1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Công lược nhạc sư thanh lâu những năm ấy - Thả Mặc (30/54)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 10: Hoa Quan, tôi sống vui vẻ
      Tôi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt chàng, trái tim như bị dòng nước chua xót tràn vào. Tôi biết, tôi xong rồi.

      Đây chính là loại hủy diệt mức độ cao nhất, đốm lửa thiêu cả thảo nguyên.

      Nhưng mà tôi làm gì có nhiều cái bảy năm tuổi trẻ như thế để mà phung phí cho chàng lần nữa.

      Lúc này, chàng siết chặt cổ tay tôi nên tôi ngã xuống đất nhưng cổ tay lại đau chẳng kém với việc ngã xuống đất bao nhiêu. Thực ra tôi tình nguyện ngã xuống đất còn hơn, bởi chàng siết thế này tôi tránh thoát được. Trái tim tôi cũng tránh thoát được.

      Chàng hỏi tôi mấy năm nay đâu, tôi phải trả lời chàng thế nào đây, chẳng lẽ tôi học ở Liễu Châu, giờ ra có tiền đồ lắm rồi?

      Nhưng so với tôi của quá khứ, tôi của tại ràng vẫn cứ nghèo như thế, tiến bộ duy nhất là từ đứa ăn xin xu dính túi biến thành kỹ tử bán nghệ bán thân. Nhục nhã, tất cả đều là nhục nhã, trong mắt chàng nhất định đều là nhục nhã.

      Nhục nhã đến mức tôi có can đảm nhìn thẳng vào chàng, chỉ có thể cúi đầu xuống, mím môi cho sạch lớp son tươi đỏ nhưng tục tằn môi rồi trả lời chàng, từng chữ , " lâu gặp, nghe mấy năm nay huynh sống vui vẻ lắm..."

      "Tôi sống vui vẻ." Chàng thế, chẳng hiểu sao đến câu thứ hai lại nghẹn ngào, "Hoa Quan, tôi sống vui vẻ."

      Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, muốn cho chàng biết chào hỏi chỉ là chào hỏi thôi, vài câu xã giao là tốt rồi, sao lại phải đổi hướng câu chuyện chứ? Chàng làm như vậy là ép tôi hỏi chàng câu vì sao nhưng tôi nào muốn nghe chàng kể chuyện về việc vợ chàng xa nhà.

      Im lặng lát, tôi thấy bạn bè chàng đều kinh ngạc nhìn tôi. người xuất chúng vô cùng như chàng cũng nhìn tôi, mắt sáng rực như thể cực kỳ nóng lòng chia sẻ với kẻ lưu lạc như tôi về phu nhân hiền lương thục đức của chàng.

      "... ra tôi sống cũng được." Tôi vừa thử cố gắng thoát ra khỏi tay chàng, vừa vén vạt áo trượt xuống bả vai lên, nhàng , "Thế mọi người cứ từ từ chuyện nhé."

      Tôi vậy là có ý bảo chàng buông tay nhưng chàng buông, thế nào cũng chịu buông. Tôi rất tò mò đôi tay chàng chẳng qua chỉ là đôi tay đánh đàn thôi mà, lấy đâu ra sức lực lớn như thế chứ? Vì sao tay tôi cũng đánh đàn mà có sức như vậy? Cơ mà cái sức lực này càng lúc càng lớn.

      Tôi nhìn về phía chàng, mặt có chút ngượng ngùng, "... Tôi phải rồi. Có cơ hội lại nghe huynh kể chuyện của huynh sau." Chàng buông tay, tôi thể rời .

      " đâu?" Nếu chẳng phải tối hôm qua tôi nghe thấy giọng trong trẻo êm ái của chàng, tôi hẳn nghi ngờ có phải mấy năm nay chàng hít nhiều khí than quá mà khàn cả giọng hay . Chàng im lặng lát, hỏi tiếp, " bao lâu?"

      Ánh mắt chàng sáng rực, nhìn tôi chằm chằm, cho phép tôi dối.

      Tôi hề do dự, "Trừng Nương sắp xếp để tôi đánh đàn cho các vị công tử nghe, đàn của tôi rơi hỏng rồi, cần phải sửa chút. Sửa xong quay lại."

      Quả nhiên, tri thức khiến con người ta tiến bộ, Dung tiên sinh lừa tôi. Sau sáu năm học hành, tính ra tôi còn có chút tương lai, thế mà còn có thể chuyện phiếm với chàng như thể có việc gì lâu như thế.

      Được rồi, tôi lừa chàng còn được, thể tự lừa mình. Ngực tôi căng tức, như thể bị bệnh, đau khổ vô cùng. Tôi rất muốn với chàng câu, "Cảnh Huyền, tôi cũng sống vui vẻ. Tôi thường mơ thấy huynh."

      Nhưng tên chàng lại nghẹn lại trong miệng tôi, thoát ra được. Tôi sợ sau khi gọi thành tiếng, nước mắt cũng rơi xuống.

      "Nếu là người quen chi bằng nương cũng vào ngồi chung." Cái vị Tô huynh của chàng nhìn tôi ôn hòa, "Chỉ là chiếc đàn bình thường thôi mà, chúng tôi đền giúp là được. Tôi gọi người lấy cho chiếc khác."

      " cần phải phiền phức thế đâu." Chàng nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe, sai phái người khác, "Mở cửa ra."

      Vừa nhìn thấy cây đàn chàng ôm trong ngực, tôi mất lý do phản bác.

      Khóa vừa được mở ra, chàng chẳng chẳng rằng túm tôi vào trong, đưa đàn cho tôi. Tôi nghĩ chỉ dùng cánh tay đại khái ôm nổi nhưng chàng vẫn có ý định buông tôi ra.

      Tôi bị bắt nhận đàn của chàng, ôm vững lắm, ngẩng đầu lên nhìn chàng cách ngượng ngùng. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy mấy người bạn tốt của chàng thể kinh ngạc khuôn mặt.

      Vẫn còn chưa kịp hiểu được vì sao dây đàn bất ngờ kêu "Tranh" tiếng đứt ra. Nếu phải chiếc đàn này của chàng trông có vẻ cũ lắm rồi, tôi suýt nữa tưởng rằng bản thân mình có mệnh khắc đàn.

      Trước kia tôi thường giúp chàng lau chùi đàn, chàng chê tôi lau sạch, hơn nữa cổ tay áo của tôi toàn bùn đất, cọ lên đàn của chàng, thà lau còn hơn. Bởi vậy, bình thường toàn là tôi lau lần, sau đó chàng lại tự lẳng lặng lau thêm hai lần nữa.

      Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ hoa văn cây đàn kia của chàng, đó là hình mây bay cuồn cuộn, linh hạc cư trú. Nhớ đến đây, tôi hoảng hốt, cúi xuống nhìn, đến giờ mới phát ra hoa văn chiếc đàn này chính là hình mây bay linh hạc.

      Cây đàn này là mạng sống của chàng.

      Tôi chợt ngẩng đầu lên, biết vẻ mặt lúc này của mình chắc chắn và vừa hoảng loạn lại vừa buồn cười: "Tối nay tôi có bạc, đền đàn cho huynh. Hoặc là nếu huynh nỡ để mất cây đàn này, tôi chi tiền để huynh nối lại dây đàn cũng được. Huynh, huynh thấy thế nào?"

      "Tôi thấy được." Hình như có ý cười mơ hồ lên trong đôi mắt dày đặc tơ máu của chàng, tôi hiểu nổi.

      Tim tôi đập ầm ầm, chói tai như tiếng đàn đứt dây, kiềm chế nổi, "... Thế phải làm sao bây giờ?"

      "Ngày mai tôi cho phải làm gì bây giờ." Chàng nhấn mạnh từng chữ , "Nếu như tuân thủ lời hứa ngày mai đừng để cho tôi tìm được ."

      Tôi cảm thấy những lời này của chàng còn có hàm ý sâu xa gì khác. Nhưng đáng tiếc, tôi hiểu nổi chàng. Tôi chỉ có thể gật đầu, giả vờ là mình hiểu.

      Cứ như thể có thứ gì đó thay thế tay chàng, trở thành gông xiềng trói buộc tôi, chàng buông cổ tay tôi ra, " ở chỗ nào, dẫn tôi ."

      Sợ là chàng là viên quan thanh liêm, xu dính túi nên mới sợ tôi quỵt nợ chạy trốn như thế.

      "... Ừm." Tôi do dự mãi rồi mới gật đầu, đưa đàn cho chàng cầm rồi cúi xuống nhặt chiếc đàn của tôi mang .

      Tô huynh , "Đại nhân, Trương đại nhân sắp tới đây đến nơi rồi."

      Chàng tùy ý đặt chính cây đàn của mình xuống đất, tựa vào cửa rồi nhận lấy chiếc đàn trong tay tôi, "Để tôi." Ngừng lại lúc, chàng lại với Tô huynh, "Để ông ta chờ ."

      Hai tay tôi chẳng có gì, đành phải tự cầm lấy cổ tay mình, đè nén chua xót tràn ngập sắp trào ra trong lòng. Suốt dọc đường, tôi với chàng câu nào.

      Đoạn đường này cũng quá dài, chúng tôi lại khá lâu. biết vì sao tôi vẫn luôn cảm thấy chàng vô cùng chậm, tôi thể bước chậm lại chờ chàng.

      Tôi dừng lại trước cửa phòng, xoay người muốn đỡ chiếc đàn của mình.

      Chàng gạt tay tôi ra rồi hỏi: "Người đánh đàn ở nhã gian Hương Tử tối hôm qua chính là ... Vì sao lại gọi tôi?"

      Nếu như tôi nhận ra chàng có phải là lừa dối quá ràng hay ? Nhưng tôi biết nên trả lời chàng thế nào.

      Dường như chàng cũng nhìn thấy bối rối của tôi, làm tôi khó xử nữa, đưa đàn cho tôi, ngoài ra còn có cả túi bạc nặng trĩu.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, chàng nhàng : "Tối nay tôi tới gặp , được tiếp khách."

      Tôi sững sờ trong chớp mắt, đại khái là cũng hiểu ra, chàng đưa cho tôi loại tiền gì —— kiểu bồi thường cho việc tối nay tôi được tiếp khách. Thực ra chàng biết, chàng làm như vậy là xem như sỉ nhục tôi. Nhưng tôi cũng ngại, muốn giải thích cho chàng rằng tôi vẫn là thân trong sạch.

      Bởi nếu tôi ra, đại khái là chàng chê cười tôi. Dù sao năm nay tôi hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn đơn lẻ bóng như xưa, biết cho cùng là chờ ai, hoặc có chấp niệm gì mà mãi chưa thoát ra được. Tóm lại, trong mắt chàng, tất cả chỉ là trò cười.

      "Nếu muốn ôn lại chuyện cũ mai cũng được." Tôi nhớ đến chuyện, trả bạc lại cho chàng, chỉ vào đài cao bên ngoài lan can, "Tối nay tôi phải ra đó đánh đàn, Trừng Nương dặn rồi."

      Tôi ôm đàn chắc. Chàng chưa kịp trả lời, tôi chui tọt vào phòng, động tác nhanh nhẹn như thể năm đó tôi chui vào cầm phòng của chàng để tránh lũ côn đồ.

      Căn phòng trống , tôi dám quấy rầy náo nhiệt bên ngoài. Những thứ đó hợp với tôi, tôi ngồi yên mép giường tới tận giờ Dậu.

      Vũ cơ vào gọi tôi, thấy tôi vẫn ngồi giường, "Còn ngây ra đó làm gì? Mau với tỷ." ta kéo tôi , tôi theo ta.

      Giữa sân ồn ào náo nhiệt, tiếng đàn ngân vang, tiếng sáo réo rắt, tôi ngồi đài cao nhìn về phía trước, ánh mắt liên tục luẩn quẩn dưới đài, nhìn thấy cọng rơm cứu mạng Tiểu Xuân Yến của tôi đâu nhưng vừa nhìn lướt qua thấy Cảnh Huyền.

      Chàng ngồi chỗ ngồi đặc biệt ở tầng hai, vị trí đối diện với đài cao. Tôi cho rằng phải tôi có ánh mắt độc đáo mà là bộ quần áo trắng tinh và điệu bộ ngăn cách với người đời của chàng giống người tới đây đùa bỡn kỹ tử mà giống người bị đùa bỡn hơn.

      Chàng giọng dặn dò người hầu bên cạnh mấy câu. Người hầu kia gật đầu, vén rèm châu lên, xuống cầu thang, rảo bước về phía đài cao.

      Tôi nhìn người hầu cầm thứ gì trong tay nhưng sau khi cậu ta tới đài, thứ kia được đặt xuống trước chỗ ngồi của tôi. Bỏ qua lời bàn tán của đám đông bên dưới, cậu ta với tôi, nguyên văn là, "Thái Thường Tự thiếu khanh Cảnh đại nhân, đặt bạc cho Hoa Quan nương, mười lượng."
      Last edited: 23/10/20
      Trịnh Thị Ninh Kiều, saoxoayHale205 thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 11: Quỳ thủy lần đầu đột nhiên tới kịp đề phòng

      Hình như nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy nhiều tiền như thế. Dung tiên sinh coi tiền tài như cặn bã, tôi theo Dung tiên sinh nhiều năm như vậy mà vẫn chưa học được điểm này ở bà. Tôi vẫn thấy thỏi bạc kia sáng bóng lên.

      ra dù trong bụng tôi có văn chương chữ nghĩa chăng nữa vẫn chỉ là người phàm tục, thực có khí tiết văn nhân giống những người như Dung tiên sinh và chính bản thân chàng. Nếu người khác đưa bạc cho tôi, tôi nhận, ôm vào lòng giữ gìn cho tốt.

      Khi mười lượng bạc này xuất trước mắt tôi, trong đầu tôi chợt lên những lời mà chàng với tôi năm ấy.

      "Bạc của bọn họ là để nghe đàn xem múa, bạc của là để cổ vũ cho mình tôi, tuy rằng cuối cùng bạc nào cũng chẳng vào túi tôi được nhưng lại rất khác nhau. Mười lượng bạc này tôi nhanh chóng trả cho ." Lúc đó chàng biết chàng hiểu lầm tôi, buông cổ tay tôi ra, "Chắc chắn quịt nợ."

      Nhưng tôi lại chẳng mong chàng trả bạc lại cho tôi chút nào, tôi hy vọng chàng có thể cho tôi cơ hội khiến cho ông trời cảm động chút, dù trời cao bình thường chẳng thích quan tâm đến tôi.

      "Huynh cần trả tôi bạc đâu. Nếu chẳng phải để giúp huynh, tôi cũng được ăn nhiều đồ ngon như thế ở Hồi Hương Lâu. Cả đời này tôi chưa bao giờ được ăn ngon như vậy." Được rồi, tôi thừa nhận, cả đời này tôi bao giờ nghĩ đến chuyện ăn nhiều đồ ngon như vậy cùng lúc nữa. So với việc ăn đến phát nôn cả ra, tôi thà bị đói còn hơn.

      Chàng ngồi xuống tiếp tục lau đàn, gì với tôi nữa, thậm chí còn liếc nhìn tôi cái khinh thường. Tôi biết chàng coi thường cái điệu bộ tám đời chưa được ăn no của tôi.

      Được rồi, từ đáy lòng, tôi tự an ủi chính mình rằng mấy cậu trai tuổi này như chàng thực ra đều hơi nổi loạn chút. Tiểu Xuân Yến mà trộm được điểm tâm, mang đến cho tôi, tôi lại chia đều, Tiểu Xuân Yến cũng coi thường tôi đấy thôi.

      Tôi muốn cho tiểu nhạc sư của tôi biết, chẳng phải là do tôi chưa từng được ăn no mới vừa ra trận đoạt được hạng nhất. Bữa cơm kia tôi cũng phải ăn tới mức nôn ra mới được như thế. Nếu chàng biết được , có lẽ tôi vớt lại được hình tượng của mình, phải là quỷ đói đầu thai nữa.

      Nhưng nghĩ lại nếu chàng biết tôi ăn đến mức nôn thốc nôn tháo, sắc mặt cũng nhất định đẹp đẽ gì hơn trước, tôi liền cảm thấy thôi cứ để vậy , đợi chàng còn nổi loạn nữa, chàng biết tôi tốt thế nào.

      Tôi bước tới, tự giác đến quá gần, ngồi xuống bên cạnh chàng, bắt chước giọng điệu của Mẫn Mẫn tỷ tỷ với chàng, "Bạc tục tằn quá, nếu thực huynh muốn báo đáp tôi chi bằng tiếp tục dạy tôi đánh đàn, tới khi tôi học được "Ly đình yến" mới thôi được ?

      Để đề phòng chàng từ chối, tôi còn thêm câu, "Dù sao, dù sao nếu như huynh đưa bạc cho tôi tôi cũng nhận." Do chột dạ, tôi hơi ấp úng.

      Chàng quay sang nhìn tôi, dường như chàng chưa bao giờ gặp phải ai trơ trẽn, biết xấu hổ như tôi. Đúng là tôi xấu hổ , những cảm thấy có gì đáng để xấu hổ, thậm chí còn cong khóe miệng cười với chàng.

      Tôi thấy chàng sững sờ rồi lại bực bội lau đàn, giọng điệu trầm xuống, "Biết rồi, về ."

      Chàng chịu đựng tôi vất vả quá mà, từng đường gân xanh nổi lên trán chàng đều đuổi tôi .

      Để an ủi chàng chút, tôi rót cho chàng chén trà nóng, "Cảnh Huyền, về sau ngày nào tôi cũng bắt đom đóm mang đến cho huynh."

      Để thực lời hứa này, trong hai năm học ở chỗ chàng, ngày nào tôi cũng tới rừng cây phía sau Xuân Phong Các, bất kể là mùa xuân hay mùa đông.

      Năm tôi mười hai tuổi, lần đầu tiên tôi đàn hoàn chỉnh khúc "Ly đình yến".

      Lúc đó tôi ngồi bên cạnh chàng, cảm xúc trào dâng quay đầu nhìn sang, cứ tưởng rằng nhìn thấy vẻ mặt nhõm của chàng, nhưng đập vào mắt tôi lại là cảnh chẳng mấy khi được nhìn thấy, khóe miệng chàng cong lên, đôi mắt tràn ngập niềm vui.

      Tôi cảm thấy tốt xấu gì chàng cũng phải giả vờ khen tôi mấy câu để giữ lại chút mặt mũi cho tôi. Nhưng . Chàng biểu lộ niềm vui vì được giải thoát cách cực kỳ ràng, thèm quan tâm tới việc liệu tâm hồn mong manh của tôi có bị tổn thương sâu sắc hay .

      Thực ra tôi nên biết từ trước mới phải, tâm trạng gần đây của chàng càng ngày càng tươi sáng, ngày nào cũng sống rất vui vẻ, càng ngày càng vui vẻ, đối xử với tôi cũng càng lúc càng ôn hòa. Suýt chút nữa là tôi tin tình cảm của tôi đặt vào khúc "Ly đình yến" làm chàng cảm động.

      Trước khi chàng kịp mở miệng đuổi tôi , tôi vội vàng lên tiếng trước, "... Mấy năm nay khiến huynh và đàn của huynh phải chịu thiệt thòi rồi. Tôi biết cây đàn này là do sư phụ của huynh tặng cho huynh, vô cùng trân quý. Để bồi thường cho nó, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào tôi cũng lau nó lần, huynh thấy thế nào?"

      giờ lại đến lượt tôi mười hai tuổi, đến lượt chàng cảm thấy biết có phải tôi bắt đầu hơi nổi loạn rồi . ràng là chàng muốn để tôi lại gần chàng và đàn của chàng chút nào, tôi còn nhất định phải học, sau đó còn đòi tới phục vụ, toàn bộ quá trình này chính là chống đối lại chàng.

      "Tôi cảm thấy cần phải thế đâu." Khóe miệng chàng hạ xuống, lại lạnh nhạt như xưa, "Sau khi , tôi đổi dây cho cây đàn này lần."

      Mấy năm nay, tôi bắt nhiều đom đóm trong rừng cây đến độ đom đóm ở đó gần như bị diệt sạch nhưng thái độ của chàng dành cho tôi vẫn chẳng cải thiện chút nào. Tôi vẫn cảm thấy hơi chán nản nhưng dám chán nản quá nhiều, nếu chàng lại cho rằng tôi tốt tính.

      "Vậy mai tới đây tôi làm gì bây giờ?" Tôi ngồi đệm hương bồ, ôm chân, nhìn chàng bằng ánh mắt đầy hy vọng.

      Chàng quay sang nhìn tôi, " học xong "Ly đình yến" rồi, cần đến nữa."

      "Nhưng tôi lại cảm thấy huynh có vẻ như thiếu người bưng trà đổ nước, vừa hay về mặt này tôi vẫn tương đối hiểu biết..." Tôi cứ bám dai như đỉa thế này trông chả ra gì cả, nhưng nghĩ đến việc dù sao chàng cũng có thấy tôi ra gì bao giờ đâu, tôi cũng an tâm.

      " cần." Chàng nhíu mày, "Bình thường lúc làm những việc như đọc sách, viết chữ, đánh đàn, tôi đều muốn bị người khác quấy rầy."

      Bị từ chối đến nước này rồi, tôi mà lại tìm lý do nào khác đúng là làm khó chàng, chàng vốn chẳng giỏi kiếm cớ như tôi.

      Tôi từ từ nhấc người lên khỏi chiếc đệm hương bồ của chàng, rồi từ từ đứng, lưu luyến của tôi đặt trước lạnh nhạt của chàng có vẻ buồn cười.

      Tôi cất mớ biểu cảm chẳng đáng đồng của mình , lời tạm biệt với chàng. Qua khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy vết đỏ dính đệm hương bồ. Tôi sửng sốt nhìn lại lần nữa, sợ hãi, "Máu... Tôi chảy máu! Cảnh Huyền, huynh mau nhìn xem...!"

      Trời ơi, ông cũng mau nhìn xem này, thế mà tôi lại bị quyết tuyệt của chàng làm cho tức đến chảy cả máu.

      Đôi lông mày mỏng dài của chàng nhíu lại đến mức màu sắc cũng đậm hơn mấy phần, nghe tôi kêu lên mới nhìn thoáng qua. Cái nhìn này khiến khuôn mặt vạn năm thay đổi của chàng xuất hai loại biểu cảm xấu hổ và kinh ngạc cùng lúc. Sau đó, chàng nhìn chỗ khác.

      Tôi nhìn vành tai chàng càng lúc càng đỏ gay. Tôi đoán rằng chàng lo lắng biết mình có gặp rắc rối hay , có thể còn nhận ra khi nãy chàng bạc tình đến nỗi khiến tôi chảy cả máu, cảm thấy có lỗi với tôi.

      Lúc này, để thể mình biết thông cảm cho người khác, tôi vội vàng kéo tay chàng an ủi, " sao đâu Cảnh Huyền, tôi đau, chảy máu rồi tôi cũng chẳng có cảm giác gì. Huynh yên tâm, tôi báo quan, chuyện này liên quan gì đến huynh hết."

      "Đây là tới quỳ thủy, phải là chảy máu! Vốn có liên quan gì tới tôi đâu!" Chàng rút tay về, bộ dạng như thể tôi vừa mới lợi dụng chàng. Được rồi, đúng là tôi nhân cơ hội lợi dụng .

      Tôi ngẩn người, quỳ bên cạnh đệm hương bồ, cúi đầu xuống nhìn, "Quỳ thủy là gì cơ?"

      "Hỏi Mẫn Mẫn tỷ tỷ của !" Khuôn mặt đỏ bừng của chàng đẹp.

      "Tôi hỏi Mẫn Mẫn tỷ tỷ luôn đây." Dù sao tôi cũng muốn xem điều gì khiến chàng xấu hổ đến mức này. Bò từ dưới đất lên, tôi bê đệm hương bồ của chàng, "Tôi giặt sạch cái này giúp huynh rồi treo trong miếu phơi mấy ngày cho khô."

      Thế này, dù sao tôi cũng ngượng, muốn để cậu bé mới mười bốn tuổi giặt những thứ linh tinh này. Đương nhiên, quan trọng nhất là chàng cũng giặt giúp tôi.

      "... cần." Mặt chàng lại đỏ hơn, " cần trả, chỗ tôi có rất nhiều. tự giữ mà dùng ."

      Chàng ghét tôi, tất cả những đồ vật từng tôi từng chạm tay vào cũng bị ghét. Về chuyện này, tôi trách chàng. Nếu tôi là tiểu thư khuê các cũng đến mức như thế này.

      Tôi ôm tấm đệm hương bồ lên mấy bước về phía cửa rồi lại quay đầu lại hỏi: "Máu quần tôi có phải che ? Nếu gặp phải quan sai hỏi tôi tại sao lại có máu, tôi phải trả lời thế nào?"

      Chàng đỏ mặt cắn răng, " nghĩ là quan sai chú ý tới chắc?... Tôi tắm rồi, quần áo hôm qua bị đem giặt sạch, có phải biết đâu."

      Tôi nhìn chằm chằm chiếc áo trắng tinh duy nhất người chàng, thôi đành vậy, hôm nay trời lạnh, chàng cũng cho tôi mượn áo đâu, hơn nữa quần tôi bẩn đến mức chẳng nhận ra được vết máu. Huống hồ tôi cho rằng chàng rất có lý, quan sai chỉ quan tâm đến dân chúng, mà ăn mày được coi là dân chúng.

      Bởi vậy tôi bèn ôm chiếc đệm hương bồ, mặc chiếc quần dính máu chạy ra khỏi Giải Ngữ Lâu.

      Do chạy quá nhanh, tới lúc tôi đến được chỗ Mẫn Mẫn tỷ tỷ, bụng đau quặn từng cơn.

      Cái loại cảm giác này hoàn toàn giống với cảm giác giác giờ lúc tôi ngồi đài cao, mồ hôi trán tôi rịn ra, trong lòng lập tức xuất dự cảm hay.

      Người hầu kia hỏi tôi: "Hoa Quan nương? khó chịu chỗ nào à?"
      Last edited: 25/10/20

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 12: Lâu rồi mới gặp, người vẫn như xưa*

      *Nguyên văn: Biệt lai vô dạng

      Nếu đứng trước mặt tôi giờ là nha hoàn tôi có thể thẳng ngại ngùng gì nhưng đứng trước mặt tôi lại là người đàn ông, đương nhiên tôi xấu hổ, dám trả lời.

      Nhưng cậu ta vừa mới oang oang danh hào của Thái Thường Tự thiếu khanh, các nương đài có ai nhìn tôi bằng ánh mắt vừa hâm mộ và kinh ngạc. Dù chỉ có mười lượng bạc nhoi, nhưng trong cảm nhận của bọn họ, nhận được bạc của Thái Thường Tự thiếu khanh cực kỳ vinh dự rồi.

      Nếu lúc này tôi lại phá hỏng bầu khí, mình đến tháng tình huống trở nên cực kỳ khó xử.

      Tôi lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của đại nhân nhà cậu." Ý tôi là cảm ơn vì chàng dùng mười lượng bạc này cổ vũ cho tôi.

      Những kia biết chằng, hiểu lý do chàng đặt bạc cho tôi nhưng bản thân tôi hiểu rất . Hồi trước tôi chịu nhận mười lượng bạc mà chàng trả lại cho tôi, khiến chàng thiếu nợ đến nay, hẳn chàng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện cứ phải có khúc mắc với tôi như thế.

      giờ chàng có thể nhân dịp này để cổ vũ cho tôi, coi như nể tình năm đó, ngoài ra còn có thể trả lại tôi mười lượng bạc này, còn nợ tôi gì nữa. Tôi nghĩ có tới tám phần đại khái là như vậy.

      Người hầu do dự trong chốc lát, cúi đầu chào tôi rồi xuống.

      Tôi cũng biết tôi sinh từ cái tảng đá nào nhưng tôi thề từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ tôi được người ta tôn kính như thế. ra cho cùng tôi chỉ là kỹ tử, còn thấp hèn hơn cả người hầu, biết tại sao cậu ta phải cúi đầu khom lưng với tôi như thế. Thiếu khanh đại nhân quả là cho tôi mượn oai hùm.

      Làm quan oai đấy, tôi cũng muốn làm quan ngày để thử trải nghiệm cảm giác được người khác đội lên đầu.

      Người hầu bước nhanh lên lầu, thầm vào tai chàng điều gì đó. Tôi thấy chàng nhíu mày, ngay sau đó nhìn tôi rạng rỡ.

      Tôi nhanh chóng cụp mắt nhìn xuống, muốn để cho chàng phát ra là tôi nhìn lén chàng.

      Đúng lúc này, Trừng Nương lên đài, đứng bên cạnh, nháy mắt với tôi. Tôi đoán rằng bà ta hiểu lầm tôi và vị thiếu khanh đại nhân này có tình cũ chưa dứt gì đó. Tôi cười đáp lại bà ta. Thực ra chẳng có gì gọi là tình cũ chưa dứt cả, chỉ có mình tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai mà thôi.

      Trừng nương giới thiệu hoa danh của tôi và cầu tôi đàn khúc "Ly đình yến". Ngón tay tôi hơi khựng lại. Theo bản năng, tôi ngước mắt lên, nhìn lướt qua chàng, nhưng vẫn gảy dây đàn.

      Tôi đàn khúc nhạc đầy tình cảm lưu luyến này cách trôi chảy nhưng rồi ngay sau đó, bụng lại co rút, đau đớn, tôi cảm thấy lực bất tòng tâm bèn dừng lại ở chỗ chuyển ,

      Tôi cụp mắt gì, cùng với im lặng của tôi, dưới đài cũng yên tĩnh trong chớp mắt rồi tiếng vỗ tay lại bất ngờ vang lên như trống, khắp sảnh tràn ngập tiếng reo hò.

      Tiếng reo hò dường như vẫn là của những người đó, tiếng vỗ tay dường như cũng thay đổi nhưng giờ lại là tôi ngồi đài cao, đàn khúc nhạc mà chàng đàn năm đó. Tôi chẳng khác gì con cá chết chìm bị cuốn theo con nước, xuyên qua dòng chảy thời gian và năm tháng.

      Tôi rất muốn thêm với chàng câu "lâu rồi mới gặp, người vẫn như xưa" nhưng kẻ bị năm tháng nhấn chìm như tôi thể nào mở miệng ra nổi.

      "Tôi chi năm trăm lượng, mua nụ cười của Hoa Quan nương!"

      Tôi nghe thấy những giọng cợt nhả của đám khách làng chơi mà trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ đen tối kia. Trước kia tôi ăn tới mức nôn cả ra mới đổi được mười lượng, giờ chỉ cần cười bừa cái là có thể đổi được năm trăm lượng, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình có giá như thế.

      Đừng là cười lần, dù có bảo tôi cười mười lần, tôi cũng chẳng có gì phải phàn nàn.

      Vũ cơ tỷ tỷ còn là tôi ngốc, tôi cảm thấy đám công tử dưới đài kia mới thực là những kẻ ngốc lắm tiền. Người ở vị trí nào phải làm công việc ở vị trí đó, tôi ngẩng đầu lên gật đầu với người nọ, mỉm cười. cho cùng tôi cũng có phải là người trẻ tuổi có cốt khí gì đâu, tốt xấu gì cũng tích cóp được ít bạc, tôi còn có thể đền cho chàng cây đàn mới tốt hơn.

      "Tôi cũng chi năm trăm lượng, mua nụ cười của Hoa Quan nương!"

      "Tôi chi sáu trăm lượng!"

      "Tôi chi sáu trăm năm mươi lượng!"

      Đúng vào lúc tôi sắp thể cười thêm được được nữa, người trẻ tuổi đột nhiên to: "Tám trăm lượng, Hoa Quan nương! Đêm nay ở với tôi !"

      Tha thứ cho tôi, chuyện này người trẻ tuổi có cốt khí là tôi đây tạm thời thể đồng ý được. Thực ra cũng chẳng phải bởi lý do nào khác, chỉ là tôi cảm thấy mình phải người chấp nhận số phận, tôi theo đuổi chàng tận bảy năm mới bỏ cuộc cơ mà. Hôm nay tốt xấu gì tôi cũng phải đấu tranh phen rồi sau.

      Thành , tôi cảm thấy với vận may của mình sau khi rời khỏi chàng, thực tôi vẫn còn hy vọng được cứu.

      Tôi chỉ biết cụ thể là ai mới có thể vừa giàu có lại vừa nhân ái đến thế. Tôi cho rằng người như thế còn ngu ngốc và lắm tiền hơn tất cả đám khách làng chơi tụ tập ở đây.

      Nghĩ đến đó, tôi lại chợt cảm thấy tuyệt vọng.

      " ngàn lượng! Hoa Quan nương! Đêm nay ở với tôi!"

      Tôi quay đầu nhìn về phía người nọ, có lẽ là tôi đơn lẻ bóng nhiều năm, nhìn người khách làng chơi mà cũng có thể cảm thấy ta lòng. Người này chẳng những sẵn sàng tiêu ngàn lượng bạc vì tôi, còn đưa mắt nhìn tôi đầy vẻ trông mong, chờ tôi đồng ý. Tôi rất hiểu cảm giác trông mong trong ánh mắt này, chính tôi cũng từng luôn nhìn chàng như vậy.

      Trừng Nương thầm bên tai tôi, " thấy rồi đúng , tất cả đám đàn ông này đều vây quanh . Đây là điểm tốt của việc làm nương, về sau hưởng thụ hết đâu."

      Tôi cũng ghé vào tai bà ta, ngượng ngùng với bà ta, "Nhưng mà Trừng Nương này, hôm nay tôi đến quỳ thủy, giờ cảm thấy hơi khó chịu."

      Tôi thấy bà ta kinh ngạc quay sang lườm tôi, có vẻ tức giận với tôi. Tôi biết bà ta rất muốn tát cho tôi hai cái mạnh nhưng lại nghĩ tới có vẻ đúng lúc đúng chỗ cho lắm, đành phải kìm chế.

      Lúc này, có người ra giá, " vạn lượng."

      Những người ngồi xung quanh đều ồ lên.

      Tôi kinh ngạc, ai vậy?

      trùng hợp, Trừng Nương và tôi đều quay đầu nhìn về phía giọng kia vọng tới —— tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Ngay lập tức, tôi hít mạnh hơi khí lạnh, suýt nữa là khiến chính mình chết sặc.

      Là người hầu của chàng.

      Khuôn mặt chàng trong ánh đèn ánh nến chói lòa, tôi nhìn lắm, dù sao có nhìn thấy cũng hiểu nổi.

      Khi nãy, cái điệu bộ tính toán chi ly với tôi chỉ vì cây đàn của chàng khiến tôi nhận định rằng chàng là viên quan thanh liêm. giờ chàng thế này lại khiến tôi phỏng đoán biết chàng có phải tham quan hay .

      Muốn làm gì làm thế này, có phải là vì có quá nhiều tiền nên mới sẵn sàng bố thí cho tôi hay ? Tôi dám đoán rằng chàng có ý gì khác bởi chàng thực có ý gì khác cả. cho cùng chàng cũng coi thường cái thân thể này của tôi.

      Có lẽ chàng thương hại tôi bởi tôi phải làm việc trong cái nhà thổ tồi tàn này, hoặc là thương hại tôi vì mấy năm nay đạt tới cái "cảnh giới" này mà vẫn thủ thân như ngọc vì chàng.

      bất hạnh của tôi chính là gánh nặng của chàng. Chàng cảm thấy hôm nay gặp phải chuyện này, thế nào cũng phải chi ít tiền xua đuổi vận đen, giảm bớt phần gánh nặng của bản thân mình.

      Tóm lại, chàng thấy áy náy với tôi, muốn cứu tôi ra khỏi biển khổ.

      Tôi rất cảm ơn chàng, cảm ơn chàng vì giờ ở địa vị cao mà vẫn còn có thể cúi đầu nhìn con kiến như tôi.

      " vạn ba ngàn lượng!"

      Tôi kinh ngạc nhìn sang, đó là công tử nhà giàu, mũi to, mặt chi chít mụn. Đến mức này rồi mà vẫn ra giá cho tôi, vị công tử này cũng là người có cá tính giàu có đến chảy cả mỡ.

      "Hai vạn lượng." Tôi cho rằng ít nhất chàng cũng phải do dự lát. Nhưng ràng là chàng có nhiều tiền đến mức cần nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó.

      "Hai vạn ngàn lượng!" Vị công tử kia cũng do dự.

      Tôi thực hâm mộ những người giàu có lại còn tôn trọng lẫn nhau như hai người họ. Hai người này đúng là giàu có như nhau. Tôi ước gì mình có thể trở thành người trong số họ. Dung tiên sinh thường tôi vừa ngốc lại vừa có tiền đồ, bản thân tôi cũng cảm thấy thế.

      "Mười vạn lượng."

      Những người ngồi xung quanh lại ồ lên lần nữa. Ngay sau đó, cả sảnh hò reo. Chuyện Thái Thường Tự thiếu khanh Cảnh đại nhân vung mười vạn lượng bạc vì vị nữ tử thanh lâu nào đó mà bị truyền ra ngoài chàng có thể bị ngồi tù biết chừng.

      Tim tôi đập mạnh, trái tim run rẩy khiến tôi nhìn thẳng về phía chàng, đờ đẫn.

      Chàng từ từ nâng gia theo lẽ thường. Tôi đoán rằng chàng suy xét đến chuyện sau tôi vẫn còn có rất nhiều nương phải được trả giá, muốn kéo dài thời gian nên mới dứt khoát như thế.

      Nhưng ánh mắt chàng nhìn tôi lúc này nghĩa là gì chứ? Nhíu mày như thế nghĩa là gì?

      Học hành sáu năm mà tôi vẫn còn ngu ngốc.

      "Hoa Quan, đó chính là thiếu khanh đại nhân, còn thất thần làm cái gì thế?" Trừng Nương đẩy tôi, với tôi, "Mau trả lời là đồng ý !"

      Tôi nhìn thấy khuôn mặt bà ta tràn ngập niềm vui, nhất định là hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt trắng bệch của tôi lúc này. Tôi đau đến mức mồ hôi trán rịn ra, bà ta lại vẫn cứ thúc giục tôi đáp lời đồng ý tiếp khách.

      May mà là chàng. Bởi đó là chàng, tôi có tới quỳ thủy hay cũng chẳng liên quan. Chàng căn bản đụng đến tôi.

      Nhưng làm sao tôi dám đồng ý? Tôi có khả năng trả nổi mười vạn lượng bạc.

      Tôi cụp mắt xuống, im lặng, ôm chặt bụng dưới, biết nên làm gì bây giờ, mồ hôi thấm ướt cả vạt áo tôi.

      Đột nhiên mọi người dưới đài bỗng kinh ngạc kêu to. Theo bản năng, tôi ngước mắt nhìn về phía chàng, chỗ ngồi của chàng trống , đến người hầu của chàng cũng chẳng còn ở đó nữa.

      Lúc tôi phản ứng được, chàng bước đến gần tôi, đứng từ cao nhìn xuống tôi.

      Tôi nghĩ là cái điệu bộ ôm chặt bụng dưới, đưa mắt nhìn chàng vừa lo sợ vừa nghi hoặc của tôi nhất định ngu ngốc vô cùng.

      Nhưng cảnh tượng tiếp theo đó là cảnh mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi đoán rằng đám đông ngồi đây cũng chẳng thể nào nghĩ tới được ——

      Chàng cởi tấm áo ngoài trắng tinh xuống, khoác lên người tôi. Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, định từ chối chàng đột nhiên bế tôi lên mà hề báo trước.

      Tôi biết, trái tim tôi lỡ nhịp... lỡ hết nhịp này đến nhịp khác nhưng tôi dám để lộ bất cứ sơ hở nào mặt. Tôi dám để người đàn ông có vợ như chàng biết được chết tiệt rằng tôi vẫn còn thích chàng, nếu thể nào chàng cũng ghét tôi.

      Chàng bế tôi xuống đài. Lúc rẽ lên lầu, chàng khe khẽ với tôi, "Hoa Quan, lâu rồi mới gặp, người vẫn như xưa."

      yên lặng bị xé rách. Trước khi bị năm tháng kéo lấy, chìm vào trong hồi ức,tôi cũng khe khẽ đáp lời chàng, "Lâu rồi mới gặp, người vẫn như xưa."

    4. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Hóng chương mới, truyện hay lắm ad ơi
      Iris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 14: Bất hạnh

      Nhắc tới lần đầu tiên chàng ôm tôi phải ngược dòng thời gian về mười năm trước, khi đó tôi tròn mười ba tuổi.

      Hôm đó mưa rất lớn, miếu Hoa Thần cuối cùng thể chịu nổi mưa rền gió dữ nữa, góc mái sụp xuống, những mảnh ngói kia sắc bén hơn nước mưa rất nhiều, rơi xuống rầm rầm. Tuy tôi thông minh, vừa nhìn thấy có dấu hiệu là vắt giò lên cổ mà chạy nhưng vẫn bị rơi vào đầu chảy cả máu.

      Lúc máu chảy từ trán xuống, tôi lại ngơ ngác ngồi ở góc động đậy. Tôi ôm chân, bởi máu chảy xuống mà phần thái dương cũng trở nên ấm áp, cho tôi chút hơi ấm giữa màn đêm vô tận. Tôi nhìn lỗ thủng nóc miếu tới mức xuất thần.

      Về sau, Tiểu Xuân Yến lúc cậu ta quay về, nhìn thấy dáng điệu đấy của tôi còn tưởng tôi ngồi suy nghĩ về triết lý nhân sinh nào đó, đại loại như mấy thứ liên quan đến triết học chẳng hạn. Thực ra dáng vẻ u buồn của tôi cũng giống như cậu ta miêu tả .

      Tôi với cậu ta, thực ra điều tôi nghĩ là: Nếu như lúc này tôi ôm vết thương thê thảm này tìm tiểu nhạc sư của tôi liệu chàng có thấy cuộc sống và cảnh ngộ của tôi quá bi thảm nên thương tình cho kẻ đáng thương nhưng lại có thể ăn rất nhiều như tôi ?

      Nghĩ đến ăn, cái miếu trong bụng tôi giống như cũng vừa thủng mất lỗ, có nhu cầu cấp bách được an ủi. Nhưng mà mấy ngày trước tôi để dành được gì nên hôm nay có gì để ăn.

      Tôi từ từ nhìn xuống, nhìn miếng ngói xanh vỡ nát. Rêu xanh đó vừa dày vừa nặng đến mức dị thường.

      Tôi nhịn được, bóc miếng màu xanh ra, hề nghĩ ngợi, cắn thử miếng, hình như là cũng ăn được, có mùi hương của bùn đất và nước mưa mát lạnh. Trời ạ, thế mà tôi còn bi thảm đến nông nỗi này rồi.

      Đây còn là vấn đề nghèo hay nghèo nữa, tôi cho đây là vấn đề chính trị có liên quan đến chuyện ăn no mặc ấm của dân chúng toàn thiên hạ.

      Ngoại trừ những người ăn mày ở hoàng thành tất cả đám ăn mày chúng tôi đều hoàn toàn biết hoàng đế lần này có phải minh quân hay . Nhưng mà nghe những người ăn mày của thế hệ trước , dù có phải minh quân hay cuộc sống của chúng tôi cũng chẳng có gì khác biệt.

      Nghĩ đên đây, tôi thể kiềm chế được nữa, muốn Giải Ngữ Lâu tâm với tiểu nhạc sư của tôi về cảnh ngộ đời mình. Nếu như có thể khiến chàng an ủi hai ba câu đương nhiên là tốt nhất nhưng nếu như được, tôi cũng cần phải gặp chàng lần. Đúng vậy, tôi chỉ muốn gặp chàng lần, còn gì khác.

      Kéo góc áo, xắn ống quần, tôi vội vã lao vào trong mưa. Đằng sau tôi, Tiểu Xuân Yến hỏi, "Trời mưa thế này, cậu còn tới Giải Ngữ Lâu đấy à?! Tớ thấy cậu đến tẩu hỏa nhập ma vì cái tên họ Cảnh kia rồi!"

      Đúng thế, tôi nhập ma mấy năm, bản thân tôi cũng chẳng biết được cụ thể là tôi mê cái gì ở chàng. Nếu là sắc đẹp tôi cảm thấy Tiểu Xuân Yến càng lớn càng trông rất được, có điều tôi với Tiểu Xuân Yến chung chăn gối nhiều năm như thế, trước nay chỉ có hứng thú với điểm tâm mà cậu ta giấu dưới cục gạch, thể nào có hứng thú với bản thân cậu ta cho nổi.

      Mỗi lần giao lưu trao đổi kinh nghiệm với Mẫn Mẫn tỷ tỷ, lúc nào Mẫn Mẫn tỷ tỷ cũng tấm tắc khen toan tú tài đủ điều mà tôi lại cảm thấy ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ và biết đánh đàn ra, tiểu nhạc sư của tôi chẳng có gì hết.

      Điểm chết người chính là Mẫn Mẫn tỷ tỷ luôn có thể liệt kê mấy chục điểm thích ở toan tú tài, ba ngày ba đêm cũng chẳng hết. Trong khi đó, mỗi lần tới lượt tôi , tôi cũng chỉ có thể rằng tôi lòng dạ với vẻ bề ngoài xuất sắc của chàng. Bởi thế có vẻ tôi ngu ngốc.

      Bước qua màn mưa, tôi về hướng Giải Ngữ Lâu, theo đường cũ tới cầm phòng của chàng.

      Người tôi toàn nước là nước, dám đến quá gần chàng, càng dám ngồi xuống bên cạnh chàng, sợ làm ướt đệm hương bồ của chàng, chỉ có thể đứng cạnh cửa, khe khẽ với chàng, "Cảnh Huyền... Tôi cho huynh nghe, tối nay trời mưa to quá, đập vỡ cả mái ngói trong miếu Hoa Thần của chúng tôi..."

      Chàng vốn đàn khúc nhạc vừa nhanh vừa mạnh, hình như là tâm trạng tốt lắm, nghe thấy tiếng tôi sau có vẻ như tâm trạng càng tệ hơn, đưa tay nắm chặt dây đàn. Tôi thấy dây đàn có vẻ sắp bị kéo đứt đến nơi.

      Để tránh cho cây đàn do sư phụ chàng tặng lại bị hủy hoại bởi tôi cách gián tiếp, tôi lên tiếng cản chàng, "Hôm nay tôi tới phải để bám lấy huynh đâu, tôi bị thương, cũng sắp chẳng có chỗ nào mà ở nữa rồi, tôi muốn huynh chuyện với tôi..."

      biết có phải do chiếc đàn kia quý giá, đáng bị làm hỏng vì người như tôi , chàng thả dây đàn ra. Đương nhiên, còn có phần nguyên nhân chắc hẳn là chàng mua nổi chiếc đàn tốt hơn, nếu chỉ vì tức giận nhất thời mà làm hỏng chàng còn phải tự bỏ tiền túi ra mua môt chiếc khác.

      " muốn gì?" Chàng thở dài, cố gắng nhẫn nại hỏi, " nhanh rồi mau . Hôm nay tâm trạng tôi tốt.

      Chàng , nhấn mạnh từng chữ cách tàn nhẫn, cứ như thể tôi nợ tiền chàng vậy.

      "... Tôi chỉ là muốn với huynh, về sau có thể tôi ở miếu Hoa Thần nữa, chỗ đó dột nát lắm rồi." Tôi bấu chặt lấy cửa gỗ trong phòng chàng, nghiêm túc với chàng, "Thực ra tôi còn định , khi nãy lúc miếu Hoa Thần tự dưng thủng mất lỗ, tôi bỗng nhiên nghĩ tôi lớn như vậy rồi, ngoại trừ lúc ăn vụng đồ ăn bị chó đuổi, bị người đánh, chẳng có ai thèm để ý đến tôi. Những vị hoàng đế đó ai cũng mình đối xử tốt với dân chúng nhưng mà bọn họ chưa từng để ý đến chúng tôi. Huynh xem, vì sao chứ?"

      Chàng trả lời tôi, tôi đoán được từ trước, vẫn tiếp tục với chàng, "Nếu sau này huynh có thể gặp được Hoàng đế, có thể hỏi giúp tôi câu ?"

      " xong chưa?" Đương nhiên, biểu cảm lãnh đạm và câu trả lời của chàng cũng nằm trong dự đoán của tôi.

      Tôi tựa đầu vào cửa, im lặng lát rồi mới nhàng hỏi, "... Vì sao huynh quay đầu lại nhìn tôi lần chứ?" Tôi hy vọng huynh có thể nhìn thấy cái dáng vẻ thê thảm sau khi bị ngói rơi xuống máu chảy đầy đầu sau đó còn bị mưa to xối cho mặt nhoe nhoét đỏ này của tôi.

      cho cùng, dù tôi thể khiến chàng nhớ được rằng tôi tốt với chàng tốt xấu gì cũng có thể dùng dáng vẻ xấu xí đến mức khiến người ta sợ hãi này để tạo cho chàng ấn tượng sâu sắc. Nếu tương lai tôi còn ở bên cạnh chàng nữa, chàng cũng nhớ được tôi.

      Chàng để ý tới tôi, biết vuốt ve thứ gì trong tay, chỉ cúi đầu.

      Tôi đứng từ cửa nhìn vào, đó là miếng ngọc bội mà sư phụ chàng để lại cho chàng. Tôi vẫn nhớ cái năm tôi mười tuổi, sư phụ chàng rời khỏi Giải Ngữ Lâu, còn với cậu bé Cảnh Huyền rằng nếu có chuyện gì cầm miếng ngọc bội này Thuần phủ tìm ông ta.

      Tim tôi đau đớn, thấp thỏm lo lắng khẽ hỏi chàng, "Có phải huynh nhớ sư phụ ?... Người của Giải Ngữ Lâu lại đánh huynh à?"

      "Hoa Quan." Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên tôi cách chính thức như thế. Nếu phải chàng gọi tôi, với khoảng cách giữa tôi và chàng giờ và bầu khí trước mắt, tôi suýt nữa định tự giới thiệu mình với chàng.

      "Tôi đây, tôi ở đây." Tôi vội vàng trả lời, thề thốt quả quyết, "Cảnh Huyền, tôi luôn ở bên cạnh huynh."

      Chàng mím môi, siết chặt tay với tôi, "Tôi muốn được ở mình yên tĩnh lúc."

      Được rồi, huynh muốn thế nào tôi làm như thế.

      Tôi dùng ống tay áo lau máu đầu, quay đầu ra ngoài, "Tôi chỉ đứng ngay ngoài cửa thôi, khi nào huynh yên tĩnh đủ rồi gọi tôi tiếng, tôi vẫn còn rất nhiều lời muốn với huynh."

      Chàng trả lời tôi, tôi tưởng nguyện vọng này của tôi chắc thành rồi, có lẽ tôi có đứng ở ngoài cửa đến sáng chàng cũng chẳng gọi tôi.

      Nhưng mà tôi đâu hết, tôi cảm thấy hôm nay chàng có gì đó ổn, tôi hy vọng rằng lúc chàng cần có người bên cạnh, tôi có thể quan tâm tới chàng.

      Dựa vào cửa, tôi ôm lấy chính mình, ngồi xổm dưới đất, rúc vào góc tường bên cạnh bình hoa, cố gắng hết sức để làm giảm cảm giác tồn tại của mình, tránh để bị đám côn đồ đuổi ra ngoài.

      Tại thời khắc vừa nhìn thấy chàng khi nãy, toàn bộ trái tim tôi nóng bừng, giờ bị đuổi ra ngoài cửa, tim tôi rất lạnh, rất lạnh, có lẽ là do quần áo bị nước mưa làm cho ướt nhẹp nên cả người lạnh ngắt.

      biết tôi ngồi chờ bao lâu, chợt có hai người ngang qua, người trong số đó chỉ vào tôi cười, "Cái đứa ăn mày thối tha biết xấu hổ lại đến nữa này, nghĩ chỗ này là thiện đường (nhà từ thiện) bằng, ngày nào cũng tới đòi Cảnh Huyền nuôi ăn nuôi mặc chắc? Tôi cho nghe, bản thân nó còn sắp nuôi nổi chính mình nữa rồi, chi bằng nhân lúc còn chưa muộn chuyển sang bám người khác , có khi còn có tí tiền đồ."

      Tôi nghe mà hiểu ý ta lắm, quay đầu sang nhìn ta, nghiêm túc , "Tôi cần huynh ấy phải nuôi. Sao huynh ấy lại nuôi nổi chính mình huynh? Huynh ấy có chân có tay, biết đánh đàn, soạn nhạc, về sau nhất định có tiền đồ hơn các người."

      "Xì." người khác cười, "Đánh đàn soạn nhạc à? Mấy hôm trước, khúc nhạc duy nhất mà nó từng soạn, khúc "Ly đình yến" ấy, bị sư phụ nó lấy trộm dâng lên cho bệ hạ rồi, bệ hạ nghe xong vô cùng vui mừng, ngay lập tức phong quan cho ông ta. giờ sư phụ nó rời khỏi Vân An hẳn, hoàng thành làm quan rồi kia kìa!"

      Tôi ngẩn ngơ nhìn ta, " gì cơ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :