1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 14: Thiên trường địa cửu ở bên cạnh chàng mà trả nợ

      Tôi biết sau này sư phụ chàng thế nào nhưng cũng đoán được cảnh họ gặp nhau triều, oan gia ngõ hẹp, nhất định rất đặc sắc.

      Có điều tôi hiểu nổi vì sao người sư phụ năm đó từng vỗ vai chàng, muốn chàng có ngày làm nên nghiệp, lấy lại "Ly đình yến" lại chỉ vì công danh lợi lộc mà trộm khúc nhạc của chàng.

      Đối với chuyện này, ký ức cuối cùng của tôi chỉ còn cái ôm của chàng và lời tỏ tình ngây ngô mà tôi chưa kịp trau chuốt vội bật ra. Đó là những yếu tố bắt đầu kéo tôi và chàng lại gần nhau hơn, cũng động lực thúc đẩy tôi hoàn toàn chìm đắm vào bể tình.

      Tuy nhiên chuyện này có thể nhắc đến sau, việc cấp bách giờ là tôi phải đối mặt với người lúc này quỳ chân bên mép giường của tôi, nghiêm túc cởi giày giúp tôi là chàng như thế nào.

      Chàng đưa tôi về phòng là tôi biết ơn lắm rồi, thể có thêm chuyện gì nữa, tôi sợ rằng tôi dẫn dắt chàng cùng tôi làm gì đó có lỗi với phu nhân của chàng.

      Nhưng tôi cũng đoán được khả năng giữ mình của chàng hề kém năm đó chút nào, nếu cũng chẳng thể mình chờ vợ ở Tị Dương, nơi mà chỗ nào cũng toàn là người đẹp.

      Nghĩ đến người vợ xa nhà của chàng, tôi bỗng nhiên cảm thấy đôi tay giúp tôi cởi giày của chàng nóng đến bỏng cả chân.

      Tôi vội vàng rụt chân về, nhân tiện đạp rơi chiếc giày lỏng lẻo sắp tuột ra, rồi vén chăn lên bọc kín người, làm mạch dừng lại chút nào.

      Chàng vẫn quỳ chân mặt đất, ngước mắt nhìn tôi, sau khi chần chờ hồi mới mở miệng với tôi, " ràng là mấy hôm trước mới tới chỗ này... Tại sao sáng nay cho tôi biết? Tại sao tối hôm qua cầu cứu tôi?... cảm thấy tôi cứu sao?"

      Tôi ngơ ngác cúi xuống nhìn chàng, trả lời, Trong lòng tôi lại nghĩ thế mà chàng lại hỏi tôi mấy câu hỏi liền lúc. Đúng là chẳng mấy khi. Nhưng mà ba câu hỏi này, chết tiệt, khó quá, tôi chẳng trả lời được câu nào.

      Chàng làm khó tôi, đại khái là cảm thấy mấy câu hỏi này cũng chẳng có gì đáng để theo đuổi.

      Tôi thấy chàng bỗng dưng đứng dậy, đến cạnh bàn trà rót chén nước rồi lại quay về đưa cho tôi, "Nóng đấy. Tôi bảo họ nấu trà gừng cho rồi, lát nữa bưng tới đây, uống nước trước ."

      "Cảm ơn." Tôi khe khẽ trả lời, nhấp ngụm .

      Tới lúc tôi ngước mắt lên lần nữa chàng ngồi xuống bên mép giường tôi. Hôm nay, xét từ góc độ nào đó, nguyện vọng muốn được cùng giường với chàng năm đó của tôi, sau mười ba năm, cũng tạm coi như được thực .

      " vẫn chưa trả lời câu tôi hỏi lúc vừa gặp lại." Tuy giọng chàng rất nhàng nhưng vẫn cứ có thể khuấy động ánh nến, khiến bóng dáng vách tường liên tục lay động.

      Tôi nhìn chằm chằm cái bóng lay động kia, ngẩn ra nghĩ ngợi đến đau cả đầu mới nhớ ra khi ấy chàng hỏi gì. Chàng hỏi tôi mấy năm nay đâu.

      "Liễu Châu." Tôi bưng chén trà, tỏ vẻ thoải mái, giới thiệu với chàng, "Nơi đó non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, tôi sống khá ổn, thành thạo cả đánh đàn lẫn chơi cờ. À ừ... Cảnh Huyền, giờ tôi biết viết rồi."

      Chàng cúi đầu mỉm cười, thế giới u ám rất nhiều năm của tôi đột nhiên bừng lên ánh sáng rực rỡ.

      "Thế còn huynh?" Tôi uống ngụm nước, nuốt cả xua xót ngập tràn suýt nữa là trào ra xống, thản nhiên hỏi, "Tôi từng nghe Trừng Nương kể về huynh, Thái Thường Tự thiếu khanh làm việc gì?"

      "Đánh đàn, soạn nhạc." Chàng , đứng dậy, rót chén nước nữa cho bản thân mình, vừa uống vừa về phía tôi. Tôi nghĩ là chàng khát , dù sao cũng giống tôi, để che giấu cay đắng trong lòng nên mới nuốt nỗi đau lòng xuống.

      "Vậy chức quan đó thích hợp với huynh." Tôi dừng lại chút. Để gián đoạn đề tài, khiến cả hai người đều khó xử, tôi vội hỏi tiếp, "Huynh tới Vân An làm gì?"

      Vào lúc hỏi ra tới miệng tôi lại nhớ ra, tối hôm qua mấy người bạn tốt của chàng rằng chàng chủ động xin ý chỉ tới cứu tế cho những người ăn xin và dân chạy nạn ở Vân An.

      hiểu vì sao tôi lại nhớ tới những lời mà tôi từng với chàng rất nhiều năm về trước. Tôi nếu như sau này chàng có tiền đồ, gặp được bệ hạ giúp tôi hỏi bệ hạ chút xem vì sao lại quan tâm đến sống chết của những người ăn mày.

      Đương nhiên tôi dám tự tin phỏng đoán rằng chàng làm như vậy là bởi câu năm đó của tôi, tôi chỉ coi chàng là vị quan tốt, sẵn sàng lo lắng cho sống chết của ăn mày mà thôi.

      "Tôi phụng chỉ tới cứu tế dân chạy nạn ở Vân An."

      Tôi còn nghĩ quá lên rằng chàng "Tôi về đây tìm em". Nhưng tôi cũng biết đó là tình tiết chỉ có trong thoại bản mà thôi. Tôi mỉm cười. Chỉ có mình tôi mới biết tôi cười tự giễu.

      "Vậy còn ?" Chàng nhìn thẳng vào mắt tôi, "Vì sao lại về Vân An?"

      Tôi nghiêm chỉnh trả lời, "Tôi phụng mệnh đến đây dạy học, ở ngay Trần phủ thôi. Nào ngờ giữa đường lại gặp phải bọn cướp nên bị bán tới đây."

      biết vì sao chàng nhìn tôi chằm chằm chớp mắt nhưng sau khi nghe tôi xong, chàng lại sững sờ trong giây lát. Rồi chàng cũng mỉm cười.

      Chỉ có mình chàng mới biết chàng cười cái gì. Tuy vậy tôi suy đoán rằng tới tám phần là chàng cười tôi ngốc nghếch.

      " yên tâm, ngày mai tôi đưa ra khỏi Giải Ngữ Lâu." Lúc tôi vẫn còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc, chàng giải đáp thắc mắc của tôi, "Chiếc đàn kia của tôi còn chưa đền cho tôi, mới vừa rồi lại vì cứu mà chi mười vạn lượng. Là chủ nợ, tôi phải đưa theo bên người từ từ trả nợ, có ý kiến gì ?"

      Tôi nhìn chàng, nghiêm túc trả lời, "Trước khi có bạc tạm thời tôi dám có ý kiến gì..."

      "Vậy định làm thế nào để có bạc?" Chàng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi.

      Tôi rất buồn bực, tôi cũng muốn biết chuyện này đây.

      Sau khi trầm ngâm lát, tôi chậm rãi , "Có lẽ... Tôi Trần phủ dạy học cũng có thù lao, chỉ có điều bọn họ ngại muốn ra trong thư gửi Dung tiên sinh." cho cùng Dung tiên sinh là người coi tiền tài như cặn bã, chuyện bạc với bà có vẻ tục tằn quá.

      "Dung tiên sinh..." Chàng hơi ngẩng đầu, ngừng lại chút, nheo mắt.

      Tôi nhìn chàng. thể phủ nhận là cái điệu bộ nheo nheo mắt suy nghĩ này của chàng lại khiến tôi liêu xiêu, tôi có thể cảm giác được tai mình nóng lên. Để chặn đứng biểu này của chàng, tôi chủ động bổ sung, "Dung Thanh Dã tiên sinh."

      Chàng bừng tỉnh, cúi đầu nhìn về phía tôi, "Hóa ra là theo bà ấy. Thảo nào giờ đầy đủ cả cầm kỳ thi họa, tài nghệ gì cũng biết."

      Tôi gật đầu.

      " tới Trần phủ dạy gì thế?" Chàng thể cảm xúc mặt.

      "Đại khái là dạy đọc sách viết chữ." Tôi đáp luôn, hề che giấu.

      Chàng yên lặng nhìn tôi, "Được, thế tôi dạy đánh đàn vẽ tranh."

      "..." Tôi ngước mắt nhìn chàng cái rồi lại cụp mắt, ngước mắt lên lần nữa mới đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trợn tròn, "Huynh Trần phủ?? Dạy học á??"

      "Ừ, có vấn đề gì à?" Chàng nhấp ngụm trà, bình tĩnh chậm rãi, "Chẳng lẽ tôi đủ tư cách sao?"

      Tôi nhíu mày lắc đầu, " phải... Tại sao? ràng là Trần phủ chưa mời huynh."

      "Làm sao biết bọn họ mời tôi?" Tôi thấy điệu bộ nhướn mày của chàng giống như trêu chọc tôi vậy, có điều lúc này tôi chẳng có thời gian yên lặng quan sát cho kỹ càng, chỉ nghe chàng , "Nhiều năm trước cũng mời rồi, tôi từ chối. Nhưng mà tại tôi lại muốn ."

      Cứ như thể chẳng có vấn đề gì vậy, "Nhưng mà chẳng phải ngày nào huynh cũng phải lên triều à?"

      "Vân An chẳng xa Tị Dương là bao. về hằng ngày là được." Chàng bỗng nhiên từ từ tiến sát lại gần tôi, ép tôi phải lùi về góc đầu giường, co lại thành đống. Bấy giờ chàng mới , "Từ trước đến giờ tôi vẫn nhớ năm ấy khi sư phụ tôi rời khỏi Vân An, an ủi tôi, rằng luôn ở bên cạnh tôi."

      Chàng bỗng nhiên nhếch môi cười, nhìn tôi chăm chú.

      Trong trí nhớ của tôi, chàng chưa bao giờ cười với tôi cách khoa trương đến vậy.

      Vậy mà chết tiệt, tôi vẫn cảm thấy đẹp vô cùng, có thể là rất phản nghịch.

      Tôi rất muốn đáp lại chàng bằng cái nhìn chăm chú như thế để lấy lại công bằng nhưng ngu ngốc trời sinh của tôi cho phép mặt mày tôi ra vẻ quyến rũ như thế. Bởi vậy, nhìn thế nào chăng nữa trông tôi vẫn ngu ngốc, tôi đành phải nhìn ra chỗ khác.

      Nụ cười khuôn mặt chàng nhạt dần, chàng nghiêm túc , "Hoa Quan, nhìn tôi này."

      Tôi nhìn chàng. Ngẩn ngơ đến đỏ cả mặt.

      Phòng im phăng phắc, dường như cả hai người chúng tôi đều nín thở.

      biết bao lâu, chàng đột nhiên lên tiếng, "Thế nên mười vạn lượng này có tôi bên cạnh giám sát, đừng có mơ đến chuyện trốn nợ."

      xong, môi chàng lại nhếch lên phì cười.

      Đại khái chắc là cười tôi quá ngây thơ, bị chàng lừa gạt. Thực ra chàng nhếch môi lên cười như thế chẳng tạo được bao nhiêu ảnh hưởng với tôi, cho cùng nhiều năm như thế, tôi học được cách trở nên cứng rắn hơn. Nhưng chàng lại cười thành tiếng cách biết xấu hổ như vậy lại khiến tôi rối bời.

      "..." Nụ cười lễ phép mặt tôi tắt dần.

      Tôi biết, tôi biết chứ, tôi nên mong đợi gì ở người đàn ông có vợ, cũng nên chờ mong vào tình nữa. Tôi già rồi, hẳn là nên học cách dùng tiền bạc để lấp đầy những khoảng trống trong tim mình.

      Mấy cái thoại bản gì mà "định luật gặp lại ắt nhau", gì mà "đẩy vào góc tường hôn ngấu nghiến" mà toan tú tài viết ra đều là lừa đảo. Tôi nên tin toan tú tài, chính ta cũng giải quyết nổi tình cảm giữa ta và Mẫn Mẫn tỷ tỷ đấy thôi.

      Tôi cụp mắt xuống, che giấu tình cảm khi nãy suýt nữa lộ ra trong mắt, lãnh đạm , "Tôi trốn nợ. Nếu như huynh có việc gì khác về phòng nghỉ ngơi sớm chút ."

      Chàng động đậy. Tôi thấy ngón tay chàng vô thức gõ bên miệng chén. Gõ được lúc, chàng , "Trà gừng vẫn chưa đun xong, tôi ngồi ở bàn chờ, ngủ , lát nữa họ đưa tới tôi gọi ."

      Được rồi, tôi cũng mệt nên chẳng quan tâm nhiều nữa, vào phòng tắm thay đồ rồi ngủ.

      Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy có người vuốt lên mặt tôi, khẽ khàng như cơn gió. Tôi biết tôi mơ, mơ giấc mơ lặp lặp lại trong nhiều năm qua.

      Tôi mơ thấy cái ngày tôi Liễu Châu, Cảnh Huyền đội mưa đuổi theo xe ngựa của tôi, bảo tôi đừng .

      Chàng gào lên tê tâm liệt phế như thế, làm sao tôi có thể nhẫn tâm để chàng ở lại mình.

      Nhấc váy xuống xe, tôi màng đến trời mưa tầm tã, chạy thẳng về phía chàng. Chàng nhàng vuốt nước mưa và nước mắt mặt tôi xuống, tôi gọi tên chàng hết lần này đến lần khác, "Cảnh Huyền... Cảnh Huyền..."

      giọt nước mưa nóng bỏng rơi xuống mặt tôi. Trong giấc mơ, tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ xem vì sao nước mưa lại nóng như vậy, Cảnh Huyền dịu dàng lau cho tôi, lẩm bẩm bên tai tôi, "Tôi ở đây. Hoa Quan, sau này tôi luôn ở bên cạnh em."

      Như thế tốt, nếu như năm đó lúc tôi là như vậy tốt biết bao. Tôi mơ mơ màng màng nghĩ thế.

      Đến khi trời sáng, tôi tỉnh mộng. Năm đó thế nào vẫn cứ là như thế.

      Tôi nhớ đến chuyện tối hôm qua chàng bảo đưa tôi ra khỏi Giải Ngữ Lâu, vì thế tôi mặc bộ váy áo mà tôi mang từ Liễu Châu tới.

      Bên bàn trà còn bóng dáng chàng, chỉ còn lại tờ giấy và bình trà gừng. Giấy ghi rằng chàng ở nhã gian Hương Tử, bảo tôi uống trà gừng cho nóng rồi tới tìm chàng.

      Trà gừng vẫn còn nóng hôi hổi, hơi nước bốc lên nghi ngút, tôi đoán rằng chàng vừa mới , ngoài ra tôi còn nghĩ biết Giải Ngữ Lâu có nên thay đầu bếp định kỳ hay . cho cùng Cảnh Huyền chàng dặn họ nấu trà gừng cho tôi từ tối qua, thế mà tới tận sáng sớm mới đưa tới.

      Được rồi, tôi cũng nhớ lắm tối hôm qua cho cùng chàng có sai người nấu trà gừng cho tôi hay nhưng dù sao vì đợi trà gừng, chàng thể ngủ lại chỗ tôi đêm, tôi cũng ngại làm tổn thương tình cảm của chàng nên đuổi chàng ra ngoài.

      Theo lời chàng dặn, tôi uống trà gừng rồi tới nhã gian Hương Tử.

      "Cốc cốc ——"

      Tôi nghe thấy có tiếng chuyện truyền ra từ trong phòng. Lúc tôi gõ cửa, tiếng đột nhiên im bặt.

      Người mở cửa cho tôi chính là vị Tô huynh kia, ta kinh ngạc, quay đầu lại cười với Cảnh Huyền, "Đại nhân, là Hoa Quan nương." Rồi ta lại cười với tôi, "Mời Hoa Quan nương vào."

      Tôi gật đầu cười với Tô huynh, "Cảm ơn."

      Cảnh Huyền ra hiệu cho tôi ngồi, tôi tới cạnh chàng, ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh mới phát ra chàng bóc trứng gà.

      "Huynh..." Tôi do dự lúc, nhàng hỏi, " phải là thích ăn trứng gà sao?"

      Chàng nhìn tôi chăm chăm, "Bây giờ thích rồi, thích rất nhiều năm... Sáu năm nay ngày nào tôi cũng ăn."

      Tôi sững sờ, trong lòng cảm thấy vợ chàng đúng là thần kỳ, đến đồ mà năm đó chàng thích ăn cũng khiến chàng thích được. Trước kia tôi ngày đêm tặng trứng gà cho chàng, với chàng trứng gà có nhiều dinh dưỡng ra sao, bổ béo thế nào, chàng vẫn chẳng nghe tôi khuyên.

      Thế là lần nào trứng gà cũng bị để đó đến khi nguội lạnh, cuối cùng đều vào bụng tôi. Ai biết còn tưởng rằng tôi thích ăn trứng gà lắm vậy.

      Ít nhất là Cảnh Huyền cũng hiểu lầm rằng tôi rất thích ăn. Thực ra tôi có thích lắm đâu, tôi cũng cảm thấy phát chán lên rồi, chỉ là muốn lãng phí đồ ăn mà thôi.

      Được rồi, đây có lẽ là điểm khác biệt giữa người với người. Vợ chàng thực có thể khống chế trái tim chàng tốt hơn tôi nhiều.

      "Cho này." Chàng đột nhiên đặt quả trứng gà bóc sạch vào trong chiếc bát trước mặt tôi.

      Tôi sững sờ, quay sang nhìn chàng, rất muốn khuyên chàng làm người nên như vậy. ràng là biết tôi từng ái mộ chàng như thế, từng khuyên chàng ăn trứng gà như vậy mà chàng vẫn chịu ăn, thế mà giờ chàng còn chia trứng gà mà vợ chàng khuyên chàng ăn cho tôi.

      Nếu phải chỗ này đông người, tôi nhất định bắt bẻ chàng.

      Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thể bắt bẻ chàng, do dù chàng khiến tôi thấy được chênh lệch giữa mình và vợ chàng nhưng tôi vẫn thầm vui trong lòng vì chuyện chàng bóc trứng gà cho tôi.

      Tôi cảm ơn xong mới nhận ra hai người bạn của chàng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường. Điều này khiến cho tôi hiểu tại sao, cũng dám cắn quả trứng gà cắm đầu đũa.

      Cảnh Huyền liếc nhìn bọn họ cái, bọn họ mới nhìn ra chỗ khác.

      Đến lúc này tôi mới an tâm cắn từng miếng trứng gà. Lúc cắn miếng thứ hai, Cảnh Huyền hỏi, " muốn ăn loại bánh nào? Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị chút bánh mứt táo và bánh hoa hồng, còn nấu trà hoa quả, có thể khiến người ta tỉnh táo. Nếu còn muốn ăn gì nữa cứ với tôi."

      "Thế thôi là tốt rồi." Nghĩ đến chuyện tôi còn thiếu nợ chàng, tôi còn cho thêm câu, "Khiến huynh phải tiêu pha rồi."

      Tô huynh ngồi đối diện chàng nhịn được bật cười thành tiếng. Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ta.

      ta đặt tay lên môi cười , "Hoa Quan nương, so sánh với giá trị của những thứ bánh trái đó có đáng là bao."

      "Huynh đúng. Tôi trả cho huynh ấy." biết có phải điệu bộ nghiêm túc của tôi thoạt nhìn hơi ngốc nghếch , Tô huynh lại bị tôi làm cho bật cười.

      ta , "Hoa Quan nương rất có chí khí. cũng biết..."

      ta còn chưa xong, Cảnh Huyền ngắt lời, " cũng biết đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, cần phải ăn nhiều chút, bổ sung dưỡng chất cho đầu óc và cơ thể mới có thể mau chóng trả hết nợ. cũng cần lo lắng quá đâu, cũng chẳng còn cách nào khác. Tương lai chúng ta còn dài lắm."

      Tương lai còn dài... Thế mà chàng lại dùng từ này để khuyên tôi trả nợ đến thiên trường địa cửu, tôi cảm thấy thể gật bừa. Chàng còn nhớ , đây là lời chính miệng tôi ra lúc tỏ tình với chàng.
      Last edited: 30/10/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 15: Tôi thích chàng, chỉ gặp thôi cũng thấy vui

      Khi ấy tôi nghĩ đơn giản lắm, sư phụ chàng bỏ chàng mà , trong lòng chàng nhất định rất khó chịu, cần có người ở bên, cũng muốn có người chăm sóc. Lúc đó, tôi cảm thấy mình là người tốt nhất có thể ở bên cạnh chàng, tôi vô cùng chắc chắn rằng mình ở bên chàng tới thiên trường địa cửu.

      Đúng vậy, thế vừa đúng lúc, tôi chăm sóc cho chàng.

      cho rằng nó có thể kế nhiệm vị trí nhạc sư đứng đầu ở đây là hoàn toàn dựa vào năng lực của chính nó hay sao? Nó vẫn cần sư phụ nó đảm bảo cho đấy. giờ sư phụ nó thèm đếm xỉa tới nó nữa, về sau biết nó phải khổ sở thế nào đâu. xem, Giải Ngữ Lâu chưa bao giờ thiếu những người biết đánh đàn soạn nhạc. giờ chẳng ai quan tâm đến nó nữa cả, chẳng mấy chốc nó cũng giống , lưu lạc đầu đường cả thôi, này ăn mày, tới đây đeo bám nhạc sư có tương lai sao?”

      Tôi đứng dậy, lau sạch nước mưa cằm. Đại khái đó là lần đầu tiên tôi tỏ ra hung dữ đến thế, ngoại trừ lúc đánh nhau với chó, “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi định đeo bám huynh ấy! Huynh ấy cũng bao giơ xòe tay xin ăn!”

      Mặt mày bọn họ đáng khinh như thế, nỗi tức giận bốc lên đầu khiến tôi choáng váng, kiềm chế nổi nữa lao tới nắm lấy cổ tay người nọ cắn cái.

      Tôi thề, tôi đổ toàn bộ sức lực tôi tích cóp trong mười năm vào cái cắn này, dù họ có túm tóc tôi kéo ra thế nào, túm bả vai tôi kéo ra ra sao, tôi cũng chịu nhả ra, mãi đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tươi khiến lòng tôi khuây khỏa.

      “Kẽo kẹt ——”

      Có lẽ là do bọn họ gào thét quá lớn, làm phiền Cảnh Huyền, chàng đẩy cửa ra, giọng khàn khàn, “Dừng tay.”

      Ta nhả ra, lùi ra phía sau bước, ngờ chỉ lùi bước đập vào người chàng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía chàng, lập tức thấy chàng nhíu mày, môi mím chặt.

      Nếu tôi đoán sai, chàng hẳn là giận tôi.

      Hai người trước mắt này biết nhiều tin tức như thế, nhất định phải mấy vị công tử bình thường, bọn họ có tiền, có khi chính là khách hàng của Cảnh Huyền, tóm lại là loại người đẳng cấp cao nên đắc tội. Ngược lại là tôi, phàm là những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết giờ tôi đều giải quyết được. Tôi giúp nổi chàng thôi, lại còn gây phiền phức cho chàng. Nếu tôi là chàng, tôi cũng tức giận.

      Nhưng chàng gì thêm, chỉ giữ lấy vai tôi, kéo tôi vào trong phòng.

      Chúng tôi đứng lặng bên cửa sổ, chàng buông tôi ra, tiện tay vuốt lại cổ áo mới bị chàng làm cho nhăn nhúm, muốn làm phẳng cổ áo tôi, vuốt mấy cái mới phát ra cái cổ áo cứng đầu của tôi vốn thể vuốt cho phẳng được nên đành từ bỏ.

      Im lặng hồi, tôi từ từ kéo tay chàng, vừa vuốt ve vết chai lòng bàn tay chàng, vừa ràng với chàng, “Cảnh Huyền, huynh đừng lo, huynh còn có tôi, tôi ở bên cạnh huynh. Nếu như về sau người của Giải Ngữ Lâu đánh huynh, tôi chắn trước người bảo vệ cho huynh.”

      Chàng hờ hững nhìn tôi. Tâm trạng chàng bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc hung dữ khi nãy. lúc lâu sau, chàng hơi nhướn mày, trầm giọng , “Như thế là có thể bảo vệ tôi sao?”

      Tôi nhìn chàng, gật đầu, với chàng nghiêm túc, “Bởi vì chỉ cần tôi đứng trước mặt huynh, bọn họ thấy tôi đánh tôi trước, đánh tôi xong mệt, quên luôn việc đánh huynh.”

      Chàng buồn cười, cúi đầu bật cười khe khẽ ra tiếng. Tôi nghe thấy, cũng cười theo.

      “Thế nếu như lúc đánh , họ đánh luôn cả tôi thế nào?” Dường như chàng trêu chọc tôi, nhất định phải kiếm bằng được sơ hở trong lời của tôi để làm khó tôi.

      Tôi cúi đầu, kiềm chế nổi, nắm chặt tay chàng hơn, rụt rè với chàng, “Tôi bảo vệ huynh, chỉ cần huynh chê tôi, tôi có thể ôm lấy huynh, thế bọn họ đánh tới huynh. Lần đầu tiên tôi bị người khác đánh, Tiểu Xuân Yến bảo vệ tôi như thế đấy. Cơ mà cậu ta bảo vệ tôi hoàn toàn là bởi vì tôi đồng ý sau khi đánh xong chia cho cậu ta cái bánh bao ngọt nóng hổi. Nhưng mà huynh khác, Cảnh Huyền, huynh cần cho tôi lợi ích gì cả, tôi vẫn bảo vệ huynh…”

      Chàng nhíu mày lại, gần như thở dài, “ như vậy là làm gì chứ?”

      làm gì à? Tôi nhìn chàng, mắt tự nhiên sáng lên, “… Tôi đối xử tốt với huynh mà.” Tôi như thể là lẽ đương nhiên, “Cảnh Huyền, huynh cảm giác được sao? Tôi đối xử tốt với huynh. Về phần tại sao tôi đối xử tốt với huynh, theo như Tiểu Xuân Yến dạy tôi, tôi như thế này gọi là “thích”. Theo như toan tú tài dạy tôi, “thích” có nghĩa là “nhìn thấy thôi cũng vui mừng”. Bởi tôi thích huynh, nhìn thấy huynh thôi cũng vui mừng, vậy nên đối xử tốt với huynh.”

      “Đừng thích tôi.” Chàng cau màu, với tôi, “Hoa Quan, như thế khiến tôi ghét .”

      “…” Tôi nhìn chàng, định rằng tôi hiểu. Nhưng để khiến chuyện bị chàng ghét trở thành , tôi quyết định câm miệng.

      Điều tôi hiểu chính là: Chẳng lẽ cái điệu bộ lạnh nhạt bình thường của chàng phải là để biểu đạt rằng chàng ghét tôi hay sao? Chàng hẳn là ghét tôi sẵn rồi mới phải.

      Còn có thể ghét tới mức độ nào nữa, tôi tò mò nên cũng muốn xem xem cho cùng tôi có thể khiến chàng ghét đến mức nào.

      Được rồi, tôi muốn xem. Trái tim của tôi với tôi, dù tò mò cũng muốn xem.

      Tôi chỉ muốn khuyên chàng làm người tốt xấu gì cũng nên suy xét đến mặt mũi của tôi, chàng vốn nên chuyện này trước mặt tôi cách quá ràng như vậy.

      Ví dụ, chàng có thể đợi tôi về rồi lấy giấy, viết thành thư, gửi tới miếu Hoa Thần cho tôi, tôi đừng thích chàng. Nếu như tâm trạng tôi tốt tôi có thể tìm người viết thay, hồi cho chàng phong thư, rằng để tôi thử xem sao.

      Như thế, ai cũng giữ được mặt mũi, tôi thử xong mà thành công vẫn có lý do để tới tìm chàng, cũng đến nỗi khiến tôi xấu hổ như bây giờ.

      Được rồi, tôi trách chàng bởi khi nãy tôi vừa với chàng, miếu Hoa Thần tan nát rồi, thể nào tôi cũng phải chuyển , có lẽ chàng nghĩ dù có gửi đến tôi cũng nhận được nên mới quyết định thẳng vào mặt tôi.

      Tạm thời cứ coi như chàng nghĩ thế , như vậy lòng tôi cũng dễ chịu hơn chút.

      “Tôi biết ngày nào tôi cũng bám lấy huynh như thế này rất phiền phức nhưng tôi cảm thấy huynh cần bị tôi bám, tôi thà rằng huynh cảm thấy tôi phiền phức còn hơn bên cạnh huynh chẳng có ai đối xử tốt với huynh, tôi thà rằng bị huynh ghét còn hơn nhìn thấy huynh độc. Cảnh Huyền, tương lai chúng ta còn rất dài, về sau tôi còn…”

      Tôi còn chưa hết lời, chàng đưa cánh tay rũ bên người lên. Tôi nhìn chàng, lập tức câm miệng.

      Lạy trời, lẽ nào những lời này của tôi buồn nôn đến nỗi khiến chàng chịu nổi nữa hay sao? Chẳng lẽ chàng muốn đánh tôi à?

      Tôi rụt cổ lại, kinh nghiệm bị đánh sau nhiều năm tranh ăn với chó của tôi khiến tôi ôm lấy đầu theo bản năng. Tuy chỗ bị rách đầu còn chảy máu nữa nhưng sờ đến vẫn hơn đau đau, tôi ôm đầu với chàng, “Đừng đánh vào đầu tôi…”

      Chàng đánh tôi, mà vòng tay ôm chặt tôi vào ngực, đây là lần đầu tiên chàng ôm tôi.

      Cái ôm này khác với cảm giác lúc tôi và Tiểu Xuân Yến dựa sát vào nhau để sưởi ấm trong mùa đông, tôi tin rằng, dù có trăm năm trôi qua, tôi cũng vẫn nhớ cảm giác này.

      Lúc về, tôi phải với Tiểu Xuân Yến, mau chóng tìm người để thích rồi ôm cái , cảm giác đó tuyệt vời.

      “Hoa Quan, cảm ơn.” Chàng khe khẽ bên tai tôi.

      Trong nháy mắt ấy, trong đầu tôi lên vô số lời thề non hẹn biển trong thoại bản. Nếu tôi có chữ nghĩa chút có thể nhân lúc xúc động này để ra, có khi chúng tôi có thể thành đôi nhưng sau hồi đấu tranh tư tưởng, tôi chẳng ra nổi chữ nào.

      Cuối cùng, tôi chỉ có thể trả lời chàng đầy nghiêm túc, “Đừng khách sáo.”

      Tôi nghĩ là sau này tôi theo Dung tiên sinh học tập nghiêm túc khắc khổ như vậy nhất định cũng có lý của nó, cho cùng tôi cũng hiểu nỗi khổ của người có kiến thức rồi.

      Để rút dây động rừng, an tĩnh ôm chàng lâu hơn chút, tôi cố ý giả vờ như mình rất điềm tĩnh, dám cử động chút nào, thậm chí còn nghĩ đến chuyện lấy cớ đầu có vết thương để ngất xỉu trong ngực chàng.

      Kế hoạch có vẻ như ổn thỏa rồi nhưng tôi lại sợ ngất xỉu như vậy khiến chàng cảm thấy tôi thích làm bộ làm tịch nên cuối cùng vẫn dám làm .

      Thời gian trôi qua trong nháy mắt, cái ôm của tôi cứ kết thúc như vậy.

      Chàng buông tôi ra, với tôi, “ về . Sau cửa có ô đấy.”

      Tôi rất thông minh, nhanh chóng hiểu ra, chàng muốn tôi cầm ô của chàng về chính là để cho tôi cơ hội để trả ô, cách khác, về sau tôi vẫn còn có thể tới đây tìm chàng.

      “Được.” Tôi gật đầu, cảm thấy trong ánh mắt chàng hẳn là có ngôi sao bởi tôi cảm thấy giờ trong mắt mình cũng sáng ngời, “Mai gặp!”

      Chàng phản bác, như vậy là đồng ý gặp tôi.

      Lúc ôm ấy ô của chàng, chạy ra khỏi cửa, tôi lại nghe tiếng chàng gọi tôi lại, “Hoa Quan.”

      Tôi quay đầu lại nhìn chàng.

      Chàng tới trước mặt tôi, trầm giọng , “Lần trước năm nay mười ba rồi phải ?”

      Tôi gật đầu, ngạc nhiên về việc thế mà chàng lại nghe lời tôi .

      “Nếu tròn mười ba có thể làm những chuyện khác, thử nuôi sống bản thân dựa vào đôi tay của chính mình.” Chàng cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc hơn hẳn bình thường, “ tôi có tay có chân, có chuyện có tương lai, cũng vậy.”

      Tôi trợn tròn mắt, chỉ tập trung vào chuyện thế mà chàng lại nghe thấy những lời tôi ngoài cửa kia nãy, chàng còn quan tâm tới tương lai của tôi nữa chứ. Chuyến này tôi đến uổng, lần liều mạng này cũng phải phí công.

      “Được. Tôi kiếm tiền, tích cóp tiền tới đây cổ vũ cho huynh.” Tôi gật đầu, những chuyện khác tôi chẳng quan tâm đâu, nhưng nếu là vì chàng, tôi đều đồng ý cách dứt khoát và thoải mái như vậy.

      Chàng lại lắc đầu, với tôi, “Ngày nào tôi cũng phải đọc sách luyện đàn, cũng cần phải học được cách làm việc vì chính bản thân mình. hiểu ý tôi ?”

      Tôi hiểu.

      “Chuyện của huynh chính là việc của tôi, tôi đồng ý cho huynh tất cả bạc mà tôi để dành được, thế có gì là đúng đâu. Phải ?” Tôi nhìn chàng, “Hay là thế này , ngày nào tôi kiếm được tiền cũng cầm tới đưa cho huynh xem, huynh giám sát tôi, như thế để có thể gặp được huynh, tôi nỗ lực kiếm tiền. Vậy vừa có thể được gặp huynh vừa có thể học được cách làm việc vì chính bản thân mình. Huynh đồng ý ?”

      Tôi thấy chàng trầm mặc hồi lâu, trong lòng cho rằng chàng đồng ý.

      Cuối cùng chàng đành miễn cưỡng gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, để ý đến tôi nữa.

      Tha thứ cho tôi, khi ấy thực tôi hiểu ý chàng. Sau này Liễu Châu, người khác cho tôi, chàng định rằng lúc có việc gì làm cứ tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi, lúc có việc làm việc của mình , đừng tới làm phiền chàng là được.

      Thế mà với ngơ ngác hiểu gì, tôi từ chối chàng, cũng nghĩ ra cách để ngày nào cũng có thể được gặp chàng, tôi đúng là nhân tài. Sau này, tôi nghĩ đến những lời này lại thấy buồn cười, nhưng vẫn cảm thấy buồn.

      giờ, tôi nhìn chằm chằm quả trứng gà ăn mãi xong trong tay, nghĩ đến những quá khứ vô tình kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn chàng cái, với chàng, “Cảnh Huyền, có phải huynh rất vui , giờ tôi có thể dạy học kiếm tiền rồi. Như thế có tính là học được cách làm việc vì chính bản thân mình rồi ?”
      saoxoay, Trịnh Thị Ninh Kiềungocanh thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 16: Hoa Quan, đừng mơ mà trốn được

      Tôi biết chàng còn nhớ đoạn đối thoại từ mười năm trước này nhưng tôi vẫn nhớ như in để thường xuyên lấy những chuyện ngu xuẩn tôi làm ra làm ví dụ cho Tiểu A Sanh tránh.

      Dưới chăm sóc của tôi, Tiểu A Sanh lớn lên, trở nên thông minh sáng láng. Là do tôi nuôi dạy mà ấy bị lây ngu đần của tôi, tôi thực vui mừng.

      cách gò ép nào đó, tôi cũng là do Cảnh Huyền nuôi dạy, giờ tuy trở nên thông minh sáng láng nhưng kể ra cũng được tính là tâm lan huệ chất, biết chàng có vui mừng hay .

      Nếu như chàng vui mừng đương nhiên là tốt nhất nhưng nếu chàng mà vui mừng, tôi vui thay cho chàng.

      Ngoại trừ vậy ra còn có thể làm gì được cơ chứ. Phải biết rằng thích người chính là chẳng biết phải làm gì với người đó nữa.

      Đạo lý này năm nào tôi cũng hiểu ra theo cách thức khác nhau. giờ, sau mười ba năm, dưới trợ giúp của chàng, tôi hoàn toàn tiếp nhận được thực này. Tôi chẳng biết phải làm gì với chàng nữa, hết năm này tới năm khác.

      Năm này qua năm khác, ngày qua ngày, chàng xuất trong đầu tôi, tôi biết phải làm gì với chàng nữa.

      Quả trứng gà đầu đũa sắp tuột xuống thân đũa, tôi vội lấy lại tinh thần cắn miệng, lại nghe thấy chàng trả lời sau khi chần chừ hồi lâu.

      Chàng khe khẽ với tôi: “ giờ kiếm bạc là để trả nợ cho tôi. Tính về mặt ý nghĩa, chuyện của cũng thành chuyện của tôi. làm việc vì tôi, tôi đương nhiên cảm thấy vui. Để khiến tôi vui mừng lâu hơn chút, ngày nào kiếm được bạc cũng phải mang đến cho tôi xem, tôi giám sát .”

      “—— Hoa Quan, đừng mơ mà trốn được.”

      Chàng cười với tôi, cười đẹp, hai chữ “Hoa Quan” còn ra bằng giọng điệu nhàng như vậy, tôi đưa tay lên đỡ trái tim đập thình thịch, ngẩn ngơ nhìn chàng, miệng còn ngậm miếng trứng gà cắm đầu đũa.

      giờ chàng chuyện nhàng như thế, bắt đầu từ lúc gặp lại ngày hôm qua, câu nào cũng khiến lòng tôi thấy ngọt ngào. biết như thế có phù hợp hay nhưng tôi thể khen vợ chàng biết dạy dỗ.

      Lúc này tôi nên cái gì nhỉ, có nên trả lời rằng “Có mười vạn lượng thôi mà, tôi nhất định trốn nợ,” để cho thấy rằng mấy năm nay, về phương diện tiền đồ, tôi có tiến bộ hay ?

      Nhưng cứ nghĩ đến mười vạn lượng bạc đó, tôi lại chắc lắm. Mười vạn lượng phải là con số bé gì, tôi mà có bán chính mình cũng đến được từng đấy, lúc cần thiết, ngoài việc trốn nợ ra tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

      Đương nhiên, chuyện lớn như trốn nợ tôi cũng chỉ dám nghĩ vu vơ vậy thôi chứ dám làm .

      Tôi trả, nhất định trả, từ từ trả, cùng lắm cũng chỉ là táng gia bại sản, có phải tôi chưa như thế vì chàng lần nào đâu.

      Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm, mãi đến khi ăn hết quả trứng gà, tôi mới hiểu ra… Mười vạn lượng chỉ là số tiền chàng dùng để ngăn tôi tiếp khách đêm thôi, như thế, chàng phải dùng bao nhiêu bạc để chuộc tôi ra khỏi Giải Ngữ Lâu chứ?

      Tôi biết là chàng định hay là quên mất nhưng dù sao tôi cũng ngắc nhở chàng tính thêm số tiền còn thiếu. cho cùng mười vạn lượng đủ để người như tôi phải dạy học vất vả và ăn mặc cần kiệm rồi trả nợ cả đời rồi.

      “Cốc cốc ——” tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên quấy rầy suy nghĩ của tôi.

      Làm tỳ nữ cho Dung tiên sinh sáu năm, tôi hình thành ý thức nghề nghiệp hằng ngày, theo bản năng, lập tức nhớ tới chuyện tự ra mở cửa. Mơ mơ màng màng đứng dậy, lại cảm thấy cảm giác ấm áp truyền tới từ mu bàn tay, có gì đó bọc lấy bàn tay tôi. Người tôi đờ ra, từ từ cúi đầu xuống nhìn.

      Tôi tưởng tôi vẫn chưa tỉnh ngủ. Có phải là tay chàng đặt tay tôi ? Là tôi chưa tỉnh ngủ hay là chàng chưa tỉnh ngủ thế?

      “Chỉ là người bưng trà bánh tới thôi.” Chàng ngẩng đầu với tôi, nhưng vẫn buông tay ra.

      Dường như là để chứng nhận câu trả lời của chàng, sau khi Tô huynh hai chữ “Vào ”, đúng là có gã sai vặt bưng khay đồ ăn vào phòng , “Các vị gia, đây là trà bánh của các vị, mới ra lò, cẩn thận bỏng tay.”

      Tô huynh phất tay bảo ra, suýt nữa tôi cũng xin phép ra ngoài với gã sai vặt theo bản năng, cũng may Cảnh Huyền kéo tôi xuống kịp.

      Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người bạn của chàng, tôi quay sang khẽ lời cảm ơn với Cảnh Huyền.

      Khóe miệng chàng hơi cong lên, hỏi tôi, “Cảm ơn tôi gì cơ?”

      “…” Đúng thế, tôi cảm ơn chàng gì cơ? Tôi đúng là ngu như chó. Đại khái là tôi chưa tỉnh ngủ.

      Sau đó chàng cười, nâng đôi tay giao nhau của chúng tôi lên, nhướn mày lên hỏi, “Cảm ơn tôi giữ tay lại à?”

      Tôi biết lúc ở hoàng thành chàng có thích cười hay , tôi chỉ biết giờ ở Vân An, thiếu khanh đại nhân cười đến mức khiến tôi ngạt thở.

      Hai vị công tử ngồi đối diện dường như rất vui khi được xem cảnh tôi bị áp đảo bởi khí thế của thiếu khanh đại nhân. Vẻ mặt của họ cứ như thể xem chuyện gì thú vị lắm, cũng biết là thấy tôi thú vị hay là thấy chàng như thế thú vị.

      “Ăn nhanh .” Chàng làm khó tôi, ngược lại, ánh mắt dừng cái tay còn lại của tôi, mỉm cười với tôi, “ quả trứng gà mà ăn mãi tới tận giờ còn xong, giống phong cách thường ngày của chút nào, ăn như mèo thế này từ bao giờ vậy?”

      Tôi tỏ ra kì quái, nhíu mày, quay đầu sang nhìn chàng, giải thích cách nghiêm túc, “Tôi giờ và tôi trong trí nhớ của huynh cách nhau những sáu năm trời, phong cách thường ngày của tôi mà huynh nhắc tới là phong cách của tôi từ sáu năm trước rồi.”

      Ngay sau đó, nụ cười mặt chàng hoàn toàn biến mất. Tôi biết tôi sai câu nào, hình như lại làm chàng tức giận giống như trước đây.

      Để làm cho chàng vui, tôi đành phải cong khóe môi, đùa, “Cảnh Huyền, mấy năm nay tôi vẫn ăn thế này, tôi còn giống như ngày xưa nữa, lúc nào cũng là điệu bộ như thể tám đời chưa được ăn no.”

      Nhưng chàng dường như cảm thấy buồn cười.

      Thực ra tôi cũng cảm thấy buồn cười, chỉ là tôi cho rằng chàng cảm thấy buồn cười mà thôi. Điệu bộ trước kia của tôi phải là rất đáng cười hay sao.

      Những thứ qua đó đều là trò cười nhưng từ trước đến nay tôi vẫn cảm thấy buồn cười nhưng lúc kể ra tôi luôn cười. Mà người nghe tôi những chuyện này luôn cười. Tôi cho rằng chàng cũng thế.

      đâu.” Chàng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt trong veo như ánh mắt tôi từng dùng để chăm chú nhìn chàng, “Như thế rất đáng .”

      “Đáng á?” Tôi thấy khó hiểu, nhưng môi cong lên, “Loại nào cơ?”

      Chàng khẽ, “Tất cả các loại. Sau này tôi từ từ cho nghe.”

      Được rồi, thiếu khanh đại nhân, có lẽ huynh vĩnh viễn biết rằng tôi thực vô cùng mong đợi cái sau này mà huynh . Cái lý do năm đó mà huynh còn nợ tôi, tôi mong đợi rất nhiều năm.

      Bữa sáng qua rất vui vẻ, ít ra là tôi rất vui vẻ. Tôi biết là bởi đồ điểm tâm ngon hay là bởi vì sau khi chàng giữ tay tôi lại sơ ý nên quên buông tay tôi ra.

      Tôi cũng chẳng ra gì, nhắc nhở chàng.

      Đúng, tôi chính là người như vậy đấy, quen với việc nhân lúc chàng để ý để lấy trộm chút dịu dàng của chàng. Tôi trộm rất nhiều năm, tích cóp tất cả những dịu dàng đó lại để rồi lúc có chàng ở bên lại lôi ra nhấm nháp, dùng để ăn với cơm hằng ngày.

      Bốn người chúng tôi ra khỏi cửa chính Giải Ngữ Lâu, Tô huynh dẫn đầu xoay người lời từ biệt với Cảnh Huyền rồi lại chào tôi. Nhân lần từ biệt này, cuối cùng tôi cũng biết được tên họ của ta, hóa ra là công tử Tô phủ ở Vân An, tên là Tô Du.

      Tô Du rồi còn để ý sắp xếp xe ngựa cho Cảnh Huyền và tôi. Đó là chiếc xe ngựa treo chuông bạc dây hồng kia. Là công tử, Tô Du cẩn thận chu đáo được như thế là khó lắm rồi, tôi cảm ơn ta.

      ta vừa , công tử khác cũng luôn. Cảnh Huyền đưa tôi ngồi lên xe ngựa.

      “Giờ chúng ta đâu đây?” Lúc lên xe, tôi thấy xa phu lập tức quất ngựa, có vẻ như có điểm đến ràng.

      Cảnh Huyền nghiêm túc, “Tôi có tòa nhà ở Vân An, thường xuyên có người dọn dẹp, có đủ cả nha hoàn, sai vặt. Trong thời gian dạy học ở Vân An này, cứ ở đó . Sáng nay tôi sắp xếp cho cả rồi.”

      Tôi kinh ngạc, “Tôi ở chỗ huynh á?”

      Nếu tôi nhớ nhầm, Trừng Nương với tôi từ trước đến nay, lúc chàng về Vân An đều được các gia tộc lớn đón tiếp. Dinh thự ở đâu ra thế này? Hoặc là cách khác, tòa dinh thự chưa từng được công bố với người ngoài mà để tôi vào ở có vẻ ổn lắm.

      Chàng mím môi, gật đầu với tôi rất quả quyết rồi hỏi, “Có vấn đề gì à?”

      “Chỉ là cảm thấy thế làm phiền huynh quá…” Tôi nhíu mày, “Thực ra tôi có thể ở lại Trần phủ mà.”

      phiền.” Chàng cúi đầy thở dài, sau đó lại ngước mắt lên nhìn tôi, “Tòa nhà đó và Trần phủ xa nhau lắm, tôi sai người sáng sớm nào cũng chuẩn bị xe ngựa đưa sang đó là được.”

      Tôi do dự. Tuy da mặt tôi có dày nhưng cũng dám nợ khoản lớn mười vạn lượng lại còn ăn nhờ ở đậu nhà chàng.

      Chàng nhíu mày, sau đó với tôi: “Trước đây, đường tới dạy học, tự nhiên biến mất lại tự nhiên xuất , dù sao cũng phải viết phong thư cho Dung tiên sinh kể ngọn nguồn, để bà ấy giúp giải thích thân phận của với Trần phủ, thế người ta mới nhận đến dạy được chứ. Thư thư về thể nào chẳng mất chút thời gian.”

      như vậy thực ra cũng hơi có lý .

      Tôi suy nghĩ trước sau lát, cuối cùng gật đầu, “Cảm ơn.”

      Chàng cúi đầu mỉm cười nhàn nhạt, đột nhiên , “Tôi còn nhớ trước kia từng với tôi, cái từ ‘cảm ơn’ này thực ra rất khách sáo. Nếu như cứ liên tục ‘cảm ơn với người có nghĩa là coi người đó là người nhà. chưa bao giờ ‘cảm ơn’ với Tiểu Xuân Yến, phải sao?”

      “Đúng thế, nhưng đó là bởi vì lúc tôi đưa bánh tôi lấy được cho Tiểu Xuân Yến, từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ cảm ơn tôi, tôi tức nên mới với cậu ta.” Tôi ngước mắt nhìn chàng, ngơ ngác hỏi, “Huynh muốn tôi cảm ơn huynh à?”

      Chàng đáp. Tôi nghĩ đại khái tôi có tài chuyện phiếm. Từ trước đến nay, lúc tôi chuyện với chàng, chàng vẫn ít khi đáp lại, lần nào tôi cũng phải tự khép lại đề tài, giờ vẫn như vậy. Tôi hiểu chàng nghĩ gì nhưng cũng nghĩ nhiều.

      Tòa nhà kia cách xa Giải Ngữ Lâu lắm, ngủ gật lát là tới nơi rồi. Tôi nghĩ mãi ra vì sao chàng lại mua tòa nhà ngay gần cái nơi ầm ĩ phong tình như Giải Ngữ Lâu như vậy. Tôi vẫn nhớ chàng thích ồn ào, từ trước đến nay chàng vẫn thích yên tĩnh.

      Tôi ôm chiếc tay nải nhảy từ xe ngựa xuống, tay chàng nắm lấy cổ tay tôi, tay khác nhận lấy tay nải của tôi, “Để tôi.”

      Người quen cũ khách sáo với nhau, thường là phải tranh đoạt lại, tôi định khách sáo với chàng, đương nhiên cũng định tranh với chàng, ngoan ngoãn đưa tay nải cho chàng.

      Đúng theo lời chàng , tòa nhà này có đầy đủ sai vặt, nha hoàn, lúc lại cũng có trật tự, bốn bề sạch , hoa cỏ cắt tỉa tinh xảo độc đáo, có vẻ như vẫn thường có người tới đây ở.

      Nhưng mà ràng là chàng ở hoàng thành, ngày nào cũng phải lên triều, Vân An cũng làm gì có gì đáng để chàng quay về, vì sao lại thế, tôi giải thích được điều này.

      Cảnh Huyền đưa tôi tới viện tên là “Cẩn du hiên”.

      Cẩn du là tên loại mỹ ngọc. Tôi tự biết mình phải là mỹ ngọc, trong cảm nhận của chàng tôi cũng chẳng phải là mỹ ngọc nhưng lại ngại bởi suy nghĩ của mình mà tự nhiên lại làm phiền Cảnh Huyền đổi cho tôi viện khác để ở.

      Tôi chỉ định ở đây mấy ngày trước , đợi Dung tiên sinh gửi thư cho Trần phủ giải thích thân phận và những gì tôi gặp phải, tôi lại dọn về Trần phủ vậy.

      Nhưng tôi dám những suy nghĩ đó cho Cảnh Huyền nghe, tôi cũng biết vì sao mà tôi luôn cảm thấy sau khi biết chuyện này chàng vui mà tôi cũng muốn chàng vui, chỉ vậy thôi.

      “Sao tay lại lạnh thế này?” Tay chàng đột nhiên trượt từ cổ tay xuống lòng bàn tay tôi.

      Tôi ngẩn ra. Theo bản năng, tôi nắm lại, hấp thu độ ấm trong lòng bàn tay chàng, tôi có thể cảm thấy cả chàng và tôi cùng đờ ra lát. Trong lòng tôi có ý nghĩ tốt, dám để tay lại trong lòng bàn tay chàng, đành phải vội vàng buông tay chàng ra.

      Im lặng lát, tôi giải thích, “Sức khỏe tôi tốt, giờ lại mới tháng , là lúc trời lạnh nhất, tay lạnh cũng là bình thường. Thầy thuốc chỉ có thể dùng nước ấm, uống chút là có thể xua tan hàn khí, còn tốt cho sức khỏe. Tôi cảm thấy có gì đáng lo.”

      Chàng gì, tôi nhìn nơi khác, vừa mới được vài bước thấy dưới chân bỗng trống .

      Năm tôi mười tuổi, Mẫn Mẫn tỷ tỷ có thể bế tôi lên bằng tay; giờ tôi hai mươi ba tuổi, chàng cũng có thể bế tôi lên bằng tay.

      Tôi ngồi cánh tay chàng, ôm chặt cổ chàng, ngồi cao quá, biết phải làm gì, “Cảnh Huyền…”

      Nhưng mà chuyện tiếp theo lại càng khiến tôi chẳng biết gì chính là chàng bế tôi thẳng vào phòng, đặt tôi lên giá gỗ khắc hoa mà bình thường vẫn dùng để đặt chậu rửa mặt. Tự nhiên tôi lại cao hơn chàng đoạn, từ cao nhìn xuống chàng như thế khiến tôi ngượng ngùng.

      Bởi ngượng ngùng, tôi cúi gập đầu xuống, chống lên giá khắc hoa định trượt xuống dưới.

      Mũi chân vừa mới chấm đất, chàng đỡ lấy eo tôi bằng tay, nâng tôi lên cao, đặt về vị trí cũ. Lúc tôi định trượt xuống lần nữa, chàng dùng tay đẩy tôi vào tường, cho tôi động đậy.

      “Hoa Quan.” Chàng nhìn tôi, giống cách tôi nhìn chàng trước đây, “Đừng xuống, đợi tôi.”

      Đôi mắt chàng sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao lộng lẫy, biển sao kia tựa như xoay tròn trong mắt chàng. Tôi dám thề, trong bảy năm tôi quen biết chàng, chàng chưa bao giờ dùng đôi mắt đầy thần thái như thế để nhìn tôi bởi khi tôi nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ thâm tình như vậy cả đời này khó mà quên được.

      Tôi cúi đầu nhìn chàng, có sức phản khác, vậy nên gật đầu như ma xui quỷ khiến, “Được…”

      Được câu hứa hẹn này của tôi, lúc này, chàng mới yên tâm ra ngoài. Tôi cũng thể nghĩ kỹ xem vì sao chàng lại để ý chữ “Được” này đến thế. Chẳng lẽ tôi ở phủ đệ của chàng, lại còn lạnh cứng cả người thế này rồi mà còn có thể bỏ chạy để trốn nợ được chắc?

      Tha thứ cho tôi, giờ đây cả người lạnh ngắt tới mức ra hình người, đành phải suy nghĩ miên man mới giảm bớt được chút. Tôi vừa tự hà hơi vào tay mình vừa lắc lư chân, muốn cho tứ chi đều được ấm áp ít.

      Sau tầm khắc, chàng trở lại, còn bưng trong tay bát canh màu nâu, phía sau là nha hoàn, trong tay nha hoàn bưng chậu nước ấm.

      Đại khái là tôi đoán được mục đích của chàng, vội vàng trượt từ giá khắc hoa xuống. Nhưng mà câu chuyện có vẻ phát triển ra ngoài dự kiến của tôi. Lần này, tôi vừa rời khỏi giá khắc hoa, được mấy bước, chàng đặt bát xuống, bước tới bế tôi lên cao rồi lại đặt về chỗ cũ.

      Chàng xoay người lại, lấy chiếc khăn nóng trong chiếc chậu mà nha hoàn bưng, đắp lên, quấn quanh tay tôi, ngước mắt nhìn tôi, , cong môi mỉm cười.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 17: Còn coi như có chỗ hơi đáng

      Khuôn mặt chàng lúc mỉm cười và khuôn mặt chàng lúc nhìn thấy tôi ở đại lao phủ nha năm đó bỗng nhiên chồng lên nhau.

      Khi đó, việc tôi cần làm nhất mỗi ngày chính là liên tục kiếm tiền, dù chỉ có văn tiền chăng nữa, chỉ cần là việc có thể kiếm ra tiền, khiến tôi có cớ đích thân đưa tới trước mặt chàng, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng rồi.

      Những ngày đó, bởi bị chìm đắm trong công việc bận rộn, tôi thường về ngủ ban đêm, khiến Tiểu Xuân Yến thể đơn độc mình trong miếu. Chuyện này làm cho tôi cảm thấy tự trách từ tận đáy lòng.

      Phải biết rằng cái mức độ tan nát giờ của miếu Hoa Thần phải là loại mà thằng nhãi mười mấy tuổi đầu như cậu ta có thể đối mặt mình được, thiếu cái ôm của tôi, cậu ta sắp chết rét tới nơi rồi.

      Đúng thế, chúng tôi vẫn ở trong miếu Hoa Thần như trước.

      Tiểu Xuân Yến trước khi miếu Hoa Thần bị phá bỏ và dời sang chỗ khác tạm thời vẫn còn ở được, trong góc vẫn có thể che gió che mưa chút. Vì thế hai chúng tôi ai dọn ra khỏi miếu Hoa Thần, dường như đều chờ đợi lớp ngói của nó tự lành. Nguyên nhân chủ yếu là hai chúng tôi có dọn ra ngoài cũng chẳng có chỗ nào để .

      Nhưng mấy hôm đó tôi chẳng về tối nào. Đó là bởi tôi làm công việc bí mật. Người bán rong kia với tôi, thứ này chỉ có thể bán vào buổi tối, tốt nhất là ở xung quanh thanh lâu, thế có thể bán chạy hơn.

      chứng minh rằng người bán rong lừa tôi. Nhiều khi tin người chút vẫn là tin đúng.

      Đương nhiên, nguyên nhân khiến tôi tình nguyện hy sinh giấc ngủ của bản thân để làm cái việc này cũng là ở chỗ tôi lòng vòng quanh khu vực thanh lâu làm việc, lúc tính tiền công thể nào cũng có thể lao ngay vào cầm phòng của chàng đưa cho chàng xem.

      Thứ kia được bao kín mít bằng giấy bọc, bao kín đến nỗi bản thân tôi cũng biết tôi bán cái gì, chỉ nghe người bán rong gọi đó là《 diễm thư 》.

      Tôi đoán được là đó là quyển sách nhưng lại biết vì sao nó lại được đám khách làng chơi thích đến thế.

      Cơ mà chuyện này quan trọng, quan trọng là đêm nào tôi cũng có nguồn thu nhập ổn định, tận hai mươi văn. Bởi vậy, bản thân tôi cũng vô cùng thích nó.

      Người bán rong kia với tôi, nếu như người ngoài nghề hỏi đây là cái gì, tôi chỉ cần trả lời đây là thứ có thể khiến cho cả đôi cùng sung sướng. Nghe gã thế, tôi cũng rất muốn mua cuốn tặng Cảnh Huyền nhưng mà tôi nghèo, có đủ bạc nên đương nhiên nguyện vọng khiến chàng sung sướng thể thực được.

      Nghĩ đến đây, tôi thể bắt đầu tưởng tượng ra tương lai của tôi và chàng, lần trước tôi nghĩ đến đoạn cho con của chúng tôi vào học đường.

      Đêm lạnh lẽo, tôi nghĩ vớ vẩn những chuyện đâu, để ý nên đụng vào người, tôi “Ai da” tiếng rồi ngã xuống đất, sách trong tay cũng bị đập văng ra.

      “Xin lỗi, xin lỗi…” Tôi ngẩng đầu lên, thấy người tôi vừa đụng vào là quan sai nên vội vàng quỳ rạp xuống đất xin lỗi. Người bán rong kia dạy tối nếu lúc bán thứ này mà gặp phải quan sai phải nhớ khom lưng cúi đầu.

      Thực ra về điểm này gã cũng cần phải dặn dò thêm. cho cùng với thân phận như của tôi cũng chẳng có bản lĩnh dám ho he gì trước mặt quan sai.

      Quan sai kia dường như cũng định chấp tôi. Hoặc cách khác, ông ta cũng chẳng thèm nhìn tôi cái nào, chỉ cất bước qua bên cạnh tôi. Nhưng ông ta nhanh lắm, tôi thấy ông ta sắp giẫm lên sách của tôi liền đưa tay ra bảo vệ.

      Cuối cùng sách làm sao nhưng năm ngón tay đáng thương bàn tay phải của tôi đau đến mức động đậy được nữa.

      Chuyện khiến người ta thở nổi chính là mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của tôi những được người gây chuyện thương tình thôi, lại còn khiến vị gia này bước lên bị kênh chân. Có lẽ là bởi kênh chân hơi khó chịu, ông ta mới quay lại nhìn tôi.

      Tôi cũng hơi khó chịu trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn ông ta. lát sau, ông ta nhìn tôi nữa mà đưa mắt xuống dưới, dừng lại ở những tờ giấy rơi ra từ những cuốn sách xung quanh tôi.

      Có lẽ là sung sướng từ cuốn sách này tràn hết ra xung quanh, thành công khiến cho vị quan sai kia chú ý, quan sai hơi nhíu mày, nhặt bừa quyển lên mở ra.

      Tôi biết vì sao mình lại bị trói lên ghế hùm ở Đại Lý Tự, nghe bọn họ bàn bạc với nhau xem cho cùng là nên đánh tôi mấy roi hay cứ thu tiền của tôi cho xong việc.

      Về điểm này, tôi cần về mình chút: Tôi nghèo, tiền công đêm nay còn chưa nhận được, người chẳng có đồng tiền nào để mà mua chuộc bọn họ.

      Mấy năm tranh ăn với chó kia, tôi bị đánh quá nhiều; mấy năm nay tranh ăn với chó nữa, tôi cũng chịu ba trận rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận bản tử của quan sai. Năm đại bản này có khi đau bằng tất cả đòn roi mà tôi nhận trong mười ba năm qua.

      Bọn họ cũng hề quan tâm tới chuyện tôi còn mà nương tay, cũng quan tâm tới việc tôi à con mà thương hương tiếc ngọc. Đại khái là bởi tôi cũng chẳng phải mỹ ngọc gì cho cam. Cũng may tôi quen với thái độ này của người đời từ lâu.

      Trước tối ngày hôm đó, tôi cho rằng tôi là bé lì đòn, dù bị đánh cũng rơi lệ, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng; nhưng tối hôm đó, khi bản tử đầu tiên đập vào mông tôi, tôi mới biết tôi kiên cường chút nào, tôi khóc to hơn bất cứ ai.

      Đau quá, tôi hít mấy hơi khí lạnh mới khiến nước mũi nước miếng rơi xuống cùng với nước mắt.

      Nhưng mà tiếng khóc của tôi vẫn khiết tất cả tù phạm ngủ say trong ngục giam giật mình. Chuyện này khiến tôi xấu hổ tới mức biết phải làm sao, chỉ có thể cắn chặt mu bàn tay, cố nuốt hết tiếng thét về lại cổ họng.

      Thời gian đánh năm bản tử ngắn như vậy nhưng lại khiến tôi cảm thấy lâu đến độ dường như đến cuối cuộc đời này.

      Tôi rất muốn để Cảnh Huyền nhìn thấy tình cảnh tôi giờ, bị đánh đến mức da tróc thịt bong, cho chàng thấy ba năm trước tôi mình da mỏng thịt mềm là đúng . Tôi lừa chàng, thực từng có người khen tôi da mỏng thịt mềm, tôi cũng là người da mỏng thịt mềm .

      Tôi nghĩ là tôi đau tới chết đến nơi rồi mà thời khắc này trong đầu lại chỉ nghĩ đến chuyện này.

      Ngục tốt kia bóp chặt hai má tôi, tôi đau đến nỗi nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ông ta. Ông ta , “Còn , học gì học, lại còn theo những kẻ mạt hạng đó bán bừa mấy thứ này à?”

      Tôi dường như nghe thấy ông ta gì, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện phải làm thế nào ông ta mới bằng lòng thả tôi ra ngoài. Tôi mệt lắm rồi, muốn ngủ giấc cho ngon. Có lẽ còn phải tới nhờ Mẫn Mẫn tỷ tỷ bôi thuốc cho tôi.

      Tôi có thể cảm thấy mồ hôi nhơm nhớm mặt tôi, mái tóc mấy ngày chưa gội cũng ướt sũng, dính chặt vào trán. Lê lết đến độ này rồi, tôi vẫn nhớ cần phải đòi tiền công đêm nay ở chỗ người bán rong. Hẳn là gã phải giữ lời cho tôi thêm hai văn tiền, tối nay tôi khổ sở thế này rồi.

      Cảnh Huyền vẫn còn chờ tôi cầm tiền tới tìm chàng. Bình thường tôi toàn tới vào giờ này.

      Tôi liếm đôi môi khô khốc, dùng vẻ mặt mà tôi tự cho là đáng thương để nhìn ngục tốt, “Quan sai đại ca, sau này tôi dám nữa đâu… Có thể cho tôi ra ngoài ? Bạn tôi còn chờ tôi nữa…”

      Ngục tốt lại bảo tôi như thế này rồi sợ là thể về mình được, cần phải tìm người đáng tin cậy tới đón. Bọn họ sao mà có lương tâm như thế được, tuy tôi ngốc nhưng cũng đoán được ra, bọn họ chỉ muốn kiếm được chút tiền từ người đến đón tôi về mà thôi.

      Nhưng ai có thể tới đón tôi đây? Đa số những người tôi quen đều giống tôi và Tiểu Xuân Yến, nghèo tới mức ai nghèo bằng.

      Những người có chút tiền, ví dụ như toan tú tài chính ta cũng sắp ăn đủ no rồi; người có nhiều tiền hơn chút chút, ví dụ như Mẫn Mẫn tỷ tỷ, bạc nhà ấy nằm trong tay ấy. Người có nhiều tiền hơn nữa tôi quen biết.

      Cảnh Huyền…

      Tôi ngại phải để chàng tiêu tiền vì tôi nhưng rồi tôi bỗng nghĩ ra tôi có thể bảo chàng mang số tiền mà tôi kiếm được mấy hôm trước đến. Dù sao tất cả đều ở chỗ chàng. Tôi cho chàng hết.

      Chỉ có điều tôi chắc chàng có đồng ý tới hay . Nhà tù bẩn lắm, chàng lại rất thích sạch . Hoặc cách khác, nếu như chàng muốn tới, bất cứ cái gì cũng có thể trở thành cái cớ.

      Sống mười ba năm, cuối cùng tôi cũng ý thức được nỗi bi ai của cái nghề ăn mày này, đó chính là lúc cần dùng tới bạc tìm mãi cũng chẳng có người bạn nào có thể chi tiền.

      Nhưng mà dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, tôi đành thử tạm lần.

      với ngục tốt về chỗ của Cảnh Huyền, tôi tựa vào ghế hùm ngủ gật.

      Đại khái là do quá mệt, tôi nhanh chóng vào giấc ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi còn nghe thấy tiếng đám ngục tốt uống rượu vung quyền, còn có mấy lời lẽ dâm ô xấu xa mà tôi nghe chữ hiểu chữ .

      biết qua bao lâu, tiếng cửa sắt mở ra khiến tôi chợt bừng tỉnh từ trong giấc mơ. Nhìn về cuối hành lang tối tăm, thời khắc nhìn thấy bóng áo trắng ấy, tôi quên mất những suy nghĩ khi nãy và chuyện giấc mộng vừa rồi dài đến mức nào.

      Tầm mắt tôi cũng nhảy nhót như ánh nến trong tay chàng, mãi cho đến khi chàng đứng yên trước mặt tôi, từ cao nhìn xuống tôi.

      “Cảnh Huyền… Huynh đứng từ phía nhìn xuống tôi như thế, tôi hơi sợ đấy…” Bản thân tôi còn thể nghe tiếng của chính mình, biết chàng có nghe thấy .

      Tôi thấy chàng nhíu mày, ngồi xổm xuống, trả lời tôi chữ, “Ừ.”

      “Nhưng mà huynh đồng ý tới cứu tôi, tôi vui lắm.” Tuy chàng ngồi xổm xuống, tôi vẫn thấp hơn chàng nhiều, thể ngửa cổ lên nhìn chàng, cong môi lên cười với chàng, “ giờ tôi đau lắm, được… Liệu huynh có cõng tôi về nhà ?”

      Đại khái là niềm vui của tôi biểu quá lộ liễu, chàng gì cả. Hai chúng tôi trầm mặc như thế hồi lâu, lâu đến mức nụ cười bên môi tôi gần như tắt ngấm.

      Lúc này chàng mới hỏi, “ có biết mình bị người khác lừa rồi ?”

      Ta ngẩn ra.

      “Hoa Quan, có biết《 diễm thư 》là gì ?” Chàng nhíu mày càng lúc càng chặt, “… hỏi Lục đại ca của mà xem, những kẻ đầu đường xó chợ kia bán cuốn《 diễm thư 》có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chỉ hai mươi văn tiền cam tâm tình nguyện đánh đổi thanh danh của để bán thứ này, lại còn bán cả đêm? …! có biết sao loại sách này lại bán chạy như vậy ?”

      Tôi biết, nếu như tôi biết bán cuốn《 diễm thư 》có thể kiếm được nhiều tiền như thế, nhất định phải cò kè mặc cả với người bán rong kia, thể để gã lừa tôi thế được.

      “Tôi có biết chữ đâu, đến chữ nào là chữ ‘diễm’, chữ nào là chữ ‘thư’ còn biết, làm sao biết được nó có thể kiếm được bao nhiêu… Tôi biết. Cơ mà,” Tôi cúi đầu, khẽ , “Cơ mà, Cảnh Huyền à, tôi kiếm tiền cũng quá để ý mình kiếm được bao nhiêu, tôi chỉ muốn ngày nào cũng đưa cho huynh xem. Tôi kiếm tiền chỉ là bởi muốn gặp huynh mà thôi. Tôi rất vui, huynh coi tôi là .”

      “…” Chàng im lặng.

      Tôi đoán rằng lúc này chàng còn gì để với tôi, bản thân tôi cũng chẳng còn gì để . Vốn là đứa ăn mày mà lại với người khác rằng mình quan tâm đến chuyện kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi biết tôi có tư cách thế, tôi dựa vào cái gì chứ.

      Được rồi, tốt xấu gì tôi vẫn có ưu điểm là biết sai sửa. Để khiến chàng thất vọng về tôi, tôi ngẩng đầu, ngoan ngoãn với chàng, “Thế được, lần sau tôi hỏi xem người khác lấy bao nhiêu tiền công rồi tính sau vậy.”

      …” Chàng muốn lại thôi, nhìn xuống thở dài.

      Lúc ngước mắt lên, nàng nhìn tôi, mỉm cười với tôi, giọng điệu như thể bó tay, “Cũng coi như có chỗ hơi đáng .”

      Nếu tôi nhìn nhầm, khi nãy chàng vừa cong mày cười với tôi đúng ?

      Nếu tôi nghe nhầm, khi nãy chàng vừa mới khen tôi đáng đúng ?

      “Đáng ? Tôi đáng á?” Tôi mím môi, trợn tròn hai mắt nhìn chàng, “Vì sao tôi đáng cơ?” Chàng ra, sau này tôi cũng có chỗ để mà thể .

      “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra phải thế nào, cứ nợ đó , sau này sau.” Chàng ngừng cười, quay lưng về phía tôi, “Lên , tôi cõng về.”

      Cái lý do này vẫn luôn bị nợ tới tận giờ, chàng vẫn chưa cho tôi.

      Những lời này của chàng tôi nhấm nháp nhấm nháp lại rất nhiều năm, tôi cũng vẫn luôn nhớ đến cái lý do chàng nợ tôi ấy, tôi vẫn cứ muốn biết. Đại khái đó là bởi đây là trong số những ngọt ngào ít ỏi trong từng ấy năm theo đuổi chàng của tôi.
      Last edited: 7/12/20
      saoxoaybellchuong thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 18: Cho nàng ăn kẹo

      Nếu năm đó chàng cũng hay cười với tôi như bây giờ sáu năm trước, lúc tôi khỏi nơi này, tôi cũng đến nỗi hụt hẫng, thất vọng tột cùng như vậy.

      Cơ mà sau này lúc ngắm sao, tôi lại nghĩ như thế chưa chắc phải là chuyện tốt.

      Chàng thích cười với tôi tôi mới có thể nhận ra giữa tôi và chàng cho cùng có bao nhiêu tình cảm sớm hơn để tôi sớm thoát khỏi chàng, tránh cho lại đặt vào đó lần bảy năm, hai lần bảy năm… có điểm dừng.

      Sau này, Tiểu A Sanh toạc ra biết là tôi thực ngu dốt hay là vẫn luôn tự lừa dối chính mình.

      Tôi hiểu được ý này, hỏi ấy thế nghĩa là gì. ấy mãi cho tôi.

      Tới lúc trước khi Hoàng thành, ấy mới với tôi, thực ra tôi tự lừa dối chính mình rất lâu. Tôi nào có sớm thoát khỏi? Tôi chỉ thoát khỏi Vân An, nhưng lại chưa thoát khỏi chàng.

      Cùng lắm chỉ là tôi chuyển sang nơi có chàng, rồi lại đặt vào đó lần sáu năm. Sau khi nghĩ kỹ về những lời A Sanh , tôi thực cảm thấy hề dễ chịu chút nào.

      Vậy nên tôi biết rằng, đứng trước mặt chàng, tôi thể tâm lặng như nước (bình tĩnh hoàn toàn). Thế nên chỉ mong chàng đừng vô tình trêu chọc gì tôi.

      Cho dù tôi biết chàng vô tình chăng nữa nhưng ở góc nhìn của tôi tại, chàng nắm tay tôi và ngước mắt nhìn tôi như thế này chính là muốn giết tôi rồi còn gì. giờ, mạng sống của tôi với tôi nó sắp chịu nổi nữa rồi. Tôi miễn cưỡng bảo nó chịu đựng chút bởi vì suy nghĩ của tôi khi ánh mắt của tôi và chàng gặp nhau chính là: nếu tôi chịu đựng nổi, tháng sau tôi nhất thời xúc động lấy tiền lương hằng tháng mua cái thứ mà năm đó vì nghèo nên mới mua được kia rồi nhân lúc pha trà cho chàng liều… Tôi đoán rằng đến lúc đó dù tôi có xin lỗi trước bức họa của phu nhân chàng thế nào chăng nữa, lúc xong việc cũng bị chàng làm thịt luôn, chẳng thừa mảnh nào.

      Vậy nên tôi phải chịu thôi.

      Nghĩ tới đó, tôi vội rút tay ra, “Loại việc này cứ để tôi tự làm.”

      Tôi hiểu cái đạo lý “Tình thoát ra đường miệng cũng tràn ra đường mắt”, cố tình nhìn vào mắt chàng nữa, chỉ nhìn chằm chằm chiếc khăn nóng kia, tự hỏi bao giờ chàng mới buông tay.

      Đợi lát, đôi tay chàng vẫn nhúc nhích gì cả, tôi hơi nhìn lên , nhìn vào mặt chàng, lại nhận ra chàng cũng nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng còn đọng nụ cười.

      Tôi nghi rằng lòng đỏ trứng gà tôi ăn sáng nay vẫn còn dính bên khóe miệng, nếu chẳng biết chàng nhìn chằm chằm tôi như thế cười cái gì.

      “Huynh cười gì vậy?” Cuối cùng tôi cũng nhịn được nữa, hỏi ra miệng, đồng thời co rụt cổ lại, hơi co quắp.

      Chàng buông bàn tay ra, bưng chiếc bát bên cạnh lên, “Cười .”

      Nha hoàn bên cạnh đặt chậu nước xuống bên, ra khỏi phòng.

      “Cười tôi gì cơ?” Đương nhiên là tôi biết chàng cười tôi rồi.

      Chàng đưa bát thuốc cho tôi, “Nhân lúc còn nóng uống , uống xong rồi tôi với .

      Tôi nhận thuốc, hơi cụp mắt xuống, thấy chàng nghiêm túc lấy chiếc túi trong tay áo ra. Hoa văn mặt túi hơi giống chiếc túi tôi tặng chàng năm đó. Nhưng năm đó chàng chẳng thèm chiếc túi mà tôi tặng chàng, làm sao có thể nhớ được đó thêu hoa văn gì.

      Tôi muốn tiếp tục nghĩ tới những điều thực tế.

      Khi chàng mở túi ra, tôi nhìn thấy mấy viên kẹo mạch nha màu nâu xếp bên trong, trông như thể ngọn núi vuông vức, gọn gàng.

      “Vừa rồi thuận tay lấy dưới phòng bếp.” Chàng giơ lên , “Uống thuốc xong có thể ăn viên, đắng nữa.”

      Hóa ra là kẹo.

      Trước đây lúc uống thuốc, tôi tự bỏ tiền ra năn nỉ chàng mua giúp tôi viên kẹo, chàng cũng chịu. Tôi với chàng tôi sợ đắng, còn kể cho chàng nghe chuyện Tiểu Xuân Yến uống thuốc xong bị đắng đến mức ngủ cũng yên, chàng vẫn chẳng hề nhúc nhích.

      Với giúp đỡ của chàng, tôi có thể coi là chữa khỏi căn bệnh thích làm mình làm mẩy kinh khủng của mình từ khi còn là đứa ăn mày. Vì thế sau này, mỗi khi uống thuốc, tôi cần ăn kẹo nữa.

      Còn tại, cơ thể tôi rất yếu ớt, tôi phải chịu đựng những cơn gió và những đợt cảm lạnh trong suốt sáu năm ở Liễu Châu. Tôi qua cái tuổi cần người khác dùng kẹo để dỗ tôi uống thuốc, đương nhiên, hồi ở cái tuổi đó, cũng chẳng ai lấy kẹo ra để dỗ tôi uống thuốc cả.

      Có lẽ Cảnh Huyền thích những ồn ào và thích làm mình làm mẩy. Nhưng hồi còn , tôi hiểu biết nên cứ thích làm mình làm mẩy trước mặt chàng. Hoặc là, như Mẫn Mẫn tỷ tỷ của tôi từng , dù là loại con nào chăng nữa, khi cảm thấy mình thích ai đó, ấy luôn thích làm mình làm mẩy trước mặt ta.

      Có lẽ bởi cái tính thích làm mình làm mẩy của tôi mà chàng thích tôi.

      Bây giờ, khó khăn lắm chàng mới chịu mang cho tôi ít kẹo, tôi rất biết ơn.

      “Thực ra huynh cần phải dỗ dành tôi đâu, tôi vẫn có thể ngoan ngoãn uống thuốc. Khi còn ở Liễu Châu tôi vẫn hay uống, thấy đắng nữa rồi.” xong, tôi để ý đến chàng, ngửa đầu uống thuốc rồi lật cái bát lên ý bảo, “Huynh xem.”

      Thôi vậy, để làm tổn thương ý tốt của chàng, tôi vẫn cứ lấy viên từ trong lòng bàn tay chàng lên, ngậm trong miệng, gật đầu khen: “Kẹo rất ngon.”

      Tôi tự cho rằng mình làm như thế là ổn lắm rồi. Về khoản đối nhân xử thế, so với thái độ vô tâm vô phế trước đây, xem như tôi tiến bộ hơn hẳn. Thứ nhất, tôi làm chàng mất mặt, thứ hai, tôi cũng khiến cho chàng cảm thấy tôi làm mình làm mẩy.

      Nhưng tôi biết vì sao chàng mỉm cười nhìn tôi nữa. Ngược lại, tôi lại nhìn thấy chút đơn từ trong sắc mặt chàng. Đây là thứ mà tôi chẳng mấy khi nhìn thấy trước đây.

      Tôi biết phải gì mới chàng mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc. Tôi rồi, mấy năm nay tôi trở nên yên tĩnh hơn nhiều, còn cái dáng vẻ đầy sức sống, mặt dày mày dạn khi theo đuổi chàng, lải nhải ầm ĩ bên tai chàng nữa.

      Chủ yếu là tôi biết lúc tôi làm ầm lên phiền phức. Chàng từng thế.

      Tôi vẫn ngồi giá khắc hoa mà lòng yên, muốn yên lặng tụt xuống.

      “Ngon là tốt rồi.” Dường như chàng điều chỉnh lại được cảm xúc, nhanh chóng dùng tay chặn khuỷu tay tôi lại để tôi tụt xuống.

      Tôi rút cánh tay ra, gật đầu nhè đồng ý.


      Đồng thời, chàng xoay người thấm ướt chiếc khăn trong nước ấm lần rồi lại vắt khô, bao lấy đôi tay tôi.


      “Tôi uống thuốc xong rồi, huynh có thể cho tôi khi nãy huynh mới cười tôi cái gì ?” Hãy tha thứ cho tò mò lại còn cố chấp của tôi, tôi muốn biết vì sao chàng lại cười với cái người mà chàng từng ghét là tôi.

      Chàng nhàng mím môi, bàn tay cách lớp khăn nóng hôi hổi đặt mu bàn tay tôi, bàn tay khác bỗng nhiên nâng lên. Tôi thấy khóe môi chàng hình như lại hơi cong lên chút.

      Trong căn phòng vắng lặng, cành hàn mai nơi góc tường an tĩnh tỏa hương ngào ngạt. ai trả lời câu hỏi của tôi.

      Đầu ngón tay chàng càng đến gần tôi, tôi thở càng gấp, tai cũng nóng bừng lên, còn ra vẻ bình tĩnh nhìn chàng, giả vờ như thèm để ý.

      “Khi nãy tôi cười …” Cuối cùng, chàng kéo dài giọng, ngón tay mảnh khảnh như cành mai từ từ dừng lại bên khóe môi tôi, ngay sau đó ngước mắt nhìn tôi, mỉm cười , “À, chạm vào chút đỏ mặt.”

      “…” Tôi phải gì mới có thể khiến mình có vẻ ngu xuẩn bây giờ. Ngón tay chàng vẫn chưa rời khỏi đó, tôi vẫn duy trì nguyên tắc địch bất động ta bất động, cứng đơ trong tư thế dựa vào tường dám động đậy.

      Đờ ra lúc, tôi mới nổi câu: “Bản, bản năng thôi. Có thể gương mặt có ý nghĩ riêng của nó.” Tôi nghi đến cái miệng này của tôi cũng có ý nghĩ của riêng nó luôn mới có thể ra những câu ngu xuẩn như thế.

      Thấy ý cười trong mắt chàng càng lúc càng đậm, tôi siết chặt chiếc khăn trong tay, định cúi đầu tìm xem có khe đất nào .

      Đầu tiên chuyện có tìm được khe đất hay , tốt xấu gì cũng phải để tôi cúi đầu . Nhưng ngón trỏ của chàng nâng cằm tôi lên, cho phép tôi làm theo ý nghĩ của chính mình. Tôi bị ép phải đối mặt với chàng.

      “Cảnh Huyền, huynh làm gì thế?” Tôi thực hiểu điều gì xảy ra.

      Mặt mày chàng vẫn tự nhiên, đưa ngón tay miết lên khóe môi tôi, chậm rãi : “Thuốc dính ra. Tôi lau cho thôi.” Chàng thu tay về, lại cong môi cười, nhướn mà khàn giọng , “ nhìn tôi đầy chờ mong như thế là hy vọng tôi làm gì?”

      Hẳn là tôi hề có chút dáng vẻ mong chờ nào mới phải, bởi vì tôi tự biết thân biết phận.

      Thôi được rồi, cứ coi như tôi có lòng riêng , tôi cũng tự nhủ với bản thân phải khống chế tốt biểu cảm mặt, chắc chắn lộ ra ngoài. Chàng vậy là dùng lời dối trắng trợn để trêu chọc tôi.

      “Tôi mong chờ…” Tôi khe khẽ bào chữa cho bản thân câu.

      Chàng liếc mắt nhìn tôi, giọng thanh thanh, “ ràng là có, có mà.”

      “Cảnh Huyền, đừng có đùa kiểu đấy.” Huynh biết tôi sợ phu nhân của huynh đột nhiên vào thế nào ? Đến khi đó làm sao mà tôi cãi lại được. Tôi chỉ có thể là trái tim tôi rung động trước rồi.

      Chàng nheo mắt lại, cụp mắt xuống và mỉm cười, đặt ngón tay lên môi, thầm, “Suỵt…”

      Tôi vừa lo vừa sợ vừa thấy khó hiểu, chàng lại ra hiệu bảo tôi ghé đưa lại gần.

      Sau khi tôi đưa tai lại gần, chàng ghé tới bên cạnh tai tôi rồi , “Tôi nghĩ rằng khi nãy cũng chẳng phải tôi đùa đâu. Hoa Quan, có phải hy vọng tôi hôn , hửm?”

      Trời ạ, phải chăng mấy năm nay chàng còn học được cách đọc suy nghĩ?

      Đúng vậy, tôi hy vọng huynh hôn tôi, ấn tôi lên tường mà hôn mãnh liệt.
      Last edited: 10/12/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :