp tục nhịp điệu của mình. "Simon?" hỏi, giọng đầy vội vã. " chắc ?"

      Cả hai đều biết ý là gì.

      Simon gật đầu.

      "Em muốn làm điều này chỉ cho em." . "Nó phải là cho cả nữa."

      khối u lạ lùng hình thành trong cổ họng – nó giống bất cứ thứ nào khiến lắp, giống bất cứ thứ nào khiến cà lăm. nhận ra, đó gì khác hơn ngoài tình . Những giọt nước tràn qua khóe mắt , và gật đầu, hoàn toàn thể thành lời.

      đâm vào sâu hơn, bùng nổ trong . Cảm giác tuyệt. Ôi, Chúa ơi, cảm giác tuyệt. có thứ gì trong cuộc sống trước đây khiến cảm thấy tuyệt vời như thế.

      Cuối cùng vòng tay lỏng ra, và đổ sụp phía , thanh duy nhất trong phòng là tiếng lạo xạo của hơi thở rời rạc.

      Và rồi Daphne vén những lọn tóc ra khỏi trán , hôn lên lông mày . "Em ." thầm . "Em luôn ."

      Simon vùi mặt vào cổ, hít thở hương thơm . bao quanh , phủ lấy , và thế là trọn vẹn.
      Last edited: 6/12/15

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 21.2


      Nhiều giờ sau, mi mắt Daphne vụt mở ra. duỗi tay lên khi chú ý rằng những tấm màn cửa đều được kéo lại. Chắc hẳn là Simon làm việc ấy, nghĩ với tiếng ngáp. Ánh sáng xuyên qua những khe hở, khiến căn phòng tắm trong thứ chói chang dịu .

      vặn vẹo khớp cổ, rồi trượt ra khỏi giường, và bước tới phòng thay phục trang để tìm chiếc áo choàng. là chẳng giống khi lại ngủ vào giữa ngày như thế này. Nhưng, cho rằng, đây phải là ngày bình thường.

      khoác chiếc áo choàng lên, để chiếc khăn quàng mượt như lụa quanh eo . Simon đâu? nghĩ rời giường quá lâu trước khi dậy; ký ức ngái ngủ về việc nằm trong vòng tay , và bằng cách nào đó nó như chỉ mới vừa xảy ra.

      Gian phòng chính gồm có năm phòng cả thảy: hai phòng ngủ, từng phòng thay phục trang cạnh bên cho mỗi phòng ngủ, được nối với nhau bằng căn phòng lớn ngồi thư giãn. Cánh cửa phòng thư giãn khép hờ, và ánh sáng mặt trời lấp ló qua khe hở, gợi ý rằng những tấm màn của bên trong được kéo ra. Di chuyển những ngón chân thong thả im lặng, Daphne bước tới cánh cửa mở để quan sát bên trong.

      Simon đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi thành phố. mặc bộ áo màu đỏ của rượu vang, nhưng vẫn chân trần. Đôi mắt xanh lơ nhạt màu phản chiếu ánh nhìn tập trung, và đơn giản chỉ mang vẻ trống trải mong manh nhất.

      Daphne cau mày lo lắng. bước qua phòng về phía , lặng lẽ , "Chào ." khi chỉ còn cách vài mét.

      Simon quay lại khi nghe tiếng , và gương mặt mệt mỏi của dịu lại. "Chào em." lầm bầm, kéo vào vòng tay. Bằng cách nào đó, dựa lưng vào bờ ngực rộng lớn nơi , chăm chăm nhìn ra ngoài Quảng trường Grosvenor, khi Simon đặt cằm lên đỉnh đầu .

      Daphne mất đến vài phút trước khi có đủ dũng khí để hỏi. " hối tiếc sao?"

      thể thấy gương mặt , nhưng cảm thấy cằm cọ xát vào da khi lắc đầu.

      " hối tiếc." khẽ khàng . "Chỉ... suy nghĩ."

      Có cái gì đó trong giọng nghe kỳ lạ, nên Daphne xoay người trong vòng tay , cho đến khi có thể thấy gương mặt . "Simon, chuyện gì vậy?" thầm.

      " gì cả." Nhưng mắt nhìn vào mắt .

      Daphne dẫn đến chỗ chiếc ghế bành thích, và ngồi xuống, kéo mạnh tay cho đến khi cũng ngồi xuống cạnh . "Nếu vẫn chưa sẵn sàng để trở thành cha," thều thào, " chẳng sao cả."

      " phải chuyện đó."

      Nhưng tin . trả lời quá nhanh, và có thanh nghẹn lại trong giọng khiến thoải mái. "Em phiền khi phải đợi đâu." . " là," bẽn lẽn, "em phiền khi có thêm quãng thời gian nữa chỉ có hai chúng ta."

      Simon gì, nhưng mắt trở nên đau đớn, và rồi nhắm mắt lại khi chà tay lên trán.

      cơn sóng của nỗi đau dâng lên trong Daphne, và bắt đầu nhanh hơn. " phải là em muốn đứa bé ngay lúc này nhiều đến thế." lên tiếng. "Em chỉ... muốn có đứa con, vậy thôi, và em nghĩ cũng có thể muốn thế, nếu để bản thân suy nghĩ về điều đó. Em buồn bã vì em ghét từ chối cho chúng ta gia đình, để oán giận cha . phải–"

      Simon đặt bàn tay nặng nề lên đùi . "Daphne, làm ơn." . "Dừng lại."

      Giọng với xúc cảm đau đớn đến mức khiến ngay lập tức im lặng. cắn môi dưới giữa hai hàm răng, và lo âu ngẫm nghĩ. Đến lượt ra. ràng có thứ gì đó to lớn và khó khăn siết chặt trái tim , và nếu phải mất cả ngày cho tìm được từ ngữ để giải thích, có thể đợi.

      có thể đợi người đàn ông này mãi mãi.

      " thể hào hứng với việc có đứa con." Simon chầm chậm .

      Daphne chú ý thấy hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, và đặt tay vào nơi khủy tay để xoa dịu.

      quay đôi mắt cầu xin thấu hiểu qua . " cho bản thân tự trải qua tương lai quá dài mà bao giờ có đứa con, em thấy đó." nuốt khan. " thậm chí k- biết phải bắt đầu nghĩ về điều ấy như thế nào?"

      Daphne trao cho nụ cười, khi nhận ra điều ấy có ý nghĩa với cả hai. " học được." thầm . "Và em học với ."

      "K- phải thế." , lắc đầu, thở ra hơi thở nôn nóng. " ... muốn... sống cuộc đồi c-chỉ để oán hận cha."

      quay sang , và Daphne gần như bị phá hủy bởi vẻ chơi vơi bùng cháy gương mặt . Quai hàm run rẩy, đường gân giật giật mạnh nơi má . Cổ căng ra lạ thường, như thể từng gam năng lượng hiến dâng cho việc giải bày những lời ấy.

      Daphne muốn giữ lấy , để xoa dịu cậu trai bé bên trong. muốn vuốt vào vầng trán , và siết tay . muốn làm hàng trăm thứ, nhưng thay vào đó chỉ giữ im lặng, đôi mắt cổ vũ tiếp tục.

      "Em đúng." , từ ngữ xáo trộn. "Từ đầu, em đúng. Về cha . R-rằng để ông thắng."

      "Ồ, Simon." thào.

      "N-nhưng chuyện–" Gương mặt – gương mặt mạnh mẽ, đẹp trai nơi luôn quá vững vàng, luôn quá nằm trong tầm điều khiển – nhăn nhúm lại. "Nhưng chuyện gì xảy ra nếu... nếu đứa con, v-v-và nó giống ?"

      Có đến lúc Daphne thể thành lời. Đôi mắt nhói đau với những giọt lệ chẳng trào ra, và tay vô ý đưa lên che lấy đôi môi há ra vì sốc.

      Simon quay khỏi , nhưng phải trước khi thấy nỗi đau khổ dày vò dằn vặt trong mắt . phải trước khi nghe thấy hơi thở nghẹn lại, hay tiếng thở dài run rẩy khi cuối cùng trút ra những suy nghĩ dính chặt trong lòng.

      "Nếu con của chúng ta là đứa trẻ lắp," Daphne thận trọng , " em con. Và giúp con. Và–" nuốt khan run rẩy, cầu nguyện rằng làm điều đúng. "Và em hỏi lời khuyên, vì ràng học được cách làm sao để vượt qua nó."

      nhanh chóng quay qua đầy ngạc nhiên. " muốn con lắp như từng bị."

      nụ cười khe khẽ lạ lùng xuất gương mặt Daphne mà thậm chí nhận ra, cứ như cơ thể nhận ra trước khi tâm trí biết chính xác điều gì. "Nhưng con lắp." . "Vì là cha đứa bé."

      Biểu cảm gương mặt Simon thay đổi, nhưng đôi mắt ánh lên tia sáng mới mẻ, lạ kỳ, gần như hy vọng.

      " chối bỏ đứa con lắp chứ?" Daphne lặng lẽ hỏi.

      Câu trả lời phủ định của Simon dữ dội, nhanh chóng, và kèm là chút báng bổ.

      mỉm cười dịu dàng. "Vậy em có gì lo sợ cho con chúng ta cả."

      Simon giữ im lặng trong thêm lúc nữa, và rồi gấp gáp kéo vào vòng tay , vùi mặt vào chỗ hõm nơi cổ . " em." nghẹn lời. " em nhiều lắm."

      Và cuối cùng Daphne chắc chắn rằng mọi chuyện rồi ổn cả thôi.

      ---o0o---

      Vài giờ sau, Daphne và Simon vẫn còn ngồi chỗ ngồi thích trong phòng thư giãn. Đó là buổi chiều cho nắm chặt tay, cho mái đầu người này dựa vào bờ vai người nọ. Từ ngữ là cần thiết; đơn giản chỉ cần ngồi cạnh nhau thế này là quá đủ cho cả hai. Mặt trời tỏa sáng, chim chóc hát ca, và họ bên nhau.

      Đó là tất cả những gì họ cần.

      Nhưng cái gì đó lẩn khuất sâu trong tâm trí Daphne, và nó ràng cho đến khi mắt chạm phải chiếc ghế nơi cái bàn mà nhớ.

      Những lá thư từ cha của Simon.

      nhắm mắt lại và thư giãn, kêu gọi lòng dũng cảm mà biết cần nó, để trao những lá thư ấy cho Simon. Công tước Middlethorpe với , khi ông đề nghị giữ chúng, rằng biết khi nào là thời gian thích hợp để đưa nó cho .

      gỡ mình ra khỏi vòng tay ôm chặt của Simon, và bước về phía phòng ngủ của nữ Công tước.

      "Em làm gì đó?" Simon ngái ngủ hỏi. gà gật trong buổi chiều ấm áp ánh mặt trời.

      "Em-Em lấy vài thứ."

      hẳn phải nghe do dự trong giọng , vì mở mắt và rướn người lên để giương mắt nhìn .

      "Em lấy gì vậy?" tò mò hỏi.

      Daphne tránh trả lời câu hỏi của bằng cách gấp gáp lướt vào phòng bên. "Em trở lại ngay." lớn.

      giữ lấy những lá thư, buộc chúng lại với nhau bằng những sợi ruy băng đỏ vàng – những sắc màu xưa cũ được truyền lại của dòng họ Hastings – trong ngăn kéo dưới cùng ở bàn . thực quên bẵng mất chúng trong vài tuần đầu khi trở lại London, và chúng vẫn chưa được chạm đến trong căn phòng ngủ của ở Ngôi nhà Bridgerton. Nhưng vô tình bắt gặp chúng khi đến thăm mẹ. Violet gợi ý rằng nên lên gác để gom vài thứ đồ, và trong khi Daphne thu thập những lọ nước hoa cũ, cùng những áo gối khâu năm mười tuổi, tìm thấy chúng lần nữa.

      Nhiều lần bị cám dỗ mở lá thư ra, để giá như có thể biết chồng hơn. Và là, nếu những bức thư được dán lại bằng chất sáp kín mít, có lẽ quẳng do dự qua vai mà đọc chúng.

      ôm cái bọc và chậm rãi ngược về phòng thư giãn. Simon vẫn còn ngồi ghế bành, nhưng thẳng người cảnh giác, và quan sát với vẻ tò mò.

      "Chúng là cho ." , đưa cái gói ra khi đến cạnh .

      "Cái gì đây?" hỏi.

      Nhưng qua giọng của , khá chắc rằng biết.

      "Những lá thư từ cha ." . "Ngài Middlethorpe đưa chúng cho em. còn nhớ ?"

      gật đầu. " cũng nhớ là đưa cho ông ấy lời đề nghị đốt chúng ."

      Daphne mỉm cười yếu ớt. "Ông ấy hình như đồng ý."

      Simon chòng chọc nhìn vào cái gói. Bất cứ đâu ngoại trừ gương mặt . "Và em, hình như cũng thế." bằng giọng lặng lẽ.

      gật đầu và ngồi xuống cạnh . " có muốn đọc chúng ?"

      Simon nghĩ về câu trả lời trong vài giây, trước khi hoàn toàn thành . " biết."

      "Cuối cùng nó có thể giúp để ông ấy lại phía sau."

      "Hoặc là nó có thể khiến mọi chuyện tồi tệ hơn."

      "Có thể như thế." đồng ý.

      chăm chú nhìn vào những lá thư, được cột lại bởi sợi ruy băng, nằm cách vô tội trong tay . mong đợi bản thân cảm thấy oán giận. mong đợi bản thân cảm thấy nổi xung lên. Nhưng thay vào đó, tất cả những gì cảm thấy là...

      gì cả.

      cảm giác quá đỗi kỳ lạ. Trước mặt bộ sưu tập các bức thư, tất cả đều được viết bởi chính tay cha . Vậy mà cảm thấy nhất thiết phải quẳng chúng vào lửa, hay xé nát chúng thành từng mảnh vụn.

      Và cùng lúc đó là nhất thiết phải đọc chúng.

      " nghĩ đợi." Simon mỉm cười .

      Daphne chớp mắt vài lần, cứ như mắt thể tin được những gì đôi tai nghe thấy. " muốn đọc chúng?" hỏi.

      gật đầu.

      "Và muốn đốt chúng?"

      nhún vai. " đặc biệt như thế."

      cúi xuống nhìn những lá thư, rồi ngước lên lại gương mặt . " muốn làm gì với chúng?"

      " làm gì hết."

      " làm gì hết?"

      nhăn răng cười. "Đó là những gì ."

      "Ồ." trông ngớ ngẩn đến đáng . " có muốn em để chúng lại vào bàn em ?"

      "Nếu em thích."

      "Và nó chỉ nằm đó thôi sao?"

      nắm được cái khăn quàng chiếc áo choàng , và bắt đầu kéo lại phía mình. "Mmm-hmm."

      "Nhưng–" lắp bắp. "Nhưng-nhưng–"

      "Thêm chữ 'nhưng' nữa," chọc, "và em bắt đầu phát giống ."

      Miệng Daphne há ra. Simon ngạc nhiên trước phản ứng của . Đây là lần đầu tiên trong cả quãng đời mình, có thể đùa như thế về những khó khăn của .

      "Những lá thư có thể đợi." , chỉ khi họ cảm thấy vạt áo rơi xuống sàn nhà. "Cuối cùng thành công – nhờ vào em – để hất cha ra khỏi cuộc đời ." lắc đầu, mỉm cười khi . "Đọc chúng bây giờ chỉ mang ông trở lại."

      "Nhưng muốn thấy những gì ông phải sao?" dai dẳng. "Có thể ông ấy xin lỗi. Thậm chí có thể ông phủ phục dưới chân !" cong người xuống chỗ cái bọc, nhưng Simon kéo vào chặt đến mức thể với tới.

      "Simon!" ăng ẳng.

      cong bên mày. "Sao nào?"

      " làm gì đó?"

      "Cố gắng quyến rũ em. có thành công ?"

      Mặt ửng hồng. "Chắc là có." lầm bầm.

      "Chỉ chắc là có thôi? Chết tiệt. hẳn phải đánh mất nghề rồi."

      Tay trượt xuống phía dưới , gây ra tiếng ré . "Em nghĩ kỹ năng của đơn giản là tốt."

      "Chỉ tốt thôi sao?" vờ cau mày. "'Tốt' là từ hơi , em nghĩ thế sao? Gần như quá ."

      "À," xuôi theo, "em có thể nhầm."

      Simon cảm thấy nụ cười hình thành trong tim . Lúc nó chạm đến môi , đứng những ngón chân, kéo mạnh vợ thẳng về hướng cái giuờng có bốn cọc ngủ.

      "Daphne." , cố gắng để nghe thực tế. " gợi ý."

      " gợi ý?" chất vấn, nhướng mày lên.

      " thỉnh cầu." sửa lại. " thỉnh cầu."

      nghiêng đầu và mỉm cười. "Loại thỉnh cầu gì vậy?"

      thúc qua ngưỡng cửa vào phòng ngủ. "Đó thực thỉnh cầu gồm hai phần."

      "Hấp dẫn làm sao."

      "Phần đầu tiên gồm em, , và" – bế thốc lên và đặt vào giường giữa những tiếng khúc khích – "cái giường cổ lổ sĩ vững chắc này."

      "Vững chắc?"

      gầm gừ khi trườn tới bên cạnh . "Nó tốt hơn là phải vững chắc."

      phá ra cười và ré lên khi lỉnh khỏi ghì chặt nơi . "Em nghĩ nó vững chắc. Vậy còn phần thứ hai trong thỉnh cầu của là gì?"

      "Cái đó, e rằng nó dính dáng đến khoảng thời gian chắc chắn giam hãm về phần em."

      Mắt nheo lại, nhưng vẫn mỉm cười. "Kiểu thời gian giam hãm bao lâu?"

      Trong di chuyển nhanh chóng đến kinh ngạc, kẹp xuống tấm nệm. "Khoảng chín tháng."

      Môi mềm lại với ngạc nhiên. " chắc ?"

      "Về điều ấy mất chín tháng?" nhăn răng cười. "Đó là những gì luôn được nghe ."

      Nhưng mắt còn nhõm. " biết đó phải là những gì em muốn hỏi." nhàng .

      " biết." trả lời, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của . "Nhưng phải, chắc chắn. Và sợ chết được. Và run rẩy đến tận xương tủy. Và cả trăm xúc cảm nữa mà chẳng bao giờ để bản thân cảm thấy, trước khi em bước vào đời ."

      Những dòng nước mắt tuôn ra. "Đó là điều ngọt ngào nhất từng với em."

      "Đó là ." thề. "Trước khi gặp em, chỉ sống với nửa con người."

      "Và tại?" thầm.

      "Và tại?" lặp lại. "' tại' bỗng dưng là hạnh phúc, là niềm vui, là người vợ mà ngưỡng mộ. Nhưng em biết gì ?"

      lắc đầu, quá khó khăn để .

      cúi xuống và hôn . "' tại' thậm chí thể so sánh được với ngày mai. Và ngài mai hoàn toàn thể cạnh tranh với ngày tiếp nữa. Với cảm giác hoàn hảo cảm thấy ngay lúc này, ngày mai trở nên tuyệt vời hơn. Và Daff à," thầm , di chuyển môi đến môi , "mỗi ngày em nhiều hơn nữa. hứa với em điều đó. Mỗi ngày..."
      Last edited: 6/12/15

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG KẾT


      cậu con trai cho ngài Công tước và nữ Công tước Hastings!

      Sau ba con , cặp đôi làm mụ người cả giới thượng lưu nhất cuối cùng cho ra đời người thừa kế. Tác giả đây chỉ có thể tưởng tượng ra được mức độ khuây khỏa trong gia đình Hastings; sau tất cả, có được mọi người thừa nhận rằng, các quý ngài kết hôn còn sở hữu vận may phải có mong muốn về người thừa kế.

      Tên của cậu bé mới sinh vẫn chưa được công bố, dù vậy Tác giả đây cảm thấy khả năng bản thân tác giả có thể tự suy ra được. Cuối cùng , sau các chị được đặt tên là Amelia, Belinda, Caroline, vị Bá tước Clyvedon mới còn có tên gọi nào khác hơn ngoài David?

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 15 tháng Mười Hai 1817.

      * * *

      Simon vung tay trong kinh ngạc, tờ Thời-báo--trang bay vèo về góc phòng. "Làm sao bà ta biết được?" gặng hỏi. "Chúng ta cho bất cứ ai về việc đặt tên thằng bé là David."

      Daphne cố mỉm cười khi quan sát chồng phun phì phì và xông vào phòng. "Đó chỉ là đoán mò may mắn thôi, em chắc thế." , rồi chuyển chú ý của mình vào lại đứa con mới sinh trong vòng tay. Vẫn còn quá sớm để biết mắt thằng bé vẫn là màu xanh thẫm, hay chuyển thành màu nâu như các chị nó, nhưng cậu chàng trông giống hệt như cha. Daphne thể tưởng tượng được đôi mắt ấy gây ra ấn tượng gì nếu tối sầm lại.

      "Bà ta phải có gián điệp trong nhà." chống nạnh, . "Bà ta phải thế."

      "Em chắc chắn là bà ta có gián điệp trong nhà chúng ta đâu." Daphne nhìn . quá thích thú với cách mà ngón tay tí hon của David nắm chặt ngón tay mình.

      "Nhưng–"

      Daphne cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. "Simon, buồn cười quá đó. Đó chỉ là cột báo tầm phào."

      "Whistledown – ha!" gầm gừ. " chưa bao giờ nghe bất cứ cái gì về họ Whistledown. muốn biết ả đàn bà tai họa đó là ai."

      " và những người còn lại ở London." Daphne lầm bầm trong miệng.

      "Ai đó nên lôi bà ta ra khỏi công việc này lần và vĩnh viễn."

      "Nếu ước lôi bà ấy ra khỏi công việc này," Daphne thể cưỡng lại được việc chỉ ra vấn đề " nên ủng hộ bằng cách mua báo của bà ta nữa mới phải."

      "Và đừng có thử rằng mua báo của Whistledown cho em."

      "Em đọc nó." Simon lầm bầm.

      "Và cũng vậy thôi." Daphne đặt nụ hôn vào đỉnh đầu David. "Trước đây nó vẫn rất ổn mỗi lần em đọc. Ngoài ra, em khá thích Quý bà Whistledown vào những ngày này."

      Simon tỏ ra nghi ngờ. "Tại sao?"

      " có đọc những gì bà ấy viết về chúng ta ? Bà gọi ta là cặp đôi làm mụ người nhất cả London." Daphne mỉm cười ranh mãnh. "Em khá thích điều đó."

      Simon lẩm bẩm. "Đó chỉ là bởi vì Philipa Featherington–"

      " ấy bây giờ là Philipa Berbrooke." Daphne nhắc .

      "Chậc, kệ xác tên ả là gì, ả là người to mồm chết dẫm nhất London, và kể từ khi ta nghe gọi em là 'Em ' tại nhà hát tháng trước, thể chường mặt ra tại các câu lạc bộ được nữa."

      "Vậy, có vẻ như đúng mốt khi người vợ sao?" Daphne chọc ghẹo.

      Mặt Simon thuỗn ra, trông khá giống với cậu bé tuổi bất bình.

      "Đừng bận tâm." Daphne . "Em muốn nghe câu trả lời của ."

      Nụ cười dễ lây của Simon biến thành ngượng ngùng và tinh quái.

      "Đây." , nâng David lên. " muốn bế con ?"

      "Dĩ nhiên." Simon sải bước đến và ẵm thằng bé vào lòng. nâng niu con trai trong tay lúc, rồi nhìn chằm chằm về phía Daphne và cười toe toét. " nghĩ thằng giống ."

      "Em biết nó giống mà."

      Simon hôn vào chớp mũi con trai, và thầm. "Đừng lo, chàng trai bé của cha. Cha luôn con. Cha dạy con viết và tập đếm, và làm cách nào để cưỡi ngựa. Cha bảo vệ con khỏi tất cả đám người đáng sợ thế giới này, đặc biệt là người phụ nữ tên Whistledown..."

      ---o0o---

      Và trong căn phòng , thanh lịch được trang bị sẵn đồ đạc, xa lắm so với Ngôi nhà Hastings, phụ nữ trẻ ngồi ở bàn với cây viết lông ngỗng và hũ mực, lôi ra mảnh giấy.

      Với nụ cười nở gương mặt, người đó đặt cây viết lông ngỗng xuống, và viết:

      Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 19 tháng Mười Hai năm 1817.


      À toàn thể Độc giả thân mến, Tác giả đây rất vui được thông báo rằng…

      Hết


      [​IMG]
      Last edited: 6/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :