1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 31: Trần phủ

      A Sanh tiểu muội muội, người thường thích nghe chuyện tôi kể như nghe thoại bản từng hỏi tôi: Có thể có chuyện hồi đó tôi tự hiểu lầm rồi hay ?

      Nếu ấy như vậy, lòng tôi có lẽ dễ chịu hơn chút. Nếu là như ấy việc tôi rời khi ấy khỏi quá oan uổng, việc tôi sống như thế mấy năm nay khỏi quá oan uổng.

      ra dù sao cũng nhiều năm như thế trôi qua, cái gì gọi là hiểu lầm hiểu lầm cơ chứ. Trước đây tôi hiểu, bao nhiêu năm nay lại càng khiến tôi dám hiểu. Tôi từng suy đoán câu chữ rất nhiều lần, dù đúng hay sai đổi lại cũng chỉ là đoạn tình cảm bệnh mà chết.

      Nếu là bạn, bạn còn muốn tiếp tục suy đoán nữa ?

      Cái gọi là , từ trước đến nay chẳng phải là cần quá trình, chỉ cần kết quả hay sao?

      Bởi vậy đối với tôi mà , chính là, tôi thích chàng nhiều năm như thế, nhưng sợ có ngày tôi chịu nổi nữa, chàng cũng với tôi đừng sợ, cuối cùng cuộc đời vẫn cứ như thế, tình cảm bệnh mà chết, chẳng trách ai được.

      Có lẽ giờ dùng đầu óc có hiểu biết của tôi để nghĩ lại, tôi có thể hiểu được chút từ những gì chàng . Chỉ là tôi có hứng thú suy đoán tiếp những chuyện năm đó nữa.

      Chàng giờ như vậy khiến tôi chống đỡ nổi rồi.

      Ăn nhờ ở đậu phải kế lâu dài, ngày ngày bị chàng tùy ý dùng hai câu trêu chọc đến nổi lại lòng xuân cũng phải kế lâu dài. Tôi chỉ hy vọng Dung tiên sinh có thể hồi sớm chút để tôi Trần phủ ở.

      Nguyện vọng này được hoàn thành vài buổi trưa hai hôm sau. Tối hôm trước, Vân An đổ tuyết cả đêm, tuyết vừa tạnh, quản qua Trần phủ dẫn mấy gã sai vặt, đích thân dùng xe ngựa nạm vàng tới đón tôi.

      Khoảng cách giữa Liễu Châu và Vân An vẫn là khá xa, xét đến con bồ câu đưa thư kia có bay gẫy cánh cũng thể chỉ cần ngày là có thể bay qua bay lại. Nếu có thể bay nhanh đến thế, Vân An và Liễu Châu hai bên đúng là mất hết cả mặt mũi.

      Quản gia Trần phủ với tôi, phải là Dung tiên sinh gửi thư mà là Thuần tam gia đích thân đảm bảo, muốn tôi được tới Trần phủ dạy học sớm, còn nhấn mạnh, trong lúc tôi dạy học ở đây, phải mời tôi tới Trần phủ ở để giúp hai đứa trẻ học hành cho chăm chỉ. về về mệt nhọc, làm người dạy dỗ vất vả rồi, thể đối xử với tôi như thế được.

      Cậu ta chuyện nào là học hành, nào là dạy dỗ, nếu biết Tiểu Xuân Yến là người thế nào, tôi suýt nữa bị hiên ngang lẫm liệt này của cậu ta làm cho cảm động phát khóc.

      Nhưng mà, như thế rất tốt.

      Trước đó, chúng tôi ai cũng chẳng có tin tức gì, đương nhiên Cảnh Huyền cũng có.

      Tôi thấy biểu cảm bất ngờ khuôn mặt chàng, nghĩ rằng bởi được bàn bạc gì mà chỉ được nghe tôi trực tiếp thông báo.

      Lúc này, tôi bày tỏ lòng biết ơn mấy ngày nay chàng cho tôi ở nhờ, nhưng tôi thấy dáng vẻ chàng nhìn tôi giống như là chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận biết ơn của tôi. Cũng may tôi cũng chưa chuẩn bị bản thảo cho lời cảm ơn từ tận đáy lòng nào cả.

      Dáng vẻ nhìn tôi chăm chú của chàng có vẻ giống như muốn giữ lấy cánh tay tôi, hỏi tôi có muốn hơn.

      Đừng hỏi sao mà tôi biết được, lúc này đúng là chàng nắm lấy cánh tay rồi hỏi tôi.

      Dù sao chàng cũng bảo Trần phủ dạy học, tôi cho rằng tôi ở phủ của chàng cũng chẳng phải là cái gì to tát. Hơn nữa, xe ngựa ở ngoài cửa, Trần quản gia người ta tới đây chuyện cũng chẳng dễ dàng gì, thể nào cũng phải mang gì đó về, ví dụ như tôi.

      Tôi muốn . Mấy ngày nay tôi nhận thức đầy đủ tác hại của việc sống dưới cùng mái hiên với chàng. Đó là, trái tim tôi luôn nghe theo mệnh lệnh của tôi.

      “Mấy ngày nay ở trong phủ, tôi có chỗ nào tốt với sao?” Giọng chàng vảng vất trong trung, như những hạt bụt, hư vô mờ mịt, “Sao lại phải chứ?”

      Trong chớp mắt mơi hồ, tôi còn tưởng rằng chàng hỏi tôi sáu năm trước vì sao lại phải . Bởi vì trong những giấc mơ của tôi, chàng hỏi tôi như thế rất nhiều lằm. Chỉ có thời khắc này, chàng trùng vào bóng dáng trong mộng của tôi.

      Nhưng tôi biết, hẳn là chàng quan tâm khi đó vì sao tôi lại phải , vì sao tôi lại phải từ bỏ chàng, còn cả vì sao thể làm được điều mà tôi “Tôi luôn ở bên huynh”.

      “Bởi vì…” Thời khắc này tôi cảm thấy cái lý do sứt sẹo kia của Tiểu Xuân Yến, chết tiệt, dùng tốt , “ về về mệt nhọc.”

      Sở dĩ đây là lý do sứt sẹo là bởi hôm qua tôi vừa Trần phủ chuyến, biết qua lại mất cùng lắm chỉ nửa canh giờ.

      Ánh mắt chàng nhìn tôi như thể chất vấn tôi lươn lẹo mà lại qua loa như thế cho cùng là vì sao.

      Tôi co đầu rụt cổ, dường như trả lời chàng, huynh nhìn lầm rồi, tôi chẳng phải là người như trong tưởng tượng của huynh đâu, thực ra tôi chính là người qua loa như vậy đấy.

      Điều chàng biết chính là tôi vẫn luôn rất qua loa với chính mình. Chẳng qua những năm ấy tôi qua loa với huynh mà thôi.

      Được rồi, hôm nay, tôi đứng ở chỗ này, vẫn chẳng thể qua loa với huynh cho được.

      Tôi nghiêm túc giải thích với chàng, “Huynh ở Vân An cũng chẳng ở được bao lâu, mình tôi ở phủ đệ của huynh cũng khó tránh khỏi có chút độc.” Nếu như tôi lại vui vẻ thích làm ầm ĩ như trước đây, đùa với chàng thêm câu, “Lý do này ngài thấy hợp lý chưa?”

      độc…” Tay chàng nới lỏng ra chút, tôi có thể cảm giác được các đầu ngón tay của chàng run rẩy.

      Tiếng gió lạnh buốt thổi vào tai, tôi lờ mờ nghe thấy chàng bất lực thào, “Tôi cũng rất sợ nó.”

      Lúc xong, cuối cùng chàng cũng buông tôi ra. Xem ra cái lý do này rất hợp lý. Bởi chàng muốn tôi độc nên buông tay. Tôi đoán rằng chàng cũng rất có kinh nghiệm với độc nên mới có thể đồng cảm như chính mình cũng trải qua như vậy.

      độc quả là thứ mà ai cũng sợ. Biểu cảm đơn lúc này của chàng cho ta, mấy năm nay, chàng chịu đựng nỗi khổ độc. Vậy mà người quen cũ lâu ngày gặp lại như tôi, chẳng những an ủi chàng mà còn nhất quyết đòi .

      Nhưng mà tôi thực hiểu hổi, qua lại cùng lắm chỉ mất nửa canh giờ mà thôi, nếu như muốn ôn chuyện với tôi, lên xe ngựa tới tìm tôi vẫn có thể xem là cách hay. Thôi vậy, dù sao chàng bảo tới Trần phủ chạy đánh đàn vẽ tranh.

      Tóm lại phải là bao giờ gặp nhau nữa. hiểu vì sao lúc vừa nghe tin, phản ứng đầu tiên của chàng lại là nắm chặt lấy tay tôi.

      Trước kia ngày nào tôi cũng tới Giải Ngữ Lâu tìm chàng, về về cũng mất gần nửa canh giờ như thế.

      Nghĩ nghĩ lại trời cao cũng vẫn rất tốt với tôi, vận mệnh định rằng tôi cũng có thể trải nghiệm cảm giác chàng đích thân tới tìm. Chuyến này tôi thực tệ, tính đến giờ, con đường cắt đứt duyên trần vẫn còn viên mãn lắm. Nghĩ đến đây, tôi buông tiếng thở dài. Hy vọng chàng đừng nghe thấy.

      Thấy chàng còn gì để với tôi nữa, tôi ôm chiếc tay nải , xoay người định lên xe ngựa.

      “Tôi tiễn .” Chàng dường như bình tĩnh lại, với tôi, “Mai tôi tới tìm , cùng nhau lên lớp.”

      Tôi kinh ngạc, thẳng, “Thực ra tôi vốn nghĩ là thời gian lên lớp của chúng ta có phải nên chia ra tốt hơn ?”

      Tôi rũ mắt, đối diện với nắm tay từ từ cuộn lại rồi dần dần nắm chặt của chàng.

      Tôi dám nhiều lời nữa. càng nhiều càng sai, trước kia bởi nhiều tôi thường khiến chàng tức giận, giờ hình như vẫn thế. Trời ạ, cho cùng tôi phải làm thế nào mới khiến chàng vui được lần đây?

      “Huynh cần tiễn tôi đâu, bên ngoài lạnh lắm.” Tôi khe khẽ từ chối ý tốt của chàng, quay đầu chui vào xe ngựa.

      Xe ngựa lăn bánh, phát ra tiếng kẽo kẹt lặng lẽ. Màn hai bên thành xe bị gió thổi tung lên, tôi giật mình, vô thức quay đầu nhìn lại, thấy chàng vẫn đứng ở đó, nhìn theo chiếc xe ngựa và tôi.

      Chàng mặc bộ đồ trắng, như thể hòa vào với nền tuyết mênh mông, chỉ có khóe mắt đỏ hoe là tôi có thể thấy . lúc lâu sau, tôi thấy chàng bỗng nhiên ngồi thụp xuống, từ từ bưng vốc tuyết lên, úp mặt mình vào đó.

      Tôi nhớ tới mai đỏ kiêu ngạo. Lúc cành mai bị gió tuyết bẻ gãy vẫn cứ vô cùng kiên cường, để đầu cành rơi xuống nền tuyết.

      Tôi tựa đầu vào thành xe, nghĩ đến chuyện năm đó ôm quyết tâm trở lại mà rời Vân An, rồi ngủ thiếp .

      ràng là ngủ, giọt nước mắt nóng hổi dần lạnh khóe mắt kia vẫn khiến trái tim đa sầu đa cảm của tôi rung lên.

      Tôi ngủ rồi lại vẫn có thể cảm thấy giọt nước mắt lăn từ sườn má tôi xuống, để lại vệt dài, bạn thấy có buồn cười .

      Tôi thấy rất buồn cười, vậy mà còn vừa cười vừa rơi nước mắt.

      Được rồi, căn bản là tôi ngủ.

      cho cùng tôi cũng chỉ tới chỗ qua lại mất nửa canh giờ, làm ra vẻ thế này cũng chẳng biết có thể khiến ai đau lòng hay .

      Chỉ có điều nhìn bóng dáng ngóng nhìn tôi xa của chàng, bóng dáng chỉ có thể xuất trong giấc mơ của tôi, tôi hình như hiểu ra vài thứ. Hiểu ra những thứ mà mấy ngày nay tôi dám nghĩ đến.

      Có lẽ A Sanh tiểu muội muội đúng, năm đó tôi hiểu lầm . Mấy năm nay tôi sống oan uổng quá.

      Nhưng sau khi chàng có thê thất, trời cao mới lại cho tôi, tôi hiểu lầm rồi. Hẳn là chàng phải có chút tình cảm trong lòng mấy ngày nay mới có thể tốt với tôi như thế. Chút tình cảm kia đại khái là cũng nhiều lắm nhưng nếu năm đó tôi thừa thắng xông lên có lẽ cũng thành công rồi.

      Tại thời khắc này, tôi biết nên có nên oán hận bản thân mình năm đó quá vụng về hay .

      Trời cao thực dứt khoát tặng cho tôi cái kết viên mãn cho đoạn tình cảm bệnh mà chết để tôi cắt đứt duyên trần. Tôi rất cảm ơn.

      Tiếng gió rít lên ngoài xe ngựa, lần này tôi thực ngủ rồi, lúc tỉnh lại, có tiếng động truyền đến bên tai, đó là tiếng ai đó gảy hạt châu bàn tính.

      Tiếng động này rất quen thuộc với tôi, từ năm mười lăm tuổi, tôi rất thích chống cằm ngồi xem toan tú tài giúp Mẫn Mẫn tỷ tỷ tính sổ sách này nọ trong tiệm của ấy.
      Last edited: 6/6/21

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 32: Tôi muốn học viết tên của huynh

      “Tạch, tạch ——”

      Hạt châu bàn tính bị toan tú tài gảy vang.

      ta ngồi dưới cây liễu bên cạnh cầu, trước mặt xếp chồng sổ sách dày. Những viên châu màu đen tròn trịa nhảy nhót dưới những đầu ngón tay của ta, Mẫn Mẫn tỷ tỷ cầm chiếc ô vẽ hoa phù dung, đứng bên cạnh gật đầu, cái hiểu cái .

      Gió xuân thổi qua cành liễu, thúc giục tơ liễu tiếp tục dài ra, tiếng trẻ con chầm chậm đọc sách ở học đường bên cạnh lưu luyến bên tai.

      Tôi và Tiểu Xuân Yến ngồi đầu cầu gặm lê, nhìn bọn họ từ xa. Xung quanh chúng tôi tràn ngập sắc xanh tươi đầy sức sống.

      Đầu năm nay, Mẫn Mẫn tỷ tỷ mở cửa hàng bán ô hoa, lời lãi cũng tốt lắm, nhưng mà cũng miễn cưỡng coi như lỗ.

      Bình thường ấy dán ô xong tới nhờ toan tú tàn vẽ tranh viết chữ lên đó, cũng mang hết cả sổ sách bàn tính tới luôn, để toan tú tài giúp ấy kiểm tra đối chiếu các khoản thu chi, đồng thời dạy ấy làm thế nào để có thể gảy bàn tính vừa nhanh vừa chính xác.

      Tính đến nay, ấy học gảy hạt châu đến bốn tháng rồi mà vẫn chưa học được. Tôi đoán được mà, so với hồi tôi học đàn với Cảnh Huyền năm đó, chắc chắn ấy cũng chẳng khác bao nhiêu.

      Về việc vì sao ấy lại mở cửa hàng bán ô hoa này cũng phải kể chuyện bắt đầu từ đầu năm.

      Nhà Mẫn Mẫn tìm cho ấy mối hôn nhân, ở tận Kim Lĩnh xa xôi. Nghe nhà bên kia và Mẫn Mẫn cũng có chút quan hệ thân thích, nhưng mà cũng thuộc dạng bà con xa, bình thường liên hệ với nhau.

      Đó là nhà giàu có, có nhà, có ruộng, chỉ có điều tốt lắm, nhà trai là người góa vợ. Tôi hiểu “người góa vợ” là gì, nhưng tôi cảm thấy gia cảnh nhà bên kia có thảm cũng chẳng thảm hơn Lục đại ca của tôi được. Nhưng ngốc Mẫn Mẫn lại vẫn cứ Lục đại ca như trước, thoát ra nổi.

      Mẫn Mẫn tỷ tỷ bị kẹt trong cái vòng lẩn quẩn bị bảy tám dì hết giục kết hôn lại ép kết hôn, ấy rất buồn phiền, bèn chạy thẳng tới miếu Hoa Thần hỏi tôi giờ nên làm gì cho phải.

      Tôi chỉ biết lắc đầu, cũng tỏ ra phiền muộn với ấy: Là thế này, bởi tôi là trẻ mồ côi nên căn bản là có ai ép tôi kết hôn cả, vậy nên tôi biết giờ nên làm gì cho phải cả. Thực ra tôi hy vọng Cảnh Huyền có thể ép tôi, nhưng mà bạn nhìn tôi mà xem, trước mắt đó vẫn là chuyện có hy vọng.

      Chỉ trong nháy mắt, nước mắt của ấy bị tôi kích thích cho trào ra. Tôi lập tức sợ hãi hoảng hốt. Để biểu rằng tôi cũng bi thương như thế để khiến lòng ấy được an ủi chút, tôi đành khụt khịt mũi chuẩn bị khóc chung với ấy.

      đa sầu đa cảm của hai người chúng tôi thành công đánh thức người bình thường có sét đánh cũng dậy là Tiểu Xuân Yến.

      Cậu ta lật người ngồi dậy, đưa ra cách này cho Mẫn Mẫn tỷ tỷ, mở cửa hàng để có làm có ăn, tránh thoát khỏi vận mệnh bị sắp đặt.

      Cách này rất có lý. Cha mẹ Mẫn Mẫn chẳng qua là hy vọng nửa đời sau ấy có chỗ dựa, bị người ta châm chọc là ế ai thèm lấy. Nếu tự Mẫn Mẫn có thể tự tìm được chỗ dựa, có vẻ ngoài xinh đẹp lại có bản lĩnh kiếm tiền, thế vấn đề được giải quyết dễ dàng rồi.

      Chỉ có điều bình thường đa phần chỉ có quả phụ mới mở cửa hàng, biết ấy có chịu .

      Vì toan tú tài, đương nhiên Mẫn Mẫn tỷ tỷ cái gì cũng chịu được.

      Bởi thế, theo cách Tiểu Xuân Yến bày mưu tính kế, Mẫn Mẫn tỷ tỷ tuyệt thực ba ngày kháng cự việc kết hôn. Trong lúc tranh cãi với cha mẹ, ấy ra mong muốn mở cửa hàng. Do chuyện ấy đói đến ngất xỉu hôn mê hai ngày khiến cha mẹ ấy sợ hãi, ấy nhận được gian cửa hàng từ tay bọn họ.

      Khi ấy tôi cũng biết trước đó toan tú tài từng khuyên ấy mấy lần. ta bảo: “Mẫn Mẫn, lấy chồng . Đừng chờ tôi nữa.”

      cũng phải lại, cha mẹ Mẫn Mẫn cũng chưa có lỗi gì với ấy, kể ra phải là Mẫn Mẫn tỷ tỷ hơi phản nghịch là đằng khác. Nhưng tôi biết, thích người chính là liên tục phản nghịch vì người đó. Vì toan tú tài, ấy làm hết mức rồi.

      Chỉ biết sau này câu chuyện kết thúc, lúc nhớ đến chuyện này liệu có hối hận hay .

      Nhưng mà khi ấy là hoàn toàn cam tâm tình nguyện, ít ra là theo góc nhìn của tôi và Tiểu Xuân Yến ngồi đầu cầu là như vậy.

      Mẫn Mẫn tỷ tỷ ấy biết tính toán sổ sách, nhưng tôi ràng là thường xuyên nhìn thấy sau lưng toan tú tài, ấy gảy bàn tính lạch tạch trong cửa hàng của mình. Tỷ tỷ ấy à, ấy đúng là biết diễn quá thể.

      Tôi cho rằng đó là loại kỹ xảo để Mẫn Mẫn tỷ tỷ lấy cớ tìm toan tú tài. Tôi kinh ngạc cảm thán vì trí thông minh của ấy.

      Đương nhiên, kỹ xảo này cũng cực kỳ đáng giá để tôi tham khảo và học hỏi.

      Nghĩ đến chuyện thứ tôi biết nhiều như thế, hoàn toàn cần phải lấy cớ chút nào. Bởi cả người tôi toàn là cớ rồi. Ví dụ, lần đầu tiên tôi cảm thấy cực kỳ may mắn vì tôi biết chữ.

      Vứt hạt lê , vén màn liễu rủ, tôi lên kế hoạch ràng cho những việc phải làm trong tương lai ba ngày tới của tôi và Cảnh Huyền.

      Chàng hướng dẫn mấy nhạc sư đánh đàn. Sau khi tôi cho chàng nghe suy nghĩ của mình, chàng vừa dừng nhạc sư lại, cho đàn tiếp, vừa tàn nhẫn từ chối tôi, “Dạy lần quá tốn công.”

      Tôi thừa nhận tôi quá thông minh, nhưng mà “Ly Đình Yến” có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi. cho cùng tôi tin rằng ai cũng có sở trường riêng, tôi thể nào hoàn toàn có năng khiếu ở tất cả các lĩnh vực được.

      Đại khái cũng tám phần là chàng cho rằng hoàn toàn là như thế, bèn , “Chỉ cần có thể ra bất cứ thứ gì am hiểu, tôi dạy viết chữ.”

      Quấn lấn chàng, lừa gạt chàng thậm chí liều mạng tới cùng chính là bản lĩnh tôi luyện ra được suốt năm năm qua. Tôi hỏi chàng chuyện này có tính là thứ tôi am hiểu .

      Chàng trầm mặc hồi lâu. Tôi đoán chàng còn lời nào để .

      nhạc sư cách đó bàn đàn sai , chàng tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nhạc sư , cầm tay dạy dỗ. Tôi đuổi theo chàng hỏi: “Như thế có tính là huynh đồng ý rồi ? Thế bao giờ chúng ta bắt đầu? Có cần tôi chuẩn bị gì ?”

      Nhạc sư kia liếc mắt nhìn tôi cái, phồng má như muốn với Cảnh Huyền “ này nhiều câu hỏi đấy”.

      Cảnh Huyền hiểu được biểu cảm mặt nhạc sư , vậy mà lại rũ mắt xuống, môi hơi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt. Tôi nhìn thấy ràng, trợn trừng mắt lên, thể nào tin nổi: Phải biết rằng năm đó lúc dạy tôi đánh đàn chàng chẳng hề có điệu bộ dịu dàng thế này bao giờ.

      ồn ào quá.” Chàng thu ý cười lại, quay sang nhìn tôi.

      Được rồi, tôi ngại ngùng câm miệng lại, đứng sang bên yên lặng chờ đợi non nửa canh giờ chàng mới đặt học trò của chàng sang bên, còn chuyển sang nhớ tới tôi.

      Mở tờ giấy bỏ mà chàng từng nháp từ khúc lên ra, chàng đưa cho tôi cây bút lông, bản thân chàng cũng cầm cây. Tôi bê ghế dựa tới ngồi bên cạnh chàng, cố hết sức để học tư thế cầm bút của chàng.

      Bút lông là bút lông đàng hoàng, giấy cũng là giấy đàng hoàng, chỉ có trái tim và bàn tay tôi là chẳng có gì đàng hoàng cả. Tất cả những thứ đó của tôi đều đặt người chàng.

      ra cũng ngượng, cả hai tay tôi đều đặt người chàng.

      “…” Chàng rũ mắt nhìn thẳng xuống đôi tay ôm cánh tay chàng của tôi, đưa mắt hờ hững , “ giữ tay tôi như vậy, làm sao mà tôi viết được?”

      Tôi vô cùng ngượng ngùng buông chàng ra, nhìn chằm chằm tờ giấy mặt bàn, im lặng lát rồi , “Hôm nay tôi muốn học viết hai chữ ‘Cảnh Huyền’.”

      Bàn tay cầm bút của chàng khựng lại, rồi đặt bút xuống, “Học tên của trước .”

      Tôi nghĩ xét đầu óc và khả năng học tập của tôi, mỗi ngày học viết được hai chữ là cực hạn, nếu học “Hoa Quan”, ba ngày tiếp theo học được cái gì khác. Bởi vậy, tôi cố chấp , “Tên của tôi tôi cũng hơi biết viết rồi. Tôi muốn học của huynh.”

      Chàng cúi xuống nhìn tôi chăm chú lúc nhưng cũng phản bác gì nữa.

      Vào thời khắc chàng viết hai chữ kia ra cách ràng, tôi cảm thấy hơi hối hận. Dường như hai chữ “Hoa Quan” mà chàng mới viết khi nãy đơn giản hơn rất nhiều.

      “Cảnh Huyền…” Tôi khe khẽ với chàng, “Nếu mà như thế tôi cảm thấy vẫn cứ học tốt được hai chữ ‘Hoa Quan’ .”

      “Nếu mà thế nào cơ?” Chàng nắm lấy lỗ hổng trong lời của tôi, hỏi tôi, mặt biểu cảm xúc.

      Nếu mà tên huynh khó như vậy. Tôi ngập ngừng, “Nếu mà khi nãy huynh nhất quyết muốn tôi học viết ‘Hoa Quan’ ấy.”

      Chàng kéo tờ giấy tới trước mặt tôi, hờ hững , “ giờ tôi nhất quyết.”

      Tôi cầm bút lên, cảm xúc hơi phức tạp. Làm khó dễ, đây là làm khó dễ. Đối mặt với việc người trong lòng làm khó dễ, đành phải nghênh đón thôi.

      Tôi chấm chấm mực, cắm cúi bắt chước từng nét bút. Chữ này tôi cũng viết rồi, tôi từng viết bìa cuốn sách tặng cho chàng, chỉ có điều đúng hay mới là vấn đề.

      Nét bút tôi viết ra càng xấu, khí trong phòng càng nặng nề vô cùng. Lúc này tôi dù chẳng có lời gì để cũng cần phải tìm lời gỡ gạc, “Bình thường huynh hay đọc sách gì thế? Làm sao mà biết nhiều chữ như vậy? Tôi cảm thấy huynh viên chữ nào cũng đẹp. Làm sao mà huynh viết đẹp được như thế?”

      thực quá ồn ào.” Chàng trầm mặc, đột nhiên khẽ, “Thực ra tôi, vốn thích con ồn ào…”

      “…” Cơ bản tôi thể vì chàng mà lập tức trở nên dịu dàng hiền thục. Tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm vì chàng chính là câm miệng.

      “Bình thường đọc “Sách Luận”.” Bỗng nhiên chàng lại .

      Tôi liếc mắt nhìn chàng cái, “Thế huynh có đọc thoại bản ?”

      Chàng lắc đầu, dường như cảm thấy cái thứ đồ chơi kia là làm nhục văn nhân có chút học thứ như chàng.

      như thế, tiếng chung giữa chúng tôi lại mất cái. Để cứu sống cuộc hội thoại của chúng tôi, tôi hắng giọng bảo chàng, “Huynh có thể nghe tôi kể. Nghe nhiều là thích ngay.”

      Chàng quay sang nhìn tôi, “Thế kể chuyện .”

      Tôi nghẹn lời, rà soát lại tất cả những thoại bản phổ biến trong đầu, chỉ có điều đến chuyện tôi cũng kể được. Hóa ra cái nghề nghiệp kia của toan tú tài cũng dễ làm, sợ là tôi coi thường ta quá nhiều năm rồi.

      “Thế huynh kể cho tôi nghe , tôi tình nguyện nghe.” Tôi khiêm tốn với chàng.

      Hình như chàng thở dài, tôi đoán là bị ồn ào của tôi làm cho phát chán, “Tôi thích đọc thoại bản, càng thích kể cho người ta nghe.”

      Được rồi. Cuộc hội thoại vẫn cứ chết thẳng cẳng. Nghĩ lại, chúng tôi đúng là chẳng có tiếng chung gì cả, chỉ có mình tôi là vẫn cứ quấn quýt si mê, để cho chàng yên.

      “Với cả,” chàng nhìn chằm chằm nét mực thấm qua tờ giấy dưới tay tôi, buồn chán , “Nếu như trong vòng nửa ngày học viết được tên tôi, sau này tôi mặc kệ đấy.”

      Giọng của chàng xuyên qua tháng năm, vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi. Mực lại chảy từ tay tôi xuống, ướt sũng cả giấy, gió thổi qua cửa sổ, tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

      “Tỷ tỷ, cái người ‘Cảnh Huyền’ này là ai thế ạ?”

      Giọng non nớt của bé kéo tôi phát, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn xuống, dưới ngòi bút bất ngờ xuất tên của chàng. Giữa lúc vô tri vô giác.

      Hai đứa trẻ bên cạnh tựa vào bên cạnh bàn chống cằm nhìn tôi, giống như năm đó tôi và Tiểu Xuân Yến tựa vào đầu cầu nhìn Mẫn Mẫn tỷ tỷ.

      “Muội còn tuổi, sao mà biết nhiều chữ thế chứ?” Tôi tự nhiên cảm khái, từ từ thở dài, vo tờ giấy ướt mực, vứt sang bên.

      Hai đứa trẻ nhìn động tác của tôi, vẫn mở to mắt nhìn tôi, nghiêng đầu khó hiểu.

      Tôi khẽ mỉm cười, “Muốn biết người này ấy à? Vậy hai đứa cho tỷ trước, buổi trưa lúc tỷ tới, người gảy bàn tính qua phía sau chuồng ngựa là ai . Vì sao lúc tỷ tới bái kiến cha mẹ hai đứa gặp được người nọ nữa?”
      Last edited: 24/6/21

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 33: Tôi thích người ồn ào

      Lúc đó khi tôi chui từ trong xe ngựa ra, tiếng gảy hạt châu bàn tính càng lúc càng xa, đến lúc tôi quay đầu về phía thanh kia chỉ thấy bóng dáng thoáng qua ở chỗ rẽ.

      Giống hệt như bóng dáng mà tôi nhìn thấy ở cửa tròn ngày hôm qua.

      Dáng người còng còng, gầy trơ cả xương.

      Tôi đoán đó là người ở tuổi trung niên, tuổi lớn mà ai chăm sóc, trải qua sương gió, trầm kha lâu. Tôi nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh lá kia xổ bông trắng xám, những sợi tóc đen dài đổ xuống vai lưng, dây buộc trói buộc nổi chúng nó, cứ tùy ý bay bay theo gió, xõa ra như hư ảnh.

      Người nọ kéo thân hình như kéo chút hơi tàn, mình giữa mảnh đất đầy băng tuyết. Tiếng hạt châu bàn tính vang lên thanh thúy, xung quanh lặng ngắt như tờ. Tôi đoán rằng tuy ngày này ở Trần phủ nhưng lại chẳng có ai để ý đến.

      Những bóng dáng như vậy, khi còn bé tôi thường nhìn thấy ở gầm cầu. Những người đó ai cũng quấn mình trong tấm áo vải bông, run lên bần bật trong gió lạnh nhưng lại muốn thay đổi trạng, chỉ muốn sống đờ đẫn qua ngày.

      Toan tú tài với tôi, bọn họ đều là những người bơ vơ nơi nương tựa, bản thân có bản lĩnh gì. cho cùng có đáng được thương cảm hay , chẳng ai nổi.

      ta thường dạy tôi, tuổi còn có thể có bản lĩnh nhưng cũng thể mất chí khí, đừng để tạo thành thói quen. Đợi đến khi lớn hơn chút cần ăn xin nữa, có tay có chân, làm bừa việc gì cũng hơn so với việc duỗi tay ra xin chút bố thí.

      Mỗi lần tôi gật đầu mạnh, ánh mắt toan tú tài nhìn tôi đều vô cùng phức tạp. Giờ nghĩ lại, toan tú tài khi ấy giống như lời ta , mất chí khí tuổi thiếu thời, có bản lĩnh, tạo thành thói quen.

      biết cái người ở Trần phủ này là ai. Người kia vẫn cứ khiến tôi nhớ tới câu của toan tú tài lúc thẫn thờ thở dài: “Thực ra huynh vẫn thường sợ hãi, nhiều năm về sau bản thân mình cũng qua nửa đời người, vẫn cứ lẻ loi độc như trước. Lưu lạc tới cùng kết cục với những người sống dưới gầm cầu kia.”

      Lúc đó Mẫn Mẫn tỷ tỷ sao nhỉ? ấy , “Nếu như có tôi ở đây, huynh độc.”

      ấy sai, ít nhất là mấy năm tôi chứng kiến, Mẫn Mẫn tỷ tỷ vẫn luôn để toan tú tài sống trong đơn. Tuy chỉ là tặng ít trứng gà, tóm lại toan tú tài cũng chưa từng bị đói. Nhưng tôi biết, ta thể ăn trứng gà của Mẫn Mẫn tỷ tỷ mãi được.

      biết giờ ta đâu rồi. Có lấy lại được chí khí thuở thiếu thời hay ? Còn nữa, biết có còn độc mình như trước hay ?

      “Đó là tiên sinh phòng thu chi trong phủ chúng ta, rất ít ra ngoài.” Thiếu gia chống cằm, rung đùi đắc ý, “Thích đọc thơ”.

      Tiểu thư gật đầu, “Thích kể chuyện cho muội và ca ca nghe.”

      Tôi im lặng mỉm cười. tốt, giờ càng ngày càng ít người thích kể chuyện cho người ta nghe. Tôi vẫn hay nằm mơ về những buổi kể chuyện năm ấy, lúc Mẫn Mẫn tỷ tỷ ôm tôi nghe toan tú tài kể chuyện. Tuổi biết buồn, năm tháng trôi qua nhàng.

      “Ông ấy suốt ngày ôm bàn tính và thoại bản, lúc có người ngoài tới đều ra ngoài.” Thiếu gia hạ giọng, thầm với tôi, “Quản gia trước quá nửa là đầu óc ông ấy có vấn đề, bảo bọn đệ đừng chơi với ông ta. Nhưng đệ thấy ông ấy có vẻ có vấn đề gì, ông ấy rất tốt với bọn đệ.”

      Tiểu thư gật đầu phụ họa, “Mẹ muội thực ra thuê tiên sinh phòng thu chi khác từ lâu rồi cơ.”

      hiểu sao những lời này được ra bằng giọng ngây thơ thà vô tư lự của con trẻ lại đau như cắt cổ đâm tim.

      “Vậy thế vì sao còn để ông ấy lại chỗ này?” Tôi vừa mài mực vừa hỏi.

      biết nữa, dường như đuổi ông ta được.” Tiểu thư lắc đầu, mặt lộ vẻ kì quái, “Ừm… Bản thân ông ta cũng muốn ra ngoài gặp người khác. Đúng thế, dù sao cũng đuổi ông ta được.”

      Kỳ quái ghê.

      Tôi chỉ hiểu được điều, vị quản gia cũ kia nhất định chèn ép người ở phòng thu chi này ít, nếu chẳng dẫn đến việc hai đứa trẻ ngây thơ biết gì này lung tung như vậy.

      Cuộc đời này đúng là khó mà lường trước được. ràng người ở phòng thu chi kia là người gần đất xa trời, nuôi thêm người thôi, ít nhất cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến địa vị của quản gia, tội gì phải làm khó người ta như thế.

      Tôi nghĩ là tôi lớn tuổi rồi, nhìn nổi những người bi thương như vậy, cũng nghe nổi những chuyện bi thương như thế. Nhưng lần này hai đứa trẻ trước mặt lại kể cho tôi nghe câu chuyện bi thương này chỉ bởi hai đứa vô cùng tò mò về chuyện cái người tên “Cảnh Huyền” mà tôi viết thấm cả mực ra mặt sau tờ giấy là ai.

      Được rồi, tôi tạm thời giới thiệu đơn giản chút, “Đó ta là người cực kỳ đẹp, mấy ngày nữa tới đây dạy hai đứa đánh đàn. Tỷ viết tên huynh ấy ra trước để hai đứa làm quen chút.”

      Lời giới thiệu nhạt nhẽo, chẳng được như kỳ vọng.

      Thiếu gia bộc lộ cảm xúc tiếc nuối, tiểu thư lại cực kỳ hứng thú, hỏi tôi, “Có đẹp bằng tam ca ca của Thuần phủ ? Muội cảm thấy tam ca ca là người đẹp nhất trong thiên hạ.”

      Tôi cực kỳ ngạc nhiên, bé còn , biết nhiều chữ thôi, sao mà còn động lòng xuân còn sớm hơn cả tôi năm đó. Hơn nữa, bé còn , gặp được mấy người trong thiên hạ chứ.

      Nghĩ đến đây, lòng tôi khó tránh khỏi thẫn thờ. Năm đó tôi mười tuổi, gặp được bao nhiêu người? Cứ thế cảm thấy Cảnh Huyền là người đẹp nhất trong thiên hạ. Cứ như thế, loáng cái, tôi đặt cả mười ba năm đời mình lên người chàng.

      “Rốt cuộc ai đẹp hơn ạ?” bé cau mày thúc giục tôi.

      “Hẳn là…” Câu hỏi này, chết tiệt, khó , dù sao tôi cũng thể trực tiếp với người khác là người trong lòng của họ đẹp bằng người trong lòng của tôi được. Sau khi cân nhắc hồi, tôi , “Hẳn là mỗi người vẻ. Mấy ngày nữa muội gặp là biết ngay.”

      “Thế Cảnh Huyền này biết kể chuyện ?” bé mở to mắt, cực kỳ tự hào, “Mỗi lần có việc tới nhà bọn muội tam ca ca đều kể chuyện cho bọn muội nghe.”

      đâu. Huynh ấy thích.” Về chuyện này tôi trả lời rất chắc chắn.

      “Vậy tỷ biết ?” Đúng lúc này thiếu gia lại chen vào khiến tôi trở tay kịp.

      Lý do là bởi tôi cũng biết mình có biết . Trước đây thực ra tôi vẫn thường kể chuyện cho A Sanh tiểu muội muội nghe, nhưng mà có kể cũng là kể thoại bản về chính tôi. Có lẽ người khác chẳng thích nghe đâu,

      Sáu năm ở Liễu Châu ấy, bởi vì năm đó kể mãi ra được thoại bản nào cho Cảnh Huyền nghe, tôi tự nghĩ lại mấy lần. Cũng chính việc này đặt cơ sở cho việc sau đó tôi thường ra phố với nhóc A Sanh nghe kể chuyện, sưu tầm thoại bản.

      Truyện tôi có nhiều lắm, trong phòng ở Trúc Xá có cả tập dày. Có kể được hay cứ để xem những năm đó tôi được toan tú tài hun đúc đào tạo ra sao.

      “Ngày mai tỷ kể tạm chuyện…” Nghĩ ngợi chút, để ngày mai kể được cũng quá mất mặt, tôi cho thêm câu, “Nhưng hai đứa phải biết, ở tuổi này của hai đứa, đúng ra là phải đọc sách viết chữ cho tốt, được đắm chìm trong thoại bản. Trong đó có rất nhiều chỗ sai , tin được. Chính bản thân tỷ bị thoại bản lừa rồi, lừa hai đứa đứa đâu.”

      Để đề phòng mai tôi kể chuyện chán quá, tôi phải tìm bậc thang cho mình trước. Bậc thang đúng là bậc thang , nhưng đúng là tôi lừa hai đứa trẻ. Tôi bị lừa mười ba năm, ngày nào cũng nghèn nghẹn.

      Thực ra điều tôi nghĩ trong lòng là đợi đến ngày mai chính thức vào học, hai đứa trẻ hẳn là bị gánh nặng học tập ép cho thở nổi, mấy thứ thoại bản vớ vẩn bị quên sạch.

      Cơ mà tôi trăm triệu lần ngờ tới được, sức lực lẫn trí nhớ của hai đứa trẻ đều lại quá tốt.

      Tôi vừa dạy xong mười sáu chữ đầu tiên của 《 Thiên Tự Văn 》, định uống ngụm trà nghỉ ngơi chút rồi mới viết cho hai đứa những chữ khó trong đó, trà còn chưa uống được ngụm, hai đữa lao tới.

      Thoại bản, muốn nghe thoại bản. Hai đứa còn nhớ . Xem ra sơn hào hải vị trong bữa tối qua vẫn chẳng thể khiến hai đứa quên .

      Căn bản giống tôi năm đó, tuy vừa mới gặm xong bánh bột ngô chưa đến ba canh giờ cũng quên luôn là mình ăn rồi.

      Đương nhiên, tôi vẫn rất giỏi trong việc hiểu cho chính mình, làm cái nghề ăn xin này như bọn tôi, ai mà chẳng nhớ được cho cùng hôm nay ăn hay chưa. có chuyện thường ngày gì cả, đói chính là chuyện thường ngày.

      Hai đứa trẻ này sống quá sung túc. Bởi vậy có rất nhiều thời gian rảnh dùng để nhớ.

      Có lẽ có phần nguyên nhân cũng là hôm qua tôi chưa ra bài tập cho hai đứal Lúc dạy tôi, Dung tiên sinh vẫn thường bảo với tôi như thế.

      Tóm lại giờ tôi miệng khô lưỡi khô, kể nổi thoại bản nhưng cũng biết làm gì với hai đứa trẻ luôn biết cách hành hạ người khác này.

      “Để huynh kể cho hai đứa nghe.” Giọng như gió xuân làm vụn băng cũng phải mềm.

      Tôi ngẩn người. Tim bỗng dưng lỡ nhịp, dường như nền tuyết bỗng lại bước hụt, ngã xuống đống tuyết mềm mại.

      Hình ảnh hôm qua chàng lấy tuyết đắp lên mặt và khóe mắt đỏ hoe khi nhìn theo tôi vẫn ràng trước mặt. Tình cảm, tình cảm, chàng từng có chút tình cảm với tôi. Tim tôi đập thình thịch, điên cuồng nở ra nhưng lại siết chặt, dần dần hít thở thông.

      Cuối cùng tôi cũng chỉ dám khẽ, “Cảnh Huyền, mới giờ Thìn, huynh tới quá sớm.”

      Người đưa chàng tới phòng này là người hầu ở Trần phủ, chàng vẫy tay bảo ta . Chàng cởi áo choàng màu bạc, phất những bông tuyết đó xuống, “Tôi tới tìm .”

      “Đại ca ca, huynh chính là tiên sinh tới dạy bọn muội đánh đàn sao?” Tiểu thư hưng phấn nhảy từ đùi tôi xuống, kéo cả trai cùng lao tới trước mặt Cảnh Huyền, nhìn kỹ mặt chàng, “Đẹp… quá…”

      Cảnh Huyền ngồi xổm xuống, xoa đầu bé, “Huynh là tiên sinh tới kể chuyện cho hai đứa nghe.”

      “Tỷ tỷ huynh thích kể chuyện.” Tiểu thư chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, lập tức bán đứng tôi. “Tỷ ấy huynh thích đọc những thứ đó.”

      Tôi thề. Dù trí nhớ tôi có kém chăng nữa, tất cả những chuyện có liên quan đến chàng tôi lại nhớ rất tốt. Chắc chắn là chàng từng thế. Tôi nhớ từng chữ mà.

      lần nữa, tình huống lại khiến tôi khó xử. Tôi im lặng lúc, tìm bậc thang cho cả tôi và Cảnh Huyền, “Có lẽ là tỷ nhớ sai…”

      nhớ sai.” Cảnh Huyền nhéo mặt bé, khe khẽ với tôi, “Là tôi sai rồi.”

      Tôi biết “sai” trong câu của chàng có phải chỉ là chỉ chuyện thoại bản hay .

      bé cực kỳ hài lòng với vẻ bề ngoài của Cảnh Huyền, tạm thời vứt tam ca ca của bé sang bên, ôm cổ Cảnh Huyền đòi chàng bế. Tôi hơi ghen tỵ nhưng lại thể giận dỗi với bé, lại càng thể biểu ra ngoài rằng bản thân mình vẫn còn để ý lắm.

      Điều khiến tôi kinh ngạc chính là Cảnh Huyền lại bế bé mềm mại mập mạp ấy lên, chỉ dỗ bé về chỗ ngồi.

      Bởi chàng kể chuyện, hai đứa trẻ hưng phấn kéo tay áo chàng, chạy quanh chàng ríu rít hồi.

      Tôi thấy hơi có lỗi, “Hai đứa hơi ồn ào… Đại khái là bởi thích huynh quá, thấy huynh đẹp. Huynh đừng để ý.”

      sao đâu.” Tôi thấy bàn tay cầm chén trà của chàng hơi cứng đờ, biết có phải vì bị lạnh hay , giọng chàng hơi khàn, “Tôi thích người ồn ào.”

      Im lặng.

      Tôi từ từ đặt tay lên ngực, ngăn trái tim nhảy ra ngoài, ngước mắt lên nhìn chàng.

      Trời ơi, xin người thực công bằng lần mà. Những năm ấy, lúc tôi thấy chàng đẹp nên thích chàng, chàng hoàn toàn như thế.
      Last edited: 25/6/21

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 34: Khi ấy chỉ cho là chuyện thường

      Tôi thể nào đau đớn nhớ lại, khi tôi của năm ấy có chút tiền đồ nào, cả nửa ngày mà học viết nổi tên chàng, chàng đối xử với tôi thế nào.

      Nhưng thực ra tôi muốn giải thích trước chút, hai chữ này cũng thể là tôi học được. cách chính xác, chỉ là viết ra hơi xấu, khiến người ta thể nhìn nổi.

      “Nhưng phải biết, vẫn thường do nhớ nổi nét mà viết ra nổi. Đừng chính xác nữa, đó là học được.” Chàng ăn mì trong bát, liếc nhìn tôi rồi .

      “Thế tại sao chúng ta thể cách chính xác chứ?” Tôi nghiêm túc cầm lấy bút nhưng vẫn thấy khó hiểu nên hỏi chàng, còn liên tục liếc nhìn mì trong bát của chàng. Tôi còn chưa được ăn trưa.

      cách chính xác tôi quan tâm đến nữa.” Chàng dịch bát mì sang chỗ khác, cho tôi ngó vào, “Khi nào xong họ tên của tôi khi ấy tôi mới để ăn.”

      Khổ thân tôi, ngày nào cũng tặng trứng gà cho chàng, thế mà giờ đến cả miếng mì chàng cũng tiếc, tiếp tế cho tôi. thế thôi, đến nhìn cái cũng được.

      Tôi xoa xoa mặt, tự nhiên lại hiểu tại sao mình lại tới tìm chàng để bản thân phải chịu khó chịu khổ, “Tôi cảm thấy tên huynh dễ viết hơn họ chút. Tôi học viết chữ “Huyền” cho tốt trước được ?”

      Dường như chàng định gật đầu nhưng lại khựng lại lúc, quay đầu sang chăm chú nhìn tôi , “ được. Họ quan trọng hơn.”

      “Cảnh” quan trọng hơn.

      Buổi trưa trời nắng, gió xuân dần cũng trở nên ấm áp, miếng xanh non khẽ lướt qua mặt tôi.

      Tôi ngồi dưới cây liễu bên cầu, chống cằm, lóng ngóng quẹt chiếc bút lông lên sườn má, mực dần loang ra, chỉ nghe thấy tiếng đọc rì rầm của đám trẻ con trong học đường bên cạnh: “Say rượu say ngủ giữa ngày xuân, đánh cuộc giở sách uống trà thơm. Khi ấy chỉ cho là chuyện thường.” [1]

      [1] Trích bài từ “Hoán khê sa – Ai mình đón gió tây lạnh lẽo” của Nạp Lan Tính Đức, về nỗi đơn, đau đớn của tác giả khi nhớ người vợ khuất.

      Khi ấy chỉ cho là chuyện thường. hiểu. Đói quá. Tôi xoa xoa bụng, nhìn chằm chằm chữ “Cảnh” vặn vẹo đủ đường giấy, đau buồn đến độ chỉ muốn say ngủ giữa ngày xuân ngay tại chỗ.

      “Tiểu Hoa, cho cùng là muội viết chữ giấy hay là định viết chữ lên mặt thế?” Toan tú tài xếp lại thoại bản, từ phía cầu lại, cười với tôi.

      Tôi khịt mũi, chống má nhìn ta, “Lục đại ca, chuyện Thích tướng quân và Lưu phu nhân kể xong hết chưa?”

      “Kể xong phần đầu rồi.” ta lắc đầu thở dài, tới trước mặt tôi ngồi xuống, sửa lại lời của tôi cho đúng, “ phải là “Lưu” phu nhân. Lấy chồng phải theo họ chồng, ngốc ạ. Hôm nay muội học được mấy chữ mới rồi?”

      Tôi với ta, cực kỳ xấu hổ, “ chữ. Nhưng mà cái chữ này khó lắm.” Tôi kiên cường giải thích.

      ta liếc mắt qua tờ giấy của tôi, cười , “Chữ này có gì khó? Đến lúc muội biết nhiều chữ, cái này trở nên bé đáng kể nữa.” Dừng lại chút, ta bỗng nhiên rũ mắt xuống, khẽ , “Gặp nhiều chuyện, tất thảy những thứ từng đắc chí trong quá khứ cũng trở nên bé đáng kể.”

      Lúc đó tôi hiểu những điều ta , từ đầu đến cuối tôi luôn tin, Lục đại ca là người có nhiều kiến thức, ta thế cũng là bởi từng trải qua rất nhiều chuyện, vậy nên quay đầu nhìn lại mới cảm thấy bé đáng kể.

      Nhưng sau này lúc gặp lại ta, tôi hiểu biết vào tỉnh táo hơn, đúng là ta từng trải qua nhiều chuyện nhưng phải sóng to gió lớn gì cả, có điều ta trải qua quá nhiều chuyện thường. Bởi là chuyện thường vậy nên ta mới phát ra những thứ từng khiến mình đắc chí thực ra vốn bé đáng kể.

      Khi ấy tôi chỉ đặt bút xuống, hỏi tiếp: “Hôm qua huynh kể về chí khí thiếu niên của Thích tướng quân cho muội nghe cũng nhắc tới từ “đắc chí” này, cho cùng là thứ gì khiến người ta cảm thấy đắc chí ạ? Lục đại ca, cái gì khiến cho huynh đắc chí?

      Bình thường, vừa kể thoại bản xong, lúc miệng khô lưỡi khô, Lục đại ca nhất định chịu mở giảng đường nho tôi. Có lẽ câu hỏi hôm nay rất hay, đánh thẳng vào nội tâm ta, thậm chí ta còn rót hai chén trà, đưa cho tôi chén.

      Tiếng đọc sách bỗng ngừng lại, gió xuân hơi lạnh. Những mảnh xanh lục mới nhú cũng có vẻ tiêu điều. Tôi có dự cảm đây chẳng phải là câu chuyện vui tươi gì.

      Toan tú tài vuốt ve miệng chén hồi lâu mới từ từ lên tiếng, “Chí khí thiếu niên của huynh là “Thư tẫn thiên hạ bi vọng , bút đề giang sơn phong lưu thơ” (Viết sách kể những câu chuyện khắc khoải khắp thiên hạ, Đề bút làm những bài thơ lãng mạn khắp giang sơn). Những năm đầu đời của huynh cực kỳ trôi chảy, ba tuổi ngâm thơ, năm tuổi làm từ, bảy tuổi xuất khẩu thành thơ, mười ba tuổi được coi là nhân tài mới nổi, khiến bạn cùng trường đều ghen tỵ. Đó là những thứ khiến huynh đắc chí. Nào ngờ sau này huynh ăn sách uống mực hai mươi năm, tới tận giờ cũng chỉ là tú tài biết ngâm mấy câu thơ, kể vài câu chuyện mà thôi?”

      Tôi nghe hiểu lắm, nhìn ta đầy khó hiểu.

      ta đột nhiên bật cười, hơi tự giễu, “Nghĩ ra là, chung quy thiếu cái khí phách “múa bút vạn chữ, uống rượu ngàn chung”, đỡ nổi hai chữ “thiên hạ”. Hai chữ kia quá nặng, dễ ra nổi. giờ cũng chỉ nguyện sống đời tầm thường. Chấp nhận, chấp nhận.”

      Lúc đó tôi còn chưa quen biết bậc đại gia văn học như Dung tiên sinh. Trong lòng tôi, toan tú tài là người cực kỳ tài giỏi. Tôi nghe ta “Thư tẫn thiên hạ bi vọng ”, cũng chỉ nghĩ trong lòng câu này nghe hay mà thôi.

      “Tiểu Hoa, muội phải nhớ cho kỹ, những người đàn ông nguyện sống đời tầm thường nhất định đáng để muội phó thác cả đời.” ta bỗng nhiên dịu dàng mỉm cười, trông đẹp đẽ như thể cành liễu bị gió xuân thổi qua, chỉ có điều cành liễu bị bẻ cong như vậy, có lẽ là đau lắm.

      Ký ức của tôi về bài học giảng đường lần này đến đây là kết thúc. Sau đó ta còn gì nữa, tôi cũng nhớ lắm. Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn nhớ lời ta, “Đừng có phó thác đời mình cho người đàn ông nguyện sống đời tầm thường. ta có thể bình thường, nhưng được nguyện sống đời tầm thường. Đàn ông như thế cứ để ta sống cơ cực khổ sở suốt quãng đời còn lại mình .”

      Nhưng mà điều tôi nghĩ lại là dù Cảnh Huyền có cam lòng sống đời tầm thường hay quãng đời còn lại, tôi cũng muốn để chàng sống cơ cực khổ sở.

      Bạn xem, mấy người đàn ông con trai bọn họ lúc nào cũng nghĩ khác đàn bà con chúng tôi. Tôi luôn cảm thấy là ở bên nhau và ở bên nhau làm gì có nhiều nguyên tắc như vậy, chỉ có hai điều quan trọng là tôi có thích ta ta có thích tôi , thế thôi.

      Giống như tôi luyện viết chữ “Cảnh” đây này, luyện cả mấy canh giờ rồi mà chữ vẫn chưa thẳng thớm, nếu bây giờ phải dựa theo nguyên tắc của Cảnh Huyền, bảo tôi viết đẹp đừng tới tìm chàng, giữa chúng tôi chẳng phải là nguội ngắt rồi à?

      Vậy nên lúc này tôi vẫn cực kỳ mặt dày, mò đến Giải Ngữ Lâu tìm chàng.

      “Vậy nên bảo với tôi là quay về mấy canh giờ như thế là để nghe Lục đại ca của kể chuyện à?” Lúc chàng hỏi tôi, giọng rất nhàng, mày lại nhíu chặt, có lẽ là quá vừa lòng với thái độ học tập của đứa học trò là tôi.

      Tôi lén lên kịch bản rồi, bán đứng toan tú tài, “Lục đại ca nhất định đòi kể, có cản cũng cản được… Vừa hay tôi cũng hơi muốn nghe.”

      Chàng trầm mặc hồi lâu, gì. Tôi đoán lúc này chàng cũng chán mấy câu đối phó của tôi lắm rồi. cho cùng, quấn lấy chàng đòi chàng dạy là tôi, nghiêm tục luyện tập cũng là tôi.

      Cơ mà tôi tới quấn lấy chàng đòi chàng dạy chính là để ở chung phòng với chàng, mà chàng ngược lại, bảo tôi về tự luyện tập… biết là muốn ở chung chỗ với tôi đến mức nào nữa.

      “Hoa Quan,” chàng trầm giọng gọi tên tôi, bàn tay đặt dây đàn hơi siết lại, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi , cho cùng thích điểm gì ở tôi?”

      Tôi vốn cực kỳ thà nhưng là lại sợ chàng bảo “ thích điểm gì ở tôi, tôi sửa ngay”, bèn cuống quýt trả lời, “Đại khái là gương mặt này của huynh .”

      Ngón tay chàng hơi khựng lại, mày nhíu càng chặt hơn, mắt cũng sâu hơn. Có lẽ là cảm thấy gương mặt này có sửa cũng sửa ngay được.

      Tự nhiên tôi lại cảm thấy đắc chí vì câu trả lời thông minh của mình.

      Rồi tôi lại nghe thấy chàng dường như thầm với tôi, “ cũng biết tuổi trẻ có tươi đẹp đến mấy cho cùng cũng phải già đúng ?”

      “Tôi biết chứ”. Tôi gập tờ giấy trong tay lại, nhét vào ngực, nghiêm túc, “Cơ mà đến lúc già rồi tôi cũng thành thói quen, vẫn cứ thích huynh như thế.”

      Lúc tôi xong, chàng lặng thinh, ngước mắt lên nhìn tôi trong giây lát rồi lại rũ mắt mím môi. Bên môi có nụ cười cực kỳ ràng. Tôi hiểu nụ cười kia là cười gì tôi nữa.

      Sợ chàng coi tình ý của mình như trò cười, tôi khe khẽ với chàng, “Cảnh Huyền, tôi học Mẫn Mẫn tỷ tỷ, luôn chờ huynh.”

      Tấm lòng này của tôi có thể là đến chết sờn, đến bản thân tôi cũng cảm thấy cảm động mấy phần, vậy mà chàng chỉ trầm mặc nhìn thằng vào dây đàn, lời nào. Chiếc đàn của chàng đẹp hơn tôi chút, tôi chấp nhận.

      “… Thực ra cần đâu.”

      Tâm hồn tôi vẫn còn trống rỗng, bị thả tự do đâu đó ngoài cơ thể, bỗng lại nghe thấy tiếng , đột nhiên nhận ra đó là lời của ai. Đến lúc tôi hoàn hồn trở lại mới nhận ra đó là giọng chàng.

      Chàng với tôi, cần. cần chờ chàng.

      Thế này đáp lại thế nào. Tôi bị từ chối nhiều thành quen, chỉ là giờ phút này vẫn cảm thấy xấu hổ, khó mà chịu đựng nổi.

      “Thế tôi suy xét xem… đến lúc đủ tuổi lại xem có ai đẹp hơn ?” Tôi gãi đầu gãi tai, vừa tự tìm bậc thang cho mình vừa ngập nhừng .

      Chàng nhìn tôi chằm chằm, im miệng , nhíu mày nặng nền.

      Tôi vẫn biết xấu hổ, tiếp tục sáp tới, lấy tờ giấy gập gọn trong ngực ra, lại trải lên bàn, bê ghế tới ngồi bên cạnh chàng, “Giờ chúng ta học tiếp được ? Tôi học nghiêm túc. Đợi lát nữa học xong tôi lại kiếm mấy thứ ăn.”

      “Sau này đừng khắp nơi xin đồ ăn nữa.” Dường như chàng khó chịu, lại dường như bực bội, tóm lại là cuối cùng vẫn thẳng ra với tôi, giọng khàn khàn, “Tôi thích những người tự chà đạp chính mình… Tôi hy vọng đừng như thế.”

      Tôi kinh ngạc đến lạnh cả người, nhưng hai má lại cực kỳ nóng, giống như thể bỗng nhiên bị hóc xương cá, nghẹn lại ở cổ thể phát ra thành tiếng.

      Đúng thế, chàng từng rất nhiều lần, tôi suốt ngày tự chà đạp chính mình. Nhưng vì chàng, tôi cam tâm tình nguyện chà đạp chính mình. phải vì chàng, tuy tôi cam tâm tình nguyện nhưng cũng có cách nào khác đâu?

      Chẳng lẽ là tôi chưa từng tự giới thiệu với chàng sao? Từ tôi lưu lạc đầu đường, cha mẹ chết hết, chưa bao giờ có ai dạy cho tôi phải làm thế nào mới khiến người ta thích. Nhưng mà mấy năm nay, tôi hết sức lấy lòng chàng, cố gắng hết sức để khiến người ta thích tôi.

      Tôi chẳng có bản lĩnh gì cả, nhưng lại có thể tự kiếm được chút tiền, còn nộp lên cho chàng xem, kể ra cũng hơi ghê gớm rồi đấy. Ít nhất có thể viết được mấy chữ là kỳ tích trọng đại của cả đời tôi rồi.

      “Huynh…” Tôi siết chặt tờ giấy viết đầy họ chàng, muốn so đo ràng với chàng, “Thế tôi về sớm chút đây, mua ít bánh bột ngô ăn. Về phần cái này, tôi quay về tự luyện lại lần nữa.”

      xong, tôi bật dậy, đẩy ghê ra, quay đầu chạy, bỗng lại thấy cổ tay bị siết chặt, có gì đó lạnh lẽo quấn lấy.

      Chàng đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi lại hơi thả ra, im lặng lát rồi khẽ , “Mai nhớ quay lại đây đấy. Quay lại đây đưa chữ luyện cho tôi xem.”

      Tôi cảm thấy cổ tay bị chàng siết chặt đến độ hơi đau, từ đáy lòng cũng hơi giận. Tôi biết hiểu cho cùng là tôi tức giận bởi bị chàng siết tay đau hay là tức giận bởi khi nãy chàng hiểu tôi nữa.

      “Ngày mai tôi có hẹn với Tiểu Xuân Yến, cổ vũ cho Lục đại ca, còn phải chăm Mẫn Mẫn tỷ tỷ nữa, tỷ ấy bị nhiễm phong hàn.” Tôi giải thích, “Muộn chút, nếu có thời gian tôi mang chữ tôi luyện tới.”

      thực tế, tôi muốn , muộn chút, đợi tôi nguôi giận tới tìm huynh sau.

      Cơ mà giờ nghĩ lại, khi ấy tôi có muốn cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Dù sao chẳng phải là cuối cùng vẫn cứ là tôi mang chữ tới tìm chàng à?

      Dù đám chữ kia vẫn cứ xấu chết được, xấu hơn chữ của hai đứa trẻ trước mắt này rất nhiều.

      Tôi lấy thần thái của người thầy nghiêm khắc ra, “Hai đứa phải luyện tập nhiều hơn, rảnh rỗi cũng được nghe kể chuyện mãi. Đến lúc viết tốt tám chữ đầu tiên mới được nghe tiếp. Được rồi, tiên sinh còn bận về phủ, đừng quấn lấy tiên sinh nữa.”

      “Nhưng tiên sinh còn chưa dạy bọn muội đánh đàn mà.” Tiểu thư vô cùng tiếc nuối, “Tiên sinh, nhanh như thế mà huynh sắp về rồi sao?”

      Cảnh Huyền lắc đầu, vuốt ve cây đàn bên góc tường, “Ai bảo huynh sắp về?” Rồi nhìn về phía tôi, chàng khẽ , “Tôi còn chưa ở đủ.”

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 35: Chờ

      Đầu ngón tay thon dài nhàng phất lên dây đàn, tiếng nhạc đầy cảm xúc vang lên, rung theo sợi dây đàn. Chàng còn chưa chính thức bắt đầu đàn, tùy ý gảy thôi khiến tim tôi loạn lên.

      Giọng chàng như tuyết lông ngỗng, nhàng rơi xuống, “Tôi … lâu lắm rồi chưa đánh đàn trước mặt người khác.”

      dối, ràng là cái ngày gặp lại tôi, chàng ôm đàn trở về. đàn trước mặt người chẳng lẽ trước mặt quỷ thần chắc? Có lẽ đó cũng là cách xã giao mà thôi. Tôi liền thu hồi lời rằng chàng dối.

      Dù sao cũng lâu lắm rồi chưa nghe chàng đánh đàn . Dáng điệu rũ mắt gảy dây đàn của chàng vẫn còn khắc sâu vào hồi ức của tôi.

      Cứ như thế, tôi nhìn thấy chàng ngồi xuống bên góc tường, bên cạnh tuyết bay diễm lệ, đuôi mày khóe mắt có dịu dàng như có tình ý chảy qua, giơ tay ấn lên dây đàn, ngón tay vừa nhấc lên, tiếng đàn vang lên, giống như khi vừa mới gặp, dáng điệu khiến cả trời và người đều kinh ngạc.

      Chàng vào Cảnh Huyền trong trí nhớ của tôi hòa vào làm , tạo ra bóng dáng hư . Tôi biết bóng dáng kia được tạo ra là bởi tôi nhìn chăm chú quá nên mới tự sinh ra, hay vẫn cứ là bởi đôi mắt tôi bị lấp đầy bởi thứ nước mắt chua xót, nhìn hoa cả mắt. Có lẽ là cả hai.

      Phiền muộn thở dài, những hồi ức chua xót kia chạy ngược lại vào lòng. Tôi để tay lên ngực, đè nén xuống.

      Khúc nhạc chàng đàn chính là “Ly đình yến”. Tôi nhíu mày lại. Nếu tôi nghe nhầm, “Ly đình yến” mà chàng đàn giống y hệt phiên bản mà tôi đàn. Nhưng mà theo suy nghĩ của tôi giống nhau mới đúng. Bản chàng đàn hẳn phải có khác lạ mới đúng.

      Chỉ có điều khi chàng đàn tôi còn , nhớ nổi cái đàn sai kia đáng ra là phải đàn thành kiểu gì.

      Cái mà chàng từng tiếc bị đánh vào tay cũng phải đàn sai kia, giờ vì sao đàn như thế nữa? Tôi lại nhớ tới bức thư Tiểu Xuân Yến gửi cho tôi.

      Sauk hi nghe xong khúc, tiểu thư của Trần phủ chính thức tuyên bố trở thành người theo đuổi Cành Huyền. bé đúng là giống tôi mà, cực kỳ vừa mắt với cái túi da đẹp đẽ của Cảnh Huyền. Đúng thế, giờ tôi vẫn cảm thấy Cảnh Huyền đúng là càng ngày càng đẹp.

      Tiểu thư có thẩm mỹ tốt . Nhưng mà bé nên biết, cái chuyện theo đuổi này vẫn quá sớm hơn.

      Tiểu thư lao tới, ôm lấy Cảnh Huyền, Cảnh Huyền đặt bé lên ghế, bé liền dùng mười ngón tay khua loạn đàn hồi, thanh ầm ĩ đột nhiên vang lên, tràn ngập gian.

      Thiếu gia chớp chớp đôi mắt to, nông cạn như muội muội, cậu bé nhìn xuyên qua tượng để thấy được bản chất, nhìn Cảnh Huyền, đầy vẻ đáng thương, “Mới ngày đầu tiên mà bọn đệ phải học khó như vậy sao ạ?”

      Cảnh Huyền dường như định lắc đầu, tiểu thư lại nhảy từ ghế xuống, kéo tay Cảnh Huyền cười, “Được chứ, được chứ, như thế nếu mà muội học nổi ngày nào cũng có thể quấn lấy tiên sinh rồi.”

      Tuổi còn mà về thủ đoạn thực ra giống hệt tôi, thông minh đấy. Tôi ngước mắt lên, khó khăn lắm mới tiếp nhận nổi ánh mắt của Cảnh Huyền. Chàng nhìn tôi chăm chú, biết muốn biểu đạt cái gì, cuối cùng lại chẳng gì cả.

      Chàng ngồi xổm xuống, vỗ lên đầu tiểu thư như an ủi, “Mới nhập môn, hãy cứ học mấy thứ đơn giản . Muội yên tâm,” chàng ngừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi, “Ngày nào huynh cũng tới để cho muội quấn lấy.”

      Chàng nuông chiều trẻ còn, tôi đến nhìn cũng chịu nổi.

      “Tiên sinh ở đâu ạ? Muội chăm tới tìm huynh.” Tiểu thư vội vàng hỏi.

      giống như suy nghĩ của tôi, chàng đề cập đến phủ đệ của mình, “Tị Dương, chính là hoàng đô ấy.”

      “Thế … cũng hơi xa ấy.” Tiểu thư nghe vậy cũng rút lui, ngập ngừng , “Ngày nào huynh cũng chạy qua chạy lại vất vả lắm.”

      Chàng rũ mắt xuống, gần như thầm, “ sao. giờ chính là lúc huynh hoàn toàn cam tâm tình nguyện chà đạp chính mình, vất vả chút là cái gì.”

      Tôi vốn là người thù dai, trước đây chàng tôi chà đạp chính mình, khiến tôi có đường lui. Mà giờ chàng lại chàng cũng chà đạp chính mình, trái tim ma quỷ của tôi vậy mà lại được khuây khỏa, chết tiệt, khuây khỏa đến mức đau đớn.

      “Ai da, muội đúng là chẳng biết gì cả, ngày nào cũng tới cũng chẳng thích muội, muội còn quá .” Thiếu gia xem cũng chịu đựng nổi nữa, vỗ đầu tiểu thư rồi hỏi Cảnh Huyền, “Ca ca bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

      Cảnh Huyền mỉm cười đáp, “Hai tháng nữa là 26.”

      “Muội xem, huynh bảo muội hợp rồi, ca ca lớn hơn muội bao nhiêu, trong lòng muội tính ra chưa?” Thiếu gia bĩu môi, quay đầu nhìn về phía tôi.

      Trong lòng tôi có dự cảm tốt. Rồi thiếu gia chứng minh cho tôi dự cảm này là chính xác, “Thế tỷ tỷ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

      Trời ạ, tôi là lỡ lớn tuổi, có thể đừng để cho tôi cứ phải mất mặt trước mặt người trong lòng như thế ?

      “Tuổi của tỷ… đáng nhắc đến.” Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác, cau mày trầm giọng răn dạy, “Đệ phải nhớ cho kỹ, ra ngoài được hỏi tuổi các nương, lịch .”

      Thiếu gia phồng mặt lên, hơi xấu hổ nhưng lại hiểu bèn hỏi, “Cơ mà, tại sao lại đáng nhắc đến chứ?”

      Cậu bé có quá nhiều câu hỏi, câu hỏi nào cũng chọc vào lòng người khác, tôi chẳng muốn trả lời câu nào cả.

      Cơ mà trước mặt Cảnh Huyền, tôi cần phải làm tấm gương tốt.

      Tôi ngẫm nghĩ xem phải đối phó với ngây thơ này như thế nào, lúc sau mới dốc lòng dạy dỗ, “Nếu cho là mình độ tuổi đẹp đáng nhắc đến, phải ở trong độ tuổi đẹp đáng nhắc đến.”

      Thiếu gia gật đầu nửa hiểu nửa , dùng đôi mắt to trong veo nhìn tôi, “Tỷ tỷ cảm thấy mình phải ở trong độ tuổi đẹp sao? Vậy bao nhiêu tuổi là độ tuổi đẹp? Mười tuổi? Mười ? Mười hai? Mười ba?…”

      Thiếu gia tính toán khá tốt, đếm tiếp hẳn là có thể đếm tới trăm. Nhưng tôi hy vọng cậu bé có thể câm miệng ngay lập tức.

      Bỗng dưng cậu bé đếm nữa, “Mười bảy? Đến mười bảy phải tỷ tỷ? Năm nay tỷ mười bảy tuổi à?”

      Lòng tôi kinh ngạc đến run cả lên, đột nhiên còn lời nào để . Cậu bé sai, sai chút nào. Mười tuổi đến mười bảy tuổi. Độ tuổi đẹp. Đó là độ tuổi đẹp của tôi, tuổi thanh xuân của tôi.

      Tiếp tục suy ra, những năm tháng sau này của tôi, học cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tất cả đều đáng nhắc đến.

      “Lớp hơn mười bảy sáu tuổi nữa.” Tôi nhàng đáp lời cậu bé, nghiêm túc, “Đệ tự đếm đầu ngón tay mà tính toán , đây là bài tập, mai phải trả lời đấy.”

      Quả nhiên vẫn cứ là hai chữ bài tập có tác dụng uy hiếp, cậu bé ồn ào nữa, nghiêm túc ngồi chiếc ghế đếm ngón tay.

      Im lặng, im lặng.

      khí yên lặng tới mức gượng gạo, chết tiết , tôi biết có phải mình tôi cảm thấy gượng gạo hay . Dù sao Cảnh Huyền cũng gì với tôi. Nếu chàng cũng cảm thấy gượng gạo lòng tôi mới cân bằng chút được.

      Tôi hơi trước mắt lên, lén nhìn chàng cái mới phát ra chàng cũng nhìn tôi, chỉ có điều quang minh chính đại hơn tôi nhiều.

      “Tiên sinh, huynh lạnh ?” Tiểu thư nắm tay Cảnh Huyền. Giọng của bé khiến tôi cũng tỉnh táo vài phần.

      Cảnh Huyền lắc đầu, gật đầu cười với bé.

      “Tiên sinh, tiên sinh cười đẹp quá…” Tiểu thư ngượng ngùng túm lấy góc áo chàng, cười cong cả mắt. bé đáng này vẫn liên tục cười với chàng, có thể là sưởi trái tim chàng ấm lên rất nhiều.

      “Đẹp à? Huynh cũng hơi lớn tuổi rồi.” Chàng với tiểu thư xong, từ từ tới trước bàn, cách tôi cùng lắm là khoảng cách cái bàn, cầm bừa cuốn nhạc phổ lên, giọng hơi khàn, biết cho cùng là hỏi ai, “Gương mặt này giờ còn đẹp sao?”

      Tôi cúi đầu giả vờ đọc sách, hy vọng chàng có thể lượt qua câu hỏi này. Mong là có ai trả lời là chàng đẹp lần.

      “Đẹp chứ, muội thấy đẹp chứ.” Tiểu thư quả đúng là bé đáng , cướp lời đáp.

      “Hôm qua tỷ tỷ cũng bảo đẹp mà.” Thiếu gia đúng là con quỷ , mới thế bán đứng tôi rồi.

      Tôi ra vẻ thản nhiên, ngước mắt lên nhìn chàng. Ánh mắt chàng nhìn tôi có đủ loại cảm xúc, lo sợ, nghi hoặc và phỏng đoán.

      Dường như chỉ thoáng rơi vào cảnh tượng đẹp đẽ trong mơ, tôi cũng hiểu nổi chàng. Tôi đoán là để chúng tôi có thể hiểu nhau hơn chút, sau giờ học đàn, chàng quyết định ở lại dùng bữa với tôi, xúc tiến việc trao đổi giữa những người làm thầy.

      Thực ra tôi cũng chẳng muốn ăn cơm với chàng chút nào, ăn với chàng là y như rằng tôi ăn đủ no. Đó là bởi trước mặt chàng tôi thực quá giữ hình tượng. Về điểm này tôi cũng tự hiểu trong lòng.

      Nhưng đĩa thịt kho tàu kia nhìn quyến rũ quá mất, tôi kiềm chế nổi, đưa đũa ra, định gắp miếng vào bát.

      Vừa vươn tay ra tôi đụng vào đũa chàng.

      Chàng khựng lại, động đậy, ngước mắt nhìn tôi, dường như có cảm xúc giấu gì trong đó. cho cùng cũng có phần bất ngờ. Tôi đoán là bởi đũa có dính nước bọt của tôi đụng vào đũa của chàng.

      May quá tôi cũng để ý lắm, nhưng cũng ngượng ngùng bởi vì chàng để ý. Do vậy tôi vội vàng rút đũa về, lại thấy chàng rũ mắt xuống, mày nhíu lại.

      Tôi yên lặng cắm cúi ăn cơm, quyết định tạm thời gắp thịt kho tàu, sợ lại động vào đũa chàng lần nữa.

      Ăn được nửa bát cơm, tôi mới đưa tay ra. Chết tiệt, số tôi đen thế biết, lại lần nữa oan gia ngõ hẹp gặp phải đũa của chàng ở đĩa thịt kho tàu.

      Lần này tôi phản ứng rất nhanh, gắp được miếng thịt kho tàu là rụt về ngay. Chàng lại kẹp lấy đũa của tôi, mạnh mẽ khiến động tác của tôi cứng lại.

      Trong lòng tôi , miếng thịt kho tàu thôi mà, đến nỗi thế sao. Đũa trong tay tôi sắp bị chàng kẹp gãy tới nơi rồi. Như thế trong mắt chàng, đũa của tôi căn bản phải đũa, có lẽ là thanh sắt hay gì đó nên mới bị bẻ như thế chứ.

      Dù sao chàng cũng kẹp quá chặt, tôi còn có thể cảm giác được cánh tay chàng run lên.

      “Cảnh Huyền…” Tôi khe khẽ gọi tên chàng, chàng ung dung nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, dường như rất tự đắc. Tôi nhìn đãi thức ăn kia mà nên lời, mãi lúc sau mới ngập ngừng , “Tôi muốn ăn miếng thịt.”

      Chàng buông tay ra, khẽ hỏi tôi, “Bản “Ly đình yến” hôm nay tôi đàn có chỗ nào khiến cảm thấy muốn hỏi cho ràng ?”

      Dung tiên sinh dạy tôi, nếu như thứ bạn nghi hoặc lại bị đương chính miệng nhắc tới có hai khả năng. Hoặc là chính người nọ nhận ra để lại dấu vết, muốn thử xem bạn có nhìn ra ; hoặc là người nọ vốn cố ý để bạn biết nên mới để bạn nhìn thấy dấu vết.

      Tôi biết Cảnh Huyền là loại nào.

      Tôi cắn đũa suy nghĩ hồi lâu, quyết định thẳng ra với chàng, lúc ngước mắt lên lại thấy chàng nhìn đũa của tôi, biểu cảm rất lạ.

      Tôi để ý, chỉ hỏi, “… Là hôm nay huynh đàn sai? Hay vẫn cứ là ngày xưa huynh đàn sai?”

      “Là ngày xưa tôi cố ý đàn sai.” Chàng do dự chút nào, cứ như đáp án này được chuẩn bị từ trước, khe khẽ đáp lời tôi, “ sai đương nhiên là rất dễ nhận ra, còn là đoạn mà ca cơ trong phủ của quân phản loạn dùng để cổ vũ quân đội. Khúc này tên là “Nghịch thiên”, trong đó chỗ huyền diệu nhất là chỗ chuyển ngày xưa tôi đàn sai. Vậy nên lần đầu tiên với tôi đàn sai còn hay hơn đàn đúng, tôi rất kinh ngạc, rồi lại cảm thấy buồn cười.”

      Lúc này tôi cũng rất kinh ngạc nhưng cảm thấy buồn cười. Câu này hiểu đúng phải là: Tôi biết mèo mù vớ cá rán nên cũng chẳng muốn để ý đến .

      Xem , thế chẳng phải lý giải được vì sao chàng chỉ lo lau đàn, căn bản muốn thêm vài câu với tôi sao. Khổ thân tôi, khi ấy còn tưởng rằng chàng bởi vậy mà coi tôi là tri kỷ.

      , cái đầu óc này của tôi căn bản chẳng hiểu chàng thế là có ý gì, cũng nên đào sâu đến tận cùng, nhưng bởi vì đó là chàng, tôi cứ luôn muốn biết nhiều hơn, hiểu nhiều hơn chút nữa. Dù cho những năm tháng qua đó tôi chưa từng hiểu được. Đúng là chưa từng hiểu được, mãi đến tận hôm qua tôi mới hiểu được chút về tình cảm năm xưa.

      “Vậy năm đó vì sao huynh lại phải…” Tôi dám tiếp, sợ hãi , “Đó là tội chém đầu.”

      Chàng trầm mặc lát rồi , “ giết tôi.” Chàng khựng lại, rũ mắt xuống, nhìn tôi nữa, tôi thấy hai nắm tay chàng nắm chặt, giằng co hồi rồi mới với tôi, giọng khản đặc, “Bởi vì, nếu có người chú ý tới, tôi có thể đó là do sư phụ dạy tôi… Ai ở Giải Ngữ Lâu cũng biết, bởi người ký tên ở “Ly đình yến” chính là sư phụ tôi, chỉ có vài khách hàng ít ỏi biết đó là do tôi viết, nhưng thế sao nào.”

      Đây là câu chuyện điên đảo nhất tôi từng nghe trong năm nay.

      Tôi phải mất lúc mới tiêu hóa được, nhíu mày , “Có điều có ai biết điển cố này, cũng chẳng có ai hỏi huynh cả. Sau này sư phụ huynh cũng được làm quan còn gì.”

      “Chính là bởi ai hỏi tôi, vậy nên tôi gửi thư cho sư phụ, bảo ông ta Lại Bộ thượng thư thường tới Xuân Phong Các ở Vân An chơi nhân lúc tới đây làm việc. Nếu ông ta định đàn “Ly đình yến” đương nhiên đàn bản tôi sửa đổi sau này, như thế độc đáo hơn.” Ánh mắt chàng nặng nề, “Chỉ có điều tôi hề đoán được, vậy mà Lại Bộ thượng thư lại nghe ra điển cố này, còn ban chức quan cho ông ta. Cơ mà, khi ông ta vào tới triều đình nguy hiểm rồi.”

      Hóa ra năm đó lúc ngồi trong cầm phòng vuốt ve miếng ngọc bội của sư phụ, chàng mưu tính những điều này chứ phải như lời tôi , chàng nhớ sư phụ. Tuy tôi biết chàng và sư phụ có mâu thuẫn gì nhưng nghĩ nghĩ lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.

      Tôi nuốt ngụm nước bọt, lặng lẽ đưa thịt kho tàu vào miệng cắn, ăn xong mới đưa ra kết luận, “Hóa ra năm đó huynh suy nghĩ phức tạp như thế… Thảo nào muốn chơi với tôi, nghĩ nghĩ lại, tâm trí tôi quá ngây thơ, chỉ xứng đáng chơi bùn thôi.”

      “…” Chàng ngước mắt lên nhìn tôi, dường như cảm thấy thể hiểu nổi, “… nghe tôi xong chỉ nghĩ như vậy thôi sao?”

      “Ừ, đúng rồi.” Tôi cũng nhìn chàng, cũng cảm thấy thể hiểu nổi, “Huynh bị chém đầu phải là tốt rồi sao?”

      Ánh mắt chàng nhìn tôi chăm chú rất nóng, còn nóng hơn cả miếng thịt kho tàu trong miệng tôi. Mắt sáng rực lên.

      nghĩ thế sao?” Dường như chàng thở phào nhõm, nụ cười ánh lên môi, nhìn tôi đầy vẻ chờ mong.

      Tôi cắn thịt kho, hơi hơi biết phải làm sao, lát sau mới khẽ , “Ừm. Dù sao tâm tư huynh thế nào hình như cũng liên quan đến tôi…” Tôi hiểu vì sao chàng lại muốn cho tôi chuyện này, nhưng tôi biết, chuyện này thực ra liên quan đến tôi.

      Chàng gài bẫy tôi là tốt rồi, tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi vẫn chưa ngắm chàng đủ đâu.

      Chỉ có điều người mà tôi chưa ngắm đủ là chàng hiểu vì sao bỗng nhiên lại nhíu mày, siết chặt đũa trong tay.

      Bữa cơm này dường như chỉ có mình tôi ăn, chàng đến miệng cũng chưa mở ra chút nào. Lúc ra khỏi cửa, tôi rất muốn hỏi chàng câu ăn có đói nhưng lại nghĩ đến trước đây chàng vẫn thích tôi lải nhải những lời vô nghĩa bên tai chàng nên dám hỏi nữa.

      Mãi đến khi ngang qua cánh cửa cũ vào khu nhà dành cho người làm, lúc tôi dừng bước ngó vào, chàng mới hỏi tôi, “Sao thế?”

      Sao thế? Tôi biết.

      Có lẽ là hình ảnh chiếc cổng cũ đóng chặt kia trùng với đoạn hồi ức của tôi.

      Cánh cửa cũ kia, cánh cửa đủ ba người nhưng lại có rất nhiều hoài niệm. Hoa lê trước sân rụng xuống trắng cả đất, đến gió cũng vì ấy mà ngừng thổi.

      “Lục đại ca, huynh tới rồi sao? Mẫn Mẫn tỷ tỷ bị bệnh lâu, chờ huynh tới thăm này.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :